• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (3 Viewers)

  • Chương 479-481

Chương 479: Bắt rắn

Đèo sau núi không xa, chỉ một lúc đã đến nơi.

Lam Điền chỉ vào một bụi cây thấp nói: “Chính là chỗ này”.

Lý Dục Thần dùng cần thức quét, lập tức hiểu ra tại sao người bị rắn cắn ngoài trúng độc rắn, còn có một tầng âm tà nhập xương.

Vì đây không phải rắn bình thường.

Đây là một con rắn sắp mở linh tri, thuộc loại nửa rắn nửa yêu.

Chỉ là Lý Dục Thần hơi không hiểu.

Thông thường loài thú đến lúc này, đều trốn trong hang ổ, hoặc là tìm nơi linh khí dồi dào để phát triển.

Nơi này vừa không có linh khí dồi dào, cũng không phải nơi cực âm cực hàn, không thích hợp cho loài rắn tu hành, nó đến đây làm gì?

Hơn nữa trong mấy ngày, thứ này xuất hiện ở nơi khác nhau, cắn thương nhiều người như vậy.

Việc này không phù hợp với tập tính của loài yêu.

Thần thức khóa chặt yêu khí đó, Lý Dục Thần hỏi Lam Điền: “Cháu có thể nhìn lấy mùi khí mà con rắn cắn cháu để lại không?”

“Mùi khí?”, Lam Điền chỉ về phía trước nói: “Chú đang nói đến thứ màu trắng đó sao?”

Lý Dục Thần ngạc nhiên, cô bé lại nhìn lấy vật có hình màu trắng, nhưng từ hướng cô bé chỉ, hiển nhiên giống với yêu khí mà anh khóa chặt.

“Cháu có thể men theo mùi khí này tìm được nó không?”, Lý Dục Thần hỏi.

Lam Điền ngẩng đầu nhìn về phía xa, gật đầu nói: “Có lẽ là được, nhưng chú à, cháu hơi sợ”.

“Đừng sợ, có chú ở đây”, Lý Dục Thần khích lệ nói.

Lam Điền lấy dũng khí, đi về phía trước.

Cô bé đi không nhanh, đi một hồi, thì dừng lại xem xét, tìm kiếm dấu vết màu trắng đó trong mắt cô bé.

Hướng mà cô bé đi, là cùng một hướng với yêu khí mà Lý Dục Thần khóa chặt.

Đi một lúc, đã ra khỏi đèo, xuyên qua con đường nhỏ, đi vào một ngọn núi khác.

Lam Điền chỉ về khu rừng bí mật phía trước nói: “Chính là ở đó”.

Lý Dục Thần gật đầu.

Linh giác của cô bé này không đơn giản, không những nhìn thấy yêu khí mà xà yêu để lại, truy tìm dấu vết, còn có thể cách từ xa đã xác định chân thân xà yêu ở trong khu rừng, chứ không phải đi vào bừa bãi.

“Đi thôi, chúng ta đi vào”.

Lý Dục Thần kéo Lam Điền đi vào rừng.

Yêu khí dần dày đặc.

Lý Dục Thần khóa chặt một cây lớn phía trước.

Ánh mắt của Lam Điền cũng nhìn về hướng đó.

Đúng lúc này, một bên khác của rừng cây vang lên giọng nói:

“Tiểu Thanh! Tiểu Thanh!”

Lý Dục Thần khẽ cười, chủ nhân của rắn xuất hiện rồi, vừa khéo.

Cùng với giọng nói đến gần, yêu khí trên cây rung động, một cái bóng màu xanh xuyên từ trên cây, với tốc độ cực nhanh, bắn về hướng ngược lại với giọng nói, hiển nhiên là đang trốn tránh.

Nhưng nó không ngờ bên này cũng có người.

Lý Dục Thần đưa tay, ngón tay tóm chặt một con rắn màu xanh bảy tấc.

Con rắn này, xanh bích như ngọc, vô cùng hiếm thấy.

“Có phải con rắn này cắn cháu không?”, Lý Dục Thần hỏi.

Lam Điền nói: “Chính là nó”.

“Tiểu Thanh! Tiểu Thanh!”

Một cô gái xuyên đến từ một bên khác của rừng cây.

Thấy Lý Dục Thần tóm con rắn trong tay, kinh hãi nói: “Anh là ai, tại sao muốn bắt Tiểu Thanh? Mau thả ra!”

Lý Dục Thần rung lắc con rắn trong tay nói: “Con rắn này là của cô nuôi à?”

Cô gái nói: “Thế thì làm sao? Mau thả Tiểu Thanh ra!”

Lý Dục Thần nói: “Cô nuôi rắn độc, dung túng cho nó chạy khắp nơi, cắn thương mọi người, coi là tội đầu độc đấy, còn cả tội gây mất an toàn nơi công cộng?”

“Tôi đầu độc gì chứ, tội an toàn công cộng gì chứ, anh nói linh tinh cái gì vậy, mau thả Tiểu Thanh ra, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”

“Cô cảm thấy tôi sẽ thả nó để nó lại đi làm thương người khác sao?”

Lý Dục Thần dồn lực vào ngón tay, bớp đứt con rắn, đầu rắn xanh vẹo đi chết tươi.

“Anh… anh là ai, rắn của Bách Hoa Cốc chúng tôi nuôi, anh cũng dám giết?”

Cô gái nói xong, giơ tay bắn hư quang đến.

Lý Dục Thần khẽ vung tay, đường hư quang đó bay trở vệ, đánh ngược lại lên người cô gái.

Thì ra là một sợ dây mềm làm từ dây leo, thông qua ngâm thuốc luyện hóa, đã phần giống pháp khí.

Cô gái bị dây đằng của mình đánh trúng, kêu ôi một tiếng, trượt ngã xuống đất.

Lý Dục Thần điểm lên mấy huyệt vị của cô ta từ xa, sau đó giơ tay.

Dây đằng đó dựng lên như linh xà, quấn lên người cô gái, trói cô ta thật chặt.

Lam Điền bên cạnh nhìn mà trố mắt há hốc miệng, chỉ thấy rất thần kỳ.

“Rốt cuộc anh là ai?”, cô gái vừa kinh hãi vừa tức giận.

“Tôi là ai cô không cần biết, cô nói trước cô là ai đi, tại sao thả rắn độc cắn người?”

“Ai nói tôi thả rắn cắn người?”

“Còn không thừa nhận phải không, mấy hôm nay trấn Lâm Hoang đã có mười mấy người bị rắn cắn, cô còn giảo biện sao?”
Chương 480:

“Tôi… tôi cũng là nghe nói, mới đến đây tìm. Tiểu Thanh là vật cưng của cốc chủ chúng tôi nuôi dưỡng, ai ngờ mấy hôm trước chạy ra ngoài. Nếu nó cắn thương người khác, Bách Hoa Cốc chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, tại sao anh đánh chết nó!”

“Chịu trách nhiệm?”, Lý Dục Thần cười lạnh lùng: “Các người chịu trách nhiệm thế nào? Đợi người ta chết rồi, đến chịu trách nhiệm với người chết hả?”

Cô gái nhất thời không biết đối đáp thế nào, cúi đầu, bỗng ngẩng đầu cười lạnh lùng: “Người của phái Âm Sơn các người có lòng dạ bồ tát từ lúc nào, bắt đầu quan tâm đến sống chết của dân chúng thế?”

”Phái Âm Sơn?", Lý Dục Thần khẽ động trong lòng: “Sao cô biết tôi là người của phái Âm Sơn?”

“Hừ, Tiểu Thanh của chúng tôi đã có yêu khí, người bình thường đâu thể một chiêu bóp chết nó? Ở nơi này, ngoại trừ phái Âm Sơn, đâu còn có cao thủ như vậy?”

Trên khuôn mặt cô gái hiện lên vẻ khinh miệt và coi thường, thậm chí trong mắt còn có thù hận.

“Bà đây rơi vào tay anh, coi như tôi xui xẻo. Anh muốn giết thì giết, tùy anh! Kẻ âm độc như các người, sớm muộn cũng gặp báo ứng!”

“Cô nói đúng, phái Âm Sơn sẽ nhanh chóng gặp báo ứng thôi. Nhưng chuyện của các người cũng không thể bỏ qua như vậy”.

Lý Dục Thần bẻ mấy cành cây, bố trí trận pháp xung quanh cô gái.

Sau đó nói với Lam Điền: “Được rồi, con rắn cắn cháu đã chết, chúng ta quay về thôi”.

Lam Điền chỉ vào cô gái nói: “Vậy cô ta...”

Lý Dục Thần cười nói: “Rắn của cô ta nuôi đã cắn người, thì phải chịu trừng phạt thích đáng”.

Lam Điền hiểu mà như không hiểu, theo Lý Dục Thần quay về, lúc đi, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn mấy cái.

Lý Dục Thần đưa Lam Điền về nhà, dặn dò nói: “Được rồi, cháu ở trong nhà, đừng ra ngoài”.

Lam Điền như có chút không nỡ, hỏi: “Chú à, chú còn đến nữa không?”

Lý Dục Thần: “Đợi chú làm xong việc, sẽ đến thăm cháu”.

Rồi rời khỏi nhà anh thợ săn, về đến trấn Lâm Hoang.



Căn nhà của Diệp Hoàng vẫn còn sáng đèn.

Một người áo đen ngồi chính giữa, trên khuôn mặt đầy khí đen âm u.

“Ông nói, có người muốn đến gây chuyện với phái Âm Sơn?”

Diệp Hoàng và Diệp Chính Hồng sợ hãi đứng bên cạnh.

“Thưa La đường chủ, chưa chắc chắn có phải đến gây chuyện không, người đó là do Bạch Thạch chân nhân của đạo viện Vân Đài giới thiệu, có thư ở đây”.

Diệp Chính Hồng lấy ra bức thư của Bạch Thạch viết, đưa cho người áo đen.

Người áo đen nhận lấy thư, xem qua một lượt, cười lạnh lùng: “Hừ, đạo viện Vân Đài! Không biết tự lượng sức mình! Gốc rễ của người đó, các người đã biết rõ chưa?”

“Vẫn chưa. Nhưng rất có khả năng là truyền nhân của mạch y thánh”, Diệp Hoàng nói.

“Tại sao lại nói vậy?”

Diệp Chính Hồng liền kể lại chuyện ban sáng một lượt, đương nhiên cũng nói ra chuyện viên thuốc.

Diệp Hoàng cố nháy mắt, Diệp Chính Hồng chỉ coi như không nhìn thấy.

Diệp Hoàng tức đến toát mồ hôi.

“Thế thuốc đâu?”, người áo đen hỏi.

“Thuốc... tôi... tôi đã uống rồi!”, Diệp Hoàng lắp bắp thừa nhận: “Tôi chỉ muốn thử độc tính xem thế nào”.

“Thử ra chưa?”, người áo đen lạnh lùng hỏi.

“Thử, thử ra rồi, đúng là linh dược, có hiệu quả gột rửa tim phổi, bổ dương bổ tủy”.

“Hừ, tôi thấy ông còn dám lên cả với heo nái, chắc công hiệu không chỉ vậy phải không?”

“Việc này...”

“Nếu thực sự là linh dược của Dược Tiên Môn, bị ông uống mất, thì đúng là phí của trời!”

Diệp Hoàng sợ đến run rẩy: “Thuộc hạ biết tội!”

“Thôi, uống thì cũng uống rồi, còn có thể nôn ra chắc?”

Người áo đen hằm hằm trừng mắt nhìn ông ta một cái.

“Phái Âm Sơn và mạch y thánh trước nay không qua lại, hắn đến tìm phái Âm Sơn làm gì?”

Diệp Hoàng thăm dò nói: “Chẳng phải đại trưởng lão đến trung nguyên sao, liệu có phải là đại trưởng lão đã đắc tội với họ không?”

Người áo đen cười lạnh lùng một cái, nói: “Đại trưởng lão hành sự cẩn trọng, chắc không phải đâu. Hơn nữa, với tác phong của đại trưởng lão, tuyệt đối sẽ không để người khác tìm đến đây, sớm đã giải quyết hậu họa ở trung nguyên rồi”.

Trong lòng Diệp Chính Hồng lại không hoàn toàn đồng ý, đạo môn trung nguyên lớn mạnh, chẳng may thực sự chọc vào ai đó, đại trưởng lão cũng chưa chắc là đối thủ.

Người áo đen như nhìn thấu tâm tư của ông ta, nói: “Làm sao, ông không tin lời của tôi?”

“Không không, thuộc hạ không dám”, Diệp Chính Hồng vội phủ nhận.

Người áo đen cười lạnh lùng nói: “Các ông chưa từng thấy bản lĩnh của đại trưởng lão, đại trưởng lão có pháp lực cao cường, ngay cả môn chủ cũng phải nhường ba phần. Nếu không, lần này, cũng sẽ không phái đại trưởng lão đến Nam Giang tìm thần khí giáng long”.

“Thần khí giáng long?”, Diệp Hoàng và Diệp Chính Hồng lần đầu tiên nghe thấy, hơi nghi hoặc.

“Ừm, nói với các ông cũng không sao, dù sao các ông cũng sắp được làm đệ tử nội môn rồi”, người áo đen nói.

Diệp Hoàng và Diệp Chính Hồng vui mừng: “Đa tạ La đường chủ đề bạt!”

Người áo đen gật đầu nói: “Sau khi bí cảnh đầm hoang mở ra, bản môn vẫn luôn thăm dò tìm con đường bí cảnh mới, khó khăn lắm mới tìm được cách ra vào kết giới, lại không ngờ trong bí cảnh, còn có một con rồng canh giữ. Lần này đại trưởng lão xuống núi, chính là để tìm thần khí giáng long. Nghe đồn ở Nam Giang có hai thần khí, một là cung Tiền Vương năm đó Ngô Việt Vương dùng bắn chết rồng biển Tiền Đường, còn có một cần câu rồng của Nghiêm Tử Lăng. Chỉ cần lấy được một trong hai thứ, hàng phục cự long đầm hoang, chúng ta có thể tiến vào bí cảnh. Đến lúc đó, phái Âm Sơn chắc chắn có thể xưng bá Tây Nam”.

“Phái Âm Sơn chúng ta chẳng phải từng hàng phục rồng sao? Còn cần tìm thần khí khác?”, Diệp Hoàng không hiểu nói.

Người áo đen nói: “Đó là công lao vĩ đại của lão tổ Ân Sơn chúng ta năm đó. Lão tổ có tu vi đẳng cấp thế nào, chúng ta sao sánh được? Hơn nữa, đó là thuồng luồng, cũng không phải rồng thật”.

“Thuồng luồng và rồng có gì khác nhau?”
Chương 481: Ảo tưởng

“Thuồng luồng là yêu, rồng là rồng, thuồng luồng có thể hóa rồng, nhưng giống như người thành tiên, phải trải qua các kiếp nạn, chỉ có sau khi độ kiếp, mới là chân long”.

“Nói như vậy, bây giờ canh giữ bí cảnh là một con chân long?”

Mộc đường chủ gật đầu, nói: “Theo như đại hộ pháp nói, tuy không phải là thiên long, cũng là chân long. Các ông nghĩ xem, đợi chúng ta hàng phục con rồng này, đừng nói tài phú và báu vật trong bí cảnh, chỉ dựa vào con rồng này, cũng đủ chúng ta uy phong rồi. Đại phái trung nguyên, trừ Côn Luân trong truyền thuyết, cho dù là Thục Sơn Thanh Thành Võ Đang, có phái nào có chân long canh núi? Đến lúc đó, ai còn dám coi thường phái Âm Sơn chúng ta? Chúng ta có thể quang minh chính đại hành tẩu giang hồ, không cần trốn chui trốn lủi nữa”.

Nói xong, Mộc đường chủ cười lớn ha ha.

Diệp Hoàng và Diệp Chính Hồng nghe mà cũng trong lòng sôi sục, nghĩ đến mình sắp được làm đệ tử nội môn, lập tức như vinh quang khắp người, ảo tưởng có một ngày, cưỡi rồng du hành thiên hạ, thì sẽ uy phong thế nào!

Trong lúc hai người đang ảo tưởng, bỗng nghe bên ngoài vang lên một giọng nói:

“Mấy người các ông, thật dám nghĩ. Xưng bá Tây Nam? Còn chân long canh núi? Ngay cả mấy viên hồi nguyên đan của tôi để lại cho bệnh nhân mà cũng nuốt mất, coi lời tôi là gì hả? Không cần mặt mũi nữa hả!”

“Ai đó?”, Mộc đường chủ quát hỏi.

Cửa phòng cót két mở ra.

Lý Dục Thần chậm rãi đi vào.

“Là cậu!”, Diệp Chính Hồng kinh ngạc: “Sao cậu lại đến đây?”

“Không ngờ tôi lại đến phải không?”

Lý Dục Thần như người không có chuyện gì, đi vào phòng tự nhiên, ngồi xuống chiếc ghế bên bàn trà khác ở giữa cách Mộc đường chủ.

“Người của đạo viện Vân Đài tin tưởng ông như vậy, Bạch Thạch chân nhân còn nói một đóng những lời tốt đẹp về nhà họ Diệp các người trước mặt tôi. Không ngờ, nhà họ Diệp đã sinh ra hai tên con cháu bất hiếu như các người, vô học bất tài, bỏ phí tổ nghiệp cũng thôi đi, còn muốn đoạn tử tuyệt tôn, đúng là cực kỳ bất hiếu!”

“Cậu nói cái gì?”, Diệp Hoàng tức giân nói: “Cậu trù ai đoạn tử tuyệt tôn hả?”

Lý Dục Thần cười nói: “Các người gia nhập phái Âm Sơn, chính là con đường chết, hai người chết rồi, chẳng phải nhà họ Diệp tuyệt hậu rồi sao?”

“Nói bậy!”, Diệp Hoàng nổi giận: “Có Mộc đường chủ ở đây, tên nhóc cậu muốn chết phải không?”

Mộc đường chủ lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần: “Nhóc con, ai sai khiến cậu tới? Nói rõ ra, tôi thưởng cậu một các xác nguyên vẹn!”

Diệp Hoàng nói: “Mộc đường chủ, hà tất ông phải ra tay, giao tên nhóc này cho chúng tôi đi”.

Diệp Chính Hồng hiểu, bố đang nghĩ đến đan dược của tên nhóc này, còn ông ta cũng muốn có mấy cây châm thần kỳ đó. Nếu để Mộc đường chủ ra tay, bất luận trên người tên nhóc này có đồ tốt gì, cũng không đến lượt bọn họ.

Còn để họ ra tay, khống chế tên nhóc này, những đồ lột được ra, Mộc đường chủ cũng không tiện lấy đi toàn bộ, ít nhất cũng có thể để cho họ một nửa,

Vì vậy, Diệp Chính Hồng cũng nói: “Đúng thế, Mộc đường chủ, ông là đường chủ ngoại đường phái Âm Sơn, đối phó nhân vật nhỏ này, đâu cần ông đích thân ra tay, giao cho chúng tôi đi”.

Mộc đường chủ gật đầu nói: “Được, vậy giao cho các người đấy”.

Diệp Hoàng và Diệp Chính Hồng nháy mắt nhau.

Diệp Chính Hồng liền lao về phía Lý Dục Thần trước tiên.

Nhà họ Diệp bọn họ, mấy trăm năm trước chuyển đến trấn Lâm Hoang, đã truyền thừa nhiều đời, đương nhiên là có chút bản lĩnh. Nếu không có bản lĩnh hộ thân, thì không thể sống bên đầm hoang.

Diệp Chính Hồng động tác mạnh mẽ nhanh nhẹn, giống như linh miêu, lúc lao lên, trong tay đã có thêm một con dao găm.

Trên con dao lóe lên ánh sáng xanh, hiển nhiên là đã bôi kịch độc.

Trong mắt Diệp Chính Hồng lộ ra hung quang, dường như đã nhìn thấy lưỡi dao cắt da thịt, đối thủ phát độc bỏ mạng.

Nhưng đúng lúc mũi dao của ông ta sắp chạm đến cổ của đối phương, không biết làm sao, bỗng có một luồng sức mạnh kỳ lạ đẩy ông ta sang ngang.

Diệp Chính Hồng hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân.

Với người bên cạnh thấy, ông ta đang lao về phía Lý Dục Thần, đột nhiên đổi hướng trong không trung.

Còn bên cạnh Lý Dục Thần, cách một chiếc bàn, chính là Mộc đường chủ.

Vậy là, con dao của Diệp Chính Hồng đâm về phía Mộc đường chủ.

“Muốn chết hả!”

Mộc đường chủ vừa kinh hãi vừa nổi giận, vội vung một chưởng, đánh chay Diệp Chính Hồng.

Cơ thể Diệp Chính Hồng bay đi, phập một tiếng đụng lên tường, lúc rơi xuống đất, con dao không cẩn thận rạch vào tay của mình.

Máu đen chảy ra.

“Bố ơi, cứu… con…”

Diệp Chính Hồng kêu thảm một tiếng, sắc mặt đen xì, dáng vẻ đó, còn thảm hơn mấy phần so với người bị rắn cắn đến khám buổi sáng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 156-160
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom