-
Chương 1-5
Chương 1: Tôi đến để từ hôn
Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê.
Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình.
Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này.
Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo.
Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp.
Lý Dục Thần đến đây để từ hôn.
Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời.
Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm.
Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày.
Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến.
Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi.
Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn.
Khi về đến nhà ông nội chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.
Trên khuôn mặt nhăn nhúm của ông vẫn còn mang nụ cười, chết trong lồng ngực non trẻ của Lý Dục Thần.
Sau đó anh được Côn Luân tiên nhân Vân Dương Tử đi ngang qua dẫn đến đỉnh Thiên Đô của núi Côn Luân.
Đã mười mấy năm trôi qua, bây giờ anh đã sớm lột xác, chỉ còn thiếu một chút đã có thể bước vào cảnh giới Tiên Thiên, đi theo con đường trường sinh bất tử.
Sư phụ nói nếu bước vào cảnh giới Tiên Thiên ở độ tuổi này thì anh sẽ là người đầu tiên trong năm trăm năm qua.
Nên xuống núi kiếm thêm kinh nghiệm, đến thế gian tìm cơ duyên đột phá Tiên Thiên.
Sư phụ còn nói tiên nhân đều ở trong núi không phải vì trong núi tốt.
Mà là vì thế gian rất hút hồn.
Chuyện đầu tiên khi Lý Dục Thần quay lại thành phố Hoà là đến nhà họ Lâm để từ hôn.
Dù nhà họ Lâm là nhà giàu nhưng anh đường đường là đệ tử của Thiên Đô, Vạn Tiên Môn, sao có thể khom lưng uốn gối ở rể nhà giàu được?
Huống hồ chuyện có hôn ước từ bé này thật sự quá phong kiến cổ hủ.
Đang trong độ tuổi trẻ trung lại bị trói buộc bởi một hôn ước, chờ đợi một người chưa từng gặp mặt, đều không công bằng cho cả đôi bên.
Nên Lý Dục Thần quyết định sẽ từ hôn.
Từ hôn cũng coi như cắt đứt duyên trần, khiến đạo tâm kiên định hơn, nói không chừng sẽ có thể đột phá luôn.
Đương nhiên Lý Dục Thần cũng lo lắng lỡ như người ta không chịu từ hôn thì sao?
Dù sao cũng khiến người ta đợi mười tám năm rồi.
Mười tám năm trước anh không từ chối, bây giờ mười tám năm trôi qua, con gái nhà người ta đã trưởng thành thì anh đột nhiên nói muốn từ hôn, dường như hơi khó ăn nói.
Trên giấy hôn ước có địa chỉ nhà họ Lâm, nhưng chỉ viết là sơn trang Bắc Khê chứ không có địa chỉ cụ thể.
Lý Dục Thần bèn đến hỏi thăm bảo vệ: “Ông anh, trong này có chủ nhà nào họ Lâm không?”
“Họ Lâm?”, bảo vệ quan sát anh từ trên xuống dưới mấy lần: “Anh đến tìm nhà họ Lâm làm gì?”
“Ồ, tôi đến tìm họ hàng”, Lý Dục Thần đáp.
“Họ hàng?”
Trong mắt bảo vệ lộ vẻ khinh bỉ, anh ta đã gặp rất nhiều người nghèo đến đây tìm người thân rồi.
Người trẻ tuổi trước mắt ăn mặc rách rưới, tóc rối bù, đạo sĩ không giống đạo sĩ, ăn mày không giống ăn mày.
“Những người ở đây đều mang họ Lâm, cậu nói thẳng là tìm người nào đi?”
Trong giọng nói của bảo vệ lộ vẻ châm chọc, như đang nói để xem anh quen ai.
“Đều họ Lâm á?”
Lý Dục Thần không khỏi ngạc nhiên, chẳng lẽ đây đều là nhà của nhà họ Lâm?
Từ lâu đã nghe nói nhà họ Lâm giàu có, nhưng không ngờ lại giàu có đến mức này.
“Tôi tìm Lâm Thượng Nghĩa”.
“Đi đi đi!”, bảo vệ đột nhiên trở nên hung dữ, ra vẻ xua đuổi: “Anh cũng chỉ từng nghe đến cái tên này thôi chứ gì, anh có biết ông ấy là ai không? Anh có tư cách gặp ông cụ Lâm à?”
Lý Dục Thần không hề sợ hãi, bình thản nói: “Tôi tên Lý Dục Thần, anh gọi điện thoại cho Lâm Thượng Nghĩa là biết”.
Bảo vệ thấy dáng vẻ bình tĩnh của anh thì hơi lúng túng, nếu thật sự là người thân của ông cụ Lâm thì anh ta thật sự không đắc tội nổi.
Bảo vệ nói một câu “Đợi đấy” rồi xoay người đi đến phòng bảo vệ gọi điện thoại.
Lý Dục Thần nhìn khu biệt thự trước mắt, không khỏi cảm thán đúng là một môi trường tốt, cũng coi như một khu đất phong thuỷ số một số hai thành phố Hoà.
Dù nhìn từa địa điểm được chọn hay bố cục chằng chịt đều có thể biết từng có cao nhân chỉ bảo.
Ấy, đó là cái gì?
Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn thấy trên khu biệt thự có một đám mây đen mỏng như lụa mãi không tan đi.
Lúc này đang vào lúc trời quang, đây rõ ràng không phải một đám mây bình thường. Dù rất nhạt, người thường sẽ không nhận ra điều khác lạ, nhưng làm sao có thể qua được mắt thần của Lý Dục Thần.
Mây đen che đỉnh!
Dường như người nhà này bị ai đó hãm hại.
Có nên cho bọn họ biết không nhỉ?
Lý Dục Thần còn đang suy nghĩ thì cửa mở, một người trung niên khoảng năm mươi tuổi đi ra.
Bảo vệ nhìn thấy người đó thì cúi người gật đầu rồi chạy tới.
“Quản gia Lạc”, anh ta chỉ vào Lý Dục Thần: “Là anh ta”.
Quản gia Lạc quan sát Lý Dục Thần mấy lần, trong mắt mang theo sự nghi ngờ và khinh bỉ.
“Cậu tên là Lý Dục Thần à?”
“Phải”.
“Đi theo tôi”.
Quản gia Lạc không nói thêm gì, dẫn Lý Dục Thần đi vào trong.
Bảo vệ nhìn bóng lưng bọn họ, lắc đầu lẩm bẩm: “Đúng là tốt số, sao mình không có người thân giàu như vậy nhỉ”.
Đi trong biệt thự nhà họ Lâm, Lý Dục Thần càng chắc chắn nhà họ Lâm bị ai đó chú ý.
Bố cục phong thuỷ ở nơi này vẫn không thay đổi, nhưng địa khí lại bị xao động.
Chắc chắn khí vận của nhà họ Lâm sẽ bị ảnh hưởng, có lẽ khoảng thời gian này mọi chuyện đều không thuận lợi.
Anh ngẩng đầu nhìn đám mây đen trên bầu trời.
Quản gia Lạc dẫn anh vào một căn biệt thự bên trong, trong biệt thự trang trí nguy nga lộng lẫy, trên sofa trong phòng khách có một người phụ nữ duyên dáng sang trọng ngồi đấy, bà ta chăm sóc da rất kỹ lưỡng, không thể nhìn ra được dấu vết của năm tháng.
Quản gia Lạc bảo “Bà chủ, đã dẫn người đến” rồi cung kính đứng sang bên cạnh.
Người phụ nữ quan sát Lý Dục Thần mấy lần bằng ánh mắt khá phức tạp, bà ta bưng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, dường như muốn mượn mùi trà đuổi đi xui xẻo do thiếu niên nghèo khổ trước mặt mang đến.
“Cậu là Lý Dục Thần?”, người phụ nữ lạnh nhạt hỏi một câu.
“Phải”.
“Đến từ trong núi à?”
“Phải”.
Lý Dục Thần liên tục đáp hai lần “phải”, thấy người ta cũng không có ý định mời anh ngồi thì bèn đi tới chỗ cái ghế gỗ mang phong cách cổ hiên ngang ngồi xuống.
Chương 2: Đến từ hôn
Anh đến để từ hôn, không phải đến cầu hôn.
Quản gia thoáng sửng sốt, cái ghế kia rất đặc biệt, ngay cả ông ta cũng chưa từng dám ngồi. Ông ta đang định quát mắng thì đã bị người phụ nữ ngăn cản.
“Được rồi, thằng nhóc vừa đi ra từ trong núi nên không biết phép tắc”, người phụ nữ nở nụ cười, nhưng vẻ khinh bỉ trong mắt lại càng rõ ràng hơn.
“Cháu tìm ông cụ Lâm Thượng Nghĩa”, Lý Dục Thần không muốn nói nhảm, muốn nhanh chóng nói rõ với ông cụ rồi đi.
“Ông cụ không phải người cậu muốn gặp là gặp, có chuyện gì thì cứ nói với tôi. Cậu có thể gọi tôi là bà Lâm”, người phụ nữ nói rõ thân phận của mình.
“Nói với bác à?”
Lý Dục Thần hơi khó xử, anh vốn muốn gặp ông cụ Lâm, bây giờ tự nhiên lại đổi thành bà Lâm.
Dựa vào tuổi tác của người phụ nữ này chắc chắn không phải vợ của Lâm Thượng Nghĩa, vậy chỉ có thể là con dâu của ông cụ.
Trước khi hôn ước được huỷ thì người ngồi đối diện vẫn là mẹ vợ tương lai của anh.
Bà Lâm nhìn thấy dáng vẻ đắn đo của anh.
Bà ta cười nói: “Cậu cũng cảm thấy khó xử đúng không?”
Lý Dục Thần gật đầu một cách thành thật: “Đúng là có một chút”.
Bà Lâm càng cười đắc ý hơn: “Cậu cũng cảm thấy ngại nói ra, cảm thấy rất quá đáng đúng không?”
“Phải”, Lý Dục Thần hơi khó hiểu: “Bác biết cháu đến để làm gì sao?”
“Đương nhiên là biết”, bà Lâm khẽ thở dài: “Từ mười tám năm trước, cái tên Lý Dục Thần này đã đâm trong lòng tôi như một cái gai, sao tôi có thể quên được”.
Lý Dục Thần thầm nghĩ lần này phiền phức rồi, xem ra người ta rất coi trọng mối hôn sự này.
“Vậy, à thì, cháu…”, Lý Dục Thần cố gắng chọn lời, muốn giải trừ sự lúng túng có thể xuất hiện tiếp theo.
“Không cần vội”, bà Lâm ngắt lời anh: “Cậu vừa đi ra từ trong núi, tôi nói với cậu tình huống của nhà họ Lâm chúng tôi trước”.
“Nhà họ Lâm truyền thừa hơn một trăm năm, dù là tài sản hay địa vị đều có thể xem là gia tộc số một số hai của thành phố Hoà. Ví dụ như cái ghế cậu đang ngồi, đây là ghế tai quan gỗ hương chạm rồng thời nhà Minh, mấy năm trước phòng đấu giá Gia Đức từng đấu giá một cặp, có giá hai mươi ba triệu”.
Bà Lâm thoáng dừng lại, cố ý nhìn thoáng qua Lý Dục Thần, nhưng thấy Lý Dục Thần không hề có vẻ kinh ngạc thì hơi thất vọng.
“Cái ghế này chuyên để gia chủ nhà họ Lâm ngồi, trong biết bao năm qua, cậu là ‘người ngoài’ đầu tiên ngồi lên cái ghế này đấy”.
Bà ta cố ý nhấn mạnh hơn chữ “người ngoài” một chút, nhắc nhở thân phận của Lý Dục Thần.
“Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Lý Dục Thần gật đầu: “Hiểu, nhà họ Lâm các người rất giàu có”.
Quản gia Lạc đứng sau lưng bà Lâm suýt thì cười thành tiếng, đừng nói tên này bị ngu nhé?
Bà Lâm hơi sững sờ, bà ta không cảm thấy Lý Dục Thần là một kẻ ngu, có thể chỉ là giả ngu mà thôi.
Biết bao nhiêu cậu chủ nhà giàu muốn ở rể nhà họ Lâm để cậy thế, giả ngốc một lúc cũng có mất gì đâu.
Đây mới chính là người thông minh.
“Vậy tôi sẽ nói rõ hơn nhé”.
Bà Lâm cao giọng, khiến giọng nói trở nên chói tai hơn rất nhiều.
“Gia tộc như nhà họ Lâm qua các đời thông gia đều chú trọng môn đăng hộ đối. Ví dụ như tôi, nhà mẹ đẻ của tôi họ Nghiêm, đến từ thành phố Mai, nhà họ Nghiêm chúng tôi cũng là gia tộc số một số hai ở thành phố Mai. Môn đăng hộ đối, hai nhà có thể giúp đỡ nhau trong chuyện làm ăn, vợ chồng mới có chung tiếng nói và mục tiêu”.
“Ý của bác là…”, Lý Dục Thần nghe một lúc thì thấy sai sai.
“Ý tôi là nhà họ Lâm không thể gả con gái cho một người nghèo không có thân phận được”, bà Lâm nói chuyện rất dứt khoát, không cho phép phản bác: “Dù là ở rể cũng không được”.
Lý Dục Thần chợt cảm thấy buồn cười.
Anh đến để từ hôn mà.
Nhưng trông có vẻ là bị người ta từ hôn thì đúng hơn.
Nhưng dù từ hôn hay bị từ hôn thì kết quả đều giống nhau, như thế cũng bớt được không ít việc.
Có điều thái độ của bà Lâm này thật quá kiêu căng.
“Thưa bác, bác có thể đại diện cho ông cụ Lâm không?”
Lý Dục Thần muốn làm rõ điều này, nếu không việc từ hôn không giải quyết triệt để, duyên trần khó đứt, tương lai sẽ còn khá phiền phức.
Rõ ràng bà Lâm hiểu lầm ý anh, bà ta tỏ vẻ châm chọc: “Cậu đúng là mặt dày, năm đó ông cụ nhà chúng tôi say nên mới viết ra giấy hôn ước, đó chỉ là lời nói đùa sau khi uống rượu, không thể xem là thật được. Đương nhiên tôi biết để cậu đi như thế cũng có vẻ nhà họ Lâm chúng tôi không có phong độ. Thế này đi, cậu để giấy hôn ước lại, tôi cho cậu hai triệu, số tiền này đủ để cậu sống yên ổn nửa đời sau”.
Bà Lâm giơ tay ra hiệu, Quản gia Lạc cầm một vali ra, đặt xuống bàn uống trà rồi bật mở, bên trong là tiền được xếp ngay ngắn.
Lý Dục Thần chợt cảm thấy buồn cười.
Anh vất vả chạy đến đây chỉ vì hai triệu à?
Nếu hôm nay đồng ý, chuyện này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bị Tiên Môn trong thiên hạ cười nhạo. Đường đường là đệ tử của Thiên Đô, dưới Vạn Tiên Môn mà chỉ đáng giá hai triệu?
Ông cụ Lâm không ra mặt, không biết ý ông cụ thế nào, bà Lâm lại lấy tiền ra đập người.
Vốn dĩ từ hôn là để cắt đứt duyên trần, bây giờ lại trở nên càng cắt càng không hết.
“Hai triệu à…” Lý Dục Thần vỗ nhẹ cái ghế có giá trị hơn hai trăm triệu mà anh đang ngồi: “Nhà họ Lâm thật đúng là giàu có!”
Bà Lâm cho rằng anh chê ít, bà ta cười khẩy: “Trong nhà không có nhiều tiền mặt, nếu cậu chê ít tôi có thể viết cho cậu chi phiếu ba triệu, tổng cộng là năm triệu được chứ?”
Lý Dục Thần lắc đầu, tỏ vẻ không dao động.
Bà Lâm hơi cau mày: “Mười triệu”.
Lý Dục Thần vẫn không nói gì.
Quản gia Lạc nổi giận: “Nhóc con đừng không biết điều, con người có lòng tham không đáy cẩn thận có mạng kiếm tiền mà không có mạng tiêu”.
Lý Dục Thần nhìn thoáng qua Quản gia Lạc, sau đó lại nhìn bà Lâm, cất tiếng hỏi: “Đây là đang uy hiếp tôi à?”
“Có thể xem là thế”, bà Lâm lạnh nhạt nói, coi như thầm chấp thuận lời của Quản gia Lạc.
Chương 3: Cao thủ Hoá Kình
“Thưa bác, bác làm như vậy có thể sẽ hối hận đấy ạ”.
“Hối hận?” Bà Lâm cười: “Ha ha, tôi cũng muốn xem xem cậu làm sao để tôi hối hận”.
Lý Dục Thần đứng dậy, lấy tờ giấy ố vàng trong túi ra rồi trải phẳng phiu lên mặt bàn.
Trong mắt bà Lâm bắn ra một tia sáng: “Thế này mới đúng, người trẻ tuổi cần phải biết phép tắc, biết chừng mực, có nhiều thứ đã được định sẵn rằng không thuộc về cậu, nhưng tiền bạc là thứ có thể chân chính thay đổi số phận của cậu”.
Bà ta đang định đưa tay cầm lấy, nhưng Lý Dục Thần lại đè một tay lên tờ giấy.
“Bác có biết hôm nay cháu đến để làm gì không?”
“Cháu luôn cho rằng con người ta phải nắm giữ số phận trong tay chính mình chứ không thể bị người khác điều khiển, kể cả ông nội cháu cũng không thể quyết định chuyện hôn nhân của cháu. Chính vì lý do đó nên hôm nay cháu đến để từ hôn”.
Bà Lâm ngây ra, sau đó lập tức cười khinh miệt, người trẻ tuổi thích sĩ diện, muốn giải vây cho mình, bà ta có thể hiểu mà.
Lý Dục Thần gấp tờ giấy lại, động tác nhẹ nhàng và chậm chạp, gấp gọn gàng rồi bỏ vào trong túi.
“Nhưng bây giờ cháu không muốn từ hôn nữa. Nếu bên bác muốn từ hôn, hãy bảo Lâm Thượng Nghĩa tới nói chuyện với cháu”.
Bà Lâm và Quản gia Lạc bỗng chốc thay đổi nét mặt: “Lý Dục Thần, cậu có biết mình đang làm gì không hả?”
Nhưng anh lại phớt lờ họ, quay lưng bỏ đi mà chẳng thèm ngoái đầu lại lấy một lần.
Nhìn bóng lưng Lý Dục Thần rời đi, bà Lâm tức giận đến mức run rẩy. Bà ta loáng thoáng nhận ra rằng có thể mình đã phạm một sai lầm lớn.
“Bà chủ, có cần ngăn cậu ta lại không ạ?”, Quản gia Lạc hỏi.
Bà Lâm khoát tay: “Đừng làm ầm ĩ trong nhà, chuyện này không thể để cho ông cụ biết”.
“Ông cụ sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này thật sao?”
“Ông cụ trọng chữ tín hơn cả tính mạng của mình, nếu ông ấy biết Lý Dục Thần đã đến thì nhất định sẽ ép Mộng Đình kết hôn với cậu ta. Tôi sẽ không cho phép con gái mình lấy một tên ăn mày nghèo kiết xác, không bao giờ!”, bà Lâm nghiến răng nói.
“Bà chủ, có cần…”, Quản gia Lạc ra dấu bằng tay: “Tôi tìm người giải quyết thằng nhóc này nhé?”
Sau một lúc im lặng, bà Lâm đáp: “Đừng để có người chết, dạy cho cậu ta một bài học rồi đuổi ra khỏi thành phố Hòa là được. Điều quan trọng nhất là phải lấy tờ giấy đính hôn mà ông cụ tự tay viết về đây”.
Bà ta mệt mỏi đứng lên, đang đi về phía cầu thang thì bỗng quay đầu lại, dặn: “À đúng rồi, đưa hai triệu đó cho cậu ta, tôi đã hứa rồi, không thể để người ta nói nhà họ Lâm chúng ta keo kiệt, bảo cậu ta đừng đặt chân vào thành phố Hòa một bước nữa”.
“Bà chủ yên tâm, tôi sẽ đi làm ngay”, Quản gia Lạc nhìn vali tiền mặt trên bàn, trong mắt lộ ra vẻ tham lam, lẩm bẩm: “Cậu ta sẽ không còn xuất hiện ở thành phố Hòa nữa…”
…
Lý Dục Thần ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm, sau đó đi thẳng đến hồ Linh Sơn nằm ở vùng ngoại ô phía tây, mộ của ông nội anh được xây ở đây.
Anh lớn lên cùng ông nội, sống trong một ngôi nhà cũ ở vùng ngoại ô phía tây, mưu sinh bằng cách đi nhặt đồng nát. Năm anh bảy tuổi, ông nội đột ngột qua đời, bởi vì không có tiền trả phí chôn cất, anh đành phải lén lút chôn hài cốt của ông nội trên một bãi đất hoang bên hồ Linh Sơn, chỉ có nơi này là không ai quản lý, không ai đòi tiền của họ.
Hồ Linh Sơn rất rộng, không thể nhìn thấy bên kia bờ. Anh đi tới bãi đất hoang nơi chôn cất ông nội. Từ đây nhìn xuống, mặt hồ bốc hơi nước nghi ngút, trông cứ như chốn bồng lai tiên cảnh vậy.
Giữa đám cỏ lau trên bãi đất hoang có người đang câu cá, dây câu rất dài, gần như không thể nhìn thấy phao.
Khi đi ngang qua người nọ, Lý Dục Thần lập tức phát hiện đây không phải người thường, cũng chẳng phải đang câu cá thật.
Người này đang vận chân khí, hơi nóng toả ra từ trên người ông ấy, cùng lúc đó linh khí từ khắp bốn phía quanh hồ cũng đang hội tụ vào trên người ông ấy.
Đây là một cao thủ, võ công ít nhất cũng đã Hoá Kình, có điều trên người ông ấy rõ ràng có nội thương rất nghiêm trọng, ông ấy đang dùng linh khí ở hồ này để trị thương.
Lý Dục Thần không ngờ vừa đến thành phố Hòa đã gặp được cao thủ Hoá Kình, võ công có thể đạt tới Hoá Kình cũng rất hiếm thấy ở nhân gian. Hiển nhiên ở trong mắt đệ tử Thiên Đô, đây chưa phải là gì cả.
Sau Hoá Kình sẽ là Tông Sư, sau đấy mới có tư cách bước lên con đường Thiên Đô, mà số lượng người có thể lên đến đỉnh Thiên Đô thì vô cùng ít.
