-
Chương 241-245
Chương 241: Tội nghiệp chị Tiểu Lệ quá!
"Chú Tư, chú xách bao tải của chú để ở cốp sau đi, mang lên bẩn xe rồi".
Lâm Hàn quay đầu lại nhìn.
Trương Đức Thuận xách luôn cái bao tải đặt lên ghế sau, vốn bao tải đã không sạch sẽ rồi, còn cố tình xách lên, vì thế đã làm cho hàng ghế sau dính đầy đất cát, thậm chí còn có một mùi lạ thoang thoảng bốc lên.
"Bẩn thì bẩn thôi, chiếc xe van nát này của cậu cũng có mấy chục ngàn tệ, có gì mà cậu sốt ruột chứ? Bẩn rồi thì đi rửa xe!"
Trương Đức Thuận cũng không thèm để ý để tứ, vừa nói xong lại còn ngửa đầu lên hắt hơi!
Hắt xì!
"Chất lượng không khí ở thành phố Đông Hải này thật kém, tôi vừa đến mũi đã không thoải mái rồi, thua xa bầu không khí trong lành ở thôn chúng tôi".
Trương Đức Thuận bất mãn lắc đầu, ông ta quẹt mũi, sau đó còn khò khạc!
Ông ta nhổ lên xe của Lâm Hàn một bãi đờm!
Lâm Hàn cau mày, trong mắt dần hiện lên tia rét lạnh.
"Nhìn cái gì mà nhìn!"
Thấy ánh mắt Lâm Hàn, Trương Đức Thuận quát lạnh: "Ngồi trên xe cậu khạc đờm thì sao?"
"Đúng đó!"
Trương Đào cũng nói: "Không phải chỉ khạc đờm thôi à? Chiếc xe này của anh có đáng bao nhiêu đâu, xem anh sốt ruột kia kìa! Nếu không biết còn tưởng giá chiếc xe này trên cả triệu tệ đó!"
Lâm Hàn quay đầu lại, cho xe chạy.
Anh cũng không nói gì thêm, nhưng tia rét lạnh đáy mắt thêm dày đặc, trong lòng càng chán ghét chú Tư và Trương Đào này hơn nữa.
Một tiếng sau, Lâm Hàn lái xe về đến núi Vân Mộng.
"Chu choa, biệt thự này đẹp quá!"
Trương Đào ngắm nhìn những biệt thự lỗng lẫy pha lẫn tinh tế ngoài cửa sổ xe, ngạc nhiên đến há hốc cả mồm, cô ta đang bị choáng ngợp trước khung cảnh sang trọng này.
Từ nhỏ, cô ta đã sống ở thôn, dù là những khuôn viên bình thường cũng còn chưa từng thấy bao giờ nói chi đến khu biệt thự đắt đỏ như thế.
"Không ngờ anh lại được ở một nơi sung túc như vậy".
Trương Đào nhìn Lâm Hàn nói: "Tôi thấy trước những biệt thự kia đều có đỗ BMW, Audi, Mercedes... Anh lái một chiếc xe van vào đây không sợ mất mặt à?"
"Tôi tự bỏ tiền mua xe thì có gì mất mặt? Cũng không có ăn trộm ăn cướp của ai", Lâm Hàn đanh mặt đáp.
"Tiểu Đào, do con không biết đó thôi".
Trương Đức Thuận mở miệng: "Bố từng nghe mấy người họ hàng khác kể, biệt thự này là của Dương Lệ. Dương Lệ nhận thầu được một công trình lớn, nghe nói biệt thự này là do công ty cấp riêng cho nó, cũng hơn mấy chục triệu tệ đấy!"
"Thì ra là vậy, xem ra Lâm Hàn chỉ là thơm lây chị Tiểu Lệ mới được ở chỗ tốt thế này", Trương Đào cười nói, giọng điệu có hơi dè bỉu.
Lát sau, xe đã chạy đến trước cổng biệt thự.
Dương Cảnh Đào đã đợi trước cổng để đón tiếp từ lâu.
"Đức Thuận, đã lâu không gặp rồi!", thấy Trương Đức Thuận xuống xe, Dương Cảnh Đào cười ha hả nói.
"Đúng vậy, gần 10 năm rồi!", Trương Đức Thuận gật đầu cũng cười nói, ông ta ngước nhìn căn biệt thự trước mặt với ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
"Cảnh Đào à, bây giờ anh là người giàu có rồi! Còn được ở trong căn biệt thự lớn như này! Không như tôi, vẫn ở nhà trong thôn quê!"
"Ôi trời, nhờ anh sinh được đứa con gái giỏi thôi, nếu như không có Tiểu Lệ, làm sao anh được ở trong căn biệt thự này chứ".
Vừa nói, trên mặt Dương Cảnh Đào vừa lộ ra vẻ khoe khoang, nhưng cũng giả vờ khiêm tốn.
"Chào chú Dương!"
Trương Đào xuống xe chào hỏi Dương Cảnh Đào.
"Ôi chao, Tiểu Đào đấy à!"
Mắt Dương Cảnh Đào sáng lên, cười nói: "Vài năm không gặp mà đã xinh xắn thế này rồi sao!"
"Nào có ạ..."
Khuôn mặt Trương Đào đỏ lên.
Tít tít!
Lâm Hàn khóa xe xong, cũng lười nhìn Dương Cảnh Đào tán gẫu, anh đi thẳng một mạch vào nhà.
Nhìn theo bóng lưng Lâm Hàn, Trương Đức Thuận nhướng mày nói:
"Dương Cảnh Đào à, thằng con rể này của anh không biết phép tắc gì cả! Đã chở chúng tôi đến đây mà cũng không mời chúng tôi vào nhà uống một ly nước".
"Hời ơi, Đức Thuận à, thằng con rể này của anh tệ lắm, không biết phép tắc gì đâu, chú quen là được", Dương Cảnh Đào vội gượng cười, trong lòng thầm mắng Lâm Hàn một trận.
Thằng vô dụng này cứ làm mình phải bẽ mặt!
Mở miệng mời họ hàng vào nhà uống tách trà thì nó có chết đâu?
"Tiểu Đào, lớn thế này rồi có bạn trai chưa?", Dương Cảnh Đào quay sang hỏi Trương Đào.
"Vẫn chưa, còn đang chờ ạ".
Trương Đào lắc lắc đầu nói: "Người đàn ông của cháu nhất định phải có nhà có xe, lương tháng hơn chục ngàn tệ, có vậy mới xứng làm người yêu của cháu. Dù bây giờ, cháu vẫn chưa tìm được bạch mã hoàng tử, nhưng cháu tin, một ngày nào đó anh ấy sẽ xuất hiện thôi!"
Đáy mắt Trương Đào tràn ngập mong đợi.
"Được đấy, có mục tiêu thì tốt!"
Dương Cảnh Đào khen ngợi: "Chú Dương của cháu dù không quá hiểu tình yêu nhưng cũng có chút kinh nghiệm".
"Nếu tìm bạn trai, dù sao cũng đừng tìm một thằng giống như Lâm Hàn con rể của chú. Người này cả ngày chẳng làm nên trò trống gì, chỉ biết ăn no chờ chết. Cách đây không lâu, bảo là đi làm shipper chú cũng yên tâm vui vẻ phần nào, bởi vì thằng vô dụng này cũng đã biết cầu tiến, biết tìm công ăn việc làm rồi".
"Nhưng mới được có mấy ngày đâu? Thằng nhãi này đã phủi tay không làm nữa, vài hôm rồi chú cũng không thấy nó ra ngoài giao đồ ăn. Thứ người này chẳng có chút kiên trì bền bỉ gì chút nào! Cả đời thì cũng chỉ có thế thôi".
"Chú Dương, nói thế là Lâm Hàn đang thất nghiệp sao?", Trương Đào trợn mắt, không thể tin nổi.
"Đúng vậy, một thằng vô công rỗi nghề", Dương Cảnh Đào thở dài.
"Sao lại thế được!"
Trương Đào giật mình che miệng: "Một người vô công rỗi nghề không kiếm được đồng nào thì ai nuôi anh ta chứ?"
"Còn không phải là chị Tiểu Lệ của cháu sao, mỗi ngày bươn chải, đi sớm về trễ đều vì nuôi thằng vô dụng Lâm Hàn này đó", Dương Cảnh Đào bất lực nói.
"Ơ? Vậy thì tội nghiệp chị Tiểu Lệ quá!"
Trong mắt Trương Đào hiện lên vẻ thương hại: "Sau này cháu có lập gia đình, tuyệt đối sẽ không lấy một người vô dụng như Lâm Hàn, tránh bước vào vết xe đổ của chị Tiểu Lệ".
"Cháu sáng suốt như vậy mới tốt", Dương Cảnh Đào gật đầu: "Nào nào nào, vào nhà đi, đừng đứng ở ngoài nữa!"
"Được!"
Dương Cảnh Đào dẫn hai người vào nhà, ông ta hướng vào sau gọi lớn:
"Dì Hà, có khách đến thăm, mang trà lên đi!"
Dì Hà liền bưng trà đặt lên bàn.
"Cảnh Đào à, anh ghê gớm thật đó, đây đúng là cuộc sống của người giàu sang rồi, lại còn có cả người giúp việc!"
Trương Đức Thuận bật ngón cái về phía Dương Cảnh Đào, vô cùng ganh tị.
"Ôi chao, bố ơi, bố nhìn kìa, con trâu vàng kìa bố, đẹp quá đi mất!"
Trương Đào chỉ vào giữa phòng khách, ở đấy đặt một con trâu vàng vô cùng bắt mắt.
Vì muốn nở mày nở mặt trước họ hàng, vừa rồi Dương Cảnh Đào đã dời con trâu vàng và con rồng vàng năm móng trong phòng ngủ ra ngoài trưng bày.
Trương Đức Thuận bước đến vuốt ve trâu vàng rồi nói:
"Cảnh Đào, trâu vàng này là được mạ vàng sao?"
"Mạ vàng? Sao có thể chứ!"
Dương Cảnh Đào cười đắc ý: "Đây là trâu vàng đúc từ vàng ròng!"
"Vàng ròng á!"
Trương Đức Thuận trợn mắt không tin nổi:
"Vậy con trâu vàng này đáng giá bao nhiêu cơ chứ?"
"Cũng hơn 7 triệu tệ thôi!", Dương Cảnh Đào bày ra dáng vẻ không mấy để ý.
"Hơn 7 triệu tệ sao!"
Trương Đức Thuận bị dọa đến hai chân bủn rủn, ngồi bịch xuống đất, ông ta lắp bắp nói:
"Trâu vàng này...hơn 7 triệu á! Quý giá quá rồi!"
Hơn 7 triệu tệ là con số mà ông ta không tài nào tưởng tượng nổi.
"Cảnh Đào à, con trâu vàng này ở đâu ra vậy?", Trương Đức Thuận lại hỏi.
"Hôm nhà bọn anh đãi tân gia, một nhà phát triển bất động sản đã tặng để lấy lòng con gái Tiểu Lệ anh đấy".
Nhìn thấy biểu cảm của Trương Đức Thuận, vẻ mặt Dương Cảnh Đào càng thêm đắc ý.
Chương 242: Cô chủ biệt thự
"Bây giờ Tiểu Lệ đã giỏi đến thế rồi á!"
Trương Đức Thuận vô cùng kinh ngạc: "Ngay cả nhà phát triển bất động sản còn phải tặng quà lấy lòng con bé sao!"
"Cũng chỉ nhận được một cái công trình trên chục tỉ thôi, mà mấy nhà phát triển kia đã đến đạp muốn nát cả cái cửa rồi", Dương Cảnh Đào cười nói.
"Trên chục tỉ á..."
Trương Đức Thuận và Trương Đào đồng loạt rít lên.
Bọn họ làm sao mà tưởng tượng nổi một cái công trình hơn chục tỉ là cỡ nào chứ.
Nhìn thấy biểu cảm của hai người họ, ý cười trên mặt của Dương Cảnh Đào càng đậm hơn.
Hôm nay, ngoài chuyện Lâm Hàn vừa làm ông ta xấu hổ trước mặt họ hàng khi nãy, Dương Cảnh Đào cảm thấy mình ‘hứng đủ’ thể diện rồi.
"Chị Tiểu Lệ chỉ lớn hơn cháu có hai ba tuổi nhưng không ngờ lại giỏi đến vậy", Trương Đào hoảng hốt lẩm bẩm, trong mắt dường như còn hơi đố kị.
Tiếp theo, cô ta lại lắc đầu nói: "Ông trời đúng là công bằng, công việc tuy là suôn sẻ, nhưng còn hôn nhân thì lại thất bại, vớ phải một người như Lâm Hàn! Đúng là được cái này thì mất cái kia!"
Dương Cảnh Đào đã hãnh diện đủ trước mặt họ hàng rồi, ông ta liền nói sang chuyện khác:
"Đức Thuận, anh nghe nói lần này chú đến đây là vì đưa Tiểu Đào đi tìm việc làm ở thành phố à?"
"Đúng vậy!", Trương Đức Thuận gật đầu: "Thị trấn của chúng tôi tiền lương quá thấp, chỉ được tầm hai ba ngàn tệ thôi, vì vậy cả nhà mới ngồi lại bàn bạc, quyết định đưa Tiểu Đào lên thành phố".
"Ở thị trấn không những lương thấp, mà cả người giàu cũng ít, đâu giống được như ở thành phố, trên đường về đây cháu nhìn thấy đâu đâu cũng là xế xịn, BMW, Audi... các kiểu".
Trương Đào tiếp lời, trong tầm hiểu biết của cô ta, xế xịn cũng chỉ có BMW, Audi, Mercedes mà thôi.
"Ở thành phố Đông Hải này có biết bao nhiêu người giàu có, cháu tin rằng, với nhan sắc và năng lực của cháu, cháu sẽ tìm được bạch mã hoàng tử trong lòng mình, sau đó kết hôn và định cư ở cái thành phố này luôn".
Trong mắt cô ta là một tương lai đầy mong đợi.
"Có mục tiêu sống thì tốt quá rồi, chú vẫn nhắc lại câu cũ, tìm người yêu thì đừng tìm một thằng như con rể chú", Dương Cảnh Đào cười ha hả nói.
"À đúng rồi, Cảnh Đào à, tôi có chuyện muốn nhờ anh", bỗng nhiên Trương Đức Thuận nói.
"Có chuyện gì thì chú cứ nói đi, từ xa đến đều là khách, chỉ cần trong tầm với thì anh nhất định sẽ giúp chú", Dương Cảnh Đào hào sảng nói.
"Tôi và Tiểu Đào vừa tới Đông Hải, tạm thời vẫn chưa có chỗ ở, hơn nữa lại không mang theo nhiều tiền, cũng khó thuê được nhà. Biệt thự của anh nhiều phòng trống như vậy, có thể cho tôi ở nhờ một tháng không, đợi khi Tiểu Đào tìm được việc, có lương rồi, dành dụm ít tiền, chúng tôi sẽ dọn ra ngoài ngay".
Trương Đức Thuận mỉm cười dè dặt nói: "Cảnh Đào à, anh có thể đồng ý yêu cầu này không?"
"Anh còn tưởng chuyện gì lớn lao lắm, Đức Thuận à, chú với anh cởi truồng tắm mưa cùng nhau từ bé, yêu cầu này có đáng là gì đâu?"
Dương Cảnh Đào phất tay lên: "Từ hôm nay chú cứ ở đây đi! Không cần phải ra ngoài thuê nhà làm gì, muốn ở đến khi nào thì ở! Chuyện trong căn nhà này anh vẫn quyết định được! Dì Hà, dọn dẹp phòng ở cho khách đi!"
"Ôi! Cảm ơn anh!"
"Cháu cảm ơn chú nhiều!"
Cặp mắt bố con Trương Đức Thuận và Trương Đào lập tức sáng lên, không ngờ Dương Cảnh Đào lại thoải mái đến vậy.
"Cảnh Đào, vẫn là anh hào sảng nhất!"
Trương Đức Thuận bật ngón tay cái khen ngợi Dương Cảnh Đào.
Trương Đào thì vui vẻ đến mức đi tới lui trong biệt thự, quan sát khắp nơi. Đây là lần đầu tiên cô ta được ở biệt thự, đương nhiên tò mò rất nhiều thứ.
Vừa nghĩ đến chuyện sau này được ở trong căn biệt thự trị giá mấy chục triệu tệ này, cô hưng phấn đến run rẩy cả người, kiềm lòng không đặng lấy điện thoại ra chụp hình hết thảy phòng khách, vườn hoa, hồ bơi... rồi đăng lên trên tường.
"Cuộc sống mới, khởi đầu mới, Đông Hải ơi, tôi đến rồi!"
Trương Đào đăng lên kèm theo câu trên, phía dưới thì là hình ảnh vừa chụp ở biệt thự.
Chỉ trong chốc lát, đã có mấy cái bình luận.
"Chu choa, Tiểu Đào được ở biệt thự kìa!"
"Đại già ghê, ở cả biệt thự á, ngày thường cũng không biết luôn nha!"
"Biệt thự đẹp quá!"
"Biệt thự này cũng phải năm sáu triệu tệ đó!"
"Đâu có đâu, không phải biệt thự của tớ đâu, là biệt thự của họ hàng tớ", Trương Đào hớn hở trả lời bình luận.
"Họ hàng sao? Vậy cho cậu ở được bao lâu?"
"Họ hàng tớ nói muốn ở bao lâu thì ở, cứ tự nhiên như ở nhà mình".
"Hâm mộ cậu ghê! Vậy thì cậu khác gì là cô chủ biệt thự cơ chứ!", bên dưới lại có thêm bình luận:
"Hôm nào tớ đến thành phố Đông Hải tìm cậu, cậu dẫn tớ đi trải nghiệm cảm giác ở biệt thự một chút nhé!"
"Được mà! Cậu là bạn thân nhất của tớ, nếu cậu đến, muốn ở bao lâu thì ở, biệt thự này còn rất nhiều phòng trống á! Chúng ta có thể cùng nhau bơi và nằm tắm nắng trên sân thượng", Trương Đào trả lời rất nhanh.
Lúc này, cô ta cười tươi rói, khuôn mặt đang cực kỳ thỏa mãn lòng hư vinh của mình, cảm giác cứ như bản thân thật sự trở thành cô chủ biệt thự này vậy.
Ban ngày, lúc chị Tiểu Lệ không ở nhà, chỉ có Dương Cảnh Đào và người giúp việc, còn có một người con rể vô dụng được thơm lây ở ké biệt thự.
Cô ta không phải là cô chủ thì còn là gì?
Trả lời xong từng cái bình luận ở tường bạn bè, trong lòng Trương Đào vô cùng thỏa mãn, cứ như được rót mật ngọt vậy.
Cô bước lên sân thượng, vịn vào lan can, ngắm nhìn phong cảnh thành phố Đông Hải từ xa, thốt lên:
"Đẹp quá đi mất! Đứng ở chỗ này, gần như có thể thu được bao quát thành phố Đông Hải vào trong tầm mắt".
Ánh mắt cô ta chợt lóe, nhìn thấy cách không xa là một chàng trai đang nằm gối tay sau đầu tắm nắng trên ghế thư giản.
Người đó chính là Lâm Hàn.
"Lâm Hàn, anh đang làm gì vậy?", Trương Đào đi tới hỏi.
"Tắm nắng".
Lâm Hàn liếc nhìn cô ta rồi quay đi, dáng vẻ chẳng thèm để ý tới.
Trương Đào nhướng mày: "Mỗi ngày anh không làm gì, cũng không đi kiếm tiền, ăn no chờ chết, há mồm đợi chị Tiểu Lệ nuôi anh, trong lòng anh không cảm thấy tội lỗi hả?"
"Liên quan cái méo gì cô".
Lâm Hàn bật lại.
"Anh..."
Biểu cảm Trương Đào thay đổi, tức đến mức trong mắt đầy lửa giận, càng tỏ ra xem thường hơn:
"Người như anh cũng không biết phép tắc gì cả! Hừ, chú Dương nói không sai, tìm người yêu không nên tìm người giống anh!"
"Vô công rỗi nghề, chơi bời lêu lổng đã đành, ngay cả vài ba phép tắc cơ bản cũng không biết!"
"Vậy cô muốn tìm mẫu người thế nào?", khóe miệng Lâm Hàn cong lên, buồn cười hỏi.
"Với nhan sắc và năng lực của tôi, đương nhiên phải tìm một người đàn ông có nhà có xe ở thành phố Đông Hải, vả lại lương mỗi tháng phải hơn chục ngàn tệ. Tóm lại là, nếu tôi gặp phải loại người như anh, vừa nhìn tôi sẽ thẳng tay mà pass luôn!", Trương Đào hừ lạnh, vô cùng chảnh chọe.
Lâm Hàn nhìn ra đằng xa, nhàn nhạt nói:
"Bàn về nhan sắc thì cô cũng bình thường, sao cô không thử đi soi lại mặt mình trong gương, xem xem trên đó có bao nhiêu cái sẹo rỗ. Vả lại thử cân lại xem, coi mình nặng bao nhiêu ký rồi, chắc cũng phải 75 kg rồi đó!"
"Với một người cao tầm 1m6, cân nặng 75 kg, tôi cũng không hiểu nổi, đàn ông thu nhập hơn chục ngàn tệ, có xe, có nhà ở thành phố Đông Hải này, người ta thiếu gì con gái để lựa chọn, tại sao họ lại chọn cô chứ?"
"Lâm Hàn, anh..."
Trương Đào tức điên, muốn đáp lại nhưng không biết phải nói như thế nào.
Lâm Hàn nói không sai, quả thật cân nặng của cô ta tận 75 kg, hơn nữa trên mặt còn đầy sẹo rỗ, ngoại hình cũng chẳng có gì nổi bật.
"Còn về năng lực", Lâm Hàn cười nhạo rồi lại nói: "Cô có năng lực gì? Tốt nghiệp đại học chưa? Chuyên ngành gì?"
"Học vấn tôi đến đâu thì liên quan gì anh hả!"
Trương Đào lớn tiếng nói, lông mày dựng đứng, giận đến cả người run rẩy.
Trình độ học vấn của cô ta cũng chỉ đến trung học, vả lại nguyên nhân bỏ học cũng không phải do gia đình không có tiền đóng học phí.
Mà bởi vì lo cắm đầu yêu đương, xảy ra quan hệ với mấy tên côn đồ cắc ké ngoài trường, nên đã bị đuổi học.
Chuyện này cũng do cô ta tự làm tự chịu thôi.
Chương 243: Ngồi vào bàn ăn
“Được, không nói về trình độ học vấn nữa, cô nói mình có năng lực...”, Lâm Hàn nhìn Trương Đào:
“Vậy cô nói thử mình có năng lực gì?”
“Tôi… tôi biết nấu ăn, tôi nấu rất ngon!”, Trương Đào hơi chột dạ nói.
“Nấu ăn rất ngon?”
Lâm Hàn cười nhạo: “Vậy tại sao đàn ông có tiền có nhà lại đến tìm cô? Muốn ăn đồ ngon thì không bằng mời hẳn một đầu bếp về. Nếu tôi kết hôn với cô, IQ của con cái sinh ra rất đáng lo đấy”.
“Lâm Hàn, anh… anh!”
Trương Đào tức giận chỉ tay vào Lâm Hàn, toàn thân run rẩy nhưng không nói nên lời.
Cô ta không biết phải cãi lại thế nào.
“Hừ, Lâm Hàn, tôi không tranh cãi với anh nữa!”
Trương Đào lạnh lùng hừ:
“Cái tên nhàn rỗi ăn bám như anh có tư cách gì để chế giễu tôi? Nếu không phải hưởng ké ánh hào quang từ chị Tiểu Lệ thì anh có thể sống trong biệt thự sao? Anh tưởng được sống trong biệt thự thì trở thành nhà giàu rồi à? Chẳng phải anh vẫn là tên ăn bám sao, có tư cách gì chỉ trích tôi?”
“Tôi nói cho anh biết nhé, chú Dương đã đồng ý là cho tôi vào ở trong biệt thự này từ hôm nay rồi. Sau này tôi sẽ sống ở đây, tôi khuyên anh nên nể mặt với tôi một chút, nếu không tôi sẽ mách với chú Dương, bảo chú ấy đuổi anh ra khỏi nhà”.
Nói rồi, Trương Đào quay đầu rời đi.
Lâm Hàn nhíu mày, Dương Cảnh Đào hơi quá đáng trong chuyện này rồi. Ông ta không hề hỏi ý anh mà đã cho người tùy tiện vào ở.
…
Buổi tối, lúc Dương Lệ tan làm về.
“Oa, chị Tiểu Lệ, mấy năm không gặp mà chị trở nên xinh thế này rồi á?”
Thấy Dương Lệ về, mắt Trương Đào sáng lên chạy đến đón.
“Cô là…”
Ánh mắt Dương Lệ hiện lên sự thắc mắc.
Người trước mặt này khá lạ.
“Chồng à, cô ta là ai vậy?”, Dương Lệ hỏi Lâm Hàn.
“Dương Cảnh Đào nói là họ hàng”.
Lâm Hàn hờ hững nói, ngồi vào bàn chuẩn bị ăn tối.
“Chị Tiểu Lệ, mấy năm không gặp mà chị đã quên em rồi. Em là Tiểu Đào nè, quả nhiên là bà chủ có tiền rồi thì quên hết chuyện cũ”.
Trương Đào bĩu môi, hơi tức giận.
Hơn nữa, Dương Lệ cũng thay đổi khá nhiều, xinh như mấy nghệ sĩ nữ trên tivi vậy, khí chất cũng trở nên quý phái khiến Trương Đào hơi ghen tị.
“Em là Tiểu Đào?”
Cuối cùng Dương Lệ cũng nhớ ra, sau khi lên đại học, cô và Trương Đào không hề liên lạc với nhau.
Chỉ thỉnh thoảng nghe nói ở dưới quê có người này bỏ học đi làm thêm ở trên huyện.
“Cuối cùng chị cũng nhớ ra em rồi!”. Trương Đào thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Đào, sao em lại lên đây?”, Dương Lệ tò mò hỏi.
“Em đến thành phố Đông Hải làm công…”
Trương Đào kể lại chuyện đã qua.
Nghe Trương Đào nói sau này muốn ở đây, Dương Lệ cau mày.
Không phải Dương Lệ nhỏ nhen mà là nếu trong nhà bỗng có người lạ vào ở, cô sẽ thấy không quen.
“Sao vậy Tiểu Lệ, chị không thích em ở đây sao?”. Trương Đào nhận ra vẻ mặt Dương Lệ thay đổi thì lập tức hỏi:
“Em đã nghe họ hàng nói rồi, biệt thự này là của công ty các chị cung cấp chứ không phải của chị, em vào ở thì có làm sao?”
“Tiểu Lệ, lúc nhỏ, con và Tiểu Đào từng chơi cùng nhau. Bây giờ con bé đến thành phố Đông Hải để đi làm, có thể giúp được gì thì giúp thôi, để con bé ở đây đi!”, Dương Cảnh Đào cũng nói.
“Được… được thôi!”, Dương Lệ cười gượng.
“Ừ, vậy mọi người ăn cơm thôi!”. Dương Cảnh Đào gọi, dì Hà đã bê hết thức ăn lên bàn rồi.
“Hửm?”
Vừa ngồi xuống, Trương Đức Thuận và Trương Đào nhíu mày.
Vì họ thấy dì Hà cũng ngồi vào bàn ăn.
“Cảnh Đào, anh có ý gì đây?”
Sắc mặt Trương Thuận Đức trở nên âm trầm, đặt đũa xuống một cái “cạch”:
“Sao còn có chuyện người giúp việc ngồi vào bàn ăn chung thế này? Giúp việc là người làm, anh bảo tôi ăn cùng bàn với người làm, xem thường tôi đấy à? Tôi không ăn nữa!”
“Đúng đó!”
Trương Đào cũng bất mãn nói: “Nào có chuyện chủ ăn chung bàn với người giúp việc. Chú Dương, chú bảo dì ấy đi chỗ khác đi, nếu không cháu cũng không ăn nữa”.
Nghe hai người kia nói vậy, dì Hà khó xử định đứng dậy.
“Chú tư, Tiểu Đào, người giúp việc ăn chung bàn là quy tắc của nhà bọn cháu, chú đừng để ý!”
Dương Lệ để tay lên vai dì Hà tỏ ý dì ấy không cần đứng dậy, sau đó mỉm cười nói.
“Quy tắc? Quy tắc có thể sửa mà!”
Trương Đức Thuận nói: “Cảnh Đào, trong nhà này anh là người có tiếng nói nhất nên hẳn là phải do anh làm chủ chứ nhỉ?”
“Hả… Tất nhiên là anh làm chủ rồi”.
Dương Cảnh Đào sửng sốt, hơi chột dạ nói.
Ông ta biết rõ địa vị trong nhà của mình là bị Lâm Hàn đè lên đầu.
Sai phái chuyện bình thường thì đều được, chẳng hạn như bảo Lâm Hàn đi đón người.
Nhưng chuyện lớn này kia thì Lâm Hàn có quyền quyết định tuyệt đối.
Nhưng có họ hàng ở đây, nếu nói thật ra thì ông ta sẽ mất mặt lắm.
“Nếu anh có quyền vậy thì giờ đổi quy tắc này đi, bảo người giúp việc xuống dưới ăn cơm”, Trương Thuận Đức lạnh lùng nhìn dì Hà:
“Người làm sao xứng ăn cùng bàn với tôi được?”
“Con nghĩ vẫn nên để Lâm Hàn đứng dậy sang bên kia ăn đi”.
Trương Đào cũng liếc Lâm Hàn nói: “Tên này chẳng qua chỉ hưởng ké của chị Tiểu Lệ nên mới có thể sống trong biệt thự. Nhìn bộ dạng đắc ý của anh ta kìa, thế mà lại dám dạy con ăn nói thế nào, cũng không soi gương nhìn lại mình xem!”
“Cái thứ rảnh rỗi ăn bám này có tư cách gì ăn chung bàn với con?”
Nghe vậy, ánh mắt Dương Cảnh Đào lóe lên tia sáng, ông ta nói: “Đừng đuổi Lâm Hàn sang kia, dù sao nói thế nào thằng nhóc này vẫn là chồng của Tiểu Lệ, có thể ăn chung một bàn ăn”.
Đùa à, bảo ông ta đuổi Lâm Hàn đi chỗ khác á? Mà dù có đuổi, Lâm Hàn sẽ để ý đến lời ông ta sao?
Nghe nói vậy, Trương Đào hơi thất vọng.
“Nhưng dì Hà…”
Dương Cảnh đào nhìn dì Hà, sắc mặt lạnh lùng: “Chị Hà, chị cũng thấy rồi đấy, trong nhà có khách, hay là hôm nay chị sang bên kia đi, chúng tôi ăn xong rồi chị hãy ăn nhé?”
“Vâng, ông Dương!”, dì Hà không dám cãi lại.
“Cái gì mà hôm nay, sau này bọn tôi đều ở đây rồi, chỉ cần bọn tôi còn ở đây một ngày thì người làm không thể ăn trên bàn!”, Trương Đức Thuận nói.
Dì Hà biến sắc, đứng dậy định đi nhưng đôi vai lại bị một cánh tay trái trắng nõn đè xuống.
“Dì Hà, dì ngồi xuống ăn cơm đi!”, Lâm Hàn không cảm xúc nói.
“Cậu Lâm…”
Dì Hà do dự.
“Tôi nói dì ngồi xuống đi!”, Lâm Hàn nói giọng không cho người khác từ chối.
Dì Hà cắn răng ngồi xuống.
Mặc dù dì ấy sợ Dương Cảnh Đào nhưng người trả lương cho dì ấy là Lâm Hàn, người thuê dì ấy là Lâm Hàn nên tất nhiên phải nghe theo lời Lâm Hàn.
“Lâm Hàn, cậu có ý gì?”. Dương Cảnh Đào nhíu mày.
“Thằng ranh, bố vợ cậu đã nói vậy rồi mà cậu còn dám cãi à?”
Trương Đức Thuận nhìn Lâm Hàn nói: “Đúng là cặn bã, còn để người làm ngồi xuống, rất thích ăn cơm với người làm sao?”
“Hừ, dám chống đối lại bố vợ mình cơ đấy, chú Dương, chú còn không đuổi anh ta ra khỏi nhà à? Dựa hơi chị Tiểu Lệ để vào sống trong biệt thự mà còn tưởng mình là cậu ấm nhà giàu, đuôi cũng vểnh lên tận trời rồi! Dám cãi lại lời của bố vợ nữa chứ”.
Trương Đào cũng hừ một tiếng.
Lâm Hàn không nói gì mà đứng lên, đi ra sau lưng Trương Đức Thuận và Trương Đào.
Soạt!
Soạt!
Hai tay anh đặt lên vai hai người, sau đó xách hai người đó lên như xách hai con gà con.
Chương 244: Ông cũng cút ra ngoài
“Lâm Hàn, cậu làm gì vậy?”
Thấy anh làm vậy, Dương Cảnh Đào biến sắc quát.
Lâm Hàn lười để ý đến Dương Cảnh Đào, anh xách hai người đó lên rồi vung mạnh hai tay.
Rầm!
Rầm!
Trương Đức Thuận và Trương Đào bị Lâm Hàn ném ra ngoài cửa, ngã mạnh xuống đất.
“Ôi trời, đau chết tôi rồi!”
“A a a a!”
Sắc mặt hai người đều trắng bệch vì đau, họ nghiến răng.
“Lâm Hàn, cái tên ăn bám, cậu có ý gì hả?”
Trương Đào trợn mắt hung dữ với Lâm Hàn: “Anh dám xấc xược với tôi thế à, anh có tin tôi bảo chú Dương đuổi anh ra ngoài không?”
“Lâm Hàn, tôi là chú tư của cậu, cậu dám đánh tôi à?”
Trương Đức Thuận che cái mông đau đớn của mình mà la lớn.
“Chú tư? Tôi không có chú tư nào như ông cả, dã man không biết lý lẽ, còn xem thường người khác nữa chứ”, Lâm Hàn lạnh lùng nói:
“Mở miệng ra là giúp việc, chữ “người làm” cứ treo bên mép miệng ông thế nhỉ, còn nói dì Hạ không xứng ăn cùng bàn với ông. Ông cũng không nhìn lại thử xem mình là người như nào, cao quý hơn ai hả?”
“Còn cô nữa, Trương Đào…”
Lâm Hàn lạnh lẽo nhìn Trương Đào: “Xấu xí hay kém cỏi cũng không thành vấn đề, thế nhưng không hề nhận thức được bản thân là cái dạng c*t chó gì!”
“Còn nói cái gì mà đàn ông có nhà có xe, lương một tháng hơn mười ngàn mới xứng với cô, bản thân cô là cái thá gì? Đàn ông mắt mù mới thích cô. Đến nhà tôi làm khách mà cô còn tự cho nơi này là nhà mình à? Tưởng mình là chủ biệt thự này sao?”
“Còn bắt tôi lịch sự với cô, cô xứng sao?”
“Không muốn ăn với dì Hà thì hai người cút được bao xa cứ cút đi, ở đây không chào đón hai người”.
Nghe anh nói mấy lời đó, Trương Đức Thuận và Trương Đào sửng sốt.
Ngay sau đó, Trương Đức Thuận la lên:
“Dương Cảnh Đào, con rể anh làm phản rồi! Cậu ta dám đánh cả chú tư đây này, cái thứ không biết lớn biết nhỏ gì thế! Anh là bố vợ mà cứ mặc kệ cái thằng ăn bám vô phép vô tắc này sao?”
Trương Đào cũng lệ ngắn lệ dài:
“Chú Dương, chú phải giải quyết vụ này đi. Lâm Hàn này đối xử với hai bố con cháu như vậy là xem thường người bố vợ là chú đấy. Nếu chuyện này là bị truyền ra ngoài, chú biết giấu mặt đi đâu!”
Sắc mặt Dương Cảnh Đào trở nên âm trầm..
Nếu chuyện này thật sự bị truyền ra ngoài, chắc chắn ông ta sẽ trở thành trò cười của bà con họ hàng.
Khách đến nhà mà lại bị con rể của ông ta đuổi ra ngoài, người làm bố vợ là mình lại mặc kệ ngồi nhìn, thế chẳng phải làm trò hề cho thiên hạ sao?
“Lâm Hàn, cậu mau dìu chú tư và Tiểu Đào đứng dậy đi, sau đó xin lỗi!”, Dương Cảnh Đào trầm giọng nói.
“Dương Cảnh Đào, nếu ông muốn quản chuyện này thì tôi cũng sẽ đá ông ra luôn đấy!”
Lâm Hàn lạnh lùng nhìn Dương Cảnh Đào.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Dương Cảnh Đào run như cầy sấy, lạnh cả sống lưng.
Ông ta trố mắt, cái thằng Lâm Hàn này… thế mà lại nói muốn đá ông ta ra khỏi nhà?
Chuyện này cũng thôi đi, quan trọng là cậu ta lại nói ngay trước mặt họ hàng.
Trương Đức Thuận và Trương Đào cũng há hốc mồm.
Lâm Hàn lại còn dám nói chuyện như vậy với bố vợ à? Không sợ người bị đá ra ngoài là anh ta sao?
Lúc này, Dương Cảnh Đào tức giận thở hổn hển, ngực đau nhói.
Cảm xúc lên xuống thất thường khiến cơ thể vốn đã yếu ớt của ông ta lại tái phát bệnh.
Ông ta ôm ngực, ngón tay run rẩy chỉ vào Lâm Hàn:
“Lâm Hàn, cái tên ăn bám cậu, cậu có dám… cậu nói lại xem!”
“Tôi nói, nếu ông quản chuyện này thì tôi cũng sẽ đá ông ra luôn đấy!”, Lâm Hàn trợn mắt nhìn Dương Cảnh Đào.
“Cậu… cậu…”
Dương Cảnh Đào tức đến mức đầu tóc dựng thẳng lên, đồng tử phóng to, trợn trắng mắt, ngã xuống đất.
Dương Cảnh Đào tức đến ngất.
“Bố! Bố!”
Dương Lệ biến sắc, vội vàng dìu Dương Cảnh Đào vào phòng.
“Lâm Hàn, cậu quá quắt lắm rồi!”
Trương Đức Thuận quát: “Ngay cả bố vợ mình mà cậu cũng dám làm chọc tức tới ngất à!”
“Đây là chuyện nhà tôi, cần ông xen vào sao?”, Lâm Hàn chắp hai tay ra sau lưng, lạnh nhạt nói:
“Bây giờ mau mau biến khỏi mắt tôi đi!”
“Biệt thự này không phải của cậu, dựa vào đâu bảo tôi biến?”, Trương Đức Thuận hỏi.
Lâm Hàn nhíu mày, anh giơ tay ra xách Trương Đức Thuận lên.
Bốp!
Ngay sau đó, Lâm Hàn đấm vào mặt ông ta.
“Lão già không biết phép tắc, bảo ông biến khỏi mắt tôi đã là nhân từ với ông lắm rồi đấy”.
Sh…
Trương Đức Thuận hít khí lạnh, cú đấm này làm mặt ông ta đau rát.
Cả khuôn mặt lập tức ứ máu, sưng phù lên thấy rõ.
“Thằng ranh, một đứa phận làm con cháu mà lại dám đánh chú tư mày à? Tao là họ hàng của mày, là bậc cha chú của mày đấy! Mày đúng là không biết trên biết dưới gì cả!”
Trương Đức Thuận trợn mắt với Lâm Hàn la lớn.
Bốp!
Lâm Hàn lại đấm vào mặt ông ta khiến một bên mặt khác của Trương Đức Thuận sưng vù lên.
“Chú tư? Một kẻ chẳng hề có máu mủ ruột rà gì như ông mà cũng xứng làm họ hàng với Lâm Hàn tôi à?”, Lâm Hàn lạnh lùng:
“Dù có là thế thật thì có làm sao? Ỷ vào mình là bậc cha chú thì có thể lên mặt kẻ cả, vô lý như vậy à?”
Nói rồi!
Lâm Hàn lại đấm ông ta cái nữa.
Cạch…
Một tiếng động nho nhỏ vang lên.
Hai cái răng cửa của Trương Đức Thuận lẫn chút máu rơi xuống đất.
“Ôi trời ơi, đau chết mất!”
Trương Đức Thuận che miệng kêu thảm thiết.
“Tôi vốn dĩ chỉ muốn bảo ông cút đi nhưng giờ tôi đổi ý rồi”.
Lâm Hàn lại nói: “Hôm nay ông khạc đờm lên xe tôi, bây giờ ông đi lau dọn sạch sẽ xe của tôi đi!”
“Cái gì? Bảo tao đi rửa xe cho mày á? Lâm Hàn, mày là cái thá gì mà bảo tao rửa xe cho mày! Mày chỉ là một thằng bám váy, có tư cách gì bắt tao rửa xe cho mày? Mày…”
Mắt Trương Đức Thuận đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn.
Bốp!
Ông ta vừa dứt lời đã bị Lâm Hàn đánh thêm một cái.
“Nếu ông đã không chịu rửa xe cho tôi thì tôi sẽ đánh đến khi nào ông chịu rửa mới thôi!.
Bốp bốp bốp!
Tiếng tát tai lập tức vang lên liên hồi.
Động tác của Lâm Hàn rất nhanh, mỗi cái tát đều hung hăng tát thẳng vào mặt Trương Đức Thuận.
Một lúc sau, khuôn mặt Trương Đức Thuận đã đã bầm tím giống đầu heo, miệng đầy máu, vài cái răng bị gãy rơi ra ngoài, cả người ông ta co giật vì đau.
Trương Đào trố mắt đứng một bên nhìn.
“Tôi… tôi rửa xe, cậu đừng đánh nữa!”
Cuối cùng Trương Đức Thuận cũng xin tha. Chàng trai này ra tay tàn nhẫn quá, ông ta có cảm giác nếu cứ tiếp tục, răng của mình sẽ gãy rồi rơi ra ngoài hết.
Tay trái Lâm Hàn vung lên.
Trương Đức Thuận ngã xuống đất như một con chó sắp chết.
“Xe tôi đang đỗ bên ngoài, đi mà rửa cho sạch. Nếu để tôi thấy một hạt bụi nào thì tôi xé rách miệng ông ngay đấy”, Lâm Hàn lạnh lùng nói.
“Được được được!”
Trương Đức Thuận vội vã bò dậy chạy đến chỗ xe của anh.
Trương Đức Thuận sợ thật rồi, tim cứ đập thình thịch vì sợ, sau lưng mồ hôi chảy đầm đìa.
Ngay cả bố vợ mình mà Lâm Hàn này còn dám đối xử như vậy nữa thì đừng nói gì đến một chú tư chẳng có quan hệ máu mủ gì.
“Cô cũng qua đó rửa xe luôn đi”, Lâm Hàn nhìn Trương Đào.
“Tôi cũng phải đi à?”
Trương Đào biến sắc.
“Sao, không muốn đi à?”, Lâm Hàn nâng tay phải lên định tát cô ta.
“Đi đi đi! Tôi đi!”
Trương Đào khẽ giật mí mắt, sợ hãi chạy theo Trương Đức Thuận.
Cô ta không muốn mặt mình biến thành bộ dạng như Trương Đức Thuận.
Chương 245: Chủ một nhà
Sau đó, Trương Đức Thuận và Trương Đào đi ra ngoài sân, tìm vòi nước rồi ngoan ngoãn rửa xe cho Lâm Hàn.
“Đáng ghét thật, thằng vô dụng Lâm Hàn dám đánh cả chú tư! Cứ chờ đó, đến lúc về quê, tôi sẽ đi bêu rếu chuyện này!”
Vừa rửa xe, Trương Đức Thuận vừa tức giận nói.
“Tôi sẽ khiến cho danh tiếng của cậu không ngóc đầu lên được trước mặt bà con thân thích!”
“Sao thế, bảo chú rửa cái xe mà cũng lắm lời vậy hả?”, giọng nói ung dung của Lâm Hàn truyền tới.
Trương Đức Thuận bị dọa cho run người, lập tức im miệng. Không ngờ tên nhóc này lại thính đến thế, cách xa như vậy mà cũng nghe được ông ta nói.
Trong một diễn biến khác, Dương Lệ và dì Hà dìu Dương Cảnh Đào đang ngất xỉu về phòng.
“Bố, bố ráng lên! Giờ con gọi xe cấp cứu tới ngay đây!”
Dương Lệ lo lắng, rút điện thoại ra gọi cho 120!
“Không cần gọi xe cứu thương nữa!”
Đột nhiên có giọng nói vang lên, Dương Cảnh Đào chậm rãi mở mắt.
“Bố!”
Dương Lệ kinh ngạc, cô không ngờ rằng Dương Cảnh Đào lại tự tỉnh dậy.
Quan trọng hơn là, đôi mắt của ông ta trông rất bình thường, có vẻ như không có vấn đề gì cả, chẳng giống như người bị tức đến ngất xỉu.
“Bố, bố...không ngất xỉu sao?”, Dương Lệ hỏi dò.
“Không, bố giả ngất thôi”.
Dương Cảnh Đào lắc đầu, thẳng thắn thừa nhận.
“Ế, tại sao?”, Dương Lệ không hiểu, hỏi.
“Tại sao?”, Dương Cảnh Đào bất lực lắc đầu: “Bố không giả vờ ngất đi, lẽ nào còn mở to mắt nhìn thằng vô dụng Lâm Hàn thất lễ với họ hàng nhà chúng ta sao? Nếu để mọi chuyện truyền ra ngoài thì bố con biết giấu mặt vào đâu?”
“Để tránh mất mặt, bố chỉ có thể giả vờ ngất xỉu thôi, cứ coi như bố chẳng biết gì chuyện xảy ra sau đó cả. Nếu chẳng may có bị đồn ra ngoài thì mọi trách nhiệm đều do thẳng vô dụng kia gánh, không liên quan gì đến Dương Cảnh Đào này! Bố cũng không lo bị mất mặt!”
“Bố, thể diện quan trọng đến thế sao?”
Dương Lệ cảm thấy cạn lời. Cô không ngờ rằng, vì để giữ thể diện mà Dương Cảnh Đào lại giả vờ ngất xỉu, khiến cô phí công lo lắng.
“Nói thừa, người sống vì mặt mũi, cây sống vì lớp vỏ, con nói xem thể diện có quan trọng không?”, Dương Cảnh Đào trừng mắt nói.
“Bố không quản được thằng vô dụng kia rồi. Bây giờ đôi cánh của nó cứng cáp rồi, chẳng còn xem bố ra gì nữa, còn nói muốn đuổi bố đi! Đúng là không biết lớn bé, quan trọng hơn là làm bố mất mặt trước mặt họ hàng nữa!”
“Bố, Lâm Hàn không phải đồ vô dụng”, Dương Lệ hơi đanh mặt lại.
“Không phải đồ vô dụng thì là gì? Cho dù nó có tiền mua biệt thự thì giờ còn được bao nhiêu tiền?”, Dương Cảnh Đào nói.
“Quan trọng hơn là, nó chẳng có chút gì kính già yêu trẻ cả! Trương Đức Thuận là chú tư của nó, Trương Đào là em nó mà nó còn làm thế với người ta! Chẳng nhìn thấy được chút lễ nghĩa liêm sỉ nào của Hoa Hạ trên người nó cả”.
Dương Lệ thở dài một hơi, cô biết rất khó để thay đổi cái nhìn của bố dành cho Lâm Hàn.
“Bây giờ ngoài đó thế nào rồi?”, Dương Cảnh Đào hỏi.
“Chồng con bảo bọn họ đi rửa xe rồi!”
“Rửa xe! Aiyaya! Đúng là tức chết mà! Để chú tư rửa xe. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì Dương Cảnh Đào đây chỉ biết chôn mặt xuống đất thôi! Lâm Hàn không cần thể diện nhưng bố vẫn cần lắm!”
Dương Cảnh Đào tức đến run người, nhưng ông ta biết cho dù mình có đi ra ngoài nói chuyện để ngăn lại cũng vô dụng, Lâm Hàn sẽ chẳng thèm nghe lời ông ta.
“Bỏ đi. chuyện đã đến nước này thì bố cứ tiếp tục giả ngất vậy, coi như không biết gì! Đi ra ngoài lúc này lại còn phiền phức hơn”.
Nói rồi, Dương Cảnh Đào nhắm mắt, không hề nhúc nhích.
Dương Lệ lại cạn lời.
...
Nửa tiếng sau, Trương Đức Thuận và Trương Đào đã rửa sạch sẽ chiếc xe của Lâm Hàn từ trong ra ngoài, trông như chiếc xe mới.
“Lâm Hàn, chiếc xe này rửa ok rồi chứ!”, Trương Đức Thuận đặt vòi nước xuống, cẩn thận hỏi.
Bây giờ ông ta rất sợ Lâm Hàn.
Tên nhóc này dám đánh cả người lớn thì còn gì mà nó không làm ra được chứ.
Trương Đào đứng một bên trợn ngược mắt, hừ, có chiếc xe van thôi mà, cần nâng niu vậy không? Người nào không biết còn tưởng là chiếc xe xịn vài triệu cơ.
Đương nhiên, cô ta chỉ dám thầm nghĩ vậy thôi, không dám nói huỵch toẹt ra.
“Rửa ok đấy”, Lâm Hàn nhìn chiếc xe của mình, nói: “Bây giờ hai người có thể lượn được rồi”.
“Lượn?”
Hai người ngơ ngác.
“Lượn đi đâu?”
“Lâm Hàn, không phải cậu định đuổi chúng tôi đi đấy chứ?”
Hai người lần lượt lên tiếng, sắc mặt rất khó coi.
“Hai người đúng là hay quên thật. Vừa nãy tôi nói rồi, tôi sẽ đuổi hai người ra ngoài, mới đây mà đã quên rồi à?”, Lâm Hàn nhíu mày: “Lẽ nào hai người còn muốn ở trong nhà tôi?”
“Lâm Hàn, anh tuyệt tình quá rồi đó! Nửa đêm nửa hôm còn đuổi chúng tôi đi, vậy chúng tôi ở đâu?”, Trương Đào tức giận nhìn Lâm Hàn.
“Đấy là chuyện của mấy người”, Lâm Hàn thản nhiên nói.
“Đáng ghét! Đáng ghét! Lâm Hàn, cậu bảo chúng tôi lượn, lẽ nào cậu cho rằng mình là chủ nhà sao? Cảnh Đào! Cảnh Đào!”
Trương Đức Thuận hét lớn, nói rồi, ông ta phi vào trong biệt thự.
“Tiêu rồi, Trương Đức Thuận đến rồi! Tiểu Lệ, con giúp bố chặn ông ta một lát, cứ nói rằng bố chưa tỉnh, còn con đã gọi xe cứu thương rồi!”
Nghe thấy tiếng Trương Đức Thuận, Dương Cảnh Đào thay đổi sắc mặt, hai mắt nhắm chặt.
Ông ta vô cùng khổ tâm, chắc chắn ông ta không nhúng tay vào chuyện này được, chỉ đành giả ngất xỉu để cho qua thôi.
Két!
Cánh cửa bật mở, Trương Đức Thuận bước vào, thấy Dương Cảnh Đào đang nằm trên giường thì lập tức lắc mạnh.
“Cảnh Đào, anh mau tỉnh lại! Tỉnh lại đi anh! Tên con rể vô dụng nhà anh muốn đuổi bố con tôi đi kìa! Đêm hôm như này, bọn tôi đi đâu ở được chứ? Anh tỉnh lại lo chuyện này đi!”
Mặc cho ông ta lắc mạnh đến cỡ nào, Dương Cảnh Đào vẫn như một cái xác, chẳng hề động đậy.
“Chú tư, chú đừng lắc nữa. Bố cháu ngất xỉu, cháu đã gọi xe cứu thương rồi. Chú còn lắc nữa, nhỡ bố cháu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”, Dương Lệ lạnh lùng nói, cô cũng chẳng có chút cảm tình gì với Trương Đức Thuận.
“Toi rồi, Cảnh Đào không tỉnh dậy, lẽ nào chú với Tiểu Đào bị thằng vô dụng kia đuổi đi thật sao?”, Trương Đức Thuận lùi lại vài bước, sắc mặt tái nhợt.
Lúc này, Lâm Hàn cũng bước vào phòng, anh liếc nhìn Dương Cảnh Đào, có chút ngạc nhiên, sau đó khẽ nhếch mép cười.
“Đúng là trong núi không hổ, khỉ đột xưng vương!”
Trương Đức Thuận thở dài: “Cảnh Đào, anh ngất lúc nào không ngất, sao lại ngất vào lúc này chứ! Chủ một gia đình như anh ngất xỉu rồi, tôi với Tiểu Đào chỉ biết để thằng vô dụng này ức hiếp mà thôi!”
“Ha ha, mặc kệ Dương Cảnh Đào có ngất xỉu hay không, chỉ cần có chuyện xảy ra trong căn biệt thự này thì tôi sẽ đứng ra giải quyết. Chủ nhà chính là Lâm Hàn này, không phải Dương Cảnh Đào!”
Lâm Hàn chắp tay sau lưng, cười lạnh.
Nghe thấy vậy, Dương Cảnh Đào đang nằm trên giường bỗng hít thở cũng nặng nề hơn, sắc mặt đỏ lựng, ngón tay bấu chặt lấy ga trải giường, dường như đang nén cơn giận.
“Hừ, nếu không phải Cảnh Đào ngất xỉu, cậu dám nói ra câu này?”, Trương Đức Thuận hừ lạnh một tiếng.
“Bớt nói nhiều đi, ông có thể lượn rồi!”
Lâm Hàn bực dọc, tay phải của anh tóm lấy Trương Đức Thuận, nhấc bổng ông ta lên rồi quăng ra ngoài biệt thự.
Lúc này, vừa hay có bốn người bảo vệ đang đi thành hàng tuần tra.
Nhìn thấy Lâm Hàn, bọn họ lập tức cúi chào, đồng thanh nói:
“Chào chủ nhà!”
“Lôi hai tên đột nhập nhà riêng người khác này ra ngoài cho tôi”.
Lâm Hàn chỉ tay về phía Trương Đức Thuận và Trương Đào.
"Chú Tư, chú xách bao tải của chú để ở cốp sau đi, mang lên bẩn xe rồi".
Lâm Hàn quay đầu lại nhìn.
Trương Đức Thuận xách luôn cái bao tải đặt lên ghế sau, vốn bao tải đã không sạch sẽ rồi, còn cố tình xách lên, vì thế đã làm cho hàng ghế sau dính đầy đất cát, thậm chí còn có một mùi lạ thoang thoảng bốc lên.
"Bẩn thì bẩn thôi, chiếc xe van nát này của cậu cũng có mấy chục ngàn tệ, có gì mà cậu sốt ruột chứ? Bẩn rồi thì đi rửa xe!"
Trương Đức Thuận cũng không thèm để ý để tứ, vừa nói xong lại còn ngửa đầu lên hắt hơi!
Hắt xì!
"Chất lượng không khí ở thành phố Đông Hải này thật kém, tôi vừa đến mũi đã không thoải mái rồi, thua xa bầu không khí trong lành ở thôn chúng tôi".
Trương Đức Thuận bất mãn lắc đầu, ông ta quẹt mũi, sau đó còn khò khạc!
Ông ta nhổ lên xe của Lâm Hàn một bãi đờm!
Lâm Hàn cau mày, trong mắt dần hiện lên tia rét lạnh.
"Nhìn cái gì mà nhìn!"
Thấy ánh mắt Lâm Hàn, Trương Đức Thuận quát lạnh: "Ngồi trên xe cậu khạc đờm thì sao?"
"Đúng đó!"
Trương Đào cũng nói: "Không phải chỉ khạc đờm thôi à? Chiếc xe này của anh có đáng bao nhiêu đâu, xem anh sốt ruột kia kìa! Nếu không biết còn tưởng giá chiếc xe này trên cả triệu tệ đó!"
Lâm Hàn quay đầu lại, cho xe chạy.
Anh cũng không nói gì thêm, nhưng tia rét lạnh đáy mắt thêm dày đặc, trong lòng càng chán ghét chú Tư và Trương Đào này hơn nữa.
Một tiếng sau, Lâm Hàn lái xe về đến núi Vân Mộng.
"Chu choa, biệt thự này đẹp quá!"
Trương Đào ngắm nhìn những biệt thự lỗng lẫy pha lẫn tinh tế ngoài cửa sổ xe, ngạc nhiên đến há hốc cả mồm, cô ta đang bị choáng ngợp trước khung cảnh sang trọng này.
Từ nhỏ, cô ta đã sống ở thôn, dù là những khuôn viên bình thường cũng còn chưa từng thấy bao giờ nói chi đến khu biệt thự đắt đỏ như thế.
"Không ngờ anh lại được ở một nơi sung túc như vậy".
Trương Đào nhìn Lâm Hàn nói: "Tôi thấy trước những biệt thự kia đều có đỗ BMW, Audi, Mercedes... Anh lái một chiếc xe van vào đây không sợ mất mặt à?"
"Tôi tự bỏ tiền mua xe thì có gì mất mặt? Cũng không có ăn trộm ăn cướp của ai", Lâm Hàn đanh mặt đáp.
"Tiểu Đào, do con không biết đó thôi".
Trương Đức Thuận mở miệng: "Bố từng nghe mấy người họ hàng khác kể, biệt thự này là của Dương Lệ. Dương Lệ nhận thầu được một công trình lớn, nghe nói biệt thự này là do công ty cấp riêng cho nó, cũng hơn mấy chục triệu tệ đấy!"
"Thì ra là vậy, xem ra Lâm Hàn chỉ là thơm lây chị Tiểu Lệ mới được ở chỗ tốt thế này", Trương Đào cười nói, giọng điệu có hơi dè bỉu.
Lát sau, xe đã chạy đến trước cổng biệt thự.
Dương Cảnh Đào đã đợi trước cổng để đón tiếp từ lâu.
"Đức Thuận, đã lâu không gặp rồi!", thấy Trương Đức Thuận xuống xe, Dương Cảnh Đào cười ha hả nói.
"Đúng vậy, gần 10 năm rồi!", Trương Đức Thuận gật đầu cũng cười nói, ông ta ngước nhìn căn biệt thự trước mặt với ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
"Cảnh Đào à, bây giờ anh là người giàu có rồi! Còn được ở trong căn biệt thự lớn như này! Không như tôi, vẫn ở nhà trong thôn quê!"
"Ôi trời, nhờ anh sinh được đứa con gái giỏi thôi, nếu như không có Tiểu Lệ, làm sao anh được ở trong căn biệt thự này chứ".
Vừa nói, trên mặt Dương Cảnh Đào vừa lộ ra vẻ khoe khoang, nhưng cũng giả vờ khiêm tốn.
"Chào chú Dương!"
Trương Đào xuống xe chào hỏi Dương Cảnh Đào.
"Ôi chao, Tiểu Đào đấy à!"
Mắt Dương Cảnh Đào sáng lên, cười nói: "Vài năm không gặp mà đã xinh xắn thế này rồi sao!"
"Nào có ạ..."
Khuôn mặt Trương Đào đỏ lên.
Tít tít!
Lâm Hàn khóa xe xong, cũng lười nhìn Dương Cảnh Đào tán gẫu, anh đi thẳng một mạch vào nhà.
Nhìn theo bóng lưng Lâm Hàn, Trương Đức Thuận nhướng mày nói:
"Dương Cảnh Đào à, thằng con rể này của anh không biết phép tắc gì cả! Đã chở chúng tôi đến đây mà cũng không mời chúng tôi vào nhà uống một ly nước".
"Hời ơi, Đức Thuận à, thằng con rể này của anh tệ lắm, không biết phép tắc gì đâu, chú quen là được", Dương Cảnh Đào vội gượng cười, trong lòng thầm mắng Lâm Hàn một trận.
Thằng vô dụng này cứ làm mình phải bẽ mặt!
Mở miệng mời họ hàng vào nhà uống tách trà thì nó có chết đâu?
"Tiểu Đào, lớn thế này rồi có bạn trai chưa?", Dương Cảnh Đào quay sang hỏi Trương Đào.
"Vẫn chưa, còn đang chờ ạ".
Trương Đào lắc lắc đầu nói: "Người đàn ông của cháu nhất định phải có nhà có xe, lương tháng hơn chục ngàn tệ, có vậy mới xứng làm người yêu của cháu. Dù bây giờ, cháu vẫn chưa tìm được bạch mã hoàng tử, nhưng cháu tin, một ngày nào đó anh ấy sẽ xuất hiện thôi!"
Đáy mắt Trương Đào tràn ngập mong đợi.
"Được đấy, có mục tiêu thì tốt!"
Dương Cảnh Đào khen ngợi: "Chú Dương của cháu dù không quá hiểu tình yêu nhưng cũng có chút kinh nghiệm".
"Nếu tìm bạn trai, dù sao cũng đừng tìm một thằng giống như Lâm Hàn con rể của chú. Người này cả ngày chẳng làm nên trò trống gì, chỉ biết ăn no chờ chết. Cách đây không lâu, bảo là đi làm shipper chú cũng yên tâm vui vẻ phần nào, bởi vì thằng vô dụng này cũng đã biết cầu tiến, biết tìm công ăn việc làm rồi".
"Nhưng mới được có mấy ngày đâu? Thằng nhãi này đã phủi tay không làm nữa, vài hôm rồi chú cũng không thấy nó ra ngoài giao đồ ăn. Thứ người này chẳng có chút kiên trì bền bỉ gì chút nào! Cả đời thì cũng chỉ có thế thôi".
"Chú Dương, nói thế là Lâm Hàn đang thất nghiệp sao?", Trương Đào trợn mắt, không thể tin nổi.
"Đúng vậy, một thằng vô công rỗi nghề", Dương Cảnh Đào thở dài.
"Sao lại thế được!"
Trương Đào giật mình che miệng: "Một người vô công rỗi nghề không kiếm được đồng nào thì ai nuôi anh ta chứ?"
"Còn không phải là chị Tiểu Lệ của cháu sao, mỗi ngày bươn chải, đi sớm về trễ đều vì nuôi thằng vô dụng Lâm Hàn này đó", Dương Cảnh Đào bất lực nói.
"Ơ? Vậy thì tội nghiệp chị Tiểu Lệ quá!"
Trong mắt Trương Đào hiện lên vẻ thương hại: "Sau này cháu có lập gia đình, tuyệt đối sẽ không lấy một người vô dụng như Lâm Hàn, tránh bước vào vết xe đổ của chị Tiểu Lệ".
"Cháu sáng suốt như vậy mới tốt", Dương Cảnh Đào gật đầu: "Nào nào nào, vào nhà đi, đừng đứng ở ngoài nữa!"
"Được!"
Dương Cảnh Đào dẫn hai người vào nhà, ông ta hướng vào sau gọi lớn:
"Dì Hà, có khách đến thăm, mang trà lên đi!"
Dì Hà liền bưng trà đặt lên bàn.
"Cảnh Đào à, anh ghê gớm thật đó, đây đúng là cuộc sống của người giàu sang rồi, lại còn có cả người giúp việc!"
Trương Đức Thuận bật ngón cái về phía Dương Cảnh Đào, vô cùng ganh tị.
"Ôi chao, bố ơi, bố nhìn kìa, con trâu vàng kìa bố, đẹp quá đi mất!"
Trương Đào chỉ vào giữa phòng khách, ở đấy đặt một con trâu vàng vô cùng bắt mắt.
Vì muốn nở mày nở mặt trước họ hàng, vừa rồi Dương Cảnh Đào đã dời con trâu vàng và con rồng vàng năm móng trong phòng ngủ ra ngoài trưng bày.
Trương Đức Thuận bước đến vuốt ve trâu vàng rồi nói:
"Cảnh Đào, trâu vàng này là được mạ vàng sao?"
"Mạ vàng? Sao có thể chứ!"
Dương Cảnh Đào cười đắc ý: "Đây là trâu vàng đúc từ vàng ròng!"
"Vàng ròng á!"
Trương Đức Thuận trợn mắt không tin nổi:
"Vậy con trâu vàng này đáng giá bao nhiêu cơ chứ?"
"Cũng hơn 7 triệu tệ thôi!", Dương Cảnh Đào bày ra dáng vẻ không mấy để ý.
"Hơn 7 triệu tệ sao!"
Trương Đức Thuận bị dọa đến hai chân bủn rủn, ngồi bịch xuống đất, ông ta lắp bắp nói:
"Trâu vàng này...hơn 7 triệu á! Quý giá quá rồi!"
Hơn 7 triệu tệ là con số mà ông ta không tài nào tưởng tượng nổi.
"Cảnh Đào à, con trâu vàng này ở đâu ra vậy?", Trương Đức Thuận lại hỏi.
"Hôm nhà bọn anh đãi tân gia, một nhà phát triển bất động sản đã tặng để lấy lòng con gái Tiểu Lệ anh đấy".
Nhìn thấy biểu cảm của Trương Đức Thuận, vẻ mặt Dương Cảnh Đào càng thêm đắc ý.
Chương 242: Cô chủ biệt thự
"Bây giờ Tiểu Lệ đã giỏi đến thế rồi á!"
Trương Đức Thuận vô cùng kinh ngạc: "Ngay cả nhà phát triển bất động sản còn phải tặng quà lấy lòng con bé sao!"
"Cũng chỉ nhận được một cái công trình trên chục tỉ thôi, mà mấy nhà phát triển kia đã đến đạp muốn nát cả cái cửa rồi", Dương Cảnh Đào cười nói.
"Trên chục tỉ á..."
Trương Đức Thuận và Trương Đào đồng loạt rít lên.
Bọn họ làm sao mà tưởng tượng nổi một cái công trình hơn chục tỉ là cỡ nào chứ.
Nhìn thấy biểu cảm của hai người họ, ý cười trên mặt của Dương Cảnh Đào càng đậm hơn.
Hôm nay, ngoài chuyện Lâm Hàn vừa làm ông ta xấu hổ trước mặt họ hàng khi nãy, Dương Cảnh Đào cảm thấy mình ‘hứng đủ’ thể diện rồi.
"Chị Tiểu Lệ chỉ lớn hơn cháu có hai ba tuổi nhưng không ngờ lại giỏi đến vậy", Trương Đào hoảng hốt lẩm bẩm, trong mắt dường như còn hơi đố kị.
Tiếp theo, cô ta lại lắc đầu nói: "Ông trời đúng là công bằng, công việc tuy là suôn sẻ, nhưng còn hôn nhân thì lại thất bại, vớ phải một người như Lâm Hàn! Đúng là được cái này thì mất cái kia!"
Dương Cảnh Đào đã hãnh diện đủ trước mặt họ hàng rồi, ông ta liền nói sang chuyện khác:
"Đức Thuận, anh nghe nói lần này chú đến đây là vì đưa Tiểu Đào đi tìm việc làm ở thành phố à?"
"Đúng vậy!", Trương Đức Thuận gật đầu: "Thị trấn của chúng tôi tiền lương quá thấp, chỉ được tầm hai ba ngàn tệ thôi, vì vậy cả nhà mới ngồi lại bàn bạc, quyết định đưa Tiểu Đào lên thành phố".
"Ở thị trấn không những lương thấp, mà cả người giàu cũng ít, đâu giống được như ở thành phố, trên đường về đây cháu nhìn thấy đâu đâu cũng là xế xịn, BMW, Audi... các kiểu".
Trương Đào tiếp lời, trong tầm hiểu biết của cô ta, xế xịn cũng chỉ có BMW, Audi, Mercedes mà thôi.
"Ở thành phố Đông Hải này có biết bao nhiêu người giàu có, cháu tin rằng, với nhan sắc và năng lực của cháu, cháu sẽ tìm được bạch mã hoàng tử trong lòng mình, sau đó kết hôn và định cư ở cái thành phố này luôn".
Trong mắt cô ta là một tương lai đầy mong đợi.
"Có mục tiêu sống thì tốt quá rồi, chú vẫn nhắc lại câu cũ, tìm người yêu thì đừng tìm một thằng như con rể chú", Dương Cảnh Đào cười ha hả nói.
"À đúng rồi, Cảnh Đào à, tôi có chuyện muốn nhờ anh", bỗng nhiên Trương Đức Thuận nói.
"Có chuyện gì thì chú cứ nói đi, từ xa đến đều là khách, chỉ cần trong tầm với thì anh nhất định sẽ giúp chú", Dương Cảnh Đào hào sảng nói.
"Tôi và Tiểu Đào vừa tới Đông Hải, tạm thời vẫn chưa có chỗ ở, hơn nữa lại không mang theo nhiều tiền, cũng khó thuê được nhà. Biệt thự của anh nhiều phòng trống như vậy, có thể cho tôi ở nhờ một tháng không, đợi khi Tiểu Đào tìm được việc, có lương rồi, dành dụm ít tiền, chúng tôi sẽ dọn ra ngoài ngay".
Trương Đức Thuận mỉm cười dè dặt nói: "Cảnh Đào à, anh có thể đồng ý yêu cầu này không?"
"Anh còn tưởng chuyện gì lớn lao lắm, Đức Thuận à, chú với anh cởi truồng tắm mưa cùng nhau từ bé, yêu cầu này có đáng là gì đâu?"
Dương Cảnh Đào phất tay lên: "Từ hôm nay chú cứ ở đây đi! Không cần phải ra ngoài thuê nhà làm gì, muốn ở đến khi nào thì ở! Chuyện trong căn nhà này anh vẫn quyết định được! Dì Hà, dọn dẹp phòng ở cho khách đi!"
"Ôi! Cảm ơn anh!"
"Cháu cảm ơn chú nhiều!"
Cặp mắt bố con Trương Đức Thuận và Trương Đào lập tức sáng lên, không ngờ Dương Cảnh Đào lại thoải mái đến vậy.
"Cảnh Đào, vẫn là anh hào sảng nhất!"
Trương Đức Thuận bật ngón tay cái khen ngợi Dương Cảnh Đào.
Trương Đào thì vui vẻ đến mức đi tới lui trong biệt thự, quan sát khắp nơi. Đây là lần đầu tiên cô ta được ở biệt thự, đương nhiên tò mò rất nhiều thứ.
Vừa nghĩ đến chuyện sau này được ở trong căn biệt thự trị giá mấy chục triệu tệ này, cô hưng phấn đến run rẩy cả người, kiềm lòng không đặng lấy điện thoại ra chụp hình hết thảy phòng khách, vườn hoa, hồ bơi... rồi đăng lên trên tường.
"Cuộc sống mới, khởi đầu mới, Đông Hải ơi, tôi đến rồi!"
Trương Đào đăng lên kèm theo câu trên, phía dưới thì là hình ảnh vừa chụp ở biệt thự.
Chỉ trong chốc lát, đã có mấy cái bình luận.
"Chu choa, Tiểu Đào được ở biệt thự kìa!"
"Đại già ghê, ở cả biệt thự á, ngày thường cũng không biết luôn nha!"
"Biệt thự đẹp quá!"
"Biệt thự này cũng phải năm sáu triệu tệ đó!"
"Đâu có đâu, không phải biệt thự của tớ đâu, là biệt thự của họ hàng tớ", Trương Đào hớn hở trả lời bình luận.
"Họ hàng sao? Vậy cho cậu ở được bao lâu?"
"Họ hàng tớ nói muốn ở bao lâu thì ở, cứ tự nhiên như ở nhà mình".
"Hâm mộ cậu ghê! Vậy thì cậu khác gì là cô chủ biệt thự cơ chứ!", bên dưới lại có thêm bình luận:
"Hôm nào tớ đến thành phố Đông Hải tìm cậu, cậu dẫn tớ đi trải nghiệm cảm giác ở biệt thự một chút nhé!"
"Được mà! Cậu là bạn thân nhất của tớ, nếu cậu đến, muốn ở bao lâu thì ở, biệt thự này còn rất nhiều phòng trống á! Chúng ta có thể cùng nhau bơi và nằm tắm nắng trên sân thượng", Trương Đào trả lời rất nhanh.
Lúc này, cô ta cười tươi rói, khuôn mặt đang cực kỳ thỏa mãn lòng hư vinh của mình, cảm giác cứ như bản thân thật sự trở thành cô chủ biệt thự này vậy.
Ban ngày, lúc chị Tiểu Lệ không ở nhà, chỉ có Dương Cảnh Đào và người giúp việc, còn có một người con rể vô dụng được thơm lây ở ké biệt thự.
Cô ta không phải là cô chủ thì còn là gì?
Trả lời xong từng cái bình luận ở tường bạn bè, trong lòng Trương Đào vô cùng thỏa mãn, cứ như được rót mật ngọt vậy.
Cô bước lên sân thượng, vịn vào lan can, ngắm nhìn phong cảnh thành phố Đông Hải từ xa, thốt lên:
"Đẹp quá đi mất! Đứng ở chỗ này, gần như có thể thu được bao quát thành phố Đông Hải vào trong tầm mắt".
Ánh mắt cô ta chợt lóe, nhìn thấy cách không xa là một chàng trai đang nằm gối tay sau đầu tắm nắng trên ghế thư giản.
Người đó chính là Lâm Hàn.
"Lâm Hàn, anh đang làm gì vậy?", Trương Đào đi tới hỏi.
"Tắm nắng".
Lâm Hàn liếc nhìn cô ta rồi quay đi, dáng vẻ chẳng thèm để ý tới.
Trương Đào nhướng mày: "Mỗi ngày anh không làm gì, cũng không đi kiếm tiền, ăn no chờ chết, há mồm đợi chị Tiểu Lệ nuôi anh, trong lòng anh không cảm thấy tội lỗi hả?"
"Liên quan cái méo gì cô".
Lâm Hàn bật lại.
"Anh..."
Biểu cảm Trương Đào thay đổi, tức đến mức trong mắt đầy lửa giận, càng tỏ ra xem thường hơn:
"Người như anh cũng không biết phép tắc gì cả! Hừ, chú Dương nói không sai, tìm người yêu không nên tìm người giống anh!"
"Vô công rỗi nghề, chơi bời lêu lổng đã đành, ngay cả vài ba phép tắc cơ bản cũng không biết!"
"Vậy cô muốn tìm mẫu người thế nào?", khóe miệng Lâm Hàn cong lên, buồn cười hỏi.
"Với nhan sắc và năng lực của tôi, đương nhiên phải tìm một người đàn ông có nhà có xe ở thành phố Đông Hải, vả lại lương mỗi tháng phải hơn chục ngàn tệ. Tóm lại là, nếu tôi gặp phải loại người như anh, vừa nhìn tôi sẽ thẳng tay mà pass luôn!", Trương Đào hừ lạnh, vô cùng chảnh chọe.
Lâm Hàn nhìn ra đằng xa, nhàn nhạt nói:
"Bàn về nhan sắc thì cô cũng bình thường, sao cô không thử đi soi lại mặt mình trong gương, xem xem trên đó có bao nhiêu cái sẹo rỗ. Vả lại thử cân lại xem, coi mình nặng bao nhiêu ký rồi, chắc cũng phải 75 kg rồi đó!"
"Với một người cao tầm 1m6, cân nặng 75 kg, tôi cũng không hiểu nổi, đàn ông thu nhập hơn chục ngàn tệ, có xe, có nhà ở thành phố Đông Hải này, người ta thiếu gì con gái để lựa chọn, tại sao họ lại chọn cô chứ?"
"Lâm Hàn, anh..."
Trương Đào tức điên, muốn đáp lại nhưng không biết phải nói như thế nào.
Lâm Hàn nói không sai, quả thật cân nặng của cô ta tận 75 kg, hơn nữa trên mặt còn đầy sẹo rỗ, ngoại hình cũng chẳng có gì nổi bật.
"Còn về năng lực", Lâm Hàn cười nhạo rồi lại nói: "Cô có năng lực gì? Tốt nghiệp đại học chưa? Chuyên ngành gì?"
"Học vấn tôi đến đâu thì liên quan gì anh hả!"
Trương Đào lớn tiếng nói, lông mày dựng đứng, giận đến cả người run rẩy.
Trình độ học vấn của cô ta cũng chỉ đến trung học, vả lại nguyên nhân bỏ học cũng không phải do gia đình không có tiền đóng học phí.
Mà bởi vì lo cắm đầu yêu đương, xảy ra quan hệ với mấy tên côn đồ cắc ké ngoài trường, nên đã bị đuổi học.
Chuyện này cũng do cô ta tự làm tự chịu thôi.
Chương 243: Ngồi vào bàn ăn
“Được, không nói về trình độ học vấn nữa, cô nói mình có năng lực...”, Lâm Hàn nhìn Trương Đào:
“Vậy cô nói thử mình có năng lực gì?”
“Tôi… tôi biết nấu ăn, tôi nấu rất ngon!”, Trương Đào hơi chột dạ nói.
“Nấu ăn rất ngon?”
Lâm Hàn cười nhạo: “Vậy tại sao đàn ông có tiền có nhà lại đến tìm cô? Muốn ăn đồ ngon thì không bằng mời hẳn một đầu bếp về. Nếu tôi kết hôn với cô, IQ của con cái sinh ra rất đáng lo đấy”.
“Lâm Hàn, anh… anh!”
Trương Đào tức giận chỉ tay vào Lâm Hàn, toàn thân run rẩy nhưng không nói nên lời.
Cô ta không biết phải cãi lại thế nào.
“Hừ, Lâm Hàn, tôi không tranh cãi với anh nữa!”
Trương Đào lạnh lùng hừ:
“Cái tên nhàn rỗi ăn bám như anh có tư cách gì để chế giễu tôi? Nếu không phải hưởng ké ánh hào quang từ chị Tiểu Lệ thì anh có thể sống trong biệt thự sao? Anh tưởng được sống trong biệt thự thì trở thành nhà giàu rồi à? Chẳng phải anh vẫn là tên ăn bám sao, có tư cách gì chỉ trích tôi?”
“Tôi nói cho anh biết nhé, chú Dương đã đồng ý là cho tôi vào ở trong biệt thự này từ hôm nay rồi. Sau này tôi sẽ sống ở đây, tôi khuyên anh nên nể mặt với tôi một chút, nếu không tôi sẽ mách với chú Dương, bảo chú ấy đuổi anh ra khỏi nhà”.
Nói rồi, Trương Đào quay đầu rời đi.
Lâm Hàn nhíu mày, Dương Cảnh Đào hơi quá đáng trong chuyện này rồi. Ông ta không hề hỏi ý anh mà đã cho người tùy tiện vào ở.
…
Buổi tối, lúc Dương Lệ tan làm về.
“Oa, chị Tiểu Lệ, mấy năm không gặp mà chị trở nên xinh thế này rồi á?”
Thấy Dương Lệ về, mắt Trương Đào sáng lên chạy đến đón.
“Cô là…”
Ánh mắt Dương Lệ hiện lên sự thắc mắc.
Người trước mặt này khá lạ.
“Chồng à, cô ta là ai vậy?”, Dương Lệ hỏi Lâm Hàn.
“Dương Cảnh Đào nói là họ hàng”.
Lâm Hàn hờ hững nói, ngồi vào bàn chuẩn bị ăn tối.
“Chị Tiểu Lệ, mấy năm không gặp mà chị đã quên em rồi. Em là Tiểu Đào nè, quả nhiên là bà chủ có tiền rồi thì quên hết chuyện cũ”.
Trương Đào bĩu môi, hơi tức giận.
Hơn nữa, Dương Lệ cũng thay đổi khá nhiều, xinh như mấy nghệ sĩ nữ trên tivi vậy, khí chất cũng trở nên quý phái khiến Trương Đào hơi ghen tị.
“Em là Tiểu Đào?”
Cuối cùng Dương Lệ cũng nhớ ra, sau khi lên đại học, cô và Trương Đào không hề liên lạc với nhau.
Chỉ thỉnh thoảng nghe nói ở dưới quê có người này bỏ học đi làm thêm ở trên huyện.
“Cuối cùng chị cũng nhớ ra em rồi!”. Trương Đào thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Đào, sao em lại lên đây?”, Dương Lệ tò mò hỏi.
“Em đến thành phố Đông Hải làm công…”
Trương Đào kể lại chuyện đã qua.
Nghe Trương Đào nói sau này muốn ở đây, Dương Lệ cau mày.
Không phải Dương Lệ nhỏ nhen mà là nếu trong nhà bỗng có người lạ vào ở, cô sẽ thấy không quen.
“Sao vậy Tiểu Lệ, chị không thích em ở đây sao?”. Trương Đào nhận ra vẻ mặt Dương Lệ thay đổi thì lập tức hỏi:
“Em đã nghe họ hàng nói rồi, biệt thự này là của công ty các chị cung cấp chứ không phải của chị, em vào ở thì có làm sao?”
“Tiểu Lệ, lúc nhỏ, con và Tiểu Đào từng chơi cùng nhau. Bây giờ con bé đến thành phố Đông Hải để đi làm, có thể giúp được gì thì giúp thôi, để con bé ở đây đi!”, Dương Cảnh Đào cũng nói.
“Được… được thôi!”, Dương Lệ cười gượng.
“Ừ, vậy mọi người ăn cơm thôi!”. Dương Cảnh Đào gọi, dì Hà đã bê hết thức ăn lên bàn rồi.
“Hửm?”
Vừa ngồi xuống, Trương Đức Thuận và Trương Đào nhíu mày.
Vì họ thấy dì Hà cũng ngồi vào bàn ăn.
“Cảnh Đào, anh có ý gì đây?”
Sắc mặt Trương Thuận Đức trở nên âm trầm, đặt đũa xuống một cái “cạch”:
“Sao còn có chuyện người giúp việc ngồi vào bàn ăn chung thế này? Giúp việc là người làm, anh bảo tôi ăn cùng bàn với người làm, xem thường tôi đấy à? Tôi không ăn nữa!”
“Đúng đó!”
Trương Đào cũng bất mãn nói: “Nào có chuyện chủ ăn chung bàn với người giúp việc. Chú Dương, chú bảo dì ấy đi chỗ khác đi, nếu không cháu cũng không ăn nữa”.
Nghe hai người kia nói vậy, dì Hà khó xử định đứng dậy.
“Chú tư, Tiểu Đào, người giúp việc ăn chung bàn là quy tắc của nhà bọn cháu, chú đừng để ý!”
Dương Lệ để tay lên vai dì Hà tỏ ý dì ấy không cần đứng dậy, sau đó mỉm cười nói.
“Quy tắc? Quy tắc có thể sửa mà!”
Trương Đức Thuận nói: “Cảnh Đào, trong nhà này anh là người có tiếng nói nhất nên hẳn là phải do anh làm chủ chứ nhỉ?”
“Hả… Tất nhiên là anh làm chủ rồi”.
Dương Cảnh Đào sửng sốt, hơi chột dạ nói.
Ông ta biết rõ địa vị trong nhà của mình là bị Lâm Hàn đè lên đầu.
Sai phái chuyện bình thường thì đều được, chẳng hạn như bảo Lâm Hàn đi đón người.
Nhưng chuyện lớn này kia thì Lâm Hàn có quyền quyết định tuyệt đối.
Nhưng có họ hàng ở đây, nếu nói thật ra thì ông ta sẽ mất mặt lắm.
“Nếu anh có quyền vậy thì giờ đổi quy tắc này đi, bảo người giúp việc xuống dưới ăn cơm”, Trương Thuận Đức lạnh lùng nhìn dì Hà:
“Người làm sao xứng ăn cùng bàn với tôi được?”
“Con nghĩ vẫn nên để Lâm Hàn đứng dậy sang bên kia ăn đi”.
Trương Đào cũng liếc Lâm Hàn nói: “Tên này chẳng qua chỉ hưởng ké của chị Tiểu Lệ nên mới có thể sống trong biệt thự. Nhìn bộ dạng đắc ý của anh ta kìa, thế mà lại dám dạy con ăn nói thế nào, cũng không soi gương nhìn lại mình xem!”
“Cái thứ rảnh rỗi ăn bám này có tư cách gì ăn chung bàn với con?”
Nghe vậy, ánh mắt Dương Cảnh Đào lóe lên tia sáng, ông ta nói: “Đừng đuổi Lâm Hàn sang kia, dù sao nói thế nào thằng nhóc này vẫn là chồng của Tiểu Lệ, có thể ăn chung một bàn ăn”.
Đùa à, bảo ông ta đuổi Lâm Hàn đi chỗ khác á? Mà dù có đuổi, Lâm Hàn sẽ để ý đến lời ông ta sao?
Nghe nói vậy, Trương Đào hơi thất vọng.
“Nhưng dì Hà…”
Dương Cảnh đào nhìn dì Hà, sắc mặt lạnh lùng: “Chị Hà, chị cũng thấy rồi đấy, trong nhà có khách, hay là hôm nay chị sang bên kia đi, chúng tôi ăn xong rồi chị hãy ăn nhé?”
“Vâng, ông Dương!”, dì Hà không dám cãi lại.
“Cái gì mà hôm nay, sau này bọn tôi đều ở đây rồi, chỉ cần bọn tôi còn ở đây một ngày thì người làm không thể ăn trên bàn!”, Trương Đức Thuận nói.
Dì Hà biến sắc, đứng dậy định đi nhưng đôi vai lại bị một cánh tay trái trắng nõn đè xuống.
“Dì Hà, dì ngồi xuống ăn cơm đi!”, Lâm Hàn không cảm xúc nói.
“Cậu Lâm…”
Dì Hà do dự.
“Tôi nói dì ngồi xuống đi!”, Lâm Hàn nói giọng không cho người khác từ chối.
Dì Hà cắn răng ngồi xuống.
Mặc dù dì ấy sợ Dương Cảnh Đào nhưng người trả lương cho dì ấy là Lâm Hàn, người thuê dì ấy là Lâm Hàn nên tất nhiên phải nghe theo lời Lâm Hàn.
“Lâm Hàn, cậu có ý gì?”. Dương Cảnh Đào nhíu mày.
“Thằng ranh, bố vợ cậu đã nói vậy rồi mà cậu còn dám cãi à?”
Trương Đức Thuận nhìn Lâm Hàn nói: “Đúng là cặn bã, còn để người làm ngồi xuống, rất thích ăn cơm với người làm sao?”
“Hừ, dám chống đối lại bố vợ mình cơ đấy, chú Dương, chú còn không đuổi anh ta ra khỏi nhà à? Dựa hơi chị Tiểu Lệ để vào sống trong biệt thự mà còn tưởng mình là cậu ấm nhà giàu, đuôi cũng vểnh lên tận trời rồi! Dám cãi lại lời của bố vợ nữa chứ”.
Trương Đào cũng hừ một tiếng.
Lâm Hàn không nói gì mà đứng lên, đi ra sau lưng Trương Đức Thuận và Trương Đào.
Soạt!
Soạt!
Hai tay anh đặt lên vai hai người, sau đó xách hai người đó lên như xách hai con gà con.
Chương 244: Ông cũng cút ra ngoài
“Lâm Hàn, cậu làm gì vậy?”
Thấy anh làm vậy, Dương Cảnh Đào biến sắc quát.
Lâm Hàn lười để ý đến Dương Cảnh Đào, anh xách hai người đó lên rồi vung mạnh hai tay.
Rầm!
Rầm!
Trương Đức Thuận và Trương Đào bị Lâm Hàn ném ra ngoài cửa, ngã mạnh xuống đất.
“Ôi trời, đau chết tôi rồi!”
“A a a a!”
Sắc mặt hai người đều trắng bệch vì đau, họ nghiến răng.
“Lâm Hàn, cái tên ăn bám, cậu có ý gì hả?”
Trương Đào trợn mắt hung dữ với Lâm Hàn: “Anh dám xấc xược với tôi thế à, anh có tin tôi bảo chú Dương đuổi anh ra ngoài không?”
“Lâm Hàn, tôi là chú tư của cậu, cậu dám đánh tôi à?”
Trương Đức Thuận che cái mông đau đớn của mình mà la lớn.
“Chú tư? Tôi không có chú tư nào như ông cả, dã man không biết lý lẽ, còn xem thường người khác nữa chứ”, Lâm Hàn lạnh lùng nói:
“Mở miệng ra là giúp việc, chữ “người làm” cứ treo bên mép miệng ông thế nhỉ, còn nói dì Hạ không xứng ăn cùng bàn với ông. Ông cũng không nhìn lại thử xem mình là người như nào, cao quý hơn ai hả?”
“Còn cô nữa, Trương Đào…”
Lâm Hàn lạnh lẽo nhìn Trương Đào: “Xấu xí hay kém cỏi cũng không thành vấn đề, thế nhưng không hề nhận thức được bản thân là cái dạng c*t chó gì!”
“Còn nói cái gì mà đàn ông có nhà có xe, lương một tháng hơn mười ngàn mới xứng với cô, bản thân cô là cái thá gì? Đàn ông mắt mù mới thích cô. Đến nhà tôi làm khách mà cô còn tự cho nơi này là nhà mình à? Tưởng mình là chủ biệt thự này sao?”
“Còn bắt tôi lịch sự với cô, cô xứng sao?”
“Không muốn ăn với dì Hà thì hai người cút được bao xa cứ cút đi, ở đây không chào đón hai người”.
Nghe anh nói mấy lời đó, Trương Đức Thuận và Trương Đào sửng sốt.
Ngay sau đó, Trương Đức Thuận la lên:
“Dương Cảnh Đào, con rể anh làm phản rồi! Cậu ta dám đánh cả chú tư đây này, cái thứ không biết lớn biết nhỏ gì thế! Anh là bố vợ mà cứ mặc kệ cái thằng ăn bám vô phép vô tắc này sao?”
Trương Đào cũng lệ ngắn lệ dài:
“Chú Dương, chú phải giải quyết vụ này đi. Lâm Hàn này đối xử với hai bố con cháu như vậy là xem thường người bố vợ là chú đấy. Nếu chuyện này là bị truyền ra ngoài, chú biết giấu mặt đi đâu!”
Sắc mặt Dương Cảnh Đào trở nên âm trầm..
Nếu chuyện này thật sự bị truyền ra ngoài, chắc chắn ông ta sẽ trở thành trò cười của bà con họ hàng.
Khách đến nhà mà lại bị con rể của ông ta đuổi ra ngoài, người làm bố vợ là mình lại mặc kệ ngồi nhìn, thế chẳng phải làm trò hề cho thiên hạ sao?
“Lâm Hàn, cậu mau dìu chú tư và Tiểu Đào đứng dậy đi, sau đó xin lỗi!”, Dương Cảnh Đào trầm giọng nói.
“Dương Cảnh Đào, nếu ông muốn quản chuyện này thì tôi cũng sẽ đá ông ra luôn đấy!”
Lâm Hàn lạnh lùng nhìn Dương Cảnh Đào.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Dương Cảnh Đào run như cầy sấy, lạnh cả sống lưng.
Ông ta trố mắt, cái thằng Lâm Hàn này… thế mà lại nói muốn đá ông ta ra khỏi nhà?
Chuyện này cũng thôi đi, quan trọng là cậu ta lại nói ngay trước mặt họ hàng.
Trương Đức Thuận và Trương Đào cũng há hốc mồm.
Lâm Hàn lại còn dám nói chuyện như vậy với bố vợ à? Không sợ người bị đá ra ngoài là anh ta sao?
Lúc này, Dương Cảnh Đào tức giận thở hổn hển, ngực đau nhói.
Cảm xúc lên xuống thất thường khiến cơ thể vốn đã yếu ớt của ông ta lại tái phát bệnh.
Ông ta ôm ngực, ngón tay run rẩy chỉ vào Lâm Hàn:
“Lâm Hàn, cái tên ăn bám cậu, cậu có dám… cậu nói lại xem!”
“Tôi nói, nếu ông quản chuyện này thì tôi cũng sẽ đá ông ra luôn đấy!”, Lâm Hàn trợn mắt nhìn Dương Cảnh Đào.
“Cậu… cậu…”
Dương Cảnh Đào tức đến mức đầu tóc dựng thẳng lên, đồng tử phóng to, trợn trắng mắt, ngã xuống đất.
Dương Cảnh Đào tức đến ngất.
“Bố! Bố!”
Dương Lệ biến sắc, vội vàng dìu Dương Cảnh Đào vào phòng.
“Lâm Hàn, cậu quá quắt lắm rồi!”
Trương Đức Thuận quát: “Ngay cả bố vợ mình mà cậu cũng dám làm chọc tức tới ngất à!”
“Đây là chuyện nhà tôi, cần ông xen vào sao?”, Lâm Hàn chắp hai tay ra sau lưng, lạnh nhạt nói:
“Bây giờ mau mau biến khỏi mắt tôi đi!”
“Biệt thự này không phải của cậu, dựa vào đâu bảo tôi biến?”, Trương Đức Thuận hỏi.
Lâm Hàn nhíu mày, anh giơ tay ra xách Trương Đức Thuận lên.
Bốp!
Ngay sau đó, Lâm Hàn đấm vào mặt ông ta.
“Lão già không biết phép tắc, bảo ông biến khỏi mắt tôi đã là nhân từ với ông lắm rồi đấy”.
Sh…
Trương Đức Thuận hít khí lạnh, cú đấm này làm mặt ông ta đau rát.
Cả khuôn mặt lập tức ứ máu, sưng phù lên thấy rõ.
“Thằng ranh, một đứa phận làm con cháu mà lại dám đánh chú tư mày à? Tao là họ hàng của mày, là bậc cha chú của mày đấy! Mày đúng là không biết trên biết dưới gì cả!”
Trương Đức Thuận trợn mắt với Lâm Hàn la lớn.
Bốp!
Lâm Hàn lại đấm vào mặt ông ta khiến một bên mặt khác của Trương Đức Thuận sưng vù lên.
“Chú tư? Một kẻ chẳng hề có máu mủ ruột rà gì như ông mà cũng xứng làm họ hàng với Lâm Hàn tôi à?”, Lâm Hàn lạnh lùng:
“Dù có là thế thật thì có làm sao? Ỷ vào mình là bậc cha chú thì có thể lên mặt kẻ cả, vô lý như vậy à?”
Nói rồi!
Lâm Hàn lại đấm ông ta cái nữa.
Cạch…
Một tiếng động nho nhỏ vang lên.
Hai cái răng cửa của Trương Đức Thuận lẫn chút máu rơi xuống đất.
“Ôi trời ơi, đau chết mất!”
Trương Đức Thuận che miệng kêu thảm thiết.
“Tôi vốn dĩ chỉ muốn bảo ông cút đi nhưng giờ tôi đổi ý rồi”.
Lâm Hàn lại nói: “Hôm nay ông khạc đờm lên xe tôi, bây giờ ông đi lau dọn sạch sẽ xe của tôi đi!”
“Cái gì? Bảo tao đi rửa xe cho mày á? Lâm Hàn, mày là cái thá gì mà bảo tao rửa xe cho mày! Mày chỉ là một thằng bám váy, có tư cách gì bắt tao rửa xe cho mày? Mày…”
Mắt Trương Đức Thuận đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn.
Bốp!
Ông ta vừa dứt lời đã bị Lâm Hàn đánh thêm một cái.
“Nếu ông đã không chịu rửa xe cho tôi thì tôi sẽ đánh đến khi nào ông chịu rửa mới thôi!.
Bốp bốp bốp!
Tiếng tát tai lập tức vang lên liên hồi.
Động tác của Lâm Hàn rất nhanh, mỗi cái tát đều hung hăng tát thẳng vào mặt Trương Đức Thuận.
Một lúc sau, khuôn mặt Trương Đức Thuận đã đã bầm tím giống đầu heo, miệng đầy máu, vài cái răng bị gãy rơi ra ngoài, cả người ông ta co giật vì đau.
Trương Đào trố mắt đứng một bên nhìn.
“Tôi… tôi rửa xe, cậu đừng đánh nữa!”
Cuối cùng Trương Đức Thuận cũng xin tha. Chàng trai này ra tay tàn nhẫn quá, ông ta có cảm giác nếu cứ tiếp tục, răng của mình sẽ gãy rồi rơi ra ngoài hết.
Tay trái Lâm Hàn vung lên.
Trương Đức Thuận ngã xuống đất như một con chó sắp chết.
“Xe tôi đang đỗ bên ngoài, đi mà rửa cho sạch. Nếu để tôi thấy một hạt bụi nào thì tôi xé rách miệng ông ngay đấy”, Lâm Hàn lạnh lùng nói.
“Được được được!”
Trương Đức Thuận vội vã bò dậy chạy đến chỗ xe của anh.
Trương Đức Thuận sợ thật rồi, tim cứ đập thình thịch vì sợ, sau lưng mồ hôi chảy đầm đìa.
Ngay cả bố vợ mình mà Lâm Hàn này còn dám đối xử như vậy nữa thì đừng nói gì đến một chú tư chẳng có quan hệ máu mủ gì.
“Cô cũng qua đó rửa xe luôn đi”, Lâm Hàn nhìn Trương Đào.
“Tôi cũng phải đi à?”
Trương Đào biến sắc.
“Sao, không muốn đi à?”, Lâm Hàn nâng tay phải lên định tát cô ta.
“Đi đi đi! Tôi đi!”
Trương Đào khẽ giật mí mắt, sợ hãi chạy theo Trương Đức Thuận.
Cô ta không muốn mặt mình biến thành bộ dạng như Trương Đức Thuận.
Chương 245: Chủ một nhà
Sau đó, Trương Đức Thuận và Trương Đào đi ra ngoài sân, tìm vòi nước rồi ngoan ngoãn rửa xe cho Lâm Hàn.
“Đáng ghét thật, thằng vô dụng Lâm Hàn dám đánh cả chú tư! Cứ chờ đó, đến lúc về quê, tôi sẽ đi bêu rếu chuyện này!”
Vừa rửa xe, Trương Đức Thuận vừa tức giận nói.
“Tôi sẽ khiến cho danh tiếng của cậu không ngóc đầu lên được trước mặt bà con thân thích!”
“Sao thế, bảo chú rửa cái xe mà cũng lắm lời vậy hả?”, giọng nói ung dung của Lâm Hàn truyền tới.
Trương Đức Thuận bị dọa cho run người, lập tức im miệng. Không ngờ tên nhóc này lại thính đến thế, cách xa như vậy mà cũng nghe được ông ta nói.
Trong một diễn biến khác, Dương Lệ và dì Hà dìu Dương Cảnh Đào đang ngất xỉu về phòng.
“Bố, bố ráng lên! Giờ con gọi xe cấp cứu tới ngay đây!”
Dương Lệ lo lắng, rút điện thoại ra gọi cho 120!
“Không cần gọi xe cứu thương nữa!”
Đột nhiên có giọng nói vang lên, Dương Cảnh Đào chậm rãi mở mắt.
“Bố!”
Dương Lệ kinh ngạc, cô không ngờ rằng Dương Cảnh Đào lại tự tỉnh dậy.
Quan trọng hơn là, đôi mắt của ông ta trông rất bình thường, có vẻ như không có vấn đề gì cả, chẳng giống như người bị tức đến ngất xỉu.
“Bố, bố...không ngất xỉu sao?”, Dương Lệ hỏi dò.
“Không, bố giả ngất thôi”.
Dương Cảnh Đào lắc đầu, thẳng thắn thừa nhận.
“Ế, tại sao?”, Dương Lệ không hiểu, hỏi.
“Tại sao?”, Dương Cảnh Đào bất lực lắc đầu: “Bố không giả vờ ngất đi, lẽ nào còn mở to mắt nhìn thằng vô dụng Lâm Hàn thất lễ với họ hàng nhà chúng ta sao? Nếu để mọi chuyện truyền ra ngoài thì bố con biết giấu mặt vào đâu?”
“Để tránh mất mặt, bố chỉ có thể giả vờ ngất xỉu thôi, cứ coi như bố chẳng biết gì chuyện xảy ra sau đó cả. Nếu chẳng may có bị đồn ra ngoài thì mọi trách nhiệm đều do thẳng vô dụng kia gánh, không liên quan gì đến Dương Cảnh Đào này! Bố cũng không lo bị mất mặt!”
“Bố, thể diện quan trọng đến thế sao?”
Dương Lệ cảm thấy cạn lời. Cô không ngờ rằng, vì để giữ thể diện mà Dương Cảnh Đào lại giả vờ ngất xỉu, khiến cô phí công lo lắng.
“Nói thừa, người sống vì mặt mũi, cây sống vì lớp vỏ, con nói xem thể diện có quan trọng không?”, Dương Cảnh Đào trừng mắt nói.
“Bố không quản được thằng vô dụng kia rồi. Bây giờ đôi cánh của nó cứng cáp rồi, chẳng còn xem bố ra gì nữa, còn nói muốn đuổi bố đi! Đúng là không biết lớn bé, quan trọng hơn là làm bố mất mặt trước mặt họ hàng nữa!”
“Bố, Lâm Hàn không phải đồ vô dụng”, Dương Lệ hơi đanh mặt lại.
“Không phải đồ vô dụng thì là gì? Cho dù nó có tiền mua biệt thự thì giờ còn được bao nhiêu tiền?”, Dương Cảnh Đào nói.
“Quan trọng hơn là, nó chẳng có chút gì kính già yêu trẻ cả! Trương Đức Thuận là chú tư của nó, Trương Đào là em nó mà nó còn làm thế với người ta! Chẳng nhìn thấy được chút lễ nghĩa liêm sỉ nào của Hoa Hạ trên người nó cả”.
Dương Lệ thở dài một hơi, cô biết rất khó để thay đổi cái nhìn của bố dành cho Lâm Hàn.
“Bây giờ ngoài đó thế nào rồi?”, Dương Cảnh Đào hỏi.
“Chồng con bảo bọn họ đi rửa xe rồi!”
“Rửa xe! Aiyaya! Đúng là tức chết mà! Để chú tư rửa xe. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì Dương Cảnh Đào đây chỉ biết chôn mặt xuống đất thôi! Lâm Hàn không cần thể diện nhưng bố vẫn cần lắm!”
Dương Cảnh Đào tức đến run người, nhưng ông ta biết cho dù mình có đi ra ngoài nói chuyện để ngăn lại cũng vô dụng, Lâm Hàn sẽ chẳng thèm nghe lời ông ta.
“Bỏ đi. chuyện đã đến nước này thì bố cứ tiếp tục giả ngất vậy, coi như không biết gì! Đi ra ngoài lúc này lại còn phiền phức hơn”.
Nói rồi, Dương Cảnh Đào nhắm mắt, không hề nhúc nhích.
Dương Lệ lại cạn lời.
...
Nửa tiếng sau, Trương Đức Thuận và Trương Đào đã rửa sạch sẽ chiếc xe của Lâm Hàn từ trong ra ngoài, trông như chiếc xe mới.
“Lâm Hàn, chiếc xe này rửa ok rồi chứ!”, Trương Đức Thuận đặt vòi nước xuống, cẩn thận hỏi.
Bây giờ ông ta rất sợ Lâm Hàn.
Tên nhóc này dám đánh cả người lớn thì còn gì mà nó không làm ra được chứ.
Trương Đào đứng một bên trợn ngược mắt, hừ, có chiếc xe van thôi mà, cần nâng niu vậy không? Người nào không biết còn tưởng là chiếc xe xịn vài triệu cơ.
Đương nhiên, cô ta chỉ dám thầm nghĩ vậy thôi, không dám nói huỵch toẹt ra.
“Rửa ok đấy”, Lâm Hàn nhìn chiếc xe của mình, nói: “Bây giờ hai người có thể lượn được rồi”.
“Lượn?”
Hai người ngơ ngác.
“Lượn đi đâu?”
“Lâm Hàn, không phải cậu định đuổi chúng tôi đi đấy chứ?”
Hai người lần lượt lên tiếng, sắc mặt rất khó coi.
“Hai người đúng là hay quên thật. Vừa nãy tôi nói rồi, tôi sẽ đuổi hai người ra ngoài, mới đây mà đã quên rồi à?”, Lâm Hàn nhíu mày: “Lẽ nào hai người còn muốn ở trong nhà tôi?”
“Lâm Hàn, anh tuyệt tình quá rồi đó! Nửa đêm nửa hôm còn đuổi chúng tôi đi, vậy chúng tôi ở đâu?”, Trương Đào tức giận nhìn Lâm Hàn.
“Đấy là chuyện của mấy người”, Lâm Hàn thản nhiên nói.
“Đáng ghét! Đáng ghét! Lâm Hàn, cậu bảo chúng tôi lượn, lẽ nào cậu cho rằng mình là chủ nhà sao? Cảnh Đào! Cảnh Đào!”
Trương Đức Thuận hét lớn, nói rồi, ông ta phi vào trong biệt thự.
“Tiêu rồi, Trương Đức Thuận đến rồi! Tiểu Lệ, con giúp bố chặn ông ta một lát, cứ nói rằng bố chưa tỉnh, còn con đã gọi xe cứu thương rồi!”
Nghe thấy tiếng Trương Đức Thuận, Dương Cảnh Đào thay đổi sắc mặt, hai mắt nhắm chặt.
Ông ta vô cùng khổ tâm, chắc chắn ông ta không nhúng tay vào chuyện này được, chỉ đành giả ngất xỉu để cho qua thôi.
Két!
Cánh cửa bật mở, Trương Đức Thuận bước vào, thấy Dương Cảnh Đào đang nằm trên giường thì lập tức lắc mạnh.
“Cảnh Đào, anh mau tỉnh lại! Tỉnh lại đi anh! Tên con rể vô dụng nhà anh muốn đuổi bố con tôi đi kìa! Đêm hôm như này, bọn tôi đi đâu ở được chứ? Anh tỉnh lại lo chuyện này đi!”
Mặc cho ông ta lắc mạnh đến cỡ nào, Dương Cảnh Đào vẫn như một cái xác, chẳng hề động đậy.
“Chú tư, chú đừng lắc nữa. Bố cháu ngất xỉu, cháu đã gọi xe cứu thương rồi. Chú còn lắc nữa, nhỡ bố cháu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”, Dương Lệ lạnh lùng nói, cô cũng chẳng có chút cảm tình gì với Trương Đức Thuận.
“Toi rồi, Cảnh Đào không tỉnh dậy, lẽ nào chú với Tiểu Đào bị thằng vô dụng kia đuổi đi thật sao?”, Trương Đức Thuận lùi lại vài bước, sắc mặt tái nhợt.
Lúc này, Lâm Hàn cũng bước vào phòng, anh liếc nhìn Dương Cảnh Đào, có chút ngạc nhiên, sau đó khẽ nhếch mép cười.
“Đúng là trong núi không hổ, khỉ đột xưng vương!”
Trương Đức Thuận thở dài: “Cảnh Đào, anh ngất lúc nào không ngất, sao lại ngất vào lúc này chứ! Chủ một gia đình như anh ngất xỉu rồi, tôi với Tiểu Đào chỉ biết để thằng vô dụng này ức hiếp mà thôi!”
“Ha ha, mặc kệ Dương Cảnh Đào có ngất xỉu hay không, chỉ cần có chuyện xảy ra trong căn biệt thự này thì tôi sẽ đứng ra giải quyết. Chủ nhà chính là Lâm Hàn này, không phải Dương Cảnh Đào!”
Lâm Hàn chắp tay sau lưng, cười lạnh.
Nghe thấy vậy, Dương Cảnh Đào đang nằm trên giường bỗng hít thở cũng nặng nề hơn, sắc mặt đỏ lựng, ngón tay bấu chặt lấy ga trải giường, dường như đang nén cơn giận.
“Hừ, nếu không phải Cảnh Đào ngất xỉu, cậu dám nói ra câu này?”, Trương Đức Thuận hừ lạnh một tiếng.
“Bớt nói nhiều đi, ông có thể lượn rồi!”
Lâm Hàn bực dọc, tay phải của anh tóm lấy Trương Đức Thuận, nhấc bổng ông ta lên rồi quăng ra ngoài biệt thự.
Lúc này, vừa hay có bốn người bảo vệ đang đi thành hàng tuần tra.
Nhìn thấy Lâm Hàn, bọn họ lập tức cúi chào, đồng thanh nói:
“Chào chủ nhà!”
“Lôi hai tên đột nhập nhà riêng người khác này ra ngoài cho tôi”.
Lâm Hàn chỉ tay về phía Trương Đức Thuận và Trương Đào.
Bình luận facebook