2395.
Nhưng mà, chẳng lẽ anh ta không cần nói “Cám ơn” với Khương Thục Đồng sao? Về tình về lí, cô đều không có nghĩa vụ phải làm vậy.
Nhưng mà bỏ qua đi, xem như là nể tình anh ta bán rẻ căn nhà cho mình vậy.
Buổi tối, Khương Thục Đồng trở về kí túc xá, cẩn thận đặt thuốc vào hộp lưu trữ.
Khương Vũ Vi muốn gọi video call với cô.
Khương Thục Đồng đã bắt máy.
Bên phía Khương Vũ Vi rất ồn, sau khi nhìn rõ mới biết là một buổi tiệc khiêu vũ.
”Em đang ở đâu?” Khương Thục Đồng hỏi.
“À, là như vậy, đây là buổi tiệc được tổ chức bởi một thương gia có tiếng trong giới, các lão tổng sếp lớn đều đến dự, dạo trước chẳng phải em được thăng chức đó sao, vác mặt dày cũng phải đến đây. Nếu chị ở Hải Thành, em đã mời chị cùng đi rồi. Tiếc quá, chị không ở đây. Chị xem này.” Trong đoạn video call, Khương Vũ Vi mặc bộ lễ phục trễ ngực, trang điểm nhẹ, khá là xinh đẹp, tay cô ấy cầm điện thoại hướng về phía những người đang tham dự buổi tiệc.
Trong video, Khương Thục Đồng hình như phát hiện ra bóng dáng của một người – Cố Minh Thành.
Hình như thời tiết rất nóng, anh ta chỉ mặc một chiếc áo thun màu xám sậm, ôm một cô gái nhảy múa, tim của Khương Thục Đồng đột nhiên có chút hụt hẫng.
Xem ra, tâm trạng anh ta đặc biệt tốt, cười nói rôm rả với cô gái kia.
Cô gái kia, Khương Thục Đồng nhận ra rồi, là người yêu cũ của anh ta – Thử Yểu.
Thử Yểu cũng ngẩng đầu lên, cười cười nói nói với anh ta.
Khương Thục Đồng và Khương Vũ Vi nói qua loa vài câu rồi cúp máy.
Cô ngồi bắt chéo chân trên giường.
Hai người họ đã chia tay rồi, cô ra nước ngoài, nhưng điều này cũng không thể che đậy được sự ghen tuông trong lòng cô.
Hành vi có thể điều khiển được, nhưng cô không điều khiển được trái tim mình.
Từ khi ra nước ngoài, cô một mình ở xứ người lẻ loi, thường xuyên nghĩ đến việc về nước, càng ở nước ngoài, càng cảm thấy những người ở quê nhà thật thân thuộc.
Nhưng anh thì đang nhảy cùng cô gái khác trong tâm trạng cực kì vui sướng.
Khương Thục Đồng vốn là một cô gái rất dè dặt, khi còn ở trong nước, cứ sợ bản thân ghen tuông, nhõng nhẽo sẽ bị người khác nhìn ra, truyền đến tai anh ta --
Nhưng mà ở nước ngoài, không ai quen biết cô, cô muốn thế nào cũng được, như bây giờ, cô mún ghen thì ghen, cô muốn bỏ đi thuốc mua cho anh ta thì bỏ, quả thật không cần quan tâm nhiều như vậy.
Cô đem số thuốc mà hôm nay vừa mua cho anh tất cả ném hết vào thùng rác rồi.
……
Đây là lần thứ 2 Khương Thục Đồng đến một thành phố xa lạ, một đất nước xa lạ, ngoài sự cô đơn ra, cô còn cảm thấy khá tươi mới thú vị.
Những lúc không bận bài vở ở trường, một mình cô ngồi xe bus đi chơi.
Xét cho cùng Mỹ là một đất nước của những con người mắt xanh tóc vàng, không giống với Trung Quốc.
Rất muốn chia sẻ tâm trạng này với người khác, cô vừa ngồi trên xe bus vừa ghi lại tâm trạng của bản thân: ví dụ như hôm nay ngồi xe nào đã đi đâu, nhìn thấy cảnh vật như thế nào, cảnh tượng này trước đây cô chưa từng thấy qua --
Thường thì với tâm trạng này, cô đều gửi cho Tiết Lan để chia sẻ.
Tiết Lan nói đầy ngưỡng mộ, “Sau này tôi cũng muốn đi Mỹ.”
Tổng cộng đã sống ở Mỹ được 2 tháng, thời gian cô ra ngoài cũng không nhiều.
Hôm đó trong trường không có tiết học, cô lại một mình ngồi xe bus ra ngoài, lại gửi cho Tiết Lan những gì đã trông thấy ngày hôm nay, nhưng gửi đi rồi, mới phát hiện – thì ra đã gửi nhầm.
Nhìn kĩ lại, lại gửi nhầm cho – Cố Minh Thành.
Vì trong danh sách liên hệ, tên của Cố Minh Thành và Tiết Lan đứng kế nhau, Khương Thục Đồng không biết tại sao lại gửi nhầm được.
Cơn giận đối với anh ta vốn còn chưa nguôi ngoai, nhìn thấy gửi nhầm rồi, tự nhiên thu hồi lại, cũng may là còn kịp.
Đem nội dung vừa viết sao chép rồi gửi lại cho Tiết Lan, Tiết Lan nhấn Like rất tự nhiên, lại còn thể hiện tình cảm về nước Mỹ.
Vừa định tắt wechat, thì phát hiện Cố Minh Thành có gửi một đoạn tin nhắn cho cô: ngồi xe bus số 31 có thể đến Finger Lakes, ở đó phong cảnh đẹp như tranh; ngồi xe bus số 10 có thể đến công trường đua xe; ngồi xe bus số 15 có thể đến bảo tàng vườn chim, anh đề xuất em đi Finger Lakes, đó là nơi làm anh say đắm, nhưng mà, một cô gái như em, đề xuất em nên bắt taxi đi, cũng chỉ mất đoạn đường nửa tiếng, lúc về trời cũng chưa tối.
Khương Thục Đồng có một chút khó nghĩ, rõ ràng là cô đã thu hồi nó rồi mà, vẫn bị anh ta đọc được, cô không trả lời anh.
Vả lại, cách anh ta nói như một người chủ, chỉ dẫn cô làm thế này thế kia, giống như anh ta đã từng đến đất nước này vậy.
Ý, xem ra anh ta rất quen thuộc nơi này, chẳng lẽ đã đến qua đây thật sao?
Khương Thục Đồng xem kĩ tên cái nơi làm anh ta say đắm – Finger Lakes.
Khương Thục Đồng chưa từng nghe qua nơi này, vốn dĩ mang trong lòng tâm trạng không phục, nhưng lại không kiềm được sự hiếu kì trong lòng, cô muốn xem thử, nơi mà Cố Minh Thành say đắm rốt cuộc là một nơi như thế nào.
Xuống xe bus, đón taxi, đến Finger Lakes.
Sau khi đến Finger Lakes, Khương Thục Đồng đột nhiên cảm thấy tâm trạng thoải mái lạ thường, mặt hồ phẳng lặng như tấm gương, một con đường đi sâu vào trong đáy hồ, người thì rất ít ỏi, giống như đến tận cùng chân trời, mấy hôm nay thời tiết rất tốt, ánh mặt trời cũng rất đẹp.
Nơi này, anh ta đã đến qua ư?
Anh đến qua đất nước của em, đi qua con đường mà em đến.
Khương Thục Đồng chiều nay không đi đâu cả, chỉ ngồi trên cầu tàu, lắng nghe tiếng nước hồ, cảm giác tâm trạng rất bình yên.
Cô chụp rất nhiều rất nhiều ảnh của Finger Lakes, nhưng không gửi một tấm nào cho người đó.
Suy cho cùng thì cô đến một mình, không cho anh ta biết.
Buổi tối, sau khi Khương Thục Đồng về lại trường, nhắn tin wechat cho Từ Mậu Thận: Cố Minh Thành tốt nghiệp ở đâu?
Từ Mậu Thận gõ một biểu cảm “chấm hỏi”?
Ý đại khái là nghĩ không ra tại sao Khương Thục Đồng đột nhiên hỏi anh câu hỏi này.
Khương Thục Đồng trả lời: Hôm nay anh ta nhắn wechat cho tôi, tôi thấy anh ta rất rành các tuyến xe bus, cho nên, tôi đoán, anh ta từng sống ở nơi này.
Một hồi lâu, Từ Mậu Thận trả lời: anh ta đúng là tốt nghiệp ở đó.
Khương Thục Đồng cau mày, cứ có cảm giác bị gài bẫy, cái bẫy này là do chính tay Từ Mậu Thận đào cho cho cô chui vào.
Anh ta tốt nghiệp ở đó, bây giờ lại để cô đến đây học.
Từ Mậu Thận đã gửi hình cuộc đối thoại của anh và Khương Thục Đồng cho Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành không xem nội dung chi tiết, vì anh đang chăm chú vào cách xưng hô của Khương Thục Đồng đối với anh: Cố Minh Thành!
Tốt, rất tốt!
Trước mặt thì một tiếng “Cố Tổng” nghe sao mà vừa khách sáo vừa kính trọng.
Đằng sau thì quen thuộc với cái tên này đến vậy.
Cả người Cố Minh Thành bây giờ ngồi trên sofa của biệt thự, xem cuộc hội thoại của Khương Thục Đồng và Từ Mậu Thận.
Ngoài thấy cách xưng hô về anh, ngoài ra, thấy đối thoại của Khương Thục Đồng và Từ Mậu Thận, cảm giác là lạ, hơi chạnh lòng.
Lục Chí Khiêm đến Mỹ một tuần sau đó, anh ta đã đến thăm Khương Thục Đồng, dù sao cũng là vợ cũ anh ta mà, ắt sẽ đến thăm thôi.
Lục Chí Khiêm còn nói, lần đầu tiên anh đến Mỹ, lần đầu tiên đến Cornell, nghe nói Finger Lakes của Cornell rất tuyệt, phải cùng Khương Thục Đồng đến dạo.
Khương Thục Đồng từ chối dứt khoát, đồng thời tỏ vẻ rất phản bác đối với việc đi Finger Lakes này.
Lục Chí Khiêm nói, “Em không đi, anh tự đi.”
Anh thấy thái độ của Khương Thục Đồng rất kì lạ, quyết định tự đi.
”Để em đi dạo cùng anh vậy, đi xem khu siêu thị, siêu thị của Mỹ cũng khá tốt đó.” Khương Thục Đồng nói.
Chỉ cần có thể ở bên Khương Thục Đồng, đi đâu cũng được, Lục Chí Khiêm cũng đã cảm thấy tràn đầy niềm vui rồi.
Lục Chí Khiêm ở lại Mỹ 3 ngày, Khương Thục Đồng ngoài lên lớp, đã cùng anh dạo 3 căn siêu thị.
Không thể nói là ích kỷ, hay là trong lòng đang nghĩ gì, những nơi mà người đó đề xuất cho cô, không có nơi nào cô dẫn Lục Chí Khiêm đến.
Tuy những nơi đó là khu công cộng, không phải thuộc về Cố Minh Thành, nhưng Khương Thục Đồng cảm thấy, chỉ cần là nơi Cố Minh Thành thích, thì Lục Chí Khiêm không nên đi.
Là cô ích kỉ ư?
Khương Thục Đồng cảm thấy mình thật hẹp hòi.
Thời gian 2 tháng trôi qua rất nhanh, Khương Thục Đồng đã học hỏi được rất nhiều kiến thức về thiết kế thời trang, dù sao trước đây cũng là học thiết kế, biết vẽ bản vẽ, học thêm về thời trang cũng không quá khó, vả lại, cô cảm thấy, về mặt thời trang, thiên phú của cô cũng khá cao.
Một ngày trước khi trở về, cô đã mua rất nhiều đồ, dĩ nhiên, đa số đều là của Từ Mậu Thận, suy cho cùng bản thân đi lên từ đại lí của amon, đến mua lại căn nhà của Cố Minh Thành, đến học thiết kế thời trang, đều là nhờ anh ta từng bước từng bước giúp đỡ, nếu không, Khương Thục Đồng vẫn rất mơ hồ về tương lai của mình.
Mua cho anh ta rất nhiều đồ xa xỉ, thắt lưng, áo sơ mi, túi v.v…, còn có cả đồ chơi cho Từ Tranh Dương, nghĩ lại cũng nên mua gì đó cho người kia, anh ta đúng là không thiếu thứ gì, nghĩ đi nghĩ lại, Khương Thục Đồng mua cho anh ta một bộ thuốc lá điện tử, cô muốn anh cai thuốc, suy cho cùng hút thuốc không tốt cho sức khỏe.
Từ Mậu Thận biết ngày Khương Thục Đồng trở về, Khương Thục Đồng cũng nói rồi, về Hải Thành trước, gửi quà cho Từ Mậu Thận.
Cố Minh Thành cũng ở trong nhà của Từ Mậu Thận, anh không biết ngày chính xác Khương Thục Đồng trở về, là do Từ Mậu Tranh nói hôm nay mời anh đến nhà chơi với Từ Tranh Dương, anh mới đến.
Sau khi Khương Thục Đồng gõ cửa nhà Từ Mậu Thận, cô xuất hiện trước cửa, cố ý không để Từ Mậu Thận đến đón, sợ phiền anh ta, bản thân làm phiền anh ta nhiều rồi.
Từ Tranh Dương liền sà vào lòng Khương Thục Đồng, nói, “Chị ơi, em nhớ chị lắm.”
”Ngoan nào, chị đã mua rất nhiều đồ cho em.” Dưới sự giúp đỡ của Từ Mậu Thận, đã đem tất cả đồ đạc vào nhà, mới nhìn thấy Cố Minh Thành ngồi trên ghế sofa, đang hút thuốc, quan sát cô.
Trở nên xinh đẹp hơn rồi, càng quyến rũ hơn, cả cơ thể như một quả mận đào chín mọng, làm anh không thể không có phản ứng gì được.
Đã lâu lắm rồi anh không gần gũi cô, 2 – 3 tháng rồi, nếu như là người đã kết hôn, sớm đã bị nói là vô cảm với tình dục rồi, anh ta thì không phải vô cảm, quan trọng là cô gái kia --
Khương Thục Đồng đang cúi đầu lấy từng món đồ ra, đều là tặng cho Từ Mậu Thận, sau khi tặng xong, túi cũng đã trống trơn rồi.
Sắc mặt của Cố Minh Thành càng lúc càng khó coi, nói, “Chẳng phải cô mua thuốc cho tôi sao? Thuốc đâu?”
“Thuốc?” Khương Thục Đồng sớm biết Cố Minh Thành sẽ hỏi như vậy mà, dẫu sao thì lúc đầu anh ta đã nói anh ta tự mua thuốc rồi mà, cô đã sớm tìm sẵn cái cớ rồi, “Là như vậy, Cố Tổng, lúc em qua hải quan, hành lí của em bị lố cân nặng, người ta bắt em phải bỏ bớt vài thứ ra, em đã suy nghĩ, em mua 10 hộp thuốc, sợ người ta nói em là mua hộ, lỡ người ta bắt em lại hải quan thì phiền phức lắm, cho nên em bỏ rồi!”
Khương Thục Đồng nói với giọng không hề biểu lộ sự hoang mang.
Lại làm cho Cố Minh Thành tức đến không nói nên lời, hơn nữa chưa nói đến lố hay không lố có phải là sự thật không, trong mắt Khương Thục Đồng, những thứ đồ xa xỉ như quần áo tặng cho Từ Mậu Thận thì một cái cũng không bỏ được, chỉ có thuốc của Cố Minh Thành có thể bỏ!
Hơ, sự phân biệt đối xử rõ rệt như vậy, đã chạm đến giới hạn của anh, anh rất ít khi nổi giận, những lần như vậy đều là từ cô gái này mà ra.
Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt của cha con họ Từ, Cố Minh Thành cười nhạt nhẽo, ha ha, Khương Thục Đồng --
Bình luận facebook