Đỉnh Thiên Đô, Vạn Tiên Môn, tổ tiên được tất cả các Tiên Môn trong thiên hạ tôn kính. Trong cuộc đại chiến giữa tiên và ma năm xưa, mười vạn kiếm tiên đã bày bố trận Tiên Kiếm tại đỉnh Thiên Đô, đối đầu với thiên ma ngoại vực và bảo vệ hoà bình của nhân gian.
Đây mới là nơi cao nhất trong thiên hạ, làm sao người thường có thể đến được?
Mà Lý Dục Thần đã lên đỉnh Thiên Đô từ năm bảy tuổi.
Anh không có hứng thú với người đang câu cá bên hồ, vội vàng đi ngang qua, tới chỗ mộ của ông nội mình rồi quỳ xuống.
Đã hơn mười năm trôi qua, nhớ lại chuyện hồi nhỏ, anh không cầm được bùi ngùi xúc động, khuôn mặt hiền từ của ông nội hiển hiện trước mắt anh. Lý Dục Thần đắm chìm vào những cảm xúc này, khóc lóc nói: “Ông nội, đứa cháu bất hiếu về thăm ông rồi này!”
Từng tiếng khóc than bay đi theo gió, xuyên qua bụi cỏ lau, nghẹn ngào quanh quẩn trên mặt hồ bao la.
Anh quỳ trước mộ một lúc rất lâu, kể lại tất cả mọi chuyện khi theo Vân Dương Tử tu hành trên đỉnh Thiên Đô trong thầm lặng, cuối cùng nói đến hôn ước của nhà họ Lâm, rồi lại cầu xin ông nội tha thứ.
“Người nhà họ Lâm quá kiêu căng, kiểu gì cháu cũng phải cho họ một bài học, có điều ông nội yên tâm nhé, cháu biết ông và ông cụ Lâm rất thân nhau, không thì đã chẳng có hôn ước ấy. Bất kể kết quả ra sao, cháu vẫn sẽ trả ơn cho ông ấy thôi”.
Lúc này có năm bóng người lén lút xuất hiện trên bãi đất hoang, họ nhanh chóng tiếp cận Lý Dục Thần.
Một gã to con trong số đó chỉ vào Lý Dục Thần: “Là cậu ta đúng không?”
Một người khác trả lời: “Đúng vậy, đại ca, cậu ta đi ra từ trong nhà họ Lâm, em theo dõi sát sao lắm”.
Gã to con đến gần ngôi mộ để quan sát Lý Dục Thần kĩ hơn: “Đạo sĩ mặc đồ vải lanh, chắc không sai đâu. Các anh em, hành động bí mật một chút, ông Lạc bảo xử được thằng nhóc này, mỗi người chúng ta sẽ được một trăm nghìn”.
Lý Dục Thần đã sớm biết có người theo dõi mình, nhưng anh không thèm quan tâm, bọn chúng chỉ là lũ sâu kiến trong mắt anh thôi.
Khi nghe người nọ nhắc tới “ông Lạc”, anh nhíu mày, dập đầu ba cái trước mộ rồi đứng dậy nhìn người vừa đến.
“Nhóc con, mày chọn chỗ hay thật đó, giết mày rồi chôn tại đây luôn, đỡ khỏi phải đi vứt xác”.
“Đừng trách bọn tao, bọn tao cũng chỉ nhận tiền giải hoạ cho người khác thôi, muốn trách thì trách số phận mày không tốt, đắc tội phải người không nên đắc tội”.
Chương 4: Ra tay tương trợ
Gã to con giơ con dao trong tay lên, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Lý Dục Thần còn chưa làm gì, một sợi dây câu đã bất chợt bay lên từ trong bụi cỏ lau, vụt ra xa mấy chục mét, quất thẳng vào cổ tay của gã to con.
Gã ta hét thảm một tiếng, con dao nhọn hoắt rơi xuống đất.
Sợi dây câu vẫn chưa dừng lại, tiếp tục đổi hướng ngay giữa không trung, lần lượt xuyên qua cổ tay của bốn người còn lại. Bọn chúng và gã to con đều la hét vô cùng thảm thiết.
Ngay sau đó năm người còn lại bay vút lên trời như diều giấy, rồi lại nặng nề rơi xuống đất.
Sợi dây câu mảnh không thể nhìn thấy, họ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ sợ hãi nhìn Lý Dục Thần như thể nhìn thấy yêu quái.
Họ không nhìn thấy dây, nhưng nó lại không thể thoát khỏi mắt của Lý Dục Thần. Dưới ánh nắng, sợi dây câu mảnh phát ra ánh sáng trắng, xuyên qua khe hở giữa xương cổ tay và xương cẳng tay của năm người từ khoảng cách xa hàng chục mét một cách chuẩn xác. Với khả năng phóng thích nội lực này cho thấy người nọ hiểu biết rất sâu về tinh hoa của võ đạo.
Lý Dục Thần biết là ông lão câu cá bên hồ ra tay, nhưng anh không cần cảm ơn gì cả, thế nên chỉ nhìn lướt qua rồi bước về phía gã to con đang nằm dưới đất kêu gào.
Thấy Lý Dục Thần tới gần, gã to con cứ như nhìn thấy hung thần ác nghiệt, trong mắt tràn đầy sợ hãi: “Mày, mày muốn làm gì?”
“Nói đi, ai phái tụi mày tới đây?”
“Không, không có ai cả”.
“Không có ai ư?”
Lý Dục Thần ngồi xổm xuống nắm chặt lấy cổ tay gã ta, sợi dây câu còn dính trong thịt, chỉ mới kéo nhẹ đã đau thấu tận tâm can.
Thật ra gã to con không bị thương nặng lắm, chủ yếu là do hoảng sợ, ấy thế mà gã ta không dám chống cự, chỉ đành ra sức xin tha.
“Là, là ông Lạc”.
“Ông Lạc nào?”
“Lạc Minh Sa, quản gia của nhà họ Lâm ạ”.
Đúng là Quản gia Lạc rồi! Một luồng sát khí xẹt qua trong mắt Lý Dục Thần.
Anh và lão già họ Lạc đó không thù không oán, sao ông ta có thể ra tay tàn nhẫn như thế được, chắc là do bà Lâm ra lệnh.
Bà ta không muốn cho anh làm con rể đến thế ư? Lại còn không ngần ngại muốn lấy mạng anh.
Lý Dục Thần vừa mới thề trước mộ của ông nội rằng sẽ trả ơn cho ông cụ Lâm, bây giờ xảy ra chuyện này, ân oán triệt tiêu với nhau, không ai còn nợ ai nữa.
Anh nghĩ đến mây đen trên trời tại khu vực biệt thự nhà họ Lâm, vốn dĩ còn định đi nhắc nhở một tiếng, thậm chí còn có thể giúp họ phá giải thuật này, giờ thì xem ra không cần nữa, cứ để cho họ tự giải quyết đi.
Gã to con cũng cảm nhận được sát khí trên người Lý Dục Thần, gã ta càng sợ hãi hơn, cứ liên tục xin tha.
“Chàng trai, nếu được thì hãy tha cho họ đi”, ông lão câu cá bên hồ bước ra từ trong bụi cỏ lau: “Họ bị dây câu của tôi đâm trúng huyệt nội quan, sau này bàn tay này không thể cầm dao được nữa, hãy thả họ đi đi”.
Lý Dục Thần cũng không muốn giết người trước mộ của ông nội mình, nhưng loại người này chỉ bị thương một bàn tay thì hời quá, một khi thả đi, gã ta sẽ chỉ làm hại nhiều người hơn thôi.
Anh bèn lặng lẽ ra tay với những người đó, họ nhất định sẽ bị bệnh rất nặng trong vòng bảy ngày. Nếu như có thể tỉnh ngộ trong thời gian bệnh, từ đó tu tâm dưỡng tính, tích đức làm việc thiện, bệnh tình sẽ có chuyển biến tốt. Còn nếu vẫn muốn làm việc xấu, ác khí ở ngực và gan chưa được loại bỏ, dù có sống cũng chỉ là một kẻ tàn phế.
“Biến đi!”
Lý Dục Thần nhìn những người này ngã lộn nhào rời khỏi bãi đất hoang, sau đó mới ôm quyền với ông lão: “Cảm ơn bác đã ra tay giúp đỡ”.
Ông lão quan sát Lý Dục Thần từ trên xuống dưới mấy lần: “Có thể phát hiện do tôi ra tay, cậu cũng không đơn giản đâu”.
Lý Dục Thần chỉ cười chứ không đáp.
“Chàng trai trẻ, cậu có biết vì sao tôi lại giúp cậu không?”, ông lão nhìn thoáng qua ngôi mộ kia: “Thời nay người hiếu thảo không nhiều lắm, nhất là những người khác thế hệ. Mặc dù lúc nãy cậu không khóc, nhưng tôi có thể nghe ra được nỗi đau thấu tận tâm can từ trong giọng nói của cậu. Ông nội cậu có được đứa cháu trai như cậu, nếu ông ấy ở dưới suối vàng mà biết thì cũng yên lòng”.
Lý Dục Thần khẽ thở dài: “Là cháu bất hiếu, năm ấy còn chẳng mua nổi một chỗ trong nghĩa trang, chỉ có thể chôn cất ông nội ở đây”.
Ông lão ngây người: “Chứ đây không phải nơi xây mộ mà cậu đã dày công lựa chọn à?”
Lý Dục Thần lắc đầu: “Không dối gạt bác, hồi nhỏ cháu và ông nội sống nương tựa lẫn nhau, sống bằng nghề nhặt đồng nát. Lúc ông nội qua đời, cháu mới bảy tuổi, đừng nói là mộ, ngay cả chi phí hoả táng cháu còn chẳng có, chỉ có thể chôn lén ông nội ở bãi đất hoang này thôi”.
Ông lão bỗng cười phá lên: “Cậu đã chọn được một nơi có phong thuỷ tốt lắm đó! Nơi đây hội tụ linh khí từ mọi nơi trong phạm vi năm nghìn mét quanh đây, đưa mắt nhìn khắp thành phố Hòa cũng rất khó tìm được khu vực tốt thứ hai mà chưa bị người khác chiếm. Cũng nhờ hai ông cháu cậu làm việc thiện tích đức nên mới được hưởng phúc này”.
Lý Dục Thần mỉm cười, tất nhiên anh biết nơi này có phong thuỷ tốt, nhưng ngày xưa lúc chôn cất ông nội thì anh không biết thật.
Nói xong, ông ấy xoay người đi về chỗ mà mình câu cá, vừa đi vừa nói: “Chàng trai, tôi nhắc nhở cậu một câu nhé, hồ Linh Sơn đang được khai phá với quy mô lớn, bãi đất hoang này cũng sắp biến mất rồi. Cậu lo mà tìm cách di dời ngôi mộ của ông nội cậu nhanh lên đi”.
Lý Dục Thần sửng sốt, chuyện này anh cũng không ngờ.
“Cảm ơn bác đã nhắc ạ”.
Lý Dục Thần không muốn nợ ân tình, khi nãy ông ấy ra tay giúp đỡ, tuy không cần thiết nhưng lại là lòng tốt, bây giờ còn lên tiếng nhắc nhở, ân tình này cần phải trả.
“Bác trai, bác bị thương do lửa mạnh, mạch âm duy bị tổn thương, nếu không chữa trị kịp thời, kéo dài thời gian thì e là sẽ ảnh hưởng đến căn cơ đấy ạ”.
Ông lão chợt khựng lại, định thần, kinh ngạc hỏi: “Cậu biết y thuật à?”
Lý Dục Thần gật đầu: “Cháu có biết một ít”.
“Cậu có thể chữa khỏi vết thương của tôi ư?”
“Có thể thử xem sao”.
Ánh sáng hi vọng le lói trong mắt ông ấy: “Có thể nhìn ra tình hình vết thương của tôi, chắc chắn y thuật sẽ không quá tệ, cậu định chữa bằng cách nào?”
Lý Dục Thần lấy ra một viên đan Tiểu Hoàn: “Bác uống viên thuốc này vào, vận chân khí hai vòng Chu Thiên, sau khi vận xong cháu sẽ châm cứu cho bác”.
Anh đã đem đan Tiểu Hoàn từ trên đỉnh Thiên Đô xuống đây, nó vô cùng quý báu đối với người khác, nhưng đối với Lý Dục Thần thì chẳng là gì cả. Đã thế nguyên liệu cần thiết của đan Tiểu Hoàn cũng có thể tìm được ở nhân gian, cái khó nằm ở cách luyện chế mà thôi.
Ông lão có vẻ hơi do dự, ông ấy có thân phận cao quý, có không biết bao nhiêu người muốn lấy mạng ông. Nếu chàng trai trước mặt này là do kẻ thù phái đến…
Nhưng ông ấy vứt bỏ sự do dự rất nhanh, hạ quyết tâm cười đáp: “Được thôi, vậy cứ thử một lần xem sao”.
Ông ấy nhận lấy đan Tiểu Hoàn rồi uống vào, ngồi khoanh chân tại chỗ, bắt đầu điều động chân khí để luyện vòng Chu Thiên.
Đến Lý Dục Thần cũng phải khâm phục sự quyết đoán của ông lão này, anh rất sẵn lòng kết bạn với một người như vậy.
Chương 5: Ninja của Đông Doanh
Chỉ một lát sau, trên đầu ông lão bốc lên một làn sương trắng tựa như khí nóng sôi trào.
Lúc này, bụi lau đột nhiên khẽ rung, một bóng người bay ra từ bên trong với tốc độ rất nhanh.
Vụt vụt vụt, mấy tia sáng lạnh lẽo bay ra, xông thẳng tới ba huyệt lớn trước ngực ông lão.
Lý Dục Thần đã phát hiện có người trốn trong bụi lau từ lâu, hơi thở che giấu rất kỹ, có điều không liên quan đến anh nên anh cũng chẳng quan tâm.
Bây giờ mới biết thì ra là nhằm vào ông lão, mai phục ở đây muốn đánh lén.
Nhưng thấy người này ra tay cùng lắm cũng chỉ là Ám Kình đỉnh phong, còn không bằng ông lão câu cá, nhưng cách ẩn nấp cũng khá là lợi hại.
Rõ ràng ông lão cũng phát hiện ra người này, ông ta thở ra một hơi liên tục đánh ba chưởng, đánh trúng ám khí bay lên kia.
Những ám khí đó xoay vòng trong không trung rồi bay về trên tay người áo đen.
“Hừ! lại là quỷ đến từ Đông Doanh!”, ông lão đứng lên: “Chàng trai trẻ, cậu mau đi đi, đây là ninja đến từ Đông Doanh, dù võ công yếu ớt nhưng thủ đoạn kỳ quái, gã ta nhằm vào tôi, tôi bị thương không thể chiến đấu được lâu, không thể bảo vệ được cậu”.
Lý Dục Thần hiểu ra, thì ra là nhẫn thuật, chẳng trách lại có thể ẩn núp kỹ như thế.
Nhưng cũng chỉ là ninja, chẳng là gì trong mắt anh cả.
“Ông bác, bác cứ tập trung vận chuyển chân khí, đừng lãng phí hiệu quả của thuốc, người này cứ việc giao cho cháu”.
Anh tiến lên một bước chắn trước mặt ông lão.
Ông lão ngạc nhiên, lo lắng nói: “Cậu nhóc, tôi biết cậu có bản lĩnh đặc biệt, nhưng đây là trận chiến liên quan đến mạng sống, những tên khốn đến từ Đông Doanh này đều là những cỗ máy giết người đấy”.
“Không sao”.
Hai chữ ngắn gọn, nhưng rất mạnh mẽ và tự tin.
“Được, vậy cậu cẩn thận”.
Ông lão chọn tin tưởng Lý Dục Thần, tiếp tục ngồi thiền.
Ninja áo đen đánh hụt cũng không dám tuỳ tiện ra tay nữa. Xét về thực lực gã ta không bằng ông lão, nên vẫn luôn ẩn núp, mãi đến khi ông lão uống thuốc chữa thương mới ra tay.
“Ranh con, tốt nhất cậu đừng nên nhúng tay vào chuyện giữa tôi và ông già Tiền Khôn. Tránh ra, tôi sẽ tha cho cậu một con đường sống”, người áo đen nói tiếng phổ thông bập bẹ.
Lý Dục Thần vẫn đứng yên: “Vậy thì để tôi xem thử nhẫn thuật của Đông Doanh hiện tại đã phát triển đến mức nào rồi”.
Người áo đen nhíu mày, gã ta kiêng dè Tiền Khôn nhưng không hề coi người trẻ tuổi này ra gì cả. Thấy Tiền Khôn đã bắt đầu ngồi thiền thì lập tức xông tới.
“Ranh con tự tìm đường chết!”
Sở trường của nhẫn thuật là thân pháp kỳ quái, di chuyển trong nháy mắt đã đến trước mặt Lý Dục Thần, thanh kiếm trong tay chém ra một đường trắng loá mắt. Gã ta như đã nhìn thấy cảnh tượng đầu của chàng trai rơi xuống đất, máu tươi bắn ra ngoài từ cổ.
Nhưng người áo đen lại thấy chàng trai giơ chân lên, dường như tốc độ chân cũng không nhanh, ít nhất mắt thường của gã ta vẫn có thể thấy rõ quá trình nâng chân lên, ngay cả tàn ảnh cũng không có. Nhưng động tác này vẫn nhanh hơn kiếm của gã ta một chút, vào lúc kiếm quang sắp chạm đến trước cổ chàng trai, chân của chàng trai đã đạp vào bụng gã ta trước.
Gã ta cảm thấy bụng đau đớn, vội vàng lùi về sau rồi ngã mạnh xuống đất.
Gã ta muốn đứng lên, nhưng vừa mới động đậy thì xương trên người đã kêu lên rắc rắc, xương sườn và cột sống cũng đều nứt ra.
Người áo đen vô lực nằm dưới đất, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, trong mắt lộ vẻ căm hận, tuyệt vọng, ủ rũ và sợ hãi, gã ta nhìn chàng trai trẻ trước mắt, khoé miệng còn vương tia máu khẽ giật, nói ra câu cuối cùng trước khi chết:
“Cậu… là… ai?”
Tiền Khôn đột nhiên mở mắt sợ hãi nhìn chàng trai trẻ trước mặt.
Dù ông ấy đang điều động chân khí, nhưng cũng không hề tập trung, đối mặt với ninja của Đông Doanh, sao ông ấy có thể không đề phòng mà trông chờ vào một chàng trai trẻ được.
Một chiêu!
Chỉ bằng một chiêu đã đánh chết ninja Ám Kình hậu kỳ?
Đây là sức mạnh đáng sợ đến mức nào! Đừng nói ông ấy bị thương, dù là giai đoạn mạnh nhất trước khi bị thương thì chắc chắn cũng không làm được.
Chẳng lẽ chàng trai trẻ này đã đến cấp bậc Tông Sư rồi?
Nhưng độ tuổi này của anh…
Nghe nói trên Tông Sư, tiến thêm một bước nữa sẽ đột phá Tiên Thiên, vào Tiên Thiên rồi có thể cải lão hoàn đồng. Chẳng lẽ…
Tiền Khôn không thể nào để mình không có những suy nghĩ đó.
Lý Dục Thần đột nhiên quát to: “Thời gian đan Tiểu Hoàn có hiệu lực là có hạn, bác còn ngây người ra đó làm gì!”
Lúc này Tiền Khôn mới hoàn hồn, vội vàng nhắm mắt điều động chân khí một lần nữa, gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh đi.
Hai tiếng sau Tiền Khôn mới mở mắt ra. Ông ấy cảm thấy thoải mái, tràn đầy sức sống. Từ khi bị thương đến nay, đã rất nhiều năm ông ấy không có cảm giác thế này rồi.
Tiền khôn chắp tay với Lý Dục Thần: “Thưa Tông Sư, không biết cậu tên là gì?”
“Cháu tên Lý Dục Thần, không phải là Tông Sư gì cả”.
“Chẳng lẽ là người trong Đạo Môn?”
“Có thể xem là thế”.
“Thì ra là Đạo trưởng Lý!”
“Chúng cháu không có xuất gia, nên không cần phải gọi đạo trưởng, bác cứ gọi tên cháu là được rồi”.
“Như thế…”
Tiền Khôn thấy Lý Dục Thần nói chuyện tự nhiên như thế thì thầm cảm thán cao nhân đúng là phóng khoáng, hoàn toàn không giống những người kia trên thế gian, tranh giành danh lời, tu luyện võ công cả đời chỉ vì để người khác gọi bọn họ một tiếng “Tông Sư”.
“Vậy tôi sẽ cậy già lên mặt gọi cậu là em Lý, còn cậu gọi tôi một tiếng anh, được chứ?”
“Cũng được”, Lý Dục Thần hờ hững nói: “Bây giờ em sẽ châm cứu cho anh, đả thông mạch âm duy của anh”.
Hai mắt Tiền Khôn sáng lên, ông ấy nói: “Vậy thì phiền em Lý rồi”.
Lý Dục Thần bảo Tiền Khôn ngồi xuống, nhặt dây câu ông ấy dùng để câu cá dưới đất lên: “Em không mang kim theo, mượn dây câu của anh dùng tạm vậy”.
Anh nhẹ bấm ngón tay, dây câu đứt thành từng đoạn, có tổng cộng mười ba đoạn.
Sau đó anh cầm lấy một đoạn trong đó rồi búng nhẹ một cái, dây câu bắn ra như kim, đâm vào huyệt thiên khu của Tiền Khôn. Tiếp theo là đoạn thứ hai, đoạn thứ ba… Chẳng mấy chốc mười ba đoạn dây câu đã đâm vào mười ba huyệt vị tựa như kim, sâu cạn không giống nhau, nhưng phần đuôi vẫn đang liên tục đung đưa.
Tiền Khôn ngây người nhìn cách châm cứu kỳ diệu này.
Khi nãy ông ấy phóng nội lực bắn dây câu ra đâm thủng cổ tay của mấy tên côn đồ trông có vẻ cao siêu, nhưng còn kém xa Lý Dục Thần. Chưa nói đến độ chuẩn xác khi đâm vào huyệt, chỉ nói đến việc dây câu sau khi rời tay vẫn cứng như kim, chân khí bên trong ngưng tụ không tan đi thì đây thật sự là lần đầu ông ấy nhìn thấy.
Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê.
Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình.
Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này.
Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo.
Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp.
Lý Dục Thần đến đây để từ hôn.
Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời.
Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm.
Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày.
Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến.
Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi.
Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn.
Khi về đến nhà ông nội chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.
Trên khuôn mặt nhăn nhúm của ông vẫn còn mang nụ cười, chết trong lồng ngực non trẻ của Lý Dục Thần.
Sau đó anh được Côn Luân tiên nhân Vân Dương Tử đi ngang qua dẫn đến đỉnh Thiên Đô của núi Côn Luân.
Đã mười mấy năm trôi qua, bây giờ anh đã sớm lột xác, chỉ còn thiếu một chút đã có thể bước vào cảnh giới Tiên Thiên, đi theo con đường trường sinh bất tử.
Sư phụ nói nếu bước vào cảnh giới Tiên Thiên ở độ tuổi này thì anh sẽ là người đầu tiên trong năm trăm năm qua.
Nên xuống núi kiếm thêm kinh nghiệm, đến thế gian tìm cơ duyên đột phá Tiên Thiên.
Sư phụ còn nói tiên nhân đều ở trong núi không phải vì trong núi tốt.
Mà là vì thế gian rất hút hồn.
Chuyện đầu tiên khi Lý Dục Thần quay lại thành phố Hoà là đến nhà họ Lâm để từ hôn.
Dù nhà họ Lâm là nhà giàu nhưng anh đường đường là đệ tử của Thiên Đô, Vạn Tiên Môn, sao có thể khom lưng uốn gối ở rể nhà giàu được?
Huống hồ chuyện có hôn ước từ bé này thật sự quá phong kiến cổ hủ.
Đang trong độ tuổi trẻ trung lại bị trói buộc bởi một hôn ước, chờ đợi một người chưa từng gặp mặt, đều không công bằng cho cả đôi bên.
Nên Lý Dục Thần quyết định sẽ từ hôn.
Từ hôn cũng coi như cắt đứt duyên trần, khiến đạo tâm kiên định hơn, nói không chừng sẽ có thể đột phá luôn.
Đương nhiên Lý Dục Thần cũng lo lắng lỡ như người ta không chịu từ hôn thì sao?
Dù sao cũng khiến người ta đợi mười tám năm rồi.
Mười tám năm trước anh không từ chối, bây giờ mười tám năm trôi qua, con gái nhà người ta đã trưởng thành thì anh đột nhiên nói muốn từ hôn, dường như hơi khó ăn nói.
Trên giấy hôn ước có địa chỉ nhà họ Lâm, nhưng chỉ viết là sơn trang Bắc Khê chứ không có địa chỉ cụ thể.
Lý Dục Thần bèn đến hỏi thăm bảo vệ: “Ông anh, trong này có chủ nhà nào họ Lâm không?”
“Họ Lâm?”, bảo vệ quan sát anh từ trên xuống dưới mấy lần: “Anh đến tìm nhà họ Lâm làm gì?”
“Ồ, tôi đến tìm họ hàng”, Lý Dục Thần đáp.
“Họ hàng?”
Trong mắt bảo vệ lộ vẻ khinh bỉ, anh ta đã gặp rất nhiều người nghèo đến đây tìm người thân rồi.
Người trẻ tuổi trước mắt ăn mặc rách rưới, tóc rối bù, đạo sĩ không giống đạo sĩ, ăn mày không giống ăn mày.
“Những người ở đây đều mang họ Lâm, cậu nói thẳng là tìm người nào đi?”
Trong giọng nói của bảo vệ lộ vẻ châm chọc, như đang nói để xem anh quen ai.
“Đều họ Lâm á?”
Lý Dục Thần không khỏi ngạc nhiên, chẳng lẽ đây đều là nhà của nhà họ Lâm?
Từ lâu đã nghe nói nhà họ Lâm giàu có, nhưng không ngờ lại giàu có đến mức này.
“Tôi tìm Lâm Thượng Nghĩa”.
“Đi đi đi!”, bảo vệ đột nhiên trở nên hung dữ, ra vẻ xua đuổi: “Anh cũng chỉ từng nghe đến cái tên này thôi chứ gì, anh có biết ông ấy là ai không? Anh có tư cách gặp ông cụ Lâm à?”
Lý Dục Thần không hề sợ hãi, bình thản nói: “Tôi tên Lý Dục Thần, anh gọi điện thoại cho Lâm Thượng Nghĩa là biết”.
Bảo vệ thấy dáng vẻ bình tĩnh của anh thì hơi lúng túng, nếu thật sự là người thân của ông cụ Lâm thì anh ta thật sự không đắc tội nổi.
Bảo vệ nói một câu “Đợi đấy” rồi xoay người đi đến phòng bảo vệ gọi điện thoại.
Lý Dục Thần nhìn khu biệt thự trước mắt, không khỏi cảm thán đúng là một môi trường tốt, cũng coi như một khu đất phong thuỷ số một số hai thành phố Hoà.
Dù nhìn từa địa điểm được chọn hay bố cục chằng chịt đều có thể biết từng có cao nhân chỉ bảo.
Ấy, đó là cái gì?
Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn thấy trên khu biệt thự có một đám mây đen mỏng như lụa mãi không tan đi.
Lúc này đang vào lúc trời quang, đây rõ ràng không phải một đám mây bình thường. Dù rất nhạt, người thường sẽ không nhận ra điều khác lạ, nhưng làm sao có thể qua được mắt thần của Lý Dục Thần.
Mây đen che đỉnh!
Dường như người nhà này bị ai đó hãm hại.
Có nên cho bọn họ biết không nhỉ?
Lý Dục Thần còn đang suy nghĩ thì cửa mở, một người trung niên khoảng năm mươi tuổi đi ra.
Bảo vệ nhìn thấy người đó thì cúi người gật đầu rồi chạy tới.
“Quản gia Lạc”, anh ta chỉ vào Lý Dục Thần: “Là anh ta”.
Quản gia Lạc quan sát Lý Dục Thần mấy lần, trong mắt mang theo sự nghi ngờ và khinh bỉ.
“Cậu tên là Lý Dục Thần à?”
“Phải”.
“Đi theo tôi”.
Quản gia Lạc không nói thêm gì, dẫn Lý Dục Thần đi vào trong.
Bảo vệ nhìn bóng lưng bọn họ, lắc đầu lẩm bẩm: “Đúng là tốt số, sao mình không có người thân giàu như vậy nhỉ”.
Đi trong biệt thự nhà họ Lâm, Lý Dục Thần càng chắc chắn nhà họ Lâm bị ai đó chú ý.
Bố cục phong thuỷ ở nơi này vẫn không thay đổi, nhưng địa khí lại bị xao động.
Chắc chắn khí vận của nhà họ Lâm sẽ bị ảnh hưởng, có lẽ khoảng thời gian này mọi chuyện đều không thuận lợi.
Anh ngẩng đầu nhìn đám mây đen trên bầu trời.
Quản gia Lạc dẫn anh vào một căn biệt thự bên trong, trong biệt thự trang trí nguy nga lộng lẫy, trên sofa trong phòng khách có một người phụ nữ duyên dáng sang trọng ngồi đấy, bà ta chăm sóc da rất kỹ lưỡng, không thể nhìn ra được dấu vết của năm tháng.
Quản gia Lạc bảo “Bà chủ, đã dẫn người đến” rồi cung kính đứng sang bên cạnh.
Người phụ nữ quan sát Lý Dục Thần mấy lần bằng ánh mắt khá phức tạp, bà ta bưng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, dường như muốn mượn mùi trà đuổi đi xui xẻo do thiếu niên nghèo khổ trước mặt mang đến.
“Cậu là Lý Dục Thần?”, người phụ nữ lạnh nhạt hỏi một câu.
“Phải”.
“Đến từ trong núi à?”
“Phải”.
Lý Dục Thần liên tục đáp hai lần “phải”, thấy người ta cũng không có ý định mời anh ngồi thì bèn đi tới chỗ cái ghế gỗ mang phong cách cổ hiên ngang ngồi xuống.
Chương 2: Đến từ hôn
Anh đến để từ hôn, không phải đến cầu hôn.
Quản gia thoáng sửng sốt, cái ghế kia rất đặc biệt, ngay cả ông ta cũng chưa từng dám ngồi. Ông ta đang định quát mắng thì đã bị người phụ nữ ngăn cản.
“Được rồi, thằng nhóc vừa đi ra từ trong núi nên không biết phép tắc”, người phụ nữ nở nụ cười, nhưng vẻ khinh bỉ trong mắt lại càng rõ ràng hơn.
“Cháu tìm ông cụ Lâm Thượng Nghĩa”, Lý Dục Thần không muốn nói nhảm, muốn nhanh chóng nói rõ với ông cụ rồi đi.
“Ông cụ không phải người cậu muốn gặp là gặp, có chuyện gì thì cứ nói với tôi. Cậu có thể gọi tôi là bà Lâm”, người phụ nữ nói rõ thân phận của mình.
“Nói với bác à?”
Lý Dục Thần hơi khó xử, anh vốn muốn gặp ông cụ Lâm, bây giờ tự nhiên lại đổi thành bà Lâm.
Dựa vào tuổi tác của người phụ nữ này chắc chắn không phải vợ của Lâm Thượng Nghĩa, vậy chỉ có thể là con dâu của ông cụ.
Trước khi hôn ước được huỷ thì người ngồi đối diện vẫn là mẹ vợ tương lai của anh.
Bà Lâm nhìn thấy dáng vẻ đắn đo của anh.
Bà ta cười nói: “Cậu cũng cảm thấy khó xử đúng không?”
Lý Dục Thần gật đầu một cách thành thật: “Đúng là có một chút”.
Bà Lâm càng cười đắc ý hơn: “Cậu cũng cảm thấy ngại nói ra, cảm thấy rất quá đáng đúng không?”
“Phải”, Lý Dục Thần hơi khó hiểu: “Bác biết cháu đến để làm gì sao?”
“Đương nhiên là biết”, bà Lâm khẽ thở dài: “Từ mười tám năm trước, cái tên Lý Dục Thần này đã đâm trong lòng tôi như một cái gai, sao tôi có thể quên được”.
Lý Dục Thần thầm nghĩ lần này phiền phức rồi, xem ra người ta rất coi trọng mối hôn sự này.
“Vậy, à thì, cháu…”, Lý Dục Thần cố gắng chọn lời, muốn giải trừ sự lúng túng có thể xuất hiện tiếp theo.
“Không cần vội”, bà Lâm ngắt lời anh: “Cậu vừa đi ra từ trong núi, tôi nói với cậu tình huống của nhà họ Lâm chúng tôi trước”.
“Nhà họ Lâm truyền thừa hơn một trăm năm, dù là tài sản hay địa vị đều có thể xem là gia tộc số một số hai của thành phố Hoà. Ví dụ như cái ghế cậu đang ngồi, đây là ghế tai quan gỗ hương chạm rồng thời nhà Minh, mấy năm trước phòng đấu giá Gia Đức từng đấu giá một cặp, có giá hai mươi ba triệu”.
Bà Lâm thoáng dừng lại, cố ý nhìn thoáng qua Lý Dục Thần, nhưng thấy Lý Dục Thần không hề có vẻ kinh ngạc thì hơi thất vọng.
“Cái ghế này chuyên để gia chủ nhà họ Lâm ngồi, trong biết bao năm qua, cậu là ‘người ngoài’ đầu tiên ngồi lên cái ghế này đấy”.
Bà ta cố ý nhấn mạnh hơn chữ “người ngoài” một chút, nhắc nhở thân phận của Lý Dục Thần.
“Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Lý Dục Thần gật đầu: “Hiểu, nhà họ Lâm các người rất giàu có”.
Quản gia Lạc đứng sau lưng bà Lâm suýt thì cười thành tiếng, đừng nói tên này bị ngu nhé?
Bà Lâm hơi sững sờ, bà ta không cảm thấy Lý Dục Thần là một kẻ ngu, có thể chỉ là giả ngu mà thôi.
Biết bao nhiêu cậu chủ nhà giàu muốn ở rể nhà họ Lâm để cậy thế, giả ngốc một lúc cũng có mất gì đâu.
Đây mới chính là người thông minh.
“Vậy tôi sẽ nói rõ hơn nhé”.
Bà Lâm cao giọng, khiến giọng nói trở nên chói tai hơn rất nhiều.
“Gia tộc như nhà họ Lâm qua các đời thông gia đều chú trọng môn đăng hộ đối. Ví dụ như tôi, nhà mẹ đẻ của tôi họ Nghiêm, đến từ thành phố Mai, nhà họ Nghiêm chúng tôi cũng là gia tộc số một số hai ở thành phố Mai. Môn đăng hộ đối, hai nhà có thể giúp đỡ nhau trong chuyện làm ăn, vợ chồng mới có chung tiếng nói và mục tiêu”.
“Ý của bác là…”, Lý Dục Thần nghe một lúc thì thấy sai sai.
“Ý tôi là nhà họ Lâm không thể gả con gái cho một người nghèo không có thân phận được”, bà Lâm nói chuyện rất dứt khoát, không cho phép phản bác: “Dù là ở rể cũng không được”.
Lý Dục Thần chợt cảm thấy buồn cười.
Anh đến để từ hôn mà.
Nhưng trông có vẻ là bị người ta từ hôn thì đúng hơn.
Nhưng dù từ hôn hay bị từ hôn thì kết quả đều giống nhau, như thế cũng bớt được không ít việc.
Có điều thái độ của bà Lâm này thật quá kiêu căng.
“Thưa bác, bác có thể đại diện cho ông cụ Lâm không?”
Lý Dục Thần muốn làm rõ điều này, nếu không việc từ hôn không giải quyết triệt để, duyên trần khó đứt, tương lai sẽ còn khá phiền phức.
Rõ ràng bà Lâm hiểu lầm ý anh, bà ta tỏ vẻ châm chọc: “Cậu đúng là mặt dày, năm đó ông cụ nhà chúng tôi say nên mới viết ra giấy hôn ước, đó chỉ là lời nói đùa sau khi uống rượu, không thể xem là thật được. Đương nhiên tôi biết để cậu đi như thế cũng có vẻ nhà họ Lâm chúng tôi không có phong độ. Thế này đi, cậu để giấy hôn ước lại, tôi cho cậu hai triệu, số tiền này đủ để cậu sống yên ổn nửa đời sau”.
Bà Lâm giơ tay ra hiệu, Quản gia Lạc cầm một vali ra, đặt xuống bàn uống trà rồi bật mở, bên trong là tiền được xếp ngay ngắn.
Lý Dục Thần chợt cảm thấy buồn cười.
Anh vất vả chạy đến đây chỉ vì hai triệu à?
Nếu hôm nay đồng ý, chuyện này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bị Tiên Môn trong thiên hạ cười nhạo. Đường đường là đệ tử của Thiên Đô, dưới Vạn Tiên Môn mà chỉ đáng giá hai triệu?
Ông cụ Lâm không ra mặt, không biết ý ông cụ thế nào, bà Lâm lại lấy tiền ra đập người.
Vốn dĩ từ hôn là để cắt đứt duyên trần, bây giờ lại trở nên càng cắt càng không hết.
“Hai triệu à…” Lý Dục Thần vỗ nhẹ cái ghế có giá trị hơn hai trăm triệu mà anh đang ngồi: “Nhà họ Lâm thật đúng là giàu có!”
Bà Lâm cho rằng anh chê ít, bà ta cười khẩy: “Trong nhà không có nhiều tiền mặt, nếu cậu chê ít tôi có thể viết cho cậu chi phiếu ba triệu, tổng cộng là năm triệu được chứ?”
Lý Dục Thần lắc đầu, tỏ vẻ không dao động.
Bà Lâm hơi cau mày: “Mười triệu”.
Lý Dục Thần vẫn không nói gì.
Quản gia Lạc nổi giận: “Nhóc con đừng không biết điều, con người có lòng tham không đáy cẩn thận có mạng kiếm tiền mà không có mạng tiêu”.
Lý Dục Thần nhìn thoáng qua Quản gia Lạc, sau đó lại nhìn bà Lâm, cất tiếng hỏi: “Đây là đang uy hiếp tôi à?”
“Có thể xem là thế”, bà Lâm lạnh nhạt nói, coi như thầm chấp thuận lời của Quản gia Lạc.
Chương 3: Cao thủ Hoá Kình
“Thưa bác, bác làm như vậy có thể sẽ hối hận đấy ạ”.
“Hối hận?” Bà Lâm cười: “Ha ha, tôi cũng muốn xem xem cậu làm sao để tôi hối hận”.
Lý Dục Thần đứng dậy, lấy tờ giấy ố vàng trong túi ra rồi trải phẳng phiu lên mặt bàn.
Trong mắt bà Lâm bắn ra một tia sáng: “Thế này mới đúng, người trẻ tuổi cần phải biết phép tắc, biết chừng mực, có nhiều thứ đã được định sẵn rằng không thuộc về cậu, nhưng tiền bạc là thứ có thể chân chính thay đổi số phận của cậu”.
Bà ta đang định đưa tay cầm lấy, nhưng Lý Dục Thần lại đè một tay lên tờ giấy.
“Bác có biết hôm nay cháu đến để làm gì không?”
“Cháu luôn cho rằng con người ta phải nắm giữ số phận trong tay chính mình chứ không thể bị người khác điều khiển, kể cả ông nội cháu cũng không thể quyết định chuyện hôn nhân của cháu. Chính vì lý do đó nên hôm nay cháu đến để từ hôn”.
Bà Lâm ngây ra, sau đó lập tức cười khinh miệt, người trẻ tuổi thích sĩ diện, muốn giải vây cho mình, bà ta có thể hiểu mà.
Lý Dục Thần gấp tờ giấy lại, động tác nhẹ nhàng và chậm chạp, gấp gọn gàng rồi bỏ vào trong túi.
“Nhưng bây giờ cháu không muốn từ hôn nữa. Nếu bên bác muốn từ hôn, hãy bảo Lâm Thượng Nghĩa tới nói chuyện với cháu”.
Bà Lâm và Quản gia Lạc bỗng chốc thay đổi nét mặt: “Lý Dục Thần, cậu có biết mình đang làm gì không hả?”
Nhưng anh lại phớt lờ họ, quay lưng bỏ đi mà chẳng thèm ngoái đầu lại lấy một lần.
Nhìn bóng lưng Lý Dục Thần rời đi, bà Lâm tức giận đến mức run rẩy. Bà ta loáng thoáng nhận ra rằng có thể mình đã phạm một sai lầm lớn.
“Bà chủ, có cần ngăn cậu ta lại không ạ?”, Quản gia Lạc hỏi.
Bà Lâm khoát tay: “Đừng làm ầm ĩ trong nhà, chuyện này không thể để cho ông cụ biết”.
“Ông cụ sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này thật sao?”
“Ông cụ trọng chữ tín hơn cả tính mạng của mình, nếu ông ấy biết Lý Dục Thần đã đến thì nhất định sẽ ép Mộng Đình kết hôn với cậu ta. Tôi sẽ không cho phép con gái mình lấy một tên ăn mày nghèo kiết xác, không bao giờ!”, bà Lâm nghiến răng nói.
“Bà chủ, có cần…”, Quản gia Lạc ra dấu bằng tay: “Tôi tìm người giải quyết thằng nhóc này nhé?”
Sau một lúc im lặng, bà Lâm đáp: “Đừng để có người chết, dạy cho cậu ta một bài học rồi đuổi ra khỏi thành phố Hòa là được. Điều quan trọng nhất là phải lấy tờ giấy đính hôn mà ông cụ tự tay viết về đây”.
Bà ta mệt mỏi đứng lên, đang đi về phía cầu thang thì bỗng quay đầu lại, dặn: “À đúng rồi, đưa hai triệu đó cho cậu ta, tôi đã hứa rồi, không thể để người ta nói nhà họ Lâm chúng ta keo kiệt, bảo cậu ta đừng đặt chân vào thành phố Hòa một bước nữa”.
“Bà chủ yên tâm, tôi sẽ đi làm ngay”, Quản gia Lạc nhìn vali tiền mặt trên bàn, trong mắt lộ ra vẻ tham lam, lẩm bẩm: “Cậu ta sẽ không còn xuất hiện ở thành phố Hòa nữa…”
…
Lý Dục Thần ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm, sau đó đi thẳng đến hồ Linh Sơn nằm ở vùng ngoại ô phía tây, mộ của ông nội anh được xây ở đây.
Anh lớn lên cùng ông nội, sống trong một ngôi nhà cũ ở vùng ngoại ô phía tây, mưu sinh bằng cách đi nhặt đồng nát. Năm anh bảy tuổi, ông nội đột ngột qua đời, bởi vì không có tiền trả phí chôn cất, anh đành phải lén lút chôn hài cốt của ông nội trên một bãi đất hoang bên hồ Linh Sơn, chỉ có nơi này là không ai quản lý, không ai đòi tiền của họ.
Hồ Linh Sơn rất rộng, không thể nhìn thấy bên kia bờ. Anh đi tới bãi đất hoang nơi chôn cất ông nội. Từ đây nhìn xuống, mặt hồ bốc hơi nước nghi ngút, trông cứ như chốn bồng lai tiên cảnh vậy.
Giữa đám cỏ lau trên bãi đất hoang có người đang câu cá, dây câu rất dài, gần như không thể nhìn thấy phao.
Khi đi ngang qua người nọ, Lý Dục Thần lập tức phát hiện đây không phải người thường, cũng chẳng phải đang câu cá thật.
Người này đang vận chân khí, hơi nóng toả ra từ trên người ông ấy, cùng lúc đó linh khí từ khắp bốn phía quanh hồ cũng đang hội tụ vào trên người ông ấy.
Đây là một cao thủ, võ công ít nhất cũng đã Hoá Kình, có điều trên người ông ấy rõ ràng có nội thương rất nghiêm trọng, ông ấy đang dùng linh khí ở hồ này để trị thương.
Lý Dục Thần không ngờ vừa đến thành phố Hòa đã gặp được cao thủ Hoá Kình, võ công có thể đạt tới Hoá Kình cũng rất hiếm thấy ở nhân gian. Hiển nhiên ở trong mắt đệ tử Thiên Đô, đây chưa phải là gì cả.
Sau Hoá Kình sẽ là Tông Sư, sau đấy mới có tư cách bước lên con đường Thiên Đô, mà số lượng người có thể lên đến đỉnh Thiên Đô thì vô cùng ít.
Đỉnh Thiên Đô, Vạn Tiên Môn, tổ tiên được tất cả các Tiên Môn trong thiên hạ tôn kính. Trong cuộc đại chiến giữa tiên và ma năm xưa, mười vạn kiếm tiên đã bày bố trận Tiên Kiếm tại đỉnh Thiên Đô, đối đầu với thiên ma ngoại vực và bảo vệ hoà bình của nhân gian.
Đây mới là nơi cao nhất trong thiên hạ, làm sao người thường có thể đến được?
Mà Lý Dục Thần đã lên đỉnh Thiên Đô từ năm bảy tuổi.
Anh không có hứng thú với người đang câu cá bên hồ, vội vàng đi ngang qua, tới chỗ mộ của ông nội mình rồi quỳ xuống.
Đã hơn mười năm trôi qua, nhớ lại chuyện hồi nhỏ, anh không cầm được bùi ngùi xúc động, khuôn mặt hiền từ của ông nội hiển hiện trước mắt anh. Lý Dục Thần đắm chìm vào những cảm xúc này, khóc lóc nói: “Ông nội, đứa cháu bất hiếu về thăm ông rồi này!”
Từng tiếng khóc than bay đi theo gió, xuyên qua bụi cỏ lau, nghẹn ngào quanh quẩn trên mặt hồ bao la.
Anh quỳ trước mộ một lúc rất lâu, kể lại tất cả mọi chuyện khi theo Vân Dương Tử tu hành trên đỉnh Thiên Đô trong thầm lặng, cuối cùng nói đến hôn ước của nhà họ Lâm, rồi lại cầu xin ông nội tha thứ.
“Người nhà họ Lâm quá kiêu căng, kiểu gì cháu cũng phải cho họ một bài học, có điều ông nội yên tâm nhé, cháu biết ông và ông cụ Lâm rất thân nhau, không thì đã chẳng có hôn ước ấy. Bất kể kết quả ra sao, cháu vẫn sẽ trả ơn cho ông ấy thôi”.
Lúc này có năm bóng người lén lút xuất hiện trên bãi đất hoang, họ nhanh chóng tiếp cận Lý Dục Thần.
Một gã to con trong số đó chỉ vào Lý Dục Thần: “Là cậu ta đúng không?”
Một người khác trả lời: “Đúng vậy, đại ca, cậu ta đi ra từ trong nhà họ Lâm, em theo dõi sát sao lắm”.
Gã to con đến gần ngôi mộ để quan sát Lý Dục Thần kĩ hơn: “Đạo sĩ mặc đồ vải lanh, chắc không sai đâu. Các anh em, hành động bí mật một chút, ông Lạc bảo xử được thằng nhóc này, mỗi người chúng ta sẽ được một trăm nghìn”.
Lý Dục Thần đã sớm biết có người theo dõi mình, nhưng anh không thèm quan tâm, bọn chúng chỉ là lũ sâu kiến trong mắt anh thôi.
Khi nghe người nọ nhắc tới “ông Lạc”, anh nhíu mày, dập đầu ba cái trước mộ rồi đứng dậy nhìn người vừa đến.
“Nhóc con, mày chọn chỗ hay thật đó, giết mày rồi chôn tại đây luôn, đỡ khỏi phải đi vứt xác”.
“Đừng trách bọn tao, bọn tao cũng chỉ nhận tiền giải hoạ cho người khác thôi, muốn trách thì trách số phận mày không tốt, đắc tội phải người không nên đắc tội”.
Chương 4: Ra tay tương trợ
Gã to con giơ con dao trong tay lên, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Lý Dục Thần còn chưa làm gì, một sợi dây câu đã bất chợt bay lên từ trong bụi cỏ lau, vụt ra xa mấy chục mét, quất thẳng vào cổ tay của gã to con.
Gã ta hét thảm một tiếng, con dao nhọn hoắt rơi xuống đất.
Sợi dây câu vẫn chưa dừng lại, tiếp tục đổi hướng ngay giữa không trung, lần lượt xuyên qua cổ tay của bốn người còn lại. Bọn chúng và gã to con đều la hét vô cùng thảm thiết.
Ngay sau đó năm người còn lại bay vút lên trời như diều giấy, rồi lại nặng nề rơi xuống đất.
Sợi dây câu mảnh không thể nhìn thấy, họ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ sợ hãi nhìn Lý Dục Thần như thể nhìn thấy yêu quái.
Họ không nhìn thấy dây, nhưng nó lại không thể thoát khỏi mắt của Lý Dục Thần. Dưới ánh nắng, sợi dây câu mảnh phát ra ánh sáng trắng, xuyên qua khe hở giữa xương cổ tay và xương cẳng tay của năm người từ khoảng cách xa hàng chục mét một cách chuẩn xác. Với khả năng phóng thích nội lực này cho thấy người nọ hiểu biết rất sâu về tinh hoa của võ đạo.
Lý Dục Thần biết là ông lão câu cá bên hồ ra tay, nhưng anh không cần cảm ơn gì cả, thế nên chỉ nhìn lướt qua rồi bước về phía gã to con đang nằm dưới đất kêu gào.
Thấy Lý Dục Thần tới gần, gã to con cứ như nhìn thấy hung thần ác nghiệt, trong mắt tràn đầy sợ hãi: “Mày, mày muốn làm gì?”
“Nói đi, ai phái tụi mày tới đây?”
“Không, không có ai cả”.
“Không có ai ư?”
Lý Dục Thần ngồi xổm xuống nắm chặt lấy cổ tay gã ta, sợi dây câu còn dính trong thịt, chỉ mới kéo nhẹ đã đau thấu tận tâm can.
Thật ra gã to con không bị thương nặng lắm, chủ yếu là do hoảng sợ, ấy thế mà gã ta không dám chống cự, chỉ đành ra sức xin tha.
“Là, là ông Lạc”.
“Ông Lạc nào?”
“Lạc Minh Sa, quản gia của nhà họ Lâm ạ”.
Đúng là Quản gia Lạc rồi! Một luồng sát khí xẹt qua trong mắt Lý Dục Thần.
Anh và lão già họ Lạc đó không thù không oán, sao ông ta có thể ra tay tàn nhẫn như thế được, chắc là do bà Lâm ra lệnh.
Bà ta không muốn cho anh làm con rể đến thế ư? Lại còn không ngần ngại muốn lấy mạng anh.
Lý Dục Thần vừa mới thề trước mộ của ông nội rằng sẽ trả ơn cho ông cụ Lâm, bây giờ xảy ra chuyện này, ân oán triệt tiêu với nhau, không ai còn nợ ai nữa.
Anh nghĩ đến mây đen trên trời tại khu vực biệt thự nhà họ Lâm, vốn dĩ còn định đi nhắc nhở một tiếng, thậm chí còn có thể giúp họ phá giải thuật này, giờ thì xem ra không cần nữa, cứ để cho họ tự giải quyết đi.
Gã to con cũng cảm nhận được sát khí trên người Lý Dục Thần, gã ta càng sợ hãi hơn, cứ liên tục xin tha.
“Chàng trai, nếu được thì hãy tha cho họ đi”, ông lão câu cá bên hồ bước ra từ trong bụi cỏ lau: “Họ bị dây câu của tôi đâm trúng huyệt nội quan, sau này bàn tay này không thể cầm dao được nữa, hãy thả họ đi đi”.
Lý Dục Thần cũng không muốn giết người trước mộ của ông nội mình, nhưng loại người này chỉ bị thương một bàn tay thì hời quá, một khi thả đi, gã ta sẽ chỉ làm hại nhiều người hơn thôi.
Anh bèn lặng lẽ ra tay với những người đó, họ nhất định sẽ bị bệnh rất nặng trong vòng bảy ngày. Nếu như có thể tỉnh ngộ trong thời gian bệnh, từ đó tu tâm dưỡng tính, tích đức làm việc thiện, bệnh tình sẽ có chuyển biến tốt. Còn nếu vẫn muốn làm việc xấu, ác khí ở ngực và gan chưa được loại bỏ, dù có sống cũng chỉ là một kẻ tàn phế.
“Biến đi!”
Lý Dục Thần nhìn những người này ngã lộn nhào rời khỏi bãi đất hoang, sau đó mới ôm quyền với ông lão: “Cảm ơn bác đã ra tay giúp đỡ”.
Ông lão quan sát Lý Dục Thần từ trên xuống dưới mấy lần: “Có thể phát hiện do tôi ra tay, cậu cũng không đơn giản đâu”.
Lý Dục Thần chỉ cười chứ không đáp.
“Chàng trai trẻ, cậu có biết vì sao tôi lại giúp cậu không?”, ông lão nhìn thoáng qua ngôi mộ kia: “Thời nay người hiếu thảo không nhiều lắm, nhất là những người khác thế hệ. Mặc dù lúc nãy cậu không khóc, nhưng tôi có thể nghe ra được nỗi đau thấu tận tâm can từ trong giọng nói của cậu. Ông nội cậu có được đứa cháu trai như cậu, nếu ông ấy ở dưới suối vàng mà biết thì cũng yên lòng”.
Lý Dục Thần khẽ thở dài: “Là cháu bất hiếu, năm ấy còn chẳng mua nổi một chỗ trong nghĩa trang, chỉ có thể chôn cất ông nội ở đây”.
Ông lão ngây người: “Chứ đây không phải nơi xây mộ mà cậu đã dày công lựa chọn à?”
Lý Dục Thần lắc đầu: “Không dối gạt bác, hồi nhỏ cháu và ông nội sống nương tựa lẫn nhau, sống bằng nghề nhặt đồng nát. Lúc ông nội qua đời, cháu mới bảy tuổi, đừng nói là mộ, ngay cả chi phí hoả táng cháu còn chẳng có, chỉ có thể chôn lén ông nội ở bãi đất hoang này thôi”.
Ông lão bỗng cười phá lên: “Cậu đã chọn được một nơi có phong thuỷ tốt lắm đó! Nơi đây hội tụ linh khí từ mọi nơi trong phạm vi năm nghìn mét quanh đây, đưa mắt nhìn khắp thành phố Hòa cũng rất khó tìm được khu vực tốt thứ hai mà chưa bị người khác chiếm. Cũng nhờ hai ông cháu cậu làm việc thiện tích đức nên mới được hưởng phúc này”.
Lý Dục Thần mỉm cười, tất nhiên anh biết nơi này có phong thuỷ tốt, nhưng ngày xưa lúc chôn cất ông nội thì anh không biết thật.
Nói xong, ông ấy xoay người đi về chỗ mà mình câu cá, vừa đi vừa nói: “Chàng trai, tôi nhắc nhở cậu một câu nhé, hồ Linh Sơn đang được khai phá với quy mô lớn, bãi đất hoang này cũng sắp biến mất rồi. Cậu lo mà tìm cách di dời ngôi mộ của ông nội cậu nhanh lên đi”.
Lý Dục Thần sửng sốt, chuyện này anh cũng không ngờ.
“Cảm ơn bác đã nhắc ạ”.
Lý Dục Thần không muốn nợ ân tình, khi nãy ông ấy ra tay giúp đỡ, tuy không cần thiết nhưng lại là lòng tốt, bây giờ còn lên tiếng nhắc nhở, ân tình này cần phải trả.
“Bác trai, bác bị thương do lửa mạnh, mạch âm duy bị tổn thương, nếu không chữa trị kịp thời, kéo dài thời gian thì e là sẽ ảnh hưởng đến căn cơ đấy ạ”.
Ông lão chợt khựng lại, định thần, kinh ngạc hỏi: “Cậu biết y thuật à?”
Lý Dục Thần gật đầu: “Cháu có biết một ít”.
“Cậu có thể chữa khỏi vết thương của tôi ư?”
“Có thể thử xem sao”.
Ánh sáng hi vọng le lói trong mắt ông ấy: “Có thể nhìn ra tình hình vết thương của tôi, chắc chắn y thuật sẽ không quá tệ, cậu định chữa bằng cách nào?”
Lý Dục Thần lấy ra một viên đan Tiểu Hoàn: “Bác uống viên thuốc này vào, vận chân khí hai vòng Chu Thiên, sau khi vận xong cháu sẽ châm cứu cho bác”.
Anh đã đem đan Tiểu Hoàn từ trên đỉnh Thiên Đô xuống đây, nó vô cùng quý báu đối với người khác, nhưng đối với Lý Dục Thần thì chẳng là gì cả. Đã thế nguyên liệu cần thiết của đan Tiểu Hoàn cũng có thể tìm được ở nhân gian, cái khó nằm ở cách luyện chế mà thôi.
Ông lão có vẻ hơi do dự, ông ấy có thân phận cao quý, có không biết bao nhiêu người muốn lấy mạng ông. Nếu chàng trai trước mặt này là do kẻ thù phái đến…
Nhưng ông ấy vứt bỏ sự do dự rất nhanh, hạ quyết tâm cười đáp: “Được thôi, vậy cứ thử một lần xem sao”.
Ông ấy nhận lấy đan Tiểu Hoàn rồi uống vào, ngồi khoanh chân tại chỗ, bắt đầu điều động chân khí để luyện vòng Chu Thiên.
Đến Lý Dục Thần cũng phải khâm phục sự quyết đoán của ông lão này, anh rất sẵn lòng kết bạn với một người như vậy.
Chương 5: Ninja của Đông Doanh
Chỉ một lát sau, trên đầu ông lão bốc lên một làn sương trắng tựa như khí nóng sôi trào.
Lúc này, bụi lau đột nhiên khẽ rung, một bóng người bay ra từ bên trong với tốc độ rất nhanh.
Vụt vụt vụt, mấy tia sáng lạnh lẽo bay ra, xông thẳng tới ba huyệt lớn trước ngực ông lão.
Lý Dục Thần đã phát hiện có người trốn trong bụi lau từ lâu, hơi thở che giấu rất kỹ, có điều không liên quan đến anh nên anh cũng chẳng quan tâm.
Bây giờ mới biết thì ra là nhằm vào ông lão, mai phục ở đây muốn đánh lén.
Nhưng thấy người này ra tay cùng lắm cũng chỉ là Ám Kình đỉnh phong, còn không bằng ông lão câu cá, nhưng cách ẩn nấp cũng khá là lợi hại.
Rõ ràng ông lão cũng phát hiện ra người này, ông ta thở ra một hơi liên tục đánh ba chưởng, đánh trúng ám khí bay lên kia.
Những ám khí đó xoay vòng trong không trung rồi bay về trên tay người áo đen.
“Hừ! lại là quỷ đến từ Đông Doanh!”, ông lão đứng lên: “Chàng trai trẻ, cậu mau đi đi, đây là ninja đến từ Đông Doanh, dù võ công yếu ớt nhưng thủ đoạn kỳ quái, gã ta nhằm vào tôi, tôi bị thương không thể chiến đấu được lâu, không thể bảo vệ được cậu”.
Lý Dục Thần hiểu ra, thì ra là nhẫn thuật, chẳng trách lại có thể ẩn núp kỹ như thế.
Nhưng cũng chỉ là ninja, chẳng là gì trong mắt anh cả.
“Ông bác, bác cứ tập trung vận chuyển chân khí, đừng lãng phí hiệu quả của thuốc, người này cứ việc giao cho cháu”.
Anh tiến lên một bước chắn trước mặt ông lão.
Ông lão ngạc nhiên, lo lắng nói: “Cậu nhóc, tôi biết cậu có bản lĩnh đặc biệt, nhưng đây là trận chiến liên quan đến mạng sống, những tên khốn đến từ Đông Doanh này đều là những cỗ máy giết người đấy”.
“Không sao”.
Hai chữ ngắn gọn, nhưng rất mạnh mẽ và tự tin.
“Được, vậy cậu cẩn thận”.
Ông lão chọn tin tưởng Lý Dục Thần, tiếp tục ngồi thiền.
Ninja áo đen đánh hụt cũng không dám tuỳ tiện ra tay nữa. Xét về thực lực gã ta không bằng ông lão, nên vẫn luôn ẩn núp, mãi đến khi ông lão uống thuốc chữa thương mới ra tay.
“Ranh con, tốt nhất cậu đừng nên nhúng tay vào chuyện giữa tôi và ông già Tiền Khôn. Tránh ra, tôi sẽ tha cho cậu một con đường sống”, người áo đen nói tiếng phổ thông bập bẹ.
Lý Dục Thần vẫn đứng yên: “Vậy thì để tôi xem thử nhẫn thuật của Đông Doanh hiện tại đã phát triển đến mức nào rồi”.
Người áo đen nhíu mày, gã ta kiêng dè Tiền Khôn nhưng không hề coi người trẻ tuổi này ra gì cả. Thấy Tiền Khôn đã bắt đầu ngồi thiền thì lập tức xông tới.
“Ranh con tự tìm đường chết!”
Sở trường của nhẫn thuật là thân pháp kỳ quái, di chuyển trong nháy mắt đã đến trước mặt Lý Dục Thần, thanh kiếm trong tay chém ra một đường trắng loá mắt. Gã ta như đã nhìn thấy cảnh tượng đầu của chàng trai rơi xuống đất, máu tươi bắn ra ngoài từ cổ.
Nhưng người áo đen lại thấy chàng trai giơ chân lên, dường như tốc độ chân cũng không nhanh, ít nhất mắt thường của gã ta vẫn có thể thấy rõ quá trình nâng chân lên, ngay cả tàn ảnh cũng không có. Nhưng động tác này vẫn nhanh hơn kiếm của gã ta một chút, vào lúc kiếm quang sắp chạm đến trước cổ chàng trai, chân của chàng trai đã đạp vào bụng gã ta trước.
Gã ta cảm thấy bụng đau đớn, vội vàng lùi về sau rồi ngã mạnh xuống đất.
Gã ta muốn đứng lên, nhưng vừa mới động đậy thì xương trên người đã kêu lên rắc rắc, xương sườn và cột sống cũng đều nứt ra.
Người áo đen vô lực nằm dưới đất, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, trong mắt lộ vẻ căm hận, tuyệt vọng, ủ rũ và sợ hãi, gã ta nhìn chàng trai trẻ trước mắt, khoé miệng còn vương tia máu khẽ giật, nói ra câu cuối cùng trước khi chết:
“Cậu… là… ai?”
Tiền Khôn đột nhiên mở mắt sợ hãi nhìn chàng trai trẻ trước mặt.
Dù ông ấy đang điều động chân khí, nhưng cũng không hề tập trung, đối mặt với ninja của Đông Doanh, sao ông ấy có thể không đề phòng mà trông chờ vào một chàng trai trẻ được.
Một chiêu!
Chỉ bằng một chiêu đã đánh chết ninja Ám Kình hậu kỳ?
Đây là sức mạnh đáng sợ đến mức nào! Đừng nói ông ấy bị thương, dù là giai đoạn mạnh nhất trước khi bị thương thì chắc chắn cũng không làm được.
Chẳng lẽ chàng trai trẻ này đã đến cấp bậc Tông Sư rồi?
Nhưng độ tuổi này của anh…
Nghe nói trên Tông Sư, tiến thêm một bước nữa sẽ đột phá Tiên Thiên, vào Tiên Thiên rồi có thể cải lão hoàn đồng. Chẳng lẽ…
Tiền Khôn không thể nào để mình không có những suy nghĩ đó.
Lý Dục Thần đột nhiên quát to: “Thời gian đan Tiểu Hoàn có hiệu lực là có hạn, bác còn ngây người ra đó làm gì!”
Lúc này Tiền Khôn mới hoàn hồn, vội vàng nhắm mắt điều động chân khí một lần nữa, gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh đi.
Hai tiếng sau Tiền Khôn mới mở mắt ra. Ông ấy cảm thấy thoải mái, tràn đầy sức sống. Từ khi bị thương đến nay, đã rất nhiều năm ông ấy không có cảm giác thế này rồi.
Tiền khôn chắp tay với Lý Dục Thần: “Thưa Tông Sư, không biết cậu tên là gì?”
“Cháu tên Lý Dục Thần, không phải là Tông Sư gì cả”.
“Chẳng lẽ là người trong Đạo Môn?”
“Có thể xem là thế”.
“Thì ra là Đạo trưởng Lý!”
“Chúng cháu không có xuất gia, nên không cần phải gọi đạo trưởng, bác cứ gọi tên cháu là được rồi”.
“Như thế…”
Tiền Khôn thấy Lý Dục Thần nói chuyện tự nhiên như thế thì thầm cảm thán cao nhân đúng là phóng khoáng, hoàn toàn không giống những người kia trên thế gian, tranh giành danh lời, tu luyện võ công cả đời chỉ vì để người khác gọi bọn họ một tiếng “Tông Sư”.
“Vậy tôi sẽ cậy già lên mặt gọi cậu là em Lý, còn cậu gọi tôi một tiếng anh, được chứ?”
“Cũng được”, Lý Dục Thần hờ hững nói: “Bây giờ em sẽ châm cứu cho anh, đả thông mạch âm duy của anh”.
Hai mắt Tiền Khôn sáng lên, ông ấy nói: “Vậy thì phiền em Lý rồi”.
Lý Dục Thần bảo Tiền Khôn ngồi xuống, nhặt dây câu ông ấy dùng để câu cá dưới đất lên: “Em không mang kim theo, mượn dây câu của anh dùng tạm vậy”.
Anh nhẹ bấm ngón tay, dây câu đứt thành từng đoạn, có tổng cộng mười ba đoạn.
Sau đó anh cầm lấy một đoạn trong đó rồi búng nhẹ một cái, dây câu bắn ra như kim, đâm vào huyệt thiên khu của Tiền Khôn. Tiếp theo là đoạn thứ hai, đoạn thứ ba… Chẳng mấy chốc mười ba đoạn dây câu đã đâm vào mười ba huyệt vị tựa như kim, sâu cạn không giống nhau, nhưng phần đuôi vẫn đang liên tục đung đưa.
Tiền Khôn ngây người nhìn cách châm cứu kỳ diệu này.
Khi nãy ông ấy phóng nội lực bắn dây câu ra đâm thủng cổ tay của mấy tên côn đồ trông có vẻ cao siêu, nhưng còn kém xa Lý Dục Thần. Chưa nói đến độ chuẩn xác khi đâm vào huyệt, chỉ nói đến việc dây câu sau khi rời tay vẫn cứng như kim, chân khí bên trong ngưng tụ không tan đi thì đây thật sự là lần đầu ông ấy nhìn thấy.
Bình luận facebook