-
Chương 31-35
Chương 31. Lâm Hàn, anh có bất ngờ không?
Ông chủ của công ty Hạo Vũ chính là Nguỵ Vũ, người theo đuổi Dương Lệ lúc trước, cũng coi như là tình địch của Lâm Hàn.
Tuy Lâm Hàn không phải người xấu nhưng cũng không phải là thần thánh. Đương nhiên, anh không thể vô duyên vô cớ kiếm cho Nguỵ Vũ năm triệu tệ này.
“Vâng, cậu chủ Lâm. Vậy khoản tiền này tôi để ở đây trước. Có vấn đề gì thì cứ gọi cho tôi nhé”, Lý Cường ở đầu dây bên kia nói.
“Được”.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn tới công ty.
“Tin tốt đây!”
Trong cuộc họp buổi sáng, trước toàn thể công ty, Châu Nguyệt Nguyệt tuyên bố:
“Thị trường Bệnh viện Nhân Dân đã thuộc về chúng ta. Hôm nay, thiết bị trị liệu do công ty chúng ta sản xuất đã nhập kho của Bệnh viên Nhân Dân rồi!”
“Thật sao?!”
“Tốt quá rồi, Bệnh viên Nhân Dân chính là một miếng thịt béo bở!”
“Có thể gặm được khúc xương cứng này đủ để thấy công ty chúng ta có năng lực mạnh đến thế nào!”
“Cuối năm lại được thưởng thêm rồi!”
Mọi người bàn tán xôn xao, vui mừng phấn khởi.
“Có thể nắm được thị trường này là do sự nỗ lực của toàn thể nhân viên trong công ty. Không có đồng tâm hợp lực của tất cả mọi người thì có lẽ chúng ta không đạt được thành công như hôm nay!” Châu Nguyệt Nguyệt nói tiếp.
“Đúng vậy. Nhưng tôi cảm thấy Lâm Hàn là người bỏ ra nhiều công sức nhất”, một đồng nghiệp nói: “Dù sao hợp đồng cũng là do anh ta ký được”.
“Hả?”
Châu Nguyệt Nguyệt cau mày: “Tiểu Thành, anh nói câu này không đúng. Nếu không có sự cố gắng của chúng ta chạy đông chạy tây làm nền từ trước thì có thể ký được hợp đồng này không?”
“Lâm Hàn vừa mới vào làm ngày đầu tiên, may mắn được giao việc này nên mới ký được hợp đồng”.
“Đúng vậy. Nếu hôm đó công ty cử tôi đi thì tôi cũng ký được!”
“Chẳng qua Lâm Hàn may mắn thôi!”
Mấy người đồng nghiệp nhao nhao lên phản bác tiểu Thành.
Thấy thái độ quyết liệt của mọi người, tiểu Thành cúi đầu, không dám nói câu nào.
“Để chúc mừng niềm vui lớn này, tổng giám đốc của chúng ta đã quyết định, hôm nay mời mọi người đến nhà hàng Thuý Hồ ăn cơm! Ăn mừng một bữa!”, Châu Nguyệt Nguyệt lại nói tiếp.
“Nhà hàng Thuý Hồ?”
Nghe thấy cái tên này, ánh mắt mọi người đều sáng lên.
“Nhà hàng Thuý Hồ là nhà hàng sang trọng bậc nhất ở thành phố Đông Hải, tôi chưa từng được tới đó!”
“Nghe nói bưng bê ở đó lương một tháng cũng tám, chín ngàn còn cao hơn lương của chúng ta!”
“Thế mà lại có may mắn được đến nhà hàng Thuý Hồ ăn cơm!”
“Thật đáng mong đợi!”
“Nói thật, tôi cũng rất mong đợi. Từ trước đến nay tôi chưa từng đến nơi cao cấp như thế”, Châu Nguyệt Nguyệt nói:
“Được rồi. Mọi người bắt đầu đi thôi. Xe chở nhân viên chờ ở dưới lầu rồi!”
“Ok!”
Mọi người xuống lầu thì đã thấy ba chiếc xe Buick bảy chỗ chở nhân viên đang chờ sẵn. Sau khi lên xe thì đám người mới phát hiện không đủ chỗ ngồi mà thừa ra một người đang đứng bên đường.
Mà người thừa ra đó chính là Lâm Hàn.
“Lâm Hàn, tổng giám đốc đã dặn dò là anh lái Ngũ Lăng Hoành Quang mà đi”, Châu Nguyệt Nguyệt kéo rèm xe xuống, mở miệng chọc ghẹo:
“Dù sao, chiếc xe kia đã tặng cho anh rồi, anh không dùng thì rất lãng phí”.
“Trưởng phòng Châu, nơi cao cấp như sơn trang Thuý Hồ mà Lâm Hàn lái Ngũ Lăng Hoành Quang đến đó thì người giữ cổng sẽ cho vào sao?”, trong xe có đồng nghiệp chế giễu hỏi.
“Tôi cũng không biết”.
Châu Nguyệt Nguyệt lắc đầu, nói: “Lâm Hàn, nhanh lên nhé. Nơi cao cấp như Thanh Trúc các của sơn trang Thuý Hồ thì có khi cả đời anh mới có một cơ hội lần này đến đó ăn cơm thôi. Anh phải nắm cơ hội này cho thật chặt, đừng bỏ lỡ!”
Vừa nói xong, ba chiếc xe Buick rít lên mà đi.
Sau khi xe nhân viên đi rồi, Lâm Hàn mới gọi xe đến sơn trang Thuý Hồ.
Nửa tiếng sau, Lâm Hàn đã đến nhà hàng Thuý Hồ. Anh thản nhiên đi theo đường cũ mà vào.
“Chào mừng quý khách đến với nhà hàng Thuý Hồ! Lần này, quý khách đã đặt trước phòng bao nào rồi ạ?”, nhân viên phục vụ đi tới nhiệt tình chào hỏi.
“Cô quen tôi sao?”
Lâm Hàn bất ngờ nhìn nhân viên phục vụ.
Cô ta đang mặc đồng phục màu tím, đôi chân dài lộ ra ngoài làm nổi bật thân hình gợi cảm.
“Vâng, anh là người có tiếng như vậy, sao tôi có thể không biết ạ!”, nhân viên phục vụ cười nói.
“Tôi đã xem video về anh trai Rolls-Royce rất hot trên mạng. Hai ngày trước chính anh là người ngồi trên chiếc Rolls-Royce biển số 99999 đó từ nhà hàng chúng tôi đi ra nên tôi cũng đã được biết một chút về anh ạ!”
“Tuy rằng trên mạng không chụp được rõ, nhưng bóng lưng của anh ngày đó vẫn in đậm trong lòng tôi! Hơn nữa nghe nói anh còn có thể đánh guitar, thật sự là đa tài đa nghệ…”
Nói đến đây, ánh mắt nhân viên phục vụ sáng lấp lánh như sao.
Lâm Hàn bất đắc dĩ khẽ cười, nói: “Tôi đến phòng bao Thanh Trúc các”.
“Thanh Trúc các?”, nhân viên phục vụ hơi bất ngờ, Thanh Trúc các là phòng bao kém nhất của nhà hàng Thuý Hồ. Cô ta không ngờ Lâm Hàn sẽ đặt phòng Thanh Trúc các.
Tuy nói là phòng kém nhất nhưng so với những cửa hàng khác thì phòng đó đã có chất lượng rất cao rồi.
“Phòng đó là công ty tôi đặt”, Lâm Hàn giải thích nói.
“Hoá ra là thế, vậy mời anh đi theo tôi!”
Nhân viên phục vụ lập tức đưa Lâm Hàn đến Thanh Trúc các. Những đồng nghiệp khác đã tới từ sớm rồi.
“Ồ, Lâm Hàn đến rồi!”, Châu Nguyệt Nguyệt mở miệng: “Tôi sợ anh lái Ngũ Lăng Hoành Quang đến đây thì nhà hàng không cho vào nên đã chuẩn bị ra ngoài đón mà anh đã vào rồi. Nhanh ngồi xuống đi!”
Châu Nguyệt Nguyệt chỉ vào chỗ ngồi ở góc trong cùng.
Lâm Hàn đi đến chỗ đó ngồi xuống. Món ăn đã bày ra đầy bàn, đều là những món ăn đắt đỏ, súp yến bào ngư, kỳ nhông om tương, bánh cuốn vàng, gà nướng…
Mùi hương của đồ ăn toả ra khắp nơi khiến ai cũng muốn nhanh chóng được thưởng thức. Màu sắc của chúng cũng rất đẹp mắt và hấp dẫn.
Châu Nguyệt Nguyệt và những người khác đều không cưỡng nổi giơ điện thoại lên chụp vài bức đăng lên mạng xã hội.
“Ấy, Lâm Hàn, anh không chụp ảnh để đăng lên trang cá nhân sao?”
Có đồng nghiệp thấy Lâm Hàn ngồi im một chỗ thì tò mò hỏi.
Thời buổi này, vừa lên mâm là phải chụp ảnh, thế mà Lâm Hàn lại chẳng làm gì thế này thì rất hiếm gặp.
“À, chắc là lần đầu tiên đến nhà hàng Thuý Hồ, nhìn thấy nhiều đồ ăn đắt đỏ thế nên bị doạ sợ rồi”.
Châu Nguyệt Nguyệt vừa chụp ảnh vừa chế giễu nói:
“Chọn bừa một món ở đây cũng nhiều tiền hơn lương một tháng của anh ta. Hơn nữa anh ta như thế này, nếu chụp ảnh đăng lên trang cá nhân thì mấy người bạn kia có tin là Lâm Hàn đến nhà hàng Thuý Hồ ăn cơm hay không?”
“Nói cũng đúng!”
Mấy đồng nghiệp kia gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Thật sự, một bữa ở nhà hàng Thuý Hồ ít cũng phải năm, sáu mươi ngàn, đến cả cô ta cũng chỉ dám chụp ảnh chứ không dám đăng lên trang cá nhân.
Nếu để bạn bè biết một bữa ăn năm, sáu mươi ngàn chắc chắn sẽ phát điên lên.
“Lâm Hàn, không đăng lên trang cá nhân thì anh cũng chụp vài bức đi!”, Châu Nguyệt Nguyệt mở chức năng chỉnh sửa ảnh, vừa sửa ảnh vừa nói:
“Những món ăn này có lẽ là những món ăn ngon nhất trong đời anh đấy!”
“Không cần đâu”, Lâm Hàn lắc đầu.
“Trời ôi, đồ ngốc”, Châu Nguyệt Nguyệt trợn trắng mắt.
“Chào mọi người!”
Một giọng nói vang lên.
Ngoài cửa có một người đàn ông bước vào.
Người đến mặc một bộ vest, dáng người cao lớn, cơ bắp cuồn cuồn trong lớp quần áo đầy gợi cảm, chứng tỏ anh ta thường xuyên luyện tập và chăm chút vẻ ngoài. Kiểu đàn ông như thế này rất có sức hút với bất kỳ cô gái nào.
Người đó chính là Nguỵ Vũ!
“Tổng giám đốc Nguỵ đến rồi!”
“Chào tổng giám đốc Nguỵ!”
Các nhân viên đều đứng lên chào sếp lớn.
“Mọi người ngồi xuống đi!”, Nguỵ Vũ ra hiệu cho mọi người ngồi xuống. Anh ta tự đi đến ghế chủ toạ, ánh mắt nhìn đến Lâm Hàn, cười nói:
“Lâm Hàn, có phải anh rất bất ngờ, tổng giám đốc của anh lại là tôi, thiết bị trị liệu Hạo Vũ là công ty do tôi thành lập?”
Châu Nguyệt Nguyệt khinh thường nhìn Lâm Hàn. Cô ta biết, Lâm Hàn là tình địch của Nguỵ Vũ.
Trước đây Nguỵ Vũ che dấu rất kỹ, không để lộ ra thân phận. Bây giờ bỗng nhiên xuất hiện, Châu Nguyệt Nguyệt muốn nhìn vẻ kinh ngạc, khó xử và ngượng ngập trong ánh mắt của Lâm Hàn.
Chương 32: Anh bị đuổi
“Không”.
Lâm Hàn lắc đầu, không hề bất ngờ. Ngụy Vũ xuất hiện vẫn nằm trong dự liệu của anh.
“Không?”
Ngụy Vũ và Châu Nguyệt Nguyệt đều sửng sốt.
“Lâm Hàn, anh đang giả vờ cái gì hả!”, Châu Nguyệt Nguyệt trợn tròn mắt: “Người sếp mà anh làm việc cho chính là tình địch của anh, chắc anh khó chịu lắm nhỉ, haha!”
Các đồng nghiệp đều bất ngờ, không tưởng tượng được Lâm Hàn và Ngụy Vũ lại có mối quan hệ như vậy.
“Bảo sao! Trưởng phòng Châu ngay ngày đầu tiên đã đì Lâm Hàn rồi, hóa ra là tình địch của tổng giám đốc Ngụy!”
“Lâm Hàn này đúng là số nhọ mà!”
“Nhọ hơn nữa là tổng giám đốc Ngụy định không chia hoa hồng trong vụ bệnh viện Nhân dân cho Lâm Hàn kia kìa!”
“Khác gì làm không công đâu!”
Đám người bàn tán xôn xao.
“Thôi, anh đã muốn thể diện, nói là không bất ngờ thì cũng được”, Ngụy Vũ mỉm cười, ánh mắt khinh khỉnh: “Đủ người rồi nhỉ, chúng ta cùng ăn thôi!”
Mọi người bắt đầu ăn, tất cả đều mời rượu Ngụy Vũ, khen Ngụy Vũ lên tận trời.
Ngụy Vũ hưởng thụ vô cùng.
Chỉ có Lâm Hàn ngồi một mình ăn cơm.
“Lâm Hàn, anh có biết lịch sự không vậy? Ai cũng mời rượu tổng giám đốc Ngụy rồi, sao anh lại không cụng ly hả?”, Châu Nguyệt Nguyệt lạnh lùng hỏi Lâm Hàn.
“Không muốn thì thôi chứ”, Ngụy Vũ phẩy tay, trêu tức: “Đây là Mao Đài ủ hầm, vị rất đậm đà, một bình tận mấy ngàn đó. Cho loại như anh ta uống thì phí quá!”
“Tổng giám đốc Ngụy thật hào phóng!”
“Không ngờ rượu này lai đắt như vậy, Lâm Hàn đúng là không biết gì!”
“Không chỉ rượu đâu, bàn đồ ăn này chắc phải tận mấy chục ngàn đó!”
Mọi người bàn tán.
“Bàn ăn này hết tám mươi ngàn”, Ngụy Vũ lên tiếng: “Là một bữa cơm hết sức bình thường ở nhà hàng Thúy Hồ”.
“Phòng vip của nhà hàng Thúy Hồ chia làm tám Các, bốn Tọa, hai Phòng. Nơi chúng ta ngồi là Thanh Trúc Các, là phòng vip bình thường nhất, nhưng một bữa ăn cũng tốn ít nhất năm mươi ngàn! Vẫn cao hơn so vác phòng vip ở nhà hàng khác!”
Đám người ngậm miệng, không dám lên tiếng mà nghe Ngụy Vũ nói chuyện, sợ chen ngang anh ta.
“Giá một bữa ăn ở bốn Tọa ít nhất là một trăm ngàn. Khi nào công ty chúng ta lớn mạnh thì tôi sẽ đưa mọi người đến Thanh Tuyền Tọa ăn thử. Nơi đó có nước suối chảy qua, vừa ăn vừa ngắm cảnh cũng rất hưởng thụ đó”.
“Thanh Tuyền Tọa?”
Tất cả đều mơ màng, tưởng tượng đến cảnh vừa ăn vừa ngắm cảnh.
“Tổng giám đốc Ngụy, vậy hai Phòng đó là gì ạ?”, Châu Nguyệt Nguyệt tò mò hỏi.
“Lần lượt là phòng Ngọa Long và phòng Tàng Hổ”, Ngụy Vũ giải thích.
“Giá của hai phòng này ít nhất phải năm trăm ngàn trở lên, mà không những phải có tiền đâu, còn cần cả thân phận nữa. Toàn là quan chức cán bộ cấp cao hay thương nhân có lương ít nhất trăm triệu mới đủ tư cách vào đó ăn”.
“Bố tôi từng có vinh hạnh được ăn ở phòng Tàng Hổ một lần, về nói với tôi rằng nếu đời này được tổ chức tiệc rượu tại phòng Ngọa Long, Tàng Hổ thì cũng thỏa mãn!”
Sắc mặt của Ngụy Vũ tràn đầy mong chờ, anh ta rất muốn ăn ở hai phòng đó.
Ăn ở đó đại diện cho thân phận và địa vị của bản thân.
“Cán bộ cấp cao, lương trên trăm triệu?”, hai mắt Châu Nguyệt Nguyệt mở to, đây đều là những người cô ta chưa bao giờ tưởng tượng đến.
Cô ta nhìn sang chỗ khác, thấy Lâm Hàn không nói gì, bèn lên tiếng:
“Lâm Hàn, anh nghe đến ngốc rồi phải không? Một bữa cơm từ năm trăm ngàn đổ lên, chắc là chuyện anh không bao giờ dám nghĩ ha!”
“Cái loại người như anh mà mời tôi ăn cơm ở Thanh Trúc Các thì chắc tôi sẽ thay đổi suy nghĩ về anh đấy. Nhưng chắc là chẳng bao giờ đâu!”
Châu Nguyệt Nguyệt châm chọc.
“Nhưng sao tôi phải mời cô ăn cơm cơ?”, Lâm Hàn hỏi ngược.
Câu nói này khiến Châu Nguyệt Nguyệt đơ ra, không biết nên đáp trả thế nào.
“Nguyệt Nguyệt, đừng nói chuyện với Lâm Hàn nữa. Anh ta chưa đến nơi nào sang trọng như thế này bao giờ, để anh ta yên tĩnh ăn, trải nghiệm cuộc sống của người giàu được không hả?”
Ngụy Vũ trêu chọc, lại hỏi: “Có phải cô thích anh trai Rolls-Royce đang hot trên mạng không?”
“Vâng, sao thế ạ?”
Mắt Châu Nguyệt Nguyệt sáng lên, lại bổ sung thêm: “Không phải thích, mà là yêu! Em là fan não tàn của anh ấy, đáng tiếng chỉ có hai đoạn clip về anh ấy, thật là khiêm tốn quá!”
“Haha”, Ngụy Vũ mỉm cười: “Lúc đặt phòng, tôi nghe thấy nhân viên bảo anh trai Rolls-Royce từng đến đây ăn cơm đó! Nói không chừng cô sẽ gặp được đấy!”
“Sao cơ?!”
Châu Nguyệt Nguyệt kích động đứng dậy: “Nam thần của em đến đây ăn cơm sao?! Aaaa, em mà đến sớm mấy hôm là có khi sẽ gặp được ấy!”
Cô ta hối hận vô cùng, lại nói: “Không được, khi nào ăn xong em sẽ đi tìm nhân viên hỏi xem. Nam thần của em chắc chắn sẽ đẹp trai và có khí chất lắm!”
Ngụy Vũ lắc đầu, không ngờ anh trai Rolls-Royce này lại khiến Châu Nguyệt Nguyệt si mê đến thế.
Nhưng nghĩ cũng đúng, ai mà không thích người có nhiều tiền lại còn giàu chứ?
“Ừm, chúng ta ăn cũng tàm tạm rồi đấy. Tôi có hai chuyện cần tuyên bố đây”, Ngụy Vũ đột nhiên trở lên nghiêm túc.
Tất cả mọi người lập tức im lặng.
“Chúng ta đã thành công triển khai hợp tác với bệnh viện Nhân dân, thiết bị đã được bán đi, chỉ cần chờ tiền về thôi”, Ngụy Vũ lên tiếng.
“Thị trường này sẽ cho chúng ta khoảng một triệu tiền lợi nhuận, mà tương lai bệnh viện Nhân dân sẽ mua thiết bị của chúng ta lâu dài, lợi nhuận có thể sẽ lên đến hàng chục triệu”.
Nghe vậy, ánh mắt của đám người đều lộ vẻ vui mừng.
“Chuyện đầu tiên tôi muốn tuyên bố là, một triệu tiền lợi nhuận, tôi sẽ lấy ra năm trăm ngàn để chia cho các anh chị em ở đây, tháng sau sẽ chuyển vào lương của mọi người, bình quân mỗi người hơn hai mươi ngàn”.
“Tổng giám đốc Ngụy muôn năm!”
“Tổng giám đốc Ngụy muôn năm!”
Ngụy Vũ vừa nói xong, đám người đã vỗ tay hoan hô không dứt.
Hai mươi ngàn tiền hoa hồng đâu phải con số nhỏ.
Ngụy Vũ bảo mọi người yên lặng, rồi nhìn Lâm Hàn, âm thanh đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Chuyện thứ hai chính là, Lâm Hàn, từ nay trở đi anh sẽ bị đuổi”.
Đám người sửng sốt.
Chỉ có Châu Nguyệt Nguyệt là nở nụ cười, Lâm Hàn bị đuổi thật đúng ý cô ta.
“Tại sao lại đuổi tôi? Tôi cho rằng mình chưa phạm phải lỗi gì từ khi đi làm cả”, Lâm Hàn hỏi.
“Không, anh đã phạm lỗi rồi. Ngay ngày đầu đi làm anh đã đến muộn”.
Ngụy Vũ nói tiếp: “Hơn nữa, thời kỳ thử việc của công ty là ba tháng. Trong mấy ngày anh đi làm, tôi quan sát thấy anh không phù hợp với yêu cầu của công ty nên tôi có quyền đuổi anh”.
“Vậy tiền lương?”, Lâm Hàn hỏi.
“Lương?”, Châu Nguyệt Nguyệt ngẩn người, rồi quát lên: “Lâm Hàn, anh mới đi làm chưa được một tuần mà đã bị đuổi, lại còn mặt dày đòi lương hả? Anh đùa tôi à!”
“Hợp đồng với bệnh viện Nhân dân là do tôi ký, tại sao tôi không được lấy tiền?”
“Là anh ký, nhưng chẳng qua anh chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi. Nếu không phải tổng giám đốc Ngụy đi lại mấy lần thì anh nghĩ anh ký được chắc?”
Châu Nguyệt Nguyệt nhìn Lâm Hàn như một kẻ ngốc.
“Lâm Hàn, theo lý thì anh không có lương đâu. Nhưng tôi thấy anh đáng thương nên sẽ cho anh một trăm tệ coi như là tiền công mấy ngày nay!”, Ngụy Vũ cười nhẹ
Chương 33: Xôi hỏng bỏng không
“Hơn một trăm tệ!”
“Haha, tổng giám đốc Ngụy đang đuổi khéo ăn mày đấy à?”
“Lâm Hàn này đúng là ăn mày thật mà?”
Đám đồng nghiệp cùng cười phá lên.
“Dĩ nhiên, nếu anh không muốn bị đuổi thì vẫn còn một lựa chọn khác”, giọng nói của Ngụy Vũ đột nhiên thay đổi.
“Dương Lệ là người tôi theo đuổi suốt bốn năm ròng, từ năm nhất đại học”,
“Tôi chỉ đi du học có một năm mà nữ thần của tôi đã lấy một kẻ nghèo kiết xác như anh làm chồng! Thật sự là quá phẫn nộ mà!”
Ánh mắt Ngụy Vũ chứa đầy sự phẫn nộ, anh ta nắm chặt tay lại:
“Lựa chọn tôi cho chính chính là, ly hôn với Dương Lệ. Chỉ cần anh ly hôn với cô ấy thì tôi sẽ không đuổi anh đi, thậm chí còn cho luôn anh năm trăm ngàn tiền lợi nhuận kia”.
“Lâm Hàn, năm trăm ngàn với anh không phải là con số nhỏ đâu, hãy suy nghĩ đi!”
“Anh bị ngu à?”, Lâm Hàn nhạo báng Ngụy Vũ.
Dương Lệ là người mà Lâm Hàn anh quyết định sẽ ở bên cả đời, Lâm Hàn là chuyện anh chưa bao giờ nghĩ đến.
“Lâm Hàn, năm trăm ngàn đối với anh là con số không nhỏ đâu!”
Châu Nguyệt Nguyệt nói: “Có năm trăm ngàn, anh có thể mở một cửa hàng buôn bán nhỏ ở một huyện nhỏ, sinh sống thoải mái! Tôi mà là anh thì tôi sẽ ly hôn luôn!”
“Ai bảo trong đầu cô chỉ toàn tiền với tiền chứ”, Lâm Hàn khinh bỉ đáp.
“Anh...”
Châu Nguyệt Nguyệt tức đến không nói nên lời.
“Anh có biết xôi hỏng bỏng không là gì không?”, Lâm Hàn nhìn Ngụy Vũ.
“Tôi biết chứ”.
Ngụy Vũ mỉm cười: “Giờ anh đang có cảm giác đó chứ gì. Làm việc không công cho tôi, kiếm cho tôi lợi nhuận hàng triệu mà lại không được nhận một đồng nào! Đây chính là xôi hỏng bỏng không đấy! Không ngờ trên đời lại còn người ngu như anh, hahaha!”
“Lâm Hàn, tôi cho anh đúng mười giây để suy nghĩ, ly hôn với Dương Lệ, tôi sẽ cho anh năm trăm ngàn, còn không thì cút ngay đi cho tôi!”
Ngụy Vũ vừa nói xong thì chuông điện thoại của anh ta kêu lên.
Ngụy Vũ cầm lên xem, là số điện thoại của Lý Cường từ bệnh viện Nhân dân.
“Alo, viện trưởng Lý đó ạ!”, anh ta bấm nghe máy, nở nụ cười nhiệt tình:
“Công ty TNHH thiết bị trị liệu Hạo Vũ chúng tôi đã gửi các thiết bị tới bệnh viện Nhân dân rồi, viện trưởng Lý có hài lòng chứ ạ?”
“Tổng giám đốc Ngụy, chúng tôi sẽ hủy hợp tác với các anh. Số thiết bị đó đang trên đường hoàn trả lại rồi”, Lý Cường vô tình đáp lại.
“Hủy bỏ hợp đồng?!”
Ngụy Vũ nghe vậy thì đờ người ra.
“Tại... Tại sao lại hủy?”
Anh ta không dám tin: “Hơn nữa, viện trưởng Lý, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, nếu ông tự ý hủy bỏ thì phải đền tiền bồi thường cho chúng tôi đó”.
“Bồi thường? Haha, tôi chưa đòi cậu bồi thường là còn may đấy”, Lý Cường cười khẩy: “Thiết bị của các cậu có vấn đề về chất lượng, suýt nữa làm ảnh hưởng đến danh tiếng của bệnh viện chúng tôi kia kìa!”
“Không thể nào! Thiết bị của chúng tôi đều được kiểm tra nghiêm ngặt, không thể nào có vấn đề được!”, Ngụy Vũ lắc đầu.
“Tôi nói có vấn đề chính là có vấn đề”.
Thái độ của Lý Cường rất ngang ngược: “Có vô số bên sản xuất thiết bị trị liệu kìa, thiếu nhà cậu chả mất đi đâu được! Từ hôm nay, bệnh viện Nhân dân sẽ không hợp tác với công ty TNHH thiết bị trị liệu Hạo Vũ nữa, đồng thời, chúng tôi cũng sẽ thông báo tin này ra ngoài”.
Câu nói cuối cùng không khác nào sét đánh ngang tai.
Sắc mặt anh ta trắng bệch.
Bệnh viện Nhân dân là bệnh viện lớn nhất thành phố Đông Hải, có thể nói là đứng hàng đầu trong giới y học thành phố, vô cùng có uy vọng.
Nếu Lý Cường thông báo vấn đề thiết bị có chất lượng không đảm bảo ra ngoài thì công ty của anh ta sẽ rất khó mà đứng vững trong ngành này được!
Thứ chờ đợi anh ta chính là phá sản!
“Viện trưởng Lý!”
Ngụy Vũ lập tức nói: “Tôi xin thừa nhận việc thiết bị có vấn đề, hợp đồng hủy cũng được, tôi chỉ xin ông một việc, đó là đừng lan truyền tin này ra ngoài! Nếu không thì công ty tôi sẽ rơi vào đường cùng mất! Viện trưởng Lý...”
Tút tút tút!
Anh ta còn chưa nói xong thì đầu dây bên kia đã cúp máy.
“Sao lại như vậy được...”
Ngụy Vũ cảm thấy người mình mềm nhũn, ngồi bệt trên ghế, hai mắt vô hồn, miệng liên tục nói:
“Sao lại như vậy được, thiết bị trị liệu không thể có vấn đề được, tại sao lại như thế...”
Lúc này, anh ta có cảm giác đang từ trên thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.
Vốn anh ta còn đang vui mừng vì ăn được miếng thịt béo bở là bệnh viện Nhân dân.
Nhưng một cuộc điện thoại của Lý Cường giống như một gáo nước lạnh tạt thẳng lên đầu anh ta, khiến anh ta lạnh thấu xương.
Hiện giờ tất cả mọi người đều im lặng, ruột đau như cắt.
Lý Cường hủy bỏ hợp đồng, hai mươi ngàn tiền hoa hồng của bọn họ cũng tan thành mây khói.
“Anh có biết xôi hỏng bỏng không là gì không?”, Lâm Hàn nhìn Ngụy Vũ, một lần nữa đưa ra câu hỏi.
Anh tin rằng Ngụy Vũ sẽ hiểu thấu được ý nghĩa của câu này.
“Lâm Hàn, anh có biết điều không vậy! Sao lại còn móc mỉa ở đây hả!”
Châu Nguyệt Nguyệt lạnh lùng trách móc: “Công ty gặp phải chuyện này, chúng ta nên đồng tâm hiệp lực đối mặt chứ không phải như anh!”
“Tôi đã bị đuổi rồi, đâu còn là nhân viên công ty, thích móc mỉa có được không?”, Lâm Hàn cười đáp.
“Anh... Tức chết mất thôi!”
Châu Nguyệt Nguyệt nghiến răng: “Không tức không tức, không nên tức giận vì cái tên nghèo hèn này, tức sẽ sinh ra nếp nhăn. Chỉ cần xem ảnh nam thần thì mình sẽ ổn thôi!”
Cô ta rút điện thoại ra, mở đoạn clip về anh trai Rolls-Royce rồi xem, tâm trạng đúng là đã ổn hơn rất nhiều.
“Đúng là nam thần cũng có tác dụng trị liệu!”
Châu Nguyệt Nguyệt than thở: “Công ty gặp khó khăn, đoạn clip của nam thần đã cho mình thật nhiều sự cổ vũ. Anh ấy chính là ánh dương trong lòng mình. Chút thất bại này có là gì chứ?”
Tâm trạng của cô ta bất chợt tốt hơn hẳn.
Két két.
Cửa phòng vip đột nhiên bị mở ra, bốn năm nhân viên phục vụ cùng đi vào.
Tất cả đều là phái nữ. Họ mặc đồng phục màu tím, lộ ra đôi chân dài miên man. Ai cũng cao ráo, khuôn mặt mang vẻ ngại ngùng và kích động.
“Các cô vào đây làm gì? Không thấy chúng tôi đang ăn cơm à?”, Châu Nguyệt Nguyệt chau mày hỏi.
“Xin lỗi đã làm phiền anh chị”.
Một người nhân viên lên tiếng.
Nhân viên này chính là người đã dẫn Lâm Hàn vào Thanh Trúc Các.
“Ừm, anh trai Rolls-Royce, em có thể xin chữ ký của anh không ạ?”
Nhân viên phục vụ nhìn thẳng vào Lâm Hàn, sắc mặt ngại ngùng, lấy dũng khí nói.
“Đúng vậy! Chúng em đều là fan của anh, anh ký tên cho chúng em đi!”
“Anh trai Rolls-Royce, em thích anh lắm đó!”
Mấy nhân viên phục vụ nhao nhao nói, nhìn Lâm Hàn, ánh mắt lấp lánh.
“Anh... anh trai Rolls-Royce?!”
Châu Nguyệt Nguyệt trợn trừng mắt: “Ở đâu cơ! Nam thần của tôi đâu! Anh ấy cũng ở trong này sao?!”
Cô ta như một thiếu nữ đang yêu, ánh mắt dò khắp phòng, nhưng tất cả đều là đồng nghiệp, làm gì có anh trai Rolls-Royce?
“Đám nhân viên này bị điên hay sao!”, Châu Nguyệt Nguyệt lắc đầu.
Mà một nhân viên trong đó đã bước đến trước mặt Lâm Hàn, chìa lòng bàn tay trắng nõn ra.
Tim cô ta đập liên hồn, đỏ mặt nói:
“Anh trai Rolls-Royce, em không mang giấy theo. Anh... Anh ký luôn vào lòng bàn tay em đi ạ!”
Chương 34: Lâm Hàn, anh có cần mặt mũi không vậy!
Lâm Hàn lắc đầu cười, nhận lấy cây bút, chuẩn bị ký tên.
Nhưng do anh trai chạy Rolls-Royce có quá nhiều nét nên Lâm Hàn đã dứt khoát viết luôn chữ “Hàn” vào lòng bàn tay của người phục vụ.
“Cảm ơn anh trai chạy Rolls-Royce! Nét chữ của anh phóng khoáng như anh vậy đấy!”
Người phục vụ có được chữ ký xong thì vui mừng, hưng phấn đến mức muốn nhảy cẫng lên.
Cô ấy quyết định cả đời này đều không rửa tay nữa, giữ lại chữ ký của anh trai chạy Rolls-Royce.
“Anh ta mà là anh trai chạy Rolls-Royce á?”
Châu Nguyệt Nguyệt ngơ ngác, trố cả mắt ra nhìn Lâm Hàn với vẻ khó mà tin được.
Lúc này, lại có thêm một người phục vụ khác đi đến, căng thẳng cắn đôi môi mỏng, xấu hổ nói:
“Anh trai chạy Rolls-Royce, anh là nam thần của em, anh có thể ký tặng em một chữ không?”
Cô ấy vươn bàn tay ra, hướng lòng bàn tay lên trên.
Lâm Hàn cầm bút lên, chuẩn bị ký tên.
“Lâm Hàn, anh có cần mặt mũi nữa không vậy!”
Châu Nguyệt Nguyệt cướp lấy cây bút ký tên trong tay Lâm Hàn, lạnh lùng nhìn Lâm Hàn:
“Cái tên nghèo khố rách áo ôm như anh, làm sao lại là anh trai chạy Rolls-Royce được? Sao anh dám mạo danh thành nam thần của tôi? Người như anh, nhân phẩm bại hoại, quả là vô liêm sỉ!”
“Cô làm cái gì thế? Sao lại nói nam thần của chúng tôi như vậy?”, người phục vụ muốn xin chữ ký kia tỏ vẻ bất mãn:
“Cô chưa từng gặp anh trai chạy Rolls-Royce, nhưng bọn tôi gặp rồi, hồi trước anh trai chạy Rolls-Royce còn đến phòng Ngọa Long của nhà hàng Thúy Hồ dùng bữa đấy!”
“Đúng đấy, cô mà dám xấc xược với thần tượng của tôi, đừng trách tôi không khách khí!”
“Cùng lắm thì không cần công việc nữa, cũng không thể để cô sỉ nhục thần tượng của tôi được!”
Mấy cô nhân viên phục vụ đó đột nhiên xù cả lông lên.
“Anh ta á? Lại còn dùng bữa ở phòng Ngọa Long sao, cười chết mất!”, Châu Nguyệt Nguyệt chỉ vào Lâm Hàn mà cười nhạo.
“Một tên lái xe Ngũ Lăng Hoành Quang, làm gì có tư cách dùng bữa ở phòng Ngọa Long? Một bữa ăn ở phòng Ngọa Long ít nhất cũng phải năm trăm ngàn tệ, đến giám đốc Ngụy của chúng tôi còn không nỡ dùng bữa ở đó, tên nghèo kiết xác này làm sao dùng bữa ở đó nổi?”
“Hừ, ếch ngồi đáy giếng!”, một người phục vụ trợn ngược mắt, nói: “Anh trai chạy Rolls-Royce đến phòng Ngọa Long dùng bữa, bọn tôi đều có chụp ảnh lại hết đấy! Còn có ảnh anh ấy đi nữa!”
Người phục vụ lấy điện thoại ra, mở bộ sưu tập, lướt một lượt trước mắt Châu Nguyệt Nguyệt cho cô ta xem.
Trong đó là ảnh Lâm Hàn đang dùng bữa, ăn tiệc trong phòng Ngọa Long, còn có mấy bức ảnh Lâm Hàn bước ra từ quán ăn, lên chiếc xe Rolls-Royce.
“Đây... Sao lại thế được!”
Châu Nguyệt Nguyệt như bị sét đánh, kinh ngạc mà lùi về sau mấy bước, chiếc ghế bị cô ta xô phải, đổ ngược ra sau.
“Không thể nào!”
“Lâm Hàn là tên nghèo kiết xác, sao có thể là nam thần mà tôi ngày đêm mong nhớ được!”
“Sao có thể là anh trai chạy Rolls-Royce mà tôi yêu được!”
Mấy đồng nghiệp của Lâm Hàn cũng đều ngơ ngác hết cả.
“Không phải chứ, Lâm Hàn là anh trai chạy Rolls-Royce?”
“Cả bộ quần áo trên người anh ta bây giờ cũng chẳng đáng được 200 tệ, còn chạy nổi Rolls-Royce?”
“Mà này, hình như bộ quần áo Lâm Hàn mặc hôm đầu tiên đi làm hơi giống với bộ quần áo mà anh trai chạy Rolls-Royce nổi tiếng trên mạng mặc nhỉ!”, có đồng nghiệp chợt nhớ ra.
“Giống gì mà giống! Tôi không tin, cái tên Lâm Hàn nghèo kiết xác này lại là anh trai chạy Rolls-Royce!”, Châu Nguyệt Nguyệt gào lớn, cô ta vẫn không chịu tin.
“Đợi đã, tôi nhớ buổi trưa hôm đó, tôi có chụp ảnh phòng làm việc của chúng ta để đăng lên tường”, một đồng nghiệp tên Thành rút điện thoại ra, mở trang cá nhân mình lên xem.
Trong đó có một bức ảnh cả phòng làm việc, anh ta phóng to bức ảnh đến chỗ Lâm Hàn.
Hôm đó, Lâm Hàn mặc một cái áo phông màu xám, chân đi một đôi giày Converse rất bình thường, đang nằm bò ra bàn ngủ.
“Đưa tôi xem nào!”
Châu Nguyệt Nguyệt giật lấy điện thoại, đặt lên bàn, lúc cô ta nhìn thấy đôi giày Converse, đôi mắt Châu Nguyệt Nguyệt trừng lên, thực sự ngơ cả người ra,
Video của anh trai chạy Rolls-Royce cô ta đã lướt thấy mấy lần rồi, đôi giày đó quá quen thuộc!
Chính là đôi giày Lâm Hàn đang đi đó!
Còn cả bộ quần áo, cũng là áo phông xám mà Lâm Hàn mặc!
Ầm ầm ầm!
Cả người cô ta run lên, lùi liên tiếp ba bước, điện thoại rớt cái bịch xuống đất!
“Phịch” một tiếng, cô ta ngã ngồi xuống sàn đất lạnh lẽo.
“Không thể nào, không thể nào, tên nghèo kiết xác Lâm Hàn này, sao có thể là anh trai chạy Rolls-Royce được...”
Ánh mắt Châu Nguyệt Nguyệt vô hồn, miệng vẫn lẩm bẩm, cả người chịu một đả kích rất lớn.
“Nam thần mà tôi ngày đêm mong nhớ, nhớ mãi không quên, thế mà lại là tên nghèo kiết xác hàng ngày đi làm cùng tôi...”
“Sao lại thế được!”
Đôi mắt của Châu Nguyệt Nguyệt lệ chảy thành dòng.
Cô ta có không muốn tin thế nào đi chăng nữa thì tất cả chứng cứ đều chỉ rõ, Lâm Hàn chính là anh trai chạy Rolls-Royce.
Ảnh của người phục vụ có thể là đã qua chỉnh sửa.
Nhưng trang cá nhân của đồng nghiệp tên Thành kia, Châu Nguyệt Nguyệt còn từng nhấn nút thích, đến bây giờ vẫn có chút ấn tượng, chắc chắn không thể là giả được!
“Tại sao... Tại sao anh lại là anh trai chạy Rolls-Royce?”
Châu Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu, vành mắt ngấn lệ nhìn Lâm Hàn:
“Anh có biết tôi thích anh trai chạy Rolls-Royce đến mức nào không? Vì anh ấy mà tôi lướt tất cả các video, xem đến mức sưng cả mắt!”
“Đêm nào tôi cũng nằm mơ đến cảnh nắm tay và hôn nhau với anh ấy!”
“Thậm chí tôi còn mơ cùng anh ấy tiến vào lễ đường kết hôn!”
“Tại sao... Tại sao nam thần của tôi, lại là tên nghèo kiết xác anh đây?”
“Trách tôi à?”, Lâm Hàn hỏi vặn.
Lâm Hàn từ đầu đến cuối vẫn luôn tự nhận rằng mình chẳng làm sai điều gì, tất cả đều là Châu Nguyệt Nguyệt đây đơn phương tình nguyện.
“Lâm Hàn mà lại là anh trai chạy Rolls-Royce á?”
Ngụy Vũ vừa chịu đả kích từ việc bệnh viện Nhân Dân hủy bỏ hợp tác, nay lại chịu thêm một cú sốc.
Anh ta nhìn Lâm Hàn mà không thể tin nổi: “Lâm Hàn này làm sao có thể là anh trai chạy Rolls-Royce được?”
“Hôm đó lần đầu tiên gặp anh ta, đến cái xe anh ta còn chẳng có, sao có thể tự nhiên nhảy đâu ra chiếc Rolls-Royce được?”
“Nếu chiếc Rolls-Royce đó thật sự là của Lâm Hàn...”
Nghĩ đến đây, Ngụy Vũ cảm thấy có một nỗi tuyệt vọng đâm thẳng vào tim.
Nếu Lâm Hàn thực sự có Rolls-Royce, thì Ngụy Vũ anh đây, còn có khả năng giành lại Dương lệ từ tay tình địch Lâm Hàn không?
Anh ta còn có năng lực ấy? Còn có vốn liếng ấy?
Cả người Ngụy Vũ từ trên xuống dưới tràn đầy cảm giác bất lực.
“Anh trai Rolls-Royce, mau ký tên cho tôi đi!”
“Đúng đấy!”
Mấy người phục vụ đó lại tiến lên.
Lâm Hàn không hề từ chối, ký tên cho từng người một, sau khi ký xong, Lâm Hàn đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Lúc này trong phòng bao, đồng nghiệp im lặng, Châu Nguyệt Nguyệt nghẹn ngào, đau lòng tuyệt vọng, sắc mặt Ngụy Vũ cũng khó coi.
Mọi người cứ trơ mắt nhìn Lâm Hàn rời đi, một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào trong lòng họ.
Sau khi rời khỏi nhà hàng Thúy Hồ, Lâm Hàn gọi xe về nhà.
Công việc của Hạo Vũ, Lâm Hàn đương nhiên không cần tiếp tục làm nữa, anh đang suy nghĩ xem có cần tìm thêm công việc khác không, hay là cứ rảnh rỗi một thời gian đã.
Vừa về đến nhà chưa được bao lâu, điện thoại vừa kết nối đã có cuộc gọi đến.
Lâm Hàn nhìn qua, hóa ra là ông bố vợ Dương Cảnh Đào.
“A lô, bố à”.
“Lâm Hàn, cho cậu 20 phút để đến ngã tư đường Trường Xuân”, quả nhiên là giọng của Dương Cảnh Đào truyền đến.
“Có chuyện gì không?”, Lâm Hàn tò mò hỏi.
“Bảo cậu đến thì cứ đến đi, lắm lời thế làm gì”, Dương Cảnh Đào sốt ruột nói.
“Được”.
Lâm Hàn cúp điện thoại, đi đến đường Trường Xuân.
Trong vòng 10 phút, Lâm Hàn đã đến nơi.
Chiếc xe Mercedes-Benz E350L mà anh tặng cho Dương Cảnh Đào đỗ bên lối rẽ ven đường, Dương Cảnh Đào đứng bên cạnh, sắc mặt có hơi khó coi.
Trước xe có một cụ già nằm trên mặt đất, vẻ mặt vặn vẹo, dường như đang phải chịu một nỗi đau đớn gì ghê gớm lắm.
Chương 35: Thân thủ của Lâm Hàn
“Bố, có chuyện gì vậy?”, Lâm Hàn hỏi ngay.
“Sao cậu lại chậm chạp như vậy?”, Dương Cảnh Đào rất bất mãn, liền chỉ vào ông già đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt đầy tức giận:
"Lão ta muốn ăn vạ".
“Ăn vạ?”
Lâm Hàn nhìn ông già đang nằm trên mặt đất, nét mặt méo mó, không giống như đang ăn vạ.
“Ông ơi, ông bị đụng ở đâu?”, Lâm Hàn quỳ xuống hỏi.
"Ở đây... Khụ khụ, đau chết tôi rồi! Khụ khụ khụ!"
Phổi của ông già hình như có vấn đề, vừa ho vừa mở ống quần ra, đầu gối trái đã đỏ tấy và sưng lên, nửa cẳng chân đang run rẩy.
“Nghiêm trọng vậy”, Lâm Hàn đoán chừng xương cốt của ông già đã nứt, liền lấy điện thoại ra: “Phải mau gọi xe cấp cứu đến cứu người, có chuyện gì thì để sau nói".
"Gọi cấp cứu cái gì chứ!"
Dương Cảnh Đào giật điện thoại của Lâm Hàn rồi lạnh lùng nói:
"Lão già này thấy tôi lái xe Mercedes-Benz, rõ ràng là đi qua cố tình đụng vào, cho đáng đời! Muốn gọi cấp cứu thì bảo lão ta tự gọi!"
"Cái ông này, tôi không ăn vạ mà!"
Ông già nói: "Tôi vừa qua đường lúc có tín hiệu đèn giao thông, rõ ràng là ông vượt đèn đỏ! Khụ khụ khụ, ông này, tuy rằng nhà tôi không có tiền, nhưng tôi đều dựa vào chính bàn tay của mình để kiếm ra tiền, tôi không bao giờ làm những việc như ăn vạ mà ông nói!"
"Hừm, đừng có mà nói bậy!"
Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng cảm thấy chột dạ, liền nói: "Trong xã hội này đầy rẫy những kẻ giống như ông, cố tình đụng phải xe hạng sang để ăn vạ! Ông quả nhiên có kinh nghiệm, nhìn thấy không có camera giám sát liền xông lên để không lưu lại bằng chứng được!"
"Lâm Hàn, cậu ở đây chờ cảnh sát giao thông tới xử lý chuyện này! Tôi còn có việc phải làm", Dương Cảnh Đào nói xong liền định rời đi.
Lâm Hàn ngay lập tức ngăn Dương Cảnh Đào:
"Bố à, chuyện này cả hai bên đều có lý, chúng ta hãy chờ cảnh sát giao thông tới! Bố không thể cứ như vậy bỏ đi được!"
"Tại sao tôi không thể đi hả?"
Dương Cảnh Đào nhìn thẳng Lâm Hàn, lớn tiếng nói: "Cậu đúng là đồ bỏ đi, ở nhà họ Dương của tôi lâu như vậy, tôi cho cậu ăn cho cậu uống, bây giờ tôi có chút chuyện cậu lại không giúp tôi giải quyết sao?"
Lâm Hàn chợt hiểu ra, mười phần thì hết tám phần là Dương Cảnh Đào đã vượt đèn đỏ và đụng vào ông già kia.
Ông ta gọi Lâm Hàn đến chỉ vì muốn Lâm Hàn phải chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra.
“Bố, con có thể giúp bố giải quyết chuyện này”, Lâm Hàn lạnh lùng nói:
"Nhưng nếu thật sự đã đụng phải người ta thì nhất định không được chạy trốn, nếu bây giờ bố chạy trốn thì sẽ phải ngồi tù!"
“Tôi nói rồi, tôi không có đụng ai hết, chính là lão ta đến ăn vạ thôi!”, Dương Cảnh Đào lớn tiếng nói.
“Ông này, tôi thề với lương tâm của mình, nếu tôi cố tình ăn vạ ông thì sẽ bị sấm sét đánh chết!”, ông già nằm trên mặt đất bật khóc:
"Cho dù có tiền cũng không được ăn hiếp người khác như thế! Rõ ràng là vượt đèn đỏ, còn phải nói là tôi ăn vạ mới chịu được hay sao! Ây da, đau chết đi được! Khụ khụ khụ khụ..."
Ông già lại không ngừng ho.
"Bố à, con không biết rốt cuộc là bố có đụng người ta hay không".
Nét mặt của Lâm Hàn không cảm xúc, anh nói: "Nhưng bây giờ bố không thể đi. Khi cảnh sát giao thông đến, mọi thứ sẽ được đưa ra ánh sáng. Nếu bố thật sự đụng vào người ta mà bỏ đi thì bố sẽ phải vào tù. Con làm thế này là vì muốn tốt cho bố thôi".
"Lâm Hàn, cái thằng bỏ đi này, cậu đang muốn leo lên đầu tôi ngồi phải không?"
Dương Cảnh Đào gầm lên thu hút rất nhiều ánh nhìn của người qua đường: "Cậu đến nhà họ Dương của tôi cũng không có đóng góp gì, ngày nào cũng chỉ biết ăn không ngồi rồi, bây giờ còn dám chống lại tôi, cậu có phải là con người không! Tránh ra, tôi phải đi!"
Dương Cảnh Đào tiến lên một bước.
Lâm Hàn đưa tay ra và nắm lấy cổ tay của Dương Cảnh Đào.
“Ây da... đau!”
Dương Cảnh Đào hít vào một hơi, cảm thấy cổ tay như bị kẹp sắt kẹp chặt, không cử động được, rất đau.
“Thằng nhóc này trông gầy yếu, sao lại có sức lực mạnh như vậy!”, Dương Cảnh Đào kỳ quái liếc nhìn Lâm Hàn.
Làm sao ông ta có thể biết được sự giáo dục của gia đình đối với Lâm Hàn từ nhỏ chính là sự phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, thể chất và nghệ thuật, không chỉ là tài năng, mà ngay cả thân thủ của Lâm Hàn cũng rất nhanh và mạnh.
Từ khi còn nhỏ thì anh đã được huấn luyện với cường độ mà không một người bình thường nào có thể chịu nổi.
Lâm Hàn cho rằng dựa vào thân thủ của mình thì cho dù trước mặt có hơn một chục tên đầu gấu anh vẫn có thể giải quyết dễ dàng.
“Bỏ tôi ra!”
Dương Cảnh Đào cố gắng thoát khỏi lòng bàn tay của Lâm Hàn, nhưng ông ta không thể nào di chuyển được.
“Nhóc con, cậu thật là hỗn hào, còn muốn đánh bố vợ của mình hay sao?”, Dương Cảnh Đào trừng mắt nhìn Lâm Hàn, trong mắt bừng bừng lửa giận.
"Bố, con chỉ muốn tốt cho bố mà thôi".
Thái độ của Lâm Hàn rất kiên quyết: "Con sẽ không để cho bố đi trước khi cảnh sát giao thông đến, con không thể để cho bố từ việc vướng phải một vụ tai nạn xe bình thường lại trở thành một vụ đụng người rồi chạy trốn!"
Anh lại liếc nhìn ông già đang đau đớn nằm trên mặt đất và nói:
"Khi về nhà bố muốn mắng con, chế nhạo con hay đuổi con ra khỏi nhà cũng được, Lâm Hàn này có thể chịu đựng hết, bởi vì bố là bố của con và Tiểu Lệ".
"Bố gọi cho con vì bố muốn con phải gánh vác chuyện này thay cho bố, con biết điều đó. Nhưng hành vi của bố đã làm tổn thương người khác. Con không thể để cho bố phạm sai lầm hết lần này đến lần khác!"
“Cậu…”
Nghe vậy, Dương Cảnh Đào tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, ông ta thở dài nói: "Tại sao tôi lại có một thằng con rể vô dụng như thế này chứ? Chút chuyện cỏn con này mà cũng không xử lý được sao?"
Một lúc sau, cảnh sát giao thông đến, ý nghĩ muốn rời đi của Dương Cảnh Đào cuối cùng cũng đã biến mất.
Mười phút sau, cảnh sát giao thông đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
"Chủ xe vượt đèn đỏ rồi va chạm vào người khác thì phải hoàn toàn chịu trách nhiệm, việc giám sát đã được quay phim lại", người cảnh sát giao thông tịch thu bằng lái xe và nói:
"Xe cấp cứu sẽ đến sau và đưa những người bị thương đến bệnh viện. Việc mua bảo hiểm hay trả tiền bồi thường là do tùy ông quyết định. Ha ha, ông vẫn còn có ý thức tuân thủ pháp luật tốt đấy, không hề bỏ trốn".
"Một chủ xe ô tô hai ngày trước đã vượt đèn đỏ và đụng vào một người trên đường, sau đó chạy trốn. Anh ta bị cảnh sát bắt chỉ trong vòng hai giờ. Anh ta hiện đã sẵn sàng ra tòa và vào tù rồi".
Nghe vậy, Dương Cảnh Đào cúi đầu xấu hổ.
Lâm Hàn bất lực mỉm cười, ông bố vợ của anh vẫn có chút lo lắng, ngay khi chiếc xe được đưa cho ông ta thì hôm sau ông ta đã vượt đèn đỏ và đụng phải người khác rồi.
Đương nhiên, Lâm Hàn cũng sẽ không bỏ bê ông già bị thương, anh để Dương Cảnh Đào lái xe về nhà, còn Lâm Hàn bắt xe cấp cứu đi cùng ông già kia đến bệnh viện.
Hai giờ sau, vết thương trên cơ thể ông già đã được xử lý.
“Bác sĩ, vết thương có nặng lắm không?”, Lâm Hàn hỏi khi bác sĩ bước ra ngoài.
"Cậu Lâm đừng lo lắng, ông ấy chỉ bị nứt xương, nghỉ ngơi vài tháng thì sẽ không sao đâu. Sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng!", bác sĩ cười nói.
Ngay khi Lâm Hàn đến bệnh viện, Lý Cường đã nhận được tin báo và ngay lập tức sắp xếp một bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình giỏi nhất cho Lâm Hàn.
Vì mối quan hệ với Lý Cường, các bác sĩ trong bệnh viện rất tôn trọng Lâm Hàn.
“Thật tốt quá”, Lâm Hàn thở phào nhẹ nhõm bước vào phòng bệnh.
"Chàng trai, lần này cám ơn cậu nhiều lắm! Khụ khụ...", nhìn thấy Lâm Hàn, ông già cảm kích nói:
"Các người đều là người có tiền, đụng phải người khác, nếu như có quan hệ thì cũng không phải tốn tiền bồi thường! Nếu như các người có nói tôi ăn vạ, thì tôi cũng không chối nổi!"
"Đừng nói vậy, đó là lỗi của chúng tôi. Chúng tôi đã đụng vào ông. Ông nói lời cảm ơn, vậy chúng tôi cũng nên nói lời cảm ơn. Cảm ơn sự rộng lượng bỏ qua của ông", Lâm Hàn nghiêm túc nói.
“Thật là một chàng trai lễ phép!”, ông già kêu lên, rồi nói: “Chàng trai, tôi có thể nhờ cậu một chuyện được không?"
"Có chuyện gì thì ông cứ nói".
Ông chủ của công ty Hạo Vũ chính là Nguỵ Vũ, người theo đuổi Dương Lệ lúc trước, cũng coi như là tình địch của Lâm Hàn.
Tuy Lâm Hàn không phải người xấu nhưng cũng không phải là thần thánh. Đương nhiên, anh không thể vô duyên vô cớ kiếm cho Nguỵ Vũ năm triệu tệ này.
“Vâng, cậu chủ Lâm. Vậy khoản tiền này tôi để ở đây trước. Có vấn đề gì thì cứ gọi cho tôi nhé”, Lý Cường ở đầu dây bên kia nói.
“Được”.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn tới công ty.
“Tin tốt đây!”
Trong cuộc họp buổi sáng, trước toàn thể công ty, Châu Nguyệt Nguyệt tuyên bố:
“Thị trường Bệnh viện Nhân Dân đã thuộc về chúng ta. Hôm nay, thiết bị trị liệu do công ty chúng ta sản xuất đã nhập kho của Bệnh viên Nhân Dân rồi!”
“Thật sao?!”
“Tốt quá rồi, Bệnh viên Nhân Dân chính là một miếng thịt béo bở!”
“Có thể gặm được khúc xương cứng này đủ để thấy công ty chúng ta có năng lực mạnh đến thế nào!”
“Cuối năm lại được thưởng thêm rồi!”
Mọi người bàn tán xôn xao, vui mừng phấn khởi.
“Có thể nắm được thị trường này là do sự nỗ lực của toàn thể nhân viên trong công ty. Không có đồng tâm hợp lực của tất cả mọi người thì có lẽ chúng ta không đạt được thành công như hôm nay!” Châu Nguyệt Nguyệt nói tiếp.
“Đúng vậy. Nhưng tôi cảm thấy Lâm Hàn là người bỏ ra nhiều công sức nhất”, một đồng nghiệp nói: “Dù sao hợp đồng cũng là do anh ta ký được”.
“Hả?”
Châu Nguyệt Nguyệt cau mày: “Tiểu Thành, anh nói câu này không đúng. Nếu không có sự cố gắng của chúng ta chạy đông chạy tây làm nền từ trước thì có thể ký được hợp đồng này không?”
“Lâm Hàn vừa mới vào làm ngày đầu tiên, may mắn được giao việc này nên mới ký được hợp đồng”.
“Đúng vậy. Nếu hôm đó công ty cử tôi đi thì tôi cũng ký được!”
“Chẳng qua Lâm Hàn may mắn thôi!”
Mấy người đồng nghiệp nhao nhao lên phản bác tiểu Thành.
Thấy thái độ quyết liệt của mọi người, tiểu Thành cúi đầu, không dám nói câu nào.
“Để chúc mừng niềm vui lớn này, tổng giám đốc của chúng ta đã quyết định, hôm nay mời mọi người đến nhà hàng Thuý Hồ ăn cơm! Ăn mừng một bữa!”, Châu Nguyệt Nguyệt lại nói tiếp.
“Nhà hàng Thuý Hồ?”
Nghe thấy cái tên này, ánh mắt mọi người đều sáng lên.
“Nhà hàng Thuý Hồ là nhà hàng sang trọng bậc nhất ở thành phố Đông Hải, tôi chưa từng được tới đó!”
“Nghe nói bưng bê ở đó lương một tháng cũng tám, chín ngàn còn cao hơn lương của chúng ta!”
“Thế mà lại có may mắn được đến nhà hàng Thuý Hồ ăn cơm!”
“Thật đáng mong đợi!”
“Nói thật, tôi cũng rất mong đợi. Từ trước đến nay tôi chưa từng đến nơi cao cấp như thế”, Châu Nguyệt Nguyệt nói:
“Được rồi. Mọi người bắt đầu đi thôi. Xe chở nhân viên chờ ở dưới lầu rồi!”
“Ok!”
Mọi người xuống lầu thì đã thấy ba chiếc xe Buick bảy chỗ chở nhân viên đang chờ sẵn. Sau khi lên xe thì đám người mới phát hiện không đủ chỗ ngồi mà thừa ra một người đang đứng bên đường.
Mà người thừa ra đó chính là Lâm Hàn.
“Lâm Hàn, tổng giám đốc đã dặn dò là anh lái Ngũ Lăng Hoành Quang mà đi”, Châu Nguyệt Nguyệt kéo rèm xe xuống, mở miệng chọc ghẹo:
“Dù sao, chiếc xe kia đã tặng cho anh rồi, anh không dùng thì rất lãng phí”.
“Trưởng phòng Châu, nơi cao cấp như sơn trang Thuý Hồ mà Lâm Hàn lái Ngũ Lăng Hoành Quang đến đó thì người giữ cổng sẽ cho vào sao?”, trong xe có đồng nghiệp chế giễu hỏi.
“Tôi cũng không biết”.
Châu Nguyệt Nguyệt lắc đầu, nói: “Lâm Hàn, nhanh lên nhé. Nơi cao cấp như Thanh Trúc các của sơn trang Thuý Hồ thì có khi cả đời anh mới có một cơ hội lần này đến đó ăn cơm thôi. Anh phải nắm cơ hội này cho thật chặt, đừng bỏ lỡ!”
Vừa nói xong, ba chiếc xe Buick rít lên mà đi.
Sau khi xe nhân viên đi rồi, Lâm Hàn mới gọi xe đến sơn trang Thuý Hồ.
Nửa tiếng sau, Lâm Hàn đã đến nhà hàng Thuý Hồ. Anh thản nhiên đi theo đường cũ mà vào.
“Chào mừng quý khách đến với nhà hàng Thuý Hồ! Lần này, quý khách đã đặt trước phòng bao nào rồi ạ?”, nhân viên phục vụ đi tới nhiệt tình chào hỏi.
“Cô quen tôi sao?”
Lâm Hàn bất ngờ nhìn nhân viên phục vụ.
Cô ta đang mặc đồng phục màu tím, đôi chân dài lộ ra ngoài làm nổi bật thân hình gợi cảm.
“Vâng, anh là người có tiếng như vậy, sao tôi có thể không biết ạ!”, nhân viên phục vụ cười nói.
“Tôi đã xem video về anh trai Rolls-Royce rất hot trên mạng. Hai ngày trước chính anh là người ngồi trên chiếc Rolls-Royce biển số 99999 đó từ nhà hàng chúng tôi đi ra nên tôi cũng đã được biết một chút về anh ạ!”
“Tuy rằng trên mạng không chụp được rõ, nhưng bóng lưng của anh ngày đó vẫn in đậm trong lòng tôi! Hơn nữa nghe nói anh còn có thể đánh guitar, thật sự là đa tài đa nghệ…”
Nói đến đây, ánh mắt nhân viên phục vụ sáng lấp lánh như sao.
Lâm Hàn bất đắc dĩ khẽ cười, nói: “Tôi đến phòng bao Thanh Trúc các”.
“Thanh Trúc các?”, nhân viên phục vụ hơi bất ngờ, Thanh Trúc các là phòng bao kém nhất của nhà hàng Thuý Hồ. Cô ta không ngờ Lâm Hàn sẽ đặt phòng Thanh Trúc các.
Tuy nói là phòng kém nhất nhưng so với những cửa hàng khác thì phòng đó đã có chất lượng rất cao rồi.
“Phòng đó là công ty tôi đặt”, Lâm Hàn giải thích nói.
“Hoá ra là thế, vậy mời anh đi theo tôi!”
Nhân viên phục vụ lập tức đưa Lâm Hàn đến Thanh Trúc các. Những đồng nghiệp khác đã tới từ sớm rồi.
“Ồ, Lâm Hàn đến rồi!”, Châu Nguyệt Nguyệt mở miệng: “Tôi sợ anh lái Ngũ Lăng Hoành Quang đến đây thì nhà hàng không cho vào nên đã chuẩn bị ra ngoài đón mà anh đã vào rồi. Nhanh ngồi xuống đi!”
Châu Nguyệt Nguyệt chỉ vào chỗ ngồi ở góc trong cùng.
Lâm Hàn đi đến chỗ đó ngồi xuống. Món ăn đã bày ra đầy bàn, đều là những món ăn đắt đỏ, súp yến bào ngư, kỳ nhông om tương, bánh cuốn vàng, gà nướng…
Mùi hương của đồ ăn toả ra khắp nơi khiến ai cũng muốn nhanh chóng được thưởng thức. Màu sắc của chúng cũng rất đẹp mắt và hấp dẫn.
Châu Nguyệt Nguyệt và những người khác đều không cưỡng nổi giơ điện thoại lên chụp vài bức đăng lên mạng xã hội.
“Ấy, Lâm Hàn, anh không chụp ảnh để đăng lên trang cá nhân sao?”
Có đồng nghiệp thấy Lâm Hàn ngồi im một chỗ thì tò mò hỏi.
Thời buổi này, vừa lên mâm là phải chụp ảnh, thế mà Lâm Hàn lại chẳng làm gì thế này thì rất hiếm gặp.
“À, chắc là lần đầu tiên đến nhà hàng Thuý Hồ, nhìn thấy nhiều đồ ăn đắt đỏ thế nên bị doạ sợ rồi”.
Châu Nguyệt Nguyệt vừa chụp ảnh vừa chế giễu nói:
“Chọn bừa một món ở đây cũng nhiều tiền hơn lương một tháng của anh ta. Hơn nữa anh ta như thế này, nếu chụp ảnh đăng lên trang cá nhân thì mấy người bạn kia có tin là Lâm Hàn đến nhà hàng Thuý Hồ ăn cơm hay không?”
“Nói cũng đúng!”
Mấy đồng nghiệp kia gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Thật sự, một bữa ở nhà hàng Thuý Hồ ít cũng phải năm, sáu mươi ngàn, đến cả cô ta cũng chỉ dám chụp ảnh chứ không dám đăng lên trang cá nhân.
Nếu để bạn bè biết một bữa ăn năm, sáu mươi ngàn chắc chắn sẽ phát điên lên.
“Lâm Hàn, không đăng lên trang cá nhân thì anh cũng chụp vài bức đi!”, Châu Nguyệt Nguyệt mở chức năng chỉnh sửa ảnh, vừa sửa ảnh vừa nói:
“Những món ăn này có lẽ là những món ăn ngon nhất trong đời anh đấy!”
“Không cần đâu”, Lâm Hàn lắc đầu.
“Trời ôi, đồ ngốc”, Châu Nguyệt Nguyệt trợn trắng mắt.
“Chào mọi người!”
Một giọng nói vang lên.
Ngoài cửa có một người đàn ông bước vào.
Người đến mặc một bộ vest, dáng người cao lớn, cơ bắp cuồn cuồn trong lớp quần áo đầy gợi cảm, chứng tỏ anh ta thường xuyên luyện tập và chăm chút vẻ ngoài. Kiểu đàn ông như thế này rất có sức hút với bất kỳ cô gái nào.
Người đó chính là Nguỵ Vũ!
“Tổng giám đốc Nguỵ đến rồi!”
“Chào tổng giám đốc Nguỵ!”
Các nhân viên đều đứng lên chào sếp lớn.
“Mọi người ngồi xuống đi!”, Nguỵ Vũ ra hiệu cho mọi người ngồi xuống. Anh ta tự đi đến ghế chủ toạ, ánh mắt nhìn đến Lâm Hàn, cười nói:
“Lâm Hàn, có phải anh rất bất ngờ, tổng giám đốc của anh lại là tôi, thiết bị trị liệu Hạo Vũ là công ty do tôi thành lập?”
Châu Nguyệt Nguyệt khinh thường nhìn Lâm Hàn. Cô ta biết, Lâm Hàn là tình địch của Nguỵ Vũ.
Trước đây Nguỵ Vũ che dấu rất kỹ, không để lộ ra thân phận. Bây giờ bỗng nhiên xuất hiện, Châu Nguyệt Nguyệt muốn nhìn vẻ kinh ngạc, khó xử và ngượng ngập trong ánh mắt của Lâm Hàn.
Chương 32: Anh bị đuổi
“Không”.
Lâm Hàn lắc đầu, không hề bất ngờ. Ngụy Vũ xuất hiện vẫn nằm trong dự liệu của anh.
“Không?”
Ngụy Vũ và Châu Nguyệt Nguyệt đều sửng sốt.
“Lâm Hàn, anh đang giả vờ cái gì hả!”, Châu Nguyệt Nguyệt trợn tròn mắt: “Người sếp mà anh làm việc cho chính là tình địch của anh, chắc anh khó chịu lắm nhỉ, haha!”
Các đồng nghiệp đều bất ngờ, không tưởng tượng được Lâm Hàn và Ngụy Vũ lại có mối quan hệ như vậy.
“Bảo sao! Trưởng phòng Châu ngay ngày đầu tiên đã đì Lâm Hàn rồi, hóa ra là tình địch của tổng giám đốc Ngụy!”
“Lâm Hàn này đúng là số nhọ mà!”
“Nhọ hơn nữa là tổng giám đốc Ngụy định không chia hoa hồng trong vụ bệnh viện Nhân dân cho Lâm Hàn kia kìa!”
“Khác gì làm không công đâu!”
Đám người bàn tán xôn xao.
“Thôi, anh đã muốn thể diện, nói là không bất ngờ thì cũng được”, Ngụy Vũ mỉm cười, ánh mắt khinh khỉnh: “Đủ người rồi nhỉ, chúng ta cùng ăn thôi!”
Mọi người bắt đầu ăn, tất cả đều mời rượu Ngụy Vũ, khen Ngụy Vũ lên tận trời.
Ngụy Vũ hưởng thụ vô cùng.
Chỉ có Lâm Hàn ngồi một mình ăn cơm.
“Lâm Hàn, anh có biết lịch sự không vậy? Ai cũng mời rượu tổng giám đốc Ngụy rồi, sao anh lại không cụng ly hả?”, Châu Nguyệt Nguyệt lạnh lùng hỏi Lâm Hàn.
“Không muốn thì thôi chứ”, Ngụy Vũ phẩy tay, trêu tức: “Đây là Mao Đài ủ hầm, vị rất đậm đà, một bình tận mấy ngàn đó. Cho loại như anh ta uống thì phí quá!”
“Tổng giám đốc Ngụy thật hào phóng!”
“Không ngờ rượu này lai đắt như vậy, Lâm Hàn đúng là không biết gì!”
“Không chỉ rượu đâu, bàn đồ ăn này chắc phải tận mấy chục ngàn đó!”
Mọi người bàn tán.
“Bàn ăn này hết tám mươi ngàn”, Ngụy Vũ lên tiếng: “Là một bữa cơm hết sức bình thường ở nhà hàng Thúy Hồ”.
“Phòng vip của nhà hàng Thúy Hồ chia làm tám Các, bốn Tọa, hai Phòng. Nơi chúng ta ngồi là Thanh Trúc Các, là phòng vip bình thường nhất, nhưng một bữa ăn cũng tốn ít nhất năm mươi ngàn! Vẫn cao hơn so vác phòng vip ở nhà hàng khác!”
Đám người ngậm miệng, không dám lên tiếng mà nghe Ngụy Vũ nói chuyện, sợ chen ngang anh ta.
“Giá một bữa ăn ở bốn Tọa ít nhất là một trăm ngàn. Khi nào công ty chúng ta lớn mạnh thì tôi sẽ đưa mọi người đến Thanh Tuyền Tọa ăn thử. Nơi đó có nước suối chảy qua, vừa ăn vừa ngắm cảnh cũng rất hưởng thụ đó”.
“Thanh Tuyền Tọa?”
Tất cả đều mơ màng, tưởng tượng đến cảnh vừa ăn vừa ngắm cảnh.
“Tổng giám đốc Ngụy, vậy hai Phòng đó là gì ạ?”, Châu Nguyệt Nguyệt tò mò hỏi.
“Lần lượt là phòng Ngọa Long và phòng Tàng Hổ”, Ngụy Vũ giải thích.
“Giá của hai phòng này ít nhất phải năm trăm ngàn trở lên, mà không những phải có tiền đâu, còn cần cả thân phận nữa. Toàn là quan chức cán bộ cấp cao hay thương nhân có lương ít nhất trăm triệu mới đủ tư cách vào đó ăn”.
“Bố tôi từng có vinh hạnh được ăn ở phòng Tàng Hổ một lần, về nói với tôi rằng nếu đời này được tổ chức tiệc rượu tại phòng Ngọa Long, Tàng Hổ thì cũng thỏa mãn!”
Sắc mặt của Ngụy Vũ tràn đầy mong chờ, anh ta rất muốn ăn ở hai phòng đó.
Ăn ở đó đại diện cho thân phận và địa vị của bản thân.
“Cán bộ cấp cao, lương trên trăm triệu?”, hai mắt Châu Nguyệt Nguyệt mở to, đây đều là những người cô ta chưa bao giờ tưởng tượng đến.
Cô ta nhìn sang chỗ khác, thấy Lâm Hàn không nói gì, bèn lên tiếng:
“Lâm Hàn, anh nghe đến ngốc rồi phải không? Một bữa cơm từ năm trăm ngàn đổ lên, chắc là chuyện anh không bao giờ dám nghĩ ha!”
“Cái loại người như anh mà mời tôi ăn cơm ở Thanh Trúc Các thì chắc tôi sẽ thay đổi suy nghĩ về anh đấy. Nhưng chắc là chẳng bao giờ đâu!”
Châu Nguyệt Nguyệt châm chọc.
“Nhưng sao tôi phải mời cô ăn cơm cơ?”, Lâm Hàn hỏi ngược.
Câu nói này khiến Châu Nguyệt Nguyệt đơ ra, không biết nên đáp trả thế nào.
“Nguyệt Nguyệt, đừng nói chuyện với Lâm Hàn nữa. Anh ta chưa đến nơi nào sang trọng như thế này bao giờ, để anh ta yên tĩnh ăn, trải nghiệm cuộc sống của người giàu được không hả?”
Ngụy Vũ trêu chọc, lại hỏi: “Có phải cô thích anh trai Rolls-Royce đang hot trên mạng không?”
“Vâng, sao thế ạ?”
Mắt Châu Nguyệt Nguyệt sáng lên, lại bổ sung thêm: “Không phải thích, mà là yêu! Em là fan não tàn của anh ấy, đáng tiếng chỉ có hai đoạn clip về anh ấy, thật là khiêm tốn quá!”
“Haha”, Ngụy Vũ mỉm cười: “Lúc đặt phòng, tôi nghe thấy nhân viên bảo anh trai Rolls-Royce từng đến đây ăn cơm đó! Nói không chừng cô sẽ gặp được đấy!”
“Sao cơ?!”
Châu Nguyệt Nguyệt kích động đứng dậy: “Nam thần của em đến đây ăn cơm sao?! Aaaa, em mà đến sớm mấy hôm là có khi sẽ gặp được ấy!”
Cô ta hối hận vô cùng, lại nói: “Không được, khi nào ăn xong em sẽ đi tìm nhân viên hỏi xem. Nam thần của em chắc chắn sẽ đẹp trai và có khí chất lắm!”
Ngụy Vũ lắc đầu, không ngờ anh trai Rolls-Royce này lại khiến Châu Nguyệt Nguyệt si mê đến thế.
Nhưng nghĩ cũng đúng, ai mà không thích người có nhiều tiền lại còn giàu chứ?
“Ừm, chúng ta ăn cũng tàm tạm rồi đấy. Tôi có hai chuyện cần tuyên bố đây”, Ngụy Vũ đột nhiên trở lên nghiêm túc.
Tất cả mọi người lập tức im lặng.
“Chúng ta đã thành công triển khai hợp tác với bệnh viện Nhân dân, thiết bị đã được bán đi, chỉ cần chờ tiền về thôi”, Ngụy Vũ lên tiếng.
“Thị trường này sẽ cho chúng ta khoảng một triệu tiền lợi nhuận, mà tương lai bệnh viện Nhân dân sẽ mua thiết bị của chúng ta lâu dài, lợi nhuận có thể sẽ lên đến hàng chục triệu”.
Nghe vậy, ánh mắt của đám người đều lộ vẻ vui mừng.
“Chuyện đầu tiên tôi muốn tuyên bố là, một triệu tiền lợi nhuận, tôi sẽ lấy ra năm trăm ngàn để chia cho các anh chị em ở đây, tháng sau sẽ chuyển vào lương của mọi người, bình quân mỗi người hơn hai mươi ngàn”.
“Tổng giám đốc Ngụy muôn năm!”
“Tổng giám đốc Ngụy muôn năm!”
Ngụy Vũ vừa nói xong, đám người đã vỗ tay hoan hô không dứt.
Hai mươi ngàn tiền hoa hồng đâu phải con số nhỏ.
Ngụy Vũ bảo mọi người yên lặng, rồi nhìn Lâm Hàn, âm thanh đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Chuyện thứ hai chính là, Lâm Hàn, từ nay trở đi anh sẽ bị đuổi”.
Đám người sửng sốt.
Chỉ có Châu Nguyệt Nguyệt là nở nụ cười, Lâm Hàn bị đuổi thật đúng ý cô ta.
“Tại sao lại đuổi tôi? Tôi cho rằng mình chưa phạm phải lỗi gì từ khi đi làm cả”, Lâm Hàn hỏi.
“Không, anh đã phạm lỗi rồi. Ngay ngày đầu đi làm anh đã đến muộn”.
Ngụy Vũ nói tiếp: “Hơn nữa, thời kỳ thử việc của công ty là ba tháng. Trong mấy ngày anh đi làm, tôi quan sát thấy anh không phù hợp với yêu cầu của công ty nên tôi có quyền đuổi anh”.
“Vậy tiền lương?”, Lâm Hàn hỏi.
“Lương?”, Châu Nguyệt Nguyệt ngẩn người, rồi quát lên: “Lâm Hàn, anh mới đi làm chưa được một tuần mà đã bị đuổi, lại còn mặt dày đòi lương hả? Anh đùa tôi à!”
“Hợp đồng với bệnh viện Nhân dân là do tôi ký, tại sao tôi không được lấy tiền?”
“Là anh ký, nhưng chẳng qua anh chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi. Nếu không phải tổng giám đốc Ngụy đi lại mấy lần thì anh nghĩ anh ký được chắc?”
Châu Nguyệt Nguyệt nhìn Lâm Hàn như một kẻ ngốc.
“Lâm Hàn, theo lý thì anh không có lương đâu. Nhưng tôi thấy anh đáng thương nên sẽ cho anh một trăm tệ coi như là tiền công mấy ngày nay!”, Ngụy Vũ cười nhẹ
Chương 33: Xôi hỏng bỏng không
“Hơn một trăm tệ!”
“Haha, tổng giám đốc Ngụy đang đuổi khéo ăn mày đấy à?”
“Lâm Hàn này đúng là ăn mày thật mà?”
Đám đồng nghiệp cùng cười phá lên.
“Dĩ nhiên, nếu anh không muốn bị đuổi thì vẫn còn một lựa chọn khác”, giọng nói của Ngụy Vũ đột nhiên thay đổi.
“Dương Lệ là người tôi theo đuổi suốt bốn năm ròng, từ năm nhất đại học”,
“Tôi chỉ đi du học có một năm mà nữ thần của tôi đã lấy một kẻ nghèo kiết xác như anh làm chồng! Thật sự là quá phẫn nộ mà!”
Ánh mắt Ngụy Vũ chứa đầy sự phẫn nộ, anh ta nắm chặt tay lại:
“Lựa chọn tôi cho chính chính là, ly hôn với Dương Lệ. Chỉ cần anh ly hôn với cô ấy thì tôi sẽ không đuổi anh đi, thậm chí còn cho luôn anh năm trăm ngàn tiền lợi nhuận kia”.
“Lâm Hàn, năm trăm ngàn với anh không phải là con số nhỏ đâu, hãy suy nghĩ đi!”
“Anh bị ngu à?”, Lâm Hàn nhạo báng Ngụy Vũ.
Dương Lệ là người mà Lâm Hàn anh quyết định sẽ ở bên cả đời, Lâm Hàn là chuyện anh chưa bao giờ nghĩ đến.
“Lâm Hàn, năm trăm ngàn đối với anh là con số không nhỏ đâu!”
Châu Nguyệt Nguyệt nói: “Có năm trăm ngàn, anh có thể mở một cửa hàng buôn bán nhỏ ở một huyện nhỏ, sinh sống thoải mái! Tôi mà là anh thì tôi sẽ ly hôn luôn!”
“Ai bảo trong đầu cô chỉ toàn tiền với tiền chứ”, Lâm Hàn khinh bỉ đáp.
“Anh...”
Châu Nguyệt Nguyệt tức đến không nói nên lời.
“Anh có biết xôi hỏng bỏng không là gì không?”, Lâm Hàn nhìn Ngụy Vũ.
“Tôi biết chứ”.
Ngụy Vũ mỉm cười: “Giờ anh đang có cảm giác đó chứ gì. Làm việc không công cho tôi, kiếm cho tôi lợi nhuận hàng triệu mà lại không được nhận một đồng nào! Đây chính là xôi hỏng bỏng không đấy! Không ngờ trên đời lại còn người ngu như anh, hahaha!”
“Lâm Hàn, tôi cho anh đúng mười giây để suy nghĩ, ly hôn với Dương Lệ, tôi sẽ cho anh năm trăm ngàn, còn không thì cút ngay đi cho tôi!”
Ngụy Vũ vừa nói xong thì chuông điện thoại của anh ta kêu lên.
Ngụy Vũ cầm lên xem, là số điện thoại của Lý Cường từ bệnh viện Nhân dân.
“Alo, viện trưởng Lý đó ạ!”, anh ta bấm nghe máy, nở nụ cười nhiệt tình:
“Công ty TNHH thiết bị trị liệu Hạo Vũ chúng tôi đã gửi các thiết bị tới bệnh viện Nhân dân rồi, viện trưởng Lý có hài lòng chứ ạ?”
“Tổng giám đốc Ngụy, chúng tôi sẽ hủy hợp tác với các anh. Số thiết bị đó đang trên đường hoàn trả lại rồi”, Lý Cường vô tình đáp lại.
“Hủy bỏ hợp đồng?!”
Ngụy Vũ nghe vậy thì đờ người ra.
“Tại... Tại sao lại hủy?”
Anh ta không dám tin: “Hơn nữa, viện trưởng Lý, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, nếu ông tự ý hủy bỏ thì phải đền tiền bồi thường cho chúng tôi đó”.
“Bồi thường? Haha, tôi chưa đòi cậu bồi thường là còn may đấy”, Lý Cường cười khẩy: “Thiết bị của các cậu có vấn đề về chất lượng, suýt nữa làm ảnh hưởng đến danh tiếng của bệnh viện chúng tôi kia kìa!”
“Không thể nào! Thiết bị của chúng tôi đều được kiểm tra nghiêm ngặt, không thể nào có vấn đề được!”, Ngụy Vũ lắc đầu.
“Tôi nói có vấn đề chính là có vấn đề”.
Thái độ của Lý Cường rất ngang ngược: “Có vô số bên sản xuất thiết bị trị liệu kìa, thiếu nhà cậu chả mất đi đâu được! Từ hôm nay, bệnh viện Nhân dân sẽ không hợp tác với công ty TNHH thiết bị trị liệu Hạo Vũ nữa, đồng thời, chúng tôi cũng sẽ thông báo tin này ra ngoài”.
Câu nói cuối cùng không khác nào sét đánh ngang tai.
Sắc mặt anh ta trắng bệch.
Bệnh viện Nhân dân là bệnh viện lớn nhất thành phố Đông Hải, có thể nói là đứng hàng đầu trong giới y học thành phố, vô cùng có uy vọng.
Nếu Lý Cường thông báo vấn đề thiết bị có chất lượng không đảm bảo ra ngoài thì công ty của anh ta sẽ rất khó mà đứng vững trong ngành này được!
Thứ chờ đợi anh ta chính là phá sản!
“Viện trưởng Lý!”
Ngụy Vũ lập tức nói: “Tôi xin thừa nhận việc thiết bị có vấn đề, hợp đồng hủy cũng được, tôi chỉ xin ông một việc, đó là đừng lan truyền tin này ra ngoài! Nếu không thì công ty tôi sẽ rơi vào đường cùng mất! Viện trưởng Lý...”
Tút tút tút!
Anh ta còn chưa nói xong thì đầu dây bên kia đã cúp máy.
“Sao lại như vậy được...”
Ngụy Vũ cảm thấy người mình mềm nhũn, ngồi bệt trên ghế, hai mắt vô hồn, miệng liên tục nói:
“Sao lại như vậy được, thiết bị trị liệu không thể có vấn đề được, tại sao lại như thế...”
Lúc này, anh ta có cảm giác đang từ trên thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.
Vốn anh ta còn đang vui mừng vì ăn được miếng thịt béo bở là bệnh viện Nhân dân.
Nhưng một cuộc điện thoại của Lý Cường giống như một gáo nước lạnh tạt thẳng lên đầu anh ta, khiến anh ta lạnh thấu xương.
Hiện giờ tất cả mọi người đều im lặng, ruột đau như cắt.
Lý Cường hủy bỏ hợp đồng, hai mươi ngàn tiền hoa hồng của bọn họ cũng tan thành mây khói.
“Anh có biết xôi hỏng bỏng không là gì không?”, Lâm Hàn nhìn Ngụy Vũ, một lần nữa đưa ra câu hỏi.
Anh tin rằng Ngụy Vũ sẽ hiểu thấu được ý nghĩa của câu này.
“Lâm Hàn, anh có biết điều không vậy! Sao lại còn móc mỉa ở đây hả!”
Châu Nguyệt Nguyệt lạnh lùng trách móc: “Công ty gặp phải chuyện này, chúng ta nên đồng tâm hiệp lực đối mặt chứ không phải như anh!”
“Tôi đã bị đuổi rồi, đâu còn là nhân viên công ty, thích móc mỉa có được không?”, Lâm Hàn cười đáp.
“Anh... Tức chết mất thôi!”
Châu Nguyệt Nguyệt nghiến răng: “Không tức không tức, không nên tức giận vì cái tên nghèo hèn này, tức sẽ sinh ra nếp nhăn. Chỉ cần xem ảnh nam thần thì mình sẽ ổn thôi!”
Cô ta rút điện thoại ra, mở đoạn clip về anh trai Rolls-Royce rồi xem, tâm trạng đúng là đã ổn hơn rất nhiều.
“Đúng là nam thần cũng có tác dụng trị liệu!”
Châu Nguyệt Nguyệt than thở: “Công ty gặp khó khăn, đoạn clip của nam thần đã cho mình thật nhiều sự cổ vũ. Anh ấy chính là ánh dương trong lòng mình. Chút thất bại này có là gì chứ?”
Tâm trạng của cô ta bất chợt tốt hơn hẳn.
Két két.
Cửa phòng vip đột nhiên bị mở ra, bốn năm nhân viên phục vụ cùng đi vào.
Tất cả đều là phái nữ. Họ mặc đồng phục màu tím, lộ ra đôi chân dài miên man. Ai cũng cao ráo, khuôn mặt mang vẻ ngại ngùng và kích động.
“Các cô vào đây làm gì? Không thấy chúng tôi đang ăn cơm à?”, Châu Nguyệt Nguyệt chau mày hỏi.
“Xin lỗi đã làm phiền anh chị”.
Một người nhân viên lên tiếng.
Nhân viên này chính là người đã dẫn Lâm Hàn vào Thanh Trúc Các.
“Ừm, anh trai Rolls-Royce, em có thể xin chữ ký của anh không ạ?”
Nhân viên phục vụ nhìn thẳng vào Lâm Hàn, sắc mặt ngại ngùng, lấy dũng khí nói.
“Đúng vậy! Chúng em đều là fan của anh, anh ký tên cho chúng em đi!”
“Anh trai Rolls-Royce, em thích anh lắm đó!”
Mấy nhân viên phục vụ nhao nhao nói, nhìn Lâm Hàn, ánh mắt lấp lánh.
“Anh... anh trai Rolls-Royce?!”
Châu Nguyệt Nguyệt trợn trừng mắt: “Ở đâu cơ! Nam thần của tôi đâu! Anh ấy cũng ở trong này sao?!”
Cô ta như một thiếu nữ đang yêu, ánh mắt dò khắp phòng, nhưng tất cả đều là đồng nghiệp, làm gì có anh trai Rolls-Royce?
“Đám nhân viên này bị điên hay sao!”, Châu Nguyệt Nguyệt lắc đầu.
Mà một nhân viên trong đó đã bước đến trước mặt Lâm Hàn, chìa lòng bàn tay trắng nõn ra.
Tim cô ta đập liên hồn, đỏ mặt nói:
“Anh trai Rolls-Royce, em không mang giấy theo. Anh... Anh ký luôn vào lòng bàn tay em đi ạ!”
Chương 34: Lâm Hàn, anh có cần mặt mũi không vậy!
Lâm Hàn lắc đầu cười, nhận lấy cây bút, chuẩn bị ký tên.
Nhưng do anh trai chạy Rolls-Royce có quá nhiều nét nên Lâm Hàn đã dứt khoát viết luôn chữ “Hàn” vào lòng bàn tay của người phục vụ.
“Cảm ơn anh trai chạy Rolls-Royce! Nét chữ của anh phóng khoáng như anh vậy đấy!”
Người phục vụ có được chữ ký xong thì vui mừng, hưng phấn đến mức muốn nhảy cẫng lên.
Cô ấy quyết định cả đời này đều không rửa tay nữa, giữ lại chữ ký của anh trai chạy Rolls-Royce.
“Anh ta mà là anh trai chạy Rolls-Royce á?”
Châu Nguyệt Nguyệt ngơ ngác, trố cả mắt ra nhìn Lâm Hàn với vẻ khó mà tin được.
Lúc này, lại có thêm một người phục vụ khác đi đến, căng thẳng cắn đôi môi mỏng, xấu hổ nói:
“Anh trai chạy Rolls-Royce, anh là nam thần của em, anh có thể ký tặng em một chữ không?”
Cô ấy vươn bàn tay ra, hướng lòng bàn tay lên trên.
Lâm Hàn cầm bút lên, chuẩn bị ký tên.
“Lâm Hàn, anh có cần mặt mũi nữa không vậy!”
Châu Nguyệt Nguyệt cướp lấy cây bút ký tên trong tay Lâm Hàn, lạnh lùng nhìn Lâm Hàn:
“Cái tên nghèo khố rách áo ôm như anh, làm sao lại là anh trai chạy Rolls-Royce được? Sao anh dám mạo danh thành nam thần của tôi? Người như anh, nhân phẩm bại hoại, quả là vô liêm sỉ!”
“Cô làm cái gì thế? Sao lại nói nam thần của chúng tôi như vậy?”, người phục vụ muốn xin chữ ký kia tỏ vẻ bất mãn:
“Cô chưa từng gặp anh trai chạy Rolls-Royce, nhưng bọn tôi gặp rồi, hồi trước anh trai chạy Rolls-Royce còn đến phòng Ngọa Long của nhà hàng Thúy Hồ dùng bữa đấy!”
“Đúng đấy, cô mà dám xấc xược với thần tượng của tôi, đừng trách tôi không khách khí!”
“Cùng lắm thì không cần công việc nữa, cũng không thể để cô sỉ nhục thần tượng của tôi được!”
Mấy cô nhân viên phục vụ đó đột nhiên xù cả lông lên.
“Anh ta á? Lại còn dùng bữa ở phòng Ngọa Long sao, cười chết mất!”, Châu Nguyệt Nguyệt chỉ vào Lâm Hàn mà cười nhạo.
“Một tên lái xe Ngũ Lăng Hoành Quang, làm gì có tư cách dùng bữa ở phòng Ngọa Long? Một bữa ăn ở phòng Ngọa Long ít nhất cũng phải năm trăm ngàn tệ, đến giám đốc Ngụy của chúng tôi còn không nỡ dùng bữa ở đó, tên nghèo kiết xác này làm sao dùng bữa ở đó nổi?”
“Hừ, ếch ngồi đáy giếng!”, một người phục vụ trợn ngược mắt, nói: “Anh trai chạy Rolls-Royce đến phòng Ngọa Long dùng bữa, bọn tôi đều có chụp ảnh lại hết đấy! Còn có ảnh anh ấy đi nữa!”
Người phục vụ lấy điện thoại ra, mở bộ sưu tập, lướt một lượt trước mắt Châu Nguyệt Nguyệt cho cô ta xem.
Trong đó là ảnh Lâm Hàn đang dùng bữa, ăn tiệc trong phòng Ngọa Long, còn có mấy bức ảnh Lâm Hàn bước ra từ quán ăn, lên chiếc xe Rolls-Royce.
“Đây... Sao lại thế được!”
Châu Nguyệt Nguyệt như bị sét đánh, kinh ngạc mà lùi về sau mấy bước, chiếc ghế bị cô ta xô phải, đổ ngược ra sau.
“Không thể nào!”
“Lâm Hàn là tên nghèo kiết xác, sao có thể là nam thần mà tôi ngày đêm mong nhớ được!”
“Sao có thể là anh trai chạy Rolls-Royce mà tôi yêu được!”
Mấy đồng nghiệp của Lâm Hàn cũng đều ngơ ngác hết cả.
“Không phải chứ, Lâm Hàn là anh trai chạy Rolls-Royce?”
“Cả bộ quần áo trên người anh ta bây giờ cũng chẳng đáng được 200 tệ, còn chạy nổi Rolls-Royce?”
“Mà này, hình như bộ quần áo Lâm Hàn mặc hôm đầu tiên đi làm hơi giống với bộ quần áo mà anh trai chạy Rolls-Royce nổi tiếng trên mạng mặc nhỉ!”, có đồng nghiệp chợt nhớ ra.
“Giống gì mà giống! Tôi không tin, cái tên Lâm Hàn nghèo kiết xác này lại là anh trai chạy Rolls-Royce!”, Châu Nguyệt Nguyệt gào lớn, cô ta vẫn không chịu tin.
“Đợi đã, tôi nhớ buổi trưa hôm đó, tôi có chụp ảnh phòng làm việc của chúng ta để đăng lên tường”, một đồng nghiệp tên Thành rút điện thoại ra, mở trang cá nhân mình lên xem.
Trong đó có một bức ảnh cả phòng làm việc, anh ta phóng to bức ảnh đến chỗ Lâm Hàn.
Hôm đó, Lâm Hàn mặc một cái áo phông màu xám, chân đi một đôi giày Converse rất bình thường, đang nằm bò ra bàn ngủ.
“Đưa tôi xem nào!”
Châu Nguyệt Nguyệt giật lấy điện thoại, đặt lên bàn, lúc cô ta nhìn thấy đôi giày Converse, đôi mắt Châu Nguyệt Nguyệt trừng lên, thực sự ngơ cả người ra,
Video của anh trai chạy Rolls-Royce cô ta đã lướt thấy mấy lần rồi, đôi giày đó quá quen thuộc!
Chính là đôi giày Lâm Hàn đang đi đó!
Còn cả bộ quần áo, cũng là áo phông xám mà Lâm Hàn mặc!
Ầm ầm ầm!
Cả người cô ta run lên, lùi liên tiếp ba bước, điện thoại rớt cái bịch xuống đất!
“Phịch” một tiếng, cô ta ngã ngồi xuống sàn đất lạnh lẽo.
“Không thể nào, không thể nào, tên nghèo kiết xác Lâm Hàn này, sao có thể là anh trai chạy Rolls-Royce được...”
Ánh mắt Châu Nguyệt Nguyệt vô hồn, miệng vẫn lẩm bẩm, cả người chịu một đả kích rất lớn.
“Nam thần mà tôi ngày đêm mong nhớ, nhớ mãi không quên, thế mà lại là tên nghèo kiết xác hàng ngày đi làm cùng tôi...”
“Sao lại thế được!”
Đôi mắt của Châu Nguyệt Nguyệt lệ chảy thành dòng.
Cô ta có không muốn tin thế nào đi chăng nữa thì tất cả chứng cứ đều chỉ rõ, Lâm Hàn chính là anh trai chạy Rolls-Royce.
Ảnh của người phục vụ có thể là đã qua chỉnh sửa.
Nhưng trang cá nhân của đồng nghiệp tên Thành kia, Châu Nguyệt Nguyệt còn từng nhấn nút thích, đến bây giờ vẫn có chút ấn tượng, chắc chắn không thể là giả được!
“Tại sao... Tại sao anh lại là anh trai chạy Rolls-Royce?”
Châu Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu, vành mắt ngấn lệ nhìn Lâm Hàn:
“Anh có biết tôi thích anh trai chạy Rolls-Royce đến mức nào không? Vì anh ấy mà tôi lướt tất cả các video, xem đến mức sưng cả mắt!”
“Đêm nào tôi cũng nằm mơ đến cảnh nắm tay và hôn nhau với anh ấy!”
“Thậm chí tôi còn mơ cùng anh ấy tiến vào lễ đường kết hôn!”
“Tại sao... Tại sao nam thần của tôi, lại là tên nghèo kiết xác anh đây?”
“Trách tôi à?”, Lâm Hàn hỏi vặn.
Lâm Hàn từ đầu đến cuối vẫn luôn tự nhận rằng mình chẳng làm sai điều gì, tất cả đều là Châu Nguyệt Nguyệt đây đơn phương tình nguyện.
“Lâm Hàn mà lại là anh trai chạy Rolls-Royce á?”
Ngụy Vũ vừa chịu đả kích từ việc bệnh viện Nhân Dân hủy bỏ hợp tác, nay lại chịu thêm một cú sốc.
Anh ta nhìn Lâm Hàn mà không thể tin nổi: “Lâm Hàn này làm sao có thể là anh trai chạy Rolls-Royce được?”
“Hôm đó lần đầu tiên gặp anh ta, đến cái xe anh ta còn chẳng có, sao có thể tự nhiên nhảy đâu ra chiếc Rolls-Royce được?”
“Nếu chiếc Rolls-Royce đó thật sự là của Lâm Hàn...”
Nghĩ đến đây, Ngụy Vũ cảm thấy có một nỗi tuyệt vọng đâm thẳng vào tim.
Nếu Lâm Hàn thực sự có Rolls-Royce, thì Ngụy Vũ anh đây, còn có khả năng giành lại Dương lệ từ tay tình địch Lâm Hàn không?
Anh ta còn có năng lực ấy? Còn có vốn liếng ấy?
Cả người Ngụy Vũ từ trên xuống dưới tràn đầy cảm giác bất lực.
“Anh trai Rolls-Royce, mau ký tên cho tôi đi!”
“Đúng đấy!”
Mấy người phục vụ đó lại tiến lên.
Lâm Hàn không hề từ chối, ký tên cho từng người một, sau khi ký xong, Lâm Hàn đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Lúc này trong phòng bao, đồng nghiệp im lặng, Châu Nguyệt Nguyệt nghẹn ngào, đau lòng tuyệt vọng, sắc mặt Ngụy Vũ cũng khó coi.
Mọi người cứ trơ mắt nhìn Lâm Hàn rời đi, một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào trong lòng họ.
Sau khi rời khỏi nhà hàng Thúy Hồ, Lâm Hàn gọi xe về nhà.
Công việc của Hạo Vũ, Lâm Hàn đương nhiên không cần tiếp tục làm nữa, anh đang suy nghĩ xem có cần tìm thêm công việc khác không, hay là cứ rảnh rỗi một thời gian đã.
Vừa về đến nhà chưa được bao lâu, điện thoại vừa kết nối đã có cuộc gọi đến.
Lâm Hàn nhìn qua, hóa ra là ông bố vợ Dương Cảnh Đào.
“A lô, bố à”.
“Lâm Hàn, cho cậu 20 phút để đến ngã tư đường Trường Xuân”, quả nhiên là giọng của Dương Cảnh Đào truyền đến.
“Có chuyện gì không?”, Lâm Hàn tò mò hỏi.
“Bảo cậu đến thì cứ đến đi, lắm lời thế làm gì”, Dương Cảnh Đào sốt ruột nói.
“Được”.
Lâm Hàn cúp điện thoại, đi đến đường Trường Xuân.
Trong vòng 10 phút, Lâm Hàn đã đến nơi.
Chiếc xe Mercedes-Benz E350L mà anh tặng cho Dương Cảnh Đào đỗ bên lối rẽ ven đường, Dương Cảnh Đào đứng bên cạnh, sắc mặt có hơi khó coi.
Trước xe có một cụ già nằm trên mặt đất, vẻ mặt vặn vẹo, dường như đang phải chịu một nỗi đau đớn gì ghê gớm lắm.
Chương 35: Thân thủ của Lâm Hàn
“Bố, có chuyện gì vậy?”, Lâm Hàn hỏi ngay.
“Sao cậu lại chậm chạp như vậy?”, Dương Cảnh Đào rất bất mãn, liền chỉ vào ông già đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt đầy tức giận:
"Lão ta muốn ăn vạ".
“Ăn vạ?”
Lâm Hàn nhìn ông già đang nằm trên mặt đất, nét mặt méo mó, không giống như đang ăn vạ.
“Ông ơi, ông bị đụng ở đâu?”, Lâm Hàn quỳ xuống hỏi.
"Ở đây... Khụ khụ, đau chết tôi rồi! Khụ khụ khụ!"
Phổi của ông già hình như có vấn đề, vừa ho vừa mở ống quần ra, đầu gối trái đã đỏ tấy và sưng lên, nửa cẳng chân đang run rẩy.
“Nghiêm trọng vậy”, Lâm Hàn đoán chừng xương cốt của ông già đã nứt, liền lấy điện thoại ra: “Phải mau gọi xe cấp cứu đến cứu người, có chuyện gì thì để sau nói".
"Gọi cấp cứu cái gì chứ!"
Dương Cảnh Đào giật điện thoại của Lâm Hàn rồi lạnh lùng nói:
"Lão già này thấy tôi lái xe Mercedes-Benz, rõ ràng là đi qua cố tình đụng vào, cho đáng đời! Muốn gọi cấp cứu thì bảo lão ta tự gọi!"
"Cái ông này, tôi không ăn vạ mà!"
Ông già nói: "Tôi vừa qua đường lúc có tín hiệu đèn giao thông, rõ ràng là ông vượt đèn đỏ! Khụ khụ khụ, ông này, tuy rằng nhà tôi không có tiền, nhưng tôi đều dựa vào chính bàn tay của mình để kiếm ra tiền, tôi không bao giờ làm những việc như ăn vạ mà ông nói!"
"Hừm, đừng có mà nói bậy!"
Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng cảm thấy chột dạ, liền nói: "Trong xã hội này đầy rẫy những kẻ giống như ông, cố tình đụng phải xe hạng sang để ăn vạ! Ông quả nhiên có kinh nghiệm, nhìn thấy không có camera giám sát liền xông lên để không lưu lại bằng chứng được!"
"Lâm Hàn, cậu ở đây chờ cảnh sát giao thông tới xử lý chuyện này! Tôi còn có việc phải làm", Dương Cảnh Đào nói xong liền định rời đi.
Lâm Hàn ngay lập tức ngăn Dương Cảnh Đào:
"Bố à, chuyện này cả hai bên đều có lý, chúng ta hãy chờ cảnh sát giao thông tới! Bố không thể cứ như vậy bỏ đi được!"
"Tại sao tôi không thể đi hả?"
Dương Cảnh Đào nhìn thẳng Lâm Hàn, lớn tiếng nói: "Cậu đúng là đồ bỏ đi, ở nhà họ Dương của tôi lâu như vậy, tôi cho cậu ăn cho cậu uống, bây giờ tôi có chút chuyện cậu lại không giúp tôi giải quyết sao?"
Lâm Hàn chợt hiểu ra, mười phần thì hết tám phần là Dương Cảnh Đào đã vượt đèn đỏ và đụng vào ông già kia.
Ông ta gọi Lâm Hàn đến chỉ vì muốn Lâm Hàn phải chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra.
“Bố, con có thể giúp bố giải quyết chuyện này”, Lâm Hàn lạnh lùng nói:
"Nhưng nếu thật sự đã đụng phải người ta thì nhất định không được chạy trốn, nếu bây giờ bố chạy trốn thì sẽ phải ngồi tù!"
“Tôi nói rồi, tôi không có đụng ai hết, chính là lão ta đến ăn vạ thôi!”, Dương Cảnh Đào lớn tiếng nói.
“Ông này, tôi thề với lương tâm của mình, nếu tôi cố tình ăn vạ ông thì sẽ bị sấm sét đánh chết!”, ông già nằm trên mặt đất bật khóc:
"Cho dù có tiền cũng không được ăn hiếp người khác như thế! Rõ ràng là vượt đèn đỏ, còn phải nói là tôi ăn vạ mới chịu được hay sao! Ây da, đau chết đi được! Khụ khụ khụ khụ..."
Ông già lại không ngừng ho.
"Bố à, con không biết rốt cuộc là bố có đụng người ta hay không".
Nét mặt của Lâm Hàn không cảm xúc, anh nói: "Nhưng bây giờ bố không thể đi. Khi cảnh sát giao thông đến, mọi thứ sẽ được đưa ra ánh sáng. Nếu bố thật sự đụng vào người ta mà bỏ đi thì bố sẽ phải vào tù. Con làm thế này là vì muốn tốt cho bố thôi".
"Lâm Hàn, cái thằng bỏ đi này, cậu đang muốn leo lên đầu tôi ngồi phải không?"
Dương Cảnh Đào gầm lên thu hút rất nhiều ánh nhìn của người qua đường: "Cậu đến nhà họ Dương của tôi cũng không có đóng góp gì, ngày nào cũng chỉ biết ăn không ngồi rồi, bây giờ còn dám chống lại tôi, cậu có phải là con người không! Tránh ra, tôi phải đi!"
Dương Cảnh Đào tiến lên một bước.
Lâm Hàn đưa tay ra và nắm lấy cổ tay của Dương Cảnh Đào.
“Ây da... đau!”
Dương Cảnh Đào hít vào một hơi, cảm thấy cổ tay như bị kẹp sắt kẹp chặt, không cử động được, rất đau.
“Thằng nhóc này trông gầy yếu, sao lại có sức lực mạnh như vậy!”, Dương Cảnh Đào kỳ quái liếc nhìn Lâm Hàn.
Làm sao ông ta có thể biết được sự giáo dục của gia đình đối với Lâm Hàn từ nhỏ chính là sự phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, thể chất và nghệ thuật, không chỉ là tài năng, mà ngay cả thân thủ của Lâm Hàn cũng rất nhanh và mạnh.
Từ khi còn nhỏ thì anh đã được huấn luyện với cường độ mà không một người bình thường nào có thể chịu nổi.
Lâm Hàn cho rằng dựa vào thân thủ của mình thì cho dù trước mặt có hơn một chục tên đầu gấu anh vẫn có thể giải quyết dễ dàng.
“Bỏ tôi ra!”
Dương Cảnh Đào cố gắng thoát khỏi lòng bàn tay của Lâm Hàn, nhưng ông ta không thể nào di chuyển được.
“Nhóc con, cậu thật là hỗn hào, còn muốn đánh bố vợ của mình hay sao?”, Dương Cảnh Đào trừng mắt nhìn Lâm Hàn, trong mắt bừng bừng lửa giận.
"Bố, con chỉ muốn tốt cho bố mà thôi".
Thái độ của Lâm Hàn rất kiên quyết: "Con sẽ không để cho bố đi trước khi cảnh sát giao thông đến, con không thể để cho bố từ việc vướng phải một vụ tai nạn xe bình thường lại trở thành một vụ đụng người rồi chạy trốn!"
Anh lại liếc nhìn ông già đang đau đớn nằm trên mặt đất và nói:
"Khi về nhà bố muốn mắng con, chế nhạo con hay đuổi con ra khỏi nhà cũng được, Lâm Hàn này có thể chịu đựng hết, bởi vì bố là bố của con và Tiểu Lệ".
"Bố gọi cho con vì bố muốn con phải gánh vác chuyện này thay cho bố, con biết điều đó. Nhưng hành vi của bố đã làm tổn thương người khác. Con không thể để cho bố phạm sai lầm hết lần này đến lần khác!"
“Cậu…”
Nghe vậy, Dương Cảnh Đào tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, ông ta thở dài nói: "Tại sao tôi lại có một thằng con rể vô dụng như thế này chứ? Chút chuyện cỏn con này mà cũng không xử lý được sao?"
Một lúc sau, cảnh sát giao thông đến, ý nghĩ muốn rời đi của Dương Cảnh Đào cuối cùng cũng đã biến mất.
Mười phút sau, cảnh sát giao thông đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
"Chủ xe vượt đèn đỏ rồi va chạm vào người khác thì phải hoàn toàn chịu trách nhiệm, việc giám sát đã được quay phim lại", người cảnh sát giao thông tịch thu bằng lái xe và nói:
"Xe cấp cứu sẽ đến sau và đưa những người bị thương đến bệnh viện. Việc mua bảo hiểm hay trả tiền bồi thường là do tùy ông quyết định. Ha ha, ông vẫn còn có ý thức tuân thủ pháp luật tốt đấy, không hề bỏ trốn".
"Một chủ xe ô tô hai ngày trước đã vượt đèn đỏ và đụng vào một người trên đường, sau đó chạy trốn. Anh ta bị cảnh sát bắt chỉ trong vòng hai giờ. Anh ta hiện đã sẵn sàng ra tòa và vào tù rồi".
Nghe vậy, Dương Cảnh Đào cúi đầu xấu hổ.
Lâm Hàn bất lực mỉm cười, ông bố vợ của anh vẫn có chút lo lắng, ngay khi chiếc xe được đưa cho ông ta thì hôm sau ông ta đã vượt đèn đỏ và đụng phải người khác rồi.
Đương nhiên, Lâm Hàn cũng sẽ không bỏ bê ông già bị thương, anh để Dương Cảnh Đào lái xe về nhà, còn Lâm Hàn bắt xe cấp cứu đi cùng ông già kia đến bệnh viện.
Hai giờ sau, vết thương trên cơ thể ông già đã được xử lý.
“Bác sĩ, vết thương có nặng lắm không?”, Lâm Hàn hỏi khi bác sĩ bước ra ngoài.
"Cậu Lâm đừng lo lắng, ông ấy chỉ bị nứt xương, nghỉ ngơi vài tháng thì sẽ không sao đâu. Sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng!", bác sĩ cười nói.
Ngay khi Lâm Hàn đến bệnh viện, Lý Cường đã nhận được tin báo và ngay lập tức sắp xếp một bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình giỏi nhất cho Lâm Hàn.
Vì mối quan hệ với Lý Cường, các bác sĩ trong bệnh viện rất tôn trọng Lâm Hàn.
“Thật tốt quá”, Lâm Hàn thở phào nhẹ nhõm bước vào phòng bệnh.
"Chàng trai, lần này cám ơn cậu nhiều lắm! Khụ khụ...", nhìn thấy Lâm Hàn, ông già cảm kích nói:
"Các người đều là người có tiền, đụng phải người khác, nếu như có quan hệ thì cũng không phải tốn tiền bồi thường! Nếu như các người có nói tôi ăn vạ, thì tôi cũng không chối nổi!"
"Đừng nói vậy, đó là lỗi của chúng tôi. Chúng tôi đã đụng vào ông. Ông nói lời cảm ơn, vậy chúng tôi cũng nên nói lời cảm ơn. Cảm ơn sự rộng lượng bỏ qua của ông", Lâm Hàn nghiêm túc nói.
“Thật là một chàng trai lễ phép!”, ông già kêu lên, rồi nói: “Chàng trai, tôi có thể nhờ cậu một chuyện được không?"
"Có chuyện gì thì ông cứ nói".
Bình luận facebook