• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (3 Viewers)

  • Chương 701-705

Chương 701: Muốn tới liền tới, muốn đi liền đi

Trong lòng Từ Thông rét lạnh.

Ông ta biết, nếu như những gì mà Nghê Hoài Kỳ nói là sự thật, hiệp hội đã mở họp, đồng thời thông qua được quyết định, như vậy hoàn toàn chính xác là đã không còn tác dụng gì nữa.

Hiệp hội võ đạo biểu quyết thông qua quyết định, tất cả hội viên hiệp hội nhất định phải tuân thủ. Điều này có nghĩa là tất cả các Tông Sư sáu tỉnh một thành phố của Hoa Đông đều sẽ đứng về phía Nghê Hoài Kỳ, bao gồm cả Chu Khiếu Uyên và Hoàng Phủ Hiền.

Điều này phiền toái rồi!

Từ Thông luôn cảm thấy chuyện này không đúng chỗ nào đó.

Bọn họ mở họp từ bao giờ? Vì sao lại thông qua quyết định nhanh như vậy?

Theo lý mà nói, loại chuyện này không có khả năng không để lọt một tin tức nào được, chắc chắn cũng không thể gạt được ông ta và Trần Định Bang.

Chẳng lẽ phía sau chuyện này còn có thế lực gì khác đang thúc đẩy?

Nhưng bất kể như thế nào, ông ta không thể lùi bước, nhất định phải bảo vệ được Lang Dụ Văn.

"Nếu như tôi nhất định phải đưa đi thì sao?", ánh mắt Từ Thông vô cùng lẫm liệt, giống như hổ dữ trừng mắt.

"Ông có thể thử một chút!", Nghê Hoài Kỳ nhìn thẳng ông ta, không hề né tránh.

Lúc này, mọi người chợt nghe thấy một tiếng cười ngông cuồng.

"Hahahaha, ông nội muốn tới liền tới, muốn đi liền đi, ai cũng không xen vào được!"

Người nói chuyện chính là Mã Sơn.

Anh ta ngẩng đầu ưỡn ngực, sau đó đi ra ngoài.

Lại bị mấy đệ tử mà Hầu Khuê Đông đưa tới ngăn lại.

Hai bên lập tức đánh nhau.

Đây đều là tinh nhuệ của võ quán Hoa Anh, môn sinh đắc ý của Hầu Khuê Đông. Căn cơ công phu sâu hơn Mã Sơn rất nhiều.

Nhưng thứ mà Mã Sơn học chính là võ cổ, pháp môn và võ đạo bình thường đúng là rất khác biệt, mà bộ Võ của anh ta càng xuất quỷ nhập thần.

Cộng thêm lần này tới thành phố Long, đi lên Mao Sơn, anh ta đã tiến bộ nhanh chóng, lại được Lý Dục Thần cho đan dược điều trị, bây giờ chính là lúc dư thừa chân khí.

Vậy mà mấy đồ đệ của Hầu Khuê Đông lại đột nhiên không ngăn được anh ta, bị anh ta đánh túi bụi.

"Võ cổ", Hầu Khuê Đông thân là Tông Sư, vẫn phải có chút tầm nhìn: "Cậu có quan hệ gì với Chu lão Tông Sư?"

Theo ông ta biết, cho dù là Giang Đông hay là Nam Giang, chỉ có nhà họ Chu Kim Lăng là truyền thừa võ cổ. Mà trong toàn bộ nhà họ Chu chỉ có Chu Khiếu Uyên là thực sự học thành, ngay cả đệ tử đắc ý của Chu Khiếu Uyên - Bách Phú Minh, cho dù đã bước vào cảnh giới Tông Sư, nhưng thứ ông ta tu luyện lại không phải võ cổ.

Nghê Hoài Kỳ cũng nhíu mày. Nếu như Mã Sơn có quan hệ gì với nhà họ Chu, người này sẽ không dễ xử lý.

"Cái gì mà lão Trư lão Dương lão Ngưu, ông nội đây họ Mã, là lão Mã, hahahaha!"

Nghe nói như thế, gánh nặng trong lòng Hầu Khuê Đông liền biến mất, chỉ cần không có quan hệ gì với Chu Khiếu Uyên, ông ta sẽ không phải lo lắng nữa.

"Cuồng đồ vô tri, có biết Tông Sư không thể bị làm nhục không? Cậu dám nói đùa về Chu lão Tông Sư, chính là muốn chết!"

Dứt lời, ông ta bỗng nhiên tiến lên trước một bước, đẩy đệ tử của mình ra, duỗi ra một chưởng đánh về phía trước ngực Mã Sơn.

Tông Sư ra tay, đương nhiên không thể coi thường.

Từ Thông và Trần Định Bang đều nói thầm một tiếng không ổn.

Mã Sơn hoàn toàn không sợ, vẫn chân đạp bộ Võ, không ngừng di chuyển muốn né tránh một chưởng này, sau đó lại tung quyền phản kích.

Nhưng mà cho dù công phu của anh ta có tiến bộ nhanh như thế nào thì vẫn còn kém xa Tông Sư.

May mắn bộ Võ thần kỳ, thân hình như quỷ mị, ngay cả Hầu Khuê Đông cũng suýt nữa không thành công. Nhưng Hầu Khuê Đông có thực lực Tông Sư, làm sao lại để cho một chiêu này của mình trở thành vô ích được, nếu ông ta phải ra chiêu thứ hai với một nhân vật nhỏ như Mã Sơn, vậy sẽ không ngẩng đầu được trong hiệp hội võ đạo nữa.

Bàn tay của ông ta đánh ra, chợt thấy Mã Sơn di động như quỷ mị, đã tránh được, nhưng ông ta vẫn không thu chưởng thế, chỉ là hơi lệch đi, thuận thế quét ngang.

Lúc này, Mã Sơn đã không thể tránh được nữa, chỉ có thể ra quyền đón đỡ.

Nắm đấm của anh ta nện thẳng lên cánh tay quét tới của Hầu Khuê Đông.

Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc giòn vang.

Nắm đấm của Mã Sơn liền vỡ vụn.

Lực lượng này đi dọc theo cánh tay của anh ta mãi cho đến bả vai, toàn bộ cánh tay phải mềm nhũn ra như sợi mì. Xem ra cánh tay đã hoàn toàn vỡ vụn.

Mã Sơn đứng ở nơi đó, dưới cánh tay rũ xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, cắn răng ken két, nhưng vẫn không kêu một tiếng.

Một chiêu của Hầu Khuê Đông không thể đánh chết anh ta, cảm thấy vô cùng mất mặt trước đồ đệ và Nghê Hoài Kỳ, sắc mặt ông ta hơi khó coi, đang muốn ra tay lần nữa.

Chợt nghe thấy một giọng nói vang lên: "Dừng tay!"

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên nho nhã bên cạnh Từ Thông đi về phía trước một bước.

"Ông Lạc, có nắm chắc không?", Từ Thông có chút lo âu nhỏ giọng hỏi.

Lạc Đông Phúc mỉm cười: "Nhà họ Từ đối xử không tệ với tôi, lúc này mà tôi không xuất chiến, còn chờ đến khi nào".

Vừa dứt lời, ông ta nhẹ nhàng phủi phủi trường sam kiểu Trung Quốc trên người.

Bỗng nhiên, một luồng khí cuồn cuộn bộc phát ra từ trên người ông ta.
Chương 702: Khí phách thư sinh

"Khí thế cương chính!"

Hầu Khuê Đông và Nghê Hoài Kỳ đồng thời vô cùng kinh hãi.

"Ông là đệ tử Khổng Môn?"

"Không, tôi là đệ tử Mạnh gia", Lạc Đông Phúc nói.

"Mạnh gia?", Hầu Khuê Đông nhíu nhíu mày: "Đệ tử Nho gia từ trước đến nay không tham dự phân tranh võ lâm, ông muốn làm gì?"

"Nhà họ Từ có ân với tôi, mấy người muốn động vào người nhà họ Từ thì phải bước qua tôi trước", Lạc Đông Phúc nói.

Hầu Khuê Đông dường như có chút kiêng kỵ với Mạnh gia, ông ta và Nghê Hoài Kỳ liếc nhau một cái, nói: "Nho gia không đọc sách, lại chạy tới đánh nhau. Mau đi đi, đừng nói người luyện võ chúng tôi bắt nạt người đọc sách".

Lạc Đông Phúc cười nhạt một tiếng: "Tiên thánh có câu là mặc dù có hàng ngàn vạn người ngăn cản, ta vẫn hướng tới! Chính là bởi vì tôi là người đọc sách, mới biết được chắc chắn phải làm chuyện này, cho dù có chết cũng không hối hận. Hai vị Tông Sư, mời đi".

Lời nói của ông ta vô cùng bình tĩnh tự nhiên, lại tự mang một sự hào hùng, phối hợp với khí thế cương chính bộc phát ra trên người ông ta, lọt vào tay người khác lại có một loại cảm giác nhiệt huyết dâng trào.

Lang Dụ Văn không khỏi gật đầu thầm khen, đây chính là khí phách thư sinh đi!

Ông ta cũng là người đọc sách, nhưng so sánh với Lạc Đông Phúc cũng có chút xấu hổ. Nửa đời phiêu bạt, trên người dính đầy hơi tiền, làm gì có dáng vẻ nào của người đọc sách, chứ đừng nói đến là khí thể cương chính này.

Ngay cả Từ Thông cũng không khỏi hoàn toàn thay đổi cách nhìn, phát hiện trước nay mình vẫn luôn xem thường Lạc Đông Phúc, cho dù gọi ông ta là tiên sinh, nhưng vẫn không đủ tôn kính, bình thường vẫn coi ông ta là mưu sĩ kiêm hộ vệ bình thường. Thật ra loại người này, ông ta nên đối xử theo “quốc sĩ”.

"Ông Lạc..."

Từ Thông kêu một tiếng, muốn bảo Lạc Đông Phúc lui về. Để một vị nho sinh đối đầu chính diện với hai vị Tông Sư võ đạo, thực sự không phải là hành động sáng suốt.

Nhưng ông ta chợt phát hiện, lúc này mở miệng đã chậm. Trên người người đọc sách có một loại rất khí chất đặc biệt kỳ quái, nói dễ nghe một chút thì gọi là khí phách thư sinh, nói khó nghe thì gọi là tính tình bướng bỉnh, để tâm vào chuyện vụn vặt.

Bây giờ gọi ông ta trở về, để ông ta lùi bước, chỉ sợ ông ta sẽ không lui, bởi vì đây là một sự sỉ nhục với một nho sinh.

Mặc dù có hàng ngàn vạn người ngăn cản, ta vẫn hướng tới! Chết đâu có gì phải hối tiếc?

Huống chi đối diện chỉ có hai người.

Lạc Đông Phúc giống như biết Từ Thông muốn nói gì, ông ta không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh nói: "Từ gia chủ, mấy năm nay cảm ơn ông đã quan tâm. Vợ con của tôi đều nhờ cả vào ông".

Khóe mắt Từ Thông run lên, biết Lạc Đông Phúc đã có lòng chịu chết.

Nhưng ông ta phát hiện, vậy mà mình lại không có biện pháp nào. Vừa không thể ngăn cản Lạc Đông Phúc, cũng không thể ngăn cản Nghê Hoài Kỳ và Hầu Khuê Đông.

Làm kiêu hùng một đời, gia chủ nhà họ Từ ở Cô Tô, nhưng lúc này Từ Thông lại cảm thấy vô cùng uất ức.

"Yên tâm, ông Lạc", Từ Thông trầm giọng nói: "Người nhà của ông chính là người nhà của Từ Thông tôi, chỉ cần tôi còn sống, chỉ cần nhà họ Từ ở Cô Tô vẫn còn, bọn họ sẽ vĩnh viễn được hưởng vinh hoa!"

Lạc Đông Phúc mỉm cười, khí thế cương chính trên người càng thêm cuồn cuộn.

"Hầu Tông Sư, Nghê Tông Sư, hai ông ai tới trước, hay là cùng nhau tiến lên?"

Lạc Đông Phúc vô cùng hào hùng, giống như căn bản không để hai vị Tông Sư vào mắt.

Hầu Khuê Đông vốn dĩ cũng bởi vì ông ta là đệ tử Mạnh gia mà cảm thấy kiêng kỵ, lúc này thấy ông ta ngông cuồng như thế, liền không khách khí nữa, nói ra: "Được, vậy cứ để một kẻ thất phu luyện võ như tôi đến học hỏi bản lĩnh bên ngoài triều đình của nho gia các ông đi!"

Hầu Khuê Đông nói xong vẫn không hề di chuyển, chỉ phóng chân khí ra bên ngoài, toàn thân bộc phát ra một lực áp bách cường đại vô song.

Ông ta cố ý muốn lấy chân khí võ giả để áp chế khí thế cương chính của nho gia.

Vừa rồi lúc Lạc Đông Phúc bộc phát ra khí thế cương chính, trong sân vườn nhà họ Phan vô cùng tươi tốt, giống như tất cả ô nhiễm và bụi bẩn trong không khí đều bị rút đi, ánh nắng chiếu thẳng xuống, mênh mông cuồn cuộn, ấm áp vui vẻ. Mọi người đều cảm thấy hô hấp thoải mái, giữa trời đất chỉ còn lại một vẻ thanh thản an lành.

Mà lúc này, Hầu Khuê Đông vừa bộc phát chân khí ra, khí thế bành trướng, uy áp và sát ý của võ giả trong nháy mắt đã tràn đầy sân lớn nhà họ Phan. Mọi người chỉ cảm thấy lồng ngực ngột ngạt, hô hấp khó khăn, giống như bầu trời trên đỉnh đầu sắp sụp đổ xuống vậy.

Lạc Đông Phúc thay đổi sắc mặt, thân thể chấn động, khí thế cương chính bành trướng lần nữa. Quần áo của ông ta không gió mà động, chòm râu nhỏ dưới cằm cũng bay phấp phới.

Sát ý lạnh như băng bị khí thế cương chính ép lui, mọi người bỗng cảm thấy buông lỏng, hô hấp lại thông thuận lần nữa.

Hầu Khuê Đông cười lạnh một tiếng: "Nho gia quả nhiên có chút bản lĩnh. Đáng tiếc, tu vi của ông vẫn còn chưa đủ!"

Dứt lời, ông ta liền đạp chân về phía trước nửa bước, thân thể hơi nghiêng về phía trước. Uy áp vô tận trong nháy mắt lại áp đảo khí thế cương chính, sát ý vô tận bốc lên lần nữa, trong không khí giống như hiện ra vô số thanh đao lạnh như băng không nhìn thấy. Mỗi lần mọi người hô hấp đều cảm thấy giống như bị đao cắt tim phổi.

Khí tức trong trẻo thanh bình kia chỉ còn lại một không gian nhỏ với đường kính chưa đến hai mét lấy Lạc Đông Phúc làm trung tâm.

Lạc Đông Phúc đối mặt với uy áp Tông Sư, khí tức dần dần có chút bất ổn. Sắc mặt ông ta dần đỏ lên, từ đỏ chuyển sang tím, từ tím thành xanh, đây là hiện tượng không đủ khí huyết.

Lạc Đông Phúc biết tu vi của mình so với Tông Sư võ đạo còn kém quá nhiều.

Lúc này chỉ cần ông ta rời khỏi, vẫn có thể bảo vệ được mình. Dựa vào tên tuổi Mạnh gia, Hầu Khuê Đông và Nghê Hoài Kỳ cũng sẽ không quá làm khó ông ta.

Nhưng làm một nho sinh, làm đệ tử Mạnh gia, truyền nhân Á Thánh, làm sao ông ta có thể lui bước được?

Đều biết võ tướng xông pha chiến đấu, nhưng từ xưa đa phần loại người hi sinh vì nghĩa lớn, xả thân vì nghĩa lớn đều là người đọc sách.

Nếu đã lựa chọn đứng ra, cũng đã dặn dò hậu sự, ông ta đã không còn để ý đến sống chết rồi.

Lúc này, cho dù như thế nào, ông ta cũng sẽ không lui bước.

Dù biết rõ lui bước sẽ có thể sống, không lùi chính là chết.
Chương 703: Nhẫn nhịn đi về

Lạc Đông Phúc cắn răng nhẫn nhịn, cả người run rẩy, dốc hết tu vi cả đời vào hơi thở cuối cùng khởi động khí thế cương chính tồn tại giữa thế gian.

Hầu Khuê Đông không khỏi nhíu mày.

Ông ta không định lấy mạng của Lạc Đông Phúc, chỉ định dạy dỗ một chút coi như nể mặt Tề Lỗ với Mạnh gia, không cần phải trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Nhưng Lạc Đông Phúc lại không màng sống chết, khi ấy ông ta sẽ rất khó xử.

Nho tu và võ đạo không giống nhau.

Võ đạo không phân nội hay ngoại mà đều tu luyện chân khí, công phu được thể hiện rõ ràng trên chính cơ thể, chân khí cũng là sự tồn tại mật thiết nhất trong cơ thể. Nội lực càng thâm hậu, chân khí càng dồi dào.

Còn khí thế cương chính của nho tu lại trải rộng khắp thế gian, không đi vào cơ thể nho sinh, chỉ thông qua phương pháp đặc biệt của nho tu giúp cơ thể kết nối với thế gian, từ đó khởi động khí thế cương chính.

Cái gọi đọc sách nuôi khí chính là nuôi dưỡng khí của thiên địa, cảnh giới cao nhất là người trời hòa thành một.

Nó và tu hành tự nhiên như nước chảy của đạo gia rất giống nhau.

Tu vi của Lạc Đông Phúc chẳng phải là đối thủ của tông sư, nhưng ông ta không chịu nhân nhượng, dùng hơi cuối cùng kêu gọi khí thiên địa khiến cho gió cuốn cuồn cuộn.

Ở cổ đại có rất nhiều văn nhân thà chết chứ không chịu khuất phục mà dùng phương pháp này.

Điều này khiến Hầu Khuê Đông rất khó xử.

Mà giờ muốn hạ gục Lạc Đông Thiên thì cũng chỉ còn cách nặng tay, không còn là dạy dỗ một chút nữa rồi.

Lại giằng co như vậy một lát, Nghê Hoài Kỳ đứng bên cạnh bất mãn nói: “Hầu tông sư, người ta đã ôm lòng muốn chết, cần gì ông nương tay chứ? Nếu ông không xuống tay được vậy thì chi bằng để tôi lên”.

Hầu Khuê Đông hừ nói: “Không cần!”

Ông ta bèn bước tiếp nửa bước kia lên, cơ thể thẳng tắp.

Hai chân tiến về phía trước nửa bước nhưng nửa bước đấy lại nặng nề như dời núi.

Thế gian tối sầm lại, khí thế cương chính không bao nhiêu được ngưng tụ lại kia nổ tan.

Lạc Đông Phúc lùi lại mấy bước hộc máu, ngã quỵ xuống: “Ông Lạc!”

Tự Thông sợ hãi tột độ, vội xông lên gọi Lạc Đông Phúc.

Sắc mặt Lạc Đông Phúc trắng bệch, hai mắt trợn tròn, hô hấp đình chỉ. Khi sờ tay lên ngực cũng không cảm nhận được nhịp tim.

Từ Thông siết chặt nắm tay, lòng đau buồn không thôi.

Ông ta bảo tay sai đưa Lạc Đông Phúc lên xe mình, xoay người lạnh lùng nhìn Hầu Khuê Đông và Nghê Hoài Kỳ.

Từ Thông không biết võ công, nhưng lúc này trong mắt ông ta chứa đầy sát khí khiến cả hai vị tông sư đều cảm thấy ớn lạnh.

“Các ông định giết cả tôi luôn à?”

“Vậy phải xem nhà họ Từ liệu còn nằng nặc muốn đưa Lang Dụ Văn đi không đã”, Nghê Hoài Kỳ đáp.

“Từ gia, ông đi đi, không cần phải hy sinh vô ích, núi xanh còn ở không sợ hết củi đốt!”, Lang Dụ Văn cao giọng nói.

Từ Thông liếc mắt nhìn Lang Dụ Văn, cơ thể hơi run, cuối cùng cũng đưa ra quyết định của mình, lạnh giọng nói.

“Hai vị tông sư, mối nợ hôm nay, họ Từ tôi sẽ nhớ kỹ! Người, các ông muốn để lại thì cứ để lại, nhưng tôi phải nói rõ, nếu ở đây ông Lang thiếu một sợi tóc thì tôi sẽ khiến cả Giang Đông chó gà không yên! Chớ bảo tôi không báo trước đấy!”

Dứt lời, ông ta xoay người bước đi.

Trần Định Bang thấy Từ Thông đi rồi, biết giờ mình có kiên trì cũng vô dụng.

“Tôi cũng để lại một câu, nếu các ông động tới ông Lang, tuy tôi không thò vào chuyện ở Giang Đông được, nhưng ở Thân Châu, dẫu cho các ông có là tông sư đi chăng nữa, trừ phi nhà họ Trần tôi diệt môn nếu không sẽ chẳng còn miếng đất nào cho các ông mở võ quán đâu! Chớ bảo tôi không báo trước!”

Dứt lời, ông ta cũng xoay người bước đi.

Chớp mắt, người hai nhà Từ, Trần dẫn đến đều đi sạch, ngược lại khiến cho Nghê Hoài Kỳ và Hầu Khuê Đông thấy không quen.

Hầu Khuê Đông không nhịn được bèn hỏi: “Hội trưởng Nghê à, ông nói xem liệu bọn họ...”

Nghê Hoài Kỳ cười khinh nói: “Hừ, sợ gì chứ, chẳng qua là hơi mạnh miệng chút thôi, làm màu trước thuộc hạ là chính, chừa cho mình chút mặt mũi mà thôi”.

Hầu Khuê Đông vẫn cảm thấy hơi lo lắng, nói: “Thế lực của nhà họ Trần ở Thân Châu rất lớn, mà tên Trần Định Bang này cũng là một kẻ tàn nhẫn, nếu ông ta ác lên thì sợ rằng võ quán Hoa Anh của tôi sẽ có chuyện”.

Nghê Hoài Kỳ không khỏi nhìn ông ta bằng ánh mắt đầy chế nhạo: “Hầu tông sư à, nhà họ Trần lại không có tông sư tọa trấn, ông sợ ông ta làm đếch gì? Nếu ông ta dám xuống tay với võ quán Hoa Anh thật thì ông cứ giết tới, coi thử nhà họ Trần phải làm sao đây? Trần Định Ban không phải đồ ngu, ông ta sẽ không vì tức mà không cần mạng đâu”.

Hầu Khuê Đông cũng cảm thấy có lý, bèn gật đầu nói: “Cũng phải, vậy hai người kia xử lý sao đây?”

Nghê Hoài Kỳ nói: “Tôi muốn dẫn Lang Dụ Văn về Kim Lăng giao cho nhà họ Trương, tạm thời không giết được. Còn tên kia thì giao cho người nhà họ Phan xử lý đi, chẳng phải bọn họ nên báo thù cho Phan Phương Niên hay sao, đúng lúc cho bọn họ hả giận”.

“Vậy Lý Dục Thần thì sao?”, Hầu Khuê Đông bỗng hỏi: “Có muốn đi Nam Giang...”

Nghê Hoài Kỳ lắc đầu nói: “Hà Trường Sinh không rõ sống chết, nhà họ Liễu bị diệt môn, chuyện cụ thể liên quan đến Lý Dục Thần không rõ ràng, Nam Giang cũng không phải địa bàn của chúng ta, không cần hành động liều lĩnh. Hôm nay chúng ta ở lại nhà họ Phan hết một tối, nếu Lý Dục Thần tới cứu Phan Phượng Niên thì ta đây bèn liên thủ bắt cậu ta”.

“Nhưng mà...”, Hầu Khuê Đông trầm ngâm: “Nghe nói Lý Dục Thần dùng một kiếm chém chết tông chủ Thiên Nhẫn Tông của Đông Doanh Itazura Kazuyoshi tại đại hội võ lâm ở Tiền Đường, được coi là tông sư số một của Nam Giang. Ông và tôi liên thủ liệu có hơi mạo hiểm không? Lỡ như...”
Chương 704: Huy động lực lượng

“Hừ! Lời đồn này hơn phân nửa là phóng đại, giới trẻ ngày nay rất giỏi thổi phồng mọi chuyện”.

“Chẳng phải khi ấy hội trưởng Bách cũng ở đó hay sao?”

“Bách Phú Minh à? Hahaha, bản thân ông ta cũng là một tông sư nhưng võ công nửa nạc nửa mỡ, biết đầu Lý Dục Thần kia là kia là do ông ta chỉ bảo”, Nghê Hoài Kỳ khinh thường nói.

Hầu Khuê Đông biết Nghê Hoài Kỳ và Bách Phú Minh bất hòa, nghe cũng chỉ nghe cho có, vậy nên hơi nhíu mày.

Nghê Hoài Kỳ biết ông ta nghĩ gì bèn mỉm cười thần bí, thấp giọng nói: “Sư phụ tôi cũng đến đây”.

Hầu Khuê Đông kinh hãi: “Cái gì? Hoàng Phủ tông sư cũng đến đây sao?”, rồi dáo dác nhìn xung quanh: “Ở đâu thế, có thể dẫn tôi đi chào hỏi không”.

Nghê Hoài Kỳ nói: “Hành tung của sư phụ tôi không dễ nhìn ra vậy đâu. Ông cứ yên tâm đi, chỉ cần Lý Dục Thần dám đến thì đảm bảo cậu ta đến không có đường về!”

“Có Hoàng Phủ tông sư ở đây thì hiển nhiên rồi”.

Hầu Khuê Đông thở phào, Hoàng Phủ Hiền là tông sư số hai của Hoa Đông, gần ngang tay với Chu Khiếu Uyên. Không có ít lời đồn rằng cảnh giới của ông ta đã vượt qua Chu Khiếu Uyên rồi, chẳng qua là Chu Khiếu Uyên nổi tiếng sớm nên thân phận cao hơn thôi.

Hoàn Phủ Hiền đến đây, lại có thêm ông ta và Nghê Hoài Kỳ, với ba người bọn họ, đừng nói là tên Lý Dục Thần cỏn con, cho dù là ngôi sao sáng của giới võ lâm phương Bắc, tông sư đệ nhất thủ đô Tiêu Sanh đến đây thì bọn họ cũng không yếu thế.

“Tên Lý Dục Thần này thật không đơn giản, đến cả Hoàng Phủ tông sư cũng phải kinh động!”, Hầu Khuê Đông nói.

“Ai bảo cậu ta đắc tội với người không nên đắc tội!”, Nghê Hoài Kỳ nói: “Nghe bảo nhà họ Liễu bị diệt môn là do cậu ta làm, đây đúng là cái cớ tốt nhất, hơn nữa có thêm chuyện của nhà họ Phan nữa, tên họ Lý kia chết chắc rồi”.

“Vậy nếu hôm nay cậu ta không đến thì sao?”

“Không đến ư, vậy thì chờ thêm hai ngày, Lang Dụ Văn ở trong tay chúng ta thì cậu ta cũng sẽ mò tới thôi. Nếu qua hai ngày cậu ta vẫn không đến thì chúng ta trở về Kim Lăng, giao Lang Dụ Văn cho Trương Hãn Thanh. Còn Lý Dục Thần sẽ có người xử lý”.

“Hoàng Phủ tông sư có định đến Nam Giang không?”

“Tôi cũng không biết, có lẽ người kia sẽ tự mình ra tay!”

“Ai thế?”

Hầu Khuê Đông rất hiếu kỳ, nghe thì hình như là một người còn lợi hại hơn Hoàng Phủ Hiện, thậm chí còn có thể khiến Hoàng Phủ Hiền nghe lệnh mình.

Nhưng mà nhìn quanh cả giới võ lâm Hoa Đông, người có danh vọng và địa vị cao hơn Hoàng Phủ Hiền cũng chỉ có Chu Khiếu Uyên. Nhưng Hoàng Phủ Hiền lại không bao giờ chịu thua Chu Khiếu Uyên, đây là điều mọi người đều biết.

Hay không phải là người trong võ lâm?

“Không nên hỏi, việc đó không liên quan đến chúng ta, cũng không phải là điều chúng ta nên biết”, Nghê Hoài Kỳ nói.

Lúc này, người nhà họ Phan đã không nhịn nổi nữa, bọn họ lại hỏi hai vị tông sư rằng có thể giao Lang Dụ Văn và Mã Sơn giao cho bọn họ trước không, bọn họ nên báo thù cho gia chủ, muốn dùng máu của hai người kia huyết tế cho Phan Phượng Niên linh thiêng trên trời.

Nghê Hoài Kỳ vốn không định giao Lang Dụ Văn cho bọn họ, nhưng nghĩ một hồi, đưa Lang Dụ Văn đến Kim Lăng thì cũng chẳng có cái kết đẹp nào, chỉ cần giữ lại một hơi còn sống đến nhà họ Trương là được.

Nhà họ Nghê tại Kinh Khẩu chỉ là một gia tộc hạng hai, dựa vào tông sư là ông ta mới miễng cưỡng leo lên.

Kinh Khẩu và Long Thành giáp với nhau, miếng thịt béo bở nhà họ Phan này, sao Nghê Hoài Kỳ không nghĩ đến chuyện cắn một miếng chứ.

Chi bằng bán cho bọn họ một mối nhân tình, giao Lang Dụ Văn cho người nhà họ Phan, chỉ cần không đánh chết là được.

Đúng lúc này, một tên đệ tử cầm di động bước tới, báo cáo với ông ta: “Sư phụ, nhà họ Từ ở Cô Tô có hành động. Từ Thông kêu gọi tất cả thế lực của nhà họ Từ, rất nhiều thế lực ngủ say bí ẩn gần như đều kéo cả Giang Đông”.

“Ông ta định làm gì?”, Nghê Hoài Kỳ nhíu mày nói.

“Bây giờ không biết, nhưng mà...”

“Nhưng cái gì?”

“Kinh Khẩu cũng có người của ông ta. Mặt khác, có đám đông ở Kim Lăng và Qua Châu tụ tập về Kinh Khẩu”.

“Từ Thông điên rồi!”, mặt Nghê Hoài Kỳ nhăn chặt lại: “Mau báo về nhà chính ở Kinh Khẩu, sẵn sàng chuẩn bị đối mặt với mọi chuyện”.

Lúc này, điện thoại của Hầu Khuê Đông cũng vang lên.

“Ừ, là tôi... cái gì?... Cục thuế đến kiểm tra thuế sao?... Công Thương cũng đến hả?... Điều tra phòng cháy chữa cháy... Yêu cầu chúng ta dọn đi?... Mọi võ quán ư?...”

Hầu Khuê Đông bỗng cảm thấy chóng mặt.

Ông ta là Tông sư, nhấc tay cũng đủ lấy mạng người.

Nhưng tới bây giờ ông ta vẫn chưa từng đối mặt với chuyện này, thuế vụ, công thương, phòng cháy, an ninh, vệ sinh đường phố, thậm chí là cả liên đoàn phụ nữ cũng đến võ quán Hoa Anh sinh sự.

Ông ta không thể đánh chết tất cả bọn họ được.

Đương nhiên ông ta cũng có thể chạy về Thân Châu, chạy tới nhà họ Trần, giết Trần Định Bang khơi mào mọi chuyện là xong xuôi.

Nhưng làm thế thì hậu quả ập tới ông ta không chắc gánh vác nổi.

Võ quán Hoa Anh cũng là một võ quán lâu đời của Thân Châu, nhưng so với nhà họ Trần ảnh hưởng cả Thân Châu lại chẳng là gì cả.

Huống hồ, Trần Định Bang dám làm thế chắc chắn đã chuẩn bị sẵn cả rồi. Ông ta cũng không chắc giết được.

Một khi giết người không thành thì vô cùng phiền phức.

Hầu Khuê Đông không hiểu tại sao Trần Định Bang lại chọn cách mạo hiểm như vậy? Nếu mình mất lý trí một chút, dẫn theo các đệ tử của Hoa Anh đến nhà họ Trần thì sao, hậu quả này Hầu Khuê Đông không gánh nổi vậy Trần Định Bang ông ta gánh nổi sao?

Chỉ vì một tên Lang Dụ Văn ư?

Hầu Khuê Đông cảm thấy nhức đầu thì sao Nghê Hoài Kỳ không thấy đau đầu chứ.

Kinh tế của Cô Tô mạnh hơn Kim Lăng, nhưng mà Kim Lăng là tỉnh lẻ, lại là cố đô của sáu triều đại, nơi tập trung của nhiều gia tộc lâu đời nên mới có địa vị cao hơn Cô Tô một chút.

Nhưng người của Cô Tô vẫn không phục, thế gia nhà giàu ở Cô Tô và Kim Lăng vẫn luôn hình thành cục diện giằng co, và nhà họ Từ là người cầm đầu.

Nhà họ Từ tới thế hệ của Từ Thông càng thêm ngang tàng, đưa tay len lỏi khắp mọi ngành nghề, sản nghiệp trải dài từ nam chí bắc.

Nghê Hoài Kỳ biết Từ Thông ngoài những sản nghiệp công khai bên ngoài còn có rất nhiều thế lực mờ ám che dấu bên trong.

Nhưng ông ta không ngờ rằng thế lực ngầm của nhà họ Từ khổng lồ như vậy.
Chương 705: Xung phong hiến máu

Mà lần này Từ Thông không màng đến chuyện bại lỗ nữa, lôi hết tất cả thế lực lên.

Nếu quậy tanh bành thì có thể đúng như lời Từ Thông nói, cả Giang Đông gà chó không yên.

Đương nhiên là Nghê Hoài Kỳ nơi khác như Giang Đông, thứ ông ta để ý là Kinh Khẩu nơi chốn của nhà họ Nghê.

Vừa nhận tin một hàng dài phương tiện giao thông đủ loại từ xe bánh mì, xe tải, xe công trình cuồn cuộn trên đường cao tốc và quốc lộ từ Kim Lăng đến Kinh Khẩu.

Từ Thông điên rồi! Điên mất rồi! Nghê Hoài Kỳ kết luận như vậy.

Đây là cá chết lưới rách rồi!

Đây là đối địch với cả Giang Đông!

Nghê Hoài Kỳ không hiểu nổi Từ Thông mưu đồ cái gì?

Chỉ bởi vì đánh chết một nho sinh bên cạnh ông ta thôi sao? Hay là vì buộc mình thả Lang Dụ Văn?

“Nghê tông sư, làm sao giờ? Có muốn thả Lang Dụ Văn trước không?”

Hầu Khuê Đông nghĩ tới nghĩ lui. Tuy rằng nhà họ Nghê là gia tộc hạng hai nhưng cũng bá chiếm Kinh Khẩu, đều có những sản nghiệp ngầm. Nhưng ông ta chỉ có mỗi võ quán Hoa Anh, nó do sư phụ để lại, là do năm ấy sư phụ dựa vào một đôi nắm đấm sắt đánh ra ở đại hội Vạn Quốc. Ông ta cũng không muốn võ quan Hoa Anh bị hủy hoại trong tay mình.

Nghê Hoài Kỳ nhíu mày nói: “Hầu tông sư, lúc này chúng ta không được lùi bước. Ông lùi một bước, người ta sẽ lấn tới ba bước”.

“Nhưng Trần Định Bang và Từ Thông kia điên hết rồi, hơi phiền phức đấy!”, Hầu Khuê Đông nói.

“Hừ! Tôi thấy bọn họ chỉ hù người thôi!”, Nghê Hoài Kỳ nói: “Chúng ta không ngại bình tĩnh xem biến đâu”.

“Làm thế nào để bình tĩnh xem biến chứ?”

