23466.
Dịch Bá Thành đậu xe của Miêu Doanh Cửu vào gara, giao chìa khóa cho Miêu Doanh Cửu rồi đi.
Miêu Doanh Cửu cầm hoa hồng, lúc quay đầu bước vào cửa căn hộ, cánh tay cô bị Cố Vi Hằng kéo lại.
“Sao lại là anh?” Miêu Doanh Cửu nheo mắt hỏi Cố Vi Hằng.
“Cũng thảnh thơi nhỉ?” Cố Vi Hằng bế cô lên, vào thang máy, vì nhìn thấy bộ dạng của Miêu Doanh Cửu, sắp ngất xỉu rồi.
Vì vậy, lúc ngất đi, để người đàn ông đó đưa cô về, sẽ xảy ra chuyện gì, là trong lòng không lường trước được, hay là giả khờ?
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà.
Trong thang máy, Miêu Doanh Cửu đầu óc quay cuồng, cô hỏi Cố Vi Hằng tại sao hôm nay lại đến.
“Muốn đến thì đến!” Cố Vi Hằng nói.
“Lại đến để em ngủ cùng anh à?” Miêu Doanh Cửu một tay nắm lấy cổ áo Cố Vi Hằng nói.
Giọng điệu rất buồn thảm!
Cố Vi Hằng không lên tiếng.
Miêu Doanh Cửu có thể đã uống rượu, rất khó chịu.
Nghĩ đến những việc làm của Cố Vi Hằng ở Hải Thành nên trong lòng rất buồn.
Để người ta bao anh!
Dù chỉ là nói chơi cũng không được.
Miêu Doanh Cửu lúc này rất hận người đàn ông này.
Sau khi Miêu Doanh Cửu mở cửa nhà mình, cô rửa mặt, để bản thân bình tĩnh lại, cũng là để bản thân tỉnh táo hơn, hôm nay, cô phải tính sổ với Cố Vi Hằng.
Là anh tự tìm đến tận nhà.
Sau khi rửa mặt, mặt cô không còn lớp son phấn, cô cởi bỏ chiếc áo vest nhỏ bên ngoài, bên trong chỉ mặc chiếc áo sơ mi voan trắng đính hoa, đang bỏ vào quần, cô ra sức đẩy Cố Vi Hằng ngã lên giường, đầu của Cố Vi Hằng tựa vào cánh tay, nhìn bộ dạng mê hoặc của cô.
Áo sơ mi trắng, chất liệu vải rất mượt mà, áo ngực thoắt ẩn thoắt hiện, rất lôi cuốn.
Miêu Doanh Cửu bắt đầu khóc, tay cô chỉ vào Cố Vi Hằng, “Chẳng phải để người ta bao anh sao, một đêm 100 triệu bao không nổi, cô ta bao không nổi, em bao! Bao anh cả đời! Muốn bao nhiêu tiền? Toàn bộ gia tài đều cho anh, được chưa?”
Miêu Doanh Cửu được giáo dục rất tốt, rất ít khi biểu lộ ra sự uất ức của bản thân, bây giờ uống say rồi, cô gan to rồi, rất ngông cuồng, rất nhếch nhác.
Sau khi nói câu nói này, tay đặt lên trán, bắt đầu khóc, khóc lóc vang trời, “Miêu Doanh Cửu em, đàn ông nào mà không có, điều kiện tốt hơn anh rất nhiều, đẹp trai hơn anh cũng không phải không có! Tại sao em lại đê tiện như vậy, để ý một người như anh! Không tự trọng, không tự ái, chơi phụ nữ, không coi phụ nữ ra gì, chà đạp tấm lòng của người khác! Em muốn chia tay với anh! Không chỉ đã nghĩ một ngày rồi!”
Cố Vi Hằng bỗng chốc đứng lên, kéo lấy tay Miêu Doanh Cửu đang chỉ vào anh, lôi cô lên giường.
“Anh còn chưa tính sổ với em, em vừa ăn cướp vừa la làng đúng không?” Cố Vi Hằng đột nhiên đè Miêu Doanh Cửu xuống giường, tấn công lên người cô, “Tại sao việc gì của anh em đều biết? Ai nói với em? Anh nói đùa, em cũng không biết à?”
Tay của Miêu Doanh Cửu đặt lên trán, đang khóc.
Cô rất lạnh lùng.
“Sự tấn công này của anh ta, có phải sắp theo đuổi được em rồi không? Hả?” Cố Vi Hằng chất vấn Miêu Doanh Cửu.
Miêu Doanh Cửu không trả lời.
Cố Vi Hằng hạ người xuống bắt đầu hôn lên cổ của Miêu Doanh Cửu, cô uống say rồi, cả cơ thể đều rất gợi cảm, mang một cảm giác phóng khoáng hoang dã, đang quyến rũ anh.
Mặc dù tối nay Miêu Doanh Cửu không chủ động chút nào, nhưng Cố Vi Hằng vẫn rất say mê, dù sao anh đã không gặp cô vài ngày rồi.
Cảm giác trải qua ngày dài dai dẳng không dễ chịu chút nào.
Theo ý anh, nếu như hai người ngày ngày ở bên nhau, có thể mỗi ngày đều làm.
Sau khi làm xong, Cố Vi Hằng nhẹ nhàng hôn lên cổ Miêu Doanh Cửu, “Có thời gian thì cùng anh về Hải Thành một chuyến!”
Cái giọng điệu ấm áp đến chết này, còn mang theo chút thỉnh cầu.
Không giống với thái độ ngạo mạn bất kính trước đây, mang theo chút thỉnh cầu của một đứa trẻ ngoan.
“Về để làm gì?” Miêu Doanh Cửu lại mềm lòng, mỗi lần Cố Vi Hằng như vậy, cô lại mềm lòng.
Cô rất muốn rất muốn thương Cố Nhị, Nhị Bảo Bảo của cô.
“Anh đã nói với rất nhiều người em là bạn gái anh rồi, họ đều đã nghe đại danh của em từ lâu, muốn gặp em, nữ thần mạo hiểm đầu tư.” Cố Vi Hằng nói.
Miêu Doanh Cửu để lộ nụ cười không giấu được.
Sao cô lại đê tiện như vậy?
Từ khi rời xa Cố Vi Hằng luôn tâm trạng không tốt, lúc nãy lại la lối anh một trận, bây giờ, chỉ là một câu nói của anh, cô lại nở nụ cười.
“Tuần sau đi. Dự án của Châu Hải bàn bạc xong, tuần sau phần lớn thời gian của em đều ở Trung Quốc, thời gian ở Hải Thành tương đối dài.” Qua một trận với anh, Miêu Doanh Cửu đã tỉnh táo lên rất nhiều.
Ngày hôm sau, Miêu Doanh Cửu cũng không đi làm, hai người ở trong phòng làm, ăn cơm, chăm cục cưng Bảo Bảo, trò chuyện, buổi chiều Cố Vi Hằng dẫn cục cưng xuống đi dạo, lúc lên Miêu Doanh Cửu đã nấu cơm xong.
Cô đeo tạp đề, nói Cố Vi Hằng ăn cơm.
Cố Vi Hằng phát hiện, cô vừa giỏi việc nước lại đảm việc nhà, ở bên ngoài có thể chống bầu trời của đàn ông, ở nhà cũng có thể làm những việc của phụ nữ, hơn nữa đều làm rất tốt.
Cố Vi Hằng hôn cô một cái, ngồi xuống ăn cơm.
Bình luận facebook