• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (1 Viewer)

  • Chương 991-995

Chương 991: Người phụ nữ chuyên gây chuyện

Mã Sơn cảm thấy Nguyễn Hướng Đông coi trọng nghĩa khí, nhưng hầu hết mọi người tại đó lại thấy Nguyễn Hướng Đông hồ đồ.

Bất kể nhà họ Lý Thủ đô quả thật có thực lực hay không, Mã Sơn biết đánh nhau thế nào, thì nơi này vẫn là Hương Giang. Ở tại Hương Giang mà đấu với nhà họ Lý Hương Giang, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình.

Cậu chủ nhà họ Hoắc - Hoắc Chấn Đông không để cho bảo vệ trong sân ra tay, bởi vì anh ta đã nhìn ra, trước mặt Mã Sơn, những người bảo vệ này còn không bằng đám cùi bắp.

Nhà họ Hoắc có quan hệ tương đối sâu với trong nội địa, cũng có hiểu biết với hào môn ở Thủ đô. Anh ta biết bốn gia tộc lớn Thủ đô tuyệt đối không chỉ có cái danh hão, cậu Lý này có thể chiếm được một vị trí ở Thủ đô, lại một mình đi tới Hương Giang, nhất định là có điều dựa vào.

Trước khi chưa thăm dò chi tiết của Lý Dục Thần, Hoắc Chấn Đông không muốn để nhà họ Hoắc bị cuốn vào. Còn việc Lý Thừa Bình bị đánh ở đây, nhà họ Lý tự sẽ đòi lại trận đòn này. Nếu nhà họ Lý không đòi được, thì lại càng không thể trách anh ta khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng Hoắc thiếu gia tỉnh táo, không có nghĩa là những người khác cũng tỉnh táo.

Người như bà Ngô muốn nịnh bợ nhà họ Lý nhiều vô kể, bọn họ chỉ muốn ngay lập tức xông lên tặng cho Mã Sơn mấy cái bạt tai, giúp cậu chủ Lý xả cơn giận này.

Đáng tiếc đại đa số người chỉ có thể giống bà Ngô, nhiều lắm là mắng vài câu, quạt chút gió châm chút lửa, chờ xem trò hay.

Nhưng cơ hội kết giao nhà họ Lý tốt như vậy, luôn có người sẽ không bỏ qua.

Bỗng có người cao giọng nói: "Đã bảo là người trong đất liền không có tố chất, quả nhiên là không có tố chất. Tưởng mình học chút da lông là vô địch thiên hạ? Cũng không nhìn xem nơi này là nơi nào, đây là Hương Giang đấy! Không phải là chỗ để đồ trong nước nhà quê chúng mày giương oai!"

Người nói chuyện là một phụ nữ, nhưng không phải là bà Ngô. Bà Ngô không có can đảm như vậy.

Nguyễn Hướng Đông vừa thấy người phụ nữ này đứng ra liền nhíu mày.

Ông ta đương nhiên nhận biết cô ta. Cô ta là Lương Phượng Như, cũng xem như người nổi tiếng tại Hương Giang, lăn lộn trong cả hai giới chính - thương, rất có chính kiến riêng, là một người phụ nữ có dã tâm chính trị.

Đứng ra vào thời điểm này, rất rõ ràng, cô ta muốn kết giao với nhà họ Lý, vớt vốn liếng chính trị. Tham gia chính trường tại Hương Giang, không có mấy gia tộc Lý, Hoắc, Quách, Uông ủng hộ, ghế không thể ngồi vững được.

Nguyễn Hướng Đông biết người phụ nữ này rất khó đối phó, thích nhất việc nhỏ hóa việc lớn, việc lớn hóa không thể cứu vãn, thuộc loại người không có việc thì đi gây chuyện.

Lương Phượng Như bước vào trong sân, nói với Lý Thừa Bình: "Lý thiếu gia, loại đồ nhà quê này nào cần đến Lý đại thiếu gia ra tay, nếu ngài không chê tôi bao biện làm thay, thì giao cho tôi đi".

Cô ta không chờ Lý Thừa Bình đồng ý, đã quay về phía Lý Dục Thần và Mã Sơn, cười lạnh nói: "Hiện tại tôi cho các người một cơ hội, quỳ xuống dập dầu nhận sai với Lý thiếu gia, sau đó cút ra khỏi Hương Giang, chạy về đất liền đi. Bằng không thì..."

Cô ta còn chưa nói xong, một cái tát mạnh liền đập vào mặt cô ta.

Thân thể người phụ nữ bay lên, quay người bảy trăm hai mươi độ trên không trung, rồi rơi bùm xuống đất.

Lại nhìn vào khuôn mặt cô ta, đã hoàn toàn biến dạng, độn cằm rơi ra, răng hổng mất một chiếc, nửa bên mặt sưng lên như đầu heo.

Mã Sơn run tay, hùng hùng hổ hổ: "Mẹ nó, ông đây phiền nhất loại đàn bà ba la bô lô này!"

Một tát này, mọi người bị đánh đến hồ đồ.

Những cuộc tụ họp của người nổi tiếng, xã hội thượng lưu như này, từ trước đến nay chưa từng thấy ai đánh phụ nữ trước mặt bàn dân thiên hạ.

Tên này không nói võ đức!

Lý Thừa Bình chỉ vào Mã Sơn, phẫn nộ nói: "Mày đánh phụ nữ thì tính cái thá gì?"

Mã Sơn bĩu môi: "Lý thiếu gia, anh vẫn còn sống ở xã hội xưa à? Hiện nay sớm đã nam nữ bình đẳng, dựa vào đâu mà không thể đánh phụ nữ? Vả lại, ông đây sao biết được người kia là nam hay nữ? Chẳng lẽ trước khi đánh người còn phải nghiệm chứng? Hay Lý thiếu gia đã nghiệm chứng rồi?"

"Mày...", Lý Thừa Bình tức giận đến phát run, nhưng lại không biết phản bác thế nào.

Lý Dục Thần rất muốn bật cười. Từ nhỏ Mã Sơn đã đấu võ mồm, đánh nhau với người ta, về sau lại lăn lộn ở nơi như quán bar, đám thiếu gia công tử này sao có thể đấu thắng được anh ta.

Nguyễn Hướng Đông nghe rất sung sướng, không tự chủ mà cười haha.

Tính tình của Mã Sơn rất hợp với ông ta, làm ông ta nhớ lại thời gian còn lăn lộn trong bang phái hồi còn trẻ.

Lương Phượng Như nằm trên mặt đất, mồm miệng không rõ kêu rên: "Cứu mạng! Phụ nữ Hương Giang bị người trong đất liền đánh! Đàn ông Hương Giang ở đây đã chết hết rồi sao?"

Nguyễn Hướng Đông thầm kêu hỏng bét, quả nhiên người phụ nữ này rất biết gây chuyện, cô ta muốn khuấy đục nước, kéo hết người ở đây xuống.

Hoắc Chấn Đông nhíu mày. Anh ta vốn định bàng quan đứng xem, nhưng Lương Phượng Như náo loạn như thế, anh ta còn không ra mặt thì không thể nào nói nổi.

"Sư phụ Mạc!", Hoắc Chấn Đông nhìn một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi đứng bên người.

Người đàn ông trung niên nhẹ gật đầu với anh ta, liền sải bước đi đến giữa sân, chắp tay nói với Mã Sơn: "Hương Giang, Mạc Trình Hồng!"

Ông ta vừa báo tên, đám người liền phát ra tiếng hô thảng thốt.

"Ông ta chính là sư phụ Mạc của Mạc Gia Quyền!"

"Nghe nói ông ta đã ở ẩn, sao lại đi ra?"

"Anh không nhìn thấy ông ta ở bên người Hoắc thiếu gia sao, đương nhiên là được nhà họ Hoắc mời đến làm quyền sư!"

"Ông ta chính là một trong mười quyền sư lớn của Hương Giang, hẳn là sẽ không thua đi?"

"Yên tâm đi, cái tên đánh phụ nữ kia có thể có bản lĩnh thật sự gì, sư phụ Mạc tung một quyền là có thể đánh chết anh ta!"
Chương 992: Loạn Quyền là cái gì?

Mã Sơn thấy đối phương bày ra quy củ võ lâm nên cũng ôm quyền: "Thành phố Hoà, Mã Sơn!"

Mạc Trình Hồng không nói nhiều lời nữa, vặn eo xoay người, bàn chân quét ngang, người lao ra như mũi tên, một chiêu Xuyên Tâm Cước đá về phía Mã Sơn.

Mạc Gia Quyền nổi tiếng với các đòn bằng chân, một đòn chân thắng ba đòn tay, Xuyên Tâm Cước chính là tuyệt kỹ của Mạc Gia Quyền.

Mạc Trình Hồng không ham chiến, hy vọng chiến thắng bằng một chiêu.

Mã Sơn thấy thế tới hung mãnh, không dám thất lễ, chân bước bộ Võ, tránh khỏi hai chân của Mạc Trình Hồng, bàn tay cắt ngang, một chưởng đánh thẳng vào eo sườn của Mạc Trình Hồng.

Mạc Trình Hồng thấy Mã Sơn đột nhiên di động như quỷ mị liền biết không tốt, giờ muốn thay đổi chiêu thức đã không còn kịp rồi, chỉ có thể dùng chân khí bảo vệ cơ thể, cứng rắn đón đỡ một chưởng này.

Bùm một tiếng vang trầm, thân thể Mạc Trình Hồng bay ngược ra ngoài giữa không trung. Ông ta xoay người giữa không trung, sau khi rơi xuống đất còn thịch thịch thịch lùi lại mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững.

Mạc Trình Hồng đứng ở nơi đó, cảm thấy eo sườn vô cùng đau đớn, ông ta cố nhịn xuống, chắp tay với Mã Sơn: "Cảm ơn đã thủ hạ lưu tình, Mạc mỗ chịu thua!"

Ông ta vừa nói ra lời này, mọi người suýt chút nữa kinh ngạc rớt cằm.

"Sư phụ Mạc thua?"

"Chỉ một chiêu thôi đấy!"

Mạc Trình Hồng yên lặng đi đến bên người Hoắc Chấn Đông, thấp giọng nói: "Thiếu gia, Mạc mỗ đã làm mất thể diện nhà họ Hoắc!"

Hoắc Chấn Đông khoát khoát tay, an ủi: "Thắng bại là chuyện thường, sư phụ Mạc không nên tự trách".

Anh ta đứng lên, nhìn thoáng qua Lý Dục Thần và Mã Sơn, nói: "Chuyện ngày hôm nay, nhà họ Hoắc tôi sẽ không nhúng tay nữa, tạm biệt!"

Nói xong, anh ta dẫn người rời đi.

Nguyễn Hướng Đông âm thầm gật đầu.

Hoắc thiếu gia này rất thông minh, vốn là việc không liên quan đến mình, lại bị con đàn bà điên Lương Phượng Như kéo xuống vũng bùn, bất đắc dĩ phải để Mạc Trình Hồng ra tay. Mạc Trình Hồng bại một lần, anh ta lập tức đi ngay, vừa cho người của Hương Giang một câu trả lời thỏa đáng, lại không đắc tội Lý Dục Thần.

Phong cách hành sự như vậy, có thể thấy được năng lực và nề nếp gia đình thế nào. Khó trách nhà họ Hoắc có thể trở thành thế gia đệ nhất Hương Giang, mặc dù tiền bạc không bằng được nhà họ Lý, nhưng sức ảnh hưởng ở hai giới chính - thương lại cao hơn một bậc.

Hoắc Chấn Đông vừa đi, người Hương Giang như thể bị rút đi sống lưng, khí thế chợt yếu đi.

Nhất thời không người nói chuyện.

Lương Phượng Như thấy tình thế không ổn, hô lớn: "Hương Giang chỉ có mỗi nhà họ Hoắc thôi sao? Quách thiếu gia, cậu Uông, hai nhà các người chẳng lẽ không cai quản chút nào sao?"

Quách Hạ Phong và Uông Thụ Kiệt liếc nhìn nhau, đồng thời nhíu mày.

Thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, chỉ cần còn một phe chưa bị kéo xuống nước, con đàn bà điên Lương Phượng Như này sẽ không chịu bỏ qua.

Vốn có nhà họ Hoắc đứng mũi chịu sào, bọn họ đứng cạnh hóng chuyện. Hiện tại Hoắc Chấn Đông đi rồi, bọn họ không muốn bị kéo xuống cũng không được.

Quách Hạ Phong nhẹ gật đầu với vệ sĩ bên cạnh.

Vệ sĩ đứng ra, chắp tay với Mã Sơn: "Thái Lý Phật Quyền, Trần Thiên Hữu!"

Mặc dù sư phụ Trần cũng là quyền sư trứ danh của Hương Giang, nhưng lúc này không có ai hét lên kinh ngạc, bởi vì việc sư phụ Mạc bị Mã Sơn dùng một chiêu đánh bại thực sự quá khiến người ta chấn động.

Mã Sơn nghĩ nghĩ, cũng chắp tay: "Loạn Quyền, Mã Sơn!"

Trần Thiên Hữu sửng sốt.

Loạn Quyền là quyền gì?

Ông ta chợt cảm thấy bị sỉ nhục, trong lòng dâng lên cơn thịnh nộ.

Thật ra Mã Sơn không hề cố ý sỉ nhục.

Mạc Trình Hồng bước lên nói "Hương Giang, Mạc Trình Hồng", Mã Sơn đối thành "Thành phố Hoà, Mã Sơn".

Trần Thiên Hữu không hề nói là Hương Giang, mà nói "Thái Lý Phật Quyền", Mã Sơn nghĩ hồi lâu, ngoại trừ tâm pháp và bộ Võ Lý Dục Thần dạy anh ta ra, anh ta còn từng học qua Chu Sa Chưởng với ông chủ Vương, học khoái đao với sư phụ Vinh, học ưng trảo với Võ Đức Hổ, học Thiết Bố Sam với Lê Chấn Đông, còn học Bát Quái Chưởng với Cố Ngôn Châu, không phải Loạn Quyền thì là cái gì?

Dưới cơn thịnh nộ, Trần Thiên Hữu dẫn đầu ra tay. Có điều, ông ta biết mình không phải là đối thủ của Mã Sơn, chỉ cần có thể đỡ được nhiều hơn Mạc Trình Hồng hai hiệp cũng xem như là giúp Quách thiếu gia kiếm về chút mặt mũi rồi.

Cho nên mặc dù Trần Thiên Hữu tức giận, ông ta lại ra tay hết sức cẩn thận, phòng thủ là chính.

Nhưng ông ta vẫn đánh giá thấp thực lực của đối thủ.

Sau hai lần bị thương nặng, đặc biệt là lần trước bị người ta đốt thiên đăng tại nhà họ Phan thành phố Long, vì cứu anh ta, Lý Dục Thần suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma, ngay cả Lâm Mộng Đình cũng bị ma huyết ngấm dần.

Người thường luyện võ, dù tư chất tốt thế nào cũng phải tiến lên từng bước, dùng chân khí thay gân tẩy tủy. Mã Sơn nhờ họa được phúc, toàn bộ tinh huyết cốt tủy được đổi một lần, Lý Dục Thần dùng pháp lực vô thượng rèn luyện, lại dùng linh dược Thiên Đô bảo dưỡng cho anh ta.

Mã Sơn của hiện tại sớm đã thay da đổi thịt, hồn phách cô đọng, mặc dù chủ tu vẫn là võ đạo, nhưng đi con đường hoàn toàn bất đồng với võ giả bình thường.

Trần Thiên Hữu cẩn thận dè dặt, nhưng Mã Sơn chỉ cất bước đi lên trước, đơn giản nghiêng người, liền đánh bay Trần Thiên Hữu, chỉ là không bị thương.

Sau khi kết thúc, Trần Thiên Hữu sửng sốt một hồi, cuối cùng thở dài, chắp tay nói: "Sư phụ Mã, bội phục!"

Dứt lời, ông ta quay về bên người Quách Hạ Phong: "Quách thiếu, tôi đã cố gắng hết sức!"

Quách Hạ Phong gật gật đầu, đứng lên nói: "Chúng ta đi thôi".

Nhà họ Quách cũng bỏ đi.

Mọi người đều nhìn về phía cậu chủ nhà họ Uông, Uông Thụ Kiệt.

Một lão già bên người Uông Thụ Kiệt bước tới, chắp tay với Mã Sơn: "Hồng Gia Thiết Tuyến Quyền, Chúc Đại Sinh!"

Dứt lời, ông ta không chờ Mã Sơn đáp lại, hai tay mở ra, trên cánh tay có thêm mười cái vòng sắt leng keng leng keng. Ông ta vung tay, một quyền nện về phía Mã Sơn.

Mã Sơn trông thấy vòng sắt chế tạo từ thép tinh luyện kia, kêu lên một tiếng "Tốt". Anh ta không dùng bộ Vỗ, đứng tại đó, hai tay giao nhau giơ lên cao, cứng rắn đón đỡ.

Mọi người nhìn đều giật mình. Hai vị trước đều dùng tay không, vị này trên tay cầm vòng sắt, tương đương với mang theo binh khí.
Chương 993: Miêu Nhẫn Đức

Dùng cánh tay bằng xương bằng thịt để cản cánh tay sắt, há chẳng phải là lấy trứng chọi đá?

Một tiếng va đập trầm trầm vang lên, sau đó là tiếng rắc rắc, cánh tay của Chúc Đại Sinh đung đưa, cả người ngửa ra sau, liên tục bước lùi lại, vất vả lắm mới dừng lại được.

Cánh tay Chúc Đại Sinh buông thõng, dãy vòng sắt kêu lanh canh khe khẽ, hóa ra là tay Chúc Đại Sinh đang run, muốn đưa tay lên chắp tay chào cũng không được.

Trái lại, Mã Sơn chắp tay nói: “Sư phụ Chúc đã nhường rồi!”

Chúc Đại Sinh thở dài, quay đầu bước đi.

Uông Thụ Kiệt cũng dẫn người nối gót rời đi.

Cậu Uông vừa đi, nơi này lập tức lặng ngắt như tờ, yên tĩnh tới mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Mọi người nhìn Mã Sơn như nhìn thấy một tên ôn thần.

“Loạn Quyền, Mã Sơn!”

Nguyễn Hướng Đông lẩm bẩm, nghĩ thầm, chẳng trách Lý Dục Thần lại dám ngông cuồng như thế. Hóa ra bên cạnh anh có một vị quyền sư lợi hại như vậy!

Sau đêm nay, danh tiếng Loạn Quyền, Mã Sơn sẽ được truyền khắp Hương Giang.

Chỉ sợ chọc giận mấy vị Tông Sư kia!

Nguyễn Hướng Đông đang thầm lo lắng thì “rầm” một tiếng, cửa bị đạp văng ra, một nhóm người hùng hổ xông vào đây.

“Cậu cả Lý tới rồi!”

Mọi người xôn xao, tâm trạng vừa chùng xuống lại phấn chấn trở lại.

“Đại ca!”, Lý Thừa Bình gọi.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Lý Cửu An bước đến chỗ Lý Thừa Bình, hỏi: “Ai đánh em?”

Lý Thừa Bình chưa kịp trả lời, Lương Phượng Như đã bụm khuôn mặt sưng phù và nửa chiếc cằm bị trật khớp, ú ớ chỉ vào Lý Dục Thần và Mã Sơn, nói:

“Chính là hai con heo đại lục này chạy tới Hương Giang đánh người, đánh cậu Lý, tôi bênh vực cậu Lý mấy câu, bọn họ bèn đánh tôi ra nông nỗi này!”

Bốp!

Lương Phượng Như vừa dứt lời, lập tức lại bị ăn ngay một cái tát thật mạnh.

Cô ta lại bị tát bay một lần nữa, xoay người bảy trăm hai mươi độ, ngã xuống đất.

Lần này, nửa bên mặt còn lại của cô ta cũng sưng lên, trông như một chiếc thủ heo hoàn chỉnh.

Mã Sơn vung tay, mắng: “Mẹ kiếp, người Hương Giang bị câm hết rồi, còn mỗi cô biết nói thôi hả?”

Lý Cửu An nổi giận.

Lương Phượng Như có chết anh ta cũng không quan tâm, nhưng đánh người của anh ta ngay trước mặt anh ta thì rõ ràng là không coi anh ta ra gì.

“Mày tự đâm đầu vào chỗ chết rồi!”

Lý Cửu An nhìn Mã Sơn, ánh mắt lóe lên sát khí.

Mã Sơn bất ngờ co chân đạp vào đùi Lý Cửu An.

Rắc một tiếng giòn tan, chân Lý Cửu An gãy đôi.

Lý Cửu An hét lên thảm thiết, ngã xuống đất.

Cú đạp này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, ngay cả đám vệ sĩ của Lý Cửu An cũng không ngờ tới.

Mọi người đều sợ điếng người.

Người đàn ông này to gan quá!

Anh ta chính là cậu cả của nhà họ Lý đó!

Đạp gãy chân cậu cả nhà họ Lý, người đàn ông này chán sống rồi!

Khoảnh khắc chân Lý Cửu An bị gãy, trái tim của Nguyễn Hướng Đông cũng hẫng một nhịp.

Tiêu rời, bầu trời của Hương Giang sắp sập rồi!

Nguyễn Hướng Đông rất muốn giục Lý Dục Thần và Mã Sơn bỏ chạy, nếu nhà họ Lý nổi giận thì toàn bộ Hương Giang đều sẽ rung chuyển.

Cho dù võ công có giỏi cũng không đấu lại nổi nhà họ Lý.

Nhưng ông ta lại như bị người ta bóp nghẹt cổ họng, không nói nên lời.

Mã Sơn nhìn Lý Cửu An nằm dưới đất, cười khẩy nói: “Tôi lại muốn xem xem là ai tự đâm đầu vào chỗ chết!”

Đám vệ sĩ của Lý Cửu An rầm rập bao vây Mã Sơn, rút hết súng ra, mười mấy nòng súng đen ngòm đểu chỉ vào Mã Sơn.

Nguyễn Hướng Đông rất muốn chạy lại đó ngăn cản nhưng thấy dáng vẻ bị gãy chân đầy đau đớn của Lý Cửu An, ông ta biết tất cả đã không thể cứu vãn được nữa rồi.

Không ai có thể ngăn nổi lửa giận của Lý Cửu An.

“Nổ súng đi! Còn đần người ra đó làm gì?”, Lý Cửu An quát to.

Bọn vệ sĩ bóp cò súng.

Đúng lúc này, Mã Sơn dịch chuyển.

Chân bước bộ Võ, đạp lên gió mạnh, thân hình như ma quỷ, nhanh như sao băng, anh ta chỉ lắc mình một cái, toàn bộ súng trên tay những vệ sĩ này đều rơi xuống đất.

Mã Sơn quay về vị trí cũ, dáng vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì.

“Bát Quái Du Hành Chưởng!”, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Lý Cửu An có vóc người nhỏ thó và bộ râu cá trê bước tới, nhìn Mã Sơn: “Cậu có quan hệ gì với nhà họ Cố ở thành phố Tân Môn?”

Mã Sơn sững sờ, nhận ra đối phương đã hiểu lầm, đúng là anh ta có học của Cố Ngôn Châu một vài chưởng pháp Bát Quái nhưng vừa rồi anh ta chỉ dùng bộ Võ, có lẽ là vô tình có đôi chút bóng dáng thân pháp của Bát Quái Du mà thôi.

“Không có quan hệ gì hết”, anh ta nói.

Người kia gật đầu, chắp tay với Mã Sơn, nói: “Nam Quyền, Miêu Nhẫn Đức!”

Nói rồi, người này lập tức vào thế hổ hạc song hình, cơ thể lập tức bừng lên khí thế mạnh mẽ. Khi ông ta nhào tới, thế đi như hổ, cực kỳ mạnh mẽ, còn thân mình lại như hạc, nhẹ nhàng nhanh nhẹn.

Chỉ trong thoáng chốc, trong sảnh lớn toàn là bóng dáng của Miêu Nhẫn Đức, dường như có trăm hổ, ngàn hạc cùng nhau tấn công, nháy mắt xơi tái Mã Sơn.

Nguyễn Hướng Đông cảm thán, quả nhiên là cao thủ!

E là thân thủ của người này không còn thua kém Tông Sư là bao!

Ông ta không khỏi lo lắng cho Mã Sơn, thầm nghĩ không biết có nên nhân cơ hội này dẫn Lý Dục Thần đi trước hay không. Nếu vậy, cho dù Mã Sơn không địch lại được thì cũng không có Lý Dục Thần vướng chân, với võ công của anh ta hoàn toàn có thể tự thoát thân.

Nhưng khi ông ta nhìn về phía Lý Dục Thần lại phát hiện ra anh rất bình tĩnh, không hề lo lắng chút nào, cứ như thể chuyện xảy ra ở đây không liên quan gì tới mình vậy.

Nguyễn Hướng Đông tự nhủ, đúng là ông chủ không biết nỗi khổ của người làm, xem ra cậu Lý vẫn chưa biết tình cảnh của mình đang nguy hiểm cỡ nào!

Đúng lúc này, bỗng “ầm” một tiếng, Nguyễn Hướng Đông quay đầu lại nhìn thì thấy Miêu Nhẫn Đức nằm ngã dưới đất.

Mã Sơn đứng vững người, hơi do dự một chút, vừa rồi đối phương tự báo tên Nam Quyền, đáng ra anh ta phải đối lại là Bắc Quyền, nhưng nghĩ kĩ lại thì anh ta cũng không được tính là Bắc Quyền, bèn học động tác chắp tay vừa rồi của Miêu Nhẫn Đức, nói:

“Loạn Quyền, Mã Sơn!”
Chương 994: Trên đời không phải chỉ có một nhà họ Lý

Miêu Nhẫn Đức bị nội thương, từ dưới đất bò dậy, chắp tay với Mã Sơn, không còn mặt mũi chào Lý Cửu An, chỉ nói mỗi một câu: “Xin phép!”

Rồi vội vàng bỏ đi.

Chuyến này, hai anh em nhà họ Lý thực sự trợn tròn mắt.

Mã Sơn đứng đó, hai tay chống nạnh như một vị ác thần, ánh mắt như điện liếc nhìn những người giàu có ở Hương Giang.

Những người bị anh ta nhìn đều cúi đầu xuống như học sinh tiểu học phạm lỗi ở trên lớp.

Mã Sơn quay đầu nhìn anh em nhà họ Lý: “Hiện tại còn dám nói là trên đời này chỉ có một nhà họ Lý, Hương Giang các cậu nữa không?”

Mặc dù Lý Cửu An bị gãy chân rất đau nhưng anh ta vẫn không sợ, lạnh lùng nhìn Mã Sơn, nói: “Công phu của anh không tệ, nhưng nếu anh nghĩ là dựa vào chút bản lĩnh này mà có thể khiến nhà họ Lý khuất phục thì anh sai rồi. Cứ chờ đó mà xem, anh sẽ phải trả giá đắt vì chuyện ngày hôm nay!”

“Trả giá đắt?”, Mã Sơn cười to: “Tôi có thể giết cậu ngay bây giờ, vậy mà cậu còn bàn về cái giá đắt phải trả với tôi à?”

“Anh dám!”, Lý Cửu An trợn mắt nhìn Mã Sơn: “Nếu anh dám động tới tôi, tôi sẽ cho cả nhà anh chết hết!”

Mã Sơn không ngờ Lý Cửu An lại là một kẻ cứng đầu như vậy.

Nhưng lời kiểu này chỉ dọa được người khác, không dọa nổi Mã Sơn. Bởi vì cả nhà anh ta chỉ có ba người là anh ta, Đinh Hương và Lý Dục Thần.

Anh ta cười to, bước tới trước mặt Lý Cửu An, nói: “Này nhóc, người Hương Giang các cậu đều thích chết tới vậy à?”

Nguyễn Hướng Đông vội vàng chạy tới, ngăn Mã Sơn lại, vội vàng la lên: “Cậu Mã Sơn, cậu nghe lời tôi, oan gia nên giải không nên kết, chuyện này giao cho tôi xử lý được không?”

Mã Sơn rất thích Nguyễn Hướng Đông, cũng hiểu ông ta đang lo lắng điều gì. Anh ta ngẩng đầu nhìn Lý Dục Thần, thấy Lý Dục Thần không tỏ thái độ gì bèn nói: “Được thôi, Nguyễn gia, nể mặt anh, tôi tha cho cậu ta. Có điều nếu cậu ta còn dám nói hươu nói vượn thì đừng trách tôi không khách khí!”

Mã Sơn nói xong, đứng dậy, đi lại chỗ Lý Dục Thần, nói: “Dục Thần, chỗ này tẻ nhạt quá, chúng ta đi thôi.”

Lý Dục Thần gật đầu, đi về phía Hà Quảng Chí.

Hà Quảng Chí nhíu mày nhìn anh, không biết anh đi lại đây là có ý gì.

“Nghe nói Hào Giang là một chốn giải trí rất tuyệt phải không?”, Lý Dục Thần đột nhiên hỏi.

“Sao vậy, cậu Lý muốn đi giải trí à?”

“Tôi có ý định như vậy nhưng lạ nước lạ cái, sợ bị chặt chém.”

Hà Quảng Chí liếc nhìn “Loạn Quyền Mã Sơn” đứng sau lưng Lý Dục Thần, cười to một tiếng, nói: “Ai chán sống rồi hay sao mà lại dám chặt chém anh Lý chứ? Nếu anh Lý muốn đi chơi thì tôi có thể đi cùng anh.”

“Bao giờ cậu Hà về?”

“Anh có thể gọi tôi bất cứ lúc nào. Ngày mai thì sao?”

“Nghe nói Hào Giang là tòa thành không có ban đêm, cảnh đêm đẹp không đâu sánh bằng, chi bằng tranh thủ đang có hứng hãy đi luôn đi, chơi chán thì về”.

Hà Quảng Chí hơi sững sờ, anh ta biết Lý Dục Thần vội tới Hào Giang như vậy nhất định là có chuyện gì đó, chỉ không biết là nó có bất lợi cho nhà họ Hà hay không.

Anh ta lại nhìn Mã Sơn một lần nữa, quyết định trước tiên cứ đồng ý đã.

“Được, vậy chúng ta đi luôn bây giờ đi”.

Hà Quảng Chí đang muốn rời khỏi đây cùng với Lý Dục Thần thì chợt nghe ngoài cửa có người nói: “Không ai được đi!”

Một đám người nối đuôi nhau đi vào.

Mã Sơn lập tức cảnh giác như thể sư tử ngửi thấy mùi của loài mãnh thú khác.

Những người này người nào người nấy đều tinh thần dồi dào, bước đi trầm ổn, hơi thở khỏe mạnh, rõ ràng đều là người luyện võ.

Mười mấy người đi đầu vào đây đứng xếp thành hai hàng, sau đó hai võ sư mặc đồ Đường trang đi vào.

Đi sau hai võ sư này là một người đàn ông trung niên, mặc âu phục, đeo kính mắt, dáng vẻ nhã nhặn, sắc mặt khá nặng nề.

Mọi người xôn xao. Người Hương Giang đều nhận ra đây là gia chủ đương thời của nhà họ Lý, Lý Triệu Phong, đồng thời là con trai cả của người giàu nhất Hương Giang - Lý Ngôn Thành.

“Bố!”

Lý Cửu An và Lý Thừa Bình vừa trông thấy Lý Triệu Phong, lập tức vui mừng quá đỗi.

Nhưng Lý Triệu Phong không vội đi hỏi han cậu con trai bị thương mà lại đứng dẹp qua một bên để nhường đường.

Mọi người kinh ngạc phát hiện ra sau lưng Lý Triệu Phong có một ông cụ đang chậm rãi chống gậy đi tới đây.

Người này chính là bố của Lý Triệu Phong, người giàu nhất châu Á mà người Hương Giang vẫn luôn tự hào - Lý Ngôn Thành.

Đi theo bên cạnh Lý Ngôn Thành là một người đàn ông trung niên có khí chất nho nhã, tóc hơi hoa râm. Người này vừa tới đã đảo mắt nhìn Lý Dục Thần, sau đó khóa chặt tầm mắt vào Mã Sơn.

Mã Sơn cảm thấy căng thẳng, cảm giác nguy hiểm vừa rồi chính là vì người này.

Tông Sư!

Mã Sơn không lùi bước, trong lòng trào dâng ý chí chiến đấu, ánh mắt nhìn đối phương không chút yếu thế.

Người kia dường như hơi bất ngờ, ánh mắt sáng lên, khuôn mặt nở nụ cười ôn hòa.

Nhưng hầu hết mọi người đều chỉ chú ý tới Lý Ngôn Thành, trong đó có cả Lý Dục Thần.

Ông cụ này đã gần trăm tuổi, đi chống gậy, tinh thần không thua võ giả Tông Sư, thậm chí còn hơn.

Điều này không liên quan gì tới võ công, nó là sự tự tin có được từ cả đời kiêu ngạo, đánh bại vô số cường địch, đồng thời là thái độ không màng danh lợi sau khi trải qua mưa gió, hiểu thấu thói đời ấm lạnh.

Một người bình thường mà lại có thể đạt tới cảnh giới này thực chẳng dễ gì.

“Ông nội!”

Lý Cửu An và Lý Thừa Bình đồng thanh hô lên.

Lý Cửu An ngập tràn phấn khởi, quên cả đớn đau, ngọn lửa báo thù cháy lên trong lòng.

Ông nội Lý Ngôn Thành ra trận, người Hương Giang nào dám trái ý? Thế lực của nhà họ Lý đủ sức tung hoành ở Hương Giang! Anh ta muốn chặt tên Loạn Quyền Mã Sơn và Lý Dục Thần này thành tám khúc, ném xuống biển cho cá ăn.

Khác với Lý Cửu An, trong lòng Lý Thừa Bình hơi bất an. Từ nhỏ, anh ta đã hết sức kính sợ ông nội, không dám phạm lỗi nhỏ nào trước mặt ông cụ.

Chuyện hôm nay là do anh ta mà ra, anh ta rất sợ ông nội sẽ trách phạt mình.
Chương 995: Ai là người đúng lý

“Bố, bố đi chậm thôi ạ!”

Lý Triệu Phong tiến lên, định dìu Lý Ngôn Thành.

Lý Ngôn Thành ngăn tay ông ta lại, chống gậy tự đi.

Lý Triệu Phong không dám làm trái ý bố, ngoan ngoãn đi theo sát bên cạnh.

“Ông nội!”, Lý Cửu An chỉ vào Lý Dục Thần, kêu lên: “Chính là anh ta! Anh ta tên là Lý Dục Thần, đến Hương Giang khiêu khích nhà họ Lý chúng ta, đánh Thừa Bình, rồi đánh gãy chân của cháu!”

Sắc mặt Lý Ngôn Thành rất nặng nề, ông cụ chống gậy đi về phía Lý Dục Thần.

“Bố...”, Lý Triệu Phong cố gắng ngăn cản nhưng không thành công, đành nhìn vị võ giả Tông Sư đi đằng sau.

Vị võ giả Tông Sư này bước tới, đứng trước Lý Ngôn Thành nửa người, chếch về phía Lý Dục Thần. Như vậy nếu Lý Dục Thần muốn làm gì bất lợi cho ông cụ, người này có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Mã Sơn không hề yếu thế hơn chút nào, cũng bước lên trước một bước, đứng trước Lý Dục Thần nửa người, trông chừng vị võ giả Tông Sư kia.

Mã Sơn trợn hai mắt, khí thế hùng hổ, còn vị võ giả Tông Sư kia thì sắc mặt ôn hòa, dường như còn khá thích Mã Sơn.

Một người phô ra, một người nội liễm, người trong nghề nhìn là biết ngay giữa hai người đang giằng co, vị võ giả Tông Sư kia rõ ràng mạnh hơn một bậc.

Nhưng không phải ai cũng là người trong nghề. Trong mắt hầu hết mọi người, Mã Sơn có khí thế hùng hổ đáng sợ hơn.

Chẳng hạn như Hà Quảng Chí.

Hà Quảng Chí biết vị võ giả này: Tông Sư Vịnh Xuân Lương Tri Huyên.

Anh ta chỉ biết Lương Tri Huyên là Tông Sư, còn rốt cuộc lợi hại tới đâu thì không rõ.

Nhưng ông nội của anh ta – vua sòng bài Hào Giang Hà Gia Xương rất tôn sùng Lương Tri Huyên, từng muốn mời Lương Tri Huyên tới Hào Giang nhưng bị Lương Tri Huyên từ chối.

Sau đó, không rõ nhà họ Lý đưa ra điều kiện gì mà mời được Lương Tri Huyên, khiến Hà Gia Xương vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng, đến giờ nhắc lại vẫn thấy không vui.

Hà Quảng Chí thấy khí thế của Mã Sơn không thua Lương Tri Huyên, trong lòng chợt nghĩ, nếu như anh ta mời được Loạn Quyền Mã Sơn tới Hào Giang thì có phải là ông nội anh ta sẽ vui vẻ không?

Lý Ngôn Thành đứng trước mặt Lý Dục Thần, quan sát anh mấy lượt, hỏi: “Cậu chính là Lý Dục Thần à?”

“Đúng vậy, là tôi”, Lý Dục Thần lạnh nhạt đáp, không kiêu ngạo không tự ti.

Lý Ngôn Thành gật đầu, lơ đãng liếc nhìn Lương Tri Huyên rồi quay lại nhìn Lý Dục Thần: “Ừm, khá lắm, khá lắm…”

Cơn thịnh nộ của ông cụ Lý mà mọi người dự đoán lại không hề xuất hiện.

Lý Ngôn Thành khen “khá lắm” mấy lần liền rồi chống gậy bỏ đi.

Mọi người đều không đoán được ý của ông cụ, không ai dám nói chuyện.

Cây gậy gõ xuống đất kêu lốc cốc.

Lý Triệu Phong đi theo sát gót bố, sợ ông cụ xảy ra chuyện.

Hai quyền sư bảo vệ hai bên, những vệ sĩ khác luân phiên tiến lên, ánh mắt như ưng, cảnh giác quan sát chung quanh.

Chỉ có Tông Sư Lương Tri Huyên là vẫn tiếp tục giằng co với Mã Sơn, hai người không hề nhúc nhích chút nào.

Lý Ngôn Thành đi về phía hai đứa cháu trai cưng.

“Ông nội!”, Lý Thừa Bình rụt rè gọi một tiếng.

Lý Cửu An nằm dưới đất, ra vẻ đau đớn: “Ông ơi, chân của cháu…”

Lý Ngôn Thành nói với người bên cạnh: “Dìu nó dậy”.

Hai vệ sĩ đi qua đó dìu Lý Cửu An dậy.

“Ông nội...”, Lý Cửu An được dìu dậy nhưng chiếc chân gãy vẫn rất đau, hơn nữa anh ta còn cố ý giả bộ đau đơn trước mặt ông nội nên giọng càng thêm nghẹn ngào.

Lý Ngôn Thành đột nhiên bất thình lình tát anh ta một cái.

“Bốp” một tiếng giòn tan, khiến cả Lý Cửu An và mọi người ở đây đều ngơ ngác.

“Khóc cái gì?”, Lý Ngôn Thành nghiêm nghị nói: “Nước mắt không giúp cháu mạnh mẽ hơn, sự thương hại và đồng tình sẽ chỉ khiến cháu càng ngày càng mềm yếu. Con cháu nhà họ Lý chúng ta xưa nay không rơi lệ!”

Lý Cửu An giật mình, vội vàng lau khô nước mắt, nơm nớp lo sợ nói: “Vâng, thưa ông”.

Lý Ngôn Thành gật đầu: “Ừm, ông biết chân cháu bị cậu ta đánh gãy, người nhà họ Lý chúng ta phải nói lý lẽ. Nếu như đúng là cháu bị người ta ức hiếp thì nhất định chúng ta sẽ phải trả thù. Nhưng trước đó, cháu hãy nghĩ lại xem, trong chuyện này, cháu có lỗi gì không? Có phải là cháu bướng bỉnh trước, ép người ta phải làm như vậy hay không?”

“Cháu không hề!”, Lý Cửu An nói to: “Tại bọn họ ức hiếp Thừa Bình, đánh Thừa Bình nên cháu mới dẫn người tới”.

“Tôi có thể chứng minh!”

Lương Phượng Như bò dậy từ dưới đất.

Cô ta bị ngã khá mạnh, quần áo, đầu tóc rối bời, cả khuôn mặt sưng lên như thủ heo, cộng thêm bị rụng răng, nói năng ú ớ, Lý Ngôn Thành và Lý Triệu Phong phải nhìn một lúc lâu mới nhận ra cô ta.

“Chính là hai con heo đại lục này chạy đến Hương Giang gây sự, nói mình là nhà họ Lý ở thủ đô. Ai chẳng biết nhà giàu trong thiên hạ này chỉ có một nhà họ Lý, đó chính là nhà họ Lý ở Hương Giang mà cụ Lý ngài một tay gây dựng nên! Cháu chỉ đứng ra nói mấy lời công bằng, vậy mà bọn họ đã đánh cháu ra nông nỗi này! Hức hức…”

Lương Phượng Như khóc rống.

“Bọn họ thấy cháu dễ ăn hiếp nên đánh cháu! Đánh cháu đã đành, lại còn đánh cả cậu Lý! Cụ Lý, ngài mau làm thịt hai con heo đại lục này, ném xuống biển làm mồi cho cá đi, người Hương Giang chúng ta chỉ công nhận một nhà họ Lý, chúng ta tuyệt đối không công nhận nhà họ Lý ở thủ đô gì kia!”

Lương Phượng Như vừa lên tiếng là Nguyễn Hướng Đông lập tức thấy nhức đầu.

Mấu chốt là người phụ nữ này chẳng những da mặt dày mà sức sống còn ngoan cường như một con gián đánh mãi không chết.

“Ông Lý, tôi là Nguyễn Hướng Đông, trước kia chúng ta từng uống trà ở Tiêm Sa Chủy…”

Nguyễn Hướng Đông muốn giải thích vài câu. Hồi ông ta còn lăn lộn trong Hồng môn, Lý Ngôn Thành mới vừa phất lên. Khi đó, bọn họ cũng có chút giao tình. Sau này, địa vị của Lý Ngôn Thành càng ngày càng cao, địa vị của ông ta lại giảm mạnh, hai người không còn gặp nhau nữa.

Nhưng ông ta còn chưa nói xong, Lý Ngôn Thành đã khoát tay ngăn lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 141-145
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom