• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (3 Viewers)

  • Chương 881-885

Chương 881: Tâm cơ của lão Hầu

Lâm Mộng Đình nói: "Dục Thần, chúng ta đến để mua xe, một con ruồi mà thôi, làm sao phải để ý đến thế?"

Lý Dục Thần hỏi: "Mộng Đình, em đoán xem bây giờ lão Hầu đang làm gì?"

Lâm Mộng Đình sững sờ: "Ở trong nhà đi, em không có Thiên Lý Nhãn, làm sao biết ông ta đang làm cái gì?"

Lý Dục Thần cười haha một tiếng: "Vậy em thử nói xem vì sao lão Hầu lại bảo chúng ta đến chỗ này mua xe?"

"Không phải ở đây có thể lấy được xe luôn sao?", Lâm Mộng Đình ngạc nhiên nói.

"Haha, không đơn giản như vậy đâu. Lão Hầu ấy à, tinh ranh lắm!", Lý Dục Thần nói: "Chắc chắn câu lạc bộ này có bối cảnh lớn ở thủ đô, chắc hẳn lão Hầu cũng biết, nhưng ông ta lại không nói cho chúng ta biết. Quản lý Ngô là một kẻ nịnh hót, chắc chắn lão Hầu cũng biết, nhưng ông ta không nói cho chúng ta biết, cũng không nói thân phận của chúng ta cho quản lý Ngô".

"Anh cho rằng lão Hầu cố ý?", Lâm Mộng Đình càng thêm ngạc nhiên.

"Ông ta chính là cố ý", Lý Dục Thần nói: "Ông ta bảo chúng ta đến mua xe, chính là hy vọng sẽ xảy ra chuyện gì đó ở chỗ này. Anh đoán, bối cảnh của cửa hàng xe này nhất định là rất sâu, nói không chừng còn có liên quan đến nhà nào đó trong bốn gia tộc lớn, có lẽ là nhà họ Sở. Ông ta muốn anh xảy ra quan hệ gì đó với nhà họ Sở, cho dù là tốt hay là xấu, chỉ khi nào xảy ra chuyện gì đó mới có chuyện phía sau. Nhà họ Lý muốn vươn lên, sẽ không thể tránh khỏi bốn gia tộc lớn, là địch hay bạn, biết rõ ràng sớm một chút cũng là chuyện tốt".

"Vậy vì sao lão Hầu không trực tiếp nói cho chúng ta biết dụng ý của mình?", Lâm Mộng Đình hỏi.

"Nói thẳng sẽ biến thành chúng ta cố ý đến gây sự", Lý Dục Thần nói: "Hơn nữa lão Hầu hiểu anh, anh không thích diễn kịch, nếu ông ta chuẩn bị một kịch bản để anh diễn, chắc chắn anh sẽ diễn hỏng. Cho nên ông ta mới dứt khoát không cần kịch bản, để chúng ta phát huy ngẫu hứng. Đạo diễn như ông ta, bây giờ không biết đang nấp ở chỗ nào quan sát tình thế đâu!"

Lâm Mộng Đình nói: "Lão Hầu này thật là! Tâm cơ sâu như vậy, em cũng cảm thấy hơi sợ hãi rồi đấy!"

Lý Dục Thần nói: "Phải xem ông ta muốn dùng tâm cơ vào chỗ nào, dùng với người nào. Nếu em nhìn thấy cảnh tượng ông ta đánh cương thi trong mộ của quỷ vương, em sẽ biết người này ngây thơ giống đứa bé!"

Lâm Mộng Đình lắc đầu bật cười.

Bỗng nhiên cô lại hỏi: "Sao anh lại cảm thấy phía sau cửa hàng xe này là nhà họ Sở, mà không phải ai khác?"

"Đầu tiên loại trừ nhà họ Na, sau đó là nhà họ Tiêu, nếu là hai nhà này, lão Hầu không cần thiết phải sắp xếp như vậy. Còn lại chính là nhà họ Vương và nhà họ Sở, bây giờ nhà họ Vương vẫn chưa công khai tỏ thái độ, đúng là cũng cần tìm cơ hội phá cục, nhưng hôm nay Vương Tứ gia mới tới, chắc hẳn nên cho ông ta một chút thời gian, lão Hầu sẽ không vội vàng xao động như thế. Cho nên chỉ có thể là nhà họ Sở".

"Dục Thần, năng lực trinh thám của anh trở nên mạnh như vậy từ bao giờ vậy? Em thật sự là càng ngày càng bội phục anh ", Lâm Mộng Đình nói ra từ đáy lòng.

Lý Dục Thần tiến đến bên tai cô, thần thần bí bí nói: "Thật ra không cần suy luận, tên Âu Dương kia vừa rồi nói chuyện với tổng giám đốc Đới, hình như có nhắc đến Sở Dao gì đó..."

Nói xong bèn cười lên haha.

Lâm Mộng Đình lườm anh một cái, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu, nhưng mà trong lòng vẫn rất bội phục anh.

Ít ra Lâm Mộng Đình không thể nghĩ ra được phán đoán về Hầu Thất Quý như vậy.

Lúc này, Đới Đình đi đến nói:

"Cậu Lý, cô Lý, hay là hai người đi trước đi, nơi này cứ giao cho tôi xử lý. Xe mà hai người đặt, tôi sẽ phái người đưa đến tận nhà".

Lý Dục Thần cười nói: "Tôi đánh người ở chỗ của cô, theo lý thuyết thì cô nên bắt tôi lại mới đúng, sao còn bảo tôi đi?"

Đới Đình cười khổ nói: "Cậu Lý đừng nói đùa, tôi đều nhìn thấy chuyện đã xảy ra rồi, Âu Dương Tĩnh đã làm sai trước. Nhưng mà cậu Lý, bố của Âu Dương Tĩnh là chủ tịch tập đoàn Tây Châu - Âu Dương Sân".

"Thì sao chứ?", Lý Dục Thần lạnh nhạt hỏi.

"Âu Dương Sân làm ăn ở thủ đô nhiều năm, quan hệ rất rộng, thế gia hào môn ở thủ đô cũng sẽ nể mặt ông tôi một chút. Vừa rồi Âu Dương Tĩnh mới gọi điện thoại gọi rất nhiều bạn bè tới đây", Đới Đình nói.

"Thì sao chứ?", Lý Dục Thần vẫn lạnh nhạt hỏi.

"Đa số cậu ấm cô chiêu ở thủ đô đều là hội viên của câu lạc bộ chúng tôi, Âu Dương Tĩnh có quan hệ không tệ với bọn họ. Nếu như bọn họ đều tới, chúng tôi cũng không tiện áp chế. Nhỡ may xảy ra xung đột với cậu..."

"Thì sao chứ?"

Đới Đình ngây ngẩn cả người. Cái tên này, ngoại trừ nói câu này ra thì không biết nói cái gì khác sao?

Đây là có bao nhiêu tự tin chứ!

Cho dù cậu có mạnh thế nào đi nữa, còn có thể đánh hết cả đám thiếu gia ở thủ đô một trận ư?

"Cậu Lý...", Đới Đình do dự một chút: "Nói thật nói với cậu đi, tôi không phải chủ nhân chỗ này, chủ nhân của câu lạc bộ này là bạn tốt của tôi - Sở Dao, cô ta là đại tiểu thư nhà họ Sở. Vừa rồi tôi đã thông báo với cô ta rồi, chẳng mấy chốc cô ta sẽ chạy đến. Địa vị của chị Sở Dao ở nhà họ Sở rất xấu hổ, cô ta và đại thiếu gia Sở Triết của nhà họ Sở là anh em cùng cha khác mẹ, quan hệ của hai người không tốt lắm, người trong gia tộc cũng khá là thiên vị Sở Triết".

"Tôi hiểu rồi", Lý Dục Thần nói: "Nếu như hôm nay làm lớn chuyện, khiến mọi chuyện không thể cứu vãn được, cô Sở sẽ không dễ dàng, anh trai cô ta sẽ có thể mượn chuyện này để đả kích cô Sở, thậm chí cướp đi quyền kinh doanh câu lạc bộ Dao Quang, đúng không?"

"Đúng là như vậy", Đới Đình gật đầu nói.

"Nhưng chuyện này có liên quan gì đến tôi?", Lý Dục Thần nói.
Chương 882: Không khác gì sâu kiến cả

Đới Đình sững sờ, không nghĩ tới Lý Dục Thần lại không hề nể nang gì như thế. Cô ta có chút hối hận vì đã nói mấy chuyện này với anh, nhưng đã nói ra miệng, không có cách nào thu hồi.

Cô ta cắn môi một cái, nói: "Sở Triết rất thân thiết với Tần gia, hai ngày trước hắn ta còn đến chỗ Tần gia, trở về liền thuyết phục bác Sở..."

Cô ta chưa nói xong, chợt nghe có người nói: "Im ngay! Ai bảo em nói mấy chuyện này!"

Chỉ thấy một ngươi phụ nữ chừng ba mươi tuổi đi tới, không thể nói là xinh đẹp tuyệt trần, nhưng khí chất cực kỳ xuất chúng, trong sự già dặn lộ ra cao nhã phú quý, chỉ là vẻ mặt lạnh như sương, cũng không biết là bởi vì chuyện hôm nay, hay là bởi vì lời Đới Đình vừa nói mà tức giận.

Thấy cô ta đi đến, Tiểu Trịnh và quản lý Ngô đều thành thật đứng ở một bên, không dám thở mạnh cái nào.

"Chị Sở Dao!", Đới Đình gọi một tiếng.

"Đình Đình, chị coi em là bạn tốt mới nói chuyện trong nhà với em, sao em có thể nói với người ngoài được?", Sở Dao nói.

"Là em sai", Đới Đình đi lên khoác tay Sở Dao, nhìn qua thì có vẻ quan hệ của hai người đúng là rất thân thiết.

Sở Dao nhìn thoáng qua Âu Dương Tĩnh nằm dưới đất trong một góc hẻo lánh của vườn hoa, nhíu mày, sau đó đi đến trước mặt Lý Dục Thần, vươn tay ra:

"Cậu Lý đúng không, tôi tên là Sở Dao".

"Rất vui được gặp cô!", Lý Dục Thần nhẹ nhàng bắt tay với cô ta.

Sau đó Sở Dao lại bắt tay với Lâm Mộng Đình, hai bên xem như quen biết.

"Cậu Lý, cô Lý, hai người gặp phải chuyện không vui ở chỗ này, tôi đại diện cho câu lạc bộ Dao Quang cùng cá nhân tôi chân thành xin lỗi hai người", Sở Dao nói: "Người sáng mắt không nói tiếng lóng trước mặt, tôi sẽ nói thẳng, chuyện ngày hôm nay, cho đến bây giờ tôi còn có thể xử lý. Nhưng nếu như hai vị còn không đi, lát nữa anh tôi tới, chuyện này sẽ càng thêm khó giải quyết. Mặc dù Âu Dương Tĩnh chỉ là tên hề, nhưng hắn và Tiêu Ngôn thiếu gia có quan hệ không tệ. Nếu như cậu Tiêu cũng tới..."

"Thì sao chứ?", Lý Dục Thần lạnh nhạt nói.

Sở Dao bị Lý Dục Thần làm cho nghẹn họng, vừa rồi tôi nói nhiều như thế, cậu không nghe lọt tai một chữ nào đúng không?

Đới Đình đứng bên cạnh Sở Dao càng cạn lời, đây là lần thứ tư Lý Dục Thần nói "thì sao chứ" rồi.

Tên này là ngốc thật hay là giả vờ ngốc vậy?

Cậu dám đánh Âu Dương Tĩnh, chẳng lẽ cậu còn dám đánh cậu Sở và cậu Tiêu sao? Cho dù cậu dám, vậy cậu cũng phải đánh thắng được đã! Có người nào không biết cậu Tiêu là người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu gia truyền võ đạo, Nam Chu Bắc Tiêu, Bắc Đẩu võ lâm trong thiên hạ cũng không phải là đùa giỡn.

Sở Dao nhíu mày, có chút giận dữ, nhưng cô ta vẫn nhẫn nhịn, nếu nói về nguyên nhân gây ra chuyện này thì vẫn là nhân viên cửa hàng mình làm sai, mà Âu Dương Tĩnh là loại người gì, trong lòng cô ta cũng biết rất rõ.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng còi ô tô và tiếng thắng xe chói tai.

Một nhân viên vội vã chạy tới, hốt hoảng nói: "Chủ tịch Sở, tổng giám đốc Đới, chủ tịch Âu Dương của tập đoàn Tây Châu tới, còn dẫn theo mười mấy thuộc hạ khí thế hung hăng".

"Tới nhanh như vậy ư?", Sở Dao thay đổi sắc mặt: "Bảo bảo vệ ngăn cản bọn họ trước, tôi sẽ tới ngay lập tức".

Nhân viên đáp một tiếng, đi ra.

"Cậu Lý, cậu vẫn nên tránh mặt một chút đi", Sở Dao nói: "Đình Đình, em dẫn cậu Lý và cô Lý đi ra từ phía sau, chị sẽ đi đối phó với Âu Dương Sân".

Đới Đình đang muốn đáp lời, lại nghe Lý Dục Thần nói: "Không cần. Người là do tôi đánh, không thể để cô Sở thay tôi gánh chịu được. Tôi sẽ ở ngay chỗ này, cô cứ cho bọn họ vào đi".

Sở Dao cau mày nói: "Cậu Lý, tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Tôi còn có thể ứng phó được với Âu Dương Sân, nơi này là địa bàn của nhà họ Sở, ông ta sẽ không dám làm loạn. Nhưng một lát nữa anh tôi và cậu Tiêu mà đến, tôi sẽ không thể nắm tình hình trong tay được nữa".

Ánh mắt Lý Dục Thần lẫm liệt, nói: "Tôi xin nhận ý tốt của cô Sở. Nếu như bây giờ tôi mà đi, chẳng phải sẽ khiến người ta nghĩ tôi là kẻ hèn nhát ư? Nhà họ Lý vừa trở lại thủ đô, chắc hẳn còn có rất nhiều người không biết tôi, vậy cứ để bọn họ làm quen một chút".

Sở Dao nghe vậy thì lắc đầu: "Cậu Lý, cậu không biết hay là giả không biết anh trai tôi Sở Triết và cậu Tiêu là ai vậy?"

Lý Dục Thần cười: "Cô Sở, bọn họ là ai không liên quan gì đến tôi cả. Ở trong mắt của tôi, tất cả chúng sinh đều bình đẳng. Mặc kệ là ai đến, không khác gì sâu kiến cả".

Sở Dao thật sự vô cùng tức giận, mình chỉ có ý tốt, vậy mà đối phương lại không biết điều chút nào. Vốn dĩ cô ta còn cảm thấy Lý Dục Thần là một nhân vật lớn, nhưng anh lại nói ra lời cuồng vọng như vậy khiến cô ta cảm thấy rất thất vọng. Loại người này mà muốn phục hưng nhà họ Lý, sợ là nằm mơ!

Cô ta không tiếp tục để ý đến Lý Dục Thần, thở dài một tiếng, nói với Đới Đình: "Em ở chỗ này xem, chị đi ra ngoài ngăn cả Âu Dương Sân".

Nói xong, cô ta liền quay người, vừa đi mấy bước, một đám người đã vọt vào.

Cầm đầu là một lão già tóc hoa râm, mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ. Phía sau lão già là một đám vệ sĩ cao to, một người cầm đầu có dáng người vô cùng lực lưỡng, cao gần hai mét, giống như một tòa tháp sắt, đi trên đường giống như mặt đất đều đang run rẩy.

Phía sau bọn họ còn có một đám vệ sĩ chật vật đi theo, một người trong đó chen lên, chạy chậm đến trước mặt Sở Dao, vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng nói: "Chủ tịch, thực sự là không ngăn được!"

Sở Dao cũng biết không thể trách vệ sĩ, chỉ là thầm nghĩ trong lòng, còn cần tăng cường lực lượng bảo vệ của câu lạc bộ, đáng tiếc cao thủ trong gia tộc đều bị anh trai Sở Triết khống chế, ngoại trừ vệ sĩ tư nhân mà bố phái ra cho cô ta, cô ta căn bản không chiêu mộ được ai cả. Muốn thông báo tuyển dụng cao thủ đáng tin ở trong xã hội, nào có dễ dàng như vậy.

Cô ta phất phất tay, ra hiệu cho bảo vệ đi xuống, sau đó tươi cười đi ra nghênh đón: "Chủ tịch Âu Dương, ông là khách hiếm thấy, ngọn gió nào đưa ông tới đây vậy?"

Âu Dương Sân cười lạnh nói: "Hừ, cô Sở, đừng giả bộ nữa, con trai tôi bị người ta đánh ở chỗ của cô là có chuyện gì?"

Âu Dương Tĩnh ở bên kia nghe thấy giọng của bố mình, trong lòng vô cùng mừng rỡ, hét lớn: "Bố, bố! Mau tới cứu con! Con bị người ta đánh gãy chân rồi! Đau chết con rồi! Bố! ..."

Âu Dương Sân vội vàng bỏ qua Sở Dao, bước nhanh vào vườn hoa, nhìn thấy con trai nằm trong góc.

"Con trai, con sao rồi?", Âu Dương Sân chạy tới, ngồi xổm xuống xem xét thương thế của Âu Dương Tĩnh.
Chương 883: Nể mặt Sở Dao

Ông ta già rồi mới có con, cho nên vô cùng yêu thương đứa con này, còn coi như bảo bối trong lòng mà nuôi nấng, nhìn thấy cái chân bị bẻ gãy chín mươi độ kia, trong lòng ông ta vô cùng đau đớn. Đúng là con trai bị thương, người đau lòng lại là bố mà.

"Là ai? Ai đánh con thành ra như vậy?"

"Là anh ta!"

Âu Dương Sân nhìn theo hướng chỉ tay của Âu Dương Tĩnh, nhìn thấy Lý Dục Thần đang thản nhiên ngồi trên ghế mây trong vườn hoa.

Âu Dương Sân muốn rách cả mí mắt, nói với người bên cạnh: "Đưa cậu chủ đến bệnh viện trước đi".

Thuộc hạ đáp một tiếng, liền có hai người đi đến nhấc Âu Dương Tĩnh lên.

Âu Dương Tĩnh lớn tiếng nói: "Đừng đụng vào tôi! Tôi muốn tận mắt nhìn thấy tên nhóc này chết!"

Vệ sĩ nhìn về phía Âu Dương Sân, ông ta gật đầu, nói: "Được, con trai, con kiên nhẫn một chút, xem bố báo thù cho con!"

Vừa dứt lời, ông ta liền ra hiệu với đám vệ sĩ: "Đi, đầu tiên là đánh gãy tay chân của cậu ta, giữ lại một hơi để cho cậu chủ xử lý".

"Vâng", tên vệ sĩ to con bên cạnh đáp một tiếng, vung tay lên, chỉ huy mười tên thuộc hạ: "Lên cho tôi!"

Đám vệ sĩ đang chuẩn bị cùng nhau tiến lên, chợt nghe Sở Dao quát: "Khoan đã!"

"Chủ tịch Âu Dương, chuyện này là do hai bên có chút hiểu lầm. Mọi chuyện xảy ra ở chỗ của tôi, tôi cũng có một phần trách nhiệm. Mong chủ tịch Âu Dương hãy nể mặt tôi mà giao chuyện này cho tôi xử lý, tôi nhất định sẽ cho ông một kết quả vừa lòng. Bây giờ vẫn nên đưa cậu Âu Dương đi bệnh viện đi, miễn làm chậm trễ việc cứu chữa".

Âu Dương Sân cười lạnh nói: "Lẽ ra tôi nên cho cô Sở mặt mũi. Nhưng tôi muốn hỏi cô, con trai tôi bị người ta đánh ở chỗ này, hung thủ vẫn còn đàng hoàng ngồi ở chỗ đó, cô Sở lại chẳng quan tâm, cô bảo tôi nể mặt cô kiểu gì đây?"

"Chủ tịch Âu Dương, chuyện xảy ra quá đột nhiên, tôi cũng vừa mới tới, còn chưa kịp xử lý. Mong ông hãy cho tôi một chút thời gian, ông không tin tôi, cũng nên tin tưởng nhà họ Sở chúng tôi chứ".

Sở Dao nhắc đến nhà họ Sở, Âu Dương Sân cũng có chút do dự. Mặc dù trong tay ông ta có quái vật khổng lồ như tập đoàn Tây Châu, cũng là xí nghiệp lớn công thành danh toại, nhưng so sánh với nhà họ Sở thì chính là múa rìu qua mắt thợ.

"Bố, đừng nghe lời cô ta, bọn họ là một đám!", Âu Dương Tĩnh hô: "Cậu Sở đã đang trên đường tới, hắn ta sẽ chủ trì công đạo cho con!"

...

Lúc này đang có rất nhiều chiếc xe sang trọng từ bốn phương tám hướng chạy về hướng câu lạc bộ Dao Quang. Đây đều là cứu binh mà Âu Dương Tĩnh mời tới, đều là thiếu gia ở thủ đô, đa số đều là hội viên của câu lạc bộ Dao Quang.

Một chiếc Maybach chạy nhanh đến, dừng lại ở một chỗ rẽ gần cửa hàng xe.

Tài xế nhìn thoáng qua người trẻ tuổi ngồi ở hàng sau qua kính chiếu hậu, cung kính hỏi: "Cậu chủ, không đi vào sao?"

Người trẻ tuổi tựa vào lưng ghế, không gian phía sau rộng lớn khiến hắn ta có thể dang rộng tay chân. Hắn ta vểnh khóe môi lên, nở một nụ cười xấu xa, nói:

"Chờ một chút đi, Âu Dương Sân vừa mới đi vào, để bọn họ làm ồn ào trước, huyên náo càng lớn càng tốt. Đợi đến khi con bé Sở Dao không xử lý được, tôi sẽ ra mặt lắng chuyện này xuống. Đến lúc đó, tôi muốn thu quyền kinh doanh câu lạc bộ Dao Quang về, chỉnh đốn sản nghiệp ô tô ở thủ đô lần nữa, bố tôi sẽ không có cách nào phản đối được".

"Nhỡ may cô chủ giải quyết được thì sao?", tài xế nói: "Chỉ sợ Âu Dương Sân không dám đối đầu với nhà họ Sở".

Người trẻ tuổi gật đầu, trầm mặc một lát rồi tự nhủ: "Cũng không biết Âu Dương Tĩnh có thông báo cho Tiêu Ngôn hay không, chỉ cần Tiêu Ngôn tới, cho dù như thế nào thì Sở Dao cũng sẽ không thể áp chế được. Ừm, tôi phải gọi điện cho Tiêu Ngôn, bảo anh ta mau đến đây".

Một tiếng hô của Âu Dương Tĩnh đã nhắc nhở Âu Dương Sân.

Ông ta đã sớm nghe nói anh em nhà họ Sở bất hòa. Sở Triết là người thừa kế gia chủ tương lai của nhà họ Sở, lợi dụng việc đám trưởng bối trong gia tộc trọng nam khinh nữ, gần như không cho Sở Dao nhúng tay vào việc làm ăn trong gia tộc.

Sở Chấn Thanh thương con gái, liền lấy sản nghiệp ô tô của nhà họ Sở ra, giao cho Sở Dao quản lý.

Vốn dĩ việc làm ăn trong lĩnh vực ô tô của nhà họ Sở rất bình thường, Sở Chấn Thanh giao cho Sở Dao cũng không trông cậy cô ta có thể làm ra thành tích gì, chỉ đơn giản là một món quà mà người bố tặng cho con gái, cũng tương đương với của hồi môn để cô ta lấy chồng sau này.

Thế nhưng Sở Dao lại có suy nghĩ khác người, mở ra câu lạc bộ Dao Quang, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã biến thành câu lạc bộ xe sang lớn nhất thủ đô, cũng thành lập quan hệ hợp tác ổn định với các hãng xe lớn trên toàn thế giới.

Cô ta còn lợi dụng tài nguyên và quan hệ của câu lạc bộ để phát triển sản nghiệp ô tô, vậy mà đã khiến nhà họ Sở trở thành lực lượng mới xuất hiện trong ngành nghề xe hơi. Nghiệp vụ xe sang còn chiếm cứ nửa giang sơn ở thủ đô.

Cộng thêm Sở Dao có đôi mắt tinh tường, đã sớm nhìn trúng nguồn năng lượng mới, bám vào ngọn gió đông nguồn năng lượng mới để nhanh chóng phát triển lớn mạnh, lập tức biến một sản nghiệp không được ai trong gia tộc coi trọng thành bánh trái thơm ngon.

Cũng bởi vậy mà Sở Dao đã đạt được sự tín nhiệm của trưởng bối trong gia tộc, nhất là Sở Chấn Thanh.

Điều này khiến Sở Triết vô cùng ghen ghét, cũng lo lắng Sở Dao sẽ gây nguy hiểm cho địa vị người thừa kế của hắn ta. Cho nên Sở Triết đã sớm để mắt tới cục thịt béo câu lạc bộ Dao Quang này rồi.

Âu Dương Sân lập tức ý thức được hôm nay có lẽ là một cơ hội rất tốt.

Đương nhiên ông ta không dám đắc tội nhà họ Sở, nhưng Sở Dao không có nghĩa là nhà họ Sở, nếu như đắc tội Sở Dao, có thể lấy lòng Sở Triết, như vậy sau này quan hệ của ông ta với nhà họ Sở sẽ vì vậy mà nâng cao một bước.
Chương 884: Để xem có phải bọn họ tự chịu diệt vong hay không

"Cô Sở, con trai tôi bị người ta đánh ở chỗ của cô, cô lại mặc kệ hung thủ nhởn nhơ. Tôi thật sự không biết, với năng lực đó của cô, làm sao Sở gia chủ lại giao sản nghiệp lớn như thế cho cô làm chứ?", Âu Dương Sân cười lạnh nói: "Cô Sở, nếu cô không quản được thì đừng quản nữa, tôi sẽ tự mình làm. Tôi cũng sẽ gọi điện cho Sở gia chủ, câu lạc bộ này vẫn nên giao cho cậu Sở làm sẽ càng tốt hơn một chút. Phụ nữ sao, vẫn nên lấy chồng sớm đi thôi".

"Ông!"

Sở Dao giận dữ, biết Âu Dương Sân cố ý nói như vậy để lấy lòng anh trai Sở Triết của cô ta.

Cô ta cười lạnh một tiếng: "Chủ tịch Âu Dương, sau khi đi ra ngoài ông muốn làm cái gì tôi không xen vào, nhưng nơi này là địa bàn của tôi, không có sự cho phép của tôi, ông đừng hòng động vào một sợi tóc của cậu Lý!"

Vào lúc này, Sở Dao bình thường vẫn luôn ôn tồn lễ độ đã để lộ ra bá khí bẩm sinh của thế gia, cho dù cô ta ở trong gia tộc bị xa lánh, nhưng cũng là người nhà họ Sở, mà nhà họ Sở sao có thể để bị Âu Dương Sân động vào chứ!

Cô ta nhẹ nhàng vung tay lên, bảo vệ câu lạc bộ xông đến, xếp hàng chặn đường đi của Âu Dương Sân và đám vệ sĩ. Hai bên lại giương cung bạt kiếm một lần nữa. Chỉ là các nhân viên an ninh có Sở Dao làm chỗ dựa, đã kiên cường hơn lúc ở ngoài cửa nhiều.

Âu Dương Sân không nghĩ tới Sở Dao sẽ cường ngạnh như thế, bây giờ ông ta mới phát hiện có lẽ mình đã đánh giá thấp vị đại tiểu thư này, không khỏi có chút hối hận vì vừa rồi ăn nói quá kích động, dù sao cô ta cũng là người nhà họ Sở!

Nhưng lời đã nói ra ngoài, lấy đâu ra thang để leo xuống nữa? Huống chi lúc này đã có không ít người lũ lượt kéo đến, đều là các công tử hào môn thế gia.

Những người này chỉ trỏ, châu đầu ghé tai, có đang hỏi tình huống, có người xem náo nhiệt.

Có mấy người có quan hệ tốt với Âu Dương Tĩnh, cũng nhận được tin nhắn của Sở Triết, liền đứng ra chỉ vào Sở Dao: "Sở Dao, việc này là cô không đúng, tôi đứng về phía chủ tịch Âu Dương. Âu Dương Tĩnh là hội viên câu lạc bộ chúng ta, hội viên bị đánh ở câu lạc bộ, vậy mà người đánh lại không có chuyện gì, nói như vậy mà được sao?"

"Đúng thế, câu lạc bộ không thể bảo đảm được quyền lợi và sự an toàn của hội viên, còn mở cửa làm gì nữa!"

"Hôm nay là Âu Dương Tĩnh bị đánh, ai biết ngày mai có phải sẽ đến phiên tôi hay không? Như thế về sau ai còn dám đến câu lạc bộ chơi nữa?"

"Nói đúng lắm, ở thủ đô cũng không chỉ có mỗi nhà cô có câu lạc bộ xe sang, đừng tưởng rằng chúng tôi không thể rời khỏi cô".

"Sở Dao, nếu cô đã không có bản lĩnh đó thì hãy để anh trai cô làm đi!"

...

Sở Dao trầm mặt không nói lời nào. cô ta biết những người này nhất định là được anh trai cô ta sai sử, nếu không bọn họ sẽ không dám nói lời như vậy. Lúc này cô ta càng không thể đáp ứng, cô ta càng đáp lại, bọn họ sẽ càng mạnh hơn.

Bây giờ vẫn phải giải quyết chuyện của Âu Dương Sân trước đã, chờ lát nữa anh trai Sở Triết đến, cô ta sẽ rất khó xử lý. Thậm chí cô ta còn có dự cảm Sở Triết đã đến, đang ở gần đây xem kịch hay.

Sở Dao nhìn Lý Dục Thần một chút, trong lòng rất bất đắc dĩ. Tên đầu gỗ này, nếu chịu rời đi sớm một chút thì làm gì có những chuyện này nữa?

Bây giờ muốn đi cũng không được.

Sở Dao rất khó xử lý.

Theo lý thuyết, cô ta nên ưu tiên cân nhắc xử lý yêu cầu của hội viên câu lạc bộ, lời bọn họ nói cũng không phải là không có đạo lý.

Nhưng cô ta cũng không phải là người không biết điều. Nguyên nhân gây ra chuyện này là do Âu Dương Tĩnh sai trước. Nếu như cậu Lý không biết công phu, bây giờ người bị thương sẽ là cậu Lý, mà chắc chắn vị phu nhân xinh đẹp bên cạnh anh sẽ bị tên Âu Dương Tĩnh cầm thú làm bẩn nhục nhã.

"Cô Sở, bảo người của cô tránh ra!", Âu Dương Sân đe dọa: "Nếu cô mà không tránh ra, đừng trách tôi không khách khí!"

"Ông dám!", Sở Dao không nhường một bước nào.

Mấy tên thiếu gia đi tới, đứng ở bên phía Âu Dương Sân, kêu ầm lên: "Sở Dao, mau tránh ra! Cô không bảo vệ quyền lợi của hội viên, chính chúng tôi sẽ bảo vệ! Hôm nay ai cũng không giữ được mạng sống của tên nhóc kia đâu!"

Sở Dao đang muốn nói chuyện, chợt nghe Lý Dục Thần nói: "Cô Sở, cô tránh ra đi. Nếu đã có người muốn chết, cô cần gì phải ngăn cản chứ!"

Sở Dao quay đầu, thấy Lý Dục Thần cười như không cười nhìn mình.

Mà Lâm Mộng Đình bên cạnh Lý Dục Thần cũng nhẹ nhàng cười, giống như hoàn toàn không coi những này người ra gì.

Sở Dao biết Lý Dục Thần có thực lực. Tông Sư số một Nam Giang, cô ta cũng đã từng nghe nói qua. Một thiếu niên bên cạnh cô Lý còn có thể cắt cổ đại đệ tử Phan Vân Long của Tần gia, có thể tưởng tượng được cậu Lý sẽ có thực lực như thế nào.

Không phải Sở Dao lo lắng đến sự an toàn của Lý Dục Thần, cô ta chỉ đang bảo vệ tôn nghiêm và chính nghĩa trong lòng mình thôi, dù sao chuyện này cũng xảy ra trên địa bàn của cô ta.

Mặt khác, nếu thật sự đánh nhau, Lý Dục Thần đánh hết những người này rồi, câu lạc bộ của cô ta còn mở cửa kiểu gì nữa? Đúng như những hội viên kia nói, về sau ai còn dám đến câu lạc bộ Dao Quang nữa?

Nhưng mọi chuyện đã đến nước này rồi, rõ ràng đã không thể kiểm soát được nữa. Có giằng co nữa cũng sẽ không có kết quả gì.

Sở Dao quyết định chắc chắn, nói: "Cậu Lý, dù sao nơi này cũng là địa bàn của tôi, bọn họ cũng đều là hội viên của tôi, cho nên... mong cậu hãy giơ cao đánh khẽ".

Lý Dục Thần cười nói: "Vậy phải xem có phải bọn họ tự chịu diệt vong hay không".

Sở Dao biết nhiều lời vô ích, phất tay bảo bảo vệ tránh ra.

Người của cô ta vừa nhường lối, người của Âu Dương Sân đã xông tới.

Tên vệ sĩ to con xông lên phía trước, cơ thể lực lưỡng cao hai mét như một tòa tháp sắt, đưa tay cầm lấy một cái ghế đồng bên cạnh lên, đi nhanh lên hai bước, đập xuống đầu Lý Dục Thần.

Lần này giống như Thái Sơn áp đỉnh.

Những tên vệ sĩ khác đều thả chậm bước chân, bởi vì bọn họ cảm thấy đã không cần phải đi lên nữa, tên nhóc kia chết chắc rồi.

Âu Dương Sân cong khóe miệng mỉm cười, chẳng qua là cảm thấy đáng tiếc, cứ đánh chết như vậy thì quá tiện nghi.

Âu Dương Tĩnh ở phía sau hưng phấn kêu to: "Đập chết nó đi!"

Đới Đình khẩn trương đến mức quên cả hô hấp, Tiểu Trịnh cũng sợ hãi đến mức nhắm mắt lại.
Chương 885: Vô pháp vô thiên

Ngay cả trong lòng Sở Dao cũng vô cùng cuồng loạn, không thể tưởng tượng ra được một cơ thể máu thịt như thế nào mới có thể ngăn cản được một kích như vậy. Cô ta giống như đã nhìn thấy cảnh tượng máu thịt be bét...

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn.

Cái ghế đồng thau đập vào đầu, thành ghế đẹp đẽ cong queo, quả nhiên đầu đã nở hoa.

Chỉ là khác với suy nghĩ của mọi người chính là, người nở hoa trên đầu không phải Lý Dục Thần, mà là tên vệ sĩ to con vung cái ghế lên kia.

Vậy mà anh ta lại tự mình đập trúng đầu của mình.

Cái ghế rơi xuống đất ầm một tiếng.

Tên to con loạng choạng lắc lư trên bãi cỏ hai lần, sau đó mới ngã xuống đất rầm một tiếng.

Không có người nào có thể hiểu được tại sao anh ta lại tự đập vào đầu mình, vừa rồi rõ ràng là vung lên đánh về phía tên nhóc đối diện.

Lại nhìn tên nhóc kia vẫn ngồi ở ghế mây, dáng vẻ vô cùng thảnh thơi.

Hành vi tự nện vào đầu mình của tên to con nhìn rất không bình thường, mọi người đương nhiên rất kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ đến có liên quan tới Lý Dục Thần, chỉ cho là ngoài ý muốn.

Chỉ có Sở Dao nhìn Lý Dục Thần một chút, trong ánh mắt lóe lên một vẻ nghi hoặc.

Sau sự khiếp sợ ngắn ngủi, Âu Dương Sân là người phản ứng lại đầu tiên, lớn tiếng nói: "Mấy người còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau lên!"

Đám vệ sĩ còn lại liền cùng nhau tiến lên.

Lâm Mộng Đình cầm một tách cà phê trên bàn nho bên cạnh lên. Cà phê đã sớm nguội lạnh. Nhưng không ai chú ý tới, khi cô cầm lấy tách cà phê, nước bên trong lại sôi trào lên.

Cô lắc cổ tay một cái, nhẹ nhàng vẩy ra, cà phê trong chén liền bắn ra ngoài, tạo thành một vòng nước mỏng như sợi tơ trên không trung, lại lập tức hóa thành từng hạt mưa màu nâu, như bị gió táp thổi phi đi như mũi tên.

Đám vệ sĩ bị mưa cà phê bắn trúng, bị một lực lượng khổng lồ đâm bay ra ngoài, rơi xuống đất ầm ầm.

Quần áo của bọn họ bị hạt mưa cà phê nóng bỏng nung chảy, từng làn khói xanh bay lên. Có mấy người xui xẻo bị hạt mưa rơi vào mặt, bụm mặt đau đớn kêu la.

Mọi người đều sợ ngây ra.

Chẳng ai ngờ rằng cô Lý nhìn qua hiền thục xinh đẹp này lại có công phu như vậy, một chén cà phê nho nhỏ đã có thể đánh ngã được mười tên vệ sĩ.

Nhìn dáng vẻ của cô vẫn còn đang quấy tách cà phê trong tay, động tác ôn nhu lịch sự tao nhã, giống như đang thể hiện tay nghề pha cà phê của mình với chồng vậy.

Sở Dao lúc này mới nhớ tới, bên ngoài đồn rằng ngày đó xảy ra chuyện ở Phan Gia Viên, hình như Lý Dục Thần cũng không có mặt. Là vị phu nhân này dẫn theo hai người em trai còn thành niên, phế bỏ Vinh Quảng Kiệt, suýt chút nữa thì lấy mạng của Phan Vân Long.

Âu Dương Sân ngơ ngác đứng ở đó, không rõ vì sao lại thành ra như vậy.

Ông ta quay đầu nhìn thoáng qua con trai nằm dưới đất, trong lòng có một ít oán hận, đứa bé không biết cố gắng này, rốt cuộc là đã đắc tội đại thần nào vậy?

Nhưng có thể đạt được thành tựu và địa vị như hôm nay, Âu Dương Sân tuyệt đối không phải hạng người hời hợt, kinh nghiệm mấy chục năm trà trộn trong xã hội nói cho ông ta biết, rất có thể hôm nay sẽ thất bại, mà tổn thất còn lớn hơn việc con trai gãy hai chân nhiều.

"Rốt cuộc hai người là ai?", Âu Dương Sân run giọng hỏi.

Ngoại trừ Sở Dao ra, những người khác đều rất hiếu kì. Nhất là đám thiếu gia nhà giàu vừa mới tới kia.

Lâm Mộng Đình chỉ dùng một chén cà phê đã khiến bọn họ không còn một chút kiêu ngạo nào.

Bọn họ trầm mặc, mấy người vừa rồi kêu gào lợi hại nhất yên lặng lui lại, trốn ra phía sau cùng.

Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đều không để ý tới Âu Dương Sân.

Lâm Mộng Đình nhẹ nhàng đặt tách cà phê lại trên bàn. Tay của cô tỏa sáng dưới ánh mặt trời, giống như được điêu khắc ra từ bạch ngọc, ngón tay thon dài trắng nõn vô cùng xinh đẹp.

"Dục Thần, có phải em ra tay hơi nặng hay không?", cô ngửa mặt lên đón ánh nắng, nở một nụ cười yêu kiều.

"Không phải nặng, mà là nhẹ", Lý Dục Thần nói: "Nếu em lại thêm ba phần lực nữa, giọt nước sẽ có thể xuyên qua cơ thể bọn họ".

Bọn họ nói chuyện rất hời hợt, giống như đang nói chuyện phiếm thời tiết hôm nay thật đẹp vậy.

Mà những người kia nghe vào lại thấy lạnh sống lưng.

Mặc dù đa số người không tin giọt nước có thể xuyên qua thân thể, nhưng tưởng tượng ra lại cực kỳ kinh khủng.

Trong đó cũng có vài người từng luyện võ, thậm chí công phu không kém, biết cao thủ võ đạo chân chính quả thực có thể biến nước thành đinh, nước chảy đá mòn, nhưng bọn họ lại chưa bao giờ nhìn thấy ai nhẹ nhàng thoải mái như Lâm Mộng Đình cả.

Làm sao bọn họ có thể biết được thứ Lâm Mộng Đình dùng không phải công phu võ đạo, mà là thuật điều khiển sự vật.

Âu Dương Sân biết cục diện hôm nay đã không có đường lui, cho dù ông ta co được dãn được, chịu xin lỗi dàn xếp ổn thỏa, cũng chưa chắc đối phương đã chịu đồng ý.

Huống chi, hai người trẻ tuổi này khinh thường ông ta như thế, nếu cứ thế mà đi, sau này ông ta cũng không cần phải lăn lộn ở thủ đô nữa, con trai ông ta cũng sẽ không thể ngẩng đầu lên được cả đời.

"Hừ, đừng tưởng rằng có chút công phu là có thể vô pháp vô thiên!"

Trong mắt Âu Dương Sân lóe lên một chút sát khí, nhe răng cười một tiếng, đột nhiên lấy một cây súng lục ra từ trong ngực, họng súng đen ngòm nhắm ngay Lý Dục Thần.

Đám người đứng xem đều phải thốt lên, nhất là người bình thường như Tiểu Trịnh, Ngô Đại Minh.

Mà đám thiếu gia kia nhìn thấy súng dường như cũng không có vẻ ngạc nhiên lắm, chỉ là không nghĩ tới lão già Âu Dương Sân đi ra ngoài còn cầm theo súng.

Bọn họ đều thấy được sát ý trong mắt lão già này, biết ông ta đã muốn giết người.

Chỉ sợ hai người trẻ tuổi này khó thoát khỏi cái chết.

Súng ngoài bảy bước rất nhanh, trong bảy bước thì vừa nhanh vừa chính xác.

Đây là thường thức của xã hội hiện đại, trừ khi là Tông Sư võ đạo, ai có thể trốn được đạn chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 146-150
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom