• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (2 Viewers)

  • Chương 71-76

Chương 71: Văn võ song toàn, có tài trị nước

Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình hẹn gặp nhau tại chỗ cũ.

Trời đã khuya, quán nướng chỉ còn lác đác vài người.

Lý Dục Thần đứng từ xa đã nhìn thấy Lâm Mộng Đình ngồi ở cái bàn lần trước họ ngồi.

Anh đi qua, kéo ghế ra ngồi xuống.

Rõ ràng Lâm Mộng Đình không được thoải mái như lần trước, cô nhìn anh rồi cúi đầu.

Lý Dục Thần cũng không biết nói gì cho phải, thấy cô chưa gọi món, bèn hỏi: “Cô muốn ăn gì không?”

Lâm Mộng Đình mới ngẩng đầu lên, đáp: “Giống như lần trước đi”.

Lý Dục Thần gọi ông chủ: “Chủ quán, giống như lần trước nhé”.

Khi Lâm Mộng Đình muốn ngăn anh lại thì đã không kịp.

“Hả?”

Chủ quán trố mắt ra, lần trước? Hai cô cậu là ai thế!

Lâm Mộng Đình không nhịn cười được, nhỏ giọng nói: “Đồ đần này, làm sao ông chủ nhớ chúng ta từng ăn cái gì chứ?”

Lý Dục Thần tỏ vẻ ấm ức: “Vậy tôi cũng đâu có nhớ, đã ăn hết vào bụng rồi còn gì”.

Lâm Mộng Đình phì cười: “Thôi để tôi gọi cho”.

Cô đứng dậy đi đến chỗ giá chọn đồ ăn, cầm lấy rổ, sau đó đi chọn món.

Lý Dục Thần nhìn theo bóng lưng của cô, không tự giác được mà bật cười.

Phải công nhận Lâm Mộng Đình là một cô gái xinh đẹp điển hình.

Bạn sẽ rất khó tìm ra được khuyết điểm từ trên người cô.

Ngoại hình, vóc dáng, khí chất, không có cái nào là không hoàn hảo.

Khí chất của cô tựa như bẩm sinh, không phải vì cô là cô cả nhà họ Lâm.

Dù hôm nay cô chỉ mặc quần short jean bình thường và giày thể thao trắng, như thế cũng chẳng thể che giấu được vẻ đẹp không gì sánh bằng của cô.

Đôi chân cô rất dài và trắng, mái tóc đen xoã tung sau lưng như đám mây bồng bềnh.

Chỉ nhìn bóng lưng thôi đã có thể khiến đàn ông suy nghĩ mơ màng.

Hầu hết những người đàn ông khác đang uống rượu trong quán đều dán mắt vào cô.

Bao gồm cả ông chủ quán đang nướng đồ ăn.

Xiên nướng bốc khói đen, một mùi khét nồng nặc toả ra.

Bà chủ quán đánh thật mạnh vào cánh tay để trần của ông ta, tiếng đánh nghe thôi đã thấy đau rồi.

Ông chủ run rẩy, lúc này mới trở xiên nướng trong tay, quét thêm ít dầu để át đi mùi khét khó ngửi.

Lý Dục Thần ngửi thấy được mùi vị của cuộc sống.

Dường như anh đã hiểu được hồng trần là thứ gì.

Mùi đồ nướng, mùi bia, mùi hôi thối của rác rưởi ven đường.

Những cô gái xinh đẹp, những người đàn ông say mèm.

Những ánh mắt háo sắc, ghen tị đan xen với nhau.

Đèn neon trên những tấm biển hiệu, và cả ánh sao sáng lập loè trên bầu trời.

Cái đẹp, cái xấu.

Cái thiện, cái ác.

Luôn luôn trộn lẫn với nhau.

Đây chính là cuộc sống.

Sư phụ từng nói rằng hồng trần là bể khổ, nhưng con người lại thích đắm chìm trong đó, sung sướng như tiên.

Bây giờ anh đã biết rõ, mọi người thích chìm đắm trong đó không phải vì không biết khổ, mà bởi vì hồng trần là một chiếc lưới, bạn không thể nào thoát ra khỏi nó được.

Biết sẽ khổ nhưng lại không thể trốn thoát, vậy thì cũng chỉ còn cách đắm chìm trong bể khổ thôi.

Mùa hè vào đêm khuya vẫn nóng nực, nhưng thỉnh thoảng vẫn có gió man mát thổi qua làm cho người ta cảm thấy hết sức khoan khoái.

Những người còn đang uống rượu mua say ở khu chợ đêm này có ai không chìm đắm trong bể khổ để làm thú vui đâu?

Lâm Mộng Đình quay lại, trông thấy ánh mắt thẫn thờ của Lý Dục Thần, cô hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy?”

“Nhìn cô đó”, Lý Dục Thần trả lời.

“Tôi? Tôi có gì đáng nhìn đâu”.

“Cô quay đầu lại nhìn xem, mấy tên đàn ông ở đây có ai mà không đang nhìn cô chứ”.

Lâm Mộng Đình ngẩn ra, lúc này mới chú ý đang có rất nhiều người nhìn mình.

Cô cúi đầu nhìn lại bản thân vài lần để xác nhận mình mặc quần áo đúng chưa, sau đó nằm sấp xuống bàn, nhỏ giọng hỏi: “Trên người tôi không có gì chứ?”

Lý Dục Thần đáp: “Có đấy”.

“Ể? Có gì cơ?”

“Sự xinh đẹp”.

Lâm Mộng Đình đỏ mặt, lườm anh: “Anh cũng tầm thường thế à”.

“Đây là thế gian, thế gian còn được gọi là nhân gian, không tầm thường sao được?”, Lý Dục Thần xoè hai tay ra: “Tôi cũng muốn ở lại trên núi tiêu dao lắm, ngặt nỗi còn cái hôn ước này, muốn chạy cũng không chạy được”.

Nghe anh nói thế, mặt Lâm Mộng Đình càng đỏ hơn.

“Tại sao lần trước anh không nói?”

“Nói cái gì?”

“Thì chuyện hôn ước ấy”.

“Chẳng phải hôm đó tôi đã nói với cô tôi là chồng chưa cưới của cô rồi sao?”

“Hở?”

Lâm Mộng Đình sửng sốt, sau đó mới nhớ quả thật ngày hôm đó Lý Dục Thần đã từng nói như vậy.

