-
Chương 686-688
Chương 686: Ông phải cho tôi một lời giải thích công bằng
Rất nhanh các đạo sĩ đã bày ra Thất Tinh Du Long Trận. Bảy người ở giữa đứng yên tại một vị trí bao vây xung quanh Mã Sơn, bên ngoài còn có hai người di chuyển ở hai bên như đầu rồng đuôi rồng.
Trận pháp vừa hình thành, bảy người phối hợp với nhau không ngừng di chuyển, trong tay còn có pháp khí, kiếm gỗ đào hô mưa gọi gió, kính bát quái tạo sấm sét, trong phút chốc trong trận đã cuồn cuộn gió mưa.
Mặc dù Mã Sơn biết bộ Võ, thân hình như quỷ mị, nhưng anh ta không hiểu trận pháp, cũng không biết pháp thuật, muốn phá trận hiển nhiên là vô cùng khó khăn.
Nhưng Lý Dục Thần cũng không ra tay giúp đỡ. Anh muốn lợi dụng cơ hội này để ép ra tiềm năng của Mã Sơn.
Mã Sơn tiếp xúc với võ đạo quá muộn, không có Đồng Tử Công làm cơ sở, cho dù Lý Dục Thần có dạy anh ta tâm pháp cổ võ, lại cho ăn không ít đan dược, cũng rất khó đột phá đến cảnh giới cao hơn. Chỉ có khi nào ném anh ta vào trong hoàn cảnh cực kỳ khó khăn mới có thể kích phát ra tiềm năng của anh ta. Còn có thể thu hoạch được đột phá hay không thì phải xem bản thân anh ta rồi.
Chỉ thấy Mã Sơn dựa vào bộ Võ di chuyển trái phải ở trong trận, lấy một địch chín, hiển nhiên là không thể chống đỡ nổi. Gió táp xé toang quần áo của anh ta, từng dòng điện đánh lên trên người anh ta. Mã Sơn chỉ dựa vào cơ thể để chống đỡ lại, nhưng dù sao lúc luyện công vẫn còn thiếu thốn, không có cách nào thu hoạch được chân lý cổ võ, càng không có cách nào luyện thành thân xác cường đại Kim Cương Bất Hoại ở trong cổ võ, rất nhanh đã da tróc thịt bong, chằng chịt vết thương.
Mã Sơn cắn răng nhịn đau, biết rõ Lý Dục Thần đang đứng ngay bên cạnh, chỉ cần anh ta nói một câu người anh em tới giúp anh là sẽ lập tức có thể thoát được, nhưng từ đầu đến cuối anh ta vẫn không nói một lời, kiên trì chiến đấu.
Trận pháp của các đạo sĩ vô cùng cao siêu, nhưng không biết tại sao lại không thể bắt được Mã Sơn. Thứ nhất là do thân pháp của Mã Sơn quá mức quỷ dị, thứ hai là Mã Sơn có ý chí cực mạnh, rõ ràng trên người đã thủng trăm ngàn lỗ, nếu là người khác đã sớm ngã xuống, nhưng anh ta vẫn còn đứng tại chỗ chiến đấu.
Ngay cả Lang Dụ Văn không biết võ công pháp thuật thấy thế cũng hãi hùng khiếp vía, thậm chí có chút đau lòng, nói với Lý Dục Thần: "Cậu Lý, vậy là đủ rồi đi? Mã Sơn đã không dễ dàng lắm rồi!"
Lý Dục Thần lại lắc đầu nói: "Tôi tin tưởng anh Mã Sơn có thể làm được. Sớm muộn gì anh ấy cũng phải đi qua cửa ải này, hôm nay có cơ hội tốt như vậy, tôi ở ngay chỗ này, ít nhất có thể đảm bảo anh ấy được an toàn".
Lang Dụ Văn biết mục đích của Lý Dục Thần, cũng không nói thêm gì nữa.
Mao Sơn vẫn kiên trì chiến đấu kịch liệt say sưa trước Vạn Phúc Cung, mãi cho đến khi mặt trời ngả về phía tây, Mã Sơn vẫn còn đang kiên trì chiến đấu.
Chỉ thấy quần áo anh ta rách tung tóe, trên người đầy vết thương, máu me đầy mặt, trợn mắt tròn xoe giống như chiến thần trong Địa Ngục.
Đáng tiếc bộ Võ dưới chân anh ta đã có chút hỗn loạn, chưởng phong trên tay cũng không còn sắc bén, nhìn có vẻ chắc chắn sẽ phải thua, nếu còn chiến đấu tiếp sợ rằng có khi sẽ mất mạng. Nhưng anh ta vẫn không chịu nhượng bộ nửa bước, cũng không mở miệng cầu cứu.
Phùng đạo sĩ cầm đầu bỗng nhiên hét lớn một tiếng: "Ngừng! Tán trận!"
Các đạo sĩ lập tức tản ra.
Mã Sơn vẫn cất bước bổ nhào lên giống như hung thần, chỉ là trận đã hủy, chưởng của anh ta bị đánh hụt. Đợi đến khi anh ta kịp phản ứng, cả người lung lay mấy cái mới đứng vững.
Phùng đạo sĩ cau mày nói: "Rốt cuộc cậu là ai? Cũng không sợ chết, lại tới Mao Sơn khiêu khích, hay là Mao Sơn tôi có mối thù truyền kiếp với cậu?"
Lúc này Mã Sơn căn bản không nói ra lời, tất cả sức lực đều dựa vào một hơi, vừa mới há miệng đã thở dốc, thân hình loạng choạng một cái, ngửa mặt muốn ngã quỵ.
Bỗng nhiên có một lực lượng vô hình nâng anh ta lên từ sau lưng.
Lý Dục Thần đi tới, điểm lên trên người anh ta mấy lần, lại nhét một viên đan dược vào trong miệng anh ta.
Mã Sơn lập tức liền khôi phục tinh thần.
Lý Dục Thần nhìn Phùng đạo sĩ, hỏi: "Ông là trụ trì Vạn Phúc Cung?"
Trên mặt Phùng đạo sĩ này có vẻ nhân từ, vừa rồi bày trận đối chiến xem như đã nương tay, nếu bọn họ thật sự có sát ý, Mã Sơn căn bản không kiên trì được đến bây giờ.
Lý Dục Thần là loại người nếu ông tiến lên một thước, tôi trả lại ông ba trượng, nếu ông nhường tôi tôi ba phần, tôi sẽ kính ông bảy phần. Anh có ấn tượng không tệ với Phùng đạo sĩ, cho nên giọng điệu cũng khách khí mấy phần.
"Tại hạ là Phùng Hữu Đức, trụ trì Vạn Phúc Cung là sư huynh tôi - Cổ Thủ Mặc, nhưng mà gần đây ông ấy đang bế quan, để tôi tạm thời xử lý mọi chuyện".
