• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (1 Viewer)

  • Chương 55-60

Chương 55: Thằng bám váy!

Lý Dục Thần ra hiệu cho Mã Sơn lấy tiền.

Hoàng Tam cứ tưởng cậu Lý gặp người quen nên đã đưa hai người họ ra ngoài mà không nói lời nào.

Khu nhà xưởng này rất rộng, trường đấu chó vừa nãy đã được tu sửa lại từ một trong các phân xưởng.

Bây giờ Hoàng Tam đang đưa họ đến một phân xưởng khác.

Dọc đường phải đi qua nhiều khúc ngoặt, đi qua không ít nhà xưởng cùng kho hàng, nếu không có người dẫn đường thì thật sự rất khó tìm.

Nếu như ở bên ngoài gặp phải chuyện bất ngờ thì bên trong có thể dễ dàng sơ tán ra phía sau nếu như nhận được tin tức.

Trên đường còn có không ít trạm gác ngầm, Hoàng Tam phải xưng thân phận mới được thả đi.

Tòa nhà xưởng này nhỏ hơn nhiều so với bên ngoài, nhưng bên trong trang hoàng rất đẹp.

Ở cửa vào còn có người kiểm tra, cho nên 2 con dao găm của Mã Sơn đã bị tịch thu.

Sau đó là thẩm định vốn, có lẽ là do Hoàng Tam, thẩm định vốn không nghiêm ngặt, chỉ là nhìn sơ qua, không chi tiết.

Bước vào trong còn có thể nhìn thấy một rào chắn vòng tròn.

Bên ngoài rào chắn là hai vòng ghế sofa.

Nhìn thoáng qua thì trông giống một hội nghị bàn tròn hơn.

Ở đây không có nhiều người lắm, ngoại trừ nhân viên thì chỉ có 10 người khác ngồi trên ghế sofa.

Lúc này, tất cả đều đang chăm chú nhìn vào 2 con chó bên trong rào chắn.

Hai còn chó kìa đang đánh nhau, mặt mũi đầy máu, thậm chí ngay cả da thịt cũng đã rớt ra.

Cảnh tượng rất thê thảm nhưng không ai ngăn lại.

Hoàng Tam nhỏ giọng giới thiệu với Lý Dục Thần, người ngồi ở giữa mặc áo sơ mi hoa là anh Thái, Thái Vĩ Dân.

Người đàn ông béo tròn bên cạnh là ông chủ Châu đến từ Vụ Châu.

Những người khác đều là đại ca ở các địa bàn xung quanh đây, hoặc những ông chủ giàu có từ nơi khác đến.

Không biết là do Hoàng Tam không biết nhiều, hay là bởi vì anh ta cảm thấy những người này không quan trọng lắm, cho nên không giới thiệu với Lý Dục Thần.

Tuy nhiên, chuyện làm cho Lý Dục Thần cảm thấy ngạc nhiên chính là anh lại thật sự nhìn thấy một người quen ở đây.

Cũng không phải là quá thân quen, bởi vì người này anh chị mới gặp hồi chiều nay.

Sáu sẹo.

Cuộc chiến giữa hai con chó đã lên đến đỉnh điểm nên không ai chú ý đến mấy người Lý Dục Thần vừa bước vào.

Hoàng Tam đến thì thầm vài lời với Thái Vĩ Dân.

Thái Vĩ Dân chỉ xua tay, không thèm nhìn ra cửa một cái.

Hoàng Tam đưa Lý Dục Thần và Mã Sơn tìm một nơi để ngồi xuống.

Thời gian trôi qua, hai con chó dần có dấu hiệu phân thắng bại.

Mọi người nín thở, bầu không khí có chút căng thẳng.

Đặc biệt là Sáu Sẹo, vết sẹo trên mặt gã ta không ngừng giật giật, nhìn nét mặt của gã ta cứ như thể gã ta là thứ đang chiến đấu sau rào chắn kia vậy.

Lý Dục Thần không khỏi có chút buồn cười, chó đánh nhau mà người lại căng thẳng.

Sau khoảng mười phút, một con chó cuối cùng ngã xuống đất, rên rỉ vài tiếng rồi chết.

Sáu Sẹo đập bàn, chửi dữ dội:

"Chết tiệt, chẳng được tích sự gì!"

Anh Thái thổi còi.

Con chó chiến thắng đi khập khiễng rồi nằm dưới chân gã ta, chờ đợi phần thưởng của chủ nhân.

Anh Thái lấy một miếng thịt bò từ chiếc hộp bên cạnh rồi ném cho con chó.

"Sáu Sẹo, con chó của anh không được rồi, Barton còn không thể xếp vào top ba trong số những con chó của tôi, thế mà ngay cả Barton nó cũng không thể thắng thì làm sao có thể khiêu chiến Sa Hoàng?"

"Mẹ kiếp, rõ ràng là sắp thắng, sao lại thua được?"

Sáu Sẹo có vẻ không phục lắm, liếc mắt một cái liền bất ngờ nhìn thấy Lý Dục Thần.

Gã ta hơi sửng sốt, sau đó tức giận chỉ vào Lý Dục Thần nói: "Mẹ kiếp, nói sao lại xui xẻo như vậy, tại sao thằng này lại ở đây?"

Mọi người nhìn sang Lý Dục Thần.

Hoàng Tam sửng sốt, vội vàng nói: "Người này chính là cậu Lý, hôm nay là ngày đầu tiên đến chơi, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn".

"Mẹ kiếp cậu Lý!", Sáu Sẹo lớn tiếng mắng: "Thằng này chỉ là thằng bám váy đàn bà, làm bồi bàn trong nhà hàng, cậu Lý cái mẹ gì chứ! Tôi nói này anh Thái, trường đấu của anh sao càng ngày càng tồi tệ thế, ngay cả loại người này mà cũng có thể được mời vào sân như khách quý sao?"

Thái Vĩ Dân cau mày: "Hoàng Tam, chuyện gì đây?"

Hoàng Tam cũng sững sờ, nói: "Anh Sáu, có phải có hiểu lầm gì không? Đây thực sự là cậu Lý, con rể của nhà họ Lâm".

"Con rể nhà họ Lâm? Nhà họ Lâm nào?", Sáu Sẹo hỏi.

"Ở thành phố Hoà này thì còn nhà họ Lâm nào nữa", Hoàng Tam nói.

"Ha ha ha...", Sáu Sẹo đột nhiên cười phá lên, cười đến mức nghiêng ngã: "Con rể nhà họ Lâm? Ha ha ha, nếu như nó là con rể nhà họ Lâm thì tôi chính là tổ tâm của nhà họ Lâm! Ha ha ha..."

Thái Vĩ Dân đập bàn: "Sáu Sẹo, cẩn thận với những gì mình nói đi!"

Sáu Sẹo thu lại nụ cười, trừng mắt nói: "Anh Thái, đừng tưởng rằng tôi sợ anh, tôi biết anh có nhà họ Lâm chống lưng, nhưng thế thì sao chứ? Ở đây ai mà không có chống lưng?"

Lý Dục Thần vô cùng ngạc nhiên khi nghe nói nhà họ Lâm đứng sau anh Thái.

Thế thì tại sao gã ta lại phái người bắt cóc Lâm Mộng Đình?

Đồng tử của Thái Vĩ Dân hơi co lại, ánh mắt lạnh lùng nói: "Sáu Sẹo, hôm nay anh đến đây để chơi hay là để gây sự? Nếu như thua không chịu nổi thì đừng có ra ngoài chơi làm gì!"

"Ông đây đến là để chơi, thua tiền cũng chẳng sao, một hai triệu ông đây hoàn toàn có thể trả được, nhưng ông đây không vừa mắt thứ rác rưởi!", Sáu Sẹo chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Cái gì mà con rể nhà họ Lâm, chó chết! Mới chiều nay nó còn cùng một mụ già lừa đảo ở chỗ tôi. Thứ bám váy đàn bà, ông đây nhổ vào!"

Một ngụm đờm đặc bị gã ta phun mạnh xuống đất.
Chương 56: Cược lớn

"Anh nói cái gì?"

Mã Sơn nổi gân xanh, chuẩn bị đứng dậy đánh nhau.

Đột nhiên từ bốn phía có mấy người mặc đồ đen đi ra, trên tay mỗi người đều cầm một cây nỏ, đầu mũi tên tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

"Tôi khuyên các người tốt nhất đừng nhúc nhích", Thái Vĩ Dân nói: "Mấy cái nỏ này là tôi chuẩn bị cho mấy con chó, đề phòng bọn chúng nổi điên cắn người. Trên nỏ có bôi Kali xyanua cho nên tôi cũng không muốn bắn vào người khác đâu".

Lý Dục Thần kéo nhẹ Mã Sơn, lắc đầu bảo anh ta ngồi xuống.

Anh đương nhiên không sợ mấy cái nỏ đó, nhưng anh cần phải hiểu rõ sự tình.

Về phần Sáu Sẹo, anh đã nghĩ ra cách để trừng phạt gã ta.

Thái Vĩ Dân hỏi Sáu Sẹo: "Những gì anh nói là sự thật sao?"

Sáu Sẹo nói: "Đương nhiên là thật. Con mụ kia mở một quán ăn nhỏ trên địa bàn của chúng ta, tôi rất tức giận, anh cứ đi hỏi đi, chuyện này ai cũng biết".

Ánh mắt của Thái Vĩ Dân xếch lên, sắc bén như một con dao, nhìn về phía Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần khẽ mỉm cười nói: "Sáu Sẹo, anh xúc phạm tôi cũng không sao, nhưng nếu như xúc phạm nhà họ Lâm thì anh có biết hậu quả hay không?"

"Nhà họ Lâm con mẹ gì!", Sáu Sẹo tức giận nói: "Cậu là người nhà họ Lâm sao? Khoác lác đến điên rồi cảm thấy mình thật sự rất giỏi sao?"

"Nếu như anh nói tôi không phải còn rể nhà họ Lâm thì anh dám đánh cược không?"

"Đánh cược gì?"

"Nếu tôi không phải là con rể của nhà họ Lâm thì chứng tỏ tôi đang khoác lác, nên tôi sẽ cắt lưỡi của mình cho anh. Nhưng nếu như tôi là con rể nhà họ Lâm thì chứng tỏ anh bị mù, có mắt cũng như không. Lúc đó anh phải móc mắt ra cho chó ăn, anh dám cược không?"

Mã Sơn nghe thế thì giật mình, còn tưởng rằng anh em của mình đùa hơi quá trớn.

Lỡ như Sáu Sẹo không bị dọa, thật sự đánh cược thì phải làm sao bây giờ?

Anh ta liếc nhìn xung quanh, nơi này có hai cửa ra, nhưng ở cả hai cửa ra đều có người canh gác đang cầm nỏ.

Đầu mũi tên được phủ một lớp kali xyanua, bị bắn vào là chết chắc.

Gần như không thể xông ra ngoài được.

Sáu Sẹo cười lớn, nói: "Thằng nhóc, cậu định hù tôi chắc! Ban ngày thả cho cậu ăn trộm gà nên trộm đến nghiện rồi à?"

Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn Sáu Sẹo nói: "Vậy anh có đánh cược hay không?"

Ông chủ Chu của Vụ Châu nãy giờ ngồi xem kịch hay liền vỗ tay nói: "Thật thú vị, thú vị quá, còn vui hơn cả chơi đấu chó. Tôi nói này ông chủ Thái, anh có muốn mở đặt cược cho chúng tôi tham dự không? Tham gia thì phải có tinh thần cạnh tranh chứ!"

Bên cạnh lập tức có người phụ họa: "Đúng thế, chuyện vui như vậy, chỉ xem thôi thì không đủ".

Thái Vĩ Dân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi thì không thành vấn đề, miễn mọi người chơi vui là được. Sáu Sẹo, anh thấy sao?"

"Đánh cược thì đánh cược, tôi còn sợ một thằng bám váy đàn bà như nó sao!”

Nhớ lại chuyện xảy ra ban ngày, Sáu Sẹo lại càng tức giận.

Gã ta đã chắc chắn Lý Dục Thần là tên lừa đảo.

Thái Vĩ Dân gật đầu nói: "Được rồi, nếu không có ai phản đối thì hãy tiến hành đặt cược. Tôi làm nhà cái, mọi người chơi. Đặt cược theo quy tắc cũ, muốn đặt bao nhiêu thì đặt".

"Tôi cược hai trăm ngàn vào Sáu Sẹo thắng. Anh Sáu là nhân vật có tiếng tăm ở thành phố Hòa chúng ta, tôi tin tưởng anh sẽ không lừa gạt chúng tôi".

"Tôi cũng cược năm trăm ngàn vào Sáu Sẹo".

Có tổng cộng khoảng 10 người trong bàn cược, họ bắt đầu đặt cược lần lượt, hầu hết đều đặt cược vào Sáu Sẹo.

Sáu Sẹo bắt chéo chân cười lạnh nói: "Thằng nhóc, chắc là cậu không hiểu, muốn giở trò lừa đảo ở trước mặt anh Sáu thì cậu còn non lắm. Bây giờ cậu quỳ xuống gọi tôi một tiếng ông nội thì tôi còn rủ lòng thương mà cắt lưỡi cậu thật nhanh để cậu bớt đau khổ".

Nghe gã ta tự tin nói như vậy, những người chưa đặt cực còn lại cũng bắt đầu đổ tiền vào Sáu Sẹo.

Chỉ còn lại ông chủ Chu của Vụ Châu là chưa đặt cược.

"Ông chủ Chu, anh là người muốn tham gia đánh cược, sao còn chưa cược vào?", Thái Vĩ Dân hỏi.

“Trên bàn có hơn 3 triệu đều cược vào một bên, vậy thì chơi cái gì nữa?”, ông chủ Chu cười ha hả nói: “Hay là như vậy đi, tôi đặt cược thêm 1 ít, hai triệu đặt vào Sáu Sẹo thắng. Ông chủ Thái chắc là không đến mức không trả nổi tiền đúng không?"

Như vậy ở bên cược Sáu Sẹo thắng ngay lập tức đã có 5 triệu.

Nói cách khác, nếu Sáu Sẹo thắng, chưa nói đến chuyện Lý Dục Thần cắt lưỡi, Thái Vĩ Dân còn phải bỏ ra năm triệu.

Khuôn mặt của Thái Vĩ Dân trở nên rất khó coi.

Rõ ràng gã ta không hề mong đợi vụ cá cược này nghiêng về hẳn một phía.

Nhưng ngẫm lại, Sáu Sẹo dù sao cũng là một tay xã hội đen cộm cán, điều đó ai cũng biết.

Còn cậu Lý ở trước mặt đây chỉ đột nhiên xuất hiện, trước đây cũng chưa từng có ai nghe nói trong nhà họ Lâm có con rể họ Lý bao giờ.

Thái Vĩ Dân hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Tam.

Hoàng Tam vô cùng hoang mang, không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Người là do anh ta dẫn đến, nếu như lại là kẻ giả mạo khiến cho anh Thái tổn thất mấy triệu bạc thì những ngày tốt đẹp của anh ta cũng sẽ kết thúc.

Lý Dục Thần đột nhiên hỏi: "Tôi có thể đánh cược cho chính mình không?"

"Đương nhiên có thể", Thái Vĩ Dân có chút kinh ngạc nói: "Cậu muốn cược bao nhiêu?"

"Ở đây tôi có một triệu, vậy đánh cược một triệu đi. Mã Sơn, lấy tiền".

Mã Sơn đứng dậy cầm túi tiền đi đến chỗ Thái Vĩ Dân và trút hết số tiền ra.

Thái Vĩ Dân cũng không thèm nhìn, chỉ nói: "Có ai đánh cược nữa không? Nếu không có ai thì tôi đóng bàn".

"Đợi đã, trò chơi thú vị như vậy sao có thể thiếu tôi chứ!"

Lại có hai người bước vào cửa, một già một trẻ.

Ông già trạc ngoài sáu mươi, thần sắc minh mẫn, dáng đi mạnh mẽ, phong cách quý phái.

Người trẻ tuổi thì đeo một cặp kính gọng vàng, trông rất nhã nhặn thanh tao.

Lý Dục Thần ngạc nhiên, người vừa đến là người anh gặp lúc nãy ở bên ngoài, hơn nữa còn mượn sáu trăm ngàn, người đó chính là Trần Văn Học.
Chương 57: Tôi sai rồi

Trần Văn Học vừa vào, ông chủ Chu của Vụ Châu đã cười lớn.

“Cậu Trần, cậu mà không quay lại, chúng tôi sẽ tưởng cậu chạy rồi đấy”.

“Cái hẹn của tổng giám đốc Chu, sao tôi chạy được chứ”.

Trần Văn Học đi đến ngồi xuống bên cạnh Lý Dục Thần.

“Tôi cược anh Lý đây thắng, trên bàn thiếu bao nhiêu, tôi sẽ bù bấy nhiêu, hai bên bỏ vốn ngang nhau”.

Sau đó, nghiêng đầu nói với Lý Dục Thần:

“Sao, tôi đến kịp chứ?”

Mọi người đều kinh ngạc.

Không phải vì anh ta bỏ ra nhiều, mà là vì anh ta nói câu này với Lý Dục Thần.

“Cậu Trần, cậu quen người này sao?”, Thái Vĩ Dân hỏi.

“Quen chứ!”, Trần Văn Học gật đầu.

Ông chủ Chu của Vụ Châu đập lên bàn một cái: “Vậy còn cược cái gì chứ, cậu Trần quen biết vậy chắc chắn là thân phận thật rồi. Sáu Sẹo, anh chơi mọi người sao?”

Sáu Sẹo cũng sốt ruột: “Không thể nào! Tên này lúc chiều rõ ràng còn đi theo đám đàn bà chơi ở quán mạt chược của tôi, chơi bẩn suýt nữa còn bị tôi tóm được”.

“Con mẹ nó anh ngu thật, cậu Trần ở Thân Châu có thân phận gì, cậu ấy có thể quen một tên khốn bám váy đàn bà sao?”. Ông chủ Chu không vui nói: “Sáu Sẹo, mau móc hai con mắt bỏ quách đi!”

Lý Dục Thần không ngờ thân phận Trần Học Văn lại cao quý như vậy, người ở đây đều coi trọng anh ta.

Anh lại nhìn sang Trần Văn Học, đối phương vẫn dáng vẻ lịch sự nho nhã như vậy.

Nhưng ông lão bên cạnh anh ta có bước đi trầm ổn, khí chất khiêm tốn, là một cao thủ trong nghề.

Trần Văn Học khẽ cười, nói: “Chậc, mọi người đừng hiểu lầm! Tôi với anh Lý đây cũng vừa mới quen ở khu bên ngoài, thấy hợp ý nhau nên kết bạn. Còn anh ấy là người thế nào thì tôi không biết gì cả”.

“Vậy cậu còn bỏ ra nhiều như vậy cược cho cậu ta?”

“Chơi cho vui mà, mấy chục triệu thôi”.

Sáu Sẹo thở phào nhẹ nhõm: “Tôi nói mà, tên nhóc này sao có thể là con rể nhà họ Lâm được chứ!”

Ông chủ Chu cười ha ha: “Cậu Trần quả nhiên hào phóng, chỉ là bèo nước gặp nhau lần đầu mà đã hào phóng tặng ngàn vàng rồi”.

“Nào có rộng rãi như tổng giám đốc Chu, tôi chỉ là thêm chuyện góp vui mà thôi”, Trần Văn Học nói.

“Náo nhiệt mới vui. Chẳng hay cậu Trần có mang chó đến không, đừng chỉ đến giúp vui mà quên mất chuyện chính của chúng ta”.

Ông chủ Chu cười như không cười nhìn Trần Văn Học.

Trần Văn Học nói: “Ông chủ Chu yên tâm, sao tôi quên được chứ. Trước khi hai bên thi đấu, hay là gọi chút món khai vị trước đi?”

“Món khai vị gì?”

“Ván này, chúng ta mỗi bên thêm mười triệu, thế nào?”

Ông chủ Chu khoát tay: “Tôi thì không sao cả, mười triệu thôi, chơi vui là được”.

Hai người lấy thể ngân hàng ra quẹt.

Vẻ mặt Thái Vĩ Dân hớn hở vô cùng. Ván này, dù ai thắng, gã ta là nhà cái, chắc chắn kiếm được một triệu rồi.

Quét thẻ xong, Trần Văn Học nhỏ giọng nói với Lý Dục Thần: “Anh Lý, dựa vào anh hết đấy, nếu anh là tên lừa đảo thì tôi lỗ nặng á”.

Lý Dục Thần khẽ cười, không nói gì.

Lúc này, Sáu Sẹo cũng bắt đầu có chút lo lắng trong lòng.

Ván này chơi hơi lớn rồi.

Người khác cược là tiền, gã ta cược mắt đó.

Vốn dĩ gã ta rất tự tin, nhưng Trần Văn Học vừa xuất hiện, hơn nữa có vẻ còn quen biết với Lý Dục Thần, sau đó còn đặt thêm cả mười triệu.

Chuyện này khiến gã ta có chút lo lắng.

Đương nhiên gã ta không tin Lý Dục Thần là con rể nhà họ Lâm, nhưng gã ta hoài nghi là liệu bên trong có bẫy gì hay không.

“Anh Thái, các anh định kiểm chứng lời tên này thế nào?”

Thái Vĩ Dân nói: “Rất đơn giản, có phải con rể nhà họ Lâm hay không, tìm người nhà họ Lâm hỏi là biết thôi”.

Sáu Sẹo nói: “Ai hỏi? Hỏi ai? Nếu các người thiên vị cậu ta, gọi điện thoại bừa cho ai rồi nói là cậu ta thì tôi không phục đâu đấy”.

Thái Vĩ Kiện nhướng mày: “Sáu Sẹo, Thái đầu to tôi đây là người thế nào, anh không rõ sao? Bạn bè trong giới có mặt nhiều vậy, còn có tổng giám đốc Chu và cậu Trần, nếu người này không phải con rể nhà họ Lâm, vậy cậu ta lừa kiểu gì?”

Sáu Sẹo bỗng chốc nghẹn lời, cũng không biết làm sao để lừa cho quachuye65n này

Lý Dục Thần biết rõ Sau Sẹo do dự, cười lạnh: “Nếu anh sợ thì có thể nhận thua, quỳ xuống nhận sai, tôi có thể chừa lại một mắt cho anh”.

Sáu Sẹo tức giận: “Tha cái đầu cậu! Đến giờ vẫn còn muốn lừa gạt tôi, cậu chết chắc rồi!”

Đến lúc này, Sáu Sẹo đã leo lên lưng cọp, muốn xuống là không thể.

Nhưng chung quy gã ta vẫn không tin Lý Dục Thần là con rể nhà họ Lâm.

Trong tất cả mọi người đang ngồi, ngoài Trần Văn Học thì không ai tin anh là con rể nhà họ Lâm, kể cả Thái Vĩ Dân.

Bởi vì nhà họ Lâm không xa, ở ngay Hòa Thành, là nhà giàu có số một, số hai ở Hòa Thành, mà người ngồi đây đều là kẻ có máu mặt ở Hòa Thành, tình hình nhà họ Lâm thế nào, ít nhiều bọn họ cũng biết đôi chút, trước giờ chưa từng nghe nói nhà họ Lâm có thằng con rể như thế này.

“Còn ai đặt cược nữa không? Nếu không thì dừng nhé, chốt giao dịch”.

Chẳng ai lên tiếng.

Thái Vĩ Dân nhìn Trần Văn Học và ông chủ Chu hỏi: “Chắc hai người đều quen biết người nhà họ Lâm, ai gọi điện thoại?”

Trần Văn Học khoát tay: “Tôi không quen, đừng hỏi tôi”.

Ông chủ Chu nói: “Tổng giám đốc Thái, tôi biết sau lưng anh chính là nhà họ Lâm, vẫn nên để anh gọi đi”.

Thái Vĩ Dân nhìn Lý Dục Thần và Sáu Sẹo: “Hai người có ý kiến gì không?”

Hai người đều không có ý kiến gì.

“Cậu Lý, xin hỏi quý danh cậu là?”

“Lý Dục Thần”.

Thái Vĩ Dân khẽ cười, lấy điện thoại ra gọi đến một số.

Màn hình điện thoại hiển thị tên “Lâm Thiếu Hằng”.

Lý Dục Thần nhìn thấy cái tên này, chợt đoán ra được nhiều chuyện.

Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần, không khí yên lặng đáng sợ, chỉ có âm thanh vang lên từ trong điện thoại.

Sau vài âm báo điện thoại, điện thoại đã thông, bên kia vang lên âm thanh.

“Alo…”

“Alo, cậu Hằng, tôi là Thái đầu to”.

“Có chuyện gì?”

“À, không có gì, chỉ là muốn hỏi anh một chút, nhà họ Lâm có phải có một người con rể tên Lý Dục Thần không?”

“Sao anh biết?”. Âm thanh bên kia điện thoại có chút kinh ngạc.

“Anh ta đang chơi ở chỗ tôi đây”. Thái Vĩ Dân nói.

“Tự anh ta nói với anh?”

“Vâng, là anh ta nói”.

Bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu.

“Hừ, anh ta nói phải thì là phải”.

Sau đó cúp điện thoại.
Chương 58: Trận cược mới

Sau khi cúp điện thoại, hiện trường im lặng mất vài giây.

Ông chủ Chu bất ngờ cầm điện thoại ném vào đầu Sáu Sẹo.

"Con mẹ nó, Sáu Sẹo, tao giết mày!"

Sáu Sẹo nhảy sang một bên né điện thoại, gã ta nhảy khỏi ghế, chỉ vào Lý Dục Thần nói:

"Không thể nào! Thằng này không thể nào là thật. Vừa rồi cậu Lâm trong điện thoại cũng không khẳng định mà, đúng không?”

Ánh mắt Thái Vĩ Dân lóe lên: "Sáu Sẹo, anh coi chúng tôi là bọn ngốc sao! Dám cược thì dám thua, tôi khuyên anh đừng nên gây sự ở địa bàn của tôi".

Sáu Sẹo đảo mắt, đột nhiên lật người trên sô pha chạy ra cửa sau.

Hai chiếc nỏ ở cửa sau nhắm vào Sáu Sẹo.

Ánh sáng lạnh lẽo của mũi tên buộc gã ta phải lùi lại.

Sáu Sẹo chậm rãi lui về phía sau, nói: "Các người đừng làm bậy!"

Thái Vĩ Dân ra lệnh: "Bắt gã ta lại".

Hai người đàn ông cường tráng đi tới đẩy Sáu Sẹo ngã xuống sô pha, đầu kê vào tay vịn.

"Thái đầu to! Con mẹ nói các người hợp nhau lừa gạt tôi".

Thái Vĩ Dân cười lạnh nói: "Sáu Sẹo, không có ai lừa anh, anh là người tự nguyện đánh cược. Dám cược thì dám thua, hôm nay anh nhất định phải để mắt lại".

Sáu Sẹo rõ ràng có chút sợ hãi.

"Thái đầu to, anh cứ thử đụng vào tôi xem chuyện gì sẽ xảy ra! Nếu như tôi xảy ra chuyện gì thì Cậu Tra nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, đừng tưởng anh có nhà họ Lâm chống lưng thì không có ai dám động đến!"

Thái Vĩ Dân cau mày, dường như có chút do dự.

"Cậu Lý, gã này là người của cậu cả nhà họ Tra, cậu xem. . ."

Biết Lý Dục Thần thực sự là con rể nhà họ Lâm, thái độ của Thái Vĩ Dân trở nên cung kính hơn rất nhiều.

"Nhà họ Tra, lại là nhà họ Tra!"

Lý Dục Thần lắc đầu, đứng dậy bước đến chỗ Sáu Sẹo nhìn xuống gã ta.

"Cậu Tra mà anh nói đến không phải là Tra Minh Huy chứ?"

"Đúng đúng, là Tra Minh Huy, cậu Tra".

Vết sẹo trên mặt Sáu Sẹo đang không ngừng run lên.

"Cậu Lý, cậu Lý, tôi sai rồi, nếu như cậu tha cho tôi lần này thì tôi nhất định sẽ báo đáp cậu, cậu Tra cũng sẽ nhớ kỹ cậu".

Sáu Sẹo cuối cùng cũng chịu thua.

Lý Dục Thần khẽ mỉm cười.

"Đúng là Tra Minh Huy rồi. . ."

Đột nhiên anh vươn tay lấy chiếc nĩa nhỏ từ dĩa bánh trên bàn, chọc thẳng vào mắt Sáu Sẹo.

Động tác của Lý Dục Thần sạch sẽ gọn gàng, trên người hay trên tay đều không dây phải một giọt máu nào.

Sáu Thẹo tru lên như heo bị cắt tiết.

Máu vấy đầy mặt gã ta.

Không ai nghĩ rằng Lý Dục Thần sẽ bất ngờ tấn công như vậy.

Mặc dù đám người ở đây đều là những kẻ tàn nhẫn nhưng trường hợp như thế này cũng rất hiếm thấy.

Mọi người nhìn Lý Dục Thần với vài phần kính sợ trong ánh mắt.

Chỉ có ông già bên cạnh Trần Văn Học nhìn thấy cách tấn công của Lý Dục Thần thì mí mắt hơi giật giật.

Lý Dục Thần lại lấy một cái nĩa nhỏ khác từ bên cạnh, chỉ thẳng vào con mắt còn lại của Sáu Sẹo.

Trong mắt Sáu Sẹo tràn đầy hoảng sợ, thậm chí còn quên cả phản kháng cầu xin.

Lý Dục Thần ném cái nĩa đi, nói: "Thôi vậy, trời sinh có phúc đức, chừa lại cho anh một con mắt. Trở về quán mạt chược của mình đi, về sao tốt nhất nên làm nhiều việc thiện, nếu như còn dám khinh khi người khác bị tôi bắt được thì con mắt còn lại bất cứ lúc nào cũng có thể mất luôn đó".

Dứt lời thì anh đã phủi tay trở về chỗ ngồi.

Sáu Sẹo như được đại xá, gã ta ôm chặt con mắt bị thương muốn chạy trống nhưng không ngờ hai chân đã mềm nhũn, liền ngồi phịch xuống đất.

Lại nhìn xuống mặt đất, nó đã trở nên ẩm ướt và bốc lên mùi khai khó chịu.

Hóa ra gã ta đã bị dọa đến tè ra quần.

Người bên cạnh bịt mũi, chán ghét mắng: "Mẹ kiếp, còn tưởng là người mạnh mẽ thế nào, không ngờ chỉ là một tên nhát chết!"

Thái Vĩ Dân ra lệnh cho thuộc hạ: "Mau đưa gã ra ngoài đi".

Có người đến lôi Sáu Sẹo ra ngoài, sau đó liền có người đến dọn dẹp.

Trần Văn Học nhìn Lý Dục Thần với nụ cười nửa miệng, đôi mắt anh sáng lấp lánh.

"Cậu Lý, tôi quả nhiên không nhìn lầm cậu, một lần giúp tôi thắng được 10 triệu".

Ông chủ Chu ở đối diện cười nói: "Chẳng phải chỉ có 10 triệu thôi sao, chẳng qua chỉ là chút tiền tiêu vặt thôi".

Trần Văn Học nói: "Sếp Chu, tôi đã nói với anh từ trước rồi, đừng đánh cược với tôi, tôi chưa bao giờ thua cược. Mười triệu đối với anh có thể chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chỉ một lát nữa thôi thì chuyện sẽ khác. Bây giờ anh rời đi vẫn còn kịp, nên cắt lỗ đúng lúc, chỉ là chuyện làm ăn thôi, không cần phải để mình mất mặt".

Sắc mặt của ông chủ Chu có chút khó coi, trầm giọng nói: "Họ Trần kia, nơi này không phải Thân Châu, đừng tưởng mình muốn làm gì thì làm, một lát nữa trò chơi bắt đầu, để tôi xem cậu còn có thể cười hay không?"

"Bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng!", Trần Văn Học thờ ơ nói.

Lý Dục Thần rất tò mò về chuyện của hai người này.

Một lần đánh cược phải cược ít nhất 10 triệu, thậm chí thua còn không chớp mắt.

Giàu có đến như vậy, nghe là biết có bối cảnh rất lớn.

Một người ở Vụ Châu, một người ở Thân Châu lại có một trận cược ở trường đấu chó ngầm thành phố Hòa.

Kẻ có tiền đều chơi như vậy hay sao?

Sau khi Sáu Sẹo bị lôi ra ngoài, khuôn mặt của Thái Vĩ Dân vẫn vui tươi hớn hở.

Một canh bạc ngoài kế hoạch đã khiến gã ta thắng mười triệu, sao gã ta có thể không vui cho được.

Gã ta bắt đầu kiểm kê tiền đặt cược và tiến hành trả tiền cho các bên cược thắng.

Kỳ thực cũng không cần đếm, bởi vì người đặt cược cũng không nhiều, hơn nữa chỉ có hai người đặt cược cho Lý Dục Thần thắng.
Chương 59: Tạo dựng tên tuổi

Sau khi kiểm đếm xong, Thái Vĩ Dân lấy ra hai triệu tiền mặt, đặc biệt sai người đóng gói trong một chiếc vali nhỏ đưa đến trước mặt Lý Dục Thần.

"Cậu Lý, phần này là của cậu".

Thái Vĩ Dân nở một nụ cười ba phần tâng bốc bảy phần kính sợ trên môi.

Không biết là do Lý Dục Thần có thân phận là con rể nhà họ Lâm, hay là bởi vì vừa nãy anh đã dùng phương thức kinh thiên động địa để đối phó với Sáu Sẹo.

Mã Sơn thì đã vô cùng phấn khích từ lâu.

Bây giờ anh ta đã bị anh em của mình thuyết phục hoàn toàn.

Cầm mười ngàn đến sòng bạc một chuyến liền thu được hai trăm ngàn tệ, đi tới trường đấu chó lại tiếp tục thu được hai triệu tệ.

Cứ theo tiến độ này thì không bao lâu nữa anh nhất định sẽ trở thành người giàu nhất thành phố Hòa.

Con rể nhà họ Lâm có thể trở thành chủ của nhà họ Lâm trong tương lai.

Về việc Lý Dục Thần trở thành con rể của nhà họ Lâm như thế nào, Mã Sơn đã không còn quan tâm nữa.

Mặc kệ anh đã làm như thế nào thì anh cũng đã làm được, điều đó chứng tỏ anh em của mình có năng lực.

Sau khi được Lý Dục Thần nhắc nhở, Mã Sơn mới nhớ ra rằng trong hai triệu này còn có sáu trăm ngàn của Trần Văn Học.

Anh ta lấy ra sáu trăm ngàn muốn trả lại cho Trần Văn Học.

Trần Văn Học nói: "Không cần phải trả lại. Các người giúp tôi thắng được 10 triệu nên cứ xem như sáu trăm ngàn đó là tôi hồi đáp lại đi".

Lý Dục Thần cũng không chối từ, chỉ nói: "Vậy thì cảm ơn anh".

Trần Văn Học cười nói: "Cảm ơn vậy là đủ rồi, tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn trong tương lai".

Lý Dục Thần không chút do dự nói: "Tùy anh".

"Cậu Lý", Thái Vĩ Dân do dự một chút, mới nhắc nhở: "Sáu Sẹo là kẻ có thù tất báo, nếu cậu đã chọc mù một mắt của gã ta thì gã ta nhất định sẽ không bỏ qua. Tất nhiên, cậu nhất định không sợ gã ta, nhưng chó cùng rứt giậu, hơn nữa tôi biết gã ta có quan hệ rất tốt với cậu Tra ở thành phố Hòa, ở thành phố Hoà thì những chuyện khuất tất của nhà họ Tra đều do gã ta làm".

"Nhà họ Tra của thành phố Hòa sao?"

Lý Dục Thần cười nhẹ.

Loại người cùng một nhà với Nam Dương Giáng Đầu Sư thì có gì tốt đẹp.

"Gã không đến tìm tôi thì tốt, nếu như gã dám đến thì tôi liền khiến cho thành phố Hòa này không còn nhà họ Tra nữa".

Thái Vĩ Dân sửng sốt, không biết trả lời câu này như thế nào.

Mặc dù trên thương trường nhà họ Tra không bằng nhà họ Lâm nhưng nội tình của họ cũng thâm hậu không kém nhà họ Lâm.

Hai bên luôn là nước sông không phạm nước giếng.

Ngay cả con ruột của nhà họ Lâm còn không dám nói như vậy thì huống gì là một đứa con rể?

Nhưng Thái Vĩ Dân phải dựa vào nhà họ Lâm để kiếm ăn, nên cho dù lời nói của Lý Dục Thần có không đáng tin cậy đến đâu thì gã ta cũng chỉ có thể khẽ cau mày.

Dù sao gã ta cũng đã nhắc nhở, nghe hay không thì tùy.

Những người khác không nghĩ như vậy.

Ngoại trừ Trần Văn Học và Mã Sơn, mọi người đều nhìn Lý Dục Thần như nhìn một kẻ ngốc.

Muốn khiến cho thành phố hòa không còn nhà họ Tra nữa?

Hai chữ cuồng vọng cũng không đủ để diễn tả.

Ông chủ Chu chế nhạo nói: "Nhà họ Tra ở thành phố Hòa có thế lực không kém nhà họ Lâm, cậu có thể về hỏi bố vợ xem ông ấy có dám nói như vậy không. Chỉ là một đứa con rể, thắng được một triệu thì cứ biết điều mà cuốn gói đi, cẩn thận gió lớn cắt mất đầu lưỡi".

Lý Dục Thần nhìn ông chủ Chu nói: "Anh cho rằng chỗ dựa vững chắc của tôi là nhà họ Lâm sao?"

"Chẳng lẽ không đúng sao? Vậy nói cho tôi biết, người chống lưng cho cậu là ai?"

"Người chống lưng cho tôi trước giờ luôn là chính tôi", Lý Dục Thần nói: "Hãy nhớ kỹ, tôi họ Lý, Lý Dục Thần đến từ thủ đô".

Ông lão bên cạnh Trần Văn Học nhướng mày nhìn Lý Dục Thần, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Ông chủ Chu bật cười thành tiếng.

Đám người ngồi xung quanh cũng bật cười.

Đây không giống lời nói của một đứa trẻ xuất thân từ gia đình quyền quý, rõ ràng chỉ là một thằng nhóc chưa từng nhìn thấy thế giới thật sự bao giờ.

Sao nhà họ Lâm có thể tuyển được một đứa con rể như vậy chứ?

Trong số những người ngồi ở đây có không ít người đã từng nghe nói nhà họ Lâm gần đây gặp xui xẻo, công việc làm ăn phát sinh nhiều rắc rối.

Mà chuyện ông cụ Lâm nhập viện tất nhiên cũng không giấu được những người thạo tin.

Chẳng lẽ đây chính là dấu hiệu xuống dốc của nhà họ Lâm sao?

"Tôi còn tưởng rằng cậu có chỗ dựa vững chắc nào khác, nhưng nói qua nói lại hóa ra cậu chỉ là một kẻ điên. Nhóc con, tôi cũng có liên hệ làm ăn với nhà họ Lâm, vì lợi ích của nhà họ Lâm, tôi khuyên cậu làm con rể nhà người ta thì đừng có ra ngoài nói lung tung nữa, ở ngoài giả bộ hung hăng, trở về quỳ trên ván giặt cũng không đáng, ha ha ha..."

Ông chủ Chu vẫn cười không ngừng.

Lý Dục Thần vẫn tỏ ra lãnh đạm.

Lời đã nói ra, mục đích cũng đã đạt được.

Đây là bước đầu tiên trong việc chấn hưng nhà họ Lý.

Anh muốn tạo dựng tên tuổi ở tỉnh Nam Giang trước.

Mà đám người trước mặt đây chính là những chiếc loa truyền thanh tốt nhất.

Chẳng bao lâu nữa, hắc bạch lưỡng đạo ở Nam Giang đều sẽ biết cậu Lý từ thủ đô đã đến đây.
Chương 60: Tôi cược hết một triệu bốn trăm ngàn

Đánh cược giữa Sáu Sẹo và Lý Dục Thần chung quy cũng chỉ là nhạc đệm giải trí.

Chuyện quan trọng nhất buổi tối nay chính là cuộc đọ sức giữa cậu Trần của Thân Châu và ông chủ Chu của Vụ Châu.

Lúc sau, Lý Dục Thần mới biết, bọn họ đang tranh giành chuyện làm ăn ở cảng Thân Châu.

Mấy chuyện làm ăn này không thể để lộ ra ngoài.

Ông chủ Chu tên Chu Lợi Quân, là nhân vật lớn của Vụ Châu, mối làm ăn trải khắp nửa tỉnh Nam Giang.

Gã ta coi trọng vụ buôn lậu ở cảng Thân Châu, mà mối làm ăn này trước giờ đều nằm trong tay nhà họ Trần - Thân Châu.

Nhà họ Trần ở Thân Châu có thế lực rất lớn, đương nhiên sẽ không chắp tay tặng “mỏ vàng” trong nhà cho người ngoài.

Chu Lợi Quân và nhà họ Trần có xung đột, chịu tổn thất cũng không ít.

Gã ta biết ở Thân Châu thì không xử được nhà họ Trần, vậy nên nghĩ cách ra một lối tắt khác là tìm người ra mặt thương lượng với nhà họ Trần.

Cũng không biết bọn họ thương lượng thế nào mà cuối cùng lại thành tình trạng dùng cách thức chọi chó ở nơi trung gian - Hòa Thành để quyết định chuyện kinh doanh tại bến cảng thuộc về ai.

Để công bằng, hoặc nói cách khác là để nhà họ Trần đồng ý cách này, Chu Lợi Quân đã đặt cược là một tuyến thương mại từ Thân Châu tới Tây Nam đi qua Vụ Châu, do gã ta nắm giữ.

Đương nhiên, tuyến kinh doanh này cũng không thể lộ ra ngoài.

Nhà họ Trần cử người đại diện đến, chính là Trần Văn Học, là một cậu ấm được xưng là “nho nhã bại hoại”.

Lý Dục Thần không hiểu lắm, tại sao họ lại chọn cách chọi chó.

Nếu trọng điểm là đấu thì tỷ thí võ công sẽ trực tiếp hơn, cũng thể hiện được thực lực của hai bên tốt hơn.

Nếu trọng điểm là cược, vậy nên chơi xúc xắc, mọi chuyện do ông trời quyết định.

Chọi chó là sao chứ?

Cho hai con chó cắn nhau để quyết định chuyện kinh doanh thuộc về người nào.

Đầu óc mấy kẻ có tiền này, đúng là không giống với người thường.

Thái Vĩ Dân rất coi trọng trận cược này nên mấy hôm nay đều đắm mình ở trại chó.

Chó của Chu Lợi Quân là giống chó Ngao Tây Tạng, ngay cả người huấn luyện chó cũng được mời từ Tây Tạng đến.

Người huấn luyện chó kia có làn da ngăm đen, mặc trang phục Tây Tạng truyền thống, đeo rất nhiều vòng cổ với hình thù khác nhau, cổ tay cũng đeo vòng thiên châu, trên mười ngón tay thì có đến tám ngón đeo nhẫn nạm đá quý.

Chó của Trần Văn Học là giống Tosa Inu, người huấn luyện chó đến từ Đông Doanh, cả hai khác nhau ở chỗ, người huấn luyện chó này lại là một mỹ nữ Đông Doanh xinh đẹp không kém cạnh ai.

Hai bên tạo thành sự đối lập rõ rệt, khiến trận đấu càng trở nên thú vị.

Trần Văn Học nhỏ giọng hỏi Lý Dục Thần: “Anh Lý, anh nghĩ ai có thể thắng?”

Lý Dục Thần nói: “Nếu ở cao nguyên thì Tosa của anh chắc chắn không thể thắng được Ngao Tạng, nhưng ở đây là đồng bằng dưỡng khí sung túc, chỉ cần chịu đựng được năm phút thì Tosa của anh chắc chắn sẽ thắng”.

Trần Văn Học như nghe thấy kết quả thì thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tôi yên tâm rồi. Nếu chuyện này mà làm không tốt, về nhà lại bị mắng thôi”.

Lý Dục Thần kinh ngạc, không hiểu tại sao tên này lại tin tưởng mình như vậy.

Thái Vĩ Dân bắt đầu tuyên bố quy tắc:

“Hai vị, trước khi cuộc đấu chính thức bắt đầu, có vài chuyện phải nói rõ!”

“Thứ nhất, chó của hai người đều đã giao cho tôi để kiểm tra, không bên nào sử dụng bất kỳ chất kích thích hay thuốc gì tương tự, trước khi thi đấu, cơ thể chúng hoàn toàn bình thường, phù hợp tiêu chuẩn chọi chó, hai người có gì thắc mắc không?”

“Không có”. Chu Lợi Quân nói: “Địa vị anh chủ Thái trong ngành này, chúng tôi đều tin tưởng”.

“Tôi cũng không có thắc mắc gì”, Trần Văn Học nói.

“Thứ hai…”. Thái Vĩ Dân nói tiếp: “Trận đấu này có hai người chơi là ông chủ Chu và cậu Trần, bất kỳ bên nào nhận thua thì trận đấu sẽ dừng ngay lập tức, còn không thì sẽ trở thành một trận tử chiến cho đến khi một con chó bị cắn chết, bên còn sống sẽ thắng. Có thắc mắc gì không?”

“Không có!”. Hai người cùng lúc lên tiếng.

“Thứ ba, tiền cược của hai người là quyền kinh doanh ở bến cảng Thân Châu và quyền thông thương con đường kinh doanh Vụ Châu. Giả sử ông chủ Chu thắng, vậy sau này ông chủ Chu có thể tự do kinh doanh ở bến cảng Thân Châu, cậu Trần và nhà họ Trần không được dùng bất kỳ lý do gì can thiệp. Nếu cậu Trần thắng thì nhà họ Trần có thể tự do qua lại con đường kinh doanh Vụ Châu, ông chủ Chu không được dùng bất kỳ lý do gì để ngăn cản hay phá rối. Hai người có ý kiến gì không?”

“Tôi không có”. Trần Văn Học nói.

Chu Lợi Quân thì không trả lời ngay, mà cười ha ha nhìn Trần Văn Học.

“Cậu Trần, chúng ta có cần cược thêm không?”

Trần Văn Học khẽ nhíu mày nhưng vẫn hỏi: “Thêm thế nào?”

“Tôi có một mảnh đất ở Vụ Châu, theo giá trị tài sản thì không tính là cao, nhưng đó là con đường thương mại duy nhất nếu muốn làm ăn ở Vụ Châu. Muốn giao thương với Vụ Châu thì không có trạm trung chuyển, dù tôi không ngăn cản chuyện làm ăn của các người thì các người cũng rất khó thuận lợi”.

“Tiền” đặt cược này rất hấp dẫn.

Vụ Châu thông thương buôn bán đi toàn thế giới, khi có được mảnh đất của Chu Lợi Quân thì chẳng những lưu thông làm ăn thuận lợi mà còn có thể có địa vị vững chắc ở Vụ Châu.

“Anh muốn gì?”

“Tôi biết nhà họ Trần ở Thượng Hải có một chiếc thuyền đặc biệt, dùng nó trao đổi đồng giá đi, tôi muốn con thuyền đó của các người”.

Trần Văn Học khẽ đẩy kính như đang suy nghĩ gì đó.

Ông lão bên cạnh lên tiếng nói: “Cậu ba, trong nhà chỉ đồng ý chuyện bến cảng, còn chiếc thuyền kia…”

“Tôi biết”. Trần Văn Học xua tay tỏ ý không cần nói nhiều, hơi trầm ngâm: “Được, tôi đồng ý”.

“Cậu Trần, cậu có quyền quyết định không?”

“Đương nhiên, hôm nay tôi đến đây là đại điện cho gia tộc”.

“Được!”, Chu Lợi Quân vui mừng nhảy lên: “Nói miệng không tính, chúng ta viết chứng từ đi”.

Nói rồi gã ta lấy một phần hợp đồng đã viết sẵn từ trong túi ra.

“Cậu Trần xem thử đi, nếu không có ý kiến gì thì cứ ký trên này”.

Trần Văn Học ngây người, cầm tờ giấy qua nhìn.

“Thì ra đây mới là mục đích thật sự của anh!”

Người có mắt đều nhìn ra được, đây là cái bẫy mà Chu Lợi Quân đã đào sẵn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom