-
Chương 606-610
Chương 606: Cút khuất khỏi mắt tôi ngay
"Bố, chúng ta làm vậy có phải là không được hay cho lắm?"
Hạ Sương bị bắt đến, nhìn Hạ Đạt mà lòng rối bời.
Từ sau lần đến biệt thự núi Vân Mộng gặp Dương Lệ, cầu xin cô giúp đỡ nhưng bị từ chối, đám người nhà họ Hạ họ bèn tới chặn trước cổng biệt thự mỗi ngày, nhằm ép Dương Lệ đồng ý.
Mà Dương Lệ bởi vì công việc gần đây nên ngày nào đều phải ra ngoài, lần nào cũng bị người của nhà họ chặn lại.
Còn kết quả thì lần nào lần nấy đều bị cô từ chối.
"Sao lại không hay? Dương Lệ lạm dụng chức quyền giúp Lâm Hàn, Lâm Hàn lại lạm dụng nó giúp người khác, thế thì tại sao không giúp chúng ta? Cậu ta còn là cổ đông lớn thứ hai của công ty chúng ta đấy, dựa vào đâu mà không giúp?", Hạ Đạt nói với vẻ đương nhiên.
Hạ Minh đứng cạnh cũng gật đầu, nói: "Đúng vậy, bọn họ giúp nhà họ Hạ chúng ta là điều đương nhiên. Dù sao, công ty này có gần một nửa là của Lâm Hàn. Con không tin, ngày nào chúng ta cũng đến đây chặn trước cổng cô ta, cô ta còn có thể không chịu sao? Nếu thật sự không đồng ý, con sẽ nói chuyện Dương Lệ và Lâm Hàn lạm dụng chức quyền ra ngoài, để xem cô ta còn làm được trong quỹ đầu tư Nhân Phàm nữa không! Con nghe nói, công ty ấy rất ghét kiểu đi cửa sau và lạm dụng chức quyền. Nếu để ban lãnh đạo công ty biết, con đây muốn xem Dương Lệ còn huênh hoang như vậy tiếp được không!"
Hạ Sương nghe vậy, cạn lời với hai người họ, chẳng thèm đôi co với họ nữa.
Rõ ràng là Dương Lệ đã nói sẽ không đồng ý, bảo bọn họ đi tìm Lâm Hàn. Bọn họ còn đứng đây cãi cọ, này đồng nghĩa với việc quấy rối người khác, nên Hạ Sương có chút bực bội.
Ngay lúc này, cổng biệt thự núi Vân Mộng chợt mở, một chiếc Mercedes chạy ra, nhưng bị mấy chiếc xe của đám người Hạ Minh chặn phía trước, nên đành phải ngừng lại.
Dương Lệ nhìn mãi thành quen, mấy ngày nay, mỗi lần cô ra ngoài đều phải lãng phí một chút thời gian và hơi sức cho đám người nhà họ Hạ, sau đó mới đi làm được.
Dương Lệ xuống xe, mặt mày lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ rằng tôi đã nói rất rõ ràng rồi, mấy người cứ tiếp tục làm vậy, tôi cũng sẽ không đồng ý đâu. Chuyện dính đến nguyên tắc thì không cần bàn cãi nữa, nếu mấy người cứ cứng đầu thì đứng trách tôi gọi bảo vệ hay báo cảnh sát".
Mà lúc này, đoàn người Lâm Hàn cũng vừa chạy đến biệt thự núi Vân Mộng, dừng lại đằng sau đám người nhà họ Hạ.
Bởi vì bọn họ đưa lưng về phía Lâm Hàn nên không phát hiện ra anh đến, còn Dương Lệ thì bị đám người nhà họ Hạ và mấy chiếc xe ngăn cản tầm mắt, cũng không để ý anh đã về.
Lâm Hàn cảm thấy hơi khó hiểu, sao mới sáng sớm đã có người chặn trước cổng nhà mình rồi?
"Anh Hàn, hay là anh đừng xuống xe, để tôi đi dọn sạch đám kia cho", Ngô Xuyên chợt nói.
Lâm Hàn lắc đầu, nói: "Tôi đây muốn xem là ai can đảm như thế, ngay cả cổng nhà tôi mà cũng dám chặn".
Anh nói xong bèn xuống xe, Ngô Xuyên thấy vậy cũng vội vàng bước xuống.
Còn mấy người Tôn Hàn Các lại không xuống, đám người kia chẳng phải cao thủ gì nên không cần đến bọn họ ra tay.
Lâm Hàn và Ngô Xuyên xuống xe nhưng không có mở miệng, cả hai yên lặng đến gần, nghe ngóng xem là vụ gì.
Lúc này, Hạ Đạt nghe thấy câu đó của Dương Lệ thì lập tức nổi giận, chất vấn: "Cô làm ra vẻ gì chứ? Nghĩ tôi không biết chuyện cô và Lâm Hàn lạm dụng chức quyền chắc? Bề ngoài giả vờ y như thật, thực tế thì lại dơ bẩn nhơ nhuốc, còn ra vẻ nói nguyên tắc gì với chúng tôi nữa chứ".
"Đúng thế!", Hạ Minh đứng cạnh cũng mở miệng nói: "Nếu cô không đồng ý thì ngày nào chúng tôi cũng sẽ đến đây chặn cổng đến khi cô chịu giúp nhà họ Hạ tôi mới thôi. Cô mà dám gọi bảo vệ hay báo cảnh sát, tôi sẽ nói chuyện cô và Lâm Hàn lạm dụng chức quyền ra ngoài, để xem cô còn làm ăn gì được trong một công ty lớn như Nhân Phàm!"
Lâm Hàn đứng đằng sau nghe vậy, lập tức hiểu được đại khái.
Lần đầu tiên người nhà họ Hạ đến chặn cổng, Dương Lệ có nói với Lâm Hàn, lúc đó anh đã khó chịu rồi, đang tính xử đẹp bọn họ. Nhưng khi đó anh bận chuyện kia nên chưa giải quyết họ được.
Tối hôm qua, Lâm Hàn cũng cảm thấy Dương Lệ có điều gì đó khó xử muốn nói, nhưng vẫn nhịn. Giờ nghĩ lại thì hẳn là chuyện này.
Đám người nhà họ Hạ kia vì khiến Dương Lệ giúp mình, không ngờ ngày nào cũng đến chặn trước cổng biệt thự, làm phiền cô.
Lâm Hàn lập tức nổi giận, bước thẳng lên trước, lạnh lùng nói: "Đám người nhà họ Hạ các người can đảm thật đấy, dám đến làm phiền người của Lâm Hàn tôi à!"
Dương Lệ nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, chợt vui mừng khôn xiết, nhưng cũng hơi bất ngờ, Lâm Hàn vậy mà đã về rồi ư?
Mà người nhà họ Hạ lại tự dưng cảm thấy chột dạ, đặc biệt là Hạ Sương. Lúc này, cô ta xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui xuống, làm cái chuyện như mỗi ngày đến chặn trước cổng nhà người ta này thật sự là vô cùng mất mặt.
Bấy giờ, Lâm Hàn cũng đi lên trước, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
"Ông xã, anh về rồi ạ?", Dương Lệ kinh ngạc nói, vui vẻ ra mặt, vội vàng bước tới cạnh Lâm Hàn, khoác lấy cánh tay anh, có hơi kích động.
Bình thường, Dương Lệ là một người phụ nữ đầy mạnh mẽ làm việc một cách quyết đoán, xử lý mọi công việc gọn gàng rành mạch, khiến cấp dưới phải dè chừng cô. Nhưng ở trước mặt Lâm Hàn, cô lại giống như một cô gái bé nhỏ, nếu không phải có người nhà họ Hạ ở đây thì e rằng Dương Lệ đã trực tiếp nhào vào lòng anh rồi.
Lâm Hàn vỗ vỗ Dương Lệ, dịu dàng nói: "Ban đầu tính cho em một bất ngờ, không ngờ lại xảy ra chuyện như này. Em cũng thật là, vậy mà không chịu nói với anh".
"Em sợ sẽ làm phiền anh, không muốn khiến anh sao nhãng", Dương Lệ mỉm cười nhìn Lâm Hàn nói.
Lâm Hàn khẽ gật đầu, nói: "Đợi lát nữa đi, anh giải quyết đám người này đã".
Lúc này, Hạ Đạt lại mở miệng nói trước: "Lâm Hàn, cậu về rồi cũng tốt, cậu xem coi chuyện này nên làm thế nào đi. Vợ cậu cầm trong tay quyền hợp tác với những công ty khác của quỹ đầu tư Nhân Phàm, tôi bảo cô ta giúp nhà họ Hạ chúng tôi thì có làm sao? Vả lại, công ty chúng tôi có gần một nửa là của cậu, cũng đồng nghĩa là đang giúp cậu, thế tại sao lại không chịu?"
Dương Lệ cũng đáp trả: "Tôi đã nói rất rõ rồi, tôi chưa từng lạm dụng chức quyền giúp Lâm Hàn. Tôi đã điều tra về công ty các người, tổng thể cũng được, nhưng có một số mặt lại có vấn đề rất lớn, mà các người lại không thể xử lý những vấn đề đó. Quỹ đầu tư Nhân Phàm sẽ không giúp đỡ và đầu tư vào bên các người".
"Ha ha", Hạ Minh cười nói: "Thật thú vị, cô không lạm dụng chức quyền thì sao ba công ty dưới tay Lâm Hàn lại có vé tham gia ghế đại biểu chính của hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương? Hơn nữa, ba công ty kia còn được quỹ đầu tư Nhân Phàm giúp đỡ và đầu tư nhiều như vậy nữa chứ?"
Hạ Sương đứng cạnh kéo lấy Hạ Đạt và Hạ Minh, hơi xấu hổ khuyên: "Chúng ta đi về đi, đứng đây làm phiền người ta thì được gì?"
Lâm Hàn khẽ nhíu mày nói: "Ba công ty dưới tay tôi có thể dự ghế đại biểu chính trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương là tôi có cách riêng của tôi. Lúc trước, tôi cũng mời các người, nhưng các người lại từ chối. Mà giờ, ba công ty ấy có thể nhận được nhiều sự giúp đỡ và đầu tư như vậy là do họ quả thật có tư cách đó. Còn giờ, tôi không muốn nghe thấy các người nói thêm gì nữa, mau cút khuất khỏi mắt tôi đi!"
Chương 607: Nhà họ Hạ trả thù
Nghe thấy tiếng mắng to của Lâm Hàn, sắc mặt của Hạ Minh và Hạ Đạt đều hết sức khó coi, cảm thấy vô cùng mất mặt.
Bản thân Hạ Sương cũng xấu hổ không thôi. Cô ta vốn xem thường cách làm này, nhưng một mặt lại rất muốn công ty nhà mình được quỹ đầu tư Nhân Phàm giúp đỡ và đầu tư. Dù sao, nếu thế thì thực lực nhà họ Hạ sẽ được tăng lên một cách chóng mặt. Mặt khác là vì Hạ Đạt và Hạ Minh ép cô ta đi cùng mới có cảnh tượng như hiện nay.
"Lâm Hàn, cậu thật sự coi mình là ông tướng đấy à? Nghĩ rằng dựa vào vợ có thể tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương là rất giỏi sao?", Hạ Đạt quát.
Hạ Minh đứng cạnh cũng lộ ra vẻ khó chịu nói: "Lâm Hàn, cậu phải hiểu rằng mọi thứ cậu có bây giờ chẳng qua là nhờ có quỹ đầu tư Nhân Phàm thôi. Chỉ cần chúng tôi nói ra ngoài, thì hai vợ chồng cậu sẽ mất hết tất cả!"
Lâm Hàn có chút cạn lời, không phải anh đã nói rõ là mình có cách khác à, sao cứ cho rằng mình dựa vào Dương Lệ và quỹ đầu tư Nhân Phàm vậy? Lẽ nào phải bảo anh nói với họ rằng, cả cái quỹ đầu tư Nhân Phàm kia là của mình à?
Lâm Hàn lắc đầu, lười để ý đến đám người đó, bản thân anh đầu tư vào công ty giải trí Tinh Quang chỉ là vì Tần Liên mà thôi, chứ anh chẳng coi nó là cái đinh gì, cũng hoàn toàn không có hứng thú liên quan gì đến nhà họ Hạ.
"Tôi không muốn nói thêm gì nhiều nữa, một là các người chủ động cút cho khuất mắt tôi, hai là tôi sẽ tự mình ra tay", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
"Chu choa, cậu còn giả vờ giả vịt nữa à?", Hạ Minh cười nói.
Ngay lúc này, Ngô Xuyên vẫn đi theo bên cạnh Lâm Hàn bước tới trước mặt đám người nhà họ Hạ, cười nhạt: "Anh Hàn đã nói rất rõ là không muốn nhìn thấy các người nữa, giờ tự đi hay đợi tôi ra tay đây?"