Lý Dục Thần mở cốp xe ra túm lấy Lưu Mạnh Vũ, hỏi: "Phùng đạo trưởng, người này là của Vạn Phúc Cung các ông đúng không?"
Phùng Hữu Đức nhìn thấy dáng vẻ kia của Lưu Mạnh Vũ thì biến sắc, trầm giọng nói: "Đúng, đó là sư đệ tôi. Vì sao mấy người lại bắt ông ta?"
Lý Dục Thần nói: "Ông ta đến thành phố Hòa, dùng Tác Hồn Thuật, âm thầm muốn lấy mạng bạn của tôi, nếu không phải tôi kịp thời chạy về thì ông ấy đã mất mạng rồi. Nếu ông đã thừa nhận ông ta là sư đệ của ông, như vậy ông phải cho tôi một lời giải thích công bằng. Nếu không giải thích rõ ràng, vậy tôi sẽ xốc mái nhà Vạn Phúc Cung mấy người lên, để tổ sư gia của mấy người được phơi nắng mặt trời, cũng không biết ông ta có mặt mũi nhìn lên trời đất sáng sủa thế này hay không!"
Đám đạo sĩ bên cạnh đều giận dữ, nhao nhao nâng pháp khí trong tay lên muốn dạy dỗ Lý Dục Thần.
Phùng Hữu Đức vô cùng kinh hãi, đưa tay ngăn cản môn hạ, nói với Lý Dục Thần: "Không có khả năng! Mao Sơn chúng tôi là đạo môn chính thống, làm sao lại lấy Tác Hồn Thuật ám hại tính mạng người khác được?"
Nói rồi ông ta nhìn về phía Lưu Mạnh Vũ: "Lưu sư đệ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Sư... Sư huynh...", Lưu Mạnh Vũ ấp úng.
Chương 687: Lý Dục Thần không phải người tốt
Phùng Hữu Đức nói: "Lưu sư đệ, Mao Sơn chúng ta từ khi tổ sư lập phái đến nay vẫn luôn dựa vào chính khí để tung hoành thiên hạ, lẽ ra phải luôn quang minh lỗi lạc. Nếu thật sự là ông làm thì phải dũng cảm thừa nhận, nếu bị oan uổng, ông cứ lớn mật nói ra, Vạn Phúc Cung chúng ta sẽ làm chỗ dựa cho ông, tuyệt đối không để đám đạo chích phá hủy danh dự của chúng ta!"
Lưu Mạnh Vũ cúi đầu, vâng một tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Sư huynh, ông đừng nghe bọn họ nói bậy! Tôi đâu có dùng Tác Hồn Thuật gì, tất cả đều là bọn họ đổ oan cho tôi! Cũng trách tôi tài nghệ không bằng người ta, bị bọn họ bắt được, làm hại danh dự Mao Sơn chúng ta, mong sư huynh trách phạt!"
Ông ta vừa nói vậy, ngay cả Lý Dục Thần cũng phải sửng sốt.
"Ông đúng là không biết xấu hổ!", Lý Dục Thần lắc đầu nói.
Hiển nhiên Lưu Mạnh Vũ vô cùng sợ Lý Dục Thần, dịch bước chân một chút, lại bởi vì bị dây thừng trói nên có chút lảo đảo, kêu lên: "Sư huynh, mau cứu tôi!"
Phùng Hữu Đức bước nhanh về phía trước, bắt lấy sợi dây trên người Lưu Mạnh Vũ, nhẹ nhàng bóp một cái, sợi dây thừng bằng vải đay kia liền đứt thành từng khúc, rơi xuống đất.
Chỉ là trên người Lưu Mạnh Vũ còn có cấm chú mà Lý Dục Thần hạ, vẫn hành động bất tiện.
Phùng Hữu Đức đã dùng hết cách cũng không thể giải được cấm chú, cả giận nói: "Cậu đã làm gì Lưu sư đệ tôi rồi?"
Lý Dục Thần cười lạnh nói: "Chỉ là phong ấn linh nguyên của ông ta mà thôi".
"Phong ấn linh nguyên?", Phùng Hữu Đức có chút giật mình: "Nói hươu nói vượn! Linh nguyên chính là căn cơ tu hành, phong ấn linh nguyên là thủ đoạn của thần tiên! Rốt cuộc cậu là ai?"
"Sư huynh, đừng nghe cậu ta nói hươu nói vượn! Cậu ta chính là Lý Dục Thần, Tông Sư võ đạo mới của Nam Giang, là một tiểu nhân hèn hạ vô sỉ!", Lưu Mạnh Vũ sốt ruột nói.
Lý Dục Thần không khỏi cảm thấy buồn cười: "Lưu Mạnh Vũ, đây là lần đầu tiên tôi thấy một đạo sĩ không biết xấu hổ như ông, Mao Sơn mấy người đúng là có trò giỏi!"
"Hóa ra là Lý Tông Sư", Phùng Hữu Đức lạnh lùng nói: "Lý Tông Sư ngàn dặm xa xôi, từ Nam Giang chạy đến Mao Sơn, không phải là vì để sỉ nhục chúng tôi vài câu đấy chứ? Mao Sơn chúng tôi cũng không phải là nơi để người ta có thể tùy tiện nhục nhã đâu".
Lưu Mạnh Vũ nói: "Sư huynh, ông đừng nói nhảm với cậu ta nữa, mau bày trận giết cậu ta đi!"
Phùng Hữu Đức nhíu mày, nói: "Sư đệ, người tu hành không thể vọng động sát niệm. Rốt cuộc ở giữa ông và cậu ta đã xảy ra chuyện gì? Không phải là ông đã lấy hồn phách của người ta đi thật chứ?"
Lưu Mạnh Vũ hoảng nói: "Sư huynh, tôi không có! Đều là bọn họ vu oan cho tôi! Lý Dục Thần này không phải người tốt! Sau khi cậu ta trở thành Tông Sư trên đại hội võ lâm, vì để ổn định vị trí Tông Sư số một Nam Giang mà đã đến thành phố Dũng, giết tất cả mọi người từ trên xuống dưới nhà họ Liễu! Hơn nữa nghe nói cậu ta đã dùng công phu ma đạo. Loại người này chết không có gì đáng tiếc! Sao ông có thể tin tưởng cậu ta được? Tôi cũng chính là vì muốn điều tra việc này nên mới đến thành phố Hòa, không nghĩ tới tài nghệ không bằng người ta, bị cậu ta bắt. Sư huynh, Mao Sơn chúng ta là danh môn chính phái, thay trời hành đạo, nhất định không thể bỏ qua cho loại người này được!"
Phùng Hữu Đức nghe xong, cau mày nói: "Chuyện này là thật ư?"
Một đạo sĩ bên cạnh nói: "Phùng sư thúc, mấy ngày trước tôi xuống núi, cũng nghe nói về việc này, hẳn là thật".
Phùng Hữu Đức giận dữ: "Hóa ra là một tên cuồng sát nhân! Làm ra chuyện ác như vậy mà còn dám tới Mao Sơn tôi gây sự! Bày trận, bắt lấy!"
Mấy đạo sĩ lại trở về vị trí bày ra Thất Tinh Du Long Trận, bao vây Lý Dục Thần ở chính giữa.
Lý Dục Thần lắc đầu, thở dài: "Quả nhiên là loại người cổ hủ, không chỉ cổ hủ lại còn ngu xuẩn. Hôm nay tôi tới đòi công bằng, nếu mấy người đã không cho tôi một câu trả lời, vậy tôi cũng chỉ có thể cho tổ sư gia của mấy người hóng gió thôi!"
Thất Tinh Du Long Trận phát động, gió mưa cuồn cuộn, mưa kiếm điện quang đồng loạt lao về phía Lý Dục Thần.
Anh cũng không né tránh, chỉ vẫy tay một cái, cũng không biết sao mà những kiếm khí sấm sét kia đều bị anh chộp vào trong tay.
Chỉ thấy anh vung tay lên, kiếm khí sấm sét phóng thích, lại mạnh mẽ hơn vừa nãy không chỉ gấp mười lần.
Sấm sét vang lên ầm vang một tiếng, Thất Tinh Du Long Trận vừa mới hình thành liền nổ tung, chín đạo sĩ đồng thời bay ra ngoài như diều bị đứt dây, xoay loạn trên không trung rồi mới rơi xuống đất.
Mà những kiếm khí kia thì sớm đã phá trận lao ra, bay thẳng đến cửa lớn của Vạn Phúc Cung.
Kiếm quang phá cửa vào, tiếp theo mái nhà cung điện rộng lớn liền bị đẩy bay giống như nắp nồi, văng sang một bên, ầm ầm rơi xuống đất, khiến bụi mù bay đầy trời.
Các đạo sĩ trợn mắt há hốc mồm.
Đây là pháp thuật gì?
Rốt cuộc tên nhóc này có lai lịch gì?
Quả thực là mở miệng thành phép, nói là xốc mái nhà liền xốc thật.
Phùng Hữu Đức nhớ tới vừa rồi Lý Dục Thần nói phong ấn linh nguyên của Lưu Mạnh Vũ, trong lòng không khỏi run lên, hẳn là...
Nhưng đúng lúc này, bên trong Vạn Phúc Cung bị thổi bay mái nhà truyền đến một tiếng quát chói tai: "Người nào, dám đến Vạn Phúc Cung giương oai!"
Chỉ nghe thấy một tiếng hét dài, một bóng người phóng lên tận trời.
"Sư huynh xuất quan!", Phùng Hữu Đức và Lưu Mạnh Vũ đồng thời kích động kêu lên.
Bóng người màu xanh kia lóe lên trên không trung, bay bổng rơi xuống đất, lại là một vị đạo sĩ áo xanh búi tóc cao, dưới cằm để râu dài, không nhìn ra độ tuổi. Trong tay ông ta cầm một cây phất trần màu trắng, có vài phần tiên phong đạo cốt.
"Cung nghênh sư huynh xuất quan!", các đạo sĩ từ dưới đất bò dậy, đồng thời nói.
Đạo sĩ kia nhìn dáng vẻ chật vật của bọn họ thì nhíu mày, hỏi: "Hữu Đức, đã xảy ra chuyện gì?"
Phùng Hữu Đức liền nói lại chuyện vừa rồi một năm một mười.
Đạo sĩ kia nghe xong, nhìn về phía Lý Dục Thần, nói: "Vị đạo hữu này, mặc dù Tác Hồn Thuật là pháp thuật nhỏ, nhưng Vạn Phúc Cung tôi đều cấm chỉ người trong môn sử dụng. Cậu nói Lưu sư đệ tôi dùng Tác Hồn Thuật lấy hồn phách của người khác, chắc là sai lầm. Nhưng hôm nay cậu đánh bay mái nhà của cung tôi, việc này thì tính sao đây?"
Lý Dục Thần còn chưa lên tiếng, Lưu Mạnh Vân đã cướp lời: "Sư huynh, ông không biết chứ, tên họ Lý này chính là ma đầu, cậu ta vì muốn làm Tông Sư số một Nam Giang mà đã giết cả nhà họ Liễu thành phố Dũng..."
"Im ngay!"
Chương 688: Thiên Đô lệnh
Lưu Mạnh Vũ còn chưa nói xong đã bị sư huynh ông ta ngắt lời.
"Ông tận mắt nhìn thấy việc này à?"
"Tôi... cho dù tôi chưa thấy tận mắt, nhưng..."
"Nếu không phải thấy tận mắt thì không thể nói lung tung. Tông Sư võ đạo rất lợi hại, nhưng cậu Lý vừa rồi phá Thất Tinh Du Long Trận chỉ bằng một chiêu, lấy thực lực đánh bay cung chúng ta, cậu ta muốn làm Tông Sư số một Nam Giang, căn bản không cần đi giết người. Lưu sư đệ, ông cũng là người được Mao Sơn chân truyền, làm sao lại không nhìn ra điểm này?"
Lưu Mạnh Vũ đỏ mặt lên, giải thích: "Có lẽ là vì nguyên nhân khác, nghe nói bảo vật gia truyền của nhà họ Liễu cũng không thấy..."
Đạo sĩ kia lắc đầu, không còn nghe Lưu Mạnh Vũ nữa, mà là chuyển sang Lý Dục Thần, nói: "Cậu Lý, hồng trần khó phân, thế sự hỗn loạn, có đôi khi khó tránh khỏi oan uổng người tốt".
Lý Dục Thần có chút lau mắt mà nhìn đạo sĩ kia.
Tu vi của người này khá cao, mặc dù những người kia gọi ông ta là sư huynh, nhưng nhìn từ việc tu hành, cho dù không phải ngang hàng thì ít nhất cũng cao hơn hai ba cảnh giới.
"Xin hỏi các hạ là chưởng giáo Vạn Phúc Cung?"
"Đúng thế, bần đạo là Cổ Thủ Mặc, trụ trì Vạn Phúc Cung. Mao Sơn có ba cung năm quan, nối thành một mạch, cũng không có chức vụ chưởng giáo".
Lý Dục Thần gật đầu: "Ý của Cổ đạo trưởng là tôi đổ oan cho sư đệ của ông ư?"
Cổ Thủ Mặc nói: "Có lẽ Lưu sư đệ của tôi nghĩ oan cho cậu Lý, nhưng sao lại không có khả năng cậu Lý nghĩ oan cho Lưu sư đệ của tôi chứ? Nếu muốn nói người ta có lỗi thì cũng nên có chứng cứ mới được. Cậu Lý, cậu nói đúng không?"
Lý Dục Thần cười ha ha một tiếng: "Ông muốn chứng cứ đúng không? Được, tôi sẽ cho ông xem chứng cứ!"
Vừa dứt lời, cũng không thấy anh rút kiếm, lại đột nhiên có một kiếm khí xuất hiện chém vào hư không, một kiếm san bằng một ngọn núi cao cách đó vài dặm.
Một màn này khiến tất cả đạo sĩ ở đây đều chấn động, bao gồm cả Cổ Thủ Mặc.
Trong đạo thuật Mao Sơn, kiếm thuật cực kỳ quan trọng, bởi vậy chính Cổ Thủ Mặc cũng học kiếm. Nhưng cả đời ông ta chưa bao giờ được nhìn thấy một kiếm như thế này, chắc cũng chỉ có những cao thủ Mao Sơn các đời xa xưa trong sách cổ mới có thể làm được đi!
Mà quan trọng là ông ta căn bản không nhìn thấy Lý Dục Thần lấy kiếm ra.
Ông ta muốn Lý Dục Thần đưa ra chứng cứ, Lý Dục Thần lại chém ra một kiếm như vậy.
Đây được tính là chứng cứ sao?
Đương nhiên là được tính.
Có đôi khi thực lực chính là chứng cứ tốt nhất.
Có thực lực như vậy, lúc nào cũng có thể san bằng Vạn Phúc Cung, cần gì phải đổ oan cho một đệ tử của Vạn Phúc Cung?
Cổ Thủ Mặc có chút xấu hổ, ôm quyền nói: "Cậu Lý, chuyện này..."
Ông ta nhìn về phía Lưu Mạnh Vũ.
Lưu Mạnh Vũ vô cùng hoảng sợ, muốn giải thích, chợt phát hiện ở trước mặt một kiếm đó của Lý Dục Thần, bất cứ lời giải thích nào đều không có ý nghĩa.
"Hừ!", Cổ Thủ Mặc dùng sức trừng Lưu Mạnh Vũ một cái, lại chắp tay với Lý Dục Thần lần nữa: "Cậu Lý, tôi nhất định sẽ điều tra rõ việc này, cho mọi người một câu trả lời. Nhưng mà..."
Ông ta đột nhiên nghiêm mặt lại: "Vạn Phúc Cung chính là Mao Sơn chính thống, một mạch chính pháp. Tổ sư có linh, không thể bị ức hiếp. Cậu đánh bay mái nhà của Vạn Phúc Cung tôi, việc này cũng phải có một câu trả lời!"
Lý Dục Thần mỉm cười, nói: "Được, vậy tôi sẽ cho các ông một câu trả lời. Ông hãy nhìn xem tôi có quyền đánh bay mái nhà của Vạn Phúc Cung các ông hay không!"
Anh liền khoát tay, trên tay xuất hiện một tấm lệnh bài màu đen, chợt tỏa ra hào quang, chiếu ra hai chữ thượng cổ “Thiên Đô” trong hư không.
Người khác còn tưởng rằng anh lại lấy ra pháp bảo gì, muốn ra tay với Cổ Thủ Mặc.
Cổ Thủ Mặc đột nhiên quỳ xuống đất, hoảng sợ nói: "Đại diện truyền nhân thứ ba mươi tám của Vạn Phúc Cung Mao Sơn - Cổ Thủ Mặc, cung nghênh tiên sứ Thiên Đô!"
Đám đạo sĩ xung quanh đều quá sợ hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Phùng Hữu Đức là người đầu tiên kịp phản ứng, cũng quỳ xuống theo.
Đám đạo sĩ khác thấy thế cũng nhao nhao bắt chước, đồng loạt quỳ xuống sau lưng Cổ Thủ Mặc.
Lúc này trong lòng Lưu Mạnh Vũ đang vô cùng sợ hãi, rất muốn chạy, nhưng cấm chú trên người ông ta vẫn chưa được giải, căn bản không có cách nào chạy được, ngay cả muốn quỳ xuống cũng không quỳ được.
Nhiều đạo sĩ như vậy đều quỳ, chỉ một mình ông ta đứng ở nơi đó, trông có vẻ nổi bật nhất.
Nhưng Lý Dục Thần lại không nhìn ông ta cái nào, chỉ nhìn Cổ Thủ Mặc đang quỳ dưới đất, hỏi: "Tôi có thể đánh bay mái nhà của ông được không?"
Cổ Thủ Mặc run rẩy nói: "Đánh được! Đánh được!"
Lý Dục Thần thu hồi Thiên Đô lệnh, cũng không nói thêm gì nữa.
Thiên Đô vừa ra, vạn tiên nghe lệnh. Gặp người có lệnh này như gặp Tiên Tôn. Huyền Môn trong thiên hạ đều phải tuân theo.
Đây chính là quyền uy, đây chính là uy tín. Không có người nào sẽ chất vấn sứ giả Thiên Đô, đương nhiên Cổ Thủ Mặc cũng sẽ không.
Ông ta đứng lên, cúi người hành lễ với Lý Dục Thần, sau đó quay người nhìn Lưu Mạnh Vũ, quát: "Ông còn không biết sai ư?"
Một tiếng hét lớn này dùng pháp thuật âm lôi trấn hồn, tiếng như sấm sét đánh thẳng vào linh hồn.
Lưu Mạnh Vũ sợ đến mức cả người chấn động, run rẩy nói: "Sư huynh, tôi biết sai rồi!"
"Đừng gọi tôi là sư huynh! Ông đã phạm lỗi gì, hãy nói đúng sự thật! Nếu không thể hoàn toàn tỉnh ngộ, chân thành tạ tội, tổ sư gia cũng không thể cứu được ông!"
Thật ra là Cổ Thủ Mặc đang nhắc nhở Lưu Mạnh Vũ, cho ông ta một cơ hội. Nếu có thể tỉnh ngộ, giữ vững đạo tâm thì vẫn còn có cơ hội, ít nhất Cổ Thủ Mặc sẽ cầu xin cho ông ta. Lấy danh nghĩa toàn bộ phái Mao Sơn và tổ sư gia để bảo đảm, thượng sứ Thiên Đô cũng không phải là người không nói đạo lý.
Nhưng dường như Lưu Mạnh Vũ lại hiểu sai ý, cho rằng muốn ông ta chối bỏ tội lỗi, vội vàng nói: "Đều là Phan Phượng Niên sai sử tôi làm, tôi cũng chỉ bị che mắt thôi. Sư huynh, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi!"
Rất nhanh các đạo sĩ đã bày ra Thất Tinh Du Long Trận. Bảy người ở giữa đứng yên tại một vị trí bao vây xung quanh Mã Sơn, bên ngoài còn có hai người di chuyển ở hai bên như đầu rồng đuôi rồng.
Trận pháp vừa hình thành, bảy người phối hợp với nhau không ngừng di chuyển, trong tay còn có pháp khí, kiếm gỗ đào hô mưa gọi gió, kính bát quái tạo sấm sét, trong phút chốc trong trận đã cuồn cuộn gió mưa.
Mặc dù Mã Sơn biết bộ Võ, thân hình như quỷ mị, nhưng anh ta không hiểu trận pháp, cũng không biết pháp thuật, muốn phá trận hiển nhiên là vô cùng khó khăn.
Nhưng Lý Dục Thần cũng không ra tay giúp đỡ. Anh muốn lợi dụng cơ hội này để ép ra tiềm năng của Mã Sơn.
Mã Sơn tiếp xúc với võ đạo quá muộn, không có Đồng Tử Công làm cơ sở, cho dù Lý Dục Thần có dạy anh ta tâm pháp cổ võ, lại cho ăn không ít đan dược, cũng rất khó đột phá đến cảnh giới cao hơn. Chỉ có khi nào ném anh ta vào trong hoàn cảnh cực kỳ khó khăn mới có thể kích phát ra tiềm năng của anh ta. Còn có thể thu hoạch được đột phá hay không thì phải xem bản thân anh ta rồi.
Chỉ thấy Mã Sơn dựa vào bộ Võ di chuyển trái phải ở trong trận, lấy một địch chín, hiển nhiên là không thể chống đỡ nổi. Gió táp xé toang quần áo của anh ta, từng dòng điện đánh lên trên người anh ta. Mã Sơn chỉ dựa vào cơ thể để chống đỡ lại, nhưng dù sao lúc luyện công vẫn còn thiếu thốn, không có cách nào thu hoạch được chân lý cổ võ, càng không có cách nào luyện thành thân xác cường đại Kim Cương Bất Hoại ở trong cổ võ, rất nhanh đã da tróc thịt bong, chằng chịt vết thương.
Mã Sơn cắn răng nhịn đau, biết rõ Lý Dục Thần đang đứng ngay bên cạnh, chỉ cần anh ta nói một câu người anh em tới giúp anh là sẽ lập tức có thể thoát được, nhưng từ đầu đến cuối anh ta vẫn không nói một lời, kiên trì chiến đấu.
Trận pháp của các đạo sĩ vô cùng cao siêu, nhưng không biết tại sao lại không thể bắt được Mã Sơn. Thứ nhất là do thân pháp của Mã Sơn quá mức quỷ dị, thứ hai là Mã Sơn có ý chí cực mạnh, rõ ràng trên người đã thủng trăm ngàn lỗ, nếu là người khác đã sớm ngã xuống, nhưng anh ta vẫn còn đứng tại chỗ chiến đấu.
Ngay cả Lang Dụ Văn không biết võ công pháp thuật thấy thế cũng hãi hùng khiếp vía, thậm chí có chút đau lòng, nói với Lý Dục Thần: "Cậu Lý, vậy là đủ rồi đi? Mã Sơn đã không dễ dàng lắm rồi!"
Lý Dục Thần lại lắc đầu nói: "Tôi tin tưởng anh Mã Sơn có thể làm được. Sớm muộn gì anh ấy cũng phải đi qua cửa ải này, hôm nay có cơ hội tốt như vậy, tôi ở ngay chỗ này, ít nhất có thể đảm bảo anh ấy được an toàn".
Lang Dụ Văn biết mục đích của Lý Dục Thần, cũng không nói thêm gì nữa.
Mao Sơn vẫn kiên trì chiến đấu kịch liệt say sưa trước Vạn Phúc Cung, mãi cho đến khi mặt trời ngả về phía tây, Mã Sơn vẫn còn đang kiên trì chiến đấu.
Chỉ thấy quần áo anh ta rách tung tóe, trên người đầy vết thương, máu me đầy mặt, trợn mắt tròn xoe giống như chiến thần trong Địa Ngục.
Đáng tiếc bộ Võ dưới chân anh ta đã có chút hỗn loạn, chưởng phong trên tay cũng không còn sắc bén, nhìn có vẻ chắc chắn sẽ phải thua, nếu còn chiến đấu tiếp sợ rằng có khi sẽ mất mạng. Nhưng anh ta vẫn không chịu nhượng bộ nửa bước, cũng không mở miệng cầu cứu.
Phùng đạo sĩ cầm đầu bỗng nhiên hét lớn một tiếng: "Ngừng! Tán trận!"
Các đạo sĩ lập tức tản ra.
Mã Sơn vẫn cất bước bổ nhào lên giống như hung thần, chỉ là trận đã hủy, chưởng của anh ta bị đánh hụt. Đợi đến khi anh ta kịp phản ứng, cả người lung lay mấy cái mới đứng vững.
Phùng đạo sĩ cau mày nói: "Rốt cuộc cậu là ai? Cũng không sợ chết, lại tới Mao Sơn khiêu khích, hay là Mao Sơn tôi có mối thù truyền kiếp với cậu?"
Lúc này Mã Sơn căn bản không nói ra lời, tất cả sức lực đều dựa vào một hơi, vừa mới há miệng đã thở dốc, thân hình loạng choạng một cái, ngửa mặt muốn ngã quỵ.
Bỗng nhiên có một lực lượng vô hình nâng anh ta lên từ sau lưng.
Lý Dục Thần đi tới, điểm lên trên người anh ta mấy lần, lại nhét một viên đan dược vào trong miệng anh ta.
Mã Sơn lập tức liền khôi phục tinh thần.
Lý Dục Thần nhìn Phùng đạo sĩ, hỏi: "Ông là trụ trì Vạn Phúc Cung?"
Trên mặt Phùng đạo sĩ này có vẻ nhân từ, vừa rồi bày trận đối chiến xem như đã nương tay, nếu bọn họ thật sự có sát ý, Mã Sơn căn bản không kiên trì được đến bây giờ.
Lý Dục Thần là loại người nếu ông tiến lên một thước, tôi trả lại ông ba trượng, nếu ông nhường tôi tôi ba phần, tôi sẽ kính ông bảy phần. Anh có ấn tượng không tệ với Phùng đạo sĩ, cho nên giọng điệu cũng khách khí mấy phần.
"Tại hạ là Phùng Hữu Đức, trụ trì Vạn Phúc Cung là sư huynh tôi - Cổ Thủ Mặc, nhưng mà gần đây ông ấy đang bế quan, để tôi tạm thời xử lý mọi chuyện".
Lý Dục Thần mở cốp xe ra túm lấy Lưu Mạnh Vũ, hỏi: "Phùng đạo trưởng, người này là của Vạn Phúc Cung các ông đúng không?"
Phùng Hữu Đức nhìn thấy dáng vẻ kia của Lưu Mạnh Vũ thì biến sắc, trầm giọng nói: "Đúng, đó là sư đệ tôi. Vì sao mấy người lại bắt ông ta?"
Lý Dục Thần nói: "Ông ta đến thành phố Hòa, dùng Tác Hồn Thuật, âm thầm muốn lấy mạng bạn của tôi, nếu không phải tôi kịp thời chạy về thì ông ấy đã mất mạng rồi. Nếu ông đã thừa nhận ông ta là sư đệ của ông, như vậy ông phải cho tôi một lời giải thích công bằng. Nếu không giải thích rõ ràng, vậy tôi sẽ xốc mái nhà Vạn Phúc Cung mấy người lên, để tổ sư gia của mấy người được phơi nắng mặt trời, cũng không biết ông ta có mặt mũi nhìn lên trời đất sáng sủa thế này hay không!"
Đám đạo sĩ bên cạnh đều giận dữ, nhao nhao nâng pháp khí trong tay lên muốn dạy dỗ Lý Dục Thần.
Phùng Hữu Đức vô cùng kinh hãi, đưa tay ngăn cản môn hạ, nói với Lý Dục Thần: "Không có khả năng! Mao Sơn chúng tôi là đạo môn chính thống, làm sao lại lấy Tác Hồn Thuật ám hại tính mạng người khác được?"
Nói rồi ông ta nhìn về phía Lưu Mạnh Vũ: "Lưu sư đệ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Sư... Sư huynh...", Lưu Mạnh Vũ ấp úng.
Chương 687: Lý Dục Thần không phải người tốt
Phùng Hữu Đức nói: "Lưu sư đệ, Mao Sơn chúng ta từ khi tổ sư lập phái đến nay vẫn luôn dựa vào chính khí để tung hoành thiên hạ, lẽ ra phải luôn quang minh lỗi lạc. Nếu thật sự là ông làm thì phải dũng cảm thừa nhận, nếu bị oan uổng, ông cứ lớn mật nói ra, Vạn Phúc Cung chúng ta sẽ làm chỗ dựa cho ông, tuyệt đối không để đám đạo chích phá hủy danh dự của chúng ta!"
Lưu Mạnh Vũ cúi đầu, vâng một tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Sư huynh, ông đừng nghe bọn họ nói bậy! Tôi đâu có dùng Tác Hồn Thuật gì, tất cả đều là bọn họ đổ oan cho tôi! Cũng trách tôi tài nghệ không bằng người ta, bị bọn họ bắt được, làm hại danh dự Mao Sơn chúng ta, mong sư huynh trách phạt!"
Ông ta vừa nói vậy, ngay cả Lý Dục Thần cũng phải sửng sốt.
"Ông đúng là không biết xấu hổ!", Lý Dục Thần lắc đầu nói.
Hiển nhiên Lưu Mạnh Vũ vô cùng sợ Lý Dục Thần, dịch bước chân một chút, lại bởi vì bị dây thừng trói nên có chút lảo đảo, kêu lên: "Sư huynh, mau cứu tôi!"
Phùng Hữu Đức bước nhanh về phía trước, bắt lấy sợi dây trên người Lưu Mạnh Vũ, nhẹ nhàng bóp một cái, sợi dây thừng bằng vải đay kia liền đứt thành từng khúc, rơi xuống đất.
Chỉ là trên người Lưu Mạnh Vũ còn có cấm chú mà Lý Dục Thần hạ, vẫn hành động bất tiện.
Phùng Hữu Đức đã dùng hết cách cũng không thể giải được cấm chú, cả giận nói: "Cậu đã làm gì Lưu sư đệ tôi rồi?"
Lý Dục Thần cười lạnh nói: "Chỉ là phong ấn linh nguyên của ông ta mà thôi".
"Phong ấn linh nguyên?", Phùng Hữu Đức có chút giật mình: "Nói hươu nói vượn! Linh nguyên chính là căn cơ tu hành, phong ấn linh nguyên là thủ đoạn của thần tiên! Rốt cuộc cậu là ai?"
"Sư huynh, đừng nghe cậu ta nói hươu nói vượn! Cậu ta chính là Lý Dục Thần, Tông Sư võ đạo mới của Nam Giang, là một tiểu nhân hèn hạ vô sỉ!", Lưu Mạnh Vũ sốt ruột nói.
Lý Dục Thần không khỏi cảm thấy buồn cười: "Lưu Mạnh Vũ, đây là lần đầu tiên tôi thấy một đạo sĩ không biết xấu hổ như ông, Mao Sơn mấy người đúng là có trò giỏi!"
"Hóa ra là Lý Tông Sư", Phùng Hữu Đức lạnh lùng nói: "Lý Tông Sư ngàn dặm xa xôi, từ Nam Giang chạy đến Mao Sơn, không phải là vì để sỉ nhục chúng tôi vài câu đấy chứ? Mao Sơn chúng tôi cũng không phải là nơi để người ta có thể tùy tiện nhục nhã đâu".
Lưu Mạnh Vũ nói: "Sư huynh, ông đừng nói nhảm với cậu ta nữa, mau bày trận giết cậu ta đi!"
Phùng Hữu Đức nhíu mày, nói: "Sư đệ, người tu hành không thể vọng động sát niệm. Rốt cuộc ở giữa ông và cậu ta đã xảy ra chuyện gì? Không phải là ông đã lấy hồn phách của người ta đi thật chứ?"
Lưu Mạnh Vũ hoảng nói: "Sư huynh, tôi không có! Đều là bọn họ vu oan cho tôi! Lý Dục Thần này không phải người tốt! Sau khi cậu ta trở thành Tông Sư trên đại hội võ lâm, vì để ổn định vị trí Tông Sư số một Nam Giang mà đã đến thành phố Dũng, giết tất cả mọi người từ trên xuống dưới nhà họ Liễu! Hơn nữa nghe nói cậu ta đã dùng công phu ma đạo. Loại người này chết không có gì đáng tiếc! Sao ông có thể tin tưởng cậu ta được? Tôi cũng chính là vì muốn điều tra việc này nên mới đến thành phố Hòa, không nghĩ tới tài nghệ không bằng người ta, bị cậu ta bắt. Sư huynh, Mao Sơn chúng ta là danh môn chính phái, thay trời hành đạo, nhất định không thể bỏ qua cho loại người này được!"
Phùng Hữu Đức nghe xong, cau mày nói: "Chuyện này là thật ư?"
Một đạo sĩ bên cạnh nói: "Phùng sư thúc, mấy ngày trước tôi xuống núi, cũng nghe nói về việc này, hẳn là thật".
Phùng Hữu Đức giận dữ: "Hóa ra là một tên cuồng sát nhân! Làm ra chuyện ác như vậy mà còn dám tới Mao Sơn tôi gây sự! Bày trận, bắt lấy!"
Mấy đạo sĩ lại trở về vị trí bày ra Thất Tinh Du Long Trận, bao vây Lý Dục Thần ở chính giữa.
Lý Dục Thần lắc đầu, thở dài: "Quả nhiên là loại người cổ hủ, không chỉ cổ hủ lại còn ngu xuẩn. Hôm nay tôi tới đòi công bằng, nếu mấy người đã không cho tôi một câu trả lời, vậy tôi cũng chỉ có thể cho tổ sư gia của mấy người hóng gió thôi!"
Thất Tinh Du Long Trận phát động, gió mưa cuồn cuộn, mưa kiếm điện quang đồng loạt lao về phía Lý Dục Thần.
Anh cũng không né tránh, chỉ vẫy tay một cái, cũng không biết sao mà những kiếm khí sấm sét kia đều bị anh chộp vào trong tay.
Chỉ thấy anh vung tay lên, kiếm khí sấm sét phóng thích, lại mạnh mẽ hơn vừa nãy không chỉ gấp mười lần.
Sấm sét vang lên ầm vang một tiếng, Thất Tinh Du Long Trận vừa mới hình thành liền nổ tung, chín đạo sĩ đồng thời bay ra ngoài như diều bị đứt dây, xoay loạn trên không trung rồi mới rơi xuống đất.
Mà những kiếm khí kia thì sớm đã phá trận lao ra, bay thẳng đến cửa lớn của Vạn Phúc Cung.
Kiếm quang phá cửa vào, tiếp theo mái nhà cung điện rộng lớn liền bị đẩy bay giống như nắp nồi, văng sang một bên, ầm ầm rơi xuống đất, khiến bụi mù bay đầy trời.
Các đạo sĩ trợn mắt há hốc mồm.
Đây là pháp thuật gì?
Rốt cuộc tên nhóc này có lai lịch gì?
Quả thực là mở miệng thành phép, nói là xốc mái nhà liền xốc thật.
Phùng Hữu Đức nhớ tới vừa rồi Lý Dục Thần nói phong ấn linh nguyên của Lưu Mạnh Vũ, trong lòng không khỏi run lên, hẳn là...
Nhưng đúng lúc này, bên trong Vạn Phúc Cung bị thổi bay mái nhà truyền đến một tiếng quát chói tai: "Người nào, dám đến Vạn Phúc Cung giương oai!"
Chỉ nghe thấy một tiếng hét dài, một bóng người phóng lên tận trời.
"Sư huynh xuất quan!", Phùng Hữu Đức và Lưu Mạnh Vũ đồng thời kích động kêu lên.
Bóng người màu xanh kia lóe lên trên không trung, bay bổng rơi xuống đất, lại là một vị đạo sĩ áo xanh búi tóc cao, dưới cằm để râu dài, không nhìn ra độ tuổi. Trong tay ông ta cầm một cây phất trần màu trắng, có vài phần tiên phong đạo cốt.
"Cung nghênh sư huynh xuất quan!", các đạo sĩ từ dưới đất bò dậy, đồng thời nói.
Đạo sĩ kia nhìn dáng vẻ chật vật của bọn họ thì nhíu mày, hỏi: "Hữu Đức, đã xảy ra chuyện gì?"
Phùng Hữu Đức liền nói lại chuyện vừa rồi một năm một mười.
Đạo sĩ kia nghe xong, nhìn về phía Lý Dục Thần, nói: "Vị đạo hữu này, mặc dù Tác Hồn Thuật là pháp thuật nhỏ, nhưng Vạn Phúc Cung tôi đều cấm chỉ người trong môn sử dụng. Cậu nói Lưu sư đệ tôi dùng Tác Hồn Thuật lấy hồn phách của người khác, chắc là sai lầm. Nhưng hôm nay cậu đánh bay mái nhà của cung tôi, việc này thì tính sao đây?"
Lý Dục Thần còn chưa lên tiếng, Lưu Mạnh Vân đã cướp lời: "Sư huynh, ông không biết chứ, tên họ Lý này chính là ma đầu, cậu ta vì muốn làm Tông Sư số một Nam Giang mà đã giết cả nhà họ Liễu thành phố Dũng..."
"Im ngay!"
Chương 688: Thiên Đô lệnh
Lưu Mạnh Vũ còn chưa nói xong đã bị sư huynh ông ta ngắt lời.
"Ông tận mắt nhìn thấy việc này à?"
"Tôi... cho dù tôi chưa thấy tận mắt, nhưng..."
"Nếu không phải thấy tận mắt thì không thể nói lung tung. Tông Sư võ đạo rất lợi hại, nhưng cậu Lý vừa rồi phá Thất Tinh Du Long Trận chỉ bằng một chiêu, lấy thực lực đánh bay cung chúng ta, cậu ta muốn làm Tông Sư số một Nam Giang, căn bản không cần đi giết người. Lưu sư đệ, ông cũng là người được Mao Sơn chân truyền, làm sao lại không nhìn ra điểm này?"
Lưu Mạnh Vũ đỏ mặt lên, giải thích: "Có lẽ là vì nguyên nhân khác, nghe nói bảo vật gia truyền của nhà họ Liễu cũng không thấy..."
Đạo sĩ kia lắc đầu, không còn nghe Lưu Mạnh Vũ nữa, mà là chuyển sang Lý Dục Thần, nói: "Cậu Lý, hồng trần khó phân, thế sự hỗn loạn, có đôi khi khó tránh khỏi oan uổng người tốt".
Lý Dục Thần có chút lau mắt mà nhìn đạo sĩ kia.
Tu vi của người này khá cao, mặc dù những người kia gọi ông ta là sư huynh, nhưng nhìn từ việc tu hành, cho dù không phải ngang hàng thì ít nhất cũng cao hơn hai ba cảnh giới.
"Xin hỏi các hạ là chưởng giáo Vạn Phúc Cung?"
"Đúng thế, bần đạo là Cổ Thủ Mặc, trụ trì Vạn Phúc Cung. Mao Sơn có ba cung năm quan, nối thành một mạch, cũng không có chức vụ chưởng giáo".
Lý Dục Thần gật đầu: "Ý của Cổ đạo trưởng là tôi đổ oan cho sư đệ của ông ư?"
Cổ Thủ Mặc nói: "Có lẽ Lưu sư đệ của tôi nghĩ oan cho cậu Lý, nhưng sao lại không có khả năng cậu Lý nghĩ oan cho Lưu sư đệ của tôi chứ? Nếu muốn nói người ta có lỗi thì cũng nên có chứng cứ mới được. Cậu Lý, cậu nói đúng không?"
Lý Dục Thần cười ha ha một tiếng: "Ông muốn chứng cứ đúng không? Được, tôi sẽ cho ông xem chứng cứ!"
Vừa dứt lời, cũng không thấy anh rút kiếm, lại đột nhiên có một kiếm khí xuất hiện chém vào hư không, một kiếm san bằng một ngọn núi cao cách đó vài dặm.
Một màn này khiến tất cả đạo sĩ ở đây đều chấn động, bao gồm cả Cổ Thủ Mặc.
Trong đạo thuật Mao Sơn, kiếm thuật cực kỳ quan trọng, bởi vậy chính Cổ Thủ Mặc cũng học kiếm. Nhưng cả đời ông ta chưa bao giờ được nhìn thấy một kiếm như thế này, chắc cũng chỉ có những cao thủ Mao Sơn các đời xa xưa trong sách cổ mới có thể làm được đi!
Mà quan trọng là ông ta căn bản không nhìn thấy Lý Dục Thần lấy kiếm ra.
Ông ta muốn Lý Dục Thần đưa ra chứng cứ, Lý Dục Thần lại chém ra một kiếm như vậy.
Đây được tính là chứng cứ sao?
Đương nhiên là được tính.
Có đôi khi thực lực chính là chứng cứ tốt nhất.
Có thực lực như vậy, lúc nào cũng có thể san bằng Vạn Phúc Cung, cần gì phải đổ oan cho một đệ tử của Vạn Phúc Cung?
Cổ Thủ Mặc có chút xấu hổ, ôm quyền nói: "Cậu Lý, chuyện này..."
Ông ta nhìn về phía Lưu Mạnh Vũ.
Lưu Mạnh Vũ vô cùng hoảng sợ, muốn giải thích, chợt phát hiện ở trước mặt một kiếm đó của Lý Dục Thần, bất cứ lời giải thích nào đều không có ý nghĩa.
"Hừ!", Cổ Thủ Mặc dùng sức trừng Lưu Mạnh Vũ một cái, lại chắp tay với Lý Dục Thần lần nữa: "Cậu Lý, tôi nhất định sẽ điều tra rõ việc này, cho mọi người một câu trả lời. Nhưng mà..."
Ông ta đột nhiên nghiêm mặt lại: "Vạn Phúc Cung chính là Mao Sơn chính thống, một mạch chính pháp. Tổ sư có linh, không thể bị ức hiếp. Cậu đánh bay mái nhà của Vạn Phúc Cung tôi, việc này cũng phải có một câu trả lời!"
Lý Dục Thần mỉm cười, nói: "Được, vậy tôi sẽ cho các ông một câu trả lời. Ông hãy nhìn xem tôi có quyền đánh bay mái nhà của Vạn Phúc Cung các ông hay không!"
Anh liền khoát tay, trên tay xuất hiện một tấm lệnh bài màu đen, chợt tỏa ra hào quang, chiếu ra hai chữ thượng cổ “Thiên Đô” trong hư không.
Người khác còn tưởng rằng anh lại lấy ra pháp bảo gì, muốn ra tay với Cổ Thủ Mặc.
Cổ Thủ Mặc đột nhiên quỳ xuống đất, hoảng sợ nói: "Đại diện truyền nhân thứ ba mươi tám của Vạn Phúc Cung Mao Sơn - Cổ Thủ Mặc, cung nghênh tiên sứ Thiên Đô!"
Đám đạo sĩ xung quanh đều quá sợ hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Phùng Hữu Đức là người đầu tiên kịp phản ứng, cũng quỳ xuống theo.
Đám đạo sĩ khác thấy thế cũng nhao nhao bắt chước, đồng loạt quỳ xuống sau lưng Cổ Thủ Mặc.
Lúc này trong lòng Lưu Mạnh Vũ đang vô cùng sợ hãi, rất muốn chạy, nhưng cấm chú trên người ông ta vẫn chưa được giải, căn bản không có cách nào chạy được, ngay cả muốn quỳ xuống cũng không quỳ được.
Nhiều đạo sĩ như vậy đều quỳ, chỉ một mình ông ta đứng ở nơi đó, trông có vẻ nổi bật nhất.
Nhưng Lý Dục Thần lại không nhìn ông ta cái nào, chỉ nhìn Cổ Thủ Mặc đang quỳ dưới đất, hỏi: "Tôi có thể đánh bay mái nhà của ông được không?"
Cổ Thủ Mặc run rẩy nói: "Đánh được! Đánh được!"
Lý Dục Thần thu hồi Thiên Đô lệnh, cũng không nói thêm gì nữa.
Thiên Đô vừa ra, vạn tiên nghe lệnh. Gặp người có lệnh này như gặp Tiên Tôn. Huyền Môn trong thiên hạ đều phải tuân theo.
Đây chính là quyền uy, đây chính là uy tín. Không có người nào sẽ chất vấn sứ giả Thiên Đô, đương nhiên Cổ Thủ Mặc cũng sẽ không.
Ông ta đứng lên, cúi người hành lễ với Lý Dục Thần, sau đó quay người nhìn Lưu Mạnh Vũ, quát: "Ông còn không biết sai ư?"
Một tiếng hét lớn này dùng pháp thuật âm lôi trấn hồn, tiếng như sấm sét đánh thẳng vào linh hồn.
Lưu Mạnh Vũ sợ đến mức cả người chấn động, run rẩy nói: "Sư huynh, tôi biết sai rồi!"
"Đừng gọi tôi là sư huynh! Ông đã phạm lỗi gì, hãy nói đúng sự thật! Nếu không thể hoàn toàn tỉnh ngộ, chân thành tạ tội, tổ sư gia cũng không thể cứu được ông!"
Thật ra là Cổ Thủ Mặc đang nhắc nhở Lưu Mạnh Vũ, cho ông ta một cơ hội. Nếu có thể tỉnh ngộ, giữ vững đạo tâm thì vẫn còn có cơ hội, ít nhất Cổ Thủ Mặc sẽ cầu xin cho ông ta. Lấy danh nghĩa toàn bộ phái Mao Sơn và tổ sư gia để bảo đảm, thượng sứ Thiên Đô cũng không phải là người không nói đạo lý.
Nhưng dường như Lưu Mạnh Vũ lại hiểu sai ý, cho rằng muốn ông ta chối bỏ tội lỗi, vội vàng nói: "Đều là Phan Phượng Niên sai sử tôi làm, tôi cũng chỉ bị che mắt thôi. Sư huynh, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi!"
Bình luận facebook