Lúc đó cô chỉ nghĩ là nói đùa.

“Anh…”, Lâm Mộng Đình do dự một lúc: “Ngày hôm đó anh tới để huỷ hôn thật hả?”

Lý Dục Thần thành thật gật đầu: “Đúng vậy”.

“Vì sao thế?”

“Hai chúng ta chưa gặp mặt nhau lần nào, nhưng chính vì tờ giấy này mà bị ràng buộc với nhau, điều này không công bằng. Chỉ vì lời hứa hẹn của hai cụ năm xưa mà phải hi sinh hạnh phúc cả đời của hai người trẻ tuổi, cô có chấp nhận được không?”

Lâm Mộng Đình lắc đầu: “Nói thật nhé, tôi không chấp nhận được. Trước giờ tôi không biết có chuyện này, ngày hôm đó nghe nói xong, tôi đã ở nhà nổi khùng một trận”.

Nói xong, cô đột nhiên bật cười: “Có điều tôi cũng không ngờ người đó sẽ là anh”.

“Nếu như không phải tôi, cô sẽ làm thế nào?”

“Phản đối đến cùng thôi”.

“Vậy còn nếu người đó là một anh chàng đẹp trai, phóng khoáng, giỏi giang, văn võ song toàn, có tài trị nước, lại còn có xuất thân phi phàm thì sao?”

“Thôi đi, làm sao có người này được?”

“Ví dụ thôi mà”.

“Bất kể anh ta là ai”, Lâm Mộng Đình nghiêm mặt: “Tôi sẽ không bao giờ ở bên người mà tôi không thích, cho dù anh ta có hoàn hảo như thế, cho dù ông nội tôi có ép buộc tôi đi nữa”.

Lý Dục Thần thở dài: “Hầy, xem ra cô sẽ không thích tôi rồi”.

“Là sao?”, Lâm Mộng Đình không hiểu.

Lý Dục Thần chống cằm bằng một tay, cười như không cười, hỏi: “Chẳng lẽ cô không nhìn ra người mà tôi vừa nhắc đến chính là tôi sao?”

Lâm Mộng Đình không nhịn được cười ra tiếng, cô nhìn Lý Dục Thần, càng nhìn càng thấy buồn cười, đành phải che miệng, cười không dừng lại được.

“Tôi nói thật mà”, Lý Dục Thần nghiêm trang nói.

Lâm Mộng Đình cười xua tay: “Xin anh đấy, đừng chọc tôi cười nữa. Mấy cái khác anh nói thì cũng thôi, nhưng văn võ song toàn, có tài trị nước, cái này hơi quá rồi thì phải?”
Chương 72: Để chúng ta yêu thật tự do tự tại

“Nói vậy nghĩa là cô thừa nhận tôi đẹp trai, phóng khoáng, giỏi giang phải không?”, Lý Dục Thần cười hỏi.

Lâm Mộng Đình chợt phát hiện da mặt của anh chàng này không phải dày một cách bình thường.

“Rốt cuộc trước đây anh làm nghề gì thế?”

“Nhặt ve chai”.

“Thôi đi, mới vừa rồi còn bảo mình xuất thân phi phàm cơ mà!”

Lúc này chủ quán mang xiên nướng đã chín qua cho họ, vừa khéo nghe thấy những gì họ nói, bèn lên tiếng phản biện.

“Xuất thân phi phàm đâu có mâu thuẫn với nhặt ve chai, từ bỏ thân phận cao quý để kiếm sống bằng nghề nhặt ve chai, đây mới gọi là phi phàm đó. Giống như tôi nè, tôi cũng xuất thân phi phàm, nhưng nó đâu có ảnh hưởng tới việc tôi bán đồ nướng, đúng không?”

Ông chủ cười quay đi, trước khi đi còn nháy mắt với Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần giơ ngón cái lên với ông ấy.

Lâm Mộng Đình suy tư.

Lý Dục Thần cũng không quấy rầy cô, cầm xiên thịt trên bàn lên ăn.

Anh vừa ăn vừa nói: “Thế gian này chỉ có đồ ăn ngon là không thể bỏ bê thôi”.

Lâm Mộng Đình nhìn anh bằng ánh mắt có phần ai oán.

Cô cũng cầm lấy một cây xiên nướng, nhẹ nhàng đưa tới bên miệng, nhưng lại không ăn.

Như thể đang suy nghĩ gì đó.

Chần chừ một lúc, cô mới hỏi: “Vậy bây giờ anh… có còn muốn… huỷ hôn nữa không?”

Lý Dục Thần hỏi ngược lại: “Vậy bây giờ cô đã biết đối tượng đính hôn là tôi, cô còn muốn phản đối nữa không?”

Lâm Mộng Đình nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Tôi không biết nữa”.

Anh cười: “Vậy thì đừng suy nghĩ, đừng hỏi nữa, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, không được sao?”

Lâm Mộng Đình gật đầu: “Cũng đúng, cứ thuận theo tự nhiên đi”.

“Phải đấy, đừng để bị gò bó, cứ tự nhiên đi, hình như cũng có câu hát thế này”, Lý Dục Thần nhẹ nhàng hát: “Để chúng ta yêu thật tự do tự tại…”

Nghe thấy tiếng hát lệch tông không có điểm dừng này, Lâm Mộng Đình cười ha hả.

Đây chính là tiếng hát của anh hùng văn võ song toàn, có tài trị quốc sao?

Ha ha ha…

Cười được một lát, cô bỗng nhiên hoàn hồn lại, nguýt mắt nhìn Lý Dục Thần.

“Ai muốn yêu đương với anh chứ!”

Trong không khí chợt có thêm một chút hương vị ngọt ngào.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi xuống, màn đêm trông như bạc, khói bốc ra từ vỉ nướng cũng trở nên như có linh khí.

Tất cả mọi thứ đều nhẹ nhàng tựa như một giấc mộng xa xăm.

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ khung cảnh như mơ này.

Lý Dục Thần nhìn thấy một dãy số lạ.

“A lô…”

“A lô, phải cậu Lý không? Tôi là Thái Vĩ Dân”.

“Cậu Lý, cậu đang ở quán nướng trên đường Vĩ Nghiệp phải không?”

“Đúng vậy”.

“Cậu Lâm biết cậu đang hẹn hò với cô Lâm ở đó, có thể cậu ta sẽ làm khó dễ cho các cậu”.

Đương nhiên Lý Dục Thần biết là Thái Vĩ Dân báo tin cho Lâm Thiếu Hằng, nhưng anh cũng không vạch trần.

“Anh ta không nhờ anh ra tay à?”

“Có, nhưng tôi từ chối rồi, tôi nói bên trường đấu chó xảy ra chút chuyện, không điều người đi được”.

“Anh ta có tin không?”

“Tin, tôi đã kể chuyện của Chu Lợi Quân rồi”.

Lý Dục Thần mỉm cười.

Chu Lợi Quân là nhân vật có máu mặt ở Vụ Châu, gã ta đã bị Thái Vĩ Dân chặt tay, chắc Lâm Thiếu Hằng nghe cũng thấy nhức đầu thôi.

“Ừ, ngoài anh ra, mấy chuyện này Lâm Thiếu Hằng sẽ nhờ ai làm?”

“Tôi cũng không chắc, chỉ cần có tiền thì không bao giờ thiếu người làm cả”.

“Được, tôi biết rồi”.

Lý Dục Thần cúp máy.

Biểu hiện của Thái Vĩ Dân nằm trong dự liệu của anh, thậm chí còn tốt hơn anh mong đợi một chút.

Sau khi anh nhờ Mã Sơn tiết lộ tin tức cho Thái Vĩ Dân thông qua Hoàng Tam, người bình thường chưa biết rõ tình hình, có lẽ sẽ chọn cách án binh bất động, giả vờ không biết tin tức này.

Như vậy sẽ không đắc tội ai cả, ngồi nhìn nghêu cò tranh nhau, ai thắng thì giúp người đó.

Kiểu người này thoạt nhìn có vẻ thông minh, nhưng thực chất là rất ngu xuẩn.

Nếu như Thái Vĩ Dân chọn cách này, thế thì sau này sẽ không còn được Lý Dục Thần coi trọng nữa.

Nếu như gã ta ngu xuẩn hơn, báo với Lâm Thiếu Hằng mà không nói cho Lý Dục Thần, thậm chí còn giúp Lâm Thiếu Hằng đối phó với Lý Dục Thần, như vậy chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết.

Tất nhiên Lý Dục Thần cũng sẽ không bỏ qua cho gã ta.

Nhưng bây giờ Thái Vĩ Dân lại mật báo với Lâm Thiếu Hằng trước, sau đó nói với Lý Dục Thần.

Mặt ngoài gã ta vẫn theo Lâm Thiếu Hằng, nhưng thực chất là đang làm việc cho Lý Dục Thần.

Đây chính là hiệu quả mà anh mong muốn.

Thái Vĩ Dân rất thông minh, lựa chọn giải pháp tối ưu.

Lý Dục Thần rất hài lòng với biểu hiện của Thái Vĩ Dân.

Sau khi cúp máy, anh hỏi Lâm Mộng Đình.

“Lâm Thiếu Hằng là anh họ của cô hả?”

Lâm Mộng Đình ngây ra, không biết vì sao tự nhiên anh lại hỏi điều này, bèn đáp: “Đúng thế, anh ta là con trai của bác cả tôi”.

“Bình thường quan hệ giữa hai người thế nào?”

“Quan hệ? Cũng bình thường thôi, dù sao cũng chung một gia tộc, lợi ích bị ràng buộc với nhau. Thật ra bác cả tôi là con trai của anh trai của ông nội tôi, ông ấy cũng là anh em họ với bố tôi. Đáng lẽ là hai nhà, nhưng ông nội tôi khá coi trọng vấn đề này, bảo mọi người sống chung với nhau mới có thể gọi là gia tộc”.

“Nhà họ Lâm còn ai khác nữa không?”

“Tôi còn hai người cô nữa, đều đã lấy chồng hết rồi. Con cháu của anh chị em cùng thế hệ với ông nội tôi cũng có mấy người, họ đều đang quản lý một số sản nghiệp khác, cũng được gọi là một phần tử của gia tộc. Nhưng ngày thường họ ít ghé chơi lắm, chỉ khi nào có hội nghị gia tộc hàng năm mới đến thôi”.

Lý Dục Thần gật đầu.

Nhà họ Lâm có thể trở thành gia tộc đứng đầu mà không phải nhà giàu mới nổi, nhà đông con cháu cũng là điều hiển nhiên.

“Lâm Thiếu Hằng là người như thế nào?”
Chương 73: Người thừa kế gia tộc

“Anh ta ư?”, Lâm Mộng Đình bĩu môi: “Phải nói sao nhỉ, có hơi vô học, nói nặng hơn là phá của. Hồi còn đi học thành tích của anh ta không tốt, sau đó được đưa ra nước ngoài mạ vàng, anh ta quen được một nhóm con nhà giàu ở nước ngoài, cả ngày chỉ biết đua xe, đi hộp đêm, sau này gây chuyện, bác cả đón anh ta về nhà, cho anh ta mấy dự án để làm, đa số đều bị lỗ, anh ta còn thường xuyên qua lại với mấy người chẳng ra gì. Mẹ tôi ghét anh ta lắm, nhưng bố tôi không cho bọn tôi nói”.

“Tại sao vậy?”

“Chắc là vì ông nội. Nghe nói gia chủ nhà họ Lâm vốn phải là anh trai của ông nội, cũng chính là ông nội cả của tôi. Sau này nhà họ Lâm gặp khó khăn, ông nội cả của tôi qua đời, ông nội tôi lại còn sống. Ông ấy cảm thấy mình nợ ông nội cả nên coi bác cả tôi như con trai ruột, do đó cũng rất cưng chiều anh họ tôi”.

“Ra vậy”.

Lý Dục Thần sáng tỏ.

Nếu như vậy thì chuyện này không dễ giải quyết rồi.

Ban đầu Lý Dục Thần định giải quyết trực tiếp, điều tra rõ động cơ của Lâm Thiếu Hằng, sau đó đi tìm kẻ dùng sách Đinh Đầu Tiễn với ông cụ Lâm, những việc còn lại giao cho nhà họ Lâm xử lí là được.

Nhưng bây giờ biết được những điều này, anh cảm thấy hơi khó giải quyết.

Dù ông cụ Lâm có biết là do Lâm Thiếu Hằng làm, chỉ cần không phát sinh nguy hại mang tính thực chất, chắc hẳn ông cụ cũng sẽ cho qua.

Hơn nữa có lẽ chuyện này sẽ là một cú sốc tâm lí rất lớn đối với cụ ấy.

Lý Dục Thần đã biết thân phận của mình, cũng biết nếu năm đó không nhờ có Lâm Thượng Nghĩa, chỉ sợ ông nội và anh rất khó sống sót ở thành phố Hòa.

Lâm Thượng Nghĩa chẳng những âm thầm quan tâm họ, còn đồng ý đính hôn, muốn giao một nửa tài sản của nhà họ Lâm cho Lý Dục Thần, để làm vốn cho anh gây dựng lại nhà họ Lý.

Anh biết ơn ông cụ Lâm, đương nhiên cũng không muốn cụ ấy bị tổn thương.

Trong tình huống chưa có đủ bằng chứng, tốt nhất vẫn không nên ra tay với Lâm Thiếu Hằng.

Đánh rắn không chết, sau này sẽ còn bị rắn cắn tiếp.

Anh vừa nghịch chiếc điện thoại trong tay, vừa hỏi: “Bác cả của cô có biết những chuyện này không?”

“Chắc là biết”, Lâm Mộng Đình trả lời: “Bác cả tôi hay bênh lắm, hồi nhỏ Lâm Thiếu Hằng thường bắt nạt tôi và Lâm Vân, nhưng lần nào bác cả cũng bênh anh ta, chưa nói anh ta bao giờ”.

“Bác cả của cô chỉ có một đứa con trai thôi à?”

“Còn một người nữa, tên là Lâm Thiếu Bình. Anh ta rất đỉnh, thông minh từ nhỏ, học giỏi, tính tình cũng ngoan ngoãn, được khen là thiên tài của nhà họ Lâm. Mấy năm trước anh ta đi du học ở Đông Doanh, hiện tại đang làm trợ lý cho giám đốc của một công ty cổ phần rất nổi tiếng. Đây là công việc mà anh ta tự cố gắng đạt được, không dựa vào nhà họ Lâm, cho nên giờ em trai tôi đang rất áp lực”.

“Chuyện này có liên quan gì đến em trai cô?”, Lý Dục Thần tò mò hỏi.

“Bởi vì người thừa kế gia tộc”, Lâm Mộng Đình nói: “Mọi người đều rất coi trọng Lâm Thiếu Bình, kể cả ông nội tôi, rất có thể ông ấy sẽ chọn anh ta làm người thừa kế tương lai của gia tộc. Bố tôi rầu cực kì, cả ngày cứ chăm chăm giám sát em trai tôi học, mắng thằng bé là dốt. Còn mẹ tôi ấy hả, ngày nào cũng nấu mấy thứ bổ não bổ thân cho thằng bé ăn, tôi cứ lo nó ăn nhiều quá rồi ngu luôn”.

Lý Dục Thần vô thức lắc đầu cười.

Được sinh ra trong gia đình giàu có cũng chưa chắc là chuyện tốt nhỉ.

Thời gian từ từ trôi qua, bóng đêm càng lúc càng nặng nề.

Ngày thường vào giờ này họ sẽ chuẩn bị dọn quán.

Nhưng hôm nay không biết vì sao mà khi càng khuya, người lại càng lúc càng nhiều hơn.

Hơn nữa hầu hết những người này đều tập trung xung quanh quán nướng này.

Đương nhiên là ông chủ vui vô cùng, khó lắm mới được một ngày có thể bán sạch hàng dự trữ.

Ông ấy bưng một đĩa xiên nướng lớn đặt lên bàn của Lý Dục Thần.

Anh ngạc nhiên: “Hình như chúng tôi đâu có gọi thêm đồ ăn đâu?”

“Tặng cho các cậu đấy”, ông chủ hào phóng nói: “Hôm nay các cậu vừa đến, quán tôi đã đắt hơn thường ngày, coi như tôi cảm ơn các cậu đi”.

Nói rồi, ông ấy nhìn sang Lâm Mộng Đình, lúc quay lưng đi còn lầm bầm trong miệng.

“Ai da, xinh đẹp tốt thật, được nhiều người thích, côn đồ cũng có thể biến thành khách”.

Lâm Mộng Đình nhất thời không hiểu.

Nhưng Lý Dục Thần lại nghe ra chủ quán đang nhắc nhở họ, những vị khách xung quanh không có ý tốt.

Nghĩ lại thì cũng thấy đúng, đêm hôm khuya khoắt tự dưng có thêm khách, kiểu con gái nhà giàu như Lâm Mộng Đình không biết, một ông chủ quán từng trải đã buôn bán nhiều năm có thể không nhìn ra được ư?

Những người này đều nhằm vào hai người họ.

Lý Dục Thần bí mật quan sát, có thể xác định có khoảng mười người.

Nhưng hiển nhiên những người này không phải nhân vật chính, bởi vì rất rõ ràng, không có tên nào cầm đầu cả.

Lâm Mộng Đình vẫn không hiểu, nhìn đĩa xiên nướng to đùng trên bàn, hỏi: “Tại sao ông ấy lại tặng đồ ăn cho chúng ta thế?”

Lý Dục Thần cười đáp: “Ông ấy đã nói rồi mà, cô đẹp gái nên mới kéo khách giúp ông ấy đấy”.

Lâm Mộng Đình phì cười: “Học cũng nhanh lắm, còn biết dùng từ ‘kéo khách’ trên mạng này nữa cơ. Sao anh lại biết họ không phải bị anh kéo tới, anh đẹp trai, phóng khoáng, giỏi giang, văn võ song toàn, có tài trị nước lắm kia mà?”

Vừa nghĩ tới mấy từ này là Lâm Mộng Đình không nhịn cười được.

Lý Dục Thần trả lời: “Đã khuya thế này rồi, bọn họ tụm năm tụm ba, đã thế toàn là đàn ông, sao họ có thể đến để ngắm tôi được?”

Cuối cùng Lâm Mộng Đình cũng nhận thấy có điều không ổn.

Vào lúc này, hai chiếc xe thể thao lao vùn vụt tới.

Bốn người bước xuống xe, một trong số đó chính là Lâm Thiếu Hằng.
Chương 74: Bắt gian tại trận?

Lâm Thiếu Hằng đi thẳng tới chỗ Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.

Anh ta bước tới bên cạnh bàn của họ, giẫm một chân lên ghế, nhìn từ trên cao xuống: “Lãng mạn quá nhỉ, khuya rồi mà vẫn đi hẹn hò ở đây”.

Lâm Mộng Đình cau mày: “Sao anh lại tới đây?”

“Sao nào, tôi không thể tới à?”, Lâm Thiếu Hằng cười khẩy: “Có phải cô sợ tôi bắt gặp hai người hẹn hò lén lút không?”

“Anh nói bậy bạ gì đó!”, Lâm Mộng Đình rất bực mình.

“Nói bậy? Nhiều người nhìn thấy hết rồi kia, sao lại bảo tôi nói bậy?”

Lâm Thiếu Hằng vừa giơ tay lên, những người xung quanh đều đứng dậy, hùng hục lao qua bao vây bọn họ.

Còn có rất nhiều người lấy điện thoại ra quay video.

Rõ ràng điều này đã được Lâm Thiếu Hằng sắp xếp sẵn.

Ngày mai chỉnh sửa video rồi đăng lên mạng, chắc chắn sẽ có thể tạo thành một tin sốt dẻo.

Nhìn thấy cảnh này, một số ít người đi đường đã tránh ra thật xa.

Ông chủ quán nướng cũng trốn vào trong góc, lặng lẽ lấy điện thoại ra gọi cho 110.

Lâm Thiếu Hằng nói: “Mộng Đình, cô là cô cả của nhà họ Lâm, cô không cần thể diện thì nhà họ Lâm vẫn cần thể diện. Đêm hôm khuya khoắt mà cô đi hẹn hò với một thằng đàn ông lạ ở đây, nếu có ai biết chuyện này rồi đưa lên mạng, cô nói xem có phải thể diện của nhà họ Lâm đều bị cô vứt sạch rồi không?”

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”, Lâm Mộng Đình không thể nghĩ ra rốt cuộc Lâm Thiếu Hằng làm như thế là có mục đích gì.

Lý Dục Thần trả lời giúp anh ta: “Anh ta có thể làm gì, rõ ràng là muốn bôi xấu thanh danh cô cả nhà họ Lâm của cô, bôi xấu luôn cả thanh danh của bố cô, từ đó sản nghiệp của nhà họ Lâm sẽ trở thành đồ trong túi của anh ta và bác cả cô”.

Trong mắt Lâm Mộng Đình tràn đầy kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin được.

“Nhưng có lẽ cậu cả Lâm đã quên, tôi là chồng chưa cưới của Mộng Đình, đi ăn khuya với chồng chưa cưới thì có gì mất thể diện?”, Lý Dục Thần tiếp tục nói.

Sau đó anh chỉ vào những người xung quanh: “Này, các anh quay video, khi nào đăng lên mạng nhớ cắt đoạn thoại vừa rồi của tôi nhé, kẻo người mất mặt lại là cậu cả Lâm đây”.

Những người cầm điện thoại quay video mờ mịt nhìn nhau, sau đó bỏ điện thoại xuống.

Mặt Lâm Thiếu Hằng biến sắc, anh ta chỉ thẳng vào mặt Lý Dục Thần: “Cái thằng họ Lý kia, mày được lắm! Lát nữa đánh cho mày rụng răng đầy đất, để tao xem mày có còn mạnh miệng được nữa không”.

“Lâm Thiếu Hằng, anh bày trò đủ chưa?”, Lâm Mộng Đình nổi giận.

“Em họ à, tôi chỉ muốn tốt cho cô, nhắc nhở cô đừng để bị kiểu đàn ông như nó lừa”, Lâm Thiếu Hằng giả vờ khuyên bảo: “Cô có biết nó là ai không? Mới vừa rồi nó còn dùng thân phận con rể nhà họ Lâm đi đấu chó với người ta ở trường đấu chó, suýt chút nữa thua đái trong quần kia kìa”.

“Không thể nào!”, Lâm Mộng Đình nói.

Lâm Thiếu Hằng nhún vai: “Tin hay không tuỳ cô. Có điều tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi phải cho thằng nhóc này một bài học”.

“Anh dám á!”, Lâm Mộng Đình lấy điện thoại ra: “Giờ tôi sẽ gọi cho bố tôi”.

“Gọi, cô gọi đi, nói là cô đi hẹn hò ở ngoài, bị tôi bắt gian tại trận”, Lâm Thiếu Hằng tỏ vẻ khốn nạn.

Lâm Mộng Đình tức giận muốn chết, vừa định gọi điện thoại nhưng bị Lý Dục Thần ngăn cản.

Anh biết nếu gọi cuộc gọi này sẽ đúng như ý muốn của Lâm Thiếu Hằng.

Thứ mà người nhà họ Lâm để ý nhất là thể diện, đặc biệt là Lâm Thu Thanh, ông ta là người nắm quyền thực tế của nhà họ Lâm sau khi ông cụ lui về sau ở ẩn.

Rất có thể Lâm Thu Thanh sẽ vì thể diện, cũng như vì thanh danh của con gái mình mà thoả hiệp với Lâm Thiếu Hằng.

Lâm Thiếu Hằng sẽ nhân cơ hội đưa ra điều kiện, khi đó Lâm Thu Thanh muốn không đồng ý cũng không được.

Còn Lý Dục Thần sẽ trở thành công cụ nội đấu và vật hi sinh trong gia tộc của đối phương.

Tất nhiên anh sẽ không để Lâm Thiếu Hằng được như ý muốn.

“Mộng Đình, đừng gọi bố cô đến, chúng ta nên cảm ơn nỗi khổ tâm của cậu cả Lâm mới phải”.

Lâm Mộng Đình khó hiểu: “Nỗi khổ tâm gì cơ?”

“Cô nghĩ mà xem, ban đầu tôi cũng không biết có nên từ hôn hay không, người nhà của cô cũng không biết có nên chấp nhận tôi hay không. Nhưng nếu như hôm nay anh ta làm lớn chuyện, để người ta biết được, bố mẹ cô không muốn chấp nhận tôi cũng không được. Tôi cứ tưởng hôm nay là bước đầu tiên trên con đường muôn dặm, không ngờ còn chưa đánh ba trận chiến dịch lớn đã có cơ hội cắm cờ đỏ vào trong phủ tổng thống. Tiếp theo ấy hả”.

Lý Dục Thần nhìn Lâm Thiếu Hằng: “Sẽ là lúc lũ tư bản chủ nghĩa cụp đuôi bỏ chạy mất dạng!”

Lâm Mộng Đình bị chọc đến nỗi phải che miệng cười.

Lâm Thiếu Hằng tức tới mức mặt mày xanh mét, anh ta mắng một câu gì đó rồi vung tay lên: “Lên cho tao, đánh cho nó rụng răng luôn”.

Người bên cạnh anh ta vừa định hành động, bỗng nhiên nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, một chiếc xe cảnh sát lao tới.

Hai cảnh sát xuống xe, trông thấy nhiều người như thế thì cau mày.

“Các cậu đang chơi trò gì đó?”

Thấy cảnh sát đến, Lâm Thiếu Hằng thay đổi sắc mặt.

Anh ta tưởng là Lý Dục Thần báo cảnh sát, bèn cười khẩy: “To gan lắm, còn biết báo cảnh sát”.

Cảnh sát đi qua hỏi: “Cậu, làm gì đó? Xin mời xuất trình thẻ căn cước”.

Lâm Thiếu Hằng nói: “Các anh thuộc cục nào, tôi có quen cục trưởng Diệp của cục thành phố”.

“Xin lỗi, cho dù cậu có quen biết bộ trưởng thì cũng không liên quan gì đến chúng tôi”, cảnh sát chỉ vào huy hiệu cảnh sát và camera đeo ngực áo trên người mình.

Lâm Thiếu Hằng suýt không kiểm soát được biểu cảm trên mặt, cậu cả nhà họ Lâm anh ta chưa từng chịu ấm ức như thế.

“Các anh cứ đợi đó, chờ tôi gọi điện thoại xong nhất định sẽ lột da các anh”.

Nói xong, anh ta tránh sang một bên gọi điện thoại.

Cảnh sát không ngăn cản mà tiếp tục thực hiện công việc và ghi chép quá trình sự việc bằng camera đeo ngực áo.

“Lại đây hết đi, sau đó xuất trình thẻ căn cước”.

Cảnh sát kiểm tra thẻ căn cước của mọi người rồi ghi chép họ tên lại, bao gồm cả Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.

Tất cả mọi người đều khăng khăng rằng mình tới ăn khuya.

Cảnh sát hỏi Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình: “Còn hai người thì sao?”

“Chúng tôi cũng tới ăn khuya”.
Chương 75: Không mưu trí, không can đảm

“Họ có ức hiếp hai người không?”

“Ăn hiếp thì không có, chỉ làm ảnh hưởng đến tâm trạng một chút thôi”, Lý Dục Thần trả lời.

Cảnh sát nhìn anh, hỏi: “Lúc nãy ai báo cảnh sát thế?”

“Là tôi”, ông chủ quán nướng nơm nớp lo sợ đi ra.

“Tại sao ông lại báo cảnh sát?”

“Cũng không có gì, chẳng qua vào giờ này mọi ngày đều đã dọn quán, nay bỗng nhiên có nhiều người đến nên tôi hơi sợ”.

Cảnh sát gật đầu.

Lúc này, điện thoại của một trong hai cảnh sát đổ chuông.

Cảnh sát nghe máy, vâng dạ vài tiếng rồi nhìn thoáng qua Lâm Thiếu Hằng mấy lần, trong mắt có vẻ chán ghét và bất đắc dĩ vụt qua.

Sau khi cúp máy, cảnh sát dặn ông chủ: “Ông lo buôn bán đi, có chuyện gì thì nhanh chóng báo cảnh sát. Được rồi, ký tên vào đây”.

Ông chủ ký tên vào biên bản báo cảnh sát mà cảnh sát đưa qua.

Cảnh sát gọi đồng nghiệp của mình, hai người cùng nhau đi về phía xe cảnh sát.

Lâm Thiếu Hằng lạnh lùng đứng một bên nhìn, mặt mũi tràn đầy khinh thường.

Bỗng nhiên, Lý Dục Thần lên tiếng: “Đồng chí cảnh sát, các anh chưa kiểm tra thẻ căn cước của người này kia mà?”

Cảnh sát quay đầu lại, thấy Lý Dục Thần chỉ một tay vào Lâm Thiếu Hằng, tay còn lại đang cầm điện thoại quay video.

Lâm Thiếu Hằng chợt biến sắc, giận dữ nói: “Lý Dục Thần, mày muốn gây sự đấy hả!”

Lý Dục Thần tỏ vẻ vô tội: “Tôi đang hưởng ứng lời kêu gọi của chính phủ, tích cực hợp tác làm việc với cảnh sát thôi mà, sao có thể nói là tôi gây sự chứ?”

Cảnh sát đã biết thân phận của Lâm Thiếu Hằng, cấp trên đã gọi điện dặn dò, ban đầu họ định nhắm một mắt mở một mắt cho qua, dù sao cũng chẳng có vấn đề gì.

Nhưng Lý Dục Thần đã nói như thế, họ không thể mặc kệ được.

“Thẻ căn cước”, cảnh sát bước tới trước mặt Lâm Thiếu Hằng rồi chìa tay ra.

“Không đem theo”, Lâm Thiếu Hằng thở phì phò đáp.

“Vậy chúng tôi chỉ có thể mời cậu theo chúng tôi quay về cục khai báo”, cảnh sát nói.

Lâm Thiếu Hằng nổi giận: “Các anh biết rõ tôi là ai, có muốn tôi gọi điện cho cục trưởng Diệp tiếp nữa không hả?”

Cảnh sát kiên quyết: “Cậu Lâm, tôi biết tên tuổi của anh, nhưng bây giờ chúng tôi đang chấp hành pháp luật, vui lòng hợp tác cho”.

“Mẹ nó!”, Lâm Thiếu Hằng mắng một câu, thở phì phò đi tới bên cạnh xe, mở cửa xe lấy thẻ căn cước trong ví ra.

Cảnh sát ghi chép cho anh ta, sau đó mới lái xe đi.

Lý Dục Thần vẫn còn đang cầm điện thoại quay video.

Lâm Mộng Đình nhìn mà rất muốn cười, bèn hỏi: “Anh quay cái này làm gì vậy?”

Lý Dục Thần trả lời: “Tại vui mà, cô mua điện thoại thông minh cho tôi, tôi chưa dùng tới chức năng quay phim lần nào cả”.

Lúc này Lâm Thiếu Hằng lại gần.

Anh ta đi tới trước mặt Lý Dục Thần, đập bàn một cái thật mạnh: “Thằng họ Lý, hôm nay mày chết chắc rồi”.

Lý Dục Thần mỉm cười: “Thế hả, có phải cậu Lâm quên mất vừa rồi đồng chí cảnh sát đã ghi chép thẻ căn cước của anh, tối nay tôi và Mộng Đình mà xảy ra chuyện gì, anh cũng phải chịu trách nhiệm đấy”.

Lâm Thiếu Hằng tức đến nỗi mặt mày xanh mét.

Lý Dục Thần chợt phát hiện cậu cả Lâm cũng chỉ được có thế thôi.

Anh chàng này vừa không có mưu trí, lại vừa không có can đảm.

Loại người này chắc chắn không thể là kẻ chủ mưu hại ông cụ Lâm.

“Dục Thần…”

Lâm Mộng Đình khẽ gọi một tiếng.

Lần đầu tiên cô gọi Lý Dục Thần theo kiểu này, bỗng dưng mặt đỏ bừng lên.

“Chúng ta đi thôi”.

Lý Dục Thần vốn định xử Lâm Thiếu Hằng luôn trong đêm nay.

Nhưng bây giờ anh đã xác định một trăm phần trăm, Lâm Thiếu Hằng không có liên quan tới kẻ mưu hại ông cụ Lâm.

Đến cả đồng loã cũng chẳng phải.

Bởi vì anh ta chỉ là một kẻ đần độn.

Người ta có câu, không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu.

Một kẻ chủ mưu sẽ không bao giờ để một kẻ ngu đần như thế này làm đồng loã của mình.

Lý Dục Thần chẳng thèm ra tay với một người như thế.

Nghe Lâm Mộng Đình bảo mình đi, anh đáp: “Ừ, chúng ta đi thôi”.

Hôm nay còn rất nhiều chiêu chưa tung ra, xem ra đều không cần dùng đến.

“Chúng mày đi đâu đó?”, trông thấy họ đứng dậy định đi, Lâm Thiếu Hằng thở hổn hển hỏi.

“Đương nhiên là tiếp tục hẹn hò rồi, chẳng lẽ ở lại đây phụng phịu với anh nữa à?”

Lý Dục Thần lắc đầu, dắt tay Lâm Mộng Đình bỏ đi.

Tay Lâm Mộng Đình run lên, cuối cùng cô cũng không chống cự, để mặc cho Lý Dục Thần dắt đi.

Nhìn dáng vẻ vai kề vai thân mật của hai người, Lâm Thiếu Hằng tức giận hất tung bàn.

Anh ta chỉ vào vợ chồng chủ quán nướng, giận dữ quát: “Lúc nãy là chúng mày báo cảnh sát đúng không?”

Ông chủ quán nướng tỏ ra khúm núm, không dám trả lời.

Lâm Thiếu Hằng ra lệnh: “Đập cho tao, đập cả cái quán của nó!”

Những cái bàn được bày ở ngoài bị hất tung lên, bát đĩa rơi loảng xoảng xuống đất.

Sau đấy những người đó xông vào quán, đập phá tất cả những thứ có thể đập trong quán.

“Đừng đập mà! Xin các cậu đấy!”

Bà chủ khóc nức nở, muốn lao tới ngăn cản.

Ông chủ kéo bà ấy lại, ra hiệu cho bà ấy đừng nói.

Hiển nhiên Lâm Thiếu Hằng vẫn chưa thoả mãn, cơn giận chưa tiêu, anh ta bước tới trước mặt chủ quán, tát ông ấy một bạt tai.

“Này thì báo cảnh sát!”

Chát!

Lại thêm một cái tát nữa.

“Ngon thì báo cảnh sát tiếp đi nào! Bố mày ở đây chờ luôn”.

“Không dám! Tôi không dám nữa!”, ông chủ van xin.

Nhưng Lâm Thiếu Hằng lại không chịu bỏ qua cho họ, anh ta giơ chân lên: “Chui qua háng tao, tao sẽ bỏ qua cho bọn mày”.

Ban đầu ông chủ không chịu, đàn em của Lâm Thiếu Hằng đi tới đạp ông ấy một phát, sau đó đè ông ấy ra đất đánh đập.

Lâm Thiếu Hằng chỉ vào bà chủ: “Chồng bà không chịu chui, bà thay đi”.

Bà chủ liều mạng lắc đầu.

Ông chủ lè nhè nói với gương mặt sưng húp: “Để tôi, để tôi”.

Sau đó ông ấy nằm xuống bò trên mặt đất, chui qua háng của Lâm Thiếu Hằng.
Chương 76: Trút giận lên đầu người khác

Lâm Thiếu Hằng cười ha hả cứ như xả được cơn bực tức phải chịu từ Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình ban nãy.

Hôm nay anh ta vốn định xử Lý Dục Thần.

Đứa con rể nhà họ Lâm xuất hiện giữa chừng này đã đe doạ đến địa vị và việc kế thừa gia nghiệp tương lai của anh ta ở nhà họ Lâm.

Thân phận con rể của Lâm Thu Thanh cũng không quá quan trọng, điều quan trọng là chữa khỏi bệnh cho ông cụ.

Điều này đã nâng địa vị của gia đình Lâm Thu Thanh lên rất nhiều.

Sau khi biết tin Lý Dục Thần có hẹn với Lâm Mộng Đình, anh ta lập tức dẫn kéo người tới.

Ban đầu anh ta định gọi anh Thái, mấy chuyện này anh Thái có kinh nghiệm giải quyết hơn.

Nhưng trường đấu chó của anh Thái xảy ra chuyện, không điều người đi được.

Nghe nói anh Thái chặt tay của Chu Lợi Quân, Lâm Thiếu Hằng hơi lo lắng, không biết có nên rũ sạch quan hệ hay không.

Dẫu sao Chu Lợi Quân cũng là bá chủ một phương ở Vụ Châu, đã thế còn có rất nhiều thế lực ở tỉnh Nam Giang.

Mặc dù nhà họ Lâm không sợ gã ta, nhưng đắc tội một người như vậy sẽ có ảnh hưởng đến địa vị của anh ta và bố ở nhà họ Lâm.

Vậy nên anh ta đã vội vàng triệu tập những người khác, những người này không giống dân xã hội đen chính gốc như anh Thái, cùng lắm chỉ bằng một nửa bọn lưu manh côn đồ thôi.

Điều mà Lâm Thiếu Hằng không ngờ đó là, anh ta còn chưa ra tay thì cảnh sát đã tới.

Quan trọng là bị Lý Dục Thần phá đám, cảnh sát ghi chép số căn cước của anh ta.

Như Lý Dục Thần đã nói, nếu tối nay anh và Lâm Mộng Đình xảy ra chuyện gì, anh ta đều phải chịu trách nhiệm.

Anh ta không sợ cảnh sát, nhưng anh ta sợ người lớn trong nhà điều tra, đặc biệt là ông cụ Lâm.

Bởi vậy Lâm Thiếu Hằng không còn cách nào khác ngoài việc trút giận lên đầu người đã báo cảnh sát.

Anh ta không thể ngang nhiên động vào Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình, nhưng muốn xử một người bán quán, anh ta không sợ gì hết.

Đừng nói là dạy cho một bài học, dù có đánh chết, anh ta cũng có thể dễ dàng giải quyết.

Sau khi chủ quán chui qua háng anh ta, Lâm Thiếu Hằng mới xả được một nửa cơn giận.

Một tên đàn em đột nhiên chỉ vào bà chủ: “Cậu Lâm, mụ đàn bà này trông cũng được đấy ạ”.

Lúc này Lâm Thiếu Hằng mới chú ý tới bà chủ quán, tuy đã có tuổi nhưng bà ấy vẫn còn xuân sắc, trông khá xinh đẹp.

Nhưng anh ta không có hứng thú với đàn bà tuổi này: “Mấy đứa mày muốn chơi thì cứ chơi đi”.

Đám đàn em mừng rỡ: “Vậy cậu Lâm, bọn em không khách sáo nữa nhé”.

Dứt lời, bọn chúng bắt đầu cùng nhau động tay động chân với bà chủ.

Bà chủ ôm chặt người mình, cầu xin: “Đừng mà, xin các cậu bỏ qua cho tôi đi mà”.

Bà ấy càng như thế, bọn chúng càng thích thú hơn.

Ông chủ đang nằm rạp dưới đất đột nhiên đứng dậy, đi vào trong quán nhặt một con dao phay rồi xông ra, trợn trừng mắt, lòng trắng mắt chằng chịt tia máu, ông ấy quơ dao phay chém lung tung.

“Á! Tao sẽ giết cả đám khốn nạn chúng mày!”

Ông ấy không chém theo một quy luật nào, sức sát thương cũng không mạnh.

Nhưng vẫn hù doạ được đám côn đồ này, khiến chúng phải lùi lại.

Ông chủ quơ dao lung tung, suýt chút nữa làm Lâm Thiếu Hằng bị thương.

Anh ta hoảng sợ, nổi giận quát: “Mẹ nó, lũ vô tích sự này, chỉ có một người mà chúng mày cũng không đối phó được hả?”

Trước giờ đều có Thái Vĩ Dân xử lý mấy chuyện như đánh nhau, giải quyết người khác giúp Lâm Thiếu Hằng.

Lần nào Thái Vĩ Dân cũng làm việc đó vô cùng nhanh gọn lẹ.

Do đó Lâm Thiếu Hằng nghĩ rằng loại chuyện này rất đơn giản.

Hôm nay đi cùng anh ta có hai cậu ấm nhà giàu thường chơi với anh ta, còn có mấy tên hay bám theo nhóm bọn họ nịnh bợ.

Ngày thường ai cũng ra oai khoác lác mình đã từng bán mai thuý, chém người gì đó.

Nhưng khi ra ngoài thực chiến họ chỉ biết đập ghế, vừa gặp một người cầm dao là chạy nhanh vô cùng.

Nghe thấy Lâm Thiếu Hằng bực bội quát tháo, họ mới thôi lùi lại, bắt đầu nhấc bàn nhấc ghế lên chắn dao của ông chủ quán nướng.

Dẫu sao người đông thế mạnh, chẳng mấy chốc ông chủ đã bị họ đánh ngã xuống đất.

Lâm Thiếu Hằng đi qua giẫm lên người ông chủ, nhặt một cái chân ghế gãy lên, nhắm vào đầu ông ấy rồi đập mạnh xuống.

Nhưng cây gậy của anh ta bỗng khựng lại giữa không trung, nó đã bị người khác giữ lại.

Lâm Thiếu Hằng cố gắng rút ra mấy lần nhưng cây gậy đều bất động, vừa mới ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt sắc bén của Lý Dục Thần.

Và cả Lâm Mộng Đình, cô đứng bên cạnh Lý Dục Thần, trong đôi mắt cô tràn đầy kinh hãi và chán ghét.

Không biết vì sao Lâm Thiếu Hằng lại thấy hơi sờ sợ trong lòng, nhất là ánh mắt của Lý Dục Thần.

Sát khí ấy khiến cho không khí ở xung quanh như thể đóng băng.

Anh ta vô thức thả cây gậy đang cầm trong tay ra, lùi về sau hai bước.

“Chúng mày quay lại làm gì?”

“Lâm Thiếu Hằng, anh quá đáng thật đấy!”

Lâm Mộng Đình đi qua đỡ bà chủ còn đang run lẩy bẩy trốn trong góc dậy.

Còn Lý Dục Thần thì đỡ ông chủ dậy.

Sau khi kiểm tra, ông chủ bị thương khá nặng, ông ấy bị gãy hai xương sườn, cơ quan nội tạng cũng có dấu hiệu xuất huyết.

Anh cứ tưởng mục tiêu của Lâm Thiếu Hằng là mình và Lâm Mộng Đình, sau khi họ đi, chắc Lâm Thiếu Hằng cũng sẽ đi, hoặc là sai người bám theo họ, sau đó tìm cơ hội khác để ra tay.

Nhưng anh không ngờ thằng ngu này không dám động vào họ, lại đi trút giận lên đầu ông bà chủ quán nướng, hơn nữa còn nặng tay như thế.

Lý Dục Thần vô cùng tức giận.

Ông chủ quán này là một người tốt bụng, lúc nãy còn cố tình nhắc nhở Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình rằng mấy người xung quanh có thể sẽ gây bất lợi cho họ.

Đến khi Lâm Thiếu Hằng xuất hiện, ông ấy còn chủ động báo cảnh sát.

Có thể nói là ông ấy có ơn với họ.

Nếu như họ chỉ là những người bình thường, hành vi của ông chủ đã có thể cứu mạng họ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom