-
Chương 921-925
Chương 921: Chuyện về chỗ đậu xe
Ở cửa của tòa nhà chính của trang viên đã có không ít gia chủ của các gia đình giàu có, quyền lực của thủ đô tụ tập. Bọn họ không dám vào trong nhà là vì người của tứ đại gia tộc vẫn chưa có một ai tới.
Phan Vân Long – đại đệ tử của Tần môn - dẫn theo đệ tử của Tần môn bước ra ngoài cửa, nhiệt tình chào hỏi mọi người, mời mọi người vào trong nhà.
Hôm nay là ngày mừng thọ của Tần Thụ Nghĩa nên đương nhiên ông ta không cần phải đích thân ra cửa đón khách. Lúc này, ông ta còn đang đứng trên sân thượng với Tôn Trường Hải, tựa người vào lan can, dõi mắt nhìn đằng xa.
“Hừ, nhà họ Na lại đậu xe ở P3 giống nhà họ Lý, có lý nào lại như vậy chứ!”, Tần Thụ Nghĩa cả giận nói.
Tôn Trường Hải cười nói: “Nhà họ Na đã dựa vào nhà họ Lý từ lâu rồi, bọn họ làm vậy cũng không có gì bất ngờ. Trong số bốn đại gia tộc, nhà họ Na là yếu nhất. Nếu không phải bọn họ có thân phận là con cháu của Hoàng tộc thì chưa chắc đã có thể lọt vào top 10 gia tộc đứng đầu ở thủ đô, Tần gia để ý tới bọn họ làm gì!”
Hàng lông mày của Tần Thụ Nghĩa giãn ra, ông ta đang định nói gì đó thì chợt thấy một đoàn xe rất dài chạy từ một con đường khác tới, đã sắp đi tới cửa chính.
“Nhà họ Vương đến rồi! Đi nào, chúng ta xuống dưới đó chào bọn họ!”
Tần Thụ Nghĩa và Tôn Trường Hải quay người đi xuống dưới tầng.
Nếu là gia tộc khác thì bọn họ có thể mặc kệ nhưng tứ đại gia tộc tới đây, Tần Thụ Nghĩa bắt buộc phải ra ngoài đón tiếp.
Tần Thụ Nghĩa đi ra tới cửa ra vào, mỉm cười chào hỏi những người đang đứng chờ ngoài cửa.
“Xin chào mọi người, mọi người có thể tới được đây khiến Tần Thụ Nghĩa tôi vô cùng cảm kích!”
“Chúc Tần gia mọi chuyện thuận lợi, trẻ mãi không già!”
Tần gia vừa nói vừa hướng tầm mắt nhìn về phía đoàn xe đang chạy trên đường đã gần tới đây.
Mọi người đều biết đó là đoàn xe của nhà họ Vương. Tần gia không xuống đây để đón tiếp bọn họ mà là đón tiếp nhà họ Vương.
Đoàn xe của nhà họ Vương đã sắp tới bãi đậu xe P1 không hiểu sao lại chợt dừng lại ở ven đường.
Mọi người thấy vậy không khỏi buồn bực.
“Xe bị hỏng à?”
Tần Thụ Nghĩa nói: “Chúng ta qua đó xem thử xem sao”.
Mọi người đang định đi lại đó thì đoàn xe của nhà họ Vương lại bất ngờ quay đầu.
“Thế là sao? Sao lại bỏ đi?”
Tần Thụ Nghĩa cũng sửng sốt, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vị trí của tòa nhà chính cao hơn xung quanh một chút, đứng ở chỗ không bị những tán cây lớn che khuất tầm mắt có thể phóng mắt nhìn ra rất xa.
Có người hoảng sợ nói: “Sao bọn họ lại tới P2?”
Lại có người nói: “Không đúng, bọn họ tới P3”.
“Bọn họ xuống xe rồi, ôi, đó chẳng phải là Vương Tứ gia hay sao? Xem kìa, ông ấy đang chạy đuổi theo ai vậy?”
“Hình như là cậu Lý nhà họ Lý, bọn họ được xếp ở bãi đậu xe hạng ba, đang đi bộ tới đây”.
“Người nhà họ Lý đông thật đấy, cả đoàn người trùng trùng điệp điệp”.
“Đâu ra mà nhiều, nhiều là người nhà họ Na đấy. Vừa rồi lúc tới đây tôi có trông thấy nhà họ Na cũng đậu xe ở P3, đi bộ chung với cậu Lý”.
“Cả nhà họ Bạch nữa, vốn bọn họ được đậu xe ở P2 nhưng thấy nhà họ Lý đi bộ nên bọn họ cũng xuống đi bộ theo, còn xe thì đậu hết ở P4”.
“Mấy ông có nhìn thấy hai người phụ nữ kia không? Người đi bên trái có phải là cô con gái cả của nhà họ Sở không nhỉ?”
“Đúng rồi, thế còn người đi bên phải là ai?”
“Còn phải hỏi nữa sao, đương nhiên là vợ của cậu Lý rồi!”
“Ồ, nhà họ Na, nhà họ Sở, nhà họ Vương đều đi bộ cùng nhà họ Lý, xe thì đều đậu ở P3, xe của nhà họ Bạch còn đậu ở P4, chúng ta ở đây có phải là không được hay không? Không được, tôi phải đi đánh xe qua P4 đậu thôi”.
“Đúng đúng đúng, tứ đại gia tộc và nhà họ Lý đậu ở P3 thì chúng ta chỉ có thể đậu ở P4 thôi”.
“Các ông đậu ở P4 thì chẳng lẽ tôi phải đậu ở P5 ư? Nhưng mà ở đây làm gì có P5!”
“Được rồi, vậy không cần P5 nữa, chúng tôi sẽ đậu ở lề đường”.
...
Mọi người đua nhau ông nói một câu, tôi nói một câu, vừa đi vừa nói, chỉ thoáng chốc, hơn một nửa số người ở cửa ra vào đều đã tản đi hết.
Mấy người còn đứng lại đây thấy tình hình không ổn, vội chắp tay lạy Tần gia: “Tần gia, xin ông đi vào ngồi nghỉ một lát đã, chúng tôi cũng đi đổi chỗ đậu xe”.
Rất nhanh, vườn hoa ở chỗ cửa của tòa nhà chính vốn đang náo nhiệt là vậy bỗng chốc vắng tanh vắng ngắt, chỉ còn lại đám đệ tử của Tần môn.
Tần Thụ Nghĩa tái mét mặt, tức run người, vung tay lên tung chưởng, chưởng lực đi đến đâu như rồng cày đất tới đó, tạo thành một con đường rộng hai mét, sâu nửa mét, đánh vỡ vụn một pho tượng đá sáp ong cao bằng thân người cách chỗ ông ta đứng khoảng chừng ba mươi mét.
Đám đệ tử Tần môn đứng sau lưng ông ta giật mình hoảng sợ.
Bọn họ đều biết Tần gia là Tông Sư Sách Môn nhưng chưa bao giờ thấy Tần gia tung ra hết toàn lực.
Ngay cả đại đệ tử Phan Vân Long cũng kinh ngạc, nói: “Sư phụ, công lực của người càng ngày càng thâm hậu. Với công lực của người thì muốn dạy cho Lý Dục Thần một bài học chỉ là chuyện nhỏ”.
Tôn Trường Hải cười nói: “Các cậu thì biết gì, sở trưởng mạnh nhất của Tần gia không phải là võ đạo mà là Quỷ Thủ. Nếu kết hợp giữa Quỷ Thủ và sức mạnh của Tông Sư thì dù người đứng đầu võ đạo là Tiêu Sinh tới đây cũng chưa hẳn đã là đối thủ của Tần gia”.
Những chiếc xe ở đằng xa không ngừng dịch chuyển, bãi đậu xe P2 gần như trống không. Bãi đậu xe P3 chỉ có mười mấy chiếc, còn bãi đậu xe P4 ở bên ngoài thì đã hết chỗ, xe đậu nối đuôi nhau ở lề đường, kéo dài hơn một cây số trên con đường cái bên ngoài trang viên.
Còn đội ngũ đi bộ ở trong trang viên thì càng ngày càng đông đảo.
Tôn Trường Hải nói: “Tần gia, bên ngoài gió lớn, chúng ta đi vào trong thôi”.
Mặt Tần Thụ Nghĩa sa sầm lại, mắt lóe lên ánh sáng lạnh, ông ta nói: “Không cần, chúng ta đứng đây đón, tôi muốn xem xem có bao nhiêu người ở thủ đô sẵn lòng đi theo nhà họ Lý!”
...
Vương Bách Thuận phải co cẳng chạy mới đuổi kịp được Lý Dục Thần.
“Cậu Lý, cậu Lý!”
“Ồ, Tứ gia, sao ông lại chạy tới đây?” , Lý Dục Thần cười hỏi.
“Cậu Lý đi bộ, tôi phải chạy, không là sẽ bị tụt lại phía sau!”, Vương Bách Thuận thở phì phò, cười to đáp.
Lý Dục Thần hiểu ý của Vương Bách Thuận, anh thực sự thấy bất ngờ vì nhà họ Vương lại có thể từ bỏ lòng kiêu ngạo của mình.
“Gia chủ của nhà họ Vương không tới à? Xem ra địa vị của Tứ gia ở nhà họ Vương càng ngày càng cao rồi!”, Hầu Thất Quý nói.
“Đâu có đâu có, Hầu gia nói đùa, tôi đâu dám thay mặt cho nhà họ Vương, hôm nay người đại diện cho nhà họ Vương là cháu tôi”.
Vương Bách Thuận nói xong bèn gọi Vương Sùng Ngọc - cậu chủ nhà họ Vương - vừa mới đuổi kịp bọn họ lại gần, giới thiệu cho Lý Dục Thần làm quen.
Vương Sùng Ngọc vẫn còn khá ít tuổi, chỉ mới ngoài ba mươi, tính cách ôn hòa, lịch sự, sau khi chào hỏi Lý Dục Thần xong thì quay qua chào hỏi bọn Sở Dao, Bạch Kính Đình.
Chương 922: Sư phụ Vinh đối đầu với Bayar
Vậy là, ba trong số bốn đại gia tộc của thủ đô là nhà họ Vương, nhà họ Na, nhà họ Sở cứ thế đi bộ cùng với Lý Dục Thần.
Còn sau lưng bọn họ là một đám đông đen đặc, tất cả đều là những nhân vật quan trọng hoặc là gia chủ của các gia đình giàu có, quyền quý của thủ đô.
Con đường lớn dẫn tới tòa nhà chính của trang viên bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.
Lý Dục Thần đi đầu đoàn người, đương nhiên cũng trở thành người đứng đầu các gia đình quyền quý của thủ đô, thấp thoáng khôi phục lại oai phong của gia đình đứng đầu thủ đô năm nào.
Mọi người nhanh chóng đi tới tòa nhà chính.
Tần Thụ Nghĩa, Tôn Trường Hải và đám đệ tử Tần môn đã đứng chờ sẵn ở đó.
Tần Thụ Nghĩa chuyển sang khuôn mặt tươi cười, chắp tay chào mọi người rồi nói to: “Quý vị tới đây là vinh dự của nhà tôi, xin được hoan nghênh tất cả các vị!”
Ông ta chỉ liếc nhìn Lý Dục Thần một cái rồi lập tức nhìn sang mấy nhà họ Vương, họ Sở, họ Na.
Thế nhưng ngoài Vương Bách Thuận ra, người đại diện cho mấy nhà kia tới đây đều là người trẻ tuổi, còn Vương Bách Thuận thì chỉ được mỗi cái bối phận là cao chứ thực ra địa vị trong gia tộc lại hết sức tầm thường. Thấy vậy, Tần Thụ Nghĩa lập tức thay đổi sắc mặt.
Ba nhà này cứ như thể đã giao hẹn trước với nhau, rõ ràng là đang tỏ thái độ không muốn dính líu vào chuyện giữa Tần môn và nhà họ Lý lần này nên chỉ sai bọn hậu bối tới tham dự.
Còn nhà họ Tiêu thì thậm chí không cử một ai tới dự.
“Tần gia, chúc mừng ông, chúc ông mọi điều thuận lợi, hahaha!”, Vương Bách Thuận tiến lên nói.
“Tứ gia khách khí”, Tần Thụ Nghĩa đáp lễ: “Sao không thấy anh Bách Giang tới?”
“Ôi chao, vốn là anh cả tôi muốn đích thân tới”, Vương Bách Thuận tỏ ý xin lỗi: “Nhưng anh ấy bị dương tính lại lần hai nên không thể đi được, đành bảo tôi và cháu cả của tôi đại diện cho nhà họ Vương tới chúc thọ ông”.
Sở Dao cũng tiến lên nói: “Tần gia, bố tôi cũng bị dương tính lại lần hai, cổ họng đau rát, không nói chuyện được nên bảo tôi thay mặt nhà họ Sở tới tặng quà mừng cho Tần gia. Chúc Tần gia thọ tỉ Nam Sơn!”
Na Nhữ Bình sai người mang quà tới, chắp tay nói với Tần gia: “Tần gia, vốn dĩ bố tôi cũng muốn tới nhưng ông ấy cũng bị dương tính lại lần hai…”
Tần Thụ Nghĩa đứng tại chỗ, không nghe lọt nổi gì vào tai nữa, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng tựa như núi lửa sắp phun trào.
Trong sân tràn ngập màu đỏ máu, mọi người dường như đang tắm mình trong biển máu.
Chung quanh là áp lực vô tận, ngay cả hít thở cũng cực kỳ nặng nhọc.
Vu sư Bayar dang rộng hai cánh tay, rung rung cổ tay, chiếc vòng bạc đeo trên cổ tay liên tục phát ra âm thanh chói tai như thể tiếng gầm rú của những u hồn tới từ thời viễn cổ.
Sư phụ Vinh chật vật tiến lên trước một bước, bàn tay cầm đao không ngừng run rẩy.
Đôi mắt trên khuôn mặt quệt thuốc màu của Bayar tựa như mắt của chim ưng nhìn chằm chằm sư phụ Vinh, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng biến thành sự hung ác, nham hiểm hơn nữa.
“Ui chà… Manh đột la nha…”
Cổ họng Bayar phát ra một vài âm thanh kỳ quặc, lồng ngực rung lên như thể đang hát một bài chú ngữ cổ xưa, hoặc như tiếng kêu của một loài động vật thần bí nào đó.
“Hừ ba la mị…”
Sư phụ Vinh vừa mới co được chân lên đã lại phải đặt xuống.
Ông ta vẫn cố găng co chân lên một lần nữa.
Ông ta nhất định phải tới gần thêm một chút nữa, phải gần thêm một chút nữa thì mới có thể vung đao lên chém.
Dưới loại áp lực này, cùng lắm ông ta chỉ có thể chém được một nhát đao.
Cho nên ông ta nhất định phải kết thúc cuộc chiến trong chỉ một nhát chém, nếu không ông ta sẽ thua, sẽ chết, toàn bộ anh em trong Vinh môn đều sẽ chết.
Sư phụ Vinh chật vật nhấc chân lên một lần nữa.
Cơ bắp toàn thân dường như nhũn ra, không còn sức lực, đùi như thể bị cột một khối đá nặng ngàn cân, máu trong người như bị rót chì.
Ánh sáng màu máu che mờ tầm mắt của ông ta, bóng dáng Bayar trở nên mơ hồ.
Đôi chân co lên giữa không trung không còn hạ xuống nữa.
Bước đi này như thể vượt qua ngàn dặm xa xôi.
Bayar bật cười như quỷ dữ.
“Người phàm nhỏ nhoi cũng dám múa đao trước mặt thần linh ư! Bỏ xuống!”
Cánh tay của sư phụ Vinh run lên, cây đao rơi khỏi tay, đáp xuống đất, kêu “choang” một tiếng.
“Quỳ xuống!”
Bayar cất giọng một lần nữa.
Sư phụ Vinh cảm nhận được một sức mạnh khổng lồ đánh vào đầu gối của ông ta, làm hai chân ông ta mềm nhũn, đầu gối chỉ muốn khuỵu xuống đất.
Ông ta cắn răng, ấn đan điền xuống, eo đột ngột thắt lại, trước khi đầu gối chạm đất, ông ta ngửa người ra sau, hãm cơ thể đang trên đà quỳ xuống lại, ngã ngửa ra đất.
Sư phụ Vinh cảm giác thắt lưng của mình đã gãy, đan điền dường như đã vỡ vụn.
Lần này, ông ta đã hao sạch gần hết công lực cả đời mình.
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn mái vòm màu máu trên nóc nhà, không còn sức nhúc nhích nữa, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi cái chết.
Bayar bước những bước đi kỳ cục, lắc lư cơ thể như một con tinh tinh đi tới chỗ sư phụ Vinh.
Ông ta nhìn sư phụ Vinh ở bên dưới: “Người phàm nhỏ nhoi, thần sẽ mang hồn phách của ông đi, để ông được bất tử!”
Nói rồi, ông ta vươn hai tay ra, lòng bàn tay hướng về phía sư phụ Vinh.
Chương 923: Hoàng Đại Sơn tới
Bayar ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát sư phụ Vinh như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Tay sư phụ Vinh bỗng nhúc nhích.
Ánh sáng trắng lóe lên, mười ngón tay trên hai bàn tay mà Bayar duỗi ra rụng xuống.
Bayar hoảng sợ nhìn hai tay mình, chỗ mười ngón tay rụng xuống, máu tươi tí tách chảy ra.
Sư phụ Vinh cười.
Đây là đòn cuối cùng của ông ta.
Toàn bộ sức mạnh đã được dồn hết vào tay trái của ông ta, ngón tay giữa giấu một lưỡi dao mỏng như cánh ve.
Tiếc là Bayar vẫn còn cách hơi xa một chút nên chỉ có thể chém đứt ngón tay của ông ta mà thôi.
Có điều vậy là đủ rồi.
Hôm nay, ông ta đã giết Lưu Vân Phong của Tần môn, giết Lương Kim của Yếu môn, đánh vu sư Tán Mãn Bayar bị thương, chiến công của ông ta đã huy hoàng lắm rồi.
Những chuyện sau này nằm ngoài tầm tay của ông ta.
“Á!”
Bayar giận dữ gào lên.
Một lúc lâu sau, ông ta mới ngừng la hét.
“Đao của ông đúng là rất nhanh, bất ngờ nhất là đao ý của ông lại có kiếm ý của Tiên gia, mau nói cho tôi biết, ai đã dạy ông?”
Sư phụ Vinh đã kiệt sức, ông ta thở dốc vài tiếng, nói: “Ông không xứng biết người dạy tôi là ai”.
Bayar cười gằn: “Kẻ phàm trần nhỏ nhoi, ông cho rằng làm vậy là có thể làm tôi bị thương hay sao?”
Nói rồi, Bayar duỗi bàn tay bị chém đứt ra, lẩm nhẩm niệm chú ngữ khó hiểu.
Những ngón tay đứt lìa rơi dưới đất bỗng bay lên, nối lại vào bàn tay của Bayar, vết thương nhanh chóng liền lại bằng tốc độ có thể quan sát được bằng mắt thường, chẳng mấy chốc bàn tay đã hoàn toàn lành lặn.
Bayar co duỗi mười ngón tay, cười to: “Tôi được thiên thần bảo vệ, đám phàm trần các ông sao có thể chống lại tôi? Mau nói khẩu quyết kiếm ý của ông cho tôi biết thì tôi sẽ cho ông được chết êm đẹp. Nếu không, tôi sẽ để linh hồn ông bị muôn vạn linh hồn khác cắn xé”.
Sư phụ Vinh nhổ một ngụm nước bọt: “Hừ! Tên tà vu nhà ông mà cũng dám tự xưng là thần!”
Bayar giận dữ: “Giỏi lắm, vậy thì tôi sẽ chiều theo ý ông, tôi rút được linh hồn của ông ra thì sẽ có cách làm ông nói kiếm quyết đao pháp cho tôi thôi!”
Nói rồi, Bayar lộ vẻ hung dữ ra mặt, định bụng ra tay với sư phụ Vinh.
Sư phụ Vinh kêu to: “Này tên kia, còn không ra đây là tôi chết thật đó!”
Bayar sững sờ, đánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, cười khẩy: “Haha, muốn dọa tôi à? Vô ích thôi! Có Huyết Linh trận ngăn cản, không ai có thể tới cứu ông được đâu!”
Sư phụ Vinh mắng to: “Hoàng Đại Tiên chết tiệt, chẳng qua hai mươi năm trước tôi chỉ tóm ông một lần thôi mà, ông định quá đáng như thế, mượn việc công trả thù riêng hay sao? Nếu ông còn không ra đây là tôi chết thật đó! Tôi mà chết thì sau này lấy ai nấu cơm cho mọi người nữa!”
Ông ta vừa dứt lời, mặt đất bỗng bốc lên một luồng khói vàng.
Sương mù bốc lên trời, mái vòm màu máu bỗng chốc bị bao trùm ánh sáng màu vàng.
Ánh sáng trong sân cũng chuyển sang màu vàng ấm, áp lực vô tận như biển sâu cũng biến mất, bỗng chốc từ địa ngục biến thành nhân gian.
Trong làn sương khói hiện ra một người mặc đồ cổ trang, không rõ là quan phục của triều đại nào, đầu đội chiếc mũ giữ ấm, tay cầm phất trần, dáng vẻ quan lại chẳng ra quan lại, đạo sĩ chẳng ra đạo sĩ, biểu cảm vừa nghiêm túc lại vừa pha lẫn đôi chút khôi hài.
“Tôi tới rồi đây, tới rồi đây, vừa rồi trên đường đi gặp phải một con gà cảnh nhãi nhép bị lạc đường nên tôi tiễn nó một đoạn đường, thành ra tới muộn, ngại quá đi!”
“Tôi cóc tin ông đâu!”, sư phụ Vinh mắng: “Ông mà tới chậm một bước nữa là tôi ngủm củ tỏi rồi!”
Hoàng Đại Sơn trợn trừng mắt: “Hai mươi năm trước, nếu như bà Cung mà tới chậm một bước thì tôi cũng chết rồi!”
Sư phụ Vinh bị vặc lại, không nói được gì.
Bayar giật mình vì luồng khói vàng bỗng nhiên xuất hiện, ông ta lùi lại mấy bước, hỏi: “Ông là ai?”
“Ai ư? Nhìn mà không biết à?”, Hoàng Đại Sơn cầm cây phất trần phủi phủi bộ quần áo đang mặc: “Nhìn cách ăn mặc của tôi là đủ biết rồi, tôi mới là thần tiên đích thực được người đời cung phụng, ông chỉ là một kẻ giả mạo mà thôi. Kẻ phàm trần nhỏ nhoi kia, mau đầu hàng đi, ông không đánh thắng nổi thần tiên đích thực đâu”.
Nghe thấy mấy chữ “kẻ phàm trần nhỏ nhoi”, sư phụ Vinh biết ngay là tên này đã tới từ lâu rồi, đưa con gà cảnh đi lạc về nhà chỉ là trò nói hươu nói vượn của ông ta.
“Mẹ kiếp, rõ ràng là ông đang trả thù tôi!”, sư phụ Vinh bực tức nói.
Hoàng Đại Sơn cười hề hề: “Vậy coi như hai chúng ta hòa nhau nhé”.
Sư phụ Vinh nghe Hoàng Đại Sơn nói như vậy thì không so đo với ông ta nữa, bò dậy khỏi mặt đất, đứng dẹp qua một bên.
Hoàng Đại Sơn nhìn Bayar, cười hì hì nói: “Tiểu vu sư, đầu hàng hay là đánh với tôi đây, nói cho ông biết, đầu hàng là thua một nửa rồi nha!”
Bayar sững sờ: “Thua một nửa là sao?”
“Thua một nửa nghĩa là tôi tha cho ông một mạng, ông dập đầu nhận lỗi với tôi, tốt nhất là mang hai con gà mái mơ tới đây cho tôi, ừm, nghe nói ở thảo nguyên của các ông có loại gà rừng rất đẹp...”
Bayar giận dữ: “Ông nằm mơ!”
Nói rồi, hai tay ông ta run lên, miệng niệm rì rầm một đoạn chú ngữ.
Gió lạnh chợt nổi lên, một chiếc bóng màu tím sẫm loang ra dưới chân Bayar.
Bayar chỉ tay một phát, một lá cờ trên tế đàn sau lưng bay lên, bay phấp phới trong gió.
Chú văn trên lá cờ tỏa ra ánh sáng màu máu, tiếng vù vù rít lên giữa trời tựa như tiếng ngàn vạn quỷ hồn rên rỉ.
Lá cờ máu tựa như thác nước lao về phía Hoàng Đại Sơn.
Hoàng Đại Sơn phẩy cây phất trần trong tay, một luồng khói vàng dâng lên, bao lấy thác nước màu máu kia.
Chương 924: Lông bị cháy xém
Khuôn mặt bôi đầy thuốc màu của Bayar lộ vẻ giật mình kinh ngạc.
Ông ta kêu lên một tiếng kỳ dị đầy hung dữ, trong tay bỗng xuất hiện một chiếc sừng trâu, ông ta đưa sừng trâu lên miệng thổi.
U u u.
Tiếng tù và vang lên, toàn bộ lá cờ trên tế đàn bay lên, dàn hàng trên không trung, mây đen cuồn cuộn kéo tới che khuất mặt trời.
Trời trở tối, chú văn màu máu lấp lánh trong những đám mây hóa thành những tia chớp màu đỏ chằng chịt.
Bốn phía xung quanh tường nhà bỗng xuất hiện rất nhiều bóng đen, có bóng leo lên đầu tường, có bóng trôi nổi giữa không trung.
Sư phụ Vinh trông thấy cảnh tượng này, không khỏi hít sâu một hơi.
Vu sư này quả nhiên vô pháp vô thiên, dám sử dụng cả thuật chiêu hồn, gọi toàn bộ cô hồn dã quỷ xung quanh tới đây.
Điều càng bất ngờ hơn nữa là, tuy nơi này là ngoại ô thủ đô nhưng cũng không quá xa xôi, lấy đâu ra nhiều cô hồn dã quỷ như vậy chứ?
Những bóng ma trôi nổi, gió lạnh thổi từng cơn.
Bayar bỏ cây tù và xuống, tung người nhảy lên tế đàn, giật tấm vải vàng xuống.
Đằng sau tấm vải vàng là một chiếc trống lớn, Bayar cầm dùi trống, gõ mạnh vào mặt trống.
“Thùng” một tiếng, trên trời rẹt rẹt tiếng sét, một tia chớp màu đỏ xé toạc tầng mây, bổ xuống, đánh về phía Hoàng Đại Sơn.
Cảnh tượng rung chuyển đất trời này khiến ai nhìn thấy cũng giật mình, ớn lạnh.
Tia sét tiếp đất, lập tức tắt ngúm.
Tất cả những thứ bị nó đánh trúng đều cháy thành tro, chỉ để lại mùi khét lẹt.
Bayar cười to: “Hahaha, thần linh đích thực hiển lộ uy phong, Ô Mộc Thiếp giáng lâm đi, dùng sét thần và chớp giật rửa sạch nhân gian, cho kẻ phàm trần dám xem thường thần linh này chết đi!”
“Cái thứ đồ chơi trẻ con này mà cũng xứng gọi là sét ư?”
Một âm thanh vang lên.
Bayar hoảng sợ trông thấy tên ăn mặc áo quần kỳ quặc, sắc mặt vàng như tượng sáp ong kia vẫn còn đứng êm đẹp ở chỗ cũ.
“Ông... Sao có thể?”
“Sao lại không thể? Cái sét thần kia của ông còn chẳng bằng quả rắm của tôi!”
“Á!”
Bayar giận dữ, một tay thổi tù và, một tay gõ mạnh dùi trống.
Tiếng tù và vang lên, u hồn chung quanh lao tới tấn công Hoàng Đại Sơn.
Tiếng trống kéo theo tiếng sấm, trên bầu trời có mấy tia sét đâm toạc tầng mây, tia sét màu máu bổ xuống.
Hoàng Đại Sơn bỗng nhiên xoay người, hẩy mông, đánh một quả rắm lên trời.
“Phịch” một tiếng.
Gió lạnh ngừng thổi, mây đen tan đi, sấm ngừng kêu, chớp tắt ngúm.
Những tầng sóng xung kích loang rộng ra, u hồn trong sân lập tức tan biến.
Chỉ còn lại ánh nắng ngập trời vàng ruộm chiếu xuống sân.
Một quả rắm lại có thể xua tan mây, trả lại một ngày nắng đẹp!
Bayar ngẩn người, vẻ khó tin lộ rõ qua nét mặt, như thể đã hóa thành tượng đá, một tay giơ dùi trống, một tay cầm kèn lệnh, ba cọng lông vũ trên đỉnh đầu bị quả rắm đánh bay, không biết đã bay đi đâu.
“Không thể nào! Không thể nào!...”, ông ta lẩm bẩm.
“Tôi đã bảo rồi mà, thần của ông chẳng bằng một quả rắm của tôi!”, Hoàng Đại Sơn bước về phía Bayar: “Giờ thì hối hận rồi chứ? Nếu giờ đầu hàng thì không thể tính là thua một nửa được”.
Mí mắt của Bayar như muốn rách ra, ông ta hét to: “Rốt cuộc ông là ai?”
“Tôi đã nói rồi mà, tôi là thần”, Hoàng Đại Sơn phẩy cây phất trần một cái, ra vẻ tiên phong đạo cốt.
Lúc này, sư phụ Vinh đứng sau lưng hô to: “Lão Hoàng, mau tới đây xem thử xem bọn họ sao rồi?”
Hoàng Đại Sơn xoay người lại, phát hiện ra mấy chục đệ tử Vinh môn nằm dưới đất.
Sư phụ Vinh đang đỡ một người trong số họ dậy, trông người này có vẻ bị thương rất nặng, hai mắt nhắm nghiền, miệng còn sùi bọt mép.
Hoàng Đại Sơn đi lại đó, cúi người xem thử rồi gãi đầu: “Ôi chao, ngại quá, vừa rồi tôi không khống chế tốt lượng rắm nên làm bọn họ hít phải mất rồi, xin lỗi, xin lỗi!”
Nói xong, ông ta cười hề hề, vẩy cây phất trần một cái, một cơn gió nhẹ thổi lướt qua, đám đệ tử Vinh môn nằm dưới đất đều mơ màng tỉnh lại.
Sư phụ Vinh sực hiểu ra, giơ tay áo lên ngửi thử, mắng: “Đù, mùi này chắc cả tuần cũng không bay hết được!”
Ông ta ngẩng đầu lên trông thấy Hoàng Đại Sơn đứng cười gian xảo mới hiểu ra: “Hừ, con chồn vàng lòng dạ hẹp hòi nhà ông, ông cố ý trả thù tôi!”
Hoàng Đại Sơn lắc đầu: “Rõ ràng là tôi cứu ông đấy chứ, ông không cảm ơn thì thôi, lại còn đổ oan cho tôi trả thù ông, đầu bếp Vinh, ông mới là người lòng dạ hẹp hòi!”
Sư phụ Vinh ngẫm nghĩ, không ngờ lại không thể cãi lại được. Thế nhưng mùi rắm khắp người này…
Đúng lúc này, một đệ tử Vinh môn bỗng nhiên chỉ tay về phía tế đàn kêu lên: “Mau nhìn kìa!”
Sư phụ Vinh và Hoàng Đại Sơn đồng thời quay đầu lại nhìn.
Bayar quỳ gối chính giữa tế đàn, hai tay giơ lên trời, trên người bốc lên ngọn lửa hừng hực, miệng lẩm bẩm chú ngữ gì đó mà họ không nghe rõ được.
Tấm bài vị tổ sư sau lưng ông ta sáng lên.
“Ôi trời, sơ suất quá!”
Hoàng Đại Sơn kêu lên một tiếng, phẩy cây phất trần trong tay, hóa thành một chiếc đuôi màu vàng khổng lồ, đập về phía tế đàn.
Mà lúc này, toàn bộ tế đàn đều đã bốc cháy.
Chiếc đuôi vàng quét tới, những sợi lông nở to ra phủ kín tế đàn, không còn chừa lại một kẽ hở nào.
Nhưng ngay cả như vậy, ngọn lửa vẫn không bị dập tắt.
Hoàng Đại Sơn đành nhấc đuôi lên, một cơn gió mạnh thổi tới, ngọn lửa bốc lên ngút trời.
Bayar bị cuốn ra khỏi tế đàn bốc cháy, thả xuống bãi đất giữa sân.
Chiếc đuôi to đập lên người ông ta mấy lần, lửa mới bị dập tắt.
Hoàng Đại Sơn thu đuôi về, phát hiện ra lông đuôi bị cháy xém mất một nhúm, xót ruột kêu lên: “Ôi chao, hết rồi, hết rồi, chuyến này thì hết thật rồi, xấu mất rồi, không còn được các cô gái thích nữa rồi!”
Chương 925: Quà mừng thọ
Ông ta giận đùng đùng chạy tới, chỉ vào Bayar bị cháy xém nhưng vẫn chưa chết, mắng: “Ông điên rồi! Nghịch gì chẳng được, sao lại nghịch lửa tự thiêu! Mẹ ông đẻ ông trên xe buýt phải không, lúc đẻ ông ra, hông mẹ ông bị cửa xe buýt kẹp cho nên đầu óc của ông mới bị bẹp dí…”
Hoàng Đại Sơn mắng như súng bắn liên thanh, không hề bị trùng lặp.
Sư phụ Vinh không khỏi thương hại Bayar, trong lòng thầm quyết định sau này không thể so tài với con chồn thối này được.
Nó vểnh mông lên là đánh rắm, mở miệng ra là mắng chửi, mẹ kiếp, ai mà chịu cho nổi?
Hoàng Đại Sơn mắng một thôi một hồi, cuối cùng đúc kết lại một câu đậm chất dân phố cổ của thủ đô: “Mẹ nhà nó!”
Sau đó ông ta xoay người, hếch mông về phía Bayar.
“Chờ một chút!”
Bayar sống dở chết dở hoảng sợ nhìn Hoàng Đại Sơn như nhìn thấy ác ma.
“Tôi… Tôi… Đầu hàng, tôi thua một nửa được chưa?”
Tần gia rất tức giận.
Vốn dĩ ông ta sắp xếp cho xe của nhà họ Lý ở bãi đậu xe P3 là muốn làm khó dễ Lý Dục Thần, dập tắt uy phong của anh.
Thật không ngờ đám nhà giàu, quyền quý của thủ đô lại đều đi theo sau mông Lý Dục Thần tới đây.
Đúng là ăn trộm gà không thành còn để mất nắm gạo, chẳng những ông ta không làm khó dễ được anh mà còn cổ vũ khí thế cho nhà họ Lý.
Đáng giận nhất là tứ đại gia tộc của thủ đô.
Gần đây đúng là Lý Dục Thần đang phất lên nhưng vẫn còn chưa tới mức có thể khiến đám quyền quý, nhà giàu khắp thủ đô đều đi theo anh.
Không phải những người đó đi theo nhà họ Lý mà là đi theo tứ đại gia tộc của thủ đô.
Nhà họ Vương, nhà họ Sở, nhà họ Na, ngoại trừ Vương Tứ gia chẳng có địa vị gì ra thì tất cả đều chỉ cử bọn vãn bối tới dự.
Còn mượn cớ là bị dương tính lần hai, làm gì có chuyện trùng hợp, tất cả đều bị dương tính lại lần hai như vậy chứ?
Đừng nói là Tần Thụ Nghĩa không tin, ngay cả con chó trông cửa sau của trang viên cũng còn không tin nữa là!
Rõ ràng là mấy lão già đó không muốn tham gia vào chuyện tranh chấp này, có ý tọa sơn quan hổ đấu.
Còn nhà họ Tiêu thì thậm chí không buồn tới.
Hôm nay là ngày đại thọ sáu sáu, ông ta đã chuẩn bị từ trước đó khá lâu, tiệc mừng thọ, đại hội giám định và triển lãm châu báu, hội đấu giá từ thiện,… Hàng loạt các khâu đều đã chuẩn bị xong, bọn họ không đến, Tần Thụ Nghĩa sao có thể không tức giận cho được?
Nhưng tức thì tức, ở tình huống thế này, ông ta không thể nổi giận được.
Đành phải tươi cười nhận lời chúc phúc của mọi người.
Danh mục quà tặng kéo dài hết món này tới món khác, quà tặng chất cao như núi, không ít món quà là vật báu hiếm có khiến tâm trạng Tần Thụ Nghĩa hơi khá lên một chút.
Có đệ tử của Tần môn chịu trách nhiệm ghi chép lại danh mục quà tặng, sau đó phân loại và cất giữ cẩn thận, vận chuyển về gian phòng dành riêng để cất quà tặng.
Cuối cùng chỉ còn lại Lý Dục Thần là chưa thấy tặng quà.
Tất cả mọi người đều nhìn anh, ai ai cũng muốn biết cậu Lý mà gần đây đang rất phất lên, phô trương tuyên bố nhà họ Lý trở về sẽ tặng quà gì?
Món quà gì mới xứng với thân phận gia đình số một thủ đô?
Ngay cả Tần Thụ Nghĩa cũng rất hiếu kì.
Nếu như món quà này của Lý Dục Thần quá sơ sài thì sẽ bị người cả thủ đô cười chê.
Nếu như món quà này quá lớn thì lại bị nói là nịnh bợ Tần gia, nếu vậy thì cũng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Chính vì vậy, Hầu Thất Quý hơi do dự.
Lúc chọn quà, Hầu Thất Quý đã cân nhắc rất nhiều, sơ sài không được, quý giá quá cũng không được, cho nên mới chọn chiếc vòng ngọc nạm vàng kia và một bức tranh chữ của Văn Chinh Minh.
Nhưng bây giờ xem ra vẫn không đủ hoàn hảo.
Hai thứ này không sơ sài cũng không quá quý giá, không thể chê vào đâu được. Thế nhưng chính vì vậy nên lại cũng biến thành vấn đề.
Chỉ cần người ta muốn bới móc thì sơ sài hay quá quý giá cũng đều có thể chê được.
Nhất là tình hình hôm nay, Lý Dục Thần dẫn theo các gia đình giàu có của thủ đô đi bộ tới đây, trở thành tiêu điểm chú ý của đám đông.
Lúc này, bất kể anh tặng gì cũng sẽ đều bị bới móc.
Hầu Thất Quý sợ chảy mồ hôi lạnh đầm đìa toàn thân, thấp thỏm vì mình suy tính không chu toàn.
Với tư cách là quản gia của nhà họ Lý, đây là thiếu sót của ông ta.
Nhưng nước đã tới chân, ông ta không thể không tặng, mọi người thích nói thế nào thì tùy mọi người vậy.
Hầu Thất Quý đành phải nhắm mắt tặng quà, nói: “Mừng đại thọ Tần gia sáu sáu, nhà họ Lý tặng một chiếc vòng ngọc nạm vàng, một bức tranh chữ Hành thư của Văn Chinh Minh. Chúc Tần gia thọ tỉ Nam Sơn, trẻ mãi không già!”
Đồ được lấy ra.
Quả nhiên, trong đám đông có người xì xào bàn tán.
“Haha, chỉ vậy thôi ư, gia đình số một thủ đô đây ư? Còn thua cả chúng ta nữa!”
“Gia đình số một thủ đô cái gì chứ, đấy chỉ là chuyện hai mươi năm trước thôi, hiện tại, nhà họ Lý đừng nói là số một, thậm chí còn chưa lọt vào nổi top 100 ấy chứ”.
“Quà này cũng đâu có ít, tranh chữ của Văn Chinh Minh giá một triệu. Chiếc vòng tay kia trông còn đẹp hơn cả chiếc ở bảo tàng Tây Kinh, nếu là đồ thật thì không rẻ đâu!”
“Hừ, nếu là người bình thường thì thế cũng được rồi, nhưng ai bảo cậu ta họ Lý chứ? Ai bảo cậu ta khoe là nhà họ Lý đã trở về rồi?”
“Thôi, nếu là cậu ta tặng một cây cải thảo thì tôi còn phục cậu ta dám đấu với Tần gia. Giờ cậu ta tặng mấy thứ này thì rõ ràng là đã cúi đầu rồi!”
“Không cúi đầu thì làm được gì? Danh tiếng Tông Sư Sách Môn đâu phải là chuyện đùa? Cậu ta mới tới thủ đô được mấy ngày? Tần gia đã cắm rễ ở đất này bao nhiêu năm?”
“Còn tường là anh hùng xuất thiếu niên, hóa ra vẫn còn non lắm, không làm nên trò trống gì!”
...
Tần gia trông thấy hai món đồ này, nét mặt lộ vẻ coi thường.
“Cậu Lý tới thì tới, còn tặng quà làm gì!”
Lời xã giao này quá qua quýt, ai cũng hiểu được ý miệt thị của Tần gia.
Lý Dục Thần cười, nói: “Nay là đại thọ của Tần gia, sao tôi có thể đi tay không tới đây được. Món quà này đúng là hơi sơ sài một chút, không xứng với địa vị của Tần gia. Để bày tỏ tấm lòng của nhà họ Lý, tôi đã chuẩn bị riêng cho Tần gia một món quà lớn nhưng vẫn còn đang trên đường tới đây, xin được tặng sau”.
“Ồ, vậy tôi sẽ chờ thêm một lát, hahaha…”, Tần Thụ Nghĩa cười to đáp.
Trong đám đông cũng vang lên không ít tiếng huýt sáo và tiếng cười coi thường.
“Thôi đi, lần đầu tiên thấy có người tặng quà còn đòi tặng bù”.
“Thấy mất mặt nên nói vậy thôi!”
“Để xem liệu cậu ta có thể tặng bù được thứ gì, theo tôi thì càng bù lại càng mất mặt!”
...
Ở cửa của tòa nhà chính của trang viên đã có không ít gia chủ của các gia đình giàu có, quyền lực của thủ đô tụ tập. Bọn họ không dám vào trong nhà là vì người của tứ đại gia tộc vẫn chưa có một ai tới.
Phan Vân Long – đại đệ tử của Tần môn - dẫn theo đệ tử của Tần môn bước ra ngoài cửa, nhiệt tình chào hỏi mọi người, mời mọi người vào trong nhà.
Hôm nay là ngày mừng thọ của Tần Thụ Nghĩa nên đương nhiên ông ta không cần phải đích thân ra cửa đón khách. Lúc này, ông ta còn đang đứng trên sân thượng với Tôn Trường Hải, tựa người vào lan can, dõi mắt nhìn đằng xa.
“Hừ, nhà họ Na lại đậu xe ở P3 giống nhà họ Lý, có lý nào lại như vậy chứ!”, Tần Thụ Nghĩa cả giận nói.
Tôn Trường Hải cười nói: “Nhà họ Na đã dựa vào nhà họ Lý từ lâu rồi, bọn họ làm vậy cũng không có gì bất ngờ. Trong số bốn đại gia tộc, nhà họ Na là yếu nhất. Nếu không phải bọn họ có thân phận là con cháu của Hoàng tộc thì chưa chắc đã có thể lọt vào top 10 gia tộc đứng đầu ở thủ đô, Tần gia để ý tới bọn họ làm gì!”
Hàng lông mày của Tần Thụ Nghĩa giãn ra, ông ta đang định nói gì đó thì chợt thấy một đoàn xe rất dài chạy từ một con đường khác tới, đã sắp đi tới cửa chính.
“Nhà họ Vương đến rồi! Đi nào, chúng ta xuống dưới đó chào bọn họ!”
Tần Thụ Nghĩa và Tôn Trường Hải quay người đi xuống dưới tầng.
Nếu là gia tộc khác thì bọn họ có thể mặc kệ nhưng tứ đại gia tộc tới đây, Tần Thụ Nghĩa bắt buộc phải ra ngoài đón tiếp.
Tần Thụ Nghĩa đi ra tới cửa ra vào, mỉm cười chào hỏi những người đang đứng chờ ngoài cửa.
“Xin chào mọi người, mọi người có thể tới được đây khiến Tần Thụ Nghĩa tôi vô cùng cảm kích!”
“Chúc Tần gia mọi chuyện thuận lợi, trẻ mãi không già!”
Tần gia vừa nói vừa hướng tầm mắt nhìn về phía đoàn xe đang chạy trên đường đã gần tới đây.
Mọi người đều biết đó là đoàn xe của nhà họ Vương. Tần gia không xuống đây để đón tiếp bọn họ mà là đón tiếp nhà họ Vương.
Đoàn xe của nhà họ Vương đã sắp tới bãi đậu xe P1 không hiểu sao lại chợt dừng lại ở ven đường.
Mọi người thấy vậy không khỏi buồn bực.
“Xe bị hỏng à?”
Tần Thụ Nghĩa nói: “Chúng ta qua đó xem thử xem sao”.
Mọi người đang định đi lại đó thì đoàn xe của nhà họ Vương lại bất ngờ quay đầu.
“Thế là sao? Sao lại bỏ đi?”
Tần Thụ Nghĩa cũng sửng sốt, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vị trí của tòa nhà chính cao hơn xung quanh một chút, đứng ở chỗ không bị những tán cây lớn che khuất tầm mắt có thể phóng mắt nhìn ra rất xa.
Có người hoảng sợ nói: “Sao bọn họ lại tới P2?”
Lại có người nói: “Không đúng, bọn họ tới P3”.
“Bọn họ xuống xe rồi, ôi, đó chẳng phải là Vương Tứ gia hay sao? Xem kìa, ông ấy đang chạy đuổi theo ai vậy?”
“Hình như là cậu Lý nhà họ Lý, bọn họ được xếp ở bãi đậu xe hạng ba, đang đi bộ tới đây”.
“Người nhà họ Lý đông thật đấy, cả đoàn người trùng trùng điệp điệp”.
“Đâu ra mà nhiều, nhiều là người nhà họ Na đấy. Vừa rồi lúc tới đây tôi có trông thấy nhà họ Na cũng đậu xe ở P3, đi bộ chung với cậu Lý”.
“Cả nhà họ Bạch nữa, vốn bọn họ được đậu xe ở P2 nhưng thấy nhà họ Lý đi bộ nên bọn họ cũng xuống đi bộ theo, còn xe thì đậu hết ở P4”.
“Mấy ông có nhìn thấy hai người phụ nữ kia không? Người đi bên trái có phải là cô con gái cả của nhà họ Sở không nhỉ?”
“Đúng rồi, thế còn người đi bên phải là ai?”
“Còn phải hỏi nữa sao, đương nhiên là vợ của cậu Lý rồi!”
“Ồ, nhà họ Na, nhà họ Sở, nhà họ Vương đều đi bộ cùng nhà họ Lý, xe thì đều đậu ở P3, xe của nhà họ Bạch còn đậu ở P4, chúng ta ở đây có phải là không được hay không? Không được, tôi phải đi đánh xe qua P4 đậu thôi”.
“Đúng đúng đúng, tứ đại gia tộc và nhà họ Lý đậu ở P3 thì chúng ta chỉ có thể đậu ở P4 thôi”.
“Các ông đậu ở P4 thì chẳng lẽ tôi phải đậu ở P5 ư? Nhưng mà ở đây làm gì có P5!”
“Được rồi, vậy không cần P5 nữa, chúng tôi sẽ đậu ở lề đường”.
...
Mọi người đua nhau ông nói một câu, tôi nói một câu, vừa đi vừa nói, chỉ thoáng chốc, hơn một nửa số người ở cửa ra vào đều đã tản đi hết.
Mấy người còn đứng lại đây thấy tình hình không ổn, vội chắp tay lạy Tần gia: “Tần gia, xin ông đi vào ngồi nghỉ một lát đã, chúng tôi cũng đi đổi chỗ đậu xe”.
Rất nhanh, vườn hoa ở chỗ cửa của tòa nhà chính vốn đang náo nhiệt là vậy bỗng chốc vắng tanh vắng ngắt, chỉ còn lại đám đệ tử của Tần môn.
Tần Thụ Nghĩa tái mét mặt, tức run người, vung tay lên tung chưởng, chưởng lực đi đến đâu như rồng cày đất tới đó, tạo thành một con đường rộng hai mét, sâu nửa mét, đánh vỡ vụn một pho tượng đá sáp ong cao bằng thân người cách chỗ ông ta đứng khoảng chừng ba mươi mét.
Đám đệ tử Tần môn đứng sau lưng ông ta giật mình hoảng sợ.
Bọn họ đều biết Tần gia là Tông Sư Sách Môn nhưng chưa bao giờ thấy Tần gia tung ra hết toàn lực.
Ngay cả đại đệ tử Phan Vân Long cũng kinh ngạc, nói: “Sư phụ, công lực của người càng ngày càng thâm hậu. Với công lực của người thì muốn dạy cho Lý Dục Thần một bài học chỉ là chuyện nhỏ”.
Tôn Trường Hải cười nói: “Các cậu thì biết gì, sở trưởng mạnh nhất của Tần gia không phải là võ đạo mà là Quỷ Thủ. Nếu kết hợp giữa Quỷ Thủ và sức mạnh của Tông Sư thì dù người đứng đầu võ đạo là Tiêu Sinh tới đây cũng chưa hẳn đã là đối thủ của Tần gia”.
Những chiếc xe ở đằng xa không ngừng dịch chuyển, bãi đậu xe P2 gần như trống không. Bãi đậu xe P3 chỉ có mười mấy chiếc, còn bãi đậu xe P4 ở bên ngoài thì đã hết chỗ, xe đậu nối đuôi nhau ở lề đường, kéo dài hơn một cây số trên con đường cái bên ngoài trang viên.
Còn đội ngũ đi bộ ở trong trang viên thì càng ngày càng đông đảo.
Tôn Trường Hải nói: “Tần gia, bên ngoài gió lớn, chúng ta đi vào trong thôi”.
Mặt Tần Thụ Nghĩa sa sầm lại, mắt lóe lên ánh sáng lạnh, ông ta nói: “Không cần, chúng ta đứng đây đón, tôi muốn xem xem có bao nhiêu người ở thủ đô sẵn lòng đi theo nhà họ Lý!”
...
Vương Bách Thuận phải co cẳng chạy mới đuổi kịp được Lý Dục Thần.
“Cậu Lý, cậu Lý!”
“Ồ, Tứ gia, sao ông lại chạy tới đây?” , Lý Dục Thần cười hỏi.
“Cậu Lý đi bộ, tôi phải chạy, không là sẽ bị tụt lại phía sau!”, Vương Bách Thuận thở phì phò, cười to đáp.
Lý Dục Thần hiểu ý của Vương Bách Thuận, anh thực sự thấy bất ngờ vì nhà họ Vương lại có thể từ bỏ lòng kiêu ngạo của mình.
“Gia chủ của nhà họ Vương không tới à? Xem ra địa vị của Tứ gia ở nhà họ Vương càng ngày càng cao rồi!”, Hầu Thất Quý nói.
“Đâu có đâu có, Hầu gia nói đùa, tôi đâu dám thay mặt cho nhà họ Vương, hôm nay người đại diện cho nhà họ Vương là cháu tôi”.
Vương Bách Thuận nói xong bèn gọi Vương Sùng Ngọc - cậu chủ nhà họ Vương - vừa mới đuổi kịp bọn họ lại gần, giới thiệu cho Lý Dục Thần làm quen.
Vương Sùng Ngọc vẫn còn khá ít tuổi, chỉ mới ngoài ba mươi, tính cách ôn hòa, lịch sự, sau khi chào hỏi Lý Dục Thần xong thì quay qua chào hỏi bọn Sở Dao, Bạch Kính Đình.
Chương 922: Sư phụ Vinh đối đầu với Bayar
Vậy là, ba trong số bốn đại gia tộc của thủ đô là nhà họ Vương, nhà họ Na, nhà họ Sở cứ thế đi bộ cùng với Lý Dục Thần.
Còn sau lưng bọn họ là một đám đông đen đặc, tất cả đều là những nhân vật quan trọng hoặc là gia chủ của các gia đình giàu có, quyền quý của thủ đô.
Con đường lớn dẫn tới tòa nhà chính của trang viên bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.
Lý Dục Thần đi đầu đoàn người, đương nhiên cũng trở thành người đứng đầu các gia đình quyền quý của thủ đô, thấp thoáng khôi phục lại oai phong của gia đình đứng đầu thủ đô năm nào.
Mọi người nhanh chóng đi tới tòa nhà chính.
Tần Thụ Nghĩa, Tôn Trường Hải và đám đệ tử Tần môn đã đứng chờ sẵn ở đó.
Tần Thụ Nghĩa chuyển sang khuôn mặt tươi cười, chắp tay chào mọi người rồi nói to: “Quý vị tới đây là vinh dự của nhà tôi, xin được hoan nghênh tất cả các vị!”
Ông ta chỉ liếc nhìn Lý Dục Thần một cái rồi lập tức nhìn sang mấy nhà họ Vương, họ Sở, họ Na.
Thế nhưng ngoài Vương Bách Thuận ra, người đại diện cho mấy nhà kia tới đây đều là người trẻ tuổi, còn Vương Bách Thuận thì chỉ được mỗi cái bối phận là cao chứ thực ra địa vị trong gia tộc lại hết sức tầm thường. Thấy vậy, Tần Thụ Nghĩa lập tức thay đổi sắc mặt.
Ba nhà này cứ như thể đã giao hẹn trước với nhau, rõ ràng là đang tỏ thái độ không muốn dính líu vào chuyện giữa Tần môn và nhà họ Lý lần này nên chỉ sai bọn hậu bối tới tham dự.
Còn nhà họ Tiêu thì thậm chí không cử một ai tới dự.
“Tần gia, chúc mừng ông, chúc ông mọi điều thuận lợi, hahaha!”, Vương Bách Thuận tiến lên nói.
“Tứ gia khách khí”, Tần Thụ Nghĩa đáp lễ: “Sao không thấy anh Bách Giang tới?”
“Ôi chao, vốn là anh cả tôi muốn đích thân tới”, Vương Bách Thuận tỏ ý xin lỗi: “Nhưng anh ấy bị dương tính lại lần hai nên không thể đi được, đành bảo tôi và cháu cả của tôi đại diện cho nhà họ Vương tới chúc thọ ông”.
Sở Dao cũng tiến lên nói: “Tần gia, bố tôi cũng bị dương tính lại lần hai, cổ họng đau rát, không nói chuyện được nên bảo tôi thay mặt nhà họ Sở tới tặng quà mừng cho Tần gia. Chúc Tần gia thọ tỉ Nam Sơn!”
Na Nhữ Bình sai người mang quà tới, chắp tay nói với Tần gia: “Tần gia, vốn dĩ bố tôi cũng muốn tới nhưng ông ấy cũng bị dương tính lại lần hai…”
Tần Thụ Nghĩa đứng tại chỗ, không nghe lọt nổi gì vào tai nữa, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng tựa như núi lửa sắp phun trào.
Trong sân tràn ngập màu đỏ máu, mọi người dường như đang tắm mình trong biển máu.
Chung quanh là áp lực vô tận, ngay cả hít thở cũng cực kỳ nặng nhọc.
Vu sư Bayar dang rộng hai cánh tay, rung rung cổ tay, chiếc vòng bạc đeo trên cổ tay liên tục phát ra âm thanh chói tai như thể tiếng gầm rú của những u hồn tới từ thời viễn cổ.
Sư phụ Vinh chật vật tiến lên trước một bước, bàn tay cầm đao không ngừng run rẩy.
Đôi mắt trên khuôn mặt quệt thuốc màu của Bayar tựa như mắt của chim ưng nhìn chằm chằm sư phụ Vinh, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng biến thành sự hung ác, nham hiểm hơn nữa.
“Ui chà… Manh đột la nha…”
Cổ họng Bayar phát ra một vài âm thanh kỳ quặc, lồng ngực rung lên như thể đang hát một bài chú ngữ cổ xưa, hoặc như tiếng kêu của một loài động vật thần bí nào đó.
“Hừ ba la mị…”
Sư phụ Vinh vừa mới co được chân lên đã lại phải đặt xuống.
Ông ta vẫn cố găng co chân lên một lần nữa.
Ông ta nhất định phải tới gần thêm một chút nữa, phải gần thêm một chút nữa thì mới có thể vung đao lên chém.
Dưới loại áp lực này, cùng lắm ông ta chỉ có thể chém được một nhát đao.
Cho nên ông ta nhất định phải kết thúc cuộc chiến trong chỉ một nhát chém, nếu không ông ta sẽ thua, sẽ chết, toàn bộ anh em trong Vinh môn đều sẽ chết.
Sư phụ Vinh chật vật nhấc chân lên một lần nữa.
Cơ bắp toàn thân dường như nhũn ra, không còn sức lực, đùi như thể bị cột một khối đá nặng ngàn cân, máu trong người như bị rót chì.
Ánh sáng màu máu che mờ tầm mắt của ông ta, bóng dáng Bayar trở nên mơ hồ.
Đôi chân co lên giữa không trung không còn hạ xuống nữa.
Bước đi này như thể vượt qua ngàn dặm xa xôi.
Bayar bật cười như quỷ dữ.
“Người phàm nhỏ nhoi cũng dám múa đao trước mặt thần linh ư! Bỏ xuống!”
Cánh tay của sư phụ Vinh run lên, cây đao rơi khỏi tay, đáp xuống đất, kêu “choang” một tiếng.
“Quỳ xuống!”
Bayar cất giọng một lần nữa.
Sư phụ Vinh cảm nhận được một sức mạnh khổng lồ đánh vào đầu gối của ông ta, làm hai chân ông ta mềm nhũn, đầu gối chỉ muốn khuỵu xuống đất.
Ông ta cắn răng, ấn đan điền xuống, eo đột ngột thắt lại, trước khi đầu gối chạm đất, ông ta ngửa người ra sau, hãm cơ thể đang trên đà quỳ xuống lại, ngã ngửa ra đất.
Sư phụ Vinh cảm giác thắt lưng của mình đã gãy, đan điền dường như đã vỡ vụn.
Lần này, ông ta đã hao sạch gần hết công lực cả đời mình.
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn mái vòm màu máu trên nóc nhà, không còn sức nhúc nhích nữa, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi cái chết.
Bayar bước những bước đi kỳ cục, lắc lư cơ thể như một con tinh tinh đi tới chỗ sư phụ Vinh.
Ông ta nhìn sư phụ Vinh ở bên dưới: “Người phàm nhỏ nhoi, thần sẽ mang hồn phách của ông đi, để ông được bất tử!”
Nói rồi, ông ta vươn hai tay ra, lòng bàn tay hướng về phía sư phụ Vinh.
Chương 923: Hoàng Đại Sơn tới
Bayar ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát sư phụ Vinh như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Tay sư phụ Vinh bỗng nhúc nhích.
Ánh sáng trắng lóe lên, mười ngón tay trên hai bàn tay mà Bayar duỗi ra rụng xuống.
Bayar hoảng sợ nhìn hai tay mình, chỗ mười ngón tay rụng xuống, máu tươi tí tách chảy ra.
Sư phụ Vinh cười.
Đây là đòn cuối cùng của ông ta.
Toàn bộ sức mạnh đã được dồn hết vào tay trái của ông ta, ngón tay giữa giấu một lưỡi dao mỏng như cánh ve.
Tiếc là Bayar vẫn còn cách hơi xa một chút nên chỉ có thể chém đứt ngón tay của ông ta mà thôi.
Có điều vậy là đủ rồi.
Hôm nay, ông ta đã giết Lưu Vân Phong của Tần môn, giết Lương Kim của Yếu môn, đánh vu sư Tán Mãn Bayar bị thương, chiến công của ông ta đã huy hoàng lắm rồi.
Những chuyện sau này nằm ngoài tầm tay của ông ta.
“Á!”
Bayar giận dữ gào lên.
Một lúc lâu sau, ông ta mới ngừng la hét.
“Đao của ông đúng là rất nhanh, bất ngờ nhất là đao ý của ông lại có kiếm ý của Tiên gia, mau nói cho tôi biết, ai đã dạy ông?”
Sư phụ Vinh đã kiệt sức, ông ta thở dốc vài tiếng, nói: “Ông không xứng biết người dạy tôi là ai”.
Bayar cười gằn: “Kẻ phàm trần nhỏ nhoi, ông cho rằng làm vậy là có thể làm tôi bị thương hay sao?”
Nói rồi, Bayar duỗi bàn tay bị chém đứt ra, lẩm nhẩm niệm chú ngữ khó hiểu.
Những ngón tay đứt lìa rơi dưới đất bỗng bay lên, nối lại vào bàn tay của Bayar, vết thương nhanh chóng liền lại bằng tốc độ có thể quan sát được bằng mắt thường, chẳng mấy chốc bàn tay đã hoàn toàn lành lặn.
Bayar co duỗi mười ngón tay, cười to: “Tôi được thiên thần bảo vệ, đám phàm trần các ông sao có thể chống lại tôi? Mau nói khẩu quyết kiếm ý của ông cho tôi biết thì tôi sẽ cho ông được chết êm đẹp. Nếu không, tôi sẽ để linh hồn ông bị muôn vạn linh hồn khác cắn xé”.
Sư phụ Vinh nhổ một ngụm nước bọt: “Hừ! Tên tà vu nhà ông mà cũng dám tự xưng là thần!”
Bayar giận dữ: “Giỏi lắm, vậy thì tôi sẽ chiều theo ý ông, tôi rút được linh hồn của ông ra thì sẽ có cách làm ông nói kiếm quyết đao pháp cho tôi thôi!”
Nói rồi, Bayar lộ vẻ hung dữ ra mặt, định bụng ra tay với sư phụ Vinh.
Sư phụ Vinh kêu to: “Này tên kia, còn không ra đây là tôi chết thật đó!”
Bayar sững sờ, đánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, cười khẩy: “Haha, muốn dọa tôi à? Vô ích thôi! Có Huyết Linh trận ngăn cản, không ai có thể tới cứu ông được đâu!”
Sư phụ Vinh mắng to: “Hoàng Đại Tiên chết tiệt, chẳng qua hai mươi năm trước tôi chỉ tóm ông một lần thôi mà, ông định quá đáng như thế, mượn việc công trả thù riêng hay sao? Nếu ông còn không ra đây là tôi chết thật đó! Tôi mà chết thì sau này lấy ai nấu cơm cho mọi người nữa!”
Ông ta vừa dứt lời, mặt đất bỗng bốc lên một luồng khói vàng.
Sương mù bốc lên trời, mái vòm màu máu bỗng chốc bị bao trùm ánh sáng màu vàng.
Ánh sáng trong sân cũng chuyển sang màu vàng ấm, áp lực vô tận như biển sâu cũng biến mất, bỗng chốc từ địa ngục biến thành nhân gian.
Trong làn sương khói hiện ra một người mặc đồ cổ trang, không rõ là quan phục của triều đại nào, đầu đội chiếc mũ giữ ấm, tay cầm phất trần, dáng vẻ quan lại chẳng ra quan lại, đạo sĩ chẳng ra đạo sĩ, biểu cảm vừa nghiêm túc lại vừa pha lẫn đôi chút khôi hài.
“Tôi tới rồi đây, tới rồi đây, vừa rồi trên đường đi gặp phải một con gà cảnh nhãi nhép bị lạc đường nên tôi tiễn nó một đoạn đường, thành ra tới muộn, ngại quá đi!”
“Tôi cóc tin ông đâu!”, sư phụ Vinh mắng: “Ông mà tới chậm một bước nữa là tôi ngủm củ tỏi rồi!”
Hoàng Đại Sơn trợn trừng mắt: “Hai mươi năm trước, nếu như bà Cung mà tới chậm một bước thì tôi cũng chết rồi!”
Sư phụ Vinh bị vặc lại, không nói được gì.
Bayar giật mình vì luồng khói vàng bỗng nhiên xuất hiện, ông ta lùi lại mấy bước, hỏi: “Ông là ai?”
“Ai ư? Nhìn mà không biết à?”, Hoàng Đại Sơn cầm cây phất trần phủi phủi bộ quần áo đang mặc: “Nhìn cách ăn mặc của tôi là đủ biết rồi, tôi mới là thần tiên đích thực được người đời cung phụng, ông chỉ là một kẻ giả mạo mà thôi. Kẻ phàm trần nhỏ nhoi kia, mau đầu hàng đi, ông không đánh thắng nổi thần tiên đích thực đâu”.
Nghe thấy mấy chữ “kẻ phàm trần nhỏ nhoi”, sư phụ Vinh biết ngay là tên này đã tới từ lâu rồi, đưa con gà cảnh đi lạc về nhà chỉ là trò nói hươu nói vượn của ông ta.
“Mẹ kiếp, rõ ràng là ông đang trả thù tôi!”, sư phụ Vinh bực tức nói.
Hoàng Đại Sơn cười hề hề: “Vậy coi như hai chúng ta hòa nhau nhé”.
Sư phụ Vinh nghe Hoàng Đại Sơn nói như vậy thì không so đo với ông ta nữa, bò dậy khỏi mặt đất, đứng dẹp qua một bên.
Hoàng Đại Sơn nhìn Bayar, cười hì hì nói: “Tiểu vu sư, đầu hàng hay là đánh với tôi đây, nói cho ông biết, đầu hàng là thua một nửa rồi nha!”
Bayar sững sờ: “Thua một nửa là sao?”
“Thua một nửa nghĩa là tôi tha cho ông một mạng, ông dập đầu nhận lỗi với tôi, tốt nhất là mang hai con gà mái mơ tới đây cho tôi, ừm, nghe nói ở thảo nguyên của các ông có loại gà rừng rất đẹp...”
Bayar giận dữ: “Ông nằm mơ!”
Nói rồi, hai tay ông ta run lên, miệng niệm rì rầm một đoạn chú ngữ.
Gió lạnh chợt nổi lên, một chiếc bóng màu tím sẫm loang ra dưới chân Bayar.
Bayar chỉ tay một phát, một lá cờ trên tế đàn sau lưng bay lên, bay phấp phới trong gió.
Chú văn trên lá cờ tỏa ra ánh sáng màu máu, tiếng vù vù rít lên giữa trời tựa như tiếng ngàn vạn quỷ hồn rên rỉ.
Lá cờ máu tựa như thác nước lao về phía Hoàng Đại Sơn.
Hoàng Đại Sơn phẩy cây phất trần trong tay, một luồng khói vàng dâng lên, bao lấy thác nước màu máu kia.
Chương 924: Lông bị cháy xém
Khuôn mặt bôi đầy thuốc màu của Bayar lộ vẻ giật mình kinh ngạc.
Ông ta kêu lên một tiếng kỳ dị đầy hung dữ, trong tay bỗng xuất hiện một chiếc sừng trâu, ông ta đưa sừng trâu lên miệng thổi.
U u u.
Tiếng tù và vang lên, toàn bộ lá cờ trên tế đàn bay lên, dàn hàng trên không trung, mây đen cuồn cuộn kéo tới che khuất mặt trời.
Trời trở tối, chú văn màu máu lấp lánh trong những đám mây hóa thành những tia chớp màu đỏ chằng chịt.
Bốn phía xung quanh tường nhà bỗng xuất hiện rất nhiều bóng đen, có bóng leo lên đầu tường, có bóng trôi nổi giữa không trung.
Sư phụ Vinh trông thấy cảnh tượng này, không khỏi hít sâu một hơi.
Vu sư này quả nhiên vô pháp vô thiên, dám sử dụng cả thuật chiêu hồn, gọi toàn bộ cô hồn dã quỷ xung quanh tới đây.
Điều càng bất ngờ hơn nữa là, tuy nơi này là ngoại ô thủ đô nhưng cũng không quá xa xôi, lấy đâu ra nhiều cô hồn dã quỷ như vậy chứ?
Những bóng ma trôi nổi, gió lạnh thổi từng cơn.
Bayar bỏ cây tù và xuống, tung người nhảy lên tế đàn, giật tấm vải vàng xuống.
Đằng sau tấm vải vàng là một chiếc trống lớn, Bayar cầm dùi trống, gõ mạnh vào mặt trống.
“Thùng” một tiếng, trên trời rẹt rẹt tiếng sét, một tia chớp màu đỏ xé toạc tầng mây, bổ xuống, đánh về phía Hoàng Đại Sơn.
Cảnh tượng rung chuyển đất trời này khiến ai nhìn thấy cũng giật mình, ớn lạnh.
Tia sét tiếp đất, lập tức tắt ngúm.
Tất cả những thứ bị nó đánh trúng đều cháy thành tro, chỉ để lại mùi khét lẹt.
Bayar cười to: “Hahaha, thần linh đích thực hiển lộ uy phong, Ô Mộc Thiếp giáng lâm đi, dùng sét thần và chớp giật rửa sạch nhân gian, cho kẻ phàm trần dám xem thường thần linh này chết đi!”
“Cái thứ đồ chơi trẻ con này mà cũng xứng gọi là sét ư?”
Một âm thanh vang lên.
Bayar hoảng sợ trông thấy tên ăn mặc áo quần kỳ quặc, sắc mặt vàng như tượng sáp ong kia vẫn còn đứng êm đẹp ở chỗ cũ.
“Ông... Sao có thể?”
“Sao lại không thể? Cái sét thần kia của ông còn chẳng bằng quả rắm của tôi!”
“Á!”
Bayar giận dữ, một tay thổi tù và, một tay gõ mạnh dùi trống.
Tiếng tù và vang lên, u hồn chung quanh lao tới tấn công Hoàng Đại Sơn.
Tiếng trống kéo theo tiếng sấm, trên bầu trời có mấy tia sét đâm toạc tầng mây, tia sét màu máu bổ xuống.
Hoàng Đại Sơn bỗng nhiên xoay người, hẩy mông, đánh một quả rắm lên trời.
“Phịch” một tiếng.
Gió lạnh ngừng thổi, mây đen tan đi, sấm ngừng kêu, chớp tắt ngúm.
Những tầng sóng xung kích loang rộng ra, u hồn trong sân lập tức tan biến.
Chỉ còn lại ánh nắng ngập trời vàng ruộm chiếu xuống sân.
Một quả rắm lại có thể xua tan mây, trả lại một ngày nắng đẹp!
Bayar ngẩn người, vẻ khó tin lộ rõ qua nét mặt, như thể đã hóa thành tượng đá, một tay giơ dùi trống, một tay cầm kèn lệnh, ba cọng lông vũ trên đỉnh đầu bị quả rắm đánh bay, không biết đã bay đi đâu.
“Không thể nào! Không thể nào!...”, ông ta lẩm bẩm.
“Tôi đã bảo rồi mà, thần của ông chẳng bằng một quả rắm của tôi!”, Hoàng Đại Sơn bước về phía Bayar: “Giờ thì hối hận rồi chứ? Nếu giờ đầu hàng thì không thể tính là thua một nửa được”.
Mí mắt của Bayar như muốn rách ra, ông ta hét to: “Rốt cuộc ông là ai?”
“Tôi đã nói rồi mà, tôi là thần”, Hoàng Đại Sơn phẩy cây phất trần một cái, ra vẻ tiên phong đạo cốt.
Lúc này, sư phụ Vinh đứng sau lưng hô to: “Lão Hoàng, mau tới đây xem thử xem bọn họ sao rồi?”
Hoàng Đại Sơn xoay người lại, phát hiện ra mấy chục đệ tử Vinh môn nằm dưới đất.
Sư phụ Vinh đang đỡ một người trong số họ dậy, trông người này có vẻ bị thương rất nặng, hai mắt nhắm nghiền, miệng còn sùi bọt mép.
Hoàng Đại Sơn đi lại đó, cúi người xem thử rồi gãi đầu: “Ôi chao, ngại quá, vừa rồi tôi không khống chế tốt lượng rắm nên làm bọn họ hít phải mất rồi, xin lỗi, xin lỗi!”
Nói xong, ông ta cười hề hề, vẩy cây phất trần một cái, một cơn gió nhẹ thổi lướt qua, đám đệ tử Vinh môn nằm dưới đất đều mơ màng tỉnh lại.
Sư phụ Vinh sực hiểu ra, giơ tay áo lên ngửi thử, mắng: “Đù, mùi này chắc cả tuần cũng không bay hết được!”
Ông ta ngẩng đầu lên trông thấy Hoàng Đại Sơn đứng cười gian xảo mới hiểu ra: “Hừ, con chồn vàng lòng dạ hẹp hòi nhà ông, ông cố ý trả thù tôi!”
Hoàng Đại Sơn lắc đầu: “Rõ ràng là tôi cứu ông đấy chứ, ông không cảm ơn thì thôi, lại còn đổ oan cho tôi trả thù ông, đầu bếp Vinh, ông mới là người lòng dạ hẹp hòi!”
Sư phụ Vinh ngẫm nghĩ, không ngờ lại không thể cãi lại được. Thế nhưng mùi rắm khắp người này…
Đúng lúc này, một đệ tử Vinh môn bỗng nhiên chỉ tay về phía tế đàn kêu lên: “Mau nhìn kìa!”
Sư phụ Vinh và Hoàng Đại Sơn đồng thời quay đầu lại nhìn.
Bayar quỳ gối chính giữa tế đàn, hai tay giơ lên trời, trên người bốc lên ngọn lửa hừng hực, miệng lẩm bẩm chú ngữ gì đó mà họ không nghe rõ được.
Tấm bài vị tổ sư sau lưng ông ta sáng lên.
“Ôi trời, sơ suất quá!”
Hoàng Đại Sơn kêu lên một tiếng, phẩy cây phất trần trong tay, hóa thành một chiếc đuôi màu vàng khổng lồ, đập về phía tế đàn.
Mà lúc này, toàn bộ tế đàn đều đã bốc cháy.
Chiếc đuôi vàng quét tới, những sợi lông nở to ra phủ kín tế đàn, không còn chừa lại một kẽ hở nào.
Nhưng ngay cả như vậy, ngọn lửa vẫn không bị dập tắt.
Hoàng Đại Sơn đành nhấc đuôi lên, một cơn gió mạnh thổi tới, ngọn lửa bốc lên ngút trời.
Bayar bị cuốn ra khỏi tế đàn bốc cháy, thả xuống bãi đất giữa sân.
Chiếc đuôi to đập lên người ông ta mấy lần, lửa mới bị dập tắt.
Hoàng Đại Sơn thu đuôi về, phát hiện ra lông đuôi bị cháy xém mất một nhúm, xót ruột kêu lên: “Ôi chao, hết rồi, hết rồi, chuyến này thì hết thật rồi, xấu mất rồi, không còn được các cô gái thích nữa rồi!”
Chương 925: Quà mừng thọ
Ông ta giận đùng đùng chạy tới, chỉ vào Bayar bị cháy xém nhưng vẫn chưa chết, mắng: “Ông điên rồi! Nghịch gì chẳng được, sao lại nghịch lửa tự thiêu! Mẹ ông đẻ ông trên xe buýt phải không, lúc đẻ ông ra, hông mẹ ông bị cửa xe buýt kẹp cho nên đầu óc của ông mới bị bẹp dí…”
Hoàng Đại Sơn mắng như súng bắn liên thanh, không hề bị trùng lặp.
Sư phụ Vinh không khỏi thương hại Bayar, trong lòng thầm quyết định sau này không thể so tài với con chồn thối này được.
Nó vểnh mông lên là đánh rắm, mở miệng ra là mắng chửi, mẹ kiếp, ai mà chịu cho nổi?
Hoàng Đại Sơn mắng một thôi một hồi, cuối cùng đúc kết lại một câu đậm chất dân phố cổ của thủ đô: “Mẹ nhà nó!”
Sau đó ông ta xoay người, hếch mông về phía Bayar.
“Chờ một chút!”
Bayar sống dở chết dở hoảng sợ nhìn Hoàng Đại Sơn như nhìn thấy ác ma.
“Tôi… Tôi… Đầu hàng, tôi thua một nửa được chưa?”
Tần gia rất tức giận.
Vốn dĩ ông ta sắp xếp cho xe của nhà họ Lý ở bãi đậu xe P3 là muốn làm khó dễ Lý Dục Thần, dập tắt uy phong của anh.
Thật không ngờ đám nhà giàu, quyền quý của thủ đô lại đều đi theo sau mông Lý Dục Thần tới đây.
Đúng là ăn trộm gà không thành còn để mất nắm gạo, chẳng những ông ta không làm khó dễ được anh mà còn cổ vũ khí thế cho nhà họ Lý.
Đáng giận nhất là tứ đại gia tộc của thủ đô.
Gần đây đúng là Lý Dục Thần đang phất lên nhưng vẫn còn chưa tới mức có thể khiến đám quyền quý, nhà giàu khắp thủ đô đều đi theo anh.
Không phải những người đó đi theo nhà họ Lý mà là đi theo tứ đại gia tộc của thủ đô.
Nhà họ Vương, nhà họ Sở, nhà họ Na, ngoại trừ Vương Tứ gia chẳng có địa vị gì ra thì tất cả đều chỉ cử bọn vãn bối tới dự.
Còn mượn cớ là bị dương tính lần hai, làm gì có chuyện trùng hợp, tất cả đều bị dương tính lại lần hai như vậy chứ?
Đừng nói là Tần Thụ Nghĩa không tin, ngay cả con chó trông cửa sau của trang viên cũng còn không tin nữa là!
Rõ ràng là mấy lão già đó không muốn tham gia vào chuyện tranh chấp này, có ý tọa sơn quan hổ đấu.
Còn nhà họ Tiêu thì thậm chí không buồn tới.
Hôm nay là ngày đại thọ sáu sáu, ông ta đã chuẩn bị từ trước đó khá lâu, tiệc mừng thọ, đại hội giám định và triển lãm châu báu, hội đấu giá từ thiện,… Hàng loạt các khâu đều đã chuẩn bị xong, bọn họ không đến, Tần Thụ Nghĩa sao có thể không tức giận cho được?
Nhưng tức thì tức, ở tình huống thế này, ông ta không thể nổi giận được.
Đành phải tươi cười nhận lời chúc phúc của mọi người.
Danh mục quà tặng kéo dài hết món này tới món khác, quà tặng chất cao như núi, không ít món quà là vật báu hiếm có khiến tâm trạng Tần Thụ Nghĩa hơi khá lên một chút.
Có đệ tử của Tần môn chịu trách nhiệm ghi chép lại danh mục quà tặng, sau đó phân loại và cất giữ cẩn thận, vận chuyển về gian phòng dành riêng để cất quà tặng.
Cuối cùng chỉ còn lại Lý Dục Thần là chưa thấy tặng quà.
Tất cả mọi người đều nhìn anh, ai ai cũng muốn biết cậu Lý mà gần đây đang rất phất lên, phô trương tuyên bố nhà họ Lý trở về sẽ tặng quà gì?
Món quà gì mới xứng với thân phận gia đình số một thủ đô?
Ngay cả Tần Thụ Nghĩa cũng rất hiếu kì.
Nếu như món quà này của Lý Dục Thần quá sơ sài thì sẽ bị người cả thủ đô cười chê.
Nếu như món quà này quá lớn thì lại bị nói là nịnh bợ Tần gia, nếu vậy thì cũng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Chính vì vậy, Hầu Thất Quý hơi do dự.
Lúc chọn quà, Hầu Thất Quý đã cân nhắc rất nhiều, sơ sài không được, quý giá quá cũng không được, cho nên mới chọn chiếc vòng ngọc nạm vàng kia và một bức tranh chữ của Văn Chinh Minh.
Nhưng bây giờ xem ra vẫn không đủ hoàn hảo.
Hai thứ này không sơ sài cũng không quá quý giá, không thể chê vào đâu được. Thế nhưng chính vì vậy nên lại cũng biến thành vấn đề.
Chỉ cần người ta muốn bới móc thì sơ sài hay quá quý giá cũng đều có thể chê được.
Nhất là tình hình hôm nay, Lý Dục Thần dẫn theo các gia đình giàu có của thủ đô đi bộ tới đây, trở thành tiêu điểm chú ý của đám đông.
Lúc này, bất kể anh tặng gì cũng sẽ đều bị bới móc.
Hầu Thất Quý sợ chảy mồ hôi lạnh đầm đìa toàn thân, thấp thỏm vì mình suy tính không chu toàn.
Với tư cách là quản gia của nhà họ Lý, đây là thiếu sót của ông ta.
Nhưng nước đã tới chân, ông ta không thể không tặng, mọi người thích nói thế nào thì tùy mọi người vậy.
Hầu Thất Quý đành phải nhắm mắt tặng quà, nói: “Mừng đại thọ Tần gia sáu sáu, nhà họ Lý tặng một chiếc vòng ngọc nạm vàng, một bức tranh chữ Hành thư của Văn Chinh Minh. Chúc Tần gia thọ tỉ Nam Sơn, trẻ mãi không già!”
Đồ được lấy ra.
Quả nhiên, trong đám đông có người xì xào bàn tán.
“Haha, chỉ vậy thôi ư, gia đình số một thủ đô đây ư? Còn thua cả chúng ta nữa!”
“Gia đình số một thủ đô cái gì chứ, đấy chỉ là chuyện hai mươi năm trước thôi, hiện tại, nhà họ Lý đừng nói là số một, thậm chí còn chưa lọt vào nổi top 100 ấy chứ”.
“Quà này cũng đâu có ít, tranh chữ của Văn Chinh Minh giá một triệu. Chiếc vòng tay kia trông còn đẹp hơn cả chiếc ở bảo tàng Tây Kinh, nếu là đồ thật thì không rẻ đâu!”
“Hừ, nếu là người bình thường thì thế cũng được rồi, nhưng ai bảo cậu ta họ Lý chứ? Ai bảo cậu ta khoe là nhà họ Lý đã trở về rồi?”
“Thôi, nếu là cậu ta tặng một cây cải thảo thì tôi còn phục cậu ta dám đấu với Tần gia. Giờ cậu ta tặng mấy thứ này thì rõ ràng là đã cúi đầu rồi!”
“Không cúi đầu thì làm được gì? Danh tiếng Tông Sư Sách Môn đâu phải là chuyện đùa? Cậu ta mới tới thủ đô được mấy ngày? Tần gia đã cắm rễ ở đất này bao nhiêu năm?”
“Còn tường là anh hùng xuất thiếu niên, hóa ra vẫn còn non lắm, không làm nên trò trống gì!”
...
Tần gia trông thấy hai món đồ này, nét mặt lộ vẻ coi thường.
“Cậu Lý tới thì tới, còn tặng quà làm gì!”
Lời xã giao này quá qua quýt, ai cũng hiểu được ý miệt thị của Tần gia.
Lý Dục Thần cười, nói: “Nay là đại thọ của Tần gia, sao tôi có thể đi tay không tới đây được. Món quà này đúng là hơi sơ sài một chút, không xứng với địa vị của Tần gia. Để bày tỏ tấm lòng của nhà họ Lý, tôi đã chuẩn bị riêng cho Tần gia một món quà lớn nhưng vẫn còn đang trên đường tới đây, xin được tặng sau”.
“Ồ, vậy tôi sẽ chờ thêm một lát, hahaha…”, Tần Thụ Nghĩa cười to đáp.
Trong đám đông cũng vang lên không ít tiếng huýt sáo và tiếng cười coi thường.
“Thôi đi, lần đầu tiên thấy có người tặng quà còn đòi tặng bù”.
“Thấy mất mặt nên nói vậy thôi!”
“Để xem liệu cậu ta có thể tặng bù được thứ gì, theo tôi thì càng bù lại càng mất mặt!”
...
Bình luận facebook