Hạ Minh đang tính nổi đóa thì Hạ Đạt lại kéo anh ta lại, lần này chỉ có ba người họ đến mà không dẫn theo bất kỳ ai. Mà ban nãy, ông ta vừa quay lại nhìn thì đám người Lâm Hàn có tới mấy chiếc xe, bên trong còn có người, nếu cứ khăng khăng xảy ra xung đột, người thiệt chỉ có bọn họ thôi.
"Lâm Hàn, tôi mong cậu đừng có mà hối hận!", Hạ Đạt oán hận liếc Lâm Hàn, sau đó kéo Hạ Minh rời đi.
Còn Hạ Sương, không biết lên xe từ bao giờ, lúc này bèn nổ máy lái đi.
"Lâm Hàn, chuyện gì vậy anh? Sau này họ sẽ còn đến gây rắc rối cho anh ư?", Dương Lệ khó hiểu nhìn Lâm Hàn với vẻ hơi lo lắng.
Lâm Hàn lại lười giải thích mấy việc đó, vất vả lắm mới trở về gặp lại vợ, sao có thể vì chút chuyện vặt vãnh của nhà họ Hạ mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng được.
"Sau này anh sẽ kể cho em nghe, chút chuyện nhỏ ấy mà, chúng ta vào nhà đi", Lâm Hàn nói xong bèn bế bổng Dương Lệ lên, đi vào trong biệt thự.
"Ơ, em còn có việc phải làm nữa", Dương Lệ hơi thẹn thùng, ban ngày ban mặt mà làm thế thì còn ra thể thống gì nữa?
Lâm Hàn cũng không để ý nhiều như vậy, dứt khoát nói: "Không sao, em xin phép nghỉ một ngày là được, cả ngày nay hãy ở bên anh đi".
"Ơ..."
Dương Lệ cũng không biết nói thêm cái gì nữa.
Sau đó, hai người đi vào biệt thự, trở về phòng mình.
Ngô Xuyên thấy thế, cũng không làm phiền Lâm Hàn, đỗ xe giúp anh và Dương Lệ xong bèn cùng đám người Tôn Hàn Các rời đi.
Cùng lúc đó, người nhà họ Hạ đang ngồi trong một chiếc xe lao nhanh trên đường quốc lộ tại thành phố Đông Hải.
"Lâm Hàn kia thật là đáng ghét, vậy mà lại không giúp chúng ta!", Hạ Minh khó chịu nói.
"Thật là, chẳng phải chỉ là vợ mình được quỹ đầu tư Nhân Phàm tin cậy vào giao trọng trách thôi à? Bày đặt coi mình to tát lắm, cũng dám lên mặt với nhà họ Hạ chúng ta", Hạ Đạt cũng lộ ra vẻ mặt khó chịu nói.
Hạ Sương đang lái xe đằng trước, chớp chớp mắt, không nhịn được nói: "Lâm Hàn giúp chúng ta là tình cảm, không giúp là bổn phận. Huống chi, vốn dĩ là do chúng ta cứ làm phiền vợ anh ta, quả thật không đúng. Con đã bảo hai người đừng làm thế, có việc gì tìm Lâm Hàn bàn bạc không được sao, mà lại đi làm phiền vợ anh ta".
"Hạ Sương em nói gì vậy? Ba công ty dưới tay Lâm Hàn đều được giúp đỡ, dựa vào cái gì không giúp chúng ta? Công ty giải trí Tinh Quang có một nửa là của cậu ta đó!", Hạ Minh nói.
Lúc này, Hạ Đạt ngồi cạnh lại lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, nói: "Lâm Hàn kia không giúp chúng ta thì đừng trách chúng ta ác, là chính cậu ta ép chúng ta".
Hạ Minh như nghĩ tới điều gì, nói: "Bố, Tần Liên kia chính là người Lâm Hàn đặc biệt đưa vào, bộ phim gần đây do cô ta đóng vai nữ chính, chỉ mới quay thôi. Con nhớ là hình như Lâm Hàn kia rất để ý cô ta, chúng ta đá Tần Liên ra khỏi bộ phim đó nhé? Bố thấy sao?"
Hạ Đạt nghe vật, hài lòng gật đầu, nói: "Chính là bộ phim của đạo diễn Lam đúng không? Bố và đạo diễn Lam cũng khá thân, chỉ cần gọi điện nói mấy câu, đảm bảo ông ta sẽ lập tức đổi nữ chính".
"Đúng rồi, đúng rồi, chính nó", Hạ Minh không ngừng gật đầu, dường như đã nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Lâm Hàn sau khi Tần Liên bị đá ra khỏi đoàn làm phim.
"Hừ, Lâm Hàn, ai bảo cậu không giúp chúng tôi, giờ cũng đừng trách chúng tôi không khách sáo", Hạ Đạt nói xong, lấy điện thoại ra bấm gọi cho đạo diễn Lam.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
"Alo, đạo diễn Lam ạ? Tôi là Tiểu Hạ đây, ông còn nhớ tôi không?", Hạ Đạt lộ ra vẻ ân cần hỏi.
Hạ Sương ngồi đằng trước lái xe trợn trắng mắt, đây mà gọi là thân thiết? Chắc tự cho là thế quá.
Nhưng Hạ Minh lại chẳng cảm thấy Hạ Đạt mất mặt, ngược lại còn thấy hơi vinh hạnh.
Dù sao, đạo diễn Lam kia chính là đạo diễn nổi tiếng trong nước, rất nhiều ngôi sao lớn đều phải khách sáo, vô số công ty cũng dành nhiều ưu đãi cho ông ta. Hạ Đạt có làm gì, ít nhất cũng khiến đạo diễn Lam kia chịu để ý đến ông ấy. Còn những người khác có làm gì thì e rằng ông ta cũng chẳng thèm quan tâm đến.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hơi có lệ của đạo diễn Lam.
"Nhớ nhớ, có chuyện gì thì mau nói đi", đạo diễn Lam hơi mất kiên nhẫn nói. Ông ta cũng khá là xem thường đám người nhà họ Hạ, nếu không phải đối phương ra giá cao, lại chẳng có chỗ nào tốt có thể đi, thì ông ta đã chẳng đến cái công ty giải trí Tinh Quang này rồi.
Mà nguyên nhân ông ta để ý đến đám người nhà họ Hạ đó chủ yếu là vì Lâm Hàn và Ngô Xuyên. Sau trò hề lần trước, đạo diễn Lam đã nhận ra sự đáng sợ của hai người kia, nên mới tôn trọng Tần Liên như thế, sợ đắc tội cô ấy sẽ khiến Lâm Hàn không vui.
Còn với đám người nhà họ Hạ, đạo diễn Lam vẫn không hiểu quan hệ giữa anh và họ là gì, nhưng ít nhiều Lâm Hàn cũng đầu tư vào công ty giải trí Tinh Quang, mà đám người kia lại là cổ đông lớn nhất của công ty. Vì vậy, ông ta mới không dám đắc tội nhà họ Hạ. Thế nên mới khiến Hạ Đạt tưởng rằng quan hệ giữa ông ta và đạo diễn Lam khá tốt.
"Đạo diễn Lam, là như vầy, tôi có chuyện muốn nhờ ông giúp. Bộ phim ông quay gần đây ấy, tôi định nhờ ông đá một diễn viên ra ngoài, đổi ai tùy ông, bên tôi cũng sẽ cho ông chỗ tốt, ông xem thế nào?". Hạ Đạt cẩn thận nói.
"Muốn tôi đổi người chứ gì? Chuyện nhỏ, ông muốn đổi diễn viên nào?", đạo diễn Lam hỏi thẳng.
Chương 608: Đừng lôi tôi chết chùm
Bản thân đạo diễn Lam cũng là một đạo diễn lăn lộn trong showbiz nhiều năm, thế nên rất dễ dàng đoán được có diễn viên nào đó đã đắc tội với người nhà họ Hạ.
Và với tư cách một đạo diễn, đạo diễn Lam có quyền thay diễn viên mà không cần bất cứ lý do nào, muốn đổi ai thì đổi.
Vì vậy, chỉ cần tùy tiện làm đại chút chuyện mà có thể thu lại không ít chỗ tốt, dĩ nhiên đạo diễn Lam sẽ bằng lòng rồi. Huống chi, đối phương hình như cũng có chút quen biết Lâm Hàn, dù không đạt được lợi ích gì thì đạo diễn Lam cũng không dám làm trái.
Lúc này, Hạ Đạt nghe được đạo diễn Lam bằng lòng giúp thì mặt mày lập tức vô cùng đắc ý, bèn vội vàng nói: "Cũng không phải ai khác, chính là nữ chính của các ông, người tên Tần Liên kia".
"Ờ, được thôi", đạo diễn Lam gật đầu theo phản xạ, nhưng ngay lập tức cảm thấy có gì sai sai, hỏi lại: "Đợi đã, ông vừa nói ai? Ông nói Tần Liên - nữ chính của chúng tôi?"
"Đúng vậy, nữ chính hiện tại của mấy ông, Tần Liên đó", Hạ Đạt nhắc lại.
Đạo diễn Lam im lặng hồi lâu, ông ta định giúp Hạ Đạt bởi vì e ngại Lâm Hàn, bây giờ Hạ Đạt lại quăng cho một câu, bảo ông ta đổi vai nữ chính của Tần Liên mà Lâm Hàn để ý? Ủa alo?
Lúc này, đạo diễn Lam mới ý thức được Hạ Đạt này không những chẳng thân quen gì với Lâm Hàn mà hình như còn có hơi hướng đối đầu với anh.
Hạ Đạt thấy đạo diễn Lam lặng thinh có chút nghi hoặc hỏi: "Đạo diễn Lam, sao thế? Có vấn đề gì à? Ông yên tâm, không thiếu chỗ tốt cho ông đâu, chắc chắn sẽ khiến ông hài lòng".
Lúc này, trong điện thoại di động bỗng dưng vang dội giọng nói tức giận của đạo diễn Lam.
"Ông muốn chết thì đi mà chết một mình, đừng có lôi tôi chết chùm, cút ngay, sau này đừng có mà gọi cho ông đây nữa!"
Dứt lời, đạo diễn Lam thẳng tay cúp máy luôn.
Giọng đạo diễn Lam rất lớn, cho dù không mở loa ngoài mà Hạ Minh kế bên và Hạ Sương đối diện vẫn nghe rõ mười mươi.
"Bố, tình huống này là sao? Sao đạo diễn Lam lại tự nhiên nổi giận vậy?", Hạ Minh khó hiểu hỏi.
"Không biết nữa", Hạ Đạt ngu ngơ lắc đầu, suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu ý của đạo diễn Lam, vừa nãy còn vui vẻ đồng ý, bây giờ sao tự dưng lại nổi cơn tanh bành cúp điện thoại ngang?
"Lẽ nào đạo diễn Lam sợ bị người khác biết được nói này nói nọ? Dù sao cũng là vai nữ chính, không phải muốn đổi là đổi. Mà cũng không hợp lý lắm, đạo diễn Lam có tiếng nói như vậy, ai dám nói xấu sau lưng ông ta chứ? Ông ta vốn chẳng phải nể sợ ai cả!", Hạ Minh không tài nào hiểu nổi.
Hạ Đạt khó hiểu liền thử gọi lại cho đạo diễn Lam, nhưng ngạc nhiên phát hiện ra ông ta đã bị đạo diễn Lam chặn luôn rồi.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hạ Đạt cũng biết được rằng đạo diễn Lam sẽ không giúp ông ta, thậm chí cũng sẽ không thèm đếm xỉa gì tới ông ta nữa, Hạ Đạt không dám lấy số khác gọi để tránh chọc điên đạo diễn Lam.
"Thôi kệ, đạo diễn Lam không giúp thì chúng ta tìm người khác là được, đổi một vai nữ chính mà cũng khó khăn sao? Nhà đầu tư của bộ phim này bố cũng quen, muốn là đổi thôi", Hạ Đạt bình tĩnh lại rồi nói.
"Bộ phim này chỉ vừa bắt đầu quay, đá Tần Liên ra khỏi đoàn phim để tên Lâm Hàn kia hối hận thối ruột luôn", Hạ Minh cảm thán.
Mà lúc này, Hạ Sương đang cầm lái lại không nói năng gì, vốn có thể trở thành một đồng minh mạnh của nhà họ Hạ, bây giờ lại muốn gây thù chuốc oán với người ta. Bất kể Lâm Hàn có cách gì đáp trả hay không, kết quả sau cùng có thế nào, thì chắc chắn chả có chút tốt lành gì với nhà họ Hạ bọn họ, thậm chí còn có thể rước họa vào thân.
Vẫn nên sớm tách khỏi nhà họ Hạ thì hơn, Hạ Sương nhất thời lại có suy nghĩ một mình tự ra đời bươn chải gây dựng sự nghiệp.
Hạ Sương thầm nghĩ, hiện tại có vẻ không nên tiếp tục ở lại nhà họ Hạ nữa rồi.
Cùng lúc đó, phía Lâm Hàn cũng không nghĩ được nhiều đến thế, lại không ngờ người của nhà họ Hạ lại nhỏ nhen đến thế, bởi vì có tí chuyện mà cứ luôn muốn gây sự với Lâm Hàn anh, tự đâm đầu vào đường chết.
Cả buổi sáng, Lâm Hàn và Dương Lệ ở lỳ trong phòng chưa ra.
Thẳng đến giữa trưa, lúc hai người cảm thấy đói thì mới chịu ra khỏi phòng, chân Dương Lệ cũng đã hơi nhũn ra.
Dì Hà biết được Lâm Hàn về thì đã chuẩn bị không ít mấy món ngon từ sớm, mặc dù không phải cao sơn mỹ vị gì, chỉ là những món cơm gia đình ngày thường nhưng lại cực kỳ hợp với khẩu vị của anh.
"Ra ngoài ăn một vòng rồi về, cảm giác vẫn thích mấy món của dì Hà nấu hơn, ăn không ngán tí nào", Lâm Hàn cười nói.
"Cậu Lâm khen quá lời rồi", dì Hà đứng cạnh ngại ngùng đáp.
Lúc này, Dương Lệ do dự một lúc, lại nói: "Lâm Hàn, công việc của anh đã giải quyết ổn thỏa chưa?"
"Ừ, xong hết rồi", Lâm Hàn gật đầu đáp.
"Vậy thì tốt rồi", Dương Lệ nhìn gương mặt thoải mái của Lâm Hàn, tức thì thấy yên lòng hơn, trạng thái của Lâm Hàn vào khoảng thời gian trước thực sự là lần đầu tiên cô thấy, nên đã rất lo lắng cho anh.
Cũng may bây giờ rốt cuộc đã giải quyết suôn sẻ, Dương Lệ cũng nhẹ lòng hơn nhiều.
Dù cho khoảng thời gian này không biết Lâm Hàn đã ra ngoài bận rộn gì, nhưng nếu anh không chủ động nói, Dương Lệ cũng không muốn hỏi nhiều, có thế nào thì cô vẫn tin tưởng Lâm Hàn.
Ngay sau đó, Dương Lệ lưỡng lự rồi nói tiếp: "Lâm Hàn, chuyến đi này của anh cũng khá lâu rồi, được thì tối nay em mời đám chị em qua ăn chung một bữa nhé? Mặc dù quan hệ không mấy tốt đẹp nhưng dù sao cũng là người một nhà, anh thấy sao?"
Tuy rằng, Lâm Hàn chẳng ưa gì đám người Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải. Nhưng nói gì thì bọn họ cũng là người thân của Dương Lệ, đương nhiên anh sẽ không có ý kiến, gật đầu rồi đáp: "Được chứ, vậy em cứ gọi cho bọn họ, bảo tối qua nhà ăn bữa cơm".
"Vâng", Dương Lệ khẽ gật đầu, vui vẻ hẳn lên.
Lâm Hàn lại quay sang nói với dì Hà: "Dì Hà, tối nay dì chuẩn bị nhiều món một chút, đắt chút cũng được, thẻ ngân hàng tôi đưa dì mua đồ ăn vẫn còn tiền chứ?"
"Vẫn còn, cậu Lâm yên tâm!", dì Hà nói.
Lâm Hàn khẽ gật đầu, cũng không quan tâm đến nữa, giao cho dì Hà thì yên tâm rồi.
Sau khi cơm nước xong, Dương Lệ liền gọi điện cho từng người hẹn thời gian.
Mới vừa cúp máy, Lâm Hàn đã bước đến sau lưng bế bỗng cô lên rồi đi một mạch vào phòng ngủ.
"Anh còn muốn nữa à?", Dương Lệ xấu hổ đấm nhẹ lên ngực Lâm Hàn, lúc nãy đã làm cả buổi sáng rồi còn gì.
Thoáng chốc, nửa buổi chiều trôi qua đã đến tối.
Mặt trời vừa lặn nhường chỗ cho màn đêm, Dương Cảnh Đào, vợ chồng Dương Duyệt và Dương Khiết đã đến trước cổng biệt thự núi Vân Mộng nhà Lâm Hàn.
"Thằng Lâm Hàn này đi lâu như thế không biết làm gì, còn biết đường về sao", Dương Cảnh Đào không vui nói, bây giờ sự nghiệp của Dương Lệ ngày càng phất lên, Dương Cảnh Đào càng cảm thấy Lâm Hàn không xứng với Dương Lệ nữa.
"Không phải chị hai đã nói có công việc bận sao? Hẳn là đi bàn chuyện làm ăn quan trọng gì đó", Dương Khiết chớp đôi mắt to tròn nói.
"Tên Lâm Hàn này mà biết làm ăn gì chứ? Không chừng là đi ra ngoài ăn chơi trác táng hết tiền rồi mới về tìm Dương Lệ đó", Dương Duyệt không vui nói.
Đoàn người vừa trò chuyện vừa tiến vào sân, vừa vào tới thì có một chiếc Hummer đập vào mắt họ.
Chương 609: Cũng kiếm được có 300 tỷ thôi
"Đây là xe gì? Trông oách quá đi mất!"
Dương Cảnh Đào nhìn chiếc xe Hummer trước mặt, lấy làm lạ hỏi.
Triệu Tứ Hải đứng cạnh lại biết, kinh ngạc nói: "Đây là xe Hummer đấy, ít nhất cũng trị giá 2 triệu tệ".
"Đắt như thế á? Từ khi nào mà Dương Lệ có tiền rước nó về?", Dương Duyệt cũng bất ngờ hỏi.
Lúc này Dương Khiết lại nói: "Hôm qua em còn qua tìm chị hai chơi mà, đâu có thấy chiếc xe này đâu, có phải do anh rể hai ra ngoài làm ăn có tiền mua không?"
"Lâm Hàn kiếm tiền mua á? Nó đào đâu ra tiền chứ, nực cười, chắc chắn là lấy tiền của Dương Lệ rồi!", Dương Cảnh Đào cười nói.
Bấy giờ, Lâm Hàn và Dương Lệ nghe thế tiếng nói bên ngoài thì biết đám người Dương Cảnh Đào đến, nên đã đi ra đón tiếp.
"Bố, chị hai, anh rể, em gái, mọi người đến rồi à, đứng ngoài nói gì thế? Nhanh vào trong ngồi đi, ở ngoài lạnh lắm", Dương Lệ nhiệt tình nói, tuy rằng bọn họ đã gây ra nhiều chuyện không hay, Dương Lệ cũng không thích lắm, thậm chí là bất mãn, nhưng dù sao bọn họ cũng là người thân của mình.
Dương Khiết chỉ vào chiếc xe Hummer hỏi: "Vừa rồi bọn em đang thảo luận chiếc Hummer này là của ai, nó ít nhất cũng 2 triệu tệ đó, đắt thế mà ai chịu chi vậy chị?"
Dương Lệ nhìn sang chiếc Hummer lắc đầu nói: "Sáng sớm Lâm Hàn đã lái xe này về, còn của ai thì chị không biết".
"Nói như vậy không phải em ha cho tiền Lâm Hàn mua à, Lâm Hàn đào đâu ra tiền mà mua chứ? Hay là xin xỏ kép nhí nào đó lấy được?", Dương Duyệt bèn lên tiếng hỏi.
Triệu Tứ Hải lại cười nói: "Điều đó chưa chắc đã đúng, gia đình Lâm Hàn không phải khá giàu sao? Có lẽ là do Lâm Hàn ngửa tay xin ông già cũng nên, hahaha".
Dương Cảnh Đào nghe vậy cũng phá lên cười, mặt đầy bỡn cợt nhìn Lâm Hàn.
Lúc này, Lâm Hàn đã bước ra, dĩ nhiên cũng nghe bọn họ bàn tán, Lâm Hàn biết rằng họ đang cố tình chế nhạo mình, nhưng anh cũng chẳng thèm để ý vì không muốn làm Dương Lệ mất hứng.
Trước khi đám người Lâm Hàn đến thành phố Thiên Kinh, vì để tiện di chuyển, Lâm Hàn đã mua hẳn mấy chiếc Hummer, đưa mấy chiếc cho Ngô Xuyên và người của Tôn Hàn Các lái đi, chỉ giữ lại mỗi chiếc này để Lâm Hàn đi lại.
Dù sao tổng giá trị mấy chiếc Hummer này cũng chỉ có vài triệu tệ mà thôi, Lâm Hàn vốn chẳng coi ra gì. Chuyến này ra ngoài đã thu của nhà họ Tiêu 100 tỷ, lấy của nhà họ Khương 100 tỷ và thêm một cái công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh với giá trị vốn hóa thị trường 100 tỷ, nên mấy triệu tệ này với anh mà nói còn chẳng tính là chi tiền.
"À, chiếc này tôi mới mua, cũng có hơn 2 triệu tệ thôi, chuyện nhỏ ấy mà, nhanh vào nhà ăn cơm đi, đồ ăn nguội hết rồi", Lâm Hàn thản nhiên nói.
"Còn chỉ hơn 2 triệu á? Lâm Hàn, cậu tưởng cậu là ai chứ? Mà cũng không biết số tiền này ở đâu ra", Dương Cảnh Đào bất mãn nói.
"Đúng đó, có ai lạ gì cậu đâu? Ngoại trừ nhà có chút tiền thì cậu làm gì có bản lĩnh mà kiếm tiền chứ?", Dương Duyệt cũng hùa theo.
Triệu Tứ Hải đứng một bên lại không lên tiếng, có hơi thèm khát nhìn chiếc xe Hummer này.
Xe Hummer vốn dĩ là ước mơ của Triệu Tứ Hải, nhưng bây giờ, Triệu Tứ Hải không thể nào mua nổi, nên nó chỉ còn trở thành giấc mơ xa vời, bất kể là Lâm Hàn lấy tiền từ đâu mua, là của Dương Lệ cho, hoặc từ người nhà Lâm Hàn, nhưng dù sao cũng đã mua được nó, điều này vẫn khiến Triệu Tứ Hải hâm mộ không thôi.
Lâm Hàn nghe vậy cũng hơi mất kiên nhẫn, những người này phiền thật, tốt bụng kêu đến đãi ăn, còn chưa bước vào nhà mà đứng ở ngoài nhìn chiếc xe lải nhải không dứt.
"Bất kể tiền của tôi ở đâu ra thì nó cũng hợp pháp và cũng không đến lượt mấy người lo", Lâm Hàn không vui lạnh nhạt nói.
Đám người Dương Cảnh Đào nghe vậy thì cười mỉa Lâm Hàn, nhưng sau cùng không tiện nói gì nữa, đành ỉu xìu đi vào trong, ngồi vào bàn ăn.
Trên bàn, dì Hà đã chuẩn bị sẵn đầy ắp các món ăn ngon.
Sau khi ngồi xuống bàn, họ nhìn thấy bữa ăn thịnh soạn không thèm chờ hai người Lâm Hàn mà liền ăn ngay.
"Bố, chị cả, hai người ăn vội thế làm gì? Chị hai và anh rể hai còn chưa vào bàn mà", Dương Khiết cảm thấy không hay lắm nên chỉ ngồi một bên nói.
"Thế đã sao? Đều là người nhà mà, chị hai của con là con gái bố đấy, bố ăn đồ của nó thì đã làm sao?", Dương Cảnh Đào vừa ăn vừa nói.
Lúc này, hai người Lâm Hàn và Dương Lệ cũng đã vào tới, Dương Lệ nghe vậy thì cười nói: "Không sao đâu, em cũng ăn đi, người nhà cả mà".
Lâm Hàn cũng chẳng có ý kiến gì, mặc dù cảm thấy không lễ phép và không biết tôn trọng người khác thật, nhưng mấy chuyện vặt vãnh này anh cũng lười so đo.
Ngay sau đó, bàn ăn đã đông đủ người, những món ăn đều rất ngon, đám người Dương Cảnh Đào cũng không ý kiến ý cò gì nữa, Lâm Hàn thấy thế cũng vui vẻ ngồi ăn với Dương Lệ.
Không bao lâu sau, Dương Cảnh Đào ăn đã đời thì đặt chén đũa xuống, nhìn Lâm Hàn với vẻ khó chịu.
"Lâm Hàn, cậu nói cho tôi nghe, khoảng thời gian này cậu đã đi ăn chơi trác táng ở đâu hả?", Dương Cảnh Đào ra vẻ chất vấn.
Lâm Hàn nghe vậy nhàn nhạt đáp: "Bận vài mối làm ăn quan trọng, kiềm được chút tiền thôi".
"Cậu cũng kiếm được tiền á? Vậy nói tôi xem cậu kiếm được bao nhiêu rồi?", Dương Cảnh Đào cảm thấy nực cười bèn hỏi tiếp.
Dương Duyệt ngồi cạnh cũng chêm vào: "Đúng thế, Lâm Hàn cậu tưởng chúng tôi không biết cậu có tài cáng gì à? Kiếm tiền hả? Không lỗ vốn là mừng rồi".
