-
Chương 441-442
Chương 441: Không chỉ có tôi biết
Nghiêm Công Nghiệp dúi ngực một hồi, sau đó lại mắng lớn: “Súc sinh đúng là súc sinh! Một đám súc sinh!”
Lý Dục Thần phát hiện ông cụ này khá nóng tính, tính cách mạnh mẽ. Tính cách như ông ta, sợ là không biết đề phòng tiểu nhân, chẳng trách bị người ta tính kế.
“Cậu nhóc Nghiêm Cẩn này rất được”, Lý Dục Thần xen một câu.
Nghiêm Công Nghiệp ngẩn người, sau đó thả lỏng, cũng coi như nở nụ cười, nói: “Đúng thế, Nghiêm Cẩn là đứa trẻ tốt. Tuy bố của nó cũng là kẻ nhát gan, nhưng thằng bé này lại không nhát gan. Tuy mấy hôm nay tôi nằm trên giường, đầu óc hồ đồ, nhưng cứ cách ba năm ngày Nghiêm Cẩn lại chạy đến thăm tôi, tôi cũng biết”.
Đang nói thì Nghiêm Cẩn và Lâm Vân lôi lang trung Tôn đi vào, nói: “Anh rể, ông ta đã khai rồi, bọn em đã ghi âm lại rồi!”
Bỗng nhiên nhìn thấy Nghiêm Công Nghiệp, Nghiêm Cẩn vui mừng nói: “Ông nội, ông không sao rồi!”
Lâm Vân cũng gọi nói: “Ông ngoại!”
Nghiêm Công Nghiệp mỉm cười nói: “Không sao rồi, không sao rồi, may mà có anh rể các cháu”.
Nghiêm Cẩn càng thêm sùng bái Lý Dục Thần.
Lang trung Tôn thụp một tiếng quỳ xuống đất, nói: “Nghiêm Công! Chú Nghiêm! Ông Nghiêm! Nể tình nhà họ Tôn tôi và nhà họ Nghiêm có giao tình mấy đời, ông tha cho tôi đi!”
Lý Dục Thần biết Nghiêm Công Nghiệp là người rộng lượng, lang trung Tôn nhắc đến giao tình tổ tiên, đã đánh trúng điểm yếu của Nghiêm Công Nghiệp.
Anh bèn nói trước: “Muốn sống, thì phải xem biểu hiện của ông rồi”.
Sau đó nhìn Nghiêm Cẩn và Lâm Vân nói: “Được rồi, chứng cứ xác thực, hai người các cậu, ngày mai có dám xông vào khu nhà họ Nghiêm không?”
“Dám! Có gì mà không dám!”, hai người đồng thanh trả lời.
Lâm Vân tỏ vẻ mặt hưng phấn, hỏi: “Anh rể, có phải giống như nhà họ Triệu lần trước không?”
Lý Dục Thần cười nói; “Vậy phải xem cậu và mợ của cậu có thái độ thế nào. Nhưng có một điều, lần này, tôi sẽ không ra tay, toàn bộ dựa vào các cậu, có lòng tin không?”
Lâm Vân xoa nắm đấm nói: “Đương nhiên là có rồi! Theo học anh rể lâu như vậy, đang buồn không tìm được nơi dụng võ đây!”
Nghiêm Cẩn vừa nghe thì vô cùng ngưỡng mộ, hỏi: “Anh rể, thế còn em? Lúc nào thì anh dạy em?”
“Tối nay”, Lý Dục Thần nói: “Xem ngộ tính của cậu thế nào, một buổi tối, có thể học được bao nhiêu”.
Nghe họ nói, Nghiêm Công Nghiệp không khỏi lo lắng nói: “Từ sau khi tôi ngã bệnh, người thân tín đều bị họ thay hết, bảo vệ hiện nay là người mới. Hơn nữa, anh em nhà mẹ của Hầu Thái Phương dạo này cũng chuyển đến. Mấy anh em nhà họ Hầu đều luyện võ, biết võ công, là bá chủ một phương. Bảo hai đứa trẻ đi…”
Lang trung Tôn ngồi dưới đất bỗng bổ sung nói: “Dạo này nhà họ Hầu có thầy Âm Dương đến, có thể hô mưa gọi gió, rất lợi hại! Chính là chủ ý của ông ta, cứ đòi ông cụ nói ra tung tích của cần câu rồng và cuốn sách Tử Lăng”.
Theo như lang trung Tôn nói, thầy Âm Dương này họ Ngô, tên là Ngô Khắc Mẫn, người nhà họ Hầu gọi ông ta là “đại sư Ngô”.
“Đại sư Ngô có thể hô mưa gọi gió, rải đậu thành binh, gọi đến hàng vạn thiên binh!”, lang trung Tôn nói liền kích động lên: “Tôi khuyên các người đừng đi tìm cái chết. Dù sao ông Nghiêm cũng không sao rồi, các người mau rời khỏi thành phố Mai, tìm nơi trốn đi, hôm nay tôi coi như chưa đến, tôi sẽ không nói ra ngoài”.
Lâm Vân tiến lên giơ một phát tát, đập cho lang trung Tôn mọc sao trước mắt, chóng mặt quay vòng vòng.
“Cho ông bóc phét này! Cho ông bốc phét này! Lại còn hàng vạn thiên binh, sao ông không nói ông ta là ngọc hoàng đại đế đi!”
Lý Dục Thần mỉm cười, ngay cả Lâm Vân cũng nghe ra là giả, lang trung Tôn này, bịa đặt cũng không suy nghĩ.
Lang trung Tôn hét lớn kêu oan: “Không phải tôi nói, là chính miệng đại sư Ngô nói! Tôi tận mắt thấy ông ta bốc một nắm đậu vàng rải ra, thì có một đám người hào hùng sát khí bừng bừng!”
Lý Dục Thần nói với Lâm Vân: “Lâm Vân, cậu vào bếp xem có đậu vàng không, không có thì gạo cũng được”.
“Được!”, Lâm Vân đáp một tiếng rồi đi.
Chỉ lúc sau, đã xách một túi da rắn nhỏ đến, bên trong là nửa túi đậu vàng.
“Anh rể, anh xem, có đủ không?”
Lý Dục Thần cười nói: “Đủ rồi”.
Sau đó đưa tay vào trong túi bốc một nắm đậu vàng, hỏi lang trung Tôn: “Có phải như này không?”
Nói xong bèn rải đậu vàng trong tay ra.
Lập tức trong phòng nổi gió lớn, cát vàng mù mịt, trong mơ hồ thì đến một chiến trường cổ.
Trong gió cát, thấp thoáng xuất hiện rất nhiều nhân mã, cùng với tiếng vang hào hùng khí thế, ào ào xông đến.
Không chỉ là lang trung Tôn, ngay cả Lâm Vân và Nghiêm Cẩn cũng kinh ngạc ngẩn người.
Tiếng hô giết ngập trời, sát khí chiến trận khiến người ta sợ hãi, người bình thương đâu thể chịu được.
Lý Dục Thần đưa tay ra nắm lại, thu hết cát gió vào lòng bàn tay.
Mọi người chỉ nghe thấy rào rào một trận, đâu còn khí thế hào hùng gì, chỉ có một nắm đậu vàng lăn rơi dưới đất.
Lâm Vân và Nghiêm Cẩn nhìn Lý Dục Thần, ánh mắt tràn đầy sùng bái.
Nghiêm Tuệ Mẫn tỏ vẻ mặt chấn kinh, trong lòng càng vui và đắc ý.
Đây là con rể của mình đó!
Bà ta càng lúc càng hiểu con mắt và suy nghĩ sâu sắc của ông cụ nhà họ Lâm.
Chỉ thấy Nghiêm Công Nghiệp vừa chấn kinh, còn có vài phần lo âu nhìn Nghiêm Tuệ Mẫn một cái.
Nhân vật như thần tiên này, làm con rể nhà họ Lâm, con gái và cháu ngoại của mình có thể gánh được phúc báo như vậy không?
Lang trung Tôn đã mềm nhũn dưới đất, không thể tin há hốc miệng, vẻ mặt kinh sợ, chỉ vào Lý Dục Thần nói:
“Cậu… cậu… cậu cũng là đại sư!”
Lý Dục Thần cười nói: “Biết làm trò này thì là đại sư sao? Không chỉ có tôi biết, Nghiêm Cẩn, cậu thử đi”.
Nghiêm Cẩn ngẩn người: “Em ư?”
Lý Dục Thần chỉ vào túi đậu vàng, khích lệ nói: “Bốc một nắm thử xem”.
Nghiêm Cẩn nghi hoặc đi đến, đưa tay vào trong túi bốc một nắm đậu vàng.
“Nhớ đến những thứ mà lão tổ tông từng dạy cậu”, Lý Dục Thần nói.
Chương 442: Không phải vật trong ao
Lão tổ tông mà anh nói, đương nhiên là chỉ tổ tiên Nghiêm Tử Lăng của nhà họ Nghiêm, cũng là người mà xuất hiện trong giấc mộng của Nghiêm Cẩn.
Giấc mộng truyền dạy mà Nghiêm Cẩn có được, là công phu nền tảng tiên gia chính tông. Cậu ta đã có nền tảng khá vững chắc, chỉ là không biết ứng dụng thế nào vào trong thực tế.
“Vận dụng của thuật pháp, nằm ở trong tâm, điều kỳ diệu của nó cũng…”
Lý Dục Thần truyền một thần niệm qua.
Nghiêm Cẩn biết Lý Dục Thần đã bắt đầu dạy cậu thuật pháp, khuôn mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
Cậu ta nhắm mắt, tiêu hóa thần niệm mà Lý Dục Thần truyền qua, thứ không thể miêu tả bằng lời như này, đang sôi sục chảy cùng với luồng nhiệt kỳ lạ trong cơ thể.
Cậu ta hít sâu một hơi, vung tay, rải đậu vàng trong tay ra.
Trong phòng gió mây ngưng tụ, tiếng ngựa phi hào hùng vang lên.
Tuy số người không nhiều bằng lúc Lý Dục Thần thi triển, khí tượng cũng lớn như thế, nhưng cũng đủ khiến người ta kinh hãi.
Một lát sau, gió mây tiêu tan, trong phòng bình thường trở lại.
Nghiêm Cẩn hưng phấn nói: “Anh rể, em thành công rồi!”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Ngộ tính tốt lắm, tiếp tục cố gắng”.
Lâm Vân ngưỡng mộ nói: “Ngầu quá! Anh rể, em cũng muốn học!”
Lý Dục Thần nghiêm mặt nói: “Lại tham rồi? Cậu luyện tốt vũ bộ đi, phối hợp với võ kỹ, chém thủ cấp trong thế trận vạn quân, chẳng phải còn ngầu hơn à?”
Lâm Vân xấu hổ xoa đầu: “Em biết rồi, anh rể”.
Nghiêm Công Nghiệp và Nghiêm Tuệ Mẫn nhìn mà trố mắt há hốc miệng.
Lý Dục Thần ra tay, đã khiến họ đủ chấn kinh rồi.
Sao thằng bé Nghiêm Cẩn này cũng biết? Nó học lúc nào?
Lý Dục Thần nhìn lang trung Tôn dường như đang hóa đá, hỏi: “Thế nào, so với đại sư Ngô đó thì thế nào?”
Hồi lâu lang trung Tôn mới định thần lại, thở dài nói: “Ầy, tôi tưởng rằng chuyện như rải đậu thành binh chỉ có trong truyền thuyết, đời này có thể thấy được một lần đã là cơ duyên to lớn, không ngờ…”
Ông ta nhìn Nghiêm Cẩn một cái: “Không ngờ ngay cả cậu bé này cũng biết. Các người muốn xử lý tôi thế nào, tùy các người, tôi chấp nhận”.
Lý Dục Thần nói: “Ông đi đi”.
Lang trung Tôn ngẩn người ở đó, hơi không tin vào tai mình.
Lâm Vân và Nghiêm Cẩn cũng nhìn sang Lý Dục Thần, vô cùng không hiểu.
Lý Dục Thần nói: “Về nói với chủ của ông, sức khỏe của ông cụ nhà họ Nghiêm đã hồi phục. Bảo tối nay họ quét dọn trong ngoài phủ Nghiêm sạch sẽ, sáng sớm mai, quỳ trong sân viện nhà họ Nghiêm, nghênh đón ông cụ về nhà. Thái độ cung kính, ai biểu hiện tốt, có thể giữ một mạng”.
“Cậu, cậu thả tôi đi thật?”, lang trung Tôn vẫn không dám tin.
Lý Dục Thần vung tay, cũng lười nói thêm.
Lâm Vân hằm hằm tiến lên đuổi đi: “Còn không đi, chặt gãy hai chân của ông!”
“Được được, tôi đi, tôi đi!”
Lang trung Tôn vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài, ngay cả hòm thuốc cũng không dám cầm.
Lâm Vân nhìn bóng dáng nhếch nhác của ông ta, tức phừng phừng nói: “Kẻ này ác độc, thả đi như vậy, thực sự không cam tâm!”
“Lưới trời lồng lộng, thưa mà không lọt, cậu nghĩ ông ta thoát được không?”, Lý Dục Thần nói.
Lâm Vân gật đầu nói: “Cũng phải, ngày mai lại xử lý ông ta”.
Nghiêm Cẩn nói: “Nhưng chẳng may tối nay ông ta chạy thì sao?”
Lý Dục Thần cười nói: “Ông ta chạy không thoát được, không cần chúng ta xử lý, khắc có người sẽ xử lý ông ta. Được rồi, hai cậu đi theo tôi, tôi dạy các cậu chiêu mới”.
Lâm Vân và Nghiêm Cẩn vui mừng nhìn ra ngoài, lập tức đi theo Lý Dục Thần.
Nghiêm Công Nghiệp nói với Nghiêm Tuệ Mẫn: “Tuệ Mẫn à, cậu Lý này không phải người bình thường!”
Nghiêm Tuệ Mẫn tỏ vẻ mặt kiêu ngạo, nói: “Đúng thế, con rể mà con chọn, sao có thể kém được!”
Nghiêm Công Nghiệp lắc đầu nói: “Con rể này, sợ là không phải con chọn phải không? Bố sinh ra con, con mắt của con, bố còn không hiểu ư?”
“Bố à!”, Nghiêm Tuệ Mẫn nhớ đến chuyện cũ lần đầu tiên Lý Dục Thần đến nhà, cũng phải đỏ mặt: “Đúng là không phải con chọn, là bố chồng con chọn. Nói thật, ban đầu con cũng coi thường cậu ta”.
Nghiêm Công Nghiệp gật đầu: “Ông thông gia đúng là có trí tuệ, nhưng…”
Nghiêm Công Nghiệp đầy lo âu, Nghiêm Tuệ Mẫn không hiểu nói: “Bố à, bố lo lắng việc gì?”
“Bố đang lo, con bé Mộng Đình, có thể gánh được phúc báo này không? Cậu Lý chữa khỏi bệnh của bố một cách dễ dàng, nhìn ra âm mưu của lang trung Tôn, còn có thể khiến thằng bé Nghiêm Cẩn học được rải đậu thành binh. Bố thấy cậu ta, không chỉ là rồng trong con người, sợ là thần tiên xuống trải nghiệm hồng trần”.
“Bố à, bố nói khoa trương quá rồi, vừa là rồng, vừa là thần tiên. Nếu thực sự là vậy, chẳng phải càng tốt sao? Bọn con đều được hưởng lây!”
Nghiêm Công Nghiệp thở dài nói: “Kim lân đâu phải vật trong ao, sớm muộn sẽ gặp được cơ hội bay lên trời!”
Nghiêm Tuệ Mẫn nghe cũng suy ngẫm.
Đúng thế, con rể Dục Thần này quá ưu tú, con bé Mộng Đình chắc chắn không hàng phục được. Ầy, vẫn phải lão nương ra tay, giúp con gái nắm được trái tim của cậu ta mới được.
Ừm, đi làm mấy món ngon trước đã.
“Bố à, bố đói rồi phải không, muốn ăn gì, con đi nấu ăn”, Nghiêm Tuệ Mẫn đứng lên nói.
Nghiêm Công Nghiệp hoàn toàn không biết Nghiêm Tuệ Mẫn đã nghĩ lệch hướng.
Mấy ngày nay ông ta không ăn uống tử tế, nghe đến ăn cơm, mới phát hiện bụng đói thật, vội nói: “Được được, mau đi đi”.
Màn đêm buông xuống.
Trên một sườn núi nhỏ sau căn nhà, dưới sự chỉ điểm của Lý Dục Thần, Nghiêm Cẩn và Lâm Vân, mỗi người luyện thuật võ nghệ và thuật pháp.
Còn lang trung Tôn chạy lảo đảo lại nam chân đá chân chiêu đến trước cổng khu nhà họ Nghiêm, gấp gáp ấn chuông cửa.
Nghiêm Công Nghiệp dúi ngực một hồi, sau đó lại mắng lớn: “Súc sinh đúng là súc sinh! Một đám súc sinh!”
Lý Dục Thần phát hiện ông cụ này khá nóng tính, tính cách mạnh mẽ. Tính cách như ông ta, sợ là không biết đề phòng tiểu nhân, chẳng trách bị người ta tính kế.
“Cậu nhóc Nghiêm Cẩn này rất được”, Lý Dục Thần xen một câu.
Nghiêm Công Nghiệp ngẩn người, sau đó thả lỏng, cũng coi như nở nụ cười, nói: “Đúng thế, Nghiêm Cẩn là đứa trẻ tốt. Tuy bố của nó cũng là kẻ nhát gan, nhưng thằng bé này lại không nhát gan. Tuy mấy hôm nay tôi nằm trên giường, đầu óc hồ đồ, nhưng cứ cách ba năm ngày Nghiêm Cẩn lại chạy đến thăm tôi, tôi cũng biết”.
Đang nói thì Nghiêm Cẩn và Lâm Vân lôi lang trung Tôn đi vào, nói: “Anh rể, ông ta đã khai rồi, bọn em đã ghi âm lại rồi!”
Bỗng nhiên nhìn thấy Nghiêm Công Nghiệp, Nghiêm Cẩn vui mừng nói: “Ông nội, ông không sao rồi!”
Lâm Vân cũng gọi nói: “Ông ngoại!”
Nghiêm Công Nghiệp mỉm cười nói: “Không sao rồi, không sao rồi, may mà có anh rể các cháu”.
Nghiêm Cẩn càng thêm sùng bái Lý Dục Thần.
Lang trung Tôn thụp một tiếng quỳ xuống đất, nói: “Nghiêm Công! Chú Nghiêm! Ông Nghiêm! Nể tình nhà họ Tôn tôi và nhà họ Nghiêm có giao tình mấy đời, ông tha cho tôi đi!”
Lý Dục Thần biết Nghiêm Công Nghiệp là người rộng lượng, lang trung Tôn nhắc đến giao tình tổ tiên, đã đánh trúng điểm yếu của Nghiêm Công Nghiệp.
Anh bèn nói trước: “Muốn sống, thì phải xem biểu hiện của ông rồi”.
Sau đó nhìn Nghiêm Cẩn và Lâm Vân nói: “Được rồi, chứng cứ xác thực, hai người các cậu, ngày mai có dám xông vào khu nhà họ Nghiêm không?”
“Dám! Có gì mà không dám!”, hai người đồng thanh trả lời.
Lâm Vân tỏ vẻ mặt hưng phấn, hỏi: “Anh rể, có phải giống như nhà họ Triệu lần trước không?”
Lý Dục Thần cười nói; “Vậy phải xem cậu và mợ của cậu có thái độ thế nào. Nhưng có một điều, lần này, tôi sẽ không ra tay, toàn bộ dựa vào các cậu, có lòng tin không?”
Lâm Vân xoa nắm đấm nói: “Đương nhiên là có rồi! Theo học anh rể lâu như vậy, đang buồn không tìm được nơi dụng võ đây!”
Nghiêm Cẩn vừa nghe thì vô cùng ngưỡng mộ, hỏi: “Anh rể, thế còn em? Lúc nào thì anh dạy em?”
“Tối nay”, Lý Dục Thần nói: “Xem ngộ tính của cậu thế nào, một buổi tối, có thể học được bao nhiêu”.
Nghe họ nói, Nghiêm Công Nghiệp không khỏi lo lắng nói: “Từ sau khi tôi ngã bệnh, người thân tín đều bị họ thay hết, bảo vệ hiện nay là người mới. Hơn nữa, anh em nhà mẹ của Hầu Thái Phương dạo này cũng chuyển đến. Mấy anh em nhà họ Hầu đều luyện võ, biết võ công, là bá chủ một phương. Bảo hai đứa trẻ đi…”
Lang trung Tôn ngồi dưới đất bỗng bổ sung nói: “Dạo này nhà họ Hầu có thầy Âm Dương đến, có thể hô mưa gọi gió, rất lợi hại! Chính là chủ ý của ông ta, cứ đòi ông cụ nói ra tung tích của cần câu rồng và cuốn sách Tử Lăng”.
Theo như lang trung Tôn nói, thầy Âm Dương này họ Ngô, tên là Ngô Khắc Mẫn, người nhà họ Hầu gọi ông ta là “đại sư Ngô”.
“Đại sư Ngô có thể hô mưa gọi gió, rải đậu thành binh, gọi đến hàng vạn thiên binh!”, lang trung Tôn nói liền kích động lên: “Tôi khuyên các người đừng đi tìm cái chết. Dù sao ông Nghiêm cũng không sao rồi, các người mau rời khỏi thành phố Mai, tìm nơi trốn đi, hôm nay tôi coi như chưa đến, tôi sẽ không nói ra ngoài”.
Lâm Vân tiến lên giơ một phát tát, đập cho lang trung Tôn mọc sao trước mắt, chóng mặt quay vòng vòng.
“Cho ông bóc phét này! Cho ông bốc phét này! Lại còn hàng vạn thiên binh, sao ông không nói ông ta là ngọc hoàng đại đế đi!”
Lý Dục Thần mỉm cười, ngay cả Lâm Vân cũng nghe ra là giả, lang trung Tôn này, bịa đặt cũng không suy nghĩ.
Lang trung Tôn hét lớn kêu oan: “Không phải tôi nói, là chính miệng đại sư Ngô nói! Tôi tận mắt thấy ông ta bốc một nắm đậu vàng rải ra, thì có một đám người hào hùng sát khí bừng bừng!”
Lý Dục Thần nói với Lâm Vân: “Lâm Vân, cậu vào bếp xem có đậu vàng không, không có thì gạo cũng được”.
“Được!”, Lâm Vân đáp một tiếng rồi đi.
Chỉ lúc sau, đã xách một túi da rắn nhỏ đến, bên trong là nửa túi đậu vàng.
“Anh rể, anh xem, có đủ không?”
Lý Dục Thần cười nói: “Đủ rồi”.
Sau đó đưa tay vào trong túi bốc một nắm đậu vàng, hỏi lang trung Tôn: “Có phải như này không?”
Nói xong bèn rải đậu vàng trong tay ra.
Lập tức trong phòng nổi gió lớn, cát vàng mù mịt, trong mơ hồ thì đến một chiến trường cổ.
Trong gió cát, thấp thoáng xuất hiện rất nhiều nhân mã, cùng với tiếng vang hào hùng khí thế, ào ào xông đến.
Không chỉ là lang trung Tôn, ngay cả Lâm Vân và Nghiêm Cẩn cũng kinh ngạc ngẩn người.
Tiếng hô giết ngập trời, sát khí chiến trận khiến người ta sợ hãi, người bình thương đâu thể chịu được.
Lý Dục Thần đưa tay ra nắm lại, thu hết cát gió vào lòng bàn tay.
Mọi người chỉ nghe thấy rào rào một trận, đâu còn khí thế hào hùng gì, chỉ có một nắm đậu vàng lăn rơi dưới đất.
Lâm Vân và Nghiêm Cẩn nhìn Lý Dục Thần, ánh mắt tràn đầy sùng bái.
Nghiêm Tuệ Mẫn tỏ vẻ mặt chấn kinh, trong lòng càng vui và đắc ý.
Đây là con rể của mình đó!
Bà ta càng lúc càng hiểu con mắt và suy nghĩ sâu sắc của ông cụ nhà họ Lâm.
Chỉ thấy Nghiêm Công Nghiệp vừa chấn kinh, còn có vài phần lo âu nhìn Nghiêm Tuệ Mẫn một cái.
Nhân vật như thần tiên này, làm con rể nhà họ Lâm, con gái và cháu ngoại của mình có thể gánh được phúc báo như vậy không?
Lang trung Tôn đã mềm nhũn dưới đất, không thể tin há hốc miệng, vẻ mặt kinh sợ, chỉ vào Lý Dục Thần nói:
“Cậu… cậu… cậu cũng là đại sư!”
Lý Dục Thần cười nói: “Biết làm trò này thì là đại sư sao? Không chỉ có tôi biết, Nghiêm Cẩn, cậu thử đi”.
Nghiêm Cẩn ngẩn người: “Em ư?”
Lý Dục Thần chỉ vào túi đậu vàng, khích lệ nói: “Bốc một nắm thử xem”.
Nghiêm Cẩn nghi hoặc đi đến, đưa tay vào trong túi bốc một nắm đậu vàng.
“Nhớ đến những thứ mà lão tổ tông từng dạy cậu”, Lý Dục Thần nói.
Chương 442: Không phải vật trong ao
Lão tổ tông mà anh nói, đương nhiên là chỉ tổ tiên Nghiêm Tử Lăng của nhà họ Nghiêm, cũng là người mà xuất hiện trong giấc mộng của Nghiêm Cẩn.
Giấc mộng truyền dạy mà Nghiêm Cẩn có được, là công phu nền tảng tiên gia chính tông. Cậu ta đã có nền tảng khá vững chắc, chỉ là không biết ứng dụng thế nào vào trong thực tế.
“Vận dụng của thuật pháp, nằm ở trong tâm, điều kỳ diệu của nó cũng…”
Lý Dục Thần truyền một thần niệm qua.
Nghiêm Cẩn biết Lý Dục Thần đã bắt đầu dạy cậu thuật pháp, khuôn mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
Cậu ta nhắm mắt, tiêu hóa thần niệm mà Lý Dục Thần truyền qua, thứ không thể miêu tả bằng lời như này, đang sôi sục chảy cùng với luồng nhiệt kỳ lạ trong cơ thể.
Cậu ta hít sâu một hơi, vung tay, rải đậu vàng trong tay ra.
Trong phòng gió mây ngưng tụ, tiếng ngựa phi hào hùng vang lên.
Tuy số người không nhiều bằng lúc Lý Dục Thần thi triển, khí tượng cũng lớn như thế, nhưng cũng đủ khiến người ta kinh hãi.
Một lát sau, gió mây tiêu tan, trong phòng bình thường trở lại.
Nghiêm Cẩn hưng phấn nói: “Anh rể, em thành công rồi!”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Ngộ tính tốt lắm, tiếp tục cố gắng”.
Lâm Vân ngưỡng mộ nói: “Ngầu quá! Anh rể, em cũng muốn học!”
Lý Dục Thần nghiêm mặt nói: “Lại tham rồi? Cậu luyện tốt vũ bộ đi, phối hợp với võ kỹ, chém thủ cấp trong thế trận vạn quân, chẳng phải còn ngầu hơn à?”
Lâm Vân xấu hổ xoa đầu: “Em biết rồi, anh rể”.
Nghiêm Công Nghiệp và Nghiêm Tuệ Mẫn nhìn mà trố mắt há hốc miệng.
Lý Dục Thần ra tay, đã khiến họ đủ chấn kinh rồi.
Sao thằng bé Nghiêm Cẩn này cũng biết? Nó học lúc nào?
Lý Dục Thần nhìn lang trung Tôn dường như đang hóa đá, hỏi: “Thế nào, so với đại sư Ngô đó thì thế nào?”
Hồi lâu lang trung Tôn mới định thần lại, thở dài nói: “Ầy, tôi tưởng rằng chuyện như rải đậu thành binh chỉ có trong truyền thuyết, đời này có thể thấy được một lần đã là cơ duyên to lớn, không ngờ…”
Ông ta nhìn Nghiêm Cẩn một cái: “Không ngờ ngay cả cậu bé này cũng biết. Các người muốn xử lý tôi thế nào, tùy các người, tôi chấp nhận”.
Lý Dục Thần nói: “Ông đi đi”.
Lang trung Tôn ngẩn người ở đó, hơi không tin vào tai mình.
Lâm Vân và Nghiêm Cẩn cũng nhìn sang Lý Dục Thần, vô cùng không hiểu.
Lý Dục Thần nói: “Về nói với chủ của ông, sức khỏe của ông cụ nhà họ Nghiêm đã hồi phục. Bảo tối nay họ quét dọn trong ngoài phủ Nghiêm sạch sẽ, sáng sớm mai, quỳ trong sân viện nhà họ Nghiêm, nghênh đón ông cụ về nhà. Thái độ cung kính, ai biểu hiện tốt, có thể giữ một mạng”.
“Cậu, cậu thả tôi đi thật?”, lang trung Tôn vẫn không dám tin.
Lý Dục Thần vung tay, cũng lười nói thêm.
Lâm Vân hằm hằm tiến lên đuổi đi: “Còn không đi, chặt gãy hai chân của ông!”
“Được được, tôi đi, tôi đi!”
Lang trung Tôn vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài, ngay cả hòm thuốc cũng không dám cầm.
Lâm Vân nhìn bóng dáng nhếch nhác của ông ta, tức phừng phừng nói: “Kẻ này ác độc, thả đi như vậy, thực sự không cam tâm!”
“Lưới trời lồng lộng, thưa mà không lọt, cậu nghĩ ông ta thoát được không?”, Lý Dục Thần nói.
Lâm Vân gật đầu nói: “Cũng phải, ngày mai lại xử lý ông ta”.
Nghiêm Cẩn nói: “Nhưng chẳng may tối nay ông ta chạy thì sao?”
Lý Dục Thần cười nói: “Ông ta chạy không thoát được, không cần chúng ta xử lý, khắc có người sẽ xử lý ông ta. Được rồi, hai cậu đi theo tôi, tôi dạy các cậu chiêu mới”.
Lâm Vân và Nghiêm Cẩn vui mừng nhìn ra ngoài, lập tức đi theo Lý Dục Thần.
Nghiêm Công Nghiệp nói với Nghiêm Tuệ Mẫn: “Tuệ Mẫn à, cậu Lý này không phải người bình thường!”
Nghiêm Tuệ Mẫn tỏ vẻ mặt kiêu ngạo, nói: “Đúng thế, con rể mà con chọn, sao có thể kém được!”
Nghiêm Công Nghiệp lắc đầu nói: “Con rể này, sợ là không phải con chọn phải không? Bố sinh ra con, con mắt của con, bố còn không hiểu ư?”
“Bố à!”, Nghiêm Tuệ Mẫn nhớ đến chuyện cũ lần đầu tiên Lý Dục Thần đến nhà, cũng phải đỏ mặt: “Đúng là không phải con chọn, là bố chồng con chọn. Nói thật, ban đầu con cũng coi thường cậu ta”.
Nghiêm Công Nghiệp gật đầu: “Ông thông gia đúng là có trí tuệ, nhưng…”
Nghiêm Công Nghiệp đầy lo âu, Nghiêm Tuệ Mẫn không hiểu nói: “Bố à, bố lo lắng việc gì?”
“Bố đang lo, con bé Mộng Đình, có thể gánh được phúc báo này không? Cậu Lý chữa khỏi bệnh của bố một cách dễ dàng, nhìn ra âm mưu của lang trung Tôn, còn có thể khiến thằng bé Nghiêm Cẩn học được rải đậu thành binh. Bố thấy cậu ta, không chỉ là rồng trong con người, sợ là thần tiên xuống trải nghiệm hồng trần”.
“Bố à, bố nói khoa trương quá rồi, vừa là rồng, vừa là thần tiên. Nếu thực sự là vậy, chẳng phải càng tốt sao? Bọn con đều được hưởng lây!”
Nghiêm Công Nghiệp thở dài nói: “Kim lân đâu phải vật trong ao, sớm muộn sẽ gặp được cơ hội bay lên trời!”
Nghiêm Tuệ Mẫn nghe cũng suy ngẫm.
Đúng thế, con rể Dục Thần này quá ưu tú, con bé Mộng Đình chắc chắn không hàng phục được. Ầy, vẫn phải lão nương ra tay, giúp con gái nắm được trái tim của cậu ta mới được.
Ừm, đi làm mấy món ngon trước đã.
“Bố à, bố đói rồi phải không, muốn ăn gì, con đi nấu ăn”, Nghiêm Tuệ Mẫn đứng lên nói.
Nghiêm Công Nghiệp hoàn toàn không biết Nghiêm Tuệ Mẫn đã nghĩ lệch hướng.
Mấy ngày nay ông ta không ăn uống tử tế, nghe đến ăn cơm, mới phát hiện bụng đói thật, vội nói: “Được được, mau đi đi”.
Màn đêm buông xuống.
Trên một sườn núi nhỏ sau căn nhà, dưới sự chỉ điểm của Lý Dục Thần, Nghiêm Cẩn và Lâm Vân, mỗi người luyện thuật võ nghệ và thuật pháp.
Còn lang trung Tôn chạy lảo đảo lại nam chân đá chân chiêu đến trước cổng khu nhà họ Nghiêm, gấp gáp ấn chuông cửa.
Bình luận facebook