• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (3 Viewers)

  • Chương 600-602

Chương 600: Dựa vào cái gì

Người trung niên bên cạnh Liễu Kim Sinh mắng một câu, đang định ra mặt, lại bị Liễu Kim Sinh kéo lại.

Liễu Kim Sinh vẫn luôn nhìn chị Mai, gọi một tiếng: “A Mai!”

Chị Mai nhìn thấy Liễu Kim Sinh, vẻ mặt phức tạp. Nếu không có cảnh vừa nãy, nói không chừng đầm nước tĩnh lặng trong đáy lòng bà ta sẽ dâng lên làn sóng lần nữa, nhưng bây giờ, đầm nước lặng này cũng không dâng lên được nữa.

Bà ta tự chế nhạo cười, quay mặt đi, không thèm nhìn Liễu Kim Sinh.

Vẻ mặt của Liễu Kim Sinh không nhìn ra chút thay đổi nào, thấy chị Mai phớt lờ ông ta, chỉ nhìn sang những người khác, hỏi: “Các vị, không biết cháu tôi đã đắc tội thế nào với các vị, mà đánh vào mặt cậu ta?”

Lúc này, đã hoàn toàn khác với lúc ông ta gọi “A Mai”, tông sư lên tiếng, trên người tự có luồng uy áp tỏa ra, không khí cả hội trường đều có cảm giác đông cứng lại.

Ông chủ Vương và sư phụ Vinh vốn định lên tiếng, nhưng bị khí thế tông sư đàn áp, khó thở ngay cả hít thở cũng khó khăn, đâu còn có thể nói được ra.

Bầu không khí trong phòng nghiêm túc và nặng nề.

Mọi người đều cảm thấy, cả bàn này, xong đời rồi!

Liễu Húc này, có thể được Liễu Kim Sinh đưa theo đến tham dự đại hội võ lâm, nhất định là người vô cùng thân thiết với ông ta, hơn nữa có địa vị không thấp ở nhà họ Liễu. Tát vào mặt Liễu Húc, chính là tát vào mặt nhà họ Liễu, tát vào mặt tông sư.

Tông sư không thể sỉ nhục!

Có người lo lắng thay họ, có người vui vẻ trên nỗi khổ của người khác.

Kể cả những người cùng đi ra với Liễu Kim Sinh, cũng đều ôm tâm tư khác nhau.

Đương nhiên bố con nhà họ Cao và Tiền Khôn lo lắng thay cho Lý Dục Thần. Còn Viên Thọ Sơn lại mừng thầm trong lòng, Lý Dục Thần đã đắc tội với Liễu Kim Sinh, lại thêm chỗ dựa Hà Trường Xuân của mình, đối dịch với hai đại tông sư Tiền Đường, không phải là chán sống thì là gì?

Viên Thọ Sơn dường như đã nhìn thấy kết cục của Lý Dục Thần, có nhà họ Tiền và nhà họ Cao chống lưng thì đã làm sao? Tiền Nhược Vọng và Cao Sĩ Hiến điên rồi mới vì tên nhóc này mà đắc tội vói hai đại tông sư.

Lý Dục Thần, ngày này năm sau, chính là này giỗ của cậu! Trong lòng Viên Thọ Sơn nổi lên sát ý vô cùng.

Đương nhiên Tiền Khôn sẽ không ngồi yên không quản, gánh áp lực tông sư, lên trước một bước, nói: “Liễu tông sư, có lẽ họ cũng không cố ý, những chuyện nhỏ này, không phiền đến tông sư ra tay nữa, giao cho tôi xử lý được không?”

Liễu Kim Sinh cũng không tiện không nể mặt nhà họ Tiền, sắc mặt giãn ra, thu lại khí thế trên người.

Nhưng ông ta vẫn chưa nói gì, bỗng nhiên Viên Thọ Sơn lớn tiếng nói: “Chuyện nhỏ? Ông Khôn, ông nói cũng nhẹ nhàng quá rồi đấy? Có người sỉ nhục tông sư trước mặt hơn nửa võ lâm Nam Giang trên đại hội võ lâm, đây là chuyện nhỏ hả? Tông sư không thể sỉ nhục, đây phải là nói suông? Nếu đây là chuyện nhỏ, thì võ đạo mà người võ lâm chúng ta cần mẫn mưu cầu, thì là cái gì?”

