-
Chương 464-466
Chương 464: Xây xong thì đứng lên
Lý Dục Thần tỏ vẻ mặt nghiêm túc, ngước mắt nhìn bầu trời, ánh mắt xa xăm, trên người tỏa ra tiên uy lẫm liệt sau lôi kiếp.
Lúc này, anh chính là tiên nhân.
“Người vô tội không thể chết oan. Các ông mượn danh chính đạo, làm việc lạm sát, hôm nay tôi cũng mượn danh thiên đạo, giết đám đạo giả các người!”
Trương Tích Khôn sợ giật mình, vội nói: “Thượng tiên, có thể nể mặt tôi, à không, nể mặt tổ sư gia, tha cho họ một mạng không? Tôi biết con người Mao Khuê Sinh, ông ta ghét cái ác như kẻ thù, trong lòng không hề có tà niệm, chỉ là cố chấp bảo thủ. Đệ tử không nên người là lỗi của sư phụ. Chuyện hôm nay, đều vì tôi không biết dạy đồ đệ, thượng tiên muốn trách phạt, thì phạt tôi đi”.
Mao Khuê Sinh quỳ dưới đất, khóc lóc nói: “Sư tôn, là đệ tử có lỗi! Sư tôn không cần cầu xin cho đệ tử, lỗi của đệ tử, đệ tử cam tâm tình nguyện chịu phạt, nếu sư tôn vì đệ tử mà bị phạt, đệ tử chết cũng không thể nhắm mắt!”
Đám người Trần Thọ Đình cũng dập đầu: “Thượng tiên, chúng tôi cam nguyện cùng chịu phạt với Mao sư đệ!”
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn họ: “Nhường đi nhường lại, tưởng là ăn tiệc hả? Thực sư coi trong lòng tiên nhân không biết giận?”
Nói xong, dậm chân một cái.
Ầm một tiếng.
Cả Thiên Tinh Quan sập xuống.
Khói bụi nổi lên che lấp bầu trời.
Ba sân viện trước sau, Thiên Tinh Quan có diện tích ba đến năm mẫu, ba mươi mấy gian phòng, đều sập đổ, không có cái nào lành lặn.
Chỉ còn lại tượng thần của thái thượng lão quân được thờ trong đại điện và tượng tổ sư Trương Đạo Lăng Chính Nhất, còn dựng đứng ở đó.
Còn có một đám người ngã xuống cùng với Thiên Tinh Quan sập đổ.
Hôm nay những người tham gia vào huyết án nhà họ Lâm, ngoại trừ Trương Đạo Viễn, những người khác, kể cả Mao Khuê Sinh, cũng góp một chân trong đó, thân xác sụp đổ, linh hồn tiêu tan, ngay cả bã cũng không còn.
Tiên nhân nổi giận, vô cùng khủng bố!
Khi khói bụi lắng xuống, Trương Tích Khôn nhìn một nam một bắc, tượng thần thái thượng lão quân và sư tổ Chính Nhất mất đi mái che mà ngẩn người.
Mao Khuê Sinh đã chết, ông ta cũng không nuối tiếc thay đệ tử này, mỗi người có số phận riêng, không thể cưỡng cầu.
Lý Dục Thần dậm một chân đánh sập Thiên Tinh Quan, chính là nói với ông ta, Thiên Tinh Quan không phải vĩnh hằng, phủ Thiên Sư cũng không phải là vĩnh hằng.
Nếu làm việc bất chính, không bớt ngạo mạn, thì sẽ có một ngày, phủ Thiên Sư cũng sẽ sập đổ.
Lý Dục Thần dậm chân, giữ lại tượng thần thái thượng đạo tổ và tổ sư Chính Nhất, là nói với ông ta, miếu sẽ sập, còn đạo sẽ không sập, mạch Chính Nhất sẽ không sập đổ.
Trương Tích Khôn cúi người run run nói: “Đa tạ thượng tiên chỉ ra sai lầm!”
Lý Dục Thần biết Trương Tích Khôn đã hiểu, liền gật đầu với ông ta, sau đó nhìn sang Trương Đạo Viễn còn ngây ra như khúc gỗ, nói: “Biết tại sao ông còn sống không?”
Trương Đạo Viễn hoàn hồn lại từ kinh ngạc: “Những người này là do bần đạo gọi đến, theo lý thì bần đạo đáng chết hơn bọn họ, không biết tại sao thượng tiên…?”
Lý Dục Thần nói: “Còn nhớ lúc trước tôi đến xin chu sa giấy bùa, sau khi tôi đi, ông ở trong viện đốt hương cầu nguyện không?”
Trương Đạo Viễn bỗng nhớ ra, hôm đó Phùng Thiên Minh cùng Lý Dục Thần đến xin chu sa giấy bùa, sau khi họ đi, mặt đất Thiên Tinh Quan nổi sấm sét, kiếm khí bay lên trời.
Lúc đó ông ta nghĩ là có tiên giá qua đường, mới đốt hương cầu nguyện.
Bây giờ mới hiểu gia, tiên giá đó, chính la cậu Lý trước mặt!
“Những lời cầu nguyện của ông hôm đó, tôi đã nghe thấy hết, ông không cầu phúc thọ cho bản thân, mà cầu xin thiên hạ thái bình, đạo môn tồn tại mãi mãi. Chỉ dựa vào điều này, tôi giữ cho ông một mạng. Trong lòng ông thiện niệm thắng ngạo mạn, khiến chuyện hôm nay không trở nên tồi tệ hơn. Cho nên tôi không giết ông”.
“Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát. Thiên Tinh Quan là đạo trường của ông, hôm nay cũng bị hủy vì ông. Ông xây dựng lại đi. Bắt đầu từ hôm nay, không được tuyển công nhân, không được kêu gọi quyên góp, mỗi viên gạch đá, đều dựa vào bản thân ông. Lúc nào xây dựng xong Thiên Tinh Quan, coi như ông đền tội xong”.
“Trương Thiên sư, tôi phạt ông ta như vậy, ông có công nhận không?”
“Rất tốt!”, Trương Tích Khôn đáp nói.
Lý Dục Thần gật đầu, giơ tay, trong tay có thêm một thanh kiếm gỗ đào.
“Đây là kiếm Thiên Sư, tôi ngẫu nhiên gặp Lâm Tiêu, ông ta bị Âm Long giết, trước khi chết đã nhờ tôi trả thanh kiếm này cho phủ Thiên Sư. Vốn dĩ hôm nay tôi muốn trả cho ông, nhưng vừa nãy ông cũng nói, chuyện hôm nay, là do ông không biết dạy đồ đệ, cũng phải gánh trách nhiệm. Cho nên”.
Anh quẳng lên, kiếm Thiên Sư bay ra, rơi đến trước mặt tượng thần thiên sư, cả thanh kiếm đâm xuống lòng đất, chỉ còn lại một đoạn chuôi lộ ra trên mặt đất.
“Bây giờ tôi phải đi đuổi theo yêu nhân lưng gù đó, đợi tôi quay về, lại lấy kiếm ra trả ông. Thanh kiếm này ở lại trước tổ sư gia của ông, cũng không coi là tôi sỉ nhục môn phái của ông”.
Nói xong, ngự kiếm bay đi, hóa thành một đường kim quang, đưa theo Lâm Thượng Nghĩa, bay lên trời.
Nhìn về hướng Lý Dục Thần biến mất, Trương Tích Khôn khen ngợi một tiếng: “Đúng là tiên nhân!”
Trương Đạo Viễn ngây ngốc nhìn, nhớ lại từng coi thường Lý Dục Thần, coi anh là kẻ bàng môn tà đạo, trong lòng hổ thẹn.
Âm thầm thề, nhất định phải thay đổi thói quen ngạo mạn của người tu hành, làm đạo sĩ khiêm tốn.
Trần Thọ Đình đi lên mấy bước, đỡ cánh tay của Trương Tích Khôn: “Sư tôn mời đứng dậy”.
Trương Tích Khôn lại bất động, nhìn sang hai tượng thần phía trước, nói: “Tổ sư gia không còn gạch che mái, sư tôn còn mặt mũi nào đứng lên? Lý tiên nhân nói đúng, chúng ta phải bỏ lòng kiêu ngạo. Quỳ ở đây đi, lúc nào Thiên Tinh Quan được xây xong, lúc đó đứng lên”.
Trương Đạo Viễn vừa nghe, cảm thấy áp lực quá lớn…
Chương 465: Bốc phét
Lý Dục Thần đưa Lâm Thượng Nghĩa về sơn trang Bắc Khê, cho ông cụ uống một viên đan dược trước, rồi truyền chân khí qua, kim châm qua huyệt, đuổi hết âm khí trong cơ thể ông cụ.
Cơ thể Lâm Thượng Nghĩa đã như cây đèn cạn dầu, qua lần giày vò này, tuổi thọ đã đến giới hạn.
Lý Dục Thần cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì. Vốn dĩ còn muốn cho ông cụ thấy mình chấn hưng nhà họ Lý, bây giờ xem ra, có thể duy trì đến ngày đính hôn đã là rất tốt rồi.
Dặn dò người nhà họ Lâm mấy câu, Lý Dục Thần đứng lên rời khỏi, lần này, điểm đến của anh là nhà họ Triệu.
Kiểu chết của đạo đồng Thiên Tinh Quan đó vô cùng quỷ dị, nhìn rất rõ ràng là thủ đoạn ma đạo.
Đầu tiên Lý Dục Thần nghĩ ngay đến bóng ma đó.
Nhưng khi bóng ma nhập hồn lên Trương Diễm Diễm, đã bị anh giết chết, trừ phi lúc đó bóng ma phân thân nhập lên một người khác nữa.
Anh cảm thấy khả năng này rất nhỏ.
Ngoại trừ bóng ma, anh còn nghĩ đến một người khác, Ngô Hiền, đại sư mà lúc trước nhà họ Triệu mời đến đối phó nhà họ Lâm”.
Ngô Hiền từng dùng sách Đinh Đầu Tiễn để lấy hồn phách của Lâm Thượng Nghĩa, sau đó ở nhà họ Triệu, thuật pháp mà ông ta thi triển cũng là sau khi kích hoạt người rơm, hút máu thịt người sống, nuốt chửng linh hồn, gần giống kiểu chết của đạo đồng.
Ngô Hiền chắc chắn có đồng môn, đồng môn của ông ta sớm muộn cũng sẽ đến báo thù, điều này, Lý Dục Thần đã nghĩ đến từ lâu.
Lão mù lưng gù đó đánh chết Lâm Thiền Minh bằng một chiêu, truyền âm khí vào xương cốt của Lâm Thượng Nghĩa, lấy một nửa cái mạng của ông cụ, võ công phá lực cũng không yếu.
Người như vậy, sẽ không vô duyên vô cớ đến thành phố Hoà.
Kẻ này rất có khả năng là đồng môn của Ngô Hiền.
Nếu là vậy, lão ta nhất định sẽ đến nhà họ Triệu, điều tra cái chết của Ngô Hiền.
Một đường lưu quang rơi xuống trong hoa viên biệt thự nhà họ Triệu.
Người làm vườn đang tưới hoa tưởng mình hoa mắt, bỗng nhiên thêm một người xuất hiện, quát hỏi nói: “Cậu là ai? Từ đâu tới?”
Lý Dục Thần không thèm để ý, đi thẳng vào biệt thự trung tâm.
Người làm vườn cảm thấy không đúng, bèn đi gọi bảo vệ.
Bảo vệ đi đến ngăn cản Lý Dục Thần: “Anh là ai? Sao lại vào đây?”
Vừa nhìn thấy khuôn mặt Lý Dục Thần, bỗng kinh hãi: “Anh… anh anh…”
Cứ anh mãi hồi lâu, không thốt ra lời, lấy máy đàm ra hét: “Sát tinh đến rồi!”
Roạt roạt một đám bảo vệ chạy đến từ các hướng khác nhau, bao vây Lý Dục Thần.
Cuối cùng đội trưởng bảo vệ nhận ra, đêm hôm đó đã để lại cho anh ta ấn tượng quá sâu sắc, đến bay vẫn còn sợ hãi.
Anh ta khống chế các vệ sĩ hết sức đừng kích động, vì anh ta biết, người ở đây công lại cũng không đánh lại được một đầu ngón tay của đối phương.
“Anh, anh đến đây làm gì?”
“Gọi Triệu Tứ Hải ra đây nói chuyện”.
Lý Dục Thần dừng bước chân, vừa nói vừa đi về phía trước.
Đám bảo vệ không ngừng lùi lại, luôn giữ khoảng cách thích hợp với anh.
Đội trưởng bảo vệ cầm máy đàm nói mấy câu.
Chỉ lúc sau, Triệu Tứ Hải và Triệu Thần Dương đã đi ra.
Triệu Thần Dương tỏ ra hơi căng thẳng, đứng bên cạnh Triệu Tứ Hải.
Da mặt Triệu Tứ Hải run lên, cố hết sức nở nụ cười: “Cậu Lý, cơn gió nào đưa cậu tới đây thế?”
“Đồng môn của Ngô Hiền có đến đây không?”, Lý Dục Thần hỏi thẳng.
Triệu Thần Dương run lên ớn lạnh, sau lưng toát mồ hôi, cảm thấy hôm sau xong đời rồi.
Triệu Tứ Hải lại rất dứt khoát, nói: “Có đến”.
“Có phải là lão mù lưng gù không?”
“Đúng thế”.
“Ông ta đâu?”
“Đi rồi”.
“Đi đâu?”
“Chúng tôi cũng không biết”.
Triệu Tứ Hải thấy Lý Dục Thần cau này, mặt phủ sương giá, giải thích nói: “Người đó tên là Thiệu Cư Ông, nói là sư phụ của Ngô Hiền, mấy hôm trước có đến, vừa đến là giết người. Trong tay lão ta có một cây gậy đầu rồng, vô cùng lợi hại, vừa chạm vào người đã hút cạn tinh huyết của người đó, biến người ta thành xác khô. Ông ta hỏi chuyện của Ngô Hiền, tôi cũng không dám giấu, nên nói thật tất cả. Ông ta nói muốn báo thù cho Ngô Hiền, hôm nay nghe tin, nói là Long Hổ Sơn phát thiên sư lệnh bắt cậu, bèn ra đi, đến bây giờ vẫn chưa quay lại”.
Triệu Tứ Hải vừa nói, vừa chú ý quan sát sắc mặt Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần gật đầu: “Coi như ông thành thật, ông còn biết diều gì, suy nghĩ kỹ, đừng để sót”.
Triệu Tứ Hải suy nghĩ nói: “Mời cậu Lý đi theo tôi”.
Lý Dục Thần liền cùng Triệu Tứ Hải đến tứ đình viện. Đó chính là nơi Ngô Hiền ở và bày tế đàn ở trong sân.
Triệu Tứ Hải nói: “Thiệu Cư Ông sống ở đây, tôi cũng không biết nhiều về ông ta, cũng không dám hỏi. Nhưng kẻ này rất háo sắc, tôi đã sắp xếp mấy mỹ nữ hầu hạ ông ta, có thể sẽ nói lộ ra manh mối có giá trị.
Nói xong, bèn cho gọi bốn cô gái trẻ trung xinh đẹp hầu hạ Thiệu Cư Ông đến.
Triệu Tứ Hải hỏi: “Lúc các cô hầu hạ ông lão đó, ông ta có từng nói gì không?”
“Ông lão đó nói rất nhiều, các ông muốn nghe về chuyện gì?”, một cô gái nói: “Nếu là về chuyện đó, tôi thấy thôi đi, tôi sợ các ông buồn nôn”.
Triệu Tứ Hải trừng mắt: “Ai bảo cô nói những cái đó? Ông ta có nói đến ông ta từ đâu tới, có đồng bọn gì không, có điểm dừng chân nào khác không?”
Một cô gái khác nói: “Hình như ông ta có nói, ông ta có một đồ đệ, đi lấy cần câu rồng gì đó, còn nói phải câu một con rồng, thật biết bốc phét!”
Lý Dục Thần vừa nghe, thầm nói một câu không ổn, ngự kiếm bay đi, hóa thành kim quang, biến mất nơi chân trời.
Trong không trung rơi xuống một lá bùa, đồng thời còn vang lên lời của Lý Dục Thần: “Nếu ông ta quay về, lập tức gọi điện cho tôi, hoặc là lén đốt lá bùa này!”
Chương 466: Tin xấu
Triệu Tứ Hải nhận lấy lá bùa, ngước mắt nhìn chân trời, mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Ông ta mềm nhũn người, suýt ngã xuống đất.
Phi thiên độn thổ!
Lý Dục Thần này, còn lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của ông ta.
Triệu Thần Dương đỡ ông ta: “Bố, bố làm sao thế? Không sao chứ?”
Triệu Tứ Hải xua tay, cười lớn ha ha: “Con trai, nhà họ Triệu sắp phát đạt rồi!”
Triệu Thần Dương liền thộn mặt. mới vừa thoát kiếp nạn, lấy đâu ra phát đạt? Có phải ông cụ hồ đồ rồi không?
Triệu Tứ Hải nhìn Triệu Thần Dương một cái, biết thằng con ngu ngốc của mình vẫn chưa hiểu, bất giác lắc đầu, nói:
“Bắt đầu từ hôm nay, toàn lực ủng hộ nhà họ Lâm!”
“Bố, bố điên rồi sao?”, Triệu Thần Dương kinh ngạc nói: “Nhà họ Lâm đang thương chiến với nhà họ Viên, không trụ nổi mấy ngày nữa, không phải chúng ta nên ngồi đợi làm ngư ông đắc lợi sao?”
“Con thì hiểu cái gì!”, Triệu Tứ Hải mắng nói: “Làm theo lời của bố, bắt đầu từ hôm nay hợp tác toàn diện với nhà họ Lâm”.
Triệu Tứ Hải nói xong, bỗng nhiên lại lắc đầu: “Không không không, không đúng! Không đúng! Đây là một bàn cờ, chúng ta không thể phá hỏng bố cục của cậu Lý. Nên âm thầm chuẩn bị thực lực, đợi thời cơ, đợi đến lúc nhà họ Lâm phản kích, chúng ta sẽ dốc toàn bộ sức lực gia tộc, không tiếc mọi giá, hỗ trợ nhà họ Viên, đánh bại nhà họ Viên!”
Nói xong, Triệu Tứ Hải cười ha ha, chắp tay sau lưng đi khỏi.
Triệu Thần Dương trợn mắt há hốc miệng, nhìn bóng lưng của bố, nghĩ thầm, xong rồi, ông cụ điên rồi!
Lý Dục Thần bay đến thành phố Mai với tốc độ nhanh nhất.
Lúc anh đến trên không khu nhà họ Nghiêm, anh biết đã có chuyện không hay.
Dùng thần thức nhìn, cả khu sân viện ngập tử khí.
Giữa vườn cây xanh tươi tràn đầy sức sống xung quanh, giống như một vết bẩn màu đen trên thảm xanh.
Lý Dục Thần đáp xuống sân viện, lọt vào mắt là từng xác chết khô héo, nằm ngổn ngang trong sân viện.
Anh nhìn một vòng, không có người nào quen.
Nhìn cách ăn mặc, có mấy người làm và bảo vệ có lẽ là nhà họ Nghiêm gọi về, còn có mấy công nhân tu sửa.
Đi vào trong phòng, bên trong có mấy thi thể, trong đó có Nghiêm Sĩ Khâm, con trai cả của Nghiêm Công Nghiệp.
Nghiêm Sĩ Khâm quỳ dưới đất, trên khuôn mặt khô cạn còn có vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng trước khi chết.
Các phòng khác không có người, chỉ có phòng bếp có hai xác chết, một người trong đó Lý Dục Thần từng gặp, là bác gái mà hôm đó anh đến phủ Nghiêm, đã không cho anh vào nhà.
Trước sau tổng cộng gần hai mươi người, đều là xác khô, trông vô cùng đáng sợ.
Đây là lần tàn sát đau lòng thương tâm điên cuồng nhất mà Lý Dục Thần gặp từ khi xuống núi.
Trong lòng anh vô cùng bức bối, phẫn nộ, tức giận, sát ý mãnh liệt dâng lên từ đáy lòng, không thể kiềm chế.
Từ lúc bước vào tiên đạo, anh đã rất lâu không có tâm cảnh cường mạnh dao động như này.
Thiệu Cư Ông!
Phái Âm Sơn!
Không giết kẻ này, không diệt môn phái này, thì coi như tu tiên vô ích rồi!
Cũng may ở đây không có Lâm Vân và Nghiêm Cẩn, cũng không có Nghiêm Tuệ Mẫn và Nghiêm Công Nghiệp.
Lý Dục Thần bay lên, tuần tra một vòng trong không trung, không phát hiện ra khí tức còn lại của Thiệu Cư Ông, bèn bay về khu nhà cũ của nhà họ Nghiêm dưới quê.
Anh trực tiếp xông vào cổng, gặp ngay Lâm Vân vác balo từ trong nhà đi ra.
“Ấy, anh rể? Em đang định về thành phố Hòa, sao anh lại quay lại?”
“Mẹ và ông ngoại em đâu?”
“Ở bên trong”.
Lâm Vân thấy vẻ lo lắng của Lý Dục Thần, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lý Dục Thần xông vào trong nhà, nhìn thấy Nghiêm Tuệ Mẫn đang nói chuyện với Nghiêm Công Nghiệp.
Nghiêm Tuệ Mẫn nhìn thấy Lý Dục Thần, cũng kinh ngạc vui mừng nói: “Dục Thần, sao cậu lại về đây?”
Lý Dục Thần hoi: “Mọi người không vào thành phố sống à?”
Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Trong khu nhà chết quá nhiều người, ám khí tiêu tan mới vào ở được. Anh hai tôi đã gọi người làm và bảo vệ trước đây về, lại tìm công ty tu sửa, bảo họ cải tạo một chút, còn phải mời người làm pháp sự”.
“Nghiêm Cẩn đâu?”, Lý Dục Thần lại hỏi.
Lâm Vân nói: “Hôm nay sau khi anh đi, anh ấy vẫn luyện công bên sông, buổi trưa về ăn bát cơm, còn nói gặp anh ở bên sông. Sau đó anh ấy về nhà rồi”.
Lý Dục Thần nhìn Nghiêm Công Nghiệp, hơi do dự, vẫn nói ra; “Khu nhà họ Nghiêm xảy ra chuyện rồi, con trai cả của ông chết rồi”.
Nghiêm Công Nghiệp liền ngẩn người, nếp ngăn trên mặt cứng lại, dường như ruộng nương đóng băng.
Nghiêm Tuệ Mẫn kinh hãi: “Có chuyện gi vậy? Không phải đã qua hết rồi sao?”
Lý Dục Thần nói: “Là cháu sơ suất. Bây giờ đừng nói gì hết, bác gọi điện cho anh trai của bác, xem họ ở đâu. Lâm Vân, cậu xem có thể liên lạc được với Nghiêm Cẩn không đi”.
Nghiêm Tuệ Mẫn và Lâm Vân lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi.
Một lúc sau, Nghiêm Tuệ Mẫn tắt máy, nói: “Anh hai chị dâu đi mời hòa thượng làm pháp sự rồi, đang ở chùa Huyền Không”.
Lâm Vân nói: “Em không liên lạc được với Nghiêm Cẩn, anh ấy tắt máy rồi”.
Lý Dục Thần biết sự việc nghiêm trọng, nói: “Rất có thể Nghiêm Cẩn bị người ta bắt rồi”.
“A? Sao lại như vậy?”, Nghiêm Tuệ Mẫn kinh hãi hỏi.
Ngay cả vẻ mặt Nghiêm Công Nghiệp cũng biến sắc, nhìn sang Lý Dục Thần.
Vừa nãy nghe tin Nghiêm Sĩ Khâm đã chết, trong lòng ông ta rất buồn, nhưng dù sao Nghiêm Sĩ Khâm tạo nghiệt quá nhiều, đáng chết lâu rồi.
Lý Dục Thần tỏ vẻ mặt nghiêm túc, ngước mắt nhìn bầu trời, ánh mắt xa xăm, trên người tỏa ra tiên uy lẫm liệt sau lôi kiếp.
Lúc này, anh chính là tiên nhân.
“Người vô tội không thể chết oan. Các ông mượn danh chính đạo, làm việc lạm sát, hôm nay tôi cũng mượn danh thiên đạo, giết đám đạo giả các người!”
Trương Tích Khôn sợ giật mình, vội nói: “Thượng tiên, có thể nể mặt tôi, à không, nể mặt tổ sư gia, tha cho họ một mạng không? Tôi biết con người Mao Khuê Sinh, ông ta ghét cái ác như kẻ thù, trong lòng không hề có tà niệm, chỉ là cố chấp bảo thủ. Đệ tử không nên người là lỗi của sư phụ. Chuyện hôm nay, đều vì tôi không biết dạy đồ đệ, thượng tiên muốn trách phạt, thì phạt tôi đi”.
Mao Khuê Sinh quỳ dưới đất, khóc lóc nói: “Sư tôn, là đệ tử có lỗi! Sư tôn không cần cầu xin cho đệ tử, lỗi của đệ tử, đệ tử cam tâm tình nguyện chịu phạt, nếu sư tôn vì đệ tử mà bị phạt, đệ tử chết cũng không thể nhắm mắt!”
Đám người Trần Thọ Đình cũng dập đầu: “Thượng tiên, chúng tôi cam nguyện cùng chịu phạt với Mao sư đệ!”
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn họ: “Nhường đi nhường lại, tưởng là ăn tiệc hả? Thực sư coi trong lòng tiên nhân không biết giận?”
Nói xong, dậm chân một cái.
Ầm một tiếng.
Cả Thiên Tinh Quan sập xuống.
Khói bụi nổi lên che lấp bầu trời.
Ba sân viện trước sau, Thiên Tinh Quan có diện tích ba đến năm mẫu, ba mươi mấy gian phòng, đều sập đổ, không có cái nào lành lặn.
Chỉ còn lại tượng thần của thái thượng lão quân được thờ trong đại điện và tượng tổ sư Trương Đạo Lăng Chính Nhất, còn dựng đứng ở đó.
Còn có một đám người ngã xuống cùng với Thiên Tinh Quan sập đổ.
Hôm nay những người tham gia vào huyết án nhà họ Lâm, ngoại trừ Trương Đạo Viễn, những người khác, kể cả Mao Khuê Sinh, cũng góp một chân trong đó, thân xác sụp đổ, linh hồn tiêu tan, ngay cả bã cũng không còn.
Tiên nhân nổi giận, vô cùng khủng bố!
Khi khói bụi lắng xuống, Trương Tích Khôn nhìn một nam một bắc, tượng thần thái thượng lão quân và sư tổ Chính Nhất mất đi mái che mà ngẩn người.
Mao Khuê Sinh đã chết, ông ta cũng không nuối tiếc thay đệ tử này, mỗi người có số phận riêng, không thể cưỡng cầu.
Lý Dục Thần dậm một chân đánh sập Thiên Tinh Quan, chính là nói với ông ta, Thiên Tinh Quan không phải vĩnh hằng, phủ Thiên Sư cũng không phải là vĩnh hằng.
Nếu làm việc bất chính, không bớt ngạo mạn, thì sẽ có một ngày, phủ Thiên Sư cũng sẽ sập đổ.
Lý Dục Thần dậm chân, giữ lại tượng thần thái thượng đạo tổ và tổ sư Chính Nhất, là nói với ông ta, miếu sẽ sập, còn đạo sẽ không sập, mạch Chính Nhất sẽ không sập đổ.
Trương Tích Khôn cúi người run run nói: “Đa tạ thượng tiên chỉ ra sai lầm!”
Lý Dục Thần biết Trương Tích Khôn đã hiểu, liền gật đầu với ông ta, sau đó nhìn sang Trương Đạo Viễn còn ngây ra như khúc gỗ, nói: “Biết tại sao ông còn sống không?”
Trương Đạo Viễn hoàn hồn lại từ kinh ngạc: “Những người này là do bần đạo gọi đến, theo lý thì bần đạo đáng chết hơn bọn họ, không biết tại sao thượng tiên…?”
Lý Dục Thần nói: “Còn nhớ lúc trước tôi đến xin chu sa giấy bùa, sau khi tôi đi, ông ở trong viện đốt hương cầu nguyện không?”
Trương Đạo Viễn bỗng nhớ ra, hôm đó Phùng Thiên Minh cùng Lý Dục Thần đến xin chu sa giấy bùa, sau khi họ đi, mặt đất Thiên Tinh Quan nổi sấm sét, kiếm khí bay lên trời.
Lúc đó ông ta nghĩ là có tiên giá qua đường, mới đốt hương cầu nguyện.
Bây giờ mới hiểu gia, tiên giá đó, chính la cậu Lý trước mặt!
“Những lời cầu nguyện của ông hôm đó, tôi đã nghe thấy hết, ông không cầu phúc thọ cho bản thân, mà cầu xin thiên hạ thái bình, đạo môn tồn tại mãi mãi. Chỉ dựa vào điều này, tôi giữ cho ông một mạng. Trong lòng ông thiện niệm thắng ngạo mạn, khiến chuyện hôm nay không trở nên tồi tệ hơn. Cho nên tôi không giết ông”.
“Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát. Thiên Tinh Quan là đạo trường của ông, hôm nay cũng bị hủy vì ông. Ông xây dựng lại đi. Bắt đầu từ hôm nay, không được tuyển công nhân, không được kêu gọi quyên góp, mỗi viên gạch đá, đều dựa vào bản thân ông. Lúc nào xây dựng xong Thiên Tinh Quan, coi như ông đền tội xong”.
“Trương Thiên sư, tôi phạt ông ta như vậy, ông có công nhận không?”
“Rất tốt!”, Trương Tích Khôn đáp nói.
Lý Dục Thần gật đầu, giơ tay, trong tay có thêm một thanh kiếm gỗ đào.
“Đây là kiếm Thiên Sư, tôi ngẫu nhiên gặp Lâm Tiêu, ông ta bị Âm Long giết, trước khi chết đã nhờ tôi trả thanh kiếm này cho phủ Thiên Sư. Vốn dĩ hôm nay tôi muốn trả cho ông, nhưng vừa nãy ông cũng nói, chuyện hôm nay, là do ông không biết dạy đồ đệ, cũng phải gánh trách nhiệm. Cho nên”.
Anh quẳng lên, kiếm Thiên Sư bay ra, rơi đến trước mặt tượng thần thiên sư, cả thanh kiếm đâm xuống lòng đất, chỉ còn lại một đoạn chuôi lộ ra trên mặt đất.
“Bây giờ tôi phải đi đuổi theo yêu nhân lưng gù đó, đợi tôi quay về, lại lấy kiếm ra trả ông. Thanh kiếm này ở lại trước tổ sư gia của ông, cũng không coi là tôi sỉ nhục môn phái của ông”.
Nói xong, ngự kiếm bay đi, hóa thành một đường kim quang, đưa theo Lâm Thượng Nghĩa, bay lên trời.
Nhìn về hướng Lý Dục Thần biến mất, Trương Tích Khôn khen ngợi một tiếng: “Đúng là tiên nhân!”
Trương Đạo Viễn ngây ngốc nhìn, nhớ lại từng coi thường Lý Dục Thần, coi anh là kẻ bàng môn tà đạo, trong lòng hổ thẹn.
Âm thầm thề, nhất định phải thay đổi thói quen ngạo mạn của người tu hành, làm đạo sĩ khiêm tốn.
Trần Thọ Đình đi lên mấy bước, đỡ cánh tay của Trương Tích Khôn: “Sư tôn mời đứng dậy”.
Trương Tích Khôn lại bất động, nhìn sang hai tượng thần phía trước, nói: “Tổ sư gia không còn gạch che mái, sư tôn còn mặt mũi nào đứng lên? Lý tiên nhân nói đúng, chúng ta phải bỏ lòng kiêu ngạo. Quỳ ở đây đi, lúc nào Thiên Tinh Quan được xây xong, lúc đó đứng lên”.
Trương Đạo Viễn vừa nghe, cảm thấy áp lực quá lớn…
Chương 465: Bốc phét
Lý Dục Thần đưa Lâm Thượng Nghĩa về sơn trang Bắc Khê, cho ông cụ uống một viên đan dược trước, rồi truyền chân khí qua, kim châm qua huyệt, đuổi hết âm khí trong cơ thể ông cụ.
Cơ thể Lâm Thượng Nghĩa đã như cây đèn cạn dầu, qua lần giày vò này, tuổi thọ đã đến giới hạn.
Lý Dục Thần cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì. Vốn dĩ còn muốn cho ông cụ thấy mình chấn hưng nhà họ Lý, bây giờ xem ra, có thể duy trì đến ngày đính hôn đã là rất tốt rồi.
Dặn dò người nhà họ Lâm mấy câu, Lý Dục Thần đứng lên rời khỏi, lần này, điểm đến của anh là nhà họ Triệu.
Kiểu chết của đạo đồng Thiên Tinh Quan đó vô cùng quỷ dị, nhìn rất rõ ràng là thủ đoạn ma đạo.
Đầu tiên Lý Dục Thần nghĩ ngay đến bóng ma đó.
Nhưng khi bóng ma nhập hồn lên Trương Diễm Diễm, đã bị anh giết chết, trừ phi lúc đó bóng ma phân thân nhập lên một người khác nữa.
Anh cảm thấy khả năng này rất nhỏ.
Ngoại trừ bóng ma, anh còn nghĩ đến một người khác, Ngô Hiền, đại sư mà lúc trước nhà họ Triệu mời đến đối phó nhà họ Lâm”.
Ngô Hiền từng dùng sách Đinh Đầu Tiễn để lấy hồn phách của Lâm Thượng Nghĩa, sau đó ở nhà họ Triệu, thuật pháp mà ông ta thi triển cũng là sau khi kích hoạt người rơm, hút máu thịt người sống, nuốt chửng linh hồn, gần giống kiểu chết của đạo đồng.
Ngô Hiền chắc chắn có đồng môn, đồng môn của ông ta sớm muộn cũng sẽ đến báo thù, điều này, Lý Dục Thần đã nghĩ đến từ lâu.
Lão mù lưng gù đó đánh chết Lâm Thiền Minh bằng một chiêu, truyền âm khí vào xương cốt của Lâm Thượng Nghĩa, lấy một nửa cái mạng của ông cụ, võ công phá lực cũng không yếu.
Người như vậy, sẽ không vô duyên vô cớ đến thành phố Hoà.
Kẻ này rất có khả năng là đồng môn của Ngô Hiền.
Nếu là vậy, lão ta nhất định sẽ đến nhà họ Triệu, điều tra cái chết của Ngô Hiền.
Một đường lưu quang rơi xuống trong hoa viên biệt thự nhà họ Triệu.
Người làm vườn đang tưới hoa tưởng mình hoa mắt, bỗng nhiên thêm một người xuất hiện, quát hỏi nói: “Cậu là ai? Từ đâu tới?”
Lý Dục Thần không thèm để ý, đi thẳng vào biệt thự trung tâm.
Người làm vườn cảm thấy không đúng, bèn đi gọi bảo vệ.
Bảo vệ đi đến ngăn cản Lý Dục Thần: “Anh là ai? Sao lại vào đây?”
Vừa nhìn thấy khuôn mặt Lý Dục Thần, bỗng kinh hãi: “Anh… anh anh…”
Cứ anh mãi hồi lâu, không thốt ra lời, lấy máy đàm ra hét: “Sát tinh đến rồi!”
Roạt roạt một đám bảo vệ chạy đến từ các hướng khác nhau, bao vây Lý Dục Thần.
Cuối cùng đội trưởng bảo vệ nhận ra, đêm hôm đó đã để lại cho anh ta ấn tượng quá sâu sắc, đến bay vẫn còn sợ hãi.
Anh ta khống chế các vệ sĩ hết sức đừng kích động, vì anh ta biết, người ở đây công lại cũng không đánh lại được một đầu ngón tay của đối phương.
“Anh, anh đến đây làm gì?”
“Gọi Triệu Tứ Hải ra đây nói chuyện”.
Lý Dục Thần dừng bước chân, vừa nói vừa đi về phía trước.
Đám bảo vệ không ngừng lùi lại, luôn giữ khoảng cách thích hợp với anh.
Đội trưởng bảo vệ cầm máy đàm nói mấy câu.
Chỉ lúc sau, Triệu Tứ Hải và Triệu Thần Dương đã đi ra.
Triệu Thần Dương tỏ ra hơi căng thẳng, đứng bên cạnh Triệu Tứ Hải.
Da mặt Triệu Tứ Hải run lên, cố hết sức nở nụ cười: “Cậu Lý, cơn gió nào đưa cậu tới đây thế?”
“Đồng môn của Ngô Hiền có đến đây không?”, Lý Dục Thần hỏi thẳng.
Triệu Thần Dương run lên ớn lạnh, sau lưng toát mồ hôi, cảm thấy hôm sau xong đời rồi.
Triệu Tứ Hải lại rất dứt khoát, nói: “Có đến”.
“Có phải là lão mù lưng gù không?”
“Đúng thế”.
“Ông ta đâu?”
“Đi rồi”.
“Đi đâu?”
“Chúng tôi cũng không biết”.
Triệu Tứ Hải thấy Lý Dục Thần cau này, mặt phủ sương giá, giải thích nói: “Người đó tên là Thiệu Cư Ông, nói là sư phụ của Ngô Hiền, mấy hôm trước có đến, vừa đến là giết người. Trong tay lão ta có một cây gậy đầu rồng, vô cùng lợi hại, vừa chạm vào người đã hút cạn tinh huyết của người đó, biến người ta thành xác khô. Ông ta hỏi chuyện của Ngô Hiền, tôi cũng không dám giấu, nên nói thật tất cả. Ông ta nói muốn báo thù cho Ngô Hiền, hôm nay nghe tin, nói là Long Hổ Sơn phát thiên sư lệnh bắt cậu, bèn ra đi, đến bây giờ vẫn chưa quay lại”.
Triệu Tứ Hải vừa nói, vừa chú ý quan sát sắc mặt Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần gật đầu: “Coi như ông thành thật, ông còn biết diều gì, suy nghĩ kỹ, đừng để sót”.
Triệu Tứ Hải suy nghĩ nói: “Mời cậu Lý đi theo tôi”.
Lý Dục Thần liền cùng Triệu Tứ Hải đến tứ đình viện. Đó chính là nơi Ngô Hiền ở và bày tế đàn ở trong sân.
Triệu Tứ Hải nói: “Thiệu Cư Ông sống ở đây, tôi cũng không biết nhiều về ông ta, cũng không dám hỏi. Nhưng kẻ này rất háo sắc, tôi đã sắp xếp mấy mỹ nữ hầu hạ ông ta, có thể sẽ nói lộ ra manh mối có giá trị.
Nói xong, bèn cho gọi bốn cô gái trẻ trung xinh đẹp hầu hạ Thiệu Cư Ông đến.
Triệu Tứ Hải hỏi: “Lúc các cô hầu hạ ông lão đó, ông ta có từng nói gì không?”
“Ông lão đó nói rất nhiều, các ông muốn nghe về chuyện gì?”, một cô gái nói: “Nếu là về chuyện đó, tôi thấy thôi đi, tôi sợ các ông buồn nôn”.
Triệu Tứ Hải trừng mắt: “Ai bảo cô nói những cái đó? Ông ta có nói đến ông ta từ đâu tới, có đồng bọn gì không, có điểm dừng chân nào khác không?”
Một cô gái khác nói: “Hình như ông ta có nói, ông ta có một đồ đệ, đi lấy cần câu rồng gì đó, còn nói phải câu một con rồng, thật biết bốc phét!”
Lý Dục Thần vừa nghe, thầm nói một câu không ổn, ngự kiếm bay đi, hóa thành kim quang, biến mất nơi chân trời.
Trong không trung rơi xuống một lá bùa, đồng thời còn vang lên lời của Lý Dục Thần: “Nếu ông ta quay về, lập tức gọi điện cho tôi, hoặc là lén đốt lá bùa này!”
Chương 466: Tin xấu
Triệu Tứ Hải nhận lấy lá bùa, ngước mắt nhìn chân trời, mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Ông ta mềm nhũn người, suýt ngã xuống đất.
Phi thiên độn thổ!
Lý Dục Thần này, còn lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của ông ta.
Triệu Thần Dương đỡ ông ta: “Bố, bố làm sao thế? Không sao chứ?”
Triệu Tứ Hải xua tay, cười lớn ha ha: “Con trai, nhà họ Triệu sắp phát đạt rồi!”
Triệu Thần Dương liền thộn mặt. mới vừa thoát kiếp nạn, lấy đâu ra phát đạt? Có phải ông cụ hồ đồ rồi không?
Triệu Tứ Hải nhìn Triệu Thần Dương một cái, biết thằng con ngu ngốc của mình vẫn chưa hiểu, bất giác lắc đầu, nói:
“Bắt đầu từ hôm nay, toàn lực ủng hộ nhà họ Lâm!”
“Bố, bố điên rồi sao?”, Triệu Thần Dương kinh ngạc nói: “Nhà họ Lâm đang thương chiến với nhà họ Viên, không trụ nổi mấy ngày nữa, không phải chúng ta nên ngồi đợi làm ngư ông đắc lợi sao?”
“Con thì hiểu cái gì!”, Triệu Tứ Hải mắng nói: “Làm theo lời của bố, bắt đầu từ hôm nay hợp tác toàn diện với nhà họ Lâm”.
Triệu Tứ Hải nói xong, bỗng nhiên lại lắc đầu: “Không không không, không đúng! Không đúng! Đây là một bàn cờ, chúng ta không thể phá hỏng bố cục của cậu Lý. Nên âm thầm chuẩn bị thực lực, đợi thời cơ, đợi đến lúc nhà họ Lâm phản kích, chúng ta sẽ dốc toàn bộ sức lực gia tộc, không tiếc mọi giá, hỗ trợ nhà họ Viên, đánh bại nhà họ Viên!”
Nói xong, Triệu Tứ Hải cười ha ha, chắp tay sau lưng đi khỏi.
Triệu Thần Dương trợn mắt há hốc miệng, nhìn bóng lưng của bố, nghĩ thầm, xong rồi, ông cụ điên rồi!
Lý Dục Thần bay đến thành phố Mai với tốc độ nhanh nhất.
Lúc anh đến trên không khu nhà họ Nghiêm, anh biết đã có chuyện không hay.
Dùng thần thức nhìn, cả khu sân viện ngập tử khí.
Giữa vườn cây xanh tươi tràn đầy sức sống xung quanh, giống như một vết bẩn màu đen trên thảm xanh.
Lý Dục Thần đáp xuống sân viện, lọt vào mắt là từng xác chết khô héo, nằm ngổn ngang trong sân viện.
Anh nhìn một vòng, không có người nào quen.
Nhìn cách ăn mặc, có mấy người làm và bảo vệ có lẽ là nhà họ Nghiêm gọi về, còn có mấy công nhân tu sửa.
Đi vào trong phòng, bên trong có mấy thi thể, trong đó có Nghiêm Sĩ Khâm, con trai cả của Nghiêm Công Nghiệp.
Nghiêm Sĩ Khâm quỳ dưới đất, trên khuôn mặt khô cạn còn có vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng trước khi chết.
Các phòng khác không có người, chỉ có phòng bếp có hai xác chết, một người trong đó Lý Dục Thần từng gặp, là bác gái mà hôm đó anh đến phủ Nghiêm, đã không cho anh vào nhà.
Trước sau tổng cộng gần hai mươi người, đều là xác khô, trông vô cùng đáng sợ.
Đây là lần tàn sát đau lòng thương tâm điên cuồng nhất mà Lý Dục Thần gặp từ khi xuống núi.
Trong lòng anh vô cùng bức bối, phẫn nộ, tức giận, sát ý mãnh liệt dâng lên từ đáy lòng, không thể kiềm chế.
Từ lúc bước vào tiên đạo, anh đã rất lâu không có tâm cảnh cường mạnh dao động như này.
Thiệu Cư Ông!
Phái Âm Sơn!
Không giết kẻ này, không diệt môn phái này, thì coi như tu tiên vô ích rồi!
Cũng may ở đây không có Lâm Vân và Nghiêm Cẩn, cũng không có Nghiêm Tuệ Mẫn và Nghiêm Công Nghiệp.
Lý Dục Thần bay lên, tuần tra một vòng trong không trung, không phát hiện ra khí tức còn lại của Thiệu Cư Ông, bèn bay về khu nhà cũ của nhà họ Nghiêm dưới quê.
Anh trực tiếp xông vào cổng, gặp ngay Lâm Vân vác balo từ trong nhà đi ra.
“Ấy, anh rể? Em đang định về thành phố Hòa, sao anh lại quay lại?”
“Mẹ và ông ngoại em đâu?”
“Ở bên trong”.
Lâm Vân thấy vẻ lo lắng của Lý Dục Thần, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lý Dục Thần xông vào trong nhà, nhìn thấy Nghiêm Tuệ Mẫn đang nói chuyện với Nghiêm Công Nghiệp.
Nghiêm Tuệ Mẫn nhìn thấy Lý Dục Thần, cũng kinh ngạc vui mừng nói: “Dục Thần, sao cậu lại về đây?”
Lý Dục Thần hoi: “Mọi người không vào thành phố sống à?”
Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Trong khu nhà chết quá nhiều người, ám khí tiêu tan mới vào ở được. Anh hai tôi đã gọi người làm và bảo vệ trước đây về, lại tìm công ty tu sửa, bảo họ cải tạo một chút, còn phải mời người làm pháp sự”.
“Nghiêm Cẩn đâu?”, Lý Dục Thần lại hỏi.
Lâm Vân nói: “Hôm nay sau khi anh đi, anh ấy vẫn luyện công bên sông, buổi trưa về ăn bát cơm, còn nói gặp anh ở bên sông. Sau đó anh ấy về nhà rồi”.
Lý Dục Thần nhìn Nghiêm Công Nghiệp, hơi do dự, vẫn nói ra; “Khu nhà họ Nghiêm xảy ra chuyện rồi, con trai cả của ông chết rồi”.
Nghiêm Công Nghiệp liền ngẩn người, nếp ngăn trên mặt cứng lại, dường như ruộng nương đóng băng.
Nghiêm Tuệ Mẫn kinh hãi: “Có chuyện gi vậy? Không phải đã qua hết rồi sao?”
Lý Dục Thần nói: “Là cháu sơ suất. Bây giờ đừng nói gì hết, bác gọi điện cho anh trai của bác, xem họ ở đâu. Lâm Vân, cậu xem có thể liên lạc được với Nghiêm Cẩn không đi”.
Nghiêm Tuệ Mẫn và Lâm Vân lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi.
Một lúc sau, Nghiêm Tuệ Mẫn tắt máy, nói: “Anh hai chị dâu đi mời hòa thượng làm pháp sự rồi, đang ở chùa Huyền Không”.
Lâm Vân nói: “Em không liên lạc được với Nghiêm Cẩn, anh ấy tắt máy rồi”.
Lý Dục Thần biết sự việc nghiêm trọng, nói: “Rất có thể Nghiêm Cẩn bị người ta bắt rồi”.
“A? Sao lại như vậy?”, Nghiêm Tuệ Mẫn kinh hãi hỏi.
Ngay cả vẻ mặt Nghiêm Công Nghiệp cũng biến sắc, nhìn sang Lý Dục Thần.
Vừa nãy nghe tin Nghiêm Sĩ Khâm đã chết, trong lòng ông ta rất buồn, nhưng dù sao Nghiêm Sĩ Khâm tạo nghiệt quá nhiều, đáng chết lâu rồi.
Bình luận facebook