-
Chương 425-429
Chương 425: Bị giở trò
Lời của Tiền Hân Đồng dấy lên làn sóng lớn.
Tất cả mọi người đều nhìn sang Tiền Hân Đồng.
“Ấy, cô gái này là ai? Trông rất xinh đẹp!”
“Có lẽ là đồ đệ của ông Hồ”.
“Trẻ như vậy đã làm bác sĩ rồi ư?”
“Liệu có phải là y tá không?”
“Vãi, y tá của Đồng Khánh Đường còn đẹp hơn cả y tá của Đông Doanh!”
…
Tiền Khôn trừng mắt nhìn Tiền Hân Đồng một cái, nói: “Chuyện người lớn, cháu góp vui cái gì hả?”
Tiền Hân Đồng quay đầu nhìn Lý Dục Thần một cái, sau đó cười gian xảo với Tiền Khôn, nói: “Ông nội, cái gì mà gọi là góp vui? Đám người này đến gây chuyện, ông Hồ có thân phận thế nào, là thánh thủ Quốc Y đó, so y thuật với tiểu quỷ, cũng thật mất thân phận quá. Hơn nữa, bệnh nhỏ này, đâu có cần ông Hồ ra tay, tìm bất kỳ người Hoa Hạ nào, cũng đều có thể chữa được. Ví dụ như cháu đây!”
Cô ta nói xong, thì đã đi ra, đứng trước mặt Yukio Takada.
Tiền Khôn muốn kéo cô ta lại mà không kịp, chỉ đành kệ cô ta.
Tóm lại ông ta cũng nhìn ra, Yukio Takada đã có chuẩn bị, sợ rằng ông Hồ cũng rất khó thắng. Thà như vậy, chi bằng để cháu gái ra làm loạn, thua cũng không mất mặt.
Trong lòng Hồ Sư Ước vô cùng mâu thuẫn.
Mụn nhọt trên người gã chốc đầu chắc chắn chữa được, nếu cho ông ta thời gian một tuần, ông ta nắm chắc chữa được cho hắn ta.
Nhưng nếu trong vòng một ngày làm tiêu hết mụn nhọt trên cánh tay hắn ta, còn phải cố hết khả năng làm làn da lành lặn trở lại, dường như là việc không thể nào.
Hồ Sư Ước cũng biết trong tay Yukio có thuốc đặc hiệu, nhưng đám đông lại không nghĩ như vậy, nhà họ Hộ ông chẳng phải cũng có thuốc chữa thương và thuốc cao chữa viêm da tổ truyền sao?
Ông ta vốn nhờ Lý Dục Thần, có lẽ sẽ có kỳ chiêu, nhưng thấy Lý Dục Thần vẫn đứng yên, thì nghĩ Lý Dục Thần cũng chẳng có cách nào.
Bây giờ Tiền Hân Đồng đứng ra, để cô ta làm náo loạn một trận, cũng là cách hay, ít nhất có thể thăm dò đối phương trước.
Chỉ là như vậy khó tránh làm tổn hại danh tiếng của nhà họ Tiền, truyền ra ngoài không dễ nghe.
Yukio Takada nhìn Tiền Hân Đồng, nói: “Cô gái, chúng tôi thi đấu y thuật thật, không phải trò đùa”.
“Ai đùa với ông?”, Tiền Hân Đồng trừng mắt: “Loại bệnh nhỏ này, đâu cần đến ông Hồ chữa. Tôi cược với ông, ông dám không?”
“Hừ!”, Yukio Takada lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô không thể đại diện cho Đồng Khánh Đường, tại sao tôi phải cược với cô?”
Khi Hồ Sư Ước đang định nói cô ta có thể đại diện cho Đồng Khánh Đường, thì Tiền Hân Đồng đã đáp lại:
“Thế ông có thể đại diện cho cả Đông Doanh không? Nếu ông không thể đại diện, tại sao bảo ông Hồ cược với ông?”
“Cô!”
Yukio Takada nhất thời nghẹn lời.
Đương nhiên ông ta không thể đại diện cho Đông Doanh, ai có thể đại diện cho cả Đông Doanh chứ? Cho dù tông chủ của Thiên Nhẫn Tông đến, cũng không dám nói như vậy.
“Tôi không thể đại diện cho Đông Doanh, nhưng tôi có thể đại diện cho y đạo Đông Doanh, đến khiêu chiến với y thuật Hoa Hạ”.
“Ồ…”, Tiền Hân Đồng gật đầu: “Nói như vậy, ông là người có lợi hại nhất trong y thuật Đông Doanh?”
“Tôi…”
Yukio Takada lại nghẹn lời, Đông Doanh cũng có dòng thánh y, thế lực không nhỏ hơn Thiên Nhẫn Tông, nếu lời này truyền ra ngoài, sợ là sẽ khiến họ bất mãn, gây rắc rối cho tông môn.
Cô bé này, thực sự khó nhằn!
“Hồ Sư Ước!”, Yukio Takada nhìn sang Hồ Sư Ước: “Bản thân ông không dám đấu với tôi, dùng một cô bé đến làm bia đỡ đạn phải không?”
Hồ Sư Ước đã quyết định, bèn nói: “Cô bé này không được sao, sợ rằng ông còn không đấu lại với cô bé này đấy”.
“Ông…”, Yukio Takada nổi giận: “Được, để cô ta đấu cũng được, nhưng không được thay đổi cá cược, kim châm và châm pháp của nhà họ Hồ ông, đều thuốc về tôi”.
Hồ Sư Ước tỏ ra do dự, Tiền Hân Đồng đã đồng ý, nói: “Được!”
“Hân Đồng!”, Tiền Khôn quát nói: “Góp vui chơi thì thôi, sao lại hứa bừa bãi!”
Tiền Hân Đồng nói: “Ông nội, ông yên tâm đi, cháu chắc chắn sẽ thắng”.
Tiền Khôn ngạc nhiên, bỗng nghĩ đến điều gì, nhìn sang Lý Dục Thần bên cạnh, phát hiện Lý Dục Thần cười như không cười, liền hiểu ra.
Trừng mắt với Tiền Hân Đồng một cái, nói: “Chú ý chừng mực”, rồi không quản cô ta nữa.
Yukio Takada vui mừng: “Lời này thật chứ?”
Tiền Hân Đồng nói: “Đương nhiên là thật. Nhưng tôi cũng có điều kiện”.
“Điều kiện gì?”
“Chúng tôi thua thì phải bỏ châm pháp ra, ông thua thì lại rạch bụng tự vẫn. Ông rạch bụng tự vẫn có lợi gì cho chúng tôi? Cả bụng shit chảy ra, chúng tôi còn phải dọn vệ sinh”.
Những người vây xem ồ lên cười lớn.
Yukio Takada bị Tiền Hân Đồn làm cho tím mặt, mà không thể phản bác, tức bừng bừng hỏi: “Vậy cô muốn gì?”
“Xí, đồ của Đông Doanh các người, bà cô đây không thèm!”, Tiền Hân Đồng nói: “Rất đơn giản, nếu ông thua, thì ông bỏ chữ ‘Đường’ trên tấm biển đi, thêm hai chữ Đông Doanh, rồi ông cõng nó, ra đường lớn bên ngoài, chạy vòng quanh Đồng Khánh Đường ba vòng”.
Sắc mặt Yukio Takada đã không chỉ là khó coi nữa.
Cõng tấm biển “Bệnh phu Đông Doanh” chạy ba vòng, thì không chỉ một mình ông ta mất mặt.
Nếu truyền ra ngoài, cả Thiên Nhẫn Tông đều bị các tông môn khác của Đông Doanh cười thối mũi.
Nhưng ông ta thực sự không nghĩ ra cô gái này có khả năng thắng cuộc thi thế nào.
Chương 426: Quan tâm mà
Nếu sẽ không thua, thì đồng ý thì có quan hệ gì?
Yukio Takada do dự, ánh mắt lóe lên, nhìn xung quanh.
Trong đám đông vây quanh, một người phụ nữ trung niên bốn mươi năm mươi tuổi khẽ gật đầu với ông ta.
Cảnh này, đã bị Lý Dục Thần nhìn thấy.
Yukio Takada dường như có được thần dụ, lập tức tràn đầy tự tin, nói: “Được, cô gái, tôi đồng ý với cô”.
“Được, nói lời giữ lời”, Tiền Hân Đồng nói.
Trong những người xung quanh có người tốt bụng nhắc nhở nói: “Cô gái, cô đừng bị ông ta lừa, lời của kẻ này không đáng tin, ông ta thua mà không thừa nhận thì làm thế nào?”
Tiền Hân Đồng cười nói: “Không sao, chỗ chúng tôi có camera giám sát, có ghi âm, nếu ông ta không nhận, thì sẽ phát video cho toàn thế giới, để người trong toàn thế giới đều biết họ vô liêm sỉ, không đáng tin thế nào!”
Lý Dục Thần cũng phải mỉm cười.
Những lời này không phải là anh dạy Tiền Hân Đồng, hoàn toàn là bản thân Tiền Hân Đồng diễn thêm vào.
Anh chỉ bảo Tiền Hân Đồng xuất chiến thay Hồ Sư Ước, anh sẽ âm thầm giúp cô ta.
Không ngờ, Tiền Hân Đồng còn nghĩ ra chiêu này.
Cõng tấm biển “Ma bệnh Đông Doanh chạy quanh Đồng Khánh Đường ba vòng, việc này còn khó chịu hơn bảo Yukio Takada rạch bụng đấy?
Nhưng giống như Tiền Hân Đồng nói, Yukio đã không còn lựa chọn nữa, có Lý Dục Thần ở đây, ông ta muốn không nhận cũng không được.
Đương nhiên, lúc này, ở hiện trường có mấy người tin Tiền Hân Đồng có thể thắng chứ.
Sau khi hai bên đồng ý, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Yukio Takada nhường Tiền Hân Đồng chọn cánh tay nào trước.
Tiền Hân Đồng lại gần gã chốc đầu nhìn một cái, rồi bóp chặt mũi.
Mùi này thực sự quá khó ngửi.
Lọt vào mắt chỉ toàn mụn nhọt, những chỗ loét ra còn có nước mủ, cả cánh tay gần như không có chỗ nào lành lặn.
Tiền Hân Đồng là cô cả nhà họ Tiền, đâu từng tiếp xúc với những thứ bẩn thỉu và buồn nôn thế này.
Bây giờ không những phải nhìn, phải ngửi, mà chốc nữa còn phải sờ.
Nhìn cánh tay khiến người khác buồn nôn này, dạ dày cũng phải tiết ra nước chua, trong lòng Tiền Hân Đồng bỗng vụt lên ý nghĩ.
Xí, chắc không phải anh ta cố ý trêu mình chứ?
Nếu không tại sao anh ta không tự ra tay, mà bảo mình?
Tiền Hân Đồng quay đầu nhìn, chỉ thấy Lý Dục Thần đứng ở đó, vẻ mặt cố nhịn cười…
Tiền Hân Đồng bịt mũi chỉ bừa, chọn cánh tay bên trái của gã chốc đầu.
Yukio Takada bắt đầu chữa trị trên cánh tay phải của gã chốc đầu.
Đầu tiên ông ta lấy ra một hộp thuốc cao, bắt đầu bôi lên cánh tay của gã chốc đầu.
Yukio Takada làm rất chậm, rất tỉ mỉ.
Đương nhiên Tiền Hân Đồng không biết chữa bệnh, còn đang đợi Lý Dục Thần giúp cô ta.
Nhưng Lý Dục Thần vẫn không hành động gì, Tiền Hân Đồng chỉ đành giả bộ quan sát cánh tay trái của gã chốc đầu.
Cô ta cau mày, cổ họng dội lên buồn nôn, giơ cánh tay của gã chốc đầu lên.
Nhìn trái nhìn phải, Lý Dục Thần vẫn chưa hành động.
Tiền Hân Đồng lại quay đầu nhìn một cái, phát hiện anh chàng đó đứng yên ở đó, vẻ mặt vẫn như vậy, dường như đang nhịn cười.
Anh chàng này, chắc không phải giỡn mình thật chứ?
“Này, cô gái, rốt cuộc cô có biết chữa không?”
Những người xung quanh nghi ngờ.
“Đừng bốc phét đấy nhé?”
“Trong xinh đẹp như vậy, làm việc gì không tốt, lại đi học bốc phét theo người ta!”
Tiền Hân Đồng nghiêm mặt, trừng đôi mắt, nói: “Vội cái gì, khám bệnh chẳng phải là quan sát, ngửi và hỏi triệu chứng sao!”
Nhưng cô ta thực sự không có cách gì, trong lòng hơi sốt ruột, chỉ đành dày mặt đứng ở đó.
Yukio Takada vẫn đang chuyên tâm bôi thuốc, một nửa cánh tay phải của gã chốc đầu đã được bôi đầy thuốc cao.
Làn da được bôi đầy thuốc cao trông có vẻ đã đỡ hơn, dễ chịu hơn nhiều.
Tiền Hân Đồng dứt khoát đi đến bên cạnh Yukio Takada, ghé sát nhìn ông ta bôi thuốc.
Yukio Takada cũng mặc kệ cô ta, chỉ chuyên tâm làm công việc của mình.
Tiền Hân Đồng hỏi: “Ông Điền, thuốc cao này của ông lấy từ đâu ra?”
“Thuốc cao của tôi…”, trên mặt Yukio Takada còn lộ ra vẻ đắc ý, bỗng cảm thấy không đúng: “Tại sao gọi là lấy ở đâu ra? Đây là phương thuốc bí truyền của tông môn chúng tôi! Còn nữa, cô không được gọi bừa, tôi không phải ông Điền gì”.
“Ấy, chẳng phải ông họ Điền sao?”
“Tôi họ Yukio”.
“Ồ, vậy nhất định là bố ông họ Điền, mẹ ông họ Cao rồi”.
Tiền Hân Đồng bắt đầu quấy nhiễu.
Yukio Takada tức đến thổi râu trợn mắt: “Không phải, mẹ tôi không phải họ Điền, ở Đông Doanh, phụ nữ xuất giá thì theo họ chồng, nhà chúng tôi đều họ Yukio”.
Tiền Hân Đồng cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “A? Mẹ ông còn không có cả họ, đáng thương vậy sao? Bố của ông là Cao Điền, mẹ ông là Cao Điền, ông cũng là Cao Điền, chẳng phải là tam cao ư? Chỗ chúng tôi có lão trung y rất lợi hại, chuyên trị tam cao, ông muốn thử không?”
“A!”, Yukio Takada không chịu nổi, hét lớn: “Cô không chữa bệnh, đến chỗ tôi lôi thôi lắm lời làm gì?”
“Người ta quan tâm ông mà!”
“Tôi không cần cô quan tâm!”
“Ấy, đúng là chó cắn Lã Động Tân, không biết người có lòng tốt!”
Tiền Hân Đồng thở dài một hơi, vẻ mặt hận sắt không thành thép.
Yukio Takada vụt một cái đứng lên, trong lòng bốc hỏa, vẻ mặt xám thành gan heo.
Lúc này Tiền Hân Đồng chỉ mong ông ta ra tay.
Chỉ cần Yuki ra tay, thì cô ta có thể rút khỏi cuộc thi một cách nghiễm nhiên, có về chuyện đánh nhau, đã có ông cả Tiền Khôn và hòa thượng Vô Hoa ở đây, huống hồ còn có Lý Dục Thần trông có vẻ đạo mạo tử tế, nhưng rất biết trêu người đó.
Chương 427: Châm du hồn
Nghĩ đến đây, Tiền Hân Đồng lại nhìn Lý Dục Thần một cái. Nhìn vẻ cười như không cười của Lý Dục Thần, cô ta tức không chịu nổi.
Nhưng vượt ngoài dự liệu của cô ta, Yukio Takada nhanh chóng bình tĩnh lại, cười lạnh lùng nói: “Cô muốn chọc giận tôi, để tôi phạm quy phải không? Cô vốn không biết chữa bệnh! Hoa Hạ các người, không ai có thể chiến đấu! Các người thua chắc rồi!”
Nói xong, ông ta lại khom lưng, tiếp tục tỉ mỉ bôi thuốc cao lên cánh tay của gã chốc đầu.
Lần này, Tiền Hân Đồng sốt ruột thực sự.
Những người đứng xem cũng lo lắng thay cô ta.
Thực ra từ ban đầu, phần lớn mọi người đều nghĩ Tiền Hân Đồng không được, chỉ là cảm xúc dâng lên, hy vọng người trong nước có thể đánh bại người Đông Doanh này.
Bây giờ thấy Tiền Hân Đồng đứng ở đó chẳng làm gì hết, còn Yukio Takada lại nghiêm túc chuyên tâm, trong lòng mọi người càng chắc chắn Tiền Hân Đồng sẽ thua.
“Xong rồi xong rồi, y thuật Hoa Hạ sắp thua y đạo Đông Doanh rồi!”
“Nói láo, vội cái gì, cô gái đó còn chưa bắt đầu cơ!”
“Anh còn không nhìn ra sao, cô ta vốn không biết chữa bệnh, là đang gây chuyện”.
“Chỉ là một cô gái thôi, ông Hồ còn chưa ra tay”.
“Vừa nãy ông Hồ đã nói rồi, cô gái này có thể đại diện cho Đồng Khánh Đường. Trận này thua rồi, Đồng Khánh Đường sẽ phải gỡ biển, đổi thành Bệnh Phu Đường, cho dù sau này có thể thắng, thì còn có ý nghĩa gì?”
“Đúng thế, ông Hồ không nên cử một cô gái ra xuất hiện, quá khinh địch rồi”.
“Các người còn không hiểu sao?”, trong đám đông có phụ nữ nói: “Ông Hồ vốn không nắm chắc phần thắng, cử cô gái ra xuất chiến, chỉ là để không quá có khó coi thôi”.
Mọi người đều cảm thấy lời này có lý, đều hùa theo, đến nỗi bỏ qua khẩu âm của người phụ nữ lên tiếng nói này hơi kỳ lạ.
Trong lòng Tiền Hân Đồng rất nóng ruột, nhưng không thể hiện ra mặt.
Cô ta còn đang nghĩ cách, nghĩ cách quấy nhiễu đeo bám, phải khuấy đảo làm loạn lên mới được, nếu không, hôm nay không chỉ cô ta mất mặt, mà cả Hoa Hạ đều mất mặt.
“Này, ông Cao, ông thực sự không suy nghĩ mua chút thiên ma câu đằng à? Tôi giảm cho ông hai mươi phần trăm”.
Yukio không quan tâm đến cô ta, mà chuyên tâm bôi thuốc.
Một lúc sau, cả cnsh tay của gã chốc đầu đã được bôi đầy thuốc cao.
Sau đó, Yukio dùng ngón tay chỉ vào huyệt vị cánh tay của gã chốc đầu truyền chân khí, giúp dược lực của thuốc cao lan ra.
Rất nhanh, thuốc cao vốn ẩm ướt liền khô lại, giống như bọc một lớp da bột màu trắng xám.
Yukio dừng lại, vẻ mặt đắc ý, nói: “Qua một tiếng nữa, tôi lột lớp cao, các người có thể nhìn thấy một cánh tay lành lặn. Tôi thắng chắc rồi!”
Hồ Sư Ước mặt sầm như nước.
Nếu chô ông ta thời gian mấy ngày, ông ta cũng có thể phối ra thuốc cao đặc hiệu chữa trị bệnh này, nhưng muốn có hiệu quả trong thời gian ngắn như vậy, vô cùng khó, dù sao da thịt gân cốt con người cần thời gian hồi phục.
Nếu muốn thắng, thì chỉ có một môn châm pháp du hồn trong Âm Dương Thập Tam Châm, có lẽ có thể thử. Dùng châm du hồn, phối hợp thuốc cao tổ truyền của nhà họ Hồ, hiệu quả cũng không kém với thuốc cao của người Đông Doanh.
Chỉ là châm du hồn có yêu cầu rất cao với người thi triển châm, không những phải y thuật cao siêu, còn phải có hồn lực cường mạnh hỗ trợ.
Nếu hồn lực không dủ, người thi triển châm sẽ hao cạn khí huyết, tinh thần khô mòn, cuối cùng hồn phách tiêu tan.
Cho nên mới gọi là châm du hồn.
Những người Đông Doanh này, đã tốn hết tâm cơ thiết kế ra trận cược này, tìm một người bệnh như vậy, sợ rằng không chỉ là vì tranh danh tiếng y đạo, mà muốn dẫn dụ Hồ Sư Ước sử dụng châm du hồn.
Hồ Sư Ước cũng vừa học được toàn bộ Thập Tam Châm, với năng lực tu vi hiện giờ của ông ta, muốn thi triển châm pháp này, vô cùng khó khăn, nếu cố cưỡng thi triển, cuối cùng chắc chắn hồn phách tiêu tan.
Vì danh tiếng Hoa Hạ, ông ta quyết định, liều thôi!
Không thể nào thua người Đông Doanh!
“Cô Tiền, cô lui đi, để tôi thử”.
Hồ Sư Ước tiến lên một bước, cả người tràn đầy chính nghĩa, sẵn sàng hy sinh.
“Ông Hồ sắp ra tay rồi!”
“Cuối cùng ông Hồ cũng ra tay rồi, người Đông Doanh thua chắc rồi!”
“Vậy cũng chưa chắc, tên tam cao đó nói một tiếng nữa sẽ lành lặn, bên này còn chưa bắt đầu chữa cơ!”
“Ấy, đều trách cô gái đó gây chuyện làm loạn, làm lỡ việc lớn!”
“Đúng thế, cô gái này ở đâu ra, không hiểu chuyện như vậy!”
“Các người đừng ồn ào nữa, xem ông Hồ chữa thế nào đi”.
Mọi người đều kích động, đợi Hồ Sư Ước ra tay.
Yukio Takada cười lạnh lùng nói: “Người Hoa Hạ các người nói lời không giữ lời sao? Tuyển thủ cuộc thi cũng có thể thay tùy tiện? Nhưng thôi vậy, tôi rất rộng lượng, ông muốn đến thì đến đi, để tôi thấy châm pháp của nhà họ Hồ các ông”.
Hồ Sư Ước cười lạnh lùng một tiếng, mục tiêu của ông ta quả nhiên là Thập Tam Châm!
Ông ta đang định lên, bỗng nghe Lý Dục Thần mở miệng nói:
“Ông Hồ, loại bệnh nhỏ này, đâu đáng để đích thân ông ra tay, cô Tiền đã chủ động xin thi, chắc chắn cô ta có cách, ông nên cho người trẻ có cơ hội mà”.
Hồ Sư Ước hơi ngẩn người, nhưng người lên tiêng là Lý Dục Thần, trong lòng ông ta cũng yên tâm, cười nói: “Cậu Lý nói đúng, tôi nên cho thanh niên cơ hội, Hân Đồng, vậy thì cô làm đi”.
Tiền Hân Đồng thộn mặt.
Tôi làm?
Tôi lấy gì để làm đây?
Chương 428: Gừng chữa bệnh
Hồ Sư Ước không ra tay, những người xung quanh khó tránh thất vọng.
Nhưng đồng thời cũng đầy hiếu kỳ, chẳng lẽ cô gái này chữa được thật sao?
Vẻ mặt Yukio Takada biến sắc nói: “Hồ Sư Ước, ông thà thua trận đấu, cũng không chịu ra tay thật ư?”
Hồ Sư Ước không có lòng tin với Tiền Hân Đồng, nhưng tràn đầy niềm tin với Lý Dục Thần.
“Tôi không cần ra tay, ông cũng không thắng nổi”.
Yukio Takada hừ mạnh một cái từ trong mũi, nói: “Vậy thì đợi xem đi”.
Tiền Hân Đồng đứng ở đó, không biết phải làm gì.
Sau đây phải làm thế nào?
Lại sắp qua nửa tiếng, qua hơn nữa tiếng nữa, họ bóc lột lớp thuốc cao, thì thắng thua sẽ rõ.
Cô ta lén nhìn trộm sang Lý Dục Thần, trong lòng vừa mong đợi, lại vừa hận.
Vốn nghĩ Lý Dục Thần sẽ chỉ điểm chút gì đó, lại phát hiện Lý Dục Thần vẫn bày dáng vẻ ung dung bình thản, dường như không liên quan đến anh, lại như có ý xấu, muốn xem trò cười của cô ta.
Cuối cùng cô cả Tiền oai phong cả Tiền Đường cũng hoang mang.
Lý Dục Thần! Xem lúc về tôi xử lý anh thế nào!
Nhưng cô ta nghĩ đến ngượng ngùng tối qua bị người ta ném ra ngoài cửa sổ, trong lòng lại khổ sở.
Hình như thực sự không có năng lực xử lý người ta!
Trong tích tắc, thậm chí Tiền Hân Đồng nổi lên ý nghĩ đến chùa Thiên Chúc xuất gia, ngay cả pháp hiệu cô ta cũng đã nghĩ xong, Hoa hòa thượng đổi thành Vô Hoa, cô ta gọi là Vô Tiền.
“Cô gái, cô mau lên đi!”, người xung quanh sốt ruột.
“Trời ơi, tôi sốt ruột chết mất, đứa con của lão họ Vương bên cạnh cũng sắp ra đời rồi, cô còn lề mề ở bên ngoài!”
“Rốt cuộc cô có biết chữa không?”
“Ai nói tôi không biết!”, Tiền Hân Đồng cố chấp, cũng liều mạng.
Tóm lại nếu thua, thì Đồng Khánh Đường và Hoa Hạ sẽ mất mặt, để ông cả Tiền Khôn và Hồ Sư Ước tìm Lý Dục Thần tính sổ.
Cô ta đi đến bên cạnh gã chốc đầu, cau chặt mày, bất chấp, giơ cánh tay mụn rữa lên, giả bộ quan sát.
Cô ta cả nhà Tiền là chuyên gia thơ ca sách vở, từ nhỏ cũng coi như đọc rất nhiều sách, tuy không chuyên học y, nhưng cũng từng đọc “Hoàng Đế Nội Kinh” và “Tứ Thánh Tâm Nguồn”, biết một vài thuốc và phương thuốc thường dùng.
Tiền Hân Đồng tìm hết ruột gan, định nghĩ ra một phương thuốc, nhưng thực sự không nghĩ ra nổi, dứt khoát không nghĩ nữa, nói: “Này, mang gừng ra đây cho tôi!”
Nhân viên của Đồng Khánh Đường lập tức đi lấy một miếng gừng lớn.
Tiền Hân Đồng cũng bất chấp, bẻ miếng gừng, tiết ra nước gừng, bắt đầu chà xát lên cánh tay của gã chốc đầu.
Cô ta đang bực tức, chà xát rất mạnh, miếng gừng lại cay nóng, gã chốc đầu đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Yukio Takada đầu tiên ngẩn người, nhìn hồi lâu cười nói: “Đây cũng tính là y thuật? Ha ha ha…”
Những người bên cạnh cũng thộn mặt.
Không ai chú ý thấy, ngón tay Lý Dục Thần khẽ động đậy, bảy điểm hào quang bay ra, đâm vào cánh tay của gã chốc đầu.
Hồ Sư Ước biết dùng châm du hồn, đương nhiên anh cũng biết.
Từ sau khi trải qua lôi kiếp, bước vào cánh cửa tiên thiên, có thể ngự kiếm thực sự, anh điều khiển châm ngũ hành cũng càng tinh vi hơn, càng có thể điều khiển từ xa, khiến châm ngũ hành tự do đi lại trong cơ thể gã chốc đầu.
Bảy cây châm bay vào cánh tay của gã chốc đầu, không một ai biết, ngay cả Tiền Khôn bên cạnh Lý Dục Thần và Tiền Hân Đồng đang chà xát gừng cho gã chốc đầu cũng không phát hiện ra.
Tiền Hân Đồng vừa chà thật mạnh, trong lòng vừa mắng: Lý Dục Thần đáng chết! Cho anh hại tôi này! Cho anh ném tôi ra ngoài cửa sổ này! Cho anh…
Cô ta trút lên tức giận lên cánh tay của gã chốc đầu, dường như chà mạnh như vậy, thì có thể lột một lớp đa của Lý Dục Thần vậy.
Nhưng chà mãi chà mãi, cô ta bỗng phát hiện không đúng.
Nhọt mưng mủ của cánh tay dần dần đỡ dần.
Có vài chỗ cô ta chà đặc biệt nhiều và mạnh lại đã mất mả mụn nhọt, làn da đỏ hồng, dần có xu thế liền lại.
Tiền Hân Đồng trừng mở to mắt, không thể tin nổi nhìn cảnh này.
Gừng có tác dụng thật ư?
Trời ơi! Mình đúng là thiên tài!
Cô ta vui mừng trong lòng, cũng không mắng nữa, mà càng chà xát mạnh hơn nữa.
Cánh tay của gã chốc đầu đã có thay đổi rõ rệt, đương nhiên những người khác cũng nhìn ra.
Sắc mặt mọi người mỗi người một vẻ, có người kinh ngạc, có người ngạc nhiên, có người vui mừng…
Còn sắc mặt của Yukio Takada lại trở nên khó coi.
“Làm sao có thể?”
Ông ta không thể tin nhìn cô gái trước mặt ở đó chà sát gừng thật mạnh.
Ngay cả bản thân gã chốc đầu cũng ngẩn người.
Người phụ nữ trong đám đông dường như phát hiện điều gì, nhìn về hướng Lý Dục Thần một cái, nhưng ánh mắt lướt qua Lý Dục Thần, và dừng lại trên người Tiền Khôn và Hồ Sư Ước.
Cuối cùng cũng chỉ hơi nghi hoặc, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Tiền Hân Đồng đã hơi toát mồ hôi.
Rất nhanh, cả cánh tay của gã chốc đầu bị chà sạch sẽ.
Mụn nhọt biến mất, chỉ còn lại làn da mới đỏ hồng.
Tiền Hân Đồng đặt miếng gừng còn lại, lau mồ hôi trên trán, đắc ý nhìn kiệt tác của mình.
Qua mười phút sau, làn da trên cánh tay của gã chốc đầu bắt đầu hồi phục màu sắc bình thường, hơi non, nhưng đã không thấy bất thường.
Tiền Hân Đồng vui vẻ vỗ cánh tay nói: “Tôi xong rồi, sau đây xem ông đấy, ông Cao!”
Chương 429: Thua thảm hại
Yukio Takada đỏ bừng mặt, chưa hết thời gian, bây giờ lột lớp cao thuốc, hiệu quả chắc chắn không tốt như vậy, nhưng nếu không lột ra, ông ta sẽ thua.
“Mau lột đi!”
“Không dám lột thì ông nhận thua đi!”
“Mau nhận thua đi, đồ quỷ!”
“Ma bệnh Đông Doanh!”
Mọi người bắt đầu kích động, cả nửa ngày, mọi người đã nén chịu lắm rồi.
Yukio nắm chặt nắm đấm, hạ quyết tâm, chuẩn bị liều một phen.
Ông ta bắt đầu từ cổ tay của gã chốc đầu, từ từ lột cao thuốc đã khô, giống như một lớp giấy dầu, tách ra khỏi cánh tay của gã chốc đầu.
Vù!
Mọi người kinh hãi kêu lên.
Mụn nhọn trên cánh tay của gã chốc đầu không những không khỏi, ngược lại còn thối rữa mưng mủ kinh khủng hơn, dường như cả cánh tay đều lở loét hết.
Yukio ngẩn người.
“Không thể nào!”, ông ta kêu lên: “Tuyệt đối không thể nào! Thuốc cao này được đặc chế chuyên chữa bệnh này, chúng tôi đã thử nghiệm rất nhiều lần, đều thành công, lần này làm sao có thể thất bại!”
“Ấy, chẳng phải vừa nãy ông nói là phương thuốc bí truyền của tông môn các ông để lại sao? Sao lại biến thành thuốc đặc chế dành riêng cho bệnh này?”, Tiền Hân Đồng lập tức bắt được vấn đề trong lời nói của ông ta: “Ông Cao, ông không thật thà rồi!”
Cuối cùng mọi người cũng hiểu ra, là người Đông Doanh đã lên kế hoạch sẵn.
“Xí, tôi còn tưởng có bản lĩnh thật cơ đấy, thì ra là màn kịch được dựng sẵn, muốn phá hoại biển hiệu Đồng Khánh Đường!”
“Lần này vả mặt rồi phải không! Ha ha ha…”
“Tôi lại rất thích xem chó Nhật bị vả mặt”.
…
Yukio Takada tức giận quay người, nhìn Tiền Hân Đồng, quát lớn một tiếng: “Cô! Là cô giở trò!”
Tiền Hân Đồng bị sợ giật mình.
Nhưng cô ta không bị khí thế của cao thủ Thượng Nhẫn dọa sợ, ngược lại còn ngẩng đầu ưỡn ngực, nhướn mày lá liễu, nói: “Làm sao, thua rồi thì muốn giở thói hung hăng hả?”
Mọi người mới phát hiện, cô gái này không những xinh đẹp, mà còn rất có chí khí anh hùng.
“Ai biết lai lịch của mỹ nữ này không, thưởng nhiều tiền để xin số wechat của cô ta”.
“Oa, yêu rồi yêu rồi, tôi đã không còn hồn vía rồi!”
…
Đối đầu cả hồi lâu, khí thế của Yukio Takada lại yếu đi nửa phần.
“Tôi không tin có thể dùng gừng chữa khỏi bệnh này!”, ông ta nói: “Rốt cuộc cô đã giở trò gì?”
“Đây gọi là đạo lý cực kỳ đơn giản!”, Tiền Hân Đồng đắc ý: “Hoàng Đế Nội Kinh viết, người giỏi chữa bệnh chữa lông da, sau đó chữa làn da, sau đó chữa kinh mạch, sau đó chữa lục phủ…”
Mọi người đều nhìn sang cô ta với ánh mắt sùng bái.
“Oa, cô gái này, thật có trình độ!”
“Mẹ ơi, con yêu rồi!”
…
“Được rồi”, Tiền Hân Đồng đọc một đoạn: “Thắng thua đã rõ, có thể thực hiện lời hứa rồi chứ, ông Cao?”
Cùng với cô ta nói xong câu này, mấy bảo vệ của Đồng Khánh Đường bê một tấm biển mới cao bằng một người đến.
Thì ra vừa nãy sau khi Tiền Hân Đồng đề ra điều kiện mới, Lý Dục Thần cảm thấy thú vị, bèn lặng lẽ bảo Hồ Tu Nhất đi làm.
Hồ Tu Nhất tốn món tiền lớn, bảo thợ mộc làm ngay một tấm biển.
Vì thời gian gấp gáp, nên hơi thô một chút.
Bên trên viết bốn chữ: Ma bệnh Đông Doanh.
Sắc mặt Yukio Takada như gan heo.
Bắt ông ta cõng tấm biến ‘Ma bệnh Đông Doanh’ chạy khắp Đồng Khánh Đường ba vòng, không bằng giết ông ta đi.
“Kẻ sĩ có thể giết, không thể chịu nhục!”, Yukio Takada ngẩng đầu nói: “Các người đừng hòng sỉ nhục tôi, tôi thà rạch bụng tự vẫn, cũng tuyệt đối không cõng tấm biển này!”
Vù!
Những người vây xem bùng phát ra tiếng xôn xao.
“Vãi! Lại là rạch bụng, đã rạch mấy lần rồi, ông rạch đi!”
Tiền Hân Đồng cũng cười hi hi nói: “Ông Cao, chơi xấu là ông không đúng rồi, chẳng phải các ông coi trọng tinh thần võ sĩ đạo, coi trọng lời hứa sao? Đừng làm mất mặt tổ tông các người chứ!”
Nói xong, cô ta giơ cao nắm đấm: “Cố lên! Ông Cao! Tôi cổ vũ ông!”
Cứ mở miệng ra là ông Cao, khiến Yukio Takada vô cùng muốn nổi khùng.
“A, tôi giết cô trước!”
Yukio Takada hét lớn một tiếng, xông về phía Tiền Hân Đồng.
Ông ta là Thượng Thượng Nhẫn, hóa kình đỉnh phong, muốn giết Tiền Hân Đồng, đúng là dễ như trở bàn tay.
Tiền Khôn sớm đã đề phòng ông ta, sau khi Tiền Hân Đồng thắng, Tiền Khôn lặng lẽ lại gần.
Lúc này quả nhiên thấy Yukio gây khó dễ, bèn kịp thời ra tay, chặn trước người cháu gái.
Hai người đối chưởng, mỗi bên lùi lại hai bước.
“Yukio, ông thật không biết xấu hổ, đánh cược thua, thì ra tay với một cô gái yếu đuối sao?”, Tiền Khôn hỏi.
Lúc này Yukio tỏ vẻ mặt hung dữ.
Ông ta không màng đến danh tiếng nữa, vì bất luận ông ta làm thế nào, cũng không thể cứu vãn danh tiếng.
Chỉ có giết hết đám người này, mới có thể xả giận.
Ở đây, người có võ lực cao nhất là Tiền Khôn, chỉ cần giết Tiền Khôn, những người khác không cần phải sợ.
Tiền Khôn nhìn dáng vẻ sát khí đằng đằng của Yukio Takada, cũng không dám sơ suất.
Ông ta không sợ Yukio, mười mấy năm trước khi Yukio vừa đột phá hóa kình, Tiền Khôn sớm đã là hóa kình đỉnh phong, sắp chạm đến ngưỡng cửa tông sư.
Nếu không phải lần đó bị thương, Yukio đâu thể đuổi theo được Tiền Khôn.
Hiện nay hai người cũng sàn như nhau, nhưng luận công lực thâm hậu, Tiền Khôn vẫn hơn một bậc.
Nhưng Tiền Khôn sợ hai người đánh nhau sẽ liên lụy đến mọi người xung quanh, dù sao ở đây cũng là đại sảnh lấy số khám bệnh của Đồng Khánh Đường, rất nhiều người đứng xem.
Đúng lúc Yukio Takada chuẩn bị phát động tấn công, không biết một chiếc dây thừng bay từ đâu ra, quấn lên người Yukio Takada như ma quỷ.
Yukio Takada vẫn còn bày thế muốn quyết đấu cao thấp với Tiền Khôn, đột nhiên bị dây thừng quấn chặt, vội vàng giãy dụa, nhưng nhất thời không thoát được.
Lời của Tiền Hân Đồng dấy lên làn sóng lớn.
Tất cả mọi người đều nhìn sang Tiền Hân Đồng.
“Ấy, cô gái này là ai? Trông rất xinh đẹp!”
“Có lẽ là đồ đệ của ông Hồ”.
“Trẻ như vậy đã làm bác sĩ rồi ư?”
“Liệu có phải là y tá không?”
“Vãi, y tá của Đồng Khánh Đường còn đẹp hơn cả y tá của Đông Doanh!”
…
Tiền Khôn trừng mắt nhìn Tiền Hân Đồng một cái, nói: “Chuyện người lớn, cháu góp vui cái gì hả?”
Tiền Hân Đồng quay đầu nhìn Lý Dục Thần một cái, sau đó cười gian xảo với Tiền Khôn, nói: “Ông nội, cái gì mà gọi là góp vui? Đám người này đến gây chuyện, ông Hồ có thân phận thế nào, là thánh thủ Quốc Y đó, so y thuật với tiểu quỷ, cũng thật mất thân phận quá. Hơn nữa, bệnh nhỏ này, đâu có cần ông Hồ ra tay, tìm bất kỳ người Hoa Hạ nào, cũng đều có thể chữa được. Ví dụ như cháu đây!”
Cô ta nói xong, thì đã đi ra, đứng trước mặt Yukio Takada.
Tiền Khôn muốn kéo cô ta lại mà không kịp, chỉ đành kệ cô ta.
Tóm lại ông ta cũng nhìn ra, Yukio Takada đã có chuẩn bị, sợ rằng ông Hồ cũng rất khó thắng. Thà như vậy, chi bằng để cháu gái ra làm loạn, thua cũng không mất mặt.
Trong lòng Hồ Sư Ước vô cùng mâu thuẫn.
Mụn nhọt trên người gã chốc đầu chắc chắn chữa được, nếu cho ông ta thời gian một tuần, ông ta nắm chắc chữa được cho hắn ta.
Nhưng nếu trong vòng một ngày làm tiêu hết mụn nhọt trên cánh tay hắn ta, còn phải cố hết khả năng làm làn da lành lặn trở lại, dường như là việc không thể nào.
Hồ Sư Ước cũng biết trong tay Yukio có thuốc đặc hiệu, nhưng đám đông lại không nghĩ như vậy, nhà họ Hộ ông chẳng phải cũng có thuốc chữa thương và thuốc cao chữa viêm da tổ truyền sao?
Ông ta vốn nhờ Lý Dục Thần, có lẽ sẽ có kỳ chiêu, nhưng thấy Lý Dục Thần vẫn đứng yên, thì nghĩ Lý Dục Thần cũng chẳng có cách nào.
Bây giờ Tiền Hân Đồng đứng ra, để cô ta làm náo loạn một trận, cũng là cách hay, ít nhất có thể thăm dò đối phương trước.
Chỉ là như vậy khó tránh làm tổn hại danh tiếng của nhà họ Tiền, truyền ra ngoài không dễ nghe.
Yukio Takada nhìn Tiền Hân Đồng, nói: “Cô gái, chúng tôi thi đấu y thuật thật, không phải trò đùa”.
“Ai đùa với ông?”, Tiền Hân Đồng trừng mắt: “Loại bệnh nhỏ này, đâu cần đến ông Hồ chữa. Tôi cược với ông, ông dám không?”
“Hừ!”, Yukio Takada lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô không thể đại diện cho Đồng Khánh Đường, tại sao tôi phải cược với cô?”
Khi Hồ Sư Ước đang định nói cô ta có thể đại diện cho Đồng Khánh Đường, thì Tiền Hân Đồng đã đáp lại:
“Thế ông có thể đại diện cho cả Đông Doanh không? Nếu ông không thể đại diện, tại sao bảo ông Hồ cược với ông?”
“Cô!”
Yukio Takada nhất thời nghẹn lời.
Đương nhiên ông ta không thể đại diện cho Đông Doanh, ai có thể đại diện cho cả Đông Doanh chứ? Cho dù tông chủ của Thiên Nhẫn Tông đến, cũng không dám nói như vậy.
“Tôi không thể đại diện cho Đông Doanh, nhưng tôi có thể đại diện cho y đạo Đông Doanh, đến khiêu chiến với y thuật Hoa Hạ”.
“Ồ…”, Tiền Hân Đồng gật đầu: “Nói như vậy, ông là người có lợi hại nhất trong y thuật Đông Doanh?”
“Tôi…”
Yukio Takada lại nghẹn lời, Đông Doanh cũng có dòng thánh y, thế lực không nhỏ hơn Thiên Nhẫn Tông, nếu lời này truyền ra ngoài, sợ là sẽ khiến họ bất mãn, gây rắc rối cho tông môn.
Cô bé này, thực sự khó nhằn!
“Hồ Sư Ước!”, Yukio Takada nhìn sang Hồ Sư Ước: “Bản thân ông không dám đấu với tôi, dùng một cô bé đến làm bia đỡ đạn phải không?”
Hồ Sư Ước đã quyết định, bèn nói: “Cô bé này không được sao, sợ rằng ông còn không đấu lại với cô bé này đấy”.
“Ông…”, Yukio Takada nổi giận: “Được, để cô ta đấu cũng được, nhưng không được thay đổi cá cược, kim châm và châm pháp của nhà họ Hồ ông, đều thuốc về tôi”.
Hồ Sư Ước tỏ ra do dự, Tiền Hân Đồng đã đồng ý, nói: “Được!”
“Hân Đồng!”, Tiền Khôn quát nói: “Góp vui chơi thì thôi, sao lại hứa bừa bãi!”
Tiền Hân Đồng nói: “Ông nội, ông yên tâm đi, cháu chắc chắn sẽ thắng”.
Tiền Khôn ngạc nhiên, bỗng nghĩ đến điều gì, nhìn sang Lý Dục Thần bên cạnh, phát hiện Lý Dục Thần cười như không cười, liền hiểu ra.
Trừng mắt với Tiền Hân Đồng một cái, nói: “Chú ý chừng mực”, rồi không quản cô ta nữa.
Yukio Takada vui mừng: “Lời này thật chứ?”
Tiền Hân Đồng nói: “Đương nhiên là thật. Nhưng tôi cũng có điều kiện”.
“Điều kiện gì?”
“Chúng tôi thua thì phải bỏ châm pháp ra, ông thua thì lại rạch bụng tự vẫn. Ông rạch bụng tự vẫn có lợi gì cho chúng tôi? Cả bụng shit chảy ra, chúng tôi còn phải dọn vệ sinh”.
Những người vây xem ồ lên cười lớn.
Yukio Takada bị Tiền Hân Đồn làm cho tím mặt, mà không thể phản bác, tức bừng bừng hỏi: “Vậy cô muốn gì?”
“Xí, đồ của Đông Doanh các người, bà cô đây không thèm!”, Tiền Hân Đồng nói: “Rất đơn giản, nếu ông thua, thì ông bỏ chữ ‘Đường’ trên tấm biển đi, thêm hai chữ Đông Doanh, rồi ông cõng nó, ra đường lớn bên ngoài, chạy vòng quanh Đồng Khánh Đường ba vòng”.
Sắc mặt Yukio Takada đã không chỉ là khó coi nữa.
Cõng tấm biển “Bệnh phu Đông Doanh” chạy ba vòng, thì không chỉ một mình ông ta mất mặt.
Nếu truyền ra ngoài, cả Thiên Nhẫn Tông đều bị các tông môn khác của Đông Doanh cười thối mũi.
Nhưng ông ta thực sự không nghĩ ra cô gái này có khả năng thắng cuộc thi thế nào.
Chương 426: Quan tâm mà
Nếu sẽ không thua, thì đồng ý thì có quan hệ gì?
Yukio Takada do dự, ánh mắt lóe lên, nhìn xung quanh.
Trong đám đông vây quanh, một người phụ nữ trung niên bốn mươi năm mươi tuổi khẽ gật đầu với ông ta.
Cảnh này, đã bị Lý Dục Thần nhìn thấy.
Yukio Takada dường như có được thần dụ, lập tức tràn đầy tự tin, nói: “Được, cô gái, tôi đồng ý với cô”.
“Được, nói lời giữ lời”, Tiền Hân Đồng nói.
Trong những người xung quanh có người tốt bụng nhắc nhở nói: “Cô gái, cô đừng bị ông ta lừa, lời của kẻ này không đáng tin, ông ta thua mà không thừa nhận thì làm thế nào?”
Tiền Hân Đồng cười nói: “Không sao, chỗ chúng tôi có camera giám sát, có ghi âm, nếu ông ta không nhận, thì sẽ phát video cho toàn thế giới, để người trong toàn thế giới đều biết họ vô liêm sỉ, không đáng tin thế nào!”
Lý Dục Thần cũng phải mỉm cười.
Những lời này không phải là anh dạy Tiền Hân Đồng, hoàn toàn là bản thân Tiền Hân Đồng diễn thêm vào.
Anh chỉ bảo Tiền Hân Đồng xuất chiến thay Hồ Sư Ước, anh sẽ âm thầm giúp cô ta.
Không ngờ, Tiền Hân Đồng còn nghĩ ra chiêu này.
Cõng tấm biển “Ma bệnh Đông Doanh chạy quanh Đồng Khánh Đường ba vòng, việc này còn khó chịu hơn bảo Yukio Takada rạch bụng đấy?
Nhưng giống như Tiền Hân Đồng nói, Yukio đã không còn lựa chọn nữa, có Lý Dục Thần ở đây, ông ta muốn không nhận cũng không được.
Đương nhiên, lúc này, ở hiện trường có mấy người tin Tiền Hân Đồng có thể thắng chứ.
Sau khi hai bên đồng ý, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Yukio Takada nhường Tiền Hân Đồng chọn cánh tay nào trước.
Tiền Hân Đồng lại gần gã chốc đầu nhìn một cái, rồi bóp chặt mũi.
Mùi này thực sự quá khó ngửi.
Lọt vào mắt chỉ toàn mụn nhọt, những chỗ loét ra còn có nước mủ, cả cánh tay gần như không có chỗ nào lành lặn.
Tiền Hân Đồng là cô cả nhà họ Tiền, đâu từng tiếp xúc với những thứ bẩn thỉu và buồn nôn thế này.
Bây giờ không những phải nhìn, phải ngửi, mà chốc nữa còn phải sờ.
Nhìn cánh tay khiến người khác buồn nôn này, dạ dày cũng phải tiết ra nước chua, trong lòng Tiền Hân Đồng bỗng vụt lên ý nghĩ.
Xí, chắc không phải anh ta cố ý trêu mình chứ?
Nếu không tại sao anh ta không tự ra tay, mà bảo mình?
Tiền Hân Đồng quay đầu nhìn, chỉ thấy Lý Dục Thần đứng ở đó, vẻ mặt cố nhịn cười…
Tiền Hân Đồng bịt mũi chỉ bừa, chọn cánh tay bên trái của gã chốc đầu.
Yukio Takada bắt đầu chữa trị trên cánh tay phải của gã chốc đầu.
Đầu tiên ông ta lấy ra một hộp thuốc cao, bắt đầu bôi lên cánh tay của gã chốc đầu.
Yukio Takada làm rất chậm, rất tỉ mỉ.
Đương nhiên Tiền Hân Đồng không biết chữa bệnh, còn đang đợi Lý Dục Thần giúp cô ta.
Nhưng Lý Dục Thần vẫn không hành động gì, Tiền Hân Đồng chỉ đành giả bộ quan sát cánh tay trái của gã chốc đầu.
Cô ta cau mày, cổ họng dội lên buồn nôn, giơ cánh tay của gã chốc đầu lên.
Nhìn trái nhìn phải, Lý Dục Thần vẫn chưa hành động.
Tiền Hân Đồng lại quay đầu nhìn một cái, phát hiện anh chàng đó đứng yên ở đó, vẻ mặt vẫn như vậy, dường như đang nhịn cười.
Anh chàng này, chắc không phải giỡn mình thật chứ?
“Này, cô gái, rốt cuộc cô có biết chữa không?”
Những người xung quanh nghi ngờ.
“Đừng bốc phét đấy nhé?”
“Trong xinh đẹp như vậy, làm việc gì không tốt, lại đi học bốc phét theo người ta!”
Tiền Hân Đồng nghiêm mặt, trừng đôi mắt, nói: “Vội cái gì, khám bệnh chẳng phải là quan sát, ngửi và hỏi triệu chứng sao!”
Nhưng cô ta thực sự không có cách gì, trong lòng hơi sốt ruột, chỉ đành dày mặt đứng ở đó.
Yukio Takada vẫn đang chuyên tâm bôi thuốc, một nửa cánh tay phải của gã chốc đầu đã được bôi đầy thuốc cao.
Làn da được bôi đầy thuốc cao trông có vẻ đã đỡ hơn, dễ chịu hơn nhiều.
Tiền Hân Đồng dứt khoát đi đến bên cạnh Yukio Takada, ghé sát nhìn ông ta bôi thuốc.
Yukio Takada cũng mặc kệ cô ta, chỉ chuyên tâm làm công việc của mình.
Tiền Hân Đồng hỏi: “Ông Điền, thuốc cao này của ông lấy từ đâu ra?”
“Thuốc cao của tôi…”, trên mặt Yukio Takada còn lộ ra vẻ đắc ý, bỗng cảm thấy không đúng: “Tại sao gọi là lấy ở đâu ra? Đây là phương thuốc bí truyền của tông môn chúng tôi! Còn nữa, cô không được gọi bừa, tôi không phải ông Điền gì”.
“Ấy, chẳng phải ông họ Điền sao?”
“Tôi họ Yukio”.
“Ồ, vậy nhất định là bố ông họ Điền, mẹ ông họ Cao rồi”.
Tiền Hân Đồng bắt đầu quấy nhiễu.
Yukio Takada tức đến thổi râu trợn mắt: “Không phải, mẹ tôi không phải họ Điền, ở Đông Doanh, phụ nữ xuất giá thì theo họ chồng, nhà chúng tôi đều họ Yukio”.
Tiền Hân Đồng cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “A? Mẹ ông còn không có cả họ, đáng thương vậy sao? Bố của ông là Cao Điền, mẹ ông là Cao Điền, ông cũng là Cao Điền, chẳng phải là tam cao ư? Chỗ chúng tôi có lão trung y rất lợi hại, chuyên trị tam cao, ông muốn thử không?”
“A!”, Yukio Takada không chịu nổi, hét lớn: “Cô không chữa bệnh, đến chỗ tôi lôi thôi lắm lời làm gì?”
“Người ta quan tâm ông mà!”
“Tôi không cần cô quan tâm!”
“Ấy, đúng là chó cắn Lã Động Tân, không biết người có lòng tốt!”
Tiền Hân Đồng thở dài một hơi, vẻ mặt hận sắt không thành thép.
Yukio Takada vụt một cái đứng lên, trong lòng bốc hỏa, vẻ mặt xám thành gan heo.
Lúc này Tiền Hân Đồng chỉ mong ông ta ra tay.
Chỉ cần Yuki ra tay, thì cô ta có thể rút khỏi cuộc thi một cách nghiễm nhiên, có về chuyện đánh nhau, đã có ông cả Tiền Khôn và hòa thượng Vô Hoa ở đây, huống hồ còn có Lý Dục Thần trông có vẻ đạo mạo tử tế, nhưng rất biết trêu người đó.
Chương 427: Châm du hồn
Nghĩ đến đây, Tiền Hân Đồng lại nhìn Lý Dục Thần một cái. Nhìn vẻ cười như không cười của Lý Dục Thần, cô ta tức không chịu nổi.
Nhưng vượt ngoài dự liệu của cô ta, Yukio Takada nhanh chóng bình tĩnh lại, cười lạnh lùng nói: “Cô muốn chọc giận tôi, để tôi phạm quy phải không? Cô vốn không biết chữa bệnh! Hoa Hạ các người, không ai có thể chiến đấu! Các người thua chắc rồi!”
Nói xong, ông ta lại khom lưng, tiếp tục tỉ mỉ bôi thuốc cao lên cánh tay của gã chốc đầu.
Lần này, Tiền Hân Đồng sốt ruột thực sự.
Những người đứng xem cũng lo lắng thay cô ta.
Thực ra từ ban đầu, phần lớn mọi người đều nghĩ Tiền Hân Đồng không được, chỉ là cảm xúc dâng lên, hy vọng người trong nước có thể đánh bại người Đông Doanh này.
Bây giờ thấy Tiền Hân Đồng đứng ở đó chẳng làm gì hết, còn Yukio Takada lại nghiêm túc chuyên tâm, trong lòng mọi người càng chắc chắn Tiền Hân Đồng sẽ thua.
“Xong rồi xong rồi, y thuật Hoa Hạ sắp thua y đạo Đông Doanh rồi!”
“Nói láo, vội cái gì, cô gái đó còn chưa bắt đầu cơ!”
“Anh còn không nhìn ra sao, cô ta vốn không biết chữa bệnh, là đang gây chuyện”.
“Chỉ là một cô gái thôi, ông Hồ còn chưa ra tay”.
“Vừa nãy ông Hồ đã nói rồi, cô gái này có thể đại diện cho Đồng Khánh Đường. Trận này thua rồi, Đồng Khánh Đường sẽ phải gỡ biển, đổi thành Bệnh Phu Đường, cho dù sau này có thể thắng, thì còn có ý nghĩa gì?”
“Đúng thế, ông Hồ không nên cử một cô gái ra xuất hiện, quá khinh địch rồi”.
“Các người còn không hiểu sao?”, trong đám đông có phụ nữ nói: “Ông Hồ vốn không nắm chắc phần thắng, cử cô gái ra xuất chiến, chỉ là để không quá có khó coi thôi”.
Mọi người đều cảm thấy lời này có lý, đều hùa theo, đến nỗi bỏ qua khẩu âm của người phụ nữ lên tiếng nói này hơi kỳ lạ.
Trong lòng Tiền Hân Đồng rất nóng ruột, nhưng không thể hiện ra mặt.
Cô ta còn đang nghĩ cách, nghĩ cách quấy nhiễu đeo bám, phải khuấy đảo làm loạn lên mới được, nếu không, hôm nay không chỉ cô ta mất mặt, mà cả Hoa Hạ đều mất mặt.
“Này, ông Cao, ông thực sự không suy nghĩ mua chút thiên ma câu đằng à? Tôi giảm cho ông hai mươi phần trăm”.
Yukio không quan tâm đến cô ta, mà chuyên tâm bôi thuốc.
Một lúc sau, cả cnsh tay của gã chốc đầu đã được bôi đầy thuốc cao.
Sau đó, Yukio dùng ngón tay chỉ vào huyệt vị cánh tay của gã chốc đầu truyền chân khí, giúp dược lực của thuốc cao lan ra.
Rất nhanh, thuốc cao vốn ẩm ướt liền khô lại, giống như bọc một lớp da bột màu trắng xám.
Yukio dừng lại, vẻ mặt đắc ý, nói: “Qua một tiếng nữa, tôi lột lớp cao, các người có thể nhìn thấy một cánh tay lành lặn. Tôi thắng chắc rồi!”
Hồ Sư Ước mặt sầm như nước.
Nếu chô ông ta thời gian mấy ngày, ông ta cũng có thể phối ra thuốc cao đặc hiệu chữa trị bệnh này, nhưng muốn có hiệu quả trong thời gian ngắn như vậy, vô cùng khó, dù sao da thịt gân cốt con người cần thời gian hồi phục.
Nếu muốn thắng, thì chỉ có một môn châm pháp du hồn trong Âm Dương Thập Tam Châm, có lẽ có thể thử. Dùng châm du hồn, phối hợp thuốc cao tổ truyền của nhà họ Hồ, hiệu quả cũng không kém với thuốc cao của người Đông Doanh.
Chỉ là châm du hồn có yêu cầu rất cao với người thi triển châm, không những phải y thuật cao siêu, còn phải có hồn lực cường mạnh hỗ trợ.
Nếu hồn lực không dủ, người thi triển châm sẽ hao cạn khí huyết, tinh thần khô mòn, cuối cùng hồn phách tiêu tan.
Cho nên mới gọi là châm du hồn.
Những người Đông Doanh này, đã tốn hết tâm cơ thiết kế ra trận cược này, tìm một người bệnh như vậy, sợ rằng không chỉ là vì tranh danh tiếng y đạo, mà muốn dẫn dụ Hồ Sư Ước sử dụng châm du hồn.
Hồ Sư Ước cũng vừa học được toàn bộ Thập Tam Châm, với năng lực tu vi hiện giờ của ông ta, muốn thi triển châm pháp này, vô cùng khó khăn, nếu cố cưỡng thi triển, cuối cùng chắc chắn hồn phách tiêu tan.
Vì danh tiếng Hoa Hạ, ông ta quyết định, liều thôi!
Không thể nào thua người Đông Doanh!
“Cô Tiền, cô lui đi, để tôi thử”.
Hồ Sư Ước tiến lên một bước, cả người tràn đầy chính nghĩa, sẵn sàng hy sinh.
“Ông Hồ sắp ra tay rồi!”
“Cuối cùng ông Hồ cũng ra tay rồi, người Đông Doanh thua chắc rồi!”
“Vậy cũng chưa chắc, tên tam cao đó nói một tiếng nữa sẽ lành lặn, bên này còn chưa bắt đầu chữa cơ!”
“Ấy, đều trách cô gái đó gây chuyện làm loạn, làm lỡ việc lớn!”
“Đúng thế, cô gái này ở đâu ra, không hiểu chuyện như vậy!”
“Các người đừng ồn ào nữa, xem ông Hồ chữa thế nào đi”.
Mọi người đều kích động, đợi Hồ Sư Ước ra tay.
Yukio Takada cười lạnh lùng nói: “Người Hoa Hạ các người nói lời không giữ lời sao? Tuyển thủ cuộc thi cũng có thể thay tùy tiện? Nhưng thôi vậy, tôi rất rộng lượng, ông muốn đến thì đến đi, để tôi thấy châm pháp của nhà họ Hồ các ông”.
Hồ Sư Ước cười lạnh lùng một tiếng, mục tiêu của ông ta quả nhiên là Thập Tam Châm!
Ông ta đang định lên, bỗng nghe Lý Dục Thần mở miệng nói:
“Ông Hồ, loại bệnh nhỏ này, đâu đáng để đích thân ông ra tay, cô Tiền đã chủ động xin thi, chắc chắn cô ta có cách, ông nên cho người trẻ có cơ hội mà”.
Hồ Sư Ước hơi ngẩn người, nhưng người lên tiêng là Lý Dục Thần, trong lòng ông ta cũng yên tâm, cười nói: “Cậu Lý nói đúng, tôi nên cho thanh niên cơ hội, Hân Đồng, vậy thì cô làm đi”.
Tiền Hân Đồng thộn mặt.
Tôi làm?
Tôi lấy gì để làm đây?
Chương 428: Gừng chữa bệnh
Hồ Sư Ước không ra tay, những người xung quanh khó tránh thất vọng.
Nhưng đồng thời cũng đầy hiếu kỳ, chẳng lẽ cô gái này chữa được thật sao?
Vẻ mặt Yukio Takada biến sắc nói: “Hồ Sư Ước, ông thà thua trận đấu, cũng không chịu ra tay thật ư?”
Hồ Sư Ước không có lòng tin với Tiền Hân Đồng, nhưng tràn đầy niềm tin với Lý Dục Thần.
“Tôi không cần ra tay, ông cũng không thắng nổi”.
Yukio Takada hừ mạnh một cái từ trong mũi, nói: “Vậy thì đợi xem đi”.
Tiền Hân Đồng đứng ở đó, không biết phải làm gì.
Sau đây phải làm thế nào?
Lại sắp qua nửa tiếng, qua hơn nữa tiếng nữa, họ bóc lột lớp thuốc cao, thì thắng thua sẽ rõ.
Cô ta lén nhìn trộm sang Lý Dục Thần, trong lòng vừa mong đợi, lại vừa hận.
Vốn nghĩ Lý Dục Thần sẽ chỉ điểm chút gì đó, lại phát hiện Lý Dục Thần vẫn bày dáng vẻ ung dung bình thản, dường như không liên quan đến anh, lại như có ý xấu, muốn xem trò cười của cô ta.
Cuối cùng cô cả Tiền oai phong cả Tiền Đường cũng hoang mang.
Lý Dục Thần! Xem lúc về tôi xử lý anh thế nào!
Nhưng cô ta nghĩ đến ngượng ngùng tối qua bị người ta ném ra ngoài cửa sổ, trong lòng lại khổ sở.
Hình như thực sự không có năng lực xử lý người ta!
Trong tích tắc, thậm chí Tiền Hân Đồng nổi lên ý nghĩ đến chùa Thiên Chúc xuất gia, ngay cả pháp hiệu cô ta cũng đã nghĩ xong, Hoa hòa thượng đổi thành Vô Hoa, cô ta gọi là Vô Tiền.
“Cô gái, cô mau lên đi!”, người xung quanh sốt ruột.
“Trời ơi, tôi sốt ruột chết mất, đứa con của lão họ Vương bên cạnh cũng sắp ra đời rồi, cô còn lề mề ở bên ngoài!”
“Rốt cuộc cô có biết chữa không?”
“Ai nói tôi không biết!”, Tiền Hân Đồng cố chấp, cũng liều mạng.
Tóm lại nếu thua, thì Đồng Khánh Đường và Hoa Hạ sẽ mất mặt, để ông cả Tiền Khôn và Hồ Sư Ước tìm Lý Dục Thần tính sổ.
Cô ta đi đến bên cạnh gã chốc đầu, cau chặt mày, bất chấp, giơ cánh tay mụn rữa lên, giả bộ quan sát.
Cô ta cả nhà Tiền là chuyên gia thơ ca sách vở, từ nhỏ cũng coi như đọc rất nhiều sách, tuy không chuyên học y, nhưng cũng từng đọc “Hoàng Đế Nội Kinh” và “Tứ Thánh Tâm Nguồn”, biết một vài thuốc và phương thuốc thường dùng.
Tiền Hân Đồng tìm hết ruột gan, định nghĩ ra một phương thuốc, nhưng thực sự không nghĩ ra nổi, dứt khoát không nghĩ nữa, nói: “Này, mang gừng ra đây cho tôi!”
Nhân viên của Đồng Khánh Đường lập tức đi lấy một miếng gừng lớn.
Tiền Hân Đồng cũng bất chấp, bẻ miếng gừng, tiết ra nước gừng, bắt đầu chà xát lên cánh tay của gã chốc đầu.
Cô ta đang bực tức, chà xát rất mạnh, miếng gừng lại cay nóng, gã chốc đầu đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Yukio Takada đầu tiên ngẩn người, nhìn hồi lâu cười nói: “Đây cũng tính là y thuật? Ha ha ha…”
Những người bên cạnh cũng thộn mặt.
Không ai chú ý thấy, ngón tay Lý Dục Thần khẽ động đậy, bảy điểm hào quang bay ra, đâm vào cánh tay của gã chốc đầu.
Hồ Sư Ước biết dùng châm du hồn, đương nhiên anh cũng biết.
Từ sau khi trải qua lôi kiếp, bước vào cánh cửa tiên thiên, có thể ngự kiếm thực sự, anh điều khiển châm ngũ hành cũng càng tinh vi hơn, càng có thể điều khiển từ xa, khiến châm ngũ hành tự do đi lại trong cơ thể gã chốc đầu.
Bảy cây châm bay vào cánh tay của gã chốc đầu, không một ai biết, ngay cả Tiền Khôn bên cạnh Lý Dục Thần và Tiền Hân Đồng đang chà xát gừng cho gã chốc đầu cũng không phát hiện ra.
Tiền Hân Đồng vừa chà thật mạnh, trong lòng vừa mắng: Lý Dục Thần đáng chết! Cho anh hại tôi này! Cho anh ném tôi ra ngoài cửa sổ này! Cho anh…
Cô ta trút lên tức giận lên cánh tay của gã chốc đầu, dường như chà mạnh như vậy, thì có thể lột một lớp đa của Lý Dục Thần vậy.
Nhưng chà mãi chà mãi, cô ta bỗng phát hiện không đúng.
Nhọt mưng mủ của cánh tay dần dần đỡ dần.
Có vài chỗ cô ta chà đặc biệt nhiều và mạnh lại đã mất mả mụn nhọt, làn da đỏ hồng, dần có xu thế liền lại.
Tiền Hân Đồng trừng mở to mắt, không thể tin nổi nhìn cảnh này.
Gừng có tác dụng thật ư?
Trời ơi! Mình đúng là thiên tài!
Cô ta vui mừng trong lòng, cũng không mắng nữa, mà càng chà xát mạnh hơn nữa.
Cánh tay của gã chốc đầu đã có thay đổi rõ rệt, đương nhiên những người khác cũng nhìn ra.
Sắc mặt mọi người mỗi người một vẻ, có người kinh ngạc, có người ngạc nhiên, có người vui mừng…
Còn sắc mặt của Yukio Takada lại trở nên khó coi.
“Làm sao có thể?”
Ông ta không thể tin nhìn cô gái trước mặt ở đó chà sát gừng thật mạnh.
Ngay cả bản thân gã chốc đầu cũng ngẩn người.
Người phụ nữ trong đám đông dường như phát hiện điều gì, nhìn về hướng Lý Dục Thần một cái, nhưng ánh mắt lướt qua Lý Dục Thần, và dừng lại trên người Tiền Khôn và Hồ Sư Ước.
Cuối cùng cũng chỉ hơi nghi hoặc, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Tiền Hân Đồng đã hơi toát mồ hôi.
Rất nhanh, cả cánh tay của gã chốc đầu bị chà sạch sẽ.
Mụn nhọt biến mất, chỉ còn lại làn da mới đỏ hồng.
Tiền Hân Đồng đặt miếng gừng còn lại, lau mồ hôi trên trán, đắc ý nhìn kiệt tác của mình.
Qua mười phút sau, làn da trên cánh tay của gã chốc đầu bắt đầu hồi phục màu sắc bình thường, hơi non, nhưng đã không thấy bất thường.
Tiền Hân Đồng vui vẻ vỗ cánh tay nói: “Tôi xong rồi, sau đây xem ông đấy, ông Cao!”
Chương 429: Thua thảm hại
Yukio Takada đỏ bừng mặt, chưa hết thời gian, bây giờ lột lớp cao thuốc, hiệu quả chắc chắn không tốt như vậy, nhưng nếu không lột ra, ông ta sẽ thua.
“Mau lột đi!”
“Không dám lột thì ông nhận thua đi!”
“Mau nhận thua đi, đồ quỷ!”
“Ma bệnh Đông Doanh!”
Mọi người bắt đầu kích động, cả nửa ngày, mọi người đã nén chịu lắm rồi.
Yukio nắm chặt nắm đấm, hạ quyết tâm, chuẩn bị liều một phen.
Ông ta bắt đầu từ cổ tay của gã chốc đầu, từ từ lột cao thuốc đã khô, giống như một lớp giấy dầu, tách ra khỏi cánh tay của gã chốc đầu.
Vù!
Mọi người kinh hãi kêu lên.
Mụn nhọn trên cánh tay của gã chốc đầu không những không khỏi, ngược lại còn thối rữa mưng mủ kinh khủng hơn, dường như cả cánh tay đều lở loét hết.
Yukio ngẩn người.
“Không thể nào!”, ông ta kêu lên: “Tuyệt đối không thể nào! Thuốc cao này được đặc chế chuyên chữa bệnh này, chúng tôi đã thử nghiệm rất nhiều lần, đều thành công, lần này làm sao có thể thất bại!”
“Ấy, chẳng phải vừa nãy ông nói là phương thuốc bí truyền của tông môn các ông để lại sao? Sao lại biến thành thuốc đặc chế dành riêng cho bệnh này?”, Tiền Hân Đồng lập tức bắt được vấn đề trong lời nói của ông ta: “Ông Cao, ông không thật thà rồi!”
Cuối cùng mọi người cũng hiểu ra, là người Đông Doanh đã lên kế hoạch sẵn.
“Xí, tôi còn tưởng có bản lĩnh thật cơ đấy, thì ra là màn kịch được dựng sẵn, muốn phá hoại biển hiệu Đồng Khánh Đường!”
“Lần này vả mặt rồi phải không! Ha ha ha…”
“Tôi lại rất thích xem chó Nhật bị vả mặt”.
…
Yukio Takada tức giận quay người, nhìn Tiền Hân Đồng, quát lớn một tiếng: “Cô! Là cô giở trò!”
Tiền Hân Đồng bị sợ giật mình.
Nhưng cô ta không bị khí thế của cao thủ Thượng Nhẫn dọa sợ, ngược lại còn ngẩng đầu ưỡn ngực, nhướn mày lá liễu, nói: “Làm sao, thua rồi thì muốn giở thói hung hăng hả?”
Mọi người mới phát hiện, cô gái này không những xinh đẹp, mà còn rất có chí khí anh hùng.
“Ai biết lai lịch của mỹ nữ này không, thưởng nhiều tiền để xin số wechat của cô ta”.
“Oa, yêu rồi yêu rồi, tôi đã không còn hồn vía rồi!”
…
Đối đầu cả hồi lâu, khí thế của Yukio Takada lại yếu đi nửa phần.
“Tôi không tin có thể dùng gừng chữa khỏi bệnh này!”, ông ta nói: “Rốt cuộc cô đã giở trò gì?”
“Đây gọi là đạo lý cực kỳ đơn giản!”, Tiền Hân Đồng đắc ý: “Hoàng Đế Nội Kinh viết, người giỏi chữa bệnh chữa lông da, sau đó chữa làn da, sau đó chữa kinh mạch, sau đó chữa lục phủ…”
Mọi người đều nhìn sang cô ta với ánh mắt sùng bái.
“Oa, cô gái này, thật có trình độ!”
“Mẹ ơi, con yêu rồi!”
…
“Được rồi”, Tiền Hân Đồng đọc một đoạn: “Thắng thua đã rõ, có thể thực hiện lời hứa rồi chứ, ông Cao?”
Cùng với cô ta nói xong câu này, mấy bảo vệ của Đồng Khánh Đường bê một tấm biển mới cao bằng một người đến.
Thì ra vừa nãy sau khi Tiền Hân Đồng đề ra điều kiện mới, Lý Dục Thần cảm thấy thú vị, bèn lặng lẽ bảo Hồ Tu Nhất đi làm.
Hồ Tu Nhất tốn món tiền lớn, bảo thợ mộc làm ngay một tấm biển.
Vì thời gian gấp gáp, nên hơi thô một chút.
Bên trên viết bốn chữ: Ma bệnh Đông Doanh.
Sắc mặt Yukio Takada như gan heo.
Bắt ông ta cõng tấm biến ‘Ma bệnh Đông Doanh’ chạy khắp Đồng Khánh Đường ba vòng, không bằng giết ông ta đi.
“Kẻ sĩ có thể giết, không thể chịu nhục!”, Yukio Takada ngẩng đầu nói: “Các người đừng hòng sỉ nhục tôi, tôi thà rạch bụng tự vẫn, cũng tuyệt đối không cõng tấm biển này!”
Vù!
Những người vây xem bùng phát ra tiếng xôn xao.
“Vãi! Lại là rạch bụng, đã rạch mấy lần rồi, ông rạch đi!”
Tiền Hân Đồng cũng cười hi hi nói: “Ông Cao, chơi xấu là ông không đúng rồi, chẳng phải các ông coi trọng tinh thần võ sĩ đạo, coi trọng lời hứa sao? Đừng làm mất mặt tổ tông các người chứ!”
Nói xong, cô ta giơ cao nắm đấm: “Cố lên! Ông Cao! Tôi cổ vũ ông!”
Cứ mở miệng ra là ông Cao, khiến Yukio Takada vô cùng muốn nổi khùng.
“A, tôi giết cô trước!”
Yukio Takada hét lớn một tiếng, xông về phía Tiền Hân Đồng.
Ông ta là Thượng Thượng Nhẫn, hóa kình đỉnh phong, muốn giết Tiền Hân Đồng, đúng là dễ như trở bàn tay.
Tiền Khôn sớm đã đề phòng ông ta, sau khi Tiền Hân Đồng thắng, Tiền Khôn lặng lẽ lại gần.
Lúc này quả nhiên thấy Yukio gây khó dễ, bèn kịp thời ra tay, chặn trước người cháu gái.
Hai người đối chưởng, mỗi bên lùi lại hai bước.
“Yukio, ông thật không biết xấu hổ, đánh cược thua, thì ra tay với một cô gái yếu đuối sao?”, Tiền Khôn hỏi.
Lúc này Yukio tỏ vẻ mặt hung dữ.
Ông ta không màng đến danh tiếng nữa, vì bất luận ông ta làm thế nào, cũng không thể cứu vãn danh tiếng.
Chỉ có giết hết đám người này, mới có thể xả giận.
Ở đây, người có võ lực cao nhất là Tiền Khôn, chỉ cần giết Tiền Khôn, những người khác không cần phải sợ.
Tiền Khôn nhìn dáng vẻ sát khí đằng đằng của Yukio Takada, cũng không dám sơ suất.
Ông ta không sợ Yukio, mười mấy năm trước khi Yukio vừa đột phá hóa kình, Tiền Khôn sớm đã là hóa kình đỉnh phong, sắp chạm đến ngưỡng cửa tông sư.
Nếu không phải lần đó bị thương, Yukio đâu thể đuổi theo được Tiền Khôn.
Hiện nay hai người cũng sàn như nhau, nhưng luận công lực thâm hậu, Tiền Khôn vẫn hơn một bậc.
Nhưng Tiền Khôn sợ hai người đánh nhau sẽ liên lụy đến mọi người xung quanh, dù sao ở đây cũng là đại sảnh lấy số khám bệnh của Đồng Khánh Đường, rất nhiều người đứng xem.
Đúng lúc Yukio Takada chuẩn bị phát động tấn công, không biết một chiếc dây thừng bay từ đâu ra, quấn lên người Yukio Takada như ma quỷ.
Yukio Takada vẫn còn bày thế muốn quyết đấu cao thấp với Tiền Khôn, đột nhiên bị dây thừng quấn chặt, vội vàng giãy dụa, nhưng nhất thời không thoát được.
Bình luận facebook