-
Chương 246-250
Chương 246: Phó phòng Trần Kiệt
“Kẻ đột nhập?”
Bốn người bảo vệ đưa mắt nhìn về phía Trương Đức Thuận và Trương Đào, đột nhiên sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Chủ nhà yên tâm, bây giờ chúng tôi sẽ lôi hai tên này ra ngoài ngay”.
Nói rồi, bốn người bảo vệ tiến lên phía trước, túm lấy hai người rồi đi về phía ngoài khu biệt thự.
“Buông tôi ra!”
“Lâm Hàn, cậu dám thất lễ với chú tư của cậu vậy à!”
...
Mặc kệ cho hai người bọn họ giãy giụa cỡ nào cũng vô dụng.
Giải quyết xong hai người này, Lâm Hàn quay trở lại biệt thự, đi đến phòng của Dương Cảnh Đào.
“Đừng làm bộ nữa, con đuổi hai người họ đi rồi”.
Lâm Hàn liếc Dương Cản Đào đang nằm trên giường không chút động đậy.
Dương Cảnh Đào ngồi bật dậy, trừng mắt với Lâm Hàn.
“Lâm Hàn, câu cậu vừa nói là có ý gì? Dám nói cậu là chủ nhà? Thế cậu coi người bố vợ này là gì hả?”
“Câu nói của con có ý gì thì chính là ý đó đấy. Con lười giải thích lại lần nữa với bố”, Lâm Hàn thản nhiên nói.
“Ngoài ra, con trâu vàng và rồng vàng năm móng là đồ của con, nếu bố đã đặt nó ở phòng khách thì cứ để đó, không được phép đem về phòng riêng của bố!”
“Lâm Hàn, cậu còn dám chỉ tay năm ngón với tôi rồi?”, Dương Cảnh Đào chẳng chút lép vế, quát lớn với Lâm Hàn.
“Cậu không cho tôi lấy về phòng là tôi sẽ không lấy về phòng chắc?”
Lâm Hàn chẳng buồn đấu võ mồm với Dương Cảnh Đào.
“Con nhắc lại lần nữa, đó là đồ của con, con bảo để đâu thì để ở đó nếu con phát hiện bố cầm về phòng lần nữa, vậy bố cũng có thể sẽ giống như Trương Đức Thuận, lượn khỏi căn biệt thự này”.
Dứt lời, Lâm Hàn chắp tay sau lưng, rời khỏi căn phòng.
“Đáng ghét...”
Dương Cảnh Đào tức đến mức mặt mũi lúc đỏ lựng, lúc trắng bệch.
Ông ta biết rằng, Lâm Hàn không có ý nói đùa với mình. Nếu như ông ta dám mang trâu vàng và rồng vàng năm móng về phòng nữa thì chắc chắn anh sẽ sút ông ta ra khỏi đây.
Nhưng Dương Cảnh Đào không nuốt được cục tức này.
“Đáng ghét! Đáng ghét thật! Tên vô dụng này đúng là càng ngày càng không coi ông bố vợ đây ra gì!”
Càng nghĩ, Dương Cảnh Đào lại càng cảm thấy tức tối.
Sau đó, ông ta ngạt thở rồi trợn ngược mắt.
Đùng một tiếng!
Dương Cảnh Đào ngất xỉu ra giường.
Có điều lần này là ngất thật chứ không ngất giả nữa!
“Bố! Bố!”
Dương Lệ hét lớn, vội vã rút điện thoại gọi 120.
...
Lâm Hàn tắm rửa xong thì đi về phòng.
Sáng hôm sau, Lương Huy gửi file tới, đây là kế hoạch mà ông ta đã thức thâu đêm để vạch ra, liên quan đến hướng phát triển của siêu thị Hoa Nhuận trong ba tháng tới.
“Đã nhận”, Lâm Hàn trả lời: “Tôi sẽ sắp xếp mọi chuyện sau đó, để ông tiếp tục làm chủ mọi việc ở siêu thị Hoa Nhuận. Ngoài ra, tôi khuyên ông nên thay mới quản lý của siêu thị Hoa Nhuận”.
“Được, cậu Lâm, chuyện đầu tiên tôi làm khi nhận chức là sẽ thay đổi toàn bộ quản lý của siêu thị, ngoài ra, nguồn vốn để khôi phục lại siêu thị chắc cần phải lên đến con số vài trăm triệu”.
Lương Huy lập tức đáp lại tin nhắn.
“Chuyện tiền nong, ông cần bao nhiêu thì cứ nói với tôi, đến khi đó, tôi sẽ giao cho bên tài vụ rồi ông lấy tiền từ bên đó là được, nhưng phải nhớ thật kỹ những gì tôi đã nói trước đó”.
“Yên tâm, chắc chắn sẽ không xảy ra mấy chuyện như biển thủ công quỹ đâu, tôi không muốn đi tù!”
“Ừm!”
Trả lời tin nhắn xong, Lâm Hàn rời khỏi giường, xuống ăn sáng rồi chạy xe đến công ty livestream Sa Ngư.
Lúc này, công ty Sa Ngư lại tuyển thêm được một số nhân viên, quản lý, nhân viên kỹ thuật...
Bầu không khí của cả công ty đem lại cho người ta cảm giác tích cực, hào hứng vô cùng.
Bởi vì mục tiêu của ông chủ mới đã lan truyền khắp công ty.
Trong vòng một năm, công ty lên được sàn chứng khoán NASDAQ!
Mục tiêu này rất xa, rất khó, đa số mọi người đều nhận thấy nó bất khả thi.
Tuy nhiên, dạo gần đây, app livestream Sa Ngư điên cuồng lôi kéo những streamer đầy tiếng tăm tới, lượng người tương tác cũng tăng lên gấp bốn, năm lần so với trước đây, đã dần thể hiện được năng lực trong giới livestream rồi.
Điều này khiến bọn họ nhìn thấy được tia hy vọng nhỏ nhoi.
Chưa biết chừng, trong vòng một năm, công ty livestream Sa Ngư có thể lên sàn chứng khoán NASDAQ.
Vậy nên, mỗi ngày các nhân viên đều dốc hết sức làm việc.
“Cậu Lâm!”
Nhận được tin nhắn của Lâm Hàn, trưởng phòng tài chính lập tức đi tới.
“Phó phòng mà tôi nói với cậu đang ở trong phòng làm việc”.
Lâm Hàn gật đầu, đi vào phòng làm việc.
Một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi đang ngồi trên ghế tựa, ông ta đeo chiếc kính dày cộp, đầu tóc thưa thớt.
“Đây là phó phòng, Trần Kiệt”, trưởng phòng tài chính giới thiệu.
“Cậu Lâm!”
Trần Kiệt lập tức đứng dậy, cảm giác hơi gò bó.
Hôm qua, ông ta đã nhận được tin tức, ông chủ mới muốn điều ông ta đến một công ty chi nhánh khác nhưng là công ty chi nhánh nào thì ông ta cũng không rõ, vậy nên trong lòng có chút lo sợ, sợ Lâm Hàn phân ông ta tới một nơi nào đó nguy hiểm.
“Ông là phó phòng tài chính, chứng chỉ kế toán cấp mấy vậy?”, Lâm Hàn ngồi xuống, hỏi.
“Tôi có bằng kế toán cao cấp, đồng thời trong lĩnh vực kiểm toán, tôi có khoảng mười năm kinh nghiệm về mặt điện toán hóa”, Trần Kiệt thành thật nói.
Lâm Hàn gật đầu: “Nơi mà tôi điều ông tới chính là một siêu thị, có hơn một trăm cửa hàng tại Đông Hải này. Công việc của ông là phụ trách quản lý tài chính của siêu thị, giám sát lãnh đạo công ty. Yêu cầu của siêu thị này với app livestream Sa Ngư cũng như nhau, trong vòng một năm, phải lên được sàn chứng khoán NASDAQ.
“Lại là một công ty lên sàn chứng khoán!”
Trần Kiệt và trưởng phòng tài chính đều giật giật mi mắt.
Bọn họ không ngờ rằng dã tâm của Lâm Hàn lại lớn đến thế, dám nghĩ đến việc trong vòng một năm sẽ đưa được hai công ty lên sàn chứng khoán.
Quá trình này chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn, trở ngại.
“Thế nào, có lòng tin mình sẽ làm tốt công việc này không?”, Lâm Hàn hỏi.
“Có!”
Trần Kiệt nghiêm túc đáp ngay.
Được điều tới làm quản lý tài chính siêu thị, tiền lương không thấp, chắc chắc chức vụ cũng rất cao.
Nếu cứ ở mãi công ty livestream Sa Ngư, có thể trong ba, bốn năm tới, ông ta vẫn sẽ chỉ là phó phòng tài chính, bởi vì các chức vụ cao khác đều có người ngồi cả rồi.
Nhưng đến một công ty mới, chắc chắn ông ta có thể nhận chức trưởng phòng tài chính.
“Có lòng tin là được!”
Lâm Hàn nói: “Tôi chỉ có một câu, yên tâm dốc sức làm việc, tiền không phải vấn đề, đừng có nghĩ đến chuyện tham ô tham nhũng gì ở đây. Cái gì của ông sẽ là của ông, nếu ông thực sự thiếu tiền thì cứ nói với tôi, tôi có thể giúp được đến đâu sẽ giúp đến đó. Nếu ông làm được việc, có thành tích thì biệt thự, xe sang, cổ phần đều là chuyện nhỏ, hiểu chứ!?”
“Hiểu!”
Trần Kiệt lập tức đáp, kích động đến mức run cả người.
Ông ta không hề cảm thấy Lâm Hàn đang vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp lừa mình.
Bởi vì ông ta tin Lâm Hàn có năng lực, có tiền để nói ra câu nói này.
Tiền đề là ông ta phải làm được việc.
Đến cả trưởng phòng tài chính cũng phải nhìn Trần Kiệt bằng con mắt ngưỡng mộ.
Chuyện này thể hiện, Trần Kiệt nhận được sự trọng dụng của cậu Lâm rồi.
“Ừm, tôi sẽ đưa địa chỉ trụ sở siêu thị cho ông, ông qua đó báo cáo. Sau khi đến đó, nhớ đi tìm người tên Lương Huy”.
Lâm Hàn đưa địa chỉ cho Trần Kiệt, vỗ vỗ vai ông ta, khích lệ:
“Có vấn đề gì thì cứ liên lạc với tôi, chỉ cần dùng tiền để giải quyết thì không phải là vấn đề. Bởi vì một vài nguyên nhân trước đây mà siêu thị từng bị phá sản, trách nhiệm trên vai ông rất nặng, cố gắng làm việc!”
Lời nói này của Lâm Hàn khiến ánh mắt Trần Kiệt bừng sáng, cả người run lên.
Ông ta bỗng có cảm giác như mình vừa mới tốt nghiệp rồi được đi làm như thời còn trẻ, cố gắng kiếm tiền, cả người hừng hực khí thế.
Chương 247: Tôi là triệu phú
“Cậu Lâm yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng”, Trần Kiệt gật đầu thật mạnh.
“Ừm, đi đi”, Lâm Hàn đáp.
Trần Kiệt lập tức chào rồi rời đi.
Trưởng phòng tài chính đứng một bên, trông thấy cảnh tượng này thì than thầm trong lòng.
Cách dùng người của Lâm Hàn khiến ông ta kính nể, chỉ có vài câu nói đã đủ khiến Trần Kiệt dốc sức làm việc cho anh rồi.
Đương nhiên, ngoại trừ lời nói ra, thái độ của Lâm Hàn còn rất chân thành, khiến người khác tin tưởng, không nghi ngờ rằng Lâm Hàn đang chém gió.
Hơn nữa còn một điểm khác, mọi người đều không phải kẻ ngốc, nếu không phải Lâm Hàn có tiền, có nền móng thì nói ra những lời này sẽ khiến người khác cảm thấy đúng là đang ba hoa bốc phét.
Vậy nên mọi thứ đều được xây dựng từ việc Lâm Hàn có thực lực.
“Gần đây việc lôi kéo streamer thế nào rồi?”, Lâm Hàn nhìn về phía trưởng phòng tài chính.
“Vẫn đang bàn bạc, có hai streamer rất nổi tiếng có ý định nhảy qua rồi”, trưởng phòng tài chính nói.
“Hai streamer này đều là gamer, từng là tuyển thủ chuyên nghiệp, lấy được á quân giải thế giới, tự thân có lượng người hâm mộ lớn, bốc đại một người cũng có thể chấp được cả cái app”.
“Có điều hai streamer này ra giá rất cao, cộng thêm cả việc vi phạm hợp đồng với app đang sử dụng, đều vào khoảng 300 triệu”.
“Lôi qua đây, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền cho ông”, Lâm Hàn bình tĩnh nói.
“Được, cậu Lâm”.
Trưởng phòng tài chính gật đầu. Ông ta đã quá quen với việc Lâm Hàn vung tay tiêu cả vài trăm triệu rồi.
Còn Lâm Hàn thì hiểu một điều, app livstream muốn làm ăn lớn thì buộc phải có người theo dõi.
Mà muốn có người theo dõi thì phải có streamer nổi tiếng. Những streamer này đều có lượng fan rất cao, nếu bọn họ nhảy qua đây, đương nhiên người theo dõi cũng đi theo.
“Ngoại trừ chuyện streamer ra, sau này app của chúng ta cũng sẽ có một lượng lớn người gia nhập, vậy nên nhớ phải làm cho tốt vấn đề kỹ thuật, không được để người xem livestream gặp phải vấn đề như bị lag hay gì đó. Ngoài ra, việc phục vụ của công ty phải lấy khách hàng làm thượng đế”.
Lâm Hàn lại nói.
“Chuyện này cậu Lâm cứ yên tâm, gần đây chúng tôi đã tuyển rất nhiều nhân viên kỹ thuật, nhân viên phục vụ khách hàng, chắc chắn có thể so sánh được với những app livestream nổi tiếng nhất Hoa Hạ về mặt phục vụ”.
Lâm Hàn gật đầu.
Lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, quản lý Điềm Điềm bước vào.
“Cậu Lâm, nghe nói anh tới nên tôi đến để báo cáo chút chuyện”.
Bay giờ, Điềm Điềm đã được thăng chức lên tổ trưởng tổ quản lý nhân sự, đồng thời đảm nhận vai trò lập kế hoạch cho các hoạt động của công ty livestream Sa Ngư.
Ví dụ như hoạt động nạp tiền, rút thăm trúng thưởng,...
“Chuyện gì?”, Lâm Hàn hỏi.
“Gần đây, tôi có lên đề án cho hai hoạt động, cần anh xem xét chỉ bảo”, Điềm Điềm cười nói.
“Thứ nhất, kế hoạch kiến tạo ngôi sao của app Sa Ngư, mục đích hoạt động này đương nhiên là bồi dưỡng một streamer nổi tiếng của riêng app chúng ta. Những streamer được thông qua vòng tuyển chọn, đồng ý tham gia bồi dưỡng sẽ nhận được những đãi ngộ, phúc lợi rất tốt, ví dụ như có thể rút ngắn thời gian livestream mỗi tháng, được đưa lên gợi ý hàng đầu, nâng cao tỷ lệ chia quà, các kiểu”.
“Chúng ta đã đăng quảng cáo trên các phương tiện truyền thông như Toutiao, Video ngắn, Tieba, có rất nhiều người nộp đơn đăng ký”.
Lâm Hàn gật đầu: “Bồi dưỡng streamer cho riêng app của mình, vậy thì độ trung thành của những người này sẽ cao hơn đôi chút, không dễ dàng bị lôi kéo, cuối cùng lại hời cho các app khác”.
“Đúng vậy, bây giờ đã có mấy nghìn người ở thành phố Đông Hải này đăng ký tham gia rồi, bước đầu lọc và tuyển chọn đã kết thúc, có khoảng một trăm người phù hợp với yêu cầu, hiện đang ở bên phòng nhân sự để tiến hành phỏng vấn. Tôi có ý muốn để cậu Lâm qua đó xem một chút”.
“Được!”
Đối với Lâm Hàn, đây chỉ là chuyện nhỏ.
“Hoạt động thứ hai chính là việc hợp tác giữa app của chúng ta với đài truyền hình Đông Hải, trở thành nhà tài trợ chính, tham gia vào việc lập kế hoạch cho một chương trình truyền hình của bọn họ có tên Tôi là triệu phú”.
Điềm Điềm nói.
“Tôi là triệu phú?”, Lâm Hàn ngây người.
“Đúng vậy!”
Điềm Điềm nói tiếp: “Nội dung chương trình chính là chọn ra ba mươi người bình thường trong Đông Hải và đưa cho bọn họ một số tiền nhất định, để bọn họ sống cuộc sống hào hoa sang chảnh, đồng thời quay lại quá trình sinh sống của bọn họ rồi chiếu lên TV”.
“Hoạt động này không tồi”.
Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, chẳng phải hiện giờ mọi ngươi liều mạng làm việc đều vì kiếm tiền sao.
Nếu đột nhiên cho mấy người bình thường một khoản tiền, lắc mình một cái là biến thành triệu phú, rating chương trình chắc chắn rất ổn, thậm chí còn hot nữa là đằng khác.
Phải biết rằng, chương trình Running man của Hoa Hạ hot lên, lợi nhuận mà tổ chương trình thu được phải lên đến con số hàng trăm triệu.
“Đúng vậy, lợi nhuận từ rating cộng với lợi nhuận bán cho các nền tảng như Youku, Iqiyi hay các nền tảng phát sóng khác, chúng tôi đã thử tiến hành đánh giá, mức lợi nhuận đạt được ít nhất là một tỷ, đương nhiên sẽ có chuyện lượng theo dõi tăng cao”, Điềm Điềm nói.
“Còn chúng ta với tư cách là nhà tài trợ chính thức, chương trình càng hot, người xem càng đông, người biết đến app của chúng ta càng nhiều. Đến khi ấy sẽ có nhiều người đến với app của chúng ta hơn”.
“Tiết mục này thu hút lượng lớn người theo dõi, có khi còn sánh được với lượng fan đông đảo của năm, sáu streamer nổi tiếng! Có thể nói là một mũi tên trúng hai đích!”
“Ừm, chương trình cần bao nhiều tiền?”, Lâm Hàn hỏi, nhà tài trợ chính thức chắc chắn phải bỏ tiền rồi.
“Mỗi một người trong chương trình cần 10 triệu, vậy cộng lại khoảng 300 triệu”, Điềm Điềm nói.
“Được, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền qua số tài khoản công ty”, Lâm Hàn gật đầu.
“Ok!”
Ánh mắt Điềm Điềm sáng lên, đây là lần đầu tiên cô ta lên kế hoạch cho một hoạt động lớn mà đã được Lâm Hàn bỏ tiền ủng hộ, đương nhiên sẽ rất vui.
“Cậu Lâm, chúng ta qua bên phòng nhân sự thôi, xem tình hình kế hoạch kiến tạo ngôi sao”, Điềm Điềm nói.
“Ừm”.
Hai người đến phòng nhân sự, trước phòng làm việc xếp một hàng dài người.
Tất cả đều là người đẹp, ai nấy đều rất quyến rũ, để lộ ra đôi chân trắng nõn, bộ ngực nở nang, ăn mặc, trang điểm đẹp đẽ.
Những người này đều tới để phỏng vấn.
Lâm Hàn và Điềm Điềm đi vào phòng làm việc.
Trước bàn làm việc, một cô gái đang đứng ở đó tiếp nhận phỏng vấn.
“Cậu Lâm!”
Thấy Lâm Hàn đi vào, trưởng phòng bộ phận nhân sự lập tức đứng dậy.
“Tôi tới xem xem kế hoạch kiến tạo ngôi sao của mọi người”, Lâm Hàn mỉm cười.
“Vậy cậu mau ngồi đi, nếu cậu Lâm đã tới rồi, vậy thì những người này có vào được app livstream Sa Ngư hay không đều do cậu quyết định”, trưởng phòng nhân sự cười nói.
“Tôi chỉ đưa ra ý kiến thôi, quyết định cuối cùng vẫn là mọi người tập trung thảo luận”.
Lâm Hàn ngồi vào ghế chính giữa, trưởng phòng nhân sự và Điềm Điềm ngồi ở hai bên, lập tức có người đi rót cho Lâm hàn một cốc hồng trà.
“Người tiếp theo”.
Trưởng phòng nhân sự nói lớn.
Két.
Cửa phòng bật mở, một cô gái đi ra, lập tức có người khác bước vào.
Cô gái này mặc bộ đồ bikini, để lộ ra khe ngực khá sâu, mái tóc dài buông xõa xuống trước ngực, đôi mắt rất to và sáng, cười lên sẽ xuất hiện lúm đồng tiền, rất đáng yêu.
“Xin chào các nhà đánh giá, tôi tên là Hướng Thiến!”
Sau khi vào phòng, cô ta cúi đầu, ánh mắt hướng về phía Lâm Hàn.
Theo cô ta, Lâm Hàn ngồi ở ngay giữa, vậy thì chắc chắn anh là người có quyền lực nhất trong ba vị ngồi ở đây.
Hơn nữa, ánh mắt hai người còn lại nhìn Lâm Hàn thể hiện rõ sự kính cẩn.
“Tôi cao 165 cm, cân nặng 46 kg, vòng một 90”, Hướng Thiến nói.
“Bình thường có sở thích đọc sách, đi du lịch, ca hát và nhảy múa”.
Chương 248: Kiều La
Lâm Hàn đánh giá Hướng Thiến từ trên xuống dưới, cô gái này có vẻ ngoài xinh xắn ngọt ngào rất đáng yêu, đường cong chữ S đầy quyến rũ. Khá thích hợp làm streamer.
“Cậu Lâm, anh cảm thấy thế nào?”, quản lý nhân sự hỏi Lâm Hàn: “Có đáng để chúng ta đào tạo không?”
“Trông cũng khá xinh đẹp”, Lâm Hàn gật đầu: “Biểu diễn một vài tài năng của mình đi!”
“Vâng!”
Mắt Hướng Thiến sáng lên, bắt đầu múa trước mặt Lâm Hàn.
Điệu nhảy này rất nóng bỏng và gợi cảm, ngay cả Lâm Hàn tự nhận là có ý chí hơn người cũng hơi hơi rạo rực.
5 phút sau, Hướng Thiến nhảy xong bèn lễ phép cúi đầu chào hai người.
“Cậu Lâm, thế nào?”, quản lý nhân sự hỏi.
“Được”.
Lâm Hàn gật đầu, Hướng Thiến kia vừa có vẻ ngoài ngọt ngào vừa là người có tài năng, rất đáng để chú trọng đào tạo.
“Được rồi, Hướng Thiến, vậy giờ cô hãy đến văn phòng kế bên ký hợp đồng đi. Sau đó, cô sẽ trở thành streamer được chú trọng đào tạo của app live stream Sa Ngư chúng tôi!”
Đôi mắt Hướng Thiến bừng sáng, vội cúi đầu nói:
“Cám ơn ban giám khảo ạ!”
Cô ta nói xong, sải bước rời khỏi phòng.
“Người tiếp theo!”
Quản lý nhân sự hô.
Người bước vào là một cô gái khoảng hai mươi tuổi:
“Xin chào ban giám khảo ạ!”
...
Khoảng 2 tiếng sau, Lâm Hàn đã phỏng vấn hết hơn một trăm cô gái.
Nhưng có thể thành công ký hợp đồng với Sa Ngư thì chỉ có bảy tám người thôi.
Kế hoạch đào tạo streamer lần này có yêu cầu rất cao với thí sinh, ngoài xinh đẹp ra thì cần phải lễ phép và biết chút tài năng.
Lâm Hàn xoa xoa trán, lại phỏng vấn xong một người, anh cảm thấy hơi mệt nên bèn chuẩn bị rời khỏi.
Lúc này, có một người bước vào phỏng vấn.
“Ặc...”
Lâm Hàn nhìn người tới, hơi ngẩn ra:
“Dì ơi, dì đi lộn chỗ rồi ạ!”
Đó là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, gương mặt ngăm đen, xương gò má cao, khóe mắt tràn đầy nếp nhăn, khi cười lộ ra hàm răng xỉn màu.
Dì ta mặc một bộ đồ trễ ngực, đi vớ cao đùi.
Nếu bộ quần áo này mặc trên người một cô gái bình thường thì sẽ trông rất quyến rũ.
Nhưng nó lại được mặc trên người một bác gái, lập tức trông chẳng ra cái gì cả, thậm chí... Còn khiến người ta mắc ói.
“Không đi lộn, không đi lộn!”
Người phụ nữ vội vàng xua tay, cúi đầu với Lâm Hàn nói:
“Xin chào ban giám khảo, tôi tên Kiều La, cũng tới đây để phỏng vấn làm streamer”.
Mặc dù là một bà cô hơn năm mươi tuổi, nhưng giọng nói lại khiến cho người ta có cảm giác còn rất trẻ.
“Bước đầu tiên của kế hoạch đào tạo streamer là sàng chọn, mà có thể đến được đây, đều là người được chọn”, Lâm Hàn nhìn quản lý nhân sự nói:
“Tôi không có ý khinh thường dì ấy, nhưng tôi cảm thấy rất khó hiểu, người dì hơn năm mươi tuổi kia thông qua sàng chọn bằng cách nào, anh giải thích cho tôi đi”.
Quản lý nhân sự vội vàng cười làm lành:
“Cậu Lâm, có một chuyện anh không biết, gần đây, Kiều La kia rất nổi tiếng trên mạng đó”.
“Ồ? Nói nghe thử xem”.
“Khụ khụ, chuyện là vầy”, quản lý tài chính chuẩn bị một chút rồi nói:
"Trước đây, Kiều La ở app Đậu Nga. Có điều, dì ấy chủ yếu hát hò và trò chuyện. Còn một điều nữa là khi live, tuy rằng có mở webcam, nhưng dì ấy lại dùng hình ảnh che mặt mình đi, chỉ cho người xem nghe được giọng mà thôi".
Sau đó thì sao?
Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, dì ta đang ở Đậu Ngư, bỗng nhiên muốn đến Sa Ngư, bên trong chắc chắn phải có lý do nào đó!
“Kiều La livestream bằng giọng nói đã thu hút được rất nhiều fan, kỹ thuật, mánh khóe live hẳn là rất tốt. Dì ấy đứng đầu danh sách, một tháng fan đã tặng gần 200 ngàn tệ tiền quà!”, quản lý tài chính nói tiếp.
Vậy thì đỉnh thật!
Lâm Hàn bất ngờ nhìn Kiều La, chỉ dựa vào giọng nói đã khiến người ta tặng cho mình 200 ngàn tệ, khả năng live đúng là đỉnh.
“Về sau, có xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Trong một lần PK giữa hai streamer, bởi vì một số lý do kỹ thuật, hình ảnh Kiều La dùng để che mặt biến mất, gương mặt của dì ấy bị hơn triệu người xem nhìn thấy”.
“Ặc...”
Lâm Hàm kinh ngạc, anh có thể tưởng tượng ra cảnh ấy.
Khán giả thân quen vẫn coi dì ấy như một nữ thần livestream, bỗng nhiên hình ảnh biến mất, trên màn hình là một bác gái hơn năm mươi tuổi.
Cảm giác ấy chắc sẽ khiến con người ta phát điên!
“Sau đó, chuyện này càng ngày càng ồn ào, không đơn giản chỉ là nổi trong giới livestream mà còn nổi trên cả thời sự và weibo!”, quản lý tài chính tiếp tục nói:
“Những người xem tặng quà cho Kiều La đều chửi dì ấy là kẻ bịp bợm, đại gia đứng đầu danh sách fan cũng xóa luôn nick ở Đậu Ngư”.
“Ban lãnh đạo Đậu Ngư không chống đỡ nổi áp lực từ dư luận nên chỉ có thể đóng cửa phòng live của Kiều La mãi mãi. Điều đó đồng nghĩa với việc dì ấy không thể nào live ở app Đậu Ngư nữa”.
“Không ngờ, đời tư của dì lại khúc chiết như vậy”, Lâm Hàn nhìn Kiều La nói.
“Còn rất nhiều chuyện mà cậu giám khảo này chưa nói”.
Kiều La cười nói: "Sau khi tôi bị Đậu Ngư khóa phòng live mãi mãi, đã phải bồi thường một số tiền lớn. Tôi cũng lớn tuổi rồi, chẳng làm được gì khác, chỉ biết làm streamer, nên mới đến app Sa Ngư phỏng vấn, hy vọng có thể tiếp tục hoạt động trong lĩnh vực này".
“Cậu Lâm, anh cảm thấy Kiều La có thể tới app chúng ta không?”, quản lý nhân sự nhìn Lâm Hàn hỏi.
“Dù sao, dì ấy cũng từng là streamer nên có kinh nghiệp, giao lưu với người xem chắc chắn ok”.
Lâm Hàn nói: "Nhưng trước đó... Dù sao dì ấy đã từng lừa người xem!"
“Đó không phải là lừa dối người khác!”
Kiều La nói: "Người xem nghe thấy giọng tôi hay mới tặng quà đấy chứ, tôi lại chẳng ép bọn họ! Nó chỉ là chuyện người tình ta nguyện thôi!"
Lâm Hàn nghe vậy không nói gì chỉ lắc đầu.
“Cậu Lâm, giờ giới livestream có rất nhiều lời bàn tán về Kiều La. Từ lúc dì ấy bị Đậu Ngư đóng băng, tất cả mọi người đều tò mò, Kiều La sẽ đi nhà nào. Video và bài đăng về dì ấy đều có hơn triệu lượt like, giống như những streamer lớn tự có fan phong trào của mình vậy”, quản lý Điềm Điềm ngồi cạnh nói:
“Kiến nghị của tôi là thêm dì ấy vào app livestream Sa Ngư của chúng ta”.
“Đến lúc đó, chúng ta tung tin ấy ra, chắc chắn sẽ thành chủ đề nóng, thậm chí có thể lên weibo! Và rồi sẽ có một lượng lớn người dùng tràn vào app chúng ta”.
Lâm Hàn trầm ngâm nói: "Thêm dì ấy vào app chúng ta cũng được thôi".
Kiều La nghe vậy hai mắt sáng lên.
“Nhưng, với một yêu cầu”, Lâm Hàn lại nói.
“Cậu giám khảo này có yêu cầu gì cứ việc nói!”, Kiều La đáp ngay, mấy ngày nay, dì ta vẫn đang chuẩn bị đi sang app khác.
Nhưng những app nhỏ đang chuẩn bị đưa ra thị trường thì Kiều La lại không vừa ý lắm.
Còn những app lớn lại không cần dì ta.
Cho nên, Kiều La mới thử đăng kí tham gia kế hoạch đào tạo streamer của app Sa Ngư.
Bởi vì khoảng thời gian gần đây, Sa Ngư đang rất nổi trong giới livestream, nhiều streamer nổi tiếng đều đến đây.
“Đó là nếu gương mặt dì đã hiện ra trước mặt khán giả, thì sau này dì live cứ dùng mặt thật live đi”, Lâm Hàn cười nói.
“Cái này...”
Kiều La bắt đầu do dự.
Chương 249: Lâm Hàn, một người bình thường
"Sao, lúc trước dì ở app Đậu Ngư đã lộ mặt rồi mà. Giờ trên mạng đều là ảnh và video thật của dì", Lâm Hàn cười:
"Lẽ nào, dì đến chỗ tôi còn tính che mặt live tiếp hả?"
"Được, tôi sẽ lộ mặt thật live!"
Kiều La suy nghĩ một lát, cuối cùng cắn răng nói.
Vào lúc nước sôi lửa bỏng này che mặt tiếp cũng chẳng có tác dụng gì, không bằng dứt khoát lộ mặt luôn.
Có rất nhiều người thích xem livestream follow dì ta, giờ Kiều La đã có một lượng fan ruột, fan phong trào khá đông đúc. Tuy đa số là antifan, nhưng cũng là fan.
Lộ mặt live cũng chẳng sao.
Dù sao, lượng fan vẫn ở đấy, có chê Kiều La xấu, nói dì ta là kẻ lừa đảo, thì chắc chắn vẫn sẽ có nhiều quà hơn một nữ streamer bình thường rất nhiều.
"Ừm".
Lâm Hàn gật đầu, Kiều La hiểu được thế là tốt rồi.
Hơn nữa, nếu dì ta đến Sa Ngư che mặt live mà lại bị phát hiện nữa thì app Sa Ngư sẽ mất sạch danh tiếng.
"Nếu cậu Lâm đã đồng ý, Kiều La, dì đến phòng bên cạnh ký hợp đồng đi", quản lý nhân sự nói.
"Vâng!"
Kiều La nhấc chân bước ra ngoài.
Qua hơn 10 phút nữa, cuối cùng Lâm Hàn cũng phỏng vấn xong.
Anh duỗi lưng một cái, nói: "Chuyện bên này giải quyết xong rồi nên tôi đi về đây. À, Kiều La kia đáng để chú trọng đào tạo đấy".
"Cậu Lâm yên tâm, tôi hiểu mà!"
Quản lý Điềm Điềm hỏi: "Kiều La gia nhập vào app Sa Ngư chúng ta, tin ấy vừa ra, có lẽ chưa được vài ngày sẽ leo lên Hot search thôi. Đến lúc đó, app Sa Ngư sẽ nghênh đón một đợt tăng vọt về lượng người xem!"
Lâm Hàn gật đầu, trước khi đi, anh chuyển 2 tỷ vào tài khoản công ty.
Số tiền ấy, ngoài việc dùng để chiêu mộ hai streamer game ra, nào là để đầu tư chương trình I'm the richest, thực hiện các hoạt động tuyên truyền, mua Hot search...
Tóm lại, nếu muốn đưa app Sa Ngư tiến công vào sàn NSD trong vòng một năm thì đòi hỏi rất nhiều thứ.
Như người xem, streamer, dư luận xã hội, độ nổi tiếng, nhà quảng cáo, phía đối tác...
Những điều đó đều phải quăng tiền vào, mà còn là rất rất nhiều tiền.
Sau khi chuyển khoản xong, Lâm Hàn bèn rời khỏi công ty Sa Ngư. Đầu tiên, anh tính gọi điện cho Hàn Hinh Nhi hỏi xem tình hình nhà họ Vương thế nào.
Muốn hợp tác với bên hậu cần nhà họ thì chưa nói đâu xa, ít nhất phải hiểu biết chút đỉnh về người ta.
Có điều trước đó, Lâm Hàn quyết định đến trụ sở chính của siêu thị Hoa Nhuận xem sao đã.
Trụ sở chính của nó nằm ở tầng 2 của tòa nhà Fortune Plaza.
Nửa tiếng sau, Lâm Hàn lái xe đến nơi, lên thang máy, đi đến văn phòng của Lương Huy.
"Cậu Lâm!"
Thấy Lâm Hàn đến, Lương Huy và Trần Kiệt đều đứng lên chào.
"Đang bận hả?"
Lâm Hàn thấy trên bàn làm việc đặt đủ loại giấy tờ và hợp đồng.
"Đúng vậy".
Trần Kiệt nói: "Tôi vừa xem bảng báo cáo tài chính xong, trước mắt, tình hình kinh doanh của siêu thị Hoa Nhuận không mấy lạc quan. Sau khi trả hết nợ nần với bên cung cấp hàng hóa, còn phải tốn tiền xây dựng lòng tin với bên ấy, để mai này mới hợp tác tiếp được".
"Còn nữa, hỉnh ảnh của siêu thị cũng nên thay đổi một chút. Lúc trước bán đồ quá mắc, chỉ chú trọng vào những khách hàng có điều kiện kinh tế. Tôi đề nghị chuyển hướng sang con đường gần gũi với dân hơn, đồng thời tổ chức nhiều hoạt động giảm giá và đẩy mạnh tiêu thụ".
Trần Kiệt vừa đến đã ngồi lên chiếc ghế quản lý tài chính, sau đó liền nghiên cứu thảo luận hướng phát triển của siêu thị Hoa Nhuận với Lương Huy.
"Lương Huy, đề nghị đấy được đó. Trước đây, tôi đến siêu thị Hoa Nhuận sắm đồ, có nửa kg đậu hũ cá mà đã mấy trăm tệ. Ông nghĩ lại mà xem, giá mắc thế, ai mua chứ? Hơn nữa, tố chất đám nhân viên bán hàng kia cũng rất tệ, tôi hy vọng ông có thể đưa ra một số cách xử lý tích cực để thay đổi hình ảnh của nó!", Lâm Hàn nhìn Lương Huy nói.
"Cậu Lâm, cậu yên tâm, tôi đã suy nghĩ cả đêm qua về hướng phát triển sau này của siêu thị Hoa Nhuận rồi. Đề nghị của quản lý Trần cũng tình cờ trùng với ý tôi", Lương Huy gật đầu nói.
"Ừm, trước mắt thì siêu thị cần bao nhiêu tiền?", Lâm Hàn lại hỏi.
"Tôi tính sơ sơ thì có lẽ là khoảng 100 triệu tệ", Trần Kiệt ngẫm nghĩ rồi nói:
"Số tiền này, ngoài mua một số hàng hóa trước đây siêu thị không có ra thì còn phải dùng để xử lý mối quan hệ với bên cung hàng".
"Được!"
Lâm Hàn dứt khoát chuyển 100 triệu tệ vào tài khoản bộ quản lý tài chính của Trần Kiệt.
Anh chuyển xong bèn nói: "Ráng làm đi, có thành tích rồi, tôi sẽ không bạc đãi hai người đâu!"
"Vâng, cậu Lâm!"
Trần Kiệt gật đầu.
Còn trong mắt Lương Huy thì lại hiện lên vẻ kích động.
Ban nãy, Trần Kiệt đã nói mục tiêu của Lâm Hàn cho ông ta biết.
Trong vòng một năm, anh sẽ đưa siêu thị Hoa Nhuận thành một công ty thương hiệu!
Đây là chuyện mà trước đây Lương Huy có mơ cũng không dám mơ.
Siêu thị Hoa Nhuận là khởi đầu sự nghiệp của ông ta, tiêu tốn biết bao nhiêu tâm trí và công sức của Lương Huy.
Tuy giờ ông chủ là Lâm Hàn, nhưng Lương Huy cũng là quản lý lớn nhất. Có thể nhìn thấy nó từng bước một trở thành một thương hiệu thì sao ông ta không kích động cho được?
"Cậu Lâm yên tâm, mục tiêu của cậu, chính là mục tiêu của tôi!", Lương Huy nói với giọng đầy nghiêm túc: "Tôi chắc chắn sẽ cố gắng làm việc để đạt được điều đó!"
Lâm Hàn gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Anh chỉ nhìn kết quả.
Có ăn nói đao tao búa lớn thế nào cũng vô dụng với anh.
Một tháng sau, nếu Lương Huy không hoàn thành mục tiêu ông ta đặt ra, Lâm Hàn sẽ trực tiếp thay người khác ngồi vào vị trí ấy.
...
Vừa ra khỏi tòa nhà Fortune Plaza, anh tính về nhà luôn.
Lâm Hàn đi về phía xe.
"Xin chào anh ạ!"
Bỗng nhiên, đằng sau vang lên một giọng nói.
Lâm Hàn quay đầu lại thì thấy một cô gái trẻ đang mỉm cười nhìn mình.
Cô gái ấy để tóc ngắn, mặc đồ cao bồi, khiến người ta có cảm giác rất năng động. Tay trái cô ta cầm camera, tay phải cầm microphone. Trên ngực đeo mộ tấm thẻ ghi ba chữ "Thẻ phóng viên".
"Chào cô", Lâm Hàn tò mò hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Chào anh, tôi là Tiểu Trần, phóng viên đài truyền hình Đông Hải, chuyện là thế này", phóng viên Tiểu Trần cười nói:
"Gần đây, đài chúng tôi đang quay một chương trình có tên I'm the richest! Nội dung của nó là chọn ngẫu nhiên 30 người bình thường và đưa cho họ 10 triệu tệ để họ trở thành người giàu có".
"Cô tìm đến tôi, vậy là tôi được chọn rồi hả?"
Lâm Hàn nhếch mép có chút bất ngờ cười. Anh là nhà tài trợ chính của I'm the richest! Nhưng không ngờ bọn họ lại mời anh tham gia chương trình này.
"Đúng vậy thưa anh, xin chúc mừng ạ! Để anh khỏi nghi ngờ tôi là kẻ lừa đảo, anh có thể xem thẻ phóng viên của tôi".
Tiểu Trần cầm thẻ đưa đến trước mặt Lâm Hàn.
Theo cô ta, bỗng nhiên có một người lạ đưa cho mình 10 triệu, cô ta chắc chắn sẽ nghi ngờ tên đó có phải là lừa đảo hay không.
"Không cần đâu", Lâm Hàn xua tay nói: "Nói có điều kiện gì luôn đi!"
Tiểu Trần giật mình, chợt hiểu, chàng trai này ăn mặc rất bình thường, dù là lừa đảo cũng khó mà lừa được 1000 tệ từ anh ta, cho nên, anh ta mới thản nhiên như thế.
Mà mục tiêu chương trình I'm the richest! tìm kiếm chính là một người bình thường, chàng trai này vừa vặn phù hợp với yêu cầu đó!
"Thưa anh, anh có phải là một người bình thường không?", Tiểu Trần mỉm cười hỏi.
Chương 250: Bắt cướp
"Ừm, xem như thế đi", Lâm Hàn xoa mũi nói.
"Là người bình thường thì được rồi", Tiểu Trần nói: "Chương trình này của chúng tôi quả thật có mấy điều kiện. Thứ nhất, sau khi nhận tiền thì anh không được dùng số tiền đó làm gì vi phạm pháp luật như đánh bạc, cho vay nặng lãi..."
"Thứ hai, khi anh tiêu tiền, chúng tôi sẽ quay video lại. Đến lúc đó, tổ công tác bên tôi sẽ chỉnh sửa rồi chiếu lên đài truyền hình Đông Hải. Vì vậy, chúng tôi muốn giữ liên lạc với anh 24/24".
Lâm Hàn gật đầu: "Tôi đồng ý".
"Ừm, còn một cái nữa đó là nếu anh làm trái với hai điều trên, hay làm chuyện gì đó mà tổ công tác cho rằng vi phạm quy định, chúng tôi có quyền lấy lại số tiền kia. Đương nhiên, nếu anh tiêu hết 10 triệu, đồng thời video ấy có hiệu quả khiến khán giả thích, anh sẽ có được rất nhiều fan và được bên tôi cho thêm tiền".
"Ví dụ như sẽ cho anh thêm 10 triệu, hay thậm chí là 20 triệu tệ!"
"Được".
Lâm Hàn cũng không bất ngờ với việc được cho thêm.
Phải biết rằng, video càng có hiệu quả, càng có nhiều khán giả xem thì lượt view sẽ cao. Đến lúc đó, tổ công tác cũng có thể hốt được rất nhiều tiền.
"Nếu anh đồng ý thì chúng ta ký hợp đồng đi".
Tiểu Trần lấy một bản hợp đồng ra rồi đưa cho anh cây bút.
Lâm Hàn nhìn sơ một lượt bèn ký tên mình vào.
"Lâm Hàn..."
Tiểu Trần nhận lấy bản hợp đồng đã ký nhìn, đọc tên anh một cái rồi nói:
"Anh Lâm, anh nói số tài khoản cho tôi biết đi, giờ tôi sẽ bảo tổ công tác chuyển 10 triệu kia cho anh. Nhớ là sau khi tiền được chuyển vào, chúng ta phải giữ liên lạc 24/24 đó. Lúc anh xài thì báo cho tôi biết với nhé".
"Ừm".
Lâm Hàn nói số tài khoản cho Tiểu Trần, chỉ một lát đã có thông báo được chuyển 10 triệu tệ.
Sau đó, hai người add wechat nhau để tiện liên lạc.
"Vậy anh Lâm à, tôi trở về tổ công tác đây, hy vọng 10 triệu kia có thể khiến cuộc sống của anh ngày càng trở nên tốt hơn và không còn là một người bình thường nữa!"
Thành phố Đông Hải có hơn 7 triệu dân, bỗng nhiên có 30 người trở thành người giàu, cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì tới nó.
Số tiền ấy trong một thành phố có nền kinh tế phát triển như Đồng Hải chỉ như muối bỏ biển thôi.
Nhưng mà, khi chương trình này phát sóng nhất định sẽ gây ra ảnh hưởng vô cùng rộng lớn. Những người suốt ngày mong ngóng mình phát tài chắc hẳn sẽ thích xem nó!
Đến lúc đó, chắc chắn sẽ lời cả mấy trăm triệu.
Dù tính thế nào thì tổ công tác cũng chẳng lỗ nổi.
"Hy vọng là thế".
Ánh mắt Lâm Hàn bình tĩnh mở miệng nói, 10 triệu đối với anh chỉ như người bình thường nhặt được 1 tệ thôi, cũng chẳng ảnh hưởng gì nổi tới cuộc sống của anh.
Thấy ánh mắt ấy của Lâm Hàn, Tiểu Trần khó hiểu, trong thẻ bỗng có 10 triệu tệ mà chàng trai này vẫn bình tĩnh như không. Đây là điều mà cô ta không ngờ đến.
Có sự bình tĩnh đó, chàng trai ấy thật là người bình thường ư?
Trong lúc Tiểu Trần đang buồn bực khó hiểu.
"Ăn cướp! Bắt cướp!"
Một tiếng hét vang lên.
Lâm Hàn nhìn sang thì thấy trên đường có một thanh niên chạy như bay về phía anh.
Gã ta nhuộm tóc vàng, tay cầm một cái túi xinh đẹp lấp lánh ánh kim, vừa nhìn đã biết quý.
Sau lưng gã tta có một cô gái đang thở hồng hộc đuổi theo, vừa chạy vừa hét:
"Bắt cướp! Bắt cướp giúp tôi với! Gã giật túi của tôi!"
Trên đường, người đến người đi thấy cảnh ấy đều dừng lại nhìn và bàn tán, nhưng lại chẳng có ai dám đứng ra bắt cướp.
Dám to gan giật đồ trước công chúng, trên người chắc hẳn có mang theo vũ khí.
Xen vào việc của người khác bị thương còn may, lỡ nghiêm trọng hơn mất cả mạng thì lại chẳng đáng.
Cho nên, bọn họ chỉ nhìn mà không một ai bước ra giúp đỡ bắt cướp.
Mà lúc này, thanh niên kia đã đã chạy trước mặt Lâm Hàn.
Tiểu Trần bị dọa giật bắn mình, vội vàng nghiêng người, trốn ra xa.
Lâm Hàn nhếch mép, giơ chân phải ra.
Tên cướp kia lập tức bị vấp.
Bịch một tiếng!
Gã ta té nhào xuống đất.
"Á..."
Thanh niên hít ngược một hơi, đau nhe răng nhếch miệng. Gã ta đứng phắt dậy, một tay cầm túi, một tay rút con dao bấm ra nhấn một cái.
Tách!
Lưỡi đao sắc bén bắn ra.
"Nhóc con, thích chõ mõm vào việc của người khác à, muốn chết sao?"
Thanh niên hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Hàn, múa may con dao như một con dã thú có thể nhào lên tấn công bất cứ lúc nào.
Lâm Hàn chẳng buồn nói nhiều, cánh tay trái trắng nõn giống như tia chớp chộp một phát.
Bộp!
Ngay sau đó, tay anh nắm lấy cổ tay gã ta.
Rắc!
Một tiếng giòn rụm lập tức vang lên.
"Á!"
Cơ thể thanh niên mềm nhũn, ngã bệt xuống đất, hét lên thảm thiết.
Cạch!
Con dao bấm cũng rớt xuống cùng với chiếc túi kia.
"Cút!"
Lâm Hàn quăng một cái, gã ta bị ném bay ra xa tận hơn 5m.
Lâm Hàn vươn tay ra, chiếc túi kia bị anh chụp gọn trong tay.
"Đau... Đau quá..."
Thanh niên ôm cổ tay, sợ hãi nhìn Lâm Hàn, ù té bỏ chạy.
"Hay!"
"Cậu nhóc giỏi võ ghê!"
"Thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ, nể ghê luôn!"
"Đúng là đáng để làm gương!"
...
Đám người lập tức vang lên tiếng trầm trồ ca ngợi, có người còn giơ ngón tay cái, vỗ tay với Lâm Hàn.
Mọi người đều nhìn anh bằng ánh mắt khen ngợi.
"Anh Lâm giỏi ghê!"
Phóng viên Tiểu Trần bước tới, nhìn Lâm Hàn một lượt với vẻ bất ngờ. Cô ta không nghĩ rằng chàng trai này lại giỏi võ như thế.
Mới mấy đòn đã đánh cho tên cướp mang theo vũ khí kia bỏ chạy mất dép.
"Anh Lâm, tôi đã quay lại hành động thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ ban nãy của anh rồi", Tiểu Trần chỉ camera trong tay cười nói:
"Đợi đến khi chương trình tôi là triệu phú lên sóng, đoạn clip này chắc chắn sẽ được phát. Biết đâu anh có thể trở thành ngôi sao luôn đó!"
Lâm Hàn cười, anh không có hứng thú lắm với mấy thứ hào nhoáng.
Lúc này, cô gái bị cướp túi cũng chạy tới.
Cô ấy thở hồng hộc, mặt mày mồ hôi nhễ nhại, hiển nhiên là mệt muốn chết.
"Anh ơi, cảm ơn anh!"
Cô ấy nhìn chiếc túi trong tay Lâm Hàn, nói với vẻ đầy biết ơn.
"Chuyện nhỏ thôi".
Lâm Hàn khẽ cười, trả túi lại cho cô ấy.
Chiếc túi này là bản giới hạn của Chanel, có giá khoảng 50 ngàn tệ. Cô gái đeo nó gia cảnh hẳn cũng chẳng đơn giản gì.
Cô ấy cao cỡ 1m65, da dẻ trắng nõn, đôi mắt to tròn, hai má bầu bĩnh như trẻ con trông vô cùng dễ thương.
"Tôi tên là Tống Ngọc, anh trai, anh tên gì thế?", Tống Ngọc hỏi.
"Lâm Hàn".
"Lâm Hàn à..."
Tống Ngọc lặp lại, cảm thấy hơi quen quen, nhưng nghĩ một lúc cũng không nhớ ra đã nghe ở đâu.
"Anh Lâm Hàn ơi, anh giúp tôi lấy lại túi, tôi mời anh một bữa để cảm ơn nhé. Anh chọn chỗ đi nè", Tống Ngọc cười hì hì lộ ra hai lúm đồng tiền nói.
"Gọi tôi Lâm Hàn là được, không cần anh gì đó đâu. Còn ăn cơm thì khỏi đi, việc đó chỉ là chuyện nhỏ với tôi thôi", Lâm Hàn cười nói.
“Kẻ đột nhập?”
Bốn người bảo vệ đưa mắt nhìn về phía Trương Đức Thuận và Trương Đào, đột nhiên sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Chủ nhà yên tâm, bây giờ chúng tôi sẽ lôi hai tên này ra ngoài ngay”.
Nói rồi, bốn người bảo vệ tiến lên phía trước, túm lấy hai người rồi đi về phía ngoài khu biệt thự.
“Buông tôi ra!”
“Lâm Hàn, cậu dám thất lễ với chú tư của cậu vậy à!”
...
Mặc kệ cho hai người bọn họ giãy giụa cỡ nào cũng vô dụng.
Giải quyết xong hai người này, Lâm Hàn quay trở lại biệt thự, đi đến phòng của Dương Cảnh Đào.
“Đừng làm bộ nữa, con đuổi hai người họ đi rồi”.
Lâm Hàn liếc Dương Cản Đào đang nằm trên giường không chút động đậy.
Dương Cảnh Đào ngồi bật dậy, trừng mắt với Lâm Hàn.
“Lâm Hàn, câu cậu vừa nói là có ý gì? Dám nói cậu là chủ nhà? Thế cậu coi người bố vợ này là gì hả?”
“Câu nói của con có ý gì thì chính là ý đó đấy. Con lười giải thích lại lần nữa với bố”, Lâm Hàn thản nhiên nói.
“Ngoài ra, con trâu vàng và rồng vàng năm móng là đồ của con, nếu bố đã đặt nó ở phòng khách thì cứ để đó, không được phép đem về phòng riêng của bố!”
“Lâm Hàn, cậu còn dám chỉ tay năm ngón với tôi rồi?”, Dương Cảnh Đào chẳng chút lép vế, quát lớn với Lâm Hàn.
“Cậu không cho tôi lấy về phòng là tôi sẽ không lấy về phòng chắc?”
Lâm Hàn chẳng buồn đấu võ mồm với Dương Cảnh Đào.
“Con nhắc lại lần nữa, đó là đồ của con, con bảo để đâu thì để ở đó nếu con phát hiện bố cầm về phòng lần nữa, vậy bố cũng có thể sẽ giống như Trương Đức Thuận, lượn khỏi căn biệt thự này”.
Dứt lời, Lâm Hàn chắp tay sau lưng, rời khỏi căn phòng.
“Đáng ghét...”
Dương Cảnh Đào tức đến mức mặt mũi lúc đỏ lựng, lúc trắng bệch.
Ông ta biết rằng, Lâm Hàn không có ý nói đùa với mình. Nếu như ông ta dám mang trâu vàng và rồng vàng năm móng về phòng nữa thì chắc chắn anh sẽ sút ông ta ra khỏi đây.
Nhưng Dương Cảnh Đào không nuốt được cục tức này.
“Đáng ghét! Đáng ghét thật! Tên vô dụng này đúng là càng ngày càng không coi ông bố vợ đây ra gì!”
Càng nghĩ, Dương Cảnh Đào lại càng cảm thấy tức tối.
Sau đó, ông ta ngạt thở rồi trợn ngược mắt.
Đùng một tiếng!
Dương Cảnh Đào ngất xỉu ra giường.
Có điều lần này là ngất thật chứ không ngất giả nữa!
“Bố! Bố!”
Dương Lệ hét lớn, vội vã rút điện thoại gọi 120.
...
Lâm Hàn tắm rửa xong thì đi về phòng.
Sáng hôm sau, Lương Huy gửi file tới, đây là kế hoạch mà ông ta đã thức thâu đêm để vạch ra, liên quan đến hướng phát triển của siêu thị Hoa Nhuận trong ba tháng tới.
“Đã nhận”, Lâm Hàn trả lời: “Tôi sẽ sắp xếp mọi chuyện sau đó, để ông tiếp tục làm chủ mọi việc ở siêu thị Hoa Nhuận. Ngoài ra, tôi khuyên ông nên thay mới quản lý của siêu thị Hoa Nhuận”.
“Được, cậu Lâm, chuyện đầu tiên tôi làm khi nhận chức là sẽ thay đổi toàn bộ quản lý của siêu thị, ngoài ra, nguồn vốn để khôi phục lại siêu thị chắc cần phải lên đến con số vài trăm triệu”.
Lương Huy lập tức đáp lại tin nhắn.
“Chuyện tiền nong, ông cần bao nhiêu thì cứ nói với tôi, đến khi đó, tôi sẽ giao cho bên tài vụ rồi ông lấy tiền từ bên đó là được, nhưng phải nhớ thật kỹ những gì tôi đã nói trước đó”.
“Yên tâm, chắc chắn sẽ không xảy ra mấy chuyện như biển thủ công quỹ đâu, tôi không muốn đi tù!”
“Ừm!”
Trả lời tin nhắn xong, Lâm Hàn rời khỏi giường, xuống ăn sáng rồi chạy xe đến công ty livestream Sa Ngư.
Lúc này, công ty Sa Ngư lại tuyển thêm được một số nhân viên, quản lý, nhân viên kỹ thuật...
Bầu không khí của cả công ty đem lại cho người ta cảm giác tích cực, hào hứng vô cùng.
Bởi vì mục tiêu của ông chủ mới đã lan truyền khắp công ty.
Trong vòng một năm, công ty lên được sàn chứng khoán NASDAQ!
Mục tiêu này rất xa, rất khó, đa số mọi người đều nhận thấy nó bất khả thi.
Tuy nhiên, dạo gần đây, app livestream Sa Ngư điên cuồng lôi kéo những streamer đầy tiếng tăm tới, lượng người tương tác cũng tăng lên gấp bốn, năm lần so với trước đây, đã dần thể hiện được năng lực trong giới livestream rồi.
Điều này khiến bọn họ nhìn thấy được tia hy vọng nhỏ nhoi.
Chưa biết chừng, trong vòng một năm, công ty livestream Sa Ngư có thể lên sàn chứng khoán NASDAQ.
Vậy nên, mỗi ngày các nhân viên đều dốc hết sức làm việc.
“Cậu Lâm!”
Nhận được tin nhắn của Lâm Hàn, trưởng phòng tài chính lập tức đi tới.
“Phó phòng mà tôi nói với cậu đang ở trong phòng làm việc”.
Lâm Hàn gật đầu, đi vào phòng làm việc.
Một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi đang ngồi trên ghế tựa, ông ta đeo chiếc kính dày cộp, đầu tóc thưa thớt.
“Đây là phó phòng, Trần Kiệt”, trưởng phòng tài chính giới thiệu.
“Cậu Lâm!”
Trần Kiệt lập tức đứng dậy, cảm giác hơi gò bó.
Hôm qua, ông ta đã nhận được tin tức, ông chủ mới muốn điều ông ta đến một công ty chi nhánh khác nhưng là công ty chi nhánh nào thì ông ta cũng không rõ, vậy nên trong lòng có chút lo sợ, sợ Lâm Hàn phân ông ta tới một nơi nào đó nguy hiểm.
“Ông là phó phòng tài chính, chứng chỉ kế toán cấp mấy vậy?”, Lâm Hàn ngồi xuống, hỏi.
“Tôi có bằng kế toán cao cấp, đồng thời trong lĩnh vực kiểm toán, tôi có khoảng mười năm kinh nghiệm về mặt điện toán hóa”, Trần Kiệt thành thật nói.
Lâm Hàn gật đầu: “Nơi mà tôi điều ông tới chính là một siêu thị, có hơn một trăm cửa hàng tại Đông Hải này. Công việc của ông là phụ trách quản lý tài chính của siêu thị, giám sát lãnh đạo công ty. Yêu cầu của siêu thị này với app livestream Sa Ngư cũng như nhau, trong vòng một năm, phải lên được sàn chứng khoán NASDAQ.
“Lại là một công ty lên sàn chứng khoán!”
Trần Kiệt và trưởng phòng tài chính đều giật giật mi mắt.
Bọn họ không ngờ rằng dã tâm của Lâm Hàn lại lớn đến thế, dám nghĩ đến việc trong vòng một năm sẽ đưa được hai công ty lên sàn chứng khoán.
Quá trình này chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn, trở ngại.
“Thế nào, có lòng tin mình sẽ làm tốt công việc này không?”, Lâm Hàn hỏi.
“Có!”
Trần Kiệt nghiêm túc đáp ngay.
Được điều tới làm quản lý tài chính siêu thị, tiền lương không thấp, chắc chắc chức vụ cũng rất cao.
Nếu cứ ở mãi công ty livestream Sa Ngư, có thể trong ba, bốn năm tới, ông ta vẫn sẽ chỉ là phó phòng tài chính, bởi vì các chức vụ cao khác đều có người ngồi cả rồi.
Nhưng đến một công ty mới, chắc chắn ông ta có thể nhận chức trưởng phòng tài chính.
“Có lòng tin là được!”
Lâm Hàn nói: “Tôi chỉ có một câu, yên tâm dốc sức làm việc, tiền không phải vấn đề, đừng có nghĩ đến chuyện tham ô tham nhũng gì ở đây. Cái gì của ông sẽ là của ông, nếu ông thực sự thiếu tiền thì cứ nói với tôi, tôi có thể giúp được đến đâu sẽ giúp đến đó. Nếu ông làm được việc, có thành tích thì biệt thự, xe sang, cổ phần đều là chuyện nhỏ, hiểu chứ!?”
“Hiểu!”
Trần Kiệt lập tức đáp, kích động đến mức run cả người.
Ông ta không hề cảm thấy Lâm Hàn đang vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp lừa mình.
Bởi vì ông ta tin Lâm Hàn có năng lực, có tiền để nói ra câu nói này.
Tiền đề là ông ta phải làm được việc.
Đến cả trưởng phòng tài chính cũng phải nhìn Trần Kiệt bằng con mắt ngưỡng mộ.
Chuyện này thể hiện, Trần Kiệt nhận được sự trọng dụng của cậu Lâm rồi.
“Ừm, tôi sẽ đưa địa chỉ trụ sở siêu thị cho ông, ông qua đó báo cáo. Sau khi đến đó, nhớ đi tìm người tên Lương Huy”.
Lâm Hàn đưa địa chỉ cho Trần Kiệt, vỗ vỗ vai ông ta, khích lệ:
“Có vấn đề gì thì cứ liên lạc với tôi, chỉ cần dùng tiền để giải quyết thì không phải là vấn đề. Bởi vì một vài nguyên nhân trước đây mà siêu thị từng bị phá sản, trách nhiệm trên vai ông rất nặng, cố gắng làm việc!”
Lời nói này của Lâm Hàn khiến ánh mắt Trần Kiệt bừng sáng, cả người run lên.
Ông ta bỗng có cảm giác như mình vừa mới tốt nghiệp rồi được đi làm như thời còn trẻ, cố gắng kiếm tiền, cả người hừng hực khí thế.
Chương 247: Tôi là triệu phú
“Cậu Lâm yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng”, Trần Kiệt gật đầu thật mạnh.
“Ừm, đi đi”, Lâm Hàn đáp.
Trần Kiệt lập tức chào rồi rời đi.
Trưởng phòng tài chính đứng một bên, trông thấy cảnh tượng này thì than thầm trong lòng.
Cách dùng người của Lâm Hàn khiến ông ta kính nể, chỉ có vài câu nói đã đủ khiến Trần Kiệt dốc sức làm việc cho anh rồi.
Đương nhiên, ngoại trừ lời nói ra, thái độ của Lâm Hàn còn rất chân thành, khiến người khác tin tưởng, không nghi ngờ rằng Lâm Hàn đang chém gió.
Hơn nữa còn một điểm khác, mọi người đều không phải kẻ ngốc, nếu không phải Lâm Hàn có tiền, có nền móng thì nói ra những lời này sẽ khiến người khác cảm thấy đúng là đang ba hoa bốc phét.
Vậy nên mọi thứ đều được xây dựng từ việc Lâm Hàn có thực lực.
“Gần đây việc lôi kéo streamer thế nào rồi?”, Lâm Hàn nhìn về phía trưởng phòng tài chính.
“Vẫn đang bàn bạc, có hai streamer rất nổi tiếng có ý định nhảy qua rồi”, trưởng phòng tài chính nói.
“Hai streamer này đều là gamer, từng là tuyển thủ chuyên nghiệp, lấy được á quân giải thế giới, tự thân có lượng người hâm mộ lớn, bốc đại một người cũng có thể chấp được cả cái app”.
“Có điều hai streamer này ra giá rất cao, cộng thêm cả việc vi phạm hợp đồng với app đang sử dụng, đều vào khoảng 300 triệu”.
“Lôi qua đây, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền cho ông”, Lâm Hàn bình tĩnh nói.
“Được, cậu Lâm”.
Trưởng phòng tài chính gật đầu. Ông ta đã quá quen với việc Lâm Hàn vung tay tiêu cả vài trăm triệu rồi.
Còn Lâm Hàn thì hiểu một điều, app livstream muốn làm ăn lớn thì buộc phải có người theo dõi.
Mà muốn có người theo dõi thì phải có streamer nổi tiếng. Những streamer này đều có lượng fan rất cao, nếu bọn họ nhảy qua đây, đương nhiên người theo dõi cũng đi theo.
“Ngoại trừ chuyện streamer ra, sau này app của chúng ta cũng sẽ có một lượng lớn người gia nhập, vậy nên nhớ phải làm cho tốt vấn đề kỹ thuật, không được để người xem livestream gặp phải vấn đề như bị lag hay gì đó. Ngoài ra, việc phục vụ của công ty phải lấy khách hàng làm thượng đế”.
Lâm Hàn lại nói.
“Chuyện này cậu Lâm cứ yên tâm, gần đây chúng tôi đã tuyển rất nhiều nhân viên kỹ thuật, nhân viên phục vụ khách hàng, chắc chắn có thể so sánh được với những app livestream nổi tiếng nhất Hoa Hạ về mặt phục vụ”.
Lâm Hàn gật đầu.
Lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, quản lý Điềm Điềm bước vào.
“Cậu Lâm, nghe nói anh tới nên tôi đến để báo cáo chút chuyện”.
Bay giờ, Điềm Điềm đã được thăng chức lên tổ trưởng tổ quản lý nhân sự, đồng thời đảm nhận vai trò lập kế hoạch cho các hoạt động của công ty livestream Sa Ngư.
Ví dụ như hoạt động nạp tiền, rút thăm trúng thưởng,...
“Chuyện gì?”, Lâm Hàn hỏi.
“Gần đây, tôi có lên đề án cho hai hoạt động, cần anh xem xét chỉ bảo”, Điềm Điềm cười nói.
“Thứ nhất, kế hoạch kiến tạo ngôi sao của app Sa Ngư, mục đích hoạt động này đương nhiên là bồi dưỡng một streamer nổi tiếng của riêng app chúng ta. Những streamer được thông qua vòng tuyển chọn, đồng ý tham gia bồi dưỡng sẽ nhận được những đãi ngộ, phúc lợi rất tốt, ví dụ như có thể rút ngắn thời gian livestream mỗi tháng, được đưa lên gợi ý hàng đầu, nâng cao tỷ lệ chia quà, các kiểu”.
“Chúng ta đã đăng quảng cáo trên các phương tiện truyền thông như Toutiao, Video ngắn, Tieba, có rất nhiều người nộp đơn đăng ký”.
Lâm Hàn gật đầu: “Bồi dưỡng streamer cho riêng app của mình, vậy thì độ trung thành của những người này sẽ cao hơn đôi chút, không dễ dàng bị lôi kéo, cuối cùng lại hời cho các app khác”.
“Đúng vậy, bây giờ đã có mấy nghìn người ở thành phố Đông Hải này đăng ký tham gia rồi, bước đầu lọc và tuyển chọn đã kết thúc, có khoảng một trăm người phù hợp với yêu cầu, hiện đang ở bên phòng nhân sự để tiến hành phỏng vấn. Tôi có ý muốn để cậu Lâm qua đó xem một chút”.
“Được!”
Đối với Lâm Hàn, đây chỉ là chuyện nhỏ.
“Hoạt động thứ hai chính là việc hợp tác giữa app của chúng ta với đài truyền hình Đông Hải, trở thành nhà tài trợ chính, tham gia vào việc lập kế hoạch cho một chương trình truyền hình của bọn họ có tên Tôi là triệu phú”.
Điềm Điềm nói.
“Tôi là triệu phú?”, Lâm Hàn ngây người.
“Đúng vậy!”
Điềm Điềm nói tiếp: “Nội dung chương trình chính là chọn ra ba mươi người bình thường trong Đông Hải và đưa cho bọn họ một số tiền nhất định, để bọn họ sống cuộc sống hào hoa sang chảnh, đồng thời quay lại quá trình sinh sống của bọn họ rồi chiếu lên TV”.
“Hoạt động này không tồi”.
Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, chẳng phải hiện giờ mọi ngươi liều mạng làm việc đều vì kiếm tiền sao.
Nếu đột nhiên cho mấy người bình thường một khoản tiền, lắc mình một cái là biến thành triệu phú, rating chương trình chắc chắn rất ổn, thậm chí còn hot nữa là đằng khác.
Phải biết rằng, chương trình Running man của Hoa Hạ hot lên, lợi nhuận mà tổ chương trình thu được phải lên đến con số hàng trăm triệu.
“Đúng vậy, lợi nhuận từ rating cộng với lợi nhuận bán cho các nền tảng như Youku, Iqiyi hay các nền tảng phát sóng khác, chúng tôi đã thử tiến hành đánh giá, mức lợi nhuận đạt được ít nhất là một tỷ, đương nhiên sẽ có chuyện lượng theo dõi tăng cao”, Điềm Điềm nói.
“Còn chúng ta với tư cách là nhà tài trợ chính thức, chương trình càng hot, người xem càng đông, người biết đến app của chúng ta càng nhiều. Đến khi ấy sẽ có nhiều người đến với app của chúng ta hơn”.
“Tiết mục này thu hút lượng lớn người theo dõi, có khi còn sánh được với lượng fan đông đảo của năm, sáu streamer nổi tiếng! Có thể nói là một mũi tên trúng hai đích!”
“Ừm, chương trình cần bao nhiều tiền?”, Lâm Hàn hỏi, nhà tài trợ chính thức chắc chắn phải bỏ tiền rồi.
“Mỗi một người trong chương trình cần 10 triệu, vậy cộng lại khoảng 300 triệu”, Điềm Điềm nói.
“Được, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền qua số tài khoản công ty”, Lâm Hàn gật đầu.
“Ok!”
Ánh mắt Điềm Điềm sáng lên, đây là lần đầu tiên cô ta lên kế hoạch cho một hoạt động lớn mà đã được Lâm Hàn bỏ tiền ủng hộ, đương nhiên sẽ rất vui.
“Cậu Lâm, chúng ta qua bên phòng nhân sự thôi, xem tình hình kế hoạch kiến tạo ngôi sao”, Điềm Điềm nói.
“Ừm”.
Hai người đến phòng nhân sự, trước phòng làm việc xếp một hàng dài người.
Tất cả đều là người đẹp, ai nấy đều rất quyến rũ, để lộ ra đôi chân trắng nõn, bộ ngực nở nang, ăn mặc, trang điểm đẹp đẽ.
Những người này đều tới để phỏng vấn.
Lâm Hàn và Điềm Điềm đi vào phòng làm việc.
Trước bàn làm việc, một cô gái đang đứng ở đó tiếp nhận phỏng vấn.
“Cậu Lâm!”
Thấy Lâm Hàn đi vào, trưởng phòng bộ phận nhân sự lập tức đứng dậy.
“Tôi tới xem xem kế hoạch kiến tạo ngôi sao của mọi người”, Lâm Hàn mỉm cười.
“Vậy cậu mau ngồi đi, nếu cậu Lâm đã tới rồi, vậy thì những người này có vào được app livstream Sa Ngư hay không đều do cậu quyết định”, trưởng phòng nhân sự cười nói.
“Tôi chỉ đưa ra ý kiến thôi, quyết định cuối cùng vẫn là mọi người tập trung thảo luận”.
Lâm Hàn ngồi vào ghế chính giữa, trưởng phòng nhân sự và Điềm Điềm ngồi ở hai bên, lập tức có người đi rót cho Lâm hàn một cốc hồng trà.
“Người tiếp theo”.
Trưởng phòng nhân sự nói lớn.
Két.
Cửa phòng bật mở, một cô gái đi ra, lập tức có người khác bước vào.
Cô gái này mặc bộ đồ bikini, để lộ ra khe ngực khá sâu, mái tóc dài buông xõa xuống trước ngực, đôi mắt rất to và sáng, cười lên sẽ xuất hiện lúm đồng tiền, rất đáng yêu.
“Xin chào các nhà đánh giá, tôi tên là Hướng Thiến!”
Sau khi vào phòng, cô ta cúi đầu, ánh mắt hướng về phía Lâm Hàn.
Theo cô ta, Lâm Hàn ngồi ở ngay giữa, vậy thì chắc chắn anh là người có quyền lực nhất trong ba vị ngồi ở đây.
Hơn nữa, ánh mắt hai người còn lại nhìn Lâm Hàn thể hiện rõ sự kính cẩn.
“Tôi cao 165 cm, cân nặng 46 kg, vòng một 90”, Hướng Thiến nói.
“Bình thường có sở thích đọc sách, đi du lịch, ca hát và nhảy múa”.
Chương 248: Kiều La
Lâm Hàn đánh giá Hướng Thiến từ trên xuống dưới, cô gái này có vẻ ngoài xinh xắn ngọt ngào rất đáng yêu, đường cong chữ S đầy quyến rũ. Khá thích hợp làm streamer.
“Cậu Lâm, anh cảm thấy thế nào?”, quản lý nhân sự hỏi Lâm Hàn: “Có đáng để chúng ta đào tạo không?”
“Trông cũng khá xinh đẹp”, Lâm Hàn gật đầu: “Biểu diễn một vài tài năng của mình đi!”
“Vâng!”
Mắt Hướng Thiến sáng lên, bắt đầu múa trước mặt Lâm Hàn.
Điệu nhảy này rất nóng bỏng và gợi cảm, ngay cả Lâm Hàn tự nhận là có ý chí hơn người cũng hơi hơi rạo rực.
5 phút sau, Hướng Thiến nhảy xong bèn lễ phép cúi đầu chào hai người.
“Cậu Lâm, thế nào?”, quản lý nhân sự hỏi.
“Được”.
Lâm Hàn gật đầu, Hướng Thiến kia vừa có vẻ ngoài ngọt ngào vừa là người có tài năng, rất đáng để chú trọng đào tạo.
“Được rồi, Hướng Thiến, vậy giờ cô hãy đến văn phòng kế bên ký hợp đồng đi. Sau đó, cô sẽ trở thành streamer được chú trọng đào tạo của app live stream Sa Ngư chúng tôi!”
Đôi mắt Hướng Thiến bừng sáng, vội cúi đầu nói:
“Cám ơn ban giám khảo ạ!”
Cô ta nói xong, sải bước rời khỏi phòng.
“Người tiếp theo!”
Quản lý nhân sự hô.
Người bước vào là một cô gái khoảng hai mươi tuổi:
“Xin chào ban giám khảo ạ!”
...
Khoảng 2 tiếng sau, Lâm Hàn đã phỏng vấn hết hơn một trăm cô gái.
Nhưng có thể thành công ký hợp đồng với Sa Ngư thì chỉ có bảy tám người thôi.
Kế hoạch đào tạo streamer lần này có yêu cầu rất cao với thí sinh, ngoài xinh đẹp ra thì cần phải lễ phép và biết chút tài năng.
Lâm Hàn xoa xoa trán, lại phỏng vấn xong một người, anh cảm thấy hơi mệt nên bèn chuẩn bị rời khỏi.
Lúc này, có một người bước vào phỏng vấn.
“Ặc...”
Lâm Hàn nhìn người tới, hơi ngẩn ra:
“Dì ơi, dì đi lộn chỗ rồi ạ!”
Đó là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, gương mặt ngăm đen, xương gò má cao, khóe mắt tràn đầy nếp nhăn, khi cười lộ ra hàm răng xỉn màu.
Dì ta mặc một bộ đồ trễ ngực, đi vớ cao đùi.
Nếu bộ quần áo này mặc trên người một cô gái bình thường thì sẽ trông rất quyến rũ.
Nhưng nó lại được mặc trên người một bác gái, lập tức trông chẳng ra cái gì cả, thậm chí... Còn khiến người ta mắc ói.
“Không đi lộn, không đi lộn!”
Người phụ nữ vội vàng xua tay, cúi đầu với Lâm Hàn nói:
“Xin chào ban giám khảo, tôi tên Kiều La, cũng tới đây để phỏng vấn làm streamer”.
Mặc dù là một bà cô hơn năm mươi tuổi, nhưng giọng nói lại khiến cho người ta có cảm giác còn rất trẻ.
“Bước đầu tiên của kế hoạch đào tạo streamer là sàng chọn, mà có thể đến được đây, đều là người được chọn”, Lâm Hàn nhìn quản lý nhân sự nói:
“Tôi không có ý khinh thường dì ấy, nhưng tôi cảm thấy rất khó hiểu, người dì hơn năm mươi tuổi kia thông qua sàng chọn bằng cách nào, anh giải thích cho tôi đi”.
Quản lý nhân sự vội vàng cười làm lành:
“Cậu Lâm, có một chuyện anh không biết, gần đây, Kiều La kia rất nổi tiếng trên mạng đó”.
“Ồ? Nói nghe thử xem”.
“Khụ khụ, chuyện là vầy”, quản lý tài chính chuẩn bị một chút rồi nói:
"Trước đây, Kiều La ở app Đậu Nga. Có điều, dì ấy chủ yếu hát hò và trò chuyện. Còn một điều nữa là khi live, tuy rằng có mở webcam, nhưng dì ấy lại dùng hình ảnh che mặt mình đi, chỉ cho người xem nghe được giọng mà thôi".
Sau đó thì sao?
Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, dì ta đang ở Đậu Ngư, bỗng nhiên muốn đến Sa Ngư, bên trong chắc chắn phải có lý do nào đó!
“Kiều La livestream bằng giọng nói đã thu hút được rất nhiều fan, kỹ thuật, mánh khóe live hẳn là rất tốt. Dì ấy đứng đầu danh sách, một tháng fan đã tặng gần 200 ngàn tệ tiền quà!”, quản lý tài chính nói tiếp.
Vậy thì đỉnh thật!
Lâm Hàn bất ngờ nhìn Kiều La, chỉ dựa vào giọng nói đã khiến người ta tặng cho mình 200 ngàn tệ, khả năng live đúng là đỉnh.
“Về sau, có xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Trong một lần PK giữa hai streamer, bởi vì một số lý do kỹ thuật, hình ảnh Kiều La dùng để che mặt biến mất, gương mặt của dì ấy bị hơn triệu người xem nhìn thấy”.
“Ặc...”
Lâm Hàm kinh ngạc, anh có thể tưởng tượng ra cảnh ấy.
Khán giả thân quen vẫn coi dì ấy như một nữ thần livestream, bỗng nhiên hình ảnh biến mất, trên màn hình là một bác gái hơn năm mươi tuổi.
Cảm giác ấy chắc sẽ khiến con người ta phát điên!
“Sau đó, chuyện này càng ngày càng ồn ào, không đơn giản chỉ là nổi trong giới livestream mà còn nổi trên cả thời sự và weibo!”, quản lý tài chính tiếp tục nói:
“Những người xem tặng quà cho Kiều La đều chửi dì ấy là kẻ bịp bợm, đại gia đứng đầu danh sách fan cũng xóa luôn nick ở Đậu Ngư”.
“Ban lãnh đạo Đậu Ngư không chống đỡ nổi áp lực từ dư luận nên chỉ có thể đóng cửa phòng live của Kiều La mãi mãi. Điều đó đồng nghĩa với việc dì ấy không thể nào live ở app Đậu Ngư nữa”.
“Không ngờ, đời tư của dì lại khúc chiết như vậy”, Lâm Hàn nhìn Kiều La nói.
“Còn rất nhiều chuyện mà cậu giám khảo này chưa nói”.
Kiều La cười nói: "Sau khi tôi bị Đậu Ngư khóa phòng live mãi mãi, đã phải bồi thường một số tiền lớn. Tôi cũng lớn tuổi rồi, chẳng làm được gì khác, chỉ biết làm streamer, nên mới đến app Sa Ngư phỏng vấn, hy vọng có thể tiếp tục hoạt động trong lĩnh vực này".
“Cậu Lâm, anh cảm thấy Kiều La có thể tới app chúng ta không?”, quản lý nhân sự nhìn Lâm Hàn hỏi.
“Dù sao, dì ấy cũng từng là streamer nên có kinh nghiệp, giao lưu với người xem chắc chắn ok”.
Lâm Hàn nói: "Nhưng trước đó... Dù sao dì ấy đã từng lừa người xem!"
“Đó không phải là lừa dối người khác!”
Kiều La nói: "Người xem nghe thấy giọng tôi hay mới tặng quà đấy chứ, tôi lại chẳng ép bọn họ! Nó chỉ là chuyện người tình ta nguyện thôi!"
Lâm Hàn nghe vậy không nói gì chỉ lắc đầu.
“Cậu Lâm, giờ giới livestream có rất nhiều lời bàn tán về Kiều La. Từ lúc dì ấy bị Đậu Ngư đóng băng, tất cả mọi người đều tò mò, Kiều La sẽ đi nhà nào. Video và bài đăng về dì ấy đều có hơn triệu lượt like, giống như những streamer lớn tự có fan phong trào của mình vậy”, quản lý Điềm Điềm ngồi cạnh nói:
“Kiến nghị của tôi là thêm dì ấy vào app livestream Sa Ngư của chúng ta”.
“Đến lúc đó, chúng ta tung tin ấy ra, chắc chắn sẽ thành chủ đề nóng, thậm chí có thể lên weibo! Và rồi sẽ có một lượng lớn người dùng tràn vào app chúng ta”.
Lâm Hàn trầm ngâm nói: "Thêm dì ấy vào app chúng ta cũng được thôi".
Kiều La nghe vậy hai mắt sáng lên.
“Nhưng, với một yêu cầu”, Lâm Hàn lại nói.
“Cậu giám khảo này có yêu cầu gì cứ việc nói!”, Kiều La đáp ngay, mấy ngày nay, dì ta vẫn đang chuẩn bị đi sang app khác.
Nhưng những app nhỏ đang chuẩn bị đưa ra thị trường thì Kiều La lại không vừa ý lắm.
Còn những app lớn lại không cần dì ta.
Cho nên, Kiều La mới thử đăng kí tham gia kế hoạch đào tạo streamer của app Sa Ngư.
Bởi vì khoảng thời gian gần đây, Sa Ngư đang rất nổi trong giới livestream, nhiều streamer nổi tiếng đều đến đây.
“Đó là nếu gương mặt dì đã hiện ra trước mặt khán giả, thì sau này dì live cứ dùng mặt thật live đi”, Lâm Hàn cười nói.
“Cái này...”
Kiều La bắt đầu do dự.
Chương 249: Lâm Hàn, một người bình thường
"Sao, lúc trước dì ở app Đậu Ngư đã lộ mặt rồi mà. Giờ trên mạng đều là ảnh và video thật của dì", Lâm Hàn cười:
"Lẽ nào, dì đến chỗ tôi còn tính che mặt live tiếp hả?"
"Được, tôi sẽ lộ mặt thật live!"
Kiều La suy nghĩ một lát, cuối cùng cắn răng nói.
Vào lúc nước sôi lửa bỏng này che mặt tiếp cũng chẳng có tác dụng gì, không bằng dứt khoát lộ mặt luôn.
Có rất nhiều người thích xem livestream follow dì ta, giờ Kiều La đã có một lượng fan ruột, fan phong trào khá đông đúc. Tuy đa số là antifan, nhưng cũng là fan.
Lộ mặt live cũng chẳng sao.
Dù sao, lượng fan vẫn ở đấy, có chê Kiều La xấu, nói dì ta là kẻ lừa đảo, thì chắc chắn vẫn sẽ có nhiều quà hơn một nữ streamer bình thường rất nhiều.
"Ừm".
Lâm Hàn gật đầu, Kiều La hiểu được thế là tốt rồi.
Hơn nữa, nếu dì ta đến Sa Ngư che mặt live mà lại bị phát hiện nữa thì app Sa Ngư sẽ mất sạch danh tiếng.
"Nếu cậu Lâm đã đồng ý, Kiều La, dì đến phòng bên cạnh ký hợp đồng đi", quản lý nhân sự nói.
"Vâng!"
Kiều La nhấc chân bước ra ngoài.
Qua hơn 10 phút nữa, cuối cùng Lâm Hàn cũng phỏng vấn xong.
Anh duỗi lưng một cái, nói: "Chuyện bên này giải quyết xong rồi nên tôi đi về đây. À, Kiều La kia đáng để chú trọng đào tạo đấy".
"Cậu Lâm yên tâm, tôi hiểu mà!"
Quản lý Điềm Điềm hỏi: "Kiều La gia nhập vào app Sa Ngư chúng ta, tin ấy vừa ra, có lẽ chưa được vài ngày sẽ leo lên Hot search thôi. Đến lúc đó, app Sa Ngư sẽ nghênh đón một đợt tăng vọt về lượng người xem!"
Lâm Hàn gật đầu, trước khi đi, anh chuyển 2 tỷ vào tài khoản công ty.
Số tiền ấy, ngoài việc dùng để chiêu mộ hai streamer game ra, nào là để đầu tư chương trình I'm the richest, thực hiện các hoạt động tuyên truyền, mua Hot search...
Tóm lại, nếu muốn đưa app Sa Ngư tiến công vào sàn NSD trong vòng một năm thì đòi hỏi rất nhiều thứ.
Như người xem, streamer, dư luận xã hội, độ nổi tiếng, nhà quảng cáo, phía đối tác...
Những điều đó đều phải quăng tiền vào, mà còn là rất rất nhiều tiền.
Sau khi chuyển khoản xong, Lâm Hàn bèn rời khỏi công ty Sa Ngư. Đầu tiên, anh tính gọi điện cho Hàn Hinh Nhi hỏi xem tình hình nhà họ Vương thế nào.
Muốn hợp tác với bên hậu cần nhà họ thì chưa nói đâu xa, ít nhất phải hiểu biết chút đỉnh về người ta.
Có điều trước đó, Lâm Hàn quyết định đến trụ sở chính của siêu thị Hoa Nhuận xem sao đã.
Trụ sở chính của nó nằm ở tầng 2 của tòa nhà Fortune Plaza.
Nửa tiếng sau, Lâm Hàn lái xe đến nơi, lên thang máy, đi đến văn phòng của Lương Huy.
"Cậu Lâm!"
Thấy Lâm Hàn đến, Lương Huy và Trần Kiệt đều đứng lên chào.
"Đang bận hả?"
Lâm Hàn thấy trên bàn làm việc đặt đủ loại giấy tờ và hợp đồng.
"Đúng vậy".
Trần Kiệt nói: "Tôi vừa xem bảng báo cáo tài chính xong, trước mắt, tình hình kinh doanh của siêu thị Hoa Nhuận không mấy lạc quan. Sau khi trả hết nợ nần với bên cung cấp hàng hóa, còn phải tốn tiền xây dựng lòng tin với bên ấy, để mai này mới hợp tác tiếp được".
"Còn nữa, hỉnh ảnh của siêu thị cũng nên thay đổi một chút. Lúc trước bán đồ quá mắc, chỉ chú trọng vào những khách hàng có điều kiện kinh tế. Tôi đề nghị chuyển hướng sang con đường gần gũi với dân hơn, đồng thời tổ chức nhiều hoạt động giảm giá và đẩy mạnh tiêu thụ".
Trần Kiệt vừa đến đã ngồi lên chiếc ghế quản lý tài chính, sau đó liền nghiên cứu thảo luận hướng phát triển của siêu thị Hoa Nhuận với Lương Huy.
"Lương Huy, đề nghị đấy được đó. Trước đây, tôi đến siêu thị Hoa Nhuận sắm đồ, có nửa kg đậu hũ cá mà đã mấy trăm tệ. Ông nghĩ lại mà xem, giá mắc thế, ai mua chứ? Hơn nữa, tố chất đám nhân viên bán hàng kia cũng rất tệ, tôi hy vọng ông có thể đưa ra một số cách xử lý tích cực để thay đổi hình ảnh của nó!", Lâm Hàn nhìn Lương Huy nói.
"Cậu Lâm, cậu yên tâm, tôi đã suy nghĩ cả đêm qua về hướng phát triển sau này của siêu thị Hoa Nhuận rồi. Đề nghị của quản lý Trần cũng tình cờ trùng với ý tôi", Lương Huy gật đầu nói.
"Ừm, trước mắt thì siêu thị cần bao nhiêu tiền?", Lâm Hàn lại hỏi.
"Tôi tính sơ sơ thì có lẽ là khoảng 100 triệu tệ", Trần Kiệt ngẫm nghĩ rồi nói:
"Số tiền này, ngoài mua một số hàng hóa trước đây siêu thị không có ra thì còn phải dùng để xử lý mối quan hệ với bên cung hàng".
"Được!"
Lâm Hàn dứt khoát chuyển 100 triệu tệ vào tài khoản bộ quản lý tài chính của Trần Kiệt.
Anh chuyển xong bèn nói: "Ráng làm đi, có thành tích rồi, tôi sẽ không bạc đãi hai người đâu!"
"Vâng, cậu Lâm!"
Trần Kiệt gật đầu.
Còn trong mắt Lương Huy thì lại hiện lên vẻ kích động.
Ban nãy, Trần Kiệt đã nói mục tiêu của Lâm Hàn cho ông ta biết.
Trong vòng một năm, anh sẽ đưa siêu thị Hoa Nhuận thành một công ty thương hiệu!
Đây là chuyện mà trước đây Lương Huy có mơ cũng không dám mơ.
Siêu thị Hoa Nhuận là khởi đầu sự nghiệp của ông ta, tiêu tốn biết bao nhiêu tâm trí và công sức của Lương Huy.
Tuy giờ ông chủ là Lâm Hàn, nhưng Lương Huy cũng là quản lý lớn nhất. Có thể nhìn thấy nó từng bước một trở thành một thương hiệu thì sao ông ta không kích động cho được?
"Cậu Lâm yên tâm, mục tiêu của cậu, chính là mục tiêu của tôi!", Lương Huy nói với giọng đầy nghiêm túc: "Tôi chắc chắn sẽ cố gắng làm việc để đạt được điều đó!"
Lâm Hàn gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Anh chỉ nhìn kết quả.
Có ăn nói đao tao búa lớn thế nào cũng vô dụng với anh.
Một tháng sau, nếu Lương Huy không hoàn thành mục tiêu ông ta đặt ra, Lâm Hàn sẽ trực tiếp thay người khác ngồi vào vị trí ấy.
...
Vừa ra khỏi tòa nhà Fortune Plaza, anh tính về nhà luôn.
Lâm Hàn đi về phía xe.
"Xin chào anh ạ!"
Bỗng nhiên, đằng sau vang lên một giọng nói.
Lâm Hàn quay đầu lại thì thấy một cô gái trẻ đang mỉm cười nhìn mình.
Cô gái ấy để tóc ngắn, mặc đồ cao bồi, khiến người ta có cảm giác rất năng động. Tay trái cô ta cầm camera, tay phải cầm microphone. Trên ngực đeo mộ tấm thẻ ghi ba chữ "Thẻ phóng viên".
"Chào cô", Lâm Hàn tò mò hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Chào anh, tôi là Tiểu Trần, phóng viên đài truyền hình Đông Hải, chuyện là thế này", phóng viên Tiểu Trần cười nói:
"Gần đây, đài chúng tôi đang quay một chương trình có tên I'm the richest! Nội dung của nó là chọn ngẫu nhiên 30 người bình thường và đưa cho họ 10 triệu tệ để họ trở thành người giàu có".
"Cô tìm đến tôi, vậy là tôi được chọn rồi hả?"
Lâm Hàn nhếch mép có chút bất ngờ cười. Anh là nhà tài trợ chính của I'm the richest! Nhưng không ngờ bọn họ lại mời anh tham gia chương trình này.
"Đúng vậy thưa anh, xin chúc mừng ạ! Để anh khỏi nghi ngờ tôi là kẻ lừa đảo, anh có thể xem thẻ phóng viên của tôi".
Tiểu Trần cầm thẻ đưa đến trước mặt Lâm Hàn.
Theo cô ta, bỗng nhiên có một người lạ đưa cho mình 10 triệu, cô ta chắc chắn sẽ nghi ngờ tên đó có phải là lừa đảo hay không.
"Không cần đâu", Lâm Hàn xua tay nói: "Nói có điều kiện gì luôn đi!"
Tiểu Trần giật mình, chợt hiểu, chàng trai này ăn mặc rất bình thường, dù là lừa đảo cũng khó mà lừa được 1000 tệ từ anh ta, cho nên, anh ta mới thản nhiên như thế.
Mà mục tiêu chương trình I'm the richest! tìm kiếm chính là một người bình thường, chàng trai này vừa vặn phù hợp với yêu cầu đó!
"Thưa anh, anh có phải là một người bình thường không?", Tiểu Trần mỉm cười hỏi.
Chương 250: Bắt cướp
"Ừm, xem như thế đi", Lâm Hàn xoa mũi nói.
"Là người bình thường thì được rồi", Tiểu Trần nói: "Chương trình này của chúng tôi quả thật có mấy điều kiện. Thứ nhất, sau khi nhận tiền thì anh không được dùng số tiền đó làm gì vi phạm pháp luật như đánh bạc, cho vay nặng lãi..."
"Thứ hai, khi anh tiêu tiền, chúng tôi sẽ quay video lại. Đến lúc đó, tổ công tác bên tôi sẽ chỉnh sửa rồi chiếu lên đài truyền hình Đông Hải. Vì vậy, chúng tôi muốn giữ liên lạc với anh 24/24".
Lâm Hàn gật đầu: "Tôi đồng ý".
"Ừm, còn một cái nữa đó là nếu anh làm trái với hai điều trên, hay làm chuyện gì đó mà tổ công tác cho rằng vi phạm quy định, chúng tôi có quyền lấy lại số tiền kia. Đương nhiên, nếu anh tiêu hết 10 triệu, đồng thời video ấy có hiệu quả khiến khán giả thích, anh sẽ có được rất nhiều fan và được bên tôi cho thêm tiền".
"Ví dụ như sẽ cho anh thêm 10 triệu, hay thậm chí là 20 triệu tệ!"
"Được".
Lâm Hàn cũng không bất ngờ với việc được cho thêm.
Phải biết rằng, video càng có hiệu quả, càng có nhiều khán giả xem thì lượt view sẽ cao. Đến lúc đó, tổ công tác cũng có thể hốt được rất nhiều tiền.
"Nếu anh đồng ý thì chúng ta ký hợp đồng đi".
Tiểu Trần lấy một bản hợp đồng ra rồi đưa cho anh cây bút.
Lâm Hàn nhìn sơ một lượt bèn ký tên mình vào.
"Lâm Hàn..."
Tiểu Trần nhận lấy bản hợp đồng đã ký nhìn, đọc tên anh một cái rồi nói:
"Anh Lâm, anh nói số tài khoản cho tôi biết đi, giờ tôi sẽ bảo tổ công tác chuyển 10 triệu kia cho anh. Nhớ là sau khi tiền được chuyển vào, chúng ta phải giữ liên lạc 24/24 đó. Lúc anh xài thì báo cho tôi biết với nhé".
"Ừm".
Lâm Hàn nói số tài khoản cho Tiểu Trần, chỉ một lát đã có thông báo được chuyển 10 triệu tệ.
Sau đó, hai người add wechat nhau để tiện liên lạc.
"Vậy anh Lâm à, tôi trở về tổ công tác đây, hy vọng 10 triệu kia có thể khiến cuộc sống của anh ngày càng trở nên tốt hơn và không còn là một người bình thường nữa!"
Thành phố Đông Hải có hơn 7 triệu dân, bỗng nhiên có 30 người trở thành người giàu, cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì tới nó.
Số tiền ấy trong một thành phố có nền kinh tế phát triển như Đồng Hải chỉ như muối bỏ biển thôi.
Nhưng mà, khi chương trình này phát sóng nhất định sẽ gây ra ảnh hưởng vô cùng rộng lớn. Những người suốt ngày mong ngóng mình phát tài chắc hẳn sẽ thích xem nó!
Đến lúc đó, chắc chắn sẽ lời cả mấy trăm triệu.
Dù tính thế nào thì tổ công tác cũng chẳng lỗ nổi.
"Hy vọng là thế".
Ánh mắt Lâm Hàn bình tĩnh mở miệng nói, 10 triệu đối với anh chỉ như người bình thường nhặt được 1 tệ thôi, cũng chẳng ảnh hưởng gì nổi tới cuộc sống của anh.
Thấy ánh mắt ấy của Lâm Hàn, Tiểu Trần khó hiểu, trong thẻ bỗng có 10 triệu tệ mà chàng trai này vẫn bình tĩnh như không. Đây là điều mà cô ta không ngờ đến.
Có sự bình tĩnh đó, chàng trai ấy thật là người bình thường ư?
Trong lúc Tiểu Trần đang buồn bực khó hiểu.
"Ăn cướp! Bắt cướp!"
Một tiếng hét vang lên.
Lâm Hàn nhìn sang thì thấy trên đường có một thanh niên chạy như bay về phía anh.
Gã ta nhuộm tóc vàng, tay cầm một cái túi xinh đẹp lấp lánh ánh kim, vừa nhìn đã biết quý.
Sau lưng gã tta có một cô gái đang thở hồng hộc đuổi theo, vừa chạy vừa hét:
"Bắt cướp! Bắt cướp giúp tôi với! Gã giật túi của tôi!"
Trên đường, người đến người đi thấy cảnh ấy đều dừng lại nhìn và bàn tán, nhưng lại chẳng có ai dám đứng ra bắt cướp.
Dám to gan giật đồ trước công chúng, trên người chắc hẳn có mang theo vũ khí.
Xen vào việc của người khác bị thương còn may, lỡ nghiêm trọng hơn mất cả mạng thì lại chẳng đáng.
Cho nên, bọn họ chỉ nhìn mà không một ai bước ra giúp đỡ bắt cướp.
Mà lúc này, thanh niên kia đã đã chạy trước mặt Lâm Hàn.
Tiểu Trần bị dọa giật bắn mình, vội vàng nghiêng người, trốn ra xa.
Lâm Hàn nhếch mép, giơ chân phải ra.
Tên cướp kia lập tức bị vấp.
Bịch một tiếng!
Gã ta té nhào xuống đất.
"Á..."
Thanh niên hít ngược một hơi, đau nhe răng nhếch miệng. Gã ta đứng phắt dậy, một tay cầm túi, một tay rút con dao bấm ra nhấn một cái.
Tách!
Lưỡi đao sắc bén bắn ra.
"Nhóc con, thích chõ mõm vào việc của người khác à, muốn chết sao?"
Thanh niên hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Hàn, múa may con dao như một con dã thú có thể nhào lên tấn công bất cứ lúc nào.
Lâm Hàn chẳng buồn nói nhiều, cánh tay trái trắng nõn giống như tia chớp chộp một phát.
Bộp!
Ngay sau đó, tay anh nắm lấy cổ tay gã ta.
Rắc!
Một tiếng giòn rụm lập tức vang lên.
"Á!"
Cơ thể thanh niên mềm nhũn, ngã bệt xuống đất, hét lên thảm thiết.
Cạch!
Con dao bấm cũng rớt xuống cùng với chiếc túi kia.
"Cút!"
Lâm Hàn quăng một cái, gã ta bị ném bay ra xa tận hơn 5m.
Lâm Hàn vươn tay ra, chiếc túi kia bị anh chụp gọn trong tay.
"Đau... Đau quá..."
Thanh niên ôm cổ tay, sợ hãi nhìn Lâm Hàn, ù té bỏ chạy.
"Hay!"
"Cậu nhóc giỏi võ ghê!"
"Thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ, nể ghê luôn!"
"Đúng là đáng để làm gương!"
...
Đám người lập tức vang lên tiếng trầm trồ ca ngợi, có người còn giơ ngón tay cái, vỗ tay với Lâm Hàn.
Mọi người đều nhìn anh bằng ánh mắt khen ngợi.
"Anh Lâm giỏi ghê!"
Phóng viên Tiểu Trần bước tới, nhìn Lâm Hàn một lượt với vẻ bất ngờ. Cô ta không nghĩ rằng chàng trai này lại giỏi võ như thế.
Mới mấy đòn đã đánh cho tên cướp mang theo vũ khí kia bỏ chạy mất dép.
"Anh Lâm, tôi đã quay lại hành động thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ ban nãy của anh rồi", Tiểu Trần chỉ camera trong tay cười nói:
"Đợi đến khi chương trình tôi là triệu phú lên sóng, đoạn clip này chắc chắn sẽ được phát. Biết đâu anh có thể trở thành ngôi sao luôn đó!"
Lâm Hàn cười, anh không có hứng thú lắm với mấy thứ hào nhoáng.
Lúc này, cô gái bị cướp túi cũng chạy tới.
Cô ấy thở hồng hộc, mặt mày mồ hôi nhễ nhại, hiển nhiên là mệt muốn chết.
"Anh ơi, cảm ơn anh!"
Cô ấy nhìn chiếc túi trong tay Lâm Hàn, nói với vẻ đầy biết ơn.
"Chuyện nhỏ thôi".
Lâm Hàn khẽ cười, trả túi lại cho cô ấy.
Chiếc túi này là bản giới hạn của Chanel, có giá khoảng 50 ngàn tệ. Cô gái đeo nó gia cảnh hẳn cũng chẳng đơn giản gì.
Cô ấy cao cỡ 1m65, da dẻ trắng nõn, đôi mắt to tròn, hai má bầu bĩnh như trẻ con trông vô cùng dễ thương.
"Tôi tên là Tống Ngọc, anh trai, anh tên gì thế?", Tống Ngọc hỏi.
"Lâm Hàn".
"Lâm Hàn à..."
Tống Ngọc lặp lại, cảm thấy hơi quen quen, nhưng nghĩ một lúc cũng không nhớ ra đã nghe ở đâu.
"Anh Lâm Hàn ơi, anh giúp tôi lấy lại túi, tôi mời anh một bữa để cảm ơn nhé. Anh chọn chỗ đi nè", Tống Ngọc cười hì hì lộ ra hai lúm đồng tiền nói.
"Gọi tôi Lâm Hàn là được, không cần anh gì đó đâu. Còn ăn cơm thì khỏi đi, việc đó chỉ là chuyện nhỏ với tôi thôi", Lâm Hàn cười nói.