• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (4 Viewers)

  • Chương 896-900

Chương 896: Bảo vệ nhà họ Lý cần phải có đãi ngộ như thế

Ngũ Ngọc Xuân nói không uống rượu, Trần Tiểu Lục kiên trì muốn cô ta uống.

Lý A Tứ liền bưng chén rượu lên: "Tôi sẽ uống thay cô ấy".

Sau đó anh ta uống ba chén liên tục.

Trần Tiểu Lục cười lạnh nói: "Tôi bảo cậu uống sao? Cậu có tư cách thay cô ấy uống sao? Cậu là ai chứ?"

Đình Đình bên cạnh giễu cợt nói: "Chỉ là một tên bảo vệ đạp xe đạp, đúng là coi mình thành nhân vật lớn sao!"

Ngũ Ngọc Xuân cảm thấy bầu không khí không thích hợp, nói: "A Tứ là bạn cùng bàn của tôi, anh ta thay tôi uống, không phải rất bình thường sao?"

Trần Tiểu Lục muốn nói cái gì, lại bị tổng giám đốc Lạc dùng ánh mắt ngăn cản.

Tổng giám đốc Lạc nói: "Đúng vậy, A Tứ là bạn cùng bàn của cô Ngũ, uống rượu thay cô Ngũ là điều rất bình thường. À, tôi đề nghị, để chúc mừng bạn cùng bàn hai người gặp lại, hãy cạn một chén!"

Ngũ Ngọc Xuân không biết tổng giám đốc Lạc, không tiện từ chối, liền cầm chén rượu lên đến, lại bị Lý A Tứ cướp mất, uống ừng ực thay cô ta.

Ngũ Ngọc Xuân cười nói: "A Tứ, cậu vẫn giống như trước đây".

Trông thấy nụ cười của Ngũ Ngọc Xuân, phiền muộn trong lòng Lý A Tứ lập tức biến mất.

Bầu không khí trên bàn đã hòa hoãn một chút.

Ngũ Ngọc Xuân hỏi Lý A Tứ bây giờ làm gì.

Lý A Tứ có một loại kích động muốn nói khoác trước mặt cô gái mình thích theo bản năng, nhưng anh ta do dự nửa ngày vẫn thành thật nói hai chữ: "Bảo vệ".

Ngũ Ngọc Xuân nhìn ra anh ta mất tự nhiên, liền an ủi anh ta: "Bảo vệ không phải rất tốt sao, có thể có một công việc ổn định ở thủ đô, đối với những người chưa từng học đại học như chúng ta đã rất không dễ dàng rồi. Cậu nhìn tôi đi, ngay cả công việc cũng còn không có đây!"

Lý A Tứ vô cùng xấu hổ, lòng dạ của mình lại còn kém hơn một cô gái.

Anh ta lại không tự giác nhìn sang Đình Đình, không thể nào hiểu được, tốt nghiệp ở đại học danh tiếng, vì sao lại phải bám lấy Trần Tiểu Lục?

Trần Tiểu Lục nói: "Ngũ Ngọc Xuân, tổng giám đốc Lạc có công ty rất lớn, cậu có muốn suy nghĩ một chút hay không?"

Ngũ Ngọc Xuân nói: "Tôi không biết cái gì cả, chỉ sợ tổng giám đốc Lạc không để ý đến tôi".

Tổng giám đốc Lạc nói: "Cô Ngũ xinh đẹp như vậy, còn cần biết cái gì nữa, chỗ tôi đúng lúc đang thiếu một trợ lý, tiền lương hai mươi ngàn, không biết cô Ngũ có đồng ý không?"

Ngũ Ngọc Xuân hơi có vẻ kinh ngạc: "Cao như vậy sao? Tôi sợ tôi không làm được".

"Không làm được có thể chậm rãi học mà, vậy cứ quyết định như thế đi, tôi cho cô một tấm danh thiếp, ngày mai cô hãy đến làm".

Tổng giám đốc Lạc lấy danh thiếp ra đưa tới, lại nói với Lý A Tứ: "A Tứ, anh xem cô Ngũ đã đến chỗ tôi làm, anh cũng tới đi".

Lý A Tứ vô cùng kiên quyết lắc đầu: "Tôi cảm thấy làm bảo vệ vẫn tốt hơn".

Trần Tiểu Lục khịt mũi coi thường: "Ngu xuẩn hồ đồ!"

Tổng giám đốc Lạc có vẻ đã nghĩ đến việc anh ta sẽ không đồng ý, cũng không miễn cưỡng nữa.

Mọi người tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm, Ngũ Ngọc Xuân đương nhiên trở thành nhân vật tiêu điểm, mà từ đầu đến cuối Lý A Tứ vẫn có vẻ không hợp với bầu không khí ở đây.

Nếu như lúc này Lý A Tứ quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa kính, chắc chắn anh ta sẽ rất kinh ngạc.

Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đang ngồi yên trên bàn bên ngoài.

Lý A Tứ không nhìn thấy bọn họ, bọn họ lại nhìn thấy Lý A Tứ. Trong quán ăn rất ồn ào, nhưng thính giác của bọn họ lại vô cùng nhạy bén, vẫn có thể nghe được rõ cuộc đối thoại trong phòng.

Khi Lý A Tứ hất chén rượu lên mặt Đình Đình, Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đều cười.

Lâm Mộng Đình nói: "A Tứ này vẫn rất to gan".

Lý Dục Thần nói: "Hôm nay anh ta có số đào hoa, không thoát được".

Lâm Mộng Đình nói: "Vậy anh nói xem đóa hoa này sẽ có kết quả ra sao?"

Lý Dục Thần nói: "Đây là số mệnh của anh ta, anh có nói gì cũng không có tác dụng".

Lâm Mộng Đình nói: "Anh đã nói sẽ giải quyết chuyện lấy vợ của anh ta mà".

Lý Dục Thần nói: "Anh nói anh ta nhất định có thể nở mày nở mặt hơn trưởng làng, chứ không nói sẽ giúp anh ta cưới vợ".

Lâm Mộng Đình nói: "Nhưng bây giờ anh ta bị đồng hương xem thường, bị người ta chế giễu làm bảo vệ ở ngay trước người phụ nữ mình thích. Bảo vệ nhà họ Lý của anh đúng là không có chút địa vị nào!"

Lý Dục Thần ngẫm nghĩ nói: "Vậy còn không đơn giản sao".

Anh liền tháo găng tay bóc vỏ tôm ra, lấy điện thoại ra gọi: "Alô, lão Hầu, hai chiếc xe kia đã làm thủ tục xong chưa… Ừm, lát nữa ông lái chiếc Rolls-Royce Phantom tới đường này…"

Lâm Mộng Đình nghe xong liền biết anh muốn làm gì, cười nói: "Bảo vệ ngồi Phantom, quản gia làm lái xe, có thể khoa trương hơn được không?"

Lý Dục Thần nói: "Bảo vệ nhà họ Lý của anh cần phải có đãi ngộ như thế", Lý A Tứ uống nhiều rượu, cơ bản đều là uống thay Ngũ Ngọc Xuân.

Lâu ngày mới được gặp lại Ngũ Ngọc Xuân khiến anh ta quên hết chuyện không vui lúc trước.

Ngũ Ngọc Xuân cũng không bởi vì anh ta chỉ là một bảo vệ nho nhỏ mà xem thường anh ta, ngược lại lúc anh ta tại bị Trần Tiểu Lục và Đình Đình trào phúng còn mở miệng bảo vệ.

Lý A Tứ cảm giác như về tới khoảng thời gian bọn họ cùng nhau đến trường khi còn bé.

Khi đó, thành tích của anh ta rất kém, trong nhà nghèo, thường xuyên bị người ta chế giễu và bắt nạt, mỗi lần đều là Ngũ Ngọc Xuân đứng ra giúp anh ta giải vây.

Lúc tan cuộc, Lý A Tứ đã có chút say khướt.

Tổng giám đốc Lạc nói: "A Tứ, anh ở chỗ nào, tôi đưa anh về".

Lý A Tứ trong bảy phần say vẫn có ba phần tỉnh táo, nói: "Không… cần, ttôi có… xe".

Đình Đình cười nhạo nói: "Anh ta có xe, xe đạp thôi!"

Lý A Tứ loạng chà loạng choạng mà đi ra ngoài.

Ngũ Ngọc Xuân đi đến đỡ anh ta, nói: "Vẫn là để tôi bắt xe đưa cậu về thôi".
Chương 897: Chỉ là sâu kiến thôi, không cần quan tâm

Đám người vừa đi đến cửa, chỉ thấy một chiếc Rolls-Royce Phantom mới tinh dừng ở ven đường trước mắt bọn họ.

Đình Đình suýt nữa thì hét lên: "Oa, Rolls-Royce!"

Trên mặt Trần Tiểu Lục tràn đầy vẻ hâm mộ nói: "Không biết là xe của ông lớn nào, làm sao lại đỗ ở chỗ này?"

Chỉ thấy cửa xe mở ra, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đi từ trên xe xuống, đi đến trước mặt Lý A Tứ, cung kính gọi một tiếng: "Tứ gia!"

Một tiếng Tứ gia này khiến mọi người đều ngây ra.

Trần Tiểu Lục, tổng giám đốc Lạc, Đình Đình, bao gồm cả Ngũ Ngọc Xuân đều hóa đá, ngẩn người.

Lý A Tứ nhìn thấy Hầu Thất Quý, nghe thấy hai chữ "Tứ gia" liền giật mình tỉnh lại.

"Hầu... Hầu. . ".

"Tứ gia, mời lên xe, tôi đưa cậu về nhà".

Hầu Thất Quý đỡ Lý A Tứ đang ngơ ngác vào trong xe, lại quay đầu hỏi nói: "Vị nào là cô Ngũ?"

Ngũ Ngọc Xuân sững sờ: "Là tôi".

"À, Tứ gia dặn dò, bảo tôi đưa cô Ngũ về", Hầu Thất Quý khom người mở lối: "Cô Ngũ, mời lên xe!"

Ngũ Ngọc Xuân mơ mơ hồ hồ lên xe.

Chiếc Rolls-Royce lái đi xa trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, chỉ để lại trong tầm mắt bọn họ một cái bóng.

"Oa, hóa ra anh ta có tiền như vậy!", Đình Đình nhìn về hướng chiếc Rolls-Royce biến mất bằng ánh mắt si ngốc, chợt nhớ tới mình từng tát Tứ gia một cái, sợ hãi nói: "Lục gia, sao anh lại không nói sớm, tôi đã tát anh ta, phải làm sao bây giờ đây? Haiz, nếu biết sớm tôi nên hiến thân cho anh ta sớm một chút…"

Trần Tiểu Lục đột nhiên quay người, hung dữ cho cô ta một cái tát.

"A, anh làm gì thế?", Đình Đình kinh hãi nói.

"Cút!", Trần Tiểu Lục giận dữ gầm lên.

Đình Đình bụm mặt, khóc lóc thảm thiết chạy đi.

Tổng giám đốc Lạc nói: "Lục gia, đi thôi, tôi đưa anh về".

Trần Tiểu Lục ngồi lên xe của tổng giám đốc Lạc, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, thì thào nói: "Rõ ràng là bảo vệ, làm sao có thể ngồi Rolls-Royce được?"

"Chỉ là giả vờ thôi!", tổng giám đốc Lạc cười nói: "Nhưng mà giả vờ như thế rất thành công, ít nhất có thể lừa được cô Ngũ. Lục gia, lần này anh là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo rồi".

Trần Tiểu Lục cuối cùng cũng hiểu ra, căm hận nện một quyền lên trên ghế ngồi: "Quá thất bại!"

Tổng giám đốc Lạc nói: "Lục gia anh cũng không cần nhụt chí, anh ta có thể lấy xe Rolls-Royce của nhà chủ để giả vờ, chứng tỏ địa vị ở nhà chủ của anh ta không thấp, nói không chừng thật sự có thể giúp tôi lấy được việc sửa sang lại nhà họ Lý".

Trần Tiểu Lục nói: "Chiến lược hôm nay thất bại, còn không thể làm anh em được nữa, anh ta sẽ còn tin tưởng tôi ư?"

Tổng giám đốc Lạc nói: "Có tin anh hay không không sao cả, tin tôi là được, hôm nay tôi cũng không đắc tội anh ta. Đây không phải cũng là một phần kế hoạch của chúng ta sao? Lý A Tứ là người trọng tình nghĩa, mất đi người anh em như anh, trong lòng của anh ta nhất định sẽ rất khó chịu, lúc này rất cần một chút an ủi và đền bù trên mặt tình cảm. Anh đi tìm thêm mấy đồng hương đến, tốt nhất là người mà Lý A Tứ cũng biết, sắp xếp hết bọn họ đến chỗ tôi làm".

...

Đối Lý Dục Thần mà nói, thân xác lịch kiếp, ẩm thực nhân gian đã là thứ có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng khói lửa trên con phố này khiến anh nhớ đến khoảng thời gian khi còn bé đi nhặt rác, ngồi xổm trước quầy ăn vặt mà chảy nước miếng với Mã Sơn, Đinh Hương.

Sau khi ăn tôm với Lâm Mộng Đình xong, bọn họ lại tản bộ một vòng trên đường.

Lý Dục Thần nói: "Chờ căn nhà của họ Lý sửa xong, anh muốn gọi cả Mã Sơn và Đinh Hương đến, mọi người đoàn tụ một lần".

"Chỉ có Mã Sơn và Đinh Hương thôi sao?", Lâm Mộng Đình hỏi.

"Còn có chị Mai, Kinh Kinh, Tinh Di, lão Hứa, Lang Dụ Văn, Thái Vĩ Dân, đều gọi cả", Lý Dục Thần nói.

"Chỉ những người đó thôi sao?", Lâm Mộng Đình cong miệng lên.

"Còn ai nữa không?", Lý Dục Thần nâng cằm lên, ngẩng đầu nhìn trời, giống như đang nghĩ xem mình còn quên mất ai

Lâm Mộng Đình cắn môi một cái: "Nếu anh không nghĩ ra, vậy thì thôi đi".

Lý Dục Thần cười haha, ôm lấy vai của cô nói: "Được rồi, làm sao anh có thể quên bố mẹ vợ được chứ! Đến lúc đó, anh sẽ tự mình đi mời bọn họ, còn có Lâm Vân, Nghiêm Cẩn, đương nhiên cũng phải tới".

Lâm Mộng Đình lúc này mới cười, đánh nhẹ anh ta một cái, sẵng giọng: "Hư hỏng như vậy, không có chút dáng vẻ nào của tiên nhân cả!"

Nhớ tới trong nhà, Lâm Mộng Đình bỗng nhiên nhíu mày.

"Sao vậy?", Lý Dục Thần hỏi.

Lâm Mộng Đình nói: "Vừa rồi em đã cảm thấy tổng giám đốc Lạc kia hình như có chút quen mắt, nhưng vẫn không nhớ ra nổi. Bây giờ em đã nhớ ra rồi, người này trông hơi giống quản gia nhà em ngày xưa, cũng họ Lạc".

"Lạc Minh Sa?"

"Anh biết à?"

Lâm Mộng Đình cũng không biết chuyện giữa Lạc Minh Sa và Lý Dục Thần, lúc cô và Lý Dục Thần xác lập quan hệ thời điểm, Lạc Minh Sa đã chạy.

Khi đó, nhà họ Lâm rối bời, ông cụ mắc bệnh, việc làm ăn không tốt, cô cũng không quá quan tâm đến việc quản gia mất tích. Sau khi xảy ra chuyện của Lâm Thiếu Bình, nhà họ Lâm suýt nữa gặp tai hoạ ngập đầu, cũng đã chết rất nhiều người, ngay cả Lâm Thiền Minh cũng chết, cô càng quên mất Lạc Minh Sa.

Lý Dục Thần liền nói với Lâm Mộng Đình chuyện lúc anh mới tới thành phố Hòa, tới cửa từ hôn, về sau bị người ta đuổi giết ở ven hồ Linh Sơn.

Lâm Mộng Đình cười nói: "Hóa ra mẹ em còn đưa cho anh hai triệu!"

Lý Dục Thần giang hai tay ra: "Nhưng anh chưa lấy được một đồng nào cả".

"Chắc chắc là Lạc quản gia cuỗm tiền chạy rồi", Lâm Mộng Đình nói: "Khuôn mặt của tổng giám đốc Lạc này có mấy phần rất giống Lạc quản gia, có phải là con cháu của Lạc quản gia không? Lúc này đột nhiên tiếp cận A Tứ, rất có thể là nhằm vào anh. Dục Thần, anh có muốn đi thăm dò không?"

Lý Dục Thần cười nói: "Chỉ là sâu kiến thôi, không cần quan tâm!"

"Anh thấy không quan trọng, nhưng A Tứ thì sao? Đừng để anh ta hại A Tứ!"

"Đây là kiếp số của A Tứ, cũng chính là lúc để thử thách anh ta. Không lịch kiếp số, con người sẽ không trưởng thành. Cứ để chính anh ta đối phó đi".

...

Bắc Mỹ, thành phố Lạc.

Trên một con phố cũ phía tây thung lũng San Gabriel, Vương Sùng Tiên đang đứng trước một dãy kiến trúc Trung Tây kết hợp, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu viết hai chữ "Trung Phu".

Trên bảng hiệu còn treo một cái kính bát quái, trong kính là một ký hiệu quẻ trung phu trên tốn dưới đoài.

Cánh cửa của đạo quán đóng chặt, trên cửa dán giấy niêm phong, bên trên giấy niêm phong không có chữ, chỉ phủ kín những con dấu thập tự giá.

Vương Sùng Tiên đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào giấy niêm phong, con dấu thập tự kia liền phát sáng.
Chương 898: Dị giáo

Một bà lão người Hoa ngang qua trông thấy Vương Sùng Tiên mặc đạo bào thì dùng giọng Hoa xen lẫn đủ loại khẩu âm tốt bụng nhắc nhở:

"Ông làm gì thế? Niêm phong rồi, không vào được đâu!"

Vương Sùng Tiên quay đầu lại hỏi nói: "Bà có biết là bị ai niêm phong không?"

"Để tôi xem nào, trên đó viết tôi điểm Tri nha, phía trên seal có viết mà, tôi lại không biết chữ, ông đi tra google xem".

"Vậy bà có biết người trong này đi đâu rồi không?"

Bà lão ông ta nhìn mấy lần, nói: "Ở loscity còn có thể gặp đạo trưởng như ông, đúng là surprise, ông không nên hỏi, mau đi thay quần áo khác đi, rất danger đấy!"

"Bà à, tôi không sợ nguy hiểm, bà nói cho tôi bọn họ đi đâu, là ai niêm phong nơi này?", Vương Sùng Tiên hỏi.

"Old cái gì chứ, nhìn tôi old lắm sao? Lão đạo chết bầm, không biết lễ phép!"

Bà lão nổi giận mắng một câu, xoay người rời đi, vừa đi vừa dùng quải trượng trong tay chỉ vào một phương hướng.

"Đi theo hướng kia, cross qua hai street, xoay trái, rẽ phải, lại rẽ phải, sẽ nhìn thấy một cái big house red and bule, sau đó đi dọc theo đường mission, sẽ có rất nhiều church. Lão đạo chết bầm, careful một chút, nơi đó là thế giới của white, yellow không được thích lắm đâu".

Tiếng chống gậy cồm cộp dần đi xa, bà lão đã biến mất ở chỗ ngoặt.

Khẩu âm Quảng Đông pha tiếng Anh của bà lão quả thật khiến Vương Sùng Tiên xuất gia gần trăm năm ở Bạch Vân Quan có chút khó nghe, ông ta chỉ còn cách đoán, cuối cùng cũng chỉ biết một phương hướng đại khái, nơi đó có lẽ sẽ có manh mối.

Vương Sùng Tiên quay người lại, đưa tay nhẹ nhàng phủi một cái, con dấu trên giấy niêm phong lóe lên, tự động tróc ra.

Ông ta đẩy cửa đi vào, bên trong là một cái sân nhỏ.

Đạo quán ở Los Angeles không giống ở Hoa Hạ, không có đình viện rộng lớn đẹp đẽ và những tòa nhà kiểu cung điện rực rỡ, cũng không có bố cục âm dương xen lẫn.

Trung Phu Quan chỉ được tu sửa lại từ một biệt thự kiểu Tây Dương cũ, tường ngoài và nóc nhà được sửa lại thành kiểu Trung Quốc với mái hiên, trên cửa treo bảng hiệu và kính bát quái, trong sân có một cái lư hương đồng không lớn lắm, trong phòng khách nhà chính có tượng thần Tam Thanh, bốn bức tường xung quanh dán rất nhiều tranh thần đạo, những căn phòng khác cũng đều cung phụng những vị thần khác nhau, trên tầng là nơi ở của các đạo sĩ.

Tất cả nguyên tố mà đạo quán nên có đều đã có, nhưng không có cách nào thay đổi được bản chất vẫn là một dãy phòng dương.

Bây giờ trong đạo quan vô cùng hỗn độn, lư hương đồng lật ngược, tượng Tam Thanh đổ vỡ trên mặt đất, những bức tranh Lão Tử đi về phía Tây trên tường bị vẽ lung tung, trên người Lão Tử bị vẽ một dẫu X lớn bằng màu nước đỏ, phía sau vẽ một cái giá chữ thập, trên đỉnh thập tự giá là mặt trời.

Nhìn qua, Lão Tử giống như một tên tội phạm bị ghim trên thập tự giá thiêu chết.

Vương Sùng Tiên nhìn mà vô cùng giận dữ.

Đều nói tông giáo là tự do của quốc gia, làm sao lại không thể để cho một đạo quan nho nhỏ có một chỗ dung thân chứ?

Từ sân đến các phòng xung quanh, khắp nơi đều có vết tích đánh nhau và thiêu đốt.

Vương Sùng Tiên phán đoán, đa số những vết kiếm kia là do đạo môn để lại, trong đó có một số cái có thể nhận ra là bố trí của kiếm pháp Trường Xuân.

Mà những dấu vết bị lửa đốt kia hẳn là do tín đồ dị giáo xâm lấn gây nên. Trong tro tàn vẫn còn lại mùi ma pháp.

Loại thuật lửa này không giống Tam Muội Chân Hỏa của đạo môn.

Tam Muội Chân Hỏa bắt nguồn từ bản thân người tu hành, là cương khí khi tu luyện Thuần Dương đạt được. Mà từ dấu vết còn lại ở nơi này xem ra, càng giống như một loại thuật phù chú kiểu Thái Dương Chân Hỏa, bắt nguồn từ lực lượng bên ngoài.

Đạo môn cũng không phản đối mượn ngoại lực, ngược lại, có thể vận dụng năng lượng trời đất là chứng minh cho tu vi rất cao, ví dụ như Cửu Tiêu Thần Lôi của Lăng Tiêu phái, ngũ lôi chính pháp của phủ Thiên Sư vân vân.

Thế nhưng nếu tất cả mọi người của một giáo phái chỉ sử dụng loại pháp thuật này lại có vẻ có chút kỳ quái.

Vương Sùng Tiên ngẩng đầu nhìn mặt trời treo giữa trời, người ta nói California nắng đẹp, quả nhiên là thế, cho dù ở khu náo nhiệt như Los Angeles vẫn có thể cảm nhận được ánh nắng rực rỡ kia.

Rời khỏi Trung Phu Quan, Vương Sùng Tiên đóng chặt cửa, kiếm Thanh Phong vẽ một dấu x lên cửa, khắc lên ra phong ấn Trường Xuân, thay thế giấy niêm phong vốn có.

Sau đó, ông ta cầm kiếm đi về hướng bà lão chỉ.

Một lão đạo mặc đạo bào, tay cầm bảo kiếm, bộ râu hoa râm nện bước trầm ổn mà mạnh mẽ đi ở phía tây thung lũng San Gabriel của Los Angeles, rất nhanh đã thu hút ánh mắt của vô số người Hoa.

Đèn xanh đèn đỏ, đèn xanh đèn đỏ, xoay trái, rẽ phải, rẽ phải…

Một dãy nhà lớn có tường ngoài màu đỏ xanh xuất hiện trước mặt.

Vương Sùng Tiên dựa theo hướng bà lão chỉ, đi tới đường Sứ Mệnh.

Một giáo đường mới tinh thu hút sự chú ý của ông ta. Thập tự giá trên đỉnh giáo đường có thêm một vòng tròn khác với các thập tự giá khác.

Vương Sùng Tiên đứng ở cổng giáo đường .

Thần thức bị một lực lượng thần bí ngăn cản, ông ta không có cách nào tra rõ tình huống bên trong.

Một người da trắng từ trong giáo đường đi ra, tò mò nhìn thoáng qua ông ta, dùng tiếng Anh xua đuổi: "Nơi này không tiếp dị giáo đồ triều bái".

Vương Sùng Tiên đứng ở đó không nhúc nhích.

Người kia cho rằng ông ta không hiểu, liền dùng tiếng phổ thông sứt sẹo nói: "Đi đi, đạo sĩ thúi này!"

Vương Sùng Tiên vốn còn không dám xác định giáo đường này có vấn đề hay không, dù sao chạy đến địa bàn của người khác, xông vào tông đàn của người khác, nếu như sai thì sẽ rất xấu hổ.

Nhưng người da trắng này khiến ông ta gần như có thể xác định, cho dù sai thật, chỉ bằng việc người đó nhục mạ đạo sĩ thì cũng nên cho bọn họ một bài học rồi.
Chương 899: Triệu hồi

Vương Sùng Tiên vừa vung tay lên, người nọ đã bay lên như tranh trong gió, đập rầm vào cổng lớn và ngã xuống lối vào sảnh đợi.

Có rất nhiều người đang ngồi thành tâm cầu nguyện ở hai bên lối đi, bọn họ hoảng sợ vì tình huống bất thình lình xảy ra, đồng loạt đứng lên.

Bọn họ thấy một đạo sĩ tay cầm kiếm chậm rãi bước vào.

Mọi người trở nên lo lắng như đang đối mặt với kẻ thù.

Linh mục đang đọc kinh trên đài, một tay giữ lấy kinh thánh, một tay nắm cây thánh giá trước ngực, hỏi: "Ông là ai, tại sao lại xông vào đây?"

"Đạo sĩ của Trung Phu Quan đang ở đâu?", Vương Sùng Tiên hỏi.

Vương Sùng Tiên nói bằng tiếng phổ thông, còn linh mục nói tiếng Anh, hai người ông nói gà bà nói vịt, nhưng mọi người lại đều nghe hiểu.

"Ông đột nhập vào Thánh Điện, mạo phạm tới Thánh linh, tội ác không thể tha!", Linh mục nói.

"Giết ông ta! Giết ông ta!", Tín đồ phía dưới hô to.

Linh mục giơ thánh giá lên, niệm thần chú.

Vòng tròn trên cây thánh giá tỏa ra một luồng ánh sáng trắng chói mắt như một mặt trời nhỏ.

Đám tín đồ đột nhiên cảm thấy thiêng liêng và hưng phấn.

"Xin chúa tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của ông!", Linh mục nói.

Một luồng ánh sáng trắng từ cây thánh giá bắn về phía Vương Sùng Tiên.

Vương Sùng Tiên xoay ngang kiếm, chắn ở đằng trước, luồng ánh sáng trắng bắn vào vỏ kiếm và quay ngược trở lại, bắn trúng tay linh mục.

Linh mục hét lên thảm thiết rồi vứt cây thánh giá xuống, sau đó lui lại vài bước, nhìn Vương Sùng Tiên một cách kinh ngạc.

"Ông là ai?"

"Nói mau, bọn họ ở đâu?", Vương Sùng Tiên hỏi lại: "Nếu không nói, tôi tự vào tìm".

Linh mục xoay người đi về phía chính giữa tế đàn, đứng trước cây thánh giá khổng lồ, chỉ tay vào Vương Sùng Tiên, lớn tiếng nói:

"Tà đồ đến từ dị vực, ông xâm phạm thánh địa, làm tổn hại sứ giả của chúa, ông sẽ phải chịu sự trừng phạt của chúa, rơi vào vực sâu địa ngục, vĩnh viễn chịu dày vò trong bóng đêm!"

Ông ta làm dấu thánh giá trước ngực và đọc:

"... Khuôn mặt của ngài hiện lên từ bóng tối, ráng màu phủ kín bầu trời, đối mặt với ngọn lửa của ngài, thế gian đều vui mừng..."

Cây thánh giá khổng lồ trên tế đàn bắt đầu sáng lên, ánh sáng tỏa ra rực rỡ đến chói mắt.

Linh mục mở rộng vào tay, cơ thể được bao bọc bởi vầng sáng như vị thần giáng thế.

Tín đồ phía dưới đều quỳ xuống, cầu nguyện theo:

"... Ngài lệnh cho sao trời ẩn nấp, ngài lệnh cho trái đất sáng lên, ngài là vua của chúng thần, nhận đối mặt ngọn lửa của ngài, chúng ta đều được sống vĩnh cửu..."

Vương Sùng Tiên cảm nhận được luồng uy lực và năng lượng khủng khiếp như mặt trời rơi xuống của cây thánh giá.

Toàn bộ đại sảnh giáo đường đều nóng rực lên, những chiếc ghế gỗ và những người quỳ dưới đó đều đang bốc hơi trong cái nóng...

Lý A Tứ cảm thấy rất nóng, nóng tới mức như toàn thân đang bị thiêu đốt.

Anh ta ngẩng đầu lên, thấy mặt trời ở ngay trên đỉnh đầu, cách anh ta rất gần, dường như lúc nào cũng có thể rơi xuống vậy.

Luồng ánh sáng trắng lóa mắt kia có một đôi cánh màu đỏ, đang phe phẩy ngọn lửa.

Ngọn lửa đang lao về phía anh ta.

Trái đất bị thiêu rụi trong ngọn lửa, chỉ còn anh ta chịu đau khổ và dày vò trong đống tro tàn.

"A..."

Lý A Tứ hét lên, cố gắng bò dậy khỏi giường mới phát hiện thì ra chỉ là một giấc mơ.

Một tia nắng ấm áp, dịu dàng chiếu ngoài cửa sổ chiếu lên ga giường.

Anh ta nghe thấy một giọng nói vang lên: "A Tứ, tỉnh rồi sao?"

Giọng nói này vô cùng dịu dàng và ấm áp hơn ánh nắng mặt trời rất nhiều.

Anh ta quay đầu, thấy Ngũ Ngọc Xuân ngồi trước giường.

"Ngọc... Ngọc Xuân!", Anh ta vừa mới bình tĩnh lại sau cơn ác mộng, lại đột nhiên nhảy dựng lên: "Tại sao cậu lại ở đây?"

"Tối qua cậu uống say, tôi được quản gia Hầu cho phép ở lại đây chăm sóc cậu", Ngũ Ngọc Xuân nói.

Lý A Tứ cảm thấy choáng váng vô cùng, lúc này anh ta mới nhớ lại chuyện tối hôm qua.

"Tôi có nôn không?"

"Nôn rồi", Ngũ Ngọc Xuân nói: "Cậu nôn trên xe, nôn đến mức rối tinh rối mù luôn".

"À, tôi làm bẩn chiếc xe kia rồi sao?"

Lý A Tứ nhớ hôm qua anh ta ngồi trên một chiếc xe mới, trên đầu xe có một người vàng, nghe nói dòng xe này rất đắt, đắt tới mức cả đời này anh ta cũng không thể nào mua nổi.

"Không sao đâu, tôi lấy quần áo của cậu bọc lại rồi", Ngũ Ngọc Xuân nói.

"Quần áo?"

Nghe thấy hai chữ quần áo, Lý A Tứ mới phát hiện mình đang mặc đồ ngủ, quần áo hôm qua mặc không biết ở đâu rồi.

"Nhìn cái gì vậy, tôi giúp cậu giặt sạch quần áo rồi".

"Cậu... Cậu thay quần áo cho tôi à?", Lý A Tứ đỏ mặt hỏi.

"Thì sao đâu?", Ngũ Ngọc Xuân cười rộ lên, để lộ hai má lúm đồng tiền: "Đã lớn thế rồi mà vẫn ngại ư?"

Nụ cười của Ngũ Ngọc Xuân khiến Lý A Tứ tan chảy.

Lâu rồi anh ta chưa từng cảm nhận được cảm giác tuyệt vời này, thật giống như một ly rượu vang đỏ tưới vào tim.

"Sư phụ Vinh có làm canh giải rượu, để tôi lấy cho cậu uống", Ngũ Ngọc Xuân đứng dậy đi ra ngoài.

Lý A Tứ vội vàng xuống giường, vội vàng thay lại quần áo bảo vệ, sợ Ngũ Ngọc Xuân quay lại thấy, nghĩ tới cảnh tượng tối hôm qua Ngũ Ngọc Xuân giúp mình thay quần áo, anh ta lập tức mặt đỏ, tim đập loạn.

Cửa cọt kẹt mở ra, người bước vào lại không phải Ngũ Ngọc Xuân mà là Hầu Thất Quý.

"Quản gia Hầu!", Lý A Tứ xin lỗi: "Tôi sẽ đi gác ngay đây".

Hầu Thất Quý nói: "Được rồi, đợi tỉnh rượu rồi hãy đi, Tiểu Ngũ đã đi lấy canh giải rượu cho cậu rồi".

"Quản gia Hầu, thật ngại quá, tối hôm qua... Hại ông lái xe đưa tôi về".

"Tôi lái xe không việc gì, chỉ là suýt chút nữa thì cậu nôn ra xe, nếu không phải Tiểu Ngũ trong cái khó ló cái khôn, dùng áo khoác của cô ấy đỡ cậu, sau đó...", Hầu Thất Quý lắc đầu: "Chiếc đó là xe mới, cậu Lý còn chưa ngồi lần nào".
Chương 900: Bí mật của giáo đường

Khi đó Lý A Tứ mới biết rằng Lý Dục Thần còn chưa ngồi lên chiếc xe đó. Dù có ngốc anh ta cũng nhìn ra được, Lý Dục Thần cố tình giữ thể diện cho mình, để người khác không xem anh ta là một tên bảo vệ.

"Quản gia Hầu, tôi...", Lý A Tứ không biết nên biểu đạt tâm trạng của mình lúc này thế nào.

Hầu Thất Quý nói: "Không cần nhiều lời nữa, sau này cứ làm tốt là được, đừng phụ lòng bồi dưỡng và kỳ vọng của cậu Lý với cậu".

"Vâng!", Lý A Tứ ra sức gật đầu.

Ngũ Ngọc Xuân bưng canh giải rượu trở lại, Hầu Thất Quý nhìn thoáng qua cô ta, nói: "Cậu thật sự phải cảm ơn cô Tiểu Ngũ, cô ấy chăm cậu cả đêm không ngủ, còn lau người và giặt quần áo cho cậu nữa".

Hầu Thất Quý nói xong, đi ra ngoài.

"Lau người cho...", Lý A Tứ sửng sốt.

Ngũ Ngọc Xuân cũng hơi đỏ mặt, đưa bát canh cho anh ta rồi nói: "Đứng ngây ra đó làm gì, uống canh đi".

...

Vương Sùng Tiên một tay cầm vỏ kiếm chắn ngang trước ngực, tay kia làm dấu chỉ kiếm, quần áo trên người bay lên, một luồng cương khí khủng khiếp bao quanh cơ thể ông ta tạo thành một cái khiên, ngăn ngọn lửa đang cháy.

Cả giáo đường đều bị luồng ánh sáng trắng chói mắt cắn nuốt, tất cả mọi người cầu nguyện trong đại sảnh đều biến thành tro tàn.

Tiếng linh mục tụng kinh vẫn còn đang vang lên:

"...Ngài lệnh sao trời ẩn nấp, ngài lệnh cho trái đất sáng lên, ngài là vua của chúng thần, đối mặt với ngọn lửa của người, chúng ta đều được sống vĩnh cửu..."

Vương Sùng Tiên nheo mắt niệm chú, kiếm chỉ lướt qua vỏ kiếm chắn ngang.

Một tiếng leng keng vang lên, kiếm Thanh Phong xuất vỏ, hóa thành một luồng ánh sáng màu xanh xuyên vào bên trong luồng ánh sáng màu trắng.

Luồng ánh sáng lập lòe rồi tắt hẳn.

Trong nháy mắt đó, đại sảnh chìm vào bóng tối trong chốc lát, như thể tất cả ánh sáng vừa rồi đều đã dùng hết.

Sau một lát, ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sốt mới chiếu vào.

Trong đại sảnh không còn lại gì cả, những hàng ghế gỗ và cả những người cầu nguyện ở đó đều đã biến thành tro tàn.

Trong đống tro tàn, chỉ có một mình Vương Sùng Tiên đứng đó, tay trái cầm vỏ kiếm chắn ngang trước ngực.

Ở trên cao của tế đàn, cơ thể linh mục bị ép sát vào cây thánh giá, đôi mắt trợn trừng như cá chết, trong mắt còn lưu lại sự hoảng sợ đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Một thanh kiếm cắm vào ngực ông ta, lưỡi kiếm đâm vào tim, xuyên qua cơ thể và ghim ông ta lên cây thánh giá.

Vương Sùng Tiên nhíu mày.

Trận chiến này nhìn qua có vẻ dễ dàng nhưng thật ra lại không đơn giản như vậy.

Tất cả năng lượng thiêu đốt đó không xuất phát từ người linh mục kia. Theo tiêu chuẩn của Huyền môn Hoa Hạ, tu vi của vị linh mục này cùng lắm chỉ là nhập môn.

Nhưng ông ta lại có thể có được năng lượng kinh khủng ấy nhờ việc đọc kinh và triệu hồi.

Năng lượng này đến từ đâu?

Vương Sùng Tiên không biết.

Lúc nhỏ khi ông ta nghe sư phụ giảng về các thuật pháp cổ đại, yêu ma thần thuật đều có rất nhiều pháp hàng chú, không tu cho bản thân, chỉ cần có lòng thành kính và tín ngưỡng là có thể có được sức mạnh của thần.

Nhưng sư phụ cũng nói, những thứ nguyên thủy đó đều lạc hậu, không có ích gì cho việc tu hành nên sớm đã bị đào thải.

Kiếm chỉ thu lại, kiếm Thanh Phong lập tức rút ra khỏi người linh mục, bay ngược trở về vỏ.

Vương Sùng Tiên giơ kiếm lên trước, đi qua đại sảnh giáo đường ra đằng sau.

Lý Dục Thần đã nói với ông ta, khi đụng tới Thái Dương Thánh Giáo, điều phiền phức nhất không phải là bọn họ dùng thuật, mà là tất cả tín đồ của bọn họ đều bị tẩy não và được cấy thuật tín ngưỡng vào.

Ông ta không thể đào được bất kì bí mật nào trên người bọn họ, dù ông ta có dùng cách nào đi nữa, trước khi bọn họ ở miệng, tín ngưỡng của bọn họ sẽ sụp đổ, sau đó linh hồn của bọn họ sẽ chết.

Giáo đường này cũng không lớn, so với những giáo đường lớn nổi tiếng, nơi này vừa nhỏ vừa đơn sơ.

Theo lý mà nói, trong giáo đường nên có những giáo đồ hoặc linh mục khác nữa, nhưng không biết họ đã nghỉ ngơi hay là vì lý do nào khác, đằng sau giáo đường đều trống không, không có lấy một người.

Vương Sùng Tiên rất ngạc nhiên, trực giác bẩm sinh sau khi lịch kiếp mách bảo ông ta rằng, nơi này đang che giấu một thứ gì đó vô cùng nguy hiểm.

Chính vì sự nguy hiểm này mà ông ta phán đoán rằng nhất định không có ai biết về bí mật của ngôi giáo đường này.

Thần thức tìm kiếm mỗi một góc ở đây, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.

Sau đó, ông ta phát hiện ở phía cuối hành lang kia, bức phù điêu chúa vác cây thánh giá trên lưng ở vách tường kia có hơi kì lạ.

Bức phù điêu này khi nhìn bằng thần thức và mắt thường có sự khác biệt. Dùng mắt thường thì thấy rằng chúa đang giang hai tay, hai chân khép lại giống như những bức tượng Jesus trong nhiều giáo đường khác. Nhưng khi nhìn bằng thần thức thì lại thấy, chân chúa có hình chữ lớn, tay chếch về phía trước.

Vương Sùng Tiên đi tới, đứng trước vách tường, dùng tay chạm vào bức tường và đẩy về phía trước. Vách tường vỡ tung ra, để lộ một cái lỗ, phía sau cái lỗ là một khu vườn đầy hoa.

Từng đợt hương hoa phả vào mặt.

Nơi này là khu vực trung tâm thành phố, Vương Sùng Tiên chắc chắn vừa rồi ông ta đã điều tra ra, xung quanh ngôi giáo đường này đều là nhà ở và đường phố, không thể nào có một khu vườn lớn như vậy được.

Ông ta chui qua lỗ trên tường, đi qua biển hoa, sau đó thấy một mặt cỏ bằng phẳng, có lẽ là lớn như một sân bóng.

Có rất nhiều người ngồi quây quần trên bãi cỏ, bọn họ đều mặc áo đen, dùng tấm khăn đen che đi khuôn mặt, chỉ để lộ hai con mắt.

Giữa bãi cỏ có vài cây thánh giá, trên mỗi cây thánh giá đều có một người đầu tóc bù xù, không mặc quần áo bị trói.

Phía dưới cây thánh giá là một đống củi khô.

Trông có vẻ là đang muốn thiêu chết bọn họ.

Vương Sùng Tiến rất nhanh chóng nhận ra, một trong số những người bị trói trên thánh giá chính là Kim Tam Mộc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 146-150
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom