Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 769-771
Chương 769: Cổ phần của Bách Thảo Đường
Nhưng bộ châm này có ý nghĩa đặc biệt đối với nhà họ Bạch. Nó là đồ cung đình ban cho, là vật tượng trưng cho niềm vinh dự của nhà họ Bạch giống như tấm biển Bách Thảo Đường kia vậy.
Cho dù có ra giá bao nhiêu tiền thì Bạch Kính Đình cũng không thể mà cũng không dám bán bộ châm này đi.
Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn cửa Bách Thảo Đường, nói: “Đổi thành mười phần trăm cổ phần của Bách Thảo Đường thì sao?”
“Cái gì?”
Lần này, không chỉ Bạch Kính Đình mà tất cả người nhà họ Bạch đang có mặt ở đây đều lấy làm kinh hãi.
Trong đám đông, mắt ông chủ Hầu lại sáng lên, ông ta âm thầm bật ngón tay cái.
Cao tay! Đúng là cao tay!
Không hổ là con cháu nhà họ Lý!
Ông chủ Hầu đã nhìn ra được dụng ý của Lý Dục Thần.
Nhà họ Lý muốn phục hưng, muốn quật khởi, không phải chỉ dựa vào mấy lời nói suông. Vài tỷ ở trong mắt người bình thường là một con số trên trời nhưng đối với những gia đình giàu có hàng đầu ở kinh thành thì nó chỉ là con bò rụng lông, cây me rụng lá.
Nếu như có thể lấy được mười phần trăm cổ phần của Bách Thảo Đường thì chẳng khác nào trói được nhà họ Bạch lên trên cỗ xe phục hưng nhà họ Lý. Điều này còn có ích hơn năm tỷ nhiều.
Suy nghĩ của Lý Dục Thần không khác ông chủ Hầu đoán là bao.
Hiện tại, căn cơ của tập đoàn Kinh Lý còn bất ổn, cần phải tiếp tục phát triển lớn mạnh hơn nữa ở phương nam. Dù cho Lang Dụ Văn có bản lãnh cỡ nào đi nữa thì cũng không dám lỗ mãng bành trướng ra khu vực phía bắc vào lúc này.
Có cổ phần của Bách Thảo Đường, chẳng khác nào dựa vào thế lực của nhà họ Bạch để bén rễ ở thủ đô.
Nhà họ Bạch đã làm ăn ở thủ đô mấy trăm năm, cho dù có là bốn gia tộc lớn nhất thủ đô cũng không dám xem thương gia đình này.
Đương nhiên, người nhà họ Bạch không ngốc. Muốn đổi năm tỷ lấy một phần mười tài sản của nhà họ Bạch là chuyện không tưởng, cho nên anh chỉ đòi mười phần trăm cổ phần của Bách Thảo Đường.
Tỷ trọng của Bách Thảo Đường trong sản nghiệp của nhà họ Bạch không lớn, chẳng qua vì rất nổi tiếng nên mọi người mới lầm nhà họ Bạch chỉ có mình Bách Thảo Đường. Thực ra, trong tay nhà họ Bạch còn có rất nhiều sản nghiệp khác như xưởng chế thuốc, chuỗi tiệm thuốc, bệnh viện hiện đại, viện dưỡng lão.
“Cậu cho là tôi sẽ đồng ý à?”, Bạch Kính Đình hỏi ngược lại: “Chỉ riêng giá trị thương hiệu Bách Thảo Đường thôi đã hơn năm tỷ rồi”.
“Tôi biết”, Lý Dục Thần nói: “Cho nên tôi chỉ cần cổ phần của căn y quán này và tiệm thuốc. Như vậy, ông cũng sẽ không cần tặng cờ thưởng cho tôi nữa. Bởi vì tôi cũng được coi là một thành viên của Bách Thảo Đường”.
Bạch Kính Đình hơi sững sờ.
Nhớ tới chuyện phải đưa cờ thưởng, ông ta thấy hơi ảo não. Thật sự là quá tự phụ, quên mất lời dạy của tổ tiên, thầy thuốc cần phải khiêm tốn, mình giỏi có người khác giỏi hơn, dẫn đến việc đưa ra tuyên bố quá tuyệt đối.
Thấy Bạch Kính Đình im lặng, Lý Dục Thần lại bổ sung thêm một câu: “Mặt khác, nếu như ông đồng ý, ta sẽ nói cho ông biết vừa rồi tôi đã đâm cây kim châm cuối cùng như thế nào. Tôi cam đoan, tôi mà đã dạy thì chắc chắn ông sẽ học được.”
Bạch Kính Đình do dự.
Đối với một người si mê y thuật từ nhỏ như ông ta thì điều kiện này quá hấp dẫn.
“Kính Đình, cháu đừng nghe cậu ta nói lung tung, cổ phần của Bách Thảo Đường tuyệt đối không thể chia cho ai khác không phải người nhà họ Bạch!”, Bạch Quân Đường nhắc nhở.
Bạch Kính Đình im lặng, không lập tức tỏ thái độ.
Người khác không biết nhưng trong lòng ông ta hiểu rất rõ giá trị của chiếc châm ấy.
Nó không phải chỉ là một châm.
Nếu như học xong, nó có nghĩa là đã nắm giữ được một châm pháp cực kỳ cao thâm.
Đây là điều mà ngay cả bố ông ta, Bạch Cảnh Thiên cũng chưa từng hoàn toàn nắm giữ được.
Đây là thứ có thể truyền lại cho con cháu đời sau, có giá trị hơn vàng bạc, kho báu.
Tuy nếu đường đường là gia chủ nhà họ Bạch đương nhiệm, danh y số một thủ đô mà lại đi học y thuật của một người trẻ tuổi thì thực sự hơi mất mặt.
Nhưng Bạch Kính Đình không phải loại người cổ hủ.
Mặt mũi đáng giá mấy đồng?
Hôm nay đánh cược thua là đã mất mặt rồi, vậy thì còn có thể mất mặt tới đâu được nữa?
Huống chi, ai giỏi hơn thì người đó là thầy, mỗi kỹ năng đều cần phải học tuần tự trước sau, Khổng Tử còn có thể chắp tay nhận một đứa trẻ là thầy thì sao Bạch Kính Đình lại không thể nhận một thanh niên trẻ làm thầy chứ?
Hiện tại, Lý Dục Thần nói không cần trả năm tỷ, không cần tặng cờ thưởng, chỉ cần một phần mười cổ phần của y quán Bách Thảo Đường, còn tặng thêm một bộ châm pháp. Há có thể có kết quả nào tốt hơn thế này được chăng?
Điều duy nhất khiến Bạch Kính Đình băn khoăn là thân phận của Lý Dục Thần – con cháu nhà họ Lý.
Tiếng bố ông ta, Bạch Cảnh Thiên, kêu lên trước khi chết đến nay vẫn còn vang vọng trong đầu Bạch Kính Đình. Đôi mắt chết không nhắm mắt ấy vẫn thường hiện lên trước mắt ông ta.
Mặc dù ông ta không thể chứng minh bố mình bị nhà họ Lý hại chết nhưng chắc chắn là nhà họ Lý không thể thoát khỏi có liên quan.
Nhưng bố ông ta đã mất, nhà họ Lý cũng bị diệt, e là không còn ai biết được chân tướng nữa.
Bạch Kính Đình do dự một lúc lâu, dường như đã hạ quyết tâm, nhìn Lý Dục Thần, nói: “Châm pháp của cậu đúng là rất thần kỳ, tôi thua tâm phục khẩu phục. Có điều, nếu cậu muốn mượn việc dạy châm cho tôi mà mưu toan lấy danh nghĩa là thầy để uy hiếp nhà họ Bạch tôi thì đừng mơ. Bạch Kính Đình tôi có chết cũng không chịu nhục”.
Lý Dục Thần hơi sững sờ, nói: “Tôi không hề có ý định làm thầy của ông. Hơn nữa, tôi chỉ truyền cho ông một châm, dù có là thầy thì cũng chỉ là thầy nhất thời, không phải thầy cả đời. Cho nên ông không cần phải lo lắng”.
Bạch Kính Đình do dự một chút, hỏi: “Cậu thật sự muốn lấy cổ phần của Bách Thảo Đường à?”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Đương nhiên là thật, ông nghĩ tôi là trẻ con nói đùa hay sao?”
Chương 770: Thứ này có thể chữa bệnh được không
“Được, tôi có thể đồng ý với cậu”, Bạch Kính Đình nói: “Có điều đây là chuyện lớn, tôi phải tổ chức hội nghị cổ đông, trưng cầu ý kiến của các cổ đông khác”.
“Đương nhiên là được”.
Lý Dục Thần biết, tuy Bạch Kính Đình là gia chủ nhưng nhà họ Bạch to như vậy không thể chuyện gì cũng do ông ta quyết định được. Cái gọi là hội nghị cổ đông thực chất là cuộc họp gia đình.
Đúng lúc này, một tiếng quát to pha lẫn tức giận vang lên:
“Khoan đã!”
Một người mặc thường phục nhưng búi tóc trên đầu như thể một đạo sĩ đi ra từ trong Bách Thảo Đường.
Lý Dục Thần nhìn thấy cách ăn mặc của đối phương, không cần đoán cũng biết, người này chính là giám viện đương nhiệm của Bạch Vân Quan, Bạch Phương Hưng.
Bạch Quân Đường thấy ông ta tới lập tức mừng rỡ: “Anh ba, cuối cùng anh cũng ra rồi, Kính Đình nó...”
Bạch Phương Hưng ngắt lời ông ta: “Anh đã nghe thấy cả rồi, muốn có cổ phần của Bách Thảo Đường à, tuyệt đối không thể!”
“Chú ba...”, Bạch Kính Đình cung kính chào một tiếng.
Bạch Phương Hưng trừng mắt, cả giận nói: “Hừ, cháu còn biết gọi chú là chú ba à?”
“Sao chú ba lại nói vậy ạ?”
“Bạch Kính Đình! Lẽ nào cháu đã quên bố cháu chết như thế nào rồi ư? Cổ phần của Bách Thảo Đường có thể bán cho người khác nhưng không thể bán cho người nhà họ Lý! Nếu cháu dám tặng cổ phần Bách Thảo Đường cho cậu ta thì đó chính là bất hiếu! Là quên cội nguồn!”
Lời này quá nghiêm khắc. Đối với một gia đình thế gia kế thừa nghề y nhiều đời như nhà họ Bạch thì chữ hiếu là quan trọng nhất.
Sắc mặt Bạch Kính Đình hơi khó coi, ông ta muốn giải thích vài câu, nhưng từ trước đến nay ông ta luôn đôn hậu, không giỏi tự biện bạch cho mình, nhất là ở trước mặt chú ba.
Bạch Phương Hưng là em ruột của Bạch Cảnh Thiên, vì thích đạo thuật nên từ thuở nhỏ, ông ta đã xuất gia ở Bạch Vân Quan. Mặc dù đã xuất gia nhưng ông ta chưa từng cắt đứt liên lạc với nhà họ Bạch. Ông ta song tu cả y và đạo, bất kể là y thuật hay đạo thuật, ông ta đều có thành tựu không nhỏ, địa vị ở nhà họ Bạch gần bằng Bạch Cảnh Thiên.
Sau khi Bạch Cảnh Thiên mất, đương nhiên ông ta trở thành người có địa vị cao nhất trong nhà họ Bạch, là người có tiếng nói có trọng lượng nhất. Nếu không phải ông ta là người của Toàn Chân Môn thì vị trí gia chủ không tới lượt Bạch Kính Đình.
Mỗi khi nhà họ Bạch có chuyện lớn gì là mọi người lại mời Bạch Phương Hưng trở về, nghe thử ý kiến của ông ta. Mỗi khi có chứng bệnh khó chữa, Bạch Kính Đình đều khiêm tốn xin chú ba chỉ dạy.
Cho nên trong giới y khoa ở thủ đô có người nói rằng Bạch Phương Hưng mới thật sự là danh y số một thủ đô, thậm chí có người còn nói rằng, y thuật của ông ta thậm chí đã vượt qua cả Bạch Cảnh Thiên năm xưa. Chẳng qua vì đều là người của nhà họ Bạch, ông ta lại là đạo sĩ Toàn Chân, không tranh danh lợi nên mới nhường danh hiệu số một này cho Bạch Kính Đình.
Bình thường, Bạch Phương Hưng cũng hiền lành, chẳng mấy khi mới thấy ông ta nghiêm khắc như thế này, khiến Bạch Kính Đình nhất thời bối rối cúi đầu xuống, im lặng nghe răn dạy.
Bạch Quân Đường đứng bên cạnh nhìn, trong lòng cảm thán, đều là chú, ông ta là chú năm, người ta là chú ba, tại sao lại khác nhau lớn như vậy chứ?
Lý Dục Thần khẽ nhíu mày.
Rốt cuộc anh cũng hiểu vì sao Bạch Phương Hưng tránh mặt mình. Hóa ra là vì nhà họ Lý và nhà họ Bạch có thù oán, nghe ý của ông ta thì cái chết của Bạch Cảnh Thiên có liên quan tới nhà họ Lý?
Hẳn là nhà họ Bạch cũng tham gia vào chuyện diệt cả nhà họ Lý năm xưa?
Anh phải làm rõ chuyện này.
Bạch Phương Hưng thấy Bạch Kính Đình không phản đối, sắc mặt dịu lại, nói: “Kính Đình, cháu là người đôn hậu, một lòng học y, không biết lòng người hiểm ác trên thế gian. Chuyện ngày hôm nay rõ ràng là một âm mưu. Một bệnh nhân kỳ lạ như vậy chưa chắc mấy năm đã gặp một lần, vậy mà đúng lúc này, tên họ Lý kia cũng xuất hiện, cháu không nghĩ tới chuyện bọn họ thông đồng với nhau ư?”
Bạch Kính Đình nói: “Chú ba, cháu cũng đã nghi ngờ như vậy rồi nhưng vừa rồi cậu ta thi triển châm pháp thực sự rất xuất chúng, chuyện này không thể là giả được”.
Bạch Phương Hưng cười gằn một tiếng: “Hừ, châm pháp gì, chẳng qua là chút trò che mắt mà thôi!”
Bạch Kính Đình sững sờ: “Trò che mắt ư?”
“Kính Đình, cháu là thầy thuốc, không biết thiên hạ có huyền môn kỳ thuật. Những mánh khóe vớ vẩn đó chỉ lừa được những người ngoại đạo như cháu và mọi người thôi. Cháu xem đây”.
Nói rồi, ông ta khẽ vươn tay ra, chiếc hộp đựng kim châm mà trợ thủ của Bạch Kính Đình đang ôm chợt bay lên rồi đáp xuống trong tay Bạch Phương Hưng.
“Hay!”, có người khen một tiếng hay: “Chiêu lấy vật từ xa này hay quá!”
Đám đông vang lên một tràng vỗ tay.
Bạch Phương Hưng hất hộp gỗ lên.
Chiếc hộp lộn vài vòng trên không trung, nắp hộp mở ra, một loạt kim châm rơi ra ngoài.
Khi kim châm sắp rớt xuống đất, Bạch Phương Hưng lại tiện tay tóm chúng lên, kim châm hóa thành một dải hào quang, bắn vào bức tường bao của Bách Thảo Đường.
Kim châm cắm vào tường, chỉ còn để lại đầu kim bé bằng một dấu chấm sáng lên ánh sáng màu vàng dưới ánh mặt trời, rung lên liên tục.
Lúc này, hộp gỗ rơi xuống, Bạch Phương Hưng tiện tay vỗ một cái, hộp gỗ lại bay ra ngoài, trở về tay của trợ thủ của Bạch Kính Đình.
Chiêu này khiến mọi người xung quanh luôn miệng khen hay.
Không nói những chuyện khác, chỉ riêng chuyện cắm những cây kim châm nhỏ này vào bức tường đá dày là người bình thường đã không thể làm được rồi.
Các thầy thuốc đang có mặt ở đây lại càng tán thưởng không ngớt lời. Bởi vì bọn họ nhìn ra những chiếc kim này cắm vào tường, trông thì lộn xộn nhưng thực ra là dọc theo viền ngoài vẽ ra một hình cơ thể người, vị trí của bảy mươi hai cây kim châm vừa hay đâm trúng vào bảy mươi hai huyệt lớn trên cơ thể người.
Chẳng những có thể đâm kim châm vào bức tường đá cứng mà còn ghim trúng vào bảy mươi hai đại huyệt, công phu này quả là Xuất Thần Nhập Hóa.
Sắc mặt của người nhà họ Bạch lộ vẻ tự hào, kể cả Bạch Kính Đình cũng vậy.
“Nhà họ Bạch đúng là lợi hại!”, người vây xem tán thưởng.
Bạch Phương Hưng nghe thấy lời khen của người khác, đang hài lòng ngắm nhìn kiệt tác của mình thì chợt nghe có người hỏi:
“Thứ này có thể chữa bệnh được không?”
Chương 771: Ông chủ Hầu lên tiếng
Người vừa hỏi câu đó chính là Lâm Mộng Đình.
Cô khoác tay Lý Dục Thần, nghiêng người dựa vào người anh, ngẩng đầu nhìn những chiếc kim châm trên tường.
Câu hỏi của cô đã làm hỏng hết bầu không khí sùng bái vừa rồi.
Mọi người như người vừa tỉnh mộng, giật mình hiểu ra, đúng vậy, kim châm cứu là để chữa bệnh, chứ có phải phi tiêu đâu, găm vào tường để làm gì?
Lý Dục Thần không khỏi mỉm cười, câu này của vợ chưa cưới của anh nhìn như tùy ý nhưng sắc thái biểu cảm và thời điểm lên tiếng lại được lựa chọn rất chính xác.
Anh cười nói: “Nếu cái này có thể chữa bệnh thì chị Mai đã là thần y đệ nhất thiên hạ rồi”.
Lâm Mộng Đình gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy. Nếu như để chị Mai ném, chắc chắn sẽ còn chuẩn hơn ông ta”.
Bọn họ đứng nói chuyện với nhau nhưng lại chọc giận người nhà họ Bạch.
Một bác sĩ mặc áo bờ lu trắng đứng bên cạnh Bạch Phương Hưng nói: “Phương pháp châm cứu đã được ghi chép trong sách cổ rồi, không phải là điều gì bí mật, chỗ khó là ở chỗ phải kiểm soát lực. Chú ba có thể đâm cây kim châm nhỏ bé vào bức tường đá, dù độ dài kim châm dài ngắn khác nhau nhưng cây nào cũng đều chỉ vừa khéo lộ ra mỗi phần đuôi, khống chế một lúc bảy mươi hai cây kim, mỗi cây kim là một lực đâm mạnh yếu khác nhau, chứng tỏ công phu điều khiển kim châm đã cực kỳ điêu luyện, có nói là trên đời không ai sánh bằng cũng không đủ”.
Người này bước tới chỗ bức tường, đứng trước những chiếc châm rồi khoa tay múa chân:
“Huống chi vị trí của bảy mươi hai châm này còn vừa khéo tương ứng với vị trí của bảy mươi hai huyệt trên cơ thể người, không sai chút nào. Công phu như vậy mà các người lại nói là không thể dùng để chữa bệnh ư? Cũng chỉ có người không hiểu về y thuật mới nói như vậy mà thôi”.
Nghe người này giải thích như vậy, quần chúng vây xem lập tức cảm thấy Bạch Phương Hưng thật lợi hại.
Bạch Phương Hưng gật đầu hài lòng.
Ông chủ Hầu đứng trong đám đông liếc nhìn Bạch Phương Hưng rồi lại đánh mắt nhìn Lý Dục Thần, trong lòng chợt xuất hiện một suy nghĩ.
Ông ta làm nghề buôn đồ cổ ở Phan Gia Viên mấy chục năm nay cũng coi như là đã tích lũy được một chút tài sản nhưng ở thủ đô thì cùng lắm chỉ có thể coi là hơi giàu một chút mà thôi, nếu so với những gia tộc lớn siêu giàu thì ông ta còn chẳng bằng quả rắm của họ.
Chẳng hạn như nhà họ Bạch, ông ta chỉ quen biết Bạch Quân Đường. Ở trong mắt Bạch Quân Đường thì ông chủ Hầu chính là một người có quầy hàng ở Phan Gia Viên, lúc trong tay ông ta có đồ tốt thì bọn họ còn có thể ngồi xuống uống trà, tán gẫu đôi ba câu, còn bình thường Bạch Quân Đường sẽ chẳng buồn liếc ông ta lấy một cái.
Nhưng ở nhà họ Bạch thì Bạch Quân Đường có là gì chứ!
Còn ở thủ đô thì nhà họ Bạch xếp thứ mấy?
Ông chủ Hầu hiểu rõ trong lòng rằng với địa vị của ông ta, ngay cả Bạch Lão Ngũ nhà họ Bạch ông ta cũng còn không đu bám nổi, nói gì tới nhà họ Vương, nhà họ Tiêu, nhà họ Hà, nhà họ Sở.
Nhưng bây giờ ông ta lại có một cơ hội.
Rõ ràng cậu Lý đây muốn chấn hưng lại nhà họ Lý, hơn nữa trông còn rất có thực lực. Nhưng anh chỉ mới tới thủ đô, không người quen, không bạn bè. Lúc này, nếu như ông ta nương tựa vào anh, giúp anh làm vài việc thì liệu có phải là sẽ trở thành công thần chấn hưng nhà họ Lý hay không?
Dù sao nhà họ Lý cũng từng là gia đình giàu có số một năm nào!
Lỡ như thành công thì sao!
Ông chủ Hầu chợt thấy kích động, bầu máu nóng trong người như sôi trào.
Ông ta mở miệng nói: “Để tôi nói một câu công bằng nhé”.
Ông chủ Hầu đột nhiên đứng ra khiến nhiều người bất ngờ, kể cả Bạch Quân Đường và Lý Dục Thần cũng thấy ngạc nhiên.
Bạch Quân Đường lườm ông ta một cái: “Ông Hầu, ông muốn làm gì?”
Ông chủ Hầu cười hề hề, chắp tay nói: “Thưa Ngũ Gia, không có gì cả, tôi chỉ muốn nói một câu công bằng mà thôi. Chuyện hôm nay đã được tôi chứng kiến từ đầu tới cuối. Ở đây, ngoài đương sự ra thì không có mấy ai nhìn rõ hơn tôi”.
Bạch Quân Đường là một kẻ già đời, trực giác nói cho ông ta biết, e là chuyện mà ông chủ Hầu muốn nói không phải là chuyện gì tốt đẹp, cho nên bất giác muốn ngăn ông ta lại.
“Xưa nay ông chủ Hầu không phải người thích xen vào chuyện của người khác cơ mà, sao hôm nay lại chơi trò chó đi bắt chuột thế này? Nơi này không phải là hội định giá đồ cổ, nếu không thông thạo thì tôi khuyên là chớ nói lung tung. Bữa nào tôi qua tiệm ông mua vài món đồ chơi được không?”
Lời này của Bạch Quân Đường nửa mềm nửa cứng, nửa là uy hiếp, nửa là mua chuộc.
Về mặt lý thuyết, ông ta đã nói như vậy rồi, chắc chắn ông chủ Hầu sẽ thôi. Không nói tới những chuyện khác, chỉ riêng chuyện Bạch Quân Đường đồng ý tới tiệm ông chủ Hầu chọn mua hai món đồ là đã có thể giúp ông ta kiếm được một triệu tám trăm ngàn rồi.
Nhưng ông chủ Hầu lại tỏ thái độ khác thường, chẳng những không lùi lại, còn xông lên chửi: “Ngũ Gia, tôi không phải là chó, nhà họ Bạch cũng không phải chuột. Tôi chỉ là cảm thấy chuyện hôm nay càng ngày càng phức tạp, sợ mọi người không hiểu, nghe nhầm đồn bậy nên muốn nói ra những điều tai nghe mắt thấy mà thôi”.
Bạch Quân Đường sửng sốt, không ngờ ông chủ Hầu lại dám công khai bật lại mình.
“Được, ông nói đi, tôi cũng muốn nghe xem ông sẽ nói lời công bằng gì”.
Ông chủ Hầu lập tức nói: “Cậu Lý đây so y thuật với nhà họ Bạch. Tôi không biết có chuyện gì ẩn sau chuyện này hay không nhưng cuộc so tài đã diễn ra ngay trước mặt mọi người. Kể từ khoảnh khắc bác sĩ Bạch nhận thua ban nãy thì đáng ra chuyện này nên kết thúc rồi mới phải. Ông thấy có đúng không?”
Ông chủ Hầu lại liếc nhìn Bạch Phương Hưng rồi nói tiếp: “Lúc ban đầu, tiền đánh cược là năm tỷ, đây là điều mà cả hai nhà đều chấp nhận, chúng tôi cũng đều nghe thấy. Còn sau đó, cổ phần, châm pháp gì đó là điều khoản kèm theo, hai nhà từ từ thương lượng với nhau là được.Còn hiện tại ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, chuyện thắng thua thế nào mọi người đều nhìn thấy, không cần phải thương lượng nữa, mọi người nói có đúng không?”
Nhưng bộ châm này có ý nghĩa đặc biệt đối với nhà họ Bạch. Nó là đồ cung đình ban cho, là vật tượng trưng cho niềm vinh dự của nhà họ Bạch giống như tấm biển Bách Thảo Đường kia vậy.
Cho dù có ra giá bao nhiêu tiền thì Bạch Kính Đình cũng không thể mà cũng không dám bán bộ châm này đi.
Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn cửa Bách Thảo Đường, nói: “Đổi thành mười phần trăm cổ phần của Bách Thảo Đường thì sao?”
“Cái gì?”
Lần này, không chỉ Bạch Kính Đình mà tất cả người nhà họ Bạch đang có mặt ở đây đều lấy làm kinh hãi.
Trong đám đông, mắt ông chủ Hầu lại sáng lên, ông ta âm thầm bật ngón tay cái.
Cao tay! Đúng là cao tay!
Không hổ là con cháu nhà họ Lý!
Ông chủ Hầu đã nhìn ra được dụng ý của Lý Dục Thần.
Nhà họ Lý muốn phục hưng, muốn quật khởi, không phải chỉ dựa vào mấy lời nói suông. Vài tỷ ở trong mắt người bình thường là một con số trên trời nhưng đối với những gia đình giàu có hàng đầu ở kinh thành thì nó chỉ là con bò rụng lông, cây me rụng lá.
Nếu như có thể lấy được mười phần trăm cổ phần của Bách Thảo Đường thì chẳng khác nào trói được nhà họ Bạch lên trên cỗ xe phục hưng nhà họ Lý. Điều này còn có ích hơn năm tỷ nhiều.
Suy nghĩ của Lý Dục Thần không khác ông chủ Hầu đoán là bao.
Hiện tại, căn cơ của tập đoàn Kinh Lý còn bất ổn, cần phải tiếp tục phát triển lớn mạnh hơn nữa ở phương nam. Dù cho Lang Dụ Văn có bản lãnh cỡ nào đi nữa thì cũng không dám lỗ mãng bành trướng ra khu vực phía bắc vào lúc này.
Có cổ phần của Bách Thảo Đường, chẳng khác nào dựa vào thế lực của nhà họ Bạch để bén rễ ở thủ đô.
Nhà họ Bạch đã làm ăn ở thủ đô mấy trăm năm, cho dù có là bốn gia tộc lớn nhất thủ đô cũng không dám xem thương gia đình này.
Đương nhiên, người nhà họ Bạch không ngốc. Muốn đổi năm tỷ lấy một phần mười tài sản của nhà họ Bạch là chuyện không tưởng, cho nên anh chỉ đòi mười phần trăm cổ phần của Bách Thảo Đường.
Tỷ trọng của Bách Thảo Đường trong sản nghiệp của nhà họ Bạch không lớn, chẳng qua vì rất nổi tiếng nên mọi người mới lầm nhà họ Bạch chỉ có mình Bách Thảo Đường. Thực ra, trong tay nhà họ Bạch còn có rất nhiều sản nghiệp khác như xưởng chế thuốc, chuỗi tiệm thuốc, bệnh viện hiện đại, viện dưỡng lão.
“Cậu cho là tôi sẽ đồng ý à?”, Bạch Kính Đình hỏi ngược lại: “Chỉ riêng giá trị thương hiệu Bách Thảo Đường thôi đã hơn năm tỷ rồi”.
“Tôi biết”, Lý Dục Thần nói: “Cho nên tôi chỉ cần cổ phần của căn y quán này và tiệm thuốc. Như vậy, ông cũng sẽ không cần tặng cờ thưởng cho tôi nữa. Bởi vì tôi cũng được coi là một thành viên của Bách Thảo Đường”.
Bạch Kính Đình hơi sững sờ.
Nhớ tới chuyện phải đưa cờ thưởng, ông ta thấy hơi ảo não. Thật sự là quá tự phụ, quên mất lời dạy của tổ tiên, thầy thuốc cần phải khiêm tốn, mình giỏi có người khác giỏi hơn, dẫn đến việc đưa ra tuyên bố quá tuyệt đối.
Thấy Bạch Kính Đình im lặng, Lý Dục Thần lại bổ sung thêm một câu: “Mặt khác, nếu như ông đồng ý, ta sẽ nói cho ông biết vừa rồi tôi đã đâm cây kim châm cuối cùng như thế nào. Tôi cam đoan, tôi mà đã dạy thì chắc chắn ông sẽ học được.”
Bạch Kính Đình do dự.
Đối với một người si mê y thuật từ nhỏ như ông ta thì điều kiện này quá hấp dẫn.
“Kính Đình, cháu đừng nghe cậu ta nói lung tung, cổ phần của Bách Thảo Đường tuyệt đối không thể chia cho ai khác không phải người nhà họ Bạch!”, Bạch Quân Đường nhắc nhở.
Bạch Kính Đình im lặng, không lập tức tỏ thái độ.
Người khác không biết nhưng trong lòng ông ta hiểu rất rõ giá trị của chiếc châm ấy.
Nó không phải chỉ là một châm.
Nếu như học xong, nó có nghĩa là đã nắm giữ được một châm pháp cực kỳ cao thâm.
Đây là điều mà ngay cả bố ông ta, Bạch Cảnh Thiên cũng chưa từng hoàn toàn nắm giữ được.
Đây là thứ có thể truyền lại cho con cháu đời sau, có giá trị hơn vàng bạc, kho báu.
Tuy nếu đường đường là gia chủ nhà họ Bạch đương nhiệm, danh y số một thủ đô mà lại đi học y thuật của một người trẻ tuổi thì thực sự hơi mất mặt.
Nhưng Bạch Kính Đình không phải loại người cổ hủ.
Mặt mũi đáng giá mấy đồng?
Hôm nay đánh cược thua là đã mất mặt rồi, vậy thì còn có thể mất mặt tới đâu được nữa?
Huống chi, ai giỏi hơn thì người đó là thầy, mỗi kỹ năng đều cần phải học tuần tự trước sau, Khổng Tử còn có thể chắp tay nhận một đứa trẻ là thầy thì sao Bạch Kính Đình lại không thể nhận một thanh niên trẻ làm thầy chứ?
Hiện tại, Lý Dục Thần nói không cần trả năm tỷ, không cần tặng cờ thưởng, chỉ cần một phần mười cổ phần của y quán Bách Thảo Đường, còn tặng thêm một bộ châm pháp. Há có thể có kết quả nào tốt hơn thế này được chăng?
Điều duy nhất khiến Bạch Kính Đình băn khoăn là thân phận của Lý Dục Thần – con cháu nhà họ Lý.
Tiếng bố ông ta, Bạch Cảnh Thiên, kêu lên trước khi chết đến nay vẫn còn vang vọng trong đầu Bạch Kính Đình. Đôi mắt chết không nhắm mắt ấy vẫn thường hiện lên trước mắt ông ta.
Mặc dù ông ta không thể chứng minh bố mình bị nhà họ Lý hại chết nhưng chắc chắn là nhà họ Lý không thể thoát khỏi có liên quan.
Nhưng bố ông ta đã mất, nhà họ Lý cũng bị diệt, e là không còn ai biết được chân tướng nữa.
Bạch Kính Đình do dự một lúc lâu, dường như đã hạ quyết tâm, nhìn Lý Dục Thần, nói: “Châm pháp của cậu đúng là rất thần kỳ, tôi thua tâm phục khẩu phục. Có điều, nếu cậu muốn mượn việc dạy châm cho tôi mà mưu toan lấy danh nghĩa là thầy để uy hiếp nhà họ Bạch tôi thì đừng mơ. Bạch Kính Đình tôi có chết cũng không chịu nhục”.
Lý Dục Thần hơi sững sờ, nói: “Tôi không hề có ý định làm thầy của ông. Hơn nữa, tôi chỉ truyền cho ông một châm, dù có là thầy thì cũng chỉ là thầy nhất thời, không phải thầy cả đời. Cho nên ông không cần phải lo lắng”.
Bạch Kính Đình do dự một chút, hỏi: “Cậu thật sự muốn lấy cổ phần của Bách Thảo Đường à?”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Đương nhiên là thật, ông nghĩ tôi là trẻ con nói đùa hay sao?”
Chương 770: Thứ này có thể chữa bệnh được không
“Được, tôi có thể đồng ý với cậu”, Bạch Kính Đình nói: “Có điều đây là chuyện lớn, tôi phải tổ chức hội nghị cổ đông, trưng cầu ý kiến của các cổ đông khác”.
“Đương nhiên là được”.
Lý Dục Thần biết, tuy Bạch Kính Đình là gia chủ nhưng nhà họ Bạch to như vậy không thể chuyện gì cũng do ông ta quyết định được. Cái gọi là hội nghị cổ đông thực chất là cuộc họp gia đình.
Đúng lúc này, một tiếng quát to pha lẫn tức giận vang lên:
“Khoan đã!”
Một người mặc thường phục nhưng búi tóc trên đầu như thể một đạo sĩ đi ra từ trong Bách Thảo Đường.
Lý Dục Thần nhìn thấy cách ăn mặc của đối phương, không cần đoán cũng biết, người này chính là giám viện đương nhiệm của Bạch Vân Quan, Bạch Phương Hưng.
Bạch Quân Đường thấy ông ta tới lập tức mừng rỡ: “Anh ba, cuối cùng anh cũng ra rồi, Kính Đình nó...”
Bạch Phương Hưng ngắt lời ông ta: “Anh đã nghe thấy cả rồi, muốn có cổ phần của Bách Thảo Đường à, tuyệt đối không thể!”
“Chú ba...”, Bạch Kính Đình cung kính chào một tiếng.
Bạch Phương Hưng trừng mắt, cả giận nói: “Hừ, cháu còn biết gọi chú là chú ba à?”
“Sao chú ba lại nói vậy ạ?”
“Bạch Kính Đình! Lẽ nào cháu đã quên bố cháu chết như thế nào rồi ư? Cổ phần của Bách Thảo Đường có thể bán cho người khác nhưng không thể bán cho người nhà họ Lý! Nếu cháu dám tặng cổ phần Bách Thảo Đường cho cậu ta thì đó chính là bất hiếu! Là quên cội nguồn!”
Lời này quá nghiêm khắc. Đối với một gia đình thế gia kế thừa nghề y nhiều đời như nhà họ Bạch thì chữ hiếu là quan trọng nhất.
Sắc mặt Bạch Kính Đình hơi khó coi, ông ta muốn giải thích vài câu, nhưng từ trước đến nay ông ta luôn đôn hậu, không giỏi tự biện bạch cho mình, nhất là ở trước mặt chú ba.
Bạch Phương Hưng là em ruột của Bạch Cảnh Thiên, vì thích đạo thuật nên từ thuở nhỏ, ông ta đã xuất gia ở Bạch Vân Quan. Mặc dù đã xuất gia nhưng ông ta chưa từng cắt đứt liên lạc với nhà họ Bạch. Ông ta song tu cả y và đạo, bất kể là y thuật hay đạo thuật, ông ta đều có thành tựu không nhỏ, địa vị ở nhà họ Bạch gần bằng Bạch Cảnh Thiên.
Sau khi Bạch Cảnh Thiên mất, đương nhiên ông ta trở thành người có địa vị cao nhất trong nhà họ Bạch, là người có tiếng nói có trọng lượng nhất. Nếu không phải ông ta là người của Toàn Chân Môn thì vị trí gia chủ không tới lượt Bạch Kính Đình.
Mỗi khi nhà họ Bạch có chuyện lớn gì là mọi người lại mời Bạch Phương Hưng trở về, nghe thử ý kiến của ông ta. Mỗi khi có chứng bệnh khó chữa, Bạch Kính Đình đều khiêm tốn xin chú ba chỉ dạy.
Cho nên trong giới y khoa ở thủ đô có người nói rằng Bạch Phương Hưng mới thật sự là danh y số một thủ đô, thậm chí có người còn nói rằng, y thuật của ông ta thậm chí đã vượt qua cả Bạch Cảnh Thiên năm xưa. Chẳng qua vì đều là người của nhà họ Bạch, ông ta lại là đạo sĩ Toàn Chân, không tranh danh lợi nên mới nhường danh hiệu số một này cho Bạch Kính Đình.
Bình thường, Bạch Phương Hưng cũng hiền lành, chẳng mấy khi mới thấy ông ta nghiêm khắc như thế này, khiến Bạch Kính Đình nhất thời bối rối cúi đầu xuống, im lặng nghe răn dạy.
Bạch Quân Đường đứng bên cạnh nhìn, trong lòng cảm thán, đều là chú, ông ta là chú năm, người ta là chú ba, tại sao lại khác nhau lớn như vậy chứ?
Lý Dục Thần khẽ nhíu mày.
Rốt cuộc anh cũng hiểu vì sao Bạch Phương Hưng tránh mặt mình. Hóa ra là vì nhà họ Lý và nhà họ Bạch có thù oán, nghe ý của ông ta thì cái chết của Bạch Cảnh Thiên có liên quan tới nhà họ Lý?
Hẳn là nhà họ Bạch cũng tham gia vào chuyện diệt cả nhà họ Lý năm xưa?
Anh phải làm rõ chuyện này.
Bạch Phương Hưng thấy Bạch Kính Đình không phản đối, sắc mặt dịu lại, nói: “Kính Đình, cháu là người đôn hậu, một lòng học y, không biết lòng người hiểm ác trên thế gian. Chuyện ngày hôm nay rõ ràng là một âm mưu. Một bệnh nhân kỳ lạ như vậy chưa chắc mấy năm đã gặp một lần, vậy mà đúng lúc này, tên họ Lý kia cũng xuất hiện, cháu không nghĩ tới chuyện bọn họ thông đồng với nhau ư?”
Bạch Kính Đình nói: “Chú ba, cháu cũng đã nghi ngờ như vậy rồi nhưng vừa rồi cậu ta thi triển châm pháp thực sự rất xuất chúng, chuyện này không thể là giả được”.
Bạch Phương Hưng cười gằn một tiếng: “Hừ, châm pháp gì, chẳng qua là chút trò che mắt mà thôi!”
Bạch Kính Đình sững sờ: “Trò che mắt ư?”
“Kính Đình, cháu là thầy thuốc, không biết thiên hạ có huyền môn kỳ thuật. Những mánh khóe vớ vẩn đó chỉ lừa được những người ngoại đạo như cháu và mọi người thôi. Cháu xem đây”.
Nói rồi, ông ta khẽ vươn tay ra, chiếc hộp đựng kim châm mà trợ thủ của Bạch Kính Đình đang ôm chợt bay lên rồi đáp xuống trong tay Bạch Phương Hưng.
“Hay!”, có người khen một tiếng hay: “Chiêu lấy vật từ xa này hay quá!”
Đám đông vang lên một tràng vỗ tay.
Bạch Phương Hưng hất hộp gỗ lên.
Chiếc hộp lộn vài vòng trên không trung, nắp hộp mở ra, một loạt kim châm rơi ra ngoài.
Khi kim châm sắp rớt xuống đất, Bạch Phương Hưng lại tiện tay tóm chúng lên, kim châm hóa thành một dải hào quang, bắn vào bức tường bao của Bách Thảo Đường.
Kim châm cắm vào tường, chỉ còn để lại đầu kim bé bằng một dấu chấm sáng lên ánh sáng màu vàng dưới ánh mặt trời, rung lên liên tục.
Lúc này, hộp gỗ rơi xuống, Bạch Phương Hưng tiện tay vỗ một cái, hộp gỗ lại bay ra ngoài, trở về tay của trợ thủ của Bạch Kính Đình.
Chiêu này khiến mọi người xung quanh luôn miệng khen hay.
Không nói những chuyện khác, chỉ riêng chuyện cắm những cây kim châm nhỏ này vào bức tường đá dày là người bình thường đã không thể làm được rồi.
Các thầy thuốc đang có mặt ở đây lại càng tán thưởng không ngớt lời. Bởi vì bọn họ nhìn ra những chiếc kim này cắm vào tường, trông thì lộn xộn nhưng thực ra là dọc theo viền ngoài vẽ ra một hình cơ thể người, vị trí của bảy mươi hai cây kim châm vừa hay đâm trúng vào bảy mươi hai huyệt lớn trên cơ thể người.
Chẳng những có thể đâm kim châm vào bức tường đá cứng mà còn ghim trúng vào bảy mươi hai đại huyệt, công phu này quả là Xuất Thần Nhập Hóa.
Sắc mặt của người nhà họ Bạch lộ vẻ tự hào, kể cả Bạch Kính Đình cũng vậy.
“Nhà họ Bạch đúng là lợi hại!”, người vây xem tán thưởng.
Bạch Phương Hưng nghe thấy lời khen của người khác, đang hài lòng ngắm nhìn kiệt tác của mình thì chợt nghe có người hỏi:
“Thứ này có thể chữa bệnh được không?”
Chương 771: Ông chủ Hầu lên tiếng
Người vừa hỏi câu đó chính là Lâm Mộng Đình.
Cô khoác tay Lý Dục Thần, nghiêng người dựa vào người anh, ngẩng đầu nhìn những chiếc kim châm trên tường.
Câu hỏi của cô đã làm hỏng hết bầu không khí sùng bái vừa rồi.
Mọi người như người vừa tỉnh mộng, giật mình hiểu ra, đúng vậy, kim châm cứu là để chữa bệnh, chứ có phải phi tiêu đâu, găm vào tường để làm gì?
Lý Dục Thần không khỏi mỉm cười, câu này của vợ chưa cưới của anh nhìn như tùy ý nhưng sắc thái biểu cảm và thời điểm lên tiếng lại được lựa chọn rất chính xác.
Anh cười nói: “Nếu cái này có thể chữa bệnh thì chị Mai đã là thần y đệ nhất thiên hạ rồi”.
Lâm Mộng Đình gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy. Nếu như để chị Mai ném, chắc chắn sẽ còn chuẩn hơn ông ta”.
Bọn họ đứng nói chuyện với nhau nhưng lại chọc giận người nhà họ Bạch.
Một bác sĩ mặc áo bờ lu trắng đứng bên cạnh Bạch Phương Hưng nói: “Phương pháp châm cứu đã được ghi chép trong sách cổ rồi, không phải là điều gì bí mật, chỗ khó là ở chỗ phải kiểm soát lực. Chú ba có thể đâm cây kim châm nhỏ bé vào bức tường đá, dù độ dài kim châm dài ngắn khác nhau nhưng cây nào cũng đều chỉ vừa khéo lộ ra mỗi phần đuôi, khống chế một lúc bảy mươi hai cây kim, mỗi cây kim là một lực đâm mạnh yếu khác nhau, chứng tỏ công phu điều khiển kim châm đã cực kỳ điêu luyện, có nói là trên đời không ai sánh bằng cũng không đủ”.
Người này bước tới chỗ bức tường, đứng trước những chiếc châm rồi khoa tay múa chân:
“Huống chi vị trí của bảy mươi hai châm này còn vừa khéo tương ứng với vị trí của bảy mươi hai huyệt trên cơ thể người, không sai chút nào. Công phu như vậy mà các người lại nói là không thể dùng để chữa bệnh ư? Cũng chỉ có người không hiểu về y thuật mới nói như vậy mà thôi”.
Nghe người này giải thích như vậy, quần chúng vây xem lập tức cảm thấy Bạch Phương Hưng thật lợi hại.
Bạch Phương Hưng gật đầu hài lòng.
Ông chủ Hầu đứng trong đám đông liếc nhìn Bạch Phương Hưng rồi lại đánh mắt nhìn Lý Dục Thần, trong lòng chợt xuất hiện một suy nghĩ.
Ông ta làm nghề buôn đồ cổ ở Phan Gia Viên mấy chục năm nay cũng coi như là đã tích lũy được một chút tài sản nhưng ở thủ đô thì cùng lắm chỉ có thể coi là hơi giàu một chút mà thôi, nếu so với những gia tộc lớn siêu giàu thì ông ta còn chẳng bằng quả rắm của họ.
Chẳng hạn như nhà họ Bạch, ông ta chỉ quen biết Bạch Quân Đường. Ở trong mắt Bạch Quân Đường thì ông chủ Hầu chính là một người có quầy hàng ở Phan Gia Viên, lúc trong tay ông ta có đồ tốt thì bọn họ còn có thể ngồi xuống uống trà, tán gẫu đôi ba câu, còn bình thường Bạch Quân Đường sẽ chẳng buồn liếc ông ta lấy một cái.
Nhưng ở nhà họ Bạch thì Bạch Quân Đường có là gì chứ!
Còn ở thủ đô thì nhà họ Bạch xếp thứ mấy?
Ông chủ Hầu hiểu rõ trong lòng rằng với địa vị của ông ta, ngay cả Bạch Lão Ngũ nhà họ Bạch ông ta cũng còn không đu bám nổi, nói gì tới nhà họ Vương, nhà họ Tiêu, nhà họ Hà, nhà họ Sở.
Nhưng bây giờ ông ta lại có một cơ hội.
Rõ ràng cậu Lý đây muốn chấn hưng lại nhà họ Lý, hơn nữa trông còn rất có thực lực. Nhưng anh chỉ mới tới thủ đô, không người quen, không bạn bè. Lúc này, nếu như ông ta nương tựa vào anh, giúp anh làm vài việc thì liệu có phải là sẽ trở thành công thần chấn hưng nhà họ Lý hay không?
Dù sao nhà họ Lý cũng từng là gia đình giàu có số một năm nào!
Lỡ như thành công thì sao!
Ông chủ Hầu chợt thấy kích động, bầu máu nóng trong người như sôi trào.
Ông ta mở miệng nói: “Để tôi nói một câu công bằng nhé”.
Ông chủ Hầu đột nhiên đứng ra khiến nhiều người bất ngờ, kể cả Bạch Quân Đường và Lý Dục Thần cũng thấy ngạc nhiên.
Bạch Quân Đường lườm ông ta một cái: “Ông Hầu, ông muốn làm gì?”
Ông chủ Hầu cười hề hề, chắp tay nói: “Thưa Ngũ Gia, không có gì cả, tôi chỉ muốn nói một câu công bằng mà thôi. Chuyện hôm nay đã được tôi chứng kiến từ đầu tới cuối. Ở đây, ngoài đương sự ra thì không có mấy ai nhìn rõ hơn tôi”.
Bạch Quân Đường là một kẻ già đời, trực giác nói cho ông ta biết, e là chuyện mà ông chủ Hầu muốn nói không phải là chuyện gì tốt đẹp, cho nên bất giác muốn ngăn ông ta lại.
“Xưa nay ông chủ Hầu không phải người thích xen vào chuyện của người khác cơ mà, sao hôm nay lại chơi trò chó đi bắt chuột thế này? Nơi này không phải là hội định giá đồ cổ, nếu không thông thạo thì tôi khuyên là chớ nói lung tung. Bữa nào tôi qua tiệm ông mua vài món đồ chơi được không?”
Lời này của Bạch Quân Đường nửa mềm nửa cứng, nửa là uy hiếp, nửa là mua chuộc.
Về mặt lý thuyết, ông ta đã nói như vậy rồi, chắc chắn ông chủ Hầu sẽ thôi. Không nói tới những chuyện khác, chỉ riêng chuyện Bạch Quân Đường đồng ý tới tiệm ông chủ Hầu chọn mua hai món đồ là đã có thể giúp ông ta kiếm được một triệu tám trăm ngàn rồi.
Nhưng ông chủ Hầu lại tỏ thái độ khác thường, chẳng những không lùi lại, còn xông lên chửi: “Ngũ Gia, tôi không phải là chó, nhà họ Bạch cũng không phải chuột. Tôi chỉ là cảm thấy chuyện hôm nay càng ngày càng phức tạp, sợ mọi người không hiểu, nghe nhầm đồn bậy nên muốn nói ra những điều tai nghe mắt thấy mà thôi”.
Bạch Quân Đường sửng sốt, không ngờ ông chủ Hầu lại dám công khai bật lại mình.
“Được, ông nói đi, tôi cũng muốn nghe xem ông sẽ nói lời công bằng gì”.
Ông chủ Hầu lập tức nói: “Cậu Lý đây so y thuật với nhà họ Bạch. Tôi không biết có chuyện gì ẩn sau chuyện này hay không nhưng cuộc so tài đã diễn ra ngay trước mặt mọi người. Kể từ khoảnh khắc bác sĩ Bạch nhận thua ban nãy thì đáng ra chuyện này nên kết thúc rồi mới phải. Ông thấy có đúng không?”
Ông chủ Hầu lại liếc nhìn Bạch Phương Hưng rồi nói tiếp: “Lúc ban đầu, tiền đánh cược là năm tỷ, đây là điều mà cả hai nhà đều chấp nhận, chúng tôi cũng đều nghe thấy. Còn sau đó, cổ phần, châm pháp gì đó là điều khoản kèm theo, hai nhà từ từ thương lượng với nhau là được.Còn hiện tại ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, chuyện thắng thua thế nào mọi người đều nhìn thấy, không cần phải thương lượng nữa, mọi người nói có đúng không?”
Bình luận facebook