-
Chương 156-160
Chương 156: Vương Vi Dân đến
“Vậy được”, Lâm Hàn gật đầu.
“Cậu Lâm đợi một lát, tôi giúp cậu gói cái này lại!”
Lý Sơn Trúc mang rồng vàng năm móng đi.
Khoảng mười phút sau ông ấy trở lại, trên tay còn cầm một chiếc hộp nhỏ màu đen tinh xảo.
Ông ấy cung kính đặt chiếc hộp trước mặt Lâm Hàn:
“Cậu Lâm, bên trong chiếc hộp này chính là rồng vàng năm móng, để làm nổi bật khí chất của rồng vàng, tôi đã rắc bột vàng lên toàn thân nó, khi ánh đèn chiếu vào nhất định sẽ lấp lánh ánh vàng, cậu Lâm có thể đem về nhà từ từ chiêm ngưỡng”.
“Được”, Lâm Hàn nhận lấy hộp nhỏ, nhàn nhạt nói: “Nếu không còn việc gì nữa thì ông ra ngoài đi, tôi còn phải ăn cơm”.
“Vâng, vậy tôi không làm phiền cậu Lâm ăn cơm nữa!”
Lý Sơn Trúc chớp mắt, vội vàng khom người cùng giám đốc Trần rời khỏi phòng.
Sau khi hai người rời đi, cả căn phòng rơi vào im lặng.
Hàn Hình Nhi, Vương Huy, Lương Sảng mỗi người một ánh mắt nhìn Lâm Hàn.
“Ông chủ Lý cung kính với cậu ta như vậy, tên nhóc này thật sự không nói khoác đấy chứ? Thiên Thượng Nhân Gian là của cậu ta sao?”, Vương Huy ầm thầm nhìn Lâm Hàn.
“Đây là tên nghèo kiết xác ăn vụng hôm đó sao?”
Vẻ mặt Lương Sảng khó hiểu, sau đó lộ ra ánh mắt chán ghét: “Nếu như anh ta thật sự là ông chủ của Thiên Thượng Nhân Gian thì tại sao lại chạy chiếc xe đạp rách nát như vậy, còn tới siêu thị của mình ăn vụng? Hừ, nhất định là loại người lù khù vác lu chạy, giả làm người nghèo đây mà!”
“Cho dù anh ta có tiền thì cũng có thể giàu được đến đâu cơ chứ? Lẽ nào có thể giàu hơn cả cậu Vương? Người như anh ta mãi mãi không thể xứng với Hinh Nhi, hơn nữa còn làm cho người khác cảm thấy giả tạo!”
Tóm lại, nói thế nào thì bữa cơm này cả Lương Sảng và Vương Huy đều ăn không ngon miệng.
Thiên Thượng Nhân Gian này đều là của Lâm Hàn.
Ăn cơm ở cái nhà hàng nghèo nàn này, bọn họ thấy không thoải mái.
Nửa tiếng sau, bọn họ đã ăn xong cơm.
“Phục vụ”, Lâm Hàn gọi.
Phục vụ đi vào.
“Gói hết mấy món này lại cho tôi, cá chỉ còn xương thì không cần gói đâu. Trứng cá tầm, nấm truffle, Hasma đều gói lại hết đi”, Lâm Hàn nói một cách tự nhiên.
“Vâng”, phục vụ trả lời.
“Cậu Vương, vừa nãy tôi đã nói sẽ không để lãng phí, ăn không hết thì gói lại đem về nhà, nhất định không để anh tiêu tiền vô ích đâu”, Lâm Hàn cười nói.
“Hừ! Đồ nghèo hèn!”
Vương Huy hừ lạnh: “Nhất định là lúc nhỏ sống nghèo túng quen rồi, ăn bữa cơm thôi mà cũng gói mang về, thật mất mặt!”
“Phải đấy, bây giờ có tiền thì sao chứ, bản chất vẫn không thay đổi”, Lương Sảng cũng lạnh nhạt nói: “Không kìm được mà đến siêu thị nhà tôi ăn vụng, nói không chừng lúc trước là một tên trộm, chỉ là đột nhiên trở thành người có tiền thôi!”
“Vương Huy, Lương Sảng, Lâm Hàn là bạn trai của tớ, mong các cậu có thể nói chuyện lịch sự một chút!”, chân mày lá liễu của Hàn Hinh Nhi chau lại, giọng nói lạnh băng.
Vương Huy và Lương Sảng lập tức im miệng.
Không phải vì vẻ ngoài xinh đẹp của Hàn Hinh Nhi làm họ ngại nổi giận, mà bởi vì cô ta là con gái cưng của gia đình giàu có nhất thành phố Đông Hải này, nếu như làm cho cô ta tức giận, ai biết sẽ gặp phải rắc rối gì!
“Nếu đã ăn xong rồi thì chúng ta về nhà thôi!”
Lâm Hàn cầm lấy hộp thức ăn và chiếc hộp nhỏ tinh xảo lúc nãy đi ra ngoài. Anh đến bãi đỗ xe trước, dắt xe đạp ra.
“Lâm Hàn, nhà anh ở đâu vậy, em đưa anh về!”, Hàn Hinh Nhi mở miệng, ấn chìa khoá xe, đèn trước và sau của chiếc Mercedes-Benz G-Class nhấp nháy.
“Không cần đâu, anh tự về được, bây giờ rất tắc đường, chạy xe đạp còn nhanh hơn nhiều”, Lâm Hàn đặt hộp thức ăn vào trong giỏ xe.
“Ý, Hinh Nhi, đừng nói cậu không biết nhà Lâm Hàn ở đâu đấy nhé!”, Lương Sảng kêu nhẹ một tiếng, ánh mắt thay đổi.
“Bạn trai mình mới quen, còn chưa hỏi tới”, Hàn Hinh Nhi nói.
“Lâm Hàn, anh chạy xe đạp, chẳng lẽ là sống ở khu Bành Hộ? Nếu quả thật sống ở khu Bành Hộ, vậy tôi tiện đường đưa anh về luôn”.
Lương Sảng cũng nhấn khoá xe, đèn trước sau của chiếc Mercedes-Benz E3501 nhấp nháy, chiếc xe này cùng loại với chiếc của Lâm Hàn.
Lâm Hàn không phản ứng gì với Lương Sảng, ngồi lên xe, đạp bàn đạp, nói với Hàn Hinh Nhi:
“Hinh Nhi, anh đi trước đây, em đi đường nhớ chú ý an toàn!”
Nói rồi, đạp xe đi mất.
“Hừ, chạy xe đạp rách mà cũng sĩ diện gớm, ai không biết còn tưởng cậu lái Mercedes-Benz đấy!", Vương Huy hừ lạnh, ánh mắt khinh thường.
...
Về đến nhà, Lâm Hàn đặt hộp thức ăn và rồng vàng năm móng lên bàn.
“Sắp 10h rồi, cậu đi đâu mà muộn như thế này mới về?”, Dương Cảnh Đào đang ngồi trên sofa xem TV, nhìn thấy Lâm Hàn liền hỏi.
“Đi ăn cơm với bạn”, Lâm Hàn lạnh nhạt trả lời.
“Ăn cơm? Cùng đám bạn trộm gà bắt chó đó chứ gì!”
Dương Cảnh Đào nhìn thấy chiếc hộp được gói lại, hời hợt hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đồ ăn thừa, con gói mang về”.
“Hơ hơ, Lâm Hàn, cậu đem cơm thừa canh cặn về nhà cho ai ăn hả?”, Dương Cảnh Đào trợn mắt.
“Nói gì thì cũng là người sống trong biệt thự, cậu giữ chút mặt mũi có được không vậy? Việc này mà truyền đến tai họ hàng, thử hỏi có mất mặt không cơ chứ? Mặt mũi nhà họ Dương chúng tôi biết giấu đi đâu bây giờ? Còn gói đem về, đúng là đồ nghèo đói!”
“Con tiết kiệm cũng không được hả?”, Lâm Hàn mặt không cảm xúc nói: “Hơn nữa, không ai ăn thì con ăn”.
“Hừ, vậy cậu tự ăn đi! Tôi chắc chắn sẽ không đụng đến, nhà chúng ta cũng không ai ăn loại đồ ăn thừa này!”
Dương Cảnh Đào hừ hứ.
Tít, tít, tít!
Tiếng còi ô tô vang lên bên ngoài.
“Muộn như thế này rồi, ai còn đến vậy?”
Dương Cảnh Đào chau mày, đi ra mở cửa, chiếc Audi A4I màu đen dừng trước cửa, một người đàn ông trung niên bước xuống xe.
Người đàn ông mái tóc thưa thớt, cả người từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ uy nghiêm.
“Giám đốc Vương, muộn thế này rồi sao anh còn đến đây?”, Dương Cảnh Đào trưng ra nụ cười nịnh hót.
Người đến, là người nắm giữ hệ thống y tế thành phố Đông Hải, Vương Vi Dân.
“Anh Dương còn chưa ngủ nữa hả!”, Vương Vi Dân cười khà khà nói.
“Chưa ngủ, chưa ngủ”, Dương Cảnh Đào cũng cười tươi rói.
“Tôi vừa mới tham dự một cuộc họp, họp xong liền đến đây, lần này đến là muốn bàn một số việc với cậu Lâm, không biết cậu Lâm đã ngủ hay chưa?”, Vương Vi Dân dè dặt hỏi, lại nói thêm một câu:
“Nếu cậu Lâm đã ngủ rồi, vậy thì ngày mai tôi lại đến, tránh làm phiền giấc ngủ của cậu ấy!”
“Cậu Lâm?”, Dương Cảnh Đào ngớ người: “Giám đốc Vương, anh đang nói tên vô tích sự Lâm Hàn kia hả? Nó chưa ngủ đâu, nhưng mà anh đích thân đến đây là để tìm con gái Tiểu Lệ của tôi phải không? Tìm tên vô dụng Lâm Hàn làm gì chứ?
Dương Cảnh Đào nghĩ, cho dù Lâm Hàn là chủ của căn biệt thự này thì Vương Vi Dân cũng không nhất thiết nửa đêm nửa hôm đến đây tìm nó.
Khuya thế này, nhất định là đến tìm Dương Lệ.
Dù sao Dương Lệ cũng là tổng phụ trách khu Bành Hộ, nắm trong tay hạng mục hơn chục tỷ của nhà nước, Vương Vi Dân đến tìm con bé bàn bạc công việc cũng là chuyện thường tình.
“Ờ...”
Ánh mắt Vương Vi Dân thay đổi, cười nói: “Vậy thì tìm cô Lâm đi!”
“Mời vào, mời vào!”
Dương Cảnh Đào nhiệt tình mời Vương Vi Dân vào nhà.
Vương Vi Dân vừa bước vào trong, nhìn thấy Lâm Hàn liền kính cẩn chào hỏi:
“Cậu Lâm!”
Lâm Hàn gật đầu, lúc nãy bọn họ nói chuyện ở bên ngoài Lâm Hàn đều đã nghe thấy, trong lòng cũng đoán được Vương Vi Dân đêm hôm khuya khoắt đến đây là vì lý do gì.
“Giám đốc Vương họp xong, còn chưa ăn cơm phải không?”, Lâm Hàn mở miệng.
“Vẫn chưa, vừa tan họp tôi đã lập tức chạy qua đây, có việc gấp cần báo!”, bộ dạng của Vương Vi Dân giống như cấp dưới đang báo cáo cho Lâm Hàn.
Chương 157: Vậy thì tôi ăn một chút vậy!
"Lâm Hàn, cái tên vô dụng này, giám đốc Vương đích thân đến thăm mà cậu không rót được một tách trà mời giám đốc Vương à? Một chút phép tắc cũng không biết sao?!"
Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng: "Giám đốc Vương tới là để tìm con gái Dương Lệ của tôi. Chẳng lẽ cậu nghĩ là tới để tìm cậu sao!"
"Anh Dương, tôi không khát, không cần uống trà đâu!"
Vương Vi Dân không ngừng xua tay.
"Giám đốc Vương, nếu chưa ăn gì thì ăn chút trước đã. Vừa hay tôi có mang chút đồ ăn về", Lâm Hàn ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Đợi chú ăn no rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau".
"Lâm Hàn, cậu có ý gì?"
Sắc mặt của Dương Cảnh Đào hoàn toàn lạnh đi: "Giám đốc Vương đến tận đây mà cậu để cho ông ấy ăn những đồ thừa này à? Những thứ đồ này, ngay cả dân thường cũng không ăn, cậu bảo giám đốc Vương ăn thì ông ấy chịu ăn chắc?"
Ông ta lại nhìn Vương Vi Dân cười nói:
"Giám đốc Vương, thằng rể vô dụng này của tôi nó không biết phép tắc, anh đừng giận. Anh chưa ăn thì giờ tôi gọi người giúp việc làm đồ ăn cho anh!"
"Không cần đâu, không cần đâu, ăn đồ ăn còn thừa lại cũng không sao mà!"
Vương Vi Dân ngồi xuống, cười nói:
"Làm công chức ấy mà, trong sạch và tiết kiệm là tác phong của tôi. Chúng ta phải biết là có rất nhiều trẻ em ở những vùng núi nghèo thậm chí thức ăn thừa cũng không có để mà ăn!"
Vừa nói, Vương Vi Dân liền mở hộp đồ ăn ra, ngay giây tiếp theo, ông ta sững người lại:
"Cậu…cậu Lâm, đây là đồ ăn thừa mà ông Dương nói hay sao? "
Dương Vi Dân giọng run run.
"Hừ, cái này không phải đồ ăn thừa thì là gì?"
Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng: "Anh nhìn xem, đen thui một cục, nhìn như súp mè đen vậy, cái thứ gì vậy không biết? Còn những cái từng miếng từng miếng đó, giống y như ếch, ghê vậy ai mà dám ăn? Còn cái từng cục từng cục đó là bánh bao à?"
"Những thứ đồ này mà còn đem về nhà được, cái thằng Lâm Hàn vô dụng này thật chẳng còn mặt mũi nào nữa! Nhà chúng ta sống ở biệt thự Vân Mộng mà lại ăn những thứ đồ này, nếu người ngoài nghe được chắc người ta cười chết mất!"
"Anh Dương, anh sai quá sai rồi!", Vương Vi Dân thở dài một tiếng.
"Sai quá sai?", Dương Cảnh Đào sửng người.
"Đây nào phải đồ ăn thừa, rõ ràng là sơn hào hải vị, nem công chả Phượng mà! Hơn nữa chỉ từng này, chắc cũng 2-300 ngàn tệ rồi!" Vương Vi Dân ngậm ngùi, hai mắt sáng bừng lên.
"2-300 ngàn tệ!"
Dương Cảnh Đào trợn trừng hai mắt, không thể tin được: "Giám đốc Vương, anh không đùa với tôi đấy chứ, những món đồ thừa này đáng giá 2-300 ngàn tệ?"
"Đương nhiên".
Vương Vi Dân gật đầu: "Cái mà giống súp mè đen ấy, không phải súp mè đen mà là trứng cá tầm cực kì quý hiếm, cái này 500g đã 4-50 ngàn tệ rồi!"
"Còn nữa, cái đó không phải ếch đâu mà là Hasma vô cùng quý hiếm. Món này thời xưa là cống phẩm cung đình, chỉ có vua mới được ăn thôi! 500g đã 4-500 ngàn tệ, ở đây chắc cũng 2-3kg rồi!"
"Còn cái mà từng cục từng cục ấy không phải bánh bao đâu, đấy là nấm truffle trắng! Món này thì tuyệt đối là hàng xa xỉ, giá bán cũng đã 1-2 triệu tệ mỗi 500g".
"Đắt vậy sao!"
Dương Cảnh Đào há hốc mồm kinh ngạc, ông ta không dám tin, những thứ đồ thừa này lại có thể đắt như vậy sao?
"Anh Vương, anh không nhìn nhầm đấy chứ!", Dương Cảnh Đào đáp: "Đây chỉ là mấy thứ đồ ăn thừa bình thường thôi mà".
"Nhìn nhầm, sao tôi có thể nhìn nhầm được! ", Vương Vi Dân lắc đầu: "Những sơn hào hải vị này mặc dù tôi chưa từng ăn, nhưng mà chút hiểu biết này thì tôi vẫn có".
Nói xong, ông ta chà chà hai tay lại với nhau, nhìn Lâm Hàn:
"Cậu Lâm, tôi thật sự có thể ăn những món này sao?"
Bàn đồ ăn này, chắc cũng cả 2-300 ngàn tệ đấy!
Có điều trong lòng ông ta, lại một lần nữa thấy được sự giàu có của Lâm Hàn.
Chút đồ ăn thừa này đã 2-300 ngàn tệ, vậy bữa ăn mà Lâm Hàn ăn ít nhất cũng phải 1 triệu tệ!
"Đúng là người có tiền có khác!", Vương Vi Dân cảm thán.
"Đương nhiên là được rồi", Lâm Hàn nhẹ nhàng đáp.
"Được, vậy tôi không khách sáo nữa! "
Vương Vi Dân cầm thìa lên, múc một muỗng trứng cá tầm lên cho vào miệng, nhâm nhi từng chút một, mặt đầy vẻ thõa mãn và say sưa:
"Ngon, ngon quá! Tôi chưa từng được ăn đồ ngon như vậy bao giờ!"
Dương Cảnh Đào đứng một bên thấy vậy nhịn không nổi nuốt nước miếng.
"Anh Dương, anh cũng đến ăn chút đi, không thể để mình tôi ăn như vậy được.
Vương Di Dân nói: "Trứng cá tầm này chứa nhiều protein lắm, lại có tác dụng dưỡng sinh tịnh tâm, cực kỳ thích hợp những người có tuổi như anh ăn!"
"Cả món Hasma này nữa, nó có thể giúp tư âm bổ phổi, mát gan bổ thận, hạ mỡ máu…Rất nhiều công dụng cũng rất thích hợp với anh.
"Còn món nấm truffle trắng này thì giúp bổ sung axit amin, chống lão hóa, tăng cường sức đề kháng, anh mà không ăn thì lãng phí lắm! "
"Vậy à!"
"Nghe đến đây, Dương Cảnh Đào vui vẻ ngồi xuống: "Vậy thì tôi ăn một chút vậy!"
Dương Cảnh Đào chẳng thèm quan tâm mấy thứ này có công hiệu gì.
Ông ta chỉ biết rằng, đồ ăn trên bàn này giá tới 2-300 ngàn tệ, cực kỳ đắt, cả đời này ông ta cũng chưa từng được ăn những món ngon như vậy.
Ăn hết những món này, sau này cũng có thể khoe khoang trước mặt họ hàng một lần, chắc chắn sẽ rất mát mặt.
Còn về những lời ông ta nói lúc nãy, rằng sẽ không bao giờ động đến những thứ này, sớm đã bị ông ta cho bay lên chín tầng mây rồi.
Chưa đến 15 phút, cả bàn đồ ăn đã được Dương Cảnh Đào và Vương Vi Dân ăn sạch.
"Ngon, trứng cá tầm này quả thật là ngon! "
Dương Cảnh Đào cười nói: "Ăn xong tôi thấy cả người sung sức hơn rất nhiều! Không hổ danh là đồ bổ quý hiếm! "
Vương Vi Dân miễn cưỡng bỏ đũa xuống, còn có chút chưa đã cơn thèm, rồi nhìn sang Lâm Hàn:
"Cậu Lâm, đây chắc chắn là những món ăn ngon nhất và đắt nhất mà tôi từng được ăn trong đời. Cảm ơn cậu đã thết đãi!"
"Chuyện nhỏ thôi mà", Lâm Hàn nhẹ đáp.
"Lâm Hàn, cậu nói những đồ ăn này là cậu và bạn cậu ăn thừa đem về à", Dương Cảnh Đào lau miệng, mặt nhìn Lâm Hàn đầy ngờ vực:
"Ha ha, tôi thấy là cậu nói dối thôi! Mấy đứa bạn khố rách áo ôm ấy của cậu, sao có thể ăn nỗi đồ ngon như thế này? Mấy món này có phải là cậu lén vào nhà hàng trộm về không?"
Lâm Hàn cười không nói lời nào, anh biết dù có giải thích cũng vô ích.
Ông già chắc chắn sẽ không tin rằng anh có thể mua nổi đồ ăn ngon như vậy.
"Cậu Lâm, chúng ta bàn chuyện chính đi!", Vương Vi Dân nghiêm túc.
Lâm Hàn gật đầu, chắp hai tay sau lưng và bước lên lầu, Vương Vi Dân bước theo sau.
"Hừ, cố tình ra vẻ gì chứ!"
Nhìn Lâm Hàn đi lên lầu, Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng: "Giám đốc Vương tới đây để tìm Tiểu Lệ, chứ không phải tìm cái tên vô dụng nhà cậu đâu".
Sau đó, ánh mắt ông ta lại quay trở lại bàn, trong hộp vẫn còn một ít trứng cá tầm sót lại, thấy xung quanh không còn ai, Dương Cảnh Đào cầm thìa lên bắt đầu vét.
...
Trên sân thượng biệt thự, Lâm Hàn đứng ở lan can, chắp hai tay sau lưng nhìn quang cảnh về đêm của thành phố Đông Hải.
Gió lạnh phả vào mặt, rất dễ chịu và thoải mái.
"Cậu Lâm".
Vương Vi Dân đứng đằng sau nói với giọng kính cẩn, ông ta đã thay đổi giọng điệu.
"Lần này đến gặp cậu. Trước tiên là để cảm ơn cậu vì những đóng góp nổi bật trong việc xây dựng các cơ sở y tế ở thành phố Đông Hải. Bây giờ khắp thành phố Đông Hải đã có 236 phòng khám cộng đồng bắt đầu khởi công. Tất cả đều là công lao của cậu!"
Chương 158: Bữa tiệc sinh nhật
"Đây là chuyện tốt có lợi cho đời sống của người dân, giúp giải quyết được những vấn đề về khám bệnh, lấy số, xếp hàng v.v... Tôi xin thay mặt hàng trăm ngàn người dân cảm ơn cậu!"
Sau khi nói xong, Vương Vi Dân thành tâm thành ý cúi đầu với Lâm Hàn.
"Chuyện thứ hai là những dự án này là thành tích lớn nhất của Vương Vi Dân tôi trên cương vị giám đốc sở y tế trong suốt mười năm qua. Ngay cả lãnh đạo bên trên cũng rất coi trọng dự án này. Vừa hay năm nay tổ chức bầu cử chủ tịch thành phố, chủ tịch hiện tại sắp đến thủ đô để nhậm chức, thành phố sẽ bắt đầu bầu chọn chủ tịch kế nhiệm".
"Vương Vi Dân tôi vì thành tích lần này hiện đang là ứng cử viên nặng ký nhất cho vị trí chủ tịch kế nhiệm. Hôm nay trong cuộc họp báo cáo công việc, chủ tịch hiện tại đã khen ngợi tôi và lấp lửng chỉ ra là ông ấy ủng hộ tôi ngồi lên vị trí chủ tịch".
Nói đến đây, Vương Vi Dân đột nhiên bật khóc, vô cùng xúc động:
"Cậu Lâm, tất cả chuyện này đều là nhờ vào công của cậu! Cậu cũng biết đấy, chức giám đốc sở y tế này của tôi, tuy rằng có chức đấy, nhưng vốn dĩ chẳng có bao nhiêu quyền hạn. Đứng trước những giám đốc sở cùng bậc như sở công thương, sở đất đai và ủy ban cải cách và phát triển tôi đều phải cúi đầu!"
"Tôi làm công chức suốt 40 năm trời, vốn nghĩ rằng cả đời này nhiều nhất thì cũng chỉ có thể leo lên được một trong những vị trí quyền lực trung tâm của thành phố Đông Hải mà thôi. Nhưng hai ngày nữa thôi, khi cuộc họp bầu cử người kế nhiệm được tổ chức, tôi sẽ được cá chép hóa rồng, trực tiếp trở thành chủ tịch thành phố! Công ơn trọng dụng và dìu dắt này của cậu Lâm, tôi thật sự không biết lấy gì để báo đáp".
"Không có gì, đối với tôi mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Hơn nữa trước đây chú đã từng giúp tôi, chuyện này coi như tôi trả nợ cho chú", Lâm Hàn nhẹ nhàng nói:
"Có điều sau khi nhậm chức thì chú phải làm nhiều việc tốt hơn cho dân. Chức vụ càng cao thì trách nhiệm càng lớn".
"Cậu Lâm yên tâm, tôi hiểu điều này! Vương Vi Dân tôi nhất định sẽ cống hiến hết sức mình vì người dân thành phố Đông Hải!"
Vương Vi Dân ưỡn thẳng người lên bảo đảm.
Lâm Hàn gật đầu: "Còn chuyện gì nữa không?"
"Hết rồi", Vương Vi Dân lắc đầu: "Tôi tới để báo cáo với cậu Lâm hai việc này. Đương nhiên, nếu cậu Lâm có dặn dò gì thì cứ sai bảo, tôi nhất định sẽ làm được".
"Tôi chỉ dặn chú một điều thôi, làm việc cho tốt", Lâm Hàn nói với vẻ mặt bình tĩnh.
"Vâng thưa cậu Lâm!"
"Ừm, tôi buồn ngủ rồi, phải đi nghỉ đã".
"Vậy thì tôi không quấy rầy cậu nữa!"
Lâm Hàn về phòng ngủ, Vương Vi Dân xuống lầu đi ra khỏi nhà.
"Giám đốc Vương, nhanh vậy đã bàn xong rồi à!", Dương Cảnh Đào cười nói:
"Bàn chuyện với Tiểu Lệ thế nào? Con gái tôi vốn được chiều chuộng từ bé, tính tình có chút ngang bướng. Nó có nói điều gì sai thì anh cũng đừng chấp nó".
"Ờ..."
Vương Vi Dân sững lại một giây, nói: "Bàn chuyện rất tốt, anh Dương, tôi còn có chút việc, xin phép đi trước!"
"Vâng!", Dương Cảnh Đào lớn tiếng hét:
"Thằng Lâm Hàn vô dụng này, giám đốc Vương phải đi rồi còn không mau xuống tiễn, tên nhóc này, chút phép lịch sự tối thiểu cũng không biết sao?"
Mặc dù là hét lên, âm thanh rất lớn, nhưng đáp lại là một khoảng im ắng, không ai để ý tới ông ta, điều này khiến Dương Cảnh Đào có chút xấu hổ:
"Giám đốc Vương, anh đừng để ý, con rể này của tôi không hiểu phép tắc, anh cũng không phải là không biết!"
"Không sao không sao, tôi đi trước đã! Để cho cậu Lâm ngủ, không cần tiễn tôi đâu!"
Vương Vi Dân giật giật mí mắt, nhanh chóng rời đi.
Ông ta sợ ở lại lâu hơn thì không chừng sẽ lộ mất.
"Giám đốc Vương, để tôi tiễn anh!"
Dương Cảnh Đào tiễn Vương Vi Dân tới bên ngoài biệt thự, đợi xe rời đi mới quay trở về nhà.
Sắc mặt ông ta lạnh băng:
"Hừm, cái tên vô dụng này chỉ biết làm mất mặt mình, còn là trước giám đốc Vương nữa chứ! Quan trọng là không biết nó ăn cắp đồ ăn thừa ở nhà hàng cao cấp nào đem về đây nữa, nhân phẩm quá có vấn đề!"
Dương Cảnh Đào thậm chí còn không để ý rằng ông ta ăn "đồ ăn thừa" đó còn nhiều hơn cả Vương Vi Dân.
"Hả, cái gì thế này?"
Đột nhiên, Dương Cảnh Đào nhìn thấy trên bàn có một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, là do Lâm Phàm mang về.
Ông ta cầm chiếc hộp nhỏ lên mở ra, bên trong có một con rồng vàng năm móng sống động y như thật, dưới ánh đèn chùm lấp lánh, vô cùng bắt mắt.
"Cái này được chạm khắc từ củ cà rốt sao? Tay nghề cũng không tồi. Giống y như thật vậy. Chắc là khắc bằng máy chứ không phải khắc thủ công, vài chục tệ là mua được rồi", Dương Cảnh Đào tò mò nhìn lên nhìn xuống, ánh mắt chế giễu:
"Thứ này có tác dụng gì nhỉ? Phía trên còn phủ một lớp bột huỳnh quang sáng lấp lánh như vậy".
Vừa nói ông ta vừa đưa ngón tay sờ sờ vào con rồng vàng, sau đó nhìn ngón tay mình, sắc mặt đột nhiên thay đổi:
"Vàng...Vàng!"
Dương Cảnh Đào giọng run run và sắc mặc đầy kinh ngạc:
"Trên này lại phủ đầy bột vàng!"
Dương Cảnh Đào ngày nào cũng ôm trâu vàng ngủ, nhìn một phát là biết ngay lớp trên là vàng.
"Cái này đáng giá biết bao nhiêu là tiền! Không lẽ có người nào tặng cho Tiểu Lệ, vừa hay để ở chỗ Lâm Hàn trước!"
Dương Cảnh Đào đảo mắt nhìn quanh: "Không quản nữa, đồ của Tiểu Lệ chính là đồ của mình, đem về phòng mình trước rồi tính tiếp!"
"Một con rồng vàng năm móng và một con trâu vàng, chậc chậc chậc, thật là xứng đôi vừa lứa!"
Nghĩ vậy, Dương Cảnh Đào cầm chiếc hộp nhỏ lên và chạy về phía phòng mình.
...
Hôm sau, Lâm Hàn thức dậy, đang ăn đồ ăn sáng mà dì Hà chuẩn bị sẵn.
Ding Dong!
Điện thoại anh báo tin nhắn đến.
Anh cầm lên xem, là một khoản tiền chuyển đến, 50 ngàn tệ.
Người chuyển là Hàn Hinh Nhi.
"Lâm Hàn, qua một tuần nữa là sinh nhật tôi. Lúc đó, bố tôi sẽ mời toàn bộ giới viên chức thành phố Đông Hải, doanh nghiệp cùng những người đứng đầu các ngành nghề đến tham gia tiệc sinh nhật của tôi. Tất nhiên, trong đó cũng có rất nhiều kẻ theo đuổi tôi".
"Đến lúc đó, anh lấy 50 ngàn tệ này đi mua quà cho tôi. Nhớ chọn loại đắt tiền! Đừng để những kẻ theo đuổi tôi qua mặt!"
Hàn Hinh Nhi lại nhắn đến.
Lâm Hàn xác nhận nhận tiền, trả lời:
"Được, tôi biết rồi".
Có điều nghĩ đi nghĩ lại, những kẻ theo đuổi Hàn Hinh Nhi, đều có gia tài kếch xù.
Bọn họ nếu muốn tặng quà cho nữ thần, giá sẽ thấp hơn 50 ngàn tệ sao?
50 ngàn tệ này, rõ ràng là không đủ!
Lúc này Hàn Hinh Nhi lại nhắn đến:
"Lâm Hàn, đây là một trận chiến khó khăn. Người làm bạn trai đỡ đạn như anh, nhất định phải giúp tôi đỡ được! Việc này xong rồi, tôi gửi thêm anh 50 ngàn tệ nữa coi như phần thưởng."
Lâm Hàn sờ sờ cằm, anh nghĩ một lúc rồi mới trả lời:
"Yên tâm, tôi sẽ thay cô đỡ đạn."
Đỡ xong bữa tiệc sinh nhật này là có tiền thưởng 50 ngàn tệ, sao lại không làm cơ chứ?
Lâm Hàn tuy không thiếu tiền, nhưng tiền dâng đến ngay trước mặt, sao có thể không nhận được.
"Ừ vậy được, vậy mấy ngày nay anh lo chuẩn bị nha!", Hàn Hinh Nhi đáp, sau đó là một biểu cảm cười toe toét kèm theo.
"Được thôi".
Trả lời tin nhắn xong, Lâm Hàn tiếp tục ăn sáng.
Ăn xong, anh gọi điện cho ông Vân:
"Alo, ông Vân, tôi có quen một cô gái là con gái nhà giàu nhất Đông Hải. Cô ta thuê tôi làm bạn trai đỡ đạn của cô ta..."
Lâm Hàn nói sơ qua về việc quen biết Hàn Hinh Nhi và bữa tiệc sinh nhật.
Ông Vân nghe xong nói:
"Ý của cậu Lâm là phải chọn một món quà sinh nhật mà có thể khiến những kẻ theo đuổi Hàn Hinh Nhi phải xấu hổ về bản thân?"
"Chính xác!"
Lâm Hàn gật đầu, chỉ có cách này, thì mới có thể chặn được những kẻ theo đuổi đó.
Chương 159: Lén lẻn vào
"Tôi biết tặng món quà gì rồi".
Ông Vân cười khà khà nói: "Cậu chủ yên tâm, tôi đảm bảo món quà cậu tặng chắc chắn có thể làm tất cả mọi người kinh ngạc và khiến cho những người theo đuổi kia đều phải chào thua!"
"Thật à? Cái gì thế?", Lâm Hàn bỗng tò mò hỏi.
"Cái này thì tôi xin giữ bí mật, bởi vì món quà kia rất quý. Nó được vận chuyển từ nước ngoài về, trung gian mất khoảng hai ba ngày. Tới lúc đó, cậu chủ nhận được sẽ biết nó là gì thôi", ông Vân cười nói.
"Được, vậy tôi sẽ chờ món quà ấy của ông", Lâm Hàn gật đầu.
...
Một tuần sau, tại trang viên Hoàng Gia, đây là khách sạn cao cấp nhất nằm ở ngoại ô thành phố Đông Hải.
Khách sạn mang phong cách Châu Âu, xây dựng theo kiến trúc Gothic, trông tựa như một tòa lâu đài cổ đứng sừng sững.
Phía trước có bể phun nước, vườn hoa, tượng đá, đủ hết mọi thứ. Không khí trong lành tươi mát, tiếng chim hót truyền đến từ xa, làm cho con người ta có cảm giác sang trọng đậm phong cách cổ điển.
Lần này, tiệc sinh nhật của Hàn Hình Nhi được tổ chức tại đây.
Lâm Hàn dậy sớm, gọi xe đến trang viên Hoàng Gia.
Ở cổng có bảo vệ đứng trực.
Thấy Lâm Hàn tới, tuy đối phương ăn mặc bình thường, nhưng anh ta vẫn nở nụ cười lễ phép nói:
"Thưa anh, bên trong đang tổ chức tiệc sinh nhật, cả khách sạn đã được bao trọn. Nếu muốn đi vào thì mời anh đưa thiệp ra".
"Tôi không có thiệp mời", Lâm Hàn lắc đầu: "Là Hàn Hinh Nhi bảo tôi tới".
"Cô chủ bảo anh tới?", ánh mắt bảo vệ lóe lên, cung kính hỏi: "Xin hỏi anh tên là?"
"Lâm Hàn".
"Hóa ra là anh Lâm, mời anh vào trong!"
Mí mắt anh ta giật một cái, vẻ mặt càng thêm cung kính, để Lâm Hàn vào.
Trước khi đến, Hàn Hinh Nhi có dặn Lâm Hàn rằng mình đã báo một tiếng với bảo vệ rồi, anh chỉ cần nói tên ra là có thể vào.
Bước vào tầng một của khách sạn, bên trong được trang trí nguy nga lộng lẫy, trên nóc có những bức tranh cổ điển như thần biển Poseidon, nữ thần trí tuệ Athena đủ mọi màu sắc đậm chất cổ kính.
Lâm Hàn nhìn về phía đại sảnh, cũng đã có kha khá khách khứa đến.
Quần áo của họ đều là hàng cao cấp, đàn ông mặc vest đi giày da, đeo đồng hồ sang trọng. Phụ nữ thì diện những chiếc đầm dạ hội màu trắng, đeo dây chuyền kim cương sáng lấp lánh nổi bật trên cần cổ trắng ngần, cách xử xự tao nhã lộ ra phong thái của tầng lớp thượng lưu.
Lâm Hàn lại ăn mặc rất giản dị, áo thun, quần thể thao, đi giày bata, trông hoàn toàn đối lập với bọn họ.
Lâm Hàn vừa bước vào đã có rất nhiều ánh mắt có tò mò, bất ngờ và khinh thường dừng lại trên người anh.
Giữa đại sảnh là sân nhảy, có một nhạc sĩ tóc vàng mắt xanh đang ngồi đánh đàn piano, tiếng nhạc du dương êm dịu cứ quanh quẩn khắp cả phòng.
Mặt mày Lâm Hàn vẫn bình tĩnh dửng dưng trước những ánh nhìn kia. Anh bước đến trước bàn, bưng ít trái cây tìm một góc ngồi ăn.
Trái cây ở đây đều là hàng nhập khẩu, có thanh long, dưa hấu đen, cam navel...
Cộp, cộp, cộp!
Có tiếng bước chân truyền đến.
Một thanh niên bước vào.
Hắn ta mặc vest Armani, tóc vuốt keo sáng bóng chải ngược ra sau, tay đeo một chiếc đồng hồ Rolex sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
"Lý Vĩnh Phú?"
Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, người thanh niên ấy đúng là Lý Vĩnh Phú.
Tiệc sinh nhật lần này, bố Hàn Hinh Nhi đã mời ông lớn trong các ngành. Lý Xuân Sinh - bố Lý Vĩnh Phú cũng có chút địa vị trong giới bất động sản, nên hắn ta tới đây được là điều hết sức bình thường.
Lâm Hàn đoán chắc chẳng bao lâu nữa sẽ còn có những người có địa vị cao hơn tới.
"Cậu Lý, lâu rồi không gặp!"
Vừa nhìn thấy Lý Vĩnh Phú, lập tức có người nhiệt tình bước tới bắt chuyện.
"Gần đây, nghe nói bên cậu đang thầu dự án cải tạo khu Bành Hộ, không biết làm đến đâu rồi?"
"Hóa ra là tổng giám đốc Trương!"
Lý Vĩnh Phú cũng cười nói: "Bây giờ, khu Bành Hộ đều do Phùng Thạch phụ trách, công ty chúng tôi được chia chút nước canh đã tốt lắm rồi. Ngược lại, tôi nghe nói gần đây công việc bên mảng vật liệu xây dựng của tổng giám đốc Trương mới đang làm ăn phát đạt đó!"
Rất dễ nhận thấy là Lý Vĩnh Phú thường xuyên tham gia các bữa tiệc xã giao như này, mạnh vì gạo bạo vì tiền, chỉ một lát đã nói chuyện vui vẻ với những người kia.
Đây không đơn giản chỉ là tiệc sinh nhật mà còn là nơi các nhân vật trong giới thượng lưu trao đổi tin tức và hợp tác với nhau.
"Hửm?"
Lý Vĩnh Phú đảo mắt, trong lúc vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở trong góc nọ.
Đó là một chàng trai đang ngồi cặm cụi ăn trái cây.
"Lâm Hàn?"
Lý Vĩnh Phú nhướng mày, nhấc chân đi đến chỗ Lâm Hàn.
"Ồ, cậu Lý, sao lại bỏ đi rồi?"
Những người đang nói chuyện với Lý Vĩnh Phú đều đi theo sang.
"Lâm Hàn, sao anh lại ở đây?", Lý Vĩnh Phú đi đến trước mặt anh, lạnh giọng hỏi.
"Tôi tới tham gia tiệc sinh nhật".
Lâm Hàn ăn trái cây, không thèm ngẩng đầu lên nói.
"Anh tới tham gia tiệc sinh nhật?"
Lý Vĩnh Phú sửng sốt, sau đó bật cười:
"Lâm Hàn, anh đùa tôi đó hả? Tiệc sinh nhật này là của cô Hàn Hinh Nhi - con gái rượu ông trùm nhà giàu số một thành phố Đông Hải. Người có mặt đều là những nhân vật nhân vật nổi tiếng, tầng lớp thượng lưu, các ông lớn trong mọi ngành nghề. Anh nói mình tới tham gia bữa tiệc á? Đừng buồn cười thế được không?"
Lúc này, có bốn năm người bước tới.
"Cậu Lý, cậu quen chàng trai này à?"
Có người đánh giá Lâm Hàn một lượt, thấy đối phương chỉ mặc đồ thể thao bình thường đến tham gia tiệc, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ khinh thường.
"Quen chứ!"
Lý Vĩnh Phú chỉ vào Lâm Hàn, nói với mọi người:
"Anh ta là một tên thất nghiệp, mỗi ngày ở nhà ăn no chờ chết, ngay cả một công việc bình thường cũng không có! Hoàn toàn là nhân vật dưới đáy xã hội. Vậy mà ban nãy, anh ta chẳng biết xấu hổ nói mình đến đây tham gia tiệc sinh nhật!"
"Nhân vật dưới đáy xã hội mà có tư cách tới tham gia sinh nhật của cô Hàn ư?"
"Không phải là tên nhóc này lén lẻn vào đó chứ!"
"Chắc thế rồi. Anh nhìn xem quần áo anh ta kìa, tổng cộng còn chưa tới hai trăm tệ".
Mọi người đều nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt khinh thường, chỉ trỏ bàn tán anh.
"Lâm Hàn, loại người dưới đáy xã hội như anh hoàn toàn không có tư cách xuất hiện ở đây!"
Lý Vĩnh Phú lạnh lùng mở miệng:
"Nếu anh nói mình tới tham gia tiệc sinh nhật, tôi đây cũng không muốn vu khống rằng anh lén lẻn vào. Vậy đi, anh lấy thiệp mời ra thì chúng tôi sẽ tin lời anh!"
"Thiệp mời? Tôi không có", Lâm Hàn lắc đầu nói.
"Không có thiệp mời! Nếu thế thì anh vào đây bằng cách nào!", Lý Vĩnh Phú thoáng lớn tiếng, giọng đầy khinh thường nói:
"Chúng tôi đều có thiệp, mà anh lại không, thế chẳng phải lẻn vào thì là gì?"
"Đúng đó, tất cả mọi người có thiệp hết, nhưng anh ta lại không".
"Vậy chắc chắn là lẻn vào rồi".
"Thực ra tên nhóc này vừa vào tôi đã chú ý tới. Chuyện thứ nhất cậu ta vào là tìm đồ ăn".
"Rõ ràng là lẻn vào ăn vụng!"
"Những trái cây kia đều là hàng nhập khẩu, có giá cả cực kì đắt đỏ. Những thứ cậu ta đang ăn thôi cũng đã khoảng một năm tiền lương rồi!"
"Lúc nãy chẳng phải cậu Lý đã nói rồi sao, thằng nhóc này thất nghiệp thì lấy đâu ra lương?"
"Chàng trai kia, nhân phẩm có vấn đề thật ấy chứ!"
Mọi người lại bàn tàn xôn xao.
"Lâm Hàn, anh không có thiệp mà còn lén lẻn vào, đạo đức đúng là bị chó gặm!", Lý Vĩnh Phú hét lên:
"Bảo vệ, bảo vệ đâu rồi! Mau tới đây quăng tên này ra ngoài!"
Chương 160: Anh ấy là bạn trai của tôi
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Ngay sau đó, bốn nhân viên bảo vệ nhanh chóng đi tới.
“Thằng nhãi này không có thiệp mời, đã vào lén mà còn ăn vụng, các anh mau đuổi anh ta ra ngoài!”
Lý Vĩnh Phú chỉ vào Lâm Hàn.
“Đúng đó, mau đuổi ra đi!”
“Loại người thuộc tầng đáy xã hội làm sao có tư cách đến đây?”
“Làm bẩn mắt tôi!”
Mọi người xì xào bàn tán và liên tục chỉ vào Lâm Hàn.
“Xin anh vui lòng cho tôi xem thiệp mời!”, một nhân viên bảo vệ cầm dùi cui điện cảnh giác nhìn Lâm Hàn, lạnh lùng nói.
“Tôi vừa nói rồi, tôi không có thiệp mời”, Lâm Hàn thản nhiên đáp.
“Không có thiệp mời thì mời anh rời khỏi nơi này. Tôi không muốn dùng vũ lực để tránh làm phiền các quý ông quý bà ở đây”, giọng nói của nhân viên bảo vệ rét lạnh như có thể ra tay bất cứ lúc nào.
“Đứng ngây ra đó làm gì nữa, mau đuổi anh ta ra ngoài đi!”
Lý Vĩnh Phú hơi mất kiên nhẫn: “Loại người thuộc tầng đáy xã hội này ở đây một giây là tôi cảm thấy toàn thân không được thoải mái”.
“Phải đó, mau đuổi ra ngoài đi, ăn nói lịch sự với loại người này làm gì?”
“Đúng vậy, mau mau đuổi ra ngoài, càng nhìn càng khó chịu!”
Mọi người giục liên tục, tất cả đều tỏ ra khinh thường và không kiên nhẫn.
Bốn nhân viên bảo vệ liếc nhìn nhau, sau đó họ bước tới bao vây Lâm Hàn và chuẩn bị ra tay.
Cộp cộp cộp!
Lúc này có tiếng bước chân vang lên.
Đó là tiếng giày cao gót chạm sàn.
“Có chuyện gì vậy?”
Một giọng nói bình tĩnh, trong trẻo và êm tai vang lên.
Mọi người quay đầu lại, ai cũng hai mắt sáng ngời.
Người đến là một cô gái mặc váy dạ hội màu trắng. Cô có vóc dáng cao gầy, mái tóc đen dài búi sau đầu, khuôn mặt xinh xắn với hai hàng lông mày lá liễu, đôi môi anh đào nhỏ nhắn và chiếc mũi thon gọn, đẹp không gì sánh bằng, toàn thân tỏa ra khí chất quý phái tao nhã.
Vẻ đẹp này có thể miêu tả bằng cụm từ nghiêng nước nghiêng thành.
Dù là nam hay nữ thì họ đều nhìn chằm chằm vào cô gái.
Trong mắt đàn ông thì xuất hiện vẻ mến mộ, tán thưởng và thậm chí là tham lam.
Phụ nữ thì xấu hổ về bản thân.
“Cô Hàn đến rồi!”
Lý Vĩnh Phú phản ứng lại từ sự kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô gái, sau đó anh ta chỉ vào Lâm Hàn.
“Cô Hàn, thằng nhóc này đã lẻn vào mà còn ăn vụng, tôi đang gọi bảo vệ tới đuổi cậu ta ra ngoài!”
Người đến là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay, Hàn Hinh Nhi.
“Đúng đó, cô Hàn tới thật đúng lúc, cô đuổi cậu ta ra ngoài đi!”
“Loại người thuộc tầng đáy xã hội làm sao có tư cách ra vào những nơi như thế này?”
“Cậu ta ăn vụng cũng không sao. Nếu cậu ta trộm mấy thứ như ly rượu, tranh treo tường thì thiệt hại sẽ rất lớn!”
Mọi người cũng phản ứng lại, sau đó chỉ vào Lâm Hàn xì xào.
Hàn Hinh Nhi nhìn theo hướng mọi người chỉ rồi ngây người, sau đó cô ta cất bước đi tới, thân mật khoác tay Lâm Hàn và cười nói với mọi người.
“Anh ấy không lẻn vào. Anh ấy là bạn trai của tôi, đến tham dự tiệc sinh nhật của tôi là điều bình thường”.
Câu nói này rất nhẹ nhàng nhưng khi lọt vào tai mọi người thì như tiếng sấm.
Ầm!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, bàng hoàng đứng yên tại chỗ.
“Gì cơ, thằng nhóc này là bạn trai của cô Hàn?”
“Làm sao có thể! Dù cô Hàn có bạn trai thì cũng sẽ tìm những người xứng vai xứng vế, sao có thể tìm một người thuộc tầng đáy xã hội như thế này?”
“Tôi có nghe lầm không?”
Lý Vĩnh Phú cũng trợn mắt ngoác mồm.
“Không thể nào, sao tên nghèo kiết xác Lâm Hàn có thể là bạn trai của cô Hàn được? Quan trọng là anh ta đã kết hôn rồi! Chẳng lẽ anh ta ngoại tình sau lưng Dương Lệ!”
“Ngoại tình thì không nói, nhưng anh ta có thể giành được con gái của người giàu nhất Đông Hải vào tay á?”
Lý Vĩnh Phú cảm thấy thế giới quan của mình như sụp đổ, toàn thân bị nghiền nát.
Hàn Hinh Nhi chẳng hề quan tâm đến ánh mắt của những người này, cô ta kéo tay Lâm Hàn đi lên lầu.
Mọi người kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của hai người, không một ai lên tiếng, cả hội trường lặng ngắt như tờ...
Khi đã lên lầu, Lâm Hàn buông tay Hàn Hinh Nhi ra.
“Lâm Hàn, lần trước anh nói điều kiện làm bạn trai đỡ đạn là không nắm tay anh. Tôi khoác tay anh thì không tính là nắm tay nhé!”
Hàn Hinh Nhi cười hì hì mở cửa phòng mình ra.
Lâm Hàn sờ mũi, im lặng đi vào phòng với Hàn Hinh Nhi.
Cả căn phòng đều là màu hồng, trang trí theo kiểu phòng của con gái thời xưa, trông rất ấm áp như phòng của thiếu nữ tuổi xuân.
“Tôi đoán anh sắp tới nên thay quần áo rồi xuống lầu ngay, cũng may tôi đến kịp, nếu không những nhân viên bảo vệ đó đã đuổi anh ra ngoài rồi”, Hàn Hinh Nhi đứng trước gương trang điểm nhìn bản thân đẹp như tiên nữ, cười nói.
“Những người đó không đuổi tôi ra được”, Lâm Hàn thản nhiên đáp.
Hàn Hinh Nhi gật đầu: “Bây giờ mọi người vẫn chưa tới đủ, một lát nữa sẽ có rất nhiều nhân vật quan trọng tới, người theo đuổi tôi điên cuồng nhất là Trịnh Minh Sơn. Anh đã mua quà chưa?”
“Mua rồi”.
Lâm Hàn gật đầu, sau đó lấy ra một chiếc hộp nhỏ đặt lên bàn.
Hàn Hinh Nhi liếc nhìn nó, cô ta không vội mở ra xem mà nói.
“Mua rồi thì tốt. À, anh kéo giúp tôi khóa lên, chiếc váy dạ hội này hơi rộng, ban nãy ra ngoài còn suýt bị tuột”.
“Ừ!”
Lâm Hàn gật đầu rồi đi ra phía sau Hàn Hinh Nhi.
Vai Hàn Hinh Nhi trắng nõn và mảnh mai như được bôi một lớp mỡ cừu.
Trong mắt Lâm Hàn không có chút ý nghĩ nào khác, anh đưa tay về phía khóa kéo của váy dạ hội.
Nhưng mặt Hàn Hinh Nhi lại trở nên đỏ bừng. Cô ta thường sẽ để người làm giúp mình những việc như kéo khóa này. Chính cô ta không hiểu tại sao mình lại nhờ Lâm Hàn làm giúp.
Khi ngón tay của Lâm Hàn chạm vào khóa kéo, thân thể mềm mại của Hàn Hinh Nhi khẽ run, nhịp tim cũng tăng nhanh. Qua gương trang điểm, cô ta nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên phía sau trong veo như nước, không hề có ý nghĩ nào khác, điều này khiến Hàn Hinh Nhi yên tâm hơn nhiều, chẳng biết vì sao còn có chút thất vọng.
Lâm Hàn giữ khóa kéo và từ từ kéo nó lên.
“Nhẹ một chút, đau...”
Lông mày lá liễu của Hàn Hinh Nhi khẽ cau lại.
“Tôi sẽ nhẹ tay”.
Lâm Hàn chậm tay lại, đây là lần đầu tiên anh làm chuyện này nên không nắm được độ mạnh yếu của tay.
Cùng lúc đó có người gọi ngoài cửa.
“Hinh Nhi, anh đến rồi, anh còn mang quà sinh nhật tới cho em đây!”
Một giọng nói vang lên, một thanh niên bước tới phía ngoài cửa.
Thanh niên mặc bộ vest Versace với hai má gầy gò và chiếc mũi cao thẳng, đẹp trai ngời ngời, đây chính là Trịnh Minh Sơn.
“Hửm?”
Trịnh Minh Sơn đi tới cửa thì dường như nghe thấy tiếng động trong phòng. Gã ta lập tức vểnh tai kề sát cửa, nín thở lắng nghe.
“Á... Lâm Hàn, anh nhẹ một chút, đau muốn chết!”
Bên trong truyền ra tiếng của Hàn Hinh Nhi, giọng cô ta hơi hổn hển.
Trịnh Minh Sơn nghe thấy âm thanh này, sắc mặt gã ta lập tức thay đổi.
“Rồi rồi rồi, tôi sẽ nhẹ hơn. Xin lỗi, đây là lần đầu tôi làm chuyện này!”, thêm một giọng nói áy náy vang lên.
“Tôi cũng là lần đầu... Á... Anh nhẹ chút, đau muốn chết!”
“Ừ, đúng, cứ vậy đi, chậm một chút... Ừm, lần này đỡ hơn nhiều, hết đau rồi”.
“Vậy được”, Lâm Hàn gật đầu.
“Cậu Lâm đợi một lát, tôi giúp cậu gói cái này lại!”
Lý Sơn Trúc mang rồng vàng năm móng đi.
Khoảng mười phút sau ông ấy trở lại, trên tay còn cầm một chiếc hộp nhỏ màu đen tinh xảo.
Ông ấy cung kính đặt chiếc hộp trước mặt Lâm Hàn:
“Cậu Lâm, bên trong chiếc hộp này chính là rồng vàng năm móng, để làm nổi bật khí chất của rồng vàng, tôi đã rắc bột vàng lên toàn thân nó, khi ánh đèn chiếu vào nhất định sẽ lấp lánh ánh vàng, cậu Lâm có thể đem về nhà từ từ chiêm ngưỡng”.
“Được”, Lâm Hàn nhận lấy hộp nhỏ, nhàn nhạt nói: “Nếu không còn việc gì nữa thì ông ra ngoài đi, tôi còn phải ăn cơm”.
“Vâng, vậy tôi không làm phiền cậu Lâm ăn cơm nữa!”
Lý Sơn Trúc chớp mắt, vội vàng khom người cùng giám đốc Trần rời khỏi phòng.
Sau khi hai người rời đi, cả căn phòng rơi vào im lặng.
Hàn Hình Nhi, Vương Huy, Lương Sảng mỗi người một ánh mắt nhìn Lâm Hàn.
“Ông chủ Lý cung kính với cậu ta như vậy, tên nhóc này thật sự không nói khoác đấy chứ? Thiên Thượng Nhân Gian là của cậu ta sao?”, Vương Huy ầm thầm nhìn Lâm Hàn.
“Đây là tên nghèo kiết xác ăn vụng hôm đó sao?”
Vẻ mặt Lương Sảng khó hiểu, sau đó lộ ra ánh mắt chán ghét: “Nếu như anh ta thật sự là ông chủ của Thiên Thượng Nhân Gian thì tại sao lại chạy chiếc xe đạp rách nát như vậy, còn tới siêu thị của mình ăn vụng? Hừ, nhất định là loại người lù khù vác lu chạy, giả làm người nghèo đây mà!”
“Cho dù anh ta có tiền thì cũng có thể giàu được đến đâu cơ chứ? Lẽ nào có thể giàu hơn cả cậu Vương? Người như anh ta mãi mãi không thể xứng với Hinh Nhi, hơn nữa còn làm cho người khác cảm thấy giả tạo!”
Tóm lại, nói thế nào thì bữa cơm này cả Lương Sảng và Vương Huy đều ăn không ngon miệng.
Thiên Thượng Nhân Gian này đều là của Lâm Hàn.
Ăn cơm ở cái nhà hàng nghèo nàn này, bọn họ thấy không thoải mái.
Nửa tiếng sau, bọn họ đã ăn xong cơm.
“Phục vụ”, Lâm Hàn gọi.
Phục vụ đi vào.
“Gói hết mấy món này lại cho tôi, cá chỉ còn xương thì không cần gói đâu. Trứng cá tầm, nấm truffle, Hasma đều gói lại hết đi”, Lâm Hàn nói một cách tự nhiên.
“Vâng”, phục vụ trả lời.
“Cậu Vương, vừa nãy tôi đã nói sẽ không để lãng phí, ăn không hết thì gói lại đem về nhà, nhất định không để anh tiêu tiền vô ích đâu”, Lâm Hàn cười nói.
“Hừ! Đồ nghèo hèn!”
Vương Huy hừ lạnh: “Nhất định là lúc nhỏ sống nghèo túng quen rồi, ăn bữa cơm thôi mà cũng gói mang về, thật mất mặt!”
“Phải đấy, bây giờ có tiền thì sao chứ, bản chất vẫn không thay đổi”, Lương Sảng cũng lạnh nhạt nói: “Không kìm được mà đến siêu thị nhà tôi ăn vụng, nói không chừng lúc trước là một tên trộm, chỉ là đột nhiên trở thành người có tiền thôi!”
“Vương Huy, Lương Sảng, Lâm Hàn là bạn trai của tớ, mong các cậu có thể nói chuyện lịch sự một chút!”, chân mày lá liễu của Hàn Hinh Nhi chau lại, giọng nói lạnh băng.
Vương Huy và Lương Sảng lập tức im miệng.
Không phải vì vẻ ngoài xinh đẹp của Hàn Hinh Nhi làm họ ngại nổi giận, mà bởi vì cô ta là con gái cưng của gia đình giàu có nhất thành phố Đông Hải này, nếu như làm cho cô ta tức giận, ai biết sẽ gặp phải rắc rối gì!
“Nếu đã ăn xong rồi thì chúng ta về nhà thôi!”
Lâm Hàn cầm lấy hộp thức ăn và chiếc hộp nhỏ tinh xảo lúc nãy đi ra ngoài. Anh đến bãi đỗ xe trước, dắt xe đạp ra.
“Lâm Hàn, nhà anh ở đâu vậy, em đưa anh về!”, Hàn Hinh Nhi mở miệng, ấn chìa khoá xe, đèn trước và sau của chiếc Mercedes-Benz G-Class nhấp nháy.
“Không cần đâu, anh tự về được, bây giờ rất tắc đường, chạy xe đạp còn nhanh hơn nhiều”, Lâm Hàn đặt hộp thức ăn vào trong giỏ xe.
“Ý, Hinh Nhi, đừng nói cậu không biết nhà Lâm Hàn ở đâu đấy nhé!”, Lương Sảng kêu nhẹ một tiếng, ánh mắt thay đổi.
“Bạn trai mình mới quen, còn chưa hỏi tới”, Hàn Hinh Nhi nói.
“Lâm Hàn, anh chạy xe đạp, chẳng lẽ là sống ở khu Bành Hộ? Nếu quả thật sống ở khu Bành Hộ, vậy tôi tiện đường đưa anh về luôn”.
Lương Sảng cũng nhấn khoá xe, đèn trước sau của chiếc Mercedes-Benz E3501 nhấp nháy, chiếc xe này cùng loại với chiếc của Lâm Hàn.
Lâm Hàn không phản ứng gì với Lương Sảng, ngồi lên xe, đạp bàn đạp, nói với Hàn Hinh Nhi:
“Hinh Nhi, anh đi trước đây, em đi đường nhớ chú ý an toàn!”
Nói rồi, đạp xe đi mất.
“Hừ, chạy xe đạp rách mà cũng sĩ diện gớm, ai không biết còn tưởng cậu lái Mercedes-Benz đấy!", Vương Huy hừ lạnh, ánh mắt khinh thường.
...
Về đến nhà, Lâm Hàn đặt hộp thức ăn và rồng vàng năm móng lên bàn.
“Sắp 10h rồi, cậu đi đâu mà muộn như thế này mới về?”, Dương Cảnh Đào đang ngồi trên sofa xem TV, nhìn thấy Lâm Hàn liền hỏi.
“Đi ăn cơm với bạn”, Lâm Hàn lạnh nhạt trả lời.
“Ăn cơm? Cùng đám bạn trộm gà bắt chó đó chứ gì!”
Dương Cảnh Đào nhìn thấy chiếc hộp được gói lại, hời hợt hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đồ ăn thừa, con gói mang về”.
“Hơ hơ, Lâm Hàn, cậu đem cơm thừa canh cặn về nhà cho ai ăn hả?”, Dương Cảnh Đào trợn mắt.
“Nói gì thì cũng là người sống trong biệt thự, cậu giữ chút mặt mũi có được không vậy? Việc này mà truyền đến tai họ hàng, thử hỏi có mất mặt không cơ chứ? Mặt mũi nhà họ Dương chúng tôi biết giấu đi đâu bây giờ? Còn gói đem về, đúng là đồ nghèo đói!”
“Con tiết kiệm cũng không được hả?”, Lâm Hàn mặt không cảm xúc nói: “Hơn nữa, không ai ăn thì con ăn”.
“Hừ, vậy cậu tự ăn đi! Tôi chắc chắn sẽ không đụng đến, nhà chúng ta cũng không ai ăn loại đồ ăn thừa này!”
Dương Cảnh Đào hừ hứ.
Tít, tít, tít!
Tiếng còi ô tô vang lên bên ngoài.
“Muộn như thế này rồi, ai còn đến vậy?”
Dương Cảnh Đào chau mày, đi ra mở cửa, chiếc Audi A4I màu đen dừng trước cửa, một người đàn ông trung niên bước xuống xe.
Người đàn ông mái tóc thưa thớt, cả người từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ uy nghiêm.
“Giám đốc Vương, muộn thế này rồi sao anh còn đến đây?”, Dương Cảnh Đào trưng ra nụ cười nịnh hót.
Người đến, là người nắm giữ hệ thống y tế thành phố Đông Hải, Vương Vi Dân.
“Anh Dương còn chưa ngủ nữa hả!”, Vương Vi Dân cười khà khà nói.
“Chưa ngủ, chưa ngủ”, Dương Cảnh Đào cũng cười tươi rói.
“Tôi vừa mới tham dự một cuộc họp, họp xong liền đến đây, lần này đến là muốn bàn một số việc với cậu Lâm, không biết cậu Lâm đã ngủ hay chưa?”, Vương Vi Dân dè dặt hỏi, lại nói thêm một câu:
“Nếu cậu Lâm đã ngủ rồi, vậy thì ngày mai tôi lại đến, tránh làm phiền giấc ngủ của cậu ấy!”
“Cậu Lâm?”, Dương Cảnh Đào ngớ người: “Giám đốc Vương, anh đang nói tên vô tích sự Lâm Hàn kia hả? Nó chưa ngủ đâu, nhưng mà anh đích thân đến đây là để tìm con gái Tiểu Lệ của tôi phải không? Tìm tên vô dụng Lâm Hàn làm gì chứ?
Dương Cảnh Đào nghĩ, cho dù Lâm Hàn là chủ của căn biệt thự này thì Vương Vi Dân cũng không nhất thiết nửa đêm nửa hôm đến đây tìm nó.
Khuya thế này, nhất định là đến tìm Dương Lệ.
Dù sao Dương Lệ cũng là tổng phụ trách khu Bành Hộ, nắm trong tay hạng mục hơn chục tỷ của nhà nước, Vương Vi Dân đến tìm con bé bàn bạc công việc cũng là chuyện thường tình.
“Ờ...”
Ánh mắt Vương Vi Dân thay đổi, cười nói: “Vậy thì tìm cô Lâm đi!”
“Mời vào, mời vào!”
Dương Cảnh Đào nhiệt tình mời Vương Vi Dân vào nhà.
Vương Vi Dân vừa bước vào trong, nhìn thấy Lâm Hàn liền kính cẩn chào hỏi:
“Cậu Lâm!”
Lâm Hàn gật đầu, lúc nãy bọn họ nói chuyện ở bên ngoài Lâm Hàn đều đã nghe thấy, trong lòng cũng đoán được Vương Vi Dân đêm hôm khuya khoắt đến đây là vì lý do gì.
“Giám đốc Vương họp xong, còn chưa ăn cơm phải không?”, Lâm Hàn mở miệng.
“Vẫn chưa, vừa tan họp tôi đã lập tức chạy qua đây, có việc gấp cần báo!”, bộ dạng của Vương Vi Dân giống như cấp dưới đang báo cáo cho Lâm Hàn.
Chương 157: Vậy thì tôi ăn một chút vậy!
"Lâm Hàn, cái tên vô dụng này, giám đốc Vương đích thân đến thăm mà cậu không rót được một tách trà mời giám đốc Vương à? Một chút phép tắc cũng không biết sao?!"
Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng: "Giám đốc Vương tới là để tìm con gái Dương Lệ của tôi. Chẳng lẽ cậu nghĩ là tới để tìm cậu sao!"
"Anh Dương, tôi không khát, không cần uống trà đâu!"
Vương Vi Dân không ngừng xua tay.
"Giám đốc Vương, nếu chưa ăn gì thì ăn chút trước đã. Vừa hay tôi có mang chút đồ ăn về", Lâm Hàn ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Đợi chú ăn no rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau".
"Lâm Hàn, cậu có ý gì?"
Sắc mặt của Dương Cảnh Đào hoàn toàn lạnh đi: "Giám đốc Vương đến tận đây mà cậu để cho ông ấy ăn những đồ thừa này à? Những thứ đồ này, ngay cả dân thường cũng không ăn, cậu bảo giám đốc Vương ăn thì ông ấy chịu ăn chắc?"
Ông ta lại nhìn Vương Vi Dân cười nói:
"Giám đốc Vương, thằng rể vô dụng này của tôi nó không biết phép tắc, anh đừng giận. Anh chưa ăn thì giờ tôi gọi người giúp việc làm đồ ăn cho anh!"
"Không cần đâu, không cần đâu, ăn đồ ăn còn thừa lại cũng không sao mà!"
Vương Vi Dân ngồi xuống, cười nói:
"Làm công chức ấy mà, trong sạch và tiết kiệm là tác phong của tôi. Chúng ta phải biết là có rất nhiều trẻ em ở những vùng núi nghèo thậm chí thức ăn thừa cũng không có để mà ăn!"
Vừa nói, Vương Vi Dân liền mở hộp đồ ăn ra, ngay giây tiếp theo, ông ta sững người lại:
"Cậu…cậu Lâm, đây là đồ ăn thừa mà ông Dương nói hay sao? "
Dương Vi Dân giọng run run.
"Hừ, cái này không phải đồ ăn thừa thì là gì?"
Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng: "Anh nhìn xem, đen thui một cục, nhìn như súp mè đen vậy, cái thứ gì vậy không biết? Còn những cái từng miếng từng miếng đó, giống y như ếch, ghê vậy ai mà dám ăn? Còn cái từng cục từng cục đó là bánh bao à?"
"Những thứ đồ này mà còn đem về nhà được, cái thằng Lâm Hàn vô dụng này thật chẳng còn mặt mũi nào nữa! Nhà chúng ta sống ở biệt thự Vân Mộng mà lại ăn những thứ đồ này, nếu người ngoài nghe được chắc người ta cười chết mất!"
"Anh Dương, anh sai quá sai rồi!", Vương Vi Dân thở dài một tiếng.
"Sai quá sai?", Dương Cảnh Đào sửng người.
"Đây nào phải đồ ăn thừa, rõ ràng là sơn hào hải vị, nem công chả Phượng mà! Hơn nữa chỉ từng này, chắc cũng 2-300 ngàn tệ rồi!" Vương Vi Dân ngậm ngùi, hai mắt sáng bừng lên.
"2-300 ngàn tệ!"
Dương Cảnh Đào trợn trừng hai mắt, không thể tin được: "Giám đốc Vương, anh không đùa với tôi đấy chứ, những món đồ thừa này đáng giá 2-300 ngàn tệ?"
"Đương nhiên".
Vương Vi Dân gật đầu: "Cái mà giống súp mè đen ấy, không phải súp mè đen mà là trứng cá tầm cực kì quý hiếm, cái này 500g đã 4-50 ngàn tệ rồi!"
"Còn nữa, cái đó không phải ếch đâu mà là Hasma vô cùng quý hiếm. Món này thời xưa là cống phẩm cung đình, chỉ có vua mới được ăn thôi! 500g đã 4-500 ngàn tệ, ở đây chắc cũng 2-3kg rồi!"
"Còn cái mà từng cục từng cục ấy không phải bánh bao đâu, đấy là nấm truffle trắng! Món này thì tuyệt đối là hàng xa xỉ, giá bán cũng đã 1-2 triệu tệ mỗi 500g".
"Đắt vậy sao!"
Dương Cảnh Đào há hốc mồm kinh ngạc, ông ta không dám tin, những thứ đồ thừa này lại có thể đắt như vậy sao?
"Anh Vương, anh không nhìn nhầm đấy chứ!", Dương Cảnh Đào đáp: "Đây chỉ là mấy thứ đồ ăn thừa bình thường thôi mà".
"Nhìn nhầm, sao tôi có thể nhìn nhầm được! ", Vương Vi Dân lắc đầu: "Những sơn hào hải vị này mặc dù tôi chưa từng ăn, nhưng mà chút hiểu biết này thì tôi vẫn có".
Nói xong, ông ta chà chà hai tay lại với nhau, nhìn Lâm Hàn:
"Cậu Lâm, tôi thật sự có thể ăn những món này sao?"
Bàn đồ ăn này, chắc cũng cả 2-300 ngàn tệ đấy!
Có điều trong lòng ông ta, lại một lần nữa thấy được sự giàu có của Lâm Hàn.
Chút đồ ăn thừa này đã 2-300 ngàn tệ, vậy bữa ăn mà Lâm Hàn ăn ít nhất cũng phải 1 triệu tệ!
"Đúng là người có tiền có khác!", Vương Vi Dân cảm thán.
"Đương nhiên là được rồi", Lâm Hàn nhẹ nhàng đáp.
"Được, vậy tôi không khách sáo nữa! "
Vương Vi Dân cầm thìa lên, múc một muỗng trứng cá tầm lên cho vào miệng, nhâm nhi từng chút một, mặt đầy vẻ thõa mãn và say sưa:
"Ngon, ngon quá! Tôi chưa từng được ăn đồ ngon như vậy bao giờ!"
Dương Cảnh Đào đứng một bên thấy vậy nhịn không nổi nuốt nước miếng.
"Anh Dương, anh cũng đến ăn chút đi, không thể để mình tôi ăn như vậy được.
Vương Di Dân nói: "Trứng cá tầm này chứa nhiều protein lắm, lại có tác dụng dưỡng sinh tịnh tâm, cực kỳ thích hợp những người có tuổi như anh ăn!"
"Cả món Hasma này nữa, nó có thể giúp tư âm bổ phổi, mát gan bổ thận, hạ mỡ máu…Rất nhiều công dụng cũng rất thích hợp với anh.
"Còn món nấm truffle trắng này thì giúp bổ sung axit amin, chống lão hóa, tăng cường sức đề kháng, anh mà không ăn thì lãng phí lắm! "
"Vậy à!"
"Nghe đến đây, Dương Cảnh Đào vui vẻ ngồi xuống: "Vậy thì tôi ăn một chút vậy!"
Dương Cảnh Đào chẳng thèm quan tâm mấy thứ này có công hiệu gì.
Ông ta chỉ biết rằng, đồ ăn trên bàn này giá tới 2-300 ngàn tệ, cực kỳ đắt, cả đời này ông ta cũng chưa từng được ăn những món ngon như vậy.
Ăn hết những món này, sau này cũng có thể khoe khoang trước mặt họ hàng một lần, chắc chắn sẽ rất mát mặt.
Còn về những lời ông ta nói lúc nãy, rằng sẽ không bao giờ động đến những thứ này, sớm đã bị ông ta cho bay lên chín tầng mây rồi.
Chưa đến 15 phút, cả bàn đồ ăn đã được Dương Cảnh Đào và Vương Vi Dân ăn sạch.
"Ngon, trứng cá tầm này quả thật là ngon! "
Dương Cảnh Đào cười nói: "Ăn xong tôi thấy cả người sung sức hơn rất nhiều! Không hổ danh là đồ bổ quý hiếm! "
Vương Vi Dân miễn cưỡng bỏ đũa xuống, còn có chút chưa đã cơn thèm, rồi nhìn sang Lâm Hàn:
"Cậu Lâm, đây chắc chắn là những món ăn ngon nhất và đắt nhất mà tôi từng được ăn trong đời. Cảm ơn cậu đã thết đãi!"
"Chuyện nhỏ thôi mà", Lâm Hàn nhẹ đáp.
"Lâm Hàn, cậu nói những đồ ăn này là cậu và bạn cậu ăn thừa đem về à", Dương Cảnh Đào lau miệng, mặt nhìn Lâm Hàn đầy ngờ vực:
"Ha ha, tôi thấy là cậu nói dối thôi! Mấy đứa bạn khố rách áo ôm ấy của cậu, sao có thể ăn nỗi đồ ngon như thế này? Mấy món này có phải là cậu lén vào nhà hàng trộm về không?"
Lâm Hàn cười không nói lời nào, anh biết dù có giải thích cũng vô ích.
Ông già chắc chắn sẽ không tin rằng anh có thể mua nổi đồ ăn ngon như vậy.
"Cậu Lâm, chúng ta bàn chuyện chính đi!", Vương Vi Dân nghiêm túc.
Lâm Hàn gật đầu, chắp hai tay sau lưng và bước lên lầu, Vương Vi Dân bước theo sau.
"Hừ, cố tình ra vẻ gì chứ!"
Nhìn Lâm Hàn đi lên lầu, Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng: "Giám đốc Vương tới đây để tìm Tiểu Lệ, chứ không phải tìm cái tên vô dụng nhà cậu đâu".
Sau đó, ánh mắt ông ta lại quay trở lại bàn, trong hộp vẫn còn một ít trứng cá tầm sót lại, thấy xung quanh không còn ai, Dương Cảnh Đào cầm thìa lên bắt đầu vét.
...
Trên sân thượng biệt thự, Lâm Hàn đứng ở lan can, chắp hai tay sau lưng nhìn quang cảnh về đêm của thành phố Đông Hải.
Gió lạnh phả vào mặt, rất dễ chịu và thoải mái.
"Cậu Lâm".
Vương Vi Dân đứng đằng sau nói với giọng kính cẩn, ông ta đã thay đổi giọng điệu.
"Lần này đến gặp cậu. Trước tiên là để cảm ơn cậu vì những đóng góp nổi bật trong việc xây dựng các cơ sở y tế ở thành phố Đông Hải. Bây giờ khắp thành phố Đông Hải đã có 236 phòng khám cộng đồng bắt đầu khởi công. Tất cả đều là công lao của cậu!"
Chương 158: Bữa tiệc sinh nhật
"Đây là chuyện tốt có lợi cho đời sống của người dân, giúp giải quyết được những vấn đề về khám bệnh, lấy số, xếp hàng v.v... Tôi xin thay mặt hàng trăm ngàn người dân cảm ơn cậu!"
Sau khi nói xong, Vương Vi Dân thành tâm thành ý cúi đầu với Lâm Hàn.
"Chuyện thứ hai là những dự án này là thành tích lớn nhất của Vương Vi Dân tôi trên cương vị giám đốc sở y tế trong suốt mười năm qua. Ngay cả lãnh đạo bên trên cũng rất coi trọng dự án này. Vừa hay năm nay tổ chức bầu cử chủ tịch thành phố, chủ tịch hiện tại sắp đến thủ đô để nhậm chức, thành phố sẽ bắt đầu bầu chọn chủ tịch kế nhiệm".
"Vương Vi Dân tôi vì thành tích lần này hiện đang là ứng cử viên nặng ký nhất cho vị trí chủ tịch kế nhiệm. Hôm nay trong cuộc họp báo cáo công việc, chủ tịch hiện tại đã khen ngợi tôi và lấp lửng chỉ ra là ông ấy ủng hộ tôi ngồi lên vị trí chủ tịch".
Nói đến đây, Vương Vi Dân đột nhiên bật khóc, vô cùng xúc động:
"Cậu Lâm, tất cả chuyện này đều là nhờ vào công của cậu! Cậu cũng biết đấy, chức giám đốc sở y tế này của tôi, tuy rằng có chức đấy, nhưng vốn dĩ chẳng có bao nhiêu quyền hạn. Đứng trước những giám đốc sở cùng bậc như sở công thương, sở đất đai và ủy ban cải cách và phát triển tôi đều phải cúi đầu!"
"Tôi làm công chức suốt 40 năm trời, vốn nghĩ rằng cả đời này nhiều nhất thì cũng chỉ có thể leo lên được một trong những vị trí quyền lực trung tâm của thành phố Đông Hải mà thôi. Nhưng hai ngày nữa thôi, khi cuộc họp bầu cử người kế nhiệm được tổ chức, tôi sẽ được cá chép hóa rồng, trực tiếp trở thành chủ tịch thành phố! Công ơn trọng dụng và dìu dắt này của cậu Lâm, tôi thật sự không biết lấy gì để báo đáp".
"Không có gì, đối với tôi mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Hơn nữa trước đây chú đã từng giúp tôi, chuyện này coi như tôi trả nợ cho chú", Lâm Hàn nhẹ nhàng nói:
"Có điều sau khi nhậm chức thì chú phải làm nhiều việc tốt hơn cho dân. Chức vụ càng cao thì trách nhiệm càng lớn".
"Cậu Lâm yên tâm, tôi hiểu điều này! Vương Vi Dân tôi nhất định sẽ cống hiến hết sức mình vì người dân thành phố Đông Hải!"
Vương Vi Dân ưỡn thẳng người lên bảo đảm.
Lâm Hàn gật đầu: "Còn chuyện gì nữa không?"
"Hết rồi", Vương Vi Dân lắc đầu: "Tôi tới để báo cáo với cậu Lâm hai việc này. Đương nhiên, nếu cậu Lâm có dặn dò gì thì cứ sai bảo, tôi nhất định sẽ làm được".
"Tôi chỉ dặn chú một điều thôi, làm việc cho tốt", Lâm Hàn nói với vẻ mặt bình tĩnh.
"Vâng thưa cậu Lâm!"
"Ừm, tôi buồn ngủ rồi, phải đi nghỉ đã".
"Vậy thì tôi không quấy rầy cậu nữa!"
Lâm Hàn về phòng ngủ, Vương Vi Dân xuống lầu đi ra khỏi nhà.
"Giám đốc Vương, nhanh vậy đã bàn xong rồi à!", Dương Cảnh Đào cười nói:
"Bàn chuyện với Tiểu Lệ thế nào? Con gái tôi vốn được chiều chuộng từ bé, tính tình có chút ngang bướng. Nó có nói điều gì sai thì anh cũng đừng chấp nó".
"Ờ..."
Vương Vi Dân sững lại một giây, nói: "Bàn chuyện rất tốt, anh Dương, tôi còn có chút việc, xin phép đi trước!"
"Vâng!", Dương Cảnh Đào lớn tiếng hét:
"Thằng Lâm Hàn vô dụng này, giám đốc Vương phải đi rồi còn không mau xuống tiễn, tên nhóc này, chút phép lịch sự tối thiểu cũng không biết sao?"
Mặc dù là hét lên, âm thanh rất lớn, nhưng đáp lại là một khoảng im ắng, không ai để ý tới ông ta, điều này khiến Dương Cảnh Đào có chút xấu hổ:
"Giám đốc Vương, anh đừng để ý, con rể này của tôi không hiểu phép tắc, anh cũng không phải là không biết!"
"Không sao không sao, tôi đi trước đã! Để cho cậu Lâm ngủ, không cần tiễn tôi đâu!"
Vương Vi Dân giật giật mí mắt, nhanh chóng rời đi.
Ông ta sợ ở lại lâu hơn thì không chừng sẽ lộ mất.
"Giám đốc Vương, để tôi tiễn anh!"
Dương Cảnh Đào tiễn Vương Vi Dân tới bên ngoài biệt thự, đợi xe rời đi mới quay trở về nhà.
Sắc mặt ông ta lạnh băng:
"Hừm, cái tên vô dụng này chỉ biết làm mất mặt mình, còn là trước giám đốc Vương nữa chứ! Quan trọng là không biết nó ăn cắp đồ ăn thừa ở nhà hàng cao cấp nào đem về đây nữa, nhân phẩm quá có vấn đề!"
Dương Cảnh Đào thậm chí còn không để ý rằng ông ta ăn "đồ ăn thừa" đó còn nhiều hơn cả Vương Vi Dân.
"Hả, cái gì thế này?"
Đột nhiên, Dương Cảnh Đào nhìn thấy trên bàn có một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, là do Lâm Phàm mang về.
Ông ta cầm chiếc hộp nhỏ lên mở ra, bên trong có một con rồng vàng năm móng sống động y như thật, dưới ánh đèn chùm lấp lánh, vô cùng bắt mắt.
"Cái này được chạm khắc từ củ cà rốt sao? Tay nghề cũng không tồi. Giống y như thật vậy. Chắc là khắc bằng máy chứ không phải khắc thủ công, vài chục tệ là mua được rồi", Dương Cảnh Đào tò mò nhìn lên nhìn xuống, ánh mắt chế giễu:
"Thứ này có tác dụng gì nhỉ? Phía trên còn phủ một lớp bột huỳnh quang sáng lấp lánh như vậy".
Vừa nói ông ta vừa đưa ngón tay sờ sờ vào con rồng vàng, sau đó nhìn ngón tay mình, sắc mặt đột nhiên thay đổi:
"Vàng...Vàng!"
Dương Cảnh Đào giọng run run và sắc mặc đầy kinh ngạc:
"Trên này lại phủ đầy bột vàng!"
Dương Cảnh Đào ngày nào cũng ôm trâu vàng ngủ, nhìn một phát là biết ngay lớp trên là vàng.
"Cái này đáng giá biết bao nhiêu là tiền! Không lẽ có người nào tặng cho Tiểu Lệ, vừa hay để ở chỗ Lâm Hàn trước!"
Dương Cảnh Đào đảo mắt nhìn quanh: "Không quản nữa, đồ của Tiểu Lệ chính là đồ của mình, đem về phòng mình trước rồi tính tiếp!"
"Một con rồng vàng năm móng và một con trâu vàng, chậc chậc chậc, thật là xứng đôi vừa lứa!"
Nghĩ vậy, Dương Cảnh Đào cầm chiếc hộp nhỏ lên và chạy về phía phòng mình.
...
Hôm sau, Lâm Hàn thức dậy, đang ăn đồ ăn sáng mà dì Hà chuẩn bị sẵn.
Ding Dong!
Điện thoại anh báo tin nhắn đến.
Anh cầm lên xem, là một khoản tiền chuyển đến, 50 ngàn tệ.
Người chuyển là Hàn Hinh Nhi.
"Lâm Hàn, qua một tuần nữa là sinh nhật tôi. Lúc đó, bố tôi sẽ mời toàn bộ giới viên chức thành phố Đông Hải, doanh nghiệp cùng những người đứng đầu các ngành nghề đến tham gia tiệc sinh nhật của tôi. Tất nhiên, trong đó cũng có rất nhiều kẻ theo đuổi tôi".
"Đến lúc đó, anh lấy 50 ngàn tệ này đi mua quà cho tôi. Nhớ chọn loại đắt tiền! Đừng để những kẻ theo đuổi tôi qua mặt!"
Hàn Hinh Nhi lại nhắn đến.
Lâm Hàn xác nhận nhận tiền, trả lời:
"Được, tôi biết rồi".
Có điều nghĩ đi nghĩ lại, những kẻ theo đuổi Hàn Hinh Nhi, đều có gia tài kếch xù.
Bọn họ nếu muốn tặng quà cho nữ thần, giá sẽ thấp hơn 50 ngàn tệ sao?
50 ngàn tệ này, rõ ràng là không đủ!
Lúc này Hàn Hinh Nhi lại nhắn đến:
"Lâm Hàn, đây là một trận chiến khó khăn. Người làm bạn trai đỡ đạn như anh, nhất định phải giúp tôi đỡ được! Việc này xong rồi, tôi gửi thêm anh 50 ngàn tệ nữa coi như phần thưởng."
Lâm Hàn sờ sờ cằm, anh nghĩ một lúc rồi mới trả lời:
"Yên tâm, tôi sẽ thay cô đỡ đạn."
Đỡ xong bữa tiệc sinh nhật này là có tiền thưởng 50 ngàn tệ, sao lại không làm cơ chứ?
Lâm Hàn tuy không thiếu tiền, nhưng tiền dâng đến ngay trước mặt, sao có thể không nhận được.
"Ừ vậy được, vậy mấy ngày nay anh lo chuẩn bị nha!", Hàn Hinh Nhi đáp, sau đó là một biểu cảm cười toe toét kèm theo.
"Được thôi".
Trả lời tin nhắn xong, Lâm Hàn tiếp tục ăn sáng.
Ăn xong, anh gọi điện cho ông Vân:
"Alo, ông Vân, tôi có quen một cô gái là con gái nhà giàu nhất Đông Hải. Cô ta thuê tôi làm bạn trai đỡ đạn của cô ta..."
Lâm Hàn nói sơ qua về việc quen biết Hàn Hinh Nhi và bữa tiệc sinh nhật.
Ông Vân nghe xong nói:
"Ý của cậu Lâm là phải chọn một món quà sinh nhật mà có thể khiến những kẻ theo đuổi Hàn Hinh Nhi phải xấu hổ về bản thân?"
"Chính xác!"
Lâm Hàn gật đầu, chỉ có cách này, thì mới có thể chặn được những kẻ theo đuổi đó.
Chương 159: Lén lẻn vào
"Tôi biết tặng món quà gì rồi".
Ông Vân cười khà khà nói: "Cậu chủ yên tâm, tôi đảm bảo món quà cậu tặng chắc chắn có thể làm tất cả mọi người kinh ngạc và khiến cho những người theo đuổi kia đều phải chào thua!"
"Thật à? Cái gì thế?", Lâm Hàn bỗng tò mò hỏi.
"Cái này thì tôi xin giữ bí mật, bởi vì món quà kia rất quý. Nó được vận chuyển từ nước ngoài về, trung gian mất khoảng hai ba ngày. Tới lúc đó, cậu chủ nhận được sẽ biết nó là gì thôi", ông Vân cười nói.
"Được, vậy tôi sẽ chờ món quà ấy của ông", Lâm Hàn gật đầu.
...
Một tuần sau, tại trang viên Hoàng Gia, đây là khách sạn cao cấp nhất nằm ở ngoại ô thành phố Đông Hải.
Khách sạn mang phong cách Châu Âu, xây dựng theo kiến trúc Gothic, trông tựa như một tòa lâu đài cổ đứng sừng sững.
Phía trước có bể phun nước, vườn hoa, tượng đá, đủ hết mọi thứ. Không khí trong lành tươi mát, tiếng chim hót truyền đến từ xa, làm cho con người ta có cảm giác sang trọng đậm phong cách cổ điển.
Lần này, tiệc sinh nhật của Hàn Hình Nhi được tổ chức tại đây.
Lâm Hàn dậy sớm, gọi xe đến trang viên Hoàng Gia.
Ở cổng có bảo vệ đứng trực.
Thấy Lâm Hàn tới, tuy đối phương ăn mặc bình thường, nhưng anh ta vẫn nở nụ cười lễ phép nói:
"Thưa anh, bên trong đang tổ chức tiệc sinh nhật, cả khách sạn đã được bao trọn. Nếu muốn đi vào thì mời anh đưa thiệp ra".
"Tôi không có thiệp mời", Lâm Hàn lắc đầu: "Là Hàn Hinh Nhi bảo tôi tới".
"Cô chủ bảo anh tới?", ánh mắt bảo vệ lóe lên, cung kính hỏi: "Xin hỏi anh tên là?"
"Lâm Hàn".
"Hóa ra là anh Lâm, mời anh vào trong!"
Mí mắt anh ta giật một cái, vẻ mặt càng thêm cung kính, để Lâm Hàn vào.
Trước khi đến, Hàn Hinh Nhi có dặn Lâm Hàn rằng mình đã báo một tiếng với bảo vệ rồi, anh chỉ cần nói tên ra là có thể vào.
Bước vào tầng một của khách sạn, bên trong được trang trí nguy nga lộng lẫy, trên nóc có những bức tranh cổ điển như thần biển Poseidon, nữ thần trí tuệ Athena đủ mọi màu sắc đậm chất cổ kính.
Lâm Hàn nhìn về phía đại sảnh, cũng đã có kha khá khách khứa đến.
Quần áo của họ đều là hàng cao cấp, đàn ông mặc vest đi giày da, đeo đồng hồ sang trọng. Phụ nữ thì diện những chiếc đầm dạ hội màu trắng, đeo dây chuyền kim cương sáng lấp lánh nổi bật trên cần cổ trắng ngần, cách xử xự tao nhã lộ ra phong thái của tầng lớp thượng lưu.
Lâm Hàn lại ăn mặc rất giản dị, áo thun, quần thể thao, đi giày bata, trông hoàn toàn đối lập với bọn họ.
Lâm Hàn vừa bước vào đã có rất nhiều ánh mắt có tò mò, bất ngờ và khinh thường dừng lại trên người anh.
Giữa đại sảnh là sân nhảy, có một nhạc sĩ tóc vàng mắt xanh đang ngồi đánh đàn piano, tiếng nhạc du dương êm dịu cứ quanh quẩn khắp cả phòng.
Mặt mày Lâm Hàn vẫn bình tĩnh dửng dưng trước những ánh nhìn kia. Anh bước đến trước bàn, bưng ít trái cây tìm một góc ngồi ăn.
Trái cây ở đây đều là hàng nhập khẩu, có thanh long, dưa hấu đen, cam navel...
Cộp, cộp, cộp!
Có tiếng bước chân truyền đến.
Một thanh niên bước vào.
Hắn ta mặc vest Armani, tóc vuốt keo sáng bóng chải ngược ra sau, tay đeo một chiếc đồng hồ Rolex sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
"Lý Vĩnh Phú?"
Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, người thanh niên ấy đúng là Lý Vĩnh Phú.
Tiệc sinh nhật lần này, bố Hàn Hinh Nhi đã mời ông lớn trong các ngành. Lý Xuân Sinh - bố Lý Vĩnh Phú cũng có chút địa vị trong giới bất động sản, nên hắn ta tới đây được là điều hết sức bình thường.
Lâm Hàn đoán chắc chẳng bao lâu nữa sẽ còn có những người có địa vị cao hơn tới.
"Cậu Lý, lâu rồi không gặp!"
Vừa nhìn thấy Lý Vĩnh Phú, lập tức có người nhiệt tình bước tới bắt chuyện.
"Gần đây, nghe nói bên cậu đang thầu dự án cải tạo khu Bành Hộ, không biết làm đến đâu rồi?"
"Hóa ra là tổng giám đốc Trương!"
Lý Vĩnh Phú cũng cười nói: "Bây giờ, khu Bành Hộ đều do Phùng Thạch phụ trách, công ty chúng tôi được chia chút nước canh đã tốt lắm rồi. Ngược lại, tôi nghe nói gần đây công việc bên mảng vật liệu xây dựng của tổng giám đốc Trương mới đang làm ăn phát đạt đó!"
Rất dễ nhận thấy là Lý Vĩnh Phú thường xuyên tham gia các bữa tiệc xã giao như này, mạnh vì gạo bạo vì tiền, chỉ một lát đã nói chuyện vui vẻ với những người kia.
Đây không đơn giản chỉ là tiệc sinh nhật mà còn là nơi các nhân vật trong giới thượng lưu trao đổi tin tức và hợp tác với nhau.
"Hửm?"
Lý Vĩnh Phú đảo mắt, trong lúc vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở trong góc nọ.
Đó là một chàng trai đang ngồi cặm cụi ăn trái cây.
"Lâm Hàn?"
Lý Vĩnh Phú nhướng mày, nhấc chân đi đến chỗ Lâm Hàn.
"Ồ, cậu Lý, sao lại bỏ đi rồi?"
Những người đang nói chuyện với Lý Vĩnh Phú đều đi theo sang.
"Lâm Hàn, sao anh lại ở đây?", Lý Vĩnh Phú đi đến trước mặt anh, lạnh giọng hỏi.
"Tôi tới tham gia tiệc sinh nhật".
Lâm Hàn ăn trái cây, không thèm ngẩng đầu lên nói.
"Anh tới tham gia tiệc sinh nhật?"
Lý Vĩnh Phú sửng sốt, sau đó bật cười:
"Lâm Hàn, anh đùa tôi đó hả? Tiệc sinh nhật này là của cô Hàn Hinh Nhi - con gái rượu ông trùm nhà giàu số một thành phố Đông Hải. Người có mặt đều là những nhân vật nhân vật nổi tiếng, tầng lớp thượng lưu, các ông lớn trong mọi ngành nghề. Anh nói mình tới tham gia bữa tiệc á? Đừng buồn cười thế được không?"
Lúc này, có bốn năm người bước tới.
"Cậu Lý, cậu quen chàng trai này à?"
Có người đánh giá Lâm Hàn một lượt, thấy đối phương chỉ mặc đồ thể thao bình thường đến tham gia tiệc, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ khinh thường.
"Quen chứ!"
Lý Vĩnh Phú chỉ vào Lâm Hàn, nói với mọi người:
"Anh ta là một tên thất nghiệp, mỗi ngày ở nhà ăn no chờ chết, ngay cả một công việc bình thường cũng không có! Hoàn toàn là nhân vật dưới đáy xã hội. Vậy mà ban nãy, anh ta chẳng biết xấu hổ nói mình đến đây tham gia tiệc sinh nhật!"
"Nhân vật dưới đáy xã hội mà có tư cách tới tham gia sinh nhật của cô Hàn ư?"
"Không phải là tên nhóc này lén lẻn vào đó chứ!"
"Chắc thế rồi. Anh nhìn xem quần áo anh ta kìa, tổng cộng còn chưa tới hai trăm tệ".
Mọi người đều nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt khinh thường, chỉ trỏ bàn tán anh.
"Lâm Hàn, loại người dưới đáy xã hội như anh hoàn toàn không có tư cách xuất hiện ở đây!"
Lý Vĩnh Phú lạnh lùng mở miệng:
"Nếu anh nói mình tới tham gia tiệc sinh nhật, tôi đây cũng không muốn vu khống rằng anh lén lẻn vào. Vậy đi, anh lấy thiệp mời ra thì chúng tôi sẽ tin lời anh!"
"Thiệp mời? Tôi không có", Lâm Hàn lắc đầu nói.
"Không có thiệp mời! Nếu thế thì anh vào đây bằng cách nào!", Lý Vĩnh Phú thoáng lớn tiếng, giọng đầy khinh thường nói:
"Chúng tôi đều có thiệp, mà anh lại không, thế chẳng phải lẻn vào thì là gì?"
"Đúng đó, tất cả mọi người có thiệp hết, nhưng anh ta lại không".
"Vậy chắc chắn là lẻn vào rồi".
"Thực ra tên nhóc này vừa vào tôi đã chú ý tới. Chuyện thứ nhất cậu ta vào là tìm đồ ăn".
"Rõ ràng là lẻn vào ăn vụng!"
"Những trái cây kia đều là hàng nhập khẩu, có giá cả cực kì đắt đỏ. Những thứ cậu ta đang ăn thôi cũng đã khoảng một năm tiền lương rồi!"
"Lúc nãy chẳng phải cậu Lý đã nói rồi sao, thằng nhóc này thất nghiệp thì lấy đâu ra lương?"
"Chàng trai kia, nhân phẩm có vấn đề thật ấy chứ!"
Mọi người lại bàn tàn xôn xao.
"Lâm Hàn, anh không có thiệp mà còn lén lẻn vào, đạo đức đúng là bị chó gặm!", Lý Vĩnh Phú hét lên:
"Bảo vệ, bảo vệ đâu rồi! Mau tới đây quăng tên này ra ngoài!"
Chương 160: Anh ấy là bạn trai của tôi
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Ngay sau đó, bốn nhân viên bảo vệ nhanh chóng đi tới.
“Thằng nhãi này không có thiệp mời, đã vào lén mà còn ăn vụng, các anh mau đuổi anh ta ra ngoài!”
Lý Vĩnh Phú chỉ vào Lâm Hàn.
“Đúng đó, mau đuổi ra đi!”
“Loại người thuộc tầng đáy xã hội làm sao có tư cách đến đây?”
“Làm bẩn mắt tôi!”
Mọi người xì xào bàn tán và liên tục chỉ vào Lâm Hàn.
“Xin anh vui lòng cho tôi xem thiệp mời!”, một nhân viên bảo vệ cầm dùi cui điện cảnh giác nhìn Lâm Hàn, lạnh lùng nói.
“Tôi vừa nói rồi, tôi không có thiệp mời”, Lâm Hàn thản nhiên đáp.
“Không có thiệp mời thì mời anh rời khỏi nơi này. Tôi không muốn dùng vũ lực để tránh làm phiền các quý ông quý bà ở đây”, giọng nói của nhân viên bảo vệ rét lạnh như có thể ra tay bất cứ lúc nào.
“Đứng ngây ra đó làm gì nữa, mau đuổi anh ta ra ngoài đi!”
Lý Vĩnh Phú hơi mất kiên nhẫn: “Loại người thuộc tầng đáy xã hội này ở đây một giây là tôi cảm thấy toàn thân không được thoải mái”.
“Phải đó, mau đuổi ra ngoài đi, ăn nói lịch sự với loại người này làm gì?”
“Đúng vậy, mau mau đuổi ra ngoài, càng nhìn càng khó chịu!”
Mọi người giục liên tục, tất cả đều tỏ ra khinh thường và không kiên nhẫn.
Bốn nhân viên bảo vệ liếc nhìn nhau, sau đó họ bước tới bao vây Lâm Hàn và chuẩn bị ra tay.
Cộp cộp cộp!
Lúc này có tiếng bước chân vang lên.
Đó là tiếng giày cao gót chạm sàn.
“Có chuyện gì vậy?”
Một giọng nói bình tĩnh, trong trẻo và êm tai vang lên.
Mọi người quay đầu lại, ai cũng hai mắt sáng ngời.
Người đến là một cô gái mặc váy dạ hội màu trắng. Cô có vóc dáng cao gầy, mái tóc đen dài búi sau đầu, khuôn mặt xinh xắn với hai hàng lông mày lá liễu, đôi môi anh đào nhỏ nhắn và chiếc mũi thon gọn, đẹp không gì sánh bằng, toàn thân tỏa ra khí chất quý phái tao nhã.
Vẻ đẹp này có thể miêu tả bằng cụm từ nghiêng nước nghiêng thành.
Dù là nam hay nữ thì họ đều nhìn chằm chằm vào cô gái.
Trong mắt đàn ông thì xuất hiện vẻ mến mộ, tán thưởng và thậm chí là tham lam.
Phụ nữ thì xấu hổ về bản thân.
“Cô Hàn đến rồi!”
Lý Vĩnh Phú phản ứng lại từ sự kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô gái, sau đó anh ta chỉ vào Lâm Hàn.
“Cô Hàn, thằng nhóc này đã lẻn vào mà còn ăn vụng, tôi đang gọi bảo vệ tới đuổi cậu ta ra ngoài!”
Người đến là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay, Hàn Hinh Nhi.
“Đúng đó, cô Hàn tới thật đúng lúc, cô đuổi cậu ta ra ngoài đi!”
“Loại người thuộc tầng đáy xã hội làm sao có tư cách ra vào những nơi như thế này?”
“Cậu ta ăn vụng cũng không sao. Nếu cậu ta trộm mấy thứ như ly rượu, tranh treo tường thì thiệt hại sẽ rất lớn!”
Mọi người cũng phản ứng lại, sau đó chỉ vào Lâm Hàn xì xào.
Hàn Hinh Nhi nhìn theo hướng mọi người chỉ rồi ngây người, sau đó cô ta cất bước đi tới, thân mật khoác tay Lâm Hàn và cười nói với mọi người.
“Anh ấy không lẻn vào. Anh ấy là bạn trai của tôi, đến tham dự tiệc sinh nhật của tôi là điều bình thường”.
Câu nói này rất nhẹ nhàng nhưng khi lọt vào tai mọi người thì như tiếng sấm.
Ầm!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, bàng hoàng đứng yên tại chỗ.
“Gì cơ, thằng nhóc này là bạn trai của cô Hàn?”
“Làm sao có thể! Dù cô Hàn có bạn trai thì cũng sẽ tìm những người xứng vai xứng vế, sao có thể tìm một người thuộc tầng đáy xã hội như thế này?”
“Tôi có nghe lầm không?”
Lý Vĩnh Phú cũng trợn mắt ngoác mồm.
“Không thể nào, sao tên nghèo kiết xác Lâm Hàn có thể là bạn trai của cô Hàn được? Quan trọng là anh ta đã kết hôn rồi! Chẳng lẽ anh ta ngoại tình sau lưng Dương Lệ!”
“Ngoại tình thì không nói, nhưng anh ta có thể giành được con gái của người giàu nhất Đông Hải vào tay á?”
Lý Vĩnh Phú cảm thấy thế giới quan của mình như sụp đổ, toàn thân bị nghiền nát.
Hàn Hinh Nhi chẳng hề quan tâm đến ánh mắt của những người này, cô ta kéo tay Lâm Hàn đi lên lầu.
Mọi người kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của hai người, không một ai lên tiếng, cả hội trường lặng ngắt như tờ...
Khi đã lên lầu, Lâm Hàn buông tay Hàn Hinh Nhi ra.
“Lâm Hàn, lần trước anh nói điều kiện làm bạn trai đỡ đạn là không nắm tay anh. Tôi khoác tay anh thì không tính là nắm tay nhé!”
Hàn Hinh Nhi cười hì hì mở cửa phòng mình ra.
Lâm Hàn sờ mũi, im lặng đi vào phòng với Hàn Hinh Nhi.
Cả căn phòng đều là màu hồng, trang trí theo kiểu phòng của con gái thời xưa, trông rất ấm áp như phòng của thiếu nữ tuổi xuân.
“Tôi đoán anh sắp tới nên thay quần áo rồi xuống lầu ngay, cũng may tôi đến kịp, nếu không những nhân viên bảo vệ đó đã đuổi anh ra ngoài rồi”, Hàn Hinh Nhi đứng trước gương trang điểm nhìn bản thân đẹp như tiên nữ, cười nói.
“Những người đó không đuổi tôi ra được”, Lâm Hàn thản nhiên đáp.
Hàn Hinh Nhi gật đầu: “Bây giờ mọi người vẫn chưa tới đủ, một lát nữa sẽ có rất nhiều nhân vật quan trọng tới, người theo đuổi tôi điên cuồng nhất là Trịnh Minh Sơn. Anh đã mua quà chưa?”
“Mua rồi”.
Lâm Hàn gật đầu, sau đó lấy ra một chiếc hộp nhỏ đặt lên bàn.
Hàn Hinh Nhi liếc nhìn nó, cô ta không vội mở ra xem mà nói.
“Mua rồi thì tốt. À, anh kéo giúp tôi khóa lên, chiếc váy dạ hội này hơi rộng, ban nãy ra ngoài còn suýt bị tuột”.
“Ừ!”
Lâm Hàn gật đầu rồi đi ra phía sau Hàn Hinh Nhi.
Vai Hàn Hinh Nhi trắng nõn và mảnh mai như được bôi một lớp mỡ cừu.
Trong mắt Lâm Hàn không có chút ý nghĩ nào khác, anh đưa tay về phía khóa kéo của váy dạ hội.
Nhưng mặt Hàn Hinh Nhi lại trở nên đỏ bừng. Cô ta thường sẽ để người làm giúp mình những việc như kéo khóa này. Chính cô ta không hiểu tại sao mình lại nhờ Lâm Hàn làm giúp.
Khi ngón tay của Lâm Hàn chạm vào khóa kéo, thân thể mềm mại của Hàn Hinh Nhi khẽ run, nhịp tim cũng tăng nhanh. Qua gương trang điểm, cô ta nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên phía sau trong veo như nước, không hề có ý nghĩ nào khác, điều này khiến Hàn Hinh Nhi yên tâm hơn nhiều, chẳng biết vì sao còn có chút thất vọng.
Lâm Hàn giữ khóa kéo và từ từ kéo nó lên.
“Nhẹ một chút, đau...”
Lông mày lá liễu của Hàn Hinh Nhi khẽ cau lại.
“Tôi sẽ nhẹ tay”.
Lâm Hàn chậm tay lại, đây là lần đầu tiên anh làm chuyện này nên không nắm được độ mạnh yếu của tay.
Cùng lúc đó có người gọi ngoài cửa.
“Hinh Nhi, anh đến rồi, anh còn mang quà sinh nhật tới cho em đây!”
Một giọng nói vang lên, một thanh niên bước tới phía ngoài cửa.
Thanh niên mặc bộ vest Versace với hai má gầy gò và chiếc mũi cao thẳng, đẹp trai ngời ngời, đây chính là Trịnh Minh Sơn.
“Hửm?”
Trịnh Minh Sơn đi tới cửa thì dường như nghe thấy tiếng động trong phòng. Gã ta lập tức vểnh tai kề sát cửa, nín thở lắng nghe.
“Á... Lâm Hàn, anh nhẹ một chút, đau muốn chết!”
Bên trong truyền ra tiếng của Hàn Hinh Nhi, giọng cô ta hơi hổn hển.
Trịnh Minh Sơn nghe thấy âm thanh này, sắc mặt gã ta lập tức thay đổi.
“Rồi rồi rồi, tôi sẽ nhẹ hơn. Xin lỗi, đây là lần đầu tôi làm chuyện này!”, thêm một giọng nói áy náy vang lên.
“Tôi cũng là lần đầu... Á... Anh nhẹ chút, đau muốn chết!”
“Ừ, đúng, cứ vậy đi, chậm một chút... Ừm, lần này đỡ hơn nhiều, hết đau rồi”.
Bình luận facebook