-
Chương 817-819
Chương 817: Cậu Lý chính là cứu binh
Na Nhữ Bình đột nhiên không kịp phản ứng, ở đâu ra cứu binh ngoài cổng?
Nhưng lúc này đã không kịp suy nghĩ nhiều, càng không thể đặt câu hỏi để Tác Lãng phân tâm.
Khi Tác Lãng đâm Kim Cương Xử xuống dưới, mọi người đã thoát khỏi sự trói buộc của cái bóng, có thể tự do hành động, liền ùa ra ngoài như ong vỡ tổ.
Na Nhữ Bình đỡ Na Hy Nghiêu, cũng chen chúc trong đám người, thất tha thất thiểu, suýt nữa thì ngã xuống.
Chỉ có mấy người vừa rồi quỳ xuống tỏ vẻ trung thành với Na Nhữ An là ở lại bên trong.
Bọn họ có thể nghe ra được từ trong lời nói của hòa thượng, trước mắt vẫn là Na Nhữ An chiếm ưu thế, hòa thượng còn nôn ra máu, xem ra không kiên trì được bao lâu, Na Nhữ An chắc chắn sẽ thắng.
Hơn nữa vừa rồi đã phản bội, bây giờ mà cùng đi ra ngoài, cho dù gia chủ không trách phạt tại chỗ, về sau cũng sẽ không có một ngày tốt lành, còn không bằng phản bội đến cùng, đánh cược một lần, nếu như Na Nhữ An thắng, về sau toàn bộ nhà họ Na chính là của mấy người bọn họ.
Sau khi đi ra bên ngoài, mọi người nhao nhao khiển trách mấy người ở lại bên trong, ai nấy đều chửi ầm lên.
Na Hy Nghiêu biết rõ đạo lý nước quá trong ắt không có cá, nếu như thật sự đến trước thời khắc sống chết, trong số những người đang mắng chửi này còn có mấy ai trung thành?
"Nhữ Bình, vừa rồi Tác Lãng đại sư bảo con đi gọi viện binh, con còn không mau đi?"
Na Hy Nghiêu đã nhắc nhở đám người.
"Đúng vậy, đại sư nói không kiên trì được bao lâu nữa, cứu binh ở đâu?"
"Đương nhiên là chùa Bạch Tháp rồi, không phải Na Nhữ An nói Tác Lãng đại sư còn có sư phụ sao?"
Na Nhữ Bình lắc đầu nói: "Chùa Bạch Tháp quá xa, không kịp".
"Không đúng, không đúng, vừa rồi hình như tôi nghe thấy đại sư nói ra cổng mời, liệu có thể là sư phụ ông ta đã tới rồi hay không?"
Na Nhữ Bình mơ hồ nghĩ tới điều gì, nhưng lại không dám tin.
Lúc này, mọi người đã ồ ạt chạy ra cổng, nghênh đón sư phụ trong miệng đại sư.
Na Nhữ Bình cũng đỡ Na Hy Nghiêu vội vàng đi theo.
Lúc bọn họ đến cổng, không nhìn thấy Lạt Ma, chỉ nhìn thấy đám vệ sĩ nằm rạp một chỗ.
Chỉ có Lý A Tứ đứng ở đó, đối diện còn có một người trẻ tuổi.
"A Tứ, sư phụ Lạt Ma đâu?", có người hỏi.
Lý A Tứ và các nhân viên an ninh không biết đã xảy ra chuyện gì, làm sao đang yên đang lành, hôm nay lại có nhiều người chạy ra ngoài như vậy?
Người nhà họ Na hiếm khi tập trung đông đủ như thế, mà lại còn đồng loạt đi ra cổng, đúng là khó gặp.
"Lạt Ma?", Lý A Tứ ngơ ngác nhìn về phía Na Nhữ Bình: "Không phải đi vào cùng với Nhữ Bình thiếu gia rồi sao?"
"Ôi trời không phải người đó, là một người khác", người kia gấp đến mức dậm chân, chỉ xuống đám người bị thương đầy đất: "Là người khiến mấy người này bị thương đấy".
Ông ta đương nhiên cho rằng chắc chắn là đại sư tới, đám bảo vệ không hiểu chuyện, ngăn cản không cho vào, kết quả bị đại sư dạy dỗ.
"Nếu mấy người khiến đại sư tức giận bỏ đi, mấy người sẽ không gánh chịu nổi đâu!"
Lý A Tứ hoàn toàn ngơ ngác, sửng sốt một hồi lâu mới chỉ vào Lý Dục Thần nói: "Là cậu ta đánh, cậu ta là... đại sư?"
"Hả?"
Đám người nhà họ Na cũng ngây ra.
Đây là ai?
Tuổi quá trẻ, thấy thế nào cũng không thể là Lạt Ma chùa Bạch Tháp được.
Chỉ có Na Nhữ Bình bây giờ mới hiểu ra.
Nhưng nhớ tới lời mình đã nói, bây giờ lại phải quay về cầu xin người ta, đơn giản là khó mà mở miệng.
"Cậu là ai? Dám đến nhà họ Na giương oai?"
Đã có người lên tiếng hỏi.
Bọn họ nơm nớp lo sợ ở trước mặt Na Nhữ An, không dám ho he một tiếng nào, nhưng đến nơi này lại lập tức hống hách hẳn lên.
Lý Dục Thần mỉm cười nhìn Na Nhữ Bình, nói: "Na thiếu gia, ra rồi à? Tác Lãng đại sư đâu?"
Na Nhữ Bình cau mày, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không nói nên lời, cứ như vậy, đơn giản là kìm nén khó chịu hơn việc tiêu chảy không tìm thấy nhà vệ sinh.
Na Hy Nghiêu đã nhìn ra vấn đề, hỏi: "Nhữ Bình, chuyện gì xảy ra vậy?"
Na Nhữ Bình liền nói lại chuyện xảy ra ngoài cổng trước đó ra.
Bây giờ mọi người mới biết, người này chính là Lý Dục Thần - cậu Lý thanh danh vang dội gần đây.
Na Hy Nghiêu làm gia chủ, đương nhiên cũng biết.
Bốn gia tộc lớn ở thủ đô đã sớm mở họp thảo luận về việc Lý Dục Thần gây ra hỗn loạn ở phương nam.
Nhà họ Lý đã từng thế gia số một thủ đô, thực lực ở thời kỳ cường thịnh còn vượt xa bốn gia tộc lớn bây giờ.
Nhà họ Lý ngóc đầu trở lại, bốn gia tộc lớn đều không dám chủ quan, bởi vì một khi nhà họ Lý vùng lên, rất có thể sẽ có một nhà bị gạt ra khỏi bốn vị trí đầu.
Hơn nữa năm đó mọi người cạnh tranh, hoặc nhiều hoặc ít đều từng làm một số chuyện bỏ đá xuống giếng. Nhất là nhà họ Na, còn dựa vào việc nhà họ Lý biến mất mới dấn thân vào bốn vị trí đầu.
Làm sao Na Hy Nghiêu lại không kiêng kị Lý Dục Thần được?
Nhưng bây giờ, nhà họ Na đã đến thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong, cho dù hôm nay Lý Dục Thần đến vì lí do gì, cho dù anh có thể đối phó được với Na Nhữ An hay không, cho dù chỉ có một cơ hội, Na Hy Nghiêu làm gia chủ cũng sẽ không bỏ qua.
"Nhữ Bình, làm sao con không nói sớm, cậu Lý chính là cứu binh mà Tác Lãng đại sư nói!"
"Thế nhưng mà...", Na Nhữ Bình nhớ tới việc mình từng khoác lác: "Không được! Tuyệt đối không được!"
"Vì sao?"
"Con..."
Na Nhữ Bình bây giờ không thể nói ra được.
"Na thiếu gia, nếu anh còn không mở miệng, vị Lạt Ma sắp bên trong kia không chịu đựng nổi nữa rồi", Lý Dục Thần cười nói.
Na Hy Nghiêu gấp gáp: "Nhữ Bình con mau nói đi!"
"Con...", Na Nhữ Bình quyết tâm, nói: "Vừa rồi con nói sẽ tuyệt đối không đi ra cầu xin anh ta, nếu không sẽ... sẽ dập đầu nhận anh ta làm bố nuôi".
"Cái gì?"
Na Hy Nghiêu cũng ngây ngẩn cả người.
Trong lòng rất nhiều người nhà họ Na cũng vô cùng căm phẫn.
"Dập đầu nhận bố nuôi? Mơ tưởng!"
"Đúng vậy, dựa vào cái gì mà phải nhận người nhà họ Lý làm bố nuôi?"
"Bảo vệ đâu, mau đuổi người này ra ngoài cho tôi!"
Mọi người dường như đã quên mất một tăng một ma còn đang chiến đấu bên trong, thần chết vừa mới lướt qua bên người bọn họ.
Tôn nghiêm và vinh quang của gia tộc dường như đã trở nên quan trọng hơn, nếu như mất đi thì còn đáng sợ hơn cả mất mạng.
Mà quan trọng là bọn họ không tin tưởng người trẻ tuổi trước mắt này có thể cứu vớt nhà họ Na.
Chương 818: Tên lừa đảo
Cứu binh mà Tác Lãng đại sư nói tới nhất định không phải là anh.
Na Nhữ Bình hít sâu một hơi, thả lỏng gánh nặng, nói ra: "Được, tôi nói được thì làm được, chỉ cần anh có thể cứu vớt gia tộc, tôi sẽ nhận anh làm bố nuôi".
Vừa dứt lời liền muốn quỳ xuống.
Sau lưng trưởng giả có nhà họ Na đau đớn la hét: "Không thể! Nhữ Bình, nếu cậu quỳ xuống nhận một người khác họ làm bố, vậy sẽ mặt với liệt tổ liệt tông như thế nào đối?"
"Chết trong tay Na Nhữ An thì sẽ có thể đối mặt với tổ tông sao?", Na Nhữ Bình không chút khách khí đáp trả: "Nếu mấy người cảm thấy mất mặt, cùng lắm thì từ nay về sau trục xuất tôi khỏi gia môn là được".
Làm sao Na Hy Nghiêu nỡ trục xuất con trai ra khỏi gia môn được, liền giải vây thay con mình: "Chỉ cần có thể cứu gia tộc, nhận người khác họ làm bố nuôi cũng đâu có sao. Đừng nói để Nhữ Bình dập đầu, cho dù bắt tôi quỳ xuống thì sao chứ?"
Trưởng giả im lặng, chỉ đau lòng thở dài.
Na Nhữ Bình thấy bố mình ủng hộ, liền phủi tro bụi trên ống tay áo, sau đó dùng lễ tiết triều cũ quỳ xuống với Lý Dục Thần.
Một màn này khiến đám bảo vệ kia sợ ngây người.
Nhất là Lý A Tứ.
Lý Dục Thần khoát tay, một lực lượng nâng Na Nhữ Bình lên.
Cho dù Na Nhữ Bình có dùng sức thế nào cũng không quỳ xuống được.
Anh ta ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần.
Anh cười nói: "Anh lớn tuổi như thế rồi mà còn đòi làm con nuôi tôi, cho dù anh có đồng ý thì tôi cũng chẳng cần. Thế này đi, đổi một điều kiện khác".
"Điều kiện gì?", Na Nhữ Bình hỏi.
"Trả nhà cũ nhà họ Lý lại cho tôi", Lý Dục Thần nói.
Na Nhữ Bình nhìn về phía Na Hy Nghiêu.
Na Hy Nghiêu gật đầu nói: "Chỉ cần cậu có thể giúp chúng tôi vượt qua kiếp nạn này, đừng nói là căn nhà cũ kia, ngay cả một vài mối làm ăn cũ của nhà họ Lý năm đó, tôi cũng có thể hoàn trả lại hết".
Lý Dục Thần gật đầu: "Được, là ông nói đấy nhé".
Còn chưa dứt lời, chợt thấy trong tay anh có thêm một thanh kiếm màu đen, anh nhẹ nhàng rung cổ tay một cái, thanh kiếm kia liền bay ra ngoài, chỉ để lại một vệt đuôi màu đen, xuyên qua vườn hoa, phá vỡ bức tường đầu tiên của tòa nhà rầm một tiếng, lại xuyên ra sau bức tường, ngay sau đó đâm vào tòa nhà thứ hai.
Cứ như thế không ngừng, những tiếng bảo kiếm xuyên tường chồng lên nhau, khó phân trước sau, giống như dư âm.
Vệt đuôi kia ngưng tụ trên không trung giống như một vệt đen chết chóc, thật lâu vẫn không tiêu tan.
Hoa cỏ ở gần vệt đen khô héo trong nháy mắt.
Na Nhữ An và Tác Lãng vẫn còn đang tiếp tục đấu pháp.
Dòng nước đen cuồn cuộn, cho dù là hoa sen trắng sống trong bùn mà không nhuốm bùn cũng không có cách nào giữ được màu trắng tinh của nó ở chỗ này, từng bông hoa sen đều bị nước đen bao phủ.
Chỉ còn lại mấy đóa sen trắng cuối cùng quay xung quanh Tác Lãng.
"Đừng vùng vẫy nữa, ông nhất định phải chết, ha ha ha..."
Na Nhữ An cười to, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Một kiếm khí màu đen xuyên qua vách tường, đâm vào người anh ta.
Cả người anh ta cũng bay lên theo, rầm một tiếng, bị một thanh kiếm màu đen đóng chặt lên trên tường.
Đã lâu rồi thủ đô không có mưa, cộng thêm gần đây thời tiết đầy cát bụi, dẫn đến không khí có chút vẩn đục.
Kiếm khí Huyền Minh ăn mòn không khí vẩn đục để lại quỹ tích màu đen mãi mà không tiêu tan.
Đương nhiên đám người ở cửa trang không nhìn thấy cảnh tượng Na Nhữ An bị ghim lên trên tường, cũng không biết vệt đen kia được sinh ra như thế nào.
Chỉ có yên lặng như chết và trong lòng âm thầm sợ hãi không biết nên làm thế nào.
Lý Dục Thần phủi tay, nói: "Xong rồi, nhà cũ nhà họ Lý thuộc về tôi".
"Xong rồi?"
Na Nhữ Bình sửng sốt.
Vậy là xong rồi sao?
Bên trong còn đang đánh nhau rung thiên động địa kia kìa!
Cậu ở chỗ này phủi tay một cái liền nói xong rồi?
Đám người nhà họ Na đều cảm thấy kỳ quái, trong lòng mọi người sinh ra hoài nghi, ánh mắt nhìn về phía Lý Dục Thần liền trở nên không có ý tốt, nghĩ thế nào cũng đều cảm giác trên mặt tên nhóc này viết hai chữ: Lừa đảo!
"Nhóc con, chuyện gì thế này? Muốn lừa đảo thì cũng phải giả bộ giống một chút chứ?"
"Tôi thấy cậu ta chỉ là một tên lừa đảo, chỉ muốn lấy lại nhà cũ nhà họ Lý về thôi".
"Thôi đi, muốn lấy là được sao? Chỉ như vậy ư, nghĩ chúng ta là đồ ngốc chắc!"
"Cậu ta mới là đồ ngốc đi, căn nhà nào cũng phải sang tên, còn nghĩ rằng giống trước đây, cầm được khế đất thì căn nhà sẽ thuộc về mình chắc".
"Chắc là một tên giả mạo rồi, nhà họ Lý đã biến mất nhiều năm, ở đâu ra con cháu nữa!"
Mấy người nói như thế, càng càng cảm thấy Lý Dục Thần là một tên lừa đảo.
Cộng thêm vệt đen kia cuối cùng cũng đã chậm rãi biến mất dưới ánh mặt trời, khí tức tử vong cũng tiêu tán trong hương thơm hoa cỏ.
Trong lòng mọi người không còn khủng hoảng, thậm chí đã quên mất Tác Lãng Lạt Ma đã cứu bọn họ từ trong tay ác ma vẫn còn ở bên trong sống chết không rõ.
Đối với phần lớn người mà nói, chỉ cần mình cách xa nguy hiểm, chỉ cần không xâm phạm đến lợi ích cá nhân của bọn họ, ai thèm quan tâm đến việc người làm gia chủ là ai đâu?
Về phần Tác Lãng Lạt Ma sống chết ra sao, có ai sẽ đặt ở trong lòng?
Chương 819: Tôi sẽ cho mấy người nhìn xem tôi dựa vào cái gì
Phật từ bi hay là ác ma tà ác, mọi người thường không thể phân chia được rõ ràng, hoặc có thể nói là cũng không muốn lúc nào cũng phải phân chia rõ ràng.
Phù hộ tôi chính là từ bi, xâm hại tôi đương nhiên là ma.
Mà đa số thời điểm, làm người đứng xem, mọi người tình nguyện tỏ ra hồ đồ để vào thời điểm cần thiết đưa ra phán đoán và lựa chọn.
Lúc Tác Lãng Lạt Ma cứu mạng sống của bọn họ, đương nhiên là Phật.
Bây giờ sao... Dường như đã chẳng còn quan trọng.
Bây giờ bọn họ chỉ quan tâm đến việc Lý Dục Thần có phải lừa đảo hay không, có phải đang ngụy trang thành nhà họ Lý để lừa gạt tài sản nhà họ Na hay không.
Mặt khác, đối với mấy phú ông vẫn còn sống trong mộng hoàng gia huy hoàng ngày xưa mà nói, việc xấu trong nhà tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.
Ngoại trừ bố con Na Hy Nghiêu vẫn còn ôm chút mong đợi với Lý Dục Thần.
Bởi vì bọn họ không có đường lui.
Những người khác có thể bỏ trốn, có thể rời khỏi nơi này, cũng có thể ở lại tỏ vẻ trung thành với Na Nhữ An, bọn họ lại không được.
Na Hy Nghiêu nhíu mày, nói: "Cậu Lý, không phải cậu đang nói đùa chứ?"
"Nói đùa cái gì? Tôi giống như đang nói đùa lắm sao?", Lý Dục Thần nói.
"Được rồi, mau bảo cậu ta cút đi, trong nhà đã ồn ào thế nào rồi, dù sao đây cũng là chuyện trong nhà, đừng để người bên ngoài chế giễu", có người nói.
Sau đó mọi người đều vô cùng kích động giận dữ, đều muốn đuổi Lý Dục Thần đi.
Anh đứng ở nơi đó, nhìn đám người này, lắc đầu với Na Hy Nghiêu, nói: "Đúng là làm khó cho gia chủ như ông, phải nuôi một đám ông lớn vô dụng như thế, vậy mà nhà họ Na vẫn còn có thể trở thành một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, đúng là kỳ tích!"
Lời này của anh lại như dẫn nổ thùng thuốc nổ.
Nhà họ Na lập tức sôi trào, ai nấy đều kêu la muốn đánh rụng răng anh, rút lưỡi của anh.
Cứ như anh còn khiến người ta cảm thấy ghê tởm hơn Na Nhữ An vậy.
Nay cả Na Hy Nghiêu cũng có chút tức giận.
Mặc dù ông ta làm gia chủ, biết rất rõ Lý Dục Thần nói đúng.
Đám người nhà họ Na đúng là đã quen sống trong nhung lụa rồi, cũng bởi vì liên quan đến vinh quang hoàng gia tiền triều nên đã chiếm rất nhiều tài nguyên không công. Bằng không, bốn gia tộc lớn thủ đô đúng là không đến lượt bọn họ.
Bất kỳ một hào môn thế gia nào, ngoại trừ căn cơ ra thì luôn có mấy nhân vật cường quyền, mở rộng lãnh thổ như vậy. Nhà họ Na là một trong số những gia tộc rất ít sống dựa vào hào quang trong quá khứ.
Cũng bởi vì Na Hy Nghiêu là loại người có tính cách tương đối lạnh nhạt, không đủ mạnh mẽ, cho nên trước kia rất nhiều chuyện trong gia tộc đều giao cho Na Mạc Hòa đi xử lý. Sau khi Na Mạc Hòa mất tích, nhà họ Na đã mất đi nhân vật có bàn tay sắt duy nhất.
Cho nên Na Hy Nghiêu mới có thể gửi gắm hy vọng lên trên người Na Nhữ An.
Bây giờ bị Lý Dục Thần nói ra trước mặt mọi người, Na Hy Nghiêu cũng không nhịn được rồi.
"Cậu Lý, cho dù thế nào thì nhà họ Na cũng là một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, cho dù cậu là đời sau của nhà họ Lý cũng không có tư cách tùy ý bình luận chuyện của nhà họ Na. Nếu như lão gia nhà cậu còn sống, tuyệt đối sẽ không nói lời như vậy".
"Ồ? Ông khẳng định như vậy ư?", ánh mắt Lý Dục Thần vô cùng lẫm liệt: "Như vậy lão gia nhà tôi chết có liên quan đến mấy người hay không?"
Na Hy Nghiêu đột nhiên giật mình, trên người bỗng nhiên đầm đìa mồ hôi lạnh.
Ông ta cũng không dám gánh chịu cái tiếng này đâu.
"Không, tuyệt đối không có việc này. nhà họ Lý hủy diệt, không có chút liên quan nào đến nhà họ Na cả", Na Hy Nghiêu nói.
Lý Dục Thần hừ lạnh một tiếng, đảo ánh mắt một vòng.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh đảo quan trên mặt mỗi người. Người bị anh nhìn trúng cứ như rơi vào hầm băng, toàn thân rét run.
"Thật sự không có chút liên quan nào ư?", Lý Dục Thần hỏi.
"Không có, một chút cũng không có", Na Hy Nghiêu nói.
"Vậy tại sao nhà của nhà họ Lý tôi lại rơi vào trong tay mấy người?"
"Sau khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, sản nghiệp của nhà họ Lý cũng nên có người tiếp nhận. Nhà họ Lý lớn như vậy, ai mà không động tâm? Thủ đô có nhiều gia tộc như vậy, gần như ai nấy cũng đều có phần, không ăn được thịt cũng uống được nước canh. Nhà họ Na chúng tôi đúng là nhờ việc đó mà đã thu lợi rất nhiều, nhưng chúng tôi cũng không phải cưỡng chiếm, đều dùng phương pháp chính quy hợp pháp. Vừa rồi tôi cũng đã nói, căn nhà đó có thể trả lại cho cậu, không những là nhà mà còn có rất nhiều sản nghiệp cũ của nhà họ Lý, hai mươi năm nay đều không hề bị động vào, đều có thể trả lại cho cậu. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu thật sự là con cháu của nhà họ Lý, hơn nữa còn giúp chúng tôi vượt qua nguy cơ hôm nay".
Na Hy Nghiêu nói một hơi, cảm thấy có chút thở không được.
Những người khác của nhà họ Na rất bất mãn, có người nói: "Ông giải thích với cậu ta nhiều như vậy làm gì?"
"Đúng, chỉ lừa một tên lừa gạt, ông còn tin cậu ta!"
"Bảo cậu ta cút đi! Chuyện của nhà họ Na không tới lượt cậu ta đến vung tay múa chân!"
...
Lý Dục Thần nói với Na Hy Nghiêu: "Tốt nhất là những gì hôm nay ông nói đều là thật, nếu để cho tôi biết, mấy người phàm là có một chút quan hệ với chuyện năm đó, tôi sẽ san bằng nhà họ Na!"
"Ha ha ha, san bằng nhà họ Na? Dựa vào cái gì? Dựa vào việc cậu có thể khoác lác sao?", có người chế giễu.
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn bọn họ, nói: "Dựa vào cái gì ư? Vậy tôi sẽ cho mấy người nhìn xem tôi dựa vào cái gì!"
Vừa dứt lời, anh liền giơ chân lên đến, giậm chân một cái.
Mặt đất rung động ầm ầm.
Mọi người không đứng vững, lung la lung lay, ngã trái ngã phải như uống rượu say.
Ầm ầm nổ vang.
Trang viên nhà họ Na chiếm diện tích gần một trăm năm mươi mẫu, được tạo ra từ hơn ba mươi tòa nhà lớn nhỏ, hiện đại và cổ điển hòa làm một thể sụp đổ ầm ầm.
Tại chỗ chỉ còn phế tích và bụi bặm đầy trời.
Chỉ còn lại một bức tường lẻ loi trơ trọi nơi xa, trên tường cắm một thanh kiếm, trên thân kiếm treo một người.
Một Lạt Ma đứng lên từ trong phế tích, ngơ ngác đứng dựa vào tường.
Na Nhữ Bình đột nhiên không kịp phản ứng, ở đâu ra cứu binh ngoài cổng?
Nhưng lúc này đã không kịp suy nghĩ nhiều, càng không thể đặt câu hỏi để Tác Lãng phân tâm.
Khi Tác Lãng đâm Kim Cương Xử xuống dưới, mọi người đã thoát khỏi sự trói buộc của cái bóng, có thể tự do hành động, liền ùa ra ngoài như ong vỡ tổ.
Na Nhữ Bình đỡ Na Hy Nghiêu, cũng chen chúc trong đám người, thất tha thất thiểu, suýt nữa thì ngã xuống.
Chỉ có mấy người vừa rồi quỳ xuống tỏ vẻ trung thành với Na Nhữ An là ở lại bên trong.
Bọn họ có thể nghe ra được từ trong lời nói của hòa thượng, trước mắt vẫn là Na Nhữ An chiếm ưu thế, hòa thượng còn nôn ra máu, xem ra không kiên trì được bao lâu, Na Nhữ An chắc chắn sẽ thắng.
Hơn nữa vừa rồi đã phản bội, bây giờ mà cùng đi ra ngoài, cho dù gia chủ không trách phạt tại chỗ, về sau cũng sẽ không có một ngày tốt lành, còn không bằng phản bội đến cùng, đánh cược một lần, nếu như Na Nhữ An thắng, về sau toàn bộ nhà họ Na chính là của mấy người bọn họ.
Sau khi đi ra bên ngoài, mọi người nhao nhao khiển trách mấy người ở lại bên trong, ai nấy đều chửi ầm lên.
Na Hy Nghiêu biết rõ đạo lý nước quá trong ắt không có cá, nếu như thật sự đến trước thời khắc sống chết, trong số những người đang mắng chửi này còn có mấy ai trung thành?
"Nhữ Bình, vừa rồi Tác Lãng đại sư bảo con đi gọi viện binh, con còn không mau đi?"
Na Hy Nghiêu đã nhắc nhở đám người.
"Đúng vậy, đại sư nói không kiên trì được bao lâu nữa, cứu binh ở đâu?"
"Đương nhiên là chùa Bạch Tháp rồi, không phải Na Nhữ An nói Tác Lãng đại sư còn có sư phụ sao?"
Na Nhữ Bình lắc đầu nói: "Chùa Bạch Tháp quá xa, không kịp".
"Không đúng, không đúng, vừa rồi hình như tôi nghe thấy đại sư nói ra cổng mời, liệu có thể là sư phụ ông ta đã tới rồi hay không?"
Na Nhữ Bình mơ hồ nghĩ tới điều gì, nhưng lại không dám tin.
Lúc này, mọi người đã ồ ạt chạy ra cổng, nghênh đón sư phụ trong miệng đại sư.
Na Nhữ Bình cũng đỡ Na Hy Nghiêu vội vàng đi theo.
Lúc bọn họ đến cổng, không nhìn thấy Lạt Ma, chỉ nhìn thấy đám vệ sĩ nằm rạp một chỗ.
Chỉ có Lý A Tứ đứng ở đó, đối diện còn có một người trẻ tuổi.
"A Tứ, sư phụ Lạt Ma đâu?", có người hỏi.
Lý A Tứ và các nhân viên an ninh không biết đã xảy ra chuyện gì, làm sao đang yên đang lành, hôm nay lại có nhiều người chạy ra ngoài như vậy?
Người nhà họ Na hiếm khi tập trung đông đủ như thế, mà lại còn đồng loạt đi ra cổng, đúng là khó gặp.
"Lạt Ma?", Lý A Tứ ngơ ngác nhìn về phía Na Nhữ Bình: "Không phải đi vào cùng với Nhữ Bình thiếu gia rồi sao?"
"Ôi trời không phải người đó, là một người khác", người kia gấp đến mức dậm chân, chỉ xuống đám người bị thương đầy đất: "Là người khiến mấy người này bị thương đấy".
Ông ta đương nhiên cho rằng chắc chắn là đại sư tới, đám bảo vệ không hiểu chuyện, ngăn cản không cho vào, kết quả bị đại sư dạy dỗ.
"Nếu mấy người khiến đại sư tức giận bỏ đi, mấy người sẽ không gánh chịu nổi đâu!"
Lý A Tứ hoàn toàn ngơ ngác, sửng sốt một hồi lâu mới chỉ vào Lý Dục Thần nói: "Là cậu ta đánh, cậu ta là... đại sư?"
"Hả?"
Đám người nhà họ Na cũng ngây ra.
Đây là ai?
Tuổi quá trẻ, thấy thế nào cũng không thể là Lạt Ma chùa Bạch Tháp được.
Chỉ có Na Nhữ Bình bây giờ mới hiểu ra.
Nhưng nhớ tới lời mình đã nói, bây giờ lại phải quay về cầu xin người ta, đơn giản là khó mà mở miệng.
"Cậu là ai? Dám đến nhà họ Na giương oai?"
Đã có người lên tiếng hỏi.
Bọn họ nơm nớp lo sợ ở trước mặt Na Nhữ An, không dám ho he một tiếng nào, nhưng đến nơi này lại lập tức hống hách hẳn lên.
Lý Dục Thần mỉm cười nhìn Na Nhữ Bình, nói: "Na thiếu gia, ra rồi à? Tác Lãng đại sư đâu?"
Na Nhữ Bình cau mày, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không nói nên lời, cứ như vậy, đơn giản là kìm nén khó chịu hơn việc tiêu chảy không tìm thấy nhà vệ sinh.
Na Hy Nghiêu đã nhìn ra vấn đề, hỏi: "Nhữ Bình, chuyện gì xảy ra vậy?"
Na Nhữ Bình liền nói lại chuyện xảy ra ngoài cổng trước đó ra.
Bây giờ mọi người mới biết, người này chính là Lý Dục Thần - cậu Lý thanh danh vang dội gần đây.
Na Hy Nghiêu làm gia chủ, đương nhiên cũng biết.
Bốn gia tộc lớn ở thủ đô đã sớm mở họp thảo luận về việc Lý Dục Thần gây ra hỗn loạn ở phương nam.
Nhà họ Lý đã từng thế gia số một thủ đô, thực lực ở thời kỳ cường thịnh còn vượt xa bốn gia tộc lớn bây giờ.
Nhà họ Lý ngóc đầu trở lại, bốn gia tộc lớn đều không dám chủ quan, bởi vì một khi nhà họ Lý vùng lên, rất có thể sẽ có một nhà bị gạt ra khỏi bốn vị trí đầu.
Hơn nữa năm đó mọi người cạnh tranh, hoặc nhiều hoặc ít đều từng làm một số chuyện bỏ đá xuống giếng. Nhất là nhà họ Na, còn dựa vào việc nhà họ Lý biến mất mới dấn thân vào bốn vị trí đầu.
Làm sao Na Hy Nghiêu lại không kiêng kị Lý Dục Thần được?
Nhưng bây giờ, nhà họ Na đã đến thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong, cho dù hôm nay Lý Dục Thần đến vì lí do gì, cho dù anh có thể đối phó được với Na Nhữ An hay không, cho dù chỉ có một cơ hội, Na Hy Nghiêu làm gia chủ cũng sẽ không bỏ qua.
"Nhữ Bình, làm sao con không nói sớm, cậu Lý chính là cứu binh mà Tác Lãng đại sư nói!"
"Thế nhưng mà...", Na Nhữ Bình nhớ tới việc mình từng khoác lác: "Không được! Tuyệt đối không được!"
"Vì sao?"
"Con..."
Na Nhữ Bình bây giờ không thể nói ra được.
"Na thiếu gia, nếu anh còn không mở miệng, vị Lạt Ma sắp bên trong kia không chịu đựng nổi nữa rồi", Lý Dục Thần cười nói.
Na Hy Nghiêu gấp gáp: "Nhữ Bình con mau nói đi!"
"Con...", Na Nhữ Bình quyết tâm, nói: "Vừa rồi con nói sẽ tuyệt đối không đi ra cầu xin anh ta, nếu không sẽ... sẽ dập đầu nhận anh ta làm bố nuôi".
"Cái gì?"
Na Hy Nghiêu cũng ngây ngẩn cả người.
Trong lòng rất nhiều người nhà họ Na cũng vô cùng căm phẫn.
"Dập đầu nhận bố nuôi? Mơ tưởng!"
"Đúng vậy, dựa vào cái gì mà phải nhận người nhà họ Lý làm bố nuôi?"
"Bảo vệ đâu, mau đuổi người này ra ngoài cho tôi!"
Mọi người dường như đã quên mất một tăng một ma còn đang chiến đấu bên trong, thần chết vừa mới lướt qua bên người bọn họ.
Tôn nghiêm và vinh quang của gia tộc dường như đã trở nên quan trọng hơn, nếu như mất đi thì còn đáng sợ hơn cả mất mạng.
Mà quan trọng là bọn họ không tin tưởng người trẻ tuổi trước mắt này có thể cứu vớt nhà họ Na.
Chương 818: Tên lừa đảo
Cứu binh mà Tác Lãng đại sư nói tới nhất định không phải là anh.
Na Nhữ Bình hít sâu một hơi, thả lỏng gánh nặng, nói ra: "Được, tôi nói được thì làm được, chỉ cần anh có thể cứu vớt gia tộc, tôi sẽ nhận anh làm bố nuôi".
Vừa dứt lời liền muốn quỳ xuống.
Sau lưng trưởng giả có nhà họ Na đau đớn la hét: "Không thể! Nhữ Bình, nếu cậu quỳ xuống nhận một người khác họ làm bố, vậy sẽ mặt với liệt tổ liệt tông như thế nào đối?"
"Chết trong tay Na Nhữ An thì sẽ có thể đối mặt với tổ tông sao?", Na Nhữ Bình không chút khách khí đáp trả: "Nếu mấy người cảm thấy mất mặt, cùng lắm thì từ nay về sau trục xuất tôi khỏi gia môn là được".
Làm sao Na Hy Nghiêu nỡ trục xuất con trai ra khỏi gia môn được, liền giải vây thay con mình: "Chỉ cần có thể cứu gia tộc, nhận người khác họ làm bố nuôi cũng đâu có sao. Đừng nói để Nhữ Bình dập đầu, cho dù bắt tôi quỳ xuống thì sao chứ?"
Trưởng giả im lặng, chỉ đau lòng thở dài.
Na Nhữ Bình thấy bố mình ủng hộ, liền phủi tro bụi trên ống tay áo, sau đó dùng lễ tiết triều cũ quỳ xuống với Lý Dục Thần.
Một màn này khiến đám bảo vệ kia sợ ngây người.
Nhất là Lý A Tứ.
Lý Dục Thần khoát tay, một lực lượng nâng Na Nhữ Bình lên.
Cho dù Na Nhữ Bình có dùng sức thế nào cũng không quỳ xuống được.
Anh ta ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần.
Anh cười nói: "Anh lớn tuổi như thế rồi mà còn đòi làm con nuôi tôi, cho dù anh có đồng ý thì tôi cũng chẳng cần. Thế này đi, đổi một điều kiện khác".
"Điều kiện gì?", Na Nhữ Bình hỏi.
"Trả nhà cũ nhà họ Lý lại cho tôi", Lý Dục Thần nói.
Na Nhữ Bình nhìn về phía Na Hy Nghiêu.
Na Hy Nghiêu gật đầu nói: "Chỉ cần cậu có thể giúp chúng tôi vượt qua kiếp nạn này, đừng nói là căn nhà cũ kia, ngay cả một vài mối làm ăn cũ của nhà họ Lý năm đó, tôi cũng có thể hoàn trả lại hết".
Lý Dục Thần gật đầu: "Được, là ông nói đấy nhé".
Còn chưa dứt lời, chợt thấy trong tay anh có thêm một thanh kiếm màu đen, anh nhẹ nhàng rung cổ tay một cái, thanh kiếm kia liền bay ra ngoài, chỉ để lại một vệt đuôi màu đen, xuyên qua vườn hoa, phá vỡ bức tường đầu tiên của tòa nhà rầm một tiếng, lại xuyên ra sau bức tường, ngay sau đó đâm vào tòa nhà thứ hai.
Cứ như thế không ngừng, những tiếng bảo kiếm xuyên tường chồng lên nhau, khó phân trước sau, giống như dư âm.
Vệt đuôi kia ngưng tụ trên không trung giống như một vệt đen chết chóc, thật lâu vẫn không tiêu tan.
Hoa cỏ ở gần vệt đen khô héo trong nháy mắt.
Na Nhữ An và Tác Lãng vẫn còn đang tiếp tục đấu pháp.
Dòng nước đen cuồn cuộn, cho dù là hoa sen trắng sống trong bùn mà không nhuốm bùn cũng không có cách nào giữ được màu trắng tinh của nó ở chỗ này, từng bông hoa sen đều bị nước đen bao phủ.
Chỉ còn lại mấy đóa sen trắng cuối cùng quay xung quanh Tác Lãng.
"Đừng vùng vẫy nữa, ông nhất định phải chết, ha ha ha..."
Na Nhữ An cười to, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Một kiếm khí màu đen xuyên qua vách tường, đâm vào người anh ta.
Cả người anh ta cũng bay lên theo, rầm một tiếng, bị một thanh kiếm màu đen đóng chặt lên trên tường.
Đã lâu rồi thủ đô không có mưa, cộng thêm gần đây thời tiết đầy cát bụi, dẫn đến không khí có chút vẩn đục.
Kiếm khí Huyền Minh ăn mòn không khí vẩn đục để lại quỹ tích màu đen mãi mà không tiêu tan.
Đương nhiên đám người ở cửa trang không nhìn thấy cảnh tượng Na Nhữ An bị ghim lên trên tường, cũng không biết vệt đen kia được sinh ra như thế nào.
Chỉ có yên lặng như chết và trong lòng âm thầm sợ hãi không biết nên làm thế nào.
Lý Dục Thần phủi tay, nói: "Xong rồi, nhà cũ nhà họ Lý thuộc về tôi".
"Xong rồi?"
Na Nhữ Bình sửng sốt.
Vậy là xong rồi sao?
Bên trong còn đang đánh nhau rung thiên động địa kia kìa!
Cậu ở chỗ này phủi tay một cái liền nói xong rồi?
Đám người nhà họ Na đều cảm thấy kỳ quái, trong lòng mọi người sinh ra hoài nghi, ánh mắt nhìn về phía Lý Dục Thần liền trở nên không có ý tốt, nghĩ thế nào cũng đều cảm giác trên mặt tên nhóc này viết hai chữ: Lừa đảo!
"Nhóc con, chuyện gì thế này? Muốn lừa đảo thì cũng phải giả bộ giống một chút chứ?"
"Tôi thấy cậu ta chỉ là một tên lừa đảo, chỉ muốn lấy lại nhà cũ nhà họ Lý về thôi".
"Thôi đi, muốn lấy là được sao? Chỉ như vậy ư, nghĩ chúng ta là đồ ngốc chắc!"
"Cậu ta mới là đồ ngốc đi, căn nhà nào cũng phải sang tên, còn nghĩ rằng giống trước đây, cầm được khế đất thì căn nhà sẽ thuộc về mình chắc".
"Chắc là một tên giả mạo rồi, nhà họ Lý đã biến mất nhiều năm, ở đâu ra con cháu nữa!"
Mấy người nói như thế, càng càng cảm thấy Lý Dục Thần là một tên lừa đảo.
Cộng thêm vệt đen kia cuối cùng cũng đã chậm rãi biến mất dưới ánh mặt trời, khí tức tử vong cũng tiêu tán trong hương thơm hoa cỏ.
Trong lòng mọi người không còn khủng hoảng, thậm chí đã quên mất Tác Lãng Lạt Ma đã cứu bọn họ từ trong tay ác ma vẫn còn ở bên trong sống chết không rõ.
Đối với phần lớn người mà nói, chỉ cần mình cách xa nguy hiểm, chỉ cần không xâm phạm đến lợi ích cá nhân của bọn họ, ai thèm quan tâm đến việc người làm gia chủ là ai đâu?
Về phần Tác Lãng Lạt Ma sống chết ra sao, có ai sẽ đặt ở trong lòng?
Chương 819: Tôi sẽ cho mấy người nhìn xem tôi dựa vào cái gì
Phật từ bi hay là ác ma tà ác, mọi người thường không thể phân chia được rõ ràng, hoặc có thể nói là cũng không muốn lúc nào cũng phải phân chia rõ ràng.
Phù hộ tôi chính là từ bi, xâm hại tôi đương nhiên là ma.
Mà đa số thời điểm, làm người đứng xem, mọi người tình nguyện tỏ ra hồ đồ để vào thời điểm cần thiết đưa ra phán đoán và lựa chọn.
Lúc Tác Lãng Lạt Ma cứu mạng sống của bọn họ, đương nhiên là Phật.
Bây giờ sao... Dường như đã chẳng còn quan trọng.
Bây giờ bọn họ chỉ quan tâm đến việc Lý Dục Thần có phải lừa đảo hay không, có phải đang ngụy trang thành nhà họ Lý để lừa gạt tài sản nhà họ Na hay không.
Mặt khác, đối với mấy phú ông vẫn còn sống trong mộng hoàng gia huy hoàng ngày xưa mà nói, việc xấu trong nhà tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.
Ngoại trừ bố con Na Hy Nghiêu vẫn còn ôm chút mong đợi với Lý Dục Thần.
Bởi vì bọn họ không có đường lui.
Những người khác có thể bỏ trốn, có thể rời khỏi nơi này, cũng có thể ở lại tỏ vẻ trung thành với Na Nhữ An, bọn họ lại không được.
Na Hy Nghiêu nhíu mày, nói: "Cậu Lý, không phải cậu đang nói đùa chứ?"
"Nói đùa cái gì? Tôi giống như đang nói đùa lắm sao?", Lý Dục Thần nói.
"Được rồi, mau bảo cậu ta cút đi, trong nhà đã ồn ào thế nào rồi, dù sao đây cũng là chuyện trong nhà, đừng để người bên ngoài chế giễu", có người nói.
Sau đó mọi người đều vô cùng kích động giận dữ, đều muốn đuổi Lý Dục Thần đi.
Anh đứng ở nơi đó, nhìn đám người này, lắc đầu với Na Hy Nghiêu, nói: "Đúng là làm khó cho gia chủ như ông, phải nuôi một đám ông lớn vô dụng như thế, vậy mà nhà họ Na vẫn còn có thể trở thành một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, đúng là kỳ tích!"
Lời này của anh lại như dẫn nổ thùng thuốc nổ.
Nhà họ Na lập tức sôi trào, ai nấy đều kêu la muốn đánh rụng răng anh, rút lưỡi của anh.
Cứ như anh còn khiến người ta cảm thấy ghê tởm hơn Na Nhữ An vậy.
Nay cả Na Hy Nghiêu cũng có chút tức giận.
Mặc dù ông ta làm gia chủ, biết rất rõ Lý Dục Thần nói đúng.
Đám người nhà họ Na đúng là đã quen sống trong nhung lụa rồi, cũng bởi vì liên quan đến vinh quang hoàng gia tiền triều nên đã chiếm rất nhiều tài nguyên không công. Bằng không, bốn gia tộc lớn thủ đô đúng là không đến lượt bọn họ.
Bất kỳ một hào môn thế gia nào, ngoại trừ căn cơ ra thì luôn có mấy nhân vật cường quyền, mở rộng lãnh thổ như vậy. Nhà họ Na là một trong số những gia tộc rất ít sống dựa vào hào quang trong quá khứ.
Cũng bởi vì Na Hy Nghiêu là loại người có tính cách tương đối lạnh nhạt, không đủ mạnh mẽ, cho nên trước kia rất nhiều chuyện trong gia tộc đều giao cho Na Mạc Hòa đi xử lý. Sau khi Na Mạc Hòa mất tích, nhà họ Na đã mất đi nhân vật có bàn tay sắt duy nhất.
Cho nên Na Hy Nghiêu mới có thể gửi gắm hy vọng lên trên người Na Nhữ An.
Bây giờ bị Lý Dục Thần nói ra trước mặt mọi người, Na Hy Nghiêu cũng không nhịn được rồi.
"Cậu Lý, cho dù thế nào thì nhà họ Na cũng là một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, cho dù cậu là đời sau của nhà họ Lý cũng không có tư cách tùy ý bình luận chuyện của nhà họ Na. Nếu như lão gia nhà cậu còn sống, tuyệt đối sẽ không nói lời như vậy".
"Ồ? Ông khẳng định như vậy ư?", ánh mắt Lý Dục Thần vô cùng lẫm liệt: "Như vậy lão gia nhà tôi chết có liên quan đến mấy người hay không?"
Na Hy Nghiêu đột nhiên giật mình, trên người bỗng nhiên đầm đìa mồ hôi lạnh.
Ông ta cũng không dám gánh chịu cái tiếng này đâu.
"Không, tuyệt đối không có việc này. nhà họ Lý hủy diệt, không có chút liên quan nào đến nhà họ Na cả", Na Hy Nghiêu nói.
Lý Dục Thần hừ lạnh một tiếng, đảo ánh mắt một vòng.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh đảo quan trên mặt mỗi người. Người bị anh nhìn trúng cứ như rơi vào hầm băng, toàn thân rét run.
"Thật sự không có chút liên quan nào ư?", Lý Dục Thần hỏi.
"Không có, một chút cũng không có", Na Hy Nghiêu nói.
"Vậy tại sao nhà của nhà họ Lý tôi lại rơi vào trong tay mấy người?"
"Sau khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, sản nghiệp của nhà họ Lý cũng nên có người tiếp nhận. Nhà họ Lý lớn như vậy, ai mà không động tâm? Thủ đô có nhiều gia tộc như vậy, gần như ai nấy cũng đều có phần, không ăn được thịt cũng uống được nước canh. Nhà họ Na chúng tôi đúng là nhờ việc đó mà đã thu lợi rất nhiều, nhưng chúng tôi cũng không phải cưỡng chiếm, đều dùng phương pháp chính quy hợp pháp. Vừa rồi tôi cũng đã nói, căn nhà đó có thể trả lại cho cậu, không những là nhà mà còn có rất nhiều sản nghiệp cũ của nhà họ Lý, hai mươi năm nay đều không hề bị động vào, đều có thể trả lại cho cậu. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu thật sự là con cháu của nhà họ Lý, hơn nữa còn giúp chúng tôi vượt qua nguy cơ hôm nay".
Na Hy Nghiêu nói một hơi, cảm thấy có chút thở không được.
Những người khác của nhà họ Na rất bất mãn, có người nói: "Ông giải thích với cậu ta nhiều như vậy làm gì?"
"Đúng, chỉ lừa một tên lừa gạt, ông còn tin cậu ta!"
"Bảo cậu ta cút đi! Chuyện của nhà họ Na không tới lượt cậu ta đến vung tay múa chân!"
...
Lý Dục Thần nói với Na Hy Nghiêu: "Tốt nhất là những gì hôm nay ông nói đều là thật, nếu để cho tôi biết, mấy người phàm là có một chút quan hệ với chuyện năm đó, tôi sẽ san bằng nhà họ Na!"
"Ha ha ha, san bằng nhà họ Na? Dựa vào cái gì? Dựa vào việc cậu có thể khoác lác sao?", có người chế giễu.
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn bọn họ, nói: "Dựa vào cái gì ư? Vậy tôi sẽ cho mấy người nhìn xem tôi dựa vào cái gì!"
Vừa dứt lời, anh liền giơ chân lên đến, giậm chân một cái.
Mặt đất rung động ầm ầm.
Mọi người không đứng vững, lung la lung lay, ngã trái ngã phải như uống rượu say.
Ầm ầm nổ vang.
Trang viên nhà họ Na chiếm diện tích gần một trăm năm mươi mẫu, được tạo ra từ hơn ba mươi tòa nhà lớn nhỏ, hiện đại và cổ điển hòa làm một thể sụp đổ ầm ầm.
Tại chỗ chỉ còn phế tích và bụi bặm đầy trời.
Chỉ còn lại một bức tường lẻ loi trơ trọi nơi xa, trên tường cắm một thanh kiếm, trên thân kiếm treo một người.
Một Lạt Ma đứng lên từ trong phế tích, ngơ ngác đứng dựa vào tường.
Bình luận facebook