-
Chương 71-75
Chương 71: Vậy ông là thứ gì?
"Dương Lệ, Lưu Hạo tôi cũng chẳng muốn giấu cô nữa!"
Lưu Hạo nhìn Dương Lệ, nhếch miệng cười nói: "Tôi, nhìn trúng cô rồi. Từ giờ về sau, cô chính là người phụ nữ của tôi! Đêm nay tôi sẽ ngủ cô!"
"Ngoài ra thì cậu ta chắc là chồng cô nhỉ..."
Ánh mắt Lưu Hạo nhìn về phía Lâm Hàn: "Nghe nói cậu ta là một thằng vô dụng, mỗi ngày chỉ biết ở nhà ăn no chờ chết, chậc chậc chậc, sướng ghê ta ơi, có thể lấy được người vợ xinh đẹp như Dương Lệ luôn".
"Có điều, hôm nay cậu mọc sừng chắc rồi đó! Lưu Hạo tôi chơi người phụ nữ của cậu là phúc của cậu!"
"Chồng ơi..."
Dương Lệ nắm lấy tay Lâm Hàn, cơ thể mềm mại khẽ run lên vì sợ.
"Không sao", Lâm Hàn xoa đầu Dương Lệ nói.
"Không sao? Tự mình an ủi hả?"
Lưu Hạo cười he he, nói: "Thằng hèn đúng là thằng hèn, vợ mình sắp bị ngủ vậy mà còn không tức giận, đúng là thằng hèn! Chắc là thấy ông đây có nhiều người như vậy nên sợ chứ gì!"
Sắc mặt Lâm Hàn vẫn vô cùng bình tĩnh.
Mí mắt Trần Vô Cực giật giật, từ nhỏ Lâm Hàn đã được dạy dỗ lễ nghi rất tốt nên hiếm khi lộ ra cảm xúc của mình, gần như là không thể hiện một chút xíu nào ra ngoài.
Còn bây giờ, trên người Lâm Hàn lại chẳng có chút cảm xúc nào hết.
Vậy chỉ có một nguyên nhân, đó là Lâm Hàn đang tức giận.
Cảm xúc càng dao động mạnh thì càng được che giấu tốt!
"Lưu Hạo, nhiều người chứ gì?" Trần Vô Cực cười, ông ta vỗ tay một cái.
Két!
Két!
Két!
Bảy tám cánh cửa được mở ra, lại có thêm một đám người ùa vào, nhìn thì có khoảng bốn năm mươi người, ai cũng cao to vạm vỡ và cho người ta cảm giác rất lợi hại.
"Chuyện gì thế này?"
"Sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy!"
Đám đàn em của Lưu Hạo có chút hoang mang, không ngờ mình bỗng nhiên bị bao vây.
"Trần Vô Cực, vì một người phụ nữ mà ông muốn xen vào việc của tôi ư?"
Lưu Hạo lạnh mặt nói: "Tôi biết địa vị của ông ở trong giới, nhưng Lưu Hạo tôi có thể lăn lộn tới cái vị trí này, đằng sau cũng có chỗ dựa!"
"Nếu ông đối đầu với tôi thì cả hai cùng thiệt hại mà thôi. Đến lúc đó, người đứng đằng sau tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu!"
"Chỗ dựa?" Trần Vô Cực chế nhạo một tiếng, chẳng muốn nói chuyện.
Chỗ dựa của Lưu Hạo có lớn đến mấy thì có thể qua mặt được Lâm Hàn? Qua được cả nhà họ Lâm à?
"Tiểu Lệ, em đến căn phòng kia chờ tý đi, một hồi là anh sẽ xử lý xong chuyện này thôi", Lâm Hàn mở miệng nói.
"Chồng ơi... Anh...", Dương Lệ lo lắng nói.
"Không sao, em đợi anh một chút là xong ngay ấy mà", ánh mắt Lâm Hàn toát lên vẻ dịu dàng nói.
"Vâng!", rốt cuộc thì Dương Lệ cũng gật đầu, đi sang căn phòng khác rồi đóng cửa lại.
Lưu Hạo cười lạnh nói: "Trần Vô Cực, xem ra ông quyết tâm muốn xen vào chuyện của người khác..."
Bốp!
Ông ta còn chưa nói xong, Lâm Hàn đã đấm cho một phát!
Một đấm đó khiến Lưu Hạo té lên bàn, máu mũi chảy ròng ròng.
"Bà mẹ nó, tên vô dụng nhà mày dám đánh tao à!"
Lưu Hạo trợn mắt, không thể ngờ được Trần Vô Cực còn chưa ra tay mà thằng Lâm Hàn vô dụng kia đã xông tới trước.
"Lên, giết chết nó!", Lưu Hạo hét.
"Đánh cho tao!" Trần Vô Cực cũng lạnh lùng mở miệng.
Đàn em của hai bên lập tức xông vào nhau.
Bốp!
Rầm!
Xoảng!
"A!"
"Giết chết nó!"
Tiếng vũ khí choảng nhau đan xen cùng những tiếng chửi bậy.
Đa số đàn em của Lưu Hạo đều là công nhân trên công trường, tuy vẻ ngoài trông khỏe mạnh nhưng không có nhiều kinh nghiệm đánh nhau.
Còn người Trần Vô Cực dẫn tới toàn là tinh anh đã đi theo ông ta nhiều năm, đánh nhau như cơm bữa nên giàu kinh nghiệm. Vì đánh bại kẻ địch mà có thể giở mọi mánh khóe.
Chỉ trong thời gian ngắn, đám người của Lưu Hạo đã bị dồn ép, sắp tan tác đến nơi.
Còn Lưu Hạo thì đương nhiên không cần phải nói.
Bốp!
Lâm Hàn giơ chân đá mạnh vào bụng ông ta.
Cơ thể Lưu Hạo giống như con diều đứt dây bay ngược ra sau đâm vào bàn ghế, rồi ngã xuống bàn ăn kế bên.
"Thằng ăn hại nhà mày vậy mà lại dám đánh tao ư!"
Lưu Hạo hét lên: "Mày có biết chỗ dựa của tao là ai không? Mày có biết với thực lực của tao thì giết mày chỉ đơn giản như giết một con kiến?"
"Thằng hèn, con kiến như mày lấy đâu ra can đảm để đánh tao thế hả!"
Ông ta nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt đầy thù hận kèm theo sự khó tin. Lưu Hạo quả thật không tin nổi, tại sao Lâm Hàn lại dám đánh ông ta.
Cái loại hèn nhát như thế lẽ nào không sợ chết?
Không sợ thế lực của ông ta ư?
"Đồ rác rưởi, ông đây có mấy chục ngàn đàn em, tiêu ít tiền là có thể quăng mày xuống sông Trường Giang cho cá ăn rồi!", Lưu Hạo lại hét.
"Rác rưởi?", Lâm Hàm cười lạnh, giẫm mạnh lên mặt Lưu Hạo.
Bịch!
"Nói tôi là rác rưởi, nhưng giờ ông lại bị thằng rác rưởi là tôi đây giẫm dưới chân, thế ông là thứ gì?", Lâm Hàn cúi đầu, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Lưu Hạo.
Ông ta bị Lâm Hàn nhìn đến phát run, vậy mà lại có cảm giác như bị dã thú theo dõi.
Mà lúc này, trận chiến bên ngoài cũng đến hồi kết thúc, người Lưu Hạo dẫn tới đều quằn quại rên rỉ trên mặt đất.
"Thích bắt người ta uống rượu chứ gì?"
Lâm Hàn cầm lấy ly rượu ban nãy của Dương Lệ, dùng mắt ra hiệu.
Ngay lập tức có hai gã đàn em bước tới, banh miệng Lưu Hạo ra.
"Ư ư... Rác rưởi, mày muốn làm gì!"
"Mày muốn làm gì!"
Lưu Hạo liên tục giãy giụa nhưng chẳng làm nên trò trống gì.
Lâm Hàn cầm ly rượu đổ vào miệng ông ta, sau đó lại cầm lấy chai rượu bằng sứ màu xanh rót vào tiếp.
"Thích bắt người ta uống rượu, tôi đây cũng cho ông uống thử!", Lâm Hàn cười lạnh nói.
"Khụ khụ khụ... Thằng rác rưởi!", Lưu Hạo ho khan, muốn nôn rượu ra nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
"Cậu Hàn, bước tiếp theo nên làm gì?", Trần Vô Cực bước tới hỏi.
"Mang ông ta đi".
Lâm Hàn nhìn Lưu Hạo, lại nói: "Ngoài ra thì hỏi ông chủ quán xem mấy thứ bị hư hết bao nhiêu tiền, rồi bồi thường gấp đôi lại cho người ta".
Sau khi nói xong, Lâm Hàn đi sang phòng của Dương Lệ.
"Ông xã!"
Thấy Lâm Hàn tới, Dương Lệ lo lắng đứng lên nói: "Mọi chuyện giờ sao rồi anh, em nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau nên rất lo cho anh".
"Không sao, mọi chuyện đã giải quyết xong cả rồi, em về nhà trước đi", Lâm Hàn cười an ủi cô.
"Còn anh?", Dương Lệ lập tức hỏi.
"Anh còn có chút việc", Lâm Hàn nói.
Dương Lệ im lặng một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu bảo: "Được rồi, em về nhà trước chờ anh vậy, chồng nhớ chú ý an toàn nhé".
Tuy trong lòng cô có vô vàn thắc mắc, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Dương Lệ đi rồi, Lâm Hàn mới bảo người khiêng Lưu Hạo ra khỏi nhà hàng Nippon, ném vào cốp chiếc xe Buick GL8.
...
Trên cầu Trường Giang ở thành phố Đông Hải.
Trời đã nhá nhem tối, ánh trăng tròn vằng vặc chiếu lên mặt sông, làn gió đêm thổi vi vu gợi lên những gợn nước lăn tăn lấp lánh.
Lâm Hàn đứng bên bờ sông, chắp tay sau lưng nhìn cảnh vật trước mặt.
"Cậu Hàn, người đã mang tới rồi", Trần Vô Cực bước tới, đằng sau là hai tên đàn em đang kéo Lưu Hạo.
Lúc này, Lưu Hạo đã không thể đi đứng nổi, mắt trợn ngược, cả người run rẩy, bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu.
"Thuốc này phát huy tác dụng nhanh ghê, tinh thần đã không minh mẫn rồi", Trần Vô Cực cười nói.
"Cột một tảng đá lớn lên người ông ta đi, để ông ta mãi mãi chìm dưới đáy sông", Lâm Hàn nhàn nhạt nói. Khi anh biết Lưu Hạo chuẩn bị bỏ thuốc Dương Lệ thì anh đã muốn giết ông ta.
"Được!"
Trần Vô Cực vẫy ta, lập tức có đàn em đi tìm đá.
"Mày... Chúng mày muốn làm gì?", giọng Lưu Hạo vô cùng yếu ớt, sắc mặt cũng tràn ngập sợ hãi nói.
Chương 72: Lưu Hạo chết
Lúc này, do tác dụng của thuốc, toàn thân ông ta vô lực, nhưng vẫn còn chút ý thức.
Khi nhìn thấy một tên đàn em đang bê hòn đá đến, cơ thể theo bản năng co rúm lại.
“Cậu… Cậu làm gì đấy…”
“Làm gì à? Nếu tôi nhớ không nhầm thì ông định ném tôi xuống sông cho cá ăn nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại, ném ông xuống dưới đó thì tốt hơn.”
Lâm Hàn cười nhìn Lưu Hạo nhưng nụ cười này lại đầy tàn nhẫn và lạnh lùng.
Lưu Hạo đột nhiên kinh hãi: "Cậu... Muốn giết tôi?"
“Không thể nào, cậu không dám giết tôi! Nếu cậu giết tôi thì người đứng sau tôi sẽ báo thù cho tôi!”
Ông ta lại nhìn Trần Vô Cực.
“Trần Vô Cực…Là ông giúp Lâm Hàn chống lưng đúng không? Tại sao ông lại giúp Lâm Hàn? Ông không biết người đứng đằng sau tôi sao?”
“Ông giúp Lâm Hàn chống lưng, kết cục của ông sẽ rất thảm”.
“Chống lưng?”, Trần Vô Cực lắc đầu: “Tôi không phải đang chống lưng cho cậu chủ Lâm mà tôi đang làm việc cho cậu ấy. Nếu nói người đứng sau thì tôi cũng có người đứng sau, đó chính là cậu chủ Lâm.”
“Không thể nào!”
Đồng tử Lưu Hạo co rút lại.
Lâm Hàn này sao có thể xứng làm người đứng sau Trần Vô Cực chứ?
Trần Vô Cực là ai, ông lớn của cả giới thương nhân và xã hội đen ở thành phố Đông Hải này.
Lâm Hàn này có thân phận như thế nào?
Lưu Hạo nhìn Lâm Hàn với ánh mắt không hiểu, kinh ngạc, khó tin.
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, trói chặt vào rồi ném xuống sông đi”.
Lâm Hàn lạnh lùng nói.
Bốn năm tên đàn em bước tới buộc đá vào ngực Lưu Hạo, lúc này do thuốc đã hoàn toàn phát huy tác dụng nên Lưu Hạo chỉ có thể trợn mắt nằm bất động trên mặt đất.
“Hời cho ông quá, để ông chết một cách không đau đớn gì”, đôi mắt Lâm Hàn lóe lên.
Ùm!
Nước bắn tung tóe, Lưu Hạo bị ném xuống sông Trường Giang.
Nước hồ chảy xiết, trong nháy mắt ông ta chìm nghỉm.
“Về thôi, không thể để vợ tôi đợi lâu”.
Lâm Hàn đi về phía xe.
Trần Vô Cực nhìn bóng lưng của Lâm Hàn mà lòng đầy cảm thán.
Bắt đầu từ hôm nay, Lưu Hạo, ông trùm nắm giữ 40% thị phần bất động sản ở thành phố Đông Hải đã biến mất khỏi nhân gian.
Ngày mai, ngành bất động sản chắc chắn sẽ có một cuộc cải tổ lớn, và sau đó sẽ là một hồi gió tanh mưa máu nữa.
Nhưng mấy ai biết rằng kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này chỉ là một thanh niên có vẻ ngoài bình thường, yêu gia đình, thương vợ?
…
“Ông xã, anh về rồi à! Em lo cho anh quá!”, nhìn thấy Lâm Hàn trở về, Dương Lệ lập tức lên tiếng.
Khuôn mặt cô hơi tái đi, và cô vẫn còn kinh hãi.
“Lưu Hạo đó thế nào rồi?”, Dương Lệ hỏi.
“Bị thương nặng phải nhập viện rồi”, Lâm Hàn nói.
“Nhập viện là tốt, loại người này thối nát từ trong xương tủy, ông ta nhập viện rồi thì vừa hay không cần hợp tác với ông ta nữa. Một phần ba công trình thuê ngoài sẽ để cho người khác làm!”, Dương Lệ nghiến răng, tức giận nói.
Lâm Hàn gật đầu.
“Đúng rồi ông xã, Trần Vô Cực là ai?”
Dương Lệ nhịn không được hỏi, cô biết rằng những người ở nhà hàng Nippon đều là người của Trần Vô Cực.
Nếu lúc nãy không có Trần Vô Cực thì nguy rồi.
“Ông ta là một người bạn của anh, anh muốn đi ăn nên hẹn ông ta cùng đi”, Lâm Hàn cười nói.
“Vừa hay Trần Vô Cực cũng dẫn theo nhân viên cấp dưới cùng đi ăn ở nhà hàng kia, trùng hợp gặp phải chuyện này”.
“Dưới ông ta còn có nhân viên, xem ra là một ông chủ, em nhìn cách ăn mặc của ông ta tuy bình thường nhưng lại có một loại khí chất, chức vụ chắc không thấp. Ông xã, anh làm sao mà quen được người này vậy?”
Dương Lệ lại không nhịn được hỏi.
“Ờ, lúc đi dạo công viên xem mấy ông già chơi cờ rồi quen”, Lâm Hàn tùy tiện nghĩ ra câu trả lời.
Dương Lệ gật đầu, tin là thật: “Người ta đã giúp chúng ta một việc lớn, nếu có thời gian thì mời ông ta đến nhà ăn bữa cơm, cảm ơn tử tế”.
“Ừ, hôm nào anh hỏi, đợi ông ta có thời gian thì mời ông ta đến”, Lâm Hàn nói.
…
Trên tầng cao nhất của tòa nhà số 1 Fortune Plaza ở thành phố Đông Hải, Lâm Hàn đứng chắp tay sau lưng nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Tôn Minh đứng phía sau báo cáo công việc với anh.
“Cậu chủ Lâm, Bành Thành đã đến Châu Phi và bắt đầu tiếp quản dự án ở đó”.
"Sau khi Lưu Hạo chết, dự án khu Bành Hộ đã bị bỏ trống. Chúng tôi cũng đang tìm kiếm đối tác. Nếu cậu chủ Lâm có đề xuất nào, cậu có thể cho tôi biết bất cứ lúc nào".
"Ngoài ra, quỹ đầu tư Nhân Phàm đang chuẩn bị đầu tư vào một công ty tài chính và dự kiến sẽ thành lập một ngân hàng ở thành phố Đông Hải. Quỹ đầu tư Nhân Phàm của chúng ta nắm giữ nhiều cổ phần nhất. Cậu chủ Lâm có thể sắp xếp người ..."
Lâm Hàn yên lặng lắng nghe.
Đây chính là người có tiền, có quyền, có thế lực.
Mỗi ngày không cần bán mạng kiếm tiền, vì để nuôi gia đình mà mệt mỏi như con chó.
Khi đạt đến đẳng cấp này, anh không cần làm gì cả, chỉ cần tùy ý tiết lộ một chút tin tức, liền có thể khiến người bình thường thăng quan tiến chức vùn vụt.
“Đúng rồi, biệt thự ở núi Vân Mộng cũng đã bắt đầu tu sửa, chúng tôi đã mời nhà thiết kế hàng đầu, giải thưởng vô số và có địa vị rất cao trong giới thiết kế ở Pháp”.
Tôn Minh nhấn điều khiển từ xa, máy chiếu bật lên, và một bức tranh xuất hiện trên tường văn phòng:
"Nhà thiết kế đó đưa cho tôi năm phương án thiết kế trang trí nhà cửa, mời anh xem qua.”
Lâm Hàn nhìn hình chiếu trên tường, xem kỹ từng cái mới nói:
“Cái thứ ba đi, cô ấy thích phong cách lãng mạn, bầu không khí ấm cúng”.
“Vâng, vậy thì cái thứ ba nhé, lát nữa tôi sẽ thông báo cho kiến trúc sư”, Tôn Minh gật đầu, tắt máy chiếu.
Bỗng nhiên, điện thoại của Lâm Hàn đổ chuông.
“Alo, bà xã à”, Lâm Hàn nghe điện thoại, trong mắt xuất hiện một tia dịu dàng.
“Ông xã, không xong rồi!”
Trong điện thoại truyền đến âm thanh lo lắng của Dương Lệ: “Nhã Thiến vừa mới nhắn tin cho em, cô ấy nói không muốn sống nữa, muốn tự sát”.
“Cô ta muốn tự sát thì tự sát, em lo lắng làm gì?”
Lâm Hàn cạn lời, anh không có thiện cảm với Chu Nhã Thiến, cô ta muốn uống thuốc hay nhảy lầu tự sát anh cũng không để ý.
“Thế làm sao được!”
Dương Lệ nói: “Tuy rằng Nhã Thiến bình thường nói chuyện khó nghe một chút nhưng bản chất cô ấy vẫn tốt bụng, em không thể trơ mắt nhìn cô ấy tự sát được!”
“Ông xã, anh hãy mau đến đó đi, Nhã Thiến đang ở bên sông Trường Giang, em lo cô ấy sẽ thật sự nhảy xuống sông, em đã đi qua đó rồi, nhưng em… Em không biết bơi”.
“Anh biết rồi, bây giờ anh sẽ đi qua đó”.
Lâm Hàn nói, người anh lo lắng không phải là Chu Nhã Thiến mà là Dương Lệ.
Cô vợ ngốc nghếch của anh không may mà rơi xuống sông Trường Giang thì rắc rối to rồi.
“Không lâu sau, Lâm Hàn đã đến bên bờ sông Trường Giang, anh gọi cho Dương Lệ và tìm thấy cô sau khoảng năm phút”.
Nước sông trong vắt, không ít tàu thuyền đang qua lại, tỏa ra khói và phát ra âm thanh ù ù.
Chu Nhã Thiến đang ngồi bên bờ sông, bên cạnh là nửa chai whisky, trên mặt đẫm nước mắt.
Cô ta vừa khóc vừa lẩm bẩm trong miệng:
“Huhuhu, Lý Vĩnh Phú, em không ngờ anh lại là người như vậy… Huhuhu”
Dương Lệ ở bên cạnh an ủi.
“Có chuyện gì vậy?”, Lâm Hàn đi đến và hỏi.
Nhìn thấy Lâm Hàn, Chu Nhã Thiến cau mày.
“Lâm Hàn, tại sao anh lại đến đây? Tiểu Lệ, cậu gọi anh ta qua à, rồi cười nhạo mình à?”
“Không phải đâu, Nhã Thiến, tớ chỉ lo cậu xảy ra chuyện nên mới gọi chồng tớ đến, có chuyện gì thì còn có người giúp đỡ”, Dương Lệ vội vàng nói.
“Hừ, tớ không tin”.
Chu Nhã Thiến lắc đầu: “Chắc chắn là Lâm Hàn nghe nói tớ muốn tự sát nên đến để cười nhạo tớ”.
Chương 73: Có phải anh thất vọng lắm không?
“Lâm Hàn, trước đây tôi thường xuyên chế nhạo anh, bây giờ anh nhìn thấy tôi bẽ mặt, có phải rất vui không?”, Chu Nhã Thiến lại nói.
“Nhã Thiến, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lý Vĩnh Phú đã làm gì cậu rồi?”, Dương Lệ hỏi: “Hai hôm trước hai người các cậu vẫn còn yêu đương vui vẻ mà?”
“Lý Vĩnh Phú đó là một tên cặn bã!”
“Chu Nhã Thiến tức đến nghiến răng: “Lúc trước tớ bị lời ngon tiếng ngọt của anh ta lừa gạt, cứ nghĩ anh ta thật lòng yêu thương tớ nên tớ đã trao thân cho anh ta”.
“Hả?”
Dương Lệ trợn mắt: “Nhã Thiến, cậu…”
Dương Lệ là một người phụ nữ hơi bảo thủ, theo quan điểm của cô, việc đó phải để sau khi kết hôn mới phát sinh.
Chu Nhã Thiến mắt đỏ hoe, cầm chai whisky lên tu một hơi rồi nói:
“Trời ơi, tớ đã bị lừa”.
“Tối hôm đó, Lý Vĩnh Phú nói với tớ, chỉ cần tớ cho anh ta thì sẽ dẫn tớ về ra mắt bố anh ta rồi sau đó đính hôn với tớ”.
“Nếu thế thì tớ có thể cưới được một người chồng giàu có rồi, tiểu Lệ, cậu cũng biết đấy, lấy được một người giàu có vẫn luôn là mong ước của tớ, vì thế tớ đã đồng ý”.
“Ngày hôm sau, Lý Vĩnh Phú giữ đúng lời hứa, dẫn tớ đến nhà anh ta, gặp Lý Xuân Sinh”.
“Ai biết được…”
Nói đến đây, Chu Nhã Thiến lại khóc.
Dương Lệ nhanh chóng an ủi, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Chu Nhã Thiến.
“Ai biết được Lý Xuân Sinh nói không để cho tớ bước vào nhà họ Lý, nói khoảng cách giữa tớ và Lý Vĩnh Phú quá lớn. Con trai ông ta chắc chắn phải lấy một tiểu thư nhà giàu có”.
Tiếng khóc của Chu Nhã Thiến càng lớn:
“Điều càng làm tớ đau lòng hơn là Lý Vĩnh Phú nói với tớ, bố anh ta phản đối thì anh ta cũng không có cách nào khác, không thể kết hôn với tớ… Huhuhu!”
“Lâm Hàn, mong ước lấy nhà giàu của tôi tan tành rồi, có phải anh rất vui không?”, Chu Nhã Thiến ngẩng đầu và nhìn Lâm Hàn.
“Cô lấy hay không lấy nhà giàu thì liên quan gì đến tôi?”, Lâm Hàn trợn tròn mắt.
“Hừ, anh đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ gì!”
Chu Nhã Thiến hừ lạnh: “Lúc trước tôi thường chế nhạo anh, coi thường anh, trong lòng anh hận tôi, chỉ là không thể hiện ra mặt thôi!”
“Nếu giấc mơ lấy nhà giàu của tôi thành hiện thực, anh chắc chắn rất ghen tỵ và khó chịu. Nhưng bây giờ mong ước của tôi tan thành mây khói rồi, trong lòng anh không biết vui đến mức nào!”
Lâm Hàn lắc đầu, cũng lười nói chuyện với Chu Nhã Thiến.
“Nhã Thiến, chúng ta quay về đi, ngoài bờ sông gió to, dễ bị cảm lắm!”, Dương Lệ muốn kéo Chu Nhã Thiến lên.
“Không đi, để tớ khóc một lúc!”
Chu Nhã Thiến vùng vẫy: “Tiểu Lệ, cậu không biết trong lòng tớ khó chịu như thế nào đâu, tớ cứ tưởng rằng Lý Vĩnh Phú là người tốt, nhưng không ngờ rằng anh ta lại là tên cặn bã, chỉ biết dùng lời đường mật lừa tớ!”
Lần này, Chu Nhã Thiến mất cả chì lẫn chài.
“Không sao đâu Nhã Thiến, đàn ông tốt còn nhiều, chỉ cần cậu kiên nhẫn và không vội vàng thì chắc chắn cậu sẽ giống như tớ, tìm được người đàn ông tốt.”, Dương Lệ an ủi nói.
Trong lòng cô, Lâm Hàn chính là hình tượng người đàn ông hoàn hảo, tốt đẹp.
“Ý cậu là, Lâm Hàn là một người đàn ông tốt?”
Châu Nhã Thiến sửng sốt: “Tiểu Lệ, cậu đang an ủi tớ hay nguyền rủa tớ? Cho dù đàn ông trên thế giới này chết hết rồi thì tớ cũng không bao giờ tìm người như Lâm Hàn!”
“Haiz”.
Dương Lệ biết Chu Nhã Thiến có thành kiến sâu sắc với Lâm Hàn.
Lúc này, điện thoại của Chu Nhã Thiến bất ngờ đổ chuông.
“Lý Vĩnh Phú gọi…”
Nhìn thấy dãy số, Chu Nhã Thiến có chút bất ngờ, trong mắt hiện lên vẻ oán hận: "Tên cặn bã này gọi điện vào lúc này làm gì!"
Tuy rằng tức giận nhưng Chu Nhã Thiến vẫn nghe điện thoại.
Chỉ cần vẫn còn giữ quan hệ với Lý Vĩnh Phú thì giấc mơ lấy nhà giàu vẫn còn chút hy vọng.
“Alo, Nhã Thiến, anh xin lỗi, anh sai rồi”.
Chu Nhã Thiến vừa bắt máy, tiếng nói của Lý Vĩnh Phú truyền đến, vừa mở miệng là anh ta nói xin lỗi.
“Anh không sai, là em sai, là em ngốc nên mới tin lời đường mật của anh”, Chu Nhã Thiến lạnh lùng nói.
“Nhã Thiến, anh xin lỗi”, Lý Vĩnh Phú nói: “Anh vừa mới xin bố anh, ông ấy đồng ý chuyện kết hôn của chúng ta rồi, nhưng mà phải xem xét một, hai tháng nữa mới được đính hôn”.
“Sao cơ?”
Sắc mặt Chu Nhã Thiến thay đổi, cô ta tưởng mình nghe nhầm, vui mừng hỏi:
“Thật không? Vĩnh Phú, ý anh là bác trai đồng ý chuyện kết hôn của chúng ta rồi?”
“Đúng rồi! Hay là để bố anh nói chuyện với em?”
“Vâng vâng vâng!”
Chu Nhã Thiến run lên vì phấn khích.
“Ừ, Nhã Thiến à, những lời bác nói lúc trước có chút khó nghe, bác xin lỗi cháu”, trong điện thoại truyền đến tiếng nói của người đàn ông trung niên.
“Bác cũng cảm thấy cháu rất được, nếu như cháu và Vĩnh Phú có thể sống cùng nhau hai tháng thì bác sẽ để hai đứa đính hôn.
“Vâng ạ! Cháu biết rồi, bác ơi, cháu chắc chắn sẽ làm tốt!”
Chu Nhã Thiến vội vàng nói.
Cúp điện thoại, Chu Nhã Thiến lau đi nước mắt, cô ta có cảm giác bản thân đang nằm mơ.
Vừa mới vì chuyện kết hôn mà đau lòng tuyệt vọng đến nỗi muốn nhảy xuống sông tự sát, bỗng nhiên Lý Xuân Sinh lại đồng ý?
Cô ta cảm thấy mình bỗng chốc từ địa ngục bay lên thiên đàng.
“Lâm Hàn, để anh thất vọng rồi!”
Chu Nhã Thiến nhìn Lâm Hàn: “Lý Xuân Sinh lại đồng ý chuyện cưới xin của tôi rồi, chỉ cần tôi làm tốt là có thể bước vào cửa nhà giàu rồi. Đợi mười mấy năm nữa khi Lý Xuân Sinh chết thì tất cả gia sản sẽ thuộc về tôi”.
“Lâm Hàn, có phải bây giờ anh rất thất vọng, rất khó chịu?”
“Nếu như cô không muốn nhảy sông nữa thì mau về nhà đi , không thì vợ tôi vẫn còn muốn ở bên cô, gió lớn như vậy, tôi không muốn vợ tôi bị ốm đâu”, Lâm Hàn nói với vẻ mặt không cảm xúc.
“Hừ, trong lòng anh chắc chắn không dễ chịu!”, Chu Nhã Thiến hừ nhẹ một tiếng.
Lâm Hàn không thèm phí lời, kéo Dương Lệ lên: “Bà xã, chúng ta về nhà thôi”.
…
Cùng lúc đó, tại một văn phòng làm việc ở thành phố Đông Hải.
“Bố ơi, Nhã Thiến cúp điện thoại rồi”.
Lý Vĩnh Phú bỏ điên thoại xuống.
Ngồi trước mặt anh ta là một người đàn ông trung niên, đeo kính gọng vàng, mặc vest, trán hơi hói nhưng toàn thân lại toát ra khí chất ngời ngời.
Người này chính là bố của Lý Vĩnh Phú, một trong những ông trùm bất động sản ở thành phố Đông Hải, Lý Xuân Sinh.
Ngồi bên kia sô pha là một người đàn ông bụng bia, cổ tay quấn băng, nhìn tướng mạo thì chính là Phùng Thạch.
“Chậc chậc, Vĩnh Phú rất hiểu chuyện”.
Phùng Thạch cười khà khà: “Hôm đó ở Disneyland, tôi đã thích Chu Nhã Thiến đó rồi. Hai ngày nữa hãy đưa cô ta lên giường của tôi thì việc hợp tác của chúng ta sẽ thành công Lý Xuân Sinh ạ”.
Lý Xuân Sinh gật đầu: “Phùng Thạch, với thân phận của ông thì bên cạnh chẳng thiếu phụ nữ, tại sao nhất định phải là Chu Nhã Thiến?”
“Tôi đã đuổi cô ta đi rồi, loại phụ nữ xinh đẹp lẳng lơ mà mơ tưởng bước vào nhà họ Lý chúng tôi. Đúng là nằm mơ! Vừa nhìn thấy cô ta là tôi đã biết trong lòng cô ta nghĩ gì!”
“Nếu không phải vì ông thì tôi không bao giờ hạ mình xin lỗi một người phụ nữ”.
Phùng Thạch cười nói: “Không còn cách nào khác, ai bảo hôm đó tôi lại thích cô ta rồi. Nhưng mà phải cảm ơn Vĩnh Phú, nếu không có Vĩnh Phú thì không dễ xử lý người phụ nữ này”.
“Chú Thạch, đây là việc cháu nên làm, còn Chu Nhã Thiến đối với cháu chỉ là một món đồ chơi”, Lý Vĩnh Phú nhanh chóng nói:
“Cứ tưởng cô ta là nữ thần nhưng theo đuổi được rồi thì thấy cô ta cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Chương 74: Công chức
“Vĩnh Phú à, ngày hôm đó trước cổng Disneyland tôi đã nói rồi mà”.
Phùng Thạch trợn mắt nói: “Hổ phụ sinh hổ tử, bố cậu như thế nào thì cậu sẽ như thế đấy. Bố con cậu cùng một kiểu giống nhau, một khi theo đuổi được phụ nữ rồi, chơi chán rồi, không còn cảm giác thì sẽ vứt bỏ họ!”
Nghe những lời này, vẻ mặt của Lý Xuân Sinh đột nhiên có chút ngại ngùng.
“Chú Thạch nói đúng ạ”, Lý Vĩnh Phú cố nặn ra một nụ cười.
“Ngày hôm đó ở Disneyland cậu còn nói với tôi, Chu Nhã Thiến là bạn gái cậu làm tôi buồn cười quá!”, Phùng Thạch cười to.
“Được rồi Phùng Thạch, tôi đã đồng ý yêu cầu của ông rồi, bây giờ đến lúc chúng ta nên bàn bạc về việc hợp tác thôi. Vĩnh Phú, con ra ngoài trước đi”, Lý Xuân Sinh mở miệng, Lý Vĩnh Phú ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng làm việc.
“Lưu Hạo chết rồi, chết một cách đột ngột, không rõ ràng. Đến bây giờ tôi cũng không biết được là ai đã làm chuyện đó”, đôi mắt của Lý Xuân Sinh lóe lên.
“Nhưng ông ta chết rồi thì ngành bất động sản ở thành phố Đông Hải chắc chắn sẽ trải qua một cuộc cải tổ lớn, đây là cơ hội ngàn năm có một”.
Nói đến công việc, Phùng Thạch trở nên nghiêm túc: “Đúng thế, công trình cải tạo khu Bành Hộ có thể nói là công trình lớn nhất hiện nay ở thành phố Đông Hải, Lưu Hạo chết thì một phần ba công trình bị bỏ trống”.
“Việc chúng ta cần làm hiện tại là tìm người tổng phụ trách Dương Lệ, lôi kéo quan hệ với cô ấy, nói không chừng chúng ta có thể nuốt gọn miếng thịt béo bở này!”
Lý Xuân Sinh gật đầu.
“Nếu như tôi và ông nuốt được miếng thịt béo bở này thì có thể ngồi lên vị trí của Lưu Hạo ngày trước, ở trên cao muôn người, là người đứng đầu của ngành bất động sản ở thành phố Đông Hải. Tôi nói thật, vị trí này rất hấp dẫn”.
“Tôi cũng nghĩ như vậy”.
Phùng Thạch xoa xoa cái bụng bia rồi cười với Lý Xuân Sinh, trong lòng hai con cáo già này đều đang tính toán.
…
Chạng vạng tối ngày hôm sau, sau khi ăn tối xong thì Lâm Hàn và Dương Lệ nắm tay nhau đi dạo trong công viên.
“Ông xã, anh nhìn này!”
Dương Lệ chỉ núi Vân Mộng: “Biệt thự tốt nhất lưng chừng núi đã bắt đầu được tu sửa”.
Từ đây nhìn qua, có thể lờ mờ nhìn thấy cổng của biệt thự, có người đang đi lại, còn có một số thiết bị đang đươc chuyển vào trong biệt thự.
Lâm Hàn gật đầu: “Nếu như có người đã đấu giá được biệt thự thì đương nhiên phải sửa sang lại cho đẹp chứ. Kiểu biệt thự này thường là để mua cho người yêu”.
“Thế thì hạnh phúc quá!”
Dương Lệ hai mắt lấp lánh rồi kéo tay Lâm Hàn, trìu mến nói:
“Nhưng ở bên cạnh anh em cũng rất hạnh phúc, em rất thích những ngày bình dị an ổn như thế này. Thật thích khi mỗi tối cùng nhau đi bộ”.
“Haha, đợi thêm một thời gian nữa rồi chúng ra sẽ đi dạo ở núi Vân Mộng”, Lâm Hàn mỉm cười.
“Ông xã à, anh nói phét ở trước mặt em cũng được nhưng đừng bao giờ nói vậy trước mặt bố, nếu không bố lại mắng anh đấy”, Dương Lệ trừng mắt với Lâm Hàn.
“Đặc biệt là núi Vân Mộng, anh cũng biết đấy, bố em vẫn luôn mơ ước về biệt thự núi Vân Mộng”.
Lâm Hàn cười mà không nói.
Bỗng nhiên điện thoại của Dương Lệ reo, là Dương Cảnh Đào gọi đến.
“Tiểu Lệ à, đến ăn cơm đi”.
“Lại gọi đến ăn cơm?”, Dương Lệ cau mày, không muốn đi.
Mỗi lần Dương Cảnh Đào gọi đến ăn cơm là y như rằng có chuyện không vui.
“Không phải bố mời con ăn cơm mà là cậu của con. Con trai cậu trúng tuyển công chức ở Sở Y tế nên mời mọi người đến để liên hoan ở khách sạn Đông Thắng”, Dương Cảnh Đào nói thêm một câu.
“À đúng rồi, giám đốc Trương của Sở Y tế cũng đến, ông ta là người có chức quyền, phải nể mặt. Nếu có thể thì đừng dẫn Lâm Hàn đến, mất mặt lắm”.
“Không được”, Dương Lệ nói: “Chồng con không đi thì con cũng không đi”.
“Được được được, nghe lời con vậy”.
Dương Cảnh Đào có chút không kiên nhẫn: “Nhưng mà bố nói trước, Lâm Hàn nếu như làm người ta chê cười trên bàn ăn thì đừng trách bố không nể mặt!”
Sau đó Dương Cảnh Đào cúp điện thoại.
“Gọi chúng ta đến ăn cơm à?”
Lâm Hàn hỏi, anh đã nghe được hết những lời nói trong điện thoại của bố vợ.
Dương Lệ gật đầu: “Con trai của cậu em thi đỗ công chức, bữa cơm này không biết hoành tráng tới mức nào, đi xem thử đi!”
Nửa tiếng sau, Lâm Hàn và Dương Lệ đến khách sạn Đông Thắng.
Mọi người vẫn chưa đến hết, trên bàn ăn chỉ có Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải, Dương Duyệt và cậu của Dương Lệ.
“Trời ơi, lần này con trai cậu có thể thi đỗ được công chức thì phải cảm ơn Tứ Hải rất nhiều!”, Cậu của Dương Lệ, Trần Đại Lâm vẻ mặt cảm kích.
“Ngày hôm đó ở bệnh viện, cậu chỉ thuận miệng nói là con trai cậu muốn thi công chức, nhờ Tứ Hải giúp đỡ, thật không ngờ Tứ Hải vẫn ghi nhớ trong lòng”.
“Tứ Hải quan hê rộng, nhờ giám đốc Trương giúp đỡ nên con trai cậu đã thi đỗ công chức trong Sở Y tế”.
“Cảm ơn cháu, Tứ Hải, cậu mời cháu một ly!”
Trần Đại Lâm đứng dậy, cầm ly rượu lên, muốn mời rượu Triệu Tứ Hải.
“Cậu ơi, cậu đừng làm thế, cháu tổn thọ mất!”
Triệu Tứ Hải vội vàng đứng dậy, cũng cầm ly rượu lên:
“Nếu nói mời rượu thì phải là cháu mời cậu, dù sao thì cậu cũng là bậc cha chú. Hơn nữa, chúng ta là người một nhà, tiểu Tùng thi công chức là chuyện trong nhà thì cháu đương nhiên phải giúp đỡ rồi!”
“Cậu ơi, cháu mời cậu một ly!”
Triệu Tứ Hải uống cạn ly rượu.
“Được! Được lắm!”
Trần Đại Lâm giờ ngón tay cái lên với Triệu Tứ Hải.
“Anh Cảnh Đào, anh có được người con rể như thế này thật là có phúc! Hiếu thảo, lễ độ! So với Lâm Hàn cái đồ bỏ đi ấy thì một trời một vực”.
Nghe những lời này thì Dương Cảnh Đào vô cùng nở mày nở mặt: “Cậu nó à, trên bàn ăn đừng nhắc đến tên Lâm Hàn vô dụng, em đợi mà xem, sớm muộn gì anh cũng sẽ đuổi Lâm Hàn ra khỏi nhà họ Dương”.
“Anh làm vậy là đúng, Dương Lệ lấy Lâm Hàn như bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, em ủng hộ quyết định của anh!”, Trần Đại Lâm nói:
“À đúng rồi, em nghe nói anh đã mai mối cho tiểu Lệ, điều kiện của nhà trai rất tốt, có năm căn nhà ở thành phố Đông Hải!”
Ông ta vừa nói dứt lời thì Lâm Hàn và Dương Lệ từ ngoài bước vào.
Dương Cảnh Đào nhìn thấy Lâm Hàn thì cau mày:
“Hừ, cậu đừng nhắc chuyện này, càng nhắc anh càng tức, tên Bành Thành đó bị điều đến châu Phi làm việc rồi”.
“Đi châu Phi, thế thì chuyện này hỏng rồi còn gì?”, Trần Đại Lâm thay đổi sắc mặt.
“Cũng không rõ nữa, trong điện thoại, Bành Thành nói rằng đây là nhiệm vụ mà Quỹ đầu tư Nhân Phàm giao cho anh ta. Đợi anh ta từ châu Phi trở về thì chức vụ của anh ta chắc chắn sẽ cao và thu nhập cũng sẽ tăng lên rất nhiều!”, Dương Cảnh Đào nói.
Trần Đại Lâm gật đầu: “Có lẽ là vậy, đến những nơi đó rồi về thì sẽ có kinh nghiệm đầy mình, trong công ty sẽ có tiếng nói, chắc chắn sẽ được thăng chức, đến lúc đó tiểu Lệ lấy anh ta cũng không muộn”.
Lúc này, Lâm Hàn và Dương Lệ đã ngồi vào bàn.
“Ừ, nhưng không thể chỉ chăm mỗi một cái cây, trong lúc Bành Thành vắng mặt, vẫn phải tiếp tục mai mối, nói không chừng sẽ tìm được mối tối hơn. Tóm lại là tên vô dụng Lâm Hàn chắc chắn không thể tiếp tục ở lại nhà họ Dương!”
Dương Cảnh Đào liếc nhìn Lâm Hàn, nói với vẻ mặt không biểu cảm.
Mà Triệu Tứ Hải thì hết nhìn Dương Lệ rồi lại nhìn Lâm Hàn, mang theo vẻ thương hại:
“Lâm Hàn này bị cắm sừng mà không biết. Loại người như Lưu Hạo muốn có được Dương Lệ không phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?”
Lúc này, lại có một người bước vào.
Chương 75: Trưởng phòng Trương đến
Cậu ta mặc áo sơ mi trắng, đi đôi giày da bóng loáng, mái tóc đen chải ngược ra sau, trông rất sáng sủa, chỉ khoảng hai mươi tuổi.
Đây chính là Trần Tùng, con trai của Trần Đại Lâm.
Cậu ta hết sức vui mừng, vì vừa thi đỗ công chức nên cực kỳ đắc ý, bước đi cũng khoan khoái phiêu diêu, cảm giác mình như nghệ sĩ nổi tiếng vậy, đi tới đâu cũng được người khác quan tâm, tiền đồ tươi đẹp cũng đang vẫy tay với cậu ta.
Quyền lực, tiền tài, gái đẹp...
“Giám đốc Trương nói rồi, mấy phút nữa ông ấy sẽ đến đây”. Sau khi tiến vào phòng, Trần Tùng nói vậy.
Dương Cảnh Đào gật đầu rồi nhìn về phía Lâm Hàn đầy cảnh cáo:
“Lâm Hàn, tôi biết cậu không có bản lĩnh mà còn kiêu ngạo ngông cuồng, nhưng lát nữa giám đốc tới đây, tốt nhất cậu nên biết điều, đừng làm tôi mất mặt”.
“Vâng ạ”, Lâm Hàn gật đầu, thần thái không hề dao động.
Bấy giờ Dương Cảnh Đào mới yên tâm hơn: “Đại Lâm à, Tiểu Tùng thi đỗ công chức rồi, sau này gia đình cậu sẽ vươn tới tầm cao mới!”
“Dù vươn tới đâu cũng không thể so với gia đình nhà anh được, sau này Tiểu Tùng còn phải nhờ Tứ Hải chăm sóc nhiều!”, Trần Đại Lâm cười to.
“Anh Tứ Hải! Em thi đỗ công chức là nhờ có anh giúp đỡ, em sẽ không quên ơn huệ này đâu. Xin kính anh một chén!”
Trần Tùng bưng chén rượu lên, kính rượu với Triệu Tứ Hải.
“Tiểu Tùng, không cần khách sáo thế đâu, người một nhà cả mà”.
Triệu Tứ Hải cười khà khà: “Giám đốc Trương nói rồi, ông ấy rất coi trọng cậu, đợi qua vài năm nữa, giám đốc Trương được thăng chức lên cao hơn, vị trí giám đốc này sẽ để lại cho cậu!”
Hai mắt Trần Tùng sáng ngời, cực kỳ mừng rỡ.
“Cảm ơn anh Tứ Hải!”
Cậu ta biết rằng nếu không nhờ Triệu Tứ Hải nói đỡ, giám đốc Trương chắc chắn sẽ không như vậy.
Trần Tùng đảo mắt nhìn về phía Lâm Hàn, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ khinh miệt, cậu ta nói với Dương Cảnh Đào:
“Bác Dương, cháu cũng biết chuyện bác đang tìm mối cho chị Tiểu Lệ. Đợi khi nào vào sở y tế làm việc rồi, cháu sẽ để ý xem trong đơn vị có thanh niên tài giỏi nào còn độc thân và phù hợp với chị ấy không, nếu có, cháu sẽ dẫn mối giúp bác!”
“Được lắm! Tiểu Tùng còn trẻ thế mà đã hiểu chuyện như vậy rồi! Chuyện hôn nhân đại sự của Tiểu Lệ đành giao cho cháu nhé!”
Dương Cảnh Đào cười tươi như hoa, rất vui lòng.
“Còn về phần Lâm Hàn…”
Trần Tùng nhìn về phía Lâm Hàn: “Vốn dĩ tôi cũng không định mời kẻ vô dụng như anh tới ăn cơm đâu, nhưng trên pháp luật, anh vẫn là chồng của chị Tiểu Lệ, đành để anh ăn chực một bữa vậy!”
“Tiểu Tùng, cậu ăn nói chú ý một chút”, Dương Lệ nhíu mày.
“Chị Tiểu Lệ, tại sao chị lại bảo vệ thằng vô dụng này thế nhỉ?”, Trần Tùng tỏ ra không hiểu:
“Tên Lâm Hàn này đâu xứng làm chồng chị? Cùng là con rể với nhau, chị nhìn xem, cách biệt của anh ta với anh Tứ Hải lớn đến mức nào!”
“Đây là chuyện của tôi, không cần cậu xía vào”, Dương Lệ lạnh lùng đáp.
Trần Tùng đang định nói gì đó thì tiếng ô tô từ bên ngoài vọng lại.
Một chiếc Volkswagen Passat đỗ bên ngoài khách sạn.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên bước xuống.
Người này mặc âu phục chỉnh tề, đeo kính, khoảng hơn bốn mươi tuổi, từ đầu đến chân toát ra sự uy nghiêm, đó là thứ khí chất mà chỉ người làm quan mới có được.
“Giám đốc Trương!”
Ai nấy hai mắt sáng ngời.
Người vừa đến chính là giám đốc của sở Y tế thành phố Đông Hải, Trương Chấn
“Chào mọi người!”
Trương Chấn vào phòng, cười ha hả.
“Giám đốc Trương, ông có thể tới đây, nể mặt ăn cùng tôi bữa cơm, đúng là vinh hạnh quá!”, Trần Đại Lâm nói.
“Đúng thế!”
“Giám đốc Trương, mời ngồi!”
Đám đông đứng hết dậy, mặt mày rạng rỡ, lộ rõ vẻ lấy lòng.
“Hửm?”
Hai mắt Dương Cảnh Đào lóe lên, phát hiện Lâm Hàn vẫn đang ngồi im không hề nhúc nhích.
“Lâm Hàn, cậu làm gì thế?”
Dương Cảnh Đào lập tức trách mắng: “Giám đốc Trương hạ cố đến đây, nể mặt ăn cùng chúng ta bữa cơm, mọi người đứng dậy chào đón, tại sao cậu dám ngồi hả?”
“Chú em Lâm Hàn, mau đứng dậy đi!”
Triệu Tứ Hải nói: “Những lúc như thế này, không thể thiếu lễ phép được!”
“Hờ hờ, có lẽ cậu ta cũng coi thường cả giám đốc Trương đấy! Đừng tưởng mình giỏi giang hơn cả giám đốc Trương!”, Dương Duyệt cười nhạo.
“Lâm Hàn, cậu học theo anh rể lớn của cậu đi, cái khác không học được chứ lịch sự là phải họ chứ! Đừng không hiểu gì về đối nhân xử thế như vậy!”
Ông cậu Trần Đại Lâm cất lời với vẻ giận dữ, nếu Lâm Hàn này làm giám đốc Trương nổi giận rồi liên lụy tới con trai Trần Tùng thì phiền phức lắm.
“Lâm Hàn, mau đứng dậy đi! Đừng không biết điều như thế!”
Trần Tùng quát lên: “Nếu tên vô dụng nhà anh không đứng dậy thì mời anh cút ngay cho, chỗ này không hoan nghênh anh!”
Trương Chấn cũng nhìn về phía Lâm Hàn, nhíu mày, trong lòng có vẻ bất mãn.
Nhưng ông ta vẫn mỉm cười xua tay: “Không sao, thanh niên không hiểu chuyện, mọi người dùng bữa đi!”
Nghe được câu này, đám đông thở phào một hơi, xem ra giám đốc Trương không nổi giận.
“Lâm Hàn, coi như anh may mắn, giám đốc Trương khoan dung độ lượng không so đo với anh!”, Trần Tùng liếc mắt nhìn Lâm Hàn với vẻ coi thường:
“Lần này tôi tha cho anh, nếu lần sau tôi mời cơm nữa, hi vọng tên vô dụng nhà anh đừng mặt dày tới đây ăn chực”.
“Giám đốc Trương, ông đúng là người rộng lượng!”
Ông cậu Trần Đại Lâm giơ ngón cái lên: “Lâm Hàn vô lễ, mong ông đừng để bụng, nó là dạng vô dụng thế đấy, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi thôi! Nào nào, mời ông ngồi!”
Trần Đại Lâm mời Trương Chấn ngồi vào ghế chủ tọa.
Trương Chấn lắc đầu: “Tôi ngồi bên cạnh là được rồi, ghế chủ tọa cứ để trống đấy, lúc đến đây, giám đốc sở nói với tôi, nghe nói trong khoa có đồng nghiệp mới, ông ấy cũng muốn tới đây xem thử”.
Nghe đến đây, đám đông lập tức im lặng, ai cũng suy ngẫm, lòng không khỏi suy đoán, có vẻ lúng túng và bất an.
Giám đốc sở là ai thế?
Đến cả giám đốc Trương cũng gọi giám đốc, chẳng lẽ người sắp đến là…
“Giám đốc Trương, giám đốc sở mà ông nhắc tới là…”
Hai mắt Trần Tùng sáng lên, vôi vàng đánh tiếng hỏi thăm.
“Chính là giám đốc Vương Vi Dân của chúng ta đấy”, Trương Chấn bình thản đáp.
Giám đốc Vương sẽ đến đây!
Đám đông có mặt ở đó sững người.
Giám đốc Vương, tất nhiên là giám đốc Sở Y tế thành phố Đông Hải rồi.
Đây là cán bộ cấp thành phố đấy, thậm chí có khả năng trong năm năm tới sẽ nhậm chức ủy viên ban thường vụ của thành phố, là nhân viên có thực quyền ở thành phố Đông Hải!
So với Vương Vi Dân thì đám người ở đây đều là dân thường hết.
Cảm giác này giống như khi bách tính nhận được thông tin huyện lệnh sẽ đến gia đình họ ăn cơm trong thời cổ đại.
Căng thẳng, thấp thỏm, ngóng đợi, bất an…
“Giám đốc Vương sẽ đến đây thật ư?”
Trần Tùng không kiềm chế được mà gặng hỏi, tuy rằng đã thi đỗ công chức, nhưng đến bây giờ cậu ta chưa từng gặp mặt giám đốc Vương.
Nếu lần này giám đốc Vương tới đây, vậy thì cậu ta phải thể hiện thật tốt, có lợi cho con đường công danh sự nghiệp sau này.
“Tôi cũng không chắc lắm, giám đốc Vương bận rộn nhiều việc, chưa biết chừng không đến được, tóm lại, vị trí chủ tọa này cứ chừa lại cho ông ấy!”, Trương Chấn nói.
“Giám đốc Trương nói có lý!”
Trần Tùng gật đầu: “Cho dù giám đốc Vương không đến thì vị trí chủ tọa này cứ để lại cho ông ấy, không được ngồi!”
“Đúng thế!”, Trần Đại Lâm gật đầu: “Giám đốc Vương quyền cao chức trọng, ông ấy nói tới xem thử, chúng tôi đã vui lắm rồi!”
“Được rồi, ăn cơm trước đi đã”, giám đốc Trương nói.
Đám đông khai tiệc, bắt đầu dùng bữa.
Trên bàn toàn là những món đặc sắc, cá sốt chua Tây Hồ, mù tạt khô xào thịt, đậu phụ chưng thịt cua… hương sắc vẹn toàn.
“Giám đốc Trương, thời gian trước tôi đổ bệnh phải nằm viện, nhờ ông giúp đỡ mới được chuyển viện!”
Dương Cảnh Đào bưng chén rượu lên, mở lời.
"Dương Lệ, Lưu Hạo tôi cũng chẳng muốn giấu cô nữa!"
Lưu Hạo nhìn Dương Lệ, nhếch miệng cười nói: "Tôi, nhìn trúng cô rồi. Từ giờ về sau, cô chính là người phụ nữ của tôi! Đêm nay tôi sẽ ngủ cô!"
"Ngoài ra thì cậu ta chắc là chồng cô nhỉ..."
Ánh mắt Lưu Hạo nhìn về phía Lâm Hàn: "Nghe nói cậu ta là một thằng vô dụng, mỗi ngày chỉ biết ở nhà ăn no chờ chết, chậc chậc chậc, sướng ghê ta ơi, có thể lấy được người vợ xinh đẹp như Dương Lệ luôn".
"Có điều, hôm nay cậu mọc sừng chắc rồi đó! Lưu Hạo tôi chơi người phụ nữ của cậu là phúc của cậu!"
"Chồng ơi..."
Dương Lệ nắm lấy tay Lâm Hàn, cơ thể mềm mại khẽ run lên vì sợ.
"Không sao", Lâm Hàn xoa đầu Dương Lệ nói.
"Không sao? Tự mình an ủi hả?"
Lưu Hạo cười he he, nói: "Thằng hèn đúng là thằng hèn, vợ mình sắp bị ngủ vậy mà còn không tức giận, đúng là thằng hèn! Chắc là thấy ông đây có nhiều người như vậy nên sợ chứ gì!"
Sắc mặt Lâm Hàn vẫn vô cùng bình tĩnh.
Mí mắt Trần Vô Cực giật giật, từ nhỏ Lâm Hàn đã được dạy dỗ lễ nghi rất tốt nên hiếm khi lộ ra cảm xúc của mình, gần như là không thể hiện một chút xíu nào ra ngoài.
Còn bây giờ, trên người Lâm Hàn lại chẳng có chút cảm xúc nào hết.
Vậy chỉ có một nguyên nhân, đó là Lâm Hàn đang tức giận.
Cảm xúc càng dao động mạnh thì càng được che giấu tốt!
"Lưu Hạo, nhiều người chứ gì?" Trần Vô Cực cười, ông ta vỗ tay một cái.
Két!
Két!
Két!
Bảy tám cánh cửa được mở ra, lại có thêm một đám người ùa vào, nhìn thì có khoảng bốn năm mươi người, ai cũng cao to vạm vỡ và cho người ta cảm giác rất lợi hại.
"Chuyện gì thế này?"
"Sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy!"
Đám đàn em của Lưu Hạo có chút hoang mang, không ngờ mình bỗng nhiên bị bao vây.
"Trần Vô Cực, vì một người phụ nữ mà ông muốn xen vào việc của tôi ư?"
Lưu Hạo lạnh mặt nói: "Tôi biết địa vị của ông ở trong giới, nhưng Lưu Hạo tôi có thể lăn lộn tới cái vị trí này, đằng sau cũng có chỗ dựa!"
"Nếu ông đối đầu với tôi thì cả hai cùng thiệt hại mà thôi. Đến lúc đó, người đứng đằng sau tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu!"
"Chỗ dựa?" Trần Vô Cực chế nhạo một tiếng, chẳng muốn nói chuyện.
Chỗ dựa của Lưu Hạo có lớn đến mấy thì có thể qua mặt được Lâm Hàn? Qua được cả nhà họ Lâm à?
"Tiểu Lệ, em đến căn phòng kia chờ tý đi, một hồi là anh sẽ xử lý xong chuyện này thôi", Lâm Hàn mở miệng nói.
"Chồng ơi... Anh...", Dương Lệ lo lắng nói.
"Không sao, em đợi anh một chút là xong ngay ấy mà", ánh mắt Lâm Hàn toát lên vẻ dịu dàng nói.
"Vâng!", rốt cuộc thì Dương Lệ cũng gật đầu, đi sang căn phòng khác rồi đóng cửa lại.
Lưu Hạo cười lạnh nói: "Trần Vô Cực, xem ra ông quyết tâm muốn xen vào chuyện của người khác..."
Bốp!
Ông ta còn chưa nói xong, Lâm Hàn đã đấm cho một phát!
Một đấm đó khiến Lưu Hạo té lên bàn, máu mũi chảy ròng ròng.
"Bà mẹ nó, tên vô dụng nhà mày dám đánh tao à!"
Lưu Hạo trợn mắt, không thể ngờ được Trần Vô Cực còn chưa ra tay mà thằng Lâm Hàn vô dụng kia đã xông tới trước.
"Lên, giết chết nó!", Lưu Hạo hét.
"Đánh cho tao!" Trần Vô Cực cũng lạnh lùng mở miệng.
Đàn em của hai bên lập tức xông vào nhau.
Bốp!
Rầm!
Xoảng!
"A!"
"Giết chết nó!"
Tiếng vũ khí choảng nhau đan xen cùng những tiếng chửi bậy.
Đa số đàn em của Lưu Hạo đều là công nhân trên công trường, tuy vẻ ngoài trông khỏe mạnh nhưng không có nhiều kinh nghiệm đánh nhau.
Còn người Trần Vô Cực dẫn tới toàn là tinh anh đã đi theo ông ta nhiều năm, đánh nhau như cơm bữa nên giàu kinh nghiệm. Vì đánh bại kẻ địch mà có thể giở mọi mánh khóe.
Chỉ trong thời gian ngắn, đám người của Lưu Hạo đã bị dồn ép, sắp tan tác đến nơi.
Còn Lưu Hạo thì đương nhiên không cần phải nói.
Bốp!
Lâm Hàn giơ chân đá mạnh vào bụng ông ta.
Cơ thể Lưu Hạo giống như con diều đứt dây bay ngược ra sau đâm vào bàn ghế, rồi ngã xuống bàn ăn kế bên.
"Thằng ăn hại nhà mày vậy mà lại dám đánh tao ư!"
Lưu Hạo hét lên: "Mày có biết chỗ dựa của tao là ai không? Mày có biết với thực lực của tao thì giết mày chỉ đơn giản như giết một con kiến?"
"Thằng hèn, con kiến như mày lấy đâu ra can đảm để đánh tao thế hả!"
Ông ta nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt đầy thù hận kèm theo sự khó tin. Lưu Hạo quả thật không tin nổi, tại sao Lâm Hàn lại dám đánh ông ta.
Cái loại hèn nhát như thế lẽ nào không sợ chết?
Không sợ thế lực của ông ta ư?
"Đồ rác rưởi, ông đây có mấy chục ngàn đàn em, tiêu ít tiền là có thể quăng mày xuống sông Trường Giang cho cá ăn rồi!", Lưu Hạo lại hét.
"Rác rưởi?", Lâm Hàm cười lạnh, giẫm mạnh lên mặt Lưu Hạo.
Bịch!
"Nói tôi là rác rưởi, nhưng giờ ông lại bị thằng rác rưởi là tôi đây giẫm dưới chân, thế ông là thứ gì?", Lâm Hàn cúi đầu, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Lưu Hạo.
Ông ta bị Lâm Hàn nhìn đến phát run, vậy mà lại có cảm giác như bị dã thú theo dõi.
Mà lúc này, trận chiến bên ngoài cũng đến hồi kết thúc, người Lưu Hạo dẫn tới đều quằn quại rên rỉ trên mặt đất.
"Thích bắt người ta uống rượu chứ gì?"
Lâm Hàn cầm lấy ly rượu ban nãy của Dương Lệ, dùng mắt ra hiệu.
Ngay lập tức có hai gã đàn em bước tới, banh miệng Lưu Hạo ra.
"Ư ư... Rác rưởi, mày muốn làm gì!"
"Mày muốn làm gì!"
Lưu Hạo liên tục giãy giụa nhưng chẳng làm nên trò trống gì.
Lâm Hàn cầm ly rượu đổ vào miệng ông ta, sau đó lại cầm lấy chai rượu bằng sứ màu xanh rót vào tiếp.
"Thích bắt người ta uống rượu, tôi đây cũng cho ông uống thử!", Lâm Hàn cười lạnh nói.
"Khụ khụ khụ... Thằng rác rưởi!", Lưu Hạo ho khan, muốn nôn rượu ra nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
"Cậu Hàn, bước tiếp theo nên làm gì?", Trần Vô Cực bước tới hỏi.
"Mang ông ta đi".
Lâm Hàn nhìn Lưu Hạo, lại nói: "Ngoài ra thì hỏi ông chủ quán xem mấy thứ bị hư hết bao nhiêu tiền, rồi bồi thường gấp đôi lại cho người ta".
Sau khi nói xong, Lâm Hàn đi sang phòng của Dương Lệ.
"Ông xã!"
Thấy Lâm Hàn tới, Dương Lệ lo lắng đứng lên nói: "Mọi chuyện giờ sao rồi anh, em nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau nên rất lo cho anh".
"Không sao, mọi chuyện đã giải quyết xong cả rồi, em về nhà trước đi", Lâm Hàn cười an ủi cô.
"Còn anh?", Dương Lệ lập tức hỏi.
"Anh còn có chút việc", Lâm Hàn nói.
Dương Lệ im lặng một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu bảo: "Được rồi, em về nhà trước chờ anh vậy, chồng nhớ chú ý an toàn nhé".
Tuy trong lòng cô có vô vàn thắc mắc, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Dương Lệ đi rồi, Lâm Hàn mới bảo người khiêng Lưu Hạo ra khỏi nhà hàng Nippon, ném vào cốp chiếc xe Buick GL8.
...
Trên cầu Trường Giang ở thành phố Đông Hải.
Trời đã nhá nhem tối, ánh trăng tròn vằng vặc chiếu lên mặt sông, làn gió đêm thổi vi vu gợi lên những gợn nước lăn tăn lấp lánh.
Lâm Hàn đứng bên bờ sông, chắp tay sau lưng nhìn cảnh vật trước mặt.
"Cậu Hàn, người đã mang tới rồi", Trần Vô Cực bước tới, đằng sau là hai tên đàn em đang kéo Lưu Hạo.
Lúc này, Lưu Hạo đã không thể đi đứng nổi, mắt trợn ngược, cả người run rẩy, bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu.
"Thuốc này phát huy tác dụng nhanh ghê, tinh thần đã không minh mẫn rồi", Trần Vô Cực cười nói.
"Cột một tảng đá lớn lên người ông ta đi, để ông ta mãi mãi chìm dưới đáy sông", Lâm Hàn nhàn nhạt nói. Khi anh biết Lưu Hạo chuẩn bị bỏ thuốc Dương Lệ thì anh đã muốn giết ông ta.
"Được!"
Trần Vô Cực vẫy ta, lập tức có đàn em đi tìm đá.
"Mày... Chúng mày muốn làm gì?", giọng Lưu Hạo vô cùng yếu ớt, sắc mặt cũng tràn ngập sợ hãi nói.
Chương 72: Lưu Hạo chết
Lúc này, do tác dụng của thuốc, toàn thân ông ta vô lực, nhưng vẫn còn chút ý thức.
Khi nhìn thấy một tên đàn em đang bê hòn đá đến, cơ thể theo bản năng co rúm lại.
“Cậu… Cậu làm gì đấy…”
“Làm gì à? Nếu tôi nhớ không nhầm thì ông định ném tôi xuống sông cho cá ăn nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại, ném ông xuống dưới đó thì tốt hơn.”
Lâm Hàn cười nhìn Lưu Hạo nhưng nụ cười này lại đầy tàn nhẫn và lạnh lùng.
Lưu Hạo đột nhiên kinh hãi: "Cậu... Muốn giết tôi?"
“Không thể nào, cậu không dám giết tôi! Nếu cậu giết tôi thì người đứng sau tôi sẽ báo thù cho tôi!”
Ông ta lại nhìn Trần Vô Cực.
“Trần Vô Cực…Là ông giúp Lâm Hàn chống lưng đúng không? Tại sao ông lại giúp Lâm Hàn? Ông không biết người đứng đằng sau tôi sao?”
“Ông giúp Lâm Hàn chống lưng, kết cục của ông sẽ rất thảm”.
“Chống lưng?”, Trần Vô Cực lắc đầu: “Tôi không phải đang chống lưng cho cậu chủ Lâm mà tôi đang làm việc cho cậu ấy. Nếu nói người đứng sau thì tôi cũng có người đứng sau, đó chính là cậu chủ Lâm.”
“Không thể nào!”
Đồng tử Lưu Hạo co rút lại.
Lâm Hàn này sao có thể xứng làm người đứng sau Trần Vô Cực chứ?
Trần Vô Cực là ai, ông lớn của cả giới thương nhân và xã hội đen ở thành phố Đông Hải này.
Lâm Hàn này có thân phận như thế nào?
Lưu Hạo nhìn Lâm Hàn với ánh mắt không hiểu, kinh ngạc, khó tin.
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, trói chặt vào rồi ném xuống sông đi”.
Lâm Hàn lạnh lùng nói.
Bốn năm tên đàn em bước tới buộc đá vào ngực Lưu Hạo, lúc này do thuốc đã hoàn toàn phát huy tác dụng nên Lưu Hạo chỉ có thể trợn mắt nằm bất động trên mặt đất.
“Hời cho ông quá, để ông chết một cách không đau đớn gì”, đôi mắt Lâm Hàn lóe lên.
Ùm!
Nước bắn tung tóe, Lưu Hạo bị ném xuống sông Trường Giang.
Nước hồ chảy xiết, trong nháy mắt ông ta chìm nghỉm.
“Về thôi, không thể để vợ tôi đợi lâu”.
Lâm Hàn đi về phía xe.
Trần Vô Cực nhìn bóng lưng của Lâm Hàn mà lòng đầy cảm thán.
Bắt đầu từ hôm nay, Lưu Hạo, ông trùm nắm giữ 40% thị phần bất động sản ở thành phố Đông Hải đã biến mất khỏi nhân gian.
Ngày mai, ngành bất động sản chắc chắn sẽ có một cuộc cải tổ lớn, và sau đó sẽ là một hồi gió tanh mưa máu nữa.
Nhưng mấy ai biết rằng kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này chỉ là một thanh niên có vẻ ngoài bình thường, yêu gia đình, thương vợ?
…
“Ông xã, anh về rồi à! Em lo cho anh quá!”, nhìn thấy Lâm Hàn trở về, Dương Lệ lập tức lên tiếng.
Khuôn mặt cô hơi tái đi, và cô vẫn còn kinh hãi.
“Lưu Hạo đó thế nào rồi?”, Dương Lệ hỏi.
“Bị thương nặng phải nhập viện rồi”, Lâm Hàn nói.
“Nhập viện là tốt, loại người này thối nát từ trong xương tủy, ông ta nhập viện rồi thì vừa hay không cần hợp tác với ông ta nữa. Một phần ba công trình thuê ngoài sẽ để cho người khác làm!”, Dương Lệ nghiến răng, tức giận nói.
Lâm Hàn gật đầu.
“Đúng rồi ông xã, Trần Vô Cực là ai?”
Dương Lệ nhịn không được hỏi, cô biết rằng những người ở nhà hàng Nippon đều là người của Trần Vô Cực.
Nếu lúc nãy không có Trần Vô Cực thì nguy rồi.
“Ông ta là một người bạn của anh, anh muốn đi ăn nên hẹn ông ta cùng đi”, Lâm Hàn cười nói.
“Vừa hay Trần Vô Cực cũng dẫn theo nhân viên cấp dưới cùng đi ăn ở nhà hàng kia, trùng hợp gặp phải chuyện này”.
“Dưới ông ta còn có nhân viên, xem ra là một ông chủ, em nhìn cách ăn mặc của ông ta tuy bình thường nhưng lại có một loại khí chất, chức vụ chắc không thấp. Ông xã, anh làm sao mà quen được người này vậy?”
Dương Lệ lại không nhịn được hỏi.
“Ờ, lúc đi dạo công viên xem mấy ông già chơi cờ rồi quen”, Lâm Hàn tùy tiện nghĩ ra câu trả lời.
Dương Lệ gật đầu, tin là thật: “Người ta đã giúp chúng ta một việc lớn, nếu có thời gian thì mời ông ta đến nhà ăn bữa cơm, cảm ơn tử tế”.
“Ừ, hôm nào anh hỏi, đợi ông ta có thời gian thì mời ông ta đến”, Lâm Hàn nói.
…
Trên tầng cao nhất của tòa nhà số 1 Fortune Plaza ở thành phố Đông Hải, Lâm Hàn đứng chắp tay sau lưng nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Tôn Minh đứng phía sau báo cáo công việc với anh.
“Cậu chủ Lâm, Bành Thành đã đến Châu Phi và bắt đầu tiếp quản dự án ở đó”.
"Sau khi Lưu Hạo chết, dự án khu Bành Hộ đã bị bỏ trống. Chúng tôi cũng đang tìm kiếm đối tác. Nếu cậu chủ Lâm có đề xuất nào, cậu có thể cho tôi biết bất cứ lúc nào".
"Ngoài ra, quỹ đầu tư Nhân Phàm đang chuẩn bị đầu tư vào một công ty tài chính và dự kiến sẽ thành lập một ngân hàng ở thành phố Đông Hải. Quỹ đầu tư Nhân Phàm của chúng ta nắm giữ nhiều cổ phần nhất. Cậu chủ Lâm có thể sắp xếp người ..."
Lâm Hàn yên lặng lắng nghe.
Đây chính là người có tiền, có quyền, có thế lực.
Mỗi ngày không cần bán mạng kiếm tiền, vì để nuôi gia đình mà mệt mỏi như con chó.
Khi đạt đến đẳng cấp này, anh không cần làm gì cả, chỉ cần tùy ý tiết lộ một chút tin tức, liền có thể khiến người bình thường thăng quan tiến chức vùn vụt.
“Đúng rồi, biệt thự ở núi Vân Mộng cũng đã bắt đầu tu sửa, chúng tôi đã mời nhà thiết kế hàng đầu, giải thưởng vô số và có địa vị rất cao trong giới thiết kế ở Pháp”.
Tôn Minh nhấn điều khiển từ xa, máy chiếu bật lên, và một bức tranh xuất hiện trên tường văn phòng:
"Nhà thiết kế đó đưa cho tôi năm phương án thiết kế trang trí nhà cửa, mời anh xem qua.”
Lâm Hàn nhìn hình chiếu trên tường, xem kỹ từng cái mới nói:
“Cái thứ ba đi, cô ấy thích phong cách lãng mạn, bầu không khí ấm cúng”.
“Vâng, vậy thì cái thứ ba nhé, lát nữa tôi sẽ thông báo cho kiến trúc sư”, Tôn Minh gật đầu, tắt máy chiếu.
Bỗng nhiên, điện thoại của Lâm Hàn đổ chuông.
“Alo, bà xã à”, Lâm Hàn nghe điện thoại, trong mắt xuất hiện một tia dịu dàng.
“Ông xã, không xong rồi!”
Trong điện thoại truyền đến âm thanh lo lắng của Dương Lệ: “Nhã Thiến vừa mới nhắn tin cho em, cô ấy nói không muốn sống nữa, muốn tự sát”.
“Cô ta muốn tự sát thì tự sát, em lo lắng làm gì?”
Lâm Hàn cạn lời, anh không có thiện cảm với Chu Nhã Thiến, cô ta muốn uống thuốc hay nhảy lầu tự sát anh cũng không để ý.
“Thế làm sao được!”
Dương Lệ nói: “Tuy rằng Nhã Thiến bình thường nói chuyện khó nghe một chút nhưng bản chất cô ấy vẫn tốt bụng, em không thể trơ mắt nhìn cô ấy tự sát được!”
“Ông xã, anh hãy mau đến đó đi, Nhã Thiến đang ở bên sông Trường Giang, em lo cô ấy sẽ thật sự nhảy xuống sông, em đã đi qua đó rồi, nhưng em… Em không biết bơi”.
“Anh biết rồi, bây giờ anh sẽ đi qua đó”.
Lâm Hàn nói, người anh lo lắng không phải là Chu Nhã Thiến mà là Dương Lệ.
Cô vợ ngốc nghếch của anh không may mà rơi xuống sông Trường Giang thì rắc rối to rồi.
“Không lâu sau, Lâm Hàn đã đến bên bờ sông Trường Giang, anh gọi cho Dương Lệ và tìm thấy cô sau khoảng năm phút”.
Nước sông trong vắt, không ít tàu thuyền đang qua lại, tỏa ra khói và phát ra âm thanh ù ù.
Chu Nhã Thiến đang ngồi bên bờ sông, bên cạnh là nửa chai whisky, trên mặt đẫm nước mắt.
Cô ta vừa khóc vừa lẩm bẩm trong miệng:
“Huhuhu, Lý Vĩnh Phú, em không ngờ anh lại là người như vậy… Huhuhu”
Dương Lệ ở bên cạnh an ủi.
“Có chuyện gì vậy?”, Lâm Hàn đi đến và hỏi.
Nhìn thấy Lâm Hàn, Chu Nhã Thiến cau mày.
“Lâm Hàn, tại sao anh lại đến đây? Tiểu Lệ, cậu gọi anh ta qua à, rồi cười nhạo mình à?”
“Không phải đâu, Nhã Thiến, tớ chỉ lo cậu xảy ra chuyện nên mới gọi chồng tớ đến, có chuyện gì thì còn có người giúp đỡ”, Dương Lệ vội vàng nói.
“Hừ, tớ không tin”.
Chu Nhã Thiến lắc đầu: “Chắc chắn là Lâm Hàn nghe nói tớ muốn tự sát nên đến để cười nhạo tớ”.
Chương 73: Có phải anh thất vọng lắm không?
“Lâm Hàn, trước đây tôi thường xuyên chế nhạo anh, bây giờ anh nhìn thấy tôi bẽ mặt, có phải rất vui không?”, Chu Nhã Thiến lại nói.
“Nhã Thiến, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lý Vĩnh Phú đã làm gì cậu rồi?”, Dương Lệ hỏi: “Hai hôm trước hai người các cậu vẫn còn yêu đương vui vẻ mà?”
“Lý Vĩnh Phú đó là một tên cặn bã!”
“Chu Nhã Thiến tức đến nghiến răng: “Lúc trước tớ bị lời ngon tiếng ngọt của anh ta lừa gạt, cứ nghĩ anh ta thật lòng yêu thương tớ nên tớ đã trao thân cho anh ta”.
“Hả?”
Dương Lệ trợn mắt: “Nhã Thiến, cậu…”
Dương Lệ là một người phụ nữ hơi bảo thủ, theo quan điểm của cô, việc đó phải để sau khi kết hôn mới phát sinh.
Chu Nhã Thiến mắt đỏ hoe, cầm chai whisky lên tu một hơi rồi nói:
“Trời ơi, tớ đã bị lừa”.
“Tối hôm đó, Lý Vĩnh Phú nói với tớ, chỉ cần tớ cho anh ta thì sẽ dẫn tớ về ra mắt bố anh ta rồi sau đó đính hôn với tớ”.
“Nếu thế thì tớ có thể cưới được một người chồng giàu có rồi, tiểu Lệ, cậu cũng biết đấy, lấy được một người giàu có vẫn luôn là mong ước của tớ, vì thế tớ đã đồng ý”.
“Ngày hôm sau, Lý Vĩnh Phú giữ đúng lời hứa, dẫn tớ đến nhà anh ta, gặp Lý Xuân Sinh”.
“Ai biết được…”
Nói đến đây, Chu Nhã Thiến lại khóc.
Dương Lệ nhanh chóng an ủi, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Chu Nhã Thiến.
“Ai biết được Lý Xuân Sinh nói không để cho tớ bước vào nhà họ Lý, nói khoảng cách giữa tớ và Lý Vĩnh Phú quá lớn. Con trai ông ta chắc chắn phải lấy một tiểu thư nhà giàu có”.
Tiếng khóc của Chu Nhã Thiến càng lớn:
“Điều càng làm tớ đau lòng hơn là Lý Vĩnh Phú nói với tớ, bố anh ta phản đối thì anh ta cũng không có cách nào khác, không thể kết hôn với tớ… Huhuhu!”
“Lâm Hàn, mong ước lấy nhà giàu của tôi tan tành rồi, có phải anh rất vui không?”, Chu Nhã Thiến ngẩng đầu và nhìn Lâm Hàn.
“Cô lấy hay không lấy nhà giàu thì liên quan gì đến tôi?”, Lâm Hàn trợn tròn mắt.
“Hừ, anh đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ gì!”
Chu Nhã Thiến hừ lạnh: “Lúc trước tôi thường chế nhạo anh, coi thường anh, trong lòng anh hận tôi, chỉ là không thể hiện ra mặt thôi!”
“Nếu giấc mơ lấy nhà giàu của tôi thành hiện thực, anh chắc chắn rất ghen tỵ và khó chịu. Nhưng bây giờ mong ước của tôi tan thành mây khói rồi, trong lòng anh không biết vui đến mức nào!”
Lâm Hàn lắc đầu, cũng lười nói chuyện với Chu Nhã Thiến.
“Nhã Thiến, chúng ta quay về đi, ngoài bờ sông gió to, dễ bị cảm lắm!”, Dương Lệ muốn kéo Chu Nhã Thiến lên.
“Không đi, để tớ khóc một lúc!”
Chu Nhã Thiến vùng vẫy: “Tiểu Lệ, cậu không biết trong lòng tớ khó chịu như thế nào đâu, tớ cứ tưởng rằng Lý Vĩnh Phú là người tốt, nhưng không ngờ rằng anh ta lại là tên cặn bã, chỉ biết dùng lời đường mật lừa tớ!”
Lần này, Chu Nhã Thiến mất cả chì lẫn chài.
“Không sao đâu Nhã Thiến, đàn ông tốt còn nhiều, chỉ cần cậu kiên nhẫn và không vội vàng thì chắc chắn cậu sẽ giống như tớ, tìm được người đàn ông tốt.”, Dương Lệ an ủi nói.
Trong lòng cô, Lâm Hàn chính là hình tượng người đàn ông hoàn hảo, tốt đẹp.
“Ý cậu là, Lâm Hàn là một người đàn ông tốt?”
Châu Nhã Thiến sửng sốt: “Tiểu Lệ, cậu đang an ủi tớ hay nguyền rủa tớ? Cho dù đàn ông trên thế giới này chết hết rồi thì tớ cũng không bao giờ tìm người như Lâm Hàn!”
“Haiz”.
Dương Lệ biết Chu Nhã Thiến có thành kiến sâu sắc với Lâm Hàn.
Lúc này, điện thoại của Chu Nhã Thiến bất ngờ đổ chuông.
“Lý Vĩnh Phú gọi…”
Nhìn thấy dãy số, Chu Nhã Thiến có chút bất ngờ, trong mắt hiện lên vẻ oán hận: "Tên cặn bã này gọi điện vào lúc này làm gì!"
Tuy rằng tức giận nhưng Chu Nhã Thiến vẫn nghe điện thoại.
Chỉ cần vẫn còn giữ quan hệ với Lý Vĩnh Phú thì giấc mơ lấy nhà giàu vẫn còn chút hy vọng.
“Alo, Nhã Thiến, anh xin lỗi, anh sai rồi”.
Chu Nhã Thiến vừa bắt máy, tiếng nói của Lý Vĩnh Phú truyền đến, vừa mở miệng là anh ta nói xin lỗi.
“Anh không sai, là em sai, là em ngốc nên mới tin lời đường mật của anh”, Chu Nhã Thiến lạnh lùng nói.
“Nhã Thiến, anh xin lỗi”, Lý Vĩnh Phú nói: “Anh vừa mới xin bố anh, ông ấy đồng ý chuyện kết hôn của chúng ta rồi, nhưng mà phải xem xét một, hai tháng nữa mới được đính hôn”.
“Sao cơ?”
Sắc mặt Chu Nhã Thiến thay đổi, cô ta tưởng mình nghe nhầm, vui mừng hỏi:
“Thật không? Vĩnh Phú, ý anh là bác trai đồng ý chuyện kết hôn của chúng ta rồi?”
“Đúng rồi! Hay là để bố anh nói chuyện với em?”
“Vâng vâng vâng!”
Chu Nhã Thiến run lên vì phấn khích.
“Ừ, Nhã Thiến à, những lời bác nói lúc trước có chút khó nghe, bác xin lỗi cháu”, trong điện thoại truyền đến tiếng nói của người đàn ông trung niên.
“Bác cũng cảm thấy cháu rất được, nếu như cháu và Vĩnh Phú có thể sống cùng nhau hai tháng thì bác sẽ để hai đứa đính hôn.
“Vâng ạ! Cháu biết rồi, bác ơi, cháu chắc chắn sẽ làm tốt!”
Chu Nhã Thiến vội vàng nói.
Cúp điện thoại, Chu Nhã Thiến lau đi nước mắt, cô ta có cảm giác bản thân đang nằm mơ.
Vừa mới vì chuyện kết hôn mà đau lòng tuyệt vọng đến nỗi muốn nhảy xuống sông tự sát, bỗng nhiên Lý Xuân Sinh lại đồng ý?
Cô ta cảm thấy mình bỗng chốc từ địa ngục bay lên thiên đàng.
“Lâm Hàn, để anh thất vọng rồi!”
Chu Nhã Thiến nhìn Lâm Hàn: “Lý Xuân Sinh lại đồng ý chuyện cưới xin của tôi rồi, chỉ cần tôi làm tốt là có thể bước vào cửa nhà giàu rồi. Đợi mười mấy năm nữa khi Lý Xuân Sinh chết thì tất cả gia sản sẽ thuộc về tôi”.
“Lâm Hàn, có phải bây giờ anh rất thất vọng, rất khó chịu?”
“Nếu như cô không muốn nhảy sông nữa thì mau về nhà đi , không thì vợ tôi vẫn còn muốn ở bên cô, gió lớn như vậy, tôi không muốn vợ tôi bị ốm đâu”, Lâm Hàn nói với vẻ mặt không cảm xúc.
“Hừ, trong lòng anh chắc chắn không dễ chịu!”, Chu Nhã Thiến hừ nhẹ một tiếng.
Lâm Hàn không thèm phí lời, kéo Dương Lệ lên: “Bà xã, chúng ta về nhà thôi”.
…
Cùng lúc đó, tại một văn phòng làm việc ở thành phố Đông Hải.
“Bố ơi, Nhã Thiến cúp điện thoại rồi”.
Lý Vĩnh Phú bỏ điên thoại xuống.
Ngồi trước mặt anh ta là một người đàn ông trung niên, đeo kính gọng vàng, mặc vest, trán hơi hói nhưng toàn thân lại toát ra khí chất ngời ngời.
Người này chính là bố của Lý Vĩnh Phú, một trong những ông trùm bất động sản ở thành phố Đông Hải, Lý Xuân Sinh.
Ngồi bên kia sô pha là một người đàn ông bụng bia, cổ tay quấn băng, nhìn tướng mạo thì chính là Phùng Thạch.
“Chậc chậc, Vĩnh Phú rất hiểu chuyện”.
Phùng Thạch cười khà khà: “Hôm đó ở Disneyland, tôi đã thích Chu Nhã Thiến đó rồi. Hai ngày nữa hãy đưa cô ta lên giường của tôi thì việc hợp tác của chúng ta sẽ thành công Lý Xuân Sinh ạ”.
Lý Xuân Sinh gật đầu: “Phùng Thạch, với thân phận của ông thì bên cạnh chẳng thiếu phụ nữ, tại sao nhất định phải là Chu Nhã Thiến?”
“Tôi đã đuổi cô ta đi rồi, loại phụ nữ xinh đẹp lẳng lơ mà mơ tưởng bước vào nhà họ Lý chúng tôi. Đúng là nằm mơ! Vừa nhìn thấy cô ta là tôi đã biết trong lòng cô ta nghĩ gì!”
“Nếu không phải vì ông thì tôi không bao giờ hạ mình xin lỗi một người phụ nữ”.
Phùng Thạch cười nói: “Không còn cách nào khác, ai bảo hôm đó tôi lại thích cô ta rồi. Nhưng mà phải cảm ơn Vĩnh Phú, nếu không có Vĩnh Phú thì không dễ xử lý người phụ nữ này”.
“Chú Thạch, đây là việc cháu nên làm, còn Chu Nhã Thiến đối với cháu chỉ là một món đồ chơi”, Lý Vĩnh Phú nhanh chóng nói:
“Cứ tưởng cô ta là nữ thần nhưng theo đuổi được rồi thì thấy cô ta cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Chương 74: Công chức
“Vĩnh Phú à, ngày hôm đó trước cổng Disneyland tôi đã nói rồi mà”.
Phùng Thạch trợn mắt nói: “Hổ phụ sinh hổ tử, bố cậu như thế nào thì cậu sẽ như thế đấy. Bố con cậu cùng một kiểu giống nhau, một khi theo đuổi được phụ nữ rồi, chơi chán rồi, không còn cảm giác thì sẽ vứt bỏ họ!”
Nghe những lời này, vẻ mặt của Lý Xuân Sinh đột nhiên có chút ngại ngùng.
“Chú Thạch nói đúng ạ”, Lý Vĩnh Phú cố nặn ra một nụ cười.
“Ngày hôm đó ở Disneyland cậu còn nói với tôi, Chu Nhã Thiến là bạn gái cậu làm tôi buồn cười quá!”, Phùng Thạch cười to.
“Được rồi Phùng Thạch, tôi đã đồng ý yêu cầu của ông rồi, bây giờ đến lúc chúng ta nên bàn bạc về việc hợp tác thôi. Vĩnh Phú, con ra ngoài trước đi”, Lý Xuân Sinh mở miệng, Lý Vĩnh Phú ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng làm việc.
“Lưu Hạo chết rồi, chết một cách đột ngột, không rõ ràng. Đến bây giờ tôi cũng không biết được là ai đã làm chuyện đó”, đôi mắt của Lý Xuân Sinh lóe lên.
“Nhưng ông ta chết rồi thì ngành bất động sản ở thành phố Đông Hải chắc chắn sẽ trải qua một cuộc cải tổ lớn, đây là cơ hội ngàn năm có một”.
Nói đến công việc, Phùng Thạch trở nên nghiêm túc: “Đúng thế, công trình cải tạo khu Bành Hộ có thể nói là công trình lớn nhất hiện nay ở thành phố Đông Hải, Lưu Hạo chết thì một phần ba công trình bị bỏ trống”.
“Việc chúng ta cần làm hiện tại là tìm người tổng phụ trách Dương Lệ, lôi kéo quan hệ với cô ấy, nói không chừng chúng ta có thể nuốt gọn miếng thịt béo bở này!”
Lý Xuân Sinh gật đầu.
“Nếu như tôi và ông nuốt được miếng thịt béo bở này thì có thể ngồi lên vị trí của Lưu Hạo ngày trước, ở trên cao muôn người, là người đứng đầu của ngành bất động sản ở thành phố Đông Hải. Tôi nói thật, vị trí này rất hấp dẫn”.
“Tôi cũng nghĩ như vậy”.
Phùng Thạch xoa xoa cái bụng bia rồi cười với Lý Xuân Sinh, trong lòng hai con cáo già này đều đang tính toán.
…
Chạng vạng tối ngày hôm sau, sau khi ăn tối xong thì Lâm Hàn và Dương Lệ nắm tay nhau đi dạo trong công viên.
“Ông xã, anh nhìn này!”
Dương Lệ chỉ núi Vân Mộng: “Biệt thự tốt nhất lưng chừng núi đã bắt đầu được tu sửa”.
Từ đây nhìn qua, có thể lờ mờ nhìn thấy cổng của biệt thự, có người đang đi lại, còn có một số thiết bị đang đươc chuyển vào trong biệt thự.
Lâm Hàn gật đầu: “Nếu như có người đã đấu giá được biệt thự thì đương nhiên phải sửa sang lại cho đẹp chứ. Kiểu biệt thự này thường là để mua cho người yêu”.
“Thế thì hạnh phúc quá!”
Dương Lệ hai mắt lấp lánh rồi kéo tay Lâm Hàn, trìu mến nói:
“Nhưng ở bên cạnh anh em cũng rất hạnh phúc, em rất thích những ngày bình dị an ổn như thế này. Thật thích khi mỗi tối cùng nhau đi bộ”.
“Haha, đợi thêm một thời gian nữa rồi chúng ra sẽ đi dạo ở núi Vân Mộng”, Lâm Hàn mỉm cười.
“Ông xã à, anh nói phét ở trước mặt em cũng được nhưng đừng bao giờ nói vậy trước mặt bố, nếu không bố lại mắng anh đấy”, Dương Lệ trừng mắt với Lâm Hàn.
“Đặc biệt là núi Vân Mộng, anh cũng biết đấy, bố em vẫn luôn mơ ước về biệt thự núi Vân Mộng”.
Lâm Hàn cười mà không nói.
Bỗng nhiên điện thoại của Dương Lệ reo, là Dương Cảnh Đào gọi đến.
“Tiểu Lệ à, đến ăn cơm đi”.
“Lại gọi đến ăn cơm?”, Dương Lệ cau mày, không muốn đi.
Mỗi lần Dương Cảnh Đào gọi đến ăn cơm là y như rằng có chuyện không vui.
“Không phải bố mời con ăn cơm mà là cậu của con. Con trai cậu trúng tuyển công chức ở Sở Y tế nên mời mọi người đến để liên hoan ở khách sạn Đông Thắng”, Dương Cảnh Đào nói thêm một câu.
“À đúng rồi, giám đốc Trương của Sở Y tế cũng đến, ông ta là người có chức quyền, phải nể mặt. Nếu có thể thì đừng dẫn Lâm Hàn đến, mất mặt lắm”.
“Không được”, Dương Lệ nói: “Chồng con không đi thì con cũng không đi”.
“Được được được, nghe lời con vậy”.
Dương Cảnh Đào có chút không kiên nhẫn: “Nhưng mà bố nói trước, Lâm Hàn nếu như làm người ta chê cười trên bàn ăn thì đừng trách bố không nể mặt!”
Sau đó Dương Cảnh Đào cúp điện thoại.
“Gọi chúng ta đến ăn cơm à?”
Lâm Hàn hỏi, anh đã nghe được hết những lời nói trong điện thoại của bố vợ.
Dương Lệ gật đầu: “Con trai của cậu em thi đỗ công chức, bữa cơm này không biết hoành tráng tới mức nào, đi xem thử đi!”
Nửa tiếng sau, Lâm Hàn và Dương Lệ đến khách sạn Đông Thắng.
Mọi người vẫn chưa đến hết, trên bàn ăn chỉ có Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải, Dương Duyệt và cậu của Dương Lệ.
“Trời ơi, lần này con trai cậu có thể thi đỗ được công chức thì phải cảm ơn Tứ Hải rất nhiều!”, Cậu của Dương Lệ, Trần Đại Lâm vẻ mặt cảm kích.
“Ngày hôm đó ở bệnh viện, cậu chỉ thuận miệng nói là con trai cậu muốn thi công chức, nhờ Tứ Hải giúp đỡ, thật không ngờ Tứ Hải vẫn ghi nhớ trong lòng”.
“Tứ Hải quan hê rộng, nhờ giám đốc Trương giúp đỡ nên con trai cậu đã thi đỗ công chức trong Sở Y tế”.
“Cảm ơn cháu, Tứ Hải, cậu mời cháu một ly!”
Trần Đại Lâm đứng dậy, cầm ly rượu lên, muốn mời rượu Triệu Tứ Hải.
“Cậu ơi, cậu đừng làm thế, cháu tổn thọ mất!”
Triệu Tứ Hải vội vàng đứng dậy, cũng cầm ly rượu lên:
“Nếu nói mời rượu thì phải là cháu mời cậu, dù sao thì cậu cũng là bậc cha chú. Hơn nữa, chúng ta là người một nhà, tiểu Tùng thi công chức là chuyện trong nhà thì cháu đương nhiên phải giúp đỡ rồi!”
“Cậu ơi, cháu mời cậu một ly!”
Triệu Tứ Hải uống cạn ly rượu.
“Được! Được lắm!”
Trần Đại Lâm giờ ngón tay cái lên với Triệu Tứ Hải.
“Anh Cảnh Đào, anh có được người con rể như thế này thật là có phúc! Hiếu thảo, lễ độ! So với Lâm Hàn cái đồ bỏ đi ấy thì một trời một vực”.
Nghe những lời này thì Dương Cảnh Đào vô cùng nở mày nở mặt: “Cậu nó à, trên bàn ăn đừng nhắc đến tên Lâm Hàn vô dụng, em đợi mà xem, sớm muộn gì anh cũng sẽ đuổi Lâm Hàn ra khỏi nhà họ Dương”.
“Anh làm vậy là đúng, Dương Lệ lấy Lâm Hàn như bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, em ủng hộ quyết định của anh!”, Trần Đại Lâm nói:
“À đúng rồi, em nghe nói anh đã mai mối cho tiểu Lệ, điều kiện của nhà trai rất tốt, có năm căn nhà ở thành phố Đông Hải!”
Ông ta vừa nói dứt lời thì Lâm Hàn và Dương Lệ từ ngoài bước vào.
Dương Cảnh Đào nhìn thấy Lâm Hàn thì cau mày:
“Hừ, cậu đừng nhắc chuyện này, càng nhắc anh càng tức, tên Bành Thành đó bị điều đến châu Phi làm việc rồi”.
“Đi châu Phi, thế thì chuyện này hỏng rồi còn gì?”, Trần Đại Lâm thay đổi sắc mặt.
“Cũng không rõ nữa, trong điện thoại, Bành Thành nói rằng đây là nhiệm vụ mà Quỹ đầu tư Nhân Phàm giao cho anh ta. Đợi anh ta từ châu Phi trở về thì chức vụ của anh ta chắc chắn sẽ cao và thu nhập cũng sẽ tăng lên rất nhiều!”, Dương Cảnh Đào nói.
Trần Đại Lâm gật đầu: “Có lẽ là vậy, đến những nơi đó rồi về thì sẽ có kinh nghiệm đầy mình, trong công ty sẽ có tiếng nói, chắc chắn sẽ được thăng chức, đến lúc đó tiểu Lệ lấy anh ta cũng không muộn”.
Lúc này, Lâm Hàn và Dương Lệ đã ngồi vào bàn.
“Ừ, nhưng không thể chỉ chăm mỗi một cái cây, trong lúc Bành Thành vắng mặt, vẫn phải tiếp tục mai mối, nói không chừng sẽ tìm được mối tối hơn. Tóm lại là tên vô dụng Lâm Hàn chắc chắn không thể tiếp tục ở lại nhà họ Dương!”
Dương Cảnh Đào liếc nhìn Lâm Hàn, nói với vẻ mặt không biểu cảm.
Mà Triệu Tứ Hải thì hết nhìn Dương Lệ rồi lại nhìn Lâm Hàn, mang theo vẻ thương hại:
“Lâm Hàn này bị cắm sừng mà không biết. Loại người như Lưu Hạo muốn có được Dương Lệ không phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?”
Lúc này, lại có một người bước vào.
Chương 75: Trưởng phòng Trương đến
Cậu ta mặc áo sơ mi trắng, đi đôi giày da bóng loáng, mái tóc đen chải ngược ra sau, trông rất sáng sủa, chỉ khoảng hai mươi tuổi.
Đây chính là Trần Tùng, con trai của Trần Đại Lâm.
Cậu ta hết sức vui mừng, vì vừa thi đỗ công chức nên cực kỳ đắc ý, bước đi cũng khoan khoái phiêu diêu, cảm giác mình như nghệ sĩ nổi tiếng vậy, đi tới đâu cũng được người khác quan tâm, tiền đồ tươi đẹp cũng đang vẫy tay với cậu ta.
Quyền lực, tiền tài, gái đẹp...
“Giám đốc Trương nói rồi, mấy phút nữa ông ấy sẽ đến đây”. Sau khi tiến vào phòng, Trần Tùng nói vậy.
Dương Cảnh Đào gật đầu rồi nhìn về phía Lâm Hàn đầy cảnh cáo:
“Lâm Hàn, tôi biết cậu không có bản lĩnh mà còn kiêu ngạo ngông cuồng, nhưng lát nữa giám đốc tới đây, tốt nhất cậu nên biết điều, đừng làm tôi mất mặt”.
“Vâng ạ”, Lâm Hàn gật đầu, thần thái không hề dao động.
Bấy giờ Dương Cảnh Đào mới yên tâm hơn: “Đại Lâm à, Tiểu Tùng thi đỗ công chức rồi, sau này gia đình cậu sẽ vươn tới tầm cao mới!”
“Dù vươn tới đâu cũng không thể so với gia đình nhà anh được, sau này Tiểu Tùng còn phải nhờ Tứ Hải chăm sóc nhiều!”, Trần Đại Lâm cười to.
“Anh Tứ Hải! Em thi đỗ công chức là nhờ có anh giúp đỡ, em sẽ không quên ơn huệ này đâu. Xin kính anh một chén!”
Trần Tùng bưng chén rượu lên, kính rượu với Triệu Tứ Hải.
“Tiểu Tùng, không cần khách sáo thế đâu, người một nhà cả mà”.
Triệu Tứ Hải cười khà khà: “Giám đốc Trương nói rồi, ông ấy rất coi trọng cậu, đợi qua vài năm nữa, giám đốc Trương được thăng chức lên cao hơn, vị trí giám đốc này sẽ để lại cho cậu!”
Hai mắt Trần Tùng sáng ngời, cực kỳ mừng rỡ.
“Cảm ơn anh Tứ Hải!”
Cậu ta biết rằng nếu không nhờ Triệu Tứ Hải nói đỡ, giám đốc Trương chắc chắn sẽ không như vậy.
Trần Tùng đảo mắt nhìn về phía Lâm Hàn, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ khinh miệt, cậu ta nói với Dương Cảnh Đào:
“Bác Dương, cháu cũng biết chuyện bác đang tìm mối cho chị Tiểu Lệ. Đợi khi nào vào sở y tế làm việc rồi, cháu sẽ để ý xem trong đơn vị có thanh niên tài giỏi nào còn độc thân và phù hợp với chị ấy không, nếu có, cháu sẽ dẫn mối giúp bác!”
“Được lắm! Tiểu Tùng còn trẻ thế mà đã hiểu chuyện như vậy rồi! Chuyện hôn nhân đại sự của Tiểu Lệ đành giao cho cháu nhé!”
Dương Cảnh Đào cười tươi như hoa, rất vui lòng.
“Còn về phần Lâm Hàn…”
Trần Tùng nhìn về phía Lâm Hàn: “Vốn dĩ tôi cũng không định mời kẻ vô dụng như anh tới ăn cơm đâu, nhưng trên pháp luật, anh vẫn là chồng của chị Tiểu Lệ, đành để anh ăn chực một bữa vậy!”
“Tiểu Tùng, cậu ăn nói chú ý một chút”, Dương Lệ nhíu mày.
“Chị Tiểu Lệ, tại sao chị lại bảo vệ thằng vô dụng này thế nhỉ?”, Trần Tùng tỏ ra không hiểu:
“Tên Lâm Hàn này đâu xứng làm chồng chị? Cùng là con rể với nhau, chị nhìn xem, cách biệt của anh ta với anh Tứ Hải lớn đến mức nào!”
“Đây là chuyện của tôi, không cần cậu xía vào”, Dương Lệ lạnh lùng đáp.
Trần Tùng đang định nói gì đó thì tiếng ô tô từ bên ngoài vọng lại.
Một chiếc Volkswagen Passat đỗ bên ngoài khách sạn.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên bước xuống.
Người này mặc âu phục chỉnh tề, đeo kính, khoảng hơn bốn mươi tuổi, từ đầu đến chân toát ra sự uy nghiêm, đó là thứ khí chất mà chỉ người làm quan mới có được.
“Giám đốc Trương!”
Ai nấy hai mắt sáng ngời.
Người vừa đến chính là giám đốc của sở Y tế thành phố Đông Hải, Trương Chấn
“Chào mọi người!”
Trương Chấn vào phòng, cười ha hả.
“Giám đốc Trương, ông có thể tới đây, nể mặt ăn cùng tôi bữa cơm, đúng là vinh hạnh quá!”, Trần Đại Lâm nói.
“Đúng thế!”
“Giám đốc Trương, mời ngồi!”
Đám đông đứng hết dậy, mặt mày rạng rỡ, lộ rõ vẻ lấy lòng.
“Hửm?”
Hai mắt Dương Cảnh Đào lóe lên, phát hiện Lâm Hàn vẫn đang ngồi im không hề nhúc nhích.
“Lâm Hàn, cậu làm gì thế?”
Dương Cảnh Đào lập tức trách mắng: “Giám đốc Trương hạ cố đến đây, nể mặt ăn cùng chúng ta bữa cơm, mọi người đứng dậy chào đón, tại sao cậu dám ngồi hả?”
“Chú em Lâm Hàn, mau đứng dậy đi!”
Triệu Tứ Hải nói: “Những lúc như thế này, không thể thiếu lễ phép được!”
“Hờ hờ, có lẽ cậu ta cũng coi thường cả giám đốc Trương đấy! Đừng tưởng mình giỏi giang hơn cả giám đốc Trương!”, Dương Duyệt cười nhạo.
“Lâm Hàn, cậu học theo anh rể lớn của cậu đi, cái khác không học được chứ lịch sự là phải họ chứ! Đừng không hiểu gì về đối nhân xử thế như vậy!”
Ông cậu Trần Đại Lâm cất lời với vẻ giận dữ, nếu Lâm Hàn này làm giám đốc Trương nổi giận rồi liên lụy tới con trai Trần Tùng thì phiền phức lắm.
“Lâm Hàn, mau đứng dậy đi! Đừng không biết điều như thế!”
Trần Tùng quát lên: “Nếu tên vô dụng nhà anh không đứng dậy thì mời anh cút ngay cho, chỗ này không hoan nghênh anh!”
Trương Chấn cũng nhìn về phía Lâm Hàn, nhíu mày, trong lòng có vẻ bất mãn.
Nhưng ông ta vẫn mỉm cười xua tay: “Không sao, thanh niên không hiểu chuyện, mọi người dùng bữa đi!”
Nghe được câu này, đám đông thở phào một hơi, xem ra giám đốc Trương không nổi giận.
“Lâm Hàn, coi như anh may mắn, giám đốc Trương khoan dung độ lượng không so đo với anh!”, Trần Tùng liếc mắt nhìn Lâm Hàn với vẻ coi thường:
“Lần này tôi tha cho anh, nếu lần sau tôi mời cơm nữa, hi vọng tên vô dụng nhà anh đừng mặt dày tới đây ăn chực”.
“Giám đốc Trương, ông đúng là người rộng lượng!”
Ông cậu Trần Đại Lâm giơ ngón cái lên: “Lâm Hàn vô lễ, mong ông đừng để bụng, nó là dạng vô dụng thế đấy, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi thôi! Nào nào, mời ông ngồi!”
Trần Đại Lâm mời Trương Chấn ngồi vào ghế chủ tọa.
Trương Chấn lắc đầu: “Tôi ngồi bên cạnh là được rồi, ghế chủ tọa cứ để trống đấy, lúc đến đây, giám đốc sở nói với tôi, nghe nói trong khoa có đồng nghiệp mới, ông ấy cũng muốn tới đây xem thử”.
Nghe đến đây, đám đông lập tức im lặng, ai cũng suy ngẫm, lòng không khỏi suy đoán, có vẻ lúng túng và bất an.
Giám đốc sở là ai thế?
Đến cả giám đốc Trương cũng gọi giám đốc, chẳng lẽ người sắp đến là…
“Giám đốc Trương, giám đốc sở mà ông nhắc tới là…”
Hai mắt Trần Tùng sáng lên, vôi vàng đánh tiếng hỏi thăm.
“Chính là giám đốc Vương Vi Dân của chúng ta đấy”, Trương Chấn bình thản đáp.
Giám đốc Vương sẽ đến đây!
Đám đông có mặt ở đó sững người.
Giám đốc Vương, tất nhiên là giám đốc Sở Y tế thành phố Đông Hải rồi.
Đây là cán bộ cấp thành phố đấy, thậm chí có khả năng trong năm năm tới sẽ nhậm chức ủy viên ban thường vụ của thành phố, là nhân viên có thực quyền ở thành phố Đông Hải!
So với Vương Vi Dân thì đám người ở đây đều là dân thường hết.
Cảm giác này giống như khi bách tính nhận được thông tin huyện lệnh sẽ đến gia đình họ ăn cơm trong thời cổ đại.
Căng thẳng, thấp thỏm, ngóng đợi, bất an…
“Giám đốc Vương sẽ đến đây thật ư?”
Trần Tùng không kiềm chế được mà gặng hỏi, tuy rằng đã thi đỗ công chức, nhưng đến bây giờ cậu ta chưa từng gặp mặt giám đốc Vương.
Nếu lần này giám đốc Vương tới đây, vậy thì cậu ta phải thể hiện thật tốt, có lợi cho con đường công danh sự nghiệp sau này.
“Tôi cũng không chắc lắm, giám đốc Vương bận rộn nhiều việc, chưa biết chừng không đến được, tóm lại, vị trí chủ tọa này cứ chừa lại cho ông ấy!”, Trương Chấn nói.
“Giám đốc Trương nói có lý!”
Trần Tùng gật đầu: “Cho dù giám đốc Vương không đến thì vị trí chủ tọa này cứ để lại cho ông ấy, không được ngồi!”
“Đúng thế!”, Trần Đại Lâm gật đầu: “Giám đốc Vương quyền cao chức trọng, ông ấy nói tới xem thử, chúng tôi đã vui lắm rồi!”
“Được rồi, ăn cơm trước đi đã”, giám đốc Trương nói.
Đám đông khai tiệc, bắt đầu dùng bữa.
Trên bàn toàn là những món đặc sắc, cá sốt chua Tây Hồ, mù tạt khô xào thịt, đậu phụ chưng thịt cua… hương sắc vẹn toàn.
“Giám đốc Trương, thời gian trước tôi đổ bệnh phải nằm viện, nhờ ông giúp đỡ mới được chuyển viện!”
Dương Cảnh Đào bưng chén rượu lên, mở lời.
Bình luận facebook