-
Chương 951-955
Chương 951: Ngây thơ như thỏ, cứng đầu như bò
Thấy Đoàn Phù Dung kích động như vậy, Lý Dục Thần hết sức đồng cảm với sự cực khổ, tình yêu và thù hận của bà ta.
“Thưa bà, có nói thêm nữa cũng chẳng được gì, để tôi chữa căn bệnh trầm kha cho bà trước, giúp bà lấy lại thị lực đã rồi tôi sẽ đi điều tra chân tướng, để bà được tận mắt chứng kiến, trả lại sự trong sạch cho nhà họ Lý, đồng thời cũng là lẽ công bằng cho nhà họ Đoàn”.
Ân Oanh nghe vậy mừng rỡ: “Cậu Lý có thể chữa khỏi bệnh mắt cho sư phụ tôi à?”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Có thể thử xem sao”.
Đoàn Phù Dung thở dài: “Chàng trai trẻ, cậu không cần phải mất công làm gì. Mắt của tôi bị Nguyệt Tiên Lăng làm mù, bà ta dùng ngân châm đâm thủng mắt của tôi rồi đổ thuốc độc vào đó, sau đó nhét vôi vào hốc mắt. Chẳng những toàn bộ mắt của tôi đã bị hỏng mà ngay cả dây thần kinh thị giác ở bên trong cũng đã chết rồi. Sư phụ tôi đã mời nhiều thầy thuốc nổi tiếng khắp thiên hạ nhưng không ai có thể chữa khỏi được cho tôi. Giờ đây, hai mươi năm đã trôi qua, nó lại càng không thể sáng lại được nữa”.
Ân Oanh nói: “Sư phụ, cậu Lý mới tới thủ đô nổi tiếng nhờ tay nghề chữa bệnh, đã thắng cả bác sĩ Bạch của Bách Thảo Đường. Cậu Lý là thần y, chưa biết chừng lại chữa khỏi được đấy ạ!”
Đoàn Phù Dung lắc đầu: “Ta cũng đã nghe nói chuyện đó rồi, bệnh nhân người Tây Tạng đó cũng bị mù, mặc dù cậu Lý đã chữa khỏi được bệnh cho cậu ta nhưng không chữa được mắt cho cậu ta, đúng không?”
Lý Dục Thần nói: “Tình huống của Tang Cát rất đặc biệt, không phải không thể chữa khỏi mắt cho cậu ấy mà là không cần thiết phải chữa”.
“Sư phụ cứ để cậu Lý thử một chút xem sao”, Ân Oanh khẩn cầu.
Đoàn Phù Dung im lặng một lát, dường như trong lòng cũng dấy lên một chút hy vọng: “Được, có thể thử một chút xem sao nhưng nếu như cậu định mượn cớ này để làm nhục tôi thì tôi thà chết còn hơn!”
Lý Dục Thần không nói thêm gì nữa. Anh bước tới trước mặt Đoàn Phù Dung, cẩn thận quan sát tổn thương ở mắt và mặt.
Những vết sẹo ngoằn ngoèo như rết bò trên mặt đó dường như đang lặng lẽ nói lên những đau khổ mà bà ta đã trải qua suốt mấy chục năm nay.
“Bà Đoàn, mời bà ngồi xuống, hội tụ khí trong cơ thể vào thần mạch”.
Đoàn Phù Dung làm theo lời anh bảo, ngồi xuống đất, vận dụng tâm pháp để dẫn khí tới thần mạch.
Lý Dục Thần lấy ra mấy viên thuốc màu đen, nghiền nát chúng bằng ngón tay rồi thoa đều lên mắt và mặt của Đoàn Phù Dung.
Đoàn Phù Dung cảm nhận được có thứ gì đó ấm áp bọc lấy toàn bộ khuôn mặt của mình. Theo dòng chảy của khí trong cơ thể, dược lực đi theo kinh mạch tới khắp toàn thân rồi đổ về thần mạch.
Bà ta chợt thấy toàn thân dễ chịu, tinh thần sảng khoái như thể ở trên chín tầng trời mát mẻ. Tác dụng của thuốc rất mạnh, từng tế bào trên người đều bừng lên sức sống mới, cả người như được sống lại một cuộc đời mới.
Lý Dục Thần tiện tay tách một tấm thép trên chiếc xe cũ, kéo nó thành sợi tơ, ngón tay vuốt nhẹ một cái, sợi tơ lập tức biến thành những cây châm nhỏ dài ngắn không đều nhau.
Tổng cộng có hai mươi tám cây kim châm đâm vào hai mươi tám huyệt vị trên người Đoàn Phù Dung.
Châm kim xong, anh nói: “Bà Đoàn, giờ tôi sẽ dạy cho bà cách vận khí, bà làm theo cách tôi dạy, vận khí bảy vòng lớn, sau đó tôi lại châm cứu tiếp cho bà”.
Anh dùng thần niệm truyền cách vận khí cho bà ta.
Đoàn Phù Dung vận khí theo cách này.
Bất tri bất giác đã vào đêm.
Bóng đêm nặng nề, rải rác những đốm sao, một vầng trăng mờ treo trên trời, ánh trăng chiếu xuống, phủ lên đống phế tích dưới đất một lớp vải sa.
Lý Dục Thần ngẩng đầu ngắm trăng, thất thần nhớ lại những gì Đoàn Phù Dung nói hôm nay.
“Cậu Lý”, Ân Oanh đợi một lúc lâu mới dám gọi anh: “Mắt của sư phụ tôi có thể chữa khỏi thật sao?”
Lý Dục Thần xoay người lại, trông thấy vẻ mặt mong chờ của Ân Oanh, anh cười đáp: “Yên tâm, có thể chữa khỏi”.
Ánh mắt của Ân Oanh lộ vẻ cảm kích, cô ta nhìn sư phụ đang ngồi gần đó, tập trung tĩnh tọa, trên đầu cắm đầy kim châm.
“Cậu Lý, tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Cậu… Tại sao cậu lại cứu sư phụ tôi? Bà ấy hận cậu như vậy, chỉ mong cậu chết đi, còn dùng kiếm Ngư Tràng đâm cậu nữa”.
Lý Dục Thần cười, nói: “Bà ấy hận tôi là vì bố tôi, bố tôi phụ lòng bà ấy nên tôi đành phải chấp nhận sự hận thù này”.
“Nhưng khi đó cậu còn chưa sinh ra, ân oán của thế hệ trước lại bắt cậu phải chịu, cậu không thấy ấm ức hay sao?”
“Không có gì đáng phải ấm ức cả, mọi cuộc gặp gỡ đều là duyên số, tôi tới trần thế chính là để cắt đứt những duyên trần này. Hơn nữa, dẫu có ấm ấm ức thì nỗi ấm ức của tôi có là gì nếu so với nỗi ấm ức mà sư phụ cô phải chịu chứ!”
“Cậu quả là một người tốt!”, Ân Oanh nói.
“Người tốt?”, Lý Dục Thần sửng sốt rồi cười buồn, lắc đầu: “Tôi không phải là người tốt, tôi cũng không muốn làm người tốt gì hết, tôi chỉ muốn những người bên cạnh mình được bình an, vui vẻ mà thôi”.
Ân Oanh cười nói: “Cậu lợi hại như vậy, tôi dùng nỏ Huyền Cơ còn không thể làm cậu bị thương, sư phụ dùng kiếm Ngư Tràng đâm vào tim cậu, cậu cũng không chết, đã vậy cậu còn biết y thuật, là một thần y, chẳng lẽ những người ở bên cạnh cậu còn không thể bình an, vui vẻ hay sao?”
Lý Dục Thần cười to, đáp: “Tôi còn tưởng sát thủ thì đều là người kín đáo, lòng dạ sâu xa. Tâm tư của cô đơn thuần như vậy, sao có thể làm sát thủ được? Cô thật giống cậu bảo vệ nhà tôi”.
“Ý cậu là Lý A Tứ à?”
“Ồ, cô biết A Tứ à?”
“Đương nhiên!”, Ân Oanh đắc ý nói: “Là một sát thủ đạt tiêu chuẩn, trước khi giết người, bắt buộc phải điều tra rõ ràng tình trạng của mục tiêu. Tôi đã điều tra nhà cậu rồi, đương nhiên là biết Lý A Tứ”.
“Ồ?”, Lý Dục Thần tò mò: “Vậy cô nói thử xem Lý A Tứ là người thế nào?”
“Người này à...”, Ân Oanh ngẩng mặt lên ra chiều suy tư: “Ngây thơ như chú thỏ trắng, cứng đầu như một con bò, cậu để anh ta làm bảo vệ, tôi nghĩ trong vòng một năm tới, kiểu gì nhà cậu cũng bị mất một vài thứ”.
“Vì sao?”
“Vì anh ta quá đần!”
...
“Hắt xì!”
Lý A Tứ hắt hơi một cái thật mạnh.
“Sao vậy A Tứ? Cậu bị cảm à?”, Ngũ Ngọc Xuân đang ngồi dựa vào người Lý A Tứ, cùng ngắm trăng với anh ta, lo lắng hỏi thăm.
“Không có gì, chẳng qua dái tai nóng bừng, chắc là có người đang nói gì đó sau lưng tôi”, Lý A Tứ nói.
Chương 952: Sắp mưa
Ngũ Ngọc Xuân cười khúc khích: “Ai nói gì sau lưng cậu vậy? Không phải là cô bé nhà ai nhớ cậu đấy chứ?”
Lý A Tứ thật thà đáp: “Tôi chỉ quen một cô gái duy nhất là cậu thôi”.
“Ai mà biết được!”, Ngũ Ngọc Xuân cố ý quay mặt qua chỗ khác.
Lý A Tứ giơ tay lên: “Tôi xin thề với mặt trăng, tôi thật sự không quen cô gái nào khác, trong lòng tôi chỉ có một mình Ngọc Xuân!”
“Dẻo miệng!”, Ngũ Ngọc Xuân nói một câu hờn dỗi rồi nghiêng đầu, tựa vào vai Lý A Tứ: “A Tứ, ở đây gió to quá, chúng ta đi vào nhà đi”.
“Ồ, cậu đi vào trước đi”, Lý A Tứ nói
“Tôi muốn vào phòng cậu ngồi một lát”, Ngũ Ngọc Xuân dịu dàng nói, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Lý A Tứ nói: “Phòng tôi vừa chật hẹp vừa bừa bộn, không có gì hay để ngồi cả. Hơn nữa, cậu chủ vẫn chưa về, tôi không thể đóng cửa được, tôi cần phải đứng gác”.
Ngũ Ngọc Xuân tức giận dí ngón tay vào đầu anh ta: “Đồ ngốc nhà cậu!”
Lý A Tứ gãi đầu một cái: “Sao cậu lại nói vậy?”
Ngũ Ngọc Xuân thở phì phò đứng lên: “Sư phụ Vinh nấu bữa khuya, tôi đi bưng cho mợ chủ đây”.
Lý A Tứ “ồ” một tiếng, bỗng nhiên hiểu ra, tự lẩm bẩm một mình: “Có phải mình đã bỏ lỡ chuyện gì không?”
Ngũ Ngọc Xuân bỗng nhiên quay đầu nói: “Sư phụ Vinh cũng nấu cả phần cho cậu đấy, lát nữa tôi bưng chúng qua phòng cậu”.
Nói xong, cô ta nở nụ cười xinh đẹp, xoay người đi nhanh thoăn thoắt.
Lý A Tứ nhìn theo bóng dáng yểu điệu dưới trắng của cô ta, người hơi ngây ra.
“A Tứ, ngẩn người nhìn gì thế?”, Hầu Thất Quý đi tới.
“À, quản gia Hầu, tôi… Tôi ngắm trăng”, Lý A Tứ nói.
“Ngắm trăng?”, Hầu Thất Quý cười: “Nếu cậu mà biết ngắm trăng thì Phan Gia Viên không còn bán hàng giả”.
Lý A Tứ không hiểu giữa ngắm trăng và Phan Gia Viên có bán hàng giả nữa hay không thì có quan hệ gì.
Hầu Thất Quý biết anh ta không hiểu, lắc đầu nói: “Được rồi, tôi đã gọi điện cho cậu Lý rồi, đêm nay cậu ấy bận công chuyện, phải sáng mai mới về, cậu đóng cổng đi nghỉ đi”.
Lý A Tứ đi đóng cổng, trở về phòng mình.
Anh ta nằm trên giường, lật qua lật lại không ngủ được, trong lòng hơi ngứa ngáy như thể đang chờ đợi điều gì đó nhưng lại không biết rốt cuộc mình đang chờ gì.
Không biết bao lâu sau, chợt có tiếng gõ cửa.
Lý A Tứ đi mở cửa, trông thấy Ngũ Ngọc Xuân xách theo một chiếc hộp đựng thức ăn, mỉm cười dịu dàng đứng ở cửa ra vào.
Khuôn mặt cô ta ửng hồng như thể đánh phấn, ánh lên loang loáng dưới ánh trăng khiến trái tim Lý A Tứ rạo rực.
“Không cho tôi vào à?”
“Ồ ồ!”
Lý A Tứ ngờ nghệch mời Ngũ Ngọc Xuân vào phòng, luống cuống vứt quần áo vắt trên ghế đi chỗ khác, mời Ngũ Ngọc Xuân ngồi.
Ngũ Ngọc Xuân ngồi xuống giường.
Cô ta mở hộp cơm ra, trong hộp là bữa khuya đẹp mắt và một ít rượu.
“Đồ ăn hôm nay cũng có chút công sức của tôi đó!”, Ngũ Ngọc Xuân nói: “Nào, A Tứ, cậu nếm thử xem có ngon không?”
Lý A Tứ ngẩn người há miệng ra ăn đũa thức ăn Ngũ Ngọc Xuân gắp.
Lúc này, vị giác như căn hầm phủ bụi của anh ta đột nhiên mở toang cánh cửa. Vị ngọt chảy vào miệng anh ta như một cơn lũ, cuốn qua thực quản, ngập trong dạ dày, sau đó nhanh chóng tràn ra khắp lục phủ ngũ tạng, theo mạch máu đi khắp toàn thân, khiến toàn bộ thần kinh đều đắm chìm trong vị ngọt như mật.
Anh ta chưa từng ăn thứ gì ngon đến vậy. Thế nhưng anh ta thậm chí không biết mình đã ăn gì. Điều duy nhất anh ta nhớ rõ chính là khuôn mặt đỏ hồng của Ngũ Ngọc Xuân.
Không biết anh ta lấy đâu ra dũng khí mà lại dám ôm Ngũ Ngọc Xuân, hộp cơm đặt giữa hai người rơi xuống đất.
Quần áo bay múa trong gió như cánh bướm rồi rơi xuống đất như lá mùa thu. Hai người đan vào nhau, hòa thành một. Khoảnh khắc ấy, Lý A Tứ cảm thấy có thứ gì đó gõ mạnh một cái trong đầu mình, cả người như bơi giữa biển mật.
Ánh trăng chiếu vào phòng qua khe rèm cửa, mờ ảo, trắng trẻo, mềm mại... Hết thảy đều thấm vào trong bóng đêm đẹp đẽ.
Tốc độ vận khí quanh cơ thể của Đoàn Phù Dung rất chậm. Khoảng một tiếng mới đi được hết một vòng. Tổng cộng phải vận khí bảy lần, bắt đầu từ hoàng hôn, muốn xong cũng phải đợi tới sáng hôm sau.
Lý Dục Thần bèn ngồi xuống đất luyện công. Tuy nhát kiếm vừa rồi không gây ra tổn thương thực sự cho anh nhưng dù sao Ngư Tràng cũng là một thanh kiếm nổi tiếng từ thời xa xưa, bị nó đâm vào tim không thể nào lại không hề hấn gì. Huống khi cưỡng ép ngưng tụ ma khí, lấy độc trị độc cũng hao tổn của anh không ít tinh thần và pháp lực.
Trong lúc tĩnh tỏa, anh mở rộng thần thức, phạm vi cảm ứng của thần thức lại rộng thêm một chút, kĩ càng hơn một chút.
Đêm khuya, ánh sao chiếu rọi như thể có một sức mạnh thần bí có cảm ứng lạ lùng với thân thể của anh. Đây là cảm giác mà trước đây anh chưa từng gặp, cho dù là lúc ở Côn Luân, trên đỉnh Thiên Đô, ở nơi gần bầu trời nhất, anh cũng chưa từng có cảm ứng với trời.
Sư phụ nói, không phải ai cũng có cảm ứng với trời. Có một số người dù đã vượt qua năm, sáu tầng thiên kiếp cũng chưa chắc đã thực sự cảm ứng được thiên đạo.
Lý Dục Thần không biết hiện tại có phải mình đang có cảm ứng với trời hay không, anh chỉ biết giữa mình và những vì sao có một từ trường lớn mạnh, ánh sao như thể chiếu vào trong người anh, tạo nên những gợn sóng trong vắt bên trong tâm thần của anh.
Bỗng nhiên,trên bầu trời tối om chợt lóe lên một vệt sáng, tiếng sấm nổ vang rền.
Ân Oanh đứng bên cạnh lộ vẻ mừng rỡ: “Ồ, sắp mưa rồi sao? Lâu lắm rồi thủ đô không hề có giọt mưa nào!”
Chương 953: Mắt sáng lại
Lý Dục Thần vội vàng thu công. Anh biết đây không phải là dông tố bình thường mà là điềm báo kiếp tới do anh luyện công gây ra.
Đã rất nhiều lần anh có cảm giác này. Lôi kiếp lần hai sắp tới rồi nhưng cụ thể là khi nào tới thì anh không biết.
Có thể có cảm giác về kiếp số nhưng không thể dự đoán chính xác.
Điều này cũng giống như vận mệnh của con người trên thế gian vậy.
Trời đổ mưa, mưa rất nhỏ nhưng tiếng những giọt mưa đập vào thân xe kêu rất to, toàn bộ bãi đậu xe ngập tràn trong tiếng mưa lộp bộp.
“Ồ, có cần đổi chỗ khác cho sư phụ tránh mưa không?”, Ân Oanh lo âu hỏi.
Lý Dục Thần nói: “Tốt nhất là đừng quấy rầy bà ấy, nếu quá trình vận khí bị xen ngang giữa chừng thì phải làm lại từ đầu”.
Ân Oanh “ừm” một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, mặc cho nước mưa rơi vào mặt, lọt vào trong cổ áo.
Lý Dục Thần nói: “Tôi dạy cho cô một bộ tâm pháp Mặc gia nhé”.
Ân Oanh giật mình hỏi: “Tâm pháp Mặc gia ư? Lẽ nào cậu cũng là đệ tử của Mặc gia?”
“Tôi không phải”, Lý Dục Thần cười lắc đầu: “Nhưng tôi có duyên với Mặc gia nên từng đọc “Mặc Tử Chẩm Trung Ngũ Hành Ký”, nếu không vì duyên phận này thì tôi đã giết cô ngay từ lần đầu tiên cô ám sát tôi rồi”.
Ân Oanh lè lưỡi rồi mới sực nghĩ tới, hỏi: “Mặc Tử Chẩm Trung Ngũ Hành Ký là gì?”
Lý Dục Thần nói: “Mặc gia có ba thứ truyền lại cho đời sau là văn, võ và đạo. Văn là học thuyết nổi tiếng, các thuyết Kiêm ái, Phi công, Thiên chí, Minh quỷ đều là tư tưởng của Mặc gia để lại cho người đời. Võ là võ đạo và binh đạo, bao gồm ám sát, thuật cơ quan, v.v… Chắc là chi này của các cô được kế thừa thứ này. Đạo thì ẩn truyền, được ghi chép trong “Mặc Tử Chẩm Trung Ngũ Hành Ký”, tổng hợp các ghi chép về tu hành của cá nhân Mặc tử, bao gồm hô hấp thổ nạp, biến hóa ngũ hành, nếu học hết được chúng thì có thể hiểu thấu âm dương, biết quy luật của đất trời”.
“Lợi hại như vậy à?”, Ân Oanh nghe vậy không khỏi thích thú: “Ngay cả tôi cũng chưa từng nghe nói bao giờ, cậu thật là lợi hại!”
Lý Dục Thần cười nói: “Bản tôi đọc là bản không đầy đủ, sau này nếu có thể thì tôi sẽ giao hết những gì mình nhớ lại được cho cô. Có điều học Mặc pháp rất khổ, Mặc giả không phải chỉ đơn giản là thay đổi những thứ thuộc về bề ngoài như đi giày cỏ, mặc áo vải đay mà còn phải tu hành cả bên trong”.
“Tôi có thể chịu được cực khổ!”
“Tốt, vậy trước hết tôi sẽ dạy cô kiến thức cơ bản nhất là thổ nạp và phương pháp Nội Chuyển Âm Dương, sau khi học được nó rồi, khi sử dụng nỏ Huyền Cơ, cô không cần phải bắn mục tiêu ở cự ly gần như vậy nữa”.
Lý Dục Thần bắt đầu dạy tâm pháp cho Ân Oanh. Ân Oanh thông minh hơn người, thiên phú rất cao, nói một lần là hiểu. Lý Dục Thần chỉ giảng hai lượt, cô ta đã đi qua một góc tự luyện tập, Lý Dục Thần thấy vậy không khỏi hâm mộ.
Ôi, quả nhiên một người thầy tốt là hết sức quan trọng!
Nhớ ngày đó ở Thiên Đô, xưa nay sư phụ truyền dạy gì cũng không giảng lại lần thứ hai.
Đới Đình ngồi một mình một góc ngắm sao, không biết suy nghĩ những gì. Lý Dục Thần thực sự hết cách với Đới Đình, ngoại trừ đợi trời sáng, đưa cô ấy về giao cho Sở Dao hoặc là sắp xếp cho ở tại nhà họ Lý ra, anh không giúp được gì hết.
Trời mưa không bao lâu sau thì tạnh, sét cũng ngừng đánh.
Những chiếc ô tô bị vứt bỏ nằm chất đống khắp nơi tựa như một người khổng lồ đang trườn bò giữa đêm tối, dường như có thể sẽ đứng lên nuốt chửng những con người xâm nhập vào thế giới sắt thép này bất cứ lúc nào.
Mặt trời mọc lên ở đằng đông, phía đông của những “người khổng lồ” này được rọi sáng, trong khi phía tây vẫn tối tăm như cũ, tạo nên một chiếc bóng đổ thật dài trên nền đất, tựa như linh hồn đang rời khỏi thể xác.
Đoàn Phù Dung thở hắt ra một hơi khí vẩn đục. Phải vận khí bảy vòng quanh cơ thể, dù cho công lực của bà ta sâu dày thì cũng vẫn thấy khá mệt mỏi.
“Sư phụ, người tỉnh rồi!”
Ân Oanh và Đới Đình đồng thời chạy tới.
Lý Dục Thần bước tới, rút những cây châm cắm trên đầu Đoàn Phù Dung ra, khẽ lướt tay qua mặt, bóc một lớp da mỏng trên mặt đi.
Ân Oanh và Đới Đình chợt ngẩn người, nét mặt lộ rõ sự kinh ngạc, miệng há to, không thốt nên lời.
Đoàn Phù Dung không nghe thấy tiếng, nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy? Có gì không ổn à?”
Lý Dục Thần nói: “Đừng nhúc nhích, vẫn còn một bước cuối cùng nữa, để tôi mở mắt ra cho bà”.
Anh đưa ngón tay vạch nhẹ mí mắt của Đoàn Phù Dung, thổi một hơi vào trong hốc mắt.
Đoàn Phù Dung lập tức mở ra, trong mắt như hồ băng, con ngươi sáng hơn cả viên ngọc trai đen.
Hệ thống thị giác đã ngủ say hay nói đúng hơn là đã chết hai mươi năm nay của bà ta bắt đầu thức tỉnh, ánh sáng chiếu vào mắt bà ta, những bóng sáng mờ ảo lay động trước mắt.
Ký ức xa xưa mà quen thuộc cũng thức tỉnh theo.
Tâm trạng bà ta kích động, thân thể cũng run rẩy theo.
Nhưng bà ta vẫn không dám tin, có lẽ đây chỉ là một giấc mơ.
Ánh sáng càng ngày càng sáng hơn, cảnh vật càng ngày càng rõ ràng. Hiện ra trước mắt bà ta là một khuôn mặt tuấn tú, điển trai.
Hai tay bà ta run rẩy vuốt ve khuôn mặt trước mắt, dịu dàng gọi: “Vân Hoa! Vân Hoa! Là anh đó ư, Vân Hoa!”
Lý Dục Thần bất động, để cho bà ta vừa sờ vừa gọi.
“Vân Hoa..., anh vẫn trẻ trung, đẹp trai hệt như ngày xưa…”
Đôi mắt của Đoàn Phù Dung long lanh, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Không!”
Bà ta bỗng quay mặt đi, ngã vào mui xe một chiếc xe cũ, òa khóc.
“Anh đi đi, em không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ của em bây giờ! Em quá xấu xí! Anh đi đi! Đừng bao giờ tới gặp em!”
Tiếng khóc của bà ta đầy bi thương, Ân Oanh và Đới Đình nghe thấy cũng buồn khổ lây.
“Sư phụ!”, Ân Oanh gọi một tiếng.
Chương 954: Lòng như tro tàn
Đoàn Phù Dung sửng sốt, tiếng khóc dần dừng lại, chỉ có cơ thể là vẫn còn giần giật, không chịu quay mặt lại.
“Sư phụ, người xem này! Người xem mặt mình đi!”
Ân Oanh bẻ gương chiếu hậu của một chiếc xe cũ, lau sạch rồi để trước mặt Đoàn Phù Dung.
Đoàn Phù Dung rụt rè nhìn thử.
Cái nhìn này như thể ngàn năm trôi qua.
Bà ta trông thấy một khuôn mặt xinh đẹp, đường nét xinh xắn, nước da như ngọc.
Gương mặt này rất quen thuộc, rất trẻ trung, giống hệt khuôn mặt của bà ta trước khi mù.
Tuổi trẻ như dừng lại trên khuôn mặt bà ta, không còn lại chút dấu vết năm tháng nào.
Bà ta ngẩn người.
Đây không phải là mơ?
Không biết là mừng quá hay là nhớ tới chuyện cũ mà buồn quá, hoặc là do vừa mới làm phẫu thuật xong, nước mắt của bà ta lại giàn giụa một lần nữa.
Ân Oanh và Đới Đình thấy vậy không hiểu sao cũng khóc theo.
“Sư phụ! Chúc mừng sư phụ lấy lại được ánh sáng và tuổi xuân!”
Đoàn Phù Dung chậm rãi quay người lại nhìn Lý Dục Thần.
“Vân Hoa...”
Bà ta nhìn Lý Dục Thần đầy bỏng cháy, sau đó lộ vẻ đau đớn, thở dài.
“Ôi, cậu không phải Vân Hoa. Đây chỉ là một giấc mơ thôi”.
“Sư phụ, đây không phải là mơ, cậu Lý đã chữa khỏi vết thương cho người, mắt người đã sáng lại, dung nhan của người cũng khôi phục rồi!”
“Không, các con không hiểu. Đây chính là một giấc mơ. Bốn mươi năm như một cái búng tay, yêu hận đủ loại đều hóa thành mây khói thoảng qua…”
Đới Đình hơi hiểu một chút.
Ân Oanh không hiểu, nhìn về phía Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần hiểu, anh chữa khỏi mắt cho Đoàn Phù Dung nhưng đồng thời, khi bà ta mở mắt ra, trái tim bà ta đã chết.
...
“Bà Đoàn, vết thương cũ của bà vừa mới khỏi, cần phải kiểm soát cảm xúc, không nên kích động”, Lý Dục Thần nói.
Đoàn Phù Dung lấy lại bình tĩnh, đứng dậy cúi đầu trước Lý Dục Thần.
“Cảm ơn cậu Lý!”
Hiện tại, bà ta đã khôi phục diện mạo tuổi hai mươi trẻ trung ngày xưa, chỉ có tóc là vẫn hơi bạc, kết hợp với dung nhan tuyệt đẹp của bà ta, mang tới cảm giác đẹp xuất trần.
Lý Dục Thần nhìn bà ta, không khỏi cảm khái, bà ta đẹp như vậy, chẳng trách năm xưa lại bị Nguyệt Tiên Lăng ghen ghét, làm hỏng mặt, quả là trời xanh ghét má hồng, thật đáng buồn.
Bà ta đã đẹp vậy rồi, không biết mẹ anh, Thánh nữ Ma giáo khiến Lý Vân Hoa sống mơ màng kia thì như thế nào?
“Bà Đoàn, bà không cần cảm ơn tôi, nhà họ Lý từng có lỗi với bà, giờ tôi là người duy nhất của nhà họ Lý còn sống sót, đương nhiên tôi sẽ là người trả nợ cho nhà họ Lý. Bà yên tâm, chuyện nhà họ Đoàn bị diệt môn nhất định sẽ được tôi điều tra rõ ràng, trả lẽ công bằng lại cho bà”.
Đoàn Phù Dung khẽ thở dài: “Ôi, có một số việc đáng lẽ ra tôi nên buông bỏ lâu rồi mới phải!”
“Tôi đã nhiều lần sai người đi giết cậu, dùng những lời lẽ độc ác để thóa mạ bố mẹ, người nhà của cậu, cậu lại không để bụng hiềm khích lúc trước, chữa bệnh cho tôi, cậu quang minh lỗi lạc như thế khiến tôi thấy xấu hổ. So với cậu, tôi chỉ là một kẻ tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi. Chẳng trách năm xưa bố cậu lại ghét tôi”.
“Tôi ôm hận trong lòng hơn hai mươi năm, hận Nguyệt Tiên Lăng, hận Lý Vân Hoa, hận Cung Lăng Yên, hận toàn bộ nhà họ Lý và nhà họ Cung, nỗi hận này kéo dài lâu như vậy, giờ mới hiểu hóa ra chỉ là tôi ngu dại mà thôi”.
“Cậu cứ việc đi điều tra nhưng không cần phải nói với tôi. Nhà họ Đoàn không còn nữa, nhà họ Lý ngày xưa giờ cũng không còn, không ai nợ ai. Cậu chỉ cần sống tốt phần của cậu là được! Tôi chỉ có một tâm nguyện xin cậu giúp cho”.
“Xin bà cứ nói”.
“Ân Oanh là đồ đệ của tôi, tôi coi con bé như con gái, nó là một đứa bé ngoan, nếu giữ nó ở bên tôi thì sẽ không tốt cho cuộc đời nó. Nó từng hứa nếu không giết được cậu thì sẽ làm người của cậu. Vậy cậu hãy đưa nó đi đi, hy vọng cậu hãy đối xử tốt với nó”.
Lý Dục Thần ngạc nhiên, sao lời này nghe kỳ lạ vậy chứ?
“Sư phụ! Con không xa sư phụ đâu, con muốn ở bên chăm sóc cho sư phụ cả đời!”, Ân Oanh nói.
“Con bé ngốc này, ta thì cần gì ai phải chăm sóc? Trước đây ta là bà già mù, giờ mắt ta đã sáng lại rồi, con ở lại bên cạnh ta cũng chẳng giúp được gì. Lời hứa của Mặc giả, con đã hứa thì phải thực hiện. May mà lần này gặp được cậu Lý, con bé ngốc này, sau này không được tùy tiện hứa hẹn nghe chưa! Đi đi, cậu Lý là người tốt, cậu ấy sẽ không ức hiếp hay bạc đãi con đâu”.
“Sư phụ, con đi rồi thì sư phụ làm thế nào?”
“Ta ư?”, Đoàn Phù Dung nhìn về phía núi rừng xa xăm, ánh mắt cô đơn khó tả, bà ta im lặng một lúc lâu chỉ nói ba chữ: “Ta mệt rồi!”
Ân Oanh biết sư phụ đã quyết tâm rồi, cô ta quỳ xuống dập đầu lạy Đoàn Phù Dung ba lạy, miệng gọi sư phụ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Lý Dục Thần cũng thở dài.
Mặc dù Đoàn Phù Dung không còn để tâm nữa nhưng anh lại không thể không để tâm. Chuyện của nhà họ Đoàn, chuyện của Nguyệt Tiên Lăng sự, anh đều sẽ điều tra rõ ràng. Chuyện này chắc chắn có liên quan tới chuyện của nhà họ Lý. Anh âm thầm hạ quyết tâm, vẫn phải trả lại công bằng cho Đoàn Phù Dung, coi như là thay bố anh trả lại công bằng cho bà ta.
Mặt trời lên, kim loại hấp thụ nhiệt lượng, nhiệt độ ở bãi đậu xe tăng lên.
Lý Dục Thần nói với Ân Oanh và Đới Đình: “Chúng ta đi thôi”.
Ân Oanh lưu luyến nhìn sư phụ, yên lặng bước tới bên cạnh Lý Dục Thần.
Đới Đình đứng bất động nhìn bọn họ: “Cậu Lý, hai người đi đi”.
Lý Dục Thần sững sờ: “Cô không đi à?”
Đới Đình lắc đầu, đôi mắt ánh lên vẻ cương quyết.
“Sở Dao bảo tôi đưa cô về”.
“Nhờ cậu thay tôi cảm ơn Sở Dao, nói với Sở Dao rằng Đới Đình ngày xưa đã chết rồi, chết trong thế giới bẩn thỉu đó”.
“Vậy cô… Đi đâu?”
Đới Đình bước tới bên cạnh Đoàn Phù Dung, quỳ xuống nói: “Sư phụ, đồ nhi lòng như tro tàn, không còn muốn nhập thế, xin người cho con ở lại bên cạnh người, bầu bạn với người sống nốt quãng đời còn lại trong núi rừng”.
Đoàn Phù Dung đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Đới Đình. Bà ta có thể cảm nhận được nỗi khổ mà Đới Đình chịu đựng và trái tim đã chết của cô ấy lúc này.
Chương 955: Lâm Mộng Đình bị trúng độc
Đứa bé này cũng giống bà ta năm đó, chìm trong tuyệt vọng, khao khát biết bao có người có thể giúp cô ấy một tay, kéo cô ấy lên.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Đoàn Phù Dung gật đầu, ôm đầu Đới Đình vào trong khuỷu tay.
Lý Dục Thần biết Đới Đình đã quyết tâm, không thể ép buộc được nên cũng không nói gì nữa, quay người rời đi.
Ân Oanh do dự một chút rồi vẫn đi theo anh.
...
Trở lại nhà họ Lý, cửa nhà đóng chặt.
Lý Dục Thần đứng ngoài cổng, có dự cảm chẳng lành.
Mặt trời đã lên cao nhưng cổng vẫn còn đóng, đây là chuyện chưa từng có ở nhà họ Lý kể từ khi lấy lại được nó tới nay.
Cho dù Lý A Tứ thất trách thì Hầu Thất Quý cũng sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Lý Dục Thần nhảy vào nhà, tới căn phòng đang đóng cửa của Lý A Tứ, đá văng cửa ra.
Lý A Tứ vẫn còn đang nằm ngáy khò khò trên giường.
Trong lúc ngủ mơ, anh ta trông thấy một thiên thần có cánh đứng đưa lưng về phía anh ta.
Tấm lưng mềm mại, mịn màng, vòng eo dịu dàng, dễ thương, bờ mông nở nang và chân…
Anh ta vươn tay ra, khẽ gọi: “Ngọc Xuân! Ngọc Xuân!”
Thiên thần quay mặt lại, nở nụ cười xán lạn.
Bỗng nhiên, ánh sáng biến mất, đêm tối bao trùm, trên người thiên thần bốc lên ngọn lửa đỏ rực, mặt thiên thần bị đốt cháy sém, biến thành ác ma đáng sợ.
Ác ma bóp cổ anh ta, lôi anh ta dậy, nói: “Lý A Tứ, cậu có tội, hãy cùng xuống địa ngục với tôi!”
Lý A Tứ giật mình la lên, mở choàng mắt ra, trông thấy khuôn mặt phẫn nộ của Lý Dục Thần.
“Cậu… Cậu Lý! Xảy ra chuyện gì vậy?”, Lý A Tứ phát hiện ra mình bị Lý Dục Thần bóp cổ xách lên không trung, gần như không nói nên lời.
“Xảy ra chuyện gì à? Cậu nhìn xem giờ là mấy giờ rồi?”
Lý Dục Thần vứt Lý A Tứ xuống đất, quay người đi ra ngoài.
Lý A Tứ vội vàng mặc áo vào, đuổi theo.
Anh ta trông thấy một người phụ nữ trẻ tuổi lạ mặt đi theo Lý Dục Thần, không biết là ai.
Ba người vội vàng chạy về phía nhà sau.
Trên đường đi hoàn toàn vắng tanh, không có một bóng người.
Phòng gia chủ, phòng làm việc và phòng nghỉ đều không có ai.
Lý A Tứ có dự cảm chẳng lành, trái tim đập thình thịch.
Mãi tới khi đi tới bếp, cuối cùng họ cũng nhìn thấy người.
Sư phụ Vinh và ông chủ Vương ngồi dưới đất, tư thế như đang ngồi nhưng mặt tái mét, mắt nhắm nghiền, trán đổ mồ hôi hột, trông vô cùng đau đớn.
Hai người hầu gái và ba người bảo vệ đều nằm dưới sàn nhà, miệng sùi bọt mép, bọn họ đã chết rồi.
Lý Dục Thần lạnh mặt, vỗ một chưởng sau lưng sư phụ Vinh và ông chủ Vương, sau đó nhét một viên thuốc vào miệng họ.
Sư phụ Vinh và ông chủ Vương cùng tỉnh lại một lúc, mở mắt ra.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Là sơ suất của tôi, bữa khuya tôi nấu bị hạ độc”, sư phụ Vinh áy náy nói: “Tôi và ông Vương có công lực sâu dày nên mới miễn cưỡng bảo vệ được tâm mạch, những người khác...”
Ông chủ Vương nói: “Không thể trách ông Vinh, hai chúng tôi đều là dân giang hồ lão luyện mà còn không phát hiện ra, thứ độc này rất kỳ lạ”.
“Mộng Đình đâu?”
Lý Dục Thần vội hỏi.
Sư phụ Vinh và ông chủ Vương liếc nhau rồi đều lắc đầu: “Không biết, bữa khuya của mợ chủ do Ngũ Ngọc Xuân đưa”.
Lúc này, Hầu Thất Quý lảo đảo chạy vào đây:
“Là... Là Ngũ Ngọc Xuân!... Mợ... Mợ chủ bị đưa đi rồi… Hoàng Đại Sơn đã đuổi theo, cậu chủ mau…”
Ông ta còn chưa nói xong đã “huỵch” một tiếng, ngã lăn ra đất.
Đầu ngón tay Lý Dục Thần búng một viên thuốc vào miệng Hầu Thất Quý, còn người thì đã xông ra ngoài.
Ân Oanh vội vàng đuổi theo nhưng chỉ thấy chân trời lóe lên một tia sáng, không còn thấy tăm hơi Lý Dục Thần đâu nữa.
Biết bay ư?
Ân Oanh giật mình, bấy giờ cô ta mới biết thực lực của Lý Dục Thần mạnh hơn cô ta tưởng rất nhiều, vậy mà cô ta lại dám ám sát anh, đúng là nực cười.
Nhưng cô ta vẫn không cam lòng, lập tức thi triển thuật truy vết tiềm hành của Mặc gia theo hướng mà Lý Dục Thần biến mất rồi đuổi theo.
Thế nhưng Lý Dục Thần bay vút lên trời, cô ta làm sao có thể đuổi kịp được. Đúng lúc cô ta đang định bỏ cuộc thì chợt ngửi thấy một thứ mùi đặc biệt.
Ân Oanh bịt mũi nhíu mày nghĩ thầm: Mùi gì thế này? Lẽ nào cậu Lý bay lên trời là nhờ khí trong người bắn ra ư?
...
Trên ngọn núi hoang ở quan ngoại, phía cuối đoạn trường thành uốn lượn như rắn gần như đã đổ sập hoàn toàn có một ngôi nhà bằng đất trông như lô cốt cũng đã bị sập mất quá nửa.
Lâm Mộng Đình nằm dưới mặt đất trong ngôi nhà đó, hai mắt nhắm nghiền lộ vẻ đau đớn.
Một gã lùn da ngăm đen, trán bôi thuốc màu ngồi trong ngôi nhà đất, quỳ chân trước người cô, ngón tay vẽ vài vòng lên trán cô, miệng lẩm nhẩm.
Giữa đầu ngón tay của gã lùn và trán Lâm Mộng Đình có một chút sương mù màu đen nối liền giữa trán và ngón tay.
Ở cửa ngôi nhà đất có một người đàn ông trông sa sút tinh thần như thể vừa mới ốm nặng một trận đang ngồi. Ông ta chỉ có một tay, tay áo còn lại trống không, bay phấp phới trong gió.
Ngũ Ngọc Xuân quỳ trước mặt ông ta cầu xin: “Ông Tôn, chuyện ông bảo tôi làm, tôi đều đã làm rồi, xin ông thả người nhà của tôi đi!”
“Cô làm rồi à?”, giọng Tôn Trường Hải the thé như vịt kêu.
“Tôi đã làm rồi! Tôi bỏ thuốc của ông vào thức ăn, tuân theo lời ông bảo, lừa mợ Lý ra ngoài, chuyện ông bảo tôi làm tôi đều đã làm rồi”.
Thấy Đoàn Phù Dung kích động như vậy, Lý Dục Thần hết sức đồng cảm với sự cực khổ, tình yêu và thù hận của bà ta.
“Thưa bà, có nói thêm nữa cũng chẳng được gì, để tôi chữa căn bệnh trầm kha cho bà trước, giúp bà lấy lại thị lực đã rồi tôi sẽ đi điều tra chân tướng, để bà được tận mắt chứng kiến, trả lại sự trong sạch cho nhà họ Lý, đồng thời cũng là lẽ công bằng cho nhà họ Đoàn”.
Ân Oanh nghe vậy mừng rỡ: “Cậu Lý có thể chữa khỏi bệnh mắt cho sư phụ tôi à?”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Có thể thử xem sao”.
Đoàn Phù Dung thở dài: “Chàng trai trẻ, cậu không cần phải mất công làm gì. Mắt của tôi bị Nguyệt Tiên Lăng làm mù, bà ta dùng ngân châm đâm thủng mắt của tôi rồi đổ thuốc độc vào đó, sau đó nhét vôi vào hốc mắt. Chẳng những toàn bộ mắt của tôi đã bị hỏng mà ngay cả dây thần kinh thị giác ở bên trong cũng đã chết rồi. Sư phụ tôi đã mời nhiều thầy thuốc nổi tiếng khắp thiên hạ nhưng không ai có thể chữa khỏi được cho tôi. Giờ đây, hai mươi năm đã trôi qua, nó lại càng không thể sáng lại được nữa”.
Ân Oanh nói: “Sư phụ, cậu Lý mới tới thủ đô nổi tiếng nhờ tay nghề chữa bệnh, đã thắng cả bác sĩ Bạch của Bách Thảo Đường. Cậu Lý là thần y, chưa biết chừng lại chữa khỏi được đấy ạ!”
Đoàn Phù Dung lắc đầu: “Ta cũng đã nghe nói chuyện đó rồi, bệnh nhân người Tây Tạng đó cũng bị mù, mặc dù cậu Lý đã chữa khỏi được bệnh cho cậu ta nhưng không chữa được mắt cho cậu ta, đúng không?”
Lý Dục Thần nói: “Tình huống của Tang Cát rất đặc biệt, không phải không thể chữa khỏi mắt cho cậu ấy mà là không cần thiết phải chữa”.
“Sư phụ cứ để cậu Lý thử một chút xem sao”, Ân Oanh khẩn cầu.
Đoàn Phù Dung im lặng một lát, dường như trong lòng cũng dấy lên một chút hy vọng: “Được, có thể thử một chút xem sao nhưng nếu như cậu định mượn cớ này để làm nhục tôi thì tôi thà chết còn hơn!”
Lý Dục Thần không nói thêm gì nữa. Anh bước tới trước mặt Đoàn Phù Dung, cẩn thận quan sát tổn thương ở mắt và mặt.
Những vết sẹo ngoằn ngoèo như rết bò trên mặt đó dường như đang lặng lẽ nói lên những đau khổ mà bà ta đã trải qua suốt mấy chục năm nay.
“Bà Đoàn, mời bà ngồi xuống, hội tụ khí trong cơ thể vào thần mạch”.
Đoàn Phù Dung làm theo lời anh bảo, ngồi xuống đất, vận dụng tâm pháp để dẫn khí tới thần mạch.
Lý Dục Thần lấy ra mấy viên thuốc màu đen, nghiền nát chúng bằng ngón tay rồi thoa đều lên mắt và mặt của Đoàn Phù Dung.
Đoàn Phù Dung cảm nhận được có thứ gì đó ấm áp bọc lấy toàn bộ khuôn mặt của mình. Theo dòng chảy của khí trong cơ thể, dược lực đi theo kinh mạch tới khắp toàn thân rồi đổ về thần mạch.
Bà ta chợt thấy toàn thân dễ chịu, tinh thần sảng khoái như thể ở trên chín tầng trời mát mẻ. Tác dụng của thuốc rất mạnh, từng tế bào trên người đều bừng lên sức sống mới, cả người như được sống lại một cuộc đời mới.
Lý Dục Thần tiện tay tách một tấm thép trên chiếc xe cũ, kéo nó thành sợi tơ, ngón tay vuốt nhẹ một cái, sợi tơ lập tức biến thành những cây châm nhỏ dài ngắn không đều nhau.
Tổng cộng có hai mươi tám cây kim châm đâm vào hai mươi tám huyệt vị trên người Đoàn Phù Dung.
Châm kim xong, anh nói: “Bà Đoàn, giờ tôi sẽ dạy cho bà cách vận khí, bà làm theo cách tôi dạy, vận khí bảy vòng lớn, sau đó tôi lại châm cứu tiếp cho bà”.
Anh dùng thần niệm truyền cách vận khí cho bà ta.
Đoàn Phù Dung vận khí theo cách này.
Bất tri bất giác đã vào đêm.
Bóng đêm nặng nề, rải rác những đốm sao, một vầng trăng mờ treo trên trời, ánh trăng chiếu xuống, phủ lên đống phế tích dưới đất một lớp vải sa.
Lý Dục Thần ngẩng đầu ngắm trăng, thất thần nhớ lại những gì Đoàn Phù Dung nói hôm nay.
“Cậu Lý”, Ân Oanh đợi một lúc lâu mới dám gọi anh: “Mắt của sư phụ tôi có thể chữa khỏi thật sao?”
Lý Dục Thần xoay người lại, trông thấy vẻ mặt mong chờ của Ân Oanh, anh cười đáp: “Yên tâm, có thể chữa khỏi”.
Ánh mắt của Ân Oanh lộ vẻ cảm kích, cô ta nhìn sư phụ đang ngồi gần đó, tập trung tĩnh tọa, trên đầu cắm đầy kim châm.
“Cậu Lý, tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Cậu… Tại sao cậu lại cứu sư phụ tôi? Bà ấy hận cậu như vậy, chỉ mong cậu chết đi, còn dùng kiếm Ngư Tràng đâm cậu nữa”.
Lý Dục Thần cười, nói: “Bà ấy hận tôi là vì bố tôi, bố tôi phụ lòng bà ấy nên tôi đành phải chấp nhận sự hận thù này”.
“Nhưng khi đó cậu còn chưa sinh ra, ân oán của thế hệ trước lại bắt cậu phải chịu, cậu không thấy ấm ức hay sao?”
“Không có gì đáng phải ấm ức cả, mọi cuộc gặp gỡ đều là duyên số, tôi tới trần thế chính là để cắt đứt những duyên trần này. Hơn nữa, dẫu có ấm ấm ức thì nỗi ấm ức của tôi có là gì nếu so với nỗi ấm ức mà sư phụ cô phải chịu chứ!”
“Cậu quả là một người tốt!”, Ân Oanh nói.
“Người tốt?”, Lý Dục Thần sửng sốt rồi cười buồn, lắc đầu: “Tôi không phải là người tốt, tôi cũng không muốn làm người tốt gì hết, tôi chỉ muốn những người bên cạnh mình được bình an, vui vẻ mà thôi”.
Ân Oanh cười nói: “Cậu lợi hại như vậy, tôi dùng nỏ Huyền Cơ còn không thể làm cậu bị thương, sư phụ dùng kiếm Ngư Tràng đâm vào tim cậu, cậu cũng không chết, đã vậy cậu còn biết y thuật, là một thần y, chẳng lẽ những người ở bên cạnh cậu còn không thể bình an, vui vẻ hay sao?”
Lý Dục Thần cười to, đáp: “Tôi còn tưởng sát thủ thì đều là người kín đáo, lòng dạ sâu xa. Tâm tư của cô đơn thuần như vậy, sao có thể làm sát thủ được? Cô thật giống cậu bảo vệ nhà tôi”.
“Ý cậu là Lý A Tứ à?”
“Ồ, cô biết A Tứ à?”
“Đương nhiên!”, Ân Oanh đắc ý nói: “Là một sát thủ đạt tiêu chuẩn, trước khi giết người, bắt buộc phải điều tra rõ ràng tình trạng của mục tiêu. Tôi đã điều tra nhà cậu rồi, đương nhiên là biết Lý A Tứ”.
“Ồ?”, Lý Dục Thần tò mò: “Vậy cô nói thử xem Lý A Tứ là người thế nào?”
“Người này à...”, Ân Oanh ngẩng mặt lên ra chiều suy tư: “Ngây thơ như chú thỏ trắng, cứng đầu như một con bò, cậu để anh ta làm bảo vệ, tôi nghĩ trong vòng một năm tới, kiểu gì nhà cậu cũng bị mất một vài thứ”.
“Vì sao?”
“Vì anh ta quá đần!”
...
“Hắt xì!”
Lý A Tứ hắt hơi một cái thật mạnh.
“Sao vậy A Tứ? Cậu bị cảm à?”, Ngũ Ngọc Xuân đang ngồi dựa vào người Lý A Tứ, cùng ngắm trăng với anh ta, lo lắng hỏi thăm.
“Không có gì, chẳng qua dái tai nóng bừng, chắc là có người đang nói gì đó sau lưng tôi”, Lý A Tứ nói.
Chương 952: Sắp mưa
Ngũ Ngọc Xuân cười khúc khích: “Ai nói gì sau lưng cậu vậy? Không phải là cô bé nhà ai nhớ cậu đấy chứ?”
Lý A Tứ thật thà đáp: “Tôi chỉ quen một cô gái duy nhất là cậu thôi”.
“Ai mà biết được!”, Ngũ Ngọc Xuân cố ý quay mặt qua chỗ khác.
Lý A Tứ giơ tay lên: “Tôi xin thề với mặt trăng, tôi thật sự không quen cô gái nào khác, trong lòng tôi chỉ có một mình Ngọc Xuân!”
“Dẻo miệng!”, Ngũ Ngọc Xuân nói một câu hờn dỗi rồi nghiêng đầu, tựa vào vai Lý A Tứ: “A Tứ, ở đây gió to quá, chúng ta đi vào nhà đi”.
“Ồ, cậu đi vào trước đi”, Lý A Tứ nói
“Tôi muốn vào phòng cậu ngồi một lát”, Ngũ Ngọc Xuân dịu dàng nói, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Lý A Tứ nói: “Phòng tôi vừa chật hẹp vừa bừa bộn, không có gì hay để ngồi cả. Hơn nữa, cậu chủ vẫn chưa về, tôi không thể đóng cửa được, tôi cần phải đứng gác”.
Ngũ Ngọc Xuân tức giận dí ngón tay vào đầu anh ta: “Đồ ngốc nhà cậu!”
Lý A Tứ gãi đầu một cái: “Sao cậu lại nói vậy?”
Ngũ Ngọc Xuân thở phì phò đứng lên: “Sư phụ Vinh nấu bữa khuya, tôi đi bưng cho mợ chủ đây”.
Lý A Tứ “ồ” một tiếng, bỗng nhiên hiểu ra, tự lẩm bẩm một mình: “Có phải mình đã bỏ lỡ chuyện gì không?”
Ngũ Ngọc Xuân bỗng nhiên quay đầu nói: “Sư phụ Vinh cũng nấu cả phần cho cậu đấy, lát nữa tôi bưng chúng qua phòng cậu”.
Nói xong, cô ta nở nụ cười xinh đẹp, xoay người đi nhanh thoăn thoắt.
Lý A Tứ nhìn theo bóng dáng yểu điệu dưới trắng của cô ta, người hơi ngây ra.
“A Tứ, ngẩn người nhìn gì thế?”, Hầu Thất Quý đi tới.
“À, quản gia Hầu, tôi… Tôi ngắm trăng”, Lý A Tứ nói.
“Ngắm trăng?”, Hầu Thất Quý cười: “Nếu cậu mà biết ngắm trăng thì Phan Gia Viên không còn bán hàng giả”.
Lý A Tứ không hiểu giữa ngắm trăng và Phan Gia Viên có bán hàng giả nữa hay không thì có quan hệ gì.
Hầu Thất Quý biết anh ta không hiểu, lắc đầu nói: “Được rồi, tôi đã gọi điện cho cậu Lý rồi, đêm nay cậu ấy bận công chuyện, phải sáng mai mới về, cậu đóng cổng đi nghỉ đi”.
Lý A Tứ đi đóng cổng, trở về phòng mình.
Anh ta nằm trên giường, lật qua lật lại không ngủ được, trong lòng hơi ngứa ngáy như thể đang chờ đợi điều gì đó nhưng lại không biết rốt cuộc mình đang chờ gì.
Không biết bao lâu sau, chợt có tiếng gõ cửa.
Lý A Tứ đi mở cửa, trông thấy Ngũ Ngọc Xuân xách theo một chiếc hộp đựng thức ăn, mỉm cười dịu dàng đứng ở cửa ra vào.
Khuôn mặt cô ta ửng hồng như thể đánh phấn, ánh lên loang loáng dưới ánh trăng khiến trái tim Lý A Tứ rạo rực.
“Không cho tôi vào à?”
“Ồ ồ!”
Lý A Tứ ngờ nghệch mời Ngũ Ngọc Xuân vào phòng, luống cuống vứt quần áo vắt trên ghế đi chỗ khác, mời Ngũ Ngọc Xuân ngồi.
Ngũ Ngọc Xuân ngồi xuống giường.
Cô ta mở hộp cơm ra, trong hộp là bữa khuya đẹp mắt và một ít rượu.
“Đồ ăn hôm nay cũng có chút công sức của tôi đó!”, Ngũ Ngọc Xuân nói: “Nào, A Tứ, cậu nếm thử xem có ngon không?”
Lý A Tứ ngẩn người há miệng ra ăn đũa thức ăn Ngũ Ngọc Xuân gắp.
Lúc này, vị giác như căn hầm phủ bụi của anh ta đột nhiên mở toang cánh cửa. Vị ngọt chảy vào miệng anh ta như một cơn lũ, cuốn qua thực quản, ngập trong dạ dày, sau đó nhanh chóng tràn ra khắp lục phủ ngũ tạng, theo mạch máu đi khắp toàn thân, khiến toàn bộ thần kinh đều đắm chìm trong vị ngọt như mật.
Anh ta chưa từng ăn thứ gì ngon đến vậy. Thế nhưng anh ta thậm chí không biết mình đã ăn gì. Điều duy nhất anh ta nhớ rõ chính là khuôn mặt đỏ hồng của Ngũ Ngọc Xuân.
Không biết anh ta lấy đâu ra dũng khí mà lại dám ôm Ngũ Ngọc Xuân, hộp cơm đặt giữa hai người rơi xuống đất.
Quần áo bay múa trong gió như cánh bướm rồi rơi xuống đất như lá mùa thu. Hai người đan vào nhau, hòa thành một. Khoảnh khắc ấy, Lý A Tứ cảm thấy có thứ gì đó gõ mạnh một cái trong đầu mình, cả người như bơi giữa biển mật.
Ánh trăng chiếu vào phòng qua khe rèm cửa, mờ ảo, trắng trẻo, mềm mại... Hết thảy đều thấm vào trong bóng đêm đẹp đẽ.
Tốc độ vận khí quanh cơ thể của Đoàn Phù Dung rất chậm. Khoảng một tiếng mới đi được hết một vòng. Tổng cộng phải vận khí bảy lần, bắt đầu từ hoàng hôn, muốn xong cũng phải đợi tới sáng hôm sau.
Lý Dục Thần bèn ngồi xuống đất luyện công. Tuy nhát kiếm vừa rồi không gây ra tổn thương thực sự cho anh nhưng dù sao Ngư Tràng cũng là một thanh kiếm nổi tiếng từ thời xa xưa, bị nó đâm vào tim không thể nào lại không hề hấn gì. Huống khi cưỡng ép ngưng tụ ma khí, lấy độc trị độc cũng hao tổn của anh không ít tinh thần và pháp lực.
Trong lúc tĩnh tỏa, anh mở rộng thần thức, phạm vi cảm ứng của thần thức lại rộng thêm một chút, kĩ càng hơn một chút.
Đêm khuya, ánh sao chiếu rọi như thể có một sức mạnh thần bí có cảm ứng lạ lùng với thân thể của anh. Đây là cảm giác mà trước đây anh chưa từng gặp, cho dù là lúc ở Côn Luân, trên đỉnh Thiên Đô, ở nơi gần bầu trời nhất, anh cũng chưa từng có cảm ứng với trời.
Sư phụ nói, không phải ai cũng có cảm ứng với trời. Có một số người dù đã vượt qua năm, sáu tầng thiên kiếp cũng chưa chắc đã thực sự cảm ứng được thiên đạo.
Lý Dục Thần không biết hiện tại có phải mình đang có cảm ứng với trời hay không, anh chỉ biết giữa mình và những vì sao có một từ trường lớn mạnh, ánh sao như thể chiếu vào trong người anh, tạo nên những gợn sóng trong vắt bên trong tâm thần của anh.
Bỗng nhiên,trên bầu trời tối om chợt lóe lên một vệt sáng, tiếng sấm nổ vang rền.
Ân Oanh đứng bên cạnh lộ vẻ mừng rỡ: “Ồ, sắp mưa rồi sao? Lâu lắm rồi thủ đô không hề có giọt mưa nào!”
Chương 953: Mắt sáng lại
Lý Dục Thần vội vàng thu công. Anh biết đây không phải là dông tố bình thường mà là điềm báo kiếp tới do anh luyện công gây ra.
Đã rất nhiều lần anh có cảm giác này. Lôi kiếp lần hai sắp tới rồi nhưng cụ thể là khi nào tới thì anh không biết.
Có thể có cảm giác về kiếp số nhưng không thể dự đoán chính xác.
Điều này cũng giống như vận mệnh của con người trên thế gian vậy.
Trời đổ mưa, mưa rất nhỏ nhưng tiếng những giọt mưa đập vào thân xe kêu rất to, toàn bộ bãi đậu xe ngập tràn trong tiếng mưa lộp bộp.
“Ồ, có cần đổi chỗ khác cho sư phụ tránh mưa không?”, Ân Oanh lo âu hỏi.
Lý Dục Thần nói: “Tốt nhất là đừng quấy rầy bà ấy, nếu quá trình vận khí bị xen ngang giữa chừng thì phải làm lại từ đầu”.
Ân Oanh “ừm” một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, mặc cho nước mưa rơi vào mặt, lọt vào trong cổ áo.
Lý Dục Thần nói: “Tôi dạy cho cô một bộ tâm pháp Mặc gia nhé”.
Ân Oanh giật mình hỏi: “Tâm pháp Mặc gia ư? Lẽ nào cậu cũng là đệ tử của Mặc gia?”
“Tôi không phải”, Lý Dục Thần cười lắc đầu: “Nhưng tôi có duyên với Mặc gia nên từng đọc “Mặc Tử Chẩm Trung Ngũ Hành Ký”, nếu không vì duyên phận này thì tôi đã giết cô ngay từ lần đầu tiên cô ám sát tôi rồi”.
Ân Oanh lè lưỡi rồi mới sực nghĩ tới, hỏi: “Mặc Tử Chẩm Trung Ngũ Hành Ký là gì?”
Lý Dục Thần nói: “Mặc gia có ba thứ truyền lại cho đời sau là văn, võ và đạo. Văn là học thuyết nổi tiếng, các thuyết Kiêm ái, Phi công, Thiên chí, Minh quỷ đều là tư tưởng của Mặc gia để lại cho người đời. Võ là võ đạo và binh đạo, bao gồm ám sát, thuật cơ quan, v.v… Chắc là chi này của các cô được kế thừa thứ này. Đạo thì ẩn truyền, được ghi chép trong “Mặc Tử Chẩm Trung Ngũ Hành Ký”, tổng hợp các ghi chép về tu hành của cá nhân Mặc tử, bao gồm hô hấp thổ nạp, biến hóa ngũ hành, nếu học hết được chúng thì có thể hiểu thấu âm dương, biết quy luật của đất trời”.
“Lợi hại như vậy à?”, Ân Oanh nghe vậy không khỏi thích thú: “Ngay cả tôi cũng chưa từng nghe nói bao giờ, cậu thật là lợi hại!”
Lý Dục Thần cười nói: “Bản tôi đọc là bản không đầy đủ, sau này nếu có thể thì tôi sẽ giao hết những gì mình nhớ lại được cho cô. Có điều học Mặc pháp rất khổ, Mặc giả không phải chỉ đơn giản là thay đổi những thứ thuộc về bề ngoài như đi giày cỏ, mặc áo vải đay mà còn phải tu hành cả bên trong”.
“Tôi có thể chịu được cực khổ!”
“Tốt, vậy trước hết tôi sẽ dạy cô kiến thức cơ bản nhất là thổ nạp và phương pháp Nội Chuyển Âm Dương, sau khi học được nó rồi, khi sử dụng nỏ Huyền Cơ, cô không cần phải bắn mục tiêu ở cự ly gần như vậy nữa”.
Lý Dục Thần bắt đầu dạy tâm pháp cho Ân Oanh. Ân Oanh thông minh hơn người, thiên phú rất cao, nói một lần là hiểu. Lý Dục Thần chỉ giảng hai lượt, cô ta đã đi qua một góc tự luyện tập, Lý Dục Thần thấy vậy không khỏi hâm mộ.
Ôi, quả nhiên một người thầy tốt là hết sức quan trọng!
Nhớ ngày đó ở Thiên Đô, xưa nay sư phụ truyền dạy gì cũng không giảng lại lần thứ hai.
Đới Đình ngồi một mình một góc ngắm sao, không biết suy nghĩ những gì. Lý Dục Thần thực sự hết cách với Đới Đình, ngoại trừ đợi trời sáng, đưa cô ấy về giao cho Sở Dao hoặc là sắp xếp cho ở tại nhà họ Lý ra, anh không giúp được gì hết.
Trời mưa không bao lâu sau thì tạnh, sét cũng ngừng đánh.
Những chiếc ô tô bị vứt bỏ nằm chất đống khắp nơi tựa như một người khổng lồ đang trườn bò giữa đêm tối, dường như có thể sẽ đứng lên nuốt chửng những con người xâm nhập vào thế giới sắt thép này bất cứ lúc nào.
Mặt trời mọc lên ở đằng đông, phía đông của những “người khổng lồ” này được rọi sáng, trong khi phía tây vẫn tối tăm như cũ, tạo nên một chiếc bóng đổ thật dài trên nền đất, tựa như linh hồn đang rời khỏi thể xác.
Đoàn Phù Dung thở hắt ra một hơi khí vẩn đục. Phải vận khí bảy vòng quanh cơ thể, dù cho công lực của bà ta sâu dày thì cũng vẫn thấy khá mệt mỏi.
“Sư phụ, người tỉnh rồi!”
Ân Oanh và Đới Đình đồng thời chạy tới.
Lý Dục Thần bước tới, rút những cây châm cắm trên đầu Đoàn Phù Dung ra, khẽ lướt tay qua mặt, bóc một lớp da mỏng trên mặt đi.
Ân Oanh và Đới Đình chợt ngẩn người, nét mặt lộ rõ sự kinh ngạc, miệng há to, không thốt nên lời.
Đoàn Phù Dung không nghe thấy tiếng, nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy? Có gì không ổn à?”
Lý Dục Thần nói: “Đừng nhúc nhích, vẫn còn một bước cuối cùng nữa, để tôi mở mắt ra cho bà”.
Anh đưa ngón tay vạch nhẹ mí mắt của Đoàn Phù Dung, thổi một hơi vào trong hốc mắt.
Đoàn Phù Dung lập tức mở ra, trong mắt như hồ băng, con ngươi sáng hơn cả viên ngọc trai đen.
Hệ thống thị giác đã ngủ say hay nói đúng hơn là đã chết hai mươi năm nay của bà ta bắt đầu thức tỉnh, ánh sáng chiếu vào mắt bà ta, những bóng sáng mờ ảo lay động trước mắt.
Ký ức xa xưa mà quen thuộc cũng thức tỉnh theo.
Tâm trạng bà ta kích động, thân thể cũng run rẩy theo.
Nhưng bà ta vẫn không dám tin, có lẽ đây chỉ là một giấc mơ.
Ánh sáng càng ngày càng sáng hơn, cảnh vật càng ngày càng rõ ràng. Hiện ra trước mắt bà ta là một khuôn mặt tuấn tú, điển trai.
Hai tay bà ta run rẩy vuốt ve khuôn mặt trước mắt, dịu dàng gọi: “Vân Hoa! Vân Hoa! Là anh đó ư, Vân Hoa!”
Lý Dục Thần bất động, để cho bà ta vừa sờ vừa gọi.
“Vân Hoa..., anh vẫn trẻ trung, đẹp trai hệt như ngày xưa…”
Đôi mắt của Đoàn Phù Dung long lanh, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Không!”
Bà ta bỗng quay mặt đi, ngã vào mui xe một chiếc xe cũ, òa khóc.
“Anh đi đi, em không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ của em bây giờ! Em quá xấu xí! Anh đi đi! Đừng bao giờ tới gặp em!”
Tiếng khóc của bà ta đầy bi thương, Ân Oanh và Đới Đình nghe thấy cũng buồn khổ lây.
“Sư phụ!”, Ân Oanh gọi một tiếng.
Chương 954: Lòng như tro tàn
Đoàn Phù Dung sửng sốt, tiếng khóc dần dừng lại, chỉ có cơ thể là vẫn còn giần giật, không chịu quay mặt lại.
“Sư phụ, người xem này! Người xem mặt mình đi!”
Ân Oanh bẻ gương chiếu hậu của một chiếc xe cũ, lau sạch rồi để trước mặt Đoàn Phù Dung.
Đoàn Phù Dung rụt rè nhìn thử.
Cái nhìn này như thể ngàn năm trôi qua.
Bà ta trông thấy một khuôn mặt xinh đẹp, đường nét xinh xắn, nước da như ngọc.
Gương mặt này rất quen thuộc, rất trẻ trung, giống hệt khuôn mặt của bà ta trước khi mù.
Tuổi trẻ như dừng lại trên khuôn mặt bà ta, không còn lại chút dấu vết năm tháng nào.
Bà ta ngẩn người.
Đây không phải là mơ?
Không biết là mừng quá hay là nhớ tới chuyện cũ mà buồn quá, hoặc là do vừa mới làm phẫu thuật xong, nước mắt của bà ta lại giàn giụa một lần nữa.
Ân Oanh và Đới Đình thấy vậy không hiểu sao cũng khóc theo.
“Sư phụ! Chúc mừng sư phụ lấy lại được ánh sáng và tuổi xuân!”
Đoàn Phù Dung chậm rãi quay người lại nhìn Lý Dục Thần.
“Vân Hoa...”
Bà ta nhìn Lý Dục Thần đầy bỏng cháy, sau đó lộ vẻ đau đớn, thở dài.
“Ôi, cậu không phải Vân Hoa. Đây chỉ là một giấc mơ thôi”.
“Sư phụ, đây không phải là mơ, cậu Lý đã chữa khỏi vết thương cho người, mắt người đã sáng lại, dung nhan của người cũng khôi phục rồi!”
“Không, các con không hiểu. Đây chính là một giấc mơ. Bốn mươi năm như một cái búng tay, yêu hận đủ loại đều hóa thành mây khói thoảng qua…”
Đới Đình hơi hiểu một chút.
Ân Oanh không hiểu, nhìn về phía Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần hiểu, anh chữa khỏi mắt cho Đoàn Phù Dung nhưng đồng thời, khi bà ta mở mắt ra, trái tim bà ta đã chết.
...
“Bà Đoàn, vết thương cũ của bà vừa mới khỏi, cần phải kiểm soát cảm xúc, không nên kích động”, Lý Dục Thần nói.
Đoàn Phù Dung lấy lại bình tĩnh, đứng dậy cúi đầu trước Lý Dục Thần.
“Cảm ơn cậu Lý!”
Hiện tại, bà ta đã khôi phục diện mạo tuổi hai mươi trẻ trung ngày xưa, chỉ có tóc là vẫn hơi bạc, kết hợp với dung nhan tuyệt đẹp của bà ta, mang tới cảm giác đẹp xuất trần.
Lý Dục Thần nhìn bà ta, không khỏi cảm khái, bà ta đẹp như vậy, chẳng trách năm xưa lại bị Nguyệt Tiên Lăng ghen ghét, làm hỏng mặt, quả là trời xanh ghét má hồng, thật đáng buồn.
Bà ta đã đẹp vậy rồi, không biết mẹ anh, Thánh nữ Ma giáo khiến Lý Vân Hoa sống mơ màng kia thì như thế nào?
“Bà Đoàn, bà không cần cảm ơn tôi, nhà họ Lý từng có lỗi với bà, giờ tôi là người duy nhất của nhà họ Lý còn sống sót, đương nhiên tôi sẽ là người trả nợ cho nhà họ Lý. Bà yên tâm, chuyện nhà họ Đoàn bị diệt môn nhất định sẽ được tôi điều tra rõ ràng, trả lẽ công bằng lại cho bà”.
Đoàn Phù Dung khẽ thở dài: “Ôi, có một số việc đáng lẽ ra tôi nên buông bỏ lâu rồi mới phải!”
“Tôi đã nhiều lần sai người đi giết cậu, dùng những lời lẽ độc ác để thóa mạ bố mẹ, người nhà của cậu, cậu lại không để bụng hiềm khích lúc trước, chữa bệnh cho tôi, cậu quang minh lỗi lạc như thế khiến tôi thấy xấu hổ. So với cậu, tôi chỉ là một kẻ tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi. Chẳng trách năm xưa bố cậu lại ghét tôi”.
“Tôi ôm hận trong lòng hơn hai mươi năm, hận Nguyệt Tiên Lăng, hận Lý Vân Hoa, hận Cung Lăng Yên, hận toàn bộ nhà họ Lý và nhà họ Cung, nỗi hận này kéo dài lâu như vậy, giờ mới hiểu hóa ra chỉ là tôi ngu dại mà thôi”.
“Cậu cứ việc đi điều tra nhưng không cần phải nói với tôi. Nhà họ Đoàn không còn nữa, nhà họ Lý ngày xưa giờ cũng không còn, không ai nợ ai. Cậu chỉ cần sống tốt phần của cậu là được! Tôi chỉ có một tâm nguyện xin cậu giúp cho”.
“Xin bà cứ nói”.
“Ân Oanh là đồ đệ của tôi, tôi coi con bé như con gái, nó là một đứa bé ngoan, nếu giữ nó ở bên tôi thì sẽ không tốt cho cuộc đời nó. Nó từng hứa nếu không giết được cậu thì sẽ làm người của cậu. Vậy cậu hãy đưa nó đi đi, hy vọng cậu hãy đối xử tốt với nó”.
Lý Dục Thần ngạc nhiên, sao lời này nghe kỳ lạ vậy chứ?
“Sư phụ! Con không xa sư phụ đâu, con muốn ở bên chăm sóc cho sư phụ cả đời!”, Ân Oanh nói.
“Con bé ngốc này, ta thì cần gì ai phải chăm sóc? Trước đây ta là bà già mù, giờ mắt ta đã sáng lại rồi, con ở lại bên cạnh ta cũng chẳng giúp được gì. Lời hứa của Mặc giả, con đã hứa thì phải thực hiện. May mà lần này gặp được cậu Lý, con bé ngốc này, sau này không được tùy tiện hứa hẹn nghe chưa! Đi đi, cậu Lý là người tốt, cậu ấy sẽ không ức hiếp hay bạc đãi con đâu”.
“Sư phụ, con đi rồi thì sư phụ làm thế nào?”
“Ta ư?”, Đoàn Phù Dung nhìn về phía núi rừng xa xăm, ánh mắt cô đơn khó tả, bà ta im lặng một lúc lâu chỉ nói ba chữ: “Ta mệt rồi!”
Ân Oanh biết sư phụ đã quyết tâm rồi, cô ta quỳ xuống dập đầu lạy Đoàn Phù Dung ba lạy, miệng gọi sư phụ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Lý Dục Thần cũng thở dài.
Mặc dù Đoàn Phù Dung không còn để tâm nữa nhưng anh lại không thể không để tâm. Chuyện của nhà họ Đoàn, chuyện của Nguyệt Tiên Lăng sự, anh đều sẽ điều tra rõ ràng. Chuyện này chắc chắn có liên quan tới chuyện của nhà họ Lý. Anh âm thầm hạ quyết tâm, vẫn phải trả lại công bằng cho Đoàn Phù Dung, coi như là thay bố anh trả lại công bằng cho bà ta.
Mặt trời lên, kim loại hấp thụ nhiệt lượng, nhiệt độ ở bãi đậu xe tăng lên.
Lý Dục Thần nói với Ân Oanh và Đới Đình: “Chúng ta đi thôi”.
Ân Oanh lưu luyến nhìn sư phụ, yên lặng bước tới bên cạnh Lý Dục Thần.
Đới Đình đứng bất động nhìn bọn họ: “Cậu Lý, hai người đi đi”.
Lý Dục Thần sững sờ: “Cô không đi à?”
Đới Đình lắc đầu, đôi mắt ánh lên vẻ cương quyết.
“Sở Dao bảo tôi đưa cô về”.
“Nhờ cậu thay tôi cảm ơn Sở Dao, nói với Sở Dao rằng Đới Đình ngày xưa đã chết rồi, chết trong thế giới bẩn thỉu đó”.
“Vậy cô… Đi đâu?”
Đới Đình bước tới bên cạnh Đoàn Phù Dung, quỳ xuống nói: “Sư phụ, đồ nhi lòng như tro tàn, không còn muốn nhập thế, xin người cho con ở lại bên cạnh người, bầu bạn với người sống nốt quãng đời còn lại trong núi rừng”.
Đoàn Phù Dung đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Đới Đình. Bà ta có thể cảm nhận được nỗi khổ mà Đới Đình chịu đựng và trái tim đã chết của cô ấy lúc này.
Chương 955: Lâm Mộng Đình bị trúng độc
Đứa bé này cũng giống bà ta năm đó, chìm trong tuyệt vọng, khao khát biết bao có người có thể giúp cô ấy một tay, kéo cô ấy lên.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Đoàn Phù Dung gật đầu, ôm đầu Đới Đình vào trong khuỷu tay.
Lý Dục Thần biết Đới Đình đã quyết tâm, không thể ép buộc được nên cũng không nói gì nữa, quay người rời đi.
Ân Oanh do dự một chút rồi vẫn đi theo anh.
...
Trở lại nhà họ Lý, cửa nhà đóng chặt.
Lý Dục Thần đứng ngoài cổng, có dự cảm chẳng lành.
Mặt trời đã lên cao nhưng cổng vẫn còn đóng, đây là chuyện chưa từng có ở nhà họ Lý kể từ khi lấy lại được nó tới nay.
Cho dù Lý A Tứ thất trách thì Hầu Thất Quý cũng sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Lý Dục Thần nhảy vào nhà, tới căn phòng đang đóng cửa của Lý A Tứ, đá văng cửa ra.
Lý A Tứ vẫn còn đang nằm ngáy khò khò trên giường.
Trong lúc ngủ mơ, anh ta trông thấy một thiên thần có cánh đứng đưa lưng về phía anh ta.
Tấm lưng mềm mại, mịn màng, vòng eo dịu dàng, dễ thương, bờ mông nở nang và chân…
Anh ta vươn tay ra, khẽ gọi: “Ngọc Xuân! Ngọc Xuân!”
Thiên thần quay mặt lại, nở nụ cười xán lạn.
Bỗng nhiên, ánh sáng biến mất, đêm tối bao trùm, trên người thiên thần bốc lên ngọn lửa đỏ rực, mặt thiên thần bị đốt cháy sém, biến thành ác ma đáng sợ.
Ác ma bóp cổ anh ta, lôi anh ta dậy, nói: “Lý A Tứ, cậu có tội, hãy cùng xuống địa ngục với tôi!”
Lý A Tứ giật mình la lên, mở choàng mắt ra, trông thấy khuôn mặt phẫn nộ của Lý Dục Thần.
“Cậu… Cậu Lý! Xảy ra chuyện gì vậy?”, Lý A Tứ phát hiện ra mình bị Lý Dục Thần bóp cổ xách lên không trung, gần như không nói nên lời.
“Xảy ra chuyện gì à? Cậu nhìn xem giờ là mấy giờ rồi?”
Lý Dục Thần vứt Lý A Tứ xuống đất, quay người đi ra ngoài.
Lý A Tứ vội vàng mặc áo vào, đuổi theo.
Anh ta trông thấy một người phụ nữ trẻ tuổi lạ mặt đi theo Lý Dục Thần, không biết là ai.
Ba người vội vàng chạy về phía nhà sau.
Trên đường đi hoàn toàn vắng tanh, không có một bóng người.
Phòng gia chủ, phòng làm việc và phòng nghỉ đều không có ai.
Lý A Tứ có dự cảm chẳng lành, trái tim đập thình thịch.
Mãi tới khi đi tới bếp, cuối cùng họ cũng nhìn thấy người.
Sư phụ Vinh và ông chủ Vương ngồi dưới đất, tư thế như đang ngồi nhưng mặt tái mét, mắt nhắm nghiền, trán đổ mồ hôi hột, trông vô cùng đau đớn.
Hai người hầu gái và ba người bảo vệ đều nằm dưới sàn nhà, miệng sùi bọt mép, bọn họ đã chết rồi.
Lý Dục Thần lạnh mặt, vỗ một chưởng sau lưng sư phụ Vinh và ông chủ Vương, sau đó nhét một viên thuốc vào miệng họ.
Sư phụ Vinh và ông chủ Vương cùng tỉnh lại một lúc, mở mắt ra.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Là sơ suất của tôi, bữa khuya tôi nấu bị hạ độc”, sư phụ Vinh áy náy nói: “Tôi và ông Vương có công lực sâu dày nên mới miễn cưỡng bảo vệ được tâm mạch, những người khác...”
Ông chủ Vương nói: “Không thể trách ông Vinh, hai chúng tôi đều là dân giang hồ lão luyện mà còn không phát hiện ra, thứ độc này rất kỳ lạ”.
“Mộng Đình đâu?”
Lý Dục Thần vội hỏi.
Sư phụ Vinh và ông chủ Vương liếc nhau rồi đều lắc đầu: “Không biết, bữa khuya của mợ chủ do Ngũ Ngọc Xuân đưa”.
Lúc này, Hầu Thất Quý lảo đảo chạy vào đây:
“Là... Là Ngũ Ngọc Xuân!... Mợ... Mợ chủ bị đưa đi rồi… Hoàng Đại Sơn đã đuổi theo, cậu chủ mau…”
Ông ta còn chưa nói xong đã “huỵch” một tiếng, ngã lăn ra đất.
Đầu ngón tay Lý Dục Thần búng một viên thuốc vào miệng Hầu Thất Quý, còn người thì đã xông ra ngoài.
Ân Oanh vội vàng đuổi theo nhưng chỉ thấy chân trời lóe lên một tia sáng, không còn thấy tăm hơi Lý Dục Thần đâu nữa.
Biết bay ư?
Ân Oanh giật mình, bấy giờ cô ta mới biết thực lực của Lý Dục Thần mạnh hơn cô ta tưởng rất nhiều, vậy mà cô ta lại dám ám sát anh, đúng là nực cười.
Nhưng cô ta vẫn không cam lòng, lập tức thi triển thuật truy vết tiềm hành của Mặc gia theo hướng mà Lý Dục Thần biến mất rồi đuổi theo.
Thế nhưng Lý Dục Thần bay vút lên trời, cô ta làm sao có thể đuổi kịp được. Đúng lúc cô ta đang định bỏ cuộc thì chợt ngửi thấy một thứ mùi đặc biệt.
Ân Oanh bịt mũi nhíu mày nghĩ thầm: Mùi gì thế này? Lẽ nào cậu Lý bay lên trời là nhờ khí trong người bắn ra ư?
...
Trên ngọn núi hoang ở quan ngoại, phía cuối đoạn trường thành uốn lượn như rắn gần như đã đổ sập hoàn toàn có một ngôi nhà bằng đất trông như lô cốt cũng đã bị sập mất quá nửa.
Lâm Mộng Đình nằm dưới mặt đất trong ngôi nhà đó, hai mắt nhắm nghiền lộ vẻ đau đớn.
Một gã lùn da ngăm đen, trán bôi thuốc màu ngồi trong ngôi nhà đất, quỳ chân trước người cô, ngón tay vẽ vài vòng lên trán cô, miệng lẩm nhẩm.
Giữa đầu ngón tay của gã lùn và trán Lâm Mộng Đình có một chút sương mù màu đen nối liền giữa trán và ngón tay.
Ở cửa ngôi nhà đất có một người đàn ông trông sa sút tinh thần như thể vừa mới ốm nặng một trận đang ngồi. Ông ta chỉ có một tay, tay áo còn lại trống không, bay phấp phới trong gió.
Ngũ Ngọc Xuân quỳ trước mặt ông ta cầu xin: “Ông Tôn, chuyện ông bảo tôi làm, tôi đều đã làm rồi, xin ông thả người nhà của tôi đi!”
“Cô làm rồi à?”, giọng Tôn Trường Hải the thé như vịt kêu.
“Tôi đã làm rồi! Tôi bỏ thuốc của ông vào thức ăn, tuân theo lời ông bảo, lừa mợ Lý ra ngoài, chuyện ông bảo tôi làm tôi đều đã làm rồi”.
Bình luận facebook