-
Chương 799-801
Chương 799: Cờ Thủy U Minh
Vừa rồi ở bên ngoài, ông ta còn tưởng những bình sứ kia chứa bảo bối, hóa ra lại là xác chết, nhưng thật không ngờ những chiếc quan tài được cho rằng sẽ chứa xác chết thật ra lại chứa bảo vật.
Tòa đại điện này rất lớn, trên vách tường có không dưới một trăm chiếc quan tài như vậy.
Thế thì có bao nhiêu bảo vật đấy!
Ngay sau đó, một tiếng nổ nữa vang lên, nắp quan tài bên cạnh cũng rơi xuống.
Cũng có vô số vàng bạc ào ào chảy khắp sàn.
Nhưng ông chủ Hầu cũng không còn hưng phấn nữa, trong lòng bị một nỗi sợ hãi sâu sắc chiếm cứ.
Bởi vì sau khi vàng bạc chảy ra, ông ta nhìn thấy một cương thi màu nâu đang đứng trong quan tài kia.
Ông ta cảm thấy cương thi dường như đang cử động, đôi mắt trống rỗng của nó dường như đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tiếng động cùng tiếng vàng bạc tuôn chảy vang lên, những chiếc quan tài đặt trên vách đá lần lượt được mở ra.
Cương thi trong chiếc quan tài được mở ra đầu tiên bước về phía trước một bước, lắc lư thân thể hai cái, trông có vẻ không vững.
Sau một lúc dừng lại, nó tiếp tục bước thứ hai một cách cứng ngắc và khó khăn.
Sau đó, con cương thi thứ hai cũng di chuyển, gần như lặp lại động tác giống như con cương thi đầu tiên.
Trong một cung điện khổng lồ dưới lòng đất, hàng trăm con cương thi đang chậm rãi di chuyển, chúng dẫm lên vàng bạc đang rải khắp nơi.
Ông chủ Hầu sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh.
Cảnh tượng này còn khoa trương hơn bất cứ cảnh nào trong phim kinh dị mà ông ta từng xem qua.
Đôi tay ông ta run run, cầm điện thoại ra, bật camera, chụp hai bức ảnh trước rồi bắt đầu quay video.
Ở đây không có tín hiệu, không thể nào đăng tải video lên mạng. Nhưng ông ta vẫn muốn quay lại, cho dù có chết ở chỗ này thì cũng phải để cho thế hệ sau biết có người đã từng đến đây, hơn nữa để lại tư liệu video quý giá.
Con người thì đều phải chết, không thể nào nặng tựa Thái Sơn, nhưng nếu có thể đóng góp một chút cho sự nghiệp khảo cổ trong tương lai thì cũng không uổng công đã làm việc ở Phan Gia Viên mấy chục năm qua.
Ông chủ Hầu vừa sợ hãi vừa giơ điện thoại di động lên, nhìn thấy con cương thi trên màn hình càng ngày càng gần mình, cuối cùng ông ta cũng hoảng sợ hét lên, xoay người bỏ chạy.
Nhưng khi vừa xoay người lại thì đã suýt đụng trúng một con cương thi khác.
Khuôn mặt khô quắt và thối rữa gần như chạm vào mặt ông ta, ông ta còn nhìn thấy vài con côn trùng không rõ nguồn gốc đang bò ra từ hốc mắt và lỗ mũi của cương thi.
Ông chủ Hầu tưởng mình sắp chết chắc rồi.
Ngay vào lúc này, một đạo kiếm khí màu đen bắn tới.
Con cương thi trước mặt ông ta bị chém thành hai nửa, chậm rãi ngã xuống.
Ông chủ Hầu run rẩy, nghe thấy một tiếng bùm, theo bản năng xoay người lại, chỉ thấy con cương thi sau lưng chỉ còn lại một nửa, nửa còn lại đã ngã xuống đất.
Ông ta liếc nhìn cánh cửa của địa cung, Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc vẫn đang cố gắng chiến đấu với lũ sát thi ngoài cửa, dường như không thèm để ý đến ông ta.
Vậy thì chỉ còn lại Lý Dục Thần trên bệ đá trung tâm.
Ông ta nhìn thấy một thanh kiếm đen xuất hiện trong tay Lý Dục Thần.
Lúc này, một con cương thi khác lại tới gần ông chủ Hầu.
Lý Dục Thần vung kiếm, bắn ra một đạo kiếm khí, đầu của cương thi rơi xuống và lăn đi. Thân thể lắc lư hai cái và cũng ngã xuống đất.
Sau khi thấy ông chủ Hầu tạm thời không gặp nguy hiểm, Lý Dục Thần xoay người, đối mặt với thi thể của Quỷ Vương trên bệ đá, giơ kiếm chém xuống.
Ngay vào lúc này, hai tay đặt trên ngực Quỷ Vương đột nhiên cử động, lá cờ nó cầm trong tay đột nhiên được mở ra.
Kiếm Huyền Minh đánh vào lá cờ, giống như một con dao cùn chém vào áo giáp dây leo.
Lý Dục Thần rất kinh hãi.
Anh rất ngạc nhiên trước phản ứng này của Quỷ Vương, càng ngạc nhiên hơn là lá cờ này kiên cố đến mức có thể đỡ được cả kiếm Huyền Minh.
Phải biết với nhát kiếm này, anh đã vận dụng hết sức lực của bản thân.
Từ khi xuống núi, ngoài việc đối phó với chân long trong bí cảnh Hoang Trạch, Lý Dục Thần cũng chưa bao giờ sử dụng hết sức lực như vậy.
Khi đối phó với con rồng kia, trong tay anh còn không có Huyền Minh, cũng chưa học được điệu múa Thiên Ma và kiếm pháp Huyền Minh.
Hiện tại đã có Huyền Minh trong tay, dùng hết sức lực mà lá cờ vẫn không hề bị tổn hại gì cả.
Không những vậy, lực phản chấn do lá cờ linh hoạt còn đánh bật kiếm Huyền Minh bắn lên cao, Lý Dục Thần cũng phải lùi lại hai bước.
Mà lúc này, Quỷ Vương trên bệ đá cũng đứng thẳng dậy.
Thân hình nó cao lớn, nhìn qua giống như một người khổng lồ.
Lá cờ đã ở trong tay nó.
Lý Dục Thần ổn định cơ thể, vừa dùng Thiên Đô lệnh khống chế các âm linh đang ngo ngoe rục rịch, một chân vừa dùng bộ Võ và phát động kiếm khí Huyền Minh một lần nữa.
Kiếm khí màu đen liên tục được phát động, giống như một cơn mưa kiếm dày đặc, bắn về phía Quỷ Vương từ nhiều hướng khác nhau.
Quỷ Vương vung tay lên, lá cờ trong tay nó đột nhiên biến lớn, hóa thành một tấm màn đen, ngăn ở trước mặt nó.
Toàn bộ kiếm khí đều đánh vào bức màn, giống như thất bại.
Kiếm khí của Lý Dục Thần vừa dừng lại, Quỷ Vương lại vung lá cờ lên, âm phong thổi xào xạc cuốn mây đen lên, bay về phía Thiên Đô lệnh trên đầu.
Lý Dục Thần kinh hãi, một khi đám mây đen này che phủ ánh sáng vàng của Thiên Đô lệnh thì hàng ngàn âm linh sẽ không bị cưỡng chế, đến khi chúng tản ra và hòa nhập với các thi thể xung quanh thì sẽ rất khó giải quyết.
Anh lập tức lấy ra Tử Như Ý, rắc lên những tầng mây tím, cuộn chúng lại và chặn những đám mây đen.
Quỷ Vương dường như không ngờ được trên người anh lại có bảo vật như vậy, nó hơi sửng sốt, lại cuộn lá cờ lên, mây đen ngày càng dày đặc, cuồn cuộn ngăn chặn đám mây tím.
Lý Dục Thần không còn cách nào khác ngoài việc tập trung ý niệm vào Tử Như Ý, không ngừng thả ra những đám mây tím để ngăn cản đám mây đen.
Một bên phải khống chế Thiên Đô lệnh, một bên phải dùng Tử Vân Như Ý để chống lại cờ đen của đối phương, nếu buộc phải làm cả hai thì kiếm Huyền Minh trong tay anh sẽ rất khó để giải phóng uy lực của kiếm khí.
Chương 800: Thất bại trong gang tất
Quỷ Vương chậm rãi tiến về phía trước trong khi vẫn vẫy lá cờ của mình.
Lý Dục Thần cảm nhận được một áp lực cường đại và dày đặc đang bao trùm lên người mình.
Hiện tại anh đã biết nguồn gốc của quỷ khí cực âm ở nơi này chính là phát ra từ lá cờ trong tay Quỷ Vương.
Đây chắc chắn là một món bảo vật.
Đạm Đài Ngọc đến đây có lẽ chỉ vì lá cờ này.
Nhưng lá cờ nằm trong tay Quỷ Vương, một khi quan tài được mở ra, Quỷ Vương sẽ nhân cơ hội sống lại, kẻ nào muốn cướp lá cờ sẽ chỉ trở thành đá lót đường trên con đường luân hồi chuyển kiếp của Quỷ Vương thôi.
Cho nên Đạm Đài Ngọc bày ra Ngũ Phương Linh Phiên trận, mượn hơn mười ngàn âm linh để hấp thụ quỷ khí của nơi này và trấn áp ý niệm muốn sống lại của Quỷ Vương. Đáng tiếc ông ta còn kém một chút, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.
Đối mặt với một lá cờ quý giá như vậy, Lý Dục Thần nhất thời cũng không có biện pháp nào tốt.
Mà lúc này, cương thi xung quanh anh đã dần tụ tập lại. Hơn nữa nhìn cử động của bọn chúng thì dường như đã không còn cứng ngắc như ban đầu nữa, mà chúng đã dần dần trở nên linh hoạt hơn.
Nếu như bị bọn chúng vây quanh và tấn công thì Lý Dục Thần sẽ bị tấn công từ ba phía.
Phía trước có một con Quỷ Vương đang cầm cờ, phía sau có gần trăm con quỷ thi, phía trên có hàng ngàn âm linh.
Cục diện này nhìn qua đã đi vào ngõ cụt.
Điều phiền toái hơn nữa là có một số cương thi đã tách ra khỏi đại quân, có lẽ chúng đã bị dương khí trên người ông chủ Hầu hấp dẫn, cho nên đang chậm rãi đi đến.
Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc cũng đã thấy được tình hình bên trong đại điện, bọn họ cũng vô cùng lo lắng.
Nhưng thi sát ngoài cửa càng ngày càng tụ tập nhiều hơn, nếu cứ tiếp tục chiến đấu như vậy thì ngay cả người sắt cũng sẽ sụp đổ.
Tiêu Minh Hạc hét lớn một tiếng, chân khí cuồng phát, liên tục tung chưởng, đánh bay mấy con thi sát trước mặt ra ngoài, nhảy tới trước một bước, đứng ở trước mặt Bạch Phương Hưng, một thân một mình chặn lối vào lại, nói:
"Đạo trưởng Bạch, ông mau đi cứu ông chủ Hầu đi, nơi này giao lại cho tôi!"
Bạch Phương Hưng hét lớn: "Được, ông cẩn thận!"
Cầm thanh kiếm gỗ trong tay, ông ta xoay người tiến vào đại điện, lao tới chỗ ông chủ Hầu, giơ tay lên, dùng kiếm chém vào một con cương thi.
Đáng tiếc pháp thuật bên trong có hạn, trong tay lại là một thanh kiếm gỗ, hoàn toàn dựa vào chân khí, đánh cho đến hiện tại thì chân khí cũng đã tiêu hao rất nhiều.
Không ngờ con cương thi này lại cứng rắn hơn nhiều so với lũ thi sát bên ngoài, chỉ một tiếng rắc, thanh kiếm gỗ trong tay ông ta đã bị chặt đứt.
Bạch Phương Hưng lúc này mới ý thức được vừa rồi Lý Dục Thần từ xa bắn ra hai đạo kiếm khí, một kiếm chém quỷ, tưởng chừng như rất nhẹ nhàng nhưng lại vượt quá khả năng của ông ta.
Con cương thi dường như đang tức giận vì một kiếm của ông ta, nó quay sang lao về phía ông ta.
Ông ta tung cước đá trong không trung, đá mạnh vào ngực con cương thi.
Cú đá này mạnh đến mức con cương thi cũng bị đá lui lại mấy bước, còn bản thân Bạch Phương Hưng cũng bay ngược về phía sau.
Ông ta xoay người như một con diều giữa không trung, nhẹ nhàng đáp xuống đất, mũi chân vừa chạm đất thì lại bay lên trời một lần nữa, bay tới đá vào đầu cương thi.
Thật không may, con cương thi chỉ bị quẹo đầu một chút, nó phát ra tiếng kêu cót két trên cổ.
Bạch Phương Hưng đáp xuống đất, nhìn thấy con cương thi không hề bị ảnh hưởng bởi hai cú đá đã dùng hết sức lực của ông ta, ngược lại hai chân của chính mình thì tê dại, trong lòng không khỏi run lên.
Thi sát bên ngoài tuy dễ đánh, nhưng lại không thể giết chết, cho dù có bị chia thành hai nửa hay bốn nửa thì cũng không chết, chỉ có thể đánh chúng nát thành từng mảnh nhỏ.
Thi quỷ ở đây thì ngược lại, có thể giết chết chúng, nhưng ông ta lại không có năng lực này, căn bản không thể giết chúng.
Mà ở trên đài cao kia, còn có một Quỷ Vương mà ngay cả Lý Dục Thần cũng không thể làm gì được.
Làm sao còn có thể đánh cuộc chiến này đây?
Nhìn thấy cảnh tượng này, ông chủ Hầu vội vàng la lớn: "Đạo trưởng Bạch, đừng để ý đến tôi, cương thi đi chậm rãi, tôi có thể chạy trốn được. Ông mau đi giúp cậu Lý đi, chỉ có cậu Lý mới có thể cứu chúng ta!"
Bạch Phương Hưng nhìn về phía Quỷ Vương đang giằng co với Lý Dục Thần, giữa không trung của đại điện đã tràn ngập mây đen và mây tím, ánh sáng của Thiên Đô lệnh ẩn hiện trong tầng mây.
Thi quỷ ở bên ngoài đã tụ lại, vây quanh Lý Dục Thần, chúng sẽ sớm phát động một cuộc tấn công.
Ông ta biết ông chủ Hầu nói đúng, chỉ có Lý Dục Thần mới có thể cứu được mọi người.
Một khi Lý Dục Thần bị đánh bại thì không người nào ở đây có thể chạy thoát.
Bạch Phương Hưng không khỏi cảm thấy hổ thẹn, lúc này người bình tĩnh nhất lại là ông chủ Hầu không biết chút võ công nào.
Ông ta gật đầu, ném thanh kiếm gãy trong tay đi, tay không lao về phía trước, hét lớn một tiếng, không quan tâm khí thi sát có xâm chiếm cơ thể hay không, từ phía sau tóm lấy cổ của một con, sau đó ném cương thi ra ngoài.
Lúc này Bạch Phương Hưng cũng không còn phong thái của đạo sĩ nữa. Chỉ thấy râu tóc ông ta lộn xộn, nhe răng nhếch miệng, khóe mắt sắp nứt ra, trông như một người điên.
Tiêu Minh Hạc đang một mình chống đỡ thi sát ở cửa cũng không khá hơn, nhìn thấy thi sát ngày càng xuất hiện nhiều hơn, ông ta đã có chút bất lực.
Ông chủ Hầu thì chạy trối chết, như đang chơi trò mèo vờn chuột với lũ cương thi.
Tuy nhiên, sinh khí lưu động từ việc ông ta chạy trốn đã thu hút sự chú ý của nhiều thi quỷ hơn, một vài thi quỷ đã tiến đến gần ông ta.
Dần dần, ông ta cũng đã bị dồn đến góc tường, không còn đường chạy trốn.
Chương 801: Cầm điện thoại dọa cương thi
Một con thi sát nhảy dựng lên, nằm úp trên vai Tiêu Minh Hạc.
Tiêu Minh Hạc cảm thấy đầu vai đau nhói, ra sức hất lên, ném thi sát xuống đất, một chân đá bay.
Máu đen ở vai chảy dọc xuống thuận theo cánh tay, toàn bộ cánh tay có cảm giác tê dại.
Ông ta biết đây là thi độc, liền vội vàng dùng một bàn tay khác liên tục điểm mấy chỗ trên cánh tay bị thương, phong bế huyệt đạo, ngăn cản khí độc lan rộng.
Nhưng lúc này ông ta không kịp dùng chân khí ép độc ra ngoài, bởi vì lại có thêm mấy con thi sát bò tới.
Tiêu Minh Hạc không thể không dùng cánh tay còn lại đánh với chúng, ông ta vốn tiêu hao sức lực quá lâu, hiện tại càng là trứng chọi đá, chỉ đành nương nhờ thân pháp tránh trái tránh phải.
Nhưng làm như vậy, cửa điện do ông ta canh giữ liền lộ ra sơ hở, mấy con thi sát chui vào.
Ông chủ Hầu bị ép vào trong góc, điện thoại di động cầm trong tay chẳng biết bật lên một tấm ảnh chụp phù chú. Ông ta run tay, nhắm thẳng màn hình vào trước cương thi, vừa chiếu vừa lẩm bẩm trong miệng: "Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh, tôi định! Tôi định!"
Cương thi kia có lẽ bị ánh sáng từ điện thoại di động chiếu vào nên ngẩn ra, như thể bị định tại chỗ.
Ông chủ Hầu cảm thấy ngạc nhiên: "Có tác dụng?"
Cương thi đột nhiên nhào tới.
"Đụ mẹ!"
Ông chủ Hầu chửi thô tục, ngã dập mông xuống đất.
Cương thi kia đang muốn nhào lên, lại bị cương thi do Bạch Phương Hưng ném tới vừa khéo đụng phải, hai con cương thi đều ngã trên mặt đất.
Ông chủ Hầu thừa dịp khe hở này chạy về phía một góc tường khác.
Bạch Phương Hưng trừng mắt, râu tóc dựng đứng, từ lão đạo sĩ biến thành Trương Phi hung mãnh, tấn công bầy thi quỷ từ phía sau, muốn giết ra một con đường máu, giúp Lý Dục Thần giảm bớt áp lực.