Lời của Viên Thọ Sơn được rất nhiều người hưởng ứng.

Trong mắt người võ đạo, tông sư giống như tín ngưỡng, là một loại theo đuổi chí cao. Tông sư không thể sỉ nhục, chính là niềm tin của họ.

“Đúng thế, tông sư không thể sỉ nhục, đây không phải là chuyện nhỏ!”

“Dạy bảo bọn họ, quyết không thể bỏ qua như vậy!”



Nhiều người nổi giận, Tiền Khôn cũng khó xử. Mặc dù ông ta có thể lợi dụng danh vọng của nhà họ Tiền để ra mặt, tin rằng Liễu Kim Sinh sẽ nể mặt ông ta, nhưng sau này chắc chắn sẽ sinh ra hiềm khích với Liễu Kim Sinh và với cả võ lâm Nam Giang.

Ông ta đang nghĩ làm thế nào có thể khiến Liễu Kim Sinh không mất thể diện, lại có thể giải quyết chuyện này, một trận cười vang lên, vô cùng nhức tai đối với người đang tức giận.

Người phá lên cười chính là Lý Dục Thần.

Mọi người đều không hiểu nhìn sang anh, không biết anh cười cái gì. Hội trường yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng cười của Lý Dục Thần, vang vọng như gió xuân.

Tiếng cười này vừa vang lên, áp lực của ông chủ Vương và sư phụ Vinh cũng được giải tỏa.

“Tông sư không thể sỉ nhục?”, Lý Dục Thần dừng cười, thản nhiên hỏi: “Dựa vào cái gì chứ?”
Chương 601: Nối lại tình xưa

“Tên nhóc này điên rồi à?”

Đây là điều đầu tiên mọi người nghĩ tới khi nghe xong lời Lý Dục Thần nói.

Giữa đại hội võ lâm, ngay trước mặt Tông Sư, thế mà anh dám chất vấn tín điều chung mà các võ lâm nhân sĩ đều tin theo.

“Tên nhóc này chết chắc rồi!”

Mọi người nhìn Lý Dục Thần bằng ánh mắt vừa phẫn nộ mà cũng vừa thương hại.

Liễu Kim Sinh quan sát Lý Dục Thần mấy lượt, sau khi chắc chắn anh chỉ là kẻ bình thường, không có gì đặc biệt thì cho rằng anh là người trẻ tuổi ăn nói ngông cuồng, ông ta là Tông Sư đương nhiên không tiện so đo với anh, nếu không sẽ mất hết phong độ.

Tuy nhiên, người bên cạnh ông ta thì khác.

Liễu Húc giận dữ, chỉ thẳng tay vào người Lý Dục Thần, mắng: “Anh là ai mà dám chất vấn Tông Sư?”

Lý Dục Thần chẳng buồn nhìn cậu ta lấy một lần.

Lâm Vân đứng kế bên nhảy dựng lên mắng: “Thế anh là gì mà đã bị vả sưng mặt rồi còn dám chường mặt ra nói chuyện vậy?”

Tiền Khôn không khỏi gật gù tán thưởng. Lâm Vân đứng ra nói chuyện là hợp lý. Liễu Húc là thế hệ con cháu của nhà họ Liễu, chẳng qua có Tông Sư làm chỗ dựa nên mới ngang tàng như thế. Nếu như Lý Dục Thần mắng lại cậu ta thì sẽ bị hạ thấp đẳng cấp. Hiện giờ, Lâm Vân đứng ra nói, tuy cậu ta trẻ hơn Liễu Húc nhưng so về khí thế thì hoàn toàn không thua kém đối phương. Từ đó suy ra, khí thế của Lý Dục Thần cũng không hề thua Liễu Kim Sinh.

Tuy nhiên, Tiền Khôn cũng âm thầm lo lắng thay cho Lý Dục Thần.

Sau chuyện ngày hôm qua, ông ấy biết rõ, Lý Dục Thần và nhà họ Viên đã rơi vào cảnh không đội trời chung với nhau rồi. Chắc chắn hôm nay Viên Thọ Sơn sẽ mượn tay Hà Trường Xuân để xử Lý Dục Thần, đây là cơ hội lật ngược tình thế duy nhất của nhà họ Viên.

Từ góc nhìn của Tiền Khôn, phương án tốt nhất của Lý Dục Thần đương nhiên là đứng về phía đối lập với Hà Trường Xuân, nghĩa là về cùng phe với Liễu Kim Sinh.

Nhưng hiện tại cách này đã không còn dùng được nữa, Lý Dục Thần đã đắc tội cả hai vị Tông Sư, e là hôm nay khó lòng có thể bước ra khỏi trung tâm hội nghị.

Cao Tử Hạng cũng nghĩ giống Tiền Khôn. Ông ta nhìn về phía bố mình là Cao Sĩ Hiến, hy vọng bố ông ta có thể nói giúp cho Lý Dục Thần một câu, dù sao Lý Dục Thần cũng có ơn cứu ông ta và vợ.

Cao Sĩ Hiến khẽ thở dài một hơi, lắc đầu. Lúc này thì còn có thể nói gì được nữa? Ở ngay trước mặt Tông Sư, chính miệng Lý Dục Thần đã nói ra như vậy thì anh phải tự dựa vào bản lĩnh của mình để giải quyết chuyện này thôi.

Viên Thọ Sơn cực kỳ đắc ý, thái độ hai nhà họ Tiền và họ Cao thế nào ông ta đều đã nhìn thấu hết, chỉ cần hai nhà này không ra mặt thì ông ta dám chắc hôm nay Lý Dục Thần sẽ bỏ mạng lại tại đây!

Không cần Tông Sư ra tay, tự ông ta sẽ làm.

Tối qua, được Hà Trường Xuân giúp đỡ, Viên Thọ Sơn đã đột phá cửa ải mà ông ta đã mắc kẹt suốt mấy chục năm nay, cuối cùng cũng đạt tới cảnh giới Tông Sư rồi.

Trong mắt ông ta, giỏi lắm thì Lý Dục Thần cũng chỉ là Tông Sư. Hiện tại, cảnh giới của hai người bằng nhau, ông ta lại có nhiều hơn Lý Dục Thần mấy chục năm kinh nghiệm, cộng thêm có Tông Sư Tiên Thiên hỗ trợ, dù thế nào đi nữa ông ta cũng sẽ không thua Lý Dục Thần.

Viên Thọ Sơn quyết định, hôm nay ông ta sẽ tự tay giết chết Lý Dục Thần, để cho những kẻ coi thường nhà họ Viên biết nhà ông ta cũng có Tông Sư chứ không cần phải dựa hơi một Tông Sư nào khác.

Liễu Húc thấy một tên nhóc như Lâm Vân mà cũng dám mắng mình thì lại càng tức tối hơn, cậu ta xông tới định ra tay đánh.

Không ngờ người trung niên đứng bên cạnh Liễu Kim Sinh lại kéo Liễu Húc lại.

“Chú, sao chú lại cản cháu, bọn họ nhục mạ Tông Sư, cháu phải dạy cho bọn họ một bài học!”, Liễu Húc cả giận nói.

Người trung niên trừng mắt lườm cậu ta một cái: “Ngay cả chuyện mình bị ai đánh mà cháu còn không biết, cháu lấy tư cách gì mà dạy cho người khác một bài học? Đúng là xấu hổ, mất mặt!”

Liễu Húc lập tức tiu nghỉu.

Người trung niên nhìn về phía Liễu Kim Sinh, thấy Liễu Kim Sinh gật đầu, ông ta bèn bước lên trước một bước, chắp hờ tay chào Lý Dục Thần, nói: “Tôi là Liễu Chấn Võ, xin hỏi cậu tên gì?”

“Lý Dục Thần”.

Lý Dục Thần nói tên mình ra, sảnh lớn xôn xao bàn tán.

“Cậu ta chính là Lý Dục Thần?”

“Lý Dục Thần là ai?”

“Mấy người chưa nghe nói chuyện trên hồ Tiền Đường hôm qua à?”

“Trên hồ Tiền Đường có chuyện gì vậy?”

Sau một hồi xì xào nói chuyện, cuối cùng phần lớn mọi người đều đã biết chuyện hôm qua Lý Dục Thần đính hôn, tập đoàn Kinh Lý gọi vốn, bắt tay với các gia tộc giàu có khác để triệt hạ nhà họ Viên.

“Hóa ra là hậu duệ của nhà họ Lý ở thủ đô, chẳng trách lại ngang tàng như thế!”

“Chẳng phải nhà họ Lý đã lụn bại từ lâu rồi sao, còn ngang tàng cái nỗi gì nữa chứ?”

“Ôi, lạc đà gầy thì vẫn to hơn ngựa béo!”

“Đúng vậy, với một gia đình giàu có như nhà họ Lý thì chỉ cần vẫn còn duy trì được dòng giống thì chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ lại quật khởi cũng nên!”

“Thì sao chứ? Dù nhà họ Lý có lợi hại tới đâu cũng đâu thể vũ nhục Tông Sư được đúng không? Ông nghe cậu ta nói gì chưa, cứ như thể trong mắt cậu ta thì Tông Sư chẳng là gì cả vậy”.

...

Nghe những lời đàm tiếu này, Liễu Kim Sinh bất giác nhíu mày, nhìn lại Lý Dục Thần một lần nữa.

Liễu Chấn Võ nói: “Hóa ra là cậu Lý, nghe danh cậu đã lâu! Xưa nay nhà họ Liễu chúng tôi không thù không oán với cậu Lý, không rõ vì cớ làm sao mà cậu lại đánh Liễu Húc?”

“Tôi mới là người đánh cậu ta, không liên quan gì tới cậu Lý”, chị Mai bỗng nhiên mở miệng nói.

Mọi người lại được một phen sững sờ đổ dồn lại nhìn chị Mai.

Liễu Chấn Võ cũng ngẩn người. Ông ta biết quan hệ giữa Nhất Chi Mai và Liễu Kim Sinh, năm xưa, ông ta cũng từng gặp Nhất Chi Mai nên không dám ăn nói lỗ mãng như đám người trẻ tuổi mà còn phải xem ý của Liễu Kim Sinh, nếu như Nhất Chi Mai trở về nhà họ Liễu thì ông ta còn phải gọi bà ta là chị dâu.

Liễu Kim Sinh lắc đầu: “Không thể nào, tôi biết công phu của A Húc tới đâu, nếu bà ra tay thì không thể nào cậu ta lại không biết được”.

Chị Mai cười khẩy: “Liễu Kim Sinh, ông cho rằng tôi vẫn là người phụ nữ bị ông đuổi khỏi nhà hai mươi năm trước ư?”

Lời này vừa nói ra, mọi người lại tiếp tục rì rầm bàn tán.

Ai nấy đều đánh hơi được mùi có chuyện hay để nghe.

Bình thường, nếu muốn bàn tán chuyện của Tông Sư thì dù có nói trộm sau lưng cũng vẫn phải thận trọng, vậy mà hôm nay bọn họ lại có thể ngồi nghe trực tiếp.

Liễu Kim Sinh thở dài: “A Mai, trước đây tôi có nỗi khổ bất đắc dĩ. Nhiều năm qua, tôi vẫn luôn chờ bà. Tôi bảo A Húc tới mời bà cũng là bởi muốn nối lại tình xưa”.

Với tư cách là một Tông Sư, ông ta chịu nói ra lời như vậy đã là hiếm thấy lắm rồi. Ở trong mắt người ngoài, chắc hẳn ông ta phải rất nặng tình với Nhất Chi Mai. Nếu chuyện này được lan truyền thì chắc hẳn sẽ trở thành giai thoại một thời.
Chương 602: Đừng mơ

Tiếc là Nhất Chi Mai đã nhìn thấu ông ta, bà ta mắng: “Hứ! Nỗi khổ? Nỗi khổ gì? Chẳng phải là nhà họ Liễu các ông chê xuất thân của tôi thấp hèn, xem thường dân giang hồ hay sao? Nếu ông thực sự có lòng thì tại sao sau khi ông trở thành gia chủ rồi, ông không tới tìm tôi? Ông biết rất rõ tôi đang ở đâu”.

“A Mai, năm đó tôi đã nói rồi, đợi tới khi tôi đột phá lên Tiên Thiên thì không còn ai có thể ngăn cấm được tôi nữa. Giờ tôi đã làm được rồi. A Mai, trở về đi, trở lại bên tôi đi, tôi đón bà về nhà họ Liễu, không còn ai dám nói ra nói vào gì bà nữa”.

Liễu Kim Sinh nói xong, mọi người đều giật mình.

“Cái gì? Ông ta đã đột phá lên Tiên Thiên rồi ư?”

“Ôi, nếu vậy thì vị trí Tông Sư số một Nam Giang năm nay không còn gì phải bàn cãi nữa rồi nhỉ?”

“Trời ạ, Tiên Thiên, nghĩa là còn cao hơn cả Tông Sư, là đỉnh cao đích thực của võ đạo! Nếu còn lên cao hơn nữa là sẽ thành tiên nhỉ?”

Ngay cả mấy vị Tông Sư ở đây cũng thay đổi sắc mặt.

Chỉ có Hà Trường Xuân là không thèm để ý chút nào.

Lý Dục Thần để ý thấy trong đám đông có hai ánh mắt lóe lên sự hưng phấn và ý chí chiến đấu đang nhìn Liễu Kim Sinh.

Nhất Chi Mai cười: “Chúc mừng Liễu Đại Tông Sư nhé! Chúc mừng ông trở thành Tiên Thiên! Tiếc là tôi chẳng hứng thú gì với ông hết, càng không hứng thú bước vào nhà họ Liễu các ông”.

“A Mai, bà không muốn chung sống với một cường giả Tiên Thiên ư? Đi với tôi thì bà muốn gì tôi cũng có thể cho bà!”

“Dừng! Đúng là không biết xấu hổ!”, sư phụ Vinh nói: “Người ta đã nói là không hứng thú với ông rồi, ông còn mặt dày mày dạn, thế mà cũng là Tông Sư à!”

Liễu Kim Sinh sầm mặt lại, trừng mắt nhìn sư phụ Vinh.

Sư phụ Vinh lập tức cảm nhận được một áp lực to lớn như sóng cả ập tới, thân thể ông ta như ở trong hầm băng, không tài nào nhúc nhích nổi.

Lý Dục Thần cầm một cây đũa lên, gõ khẽ vào chiếc ly.

Tiếng động này vang lên trong trẻo như tiếng chuông chùa.

Áp lực trên người sư phụ Vinh lập tức giảm bớt.

Ông ta thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục giễu cợt nói: “Bà ấy muốn gì thì ông sẽ cho nấy à? Nếu bà ấy nói muốn hái trăng trên trời thì ông có hái nổi không? Chậc, nói khoác thì ai chẳng nói được!”

Liễu Kim Sinh nhìn về phía Lý Dục Thần, sắc mặt thay đổi.

“A Mai, nếu như bà không chịu về với tôi thì tôi buộc lòng phải công khai một số chuyện”, Liễu Kim Sinh nói.

“Không cần ông nói, để tôi tự nói luôn”, chị Mai cười khẩy một tiếng, nhìn về phía ba vị đảo chủ đảo Cửu Long Trữ Phượng Toàn: “Mười mấy năm trước, đồ đảo Cửu Long bị mất là do tôi lấy. Lúc đó, tôi giận chuyện Liễu Kim Sinh làm nên cố ý đổ tội cho ông ta”.

“Gì cơ?”, Trữ Phượng Toàn kinh hãi, vừa mừng vừa giận: “Bà mau nói đi, bà giấu Hỏa Long châu ở đâu?”

Lý Dục Thần nghe thấy ba chữ “Hỏa Long châu” bất giác nhíu mày.

Anh đã nhìn thấy hạt châu mà chị Mai ăn trộm rồi, nó chỉ là nhân ngư đan, chị Mai gọi nó là Mỹ Nhân châu, rõ ràng không phải là Hỏa Long châu mà Trữ Phượng Toàn nói.

Anh lập tức hiểu ra, chị Mai mới là người bị Liễu Kim Sinh vu oan giá họa.

Chị Mai không biết điểm khác nhau giữa Hỏa Long châu và Mỹ Nhân châu.

Lúc trước khi đi ăn trộm hạt châu, chị Mai chỉ biết trên đảo Cửu Long có một viên bảo châu nhưng không biết cụ thể nó là gì, ăn trộm xong, phát hiện nó có tác dụng duy trì sắc đẹp nên đặt tên nó là “Mỹ Nhân châu”.

Sau khi Lý Dục Thần nhìn thấy, anh mới biết đó là yêu đan của người cá.

Chị Mai tưởng Hỏa Long châu mà Trữ Phượng Toàn nói chính là Mỹ Nhân châu nên không giải thích gì. Hơn nữa, với tính tình của chị Mai thì dù bây giờ có biết Hỏa Long châu khác Mỹ Nhân châu, chị Mai cũng sẽ không nói gì.

“Mau trả Hỏa Long châu đây!”, Trữ Phượng Toàn quát.

Liễu Kim Sinh đạt được mục đích bèn đứng ra làm người giảng hòa, ông ta nói: “Đảo chủ Trữ chớ nóng giận. Tất cả là tại hồi trẻ nông nổi, có ai chưa từng làm dăm ba chuyện hoang đường đâu chứ! Chuyện này cũng tại tôi, A Mai ăn trộm đồ là vì tôi nên nhiều năm qua tôi chịu nỗi oan này nhưng chưa bao giờ giải thích”.

Trữ Phượng Toàn chắp tay với Liễu Kim Sinh: “Hóa ra là hiểu lầm, những năm qua, đảo Cửu Long đã nhiều lần đắc tội nhà họ Liễu của thành phố Dũng, xin Liễu Tông Sư chớ trách”.

Liễu Kim Sinh cười nói: “Nếu tôi trách thì hôm nay đã không mời đảo chủ Trữ tới đây. Chuyện này đã được nói ra rồi, xin đảo chủ Trữ cho tôi chút thời gian để tôi khuyên nhủ A Mai, trả đồ lại cho ông”.

Sau đó, ông ta nhìn về phía Nhất Chi Mai, gọi một tiếng: “A Mai...”

Liễu Kim Sinh nói như vậy, đương nhiên Trữ Phượng Toàn phải nể mặt, không nói thêm gì nữa, chỉ đứng qua một bên chờ.

Lúc đầu, chị Mai vốn đã định trả Mỹ Nhân châu lại cho đảo Cửu Long nhưng lời Liễu Kim Sinh nói khiến bà ta tức giận nên ngoảnh mặt đi không nhìn ông ta, cũng không nói tiếng nào.

Liễu Kim Sinh giữ vững phong độ của bậc Tông Sư, thong thả nói: “A Mai, bà về nhà họ Liễu với tôi đi, tôi cũng có một phần lỗi trong chuyện này, chúng ta hãy cùng nhau gánh vác”.

Liễu Kim Sinh đã nói rất rõ ràng rồi, chỉ cần Nhất Chi Mai đồng ý đi với ông ta thì ông ta sẽ che chở cho bà ta.

Mọi người đều nhìn về Nhất Chi Mai, không ít người lộ vẻ hâm mộ và ganh tị.

“Đây chính là Liễu Tông Sư đó, bà ta còn chờ gì nữa chứ?”

“Phải đấy, Liễu Tông sư đã đột phá lên Tiên Thiên, là bậc chí tôn của võ đạo, vậy mà bà ta còn không đồng ý?”

“Các người không hiểu rồi, bà ta đang làm giá đấy”.

“Đúng là bà ta cũng đẹp thật, chẳng trách Liễu Tông Sư lại động lòng nhưng Liễu Tông Sư đã nói vậy rồi mà bà ta vẫn làm kiêu thì không khỏi quá đáng”.

Sắc mặt chị Mai trở nên khó coi, nghe thấy những lời xì xào bàn tán đó, bà ta giận dữ nói với Liễu Kim Sinh: “Ông đừng có mơ!”

Vốn ý chị Mai là bảo ông ta đừng “mơ” bà ta sẽ theo ông ta về nhưng Trữ Phượng Toàn lại hiểu nhầm là đừng mơ bà ta trả Hỏa Long châu lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 166-170
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom