-
Chương 766-770
Chương 766: Quyết định kinh người
"Giải quyết hết?"
La Văn, La Võ và Uông Nghĩa nghe thấy Lâm Hàn nói vậy thì đều kinh ngạc há hốc miệng. Không ngờ Lâm Hàn lại nói muốn giết chết hết toàn bộ cao thủ của những thế lực kia.
Phải biết rằng, nếu thật làm thế thì sẽ đắc tội với những thế lực xung quanh.
Hơn nữa còn vào lúc thế lực ở Bắc Đông đang bị tổn thất nặng nề như này.
Nếu thế, e rằng những thế lực ở các vùng xung quanh sẽ lập tức cùng nhau cử ra số đông cao thủ tấn công Bắc Đông. Đến lúc đó, số cao thủ còn lại của Bắc Đông chống trả được sao?
"Anh Lâm, anh có biết đến hậu quả khi làm thế không? Vậy thì sẽ..."
La Văn đang định giải thích đã bị Lâm Hàn ngắt lời.
"Đương nhiên biết, tôi tự có cách của mình", Lâm Hàn nói xong rồi nhìn La Văn, La Võ và Uông Nghĩa.
Uông Nghĩa thì khá bình tĩnh, dù sao cũng biết chút chút về Lâm Hàn. Còn La Văn và La Võ lại hơi nghi ngờ với quyết định của anh.
Lâm Hàn cũng không tính giải thích gì nhiều, nếu muốn giúp Trương Thiên Sơn thực hiện nguyện vọng thì cần phải có sự phối của cấp dưới, không thì sau này sẽ rất khó mà quản lý sản nghiệp ở đây.
Lâm Hàn nghĩ vậy bèn nói: "Cũng trễ rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi, ngày mai rồi đưa ra quyết định. Tôi tính làm như thế, nếu mọi người tin thì đi theo tôi, còn không thì khỏi bàn nữa".
Lâm Hàn nói xong, dứt khoát quay người rời đi, chẳng muốn nói gì thêm với ba người.
"Ơ, anh Lâm", La Văn nghe thấy Lâm Hàn nói thẳng như thế, còn bỏ đi một mạch, tức thì có chút muốn nói lại thôi, nhưng không biết nên nói cái gì.
La Văn cảm thấy Lâm Hàn nói rất đúng, dù sao trong việc giải cứu Trương Thiên Sơn và bắt Tạ Kiến An, anh đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Nhưng lý trí La Văn lại hơi nghi ngờ về quyết định ấy của Lâm Hàn.
Giờ giống như đang ép Lâm Hàn không cho anh lên làm Đại bàng núi của Bắc Đông vậy. Nhưng thực tế, La Văn không hề có ý đó. Trương Thiên Sơn đã dặn như vậy thì chắc chắn La Văn sẽ đi theo Lâm Hàn. Anh ta chỉ là cảm thấy quyết định ấy của Lâm Hàn hơi có vấn đề mà thôi.
Có điều, La Văn không biết rằng nếu bọn họ không tin Lâm Hàn, câu nói cuối cùng của anh cũng chẳng phải không làm Đại bàng núi nữa, mà là không cần bọn họ giúp.
Lâm Hàn chắc chắn sẽ lên làm Đại bàng núi vùng Bắc Đông, dẫu sao anh đã đồng ý với Trương Thiên Sơn, quyết định giúp ông ta thực hiện nguyện vọng của mình.
Tuy La Văn, La Võ và Uông Nghĩa đều là những đàn em đắc lực, nhưng nếu không tin Lâm Hàn thì anh không dùng là được.
Cùng lắm thì phiền phức chút, đổi hết đi. Có đánh thêm lần nữa, Lâm Hàn anh cũng không ngại và chẳng có gì phải sợ cả.
Mà lúc này, La Võ và Uông Nghĩa nghe Lâm Hàn nói vậy, đều nghi hoặc, không hiểu ý anh.
La Võ và Uông Nghĩa đều quay sang nhìn La Văn bằng ánh mắt khó hiểu.
Lúc này, La Văn mới nhớ đến chuyện Trương Thiên Sơn dặn mình. Ban nãy, anh ta quá đau buồn nên vẫn chưa nói với hai người kia.
Bấy giờ, La Văn liền mở miệng giải thích: "Đúng rồi, tôi quên không nói cho hai người biết, lúc tôi và Lâm Hàn chạy đến thì Trương Thiên Sơn có dặn một điều xong mới nhắm mắt ra đi, ông ấy nói..."
La Văn bèn kể lại lời dặn của Trương Thiên Sơn cho La Võ và Uông Nghĩa nghe.
Dù sao lời trăng trối cuối cùng của Trương Thiên Sơn cũng không bảo một mình La Văn đi theo giúp đỡ Lâm Hàn, mà là dặn ba người cùng nhau dốc sức hỗ trợ anh, để Lâm Hàn lên làm Đại bàng núi đời kế tiếp.
La Võ và Uông Nghĩa nghe thấy La Văn nói vậy đều hơi bất ngờ, không ngờ di chúc của Trương Thiên Sơn lại bảo Lâm Hàn lên làm Đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông bọn họ.
Mà người được Trương Thiên Sơn lựa chọn trước đó là Uông Nghĩa, giờ phải nhường lại vị trí, đi theo Lâm Hàn.
"Đại khái là thế, trước đó tôi đã đồng ý rồi, nên tôi bằng lòng hỗ trợ anh Lâm trở thành Đại bàng núi mới của Bắc Đông. Còn hai người muốn sao thì tùy. Ban nãy, tôi chỉ cảm thấy quyết định của anh Lâm có chút vấn đề, còn lại thì tôi thấy anh ấy hoàn toàn xứng đáng làm Đại bàng núi mới của chúng ta", La Văn cũng nói.
La Võ và Uông Nghĩa nghe vậy, gật đầu.
Hiển nhiên là La Võ có hơi không phục, tuy Lâm Hàn đã giúp đỡ rất nhiều, nhưng dù sao anh cũng là người ngoài. Hơn nữa, cậu ta cũng không biết nhiều về Lâm Hàn, nên mới cảm thấy anh lên làm Đại bàng núi mới của Bắc Đông có vẻ không thích hợp cho lắm.
Nhưng chuyện này phải xem Uông Nghĩa nghĩ thế nào. Suy cho cùng, vị trí ấy vốn là của Uông Nghĩa. Nếu bọn họ không muốn để Lâm Hàn làm Đại bàng núi mới của Bắc Đông thì vị trí ấy nhất định là của anh ta.
"Uông Nghĩa, ý anh thế nào?", La Võ hỏi.
La Văn cũng nhìn về phía Uông Nghĩa, muốn xem ý anh ta như nào.
Uông Nghĩa nghe vậy thì hơi do dự, bản thân anh ta đương nhiên muốn làm Đại bàng núi. Đó không chỉ là cơ hội để anh ta chứng minh bản thân, mà còn kế thừa Trương Thiên Sơn.
Còn với Lâm Hàn, tuy Uông Nghĩa không biết nhiều về anh, nhưng dù sao cũng từng hợp tác với nhau, nên biết thực lực của Lâm Hàn hơn xa mình.
Quan trọng hơn, nguyện vọng cuối cùng của Trương Thiên Sơn chính là bảo Lâm Hàn trở thành Đại bàng núi mới.
Uông Nghĩa không phải Tạ Kiến An, vì mất cái vị trí ấy mà phản bội. Anh ta càng thiên về lối suy nghĩ là Trương Thiên Sơn có tính toán riêng của mình, chắc hẳn ông ấy cảm thấy Lâm Hàn càng thích hợp hơn anh ta. Để Lâm Hàn làm Đại bàng núi mới có thể dẫn dắt vùng Bắc Đông hướng về tương lai tốt đẹp hơn.
Uông Nghĩa càng nghĩ càng thấy có lý, dù sao về người được chọn, Trương Thiên Sơn càng quan tâm đến vấn đề năng lực của họ và tương lai của vùng xám Bắc Đông.
Ban đầu, thực tế Tạ Kiến An càng thân với Trương Thiên Sơn hơn. Nếu nói về quan hệ thì ông ta nên để Tạ Kiến An làm Đại bàng núi đời kế tiếp, mà không phải chuyển sang đào tạo Uông Nghĩa.
Uông Nghĩa nghĩ vậy, lưỡng lự nói: "Tôi vẫn thiên về làm theo ý của Trương Thiên Sơn, để Lâm Hàn lên làm Đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông. Nhưng quyết định kia của cậu Lâm, tôi cũng thấy không ổn".
La Văn gật đầu, hiểu được ý của anh ta. Uông Nghĩa cũng cảm thấy quyết định ấy của Lâm Hàn có chút không ổn.
Nhưng sau đó, La Văn lại nghĩ thông, tự cảm thấy mình mới có vấn đề. Anh ta chỉ xem xét tình hình dựa trên cái nhìn của mình, chứ không phải từ vị trí của Lâm Hàn.
Dù sao, Lâm Hàn cũng khác họ. Anh có thể lập tức tập hợp được hơn 300 cao thủ được huấn luyện một cách bài bản, còn phong tỏa được thành phố Phụng Thiên. Mấy việc đó, đừng nói là họ, ngay cả Trương Thiên Sơn cũng hoàn toàn không làm được.
Chương 767: Lựa chọn
“À đúng rồi, có mấy chuyện này tôi quên nói với mọi người”, La Văn đột nhiên lên tiếng.
La Võ và Uông Nghĩa nghe vậy đều nhìn La Văn với vẻ nghi hoặc.
Lúc này La Văn cũng nói: “Chuyện thứ nhất liên quan đến nhóm cao thủ này, chẳng phải lúc trước mọi người thắc mắc bao nhiêu cao thủ thế này từ đâu đến sao? Thực ra họ là người được cậu Lâm gọi tới, hôm đó chúng tôi vừa đến vùng Bắc Đông đã bị cao thủ liên minh với Tạ Kiến An phái tới, kết quả là…”
Sau đó La Văn kể lại chuyện ngày đó cho La Võ và Uông Nghĩa nghe.
La Võ và Uông Nghĩa nghe xong đều hơi giật mình.
300 cao thủ đều được đào tạo bài bản, phối hợp ăn ý, còn đều tôn trọng Lâm Hàn như thế.
Hơn nữa những cao thủ này có năng lực chấp hành rất đáng kinh ngạc, rõ ràng trước đó Lâm Hàn chưa ra bất cứ mệnh lệnh nào, mà những người này tới trước 1 ngày đã tự điều tra tình hình thành phố Phụng Thiên, tiết kiệm rất nhiều thời gian để nhóm Lâm Hàn giải cứu Trương Thiên Sơn, tiện hành động.
“Không phải Lâm Hàn là ông trùm thế lực Vùng Xám của Hoa Đông sao? Thế lực Vùng Xám ở nơi đó vừa mới hợp nhất, sao trong tay cậu Lâm lại có nhiều cao thủ thế được?”, La Võ hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Uông Nghĩa cũng khó hiểu, lần trước khi tới Thiên Kinh đương nhiên Uông Nghĩa cũng đã biết khá rõ thực lực của Lâm Hàn. Khi ấy hình như trong tay Lâm Hàn không có nhiều cao thủ, cho dù thực lực người của Tôn Hàn Các có cao hơn nữa, nhưng số lượng không nhiều, chỉ có mười mấy hai mươi người, làm sao có thể phô trương như ba trăm cao thủ được đào tạo bài bản lần này?
La Văn khẽ lắc đầu: “Tôi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hơn nữa nhóm cao thủ này đều được đào tạo bài bản, hiển nhiên được đào tạo đã lâu. Tôi cảm thấy chắc anh Lâm có thực lực tiềm ẩn nào đó, anh ấy không chỉ đơn giản là ông trùm thế lực Vùng Xám của Hoa Đông”.
La Võ và Uông Nghĩa nghe câu này của La Văn đều ngạc nhiên, theo ý của La Văn, thân phận ông trùm thế lực Vùng Xám Hoa Đông của Lâm Hàn chỉ là thân phận bề ngoài, thân phận thực sự của anh còn mạnh mẽ hơn.
Phải biết đó là thế lực Vùng Xám của cả một vùng, thế mà vẫn chỉ là thân phận bề ngoài? Vậy thân phận thực sự phải mạnh đến mức nào?
Cả Uông Nghĩa và La Võ đều rất ngạc nhiên, nhận ra rằng trước đây dường như mình đã đánh giá thấp Lâm Hàn.
Lúc trước vì chuyện của Trương Thiên Sơn, dù họ thấy khó hiểu về những cao thủ này nhưng cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ kỹ lại đúng là có điều không ổn, thực lực của Lâm Hàn dường như khá đáng sợ.
Lúc này La Văn lại nói: “Đó mới chỉ là chuyện đầu tiên, còn chuyện thứ hai là quá trình bắt giữ Tạ Kiến An, lúc đó…”
La Văn cũng kể lại cho hai người quá trình bắt giữ Tạ Kiến An với sự giúp đỡ của Lâm Hàn ngày hôm qua, bao gồm cả việc phong toả thành phố.
Ba người họ vốn là thuộc hạ cực kỳ thân tín của Trương Thiên Sơn, vô cùng tin tưởng lẫn nhau, cũng không nói năng lung tung, vậy nên chuyện Lâm Hàn phong toả thành phố hôm qua La Văn cũng nói thẳng cho hai người, xem như là tham khảo có nên thực sự dốc sức vì Lâm Hàn không.
Uông Nghĩa và La Võ nghe La Văn kể lại thì đều bất ngờ, không ngờ Lâm Hàn lại cho phong toả thành phố? Hơn nữa dường như còn rất dễ dàng, chưa đến 1 giờ đồng hồ đã phong toả hết thành phố, không ngờ các quan chức cảnh sát cũng phối hợp cùng Lâm Hàn.
Lúc này hai người càng kinh ngạc hơn, họ đều là những nhân vật lăn lộn trong thế lực Vùng Xám của Bắc Đông đã lâu, đương nhiên hiểu việc phong toả thành phố là một điều vô cùng khó khăn, cần có lai lịch và quyền lực vô cùng mạnh mẽ mới có thể làm được.
Mà rõ ràng Lâm Hàn là người như vậy.
Lúc này, La Võ và Uông Nghĩa cũng nhận ra dường như lúc trước mình đã đánh giá thấp Lâm Hàn, thực lực thật sự của Lâm Hàn chắc chắn cực kỳ kinh người.
Lúc này, Uông Nghĩa cũng bổ sung thêm: “Lần trước Trương Thiên Sơn cử tôi đến Thiên Kinh để hỗ trợ cậu Lâm, thật ra là giúp nhà họ Tiêu đánh bại nhà họ Khương và nhà họ Chu, cuối cùng cũng toàn thắng, đánh bại được quân liên minh của hai quý tộc lớn nhà họ Khương và nhà họ Chu, kết thành liên minh với quý tộc nhà họ Tiêu. Cậu Lâm có thể điều khiển trận đấu giữa các quý tộc, có lẽ chúng ta đã thật sự đánh giá thấp cậu Lâm rồi”.
La Văn và La Võ đều biết Uông Nghĩa từng đến Thiên Kinh trợ giúp Lâm Hàn, nhưng cụ thể là giúp Lâm Hàn làm gì thì họ không biết.
Mặc dù lúc trước Lâm Hàn không hề bảo giữ bí mật, nhưng chuyện này Uông Nghĩa cũng không dám tuỳ ý truyền ra ngoài, trừ những người từng đến Thiên Kinh bọn họ và Trương Thiên Sơn thì những người còn lại của vùng Bắc Đông đều không biết.
Bình thường Uông Nghĩa sẽ không nhắc tới chuyện này, dù sao có thể là bí mật của Lâm Hàn, không muốn để những người khác biết.
Nhưng lúc này, Uông Nghĩa cảm thấy vẫn nên để La Văn và La Võ biết, dù sao cũng liên quan đến tương lai của họ.
Nếu quyết định đi theo Lâm Hàn thì tương đương với việc lên cùng thuyền với Lâm Hàn, tương lai của họ phần lớn sẽ do Lâm Hàn quyết định.
Giống như lần này Tạ Kiến An phản bội, tất cả các cao thủ trong tay ông ta đều muốn phản bội Trương Thiên Sơn sao? E rằng không phải, một số người không muốn phản bội Trương Thiên Sơn, nhưng vì là thuộc hạ của Tạ Kiến An nên không dám không nghe theo lệnh của ông ta, Tạ Kiến An bảo họ làm gì thì họ phải làm, nếu trái lệnh kết quả của họ sẽ rất thảm.
Cũng chính vì vậy mà ba người La Văn mới thận trọng trong việc đưa ra quyết định về tương lai như vậy, điều này quyết định tương lai của họ.
Mà bây giờ nhìn tổng thể, dường như mọi điều đều chỉ ra rằng thực lực của Lâm Hàn rất khó có thể đoán trước, hoàn toàn xứng đáng để họ đi theo.
“Nói vậy tôi cũng cảm thấy cậu Lâm rất đáng để đi theo, hơn nữa Trương Thiên Sơn tin tưởng cậu ấy nên chắc cũng không có vấn đề gì. Nhưng lần này cậu Lâm xử lý các cao thủ thế lực vùng khác phái tới có phải hơi quá rồi không? Liệu có mang tới tai hoạ? Những phương diện khác tôi không có ý kiến gì”, La Võ nói.
Thông thường chỉ cần về cơ bản là ổn thì cậu ta chắc chắn sẽ bằng lòng đi theo Lâm Hàn, dù sao đây cũng là di nguyện cuối cùng của Trương Thiên Sơn, là ý của ông ta.
Nhưng La Võ thật sự không hiểu cách xử lý của Lâm Hàn lắm, cảm thấy trong lúc mấu chốt này Lâm Hàn đắc tội nhiều thế lực vùng khác như vậy là điều không khôn ngoan.
Còn chưa theo Lâm Hàn mà Lâm Hàn đã làm ra chuyện này nên La Võ hơi lo lắng.
La Văn và Uông Nghĩa nhìn nhau, vừa nãy họ cũng cảm thấy như La Võ nhưng bây giờ rõ ràng không còn thấy như vậy nữa.
Hai người mỉm cười với nhau, cả hai đều đã hiểu ý đối phương.
La Văn nhìn La Võ với vẻ hơi bất lực, khả năng vũ lực của em trai anh ta rất ổn nhưng về phương diện đầu óc quả thực có hơi phẳng.
“Tiểu Võ, em còn không hiểu sao? Chúng ta cảm thấy nguy hiểm nhưng chưa chắc cậu Lâm đã thấy nguy hiểm”, La Văn thở dài nhìn La Võ, có chút không nên nói lời.
Chương 768: Đi theo
“Hả? Nghĩa là sao?”
La Võ ngơ ngác nhìn La Văn.
La Văn khẽ lắc đầu, đành phải giải thích cho La Võ: “Không phải vừa nãy đã nói rất rõ ràng rồi sao? Thực lực thật sự của anh Lâm đã vượt xa những gì chúng ta thấy ngoài mặt. Nói cách khác, đắc tội bao nhiêu thế lực vùng khác như vậy, chúng ta thấy nguy hiểm nhưng với nhân vật như anh Lâm, có lẽ không có gì nguy hiểm, có lẽ anh ấy hoàn toàn không thèm để ý tới”.
La Võ nghe xong mới hiểu ý của La Văn, nhưng vẫn hơi mờ mịt, thế lực phải mạnh nhường nào mới có thể phớt lờ bao nhiêu thế lực vùng khác như thế?
Uông Nghĩa cũng gật đầu: “Theo như trước đây tôi cùng cậu Lâm làm việc, cậu Lâm không phải loại người ngông nghênh, ngược lại cậu ấy làm việc luôn cẩn trọng và chín chắn, có sự trưởng thành vượt xa tuổi tác. Nếu lần này cậu Lâm đã quyết định như vậy thì tôi tin cậu ấy đã có sự chắc chắn tuyệt đối để ứng phó với sự công kích của những thế lực vùng khác”.
La Văn cũng gật đầu đồng ý.
La Võ vẫn hơi khó hiểu, nhưng nếu La Văn và Uông Nghĩa đã quyết định đi theo Lâm Hàn thì đương nhiên cậu ta cũng không có gì để suy nghĩ nhiều, chắc chắn cũng đi theo Lâm Hàn.
Ngay sao đó ba người đã đưa ra quyết định, họ sẽ làm theo ý Trương Thiên Sơn, đi theo Lâm Hàn, để Lâm Hàn trở thành đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông.
Nhưng bây giờ đã muộn, ba người cũng không đi tìm Lâm Hàn mà đi nghỉ ngơi, đợi sáng mai rồi tìm Lâm Hàn.
Sáng hôm sau Lâm Hàn đang đi dạo trong trang viên thì ba người Uông Nghĩa, La Văn và La Võ đến tìm.
“Suy nghĩ thế nào rồi?”, Lâm Hàn bình tĩnh hỏi.
Lâm Hàn đánh giá rất cao ba người này, anh rất muốn nhận họ làm người của mình, nhưng tiền đề phải là họ phải trung thành tin tưởng anh, nếu không anh không cần nhận thuộc hạ.
Ba người Uông Nghĩa nhìn nhau rồi cùng hơi cúi đầu trước Lâm Hàn, cung kính nói: “Ba người chúng tôi nguyện ý đi theo cậu Lâm, giúp đỡ cậu Lâm”.
Thấy vậy Lâm Hàn khẽ gật đầu, trong lòng rất vui vẻ.
“Được rồi, bây giờ chúng ta xử lý đám cao thủ những thế lực vùng khác phái tới trước đã”, Lâm Hàn nói rồi đi về phía nhà tù.
Ba người Uông Nghĩa thấy vậy cũng vội vàng đi theo.
Họ theo sau Lâm Hàn, trong lòng có chút kích động.
Trương Thiên Sơn phải trải qua chuyện như vậy sao họ không phẫn nộ cho được? Mặc dù chuyện này chủ yếu là do Tạ Kiến An thực hiện, nhưng những cao thủ được vùng khác phái tới này cũng là đồng phạm, không có chúng thì Tạ Kiến An cũng không thể thuận lợi như vậy.
Đương nhiên ba người Uông Nghĩa muốn xử lý sạch sẽ bọn chúng, cũng là để báo thù cho Trương Thiên Sơn.
Chỉ là lý trí nói với họ rằng không thể đắc tội nhiều thế lực vùng khác vào thời khắc mấu chốt này, nếu bị bao vây tấn công thì thế lực Vùng Xám ở Bắc Đông sẽ gặp nguy hiểm.
Dù sao trước mắt cao thủ bên họ đang bị tổn thất rất lớn, mà thế lực Vùng Xám còn lại trước đây nghe theo lệnh của Trương Thiên Sơn nhưng giờ ông ta đã chết nên chắc chắn họ sẽ không nghe theo nữa.
Xét cho cùng, những thế lực Vùng Xám của Bắc Đông này tính tình tương đối thẳng thắn, trước Trương Thiên Sơn họ vốn không nghe theo lệnh ai, tất cả đều rất ngoan cố.
Trên thực tế, Trương Thiên Sơn đã muốn thoái vị từ rất sớm để Uông Nghĩa kế thừa vị trí đại bàng núi, lãnh đạo thế lực Vùng Xám của Bắc Đông tiếp tục phát triển.
Sở dĩ ông ta chậm chạp bồi dưỡng Uông Nghĩa là vì các thế lực Vùng Xám Bắc Đông chỉ nghe theo Trương Thiên Sơn, không chịu nghe lệnh của bất kỳ ai khác.
Cho dù người này là Uông Nghĩa, người do Trương Thiên Sơn chỉ định.
Khi còn sống, Trương Thiên Sơn đã chỉ định những thế lực Vùng Xám này phải nghe theo lời Uông Nghĩa, nhưng họ không nghe, huống hồ bây giờ Trương Thiên Sơn đã chết, ông ta lại chỉ định Lâm Hàn, người từ vùng ngoài tới làm đại bàng núi mới của họ?
Tuy nhiên lý trí là lý trí, thực ra ba người Uông Nghĩa rất muốn loại bỏ đám cao thủ này, chỉ là họ không dám mà thôi.
Nhưng bây giờ họ không dám, dường như Lâm Hàn lại không sợ hãi chút nào, anh sẵn sàng xử lý đám cao thủ do những thế lực khác phái tới.
Đối với ba người Uông Nghĩa mà nói, đây chắc chắn là chuyện họ cực kỳ mong đợi.
Dù sao Lâm Hàn khác với họ, vì thực lực của anh có rất nhiều cố kỵ nên dường như anh chẳng phải cố kỵ điều gì, không hề sợ những thế lực vùng khác sẽ bắt tay đối phó với thế lực vùng Bắc Đông.
Có thực lực, là phải có sự tự tin.
Sau đó, Lâm Hàn dẫn ba người Uông Nghĩa đến nhà tù, nơi giam giữ các cao thủ do thế lực vùng ngoài phái đến.
Những cao thủ này nhìn thấy nhóm người Lâm Hàn đến thì cũng lần lượt tỉnh dậy.
Thực ra hai ngày trước khi bọn chúng bị bắt đã không ngừng yêu cầu Lâm Hàn thả chúng, chúng chỉ giúp Tạ Kiến An thôi chứ không liên quan gì, thậm chí còn uy hiếp nếu không thả chúng đi đồng nghĩa với việc đắc tội thế lực phía sau chúng, chắc chắn bị báo thù.
Sau khi thuộc hạ báo cáo lại cho Lâm Hàn chuyện này, anh đã lựa chọn mặc kệ, dù sao khi ấy anh còn có chuyện quan trọng hơn để xử lý, không rảnh để ý đến đám cao thủ này.
Thực ra là Lâm Hàn thực sự không để những thế lực vùng khác này vào mắt.
Phần lớn những thế lực này đều là thế lực nhỏ, đa phần là thế gia của địa phương, Lâm Hàn hoàn toàn không coi là gì.
Tuy rằng số người cộng lại cũng khá đông, nhưng tôm tép bốc mùi thì cũng vẫn là tôm tép bốc mùi, có bắt tay nhau thì cũng vẫn vậy.
Cũng giống như những cao thủ của nhà họ Lâm trước đây từng đối phó với cao thủ liên quân của Tạ Kiến An, tất nhiên họ có lợi thế về số lượng, nhưng dù không có lợi thế về số lượng, thậm chí các cao thủ nhà họ Lâm ở thế bất lợi thì Lâm Hàn cũng không cảm thấy quân mình sẽ thua. Họ là cao thủ đã được đào tạo bài bản, những tên đầu đường xó chợ trở thành cao thủ kia không thể so sánh được.
Các cao thủ thế lực vùng khác và một vài người phụ trách đã từng xem thông tin về Lâm Hàn và mấy người Uông Nghĩa, chúng đều nhận ra họ, biết đây là những người phụ trách nơi này.
“Mau thả chúng tôi đi!”
“Chúng tôi và Tạ Kiến An chỉ là quan hệ hợp tác thôi, chuyện này không liên quan đến chúng tôi. Nếu các anh không thả chúng tôi đi thì sẽ gây thù chuốc oán với thế lực phía sau chúng tôi!”
“Đúng vậy, bên phía chúng tôi đại diện cho rất nhiều thế lực, không phải điều các anh có thể đắc tội, biết điều thì mau thả chúng tôi ra!”
“Nếu còn không thả chúng tôi thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
“Bây giờ vùng Bắc Đông các anh đang chiến tranh nội bộ có thiệt hại rất lớn, các anh chắc chắn muốn gây thù chuốc oán với thế lực phía sau chúng tôi?”
Nhất thời các cao thủ và ngời phụ trách bị nhốt trong tù lần lượt phách lối nói, chúng không hề coi mấy người Lâm Hàn ra gì.
Giọng điệu của chúng còn rất ngang nhiên, cứ như không phải chúng đang bị nhốt trong nhà tù mà là mấy người Lâm Hàn mới đang bị nhốt trong tù vậy.
Chương 769: Không để lại đường sống
Trong nhà tù.
Lâm Hàn thấy thái độ kiêu ngạo và hống hách của những người này thì hơi ngạc nhiên.
Rõ ràng chúng đã ở tù rồi mà vẫn có thể hùng hồn như thế, thật sự không thể tưởng tượng được.
Mà ba người Uông Nghĩa bên cạnh lại càng thêm tức giận.
Dù sao họ cũng là người thuộc thế lực Vùng Xám Bắc Đông, còn thế lực đằng sau của những người trước mắt này đều chỉ là thế lực vừa và nhỏ, bình thường họ còn không thèm để chúng vào mắt.
Nhưng lúc này cho dù người của những thế lực vừa và nhỏ bị nhốt trong tù vẫn có thể hống hách, xem thường thế lực Vùng Xám của Bắc Đông họ như vậy.
Đương nhiên ba người Uông Nghĩa cũng hiểu được, vì vừa mới trải qua cuộc đấu đá nội bộ nên đám người này mới dám tự tin như vậy.
Rõ ràng bọn họ tham gia giúp đỡ Tạ Kiến An, gián tiếp hại chết Trương Thiên Sơn, nhưng bây giờ lại vẫn có thể nói rằng chuyện này không liên quan đến mình, đúng là vô liêm sỉ.
Lâm Hàn nhìn đám người kiêu ngạo trước mặt rồi cười nhẹ: “Mấy người thật sự cho rằng chúng tôi không dám làm gì các người sao? Các người nghĩ mình có thể toàn mạng rời khỏi đây sao?”
Giọng Lâm Hàn không lớn nhưng lại khiến những người này im lặng ngay lập tức.
Hầu hết bọn chúng đã được xem ảnh của Lâm Hàn, biết anh là ông trùm thế lực Vùng Xám của Hoa Đông, cũng biết lần này chủ yếu là do có sự giúp đỡ của anh nên chúng mới thất bại thảm hại thế này.
Thế nhưng trước đó chúng cũng không biết những người Lâm Hàn phái tới toàn là cao thủ, chúng tin Tạ Kiến An, tưởng những người Lâm Hàn đưa tới chỉ là người bình thường, có cao thủ thì cũng chỉ là một phần nhỏ thôi.
Sau khi giao chiến chúng mới biết, những người Lâm Hàn đưa tới không chỉ toàn bộ là cao thủ mà thân thủ của ai cũng rất cừ, thân thủ của mỗi người trong số họ đều vượt xa cao thủ của chúng, huống hồ số lượng cao thủ bên Lâm Hàn còn vượt xa bọn chúng.
Bây giờ nghe thấy câu này của Lâm Hàn, vẻ mặt chúng có chút kỳ lạ.
Theo như chúng biết, hẳn là mấy người Lâm Hàn sẽ không dám động vào chúng, dù sao thế lực Vùng Xám của Bắc Đông vừa mới chịu nhiều thiệt hại như vậy, nếu gây thù chuốc oán quá nhiều thì họ sẽ rất nguy hiểm.
Thế lực vùng ngoài của chúng mặc dù đa phần đều là thế lực vừa và nhỏ, nhưng liên minh với nhau thì dù thế lực Vùng Xám của Bắc Đông khi còn đang trong thời kỳ hoàng kim cũng không dám tuỳ tiện đắc tội, huống chi bây giờ đã chịu tổn thất lớn như thế.
Người phụ trách của mấy thế lực nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ không tin, bọn chúng vẫn không cho rằng Lâm Hàn sẽ làm gì mình.
Tuy nhiên dù không tin nhưng chúng cũng ngậm miệng, không dám kiêu ngạo như vừa rồi, dù sao hai ngày trước chúng cũng đã được thấy sự lợi hại của Lâm Hàn, tất nhiên chúng cảm thấy Lâm Hàn không dám làm gì tất cả bọn chúng, nhưng biết đâu anh lại làm gì một thế lực trong số chúng thì sao.
Lâm Hàn thấy chúng đã ngậm miệng thì cười: “Các người đã lựa chọn hợp tác với Tạ Kiến An ngay từ đầu, lên kế hoạch lật đổ Trương Thiên Sơn, lật đổ thế lực Vùng Xám ở Bắc Đông vậy thì phải chuẩn bị tâm lý sẽ thất bại, gánh chịu hậu quả của sự thất bại”.
Khi người của những thế lực khác nghe thấy điều này, sắc mặt của chúng lần lượt thay đổi, có cảm giác không lành.
Lâm Hàn không định nói nhiều với đám người này, anh nhìn mấy người La Văn rồi hờ hững bảo: “Bắt đầu đi, chú ý xử lý sạch sẽ một chút”.
Nhóm người La Văn gật đầu, nhìn Lâm Hàn với vẻ biết ơn.
Ngay sau đó, thuộc hạ của mấy người La Văn tiến lên, đưa từng người phụ trách và cao thủ của những thế lực khác đi.
Lâm Hàn giao những người này cho nhóm La Văn xử lý, cũng coi như tôn trọng họ. Dù sao Trương Thiên Sơn xảy ra chuyện, với Lâm Hàn mà nói là một chuyện rất không tốt, với họ mà nói lại càng là một cú sốc lớn. Trương Thiên Sơn không chỉ là ông trùm của họ mà còn là ân nhân của họ, thậm chí là bố nuôi, có ý nghĩa phi thường.
Không chỉ những người của thế lực khác này, mà cả hai anh em Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình, cùng những tên đàn em của Tạ Kiến An, Lâm Hàn cũng định giao hết cho những người La Văn xử lý.
Đây vốn là chuyện riêng của người vùng Bắc Đông họ, Lâm Hàn giao hết cho họ xử lý, có thể coi như đặt dấu chấm hết cho chuyện quá khứ.
Đương nhiên dù là họ xử lý thì Lâm Hàn cũng sẽ giúp họ giải quyết mọi hậu quả.
Nếu những thế lực vùng khác bao vây tấn công, đương nhiên Lâm Hàn sẽ ra mặt giải quyết.
Cho dù bây giờ vùng Bắc Đông không thuộc về Lâm Hàn thì nể mặt Trương Thiên Sơn, anh vẫn sẽ giúp.
Mà mấy người La Văn không ngốc, đương nhiên hiểu được ý của Lâm Hàn, họ đều rất biết ơn anh.
Đặc biệt là La Võ và Uông Nghĩa, vì không kịp tới nên dù khi đối phó với quân liên minh của Tạ Kiến An hay khi bắt Tạ Kiến An, họ đều không làm được gì, vì vậy họ càng thấy áy náy và có lỗi với Trương Thiên Sơn hơn.
Bây giờ là cơ hội để họ bù đắp, mặc dù đã không còn ảnh hưởng được gì tới kết quả.
Lúc này, những người phụ trách và cao thủ của các thế lực khác nhìn người bên cạnh mình lần lượt bị đưa đi, sắc mặt lập tức thay đổi.
Chúng vốn là người của thế lực Vùng Xám, đương nhiên rất quen thuộc với từ “xử lý” mà mấy người Lâm Hàn nói, biết rõ có nghĩa là gì.
Ban đầu chúng còn không tin mấy người Lâm Hàn dám đắc tội nhiều thế lực mạnh như thế cùng một lúc, cùng lắm chỉ nhắm vào một thế lực mà thôi.
Nhưng tình hình bây giờ lại không phải như vậy.
Đàn em của mấy người La Văn chẳng quan tâm chúng là người của thế lực nào mà đưa đi toàn bộ, đây rõ ràng là chuẩn bị xử lý hết, họ không ngại một lần đắc tội nhiều thế lực.
“Chúng, chúng mày điên rồi sao? Muốn xử lý toàn bộ chúng tao?”
“Ông trùm phía sau mà không thấy chúng tao về chắc chắn chúng mày sẽ bị trả thù!”
“Đắc tội nhiều thế lực một lúc như vậy chúng mày đừng mong sống yên ổn, chắc chắn sẽ phải gánh chịu sự trả thù khủng khiếp!”
“Tao khuyên chúng mày đừng bốc đồng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thế lực Vùng Xám của Bắc Đông chúng mày cũng sẽ bị tiêu diệt!”
“Tôi sai rồi, cầu xin các anh tha cho tôi được không?”
“…”
Nhất thời những cao thủ và người phụ trách của các thế lực khác có đủ loại cảm xúc, có phẫn nộ, có sợ hãi, cũng có cầu xin, nhưng đã không còn ai bình tĩnh được nữa.
Mà những lời phách lối khi nhóm Lâm Hàn vừa vào ngục đã hoàn toàn biến mất, không còn thấy nữa.
Đối mặt với cái chết, những người này không thể kiêu ngạo được như vừa rồi.
Tuy nhiên mục đích của nhóm người Lâm Hàn là xử lý sạch những kẻ đồng phạm đã hại chết Trương Thiên Sơn, không có mục đích gì khác, đương nhiên họ sẽ bỏ qua các loại cầu xin hay phản ứng của chúng.
Lâm Hàn bình tĩnh đứng nghiêm, dường như không nghe thấy chúng nói gì.
Nhưng La Văn, La Võ và Uông Nghĩa nhìn đám người đó, trong mắt không giữ được bình tĩnh mà tràn đầy lửa giận.
Chương 770: Trên cả quý tộc
Chẳng mấy chốc, những người phụ trách và cao thủ của các thế lực vùng khác đều lần lượt bị đưa đi.
Nhà lao ồn ào cũng dần yên tĩnh trở lại.
Mấy người La Văn nói với Lâm Hàn một tiếng rồi rời đi, họ chuẩn bị đi xử lý hết đám đồng phạm hại chết Trương Thiên Sơn.
Lâm Hàn lại nhắc nhở: “Tạ Kiến An, Tạ Kiến Bình và những tên đàn em của chúng cũng đều do các anh xử lý”.
Mấy người kia giật mình, có phần ngạc nhiên vì Lâm Hàn sẵn sàng giao hết cho họ giải quyết, đột nhiên ánh mắt nhìn Lâm Hàn của họ tràn đầy kích động và biết ơn.
“Vâng thưa cậu Lâm!”, mấy người La Văn kích động đáp lại.
Lâm Hàn khẽ gật đầu, không nói nhiều.
Sau đó mấy người La Văn cũng rời đi.
Còn Lâm Hàn đương nhiên cũng rời khỏi nhà giam.
Lúc này mặt trời vừa mới mọc, ánh nắng hơi chói phủ lên mặt đất.
Lâm Hàn chưa đi được bao lâu thì gặp Tiêu Nhã.
Tiêu Nhã nhìn thấy Lâm Hàn thì dừng bước, ánh mắt nhìn Lâm Hàn hơi kỳ lạ.
Lâm Hàn không ngốc nên đương nhiên nhìn ra được, nhưng anh đã có Dương Lệ, anh không thể để ý đến những chuyện này của Tiêu Nhã.
Lâm Hàn bước lên trước rồi bảo: “Cảm ơn sự giúp đỡ lần này của các cô”.
Tiêu Nhã cũng nhanh chóng bình thường lại, mỉm cười đáp: “Với số người ít ỏi của tôi đâu giúp được gì nhiều! Không ngờ anh Lâm lại có nhiều cao thủ thế, đúng là không thể đoán được mà”.
Lâm Hàn khẽ lắc đầu cười chứ không giải thích.
Sau đó hai người cũng không nói gì nữa mà chỉ đi bộ cùng nhau.
Tình yêu của Tiêu Nhã dành cho Lâm Hàn sau khi trải qua những điều này trong những ngày qua đã bị dập tắt.
Mặc dù Lâm Hàn không nhắc đến một lời, nhưng Tiêu Nhã hiểu mối quan hệ giữa mình và Lâm Hàn chỉ là bạn bè và liên minh bình thường, không thể xen lẫn những tình cảm khác.
Mà lần này Tiêu Nhã cũng rất bất ngờ trước sự mạnh mẽ của cao thủ dưới tay Lâm Hàn.
Lần trước khi Lâm Hàn đến thành phố Thiên Kinh ra mặt giúp đỡ Tiêu Nhã, cô đã rất ngạc nhiên trước thế lực của anh rồi.
Sau khi trận chiến quý tộc kết thúc, Tiêu Nhã cũng đã điều tra Lâm Hàn, biết thật ra anh chính là ông trùm thế lực Vùng Xám của Hoa Đông thì Tiêu Nhã mới hiểu tại sao Lâm Hàn có thể điều động được nhiều cao thủ như thế.
Chỉ là sau lần này, sự lớn mạnh của Lâm Hàn càng khiến Tiêu Nhã phải thay đổi nhận thức.
Mặc dù Tiêu Nhã biết mười mấy hai mươi cao thủ lần trước có lẽ không phải toàn bộ thực lực của Lâm Hàn, không nói đâu xa, có thể khiến vùng Bắc Đông phái mấy chục cao thủ đến giúp đã nói lên ít nhất Lâm Hàn cũng phải có thực lực tương đương, nếu không sao có thể khiến vùng Bắc Đông phái bao nhiêu cao thủ tới giúp đỡ như vậy được?
Tiền đề của liên minh là thực lực của hai bên không chênh lệch nhiều, ít nhất cũng phải cùng một tầng lớp, nếu không thì không có tư cách và sự cần thiết để liên minh.
Cũng chính vì vậy nên Tiêu Nhã biết tất cả cao thủ dưới tay Lâm Hàn ít nhất cũng phải mấy chục người.
Chỉ là lần này thật sự khiến Tiêu Nhã hơi bất ngờ, 300 cao thủ được đào tạo bài bản, thực lực này đã vượt xa một quý tộc.
Mà đây dường như vẫn chưa phải toàn bộ thực lực của Lâm Hàn, dù sao hai ngày trước lại có thêm hàng trăm cao thủ lần lượt tới đây, cũng là cao thủ được đào tạo có bài bản như trước, hơn nữa họ cực kỳ tôn trọng Lâm Hàn, hiển nhiên cũng là người của anh.
Hơn 400 cao thủ được đào tạo bài bản, thực lực này cho dù bây giờ Tiêu Nhã đã là bà chủ của nhà họ Tiêu cũng phải kinh ngạc.
Nhưng điều mà Tiêu Nhã không biết là trên thực tế, Lâm Hàn đã nói trước với nhà họ Lâm rằng không cần cử thêm cao thủ tới nữa, nhân thủ đã đủ rồi.
Nếu không, hiện tại có lẽ số cao thủ nhà họ Lâm tới đây sẽ không chỉ dừng ở con số 400.
Hơn nữa những cao thủ nhà họ Lâm tới đây còn đều là cao thủ của nhà họ đóng quân ở Hoa Hạ, nếu tính các cao thủ nhà họ Lâm đóng quân ở các quốc gia khác thì con số có thể khiến người ta kinh ngạc, đó là một thế lực khổng lồ và đáng sợ.
Qua sự việc hai ngày nay, Tiêu Nhã ngạc nhiên nhận ra dường như quý tộc không phải thế lực mạnh nhất ở Hoa Hạ, mà còn có một số ông trùm ẩn phía sau.
Không nói đâu xa, chỉ với thực lực của Lâm Hàn bây giờ đã vượt xa thế lực của một quý tộc, đã ở trên cả quý tộc.
Mà thực lực của nhà họ Tiêu hiện tại đã yếu hơn thực lực của Lâm Hàn rất rất nhiều.
Tiêu Nhã đáng lẽ nên vui mừng vì thực lực của Lâm Hàn lớn mạnh như thế, dù sao cũng là đồng minh của mình, đồng minh mạnh thì đương nhiên nhà họ Tiêu cũng sẽ lớn mạnh theo.
Nhưng thực lực của Lâm Hàn lớn mạnh đến mức này khiến Lâm Hàn có hơi khó xử.
Dù sao trước đây nhà họ Tiêu và Lâm Hàn liên minh là vì Lâm Hàn giúp nhà họ Tiêu rất nhiều, cứu nhà họ Tiêu trong lúc khó khăn, hơn nữa thực lực của Lâm Hàn cũng tương đương với nhà họ Tiêu.
Nhưng bây giờ xem ra thực lực của Lâm Hàn đã hơn hẳn nhà họ Tiêu, cách nhà họ Tiêu rất xa.
Nói cách khác, nhà họ Tiêu bây giờ đã không còn xứng để liên minh với Lâm Hàn nữa.
Tiêu Nhã do dự một lúc rồi vẫn hỏi: “Lâm Hàn, anh có muốn tiếp tục hợp tác với nhà họ Tiêu nữa không?”
“Sao không tiếp tục hợp tác?”, Lâm Hàn giật mình.
Tiêu Nhã sửng sốt, sau đó cũng nói cho Lâm Hàn những gì mình nghĩ.
Mặc dù Tiêu Nhã có thể không nói, nhưng tiếp tục hợp tác với Lâm Hàn, với nhà họ Tiêu là một chuyện tốt, nếu Lâm Hàn không hiểu điều này thì càng tốt hơn.
Nhưng dù sao trước đây Lâm Hàn đã giúp đỡ nhà họ Tiêu rất nhiều, đương nhiên Tiêu Nhã muốn nói hết cho anh.
Sau khi nghe Tiêu Nhã nói xong, Lâm Hàn đã hiểu ý cô ấy.
Chủ yếu là Tiêu Nhã lo thực lực của nhà họ Tiêu hiện tại kém xa Lâm Hàn, nếu liên minh thì không thể mang lại lợi ích gì cho anh.
Cũng giống như lần này, nếu nhà họ Lâm gặp khó khăn, nhà họ Tiêu cũng chỉ có mấy chục cao thủ, không thể giúp được gì cho Lâm Hàn.
Mà nếu nhà họ Tiêu giúp được thì thực ra Lâm Hàn cũng chẳng cần đến họ, anh có thể tự giải quyết.
Mà trên thực tế Lâm Hàn biết rằng tuy thực lực của nhà họ Lâm hơn nhà họ Tiêu, nhưng mọi mặt ở Hoa Hạ lại không được mạnh lắm, mà đây lại là những phương diện quý tộc cực kỳ giỏi, vậy nên nhà họ Tiêu vẫn có giá trị rất lớn để liên minh.
Mặt khác, liên minh với nhà họ Tiêu cũng là dựa vào thực lực của bản thân Lâm Hàn chứ không phải thực lực của nhà họ Lâm, hai điều này có ý nghĩa khác nhau, với Lâm Hàn mà nói đương nhiên vẫn rất cần thiết.
Nhưng đương nhiên Lâm Hàn không thể nói hết những điều này cho Tiêu Nhã, chuyện của nhà họ Lâm chắc chắn không tiện nói cho người ngoài.
Lâm Hàn mỉm cười giải thích cho Tiêu Nhã: “Về mặt cao thủ đúng là nhà họ Tiêu hơi yếu, các cô cũng không giúp được tôi, nhưng trong những phương diện khác thì không phải vậy. Ví dụ như tôi muốn tiến quân vào sản nghiệp ở thành phố Thiên Kinh cần nhà họ Tiêu giúp đỡ rất nhiều, tôi nghĩ chúng ta có thể tiếp tục liên minh”.
Tiêu Nhã nghe xong thì khẽ gật đầu.
Xét về sản nghiệp thì đúng là quý tộc cắm rễ rất chắc, nhà họ Tiêu cũng vậy, họ có thể giúp đỡ Lâm Hàn rất nhiều.
Nhưng những điều này dường như vẫn chưa đủ để trở thành lý do liên minh, dù sao Lâm Hàn tìm những thế lực khác phối hợp với thực lực của anh cũng có hiệu quả rất tốt.
Đột nhiên Tiêu Nhã có chút nghi ngờ về mục đích liên minh của Lâm Hàn.
"Giải quyết hết?"
La Văn, La Võ và Uông Nghĩa nghe thấy Lâm Hàn nói vậy thì đều kinh ngạc há hốc miệng. Không ngờ Lâm Hàn lại nói muốn giết chết hết toàn bộ cao thủ của những thế lực kia.
Phải biết rằng, nếu thật làm thế thì sẽ đắc tội với những thế lực xung quanh.
Hơn nữa còn vào lúc thế lực ở Bắc Đông đang bị tổn thất nặng nề như này.
Nếu thế, e rằng những thế lực ở các vùng xung quanh sẽ lập tức cùng nhau cử ra số đông cao thủ tấn công Bắc Đông. Đến lúc đó, số cao thủ còn lại của Bắc Đông chống trả được sao?
"Anh Lâm, anh có biết đến hậu quả khi làm thế không? Vậy thì sẽ..."
La Văn đang định giải thích đã bị Lâm Hàn ngắt lời.
"Đương nhiên biết, tôi tự có cách của mình", Lâm Hàn nói xong rồi nhìn La Văn, La Võ và Uông Nghĩa.
Uông Nghĩa thì khá bình tĩnh, dù sao cũng biết chút chút về Lâm Hàn. Còn La Văn và La Võ lại hơi nghi ngờ với quyết định của anh.
Lâm Hàn cũng không tính giải thích gì nhiều, nếu muốn giúp Trương Thiên Sơn thực hiện nguyện vọng thì cần phải có sự phối của cấp dưới, không thì sau này sẽ rất khó mà quản lý sản nghiệp ở đây.
Lâm Hàn nghĩ vậy bèn nói: "Cũng trễ rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi, ngày mai rồi đưa ra quyết định. Tôi tính làm như thế, nếu mọi người tin thì đi theo tôi, còn không thì khỏi bàn nữa".
Lâm Hàn nói xong, dứt khoát quay người rời đi, chẳng muốn nói gì thêm với ba người.
"Ơ, anh Lâm", La Văn nghe thấy Lâm Hàn nói thẳng như thế, còn bỏ đi một mạch, tức thì có chút muốn nói lại thôi, nhưng không biết nên nói cái gì.
La Văn cảm thấy Lâm Hàn nói rất đúng, dù sao trong việc giải cứu Trương Thiên Sơn và bắt Tạ Kiến An, anh đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Nhưng lý trí La Văn lại hơi nghi ngờ về quyết định ấy của Lâm Hàn.
Giờ giống như đang ép Lâm Hàn không cho anh lên làm Đại bàng núi của Bắc Đông vậy. Nhưng thực tế, La Văn không hề có ý đó. Trương Thiên Sơn đã dặn như vậy thì chắc chắn La Văn sẽ đi theo Lâm Hàn. Anh ta chỉ là cảm thấy quyết định ấy của Lâm Hàn hơi có vấn đề mà thôi.
Có điều, La Văn không biết rằng nếu bọn họ không tin Lâm Hàn, câu nói cuối cùng của anh cũng chẳng phải không làm Đại bàng núi nữa, mà là không cần bọn họ giúp.
Lâm Hàn chắc chắn sẽ lên làm Đại bàng núi vùng Bắc Đông, dẫu sao anh đã đồng ý với Trương Thiên Sơn, quyết định giúp ông ta thực hiện nguyện vọng của mình.
Tuy La Văn, La Võ và Uông Nghĩa đều là những đàn em đắc lực, nhưng nếu không tin Lâm Hàn thì anh không dùng là được.
Cùng lắm thì phiền phức chút, đổi hết đi. Có đánh thêm lần nữa, Lâm Hàn anh cũng không ngại và chẳng có gì phải sợ cả.
Mà lúc này, La Võ và Uông Nghĩa nghe Lâm Hàn nói vậy, đều nghi hoặc, không hiểu ý anh.
La Võ và Uông Nghĩa đều quay sang nhìn La Văn bằng ánh mắt khó hiểu.
Lúc này, La Văn mới nhớ đến chuyện Trương Thiên Sơn dặn mình. Ban nãy, anh ta quá đau buồn nên vẫn chưa nói với hai người kia.
Bấy giờ, La Văn liền mở miệng giải thích: "Đúng rồi, tôi quên không nói cho hai người biết, lúc tôi và Lâm Hàn chạy đến thì Trương Thiên Sơn có dặn một điều xong mới nhắm mắt ra đi, ông ấy nói..."
La Văn bèn kể lại lời dặn của Trương Thiên Sơn cho La Võ và Uông Nghĩa nghe.
Dù sao lời trăng trối cuối cùng của Trương Thiên Sơn cũng không bảo một mình La Văn đi theo giúp đỡ Lâm Hàn, mà là dặn ba người cùng nhau dốc sức hỗ trợ anh, để Lâm Hàn lên làm Đại bàng núi đời kế tiếp.
La Võ và Uông Nghĩa nghe thấy La Văn nói vậy đều hơi bất ngờ, không ngờ di chúc của Trương Thiên Sơn lại bảo Lâm Hàn lên làm Đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông bọn họ.
Mà người được Trương Thiên Sơn lựa chọn trước đó là Uông Nghĩa, giờ phải nhường lại vị trí, đi theo Lâm Hàn.
"Đại khái là thế, trước đó tôi đã đồng ý rồi, nên tôi bằng lòng hỗ trợ anh Lâm trở thành Đại bàng núi mới của Bắc Đông. Còn hai người muốn sao thì tùy. Ban nãy, tôi chỉ cảm thấy quyết định của anh Lâm có chút vấn đề, còn lại thì tôi thấy anh ấy hoàn toàn xứng đáng làm Đại bàng núi mới của chúng ta", La Văn cũng nói.
La Võ và Uông Nghĩa nghe vậy, gật đầu.
Hiển nhiên là La Võ có hơi không phục, tuy Lâm Hàn đã giúp đỡ rất nhiều, nhưng dù sao anh cũng là người ngoài. Hơn nữa, cậu ta cũng không biết nhiều về Lâm Hàn, nên mới cảm thấy anh lên làm Đại bàng núi mới của Bắc Đông có vẻ không thích hợp cho lắm.
Nhưng chuyện này phải xem Uông Nghĩa nghĩ thế nào. Suy cho cùng, vị trí ấy vốn là của Uông Nghĩa. Nếu bọn họ không muốn để Lâm Hàn làm Đại bàng núi mới của Bắc Đông thì vị trí ấy nhất định là của anh ta.
"Uông Nghĩa, ý anh thế nào?", La Võ hỏi.
La Văn cũng nhìn về phía Uông Nghĩa, muốn xem ý anh ta như nào.
Uông Nghĩa nghe vậy thì hơi do dự, bản thân anh ta đương nhiên muốn làm Đại bàng núi. Đó không chỉ là cơ hội để anh ta chứng minh bản thân, mà còn kế thừa Trương Thiên Sơn.
Còn với Lâm Hàn, tuy Uông Nghĩa không biết nhiều về anh, nhưng dù sao cũng từng hợp tác với nhau, nên biết thực lực của Lâm Hàn hơn xa mình.
Quan trọng hơn, nguyện vọng cuối cùng của Trương Thiên Sơn chính là bảo Lâm Hàn trở thành Đại bàng núi mới.
Uông Nghĩa không phải Tạ Kiến An, vì mất cái vị trí ấy mà phản bội. Anh ta càng thiên về lối suy nghĩ là Trương Thiên Sơn có tính toán riêng của mình, chắc hẳn ông ấy cảm thấy Lâm Hàn càng thích hợp hơn anh ta. Để Lâm Hàn làm Đại bàng núi mới có thể dẫn dắt vùng Bắc Đông hướng về tương lai tốt đẹp hơn.
Uông Nghĩa càng nghĩ càng thấy có lý, dù sao về người được chọn, Trương Thiên Sơn càng quan tâm đến vấn đề năng lực của họ và tương lai của vùng xám Bắc Đông.
Ban đầu, thực tế Tạ Kiến An càng thân với Trương Thiên Sơn hơn. Nếu nói về quan hệ thì ông ta nên để Tạ Kiến An làm Đại bàng núi đời kế tiếp, mà không phải chuyển sang đào tạo Uông Nghĩa.
Uông Nghĩa nghĩ vậy, lưỡng lự nói: "Tôi vẫn thiên về làm theo ý của Trương Thiên Sơn, để Lâm Hàn lên làm Đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông. Nhưng quyết định kia của cậu Lâm, tôi cũng thấy không ổn".
La Văn gật đầu, hiểu được ý của anh ta. Uông Nghĩa cũng cảm thấy quyết định ấy của Lâm Hàn có chút không ổn.
Nhưng sau đó, La Văn lại nghĩ thông, tự cảm thấy mình mới có vấn đề. Anh ta chỉ xem xét tình hình dựa trên cái nhìn của mình, chứ không phải từ vị trí của Lâm Hàn.
Dù sao, Lâm Hàn cũng khác họ. Anh có thể lập tức tập hợp được hơn 300 cao thủ được huấn luyện một cách bài bản, còn phong tỏa được thành phố Phụng Thiên. Mấy việc đó, đừng nói là họ, ngay cả Trương Thiên Sơn cũng hoàn toàn không làm được.
Chương 767: Lựa chọn
“À đúng rồi, có mấy chuyện này tôi quên nói với mọi người”, La Văn đột nhiên lên tiếng.
La Võ và Uông Nghĩa nghe vậy đều nhìn La Văn với vẻ nghi hoặc.
Lúc này La Văn cũng nói: “Chuyện thứ nhất liên quan đến nhóm cao thủ này, chẳng phải lúc trước mọi người thắc mắc bao nhiêu cao thủ thế này từ đâu đến sao? Thực ra họ là người được cậu Lâm gọi tới, hôm đó chúng tôi vừa đến vùng Bắc Đông đã bị cao thủ liên minh với Tạ Kiến An phái tới, kết quả là…”
Sau đó La Văn kể lại chuyện ngày đó cho La Võ và Uông Nghĩa nghe.
La Võ và Uông Nghĩa nghe xong đều hơi giật mình.
300 cao thủ đều được đào tạo bài bản, phối hợp ăn ý, còn đều tôn trọng Lâm Hàn như thế.
Hơn nữa những cao thủ này có năng lực chấp hành rất đáng kinh ngạc, rõ ràng trước đó Lâm Hàn chưa ra bất cứ mệnh lệnh nào, mà những người này tới trước 1 ngày đã tự điều tra tình hình thành phố Phụng Thiên, tiết kiệm rất nhiều thời gian để nhóm Lâm Hàn giải cứu Trương Thiên Sơn, tiện hành động.
“Không phải Lâm Hàn là ông trùm thế lực Vùng Xám của Hoa Đông sao? Thế lực Vùng Xám ở nơi đó vừa mới hợp nhất, sao trong tay cậu Lâm lại có nhiều cao thủ thế được?”, La Võ hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Uông Nghĩa cũng khó hiểu, lần trước khi tới Thiên Kinh đương nhiên Uông Nghĩa cũng đã biết khá rõ thực lực của Lâm Hàn. Khi ấy hình như trong tay Lâm Hàn không có nhiều cao thủ, cho dù thực lực người của Tôn Hàn Các có cao hơn nữa, nhưng số lượng không nhiều, chỉ có mười mấy hai mươi người, làm sao có thể phô trương như ba trăm cao thủ được đào tạo bài bản lần này?
La Văn khẽ lắc đầu: “Tôi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hơn nữa nhóm cao thủ này đều được đào tạo bài bản, hiển nhiên được đào tạo đã lâu. Tôi cảm thấy chắc anh Lâm có thực lực tiềm ẩn nào đó, anh ấy không chỉ đơn giản là ông trùm thế lực Vùng Xám của Hoa Đông”.
La Võ và Uông Nghĩa nghe câu này của La Văn đều ngạc nhiên, theo ý của La Văn, thân phận ông trùm thế lực Vùng Xám Hoa Đông của Lâm Hàn chỉ là thân phận bề ngoài, thân phận thực sự của anh còn mạnh mẽ hơn.
Phải biết đó là thế lực Vùng Xám của cả một vùng, thế mà vẫn chỉ là thân phận bề ngoài? Vậy thân phận thực sự phải mạnh đến mức nào?
Cả Uông Nghĩa và La Võ đều rất ngạc nhiên, nhận ra rằng trước đây dường như mình đã đánh giá thấp Lâm Hàn.
Lúc trước vì chuyện của Trương Thiên Sơn, dù họ thấy khó hiểu về những cao thủ này nhưng cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ kỹ lại đúng là có điều không ổn, thực lực của Lâm Hàn dường như khá đáng sợ.
Lúc này La Văn lại nói: “Đó mới chỉ là chuyện đầu tiên, còn chuyện thứ hai là quá trình bắt giữ Tạ Kiến An, lúc đó…”
La Văn cũng kể lại cho hai người quá trình bắt giữ Tạ Kiến An với sự giúp đỡ của Lâm Hàn ngày hôm qua, bao gồm cả việc phong toả thành phố.
Ba người họ vốn là thuộc hạ cực kỳ thân tín của Trương Thiên Sơn, vô cùng tin tưởng lẫn nhau, cũng không nói năng lung tung, vậy nên chuyện Lâm Hàn phong toả thành phố hôm qua La Văn cũng nói thẳng cho hai người, xem như là tham khảo có nên thực sự dốc sức vì Lâm Hàn không.
Uông Nghĩa và La Võ nghe La Văn kể lại thì đều bất ngờ, không ngờ Lâm Hàn lại cho phong toả thành phố? Hơn nữa dường như còn rất dễ dàng, chưa đến 1 giờ đồng hồ đã phong toả hết thành phố, không ngờ các quan chức cảnh sát cũng phối hợp cùng Lâm Hàn.
Lúc này hai người càng kinh ngạc hơn, họ đều là những nhân vật lăn lộn trong thế lực Vùng Xám của Bắc Đông đã lâu, đương nhiên hiểu việc phong toả thành phố là một điều vô cùng khó khăn, cần có lai lịch và quyền lực vô cùng mạnh mẽ mới có thể làm được.
Mà rõ ràng Lâm Hàn là người như vậy.
Lúc này, La Võ và Uông Nghĩa cũng nhận ra dường như lúc trước mình đã đánh giá thấp Lâm Hàn, thực lực thật sự của Lâm Hàn chắc chắn cực kỳ kinh người.
Lúc này, Uông Nghĩa cũng bổ sung thêm: “Lần trước Trương Thiên Sơn cử tôi đến Thiên Kinh để hỗ trợ cậu Lâm, thật ra là giúp nhà họ Tiêu đánh bại nhà họ Khương và nhà họ Chu, cuối cùng cũng toàn thắng, đánh bại được quân liên minh của hai quý tộc lớn nhà họ Khương và nhà họ Chu, kết thành liên minh với quý tộc nhà họ Tiêu. Cậu Lâm có thể điều khiển trận đấu giữa các quý tộc, có lẽ chúng ta đã thật sự đánh giá thấp cậu Lâm rồi”.
La Văn và La Võ đều biết Uông Nghĩa từng đến Thiên Kinh trợ giúp Lâm Hàn, nhưng cụ thể là giúp Lâm Hàn làm gì thì họ không biết.
Mặc dù lúc trước Lâm Hàn không hề bảo giữ bí mật, nhưng chuyện này Uông Nghĩa cũng không dám tuỳ ý truyền ra ngoài, trừ những người từng đến Thiên Kinh bọn họ và Trương Thiên Sơn thì những người còn lại của vùng Bắc Đông đều không biết.
Bình thường Uông Nghĩa sẽ không nhắc tới chuyện này, dù sao có thể là bí mật của Lâm Hàn, không muốn để những người khác biết.
Nhưng lúc này, Uông Nghĩa cảm thấy vẫn nên để La Văn và La Võ biết, dù sao cũng liên quan đến tương lai của họ.
Nếu quyết định đi theo Lâm Hàn thì tương đương với việc lên cùng thuyền với Lâm Hàn, tương lai của họ phần lớn sẽ do Lâm Hàn quyết định.
Giống như lần này Tạ Kiến An phản bội, tất cả các cao thủ trong tay ông ta đều muốn phản bội Trương Thiên Sơn sao? E rằng không phải, một số người không muốn phản bội Trương Thiên Sơn, nhưng vì là thuộc hạ của Tạ Kiến An nên không dám không nghe theo lệnh của ông ta, Tạ Kiến An bảo họ làm gì thì họ phải làm, nếu trái lệnh kết quả của họ sẽ rất thảm.
Cũng chính vì vậy mà ba người La Văn mới thận trọng trong việc đưa ra quyết định về tương lai như vậy, điều này quyết định tương lai của họ.
Mà bây giờ nhìn tổng thể, dường như mọi điều đều chỉ ra rằng thực lực của Lâm Hàn rất khó có thể đoán trước, hoàn toàn xứng đáng để họ đi theo.
“Nói vậy tôi cũng cảm thấy cậu Lâm rất đáng để đi theo, hơn nữa Trương Thiên Sơn tin tưởng cậu ấy nên chắc cũng không có vấn đề gì. Nhưng lần này cậu Lâm xử lý các cao thủ thế lực vùng khác phái tới có phải hơi quá rồi không? Liệu có mang tới tai hoạ? Những phương diện khác tôi không có ý kiến gì”, La Võ nói.
Thông thường chỉ cần về cơ bản là ổn thì cậu ta chắc chắn sẽ bằng lòng đi theo Lâm Hàn, dù sao đây cũng là di nguyện cuối cùng của Trương Thiên Sơn, là ý của ông ta.
Nhưng La Võ thật sự không hiểu cách xử lý của Lâm Hàn lắm, cảm thấy trong lúc mấu chốt này Lâm Hàn đắc tội nhiều thế lực vùng khác như vậy là điều không khôn ngoan.
Còn chưa theo Lâm Hàn mà Lâm Hàn đã làm ra chuyện này nên La Võ hơi lo lắng.
La Văn và Uông Nghĩa nhìn nhau, vừa nãy họ cũng cảm thấy như La Võ nhưng bây giờ rõ ràng không còn thấy như vậy nữa.
Hai người mỉm cười với nhau, cả hai đều đã hiểu ý đối phương.
La Văn nhìn La Võ với vẻ hơi bất lực, khả năng vũ lực của em trai anh ta rất ổn nhưng về phương diện đầu óc quả thực có hơi phẳng.
“Tiểu Võ, em còn không hiểu sao? Chúng ta cảm thấy nguy hiểm nhưng chưa chắc cậu Lâm đã thấy nguy hiểm”, La Văn thở dài nhìn La Võ, có chút không nên nói lời.
Chương 768: Đi theo
“Hả? Nghĩa là sao?”
La Võ ngơ ngác nhìn La Văn.
La Văn khẽ lắc đầu, đành phải giải thích cho La Võ: “Không phải vừa nãy đã nói rất rõ ràng rồi sao? Thực lực thật sự của anh Lâm đã vượt xa những gì chúng ta thấy ngoài mặt. Nói cách khác, đắc tội bao nhiêu thế lực vùng khác như vậy, chúng ta thấy nguy hiểm nhưng với nhân vật như anh Lâm, có lẽ không có gì nguy hiểm, có lẽ anh ấy hoàn toàn không thèm để ý tới”.
La Võ nghe xong mới hiểu ý của La Văn, nhưng vẫn hơi mờ mịt, thế lực phải mạnh nhường nào mới có thể phớt lờ bao nhiêu thế lực vùng khác như thế?
Uông Nghĩa cũng gật đầu: “Theo như trước đây tôi cùng cậu Lâm làm việc, cậu Lâm không phải loại người ngông nghênh, ngược lại cậu ấy làm việc luôn cẩn trọng và chín chắn, có sự trưởng thành vượt xa tuổi tác. Nếu lần này cậu Lâm đã quyết định như vậy thì tôi tin cậu ấy đã có sự chắc chắn tuyệt đối để ứng phó với sự công kích của những thế lực vùng khác”.
La Văn cũng gật đầu đồng ý.
La Võ vẫn hơi khó hiểu, nhưng nếu La Văn và Uông Nghĩa đã quyết định đi theo Lâm Hàn thì đương nhiên cậu ta cũng không có gì để suy nghĩ nhiều, chắc chắn cũng đi theo Lâm Hàn.
Ngay sao đó ba người đã đưa ra quyết định, họ sẽ làm theo ý Trương Thiên Sơn, đi theo Lâm Hàn, để Lâm Hàn trở thành đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông.
Nhưng bây giờ đã muộn, ba người cũng không đi tìm Lâm Hàn mà đi nghỉ ngơi, đợi sáng mai rồi tìm Lâm Hàn.
Sáng hôm sau Lâm Hàn đang đi dạo trong trang viên thì ba người Uông Nghĩa, La Văn và La Võ đến tìm.
“Suy nghĩ thế nào rồi?”, Lâm Hàn bình tĩnh hỏi.
Lâm Hàn đánh giá rất cao ba người này, anh rất muốn nhận họ làm người của mình, nhưng tiền đề phải là họ phải trung thành tin tưởng anh, nếu không anh không cần nhận thuộc hạ.
Ba người Uông Nghĩa nhìn nhau rồi cùng hơi cúi đầu trước Lâm Hàn, cung kính nói: “Ba người chúng tôi nguyện ý đi theo cậu Lâm, giúp đỡ cậu Lâm”.
Thấy vậy Lâm Hàn khẽ gật đầu, trong lòng rất vui vẻ.
“Được rồi, bây giờ chúng ta xử lý đám cao thủ những thế lực vùng khác phái tới trước đã”, Lâm Hàn nói rồi đi về phía nhà tù.
Ba người Uông Nghĩa thấy vậy cũng vội vàng đi theo.
Họ theo sau Lâm Hàn, trong lòng có chút kích động.
Trương Thiên Sơn phải trải qua chuyện như vậy sao họ không phẫn nộ cho được? Mặc dù chuyện này chủ yếu là do Tạ Kiến An thực hiện, nhưng những cao thủ được vùng khác phái tới này cũng là đồng phạm, không có chúng thì Tạ Kiến An cũng không thể thuận lợi như vậy.
Đương nhiên ba người Uông Nghĩa muốn xử lý sạch sẽ bọn chúng, cũng là để báo thù cho Trương Thiên Sơn.
Chỉ là lý trí nói với họ rằng không thể đắc tội nhiều thế lực vùng khác vào thời khắc mấu chốt này, nếu bị bao vây tấn công thì thế lực Vùng Xám ở Bắc Đông sẽ gặp nguy hiểm.
Dù sao trước mắt cao thủ bên họ đang bị tổn thất rất lớn, mà thế lực Vùng Xám còn lại trước đây nghe theo lệnh của Trương Thiên Sơn nhưng giờ ông ta đã chết nên chắc chắn họ sẽ không nghe theo nữa.
Xét cho cùng, những thế lực Vùng Xám của Bắc Đông này tính tình tương đối thẳng thắn, trước Trương Thiên Sơn họ vốn không nghe theo lệnh ai, tất cả đều rất ngoan cố.
Trên thực tế, Trương Thiên Sơn đã muốn thoái vị từ rất sớm để Uông Nghĩa kế thừa vị trí đại bàng núi, lãnh đạo thế lực Vùng Xám của Bắc Đông tiếp tục phát triển.
Sở dĩ ông ta chậm chạp bồi dưỡng Uông Nghĩa là vì các thế lực Vùng Xám Bắc Đông chỉ nghe theo Trương Thiên Sơn, không chịu nghe lệnh của bất kỳ ai khác.
Cho dù người này là Uông Nghĩa, người do Trương Thiên Sơn chỉ định.
Khi còn sống, Trương Thiên Sơn đã chỉ định những thế lực Vùng Xám này phải nghe theo lời Uông Nghĩa, nhưng họ không nghe, huống hồ bây giờ Trương Thiên Sơn đã chết, ông ta lại chỉ định Lâm Hàn, người từ vùng ngoài tới làm đại bàng núi mới của họ?
Tuy nhiên lý trí là lý trí, thực ra ba người Uông Nghĩa rất muốn loại bỏ đám cao thủ này, chỉ là họ không dám mà thôi.
Nhưng bây giờ họ không dám, dường như Lâm Hàn lại không sợ hãi chút nào, anh sẵn sàng xử lý đám cao thủ do những thế lực khác phái tới.
Đối với ba người Uông Nghĩa mà nói, đây chắc chắn là chuyện họ cực kỳ mong đợi.
Dù sao Lâm Hàn khác với họ, vì thực lực của anh có rất nhiều cố kỵ nên dường như anh chẳng phải cố kỵ điều gì, không hề sợ những thế lực vùng khác sẽ bắt tay đối phó với thế lực vùng Bắc Đông.
Có thực lực, là phải có sự tự tin.
Sau đó, Lâm Hàn dẫn ba người Uông Nghĩa đến nhà tù, nơi giam giữ các cao thủ do thế lực vùng ngoài phái đến.
Những cao thủ này nhìn thấy nhóm người Lâm Hàn đến thì cũng lần lượt tỉnh dậy.
Thực ra hai ngày trước khi bọn chúng bị bắt đã không ngừng yêu cầu Lâm Hàn thả chúng, chúng chỉ giúp Tạ Kiến An thôi chứ không liên quan gì, thậm chí còn uy hiếp nếu không thả chúng đi đồng nghĩa với việc đắc tội thế lực phía sau chúng, chắc chắn bị báo thù.
Sau khi thuộc hạ báo cáo lại cho Lâm Hàn chuyện này, anh đã lựa chọn mặc kệ, dù sao khi ấy anh còn có chuyện quan trọng hơn để xử lý, không rảnh để ý đến đám cao thủ này.
Thực ra là Lâm Hàn thực sự không để những thế lực vùng khác này vào mắt.
Phần lớn những thế lực này đều là thế lực nhỏ, đa phần là thế gia của địa phương, Lâm Hàn hoàn toàn không coi là gì.
Tuy rằng số người cộng lại cũng khá đông, nhưng tôm tép bốc mùi thì cũng vẫn là tôm tép bốc mùi, có bắt tay nhau thì cũng vẫn vậy.
Cũng giống như những cao thủ của nhà họ Lâm trước đây từng đối phó với cao thủ liên quân của Tạ Kiến An, tất nhiên họ có lợi thế về số lượng, nhưng dù không có lợi thế về số lượng, thậm chí các cao thủ nhà họ Lâm ở thế bất lợi thì Lâm Hàn cũng không cảm thấy quân mình sẽ thua. Họ là cao thủ đã được đào tạo bài bản, những tên đầu đường xó chợ trở thành cao thủ kia không thể so sánh được.
Các cao thủ thế lực vùng khác và một vài người phụ trách đã từng xem thông tin về Lâm Hàn và mấy người Uông Nghĩa, chúng đều nhận ra họ, biết đây là những người phụ trách nơi này.
“Mau thả chúng tôi đi!”
“Chúng tôi và Tạ Kiến An chỉ là quan hệ hợp tác thôi, chuyện này không liên quan đến chúng tôi. Nếu các anh không thả chúng tôi đi thì sẽ gây thù chuốc oán với thế lực phía sau chúng tôi!”
“Đúng vậy, bên phía chúng tôi đại diện cho rất nhiều thế lực, không phải điều các anh có thể đắc tội, biết điều thì mau thả chúng tôi ra!”
“Nếu còn không thả chúng tôi thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
“Bây giờ vùng Bắc Đông các anh đang chiến tranh nội bộ có thiệt hại rất lớn, các anh chắc chắn muốn gây thù chuốc oán với thế lực phía sau chúng tôi?”
Nhất thời các cao thủ và ngời phụ trách bị nhốt trong tù lần lượt phách lối nói, chúng không hề coi mấy người Lâm Hàn ra gì.
Giọng điệu của chúng còn rất ngang nhiên, cứ như không phải chúng đang bị nhốt trong nhà tù mà là mấy người Lâm Hàn mới đang bị nhốt trong tù vậy.
Chương 769: Không để lại đường sống
Trong nhà tù.
Lâm Hàn thấy thái độ kiêu ngạo và hống hách của những người này thì hơi ngạc nhiên.
Rõ ràng chúng đã ở tù rồi mà vẫn có thể hùng hồn như thế, thật sự không thể tưởng tượng được.
Mà ba người Uông Nghĩa bên cạnh lại càng thêm tức giận.
Dù sao họ cũng là người thuộc thế lực Vùng Xám Bắc Đông, còn thế lực đằng sau của những người trước mắt này đều chỉ là thế lực vừa và nhỏ, bình thường họ còn không thèm để chúng vào mắt.
Nhưng lúc này cho dù người của những thế lực vừa và nhỏ bị nhốt trong tù vẫn có thể hống hách, xem thường thế lực Vùng Xám của Bắc Đông họ như vậy.
Đương nhiên ba người Uông Nghĩa cũng hiểu được, vì vừa mới trải qua cuộc đấu đá nội bộ nên đám người này mới dám tự tin như vậy.
Rõ ràng bọn họ tham gia giúp đỡ Tạ Kiến An, gián tiếp hại chết Trương Thiên Sơn, nhưng bây giờ lại vẫn có thể nói rằng chuyện này không liên quan đến mình, đúng là vô liêm sỉ.
Lâm Hàn nhìn đám người kiêu ngạo trước mặt rồi cười nhẹ: “Mấy người thật sự cho rằng chúng tôi không dám làm gì các người sao? Các người nghĩ mình có thể toàn mạng rời khỏi đây sao?”
Giọng Lâm Hàn không lớn nhưng lại khiến những người này im lặng ngay lập tức.
Hầu hết bọn chúng đã được xem ảnh của Lâm Hàn, biết anh là ông trùm thế lực Vùng Xám của Hoa Đông, cũng biết lần này chủ yếu là do có sự giúp đỡ của anh nên chúng mới thất bại thảm hại thế này.
Thế nhưng trước đó chúng cũng không biết những người Lâm Hàn phái tới toàn là cao thủ, chúng tin Tạ Kiến An, tưởng những người Lâm Hàn đưa tới chỉ là người bình thường, có cao thủ thì cũng chỉ là một phần nhỏ thôi.
Sau khi giao chiến chúng mới biết, những người Lâm Hàn đưa tới không chỉ toàn bộ là cao thủ mà thân thủ của ai cũng rất cừ, thân thủ của mỗi người trong số họ đều vượt xa cao thủ của chúng, huống hồ số lượng cao thủ bên Lâm Hàn còn vượt xa bọn chúng.
Bây giờ nghe thấy câu này của Lâm Hàn, vẻ mặt chúng có chút kỳ lạ.
Theo như chúng biết, hẳn là mấy người Lâm Hàn sẽ không dám động vào chúng, dù sao thế lực Vùng Xám của Bắc Đông vừa mới chịu nhiều thiệt hại như vậy, nếu gây thù chuốc oán quá nhiều thì họ sẽ rất nguy hiểm.
Thế lực vùng ngoài của chúng mặc dù đa phần đều là thế lực vừa và nhỏ, nhưng liên minh với nhau thì dù thế lực Vùng Xám của Bắc Đông khi còn đang trong thời kỳ hoàng kim cũng không dám tuỳ tiện đắc tội, huống chi bây giờ đã chịu tổn thất lớn như thế.
Người phụ trách của mấy thế lực nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ không tin, bọn chúng vẫn không cho rằng Lâm Hàn sẽ làm gì mình.
Tuy nhiên dù không tin nhưng chúng cũng ngậm miệng, không dám kiêu ngạo như vừa rồi, dù sao hai ngày trước chúng cũng đã được thấy sự lợi hại của Lâm Hàn, tất nhiên chúng cảm thấy Lâm Hàn không dám làm gì tất cả bọn chúng, nhưng biết đâu anh lại làm gì một thế lực trong số chúng thì sao.
Lâm Hàn thấy chúng đã ngậm miệng thì cười: “Các người đã lựa chọn hợp tác với Tạ Kiến An ngay từ đầu, lên kế hoạch lật đổ Trương Thiên Sơn, lật đổ thế lực Vùng Xám ở Bắc Đông vậy thì phải chuẩn bị tâm lý sẽ thất bại, gánh chịu hậu quả của sự thất bại”.
Khi người của những thế lực khác nghe thấy điều này, sắc mặt của chúng lần lượt thay đổi, có cảm giác không lành.
Lâm Hàn không định nói nhiều với đám người này, anh nhìn mấy người La Văn rồi hờ hững bảo: “Bắt đầu đi, chú ý xử lý sạch sẽ một chút”.
Nhóm người La Văn gật đầu, nhìn Lâm Hàn với vẻ biết ơn.
Ngay sau đó, thuộc hạ của mấy người La Văn tiến lên, đưa từng người phụ trách và cao thủ của những thế lực khác đi.
Lâm Hàn giao những người này cho nhóm La Văn xử lý, cũng coi như tôn trọng họ. Dù sao Trương Thiên Sơn xảy ra chuyện, với Lâm Hàn mà nói là một chuyện rất không tốt, với họ mà nói lại càng là một cú sốc lớn. Trương Thiên Sơn không chỉ là ông trùm của họ mà còn là ân nhân của họ, thậm chí là bố nuôi, có ý nghĩa phi thường.
Không chỉ những người của thế lực khác này, mà cả hai anh em Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình, cùng những tên đàn em của Tạ Kiến An, Lâm Hàn cũng định giao hết cho những người La Văn xử lý.
Đây vốn là chuyện riêng của người vùng Bắc Đông họ, Lâm Hàn giao hết cho họ xử lý, có thể coi như đặt dấu chấm hết cho chuyện quá khứ.
Đương nhiên dù là họ xử lý thì Lâm Hàn cũng sẽ giúp họ giải quyết mọi hậu quả.
Nếu những thế lực vùng khác bao vây tấn công, đương nhiên Lâm Hàn sẽ ra mặt giải quyết.
Cho dù bây giờ vùng Bắc Đông không thuộc về Lâm Hàn thì nể mặt Trương Thiên Sơn, anh vẫn sẽ giúp.
Mà mấy người La Văn không ngốc, đương nhiên hiểu được ý của Lâm Hàn, họ đều rất biết ơn anh.
Đặc biệt là La Võ và Uông Nghĩa, vì không kịp tới nên dù khi đối phó với quân liên minh của Tạ Kiến An hay khi bắt Tạ Kiến An, họ đều không làm được gì, vì vậy họ càng thấy áy náy và có lỗi với Trương Thiên Sơn hơn.
Bây giờ là cơ hội để họ bù đắp, mặc dù đã không còn ảnh hưởng được gì tới kết quả.
Lúc này, những người phụ trách và cao thủ của các thế lực khác nhìn người bên cạnh mình lần lượt bị đưa đi, sắc mặt lập tức thay đổi.
Chúng vốn là người của thế lực Vùng Xám, đương nhiên rất quen thuộc với từ “xử lý” mà mấy người Lâm Hàn nói, biết rõ có nghĩa là gì.
Ban đầu chúng còn không tin mấy người Lâm Hàn dám đắc tội nhiều thế lực mạnh như thế cùng một lúc, cùng lắm chỉ nhắm vào một thế lực mà thôi.
Nhưng tình hình bây giờ lại không phải như vậy.
Đàn em của mấy người La Văn chẳng quan tâm chúng là người của thế lực nào mà đưa đi toàn bộ, đây rõ ràng là chuẩn bị xử lý hết, họ không ngại một lần đắc tội nhiều thế lực.
“Chúng, chúng mày điên rồi sao? Muốn xử lý toàn bộ chúng tao?”
“Ông trùm phía sau mà không thấy chúng tao về chắc chắn chúng mày sẽ bị trả thù!”
“Đắc tội nhiều thế lực một lúc như vậy chúng mày đừng mong sống yên ổn, chắc chắn sẽ phải gánh chịu sự trả thù khủng khiếp!”
“Tao khuyên chúng mày đừng bốc đồng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thế lực Vùng Xám của Bắc Đông chúng mày cũng sẽ bị tiêu diệt!”
“Tôi sai rồi, cầu xin các anh tha cho tôi được không?”
“…”
Nhất thời những cao thủ và người phụ trách của các thế lực khác có đủ loại cảm xúc, có phẫn nộ, có sợ hãi, cũng có cầu xin, nhưng đã không còn ai bình tĩnh được nữa.
Mà những lời phách lối khi nhóm Lâm Hàn vừa vào ngục đã hoàn toàn biến mất, không còn thấy nữa.
Đối mặt với cái chết, những người này không thể kiêu ngạo được như vừa rồi.
Tuy nhiên mục đích của nhóm người Lâm Hàn là xử lý sạch những kẻ đồng phạm đã hại chết Trương Thiên Sơn, không có mục đích gì khác, đương nhiên họ sẽ bỏ qua các loại cầu xin hay phản ứng của chúng.
Lâm Hàn bình tĩnh đứng nghiêm, dường như không nghe thấy chúng nói gì.
Nhưng La Văn, La Võ và Uông Nghĩa nhìn đám người đó, trong mắt không giữ được bình tĩnh mà tràn đầy lửa giận.
Chương 770: Trên cả quý tộc
Chẳng mấy chốc, những người phụ trách và cao thủ của các thế lực vùng khác đều lần lượt bị đưa đi.
Nhà lao ồn ào cũng dần yên tĩnh trở lại.
Mấy người La Văn nói với Lâm Hàn một tiếng rồi rời đi, họ chuẩn bị đi xử lý hết đám đồng phạm hại chết Trương Thiên Sơn.
Lâm Hàn lại nhắc nhở: “Tạ Kiến An, Tạ Kiến Bình và những tên đàn em của chúng cũng đều do các anh xử lý”.
Mấy người kia giật mình, có phần ngạc nhiên vì Lâm Hàn sẵn sàng giao hết cho họ giải quyết, đột nhiên ánh mắt nhìn Lâm Hàn của họ tràn đầy kích động và biết ơn.
“Vâng thưa cậu Lâm!”, mấy người La Văn kích động đáp lại.
Lâm Hàn khẽ gật đầu, không nói nhiều.
Sau đó mấy người La Văn cũng rời đi.
Còn Lâm Hàn đương nhiên cũng rời khỏi nhà giam.
Lúc này mặt trời vừa mới mọc, ánh nắng hơi chói phủ lên mặt đất.
Lâm Hàn chưa đi được bao lâu thì gặp Tiêu Nhã.
Tiêu Nhã nhìn thấy Lâm Hàn thì dừng bước, ánh mắt nhìn Lâm Hàn hơi kỳ lạ.
Lâm Hàn không ngốc nên đương nhiên nhìn ra được, nhưng anh đã có Dương Lệ, anh không thể để ý đến những chuyện này của Tiêu Nhã.
Lâm Hàn bước lên trước rồi bảo: “Cảm ơn sự giúp đỡ lần này của các cô”.
Tiêu Nhã cũng nhanh chóng bình thường lại, mỉm cười đáp: “Với số người ít ỏi của tôi đâu giúp được gì nhiều! Không ngờ anh Lâm lại có nhiều cao thủ thế, đúng là không thể đoán được mà”.
Lâm Hàn khẽ lắc đầu cười chứ không giải thích.
Sau đó hai người cũng không nói gì nữa mà chỉ đi bộ cùng nhau.
Tình yêu của Tiêu Nhã dành cho Lâm Hàn sau khi trải qua những điều này trong những ngày qua đã bị dập tắt.
Mặc dù Lâm Hàn không nhắc đến một lời, nhưng Tiêu Nhã hiểu mối quan hệ giữa mình và Lâm Hàn chỉ là bạn bè và liên minh bình thường, không thể xen lẫn những tình cảm khác.
Mà lần này Tiêu Nhã cũng rất bất ngờ trước sự mạnh mẽ của cao thủ dưới tay Lâm Hàn.
Lần trước khi Lâm Hàn đến thành phố Thiên Kinh ra mặt giúp đỡ Tiêu Nhã, cô đã rất ngạc nhiên trước thế lực của anh rồi.
Sau khi trận chiến quý tộc kết thúc, Tiêu Nhã cũng đã điều tra Lâm Hàn, biết thật ra anh chính là ông trùm thế lực Vùng Xám của Hoa Đông thì Tiêu Nhã mới hiểu tại sao Lâm Hàn có thể điều động được nhiều cao thủ như thế.
Chỉ là sau lần này, sự lớn mạnh của Lâm Hàn càng khiến Tiêu Nhã phải thay đổi nhận thức.
Mặc dù Tiêu Nhã biết mười mấy hai mươi cao thủ lần trước có lẽ không phải toàn bộ thực lực của Lâm Hàn, không nói đâu xa, có thể khiến vùng Bắc Đông phái mấy chục cao thủ đến giúp đã nói lên ít nhất Lâm Hàn cũng phải có thực lực tương đương, nếu không sao có thể khiến vùng Bắc Đông phái bao nhiêu cao thủ tới giúp đỡ như vậy được?
Tiền đề của liên minh là thực lực của hai bên không chênh lệch nhiều, ít nhất cũng phải cùng một tầng lớp, nếu không thì không có tư cách và sự cần thiết để liên minh.
Cũng chính vì vậy nên Tiêu Nhã biết tất cả cao thủ dưới tay Lâm Hàn ít nhất cũng phải mấy chục người.
Chỉ là lần này thật sự khiến Tiêu Nhã hơi bất ngờ, 300 cao thủ được đào tạo bài bản, thực lực này đã vượt xa một quý tộc.
Mà đây dường như vẫn chưa phải toàn bộ thực lực của Lâm Hàn, dù sao hai ngày trước lại có thêm hàng trăm cao thủ lần lượt tới đây, cũng là cao thủ được đào tạo có bài bản như trước, hơn nữa họ cực kỳ tôn trọng Lâm Hàn, hiển nhiên cũng là người của anh.
Hơn 400 cao thủ được đào tạo bài bản, thực lực này cho dù bây giờ Tiêu Nhã đã là bà chủ của nhà họ Tiêu cũng phải kinh ngạc.
Nhưng điều mà Tiêu Nhã không biết là trên thực tế, Lâm Hàn đã nói trước với nhà họ Lâm rằng không cần cử thêm cao thủ tới nữa, nhân thủ đã đủ rồi.
Nếu không, hiện tại có lẽ số cao thủ nhà họ Lâm tới đây sẽ không chỉ dừng ở con số 400.
Hơn nữa những cao thủ nhà họ Lâm tới đây còn đều là cao thủ của nhà họ đóng quân ở Hoa Hạ, nếu tính các cao thủ nhà họ Lâm đóng quân ở các quốc gia khác thì con số có thể khiến người ta kinh ngạc, đó là một thế lực khổng lồ và đáng sợ.
Qua sự việc hai ngày nay, Tiêu Nhã ngạc nhiên nhận ra dường như quý tộc không phải thế lực mạnh nhất ở Hoa Hạ, mà còn có một số ông trùm ẩn phía sau.
Không nói đâu xa, chỉ với thực lực của Lâm Hàn bây giờ đã vượt xa thế lực của một quý tộc, đã ở trên cả quý tộc.
Mà thực lực của nhà họ Tiêu hiện tại đã yếu hơn thực lực của Lâm Hàn rất rất nhiều.
Tiêu Nhã đáng lẽ nên vui mừng vì thực lực của Lâm Hàn lớn mạnh như thế, dù sao cũng là đồng minh của mình, đồng minh mạnh thì đương nhiên nhà họ Tiêu cũng sẽ lớn mạnh theo.
Nhưng thực lực của Lâm Hàn lớn mạnh đến mức này khiến Lâm Hàn có hơi khó xử.
Dù sao trước đây nhà họ Tiêu và Lâm Hàn liên minh là vì Lâm Hàn giúp nhà họ Tiêu rất nhiều, cứu nhà họ Tiêu trong lúc khó khăn, hơn nữa thực lực của Lâm Hàn cũng tương đương với nhà họ Tiêu.
Nhưng bây giờ xem ra thực lực của Lâm Hàn đã hơn hẳn nhà họ Tiêu, cách nhà họ Tiêu rất xa.
Nói cách khác, nhà họ Tiêu bây giờ đã không còn xứng để liên minh với Lâm Hàn nữa.
Tiêu Nhã do dự một lúc rồi vẫn hỏi: “Lâm Hàn, anh có muốn tiếp tục hợp tác với nhà họ Tiêu nữa không?”
“Sao không tiếp tục hợp tác?”, Lâm Hàn giật mình.
Tiêu Nhã sửng sốt, sau đó cũng nói cho Lâm Hàn những gì mình nghĩ.
Mặc dù Tiêu Nhã có thể không nói, nhưng tiếp tục hợp tác với Lâm Hàn, với nhà họ Tiêu là một chuyện tốt, nếu Lâm Hàn không hiểu điều này thì càng tốt hơn.
Nhưng dù sao trước đây Lâm Hàn đã giúp đỡ nhà họ Tiêu rất nhiều, đương nhiên Tiêu Nhã muốn nói hết cho anh.
Sau khi nghe Tiêu Nhã nói xong, Lâm Hàn đã hiểu ý cô ấy.
Chủ yếu là Tiêu Nhã lo thực lực của nhà họ Tiêu hiện tại kém xa Lâm Hàn, nếu liên minh thì không thể mang lại lợi ích gì cho anh.
Cũng giống như lần này, nếu nhà họ Lâm gặp khó khăn, nhà họ Tiêu cũng chỉ có mấy chục cao thủ, không thể giúp được gì cho Lâm Hàn.
Mà nếu nhà họ Tiêu giúp được thì thực ra Lâm Hàn cũng chẳng cần đến họ, anh có thể tự giải quyết.
Mà trên thực tế Lâm Hàn biết rằng tuy thực lực của nhà họ Lâm hơn nhà họ Tiêu, nhưng mọi mặt ở Hoa Hạ lại không được mạnh lắm, mà đây lại là những phương diện quý tộc cực kỳ giỏi, vậy nên nhà họ Tiêu vẫn có giá trị rất lớn để liên minh.
Mặt khác, liên minh với nhà họ Tiêu cũng là dựa vào thực lực của bản thân Lâm Hàn chứ không phải thực lực của nhà họ Lâm, hai điều này có ý nghĩa khác nhau, với Lâm Hàn mà nói đương nhiên vẫn rất cần thiết.
Nhưng đương nhiên Lâm Hàn không thể nói hết những điều này cho Tiêu Nhã, chuyện của nhà họ Lâm chắc chắn không tiện nói cho người ngoài.
Lâm Hàn mỉm cười giải thích cho Tiêu Nhã: “Về mặt cao thủ đúng là nhà họ Tiêu hơi yếu, các cô cũng không giúp được tôi, nhưng trong những phương diện khác thì không phải vậy. Ví dụ như tôi muốn tiến quân vào sản nghiệp ở thành phố Thiên Kinh cần nhà họ Tiêu giúp đỡ rất nhiều, tôi nghĩ chúng ta có thể tiếp tục liên minh”.
Tiêu Nhã nghe xong thì khẽ gật đầu.
Xét về sản nghiệp thì đúng là quý tộc cắm rễ rất chắc, nhà họ Tiêu cũng vậy, họ có thể giúp đỡ Lâm Hàn rất nhiều.
Nhưng những điều này dường như vẫn chưa đủ để trở thành lý do liên minh, dù sao Lâm Hàn tìm những thế lực khác phối hợp với thực lực của anh cũng có hiệu quả rất tốt.
Đột nhiên Tiêu Nhã có chút nghi ngờ về mục đích liên minh của Lâm Hàn.