Sau khi liên tục ném ra bốn năm con thi quỷ, cuối cùng bầy thi quỷ cũng phản ứng lại, mấy con thi quỷ xoay người lại, bắt đầu phản kích.
Bạch Phương Hưng lập tức rơi vào bị động. Mặc dù những con thi quỷ này hành động chậm chạp, nhưng mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, hơn nữa sức lực còn cực lớn.
Roẹt một tiếng, quần áo trên người Bạch Phương Hưng bị một con thi quỷ cắt nát, để lại mấy vết trảo trước ngực, máu đen chảy ra.
Ông ta cảm thấy đầu váng mắt hoa, lập tức biết đây là âm độc chui vào cơ thể. Ông ta vội vàng lùi lại mấy bước, lấy ra một viên đan dược Bạch Vân Quan đặc chế, nhét vào trong miệng.
Bạch Phương Hưng miễn cưỡng ngừng độc phát tán, nhưng lại bị thi quỷ vây quanh. Ông ta không kịp điều chỉnh hơi thở, nghỉ ngơi chờ đan dược ngấm hiệu quả, chỉ đành vừa đánh vừa lùi.
Cứ như vậy, ông ta càng khó ức chế độc tính, sức chiến đấu của ông ta cũng càng ngày càng yếu.
Lúc này, ông ta cũng chẳng mạnh hơn ông chủ Hầu bao nhiêu.
Quỷ Vương từng bước một tới gần, áp lực do cờ xí màu đen kia mang tới càng lúc càng lớn.
Lý Dục Thần chẳng thể ngờ được, anh lại gặp phải một con Âm Thi Quỷ Vương có tu vi Tiên Thiên trong mộ huyệt dưới đất.
Thứ này đã chết, chỉ là mượn nhờ âm khí giữ lại một tia tàn hồn, không hề có ý thức. Thế mà nó còn có tu vi cao như vậy, có thể nghĩ, thời điểm nó còn sống mạnh đến mức nào!
Khó trách năm đó Ma giáo có thể vùng dậy mạnh mẽ, tùy ý hoành hành, quấy nhiễu đến thiên hạ bất an.
Cả lá cờ trong tay Quỷ Vương kia nữa, không biết nó làm từ vật liệu gì mà trong đó ẩn chứa lực lượng vô cùng mạnh mẽ.
Trên mặt lá cờ ánh lên vầng sáng thần bí, mơ hồ có thể thấy được một góc thứ gì đó, không biết là ký hiệu hay hình vẽ.
Mà lúc anh dùng thần thức điều tra, chỉ cảm thấy nó mênh mông như vũ trụ, sâu không thấy đáy.
Mây đen và mây tím đan xen vào nhau, khiến hào quang của Thiên Đô lệnh dần dần trở nên ảm đạm.
Những âm linh kia dường như càng ngày càng cáu kỉnh, chúng bay loạn như bầy ruồi, dường như muốn thoát khỏi không gian này.
Sau lưng, bầy thi quỷ đã tới rìa bệ đá ở trung ương, có mấy con thi quỷ đã bắt đầu leo lên.
Lý Dục Thần biết, anh không thể do dự nữa.
Anh chỉ có thể thu lại Thiên Đô lệnh, phóng hơn chục ngàn âm linh này ra ngoài. Chỉ có như vậy, anh mới có thể rảnh tay, dùng hết sức lực đối phó Quỷ Vương.
Nhưng đám âm linh này chưa thể thả ở chỗ này, bởi vừa thả ra ở đây, âm linh không những dễ dàng kết hợp với thi quỷ thi sát, mà những cái xác chỉ có hình không có hồn sẽ biến thành vật có hồn, đến lúc đó sẽ rất khó xử lý.
Hơn nữa, tuôn ra số lượng âm linh lớn chẳng khác gì lũ lụt, trong nháy mắt chúng sẽ khiến cả tòa đại điện trở nên chật ních, ba người Bạch Phương Hưng, Tiêu Minh Hạc và ông chủ Hầu không một ai trốn thoát được vận mệnh bị cắn nuốt.
Cho nên nhất định phải dời Thiên Đô lệnh ra ngoài điện đá rồi mới thả âm linh ra.
Đợi đến khi anh giải quyết hết Quỷ Vương, rồi giải quyết những âm linh này sau.
Sau khi ra quyết định, Lý Dục Thần cao giọng hô lớn: "Ba người các ông nghe theo hiệu lệnh của tôi, tôi đếm tới ba, các ông liền cùng nhau chạy đến nơi hẻo lánh phía sau đại điện".
Ba người không hiểu tại sao lại phải chạy đến góc hẻo lánh ở sau điện, nơi đó rõ ràng là góc chết, cách cửa điện xa, một khi góc đó bị chặn lại sẽ không thể chạy thoát được.
Nhưng nếu Lý Dục Thần nói như vậy, bọn họ lựa chọn tin tưởng vô điều kiện, sôi nổi đáp lời: "Được!"
Lý Dục Thần bắt đầu đếm: "Một... Hai..."
Vừa đếm, anh vừa dùng lực, gậy như ý trong tay đột nhiên phun ra mấy đám mây khói màu tím, cản mây đen cuồn cuộn lui về sau vài phần.
Quỷ Vương cũng vung vẩy cờ xí, âm phong vùng lên, mây dày sống lại.
"Ba!"
Lý Dục Thần hô xong, đột nhiên thu hồi Tử Vân Như Ý.
Anh vừa thu lại gậy như ý, mây tím đột nhiên biến mất, mây đen đè ép xuống.
Bên kia, ba người Tiêu Minh Hạc, Bạch Phương Hưng, ông chủ Hầu dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía nơi hẻo lánh bên trong nhất đại điện.
Ông chủ Hầu chạy chậm nhất, nhưng may mà vừa rồi ông ta trốn đông trốn tây vốn cách góc hẻo lánh kia khá gần, lúc Tiêu Minh Hạc chạy tới còn túm lấy ông ta chạy một đoạn.
Cuối cùng, ngay trước khi mây đen dày đặc đè xuống, ba người chạy xuyên qua dưới mây mù.
Vừa rồi ở bên ngoài, ông ta còn tưởng những bình sứ kia chứa bảo bối, hóa ra lại là xác chết, nhưng thật không ngờ những chiếc quan tài được cho rằng sẽ chứa xác chết thật ra lại chứa bảo vật.
Tòa đại điện này rất lớn, trên vách tường có không dưới một trăm chiếc quan tài như vậy.
Thế thì có bao nhiêu bảo vật đấy!
Ngay sau đó, một tiếng nổ nữa vang lên, nắp quan tài bên cạnh cũng rơi xuống.
Cũng có vô số vàng bạc ào ào chảy khắp sàn.
Nhưng ông chủ Hầu cũng không còn hưng phấn nữa, trong lòng bị một nỗi sợ hãi sâu sắc chiếm cứ.
Bởi vì sau khi vàng bạc chảy ra, ông ta nhìn thấy một cương thi màu nâu đang đứng trong quan tài kia.
Ông ta cảm thấy cương thi dường như đang cử động, đôi mắt trống rỗng của nó dường như đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tiếng động cùng tiếng vàng bạc tuôn chảy vang lên, những chiếc quan tài đặt trên vách đá lần lượt được mở ra.
Cương thi trong chiếc quan tài được mở ra đầu tiên bước về phía trước một bước, lắc lư thân thể hai cái, trông có vẻ không vững.
Sau một lúc dừng lại, nó tiếp tục bước thứ hai một cách cứng ngắc và khó khăn.
Sau đó, con cương thi thứ hai cũng di chuyển, gần như lặp lại động tác giống như con cương thi đầu tiên.
Trong một cung điện khổng lồ dưới lòng đất, hàng trăm con cương thi đang chậm rãi di chuyển, chúng dẫm lên vàng bạc đang rải khắp nơi.
Ông chủ Hầu sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh.
Cảnh tượng này còn khoa trương hơn bất cứ cảnh nào trong phim kinh dị mà ông ta từng xem qua.
Đôi tay ông ta run run, cầm điện thoại ra, bật camera, chụp hai bức ảnh trước rồi bắt đầu quay video.
Ở đây không có tín hiệu, không thể nào đăng tải video lên mạng. Nhưng ông ta vẫn muốn quay lại, cho dù có chết ở chỗ này thì cũng phải để cho thế hệ sau biết có người đã từng đến đây, hơn nữa để lại tư liệu video quý giá.
Con người thì đều phải chết, không thể nào nặng tựa Thái Sơn, nhưng nếu có thể đóng góp một chút cho sự nghiệp khảo cổ trong tương lai thì cũng không uổng công đã làm việc ở Phan Gia Viên mấy chục năm qua.
Ông chủ Hầu vừa sợ hãi vừa giơ điện thoại di động lên, nhìn thấy con cương thi trên màn hình càng ngày càng gần mình, cuối cùng ông ta cũng hoảng sợ hét lên, xoay người bỏ chạy.
Nhưng khi vừa xoay người lại thì đã suýt đụng trúng một con cương thi khác.
Khuôn mặt khô quắt và thối rữa gần như chạm vào mặt ông ta, ông ta còn nhìn thấy vài con côn trùng không rõ nguồn gốc đang bò ra từ hốc mắt và lỗ mũi của cương thi.
Ông chủ Hầu tưởng mình sắp chết chắc rồi.
Ngay vào lúc này, một đạo kiếm khí màu đen bắn tới.
Con cương thi trước mặt ông ta bị chém thành hai nửa, chậm rãi ngã xuống.
Ông chủ Hầu run rẩy, nghe thấy một tiếng bùm, theo bản năng xoay người lại, chỉ thấy con cương thi sau lưng chỉ còn lại một nửa, nửa còn lại đã ngã xuống đất.
Ông ta liếc nhìn cánh cửa của địa cung, Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc vẫn đang cố gắng chiến đấu với lũ sát thi ngoài cửa, dường như không thèm để ý đến ông ta.
Vậy thì chỉ còn lại Lý Dục Thần trên bệ đá trung tâm.
Ông ta nhìn thấy một thanh kiếm đen xuất hiện trong tay Lý Dục Thần.
Lúc này, một con cương thi khác lại tới gần ông chủ Hầu.
Lý Dục Thần vung kiếm, bắn ra một đạo kiếm khí, đầu của cương thi rơi xuống và lăn đi. Thân thể lắc lư hai cái và cũng ngã xuống đất.
Sau khi thấy ông chủ Hầu tạm thời không gặp nguy hiểm, Lý Dục Thần xoay người, đối mặt với thi thể của Quỷ Vương trên bệ đá, giơ kiếm chém xuống.
Ngay vào lúc này, hai tay đặt trên ngực Quỷ Vương đột nhiên cử động, lá cờ nó cầm trong tay đột nhiên được mở ra.
Kiếm Huyền Minh đánh vào lá cờ, giống như một con dao cùn chém vào áo giáp dây leo.
Lý Dục Thần rất kinh hãi.
Anh rất ngạc nhiên trước phản ứng này của Quỷ Vương, càng ngạc nhiên hơn là lá cờ này kiên cố đến mức có thể đỡ được cả kiếm Huyền Minh.
Phải biết với nhát kiếm này, anh đã vận dụng hết sức lực của bản thân.
Từ khi xuống núi, ngoài việc đối phó với chân long trong bí cảnh Hoang Trạch, Lý Dục Thần cũng chưa bao giờ sử dụng hết sức lực như vậy.
Khi đối phó với con rồng kia, trong tay anh còn không có Huyền Minh, cũng chưa học được điệu múa Thiên Ma và kiếm pháp Huyền Minh.
Hiện tại đã có Huyền Minh trong tay, dùng hết sức lực mà lá cờ vẫn không hề bị tổn hại gì cả.
Không những vậy, lực phản chấn do lá cờ linh hoạt còn đánh bật kiếm Huyền Minh bắn lên cao, Lý Dục Thần cũng phải lùi lại hai bước.
Mà lúc này, Quỷ Vương trên bệ đá cũng đứng thẳng dậy.
Thân hình nó cao lớn, nhìn qua giống như một người khổng lồ.
Lá cờ đã ở trong tay nó.
Lý Dục Thần ổn định cơ thể, vừa dùng Thiên Đô lệnh khống chế các âm linh đang ngo ngoe rục rịch, một chân vừa dùng bộ Võ và phát động kiếm khí Huyền Minh một lần nữa.
Kiếm khí màu đen liên tục được phát động, giống như một cơn mưa kiếm dày đặc, bắn về phía Quỷ Vương từ nhiều hướng khác nhau.
Quỷ Vương vung tay lên, lá cờ trong tay nó đột nhiên biến lớn, hóa thành một tấm màn đen, ngăn ở trước mặt nó.
Toàn bộ kiếm khí đều đánh vào bức màn, giống như thất bại.
Kiếm khí của Lý Dục Thần vừa dừng lại, Quỷ Vương lại vung lá cờ lên, âm phong thổi xào xạc cuốn mây đen lên, bay về phía Thiên Đô lệnh trên đầu.
Lý Dục Thần kinh hãi, một khi đám mây đen này che phủ ánh sáng vàng của Thiên Đô lệnh thì hàng ngàn âm linh sẽ không bị cưỡng chế, đến khi chúng tản ra và hòa nhập với các thi thể xung quanh thì sẽ rất khó giải quyết.
Anh lập tức lấy ra Tử Như Ý, rắc lên những tầng mây tím, cuộn chúng lại và chặn những đám mây đen.
Quỷ Vương dường như không ngờ được trên người anh lại có bảo vật như vậy, nó hơi sửng sốt, lại cuộn lá cờ lên, mây đen ngày càng dày đặc, cuồn cuộn ngăn chặn đám mây tím.
Lý Dục Thần không còn cách nào khác ngoài việc tập trung ý niệm vào Tử Như Ý, không ngừng thả ra những đám mây tím để ngăn cản đám mây đen.
Một bên phải khống chế Thiên Đô lệnh, một bên phải dùng Tử Vân Như Ý để chống lại cờ đen của đối phương, nếu buộc phải làm cả hai thì kiếm Huyền Minh trong tay anh sẽ rất khó để giải phóng uy lực của kiếm khí.
Chương 800: Thất bại trong gang tất
Quỷ Vương chậm rãi tiến về phía trước trong khi vẫn vẫy lá cờ của mình.
Lý Dục Thần cảm nhận được một áp lực cường đại và dày đặc đang bao trùm lên người mình.
Hiện tại anh đã biết nguồn gốc của quỷ khí cực âm ở nơi này chính là phát ra từ lá cờ trong tay Quỷ Vương.
Đây chắc chắn là một món bảo vật.
Đạm Đài Ngọc đến đây có lẽ chỉ vì lá cờ này.
Nhưng lá cờ nằm trong tay Quỷ Vương, một khi quan tài được mở ra, Quỷ Vương sẽ nhân cơ hội sống lại, kẻ nào muốn cướp lá cờ sẽ chỉ trở thành đá lót đường trên con đường luân hồi chuyển kiếp của Quỷ Vương thôi.
Cho nên Đạm Đài Ngọc bày ra Ngũ Phương Linh Phiên trận, mượn hơn mười ngàn âm linh để hấp thụ quỷ khí của nơi này và trấn áp ý niệm muốn sống lại của Quỷ Vương. Đáng tiếc ông ta còn kém một chút, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.
Đối mặt với một lá cờ quý giá như vậy, Lý Dục Thần nhất thời cũng không có biện pháp nào tốt.
Mà lúc này, cương thi xung quanh anh đã dần tụ tập lại. Hơn nữa nhìn cử động của bọn chúng thì dường như đã không còn cứng ngắc như ban đầu nữa, mà chúng đã dần dần trở nên linh hoạt hơn.
Nếu như bị bọn chúng vây quanh và tấn công thì Lý Dục Thần sẽ bị tấn công từ ba phía.
Phía trước có một con Quỷ Vương đang cầm cờ, phía sau có gần trăm con quỷ thi, phía trên có hàng ngàn âm linh.
Cục diện này nhìn qua đã đi vào ngõ cụt.
Điều phiền toái hơn nữa là có một số cương thi đã tách ra khỏi đại quân, có lẽ chúng đã bị dương khí trên người ông chủ Hầu hấp dẫn, cho nên đang chậm rãi đi đến.
Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc cũng đã thấy được tình hình bên trong đại điện, bọn họ cũng vô cùng lo lắng.
Nhưng thi sát ngoài cửa càng ngày càng tụ tập nhiều hơn, nếu cứ tiếp tục chiến đấu như vậy thì ngay cả người sắt cũng sẽ sụp đổ.
Tiêu Minh Hạc hét lớn một tiếng, chân khí cuồng phát, liên tục tung chưởng, đánh bay mấy con thi sát trước mặt ra ngoài, nhảy tới trước một bước, đứng ở trước mặt Bạch Phương Hưng, một thân một mình chặn lối vào lại, nói:
"Đạo trưởng Bạch, ông mau đi cứu ông chủ Hầu đi, nơi này giao lại cho tôi!"
Bạch Phương Hưng hét lớn: "Được, ông cẩn thận!"
Cầm thanh kiếm gỗ trong tay, ông ta xoay người tiến vào đại điện, lao tới chỗ ông chủ Hầu, giơ tay lên, dùng kiếm chém vào một con cương thi.
Đáng tiếc pháp thuật bên trong có hạn, trong tay lại là một thanh kiếm gỗ, hoàn toàn dựa vào chân khí, đánh cho đến hiện tại thì chân khí cũng đã tiêu hao rất nhiều.
Không ngờ con cương thi này lại cứng rắn hơn nhiều so với lũ thi sát bên ngoài, chỉ một tiếng rắc, thanh kiếm gỗ trong tay ông ta đã bị chặt đứt.
Bạch Phương Hưng lúc này mới ý thức được vừa rồi Lý Dục Thần từ xa bắn ra hai đạo kiếm khí, một kiếm chém quỷ, tưởng chừng như rất nhẹ nhàng nhưng lại vượt quá khả năng của ông ta.
Con cương thi dường như đang tức giận vì một kiếm của ông ta, nó quay sang lao về phía ông ta.
Ông ta tung cước đá trong không trung, đá mạnh vào ngực con cương thi.
Cú đá này mạnh đến mức con cương thi cũng bị đá lui lại mấy bước, còn bản thân Bạch Phương Hưng cũng bay ngược về phía sau.
Ông ta xoay người như một con diều giữa không trung, nhẹ nhàng đáp xuống đất, mũi chân vừa chạm đất thì lại bay lên trời một lần nữa, bay tới đá vào đầu cương thi.
Thật không may, con cương thi chỉ bị quẹo đầu một chút, nó phát ra tiếng kêu cót két trên cổ.
Bạch Phương Hưng đáp xuống đất, nhìn thấy con cương thi không hề bị ảnh hưởng bởi hai cú đá đã dùng hết sức lực của ông ta, ngược lại hai chân của chính mình thì tê dại, trong lòng không khỏi run lên.
Thi sát bên ngoài tuy dễ đánh, nhưng lại không thể giết chết, cho dù có bị chia thành hai nửa hay bốn nửa thì cũng không chết, chỉ có thể đánh chúng nát thành từng mảnh nhỏ.
Thi quỷ ở đây thì ngược lại, có thể giết chết chúng, nhưng ông ta lại không có năng lực này, căn bản không thể giết chúng.
Mà ở trên đài cao kia, còn có một Quỷ Vương mà ngay cả Lý Dục Thần cũng không thể làm gì được.
Làm sao còn có thể đánh cuộc chiến này đây?
Nhìn thấy cảnh tượng này, ông chủ Hầu vội vàng la lớn: "Đạo trưởng Bạch, đừng để ý đến tôi, cương thi đi chậm rãi, tôi có thể chạy trốn được. Ông mau đi giúp cậu Lý đi, chỉ có cậu Lý mới có thể cứu chúng ta!"
Bạch Phương Hưng nhìn về phía Quỷ Vương đang giằng co với Lý Dục Thần, giữa không trung của đại điện đã tràn ngập mây đen và mây tím, ánh sáng của Thiên Đô lệnh ẩn hiện trong tầng mây.
Thi quỷ ở bên ngoài đã tụ lại, vây quanh Lý Dục Thần, chúng sẽ sớm phát động một cuộc tấn công.
Ông ta biết ông chủ Hầu nói đúng, chỉ có Lý Dục Thần mới có thể cứu được mọi người.
Một khi Lý Dục Thần bị đánh bại thì không người nào ở đây có thể chạy thoát.
Bạch Phương Hưng không khỏi cảm thấy hổ thẹn, lúc này người bình tĩnh nhất lại là ông chủ Hầu không biết chút võ công nào.
Ông ta gật đầu, ném thanh kiếm gãy trong tay đi, tay không lao về phía trước, hét lớn một tiếng, không quan tâm khí thi sát có xâm chiếm cơ thể hay không, từ phía sau tóm lấy cổ của một con, sau đó ném cương thi ra ngoài.
Lúc này Bạch Phương Hưng cũng không còn phong thái của đạo sĩ nữa. Chỉ thấy râu tóc ông ta lộn xộn, nhe răng nhếch miệng, khóe mắt sắp nứt ra, trông như một người điên.
Tiêu Minh Hạc đang một mình chống đỡ thi sát ở cửa cũng không khá hơn, nhìn thấy thi sát ngày càng xuất hiện nhiều hơn, ông ta đã có chút bất lực.
Ông chủ Hầu thì chạy trối chết, như đang chơi trò mèo vờn chuột với lũ cương thi.
Tuy nhiên, sinh khí lưu động từ việc ông ta chạy trốn đã thu hút sự chú ý của nhiều thi quỷ hơn, một vài thi quỷ đã tiến đến gần ông ta.
Dần dần, ông ta cũng đã bị dồn đến góc tường, không còn đường chạy trốn.
Chương 801: Cầm điện thoại dọa cương thi
Một con thi sát nhảy dựng lên, nằm úp trên vai Tiêu Minh Hạc.
Tiêu Minh Hạc cảm thấy đầu vai đau nhói, ra sức hất lên, ném thi sát xuống đất, một chân đá bay.
Máu đen ở vai chảy dọc xuống thuận theo cánh tay, toàn bộ cánh tay có cảm giác tê dại.
Ông ta biết đây là thi độc, liền vội vàng dùng một bàn tay khác liên tục điểm mấy chỗ trên cánh tay bị thương, phong bế huyệt đạo, ngăn cản khí độc lan rộng.
Nhưng lúc này ông ta không kịp dùng chân khí ép độc ra ngoài, bởi vì lại có thêm mấy con thi sát bò tới.
Tiêu Minh Hạc không thể không dùng cánh tay còn lại đánh với chúng, ông ta vốn tiêu hao sức lực quá lâu, hiện tại càng là trứng chọi đá, chỉ đành nương nhờ thân pháp tránh trái tránh phải.
Nhưng làm như vậy, cửa điện do ông ta canh giữ liền lộ ra sơ hở, mấy con thi sát chui vào.
Ông chủ Hầu bị ép vào trong góc, điện thoại di động cầm trong tay chẳng biết bật lên một tấm ảnh chụp phù chú. Ông ta run tay, nhắm thẳng màn hình vào trước cương thi, vừa chiếu vừa lẩm bẩm trong miệng: "Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh, tôi định! Tôi định!"
Cương thi kia có lẽ bị ánh sáng từ điện thoại di động chiếu vào nên ngẩn ra, như thể bị định tại chỗ.
Ông chủ Hầu cảm thấy ngạc nhiên: "Có tác dụng?"
Cương thi đột nhiên nhào tới.
"Đụ mẹ!"
Ông chủ Hầu chửi thô tục, ngã dập mông xuống đất.
Cương thi kia đang muốn nhào lên, lại bị cương thi do Bạch Phương Hưng ném tới vừa khéo đụng phải, hai con cương thi đều ngã trên mặt đất.
Ông chủ Hầu thừa dịp khe hở này chạy về phía một góc tường khác.
Bạch Phương Hưng trừng mắt, râu tóc dựng đứng, từ lão đạo sĩ biến thành Trương Phi hung mãnh, tấn công bầy thi quỷ từ phía sau, muốn giết ra một con đường máu, giúp Lý Dục Thần giảm bớt áp lực.
Sau khi liên tục ném ra bốn năm con thi quỷ, cuối cùng bầy thi quỷ cũng phản ứng lại, mấy con thi quỷ xoay người lại, bắt đầu phản kích.
Bạch Phương Hưng lập tức rơi vào bị động. Mặc dù những con thi quỷ này hành động chậm chạp, nhưng mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, hơn nữa sức lực còn cực lớn.
Roẹt một tiếng, quần áo trên người Bạch Phương Hưng bị một con thi quỷ cắt nát, để lại mấy vết trảo trước ngực, máu đen chảy ra.
Ông ta cảm thấy đầu váng mắt hoa, lập tức biết đây là âm độc chui vào cơ thể. Ông ta vội vàng lùi lại mấy bước, lấy ra một viên đan dược Bạch Vân Quan đặc chế, nhét vào trong miệng.
Bạch Phương Hưng miễn cưỡng ngừng độc phát tán, nhưng lại bị thi quỷ vây quanh. Ông ta không kịp điều chỉnh hơi thở, nghỉ ngơi chờ đan dược ngấm hiệu quả, chỉ đành vừa đánh vừa lùi.
Cứ như vậy, ông ta càng khó ức chế độc tính, sức chiến đấu của ông ta cũng càng ngày càng yếu.
Lúc này, ông ta cũng chẳng mạnh hơn ông chủ Hầu bao nhiêu.
Quỷ Vương từng bước một tới gần, áp lực do cờ xí màu đen kia mang tới càng lúc càng lớn.
Lý Dục Thần chẳng thể ngờ được, anh lại gặp phải một con Âm Thi Quỷ Vương có tu vi Tiên Thiên trong mộ huyệt dưới đất.
Thứ này đã chết, chỉ là mượn nhờ âm khí giữ lại một tia tàn hồn, không hề có ý thức. Thế mà nó còn có tu vi cao như vậy, có thể nghĩ, thời điểm nó còn sống mạnh đến mức nào!
Khó trách năm đó Ma giáo có thể vùng dậy mạnh mẽ, tùy ý hoành hành, quấy nhiễu đến thiên hạ bất an.
Cả lá cờ trong tay Quỷ Vương kia nữa, không biết nó làm từ vật liệu gì mà trong đó ẩn chứa lực lượng vô cùng mạnh mẽ.
Trên mặt lá cờ ánh lên vầng sáng thần bí, mơ hồ có thể thấy được một góc thứ gì đó, không biết là ký hiệu hay hình vẽ.
Mà lúc anh dùng thần thức điều tra, chỉ cảm thấy nó mênh mông như vũ trụ, sâu không thấy đáy.
Mây đen và mây tím đan xen vào nhau, khiến hào quang của Thiên Đô lệnh dần dần trở nên ảm đạm.
Những âm linh kia dường như càng ngày càng cáu kỉnh, chúng bay loạn như bầy ruồi, dường như muốn thoát khỏi không gian này.
Sau lưng, bầy thi quỷ đã tới rìa bệ đá ở trung ương, có mấy con thi quỷ đã bắt đầu leo lên.
Lý Dục Thần biết, anh không thể do dự nữa.
Anh chỉ có thể thu lại Thiên Đô lệnh, phóng hơn chục ngàn âm linh này ra ngoài. Chỉ có như vậy, anh mới có thể rảnh tay, dùng hết sức lực đối phó Quỷ Vương.
Nhưng đám âm linh này chưa thể thả ở chỗ này, bởi vừa thả ra ở đây, âm linh không những dễ dàng kết hợp với thi quỷ thi sát, mà những cái xác chỉ có hình không có hồn sẽ biến thành vật có hồn, đến lúc đó sẽ rất khó xử lý.
Hơn nữa, tuôn ra số lượng âm linh lớn chẳng khác gì lũ lụt, trong nháy mắt chúng sẽ khiến cả tòa đại điện trở nên chật ních, ba người Bạch Phương Hưng, Tiêu Minh Hạc và ông chủ Hầu không một ai trốn thoát được vận mệnh bị cắn nuốt.
Cho nên nhất định phải dời Thiên Đô lệnh ra ngoài điện đá rồi mới thả âm linh ra.
Đợi đến khi anh giải quyết hết Quỷ Vương, rồi giải quyết những âm linh này sau.
Sau khi ra quyết định, Lý Dục Thần cao giọng hô lớn: "Ba người các ông nghe theo hiệu lệnh của tôi, tôi đếm tới ba, các ông liền cùng nhau chạy đến nơi hẻo lánh phía sau đại điện".
Ba người không hiểu tại sao lại phải chạy đến góc hẻo lánh ở sau điện, nơi đó rõ ràng là góc chết, cách cửa điện xa, một khi góc đó bị chặn lại sẽ không thể chạy thoát được.
Nhưng nếu Lý Dục Thần nói như vậy, bọn họ lựa chọn tin tưởng vô điều kiện, sôi nổi đáp lời: "Được!"
Lý Dục Thần bắt đầu đếm: "Một... Hai..."
Vừa đếm, anh vừa dùng lực, gậy như ý trong tay đột nhiên phun ra mấy đám mây khói màu tím, cản mây đen cuồn cuộn lui về sau vài phần.
Quỷ Vương cũng vung vẩy cờ xí, âm phong vùng lên, mây dày sống lại.
"Ba!"
Lý Dục Thần hô xong, đột nhiên thu hồi Tử Vân Như Ý.
Anh vừa thu lại gậy như ý, mây tím đột nhiên biến mất, mây đen đè ép xuống.
Bên kia, ba người Tiêu Minh Hạc, Bạch Phương Hưng, ông chủ Hầu dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía nơi hẻo lánh bên trong nhất đại điện.
Ông chủ Hầu chạy chậm nhất, nhưng may mà vừa rồi ông ta trốn đông trốn tây vốn cách góc hẻo lánh kia khá gần, lúc Tiêu Minh Hạc chạy tới còn túm lấy ông ta chạy một đoạn.
Cuối cùng, ngay trước khi mây đen dày đặc đè xuống, ba người chạy xuyên qua dưới mây mù.
Bình luận facebook