-
Chương 785-787
Chương 785: Tranh giành tình cảm
Mặt đất xung quanh loang lổ vết máu, trong góc chất đống rất nhiều xương trắng.
Một người áo đen đi từ bên ngoài tới, trên thân khiêng một cái bao tải to, trong báo có thứ gì đó đang động đậy.
Người kia ném bao tải xuống đất, mở ra. Bên trong tải chứa hai cô gái trẻ tuổi, tầm hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ xinh xắn, nhưng trong mắt bọn họ tràn ngập hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt đi vì sợ hãi.
Người áo đen điểm nhẹ hai lần trên người các cô.
Hai cô gái ưm a ra tiếng, trong cổ họng có thể phát ra âm thanh, bọn họ lập tức kêu to: "Cứu với! Cứu tôi với!..."
Người áo đen cười hì hì nhìn các cô, dường như đang thưởng thức một bức tranh.
"Kêu to lên, kêu to nữa lên, tôi rất thích nghe âm thanh của các cô, vừa nghe liền khiến người ta hưng phấn, hahaha!"
Cô gái vô cùng sợ hãi, một người trong đó cầu xin: "Cầu xin ông, thả chúng tôi ra đi!"
Một người khác nói: "Trong nhà tôi có tiền, ông thả chúng tôi ra đi, tôi bảo bố mẹ tôi cho ông tiền!"
Người áo đen không nói lời nào, quay người đi đến trước con nai trên mặt đất. Người đó ngồi xổm xuống, dùng hai cánh tay mạnh mẽ vặn đầu con nai xuống.
Máu tươi phun ra, bắn tung tóe khắp người áo đen.
Nhưng người kia dường như rất hưng phấn, chôn đầu xuống cần cổ gãy lìa của con nai, hút máu.
Cảnh tượng này khiến hai cô gái cực kỳ sợ hãi, ngay cả cứu mạng cũng không dám hô nữa.
Sau một lúc lâu, người áo đen ngẩng đầu lên, thỏa mãn ợ một tiếng, như thể một con sâu rượu được uống no rượu.
Người áo đen quay đầu lại, nở nụ cười với hai cô gái.
Khuôn mặt người kia đầy máu me, trông chẳng khác gì quỷ đói. Mà cơ thể con nai trong tay người đó đã bị hút rỗng, chỉ còn có một tấm da, bao vây lấy bộ xương.
Hai cô gái bị dọa đến run lẩy bẩy.
Các cô hối hận vô cùng, họ không nên rời khỏi tuyến đường du lịch, đi về phía núi sâu không người.
Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận để uống.
Người áo đen vứt con nai xuống, quay người đi về phía các cô.
"A, mặc dù máu thú vật đủ uống, nhưng tiếc rằng vẫn không ngon bằng máu người, huống hồ là máu gái xinh!"
Người áo đen cười haha, tiếng cười quanh quẩn trong căn miếu hoang đổ nát âm u.
"Có điều, các cô đẹp như vậy, ăn hết luôn cũng quá đáng tiếc. Không bằng một người bị tôi ăn, một người khác làm bồ đẹp của tôi, cùng tôi vượt qua năm tháng nhàm chán trong rừng núi này. Nếu hầu hạ tôi tốt, nói không chừng lúc tôi vui vẻ sẽ thả cô đi đâu".
Người kia nhìn hai cô gái, nhìn trái nhìn phải, chần chờ không quyết định được.
"Ăn cái nào, ngủ cái nào đây?"
Một cô gái bị dọa đến bật khóc: "Đừng... Hu hu... Cầu xin ông... Thả chúng tôi đi..."
Mà cô gái còn lại vừa rồi cũng gào khóc, giờ phút này đột nhiên bình tĩnh lại, xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, kéo quần áo trên vai xuống, để lộ vai, mắt cố tình mị hoặc, xấu hổ nói: "Đại vương, để tôi hầu hạ ngài đi..."
"Đại vương? Hahahaha, có chút thú vị!", người áo đen lập tức ôm chầm lấy cô gái, xoa vai cô ta: "Cô hầu hạ tôi, vậy tôi sẽ ăn cô ta?"
Cô gái kia bị dọa đến run lẩy bẩy, đầy mặt bất lực và hoảng sợ, muốn cầu xin tha thứ, nhưng một câu cũng không nói nên lời, chỉ có nước mắt lộp bộp chảy xuống.
Cô ta nhìn người bạn của mình nằm trong lòng người áo đen, ánh mắt lóe lên một tia hận ý, rất nhanh đã bị nước mắt che mờ.
Người áo đen ôm cô gái cười nói: "Cô ngoan như vậy, tôi có thể chia một ít cho cô ăn, máu người uống rất ngon, hahaha..."
Thân thể cô gái run lên, ánh mắt lóe lên vẻ hoảng sợ, nhưng vẫn miễn cưỡng cười vui nói: "Đại vương, không phải vừa rồi ngài mới uống máu nai sao, không bằng giữ lại cô ta ngày mai ăn, tôi hầu hạ đại vương sung sướng một hồi trước đã".
Cô ta duỗi tay vuốt ve trên thân người áo đen, nỗ lực câu dẫn ra hứng thú của người áo đen.
"Được, vậy chúng ta vui vẻ đã, vui vẻ xong lại ăn thịt người, uống máu người!"
Người áo đen vung tay lên, quần áo trên người cô gái liền hóa thành mảnh vỡ, bay tán loạn đầy trời như lá rụng.
Người kia nghiêng người, đặt cô gái dưới thân mình.
Cô gái cố gắng tiếp nhận, đầu nghiêng về một bên, chớp mắt ra hiệu cho bạn mình, ý bảo cô ta chạy mau.
Đáng tiếc bạn của cô nàng dường như không hiểu được ý của cô ta, ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, biểu cảm trên mặt chuyển từ đau buồn đến tuyệt vọng, từ tuyệt vọng đến căm hận, chậm rãi cả khuôn mặt cô ta dần trở nên vặn vẹo, cả người run rẩy.
Cô ta chậm rãi đứng lên, cởi ra quần áo của mình, bước những bước chân vừa ngượng nghịu vừa quyến rũ, đi về phía người áo đen.
"Đại vương, ngài xem đi, có phải thân hình của tôi tốt hơn cô ta nhiều không?"
Người áo đen quay đầu, trông thấy cô gái vặn vẹo thân thể mình thì hơi sững sờ, tiếp đó cười lớn đứng dậy, ôm lấy cô ta.
"Đúng, không tệ. Điện nước trên người cô quả nhiên nhiều hơn cô nàng này một chút, tôi rất thích dáng vẻ ghen tuông của các cô. Để cho tôi nhìn xem kỹ năng của cô thế nào?"
"Chỉ cần ông không ăn tôi, ngày ngày tôi đều sẽ đổi trò mới, nhất định khiến ông hài lòng".
"Không ăn cô, vậy ăn cô ta đi? Có muốn ăn chung không?"
Trong mắt cô ta đột nhiên bắn ra cảm xúc ghen hận, cắn răng nói: "Được!"
Cô gái nằm dưới đất khiếp sợ nhìn cô ta, nước mắt không nhịn được mà lần nữa dâng lên.
Người áo đen cười haha, đột nhiên bắt lấy cô gái dưới đất, lập tức vặn cổ, ném xuống bên người một cô gái khác: "Đến đây, uống chút đi! Tươi đấy!"
Cô gái hoảng sợ, run rẩy, ép người xuống, ghé xuống cổ của người bạn kia, hút...
"Hahahaha..."
Tiếng cười của người áo đen xuyên thấu qua cửa sổ tàn phá của tòa miếu cổ, quanh quẩn trong núi rừng, như tiếng của ma quỷ.
"Giờ chết đã đến gần mà vẫn còn có tâm tình phóng túng!"
Cửa miếu truyền tới tiếng nói, bồng bềnh thấm thoát, như gần như xa.
Người áo đen đột nhiên quay người, quát hỏi: "Ai?"
Ánh sáng rọi vào cửa miếu xuất hiện một cái bóng, kéo thật dài, bóng người đến cuối vẫn không có thật thể.
Trông thấy cái bóng, người áo đen cung kính hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Đạm Đài Ngọc, hành tung của ông đã bại lộ", cái bóng nói.
"Làm sao có thể?"
"Tiêu lão đầu không chết".
"Không chết?", Đạm Đài Ngọc lắp bắp kinh hãi: "Sao lại thế được? Võ hồn của ông ta đã diệt, đan điền đã nứt, kinh mạch đứt từng khúc, nội tạng nát bấy, loại vết thương này thế gian hoàn toàn không ai có thể trị!"
"Đừng có nói tuyệt đối như vậy", cái bóng nói: "Thế gian không ai có thể trị, nhưng cố tình ông ta đã được người chữa khỏi".
"Ai?"
"Lý Dục Thần".
Chương 786: Lần theo manh mối
"Lý Dục Thần?", sắc mặt Đạm Đài Ngọc thay đổi: "Chẳng phải anh ta ở Kim Lăng sao, không phải ông đã bày bẫy rập rồi sao, thế nào mà lại chạy tới Thủ đô?"
"Tôi cũng không nghĩ tới, anh ta tới Thủ đô nhanh như vậy", cái bóng nói: "Hẳn rất nhanh thôi anh ta sẽ tìm đến nơi này. Anh ta là người lịch kiếp, ông không phải là đối thủ của anh ta".
"Vậy phải làm sao giờ?"
"Không thể ở lại căn miếu hoang này nữa, trốn vào trong mộ cổ đi, chờ lấy được đồ rồi thì lập tức rời đi".
"Được!"
Đạm Đài Ngọc đáp lời, quay người tóm lấy cô gái trần truồng.
"Không thể mang theo cô ta", cái bóng nói.
"Cái gì?", Đạm Đài Ngọc đáp: "Để tôi đợi trong mộ cổ, không có trò chơi, tôi sẽ phiền muộn chết mất".
"Không được".
Giọng điệu của cái bóng vô cùng kiên quyết, không hề có chỗ thương lượng.
Trên mặt đất, cái bóng bỗng lan ra ngoài, đến khi bóng đen bao trùm qua thân thể con nai, chú nai da bọc xương kia liền hóa thành một bãi nước đen.
Cái bóng nhanh chóng lan tràn qua thi thể của cô gái đã chết.
Cô gái còn lại hoảng sợ nhìn bạn của mình bị bóng tối cắn nuốt, như được trùm lên một lớp vải phủ xác chết màu đen, rồi nhanh chóng trải bằng trên mặt đất, biến mất trong nước thối màu đen.
"A!"
Cô ta sợ hãi kêu lên, chạy trốn. Nhưng mới chỉ chạy được hai bước đã bị bóng đen đuổi kịp, hai chân sa vào đó như lâm vào vũng bùn, không rút ra được.
Cô ta trơ mắt nhìn chân của mình biến mất từng chút từng chút một, sau đó là đùi...
Thân thể cô ta chậm rãi chìm xuống, nhanh chóng chìm đến eo, ngực, sau đó là cổ.
Khoảnh khắc cuối cùng khi ý thức biến mất, cô ta trông thấy hàm răng của mình lơ lửng trong dòng nước đen tuôn chảy...
Đạm Đài Ngọc nhìn cô gái đã biến mất, liên tục dậm chân: "Ấy, đáng tiếc! Thật là đáng tiếc! Vất vả lắm tôi mới bắt được hai cô nàng vừa đẹp mắt vừa biết chơi... Thật sự nghiêm trọng như vậy, nhất định phải làm thế sao?"
Màu đen nhanh chóng biến mất, tòa miếu hoang lại khôi phục dáng vẻ ban đầu.
"Đương nhiên là cần thiết", cái bóng nói: "Không thể để lại bất kỳ manh mối nào, một khi để Lý Dục Thần truy lùng đến ông, ông sẽ chết chắc".
"Ông chắc chắn tôi không phải đối thủ của thằng nhóc họ Lý đó như vậy?"
"Nếu không phải tôi ra tay, ngay cả Tiêu Sinh ông cũng suýt chút nữa không đánh bại được".
"Hừ, ai biết được họ Tiêu kia chuẩn bị Phích Lịch Hỏa Đạn chuyên môn khắc tôi. Ông ta truy lùng tôi vài chục năm, thật sự là tốn công tốn sức!", Đạm Đài Ngọc tức giận nói: "Nếu không phải tôi để cờ U Minh ở trong mộ cổ, làm gì có chuyện họ Tiêu chạy mất!"
"Đừng nói những thứ này, còn bao lâu nữa ông mới có thể lấy được đồ vật?", cái bóng hỏi.
"Sắp rồi. Trận pháp bảo vệ bên trong ngôi mộ đã gần như rách hết, chờ cờ U Minh rửa sạch sát khí oán linh là tôi có thể ra tay. Đợi tôi cầm được cờ Huyền Vũ, cái gì Lý Dục Thần, cái gì lôi kiếp Tiên Nhân, giết hết!"
"Động tác phải nhanh lên. Ngoài ra, ông phải phân biệt rõ ràng thân phận và nhiệm vụ của mình. Cầm cờ Huyền Vũ là để ông xây dựng lại Hắc Thủy Đường, không phải để giết chết ai. Chỉ có cầm cờ Huyền Vũ trong tay, ông mới thật sự là đường chủ Hắc Thủy Đường!"
"Dạ, tôi hiểu", khuôn mặt Đạm Đài Ngọc nghiêm lại, cung kính nói.
Cái bóng dần đi dộng về phía cửa, chậm rãi phai nhạt đi, nhanh chóng biến mất ngoài cửa miếu.
Đạm Đài Ngọc nhìn thoáng qua miếu hoang trống rỗng, trong lòng cảm thấy vô cùng đáng tiếc, xách quần lên, hung hăng dậm chân rồi bước ra ngoài, trong nháy mắt biến mất trong núi rừng.
Chỉ để lại mùi máu tươi thoang thoảng bay theo gió núi.
Bởi vì mang theo ba người, Lý Dục Thần không ngự kiếm bay lên trời.
Cũng may từ Thủ đô đến Long Môn Thiên Quan không quá xa, lái xe không bao lâu đã đến. Chậm rãi vào đường núi, tòa miếu cổ bỏ hoang kia không ở trên tuyến đường du lịch, không dễ tìm cho lắm.
Tiêu Minh Hạc là Tông Sư, Bạch Phương Hưng biết pháp thuật, hai người đi đường tất nhiên là nhanh chóng, nhưng ông chủ Hầu là người bình thường, leo núi khá mệt mỏi.
Theo ý của Bạch Phương Hưng, vốn không nên dẫn ông ta theo, đến thắng cảnh Long Môn Thiên Quan là quăng ông ta.
Nhưng Lý Dục Thần không đồng ý, đã đồng ý cho ông ta đi cùng thì không thể bỏ dở giữa chừng.
Đối với Lý Dục Thần mà nói, mang ông chủ Hầu hay mang Bạch Phương Hưng, hoặc mang thêm một Tông Sư cũng chẳng có gì khác nhau.
Thật sự gặp gỡ cao thủ đánh nhau, không một ai có tác dụng.
Mà ông chủ Hầu quen thuộc địa hình địa mạo nơi này, so tác dụng, khả năng còn lớn hơn hai người kia chút.
Dựa theo phương hướng và lối đi Tiêu Sinh cho, bọn họ nhanh chóng tìm được tòa miếu hoang kia.
Chỉ là trong miếu đổ nát không có thứ gì.
"Ông Tiêu sẽ không chỉ sai đường chứ?", Bạch Phương Hưng nhìn tòa miếu trống không nói.
"Sẽ không, bố tôi sẽ không sai", Tiêu Minh Hạc kiên định tin tưởng bố mình.
"Nếu như có người ở chỗ này nhóm lửa, đi ngủ, ăn gì đó... đều sẽ để lại dấu vết. Nơi này thoạt nhìn đã thật lâu không có ai đặt chân".
"Có phải là chúng ta tìm lầm địa điểm không?"
"Không đúng!", ông chủ Hầu đang thở hổn hển bởi vì đi quá nhiều đường núi đột nhiên nói: "Ngày trước tôi từng tới căn miếu này, tôi nhớ vị trí của tượng phật không phải như này".
Ông ta đi đến trước tượng phật đã sụp đổ, lại đi vòng qua đằng sau xem xét.
"Nơi này vốn còn có một cái đầu phật cũng không thấy".
Bạch Phương Hưng nói: "Người của Ma giáo cần đầu phật làm gì? Nhất định là bị đám thương nhân văn vật các ông trộm".
Ông chủ Hầu lắc đầu nói: "Thương nhân buôn văn vật thông thường sẽ không động vào đầu phật, bởi vì điềm xấu, ngay cả kẻ trộm mộ cũng rất ít chú ý đến đầu phật. Hơn nữa đầu phật quá nặng, chuyển từ trên núi ra ngoài rất dễ bị người khác phát hiện".
Bạch Phương Hưng nói: "Luôn có người thấy lợi quên nghĩa, nghèo hèn liều mạng, quan điểm của ông không thể chứng minh điều gì".
Lý Dục Thần ngồi xổm xuống, quét đầu ngón tay qua mặt đất, rồi đặt dưới chóp mũi ngửi ngửi.
Chương 787: Mùi máu
“Không cần phải cãi nhau nữa, chúng ta đã đến đúng chỗ rồi, chắc chắn Đạm Đài Ngọc đã từng ở đây”.
Ông chủ Hầu cũng bắt chước Lý Dục Thần ngồi xổm xuống, quệt ngón tay xuống đất một cái rồi đưa lên mũi ngửi thử.
“Đây là... Mùi gì vậy?”
Lẫn bên trong mùi đất ướt có đôi chút mùi tanh thoang thoang khiến ông chủ Hầu cảm thấy buồn nôn, dịch dạ dày cuồn cuộn trào lên thực quản, xót hết cả cổ họng.
Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc cũng tò mò ngồi xổm xuống ngửi.
“Máu ư?”, Tiêu Minh Hạc cả kinh thốt lên.
“Máu người!”, Bạch Phương Hưng bổ sung, hàng mày chau lại.
“Sao mùi máu người mà lại như thế này?”, Tiêu Minh Hạc ngạc nhiên hỏi.
“Có lẽ máu người thấm vào đất vẫn còn mới nhưng vì đã bị công pháp ma đạo ô nhiễm nên mùi mới trở nên kì lạ. Chắc chắn là ma đầu kia đã luyện ma công gì đó ở đây”, Bạch Phương Hưng nói.
Lý Dục Thần nhìn Bạch Phương Hưng một cái, tay đạo sĩ Bạch Vân Quan này quả là cũng có chút đạo hạnh, chẳng trách sau khi Kim Tam Mộc đi, ông ta lại được làm giám viện.
“Nhân lúc ma đầu kia còn chưa quay lại đây, hay là chúng ta mai phục, ôm cây đợi thỏ được không?”, Tiêu Minh Hạc hỏi.
Lý Dục Thần lắc đầu: “Không cần, chắc chắn là người này đã chuồn rồi, ngay cả dấu vết cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, nếu không phải chúng ta tới sớm thì e là mùi máu cũng đã không còn nữa rồi”.
“Máu thấm vào đất, mùi sẽ được lưu lại rất lâu. Hơn nữa, ma khí mà công pháp ma đạo lưu lại còn gây ra ô nhiễm cực kỳ nghiêm trọng, dù mấy chục năm cũng chưa chắc đã hết mùi”, Bạch Phương Hưng nói cực kỳ tự tin: “Chàng trai trẻ à, đúng là về mặt y thuật thì cậu giỏi hơn tôi nhưng về mặt kinh nghiệm tu hành thì tôi tu đạo lâu hơn cậu sáu chục năm, bàn về đạo thuật, cậu vẫn còn kém xa lắm”.
Lý Dục Thần chẳng muốn giải thích với ông ta, tiếp tục đi loanh quanh trong ngôi miếu đổ nát.
Thấy anh không nói gì, Bạch Phương Hưng có cảm giác mình đã vãn hồi được một chút thể diện sau khi thua cược ở Bách Thảo Đường, vốn còn định trào phúng thêm đôi câu nhưng lại sợ rằng như vậy sẽ mất đẳng cấp của bậc cao nhân nên chỉ vuốt râu, mỉm cười.
Lý Dục Thần đi một vòng xong hỏi: “Các ông nghĩ tại sao Đạm Đài Ngọc lại chọn chỗ này làm nơi dừng chân? Ông ta có biệt thự ở núi Bách Hoa, có lẽ ở thủ đô cũng có nhà để ở, nếu như là để trốn tránh việc truy vết thì đáng lẽ ra nên trốn tới nơi đông người, như vậy sẽ dễ ẩn náu hơn”.
“Có lẽ là vì luyện công. Chẳng phải đạo trưởng Bạch vừa mới nói là Đạm Đài Ngọc luyện ma công ở đây làm đất bị ô nhiễm đó sao?”
Tiêu Minh Hạc nói xong lại ngồi xổm xuống vê một ít đất đưa lên mũi ngửi.
Sau đó, ông ta chợt giật mình thốt lên: “Ồ, sao cái mùi đó… Lại biến mất rồi?”
Ông ta sợ mình vê đất sai chỗ nên lại chuyển sang chỗ khác, quệt đất đưa lên mũi hít ngửi: “Không có thật!”
Bạch Phương Hưng không tin, ông ta cũng ngồi xổm xuống hít ngửi mặt đất, sau đó kinh ngạc ra mặt: “Sao lại như vậy được?”
Ông ta nhớ tới lời Lý Dục Thần vừa nói rồi lại nhớ tới vừa rồi mình phản bác lời anh xong còn định giễu cợt anh, lập tức thấy xấu hổ.
Lý Dục Thần cười, không trào phúng trả đũa lại mà nói: “Cả linh khí lẫn âm khí ở nơi này đều không dồi dào, còn không nhiều bằng ở ngôi biệt thự trên núi Bách Hoa. Cho nên lý do này không hợp lý. Chắc chắn ông ta không tới đây để luyện công”.
Ông chủ Hầu đột nhiên nói: “Liệu có khi nào đây chỉ là chỗ nghỉ chân tạm thời của Đạm Đài Ngọc, còn chỗ ông ta thực sự tới là một nơi khác gần đây không?”
“Một nơi khác gần đây? Vậy thì sao còn cần tới chỗ nghỉ chân tạm thời này làm gì? Chẳng phải là vẽ vời thêm chuyện hay sao?”
“Có lẽ là chỗ đó không thích hợp cho người ở nhưng ông ta lại không thể không tới đó làm một số chuyện, chẳng hạn như…”
“Chẳng hạn như gì?”
“Trộm mộ”.
“Trộm mộ?”
“Đúng vậy”, ông chủ Hầu khá hưng phấn: “Trộm mộ là một việc phức tạp, nhất là trộm những ngôi mộ lớn thì cần tiêu tốn rất nhiều thời gian. Đôi khi, chỉ riêng đào lối vào mộ thôi cũng mất tận mấy tháng, buổi tối tới đào lối vào, ban ngày ở tạm tại một nơi gần đó, thông thường là ở trong hang hoặc trong miếu hoang, chẳng hạn như nơi này”.
“Ồ, không hổ là dân buôn đồ cổ ở Phan Gia Viên, hiểu biết của ông phong phú thật đấy”, Tiêu Minh Hạc nói.
“Tôi có quen biết mấy tay trộm mộ nên có biết mộ chút về chuyện trộm mộ của người ta”.
“Chứ không phải là chính ông tự đi trộm mộ à?”
“Đâu có, sao lại vậy chứ, tôi chỉ từng đi theo xuống một, một hai ngôi mộ thôi”, ông chủ Hầu ngượng ngùng cười đáp.
Lý Dục Thần bỗng nhiên nhìn chằm chằm ông chủ Hầu: “Vừa rồi ông nói là trước kia ông từng tới ngôi miếu hoang này, ngay cả vị trí tượng Phật và đầu tượng Phật cũng nhớ rõ như vậy, vậy chắc là đã ở đây khá lâu phải không? Ông đừng bảo với tôi là ông tới đây du lịch đấy nhé”.
Ông chủ Hầu run run, nơm nớp lo sợ đáp:
“Nhiều năm về trước, lúc tôi tới đây nhận hàng, có một thầy phong thủy đã nói với tôi là địa thế sông núi ở đây rất đẹp, là nơi long mạch Thái Hành và long mạch Yên Sơn giao nhau, là chốn nhị long hí châu, bên dưới mảnh đất này có một ngôi mộ lớn. Sau đó, tôi đã kiếm mấy tay trộm mộ tới đây khảo sát nhiều năm, phát hiện ra rất nhiều manh mối, xác định ngôi mộ lớn đó ở ngay gần đây. Tiếc là chúng tôi đã đào thử rất nhiều chỗ nhưng vẫn không tìm ra được đường vào mộ. Sau đó, mấy tay trộm mộ kia xảy ra chuyện ở nơi khác, tôi đành từ bỏ ý định này. Đã nhiều năm trôi qua, suýt nữa thì tôi đã quên mất nơi này rồi”.
Mặt đất xung quanh loang lổ vết máu, trong góc chất đống rất nhiều xương trắng.
Một người áo đen đi từ bên ngoài tới, trên thân khiêng một cái bao tải to, trong báo có thứ gì đó đang động đậy.
Người kia ném bao tải xuống đất, mở ra. Bên trong tải chứa hai cô gái trẻ tuổi, tầm hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ xinh xắn, nhưng trong mắt bọn họ tràn ngập hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt đi vì sợ hãi.
Người áo đen điểm nhẹ hai lần trên người các cô.
Hai cô gái ưm a ra tiếng, trong cổ họng có thể phát ra âm thanh, bọn họ lập tức kêu to: "Cứu với! Cứu tôi với!..."
Người áo đen cười hì hì nhìn các cô, dường như đang thưởng thức một bức tranh.
"Kêu to lên, kêu to nữa lên, tôi rất thích nghe âm thanh của các cô, vừa nghe liền khiến người ta hưng phấn, hahaha!"
Cô gái vô cùng sợ hãi, một người trong đó cầu xin: "Cầu xin ông, thả chúng tôi ra đi!"
Một người khác nói: "Trong nhà tôi có tiền, ông thả chúng tôi ra đi, tôi bảo bố mẹ tôi cho ông tiền!"
Người áo đen không nói lời nào, quay người đi đến trước con nai trên mặt đất. Người đó ngồi xổm xuống, dùng hai cánh tay mạnh mẽ vặn đầu con nai xuống.
Máu tươi phun ra, bắn tung tóe khắp người áo đen.
Nhưng người kia dường như rất hưng phấn, chôn đầu xuống cần cổ gãy lìa của con nai, hút máu.
Cảnh tượng này khiến hai cô gái cực kỳ sợ hãi, ngay cả cứu mạng cũng không dám hô nữa.
Sau một lúc lâu, người áo đen ngẩng đầu lên, thỏa mãn ợ một tiếng, như thể một con sâu rượu được uống no rượu.
Người áo đen quay đầu lại, nở nụ cười với hai cô gái.
Khuôn mặt người kia đầy máu me, trông chẳng khác gì quỷ đói. Mà cơ thể con nai trong tay người đó đã bị hút rỗng, chỉ còn có một tấm da, bao vây lấy bộ xương.
Hai cô gái bị dọa đến run lẩy bẩy.
Các cô hối hận vô cùng, họ không nên rời khỏi tuyến đường du lịch, đi về phía núi sâu không người.
Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận để uống.
Người áo đen vứt con nai xuống, quay người đi về phía các cô.
"A, mặc dù máu thú vật đủ uống, nhưng tiếc rằng vẫn không ngon bằng máu người, huống hồ là máu gái xinh!"
Người áo đen cười haha, tiếng cười quanh quẩn trong căn miếu hoang đổ nát âm u.
"Có điều, các cô đẹp như vậy, ăn hết luôn cũng quá đáng tiếc. Không bằng một người bị tôi ăn, một người khác làm bồ đẹp của tôi, cùng tôi vượt qua năm tháng nhàm chán trong rừng núi này. Nếu hầu hạ tôi tốt, nói không chừng lúc tôi vui vẻ sẽ thả cô đi đâu".
Người kia nhìn hai cô gái, nhìn trái nhìn phải, chần chờ không quyết định được.
"Ăn cái nào, ngủ cái nào đây?"
Một cô gái bị dọa đến bật khóc: "Đừng... Hu hu... Cầu xin ông... Thả chúng tôi đi..."
Mà cô gái còn lại vừa rồi cũng gào khóc, giờ phút này đột nhiên bình tĩnh lại, xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, kéo quần áo trên vai xuống, để lộ vai, mắt cố tình mị hoặc, xấu hổ nói: "Đại vương, để tôi hầu hạ ngài đi..."
"Đại vương? Hahahaha, có chút thú vị!", người áo đen lập tức ôm chầm lấy cô gái, xoa vai cô ta: "Cô hầu hạ tôi, vậy tôi sẽ ăn cô ta?"
Cô gái kia bị dọa đến run lẩy bẩy, đầy mặt bất lực và hoảng sợ, muốn cầu xin tha thứ, nhưng một câu cũng không nói nên lời, chỉ có nước mắt lộp bộp chảy xuống.
Cô ta nhìn người bạn của mình nằm trong lòng người áo đen, ánh mắt lóe lên một tia hận ý, rất nhanh đã bị nước mắt che mờ.
Người áo đen ôm cô gái cười nói: "Cô ngoan như vậy, tôi có thể chia một ít cho cô ăn, máu người uống rất ngon, hahaha..."
Thân thể cô gái run lên, ánh mắt lóe lên vẻ hoảng sợ, nhưng vẫn miễn cưỡng cười vui nói: "Đại vương, không phải vừa rồi ngài mới uống máu nai sao, không bằng giữ lại cô ta ngày mai ăn, tôi hầu hạ đại vương sung sướng một hồi trước đã".
Cô ta duỗi tay vuốt ve trên thân người áo đen, nỗ lực câu dẫn ra hứng thú của người áo đen.
"Được, vậy chúng ta vui vẻ đã, vui vẻ xong lại ăn thịt người, uống máu người!"
Người áo đen vung tay lên, quần áo trên người cô gái liền hóa thành mảnh vỡ, bay tán loạn đầy trời như lá rụng.
Người kia nghiêng người, đặt cô gái dưới thân mình.
Cô gái cố gắng tiếp nhận, đầu nghiêng về một bên, chớp mắt ra hiệu cho bạn mình, ý bảo cô ta chạy mau.
Đáng tiếc bạn của cô nàng dường như không hiểu được ý của cô ta, ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, biểu cảm trên mặt chuyển từ đau buồn đến tuyệt vọng, từ tuyệt vọng đến căm hận, chậm rãi cả khuôn mặt cô ta dần trở nên vặn vẹo, cả người run rẩy.
Cô ta chậm rãi đứng lên, cởi ra quần áo của mình, bước những bước chân vừa ngượng nghịu vừa quyến rũ, đi về phía người áo đen.
"Đại vương, ngài xem đi, có phải thân hình của tôi tốt hơn cô ta nhiều không?"
Người áo đen quay đầu, trông thấy cô gái vặn vẹo thân thể mình thì hơi sững sờ, tiếp đó cười lớn đứng dậy, ôm lấy cô ta.
"Đúng, không tệ. Điện nước trên người cô quả nhiên nhiều hơn cô nàng này một chút, tôi rất thích dáng vẻ ghen tuông của các cô. Để cho tôi nhìn xem kỹ năng của cô thế nào?"
"Chỉ cần ông không ăn tôi, ngày ngày tôi đều sẽ đổi trò mới, nhất định khiến ông hài lòng".
"Không ăn cô, vậy ăn cô ta đi? Có muốn ăn chung không?"
Trong mắt cô ta đột nhiên bắn ra cảm xúc ghen hận, cắn răng nói: "Được!"
Cô gái nằm dưới đất khiếp sợ nhìn cô ta, nước mắt không nhịn được mà lần nữa dâng lên.
Người áo đen cười haha, đột nhiên bắt lấy cô gái dưới đất, lập tức vặn cổ, ném xuống bên người một cô gái khác: "Đến đây, uống chút đi! Tươi đấy!"
Cô gái hoảng sợ, run rẩy, ép người xuống, ghé xuống cổ của người bạn kia, hút...
"Hahahaha..."
Tiếng cười của người áo đen xuyên thấu qua cửa sổ tàn phá của tòa miếu cổ, quanh quẩn trong núi rừng, như tiếng của ma quỷ.
"Giờ chết đã đến gần mà vẫn còn có tâm tình phóng túng!"
Cửa miếu truyền tới tiếng nói, bồng bềnh thấm thoát, như gần như xa.
Người áo đen đột nhiên quay người, quát hỏi: "Ai?"
Ánh sáng rọi vào cửa miếu xuất hiện một cái bóng, kéo thật dài, bóng người đến cuối vẫn không có thật thể.
Trông thấy cái bóng, người áo đen cung kính hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Đạm Đài Ngọc, hành tung của ông đã bại lộ", cái bóng nói.
"Làm sao có thể?"
"Tiêu lão đầu không chết".
"Không chết?", Đạm Đài Ngọc lắp bắp kinh hãi: "Sao lại thế được? Võ hồn của ông ta đã diệt, đan điền đã nứt, kinh mạch đứt từng khúc, nội tạng nát bấy, loại vết thương này thế gian hoàn toàn không ai có thể trị!"
"Đừng có nói tuyệt đối như vậy", cái bóng nói: "Thế gian không ai có thể trị, nhưng cố tình ông ta đã được người chữa khỏi".
"Ai?"
"Lý Dục Thần".
Chương 786: Lần theo manh mối
"Lý Dục Thần?", sắc mặt Đạm Đài Ngọc thay đổi: "Chẳng phải anh ta ở Kim Lăng sao, không phải ông đã bày bẫy rập rồi sao, thế nào mà lại chạy tới Thủ đô?"
"Tôi cũng không nghĩ tới, anh ta tới Thủ đô nhanh như vậy", cái bóng nói: "Hẳn rất nhanh thôi anh ta sẽ tìm đến nơi này. Anh ta là người lịch kiếp, ông không phải là đối thủ của anh ta".
"Vậy phải làm sao giờ?"
"Không thể ở lại căn miếu hoang này nữa, trốn vào trong mộ cổ đi, chờ lấy được đồ rồi thì lập tức rời đi".
"Được!"
Đạm Đài Ngọc đáp lời, quay người tóm lấy cô gái trần truồng.
"Không thể mang theo cô ta", cái bóng nói.
"Cái gì?", Đạm Đài Ngọc đáp: "Để tôi đợi trong mộ cổ, không có trò chơi, tôi sẽ phiền muộn chết mất".
"Không được".
Giọng điệu của cái bóng vô cùng kiên quyết, không hề có chỗ thương lượng.
Trên mặt đất, cái bóng bỗng lan ra ngoài, đến khi bóng đen bao trùm qua thân thể con nai, chú nai da bọc xương kia liền hóa thành một bãi nước đen.
Cái bóng nhanh chóng lan tràn qua thi thể của cô gái đã chết.
Cô gái còn lại hoảng sợ nhìn bạn của mình bị bóng tối cắn nuốt, như được trùm lên một lớp vải phủ xác chết màu đen, rồi nhanh chóng trải bằng trên mặt đất, biến mất trong nước thối màu đen.
"A!"
Cô ta sợ hãi kêu lên, chạy trốn. Nhưng mới chỉ chạy được hai bước đã bị bóng đen đuổi kịp, hai chân sa vào đó như lâm vào vũng bùn, không rút ra được.
Cô ta trơ mắt nhìn chân của mình biến mất từng chút từng chút một, sau đó là đùi...
Thân thể cô ta chậm rãi chìm xuống, nhanh chóng chìm đến eo, ngực, sau đó là cổ.
Khoảnh khắc cuối cùng khi ý thức biến mất, cô ta trông thấy hàm răng của mình lơ lửng trong dòng nước đen tuôn chảy...
Đạm Đài Ngọc nhìn cô gái đã biến mất, liên tục dậm chân: "Ấy, đáng tiếc! Thật là đáng tiếc! Vất vả lắm tôi mới bắt được hai cô nàng vừa đẹp mắt vừa biết chơi... Thật sự nghiêm trọng như vậy, nhất định phải làm thế sao?"
Màu đen nhanh chóng biến mất, tòa miếu hoang lại khôi phục dáng vẻ ban đầu.
"Đương nhiên là cần thiết", cái bóng nói: "Không thể để lại bất kỳ manh mối nào, một khi để Lý Dục Thần truy lùng đến ông, ông sẽ chết chắc".
"Ông chắc chắn tôi không phải đối thủ của thằng nhóc họ Lý đó như vậy?"
"Nếu không phải tôi ra tay, ngay cả Tiêu Sinh ông cũng suýt chút nữa không đánh bại được".
"Hừ, ai biết được họ Tiêu kia chuẩn bị Phích Lịch Hỏa Đạn chuyên môn khắc tôi. Ông ta truy lùng tôi vài chục năm, thật sự là tốn công tốn sức!", Đạm Đài Ngọc tức giận nói: "Nếu không phải tôi để cờ U Minh ở trong mộ cổ, làm gì có chuyện họ Tiêu chạy mất!"
"Đừng nói những thứ này, còn bao lâu nữa ông mới có thể lấy được đồ vật?", cái bóng hỏi.
"Sắp rồi. Trận pháp bảo vệ bên trong ngôi mộ đã gần như rách hết, chờ cờ U Minh rửa sạch sát khí oán linh là tôi có thể ra tay. Đợi tôi cầm được cờ Huyền Vũ, cái gì Lý Dục Thần, cái gì lôi kiếp Tiên Nhân, giết hết!"
"Động tác phải nhanh lên. Ngoài ra, ông phải phân biệt rõ ràng thân phận và nhiệm vụ của mình. Cầm cờ Huyền Vũ là để ông xây dựng lại Hắc Thủy Đường, không phải để giết chết ai. Chỉ có cầm cờ Huyền Vũ trong tay, ông mới thật sự là đường chủ Hắc Thủy Đường!"
"Dạ, tôi hiểu", khuôn mặt Đạm Đài Ngọc nghiêm lại, cung kính nói.
Cái bóng dần đi dộng về phía cửa, chậm rãi phai nhạt đi, nhanh chóng biến mất ngoài cửa miếu.
Đạm Đài Ngọc nhìn thoáng qua miếu hoang trống rỗng, trong lòng cảm thấy vô cùng đáng tiếc, xách quần lên, hung hăng dậm chân rồi bước ra ngoài, trong nháy mắt biến mất trong núi rừng.
Chỉ để lại mùi máu tươi thoang thoảng bay theo gió núi.
Bởi vì mang theo ba người, Lý Dục Thần không ngự kiếm bay lên trời.
Cũng may từ Thủ đô đến Long Môn Thiên Quan không quá xa, lái xe không bao lâu đã đến. Chậm rãi vào đường núi, tòa miếu cổ bỏ hoang kia không ở trên tuyến đường du lịch, không dễ tìm cho lắm.
Tiêu Minh Hạc là Tông Sư, Bạch Phương Hưng biết pháp thuật, hai người đi đường tất nhiên là nhanh chóng, nhưng ông chủ Hầu là người bình thường, leo núi khá mệt mỏi.
Theo ý của Bạch Phương Hưng, vốn không nên dẫn ông ta theo, đến thắng cảnh Long Môn Thiên Quan là quăng ông ta.
Nhưng Lý Dục Thần không đồng ý, đã đồng ý cho ông ta đi cùng thì không thể bỏ dở giữa chừng.
Đối với Lý Dục Thần mà nói, mang ông chủ Hầu hay mang Bạch Phương Hưng, hoặc mang thêm một Tông Sư cũng chẳng có gì khác nhau.
Thật sự gặp gỡ cao thủ đánh nhau, không một ai có tác dụng.
Mà ông chủ Hầu quen thuộc địa hình địa mạo nơi này, so tác dụng, khả năng còn lớn hơn hai người kia chút.
Dựa theo phương hướng và lối đi Tiêu Sinh cho, bọn họ nhanh chóng tìm được tòa miếu hoang kia.
Chỉ là trong miếu đổ nát không có thứ gì.
"Ông Tiêu sẽ không chỉ sai đường chứ?", Bạch Phương Hưng nhìn tòa miếu trống không nói.
"Sẽ không, bố tôi sẽ không sai", Tiêu Minh Hạc kiên định tin tưởng bố mình.
"Nếu như có người ở chỗ này nhóm lửa, đi ngủ, ăn gì đó... đều sẽ để lại dấu vết. Nơi này thoạt nhìn đã thật lâu không có ai đặt chân".
"Có phải là chúng ta tìm lầm địa điểm không?"
"Không đúng!", ông chủ Hầu đang thở hổn hển bởi vì đi quá nhiều đường núi đột nhiên nói: "Ngày trước tôi từng tới căn miếu này, tôi nhớ vị trí của tượng phật không phải như này".
Ông ta đi đến trước tượng phật đã sụp đổ, lại đi vòng qua đằng sau xem xét.
"Nơi này vốn còn có một cái đầu phật cũng không thấy".
Bạch Phương Hưng nói: "Người của Ma giáo cần đầu phật làm gì? Nhất định là bị đám thương nhân văn vật các ông trộm".
Ông chủ Hầu lắc đầu nói: "Thương nhân buôn văn vật thông thường sẽ không động vào đầu phật, bởi vì điềm xấu, ngay cả kẻ trộm mộ cũng rất ít chú ý đến đầu phật. Hơn nữa đầu phật quá nặng, chuyển từ trên núi ra ngoài rất dễ bị người khác phát hiện".
Bạch Phương Hưng nói: "Luôn có người thấy lợi quên nghĩa, nghèo hèn liều mạng, quan điểm của ông không thể chứng minh điều gì".
Lý Dục Thần ngồi xổm xuống, quét đầu ngón tay qua mặt đất, rồi đặt dưới chóp mũi ngửi ngửi.
Chương 787: Mùi máu
“Không cần phải cãi nhau nữa, chúng ta đã đến đúng chỗ rồi, chắc chắn Đạm Đài Ngọc đã từng ở đây”.
Ông chủ Hầu cũng bắt chước Lý Dục Thần ngồi xổm xuống, quệt ngón tay xuống đất một cái rồi đưa lên mũi ngửi thử.
“Đây là... Mùi gì vậy?”
Lẫn bên trong mùi đất ướt có đôi chút mùi tanh thoang thoang khiến ông chủ Hầu cảm thấy buồn nôn, dịch dạ dày cuồn cuộn trào lên thực quản, xót hết cả cổ họng.
Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc cũng tò mò ngồi xổm xuống ngửi.
“Máu ư?”, Tiêu Minh Hạc cả kinh thốt lên.
“Máu người!”, Bạch Phương Hưng bổ sung, hàng mày chau lại.
“Sao mùi máu người mà lại như thế này?”, Tiêu Minh Hạc ngạc nhiên hỏi.
“Có lẽ máu người thấm vào đất vẫn còn mới nhưng vì đã bị công pháp ma đạo ô nhiễm nên mùi mới trở nên kì lạ. Chắc chắn là ma đầu kia đã luyện ma công gì đó ở đây”, Bạch Phương Hưng nói.
Lý Dục Thần nhìn Bạch Phương Hưng một cái, tay đạo sĩ Bạch Vân Quan này quả là cũng có chút đạo hạnh, chẳng trách sau khi Kim Tam Mộc đi, ông ta lại được làm giám viện.
“Nhân lúc ma đầu kia còn chưa quay lại đây, hay là chúng ta mai phục, ôm cây đợi thỏ được không?”, Tiêu Minh Hạc hỏi.
Lý Dục Thần lắc đầu: “Không cần, chắc chắn là người này đã chuồn rồi, ngay cả dấu vết cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, nếu không phải chúng ta tới sớm thì e là mùi máu cũng đã không còn nữa rồi”.
“Máu thấm vào đất, mùi sẽ được lưu lại rất lâu. Hơn nữa, ma khí mà công pháp ma đạo lưu lại còn gây ra ô nhiễm cực kỳ nghiêm trọng, dù mấy chục năm cũng chưa chắc đã hết mùi”, Bạch Phương Hưng nói cực kỳ tự tin: “Chàng trai trẻ à, đúng là về mặt y thuật thì cậu giỏi hơn tôi nhưng về mặt kinh nghiệm tu hành thì tôi tu đạo lâu hơn cậu sáu chục năm, bàn về đạo thuật, cậu vẫn còn kém xa lắm”.
Lý Dục Thần chẳng muốn giải thích với ông ta, tiếp tục đi loanh quanh trong ngôi miếu đổ nát.
Thấy anh không nói gì, Bạch Phương Hưng có cảm giác mình đã vãn hồi được một chút thể diện sau khi thua cược ở Bách Thảo Đường, vốn còn định trào phúng thêm đôi câu nhưng lại sợ rằng như vậy sẽ mất đẳng cấp của bậc cao nhân nên chỉ vuốt râu, mỉm cười.
Lý Dục Thần đi một vòng xong hỏi: “Các ông nghĩ tại sao Đạm Đài Ngọc lại chọn chỗ này làm nơi dừng chân? Ông ta có biệt thự ở núi Bách Hoa, có lẽ ở thủ đô cũng có nhà để ở, nếu như là để trốn tránh việc truy vết thì đáng lẽ ra nên trốn tới nơi đông người, như vậy sẽ dễ ẩn náu hơn”.
“Có lẽ là vì luyện công. Chẳng phải đạo trưởng Bạch vừa mới nói là Đạm Đài Ngọc luyện ma công ở đây làm đất bị ô nhiễm đó sao?”
Tiêu Minh Hạc nói xong lại ngồi xổm xuống vê một ít đất đưa lên mũi ngửi.
Sau đó, ông ta chợt giật mình thốt lên: “Ồ, sao cái mùi đó… Lại biến mất rồi?”
Ông ta sợ mình vê đất sai chỗ nên lại chuyển sang chỗ khác, quệt đất đưa lên mũi hít ngửi: “Không có thật!”
Bạch Phương Hưng không tin, ông ta cũng ngồi xổm xuống hít ngửi mặt đất, sau đó kinh ngạc ra mặt: “Sao lại như vậy được?”
Ông ta nhớ tới lời Lý Dục Thần vừa nói rồi lại nhớ tới vừa rồi mình phản bác lời anh xong còn định giễu cợt anh, lập tức thấy xấu hổ.
Lý Dục Thần cười, không trào phúng trả đũa lại mà nói: “Cả linh khí lẫn âm khí ở nơi này đều không dồi dào, còn không nhiều bằng ở ngôi biệt thự trên núi Bách Hoa. Cho nên lý do này không hợp lý. Chắc chắn ông ta không tới đây để luyện công”.
Ông chủ Hầu đột nhiên nói: “Liệu có khi nào đây chỉ là chỗ nghỉ chân tạm thời của Đạm Đài Ngọc, còn chỗ ông ta thực sự tới là một nơi khác gần đây không?”
“Một nơi khác gần đây? Vậy thì sao còn cần tới chỗ nghỉ chân tạm thời này làm gì? Chẳng phải là vẽ vời thêm chuyện hay sao?”
“Có lẽ là chỗ đó không thích hợp cho người ở nhưng ông ta lại không thể không tới đó làm một số chuyện, chẳng hạn như…”
“Chẳng hạn như gì?”
“Trộm mộ”.
“Trộm mộ?”
“Đúng vậy”, ông chủ Hầu khá hưng phấn: “Trộm mộ là một việc phức tạp, nhất là trộm những ngôi mộ lớn thì cần tiêu tốn rất nhiều thời gian. Đôi khi, chỉ riêng đào lối vào mộ thôi cũng mất tận mấy tháng, buổi tối tới đào lối vào, ban ngày ở tạm tại một nơi gần đó, thông thường là ở trong hang hoặc trong miếu hoang, chẳng hạn như nơi này”.
“Ồ, không hổ là dân buôn đồ cổ ở Phan Gia Viên, hiểu biết của ông phong phú thật đấy”, Tiêu Minh Hạc nói.
“Tôi có quen biết mấy tay trộm mộ nên có biết mộ chút về chuyện trộm mộ của người ta”.
“Chứ không phải là chính ông tự đi trộm mộ à?”
“Đâu có, sao lại vậy chứ, tôi chỉ từng đi theo xuống một, một hai ngôi mộ thôi”, ông chủ Hầu ngượng ngùng cười đáp.
Lý Dục Thần bỗng nhiên nhìn chằm chằm ông chủ Hầu: “Vừa rồi ông nói là trước kia ông từng tới ngôi miếu hoang này, ngay cả vị trí tượng Phật và đầu tượng Phật cũng nhớ rõ như vậy, vậy chắc là đã ở đây khá lâu phải không? Ông đừng bảo với tôi là ông tới đây du lịch đấy nhé”.
Ông chủ Hầu run run, nơm nớp lo sợ đáp:
“Nhiều năm về trước, lúc tôi tới đây nhận hàng, có một thầy phong thủy đã nói với tôi là địa thế sông núi ở đây rất đẹp, là nơi long mạch Thái Hành và long mạch Yên Sơn giao nhau, là chốn nhị long hí châu, bên dưới mảnh đất này có một ngôi mộ lớn. Sau đó, tôi đã kiếm mấy tay trộm mộ tới đây khảo sát nhiều năm, phát hiện ra rất nhiều manh mối, xác định ngôi mộ lớn đó ở ngay gần đây. Tiếc là chúng tôi đã đào thử rất nhiều chỗ nhưng vẫn không tìm ra được đường vào mộ. Sau đó, mấy tay trộm mộ kia xảy ra chuyện ở nơi khác, tôi đành từ bỏ ý định này. Đã nhiều năm trôi qua, suýt nữa thì tôi đã quên mất nơi này rồi”.
Bình luận facebook