“Trước tiên đừng động tới Lang Dụ Văn, người nhà họ Phan tính báo thù thì tìm tên Mã Sơn kia trước. Cũng đừng giết chết, để lại một hơi, để chúng ta xem thử giới hạn của Trần Định Bang và Từ Thông ở đâu, đến cuối cùng là bão nổi hay là diễn hề đây! Nếu bọn họ dám quậy tanh bành thật thì đừng trách chúng ta không khách khí!”

Sát khí chợt thoáng qua người Nghê Hoài Kỳ đến cả Hầu Khuê Đông cũng thấy hoảng sợ.

“Nghê tông sư, ý của ông là...”, ông ta đưa tay làm bộ cắt cổ.

Nghê Hoài Kỳ cười khẩy nói: “Bọn họ bất nhân thì đừng trách chúng ta bất nghĩa. Ông không cần lo lắng, bọn họ đã vi phạm hiệp ước của liên minh thương võ, tông sư của hiệp hội võ đạo đều đứng về phía chúng ta. Còn cả nhà họ Trương ở Kim Lăng cũng sẽ về phía chúng ta”.

Hầu Khuê Đông gật đầu, hạ quyết tâm, nói: “Được, vậy cứ làm thế”.

Vì vậy, Nghê Hoài Kỳ lại lấy Lang Dụ Văn trong tay người nhà họ Phan về rồi giao Mã Sơn cho bọn họ.

Phan Phượng Niên đã chết, tất nhiên người nhà họ Phan vô cùng bi phẫn, hận không thể băm thây hung thủ thành ngàn mảnh. Không bắt được Lý Dục Thần, không động được Lang Dụ Văn thì chỉ còn lại Mã Sơn.

Người nhà họ Phan xả hết mọi cơn tức giận lên người Mã Sơn, chân đấm tay đá Mã Sơn, đánh suốt một buổi trưa, dù Mã Sơn có võ thì cũng bị đánh cho không ra hình người.

Tới ban đêm, bạn họ càng đánh anh ta dữ dội hơn, treo anh ta lên cây hòe lớn trong sân. Đốt một đống lửa dưới chân anh ta, ngọn lửa canh chuẩn đốt tới lòng bàn chân Ma Sơn.

...

Đêm hôm nay, Lý Dục Thần không xuất hiện.

Trần Định Bang và Từ Thông cũng không phái người tới gây sự.

Nhưng Thái Vĩ Dân lại dẫn theo một số người trèo tường đi vào nhà họ Phan, định bụng cứu Mã Sơn bị treo trong sân đi.

Tuy rằng nhà họ Phan gặp biến cố lớn, nhưng tệ gì cũng là nhà giàu số một thành phố Long, người bảo vệ vẫn còn đây, huống hồ còn có hai vị tông sư, tất nhiên là kế hoạch của Thái Vĩ Dân thất bại.

Gã ta vừa mới chạy tới dưới tàng cây hòe, còn chưa kịp dập lửa thì đã bị bao vây.

Trước khi Thái Vĩ Dân đến đây cũng biết phi vụ lần này cửu tử nhất sinh, nên dẫn anh em đến đây đều là tử sĩ bên cạnh gã ta.

Thấy mình bị bao vây, gã ta bèn lấy tên ra, xông vào đánh nhau với người nhà họ Phan.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã nằm lăn lóc khắp đất.

Thái Vĩ Dân cũng bị treo lên chung chỗ với Mã Sơn.

Trước khi Mã Sơn bị treo lên đã bị đánh cho thừa sống thiếu chết nên giờ có đốt trụi bàn chân cũng không thấy đau đớn.

Nhưng Thái Vĩ Dẫn là bị bắt treo lên, khi ngọn lửa đốt đến đầu ngón chân, gã ta không nhịn được kêu la.

Thế là bị người khắp sân cười nhạo, khinh khỉnh, thấy gã ta bị hỏa thiêu còn thấy vô cùng sảng khoái.

Nghê Hoài Kỳ hỏi gã ta: “Lý Dục Thần ở đâu?”

Thái Vĩ Dân vừa mới kêu la thảm thiết vì bị hoả thiêu lại nhổ nước bọt, ngậm chặt miệng lại.

“Chậc, cũng cứng đấy!”, Nghê Hoài Kỳ khá bất ngờ: “Vậy đốt đi, coi thử chịu được đến khi nào!”

Có người thêm than vào lửa.

Ngọn lửa bùng lên mãnh liệt, chân Thái Vĩ Dân bốc mùi khét.

Mồ hôi tuôn rơi thành từng hột to như hột đậu lăn dài trên trán Thái Vĩ Dân nhưng gã ta vẫn ngậm chặt miệng, không nói một lời.

Nếu ở quá khứ, có lẽ Thái Vĩ Dân đã cầu xin tha thứ từ lâu. Nhưng từ sau khi gã ta bị Chu Lợi Quân trả thù, được Lý Dục Thần cứu về từ trong tay thần chết, gã ta đã không còn sợ gì cả.

Không chỉ bởi vì đã trải qua cái chết một lần, cũng không phải vì đã trải qua đau đớn, mà là bởi vì gã ta đã có tín ngưỡng.

Ở trong lòng gã ta, Lý Dục Thần là tín ngưỡng, là sự tồn tại như thần linh.

Người có tín ngưỡng sẽ không sợ hãi bất cứ thứ gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 161-165
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom