-
Chương 771-775
Chương 771: Chuyện rắc rối hơn
Tiêu Nhã ngờ vực nhìn Lâm Hàn nhưng không nhìn ra bất cứ điều gì.
Suy đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra được lý do khác, cô ấy chỉ đành không nghĩ nữa. Dù sao bất kể là lý do gì thì với nhà họ Tiêu cũng là một chuyện tốt, có được đồng minh mạnh như Lâm Hàn, Tiêu Nhã tin rằng sau này trong hội nghị quý tộc ở Thiên Kinh, nhà họ Tiêu có thể giành được nhiều sản nghiệp hơn, thu được nhiều lợi ích hơn trong cuộc cạnh tranh ở Thiên Kinh sau này.
Thậm chí nhà họ Tiêu còn hy vọng có thể áp đảo được nhà họ Chu, trở thành quý tộc lớn mạnh nhất Thiên Kinh.
“Được rồi, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ”, Tiêu Nhã mỉm cười nói với Lâm Hàn.
Lâm Hàn mỉm cười và khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Trong lòng Tiêu Nhã đã có sẵn một số dự định, đó là trong hội nghị quý tộc nhà họ Tiêu sẽ lấy ít sản nghiệp hơn, nhường bớt cho Lâm Hàn.
Xét về thực lực thì thực tế để nhà họ Tiêu làm thế lực phụ của Lâm Hàn cũng không quá.
Mặc dù nghe có vẻ hơi cường điệu, thế lực hàng đầu Hoa Hạ, đường đường là một quý tộc lại làm thế lực phụ cho những người khác. Nhưng Tiêu Nhã biết, thực ra không hề quá chút nào.
Dù sao dựa theo thực lực trước mắt, nếu Lâm Hàn muốn thì anh có thể tiêu diệt cả nhà họ Tiêu.
Tuy nhiên Lâm Hàn không đề cập đến những điều này, với tính cách của Tiêu Nhã, cô ấy cũng không muốn nhà họ Tiêu làm thế lực phụ cho thế lực khác, vậy nên cũng không đề cập đến.
Nhưng về vấn đề phân chia lợi ích, Tiêu Nhã đã chuẩn bị sẵn sàng để mang lại cho Lâm Hàn nhiều quyền lợi hơn so với kế hoạch ban đầu. Dù sao thế lực của anh lớn mạnh như thế, đương nhiên xứng đáng được chia nhiều lợi ích hơn.
Chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa.
Vì chuyện của Trương Thiên Sơn, đoàn người Lâm Hàn không thể tổ chức tiệc ăn mừng lần này mà chỉ ăn uống đơn giản.
Sau khi ăn xong, Lâm Hàn tiễn Tiêu Nhã và các cao thủ nhà họ Tiêu đến hỗ trợ ra về.
Dù sao chuyện ở đây cũng đã gần kết thúc, không cần cao thủ nhà họ Tiêu giúp nữa, họ không cần tiếp tục ở lại đây, để họ đi về giải quyết chuyện của mình thì hơn.
Còn về việc bao vây tấn công của nhiều thế lực các vùng khác có thể sẽ mở ra sau này, Lâm Hàn cũng chẳng bận tâm. Thế lực Vùng Xám của Bắc Đông có Lâm Hàn và nhà họ Lâm giúp đỡ nên không hề sợ bị chúng tấn công, cũng không cần nhà họ Tiêu giúp sức.
Trên quảng trường trước sảnh trang viên, các cao thủ nhà họ Tiêu đã tập hợp và sẵn sàng rời đi.
“Dù thế nào tôi cũng phải cảm ơn sự giúp đỡ của nhà họ Tiêu lần này, tôi không tiễn mọi người đi nữa, lần sau đến thành phố Thiên Kinh chúng ta sẽ lại gặp”, Lâm Hàn nói với nhóm người nhà họ Tiêu.
Mặc dù Lâm Hàn không quen những cao thủ nhà họ Tiêu này, nhưng cũng biết mặt hầu hết. Lần trước trong trận chiến quý tộc ở Thiên Kinh, Lâm Hàn cũng kề vai sát cánh với họ nên khá quen thuộc, đương nhiên cũng không cần để ý quá nhiều đến lễ nghi.
Mà Lâm Hàn và Tiêu Nhã đã hẹn gặp nhau trên hội nghị quý tộc, hội nghị cũng đã sắp diễn ra.
Các cao thủ nhà họ Tiêu đều cúi đầu chào Lâm Hàn, sau đó lên xe chuẩn bị rời đi.
Lần trước Lâm Hàn giúp nhà họ Tiêu, không thể nghi ngờ đã để lại ấn tượng sâu sắc cho những cao thủ nhà họ Tiêu, ai cũng biết ơn anh.
Mặc dù Lâm Hàn không phải người nhà họ Tiêu, chỉ là đồng minh của họ, nhưng thực ra những cao thủ này đã coi anh là người của nhà họ Tiêu mình từ lâu.
Tiêu Nhã lại tạm biệt Lâm Hàn, sau đó cùng nhà họ Tiêu lên xe rời khỏi trang viên, trở về nhà họ Tiêu ở thành phố Thiên Kinh.
Lâm Hàn nhìn theo đoàn xe của cao thủ nhà họ Tiêu rời khỏi trang viên, sau đó thu hồi tầm mắt.
Lần này giải cứu Trương Thiên Sơn, vì có nhiều cao thủ của nhà họ Lâm nên các cao thủ nhà họ Tiêu cũng không giúp được gì nhiều.
Nhưng Lâm Hàn vẫn rất biết ơn nhà họ Tiêu, dù sao khi nhận được thông báo của Lâm Hàn, nhà họ Tiêu có thể nhanh chóng đến đây, còn dẫn theo gần như toàn bộ cao thủ đến, hiển nhiên nhà họ cực kỳ coi trọng Lâm Hàn.
Mặc dù cao thủ nhà họ Tiêu không nhiều nhưng Lâm Hàn biết sau khi trải qua cuộc nguy cơ lần trước, nhà họ Tiêu đã không còn nhiều cao thủ nữa, cơ bản đều đã ở đây.
Dù sao đào tạo một cao thủ không chỉ cần đầu tư nhiều tài nguyên mà còn cần thời gian tương đối dài, thời gian ngắn như vậy không đủ để nhà họ Tiêu đào tạo cao thủ mới, những cao thủ này đã là toàn bộ lực lượng của họ rồi.
Lâm Hàn khẽ lắc đầu rồi trở về đại sảnh, yên lặng chờ đợi.
Mấy người La Văn vì xử lý đám cao thủ và người phụ trách của thế lực vùng khác nên không đến ăn trưa, xử lý hết đám người đó đương nhiên cũng mất một khoảng thời gian.
Mà Lâm Hàn cũng bảo những cao thủ anh đưa tới và cao thủ của nhà họ Lâm sẵn sàng chờ lệnh.
Dù sao vừa mới tiếp quản vùng Bắc Đông, lúc trước còn xảy ra một trận chiến hỗn loạn như thế, chắc chắn Lâm Hàn cần tốn rất nhiều tâm sức mới có thể đảm đương được, anh cũng cần có nhân thủ nhất định.
Nhưng Lâm Hàn không quen thuộc với vùng Bắc Đông lắm, chỉ có nhiều cao thủ thôi thì không dễ hành động, chắc chắn cần đến sự giúp đỡ của La Văn và những người khác.
Đây cũng là lý do tại sao tối qua Lâm Hàn lại cho mấy người La Văn lựa chọn, mặc dù theo di ngôn của Trương Thiên Sơn, chắc chắn họ sẽ nghe lệnh Lâm Hàn, trợ giúp anh trở thành đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông.
Nhưng nếu họ không thật lòng muốn đi theo anh, không thật lòng muốn làm việc cho anh thì anh thà không nhận họ, không nhận thế lực Vùng Xám của Bắc Đông.
Dù sao Lâm Hàn là người ngoài, không quen thuộc tình hình ở đây, không được họ thật lòng giúp đỡ thì rất khó thuận lợi tiếp nhận thế lực Vùng Xám của Bắc Đông, sau này thống nhất lại càng khó hướng họ đến con đường làm ăn hợp pháp, khi ấy chắc chắn sẽ gặp một số trở ngại lớn.
Ngô Xuyên đã làm theo lệnh của Lâm Hàn, trang bị lực lượng phòng thủ nhất định ở trang viên, sau khi xong việc thì vào đại sảnh đến bên Lâm Hàn.
“Anh Hàn, tôi đã bố trí lực lượng phòng thủ ở trang viên theo như lệnh của anh, nếu ai muốn giở trò gì chắc chắn sẽ không thể thực hiện thành công”, Ngô Xuyên báo cáo với Lâm Hàn.
Lâm Hàn khẽ gật đầu, ra hiệu cho Ngô Xuyên ngồi xuống chờ đợi.
Lâm Phong đã ngồi bên cạnh Lâm Hàn từ vừa nãy, ông ta hỏi: “Cậu Lâm, cứ để người của chúng ta làm chuyện này là được mà, không cần phiền đến họ chứ?”
Lâm Phong không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy số lượng cao thủ nhà họ Lâm nhiều, dễ làm những việc này, không cần phiền đến những người được Lâm Hàn tự tay đào tạo như Ngô Xuyên.
Lâm Hàn lắc đầu nói: “Tôi hiểu ý của ông, nhưng giao chuyện phòng thủ cho họ được rồi. Bên phía các ông đông người, phối hợp cũng tốt hơn, tôi cần mọi người đi giải quyết một số chuyện rắc rối hơn”.
Lâm Phong nghe Lâm Hàn nói xong thì nghi hoặc, không phải chuyện lần này đã gần kết thúc rồi ư? Sao vẫn còn chuyện rắc rối hơn cần giải quyết?
Lâm Phong đang định hỏi Lâm Hàn tiếp thì thấy La Văn, La Võ và Uông Nghĩa bước vào từ cửa.
Trông ba người vẫn không khác gì lúc trước, thậm chí đã thay quần áo sạch sẽ, trông sạch sẽ tươm tất hơn nhiều, nhưng Lâm Phong lại đột nhiên hơi nhíu mày.
Chương 772: Vậy thì làm người đầu tiên
Trong đại sảnh toà nhà chính của trang viên.
Lâm Hàn thấy Uông Nghĩa, La Văn và La Võ đến thì cũng nhận ra điều khác thường.
Tuy rằng thoạt nhìn rất bình thường, ba người cũng đã thay quần áo sạch sẽ, không giống vẻ mệt mỏi và hơi luộm thuộm lúc trước khi trên xe.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể phát hiện ra điều khác thường.
Có một chút mùi máu, hơn nữa dù ba người họ giả vờ bình thường nhưng vẫn có thể nhìn ra được họ vừa mới trải qua một trận chém giết.
Lâm Hàn cũng hiểu chắc ba người vừa đi trút giận về, cái chết của Trương Thiên Sơn thực sự đã giáng cho họ một đòn đả kích khá lớn.
Lâm Hàn không nói nhiều, anh bình tĩnh nhìn họ rồi ra hiệu cho họ ngồi xuống.
Lập tức có người đi lên rót trà cho họ.
“Xử lý sạch sẽ hết chưa?”, Lâm Hàn nhẹ giọng hỏi.
Uông Nghĩa khẽ gật đầu: “Xử lý hết rồi”.
Lâm Hàn thấy thế cũng không nói gì.
Lúc này La Văn mới nói: “Anh Lâm, chúng ta mau chóng bắt đầu bước tiếp theo đi”.
Mặc dù trải qua những chuyện này, La Văn cũng cảm thấy cú sốc hơi lớn.
Nhưng bây giờ không phải lúc để họ nghỉ ngơi, vùng Bắc Đông vẫn đang hỗn loạn, Uông Nghĩa và La Võ vẫn chưa giải quyết xong chuyện ở phía Bắc, mà bên này có thể họ sẽ phải đối mặt với sự trả thù chung của nhiều thế lực vùng khác.
Mặc dù tin tức ở đây không truyền ra ngoài, nhưng đại khái mọi người cũng biết.
Nếu người của những thế lực đó không chờ được tin tức từ người của mình thì chúng sẽ biết đã xảy ra chuyện sớm thôi.
Đến lúc đó các thế lực này sẽ liên lạc với nhau rồi nhanh chóng phát hiện có điều không ổn, khi hiểu ra người của mình đã gặp chuyện có thể chúng sẽ bắt tay với nhau cùng trả thù.
Khi đó vùng Bắc Đông chắc chắn sẽ lại phải đối mặt với một thách thức khác.
Mặc dù La Văn biết có sự giúp đỡ của Lâm Hàn thì cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng chắc chắn cũng phải chuẩn bị đề phòng chuyện ngoài ý muốn, thế lực Vùng Xám của Bắc Đông bây giờ không thể chịu được bất kỳ đòn đả kích nào.
Lâm Hàn nghe La Văn nói vậy đương nhiên cũng hiểu, anh biết bước tiếp theo anh ta nói là có ý gì.
Anh nói thẳng: “Vậy thì bắt đầu đi, thế lực Vùng Xám của Bắc Đông hiện nay thế nào, anh nói cho tôi nghe trước đã”.
Ngô Xuyên ở bên cạnh chợt trở nên hưng phấn.
Ngô Xuyên cũng biết chuyện lúc trước, biết Lâm Hàn sắp trở thành đại bàng núi vùng Bắc Đông, tiếp quản thế lực Vùng Xám của Bắc Đông.
Bây giờ sắp bắt đầu tiếp quản thế lực Vùng Xám Bắc Đông, mặc dù người tiếp quản là Lâm Hàn, nhưng Ngô Xuyên là thuộc hạ của anh cũng thấy khá kích động.
Ba người La Văn nhìn nhau rồi nói cho Lâm Hàn nghe sự phân bố của thế lực Vùng Xám ở Bắc Đông và tình hình hiện tại.
Bởi vì Lâm Hàn sắp tiếp quản nên ba người La Văn cũng nói rất chi tiết, đến chạng vạng mới xong.
Sau khi nghe ba người giải thích, Lâm Hàn cũng gần như hiểu được sự phân bố thế lực Vùng Xám nơi này cùng với tình hình trước mắt.
Mặc dù đại bàng núi vùng Bắc Đông là ông trùm thế lực Vùng Xám của nơi này, nhưng vì số lượng thế lực Vùng Xám tương đối nhiều lại phức tạp, mà ông trùm vùng Bắc Đông lại hơi khác với ông trùm vùng Hoa Đông.
Lâm Hàn là ông trùm thế lực Vùng Xám ở Hoa Đông, anh nói gì là thế đó, toàn bố thế lực Vùng Xám của Hoa Đông đều nghe anh. Ngoài những tên côn đồ vô danh tiểu tốt anh không quan tâm thì những thành phần còn lại đều do Lâm Hàn hoặc người của anh quản lý.
Mà cho dù là những kẻ côn đồ vớ vẩn đó cũng không dám đắc tội với Lâm Hàn hay người của anh.
Nhưng tình hình vùng Bắc Đông thì khác, tính người Bắc Đông khá cương trực, hơn nữa thế lực Vùng Xám ở đây lại nhiều, mạnh có yếu có, rất phức tạp nên khó thống nhất để quản lý.
Trước Trương Thiên Sơn, thế lực Vùng Xám của Bắc Đông cũng không có đại bàng núi, các thế lực Vùng Xám ở đây cũng không bao giờ do một người nào quản lý.
Đến khi có Trương Thiên Sơn, sau một số chuyện ông ta đã trở thành nhân vật truyền kỳ ở Bắc Đông nên mới dần tạo được uy thế và trở thành đại bàng núi vùng Bắc Đông này.
Tuy nói đại bàng núi là ông trùm của thế lực Vùng Xám Bắc Đông nhưng trên thực tế lại không thể quản lý được hết tất cả thế lực nơi đây.
Đại bàng núi chỉ có thể quản lý người của mình, những thế lực khác đa phần sẽ tuân theo mệnh lệnh của Trương Thiên Sơn, nhưng một số thì không, cụ thể còn phải xem có phù hợp với lợi ích của họ hay không, có quá đáng hay không.
Nói trắng ra, những thế lực Vùng Xám này đều là thế lực phụ thuộc của đại bàng núi, nói chung sẽ nghe theo lệnh của đại bàng núi, nhưng một số vẫn không nghe, họ tự quản lý riêng.
Trải qua những chuyện hai ngày trước, Trương Thiên Sơn còn đã chết, gần đây thế lực Vùng Xám của Bắc Đông lại càng không gắng gượng nổi, giữa mỗi thế lực đều có xung đột.
Dù sao trước đây có Trương Thiên Sơn ở giữa phân xử cho bọn họ, phân chia lợi ích, dù có bất mãn thì bọn họ cũng không dám nói gì.
Nhưng bây giờ Trương Thiên Sơn đã chết thì hoàn toàn khác, bọn họ không cần phải nghe theo lệnh Trương Thiên Sơn nữa, có thể tự giành lấy bằng thực lực của mình.
Vậy nên mới hai ngày mà thế lực Vùng Xám bên ngoài đã xảy ra rất nhiều trận chiến, họ tự dựa vào thế lực của mình để tranh giành lợi ích, cả vùng Bắc Đông rất hỗn loạn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của cảnh sát, rất có thể sẽ bị kiểm soát, đến lúc đó thiệt hại chắc chắn vô cùng nghiêm trọng.
La Văn đã giải thích tình thế hiện tại cho Lâm Hàn xong, cuối cùng anh ta nói: “Anh Lâm, đại khái là như vậy đó. Vì Trương Thiên Sơn đã mất nên hiện tại thế lực Vùng Xám của Bắc Đông rất loạn, cho dù di ngôn cuối cùng của ông ấy nói để anh lên làm đại bàng núi mới nhưng các thế lực đó hầu hết sẽ không phục tùng anh, họ sẽ không nghe theo lệnh của anh đâu”.
La Văn nói xong cũng thấy đau đầu.
Trương Thiên Sơn bảo họ trợ giúp Lâm Hàn trở thành đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông, họ cũng đồng ý, bây giờ họ sẵn sàng để Lâm Hàn trở thành đại bàng núi mới nhưng không phải họ muốn làm là được, vấn đề này vô cùng khó khăn.
Dù sao không phải ai cũng như Trương Thiên Sơn, không phải ai cũng có thể khiến cho thế lực Vùng Xám cả Bắc Đông tàn bạo này nghe theo một người, nhất là Lâm Hàn còn không phải người thuộc Bắc Đông nên lại càng khó khăn hơn.
Ngô Xuyên nghe xong cũng thấy khá rắc rối, anh ta cứ tưởng là chuyện tốt, bây giờ xem ra cũng không ít phiền toái. Người ở đây nào dễ để cho Lâm Hàn trở thành đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông, Lâm Hàn phải dựa vào thực lực của mình để trở thành ông trùm thế lực Vùng Xám nơi đây.
Lâm Hàn khẽ gật đầu, anh cũng đã hiểu tương đối cụ thể tình hình vùng này.
Lâm Hàn suy nghĩ một chút rồi nói với ba người La Văn: “Không ngờ đại bàng núi vùng Bắc Đông chỉ có quyền phân xử, thực tế lại không thể khiến các thế lực Vùng Xám ở đây tuân lệnh, cũng không phải ông trùm của thế lực Vùng Xám của Bắc Đông. Vậy tôi sẽ là người đầu tiên trở thành ông trùm Vùng Xám vùng Bắc Đông này”.
Chương 773: Tàn nhẫn
"Làm đại ca của toàn bộ các thế lực trong vùng xám ở Bắc Đông?"
Uông Nghĩa, La Văn và La Võ nghe thấy Lâm Hàn nói vậy đều sửng sốt.
Bọn họ đang đau đầu làm sao để Lâm Hàn trở thành Đại bàng núi, để phần lớn các thế lực ở Bắc Đông nghe theo mệnh lệnh của anh. Còn Lâm Hàn lại muốn lên làm đại ca của toàn bộ các thế lực trong vùng xám ở Bắc Đông?
Phải biết rằng, thế lực vùng xám ở Bắc Đông rất đông, vả lại đều chẳng phải hạng hiền lành gì, nên khó mà khiến họ nghe theo mệnh lệnh của ai đó.
Trương Thiên Sơn trở thành Đại bàng núi, sau đó khiến cho đa số thế lực ở vùng xám nghe theo lệnh của ông ta, cũng đã là chuyện hiếm thấy, được coi như một truyền kỳ rồi.
"Cậu Lâm, tình hình ở Bắc Đông khác với những nơi khác. Thế lực ở đây thật sự là nhiều vô số kể, vang thau lẫn lộn. Hơn nữa, bọn họ còn cực kỳ hung hăng, cậu..."
Uông Nghĩa đang tính nhắc lại đã bị Lâm Hàn ngắt lời.
"Tôi biết, chẳng phải ban nãy mấy người vừa nói rồi à?", Lâm Hàn nói thẳng: "Nhưng khiến đa số họ nghe theo mệnh lệnh của tôi thì có tác dụng gì? Huống chi, Trương Thiên Sơn đã dặn tôi phải dẫn dắt những thế lực vùng xám ở Bắc Đông làm ăn hợp pháp, cùng nhau phát triển. Anh cảm thấy chỉ trở thành Đại bàng núi thôi thì bọn họ sẽ nghe lời tôi ư?"
Đám Uông Nghĩa sửng sốt, nghĩ kỹ lại thì đúng là như thế.
Trước đây, thực tế Trương Thiên Sơn cũng muốn ngăn cản những thế lực ấy làm ăn phi pháp, nhưng lại bị vô số người phản đối.
Bọn họ hoàn toàn không muốn làm ăn hợp pháp, trong suy nghĩ của họ, hợp pháp bằng không kiếm được tiền, muốn kiếm tiền thì phải kinh doanh những thương vụ trong vùng xám.
Cuối cùng, Trương Thiên Sơn cũng đành bó tay. Sau, ông ta mới tính đi đầu hợp tác làm ăn hợp pháp với Hoa Đông của Lâm Hàn, sau khi có kết quả, rồi lôi kéo những thế lực kia cùng nhau kinh doanh theo.
Kết quả không ngờ lại gặp phải chuyện này, bị đàn em thân tín phản bội nên đành gác lại việc hợp tác với bên Hoa Đông.
Ngay cả Trương Thiên Sơn cũng không thể bắt những thế lực vùng xám kia làm ăn hợp pháp thì càng đừng nói đến một người ngoài như Lâm Hàn.
Vậy thì, nếu Lâm Hàn muốn hoàn thành nguyện vọng của Trương Thiên Sơn thì không thể chỉ lên làm Đại bàng núi, mà phải trở thành đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông.
Lý thuyết là thế, nhưng muốn làm thì lại khó như lên trời.
"Đây chẳng phải là quá khó sao? Gì cũng phải làm từng bước một chứ?", Uông Nghĩa vẫn cảm thấy không có khả năng nói.
La Võ đứng cạnh tuy không hiểu những điều đó, nhưng nghe thấy Lâm Hàn nói muốn lên làm đại ca của toàn bộ các thế lực trong vùng xám ở Bắc Đông, cũng cảm thấy không có khả năng, quả thật là khó như lên trời vậy.
Một nhân vật truyền kỳ như Trương Thiên Sơn cũng chỉ trở thành Đại bàng núi của vùng Bắc Đông thôi. Người ngoài như Lâm Hàn muốn lên làm đại ca của toàn bộ vùng xám thì thật sự giống như đang nằm mơ giữa ban ngày.
Có điều, tuy La Võ cảm thấy điều ấy không có khả năng, nhưng lại chẳng nói gì. Dù sao, cậu ta cũng không rành về mặt này, nên không có tư cách nói chuyện. La Võ chỉ mạnh về mặt vũ lực thôi.
Còn La Văn, anh ta suy nghĩ một lúc rồi lộ ra vẻ mặt kỳ lạ nói: "Có lẽ, cũng không phải không thể. Chúng ta cảm thấy không có khả năng là vì nó quá khó khăn với mình, nên theo bản năng cảm thấy anh Lâm không làm được. Nhưng thực tế, riêng đàn em, anh Lâm đã có 400 cao thủ được huấn luyện bài bản, sở hữu sức mạnh vô cùng đáng sợ, chưa chắc không đối phó được những thế lực vùng xám kia".
Uông Nghĩa nghe vậy mới chợt nhận ra Lâm Hàn không như những người khác, cũng mạnh hơn Trương Thiên Sơn rất nhiều. Dưới trướng anh còn có 400 cao thủ được huấn luyện bài bản. Nó là một lực lượng vô cùng khủng bố, có thể làm được rất nhiều chuyện mà người bình thường cho rằng là không thể.
Chỉ là sau đó, Uông Nghĩa lại buồn rầu nói: "Quả thật là cậu Lâm có rất nhiều đàn em lợi hại, nhưng những thế lực vùng xám ở Bắc Đông cũng rất ngang ngạnh. Cho dù có sức mạnh áp đảo, nhưng muốn ép bọn họ làm một chuyện mà họ không muốn thì e rằng cũng chẳng dễ dàng gì đúng không?"
La Văn nghe thấy thế cũng thấy có lý, gật đầu đồng ý với Uông Nghĩa.
Những thế lực vùng xám ở Bắc Đông rất cứng đầu, nếu là nơi khác, Lâm Hàn có nhiều cao thủ như vậy, e rằng muốn ép họ đi làm chuyện họ không muốn sẽ dễ như trở bàn tay. Nhưng ở Bắc Đông thì lại chưa chắc.
Lúc này, Lâm Hàn chợt nở nụ cười mở miệng nói: "Tôi vẫn không biết bọn họ cứng đầu cỡ nào, vừa hay giờ xem thử luôn. Có điều tôi tin rằng, dù có cứng đầu đến mấy chắc cũng phải sợ chết chứ nhỉ?"
Uông Nghĩa và La Văn nghe Lâm Hàn nói thế thì sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh.
Trước đó, Lâm Hàn giao chuyện giải quyết những cao thủ cùng người phụ trách đến từ các khu lân cận và đám Tạ Kiến An cho bọn họ. Ba người còn tưởng rằng anh không muốn thấy hình ảnh ấy. Dẫu sao trông Lâm Hàn cũng còn khá trẻ, theo lý thì chắc anh vẫn chưa trải qua nhiều cảnh máu me như vậy.
Nhưng giờ xem ra không phải là như thế, khi Lâm Hàn nói ra câu kia, bọn họ chợt cảm thấy lạnh cả gáy.
Đám Uông Nghĩa không ngờ Lâm Hàn lại quyết đoán dùng biện pháp mạnh như vậy, dứt khoát lấy mạng sống của họ ra ép họ làm ăn hợp pháp.
La Võ đứng cạnh trái lại sảng khoái cười nói: "Chắc chắn là sợ rồi, cứng đầu đến mấy cũng sợ chết thôi. Làm vậy nhất định sẽ thành công 100%".
Bấy giờ, La Võ cũng khá là thưởng thức nhìn Lâm Hàn.
Đối với mấy cái chuyện bày mưu lập kế, La Võ quả thật không rành. Lúc trước, cậu ta quyết định đi theo Lâm Hàn là vì La Văn và Uông Nghĩa đều quyết định như thế. La Võ tin tưởng hai người kia sẽ không chọn sai, nên mới chọn theo.
Nhưng giờ Lâm Hàn nói thẳng ra là chuẩn bị sử dụng biện pháp mạnh, tức thì khiến La Võ thích anh hơn.
Làm việc cho một người vừa quyết đoán vừa cứng rắn tàn nhẫn chắc hẳn là một chuyện hết sức sung sướng chứ nhỉ? La Võ nghĩ bụng.
"Hai người cảm thấy sao?", Lâm Hàn nhìn La Văn, Uông Nghĩa hỏi.
La Văn và Uông Nghĩa nhìn nhau, trước đó họ vẫn chưa nghĩ tới cách này, bởi vì nó quá tàn nhẫn. Nhưng giờ thấy Lâm Hàn đề nghị, cả hai nghĩ lại thì quả thật tỉ lệ thành công là rất cao. Dù sao, những thế lực vùng xám ở Bắc Đông kia có cứng đầu đến mấy, khi đối mặt với sức mạnh áp đảo và cái chết, đương nhiên sẽ phải thỏa hiệp.
Huống chi, Lâm Hàn cũng đâu có ép họ làm gì quá đáng, chỉ bảo bọn họ không được làm ăn phi pháp, chuyển sang kinh doanh hợp pháp mà thôi. Suy cho cùng, chỉ là kiếm được ít tiền hơn chút, đương nhiên không quan trọng bằng tính mạng của mình rồi.
"Chúng tôi cũng thấy cách này được đó", La Văn và Uông Nghĩa cùng đáp.
Ngô Xuyên bên cạnh cũng khá là mong đợi chuyện này, lâu rồi anh ta chưa làm vụ nào sướng tay mà còn lớn như vậy. Vì vậy, Ngô Xuyên tức thì vui vẻ ra mặt, nóng lòng đến nỗi muốn Lâm Hàn ra lệnh ngay lập tức, anh ta sẽ dẫn người vọt đi làm ngay và luôn.
Lâm Hàn nghe thấy vậy, gật đầu nói: "Được, cứ quyết định thế đi. Mọi người lên kế hoạch và chuẩn bị đi, sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu hành động, không thể để lâu thêm được, phải nhanh chóng gồm thâu những thế lực vùng xám ở Bắc Đông!"
Chương 774: Đền bù
Trong đại sảnh ở tầng trệt của trang viên.
Lúc này, mặt trời vừa lặn xuống núi, màn đêm dần bao phủ khắp ngõ ngách.
Bên trong đại sảnh, đám người Lâm Hàn đang bàn bạc công viêc, người ngoài không được phép bước vào.
Đám Lâm Hàn lo bàn bạc mà quên bật cả đèn.
Vì vậy, giờ đây trong đại sảnh có hơi tối tăm, mọi người chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy gương mặt của nhau.
Nhưng khi nghe được Lâm Hàn nói thế, La Văn và Uông Nghĩa cũng vẫn có thể thấy được vẻ kích động lộ rõ trên mặt đối phương.
Ngay khi Lâm Hàn đưa ra ý đinh và kế hoạch của mình, bọn họ còn cảm thấy khó có thể tin và không thể thực hiện được. Nhưng giờ sau một hồi bàn bạc, rồi quyết định hành động, bọn họ lại hơi kích động.
Sao họ không muốn làm thế cơ chứ?
Trước đây, khi Trương Thiên Sơn còn sống, La Văn từng vô số lần lên kế hoạch để ông ta trở thành đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám ở Hoa Đông, mà không chỉ là Đại bàng núi, chỉ quản lý được phần lớn các thế lực nơi đây.
Nhưng cuối cùng, toàn bộ kế hoạch tỉ mỉ ấy đều bị chính La Văn tự mình gạt bỏ.
Còn giờ, từ khi đưa ra kế hoạch đến quyết định hành động chỉ diễn ra trong vòng mấy chục phút, La Văn lại cảm thấy khả năng thành công là rất lớn.
Mà nguyên nhân của nó đều là bởi vì sự tàn nhẫn và thực lực kinh người của Lâm Hàn.
Lúc này, ba người Uông Nghĩa đều nhìn Lâm Hàn đồng thanh đáp: "Vâng!"
Trong lòng cả ba thầm kích động không thôi.
Nếu thành công thì nó nhất định sẽ là một sự kiện cực kỳ oanh động, và họ cũng có thể trở thành nhân vật truyền kỳ!
"Được, cứ thế đi. Cụ thể thế nào thì mọi người tự bàn bạc với nhau nhé", Lâm Hàn nói xong bèn đứng dậy, nhìn Ngô Xuyên đang kích động bên cạnh, tức thì hiểu được anh ta cũng muốn tham gia chuyện này.
Nhưng trước đó, người của Ngô Xuyên và Tôn Hàn Các đã bị Lâm Hàn ra lệnh trông giữ trang viên, suy cho cùng cũng phải đề phòng có thế lực nào chơi xấu, lợi dụng lỗ hổng đến trang viên cướp đoạt một phen.
Lâm Hàn suy nghĩ một lát, nói với Ngô Xuyên: "Giao toàn bộ đàn em của anh cho Tiểu Tây để trông giữ trang viên đi. Anh cũng sẽ tham gia chuyện này, vừa hay rèn luyện luôn".
"Vâng, anh Hàn", Ngô Xuyên nghe thấy Lâm Hàn nói vậy, kích động đứng bật dậy đáp.
Ban đầu, Ngô Xuyên còn lo. Dù sao, trước đó Lâm Hàn đã phân nhiệm vụ khác cho anh ta, nên rất có thể sẽ không để anh ta tham gia chuyện này. Giờ anh ta còn chưa mở miệng, Lâm Hàn đã tự động cho mình cơ hội. Vì thế, anh ta mới kích động không thôi.
Lâm Hàn gật đầu, rời khỏi đại sảnh đi ăn gì đó rồi về phòng nghỉ ngơi.
Còn La Văn, La Võ, Uông Nghĩa, Ngô Xuyên cùng Lâm Phong thì ở lại cùng nhau bàn bạc kế hoạch chuẩn bị đối phó với các thế lực vùng xám ở Bắc Đông vào ngày mai.
Lần hành động này chủ yếu sử dụng cao thủ nhà họ Lâm và các cao thủ còn lại của Trương Thiên Sơn.
Trên thực tế, chỉ dùng các cao thủ nhà họ Lâm cũng đủ rồi. Dù gì, 400 cao thủ được huấn luyện một cách bài bản cũng đã là một lực lượng hết sức đáng sợ.
Nhưng đa số họ đều không phải người vùng Bắc Đông, không sinh ra và lớn lên ở đây nên sẽ dễ khiến những thế lực vùng xám kia gai mắt và phản cảm. Thế nên, cần trộn lẫn đàn em của Trương Thiên Sơn vào, có vậy mới coi như có lý do chính đáng.
Hơn nữa, Lâm Hàn lên làm Đại bàng núi mới của Bắc Đông cũng là do Trương Thiên Sơn quyết định. Vậy thì cũng dễ khiến cho những thế lực vùng xám ở đây nghe theo hơn.
Đây là lần đầu tiên mấy người La Văn quản lý một lực lượng mạnh mẽ, được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh như thế, nên ai cũng hết sức kích động. Giờ vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Sau đó, đám La Văn bèn cùng Lâm Phong bàn bạc kế hoạch nguyên một đêm.
Còn Lâm Hàn, giờ anh đã về phòng của mình.
Rồi gọi điện thoại cho Dương Lệ báo đến nơi cho cô biết.
Mấy ngày nay, bởi vì vội vàng đi cứu Trương Thiên Sơn nên Lâm Hàn vẫn chưa gọi cho Dương Lệ cuộc nào.
Lúc này, Dương Lệ đang nghỉ ngơi, vốn dĩ đang bận rộn dự án hợp tác với bên Bắc Đông, vì chuyện của Tạ Kiến An mấy hôm trước nên đã phải tạm gác lại. Giờ cô cũng hiếm có cơ hội được thả lỏng lại.
Nếu không phải Lâm Hàn vẫn bận rộn với công việc thì chưa biết chừng Dương Lệ đã đi nghỉ phép mấy ngày rồi.
Lúc này, thấy là Lâm Hàn gọi tới, Dương Lệ vội vàng bắt máy.
"Alo, ông xã à, anh không sao chứ? Bên kia thế nào rồi?", Dương Lệ hơi lo lắng hỏi.
Lâm Hàn nghe vậy, trong lòng chợt ấm áp, bảo: "Anh không sao, bên này cũng coi như thuận lợi, không có nguy hiểm gì hết. Nhưng vẫn còn vài chuyện cần giải quyết, sẽ mất khá lâu, có lẽ một thời gian nữa anh mới về được".
Dương Lệ nghe thấy anh bảo không sao, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Lần trước bị đe dọa bằng bom đã khiến cô sợ khiếp vía.
Tuy cô không biết Lâm Hàn đi Bắc Đông làm gì, nhưng cũng đoán được sơ sơ. Chắc hẳn là có liên quan đến thế lực ở vùng xám. Mà so với chuyến đi lần này, chuyện bị lấy bom đe dọa lại chẳng đáng là gì.
Cũng vì thế nên Dương Lệ mới lo lắng cho Lâm Hàn như vậy.
May mà giờ bên Lâm Hàn cũng đã suôn sẻ, không xảy ra chuyện gì hết.
Sau đó, Lâm Hàn và Dương Lệ bèn kể cho nhau nghe tình hình gần đây.
Biết vì dự án bị tạm gác lại nên cô đang được nghỉ ngơi, đối với chuyện này, Lâm Hàn cũng có thể đoán được.
"Vậy thừa dịp này em tranh thủ nghỉ ngơi đi, chuyện hợp tác giữa quỹ đầu tư Nhân Phàm và Bắc Đông, chắc vài ngày nữa mới làm tiếp. Đến lúc đó, sẽ có một đống việc đang chờ em đó", Lâm Hàn cười nói.
Lâm Hàn biết những người được cử đi Đông Hải, thực tế đa số đều trung thành với Trương Thiên Sơn.
Vì vậy, đợi mấy ngày sau khi Lâm Hàn lên làm đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông, dự án bên kia sẽ được tiếp tục triển khai.
Đối với những thế lực ấy, Lâm Hàn không thể chỉ dựa vào sức mạnh để bắt ép bọn họ nghe theo mình làm ăn hợp pháp, mà còn phải tung ra một miếng bánh béo bở để họ nếm được ngon ngọt, thấy được kinh doanh hợp pháp cũng kiếm được rất nhiều, thậm chí còn làm ăn về lâu dài được. Lúc này mới có thể khiến bọn họ bằng lòng nghe và làm theo mình. Có vậy anh mới hoàn thành được nguyện vọng trước khi chết của Trương Thiên Sơn.
Về chuyện giải cứu Trương Thiên Sơn, Lâm Hàn cũng đã cố gắng hết sức rồi, đáng tiếc lại không cứu được, nên anh chỉ có thể đền bù bằng cách báo thù và thực hiện di nguyện của Trương Thiên Sơn.
Báo thù thì anh đã báo thù xong, còn lại là hoàn thành nguyện vọng của cuối cùng của ông ta, dẫn dắt thế lực vùng xám ở Bắc Đông làm ăn hợp pháp, ngày càng phát triển.
Dương Lệ nghe anh nói vậy thì có hơi bất ngờ, sau đó lại buồn bực. Hiếm lắm cô mới được rảnh, vậy mà chỉ được mấy ngày lại phải đâm đầu vào công việc rồi.
Kế tiếp, Lâm Hàn và Dương Lệ lại nói chuyện thêm một lát mới cúp máy đi ngủ.
Tuy trong kế hoạch thu phục các thế lực vùng xám ở Bắc Đông, bên La Văn phụ trách nghĩ cách, còn những cao thủ nhà họ Lâm phụ trách việc ra sức. Nhưng Lâm Hàn cũng cần phải có mặt, suy cho cùng, anh mới là đại ca tương lai của thế lực nơi đây.
Chương 775: Chọn cây đinh khó nhổ nhất
Sáng sớm.
Bên ngoài tầng trệt của trang viên.
300 cao thủ nhà họ Lâm cùng gần 100 cao thủ bên Bắc Đông đã tập hợp xong, xếp hàng ngay ngắn im lặng đứng chờ lệnh.
Đám La Văn, La Võ, Uông Nghĩa, Lâm Phong và Ngô Xuyên cũng có mặt đông đủ.
Lúc này, hơn 300 người trong sân đều im lặng, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Nhìn gần 400 cao thủ trước mặt, trong lòng La Văn không khỏi có chút tự hào. Đây là lần đầu tiên, anh ta dẫn dắt nhiều người như vậy.
Tuy đa số họ đều là người của Lâm Hàn, nhưng giờ La Văn đã quyết định đi theo Lâm Hàn, sau này cũng là cấp dưới của anh, nên đương nhiên sẽ trở thành người một nhà với số cao thủ kia.
Trên thực tế, những cao thủ do Lâm Hàn dẫn đến có hơn 400 người lận, nhưng tối qua, sau khi bàn bạc, đám La Văn cảm thấy số kia là đủ rồi. Vì vậy, mấy anh đã để một số người ở lại trông giữ trang viên, tránh có chuyện gì xảy ra.
Tuy với tình hình của Bắc Đông hiện nay, thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có hơn trăm cao thủ đến tấn công trang viên.
Dù là những thế lực lân cận mà họ đã đắc tội, chắc giờ họ cũng mới biết được tin người của mình đã bị xử lý, nên không thể nào bắt tay nhau cử cao thủ đến tấn công bọn họ ngay được.
Nhưng vì phòng ngừa có chuyện xảy ra, đám La Văn vẫn để lại hơn 100 cao thủ trông giữ trang viên. Dẫu sao bên mình cũng đông nên thích làm gì thì làm.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Hàn cũng đi đến.
Thấy mọi người đã tập hợp xong, anh nhìn đồng hồ, cách thời gian La Văn đề ra còn mấy phút. Xem ra họ đã tập hợp từ trước.
Lâm Hàn cũng không bất ngờ với điều này, cao thủ nhà họ Lâm vốn là như thế, hiệu suất làm việc cực kỳ nhanh y như những người lính, thậm chí còn nghiêm khắc hơn phần lớn môi trường trong quân đội.
Lúc Lâm Hàn đi đến, đám La Văn cũng bước tới tiếp đón.
"Nói qua kế hoạch mà mọi người đã bàn bạc cho tôi nghe xem", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
Đám người La Văn nhìn nhau, cuối cùng vẫn là La Văn đứng ra báo cáo với Lâm Hàn.
Tuy có thực lực áp đảo, nhưng với tính tình cẩn thận của La Văn. Tối qua anh ta đã bàn bạc với mấy người còn lại tới tận khuya, cuối cùng cũng chọn ra được một kế hoạch xem như ổn thỏa nhất.
Rồi vội vàng đi thông báo, giờ tập hợp sớm như vậy, thực tế mọi người cũng chưa nghỉ ngơi được bao nhiêu.
Nhưng so với việc sắp làm, đám La Văn đều kích động không thôi, dẫn đến adrenalin tiết ra, vì vậy chẳng cảm thấy mệt chút nào.
Lúc này, La Văn đứng ra báo cáo sơ bộ với Lâm Hàn: "Anh Lâm, tối hôm qua chúng tôi đã bàn bạc xong, thế lực đầu tiên mà chúng tôi định ra tay là một gia tộc họ An khá lớn đã sinh sống ở Bắc Đông từ lâu, cũng rất có tiếng nói trong vùng. Khi Trương Thiên Sơn còn sống, thế lực đó cũng không phục ông ấy cho lắm. Có thể nói đây là thế lực mạnh nhất và khó chơi nhất trong số các thế lực không phục Trương Thiên Sơn. Nếu chúng ta muốn thu phục toàn bộ thế lực vùng xám ở Bức Đông, tôi đề nghĩ nhổ cây đinh cứng đầu này đầu tiên, các thế lực khác biết nhà họ An bị chúng ta thu phục thì sẽ ngoan ngoãn nghe theo. Từ đó, bước kế tiếp cũng sẽ diễn ra thuận lợi hơn".
Lâm Hàn nghe vậy, gật đầu, khá vừa lòng với bước đầu tiên trong kế hoạch của đám La Văn.
Bình thường thì sẽ chọn việc nào dễ làm trước, khó làm sau, nhưng việc này lại khác. Thứ nhất, bên Lâm Hàn vốn có thực lực áp đảo, dù toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông có bắt tay với nhau cũng không phải đối thủ của anh. Huống chi, họ còn khó mà tin tưởng bắt tay nhau.
Chẳng qua, tuy có thực lực áp đảo, nhưng muốn thu phục hết những thế lực vùng xám trong Bắc Đông cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì. Suy cho cùng, ở đây cũng có rất nhiều thế lực, giải quyết riêng từng cái rất phiền phức và tốn thời gian.
Dứt khoát đi đối phó tên cứng đầu nhất chính là một lựa chọn sáng suốt nhất.
Theo lời La Văn thì nhà họ An kia là thế lực không phục Lâm Hàn nhất, cũng có thực lực mạnh nhất. Nếu Lâm Hàn có thể trực tiếp đè bẹp nhà họ An, khiến gia tộc đó nghe theo mình. Vậy thì, sẽ dễ dàng đối phó với các thế lực còn lại hơn. Có khi đến lúc đó, Lâm Hàn chẳng cần làm gì, bọn họ đã chủ động tìm tới xin đi theo anh rồi.
Trái lại, nếu Lâm Hàn không thể thu phục nhà họ An kia thì dù có giải quyết được các thế lực còn lại trong vùng xám ở Bắc Đông, nhưng vì có cây đinh khó nhằn kia, e rằng họ sẽ không dễ gì chịu nghe theo anh.
Thế nên kế hoạch lần này, Lâm Hàn muốn toàn bộ các thế lực vùng xám ở Bắc Đông nghe theo mình thì không thể có sơ sót gì hết.
Bất kể là thế lực nào cứng đầu chống đối hay có sức mạnh đáng gờm, đám Lâm Hàn cũng phải đè bẹp bọn họ.
Bấy giờ, Lâm Hàn cũng gật đầu nói: "Được, giờ tranh thủ thời gian xuất phát đi, còn cụ thế thế nào thì lên xe rồi nói tiếp".
La Văn nghe vậy, vội vàng gật đầu, anh ta cũng đang có ý đó.
Sau đó, Lâm Hàn và 400 cao thủ kia đồng loạt lên xe. Đoàn xe dần lăn bánh phóng về phía ngoại ô thành phố.
Nhà họ An không nằm trong thành phố Phụng Thiên mà ở tại một thành phố khác bên cạnh. Có điều, cũng không xa.
Trên xe, La Văn chậm rãi kể ra kế hoạch lần này của mình. Anh ta còn chuẩn bị cả bảng kế hoạch, mọi thứ đều được liệt kê rõ ràng ở bên trên.
Lâm Hàn đọc sơ qua, rồi khẽ gật đầu. Mặc dù có một vài điều anh không hiểu, cũng có thể nhận ra, La Văn không giỏi về mặt đánh đấm, nhưng lại rất mạnh về mặt bày mưu lập kế.
"Đúng rồi, còn về mặt phòng thủ", La Văn lại bổ sung: "Chúng tôi cẩn thận tính toán thì cảm thấy số lượng ấy là đủ rồi. Vì thế, ngoài đàn em của Ngô Xuyên và đám người Tôn Hàn Các, còn để lại khoảng 100 cao thủ trông giữ trang viên".
Lâm Hàn nghe vậy lại gật đầu tiếp, không nói gì. Đương nhiên anh hiểu ý của La Văn, dù sao bên họ cũng đã đủ người, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nếu có chuyện gì xảy ra thật, còn có những người đó đến giúp, không được nữa thì Lâm Hàn lại điều thêm cao thủ nhà họ Lâm đến là được.
Sau khi La Văn giải thích kế hoạch của mình cho Lâm Hàn, anh ta lại nói kỹ hơn về chuyến đi đối phó nhà họ An. Bởi vì Lâm Hàn mới là đại ca tương lai của toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông, nên có rất nhiều chi tiết cần do anh tự đi làm, thu phục những người kia.
Kế tiếp, La Văn lại kỹ càng nói lát nữa phải làm gì cho Lâm Hàn nghe.
Lâm Hàn tập trung nghe, trong lòng cũng thầm hài lòng, đúng là may mắn khi tiếp nhận La Văn.
Suy nghĩ cặn kẽ, làm việc nhanh gọn lẹ, nhiêu đó đã đủ để làm một người cầm quyền sáng giá.
Nếu không phải chỉ vừa tiếp nhận La Văn, chưa đủ đế tin tưởng thì e rằng Lâm Hàn đã chuẩn bị cho anh ta quản lý sản nghiệp nhà họ Lâm luôn rồi.
Tiêu Nhã ngờ vực nhìn Lâm Hàn nhưng không nhìn ra bất cứ điều gì.
Suy đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra được lý do khác, cô ấy chỉ đành không nghĩ nữa. Dù sao bất kể là lý do gì thì với nhà họ Tiêu cũng là một chuyện tốt, có được đồng minh mạnh như Lâm Hàn, Tiêu Nhã tin rằng sau này trong hội nghị quý tộc ở Thiên Kinh, nhà họ Tiêu có thể giành được nhiều sản nghiệp hơn, thu được nhiều lợi ích hơn trong cuộc cạnh tranh ở Thiên Kinh sau này.
Thậm chí nhà họ Tiêu còn hy vọng có thể áp đảo được nhà họ Chu, trở thành quý tộc lớn mạnh nhất Thiên Kinh.
“Được rồi, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ”, Tiêu Nhã mỉm cười nói với Lâm Hàn.
Lâm Hàn mỉm cười và khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Trong lòng Tiêu Nhã đã có sẵn một số dự định, đó là trong hội nghị quý tộc nhà họ Tiêu sẽ lấy ít sản nghiệp hơn, nhường bớt cho Lâm Hàn.
Xét về thực lực thì thực tế để nhà họ Tiêu làm thế lực phụ của Lâm Hàn cũng không quá.
Mặc dù nghe có vẻ hơi cường điệu, thế lực hàng đầu Hoa Hạ, đường đường là một quý tộc lại làm thế lực phụ cho những người khác. Nhưng Tiêu Nhã biết, thực ra không hề quá chút nào.
Dù sao dựa theo thực lực trước mắt, nếu Lâm Hàn muốn thì anh có thể tiêu diệt cả nhà họ Tiêu.
Tuy nhiên Lâm Hàn không đề cập đến những điều này, với tính cách của Tiêu Nhã, cô ấy cũng không muốn nhà họ Tiêu làm thế lực phụ cho thế lực khác, vậy nên cũng không đề cập đến.
Nhưng về vấn đề phân chia lợi ích, Tiêu Nhã đã chuẩn bị sẵn sàng để mang lại cho Lâm Hàn nhiều quyền lợi hơn so với kế hoạch ban đầu. Dù sao thế lực của anh lớn mạnh như thế, đương nhiên xứng đáng được chia nhiều lợi ích hơn.
Chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa.
Vì chuyện của Trương Thiên Sơn, đoàn người Lâm Hàn không thể tổ chức tiệc ăn mừng lần này mà chỉ ăn uống đơn giản.
Sau khi ăn xong, Lâm Hàn tiễn Tiêu Nhã và các cao thủ nhà họ Tiêu đến hỗ trợ ra về.
Dù sao chuyện ở đây cũng đã gần kết thúc, không cần cao thủ nhà họ Tiêu giúp nữa, họ không cần tiếp tục ở lại đây, để họ đi về giải quyết chuyện của mình thì hơn.
Còn về việc bao vây tấn công của nhiều thế lực các vùng khác có thể sẽ mở ra sau này, Lâm Hàn cũng chẳng bận tâm. Thế lực Vùng Xám của Bắc Đông có Lâm Hàn và nhà họ Lâm giúp đỡ nên không hề sợ bị chúng tấn công, cũng không cần nhà họ Tiêu giúp sức.
Trên quảng trường trước sảnh trang viên, các cao thủ nhà họ Tiêu đã tập hợp và sẵn sàng rời đi.
“Dù thế nào tôi cũng phải cảm ơn sự giúp đỡ của nhà họ Tiêu lần này, tôi không tiễn mọi người đi nữa, lần sau đến thành phố Thiên Kinh chúng ta sẽ lại gặp”, Lâm Hàn nói với nhóm người nhà họ Tiêu.
Mặc dù Lâm Hàn không quen những cao thủ nhà họ Tiêu này, nhưng cũng biết mặt hầu hết. Lần trước trong trận chiến quý tộc ở Thiên Kinh, Lâm Hàn cũng kề vai sát cánh với họ nên khá quen thuộc, đương nhiên cũng không cần để ý quá nhiều đến lễ nghi.
Mà Lâm Hàn và Tiêu Nhã đã hẹn gặp nhau trên hội nghị quý tộc, hội nghị cũng đã sắp diễn ra.
Các cao thủ nhà họ Tiêu đều cúi đầu chào Lâm Hàn, sau đó lên xe chuẩn bị rời đi.
Lần trước Lâm Hàn giúp nhà họ Tiêu, không thể nghi ngờ đã để lại ấn tượng sâu sắc cho những cao thủ nhà họ Tiêu, ai cũng biết ơn anh.
Mặc dù Lâm Hàn không phải người nhà họ Tiêu, chỉ là đồng minh của họ, nhưng thực ra những cao thủ này đã coi anh là người của nhà họ Tiêu mình từ lâu.
Tiêu Nhã lại tạm biệt Lâm Hàn, sau đó cùng nhà họ Tiêu lên xe rời khỏi trang viên, trở về nhà họ Tiêu ở thành phố Thiên Kinh.
Lâm Hàn nhìn theo đoàn xe của cao thủ nhà họ Tiêu rời khỏi trang viên, sau đó thu hồi tầm mắt.
Lần này giải cứu Trương Thiên Sơn, vì có nhiều cao thủ của nhà họ Lâm nên các cao thủ nhà họ Tiêu cũng không giúp được gì nhiều.
Nhưng Lâm Hàn vẫn rất biết ơn nhà họ Tiêu, dù sao khi nhận được thông báo của Lâm Hàn, nhà họ Tiêu có thể nhanh chóng đến đây, còn dẫn theo gần như toàn bộ cao thủ đến, hiển nhiên nhà họ cực kỳ coi trọng Lâm Hàn.
Mặc dù cao thủ nhà họ Tiêu không nhiều nhưng Lâm Hàn biết sau khi trải qua cuộc nguy cơ lần trước, nhà họ Tiêu đã không còn nhiều cao thủ nữa, cơ bản đều đã ở đây.
Dù sao đào tạo một cao thủ không chỉ cần đầu tư nhiều tài nguyên mà còn cần thời gian tương đối dài, thời gian ngắn như vậy không đủ để nhà họ Tiêu đào tạo cao thủ mới, những cao thủ này đã là toàn bộ lực lượng của họ rồi.
Lâm Hàn khẽ lắc đầu rồi trở về đại sảnh, yên lặng chờ đợi.
Mấy người La Văn vì xử lý đám cao thủ và người phụ trách của thế lực vùng khác nên không đến ăn trưa, xử lý hết đám người đó đương nhiên cũng mất một khoảng thời gian.
Mà Lâm Hàn cũng bảo những cao thủ anh đưa tới và cao thủ của nhà họ Lâm sẵn sàng chờ lệnh.
Dù sao vừa mới tiếp quản vùng Bắc Đông, lúc trước còn xảy ra một trận chiến hỗn loạn như thế, chắc chắn Lâm Hàn cần tốn rất nhiều tâm sức mới có thể đảm đương được, anh cũng cần có nhân thủ nhất định.
Nhưng Lâm Hàn không quen thuộc với vùng Bắc Đông lắm, chỉ có nhiều cao thủ thôi thì không dễ hành động, chắc chắn cần đến sự giúp đỡ của La Văn và những người khác.
Đây cũng là lý do tại sao tối qua Lâm Hàn lại cho mấy người La Văn lựa chọn, mặc dù theo di ngôn của Trương Thiên Sơn, chắc chắn họ sẽ nghe lệnh Lâm Hàn, trợ giúp anh trở thành đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông.
Nhưng nếu họ không thật lòng muốn đi theo anh, không thật lòng muốn làm việc cho anh thì anh thà không nhận họ, không nhận thế lực Vùng Xám của Bắc Đông.
Dù sao Lâm Hàn là người ngoài, không quen thuộc tình hình ở đây, không được họ thật lòng giúp đỡ thì rất khó thuận lợi tiếp nhận thế lực Vùng Xám của Bắc Đông, sau này thống nhất lại càng khó hướng họ đến con đường làm ăn hợp pháp, khi ấy chắc chắn sẽ gặp một số trở ngại lớn.
Ngô Xuyên đã làm theo lệnh của Lâm Hàn, trang bị lực lượng phòng thủ nhất định ở trang viên, sau khi xong việc thì vào đại sảnh đến bên Lâm Hàn.
“Anh Hàn, tôi đã bố trí lực lượng phòng thủ ở trang viên theo như lệnh của anh, nếu ai muốn giở trò gì chắc chắn sẽ không thể thực hiện thành công”, Ngô Xuyên báo cáo với Lâm Hàn.
Lâm Hàn khẽ gật đầu, ra hiệu cho Ngô Xuyên ngồi xuống chờ đợi.
Lâm Phong đã ngồi bên cạnh Lâm Hàn từ vừa nãy, ông ta hỏi: “Cậu Lâm, cứ để người của chúng ta làm chuyện này là được mà, không cần phiền đến họ chứ?”
Lâm Phong không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy số lượng cao thủ nhà họ Lâm nhiều, dễ làm những việc này, không cần phiền đến những người được Lâm Hàn tự tay đào tạo như Ngô Xuyên.
Lâm Hàn lắc đầu nói: “Tôi hiểu ý của ông, nhưng giao chuyện phòng thủ cho họ được rồi. Bên phía các ông đông người, phối hợp cũng tốt hơn, tôi cần mọi người đi giải quyết một số chuyện rắc rối hơn”.
Lâm Phong nghe Lâm Hàn nói xong thì nghi hoặc, không phải chuyện lần này đã gần kết thúc rồi ư? Sao vẫn còn chuyện rắc rối hơn cần giải quyết?
Lâm Phong đang định hỏi Lâm Hàn tiếp thì thấy La Văn, La Võ và Uông Nghĩa bước vào từ cửa.
Trông ba người vẫn không khác gì lúc trước, thậm chí đã thay quần áo sạch sẽ, trông sạch sẽ tươm tất hơn nhiều, nhưng Lâm Phong lại đột nhiên hơi nhíu mày.
Chương 772: Vậy thì làm người đầu tiên
Trong đại sảnh toà nhà chính của trang viên.
Lâm Hàn thấy Uông Nghĩa, La Văn và La Võ đến thì cũng nhận ra điều khác thường.
Tuy rằng thoạt nhìn rất bình thường, ba người cũng đã thay quần áo sạch sẽ, không giống vẻ mệt mỏi và hơi luộm thuộm lúc trước khi trên xe.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể phát hiện ra điều khác thường.
Có một chút mùi máu, hơn nữa dù ba người họ giả vờ bình thường nhưng vẫn có thể nhìn ra được họ vừa mới trải qua một trận chém giết.
Lâm Hàn cũng hiểu chắc ba người vừa đi trút giận về, cái chết của Trương Thiên Sơn thực sự đã giáng cho họ một đòn đả kích khá lớn.
Lâm Hàn không nói nhiều, anh bình tĩnh nhìn họ rồi ra hiệu cho họ ngồi xuống.
Lập tức có người đi lên rót trà cho họ.
“Xử lý sạch sẽ hết chưa?”, Lâm Hàn nhẹ giọng hỏi.
Uông Nghĩa khẽ gật đầu: “Xử lý hết rồi”.
Lâm Hàn thấy thế cũng không nói gì.
Lúc này La Văn mới nói: “Anh Lâm, chúng ta mau chóng bắt đầu bước tiếp theo đi”.
Mặc dù trải qua những chuyện này, La Văn cũng cảm thấy cú sốc hơi lớn.
Nhưng bây giờ không phải lúc để họ nghỉ ngơi, vùng Bắc Đông vẫn đang hỗn loạn, Uông Nghĩa và La Võ vẫn chưa giải quyết xong chuyện ở phía Bắc, mà bên này có thể họ sẽ phải đối mặt với sự trả thù chung của nhiều thế lực vùng khác.
Mặc dù tin tức ở đây không truyền ra ngoài, nhưng đại khái mọi người cũng biết.
Nếu người của những thế lực đó không chờ được tin tức từ người của mình thì chúng sẽ biết đã xảy ra chuyện sớm thôi.
Đến lúc đó các thế lực này sẽ liên lạc với nhau rồi nhanh chóng phát hiện có điều không ổn, khi hiểu ra người của mình đã gặp chuyện có thể chúng sẽ bắt tay với nhau cùng trả thù.
Khi đó vùng Bắc Đông chắc chắn sẽ lại phải đối mặt với một thách thức khác.
Mặc dù La Văn biết có sự giúp đỡ của Lâm Hàn thì cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng chắc chắn cũng phải chuẩn bị đề phòng chuyện ngoài ý muốn, thế lực Vùng Xám của Bắc Đông bây giờ không thể chịu được bất kỳ đòn đả kích nào.
Lâm Hàn nghe La Văn nói vậy đương nhiên cũng hiểu, anh biết bước tiếp theo anh ta nói là có ý gì.
Anh nói thẳng: “Vậy thì bắt đầu đi, thế lực Vùng Xám của Bắc Đông hiện nay thế nào, anh nói cho tôi nghe trước đã”.
Ngô Xuyên ở bên cạnh chợt trở nên hưng phấn.
Ngô Xuyên cũng biết chuyện lúc trước, biết Lâm Hàn sắp trở thành đại bàng núi vùng Bắc Đông, tiếp quản thế lực Vùng Xám của Bắc Đông.
Bây giờ sắp bắt đầu tiếp quản thế lực Vùng Xám Bắc Đông, mặc dù người tiếp quản là Lâm Hàn, nhưng Ngô Xuyên là thuộc hạ của anh cũng thấy khá kích động.
Ba người La Văn nhìn nhau rồi nói cho Lâm Hàn nghe sự phân bố của thế lực Vùng Xám ở Bắc Đông và tình hình hiện tại.
Bởi vì Lâm Hàn sắp tiếp quản nên ba người La Văn cũng nói rất chi tiết, đến chạng vạng mới xong.
Sau khi nghe ba người giải thích, Lâm Hàn cũng gần như hiểu được sự phân bố thế lực Vùng Xám nơi này cùng với tình hình trước mắt.
Mặc dù đại bàng núi vùng Bắc Đông là ông trùm thế lực Vùng Xám của nơi này, nhưng vì số lượng thế lực Vùng Xám tương đối nhiều lại phức tạp, mà ông trùm vùng Bắc Đông lại hơi khác với ông trùm vùng Hoa Đông.
Lâm Hàn là ông trùm thế lực Vùng Xám ở Hoa Đông, anh nói gì là thế đó, toàn bố thế lực Vùng Xám của Hoa Đông đều nghe anh. Ngoài những tên côn đồ vô danh tiểu tốt anh không quan tâm thì những thành phần còn lại đều do Lâm Hàn hoặc người của anh quản lý.
Mà cho dù là những kẻ côn đồ vớ vẩn đó cũng không dám đắc tội với Lâm Hàn hay người của anh.
Nhưng tình hình vùng Bắc Đông thì khác, tính người Bắc Đông khá cương trực, hơn nữa thế lực Vùng Xám ở đây lại nhiều, mạnh có yếu có, rất phức tạp nên khó thống nhất để quản lý.
Trước Trương Thiên Sơn, thế lực Vùng Xám của Bắc Đông cũng không có đại bàng núi, các thế lực Vùng Xám ở đây cũng không bao giờ do một người nào quản lý.
Đến khi có Trương Thiên Sơn, sau một số chuyện ông ta đã trở thành nhân vật truyền kỳ ở Bắc Đông nên mới dần tạo được uy thế và trở thành đại bàng núi vùng Bắc Đông này.
Tuy nói đại bàng núi là ông trùm của thế lực Vùng Xám Bắc Đông nhưng trên thực tế lại không thể quản lý được hết tất cả thế lực nơi đây.
Đại bàng núi chỉ có thể quản lý người của mình, những thế lực khác đa phần sẽ tuân theo mệnh lệnh của Trương Thiên Sơn, nhưng một số thì không, cụ thể còn phải xem có phù hợp với lợi ích của họ hay không, có quá đáng hay không.
Nói trắng ra, những thế lực Vùng Xám này đều là thế lực phụ thuộc của đại bàng núi, nói chung sẽ nghe theo lệnh của đại bàng núi, nhưng một số vẫn không nghe, họ tự quản lý riêng.
Trải qua những chuyện hai ngày trước, Trương Thiên Sơn còn đã chết, gần đây thế lực Vùng Xám của Bắc Đông lại càng không gắng gượng nổi, giữa mỗi thế lực đều có xung đột.
Dù sao trước đây có Trương Thiên Sơn ở giữa phân xử cho bọn họ, phân chia lợi ích, dù có bất mãn thì bọn họ cũng không dám nói gì.
Nhưng bây giờ Trương Thiên Sơn đã chết thì hoàn toàn khác, bọn họ không cần phải nghe theo lệnh Trương Thiên Sơn nữa, có thể tự giành lấy bằng thực lực của mình.
Vậy nên mới hai ngày mà thế lực Vùng Xám bên ngoài đã xảy ra rất nhiều trận chiến, họ tự dựa vào thế lực của mình để tranh giành lợi ích, cả vùng Bắc Đông rất hỗn loạn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của cảnh sát, rất có thể sẽ bị kiểm soát, đến lúc đó thiệt hại chắc chắn vô cùng nghiêm trọng.
La Văn đã giải thích tình thế hiện tại cho Lâm Hàn xong, cuối cùng anh ta nói: “Anh Lâm, đại khái là như vậy đó. Vì Trương Thiên Sơn đã mất nên hiện tại thế lực Vùng Xám của Bắc Đông rất loạn, cho dù di ngôn cuối cùng của ông ấy nói để anh lên làm đại bàng núi mới nhưng các thế lực đó hầu hết sẽ không phục tùng anh, họ sẽ không nghe theo lệnh của anh đâu”.
La Văn nói xong cũng thấy đau đầu.
Trương Thiên Sơn bảo họ trợ giúp Lâm Hàn trở thành đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông, họ cũng đồng ý, bây giờ họ sẵn sàng để Lâm Hàn trở thành đại bàng núi mới nhưng không phải họ muốn làm là được, vấn đề này vô cùng khó khăn.
Dù sao không phải ai cũng như Trương Thiên Sơn, không phải ai cũng có thể khiến cho thế lực Vùng Xám cả Bắc Đông tàn bạo này nghe theo một người, nhất là Lâm Hàn còn không phải người thuộc Bắc Đông nên lại càng khó khăn hơn.
Ngô Xuyên nghe xong cũng thấy khá rắc rối, anh ta cứ tưởng là chuyện tốt, bây giờ xem ra cũng không ít phiền toái. Người ở đây nào dễ để cho Lâm Hàn trở thành đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông, Lâm Hàn phải dựa vào thực lực của mình để trở thành ông trùm thế lực Vùng Xám nơi đây.
Lâm Hàn khẽ gật đầu, anh cũng đã hiểu tương đối cụ thể tình hình vùng này.
Lâm Hàn suy nghĩ một chút rồi nói với ba người La Văn: “Không ngờ đại bàng núi vùng Bắc Đông chỉ có quyền phân xử, thực tế lại không thể khiến các thế lực Vùng Xám ở đây tuân lệnh, cũng không phải ông trùm của thế lực Vùng Xám của Bắc Đông. Vậy tôi sẽ là người đầu tiên trở thành ông trùm Vùng Xám vùng Bắc Đông này”.
Chương 773: Tàn nhẫn
"Làm đại ca của toàn bộ các thế lực trong vùng xám ở Bắc Đông?"
Uông Nghĩa, La Văn và La Võ nghe thấy Lâm Hàn nói vậy đều sửng sốt.
Bọn họ đang đau đầu làm sao để Lâm Hàn trở thành Đại bàng núi, để phần lớn các thế lực ở Bắc Đông nghe theo mệnh lệnh của anh. Còn Lâm Hàn lại muốn lên làm đại ca của toàn bộ các thế lực trong vùng xám ở Bắc Đông?
Phải biết rằng, thế lực vùng xám ở Bắc Đông rất đông, vả lại đều chẳng phải hạng hiền lành gì, nên khó mà khiến họ nghe theo mệnh lệnh của ai đó.
Trương Thiên Sơn trở thành Đại bàng núi, sau đó khiến cho đa số thế lực ở vùng xám nghe theo lệnh của ông ta, cũng đã là chuyện hiếm thấy, được coi như một truyền kỳ rồi.
"Cậu Lâm, tình hình ở Bắc Đông khác với những nơi khác. Thế lực ở đây thật sự là nhiều vô số kể, vang thau lẫn lộn. Hơn nữa, bọn họ còn cực kỳ hung hăng, cậu..."
Uông Nghĩa đang tính nhắc lại đã bị Lâm Hàn ngắt lời.
"Tôi biết, chẳng phải ban nãy mấy người vừa nói rồi à?", Lâm Hàn nói thẳng: "Nhưng khiến đa số họ nghe theo mệnh lệnh của tôi thì có tác dụng gì? Huống chi, Trương Thiên Sơn đã dặn tôi phải dẫn dắt những thế lực vùng xám ở Bắc Đông làm ăn hợp pháp, cùng nhau phát triển. Anh cảm thấy chỉ trở thành Đại bàng núi thôi thì bọn họ sẽ nghe lời tôi ư?"
Đám Uông Nghĩa sửng sốt, nghĩ kỹ lại thì đúng là như thế.
Trước đây, thực tế Trương Thiên Sơn cũng muốn ngăn cản những thế lực ấy làm ăn phi pháp, nhưng lại bị vô số người phản đối.
Bọn họ hoàn toàn không muốn làm ăn hợp pháp, trong suy nghĩ của họ, hợp pháp bằng không kiếm được tiền, muốn kiếm tiền thì phải kinh doanh những thương vụ trong vùng xám.
Cuối cùng, Trương Thiên Sơn cũng đành bó tay. Sau, ông ta mới tính đi đầu hợp tác làm ăn hợp pháp với Hoa Đông của Lâm Hàn, sau khi có kết quả, rồi lôi kéo những thế lực kia cùng nhau kinh doanh theo.
Kết quả không ngờ lại gặp phải chuyện này, bị đàn em thân tín phản bội nên đành gác lại việc hợp tác với bên Hoa Đông.
Ngay cả Trương Thiên Sơn cũng không thể bắt những thế lực vùng xám kia làm ăn hợp pháp thì càng đừng nói đến một người ngoài như Lâm Hàn.
Vậy thì, nếu Lâm Hàn muốn hoàn thành nguyện vọng của Trương Thiên Sơn thì không thể chỉ lên làm Đại bàng núi, mà phải trở thành đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông.
Lý thuyết là thế, nhưng muốn làm thì lại khó như lên trời.
"Đây chẳng phải là quá khó sao? Gì cũng phải làm từng bước một chứ?", Uông Nghĩa vẫn cảm thấy không có khả năng nói.
La Võ đứng cạnh tuy không hiểu những điều đó, nhưng nghe thấy Lâm Hàn nói muốn lên làm đại ca của toàn bộ các thế lực trong vùng xám ở Bắc Đông, cũng cảm thấy không có khả năng, quả thật là khó như lên trời vậy.
Một nhân vật truyền kỳ như Trương Thiên Sơn cũng chỉ trở thành Đại bàng núi của vùng Bắc Đông thôi. Người ngoài như Lâm Hàn muốn lên làm đại ca của toàn bộ vùng xám thì thật sự giống như đang nằm mơ giữa ban ngày.
Có điều, tuy La Võ cảm thấy điều ấy không có khả năng, nhưng lại chẳng nói gì. Dù sao, cậu ta cũng không rành về mặt này, nên không có tư cách nói chuyện. La Võ chỉ mạnh về mặt vũ lực thôi.
Còn La Văn, anh ta suy nghĩ một lúc rồi lộ ra vẻ mặt kỳ lạ nói: "Có lẽ, cũng không phải không thể. Chúng ta cảm thấy không có khả năng là vì nó quá khó khăn với mình, nên theo bản năng cảm thấy anh Lâm không làm được. Nhưng thực tế, riêng đàn em, anh Lâm đã có 400 cao thủ được huấn luyện bài bản, sở hữu sức mạnh vô cùng đáng sợ, chưa chắc không đối phó được những thế lực vùng xám kia".
Uông Nghĩa nghe vậy mới chợt nhận ra Lâm Hàn không như những người khác, cũng mạnh hơn Trương Thiên Sơn rất nhiều. Dưới trướng anh còn có 400 cao thủ được huấn luyện bài bản. Nó là một lực lượng vô cùng khủng bố, có thể làm được rất nhiều chuyện mà người bình thường cho rằng là không thể.
Chỉ là sau đó, Uông Nghĩa lại buồn rầu nói: "Quả thật là cậu Lâm có rất nhiều đàn em lợi hại, nhưng những thế lực vùng xám ở Bắc Đông cũng rất ngang ngạnh. Cho dù có sức mạnh áp đảo, nhưng muốn ép bọn họ làm một chuyện mà họ không muốn thì e rằng cũng chẳng dễ dàng gì đúng không?"
La Văn nghe thấy thế cũng thấy có lý, gật đầu đồng ý với Uông Nghĩa.
Những thế lực vùng xám ở Bắc Đông rất cứng đầu, nếu là nơi khác, Lâm Hàn có nhiều cao thủ như vậy, e rằng muốn ép họ đi làm chuyện họ không muốn sẽ dễ như trở bàn tay. Nhưng ở Bắc Đông thì lại chưa chắc.
Lúc này, Lâm Hàn chợt nở nụ cười mở miệng nói: "Tôi vẫn không biết bọn họ cứng đầu cỡ nào, vừa hay giờ xem thử luôn. Có điều tôi tin rằng, dù có cứng đầu đến mấy chắc cũng phải sợ chết chứ nhỉ?"
Uông Nghĩa và La Văn nghe Lâm Hàn nói thế thì sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh.
Trước đó, Lâm Hàn giao chuyện giải quyết những cao thủ cùng người phụ trách đến từ các khu lân cận và đám Tạ Kiến An cho bọn họ. Ba người còn tưởng rằng anh không muốn thấy hình ảnh ấy. Dẫu sao trông Lâm Hàn cũng còn khá trẻ, theo lý thì chắc anh vẫn chưa trải qua nhiều cảnh máu me như vậy.
Nhưng giờ xem ra không phải là như thế, khi Lâm Hàn nói ra câu kia, bọn họ chợt cảm thấy lạnh cả gáy.
Đám Uông Nghĩa không ngờ Lâm Hàn lại quyết đoán dùng biện pháp mạnh như vậy, dứt khoát lấy mạng sống của họ ra ép họ làm ăn hợp pháp.
La Võ đứng cạnh trái lại sảng khoái cười nói: "Chắc chắn là sợ rồi, cứng đầu đến mấy cũng sợ chết thôi. Làm vậy nhất định sẽ thành công 100%".
Bấy giờ, La Võ cũng khá là thưởng thức nhìn Lâm Hàn.
Đối với mấy cái chuyện bày mưu lập kế, La Võ quả thật không rành. Lúc trước, cậu ta quyết định đi theo Lâm Hàn là vì La Văn và Uông Nghĩa đều quyết định như thế. La Võ tin tưởng hai người kia sẽ không chọn sai, nên mới chọn theo.
Nhưng giờ Lâm Hàn nói thẳng ra là chuẩn bị sử dụng biện pháp mạnh, tức thì khiến La Võ thích anh hơn.
Làm việc cho một người vừa quyết đoán vừa cứng rắn tàn nhẫn chắc hẳn là một chuyện hết sức sung sướng chứ nhỉ? La Võ nghĩ bụng.
"Hai người cảm thấy sao?", Lâm Hàn nhìn La Văn, Uông Nghĩa hỏi.
La Văn và Uông Nghĩa nhìn nhau, trước đó họ vẫn chưa nghĩ tới cách này, bởi vì nó quá tàn nhẫn. Nhưng giờ thấy Lâm Hàn đề nghị, cả hai nghĩ lại thì quả thật tỉ lệ thành công là rất cao. Dù sao, những thế lực vùng xám ở Bắc Đông kia có cứng đầu đến mấy, khi đối mặt với sức mạnh áp đảo và cái chết, đương nhiên sẽ phải thỏa hiệp.
Huống chi, Lâm Hàn cũng đâu có ép họ làm gì quá đáng, chỉ bảo bọn họ không được làm ăn phi pháp, chuyển sang kinh doanh hợp pháp mà thôi. Suy cho cùng, chỉ là kiếm được ít tiền hơn chút, đương nhiên không quan trọng bằng tính mạng của mình rồi.
"Chúng tôi cũng thấy cách này được đó", La Văn và Uông Nghĩa cùng đáp.
Ngô Xuyên bên cạnh cũng khá là mong đợi chuyện này, lâu rồi anh ta chưa làm vụ nào sướng tay mà còn lớn như vậy. Vì vậy, Ngô Xuyên tức thì vui vẻ ra mặt, nóng lòng đến nỗi muốn Lâm Hàn ra lệnh ngay lập tức, anh ta sẽ dẫn người vọt đi làm ngay và luôn.
Lâm Hàn nghe thấy vậy, gật đầu nói: "Được, cứ quyết định thế đi. Mọi người lên kế hoạch và chuẩn bị đi, sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu hành động, không thể để lâu thêm được, phải nhanh chóng gồm thâu những thế lực vùng xám ở Bắc Đông!"
Chương 774: Đền bù
Trong đại sảnh ở tầng trệt của trang viên.
Lúc này, mặt trời vừa lặn xuống núi, màn đêm dần bao phủ khắp ngõ ngách.
Bên trong đại sảnh, đám người Lâm Hàn đang bàn bạc công viêc, người ngoài không được phép bước vào.
Đám Lâm Hàn lo bàn bạc mà quên bật cả đèn.
Vì vậy, giờ đây trong đại sảnh có hơi tối tăm, mọi người chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy gương mặt của nhau.
Nhưng khi nghe được Lâm Hàn nói thế, La Văn và Uông Nghĩa cũng vẫn có thể thấy được vẻ kích động lộ rõ trên mặt đối phương.
Ngay khi Lâm Hàn đưa ra ý đinh và kế hoạch của mình, bọn họ còn cảm thấy khó có thể tin và không thể thực hiện được. Nhưng giờ sau một hồi bàn bạc, rồi quyết định hành động, bọn họ lại hơi kích động.
Sao họ không muốn làm thế cơ chứ?
Trước đây, khi Trương Thiên Sơn còn sống, La Văn từng vô số lần lên kế hoạch để ông ta trở thành đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám ở Hoa Đông, mà không chỉ là Đại bàng núi, chỉ quản lý được phần lớn các thế lực nơi đây.
Nhưng cuối cùng, toàn bộ kế hoạch tỉ mỉ ấy đều bị chính La Văn tự mình gạt bỏ.
Còn giờ, từ khi đưa ra kế hoạch đến quyết định hành động chỉ diễn ra trong vòng mấy chục phút, La Văn lại cảm thấy khả năng thành công là rất lớn.
Mà nguyên nhân của nó đều là bởi vì sự tàn nhẫn và thực lực kinh người của Lâm Hàn.
Lúc này, ba người Uông Nghĩa đều nhìn Lâm Hàn đồng thanh đáp: "Vâng!"
Trong lòng cả ba thầm kích động không thôi.
Nếu thành công thì nó nhất định sẽ là một sự kiện cực kỳ oanh động, và họ cũng có thể trở thành nhân vật truyền kỳ!
"Được, cứ thế đi. Cụ thể thế nào thì mọi người tự bàn bạc với nhau nhé", Lâm Hàn nói xong bèn đứng dậy, nhìn Ngô Xuyên đang kích động bên cạnh, tức thì hiểu được anh ta cũng muốn tham gia chuyện này.
Nhưng trước đó, người của Ngô Xuyên và Tôn Hàn Các đã bị Lâm Hàn ra lệnh trông giữ trang viên, suy cho cùng cũng phải đề phòng có thế lực nào chơi xấu, lợi dụng lỗ hổng đến trang viên cướp đoạt một phen.
Lâm Hàn suy nghĩ một lát, nói với Ngô Xuyên: "Giao toàn bộ đàn em của anh cho Tiểu Tây để trông giữ trang viên đi. Anh cũng sẽ tham gia chuyện này, vừa hay rèn luyện luôn".
"Vâng, anh Hàn", Ngô Xuyên nghe thấy Lâm Hàn nói vậy, kích động đứng bật dậy đáp.
Ban đầu, Ngô Xuyên còn lo. Dù sao, trước đó Lâm Hàn đã phân nhiệm vụ khác cho anh ta, nên rất có thể sẽ không để anh ta tham gia chuyện này. Giờ anh ta còn chưa mở miệng, Lâm Hàn đã tự động cho mình cơ hội. Vì thế, anh ta mới kích động không thôi.
Lâm Hàn gật đầu, rời khỏi đại sảnh đi ăn gì đó rồi về phòng nghỉ ngơi.
Còn La Văn, La Võ, Uông Nghĩa, Ngô Xuyên cùng Lâm Phong thì ở lại cùng nhau bàn bạc kế hoạch chuẩn bị đối phó với các thế lực vùng xám ở Bắc Đông vào ngày mai.
Lần hành động này chủ yếu sử dụng cao thủ nhà họ Lâm và các cao thủ còn lại của Trương Thiên Sơn.
Trên thực tế, chỉ dùng các cao thủ nhà họ Lâm cũng đủ rồi. Dù gì, 400 cao thủ được huấn luyện một cách bài bản cũng đã là một lực lượng hết sức đáng sợ.
Nhưng đa số họ đều không phải người vùng Bắc Đông, không sinh ra và lớn lên ở đây nên sẽ dễ khiến những thế lực vùng xám kia gai mắt và phản cảm. Thế nên, cần trộn lẫn đàn em của Trương Thiên Sơn vào, có vậy mới coi như có lý do chính đáng.
Hơn nữa, Lâm Hàn lên làm Đại bàng núi mới của Bắc Đông cũng là do Trương Thiên Sơn quyết định. Vậy thì cũng dễ khiến cho những thế lực vùng xám ở đây nghe theo hơn.
Đây là lần đầu tiên mấy người La Văn quản lý một lực lượng mạnh mẽ, được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh như thế, nên ai cũng hết sức kích động. Giờ vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Sau đó, đám La Văn bèn cùng Lâm Phong bàn bạc kế hoạch nguyên một đêm.
Còn Lâm Hàn, giờ anh đã về phòng của mình.
Rồi gọi điện thoại cho Dương Lệ báo đến nơi cho cô biết.
Mấy ngày nay, bởi vì vội vàng đi cứu Trương Thiên Sơn nên Lâm Hàn vẫn chưa gọi cho Dương Lệ cuộc nào.
Lúc này, Dương Lệ đang nghỉ ngơi, vốn dĩ đang bận rộn dự án hợp tác với bên Bắc Đông, vì chuyện của Tạ Kiến An mấy hôm trước nên đã phải tạm gác lại. Giờ cô cũng hiếm có cơ hội được thả lỏng lại.
Nếu không phải Lâm Hàn vẫn bận rộn với công việc thì chưa biết chừng Dương Lệ đã đi nghỉ phép mấy ngày rồi.
Lúc này, thấy là Lâm Hàn gọi tới, Dương Lệ vội vàng bắt máy.
"Alo, ông xã à, anh không sao chứ? Bên kia thế nào rồi?", Dương Lệ hơi lo lắng hỏi.
Lâm Hàn nghe vậy, trong lòng chợt ấm áp, bảo: "Anh không sao, bên này cũng coi như thuận lợi, không có nguy hiểm gì hết. Nhưng vẫn còn vài chuyện cần giải quyết, sẽ mất khá lâu, có lẽ một thời gian nữa anh mới về được".
Dương Lệ nghe thấy anh bảo không sao, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Lần trước bị đe dọa bằng bom đã khiến cô sợ khiếp vía.
Tuy cô không biết Lâm Hàn đi Bắc Đông làm gì, nhưng cũng đoán được sơ sơ. Chắc hẳn là có liên quan đến thế lực ở vùng xám. Mà so với chuyến đi lần này, chuyện bị lấy bom đe dọa lại chẳng đáng là gì.
Cũng vì thế nên Dương Lệ mới lo lắng cho Lâm Hàn như vậy.
May mà giờ bên Lâm Hàn cũng đã suôn sẻ, không xảy ra chuyện gì hết.
Sau đó, Lâm Hàn và Dương Lệ bèn kể cho nhau nghe tình hình gần đây.
Biết vì dự án bị tạm gác lại nên cô đang được nghỉ ngơi, đối với chuyện này, Lâm Hàn cũng có thể đoán được.
"Vậy thừa dịp này em tranh thủ nghỉ ngơi đi, chuyện hợp tác giữa quỹ đầu tư Nhân Phàm và Bắc Đông, chắc vài ngày nữa mới làm tiếp. Đến lúc đó, sẽ có một đống việc đang chờ em đó", Lâm Hàn cười nói.
Lâm Hàn biết những người được cử đi Đông Hải, thực tế đa số đều trung thành với Trương Thiên Sơn.
Vì vậy, đợi mấy ngày sau khi Lâm Hàn lên làm đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông, dự án bên kia sẽ được tiếp tục triển khai.
Đối với những thế lực ấy, Lâm Hàn không thể chỉ dựa vào sức mạnh để bắt ép bọn họ nghe theo mình làm ăn hợp pháp, mà còn phải tung ra một miếng bánh béo bở để họ nếm được ngon ngọt, thấy được kinh doanh hợp pháp cũng kiếm được rất nhiều, thậm chí còn làm ăn về lâu dài được. Lúc này mới có thể khiến bọn họ bằng lòng nghe và làm theo mình. Có vậy anh mới hoàn thành được nguyện vọng trước khi chết của Trương Thiên Sơn.
Về chuyện giải cứu Trương Thiên Sơn, Lâm Hàn cũng đã cố gắng hết sức rồi, đáng tiếc lại không cứu được, nên anh chỉ có thể đền bù bằng cách báo thù và thực hiện di nguyện của Trương Thiên Sơn.
Báo thù thì anh đã báo thù xong, còn lại là hoàn thành nguyện vọng của cuối cùng của ông ta, dẫn dắt thế lực vùng xám ở Bắc Đông làm ăn hợp pháp, ngày càng phát triển.
Dương Lệ nghe anh nói vậy thì có hơi bất ngờ, sau đó lại buồn bực. Hiếm lắm cô mới được rảnh, vậy mà chỉ được mấy ngày lại phải đâm đầu vào công việc rồi.
Kế tiếp, Lâm Hàn và Dương Lệ lại nói chuyện thêm một lát mới cúp máy đi ngủ.
Tuy trong kế hoạch thu phục các thế lực vùng xám ở Bắc Đông, bên La Văn phụ trách nghĩ cách, còn những cao thủ nhà họ Lâm phụ trách việc ra sức. Nhưng Lâm Hàn cũng cần phải có mặt, suy cho cùng, anh mới là đại ca tương lai của thế lực nơi đây.
Chương 775: Chọn cây đinh khó nhổ nhất
Sáng sớm.
Bên ngoài tầng trệt của trang viên.
300 cao thủ nhà họ Lâm cùng gần 100 cao thủ bên Bắc Đông đã tập hợp xong, xếp hàng ngay ngắn im lặng đứng chờ lệnh.
Đám La Văn, La Võ, Uông Nghĩa, Lâm Phong và Ngô Xuyên cũng có mặt đông đủ.
Lúc này, hơn 300 người trong sân đều im lặng, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Nhìn gần 400 cao thủ trước mặt, trong lòng La Văn không khỏi có chút tự hào. Đây là lần đầu tiên, anh ta dẫn dắt nhiều người như vậy.
Tuy đa số họ đều là người của Lâm Hàn, nhưng giờ La Văn đã quyết định đi theo Lâm Hàn, sau này cũng là cấp dưới của anh, nên đương nhiên sẽ trở thành người một nhà với số cao thủ kia.
Trên thực tế, những cao thủ do Lâm Hàn dẫn đến có hơn 400 người lận, nhưng tối qua, sau khi bàn bạc, đám La Văn cảm thấy số kia là đủ rồi. Vì vậy, mấy anh đã để một số người ở lại trông giữ trang viên, tránh có chuyện gì xảy ra.
Tuy với tình hình của Bắc Đông hiện nay, thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có hơn trăm cao thủ đến tấn công trang viên.
Dù là những thế lực lân cận mà họ đã đắc tội, chắc giờ họ cũng mới biết được tin người của mình đã bị xử lý, nên không thể nào bắt tay nhau cử cao thủ đến tấn công bọn họ ngay được.
Nhưng vì phòng ngừa có chuyện xảy ra, đám La Văn vẫn để lại hơn 100 cao thủ trông giữ trang viên. Dẫu sao bên mình cũng đông nên thích làm gì thì làm.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Hàn cũng đi đến.
Thấy mọi người đã tập hợp xong, anh nhìn đồng hồ, cách thời gian La Văn đề ra còn mấy phút. Xem ra họ đã tập hợp từ trước.
Lâm Hàn cũng không bất ngờ với điều này, cao thủ nhà họ Lâm vốn là như thế, hiệu suất làm việc cực kỳ nhanh y như những người lính, thậm chí còn nghiêm khắc hơn phần lớn môi trường trong quân đội.
Lúc Lâm Hàn đi đến, đám La Văn cũng bước tới tiếp đón.
"Nói qua kế hoạch mà mọi người đã bàn bạc cho tôi nghe xem", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
Đám người La Văn nhìn nhau, cuối cùng vẫn là La Văn đứng ra báo cáo với Lâm Hàn.
Tuy có thực lực áp đảo, nhưng với tính tình cẩn thận của La Văn. Tối qua anh ta đã bàn bạc với mấy người còn lại tới tận khuya, cuối cùng cũng chọn ra được một kế hoạch xem như ổn thỏa nhất.
Rồi vội vàng đi thông báo, giờ tập hợp sớm như vậy, thực tế mọi người cũng chưa nghỉ ngơi được bao nhiêu.
Nhưng so với việc sắp làm, đám La Văn đều kích động không thôi, dẫn đến adrenalin tiết ra, vì vậy chẳng cảm thấy mệt chút nào.
Lúc này, La Văn đứng ra báo cáo sơ bộ với Lâm Hàn: "Anh Lâm, tối hôm qua chúng tôi đã bàn bạc xong, thế lực đầu tiên mà chúng tôi định ra tay là một gia tộc họ An khá lớn đã sinh sống ở Bắc Đông từ lâu, cũng rất có tiếng nói trong vùng. Khi Trương Thiên Sơn còn sống, thế lực đó cũng không phục ông ấy cho lắm. Có thể nói đây là thế lực mạnh nhất và khó chơi nhất trong số các thế lực không phục Trương Thiên Sơn. Nếu chúng ta muốn thu phục toàn bộ thế lực vùng xám ở Bức Đông, tôi đề nghĩ nhổ cây đinh cứng đầu này đầu tiên, các thế lực khác biết nhà họ An bị chúng ta thu phục thì sẽ ngoan ngoãn nghe theo. Từ đó, bước kế tiếp cũng sẽ diễn ra thuận lợi hơn".
Lâm Hàn nghe vậy, gật đầu, khá vừa lòng với bước đầu tiên trong kế hoạch của đám La Văn.
Bình thường thì sẽ chọn việc nào dễ làm trước, khó làm sau, nhưng việc này lại khác. Thứ nhất, bên Lâm Hàn vốn có thực lực áp đảo, dù toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông có bắt tay với nhau cũng không phải đối thủ của anh. Huống chi, họ còn khó mà tin tưởng bắt tay nhau.
Chẳng qua, tuy có thực lực áp đảo, nhưng muốn thu phục hết những thế lực vùng xám trong Bắc Đông cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì. Suy cho cùng, ở đây cũng có rất nhiều thế lực, giải quyết riêng từng cái rất phiền phức và tốn thời gian.
Dứt khoát đi đối phó tên cứng đầu nhất chính là một lựa chọn sáng suốt nhất.
Theo lời La Văn thì nhà họ An kia là thế lực không phục Lâm Hàn nhất, cũng có thực lực mạnh nhất. Nếu Lâm Hàn có thể trực tiếp đè bẹp nhà họ An, khiến gia tộc đó nghe theo mình. Vậy thì, sẽ dễ dàng đối phó với các thế lực còn lại hơn. Có khi đến lúc đó, Lâm Hàn chẳng cần làm gì, bọn họ đã chủ động tìm tới xin đi theo anh rồi.
Trái lại, nếu Lâm Hàn không thể thu phục nhà họ An kia thì dù có giải quyết được các thế lực còn lại trong vùng xám ở Bắc Đông, nhưng vì có cây đinh khó nhằn kia, e rằng họ sẽ không dễ gì chịu nghe theo anh.
Thế nên kế hoạch lần này, Lâm Hàn muốn toàn bộ các thế lực vùng xám ở Bắc Đông nghe theo mình thì không thể có sơ sót gì hết.
Bất kể là thế lực nào cứng đầu chống đối hay có sức mạnh đáng gờm, đám Lâm Hàn cũng phải đè bẹp bọn họ.
Bấy giờ, Lâm Hàn cũng gật đầu nói: "Được, giờ tranh thủ thời gian xuất phát đi, còn cụ thế thế nào thì lên xe rồi nói tiếp".
La Văn nghe vậy, vội vàng gật đầu, anh ta cũng đang có ý đó.
Sau đó, Lâm Hàn và 400 cao thủ kia đồng loạt lên xe. Đoàn xe dần lăn bánh phóng về phía ngoại ô thành phố.
Nhà họ An không nằm trong thành phố Phụng Thiên mà ở tại một thành phố khác bên cạnh. Có điều, cũng không xa.
Trên xe, La Văn chậm rãi kể ra kế hoạch lần này của mình. Anh ta còn chuẩn bị cả bảng kế hoạch, mọi thứ đều được liệt kê rõ ràng ở bên trên.
Lâm Hàn đọc sơ qua, rồi khẽ gật đầu. Mặc dù có một vài điều anh không hiểu, cũng có thể nhận ra, La Văn không giỏi về mặt đánh đấm, nhưng lại rất mạnh về mặt bày mưu lập kế.
"Đúng rồi, còn về mặt phòng thủ", La Văn lại bổ sung: "Chúng tôi cẩn thận tính toán thì cảm thấy số lượng ấy là đủ rồi. Vì thế, ngoài đàn em của Ngô Xuyên và đám người Tôn Hàn Các, còn để lại khoảng 100 cao thủ trông giữ trang viên".
Lâm Hàn nghe vậy lại gật đầu tiếp, không nói gì. Đương nhiên anh hiểu ý của La Văn, dù sao bên họ cũng đã đủ người, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nếu có chuyện gì xảy ra thật, còn có những người đó đến giúp, không được nữa thì Lâm Hàn lại điều thêm cao thủ nhà họ Lâm đến là được.
Sau khi La Văn giải thích kế hoạch của mình cho Lâm Hàn, anh ta lại nói kỹ hơn về chuyến đi đối phó nhà họ An. Bởi vì Lâm Hàn mới là đại ca tương lai của toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông, nên có rất nhiều chi tiết cần do anh tự đi làm, thu phục những người kia.
Kế tiếp, La Văn lại kỹ càng nói lát nữa phải làm gì cho Lâm Hàn nghe.
Lâm Hàn tập trung nghe, trong lòng cũng thầm hài lòng, đúng là may mắn khi tiếp nhận La Văn.
Suy nghĩ cặn kẽ, làm việc nhanh gọn lẹ, nhiêu đó đã đủ để làm một người cầm quyền sáng giá.
Nếu không phải chỉ vừa tiếp nhận La Văn, chưa đủ đế tin tưởng thì e rằng Lâm Hàn đã chuẩn bị cho anh ta quản lý sản nghiệp nhà họ Lâm luôn rồi.
Bình luận facebook