"Dạo gần đây, mấy nghề phổ thông không mấy khởi sắc, cũng chẳng mấy thuận lợi, Lâm Hàn, cậu làm như chúng tôi mù tịt vậy", Triệu Tứ Hải cũng nói.
Lâm Hàn đảo mắt nhìn một loạt, nhưng cũng không cự cãi gì, trực tiếp ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục ăn cơm.
Dương Lệ cạnh đó cố nói đỡ cho Lâm Hàn: "Bố, mấy việc này đều là chuyện riêng của Lâm Hàn, mọi người hỏi làm gì?"
"Bố hỏi chút cũng không được à? Con rể của bố thì đương nhiên bố phải trông nom quản lý chứ, tránh cho cái thứ này ra ngoài làm chuyện xấu hổ, tự nó bước trên con đường sai trái cũng được thôi, chứ ảnh hưởng đến thể diện của nhà họ Dương thì không tốt đâu!", lúc này Dương Cảnh Đào bỗng cao giọng hơn.
Dương Duyệt cũng gật đầu, nói: "Đúng vậy, Lâm Hàn, cậu không phải nói cậu đang làm ăn sao? Vậy cậu nói xem cậu kiếm được bao nhiêu rồi? Để chúng tôi mở mang tầm mắt, haha!"
"Nói chuẩn lắm, hỏi cậu kiếm được bao nhiêu tiền thôi cũng không dám nói sao? Chẳng lẽ chột dạ à?", Triệu Tứ Hải cũng nhằm vào Lâm Hàn.
Lâm Hàn nghe thế lại ăn thêm vài miếng rồi mới đặt đũa xuống, nhìn đám người kia nói: "Được rồi, nếu mấy người tò mò thì tôi sẽ nói cho mấy người biết, cơ mà nếu có làm mấy người giật mình thì không phải lỗi tại tôi đâu nhé".
Dương Cảnh Đào nhất thời bật cười, nói: "Còn hù được tôi? Tôi sống đến từng tuổi này rồi, ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm, sẽ bị cậu hù được chắc?"
Sau khi Dương Lệ và Dương Khiết ngồi một bên nghe Lâm Hàn nói thế cũng có hơi tò mò nhìn anh, dù hai cô ấy không nói thành lời những cũng muốn biết lắm.
Lúc này, Lâm Hàn nhìn mọi người, thản nhiên nói: "Cũng không nhiều, chuyến này hốt được một công ty giá trị vốn hóa thị trường 100 tỷ, mấy cái còn lại cũng tầm 200 tỷ thôi!"
Chương 610: Năng lực của Triệu Tứ Hải?
Cả bàn đều sửng sốt, bầu không khí bỗng rơi vào tĩnh lặng.
Chợt, Dương Cảnh Đào phá lên cười.
Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt cũng cười hùa theo.
"Lâm Hàn, cậu tưởng chúng tôi bị ngu à? Cậu, cậu kiếm được 300 tỷ ư?", Dương Cảnh Đào cười nói, càng buông nhiều lời chế nhạo hơn.
Lúc này, Dương Duyệt cũng muốn cạn lời nhìn Lâm Hàn, nói: "Lâm Hàn, cậu có bịa thì cũng nên bịa cho giống tí, nói gì cho chúng tôi tin chút được không? Cậu nói kiếm được 30 ngàn tệ họa may chúng tôi còn tin đó".
"30 ngàn tệ á? Anh thấy 3 ngàn thì đúng hơn ấy, 30 ngàn cũng là quá đề cao cậu rồi", Triệu Tứ Hải tỏ vẻ bất lực.
Lâm Hàn thấy vậy thì buồn cười, không nói gì thêm mà tiếp tục dùng bữa.
Đã nói thật rồi mà còn làm người ta không tin, Lâm Hàn cũng chẳng biết phải thế nào cho đặng.
Dương Khiết đã từng đọc một vài cuốn sách về tâm lý học, và cũng có nghiên cứu sơ về lĩnh vực này. Lúc này, vẻ mặt cô ấy lại hơi kỳ lạ, vừa rồi cô ấy đã quan sát Lâm Hàn rất tỉ mỉ, không nhận thấy có chút dấu hiệu nói dối nào.
Còn về chuyện Lâm Hàn bảo trong khoảng thời gian này đã kiếm được 300 tỷ, Dương Khiết cũng cảm thấy rất khó tin, dù sao thì con số này thật sự quá khổng lồ rồi.
Nhưng, dựa theo quan sát nãy giờ, Lâm Hàn thật sự rất giống như không nói dối, điều này càng làm cô ấy khó hiểu hơn.
Mà Dương Lệ đã sống với Lâm Hàn bao năm nay, đương nhiên hiểu rõ tính tình Lâm Hàn, anh vốn chẳng bao giờ thích khoác lác cả, cùng lắm chỉ giảm bớt con số kia xuống mà thôi.
Nhưng, con số 300 tỷ cũng làm cho Dương Lệ có chút hoang mang. Bây giờ, công việc của cô ở quỹ đầu tư Nhân Phàm đã tiếp xúc với những con số khổng lồ thế này rồi, tầm nhìn cũng được mở mang hơn. Nhưng với con số 300 tỷ này, với Dương Lệ mà nói vẫn là một khoản không dám tưởng tượng.
Dương Lệ cũng ngờ vực nhìn Lâm Hàn, cô chưa nói thêm gì nhưng đợi khi bữa cơm này kết thúc thì hỏi lại Lâm Hàn xem sao, rốt cuộc nó là thế nào.
Đám người Dương Cảnh Đào cười nhạo Lâm Hàn một lúc vẫn không thấy anh có phản ứng gì, nhất thời bọn họ thấy nhạt nhẽo nên không thèm để ý Lâm Hàn nữa.
"Tứ Hải, dạo gần đây con sao rồi? Ông chủ vẫn chưa chiếu cố con sao?", lúc này, Dương Cảnh Đào lại hỏi.
Triệu Tứ Hải nghe vậy vẻ mặt bỗng dưng xụ xuống, khoảng thời gian này với anh ta mà nói chẳng khác gì ác mộng vậy.
Từ Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương lần trước, sau khi Triệu Tứ Hải bị ông chủ Phùng Thạch thay thế, anh ta vẫn chưa được Phùng Thạch giao cho công việc quan trọng gì.
Thậm chí, trước đó Phùng Thạch còn cảnh cáo anh ta, nếu không nâng cao năng lực làm việc thì sẽ sa thải anh ta, công ty không cần thêm một người chỉ biết nịnh bợ mà không có bản lĩnh gì.
Vừa rồi, công ty bất động sản còn nhận được vốn đầu tư của quỹ đầu tư Nhân Phàm, nên đã vội phải mở rộng, có rất nhiều công việc cần làm, năng lực còn thiếu sót của Triệu Tứ Hải càng thể hiện rõ ràng hơn.
Triệu Tứ Hải nghe bên nhân sự nói, hình như gần đây đang giảm biên chế, đuổi hết những người không có năng lực, sau đó sẽ tuyển dụng những người tài giỏi hơn, mà người mới được tuyển thì sẽ được tính lương như người cũ, còn những người cũ được giữ lại sẽ được tăng lương gấp đôi.
Tóm lại, ngoại trừ với những người kém cỏi, đó lại là chuyện tốt cho những người khác và được mọi người cật lực ủng hộ.
Nhưng không may, Triệu Tứ Hải rõ ràng là kẻ bất tài, chắc chắn sẽ bị đuổi việc, chỉ có thể nhận được một khoản trợ cấp thất nghiệp nho nhỏ, ngoài ra không thể nhận được lợi ích nào khác.
"Đừng nhắc nữa", Triệu Tứ Hải thở dài nói với Dương Cảnh Đào: "Gần đây không biết ông chủ kia của con có chuyện gì mà luôn tránh né con, rõ ràng năng lực của con rành rành ra đó mà ông chủ cứ suốt ngày nhằm vào con, dạo này còn có ý muốn đuổi việc con nữa".
"Ông chủ này của các con không phải là người mà, trước kia còn coi trọng con như vậy, bây giờ sao tự dưng lại chĩa mũi nhọn vào con chứ? Rõ ràng con là người có tài mà", Dương Cảnh Đào cũng bực bội nói.
"Đúng đó ạ", Triệu Tứ Hải bày ra dáng vẻ cực kỳ xui xẻo, nói: "Trong thời gian này, vì công ty được quỹ đầu tư Nhân Phàm rót vốn nên bận rộn mở rộng. Con đã đóng góp rất nhiều cho công ty, nhưng công ty lại muốn nhắm vào con và muốn đuổi con. Quả thật chẳng nể nang tình nghĩa gì cả".
Lâm Hàn nghe vậy liếc nhìn Triệu Tứ Hải rồi cười thầm trong bụng, nhưng bên ngoài lại trông như không có gì.
Gần đây, mặc dù Lâm Hàn bận rộn xử lý việc của bên nhà họ Khương, nhưng anh vẫn nắm được tình hình ba công ty dưới trướng, công ty bất động sản của Phùng Thạch dạo này đang muốn loạt trừ bớt những loại công nhân viên kém cỏi chỉ biết nịnh hót, nên đương nhiên Triệu Tứ Hải sẽ nằm trong số đó.
Nếu thật sự có năng lực, ngay cả khi Giám đốc điều hành công ty không muốn gặp nhân viên, cùng lắm người nọ sẽ không được thăng chức, nhưng sẽ không đến mức bị sa thải, bởi vì sa thải một nhân viên có năng lực là một tổn thất cho công ty.
Dương Lệ cũng lén nhìn sang Triệu Tứ Hải, có hơi nghi hoặc, Dương Lệ đã đi làm bao năm nay, đương nhiên cũng sẽ nhận ra được lời nói của Triệu Tứ Hải có vấn đề, đơn giản là anh ta đang nói dối.
Huống chi, lúc đến khảo sát công ty bất động sản, Dương Lệ cũng từng tiếp xúc với Phùng Thạch, nên cũng có chút hiểu biết về ông ta. Trước kia, Phùng Thạch quả thật chẳng phải loại người tốt lành gì, nhưng gần đây đang dần dần thay đổi rồi, vốn không giống loại người như Triệu Tứ Hải kể.
Nhưng, tuy cô đoán được Triệu Tứ Hải đang nói dối, nhưng Dương Lệ vẫn không lên tiếng, thêm chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
"Vậy nếu công ty này không ổn thì con đổi công ty khác là được, đến khi đổi việc, đổi một công ty khác không chừng sẽ nhận được nhiều đãi ngộ tốt hơn", Dương Cảnh Đào nói.
Triệu Tứ Hải lại lắc đầu, nói: "Nói thì nói vậy, nhưng bắt đầu từ một công ty khác, cơ bản là bắt đầu từ nhân viên quèn rồi tự mình phải bước lên từng bước. Với khả năng của con, sau này chắc chắn sẽ leo được lên cao, nhưng vẫn sẽ rất khó khăn ở giai đoạn đầu, mà con còn phải nuôi gia đình nữa chứ. Ngoài ra, ở thành phố Đông Hải, công ty này là công ty lớn nhất, những công ty khác không có nền tảng tốt như nơi này, nên không có chỗ cho con phát huy tài năng".
Dương Cảnh Đào nghe vậy cũng khẽ gật đầu, đồng ý với giải thích của Triệu Tứ Hải.
Lúc này, Dương Duyệt liếc nhìn sang Dương Lệ, nói: "À đúng rồi, Tiểu Lệ, chị nghe nói bởi vì gần đây quỹ đầu tư Nhân Phàm bên em đầu tư trợ giúp rất nhiều doanh nghiệp, nhân viên thiếu hụt nghiêm trọng, nên vẫn luôn tuyển dụng thêm à. Tứ Hải nhà ta có năng lực thế, quỹ đầu tư Nhân Phàm bên em lại là công ty lớn, đến chỗ em làm không phải vừa hay sao?"
Dương Lệ nghe vậy thầm nghĩ, đúng là đang thiếu người, nhưng là thiếu người có năng lực làm việc chứ không phải thiếu người chỉ biết nịnh hót, nhưng đương nhiên cô sẽ không nói ra miệng.
Dương Lệ do dự một lúc, vẫn nói: "Đúng là đang thiếu, nhưng em không quản lý bên mảng nhân sự đâu".
Lúc này, Dương Cảnh Đào cũng cảm thấy đề nghị của Dương Duyệt không tồi, liền vội vàng nói: "Không thuộc quyền quản ký của con thì đã sao? Dù sao bây giờ con cũng là CEO của công ty, nắm bao nhiêu quyền lực trong tay, tuyển một người mới, sắp xếp chức vụ đàng hoàng, chẳng phải chỉ cần nói một câu thôi sao? Triệu Tứ Hải là chồng của chị cả con đấy, hơn nữa cũng không phải là người kém cỏi gì, chuyện này con nhất định phải giúp đấy!"
Triệu Tứ Hải thấy vậy nhất thời có chút đắc ý, những chuyện này anh ta đã bàn với Dương Duyệt từ trước, Dương Lệ không muốn giúp cũng phải giúp thôi!
"Bố, chúng ta làm vậy có phải là không được hay cho lắm?"
Hạ Sương bị bắt đến, nhìn Hạ Đạt mà lòng rối bời.
Từ sau lần đến biệt thự núi Vân Mộng gặp Dương Lệ, cầu xin cô giúp đỡ nhưng bị từ chối, đám người nhà họ Hạ họ bèn tới chặn trước cổng biệt thự mỗi ngày, nhằm ép Dương Lệ đồng ý.
Mà Dương Lệ bởi vì công việc gần đây nên ngày nào đều phải ra ngoài, lần nào cũng bị người của nhà họ chặn lại.
Còn kết quả thì lần nào lần nấy đều bị cô từ chối.
"Sao lại không hay? Dương Lệ lạm dụng chức quyền giúp Lâm Hàn, Lâm Hàn lại lạm dụng nó giúp người khác, thế thì tại sao không giúp chúng ta? Cậu ta còn là cổ đông lớn thứ hai của công ty chúng ta đấy, dựa vào đâu mà không giúp?", Hạ Đạt nói với vẻ đương nhiên.
Hạ Minh đứng cạnh cũng gật đầu, nói: "Đúng vậy, bọn họ giúp nhà họ Hạ chúng ta là điều đương nhiên. Dù sao, công ty này có gần một nửa là của Lâm Hàn. Con không tin, ngày nào chúng ta cũng đến đây chặn trước cổng cô ta, cô ta còn có thể không chịu sao? Nếu thật sự không đồng ý, con sẽ nói chuyện Dương Lệ và Lâm Hàn lạm dụng chức quyền ra ngoài, để xem cô ta còn làm được trong quỹ đầu tư Nhân Phàm nữa không! Con nghe nói, công ty ấy rất ghét kiểu đi cửa sau và lạm dụng chức quyền. Nếu để ban lãnh đạo công ty biết, con đây muốn xem Dương Lệ còn huênh hoang như vậy tiếp được không!"
Hạ Sương nghe vậy, cạn lời với hai người họ, chẳng thèm đôi co với họ nữa.
Rõ ràng là Dương Lệ đã nói sẽ không đồng ý, bảo bọn họ đi tìm Lâm Hàn. Bọn họ còn đứng đây cãi cọ, này đồng nghĩa với việc quấy rối người khác, nên Hạ Sương có chút bực bội.
Ngay lúc này, cổng biệt thự núi Vân Mộng chợt mở, một chiếc Mercedes chạy ra, nhưng bị mấy chiếc xe của đám người Hạ Minh chặn phía trước, nên đành phải ngừng lại.
Dương Lệ nhìn mãi thành quen, mấy ngày nay, mỗi lần cô ra ngoài đều phải lãng phí một chút thời gian và hơi sức cho đám người nhà họ Hạ, sau đó mới đi làm được.
Dương Lệ xuống xe, mặt mày lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ rằng tôi đã nói rất rõ ràng rồi, mấy người cứ tiếp tục làm vậy, tôi cũng sẽ không đồng ý đâu. Chuyện dính đến nguyên tắc thì không cần bàn cãi nữa, nếu mấy người cứ cứng đầu thì đứng trách tôi gọi bảo vệ hay báo cảnh sát".
Mà lúc này, đoàn người Lâm Hàn cũng vừa chạy đến biệt thự núi Vân Mộng, dừng lại đằng sau đám người nhà họ Hạ.
Bởi vì bọn họ đưa lưng về phía Lâm Hàn nên không phát hiện ra anh đến, còn Dương Lệ thì bị đám người nhà họ Hạ và mấy chiếc xe ngăn cản tầm mắt, cũng không để ý anh đã về.
Lâm Hàn cảm thấy hơi khó hiểu, sao mới sáng sớm đã có người chặn trước cổng nhà mình rồi?
"Anh Hàn, hay là anh đừng xuống xe, để tôi đi dọn sạch đám kia cho", Ngô Xuyên chợt nói.
Lâm Hàn lắc đầu, nói: "Tôi đây muốn xem là ai can đảm như thế, ngay cả cổng nhà tôi mà cũng dám chặn".
Anh nói xong bèn xuống xe, Ngô Xuyên thấy vậy cũng vội vàng bước xuống.
Còn mấy người Tôn Hàn Các lại không xuống, đám người kia chẳng phải cao thủ gì nên không cần đến bọn họ ra tay.
Lâm Hàn và Ngô Xuyên xuống xe nhưng không có mở miệng, cả hai yên lặng đến gần, nghe ngóng xem là vụ gì.
Lúc này, Hạ Đạt nghe thấy câu đó của Dương Lệ thì lập tức nổi giận, chất vấn: "Cô làm ra vẻ gì chứ? Nghĩ tôi không biết chuyện cô và Lâm Hàn lạm dụng chức quyền chắc? Bề ngoài giả vờ y như thật, thực tế thì lại dơ bẩn nhơ nhuốc, còn ra vẻ nói nguyên tắc gì với chúng tôi nữa chứ".
"Đúng thế!", Hạ Minh đứng cạnh cũng mở miệng nói: "Nếu cô không đồng ý thì ngày nào chúng tôi cũng sẽ đến đây chặn cổng đến khi cô chịu giúp nhà họ Hạ tôi mới thôi. Cô mà dám gọi bảo vệ hay báo cảnh sát, tôi sẽ nói chuyện cô và Lâm Hàn lạm dụng chức quyền ra ngoài, để xem cô còn làm ăn gì được trong một công ty lớn như Nhân Phàm!"
Lâm Hàn đứng đằng sau nghe vậy, lập tức hiểu được đại khái.
Lần đầu tiên người nhà họ Hạ đến chặn cổng, Dương Lệ có nói với Lâm Hàn, lúc đó anh đã khó chịu rồi, đang tính xử đẹp bọn họ. Nhưng khi đó anh bận chuyện kia nên chưa giải quyết họ được.
Tối hôm qua, Lâm Hàn cũng cảm thấy Dương Lệ có điều gì đó khó xử muốn nói, nhưng vẫn nhịn. Giờ nghĩ lại thì hẳn là chuyện này.
Đám người nhà họ Hạ kia vì khiến Dương Lệ giúp mình, không ngờ ngày nào cũng đến chặn trước cổng biệt thự, làm phiền cô.
Lâm Hàn lập tức nổi giận, bước thẳng lên trước, lạnh lùng nói: "Đám người nhà họ Hạ các người can đảm thật đấy, dám đến làm phiền người của Lâm Hàn tôi à!"
Dương Lệ nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, chợt vui mừng khôn xiết, nhưng cũng hơi bất ngờ, Lâm Hàn vậy mà đã về rồi ư?
Mà người nhà họ Hạ lại tự dưng cảm thấy chột dạ, đặc biệt là Hạ Sương. Lúc này, cô ta xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui xuống, làm cái chuyện như mỗi ngày đến chặn trước cổng nhà người ta này thật sự là vô cùng mất mặt.
Bấy giờ, Lâm Hàn cũng đi lên trước, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
"Ông xã, anh về rồi ạ?", Dương Lệ kinh ngạc nói, vui vẻ ra mặt, vội vàng bước tới cạnh Lâm Hàn, khoác lấy cánh tay anh, có hơi kích động.
Bình thường, Dương Lệ là một người phụ nữ đầy mạnh mẽ làm việc một cách quyết đoán, xử lý mọi công việc gọn gàng rành mạch, khiến cấp dưới phải dè chừng cô. Nhưng ở trước mặt Lâm Hàn, cô lại giống như một cô gái bé nhỏ, nếu không phải có người nhà họ Hạ ở đây thì e rằng Dương Lệ đã trực tiếp nhào vào lòng anh rồi.
Lâm Hàn vỗ vỗ Dương Lệ, dịu dàng nói: "Ban đầu tính cho em một bất ngờ, không ngờ lại xảy ra chuyện như này. Em cũng thật là, vậy mà không chịu nói với anh".
"Em sợ sẽ làm phiền anh, không muốn khiến anh sao nhãng", Dương Lệ mỉm cười nhìn Lâm Hàn nói.
Lâm Hàn khẽ gật đầu, nói: "Đợi lát nữa đi, anh giải quyết đám người này đã".
Lúc này, Hạ Đạt lại mở miệng nói trước: "Lâm Hàn, cậu về rồi cũng tốt, cậu xem coi chuyện này nên làm thế nào đi. Vợ cậu cầm trong tay quyền hợp tác với những công ty khác của quỹ đầu tư Nhân Phàm, tôi bảo cô ta giúp nhà họ Hạ chúng tôi thì có làm sao? Vả lại, công ty chúng tôi có gần một nửa là của cậu, cũng đồng nghĩa là đang giúp cậu, thế tại sao lại không chịu?"
Dương Lệ cũng đáp trả: "Tôi đã nói rất rõ rồi, tôi chưa từng lạm dụng chức quyền giúp Lâm Hàn. Tôi đã điều tra về công ty các người, tổng thể cũng được, nhưng có một số mặt lại có vấn đề rất lớn, mà các người lại không thể xử lý những vấn đề đó. Quỹ đầu tư Nhân Phàm sẽ không giúp đỡ và đầu tư vào bên các người".
"Ha ha", Hạ Minh cười nói: "Thật thú vị, cô không lạm dụng chức quyền thì sao ba công ty dưới tay Lâm Hàn lại có vé tham gia ghế đại biểu chính của hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương? Hơn nữa, ba công ty kia còn được quỹ đầu tư Nhân Phàm giúp đỡ và đầu tư nhiều như vậy nữa chứ?"
Hạ Sương đứng cạnh kéo lấy Hạ Đạt và Hạ Minh, hơi xấu hổ khuyên: "Chúng ta đi về đi, đứng đây làm phiền người ta thì được gì?"
Lâm Hàn khẽ nhíu mày nói: "Ba công ty dưới tay tôi có thể dự ghế đại biểu chính trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương là tôi có cách riêng của tôi. Lúc trước, tôi cũng mời các người, nhưng các người lại từ chối. Mà giờ, ba công ty ấy có thể nhận được nhiều sự giúp đỡ và đầu tư như vậy là do họ quả thật có tư cách đó. Còn giờ, tôi không muốn nghe thấy các người nói thêm gì nữa, mau cút khuất khỏi mắt tôi đi!"
Chương 607: Nhà họ Hạ trả thù
Nghe thấy tiếng mắng to của Lâm Hàn, sắc mặt của Hạ Minh và Hạ Đạt đều hết sức khó coi, cảm thấy vô cùng mất mặt.
Bản thân Hạ Sương cũng xấu hổ không thôi. Cô ta vốn xem thường cách làm này, nhưng một mặt lại rất muốn công ty nhà mình được quỹ đầu tư Nhân Phàm giúp đỡ và đầu tư. Dù sao, nếu thế thì thực lực nhà họ Hạ sẽ được tăng lên một cách chóng mặt. Mặt khác là vì Hạ Đạt và Hạ Minh ép cô ta đi cùng mới có cảnh tượng như hiện nay.
"Lâm Hàn, cậu thật sự coi mình là ông tướng đấy à? Nghĩ rằng dựa vào vợ có thể tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương là rất giỏi sao?", Hạ Đạt quát.
Hạ Minh đứng cạnh cũng lộ ra vẻ khó chịu nói: "Lâm Hàn, cậu phải hiểu rằng mọi thứ cậu có bây giờ chẳng qua là nhờ có quỹ đầu tư Nhân Phàm thôi. Chỉ cần chúng tôi nói ra ngoài, thì hai vợ chồng cậu sẽ mất hết tất cả!"
Lâm Hàn có chút cạn lời, không phải anh đã nói rõ là mình có cách khác à, sao cứ cho rằng mình dựa vào Dương Lệ và quỹ đầu tư Nhân Phàm vậy? Lẽ nào phải bảo anh nói với họ rằng, cả cái quỹ đầu tư Nhân Phàm kia là của mình à?
Lâm Hàn lắc đầu, lười để ý đến đám người đó, bản thân anh đầu tư vào công ty giải trí Tinh Quang chỉ là vì Tần Liên mà thôi, chứ anh chẳng coi nó là cái đinh gì, cũng hoàn toàn không có hứng thú liên quan gì đến nhà họ Hạ.
"Tôi không muốn nói thêm gì nhiều nữa, một là các người chủ động cút cho khuất mắt tôi, hai là tôi sẽ tự mình ra tay", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
"Chu choa, cậu còn giả vờ giả vịt nữa à?", Hạ Minh cười nói.
Ngay lúc này, Ngô Xuyên vẫn đi theo bên cạnh Lâm Hàn bước tới trước mặt đám người nhà họ Hạ, cười nhạt: "Anh Hàn đã nói rất rõ là không muốn nhìn thấy các người nữa, giờ tự đi hay đợi tôi ra tay đây?"
Hạ Minh đang tính nổi đóa thì Hạ Đạt lại kéo anh ta lại, lần này chỉ có ba người họ đến mà không dẫn theo bất kỳ ai. Mà ban nãy, ông ta vừa quay lại nhìn thì đám người Lâm Hàn có tới mấy chiếc xe, bên trong còn có người, nếu cứ khăng khăng xảy ra xung đột, người thiệt chỉ có bọn họ thôi.
"Lâm Hàn, tôi mong cậu đừng có mà hối hận!", Hạ Đạt oán hận liếc Lâm Hàn, sau đó kéo Hạ Minh rời đi.
Còn Hạ Sương, không biết lên xe từ bao giờ, lúc này bèn nổ máy lái đi.
"Lâm Hàn, chuyện gì vậy anh? Sau này họ sẽ còn đến gây rắc rối cho anh ư?", Dương Lệ khó hiểu nhìn Lâm Hàn với vẻ hơi lo lắng.
Lâm Hàn lại lười giải thích mấy việc đó, vất vả lắm mới trở về gặp lại vợ, sao có thể vì chút chuyện vặt vãnh của nhà họ Hạ mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng được.
"Sau này anh sẽ kể cho em nghe, chút chuyện nhỏ ấy mà, chúng ta vào nhà đi", Lâm Hàn nói xong bèn bế bổng Dương Lệ lên, đi vào trong biệt thự.
"Ơ, em còn có việc phải làm nữa", Dương Lệ hơi thẹn thùng, ban ngày ban mặt mà làm thế thì còn ra thể thống gì nữa?
Lâm Hàn cũng không để ý nhiều như vậy, dứt khoát nói: "Không sao, em xin phép nghỉ một ngày là được, cả ngày nay hãy ở bên anh đi".
"Ơ..."
Dương Lệ cũng không biết nói thêm cái gì nữa.
Sau đó, hai người đi vào biệt thự, trở về phòng mình.
Ngô Xuyên thấy thế, cũng không làm phiền Lâm Hàn, đỗ xe giúp anh và Dương Lệ xong bèn cùng đám người Tôn Hàn Các rời đi.
Cùng lúc đó, người nhà họ Hạ đang ngồi trong một chiếc xe lao nhanh trên đường quốc lộ tại thành phố Đông Hải.
"Lâm Hàn kia thật là đáng ghét, vậy mà lại không giúp chúng ta!", Hạ Minh khó chịu nói.
"Thật là, chẳng phải chỉ là vợ mình được quỹ đầu tư Nhân Phàm tin cậy vào giao trọng trách thôi à? Bày đặt coi mình to tát lắm, cũng dám lên mặt với nhà họ Hạ chúng ta", Hạ Đạt cũng lộ ra vẻ mặt khó chịu nói.
Hạ Sương đang lái xe đằng trước, chớp chớp mắt, không nhịn được nói: "Lâm Hàn giúp chúng ta là tình cảm, không giúp là bổn phận. Huống chi, vốn dĩ là do chúng ta cứ làm phiền vợ anh ta, quả thật không đúng. Con đã bảo hai người đừng làm thế, có việc gì tìm Lâm Hàn bàn bạc không được sao, mà lại đi làm phiền vợ anh ta".
"Hạ Sương em nói gì vậy? Ba công ty dưới tay Lâm Hàn đều được giúp đỡ, dựa vào cái gì không giúp chúng ta? Công ty giải trí Tinh Quang có một nửa là của cậu ta đó!", Hạ Minh nói.
Lúc này, Hạ Đạt ngồi cạnh lại lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, nói: "Lâm Hàn kia không giúp chúng ta thì đừng trách chúng ta ác, là chính cậu ta ép chúng ta".
Hạ Minh như nghĩ tới điều gì, nói: "Bố, Tần Liên kia chính là người Lâm Hàn đặc biệt đưa vào, bộ phim gần đây do cô ta đóng vai nữ chính, chỉ mới quay thôi. Con nhớ là hình như Lâm Hàn kia rất để ý cô ta, chúng ta đá Tần Liên ra khỏi bộ phim đó nhé? Bố thấy sao?"
Hạ Đạt nghe vật, hài lòng gật đầu, nói: "Chính là bộ phim của đạo diễn Lam đúng không? Bố và đạo diễn Lam cũng khá thân, chỉ cần gọi điện nói mấy câu, đảm bảo ông ta sẽ lập tức đổi nữ chính".
"Đúng rồi, đúng rồi, chính nó", Hạ Minh không ngừng gật đầu, dường như đã nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Lâm Hàn sau khi Tần Liên bị đá ra khỏi đoàn làm phim.
"Hừ, Lâm Hàn, ai bảo cậu không giúp chúng tôi, giờ cũng đừng trách chúng tôi không khách sáo", Hạ Đạt nói xong, lấy điện thoại ra bấm gọi cho đạo diễn Lam.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
"Alo, đạo diễn Lam ạ? Tôi là Tiểu Hạ đây, ông còn nhớ tôi không?", Hạ Đạt lộ ra vẻ ân cần hỏi.
Hạ Sương ngồi đằng trước lái xe trợn trắng mắt, đây mà gọi là thân thiết? Chắc tự cho là thế quá.
Nhưng Hạ Minh lại chẳng cảm thấy Hạ Đạt mất mặt, ngược lại còn thấy hơi vinh hạnh.
Dù sao, đạo diễn Lam kia chính là đạo diễn nổi tiếng trong nước, rất nhiều ngôi sao lớn đều phải khách sáo, vô số công ty cũng dành nhiều ưu đãi cho ông ta. Hạ Đạt có làm gì, ít nhất cũng khiến đạo diễn Lam kia chịu để ý đến ông ấy. Còn những người khác có làm gì thì e rằng ông ta cũng chẳng thèm quan tâm đến.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hơi có lệ của đạo diễn Lam.
"Nhớ nhớ, có chuyện gì thì mau nói đi", đạo diễn Lam hơi mất kiên nhẫn nói. Ông ta cũng khá là xem thường đám người nhà họ Hạ, nếu không phải đối phương ra giá cao, lại chẳng có chỗ nào tốt có thể đi, thì ông ta đã chẳng đến cái công ty giải trí Tinh Quang này rồi.
Mà nguyên nhân ông ta để ý đến đám người nhà họ Hạ đó chủ yếu là vì Lâm Hàn và Ngô Xuyên. Sau trò hề lần trước, đạo diễn Lam đã nhận ra sự đáng sợ của hai người kia, nên mới tôn trọng Tần Liên như thế, sợ đắc tội cô ấy sẽ khiến Lâm Hàn không vui.
Còn với đám người nhà họ Hạ, đạo diễn Lam vẫn không hiểu quan hệ giữa anh và họ là gì, nhưng ít nhiều Lâm Hàn cũng đầu tư vào công ty giải trí Tinh Quang, mà đám người kia lại là cổ đông lớn nhất của công ty. Vì vậy, ông ta mới không dám đắc tội nhà họ Hạ. Thế nên mới khiến Hạ Đạt tưởng rằng quan hệ giữa ông ta và đạo diễn Lam khá tốt.
"Đạo diễn Lam, là như vầy, tôi có chuyện muốn nhờ ông giúp. Bộ phim ông quay gần đây ấy, tôi định nhờ ông đá một diễn viên ra ngoài, đổi ai tùy ông, bên tôi cũng sẽ cho ông chỗ tốt, ông xem thế nào?". Hạ Đạt cẩn thận nói.
"Muốn tôi đổi người chứ gì? Chuyện nhỏ, ông muốn đổi diễn viên nào?", đạo diễn Lam hỏi thẳng.
Chương 608: Đừng lôi tôi chết chùm
Bản thân đạo diễn Lam cũng là một đạo diễn lăn lộn trong showbiz nhiều năm, thế nên rất dễ dàng đoán được có diễn viên nào đó đã đắc tội với người nhà họ Hạ.
Và với tư cách một đạo diễn, đạo diễn Lam có quyền thay diễn viên mà không cần bất cứ lý do nào, muốn đổi ai thì đổi.
Vì vậy, chỉ cần tùy tiện làm đại chút chuyện mà có thể thu lại không ít chỗ tốt, dĩ nhiên đạo diễn Lam sẽ bằng lòng rồi. Huống chi, đối phương hình như cũng có chút quen biết Lâm Hàn, dù không đạt được lợi ích gì thì đạo diễn Lam cũng không dám làm trái.
Lúc này, Hạ Đạt nghe được đạo diễn Lam bằng lòng giúp thì mặt mày lập tức vô cùng đắc ý, bèn vội vàng nói: "Cũng không phải ai khác, chính là nữ chính của các ông, người tên Tần Liên kia".
"Ờ, được thôi", đạo diễn Lam gật đầu theo phản xạ, nhưng ngay lập tức cảm thấy có gì sai sai, hỏi lại: "Đợi đã, ông vừa nói ai? Ông nói Tần Liên - nữ chính của chúng tôi?"
"Đúng vậy, nữ chính hiện tại của mấy ông, Tần Liên đó", Hạ Đạt nhắc lại.
Đạo diễn Lam im lặng hồi lâu, ông ta định giúp Hạ Đạt bởi vì e ngại Lâm Hàn, bây giờ Hạ Đạt lại quăng cho một câu, bảo ông ta đổi vai nữ chính của Tần Liên mà Lâm Hàn để ý? Ủa alo?
Lúc này, đạo diễn Lam mới ý thức được Hạ Đạt này không những chẳng thân quen gì với Lâm Hàn mà hình như còn có hơi hướng đối đầu với anh.
Hạ Đạt thấy đạo diễn Lam lặng thinh có chút nghi hoặc hỏi: "Đạo diễn Lam, sao thế? Có vấn đề gì à? Ông yên tâm, không thiếu chỗ tốt cho ông đâu, chắc chắn sẽ khiến ông hài lòng".
Lúc này, trong điện thoại di động bỗng dưng vang dội giọng nói tức giận của đạo diễn Lam.
"Ông muốn chết thì đi mà chết một mình, đừng có lôi tôi chết chùm, cút ngay, sau này đừng có mà gọi cho ông đây nữa!"
Dứt lời, đạo diễn Lam thẳng tay cúp máy luôn.
Giọng đạo diễn Lam rất lớn, cho dù không mở loa ngoài mà Hạ Minh kế bên và Hạ Sương đối diện vẫn nghe rõ mười mươi.
"Bố, tình huống này là sao? Sao đạo diễn Lam lại tự nhiên nổi giận vậy?", Hạ Minh khó hiểu hỏi.
"Không biết nữa", Hạ Đạt ngu ngơ lắc đầu, suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu ý của đạo diễn Lam, vừa nãy còn vui vẻ đồng ý, bây giờ sao tự dưng lại nổi cơn tanh bành cúp điện thoại ngang?
"Lẽ nào đạo diễn Lam sợ bị người khác biết được nói này nói nọ? Dù sao cũng là vai nữ chính, không phải muốn đổi là đổi. Mà cũng không hợp lý lắm, đạo diễn Lam có tiếng nói như vậy, ai dám nói xấu sau lưng ông ta chứ? Ông ta vốn chẳng phải nể sợ ai cả!", Hạ Minh không tài nào hiểu nổi.
Hạ Đạt khó hiểu liền thử gọi lại cho đạo diễn Lam, nhưng ngạc nhiên phát hiện ra ông ta đã bị đạo diễn Lam chặn luôn rồi.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hạ Đạt cũng biết được rằng đạo diễn Lam sẽ không giúp ông ta, thậm chí cũng sẽ không thèm đếm xỉa gì tới ông ta nữa, Hạ Đạt không dám lấy số khác gọi để tránh chọc điên đạo diễn Lam.
"Thôi kệ, đạo diễn Lam không giúp thì chúng ta tìm người khác là được, đổi một vai nữ chính mà cũng khó khăn sao? Nhà đầu tư của bộ phim này bố cũng quen, muốn là đổi thôi", Hạ Đạt bình tĩnh lại rồi nói.
"Bộ phim này chỉ vừa bắt đầu quay, đá Tần Liên ra khỏi đoàn phim để tên Lâm Hàn kia hối hận thối ruột luôn", Hạ Minh cảm thán.
Mà lúc này, Hạ Sương đang cầm lái lại không nói năng gì, vốn có thể trở thành một đồng minh mạnh của nhà họ Hạ, bây giờ lại muốn gây thù chuốc oán với người ta. Bất kể Lâm Hàn có cách gì đáp trả hay không, kết quả sau cùng có thế nào, thì chắc chắn chả có chút tốt lành gì với nhà họ Hạ bọn họ, thậm chí còn có thể rước họa vào thân.
Vẫn nên sớm tách khỏi nhà họ Hạ thì hơn, Hạ Sương nhất thời lại có suy nghĩ một mình tự ra đời bươn chải gây dựng sự nghiệp.
Hạ Sương thầm nghĩ, hiện tại có vẻ không nên tiếp tục ở lại nhà họ Hạ nữa rồi.
Cùng lúc đó, phía Lâm Hàn cũng không nghĩ được nhiều đến thế, lại không ngờ người của nhà họ Hạ lại nhỏ nhen đến thế, bởi vì có tí chuyện mà cứ luôn muốn gây sự với Lâm Hàn anh, tự đâm đầu vào đường chết.
Cả buổi sáng, Lâm Hàn và Dương Lệ ở lỳ trong phòng chưa ra.
Thẳng đến giữa trưa, lúc hai người cảm thấy đói thì mới chịu ra khỏi phòng, chân Dương Lệ cũng đã hơi nhũn ra.
Dì Hà biết được Lâm Hàn về thì đã chuẩn bị không ít mấy món ngon từ sớm, mặc dù không phải cao sơn mỹ vị gì, chỉ là những món cơm gia đình ngày thường nhưng lại cực kỳ hợp với khẩu vị của anh.
"Ra ngoài ăn một vòng rồi về, cảm giác vẫn thích mấy món của dì Hà nấu hơn, ăn không ngán tí nào", Lâm Hàn cười nói.
"Cậu Lâm khen quá lời rồi", dì Hà đứng cạnh ngại ngùng đáp.
Lúc này, Dương Lệ do dự một lúc, lại nói: "Lâm Hàn, công việc của anh đã giải quyết ổn thỏa chưa?"
"Ừ, xong hết rồi", Lâm Hàn gật đầu đáp.
"Vậy thì tốt rồi", Dương Lệ nhìn gương mặt thoải mái của Lâm Hàn, tức thì thấy yên lòng hơn, trạng thái của Lâm Hàn vào khoảng thời gian trước thực sự là lần đầu tiên cô thấy, nên đã rất lo lắng cho anh.
Cũng may bây giờ rốt cuộc đã giải quyết suôn sẻ, Dương Lệ cũng nhẹ lòng hơn nhiều.
Dù cho khoảng thời gian này không biết Lâm Hàn đã ra ngoài bận rộn gì, nhưng nếu anh không chủ động nói, Dương Lệ cũng không muốn hỏi nhiều, có thế nào thì cô vẫn tin tưởng Lâm Hàn.
Ngay sau đó, Dương Lệ lưỡng lự rồi nói tiếp: "Lâm Hàn, chuyến đi này của anh cũng khá lâu rồi, được thì tối nay em mời đám chị em qua ăn chung một bữa nhé? Mặc dù quan hệ không mấy tốt đẹp nhưng dù sao cũng là người một nhà, anh thấy sao?"
Tuy rằng, Lâm Hàn chẳng ưa gì đám người Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải. Nhưng nói gì thì bọn họ cũng là người thân của Dương Lệ, đương nhiên anh sẽ không có ý kiến, gật đầu rồi đáp: "Được chứ, vậy em cứ gọi cho bọn họ, bảo tối qua nhà ăn bữa cơm".
"Vâng", Dương Lệ khẽ gật đầu, vui vẻ hẳn lên.
Lâm Hàn lại quay sang nói với dì Hà: "Dì Hà, tối nay dì chuẩn bị nhiều món một chút, đắt chút cũng được, thẻ ngân hàng tôi đưa dì mua đồ ăn vẫn còn tiền chứ?"
"Vẫn còn, cậu Lâm yên tâm!", dì Hà nói.
Lâm Hàn khẽ gật đầu, cũng không quan tâm đến nữa, giao cho dì Hà thì yên tâm rồi.
Sau khi cơm nước xong, Dương Lệ liền gọi điện cho từng người hẹn thời gian.
Mới vừa cúp máy, Lâm Hàn đã bước đến sau lưng bế bỗng cô lên rồi đi một mạch vào phòng ngủ.
"Anh còn muốn nữa à?", Dương Lệ xấu hổ đấm nhẹ lên ngực Lâm Hàn, lúc nãy đã làm cả buổi sáng rồi còn gì.
Thoáng chốc, nửa buổi chiều trôi qua đã đến tối.
Mặt trời vừa lặn nhường chỗ cho màn đêm, Dương Cảnh Đào, vợ chồng Dương Duyệt và Dương Khiết đã đến trước cổng biệt thự núi Vân Mộng nhà Lâm Hàn.
"Thằng Lâm Hàn này đi lâu như thế không biết làm gì, còn biết đường về sao", Dương Cảnh Đào không vui nói, bây giờ sự nghiệp của Dương Lệ ngày càng phất lên, Dương Cảnh Đào càng cảm thấy Lâm Hàn không xứng với Dương Lệ nữa.
"Không phải chị hai đã nói có công việc bận sao? Hẳn là đi bàn chuyện làm ăn quan trọng gì đó", Dương Khiết chớp đôi mắt to tròn nói.
"Tên Lâm Hàn này mà biết làm ăn gì chứ? Không chừng là đi ra ngoài ăn chơi trác táng hết tiền rồi mới về tìm Dương Lệ đó", Dương Duyệt không vui nói.
Đoàn người vừa trò chuyện vừa tiến vào sân, vừa vào tới thì có một chiếc Hummer đập vào mắt họ.
Chương 609: Cũng kiếm được có 300 tỷ thôi
"Đây là xe gì? Trông oách quá đi mất!"
Dương Cảnh Đào nhìn chiếc xe Hummer trước mặt, lấy làm lạ hỏi.
Triệu Tứ Hải đứng cạnh lại biết, kinh ngạc nói: "Đây là xe Hummer đấy, ít nhất cũng trị giá 2 triệu tệ".
"Đắt như thế á? Từ khi nào mà Dương Lệ có tiền rước nó về?", Dương Duyệt cũng bất ngờ hỏi.
Lúc này Dương Khiết lại nói: "Hôm qua em còn qua tìm chị hai chơi mà, đâu có thấy chiếc xe này đâu, có phải do anh rể hai ra ngoài làm ăn có tiền mua không?"
"Lâm Hàn kiếm tiền mua á? Nó đào đâu ra tiền chứ, nực cười, chắc chắn là lấy tiền của Dương Lệ rồi!", Dương Cảnh Đào cười nói.
Bấy giờ, Lâm Hàn và Dương Lệ nghe thế tiếng nói bên ngoài thì biết đám người Dương Cảnh Đào đến, nên đã đi ra đón tiếp.
"Bố, chị hai, anh rể, em gái, mọi người đến rồi à, đứng ngoài nói gì thế? Nhanh vào trong ngồi đi, ở ngoài lạnh lắm", Dương Lệ nhiệt tình nói, tuy rằng bọn họ đã gây ra nhiều chuyện không hay, Dương Lệ cũng không thích lắm, thậm chí là bất mãn, nhưng dù sao bọn họ cũng là người thân của mình.
Dương Khiết chỉ vào chiếc xe Hummer hỏi: "Vừa rồi bọn em đang thảo luận chiếc Hummer này là của ai, nó ít nhất cũng 2 triệu tệ đó, đắt thế mà ai chịu chi vậy chị?"
Dương Lệ nhìn sang chiếc Hummer lắc đầu nói: "Sáng sớm Lâm Hàn đã lái xe này về, còn của ai thì chị không biết".
"Nói như vậy không phải em ha cho tiền Lâm Hàn mua à, Lâm Hàn đào đâu ra tiền mà mua chứ? Hay là xin xỏ kép nhí nào đó lấy được?", Dương Duyệt bèn lên tiếng hỏi.
Triệu Tứ Hải lại cười nói: "Điều đó chưa chắc đã đúng, gia đình Lâm Hàn không phải khá giàu sao? Có lẽ là do Lâm Hàn ngửa tay xin ông già cũng nên, hahaha".
Dương Cảnh Đào nghe vậy cũng phá lên cười, mặt đầy bỡn cợt nhìn Lâm Hàn.
Lúc này, Lâm Hàn đã bước ra, dĩ nhiên cũng nghe bọn họ bàn tán, Lâm Hàn biết rằng họ đang cố tình chế nhạo mình, nhưng anh cũng chẳng thèm để ý vì không muốn làm Dương Lệ mất hứng.
Trước khi đám người Lâm Hàn đến thành phố Thiên Kinh, vì để tiện di chuyển, Lâm Hàn đã mua hẳn mấy chiếc Hummer, đưa mấy chiếc cho Ngô Xuyên và người của Tôn Hàn Các lái đi, chỉ giữ lại mỗi chiếc này để Lâm Hàn đi lại.
Dù sao tổng giá trị mấy chiếc Hummer này cũng chỉ có vài triệu tệ mà thôi, Lâm Hàn vốn chẳng coi ra gì. Chuyến này ra ngoài đã thu của nhà họ Tiêu 100 tỷ, lấy của nhà họ Khương 100 tỷ và thêm một cái công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh với giá trị vốn hóa thị trường 100 tỷ, nên mấy triệu tệ này với anh mà nói còn chẳng tính là chi tiền.
"À, chiếc này tôi mới mua, cũng có hơn 2 triệu tệ thôi, chuyện nhỏ ấy mà, nhanh vào nhà ăn cơm đi, đồ ăn nguội hết rồi", Lâm Hàn thản nhiên nói.
"Còn chỉ hơn 2 triệu á? Lâm Hàn, cậu tưởng cậu là ai chứ? Mà cũng không biết số tiền này ở đâu ra", Dương Cảnh Đào bất mãn nói.
"Đúng đó, có ai lạ gì cậu đâu? Ngoại trừ nhà có chút tiền thì cậu làm gì có bản lĩnh mà kiếm tiền chứ?", Dương Duyệt cũng hùa theo.
Triệu Tứ Hải đứng một bên lại không lên tiếng, có hơi thèm khát nhìn chiếc xe Hummer này.
Xe Hummer vốn dĩ là ước mơ của Triệu Tứ Hải, nhưng bây giờ, Triệu Tứ Hải không thể nào mua nổi, nên nó chỉ còn trở thành giấc mơ xa vời, bất kể là Lâm Hàn lấy tiền từ đâu mua, là của Dương Lệ cho, hoặc từ người nhà Lâm Hàn, nhưng dù sao cũng đã mua được nó, điều này vẫn khiến Triệu Tứ Hải hâm mộ không thôi.
Lâm Hàn nghe vậy cũng hơi mất kiên nhẫn, những người này phiền thật, tốt bụng kêu đến đãi ăn, còn chưa bước vào nhà mà đứng ở ngoài nhìn chiếc xe lải nhải không dứt.
"Bất kể tiền của tôi ở đâu ra thì nó cũng hợp pháp và cũng không đến lượt mấy người lo", Lâm Hàn không vui lạnh nhạt nói.
Đám người Dương Cảnh Đào nghe vậy thì cười mỉa Lâm Hàn, nhưng sau cùng không tiện nói gì nữa, đành ỉu xìu đi vào trong, ngồi vào bàn ăn.
Trên bàn, dì Hà đã chuẩn bị sẵn đầy ắp các món ăn ngon.
Sau khi ngồi xuống bàn, họ nhìn thấy bữa ăn thịnh soạn không thèm chờ hai người Lâm Hàn mà liền ăn ngay.
"Bố, chị cả, hai người ăn vội thế làm gì? Chị hai và anh rể hai còn chưa vào bàn mà", Dương Khiết cảm thấy không hay lắm nên chỉ ngồi một bên nói.
"Thế đã sao? Đều là người nhà mà, chị hai của con là con gái bố đấy, bố ăn đồ của nó thì đã làm sao?", Dương Cảnh Đào vừa ăn vừa nói.
Lúc này, hai người Lâm Hàn và Dương Lệ cũng đã vào tới, Dương Lệ nghe vậy thì cười nói: "Không sao đâu, em cũng ăn đi, người nhà cả mà".
Lâm Hàn cũng chẳng có ý kiến gì, mặc dù cảm thấy không lễ phép và không biết tôn trọng người khác thật, nhưng mấy chuyện vặt vãnh này anh cũng lười so đo.
Ngay sau đó, bàn ăn đã đông đủ người, những món ăn đều rất ngon, đám người Dương Cảnh Đào cũng không ý kiến ý cò gì nữa, Lâm Hàn thấy thế cũng vui vẻ ngồi ăn với Dương Lệ.
Không bao lâu sau, Dương Cảnh Đào ăn đã đời thì đặt chén đũa xuống, nhìn Lâm Hàn với vẻ khó chịu.
"Lâm Hàn, cậu nói cho tôi nghe, khoảng thời gian này cậu đã đi ăn chơi trác táng ở đâu hả?", Dương Cảnh Đào ra vẻ chất vấn.
Lâm Hàn nghe vậy nhàn nhạt đáp: "Bận vài mối làm ăn quan trọng, kiềm được chút tiền thôi".
"Cậu cũng kiếm được tiền á? Vậy nói tôi xem cậu kiếm được bao nhiêu rồi?", Dương Cảnh Đào cảm thấy nực cười bèn hỏi tiếp.
Dương Duyệt ngồi cạnh cũng chêm vào: "Đúng thế, Lâm Hàn cậu tưởng chúng tôi không biết cậu có tài cáng gì à? Kiếm tiền hả? Không lỗ vốn là mừng rồi".
"Dạo gần đây, mấy nghề phổ thông không mấy khởi sắc, cũng chẳng mấy thuận lợi, Lâm Hàn, cậu làm như chúng tôi mù tịt vậy", Triệu Tứ Hải cũng nói.
Lâm Hàn đảo mắt nhìn một loạt, nhưng cũng không cự cãi gì, trực tiếp ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục ăn cơm.
Dương Lệ cạnh đó cố nói đỡ cho Lâm Hàn: "Bố, mấy việc này đều là chuyện riêng của Lâm Hàn, mọi người hỏi làm gì?"
"Bố hỏi chút cũng không được à? Con rể của bố thì đương nhiên bố phải trông nom quản lý chứ, tránh cho cái thứ này ra ngoài làm chuyện xấu hổ, tự nó bước trên con đường sai trái cũng được thôi, chứ ảnh hưởng đến thể diện của nhà họ Dương thì không tốt đâu!", lúc này Dương Cảnh Đào bỗng cao giọng hơn.
Dương Duyệt cũng gật đầu, nói: "Đúng vậy, Lâm Hàn, cậu không phải nói cậu đang làm ăn sao? Vậy cậu nói xem cậu kiếm được bao nhiêu rồi? Để chúng tôi mở mang tầm mắt, haha!"
"Nói chuẩn lắm, hỏi cậu kiếm được bao nhiêu tiền thôi cũng không dám nói sao? Chẳng lẽ chột dạ à?", Triệu Tứ Hải cũng nhằm vào Lâm Hàn.
Lâm Hàn nghe thế lại ăn thêm vài miếng rồi mới đặt đũa xuống, nhìn đám người kia nói: "Được rồi, nếu mấy người tò mò thì tôi sẽ nói cho mấy người biết, cơ mà nếu có làm mấy người giật mình thì không phải lỗi tại tôi đâu nhé".
Dương Cảnh Đào nhất thời bật cười, nói: "Còn hù được tôi? Tôi sống đến từng tuổi này rồi, ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm, sẽ bị cậu hù được chắc?"
Sau khi Dương Lệ và Dương Khiết ngồi một bên nghe Lâm Hàn nói thế cũng có hơi tò mò nhìn anh, dù hai cô ấy không nói thành lời những cũng muốn biết lắm.
Lúc này, Lâm Hàn nhìn mọi người, thản nhiên nói: "Cũng không nhiều, chuyến này hốt được một công ty giá trị vốn hóa thị trường 100 tỷ, mấy cái còn lại cũng tầm 200 tỷ thôi!"
Chương 610: Năng lực của Triệu Tứ Hải?
Cả bàn đều sửng sốt, bầu không khí bỗng rơi vào tĩnh lặng.
Chợt, Dương Cảnh Đào phá lên cười.
Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt cũng cười hùa theo.
"Lâm Hàn, cậu tưởng chúng tôi bị ngu à? Cậu, cậu kiếm được 300 tỷ ư?", Dương Cảnh Đào cười nói, càng buông nhiều lời chế nhạo hơn.
Lúc này, Dương Duyệt cũng muốn cạn lời nhìn Lâm Hàn, nói: "Lâm Hàn, cậu có bịa thì cũng nên bịa cho giống tí, nói gì cho chúng tôi tin chút được không? Cậu nói kiếm được 30 ngàn tệ họa may chúng tôi còn tin đó".
"30 ngàn tệ á? Anh thấy 3 ngàn thì đúng hơn ấy, 30 ngàn cũng là quá đề cao cậu rồi", Triệu Tứ Hải tỏ vẻ bất lực.
Lâm Hàn thấy vậy thì buồn cười, không nói gì thêm mà tiếp tục dùng bữa.
Đã nói thật rồi mà còn làm người ta không tin, Lâm Hàn cũng chẳng biết phải thế nào cho đặng.
Dương Khiết đã từng đọc một vài cuốn sách về tâm lý học, và cũng có nghiên cứu sơ về lĩnh vực này. Lúc này, vẻ mặt cô ấy lại hơi kỳ lạ, vừa rồi cô ấy đã quan sát Lâm Hàn rất tỉ mỉ, không nhận thấy có chút dấu hiệu nói dối nào.
Còn về chuyện Lâm Hàn bảo trong khoảng thời gian này đã kiếm được 300 tỷ, Dương Khiết cũng cảm thấy rất khó tin, dù sao thì con số này thật sự quá khổng lồ rồi.
Nhưng, dựa theo quan sát nãy giờ, Lâm Hàn thật sự rất giống như không nói dối, điều này càng làm cô ấy khó hiểu hơn.
Mà Dương Lệ đã sống với Lâm Hàn bao năm nay, đương nhiên hiểu rõ tính tình Lâm Hàn, anh vốn chẳng bao giờ thích khoác lác cả, cùng lắm chỉ giảm bớt con số kia xuống mà thôi.
Nhưng, con số 300 tỷ cũng làm cho Dương Lệ có chút hoang mang. Bây giờ, công việc của cô ở quỹ đầu tư Nhân Phàm đã tiếp xúc với những con số khổng lồ thế này rồi, tầm nhìn cũng được mở mang hơn. Nhưng với con số 300 tỷ này, với Dương Lệ mà nói vẫn là một khoản không dám tưởng tượng.
Dương Lệ cũng ngờ vực nhìn Lâm Hàn, cô chưa nói thêm gì nhưng đợi khi bữa cơm này kết thúc thì hỏi lại Lâm Hàn xem sao, rốt cuộc nó là thế nào.
Đám người Dương Cảnh Đào cười nhạo Lâm Hàn một lúc vẫn không thấy anh có phản ứng gì, nhất thời bọn họ thấy nhạt nhẽo nên không thèm để ý Lâm Hàn nữa.
"Tứ Hải, dạo gần đây con sao rồi? Ông chủ vẫn chưa chiếu cố con sao?", lúc này, Dương Cảnh Đào lại hỏi.
Triệu Tứ Hải nghe vậy vẻ mặt bỗng dưng xụ xuống, khoảng thời gian này với anh ta mà nói chẳng khác gì ác mộng vậy.
Từ Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương lần trước, sau khi Triệu Tứ Hải bị ông chủ Phùng Thạch thay thế, anh ta vẫn chưa được Phùng Thạch giao cho công việc quan trọng gì.
Thậm chí, trước đó Phùng Thạch còn cảnh cáo anh ta, nếu không nâng cao năng lực làm việc thì sẽ sa thải anh ta, công ty không cần thêm một người chỉ biết nịnh bợ mà không có bản lĩnh gì.
Vừa rồi, công ty bất động sản còn nhận được vốn đầu tư của quỹ đầu tư Nhân Phàm, nên đã vội phải mở rộng, có rất nhiều công việc cần làm, năng lực còn thiếu sót của Triệu Tứ Hải càng thể hiện rõ ràng hơn.
Triệu Tứ Hải nghe bên nhân sự nói, hình như gần đây đang giảm biên chế, đuổi hết những người không có năng lực, sau đó sẽ tuyển dụng những người tài giỏi hơn, mà người mới được tuyển thì sẽ được tính lương như người cũ, còn những người cũ được giữ lại sẽ được tăng lương gấp đôi.
Tóm lại, ngoại trừ với những người kém cỏi, đó lại là chuyện tốt cho những người khác và được mọi người cật lực ủng hộ.
Nhưng không may, Triệu Tứ Hải rõ ràng là kẻ bất tài, chắc chắn sẽ bị đuổi việc, chỉ có thể nhận được một khoản trợ cấp thất nghiệp nho nhỏ, ngoài ra không thể nhận được lợi ích nào khác.
"Đừng nhắc nữa", Triệu Tứ Hải thở dài nói với Dương Cảnh Đào: "Gần đây không biết ông chủ kia của con có chuyện gì mà luôn tránh né con, rõ ràng năng lực của con rành rành ra đó mà ông chủ cứ suốt ngày nhằm vào con, dạo này còn có ý muốn đuổi việc con nữa".
"Ông chủ này của các con không phải là người mà, trước kia còn coi trọng con như vậy, bây giờ sao tự dưng lại chĩa mũi nhọn vào con chứ? Rõ ràng con là người có tài mà", Dương Cảnh Đào cũng bực bội nói.
"Đúng đó ạ", Triệu Tứ Hải bày ra dáng vẻ cực kỳ xui xẻo, nói: "Trong thời gian này, vì công ty được quỹ đầu tư Nhân Phàm rót vốn nên bận rộn mở rộng. Con đã đóng góp rất nhiều cho công ty, nhưng công ty lại muốn nhắm vào con và muốn đuổi con. Quả thật chẳng nể nang tình nghĩa gì cả".
Lâm Hàn nghe vậy liếc nhìn Triệu Tứ Hải rồi cười thầm trong bụng, nhưng bên ngoài lại trông như không có gì.
Gần đây, mặc dù Lâm Hàn bận rộn xử lý việc của bên nhà họ Khương, nhưng anh vẫn nắm được tình hình ba công ty dưới trướng, công ty bất động sản của Phùng Thạch dạo này đang muốn loạt trừ bớt những loại công nhân viên kém cỏi chỉ biết nịnh hót, nên đương nhiên Triệu Tứ Hải sẽ nằm trong số đó.
Nếu thật sự có năng lực, ngay cả khi Giám đốc điều hành công ty không muốn gặp nhân viên, cùng lắm người nọ sẽ không được thăng chức, nhưng sẽ không đến mức bị sa thải, bởi vì sa thải một nhân viên có năng lực là một tổn thất cho công ty.
Dương Lệ cũng lén nhìn sang Triệu Tứ Hải, có hơi nghi hoặc, Dương Lệ đã đi làm bao năm nay, đương nhiên cũng sẽ nhận ra được lời nói của Triệu Tứ Hải có vấn đề, đơn giản là anh ta đang nói dối.
Huống chi, lúc đến khảo sát công ty bất động sản, Dương Lệ cũng từng tiếp xúc với Phùng Thạch, nên cũng có chút hiểu biết về ông ta. Trước kia, Phùng Thạch quả thật chẳng phải loại người tốt lành gì, nhưng gần đây đang dần dần thay đổi rồi, vốn không giống loại người như Triệu Tứ Hải kể.
Nhưng, tuy cô đoán được Triệu Tứ Hải đang nói dối, nhưng Dương Lệ vẫn không lên tiếng, thêm chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
"Vậy nếu công ty này không ổn thì con đổi công ty khác là được, đến khi đổi việc, đổi một công ty khác không chừng sẽ nhận được nhiều đãi ngộ tốt hơn", Dương Cảnh Đào nói.
Triệu Tứ Hải lại lắc đầu, nói: "Nói thì nói vậy, nhưng bắt đầu từ một công ty khác, cơ bản là bắt đầu từ nhân viên quèn rồi tự mình phải bước lên từng bước. Với khả năng của con, sau này chắc chắn sẽ leo được lên cao, nhưng vẫn sẽ rất khó khăn ở giai đoạn đầu, mà con còn phải nuôi gia đình nữa chứ. Ngoài ra, ở thành phố Đông Hải, công ty này là công ty lớn nhất, những công ty khác không có nền tảng tốt như nơi này, nên không có chỗ cho con phát huy tài năng".
Dương Cảnh Đào nghe vậy cũng khẽ gật đầu, đồng ý với giải thích của Triệu Tứ Hải.
Lúc này, Dương Duyệt liếc nhìn sang Dương Lệ, nói: "À đúng rồi, Tiểu Lệ, chị nghe nói bởi vì gần đây quỹ đầu tư Nhân Phàm bên em đầu tư trợ giúp rất nhiều doanh nghiệp, nhân viên thiếu hụt nghiêm trọng, nên vẫn luôn tuyển dụng thêm à. Tứ Hải nhà ta có năng lực thế, quỹ đầu tư Nhân Phàm bên em lại là công ty lớn, đến chỗ em làm không phải vừa hay sao?"
Dương Lệ nghe vậy thầm nghĩ, đúng là đang thiếu người, nhưng là thiếu người có năng lực làm việc chứ không phải thiếu người chỉ biết nịnh hót, nhưng đương nhiên cô sẽ không nói ra miệng.
Dương Lệ do dự một lúc, vẫn nói: "Đúng là đang thiếu, nhưng em không quản lý bên mảng nhân sự đâu".
Lúc này, Dương Cảnh Đào cũng cảm thấy đề nghị của Dương Duyệt không tồi, liền vội vàng nói: "Không thuộc quyền quản ký của con thì đã sao? Dù sao bây giờ con cũng là CEO của công ty, nắm bao nhiêu quyền lực trong tay, tuyển một người mới, sắp xếp chức vụ đàng hoàng, chẳng phải chỉ cần nói một câu thôi sao? Triệu Tứ Hải là chồng của chị cả con đấy, hơn nữa cũng không phải là người kém cỏi gì, chuyện này con nhất định phải giúp đấy!"
Triệu Tứ Hải thấy vậy nhất thời có chút đắc ý, những chuyện này anh ta đã bàn với Dương Duyệt từ trước, Dương Lệ không muốn giúp cũng phải giúp thôi!
Bình luận facebook