-
Chương 864-865
Chương 864: Sự thật về sự diệt vong của nhà họ Lý
"Nhưng khi tôi đến nhà họ Lý, Lý Thiên Sách đã sớm đưa đứa nhỏ đi rồi. Lúc ấy, chúng tôi đều cho rằng ông ấy đã gửi đứa bé cho nhà họ Chu ở Kim Lăng, cho nên đã phái người đến Kim Lăng điều tra. Sau đó phát hiện không có ở Kim Lăng, mọi người suy đoán là Hồ Vân Thiên đã lén mang đi, bởi vì sau khi Hồ Vân Thiên bí mật rời khỏi nhà họ Lý thì không biết tung tích đâu cả".
Nói đến đây, Vương Sùng Tiên ngừng lại, thở dài một cái.
Lý Dục Thần nhớ tới thi thể của Hồ Vân Thiên được phát hiện dưới đáy giếng Ngô Đồng Cư, khi đối chiếu với lời nói của Vương Sùng Tiên thì mọi thứ đều khớp.
Hồ Vân Thiên sống ẩn cư ở Ngô Đồng Cư, bị đám người Nguyên Định Nhất và Trương Vân Phổ tìm được, bị buộc hỏi về tung tích của đứa nhỏ. Hồ Vân Thiên thà chết không nói, cho nên đã bị sát hại một cách dã man.
Đánh giá tình trạng cái chết của ông ta, trước khi chết chắc chắn đã bị tra tấn, thậm chí còn sử dụng một số bí thuật cực kỳ tàn nhẫn, cho nên mới có oán khí nặng như vậy.
Người thực hiện bí thuật này có lẽ là Nguyên Định Nhất. Bởi vì Nguyên Định Nhất sinh ra trong vu thuật, cả người mang vu thuật. Hơn nữa bởi vì ông ta yêu Cung Lăng Yên và cực kỳ ghét Lý Vân Hoa, thậm chí cả những đứa con mà bọn họ sinh ra. Cho nên rất muốn nhanh chóng diệt trừ chúng.
Phong ấn ở miệng giếng chắc hẳn là do thiên sư Trương Vân Phổ làm, cho nên chất liệu cũng như thiên tinh giống với chất liệu mà Trương Đạo Viễn sử dụng, đều đến từ Long Hổ Sơn của phủ Thiên Sư.
Hồ Vân Thiên núp ở Ngô Đồng Cư rất có thể là cố ý. Bởi vì Ngô Đồng Cư cũng không phải là một nơi khó tìm, và nó lại ở thành phố Hòa. Lúc ấy, ông ta cùng ông nội Hữu Toàn đang sống tại thành phố Hòa, cách Ngô Đồng Cư cũng không xa.
Khi những người đó tìm thấy Hồ Vân Thiên và phát hiện đứa trẻ không phải do ông ta đưa ra ngoài thì bọn họ sẽ tìm kiếm những manh mối khác.
Thành phố Hòa nhìn có vẻ nguy hiểm nhưng lại trở thành một nơi tương đối an toàn.
Đây có lẽ là mưu đồ của ông nội Lý Thiên Sách, trước hết dùng nhà họ Chu ở Kim Lăng làm vỏ bọc, sau đó dùng Hồ Vân Thiên ngụy trang. Nhưng có lẽ ông ta không ngờ rằng những nhân sĩ chính nghĩa đó lại tàn nhẫn như vậy, Hồ Vân Thiên lại chết như thế.
Trong lòng Lý Dục Thần đột nhiên đau xót.
Bởi vì dựa vào tính toán này, Hồ Vân Thiên thật sự vì anh mà chết.
Nhân đến duyên đi, không bao giờ có lối thoát.
"Là ai đã giết Hồ Vân Thiên?"
"Tôi không biết chính xác ai đã làm điều đó", Vương Sùng Tiên nói: "Lúc ấy. chúng tôi chia làm hai nhóm, một nhóm ở lại thủ đô để theo dõi nhà họ Lý và Cung Lăng Yên, nhóm còn lại truy tìm tung tích của Hồ Vân Thiên và đứa nhỏ".
"Trương Vân Phổ và Nguyên Định Nhất đều đi, đúng không?", Lý Dục Thần hỏi.
Vương Sùng Tiên kinh ngạc nhìn anh, gật đầu nói: "Hóa ra cậu cũng biết".
"Còn có ai?", Lý Dục Thần hỏi.
"Đạo trưởng Lâm Thiết Phong của phái Thần Tiêu, Nguyệt Tiên Lăng tiên tử của phái Vương Ốc…", Vương Sùng Tiên suy nghĩ một chút: " Còn có một vài người nữa đã chết trong trận chiến tấn công nhà họ Lý. Nếu người đã chết thì cũng không cần nhắc lại tên".
Đây là lần thứ ba Lý Dục Thần nghe nói đến phái Vương Ốc, anh cũng để ý cái tên Nguyệt Tiên Lăng này.
Vương Sùng Tiên tiếp tục nói: "Vân Phổ thiên sư nói cho tôi biết về cái chết của Hồ Vân Thiên. Ông ta nói Hồ Vân Thiên cũng không chịu nói bất cứ điều gì, Nguyên đạo trưởng và Nguyệt tiên tử đã dùng một số thủ đoạn với ông ta. Ông ta cảm thấy quá tàn nhẫn và nghịch thiên nhưng lại không ngăn cản, phong ấn oan hồn thi thể của Hồ Vân Thiên trong giếng khô".
"Hừ, ông ta cũng biết là nghịch thiên à!", Lý Dục Thần cười lạnh nói: "Phong ấn oan hồn trong giếng khô, chẳng lẽ đây là việc mà chính đạo nên làm sao?"
Vương Sùng Tiên nói: "Cậu trách sai Vân Phổ thiên sư rồi. Chỉ vì oán khí của Hồ Vân Thiên quá nặng, không thể siêu độ. Vân Phổ thiên sư không nỡ tiêu diệt thần hồn, lại sợ làm phiền các bá tánh lân cận, cho nên bất đắc dĩ mới làm như vậy. Vốn dĩ muốn thông báo cho nhà họ Hồ, nhưng sau đó thủ đô xảy ra chuyện nên sự việc đành phải bị trì hoãn".
Lý Dục Thần không tiếp lời. Anh không dễ phán đoán liệu Trương Vân Phổ có phải có ý tốt hay không. Nhưng cái chết của Hồ Vân Thiên nhất định phải ghi nhớ trên đầu những người này. Cho dù không làm gì thì vẫn là đồng phạm, không thể trốn tránh trách nhiệm.
"Trong khi mọi người đang tìm kiếm tung tích của đứa trẻ, tung tích của Ma giáo đã xuất hiện ở thủ đô. Người của chúng tôi đã tận mắt chứng kiến Ma giáo xuất hiện gần nhà họ Lý. Đồng thời, có người nghe thấy âm thanh của trẻ sơ sinh truyền tới trong nhà họ Lý. Vì vậy, chúng tôi kết luận, đứa bé kia căn bản không bị đưa đi, Lý Thiên Sách đang cố gắng che giấu sự thật".
"Vì vậy, mười môn phái lớn tề tụ ở thủ đô, đưa ra thông điệp cuối cùng cho Lý Thiên Sách, muốn ông ta giao ra Cung Lăng Yên và Thiên Ma chuyển thế. Lý Thiên Sách không đồng ý cũng không giải thích. Nguyệt chưởng môn của phái Vương Ốc đề xuất tiến lên tấn công. Lúc ấy tôi đã phản đối, nghĩ rằng sự tình còn có thể cứu vãn được, Tố Vân tiên cô và Vân Long sư huynh cũng nhất trí với ý kiến của tôi. Nhưng Nguyệt chưởng môn hết sức kiên quyết, nếu như chúng tôi không tham gia thì bà ta sẽ một mình dẫn người đi".
"Vương Ốc là một giáo phái lớn, mà Nguyệt Tiên Lăng tiên tử lại là tiền bối, có rất nhiều người đồng tình và ủng hộ bà ta. Mọi người bắt đầu lấy bà ta làm trung tâm, đạt được sự đồng thuận, mười phái liên thủ, xông thẳng vào nhà họ Lý. Vì vậy, vào đêm trăng tròn của hai mươi năm trước đã xảy ra một trận chiến bi thảm. Trận đánh đó khiến tôi hối hận cả đời. Trong hai mươi năm bế quan vừa qua, tôi luôn hối hận từng giây từng phút vì sao ban đầu mình không ngăn cản họ".
Hô hấp của Lý Dục Thần trở nên có chút dồn dập, cuối cùng cũng nói đến điểm quan trọng.
"Thì ra nhà họ Lý thực sự bị đám người chính đạo tiêu diệt! Mười môn phái lớn tu tiên lại bắt tay bao vây một gia tộc bình thường! Đây là mối hận thù của nhà họ Lý tôi, là sự sỉ nhục của giới tu hành!"
Cơn tức giận khiến giọng nói của Lý Dục Thần trở nên run rẩy, sức mạnh nguyên thủy trong máu của anh cuồn cuộn dâng trào, một thần chú không biết từ đâu đang được niệm, kiếm Huyền Minh trên người cũng run rẩy…
Chương 865: Cao thủ thực sự
"Không chỉ là sỉ nhục mà còn là tội nghiệt của chúng tôi!"
Vương Sùng Tiên xấu hổ thở dài nói.
"Vốn là chúng tôi đều cho rằng có thể dễ dàng bắt lấy một thế gia phú quý. Mặc dù nhà họ Lý cũng có tông sư trấn giữ, nhưng trong giới võ đạo, ngoại trừ Nam Chu Bắc Tiêu, còn ai xem trọng cao thủ của Huyền Môn cơ chứ? Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao lúc đó tôi không ngăn cản, luôn cảm thấy mười môn phái lớn, tất cả cao thủ có thể đến nhà họ Lý giải quyết vấn đề mà không cần đổ máu. Điều mà tôi lo lắng duy nhất chính là người mẹ Cung Lăng Yên của cậu".
"Nhưng chúng tôi đều đánh giá thấp thực lực của nhà họ Lý. Ngày đó, chúng tôi vừa tiến vào nhà họ Lý thì đã xảy ra xung đột. Một nhà họ Lý nho nhỏ lại có ba mươi sáu vị tông sư hoặc chuẩn cao thủ tông sư mai phục, bày thành công đại trận Thiên Cương. Tình hình chiến đấu lúc đó cực kỳ kịch liệt. Khi ấy, đầu óc của tôi như bị chập mạch, thậm chí còn không nghĩ đến xung đột phát sinh thế nào, chỉ bắt đầu mơ mơ hồ hồ đánh nhau".
Lý Dục Thần nghe vậy cũng kinh hãi không thôi, tông sư trong giới võ đạo rất hiếm có, một tỉnh thường chỉ có ba hoặc năm người, ít hơn thì sẽ có một hai người, cả nước cộng lại cùng lắm chỉ có hơn trăm người, sao nhà họ Lý lại có thể tụ tập được đến ba mươi sáu người?
Vương Sùng Tiên tiếp tục nói: "Nếu chỉ có ba mươi sáu người này thì không thành vấn đề. Chỉ là trận pháp bọn họ thành lập rất cường đại, hơn nữa hiển nhiên không phải là võ thuật mà là số thuật của Huyền Môn. Lúc ấy, chúng tôi đều nhận định đây là Cung Lăng Yên giúp nhà họ Lý bố trí, bởi vì Ma giáo cũng giỏi trận pháp, hơn nữa nghe nói đại trận Ngũ Hành có uy lực quỷ thần khó lường".
"Nhưng chúng tôi vẫn sai, cao thủ chân chính của nhà họ Lý không phải Cung Lăng Yên, mà là Lý Vân Hoa!", "Không sai, chính là bố của cậu… Một công tử với phong thái nhẹ nhàng, nổi tiếng ở thủ đô! Một tay công tử quần áo lụa là suốt ngày lang thang ở những chốn ăn chơi, tham gia những cuộc vui!"
Khi nói đến đây, trên mặt Vương Sùng Tiên lộ ra vẻ khó tin, tựa như qua hai mươi năm, ông ta vẫn chưa tin được đó là sự thật.
"Tuổi còn trẻ, võ công đỉnh cao, hơn nữa cả người đầy pháp thuật!"
Ông ta dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lý Dục Thần.
"Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử! Nếu không phải từng nhìn thấy thần thái của bố cậu thì tôi cũng không tin cậu ở tuổi này lại có thể giúp tôi chặn được một đòn sấm sét kia, cho dù cậu là đệ tử của Thiên Đô".
Lý Dục Thần cũng không ngờ bố mình, Lý Vân Hoa, lại là cao thủ, trong lòng có chút kích động hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó...", trên mặt Vương Sùng Tiên lộ ra vẻ thống khổ, tựa như cực kỳ không muốn nhớ lại chuyện cũ này: "Chúng tôi giao chiến khó phân thắng bại, hai bên đều có thương vong. Lúc này, tôi mới cảm thấy có gì đó không đúng. Nhà họ Lý cũng không phải là Ma giáo, chỉ là chứa chấp một ma nữ, chúng tôi khởi binh vấn tội, nhưng ý định ban đầu cũng không muốn đả thương nhà họ Lý, tại sao cuối cùng lại biến thành như vậy?"
"Tố Vân tiên cô là người đầu tiên đưa ra nghi vấn, nhưng gặp phải sự phản đối của Nguyệt tiên tử. Hơn nữa tình hình chiến đấu khi đó rất căng thẳng, cũng không thể bàn bạc kỹ lưỡng được. Tố Vân tiên cô tìm đến tôi, bởi vì tôi quen thuộc nhà họ Lý, muốn tôi rời khỏi chiến trường, đi tìm Lý Thiên Sách, hỏi thăm tình huống, có thể nói chuyện thì cứ nói, nếu đánh tiếp nữa thì đều lưỡng bại câu thương thôi".
"Tôi đồng ý, nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị lúc rời đi thì lại đột nhiên gặp phải tập kích. Người tấn công tôi không phải là Lý Vân Hoa, ông ta đang chiến đấu với năm vị chưởng môn do Nguyệt tiên tử cầm đầu, cũng không phải những tông sư võ đạo trong trận Thiên Cương, mà là người từ bên ngoài".
"Lúc đó tôi cũng rất kinh ngạc, bên vòng ngoài của nhà họ Lý vẫn còn có mai phục! Tôi và Tố Vân tiên cô, còn có Vân Phổ thiên sư từ các phương hướng khác nhau xông ra, nhưng đều bị cản lại. Lúc này chúng tôi mới biết mình đã bị bao vây. Tôi thông báo cho Nguyệt tiên tử, đề nghị bà ta dẫn người đột phá vòng vây, đi ra ngoài trước rồi nói sau. Nhưng Nguyệt tiên tử lại nói, chỉ muốn bắt Lý Vân Hoa và Lý Thiên Sách, bất kể có bao nhiêu người ở bên ngoài thì cũng không sợ".
"Tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn lắm, nhưng trận chiến rất khốc liệt, không có thời gian suy nghĩ nhiều, mọi người đều nghe lời Nguyệt tiên tử, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu".
"Mà lúc này, một chuyện kỳ lạ đã xuất hiện. Đó chính là chủ lực của nhà họ Lý, ngoại trừ Lý Vân Hoa thì đều bắt đầu xông ra ngoài. Bọn họ cũng bị người bên ngoài ngăn cản. Lúc này, tôi mới ý thức được, những người đang bao vây bên ngoài không phải người của chúng tôi cũng không phải người của nhà họ Lý, mà là thế lực của bên thứ ba".
"Cứ như vậy, tình hình chiến đấu càng trở nên phức tạp hơn. Cho đến khi bầu trời phía trên nhà họ Lý có mây đen cuồn cuộn kéo đến, ma khí tràn ngập bầu trời. Cuối cùng tôi mới nhận ra chúng tôi đã rơi vào bẫy của Ma giáo".
"Người mà nhà họ Lý mai phục không phải chúng tôi, mà là muốn đối phó với Ma giáo. Mà chúng tôi lại ngu xuẩn trở thành tiên phong của Ma giáo, phá vỡ thế mai phục của nhà họ Lý. Khi hai bên đều bị tổn thương, Ma giáo lại tiến vào, tiêu diệt chúng tôi. Đây là một kế hoạch một mũi tên bắn hai con chim của Ma giáo".
"Nhưng khi chúng tôi nhận ra điều này thì đã quá muộn. Hơn nữa bởi vì tình cảnh hỗn loạn, cho nên dù tôi có kêu gào thế nào cũng không thể thay đổi cục diện. Mọi người đều đang tự mình chiến đấu, không thể tổ chức phòng thủ hiệu quả".
Nghe vậy, Lý Dục Thần cũng đại khái hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Anh có thể nói gì với những kẻ ngu xuẩn này đây?
"Hừ, các người đương nhiên không thể tổ chức được, bởi vì trong số các người có gian tế của Ma giáo!", Lý Dục Thần cười lạnh nói.
"Nhưng khi tôi đến nhà họ Lý, Lý Thiên Sách đã sớm đưa đứa nhỏ đi rồi. Lúc ấy, chúng tôi đều cho rằng ông ấy đã gửi đứa bé cho nhà họ Chu ở Kim Lăng, cho nên đã phái người đến Kim Lăng điều tra. Sau đó phát hiện không có ở Kim Lăng, mọi người suy đoán là Hồ Vân Thiên đã lén mang đi, bởi vì sau khi Hồ Vân Thiên bí mật rời khỏi nhà họ Lý thì không biết tung tích đâu cả".
Nói đến đây, Vương Sùng Tiên ngừng lại, thở dài một cái.
Lý Dục Thần nhớ tới thi thể của Hồ Vân Thiên được phát hiện dưới đáy giếng Ngô Đồng Cư, khi đối chiếu với lời nói của Vương Sùng Tiên thì mọi thứ đều khớp.
Hồ Vân Thiên sống ẩn cư ở Ngô Đồng Cư, bị đám người Nguyên Định Nhất và Trương Vân Phổ tìm được, bị buộc hỏi về tung tích của đứa nhỏ. Hồ Vân Thiên thà chết không nói, cho nên đã bị sát hại một cách dã man.
Đánh giá tình trạng cái chết của ông ta, trước khi chết chắc chắn đã bị tra tấn, thậm chí còn sử dụng một số bí thuật cực kỳ tàn nhẫn, cho nên mới có oán khí nặng như vậy.
Người thực hiện bí thuật này có lẽ là Nguyên Định Nhất. Bởi vì Nguyên Định Nhất sinh ra trong vu thuật, cả người mang vu thuật. Hơn nữa bởi vì ông ta yêu Cung Lăng Yên và cực kỳ ghét Lý Vân Hoa, thậm chí cả những đứa con mà bọn họ sinh ra. Cho nên rất muốn nhanh chóng diệt trừ chúng.
Phong ấn ở miệng giếng chắc hẳn là do thiên sư Trương Vân Phổ làm, cho nên chất liệu cũng như thiên tinh giống với chất liệu mà Trương Đạo Viễn sử dụng, đều đến từ Long Hổ Sơn của phủ Thiên Sư.
Hồ Vân Thiên núp ở Ngô Đồng Cư rất có thể là cố ý. Bởi vì Ngô Đồng Cư cũng không phải là một nơi khó tìm, và nó lại ở thành phố Hòa. Lúc ấy, ông ta cùng ông nội Hữu Toàn đang sống tại thành phố Hòa, cách Ngô Đồng Cư cũng không xa.
Khi những người đó tìm thấy Hồ Vân Thiên và phát hiện đứa trẻ không phải do ông ta đưa ra ngoài thì bọn họ sẽ tìm kiếm những manh mối khác.
Thành phố Hòa nhìn có vẻ nguy hiểm nhưng lại trở thành một nơi tương đối an toàn.
Đây có lẽ là mưu đồ của ông nội Lý Thiên Sách, trước hết dùng nhà họ Chu ở Kim Lăng làm vỏ bọc, sau đó dùng Hồ Vân Thiên ngụy trang. Nhưng có lẽ ông ta không ngờ rằng những nhân sĩ chính nghĩa đó lại tàn nhẫn như vậy, Hồ Vân Thiên lại chết như thế.
Trong lòng Lý Dục Thần đột nhiên đau xót.
Bởi vì dựa vào tính toán này, Hồ Vân Thiên thật sự vì anh mà chết.
Nhân đến duyên đi, không bao giờ có lối thoát.
"Là ai đã giết Hồ Vân Thiên?"
"Tôi không biết chính xác ai đã làm điều đó", Vương Sùng Tiên nói: "Lúc ấy. chúng tôi chia làm hai nhóm, một nhóm ở lại thủ đô để theo dõi nhà họ Lý và Cung Lăng Yên, nhóm còn lại truy tìm tung tích của Hồ Vân Thiên và đứa nhỏ".
"Trương Vân Phổ và Nguyên Định Nhất đều đi, đúng không?", Lý Dục Thần hỏi.
Vương Sùng Tiên kinh ngạc nhìn anh, gật đầu nói: "Hóa ra cậu cũng biết".
"Còn có ai?", Lý Dục Thần hỏi.
"Đạo trưởng Lâm Thiết Phong của phái Thần Tiêu, Nguyệt Tiên Lăng tiên tử của phái Vương Ốc…", Vương Sùng Tiên suy nghĩ một chút: " Còn có một vài người nữa đã chết trong trận chiến tấn công nhà họ Lý. Nếu người đã chết thì cũng không cần nhắc lại tên".
Đây là lần thứ ba Lý Dục Thần nghe nói đến phái Vương Ốc, anh cũng để ý cái tên Nguyệt Tiên Lăng này.
Vương Sùng Tiên tiếp tục nói: "Vân Phổ thiên sư nói cho tôi biết về cái chết của Hồ Vân Thiên. Ông ta nói Hồ Vân Thiên cũng không chịu nói bất cứ điều gì, Nguyên đạo trưởng và Nguyệt tiên tử đã dùng một số thủ đoạn với ông ta. Ông ta cảm thấy quá tàn nhẫn và nghịch thiên nhưng lại không ngăn cản, phong ấn oan hồn thi thể của Hồ Vân Thiên trong giếng khô".
"Hừ, ông ta cũng biết là nghịch thiên à!", Lý Dục Thần cười lạnh nói: "Phong ấn oan hồn trong giếng khô, chẳng lẽ đây là việc mà chính đạo nên làm sao?"
Vương Sùng Tiên nói: "Cậu trách sai Vân Phổ thiên sư rồi. Chỉ vì oán khí của Hồ Vân Thiên quá nặng, không thể siêu độ. Vân Phổ thiên sư không nỡ tiêu diệt thần hồn, lại sợ làm phiền các bá tánh lân cận, cho nên bất đắc dĩ mới làm như vậy. Vốn dĩ muốn thông báo cho nhà họ Hồ, nhưng sau đó thủ đô xảy ra chuyện nên sự việc đành phải bị trì hoãn".
Lý Dục Thần không tiếp lời. Anh không dễ phán đoán liệu Trương Vân Phổ có phải có ý tốt hay không. Nhưng cái chết của Hồ Vân Thiên nhất định phải ghi nhớ trên đầu những người này. Cho dù không làm gì thì vẫn là đồng phạm, không thể trốn tránh trách nhiệm.
"Trong khi mọi người đang tìm kiếm tung tích của đứa trẻ, tung tích của Ma giáo đã xuất hiện ở thủ đô. Người của chúng tôi đã tận mắt chứng kiến Ma giáo xuất hiện gần nhà họ Lý. Đồng thời, có người nghe thấy âm thanh của trẻ sơ sinh truyền tới trong nhà họ Lý. Vì vậy, chúng tôi kết luận, đứa bé kia căn bản không bị đưa đi, Lý Thiên Sách đang cố gắng che giấu sự thật".
"Vì vậy, mười môn phái lớn tề tụ ở thủ đô, đưa ra thông điệp cuối cùng cho Lý Thiên Sách, muốn ông ta giao ra Cung Lăng Yên và Thiên Ma chuyển thế. Lý Thiên Sách không đồng ý cũng không giải thích. Nguyệt chưởng môn của phái Vương Ốc đề xuất tiến lên tấn công. Lúc ấy tôi đã phản đối, nghĩ rằng sự tình còn có thể cứu vãn được, Tố Vân tiên cô và Vân Long sư huynh cũng nhất trí với ý kiến của tôi. Nhưng Nguyệt chưởng môn hết sức kiên quyết, nếu như chúng tôi không tham gia thì bà ta sẽ một mình dẫn người đi".
"Vương Ốc là một giáo phái lớn, mà Nguyệt Tiên Lăng tiên tử lại là tiền bối, có rất nhiều người đồng tình và ủng hộ bà ta. Mọi người bắt đầu lấy bà ta làm trung tâm, đạt được sự đồng thuận, mười phái liên thủ, xông thẳng vào nhà họ Lý. Vì vậy, vào đêm trăng tròn của hai mươi năm trước đã xảy ra một trận chiến bi thảm. Trận đánh đó khiến tôi hối hận cả đời. Trong hai mươi năm bế quan vừa qua, tôi luôn hối hận từng giây từng phút vì sao ban đầu mình không ngăn cản họ".
Hô hấp của Lý Dục Thần trở nên có chút dồn dập, cuối cùng cũng nói đến điểm quan trọng.
"Thì ra nhà họ Lý thực sự bị đám người chính đạo tiêu diệt! Mười môn phái lớn tu tiên lại bắt tay bao vây một gia tộc bình thường! Đây là mối hận thù của nhà họ Lý tôi, là sự sỉ nhục của giới tu hành!"
Cơn tức giận khiến giọng nói của Lý Dục Thần trở nên run rẩy, sức mạnh nguyên thủy trong máu của anh cuồn cuộn dâng trào, một thần chú không biết từ đâu đang được niệm, kiếm Huyền Minh trên người cũng run rẩy…
Chương 865: Cao thủ thực sự
"Không chỉ là sỉ nhục mà còn là tội nghiệt của chúng tôi!"
Vương Sùng Tiên xấu hổ thở dài nói.
"Vốn là chúng tôi đều cho rằng có thể dễ dàng bắt lấy một thế gia phú quý. Mặc dù nhà họ Lý cũng có tông sư trấn giữ, nhưng trong giới võ đạo, ngoại trừ Nam Chu Bắc Tiêu, còn ai xem trọng cao thủ của Huyền Môn cơ chứ? Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao lúc đó tôi không ngăn cản, luôn cảm thấy mười môn phái lớn, tất cả cao thủ có thể đến nhà họ Lý giải quyết vấn đề mà không cần đổ máu. Điều mà tôi lo lắng duy nhất chính là người mẹ Cung Lăng Yên của cậu".
"Nhưng chúng tôi đều đánh giá thấp thực lực của nhà họ Lý. Ngày đó, chúng tôi vừa tiến vào nhà họ Lý thì đã xảy ra xung đột. Một nhà họ Lý nho nhỏ lại có ba mươi sáu vị tông sư hoặc chuẩn cao thủ tông sư mai phục, bày thành công đại trận Thiên Cương. Tình hình chiến đấu lúc đó cực kỳ kịch liệt. Khi ấy, đầu óc của tôi như bị chập mạch, thậm chí còn không nghĩ đến xung đột phát sinh thế nào, chỉ bắt đầu mơ mơ hồ hồ đánh nhau".
Lý Dục Thần nghe vậy cũng kinh hãi không thôi, tông sư trong giới võ đạo rất hiếm có, một tỉnh thường chỉ có ba hoặc năm người, ít hơn thì sẽ có một hai người, cả nước cộng lại cùng lắm chỉ có hơn trăm người, sao nhà họ Lý lại có thể tụ tập được đến ba mươi sáu người?
Vương Sùng Tiên tiếp tục nói: "Nếu chỉ có ba mươi sáu người này thì không thành vấn đề. Chỉ là trận pháp bọn họ thành lập rất cường đại, hơn nữa hiển nhiên không phải là võ thuật mà là số thuật của Huyền Môn. Lúc ấy, chúng tôi đều nhận định đây là Cung Lăng Yên giúp nhà họ Lý bố trí, bởi vì Ma giáo cũng giỏi trận pháp, hơn nữa nghe nói đại trận Ngũ Hành có uy lực quỷ thần khó lường".
"Nhưng chúng tôi vẫn sai, cao thủ chân chính của nhà họ Lý không phải Cung Lăng Yên, mà là Lý Vân Hoa!", "Không sai, chính là bố của cậu… Một công tử với phong thái nhẹ nhàng, nổi tiếng ở thủ đô! Một tay công tử quần áo lụa là suốt ngày lang thang ở những chốn ăn chơi, tham gia những cuộc vui!"
Khi nói đến đây, trên mặt Vương Sùng Tiên lộ ra vẻ khó tin, tựa như qua hai mươi năm, ông ta vẫn chưa tin được đó là sự thật.
"Tuổi còn trẻ, võ công đỉnh cao, hơn nữa cả người đầy pháp thuật!"
Ông ta dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lý Dục Thần.
"Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử! Nếu không phải từng nhìn thấy thần thái của bố cậu thì tôi cũng không tin cậu ở tuổi này lại có thể giúp tôi chặn được một đòn sấm sét kia, cho dù cậu là đệ tử của Thiên Đô".
Lý Dục Thần cũng không ngờ bố mình, Lý Vân Hoa, lại là cao thủ, trong lòng có chút kích động hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó...", trên mặt Vương Sùng Tiên lộ ra vẻ thống khổ, tựa như cực kỳ không muốn nhớ lại chuyện cũ này: "Chúng tôi giao chiến khó phân thắng bại, hai bên đều có thương vong. Lúc này, tôi mới cảm thấy có gì đó không đúng. Nhà họ Lý cũng không phải là Ma giáo, chỉ là chứa chấp một ma nữ, chúng tôi khởi binh vấn tội, nhưng ý định ban đầu cũng không muốn đả thương nhà họ Lý, tại sao cuối cùng lại biến thành như vậy?"
"Tố Vân tiên cô là người đầu tiên đưa ra nghi vấn, nhưng gặp phải sự phản đối của Nguyệt tiên tử. Hơn nữa tình hình chiến đấu khi đó rất căng thẳng, cũng không thể bàn bạc kỹ lưỡng được. Tố Vân tiên cô tìm đến tôi, bởi vì tôi quen thuộc nhà họ Lý, muốn tôi rời khỏi chiến trường, đi tìm Lý Thiên Sách, hỏi thăm tình huống, có thể nói chuyện thì cứ nói, nếu đánh tiếp nữa thì đều lưỡng bại câu thương thôi".
"Tôi đồng ý, nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị lúc rời đi thì lại đột nhiên gặp phải tập kích. Người tấn công tôi không phải là Lý Vân Hoa, ông ta đang chiến đấu với năm vị chưởng môn do Nguyệt tiên tử cầm đầu, cũng không phải những tông sư võ đạo trong trận Thiên Cương, mà là người từ bên ngoài".
"Lúc đó tôi cũng rất kinh ngạc, bên vòng ngoài của nhà họ Lý vẫn còn có mai phục! Tôi và Tố Vân tiên cô, còn có Vân Phổ thiên sư từ các phương hướng khác nhau xông ra, nhưng đều bị cản lại. Lúc này chúng tôi mới biết mình đã bị bao vây. Tôi thông báo cho Nguyệt tiên tử, đề nghị bà ta dẫn người đột phá vòng vây, đi ra ngoài trước rồi nói sau. Nhưng Nguyệt tiên tử lại nói, chỉ muốn bắt Lý Vân Hoa và Lý Thiên Sách, bất kể có bao nhiêu người ở bên ngoài thì cũng không sợ".
"Tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn lắm, nhưng trận chiến rất khốc liệt, không có thời gian suy nghĩ nhiều, mọi người đều nghe lời Nguyệt tiên tử, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu".
"Mà lúc này, một chuyện kỳ lạ đã xuất hiện. Đó chính là chủ lực của nhà họ Lý, ngoại trừ Lý Vân Hoa thì đều bắt đầu xông ra ngoài. Bọn họ cũng bị người bên ngoài ngăn cản. Lúc này, tôi mới ý thức được, những người đang bao vây bên ngoài không phải người của chúng tôi cũng không phải người của nhà họ Lý, mà là thế lực của bên thứ ba".
"Cứ như vậy, tình hình chiến đấu càng trở nên phức tạp hơn. Cho đến khi bầu trời phía trên nhà họ Lý có mây đen cuồn cuộn kéo đến, ma khí tràn ngập bầu trời. Cuối cùng tôi mới nhận ra chúng tôi đã rơi vào bẫy của Ma giáo".
"Người mà nhà họ Lý mai phục không phải chúng tôi, mà là muốn đối phó với Ma giáo. Mà chúng tôi lại ngu xuẩn trở thành tiên phong của Ma giáo, phá vỡ thế mai phục của nhà họ Lý. Khi hai bên đều bị tổn thương, Ma giáo lại tiến vào, tiêu diệt chúng tôi. Đây là một kế hoạch một mũi tên bắn hai con chim của Ma giáo".
"Nhưng khi chúng tôi nhận ra điều này thì đã quá muộn. Hơn nữa bởi vì tình cảnh hỗn loạn, cho nên dù tôi có kêu gào thế nào cũng không thể thay đổi cục diện. Mọi người đều đang tự mình chiến đấu, không thể tổ chức phòng thủ hiệu quả".
Nghe vậy, Lý Dục Thần cũng đại khái hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Anh có thể nói gì với những kẻ ngu xuẩn này đây?
"Hừ, các người đương nhiên không thể tổ chức được, bởi vì trong số các người có gian tế của Ma giáo!", Lý Dục Thần cười lạnh nói.
Bình luận facebook