• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (3 Viewers)

  • Chương 106-111

Chương 106: Bạch Hổ đường chủ

Từ nhỏ đến lớn, cậu ta chưa từng trải qua chuyện giống như vậy.

Bên mình chỉ có hai người mà phải đối đầu với cả nhà họ Triệu.

Khung cảnh lúc này còn uy phong hơn cả trong tiểu thuyết Triệu Tử Long giết chết Tào Anh.

Nhìn Lý Dục Thần ở bên cạnh, trong mắt Lâm Vân tràn đầy ngưỡng mộ.

Ông nội thật sự có mắt nhìn người, từ 18 năm trước đã có thể giúp chị mình chọn được một vị hôn phu tốt thế này.

Mối quan hệ giữa hai chị em Lâm Vân cùng Lâm Mộng Đình vẫn luôn rất tốt.

Trước đây, cậu ta luôn cảm thấy trên đời này không có bất cứ ai xứng với chị của mình.

Ít nhất thì trong số những cậu chủ con nhà giàu mà cậu ta từng gặp thì chưa từng có ai lọt vào trong mắt của cậu ta.

Cậu ta luôn cho rằng tương lai chị của mình sẽ gả đi xa, bởi vì chỉ có những cậu chủ ở thủ đô mới có tư cách lấy chị của mình.

Thật không ngờ người anh rể lý tưởng của cậu ta lại đang ở thành phố Hòa.

"Cậu Lâm, cậu Lâm, cậu cẩn thận một chút, cẩn thận một chút đi..."

Triệu Thần Dương liên tục nhắc nhở Lâm Vân, rất sợ nếu như cậu ta không cẩn thận thì con dao sẽ cứa qua yết hầu của hắn.

Rất nhanh, bọn họ đã đi tới Tây viện.

Tế đàn của Ngô Hiền được đặt ở đó.

Lâm Vân liếc mắt liền có thể thấy được phía trên con bù nhìn có dán tờ giấy.

"Đúng là họ tên cùng ngày, tháng năm sinh của ông nội!", Lâm Vân tức giận nói.

Lý Dục Thần cau mày.

Anh nhìn con bù nhìn ở giữa, sau đó nhìn thấy 3 vật hiến tế trên bàn cùng bát máu đã khô cạn.

Đây không còn là vu thuật đơn giản nữa.

Vu pháp "Đình Đầu Tiến Thư" không phức tạp như vậy, cũng không cần một con bù nhìn lớn như vậy.

Bình thường đều là những con rối nhỏ có thể cầm trên tay.

Mà con bù nhìn này lại có kích thước gần giống người thật.

Nhìn thấy vật hiến tế cùng bát máu thì anh lại thấy nó giống vu ma đạo hơn.

Mục đích của người thi pháp không chỉ là giết chết người bị yểm pháp mà còn lợi dụng ma đạo để hấp thụ 3 hồn 7 phách của người ta về sử dụng.

Nhưng điều khiến Lý Dục Thần khó hiểu là ông cụ Lâm không phải người tu hành, hơn nữa ông cụ đã hơn tám mươi tuổi, sức lực cạn kiệt, thu lấy hồn phách của ông cụ thì có lợi ích gì?

Trực tiếp hấp thu cũng chẳng có ý nghĩa gì mà cũng không thể sai khiến hồn phách, trừ phi...

Lý Dục Thần nghĩ đến một khả năng, sắc mặt anh biến đổi, trong mắt hiện lên một tia sát ý.

Trừ ma vệ đạo cũng là bổn phận của đệ tử Thiên Đô.

Trời có đức hiếu sinh, nhưng khi đối phó với tà ma thì đệ tử Thiên Đô quyết không bao giờ nhân nhượng.

Lý Dục Thần nắm lấy Triệu Thần Dương, hỏi: "Tế đàn này là do ai lập?"

Vừa hỏi anh vừa nhìn về phía Lâm Vân.

"Là do Ngô đại sư làm", Triệu Thần Dương đáp.

“Ngô đại sư cái quái gì, nói cho rõ ràng!”, Lý Dục Thần chỉ mũi dao vào mắt Triệu Thần Dương: "Tao không phải là người kiên nhẫn đâu. Tốt nhất là nói nhanh đi".

"Ông ta tên là Ngô Hiền, là một thầy phong thủy được bố tôi mời đến. Ông ta nói rằng ông ta biết cách thi triển vu thuật, chỉ cần lấy được bát tự của ông cụ Lâm thì có thể nguyền rủa ông ta chết sớm".

Lý Dục Thần thấy Lâm Vân đã bật điện thoại để ghi âm và chụp ảnh thì lặng lẽ gật đầu, trong lòng còn khen tên nhóc này rất thông minh.

"Tiểu Vân, đi tìm một cái túi lớn đến để đem bù nhìn cùng đồ vật trên tế đàn đi".

"Vâng".

Lâm Vân nghe lời liền đi tìm một cái bao tải ở góc sân rồi nhét mọi thứ trên tế đàn vào đó.

Nhưng con bù nhìn quá lớn, không thể nhét vừa nên Lâm Vân chỉ có thể cõng nó ở trên lưng.

"Anh rể, em dọn đồ xong rồi, chúng ta đi được chưa?"

Bỗng nhiên bọn họ lại nghe thấy tiếng nói truyền đến: "Các người nghĩ mình có thể đi được sao?"

Tiếp sau đó, các bảo vệ của nhà họ Triệu đều lần lượt nhường đường để một nhóm người khác bước vào.

Nhóm người này mặc quần áo màu đen giống như những người trong điện Bạch Hổ lúc trước, trên ngực có thêu hình hổ trắng.

Chỉ có người cầm đầu là mặc một chiếc áo có hai màu đen trắng đan xen.

Nhìn thấy người tới, Triệu Thần Dương như nhìn thấy cứu tinh, lập tức hét lớn: "Chú ba! Chú ba, cứu con với!"

Lý Dục Thần hỏi Lâm Vân: "Tiểu Vân, cậu có biết người này không?"

Lâm Vân lắc đầu: "Không biết".

"Ha ha, các người ngay cả chú ba của tôi mà cũng không biết, các người chết chắc rồi!", Triệu Thần Dương hét lớn một tiếng.

Lý Dục Thần khâm phục dũng khí của Triệu Thần Dương: "Mày đang ở trong tay tao mà không sợ bị giết trước hay sao?"

"Nếu như cậu dám đụng tới nó thì tôi liền khiến cho cậu sống không bằng chết!", người đàn ông trung niên đối diện lạnh lùng nói.

Lý Dục Thần nhìn ông ta đánh giá từ trên xuống dưới vài lần, nhưng không cảm nhận được khí tức tu hành từ người này, liền hỏi: "Ông là ai?"

“Bạch hổ Đường chủ, Triệu Sơn”, người nọ đáp.

Lý Dục Thần lắc đầu nói: "Tôi không quan tâm ông là bạch hổ hay hắc hổ, mau giao kẻ làm bù nhìn ra đây!"

Cảm thấy bị coi thường, Triệu Sơn lộ ra vẻ tức giận, thủ thế nói: "Còn phải xem cậu có bản lĩnh đó hay không?"

Vừa dứt lời thì ông ta đã đạp chân xuống một cái, chân trước trượt lên, lực đạo cực mạnh khiến cho bụi mù cuồn cuộn nổi lên khắp nơi.
Chương 107: Giáp mặt đại sư

Hai đường quyền xé gió va chạm với nhau.

Tiếng răng rắc vang lên trong không gian.

Ám kình!

Lâm Vân kinh hãi.

Ông hai Lâm Thiền Minh đã từng thị phạm cho cậu ta thấy ám kình.

Nguồn năng lượng bùng nổ vô cùng bá đạo.

Cậu đã tận mắt chứng kiến Lâm Thiền Minh chỉ nhẹ nhàng dùng tay ấn xuống mặt bàn mà chiếc bàn gỗ dày ba tấc đã vỡ thành từng mảnh nhỏ, từ mặt bàn đến chân bàn không còn chỗ nào nguyên vẹn.

Đánh giá nguồn năng lượng trước mặt thì cậu ta thấy công lực của Triệu Sơn cũng không kém gì ông hai.

Trong nháy mắt thì nắm đấm của Triệu Sơn đã đến trước mặt Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần đưa tay ra chộp lấy nắm đấm của ông ta.

Triệu Sơn giật mình, chưởng lực của thanh niên đối diện phải mạnh đến cỡ nào thì mới có thể bắt được một quyền của ông ta chứ?

Ông ta còn chưa kịp thu hồi quyền cước thì đã thấy Lý Dục Thần nhẹ nhàng truyền vào nắm tay của ông ta một nguồn năng lượng cổ quái.

Thân thể của Triệu Sơn vặn vẹo, ngay sau đó có một nguồn năng lượng cường đại đã bắt ông ta phải lui về phía sau mấy bước.

Triệu Sơn lùi bước cho đến khi đụng phải thuộc hạ của mình thì mới buộc phải vận lực để dừng lại.

Lần này, cho dù ông ta có thể ngừng lại nhưng cơ thể cũng đã bị nội thương, khóe miệng chảy ra một vết máu.

"Lên hết đi!"

Triệu Sơn quát lớn, sau đó hơn 20 thành viên của Bạch Hổ đường đều xông lên.

Cùng lúc đó, Lý Dục Thần cũng giao Triệu Thần Dương lại cho Lâm Vân rồi xông về phía trước.

Trong mắt Lâm Vân, chuyển động của Lý Dục Thần đã hóa thành hư ảnh bởi tốc độ cực nhanh mà cậu ta chưa từng được nhìn thấy trước đây.

Tất cả các thành viên của Bạch Hổ đường vừa xông lên, chỉ cần bị anh chạm phải thì đều ngã xuống hoặc bay ra ngoài.

Nội tâm Lâm Vân vô cùng chấn động.

Lúc nãy là một chấp mười, bây giờ là một chấp mấy chục!

Hơn nữa, bên cạnh những cao thủ của Bạch Hổ đường thì vị đường chủ Bạch Hổ đường kia còn có bản lĩnh không thua kém gì ông hai.

Anh rể là loại quái vật gì vậy! Trong vòng chưa đầy một phút, tất cả thành viên Bạch Hổ đường nhà họ Triệu, bao gồm đường chủ Triệu Sơn, đều đã ngã xuống đất.

Lý Dục Thần đứng đó, phủi nhẹ quần áo.

"Cậu…"

Trong ánh mắt Triệu Sơn tràn ngập sợ hãi, lại rất không cam lòng.

Vì Bạch Hổ đường, ông ta đã ẩn nhẫn suốt mười mấy năm.

Trong mười mấy năm qua, bên ngoài không một ai biết có một nhân vật như Triệu Sơn tồn tại.

Ngay cả trong nhà họ Triệu cũng có rất nhiều người không biết ông ta.

Vốn dĩ ông ta còn định gây dựng Bạch Hổ đường trong âm thầm, sau đó sẽ tìm cơ hội tạo tiếng vang.

Thế mà bây giờ Bạch Hổ đường do ông ta một tay gầy dựng cũng đã không còn nữa.

Tương lai cùng chí lớn của ông ta cũng đã bị phá hủy cùng với nó.

Làm sao ông ta có thể không căm hận cho được!

"Cậu... rốt cuộc cậu là ai?"

"Tôi họ Lý".

"Hóa ra cậu chính là Lý đạo trưởng mà nhà họ Lâm đã mời về".

Lý Dục Thần hơi ngạc nhiên, không biết mình đã biến thành đạo trưởng từ khi nào?

Ở trên Côn Lôn có nhiều tiên tông nhưng không giống như các môn phái trong đạo giáo.

Chỗ của anh là Vạn Tiên tông ở Thiên Đô phong, được thiên hạ công nhận là tiên môn đứng đầu.

Bất luận là kẻ tu võ đạo, phù chú, luyện đan hay kiếm tiên, sau khi đạt được thành tựu tông sư thì đều muốn lên Thiên Đô.

Chỉ khi lên được Thiên Đô phong, tiến vào Vạn Tiên trận thì mới có thể được xem là tiên nhân chân chính.

Khi đệ tử Thiên Đô xuống núi thì đồng đạo đều sẽ gọi là tiên trưởng chứ không phải đạo trưởng.

Danh xưng chỉ khác nhau một chữ nhưng địa vị thì cách xa ngàn dặm.

Lý Dục Thần nhìn Triệu Sơn nói: "Võ công của ông mặc dù không cao nhưng đã nhập võ đạo thì đường đường cũng là một võ giả, sao lại đi canh cửa cho ác vu ma đạo?”

Triệu Sơn vốn đang bị thương, nghe vậy thì càng hộc máu dữ dội.

Võ công mặc dù không cao sao?

"Cậu... cậu...", ông ta chỉ vào Lý Dục Thần, tức giận đến mức không nói nên lời.

“Ngô đại sư kia đang ở đâu?”, Lý Dục Thần quay đầu hỏi Triệu Thần Dương.

Triệu Thần Dương run giọng nói: "Ngô... Ngô..."

Đột nhiên, trên mặt hắn ta lại lộ ra vẻ mừng rỡ, hét lên: "Ngô đại sư, bố, mau cứu con!"

Chỉ nghe có người nói: "Là kẻ nào đang tìm lão phu?"

Lời nói vừa dứt thì đã có một đoàn người từ tây viện đi tới.

Người đi đầu chính là gia chủ nhà họ Triệu, Triệu Tứ Hải.

Kẻ đi theo bên cạnh Triệu Tứ Hải chính là Ngô Hiền.

Lý Dục Thần vừa nhìn thấy Ngô Hiền đến thì liền cau mày.

Vẻ ngoài của kẻ này trông có vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng thần thức của anh có thể cảm nhận được trên người của ông ta bộc phát ra khí tức hung ác nham hiểm.

Đây chính là đặc điểm thường thấy trên người những kẻ tu luyện tà thuật.

Cũng giống như thuật sĩ Nam Dương Lại Sĩ Công mà anh đã từng gặp ở chỗ của Phùng Thiên Minh lúc trước, ông ta cũng bộc phát ra loại khí tức tương tự.

Nhưng khí tức hung ác nham hiểm của Lại Sĩ Công là thứ mà ngay cả những người bình thường cũng có thể cảm nhận được, khiến cho ai cũng biết ông ta tu tà môn.

Mà Ngô Hiền thì khác, đầu bạc áo dài, thẳng tắp tráng kiện, có thể khiến cho người đối diện bị lầm tưởng với một thế ngoại cao nhân, khó trách người nhà họ Triệu lại tôn xưng ông ta là "đại sư".

"Cậu chính là Lý đạo trưởng sao?"

Ngô Hiền nhìn Lý Dục Thần từ trên xuống dưới, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Chương 108: Chết chắc rồi!

Ông ta không cảm nhận được trên người Lý Dục Thần có thần khí dao động của người tu tiên, cũng không cảm nhận được có tinh khí của người tu võ.

Nhưng cho dù là tu tiên hay tu võ thì một thanh niên trẻ tuổi như vậy, cho dù từ trong bụng mẹ đã bắt đầu tu luyện thì đến bây giờ cũng có thể luyện đến trình độ gì chứ?

Ngô Hiền lúc nãy còn dè chừng thì bây giờ đã bắt đầu thở phào nhẹ nhõm.

Lúc nào cũng nghe gia chủ nhà họ Triệu nói Bạch Hổ đường của ông ta lợi hại, xem ra cũng chỉ là khoác lác mà thôi.

“Nếu ông nói vậy thì đúng là vậy đó”, Lý Dục Thần thản nhiên nói.

Ngô Hiền chắp tay nói: "Nếu như cậu đã có thể nhìn thấu "Đinh Đầu Tiễn Thư" của tôi thì nhất định cũng là đồng đạo. Không biết cậu là người của môn phái nào, tôn trưởng của môn phái là ai?"

“Tôi không phải là đồng đạo của ông”, Lý Dục Thần chán ghét nói: “Được rồi, nể tình ông tu hành không dễ dàng, bây giờ ông cùng tôi đến nhà họ Lâm nói rõ sự tình, sau đó tự phế bỏ tu vi của mình, thì tôi sẽ không truy cứu những chuyện ác trong quá khứ của ông nữa".

Ngô Hiền sửng sốt, rồi đột nhiên điên cuồng cười.

"Tự phế tu vi? Ha ha ha..., nhóc con, cậu không thấy mình quá cuồng vọng sao? Tôi vốn còn định nể tình đồng đạo mà tha cho cậu một con đường sống, nhưng nếu thái độ của cậu đã như vậy thì tôi sẽ tiễn cậu một đoạn xuống gặp diêm vương".

Vừa dứt lời thì trong tay ông ta đã xuất hiện một tấm bùa màu vàng, đầu ngón tay búng một cái, tấm bùa bốc cháy hóa thành một đốm lửa nhỏ bay về phía Lý Dục Thần.

Tấm bùa lửa chạm vào cơ thể Lý Dục Thần rồi bất ngờ phát nổ, biến thành một quả cầu lửa sáng rực, ngay lập tức nuốt chửng Lý Dục Thần.

Trong tây viện của nhà họ Triệu, ngọn lửa bùng cháy sáng như ban ngày khiến người ta không thể mở nổi mắt.

Mọi người đều lui về phía sau, rất sợ bị ngọn lửa thiêu đốt.

"Anh rể!"

Lâm Vân hét lên, muốn lao tới để cứu người, nhưng ngọn lửa quá lớn, còn giống như một mặt trời nhỏ.

Chỉ cần đến gần một chút thì đã cảm thấy sóng nhiệt cuồn cuộn, dường như có thể khiến cho cơ thể bốc hơi bất cứ lúc nào.

Triệu Tứ Hải kinh hãi nhìn ngọn lửa.

Ông ta không ngờ thầy phong thủy mà mình mời tới lại là một vị đại sư có thể kiểm soát ngọn lửa.

Cũng may ông ta đã không đắc tội với vị này, chứ nếu không thì nhà họ Triệu chỉ sợ sẽ gặp tai ương diệt môn.

Ngoài sợ hãi, trong lòng Triệu Tứ Hải còn tràn ngập sự vui mừng.

Được vị đại sư này hỗ trợ thì ông ta sẽ không bao giờ lo thất bại.

Nhà họ Lâm, nhà họ Phùng là cái quái gì, từ nay về sau nhà họ Triệu mới chính là thế lực lớn nhất ở thành phố Hòa.

Ngay cả khi đến Tiền Đường, đối mặt với nhà họ Cao cùng nhà họ Tiễn thì ông ta cũng không sợ.

"Ha ha ha ha...", Triệu Tứ Hải cười to: "Ông Ngô đúng là thần tiên sống!"

Ngô Hiền vuốt râu cười nói: "Chút tài mọn mà thôi, đã khiến gia chủ Triệu chê cười rồi".

Triệu Thần Dương cũng nhân cơ hội chạy đến đứng bên cạnh Ngô Hiền, cảm thấy an toàn khó tả.

Hắn ta thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại lúc nãy bị Lâm Vân kề dao vào cổ, hắn ta cảm thấy rất nhục nhã, liền nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Vân nói:

"Nhóc con họ Lâm kia, chờ xem khi anh rể của mày hóa thành tro bụi thì mày còn có thể dựa vào ai! Bây giờ mày quỳ xuống gọi tao một tiếng ông nội thì tao sẽ thả mày đi, ha ha ha ha!"

Lâm Vân ngây người nhìn ngọn lửa, không biết phải làm gì.

Anh rể đã bị thiêu chết, quay về cậu phải giải thích thế nào với chị đây?

Còn bệnh tình của ông nội thì phải làm sao?

Đứa trẻ tội nghiệp, thậm chí còn không biết mình có thể sống sót trở về hay không nhưng vẫn đang nghĩ đến tâm trạng của chị và bệnh tình của ông nội.

Thấy Lâm Vân không nhúc nhích, Triệu Thần Dương ra lệnh: "Bắt lấy nó cho tôi!"

Các nhân viên bảo vệ của nhà họ Triệu tuy đang bị ngọn lửa dọa sợ nhưng khi nghe thấy Triệu Thần Dương ra lệnh thì vẫn phản ứng lại và xông về phía trước.

Đột nhiên lại có tiếng nói truyền tới: "Thật sự chỉ là chút tài mọn!"

Chỉ thấy ngọn lửa kia đột nhiên biến nhỏ rồi vụt tắt!

Ánh mắt của mọi người nhất thời chưa thể thích ứng, lúc này tây viện của nhà họ Triệu đột nhiên chìm vào bóng tối.

Đưa tay ra cũng không thấy được 5 ngón tay của mình.

Cho đến khi một ánh sáng nhỏ bằng hạt đậu đột nhiên xuất hiện.

Mọi người lúc này mới dần dần nhận ra ánh sáng rực rỡ đang phát ra từ một tấm bùa đang cháy.

Tấm bùa nằm trong tay một người.

Người đó chính là Lý Dục Thần, người mới lúc nãy còn bị ngọn lửa lớn bao vây.

Lý Dục Thần đứng thẳng tắp, quần áo chỉnh tề chỉnh tề, không chút tổn hại.

“Anh rể!”, Lâm Vân kinh ngạc kêu lên: “Anh rể, anh không sao chứ?”

"Tất nhiên là không sao", Lý Dục Thần nói: "Cậu đã gọi tôi một tiếng anh rể thì sao tôi có thể để chúng ta gặp phiền toái được? Nếu như tôi gặp phải chuyện gì xấu thì chị của cậu chẳng phải sẽ thành quả phụ sao?"

Lâm Vân đắc ý cười rộ lên.

Ngô Hiền kinh hãi nói: "Rốt cuộc cậu là ai mà có thể phá vỡ thần tiêu tử hỏa của tôi?"

Lý Dục Thần liếc nhìn tấm bùa cháy dở trong tay, lắc đầu nói: "Thứ này mà gọi là thần tiêu tử hỏa sao? Chẳng qua chỉ là âm lôi hỏa mà thôi, muốn dùng để nấu cơm cũng phải lao lực!"

"Cậu…"

Ngô Hiền vô cùng tức giận, cảm thấy rất mất mặt trước mặt nhà họ Triệu, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.

"Nhóc con, muốn chết!"

Vừa dứt lời thì ông ta lại kết ấn niệm chú.

Lý Dục Thần cũng không tỏ ra vội vàng, trong tay anh còn đang cầm nửa tấm bùa đang cháy dở, nhìn Ngô Hiền cười.

Đột nhiên, Lâm Vân lại kêu lên một tiếng.

"Á…"

Con bù nhìn sau lưng Lâm Vân thực sự đã nhúc nhích, đưa tay ra tóm lấy cổ Lâm Vân.

"Tiểu Vân, ông là ông nội của con, ông đói bụng..."
Chương 109: Anh rể giúp cậu vượt ải

Giọng nói của người bù nhìn rất khó nghe, giống như tiếng lưỡi hái cắt cỏ khô vậy.

Nghe thấy âm thanh này, có ai mà không sợ hãi.

Không chỉ riêng Lâm Vân, ngay cả người nhà họ Triệu cũng giật nảy mình.

Một tay Lâm Vân cắm vào giữa hai tay của người bù nhìn, cậu ta muốn rút ra nhưng phát hiện thứ này tuy yếu ớt không xương, khả năng bao vây lại rất mạnh, quấn chặt như mãng xà vậy.

“Anh rể cứu em!”, Lâm Vân bị ép tới mức không thở nổi, giọng đã khàn đi.

“Cứu cậu? Để tôi coi cậu ta dùng gì cứu cậu!”

Ngô Hiền cười ha hả, hai tay không ngừng thay đổi pháp quyết.

Thân bù nhìn dần trở nên rậm rạp, bắt đầu phát triển, chỉ chốc lát là sắp nuốt trọn cả người Lâm Vân.

Lâm Vân giống như bị bọc trong một cái kén bằng rợm, thở không nổi.

Vừa rồi rơm rạ còn khô ráo giờ như chất lỏng, dính nhớp giống như bôi trét hồ xung quanh vậy.

“Tiểu Vân, ông nội nè cháu, ông đói quá...”

Trong lúc mơ màng, Lâm Vân nghe thấy giọng của ông cụ.

Cậu ta cảm giác được một lục hút kỳ quái đang hút mất thứ gì đó trên người mình.

Sức lực dần mất đi, ý thức trở nên không tỉnh táo.

“Lâm Vân! Cố chịu đựng, đó không phải là ông nội cậu mà là ma hồn! Cậu phải chống lại nó, đây là cơ hội cực tốt để cậu tu luyện sức mạnh tâm hồn!”

“Anh rể?”, Lâm Vân lập tức tỉnh táo: “Cái gì là sức mạnh tâm hồn?”

“Sức mạnh tâm hồn là sức mạnh kết hợp giữa tâm niệm và hồn phách. Tu luyện võ đạo mà không có sức mạnh tâm hồn thì cũng chỉ là kẻ võ phu, chỉ có chân khí kết hợp với hồn lực thì mới đột phá Hoá Kình, đạt tới Tông Sư!”

“Hoá Kình? Tông Sư?”

Lâm Vân là người luyện võ, tất nhiên cũng từng nghe nói tới những thứ này.

Nhưng cũng chỉ là nghe đồn mà thôi.

Chẳng lẽ trên đời thật sự có người như thế tồn tại?

Anh rể!

Anh rể là cao thủ Hoá Kình ư?

Cũng có thể là Tông Sư?

Lâm Vân càng nghĩ càng hưng phấn.

“Anh rể ơi, em phải làm sao?”

“Loại bỏ tạp niệm, dùng ý chí của cậu, dùng tim của cậu chống lại nó. Dùng tâm pháp nội công mà ông hai đã dạy vận chuyển chân khí, bảo vệ kinh mạch từng chút một không để cho nó ăn mòn”.

Lâm Vân thử nhưng cái giọng nói giống ông nội cứ quanh quẩn bên tai cậu ta.

Đống rơm rạ sền sệt kia lại từ từ siết chặt.

“Anh rể, hình như em không làm được rồi!”

“Cậu làm được!”, Lâm Vân lắng nghe Lý Dục Thần nói: “Nhớ cho kỹ, cậu mạnh tới mức nào thì hoàn toàn phụ thuộc vào nội tâm của cậu. Người trong võ đạo, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với tâm ma, hôm nay anh rể sẽ dẫn cậu một đoạn, giúp cậu qua ải. Qua được ải này, về sau, miễn là cậu không lười biếng, trước khi tới cấp bậc Tông Sư, con đường cậu đi sẽ bằng phẳng vô cùng”.

Lâm Vân nghe thế thì không còn do dự nữa, cậu ta nhắm mắt. Nghiêm túc tập trung, bất kể đống rơm siết cỡ nào, bất kể có âm thanh gì, cậu ta đều phớt lờ, chỉ chú ý nội tâm bản thân.

Sức hút vẫn còn.

Lâm Vân vận chuyển chân khí, bảo vệ kỳ kinh bát mạch.

Lúc này cậu mới phát hiện là thứ bị hút đi khỏi cơ thể mình chính là tinh khí.

Mà theo sự xói mòn tinh khí, có thứ gì khác nữa cũng trôi tuột theo.

Thứ này, cậu chưa từng thấy, hôm nay đã gặp được, cũng biết đó là hồn phách của mình.

Cậu ta cố gắng chống lại sức mạnh đang hút đi tinh hồn của mình, vẫn dùng chân khí bảo vệ kinh mạch, dùng tâm bảo vệ hồn, dùng hồn che chở tâm.

Tâm - hồn hợp nhất, quá trình này sao mà khó khăn quá!

Khi cậu sắp không chịu đựng được, một sức mạnh bí ẩn xuất hiện, một tâm thanh vang lên bên tai.

“Cố lên nào!”

Lâm Vân biết anh rể đang ở bên cạnh mình.

Lòng tin và sức mạnh cũng tự nhiên sinh ra.

...

Bù nhìn như có cảm giác, biết Lý Dục Thần đang giúp Lâm Vân, nó vươn ra xúc tu tới chỗ Lý Dục Thần, nhanh chóng bò gần bên chân anh.

Nhưng dường như có thứ gì đó làm nó sợ hãi, không dám tới gần, cứ vòng vo quanh quẩn bên cạnh.

Ban đầu Ngô Hiền còn lo lắng nhưng thấy Lý Dục Thần đứng như trời trồng tại chỗ, không phản kháng gì thì cũng yên tâm.

Ông ta cười lạnh: “Hừ, hoá ra trên người có mang theo pháp bảo trừ tà, mau giao ra đây, tôi tha cho cậu không chết!”

Đống rơm đang không ngừng cuốn chặt Lâm Vân tiếp tục phát triển, bò soàn soạt trên mặt đất, tiến về phía Lý Dục Thần.

Nhưng dù cố gắng cỡ nào, nó cũng chỉ sượt qua bên chân anh.
Chuơng 110: Anh rể giúp vượt ải

Lấy Lý Dục Thần làm tâm, đống xúc tu tạo thành một vòng tròn đường kính một mét.

Bù nhìn không cam tâm, xúc tu tiếp tục phát triển tràn lan chung quanh.

Vệ sĩ, bảo vệ gần đó lập tức bị thứ gì quấn lấy rồi bị bọc kín mít.

Những người khác thấy vậy thì té nhào lui ra sau.

Một người bò chậm, bị một cọng rơm đuổi kịp quấn lấy cổ chân.

Bảo vệ kia ra sức bò đi, rơm rạ thì kéo về sau.

Bất chợt, một lực kéo mạnh khiến bảo vệ kia bay lên không, mấy cọng rơm đâm vào trong cơ thể hắn ta, rút máu từ trong đó truyền về người bù nhìn.

Thoáng chốc, đống rơm bọc lấy Lâm Vân và bò tràn lan trên đất biến thành máu đỏ tươi.

Còn bảo vệ kia thì rơi xuống đất, biến thành thây khô.

Mọi người sợ tới mức mặt không còn hột máu, tất cả đều chạy biến.

“Đại sư Ngô, mau dừng lại, đừng tổn thương người một nhà!”. Triệu Tứ Hải cố gắng kiềm nén sự sợ hãi nói.

“Ha ha ha! Kẻ có mặt tại đây đều phải chết!”, Ngô Hiền hét to, trong mắt là sự điên cuồng.

Lý Dục Thần cười lạnh: “Rốt cuộc cũng chịu lộ ra bộ mặt thật, ông không phải người trong đạo môn hay vu môn, ông tu ma đạo!”

“Thế thì sao? Ranh con, cậu ỷ vào pháp bảo. Cho rằng nó có thể giúp tránh thoát Tác Hồn Tế của tôi sao? Để tôi coi cậu có thể chống đỡ tới bao giờ?”

Lý Dục Thần nhìn thoáng qua Lâm Vân bị bao bọc rồi cười lạnh:

“Pháp bảo? Trên người tôi đúng là có vài món nhưng để đối phó ông thì không cần dùng tới pháp bảo!”

Bùa lửa trong tay anh sắp cháy hết, chỉ còn lại một góc, đang bị đầu ngón tay anh nắm lấy.

“Không phải ông mới nhắc tới lửa tím Thần Tiêu sao? Tôi sẽ cho ông hiểu biết một chút cái gì mới là lửa tím Thần Tiêu chân chính!”

Sau đó anh lại nói: “Lâm Vân. Chuẩn bị xong chưa, anh rể giúp em vượt ải!”

Anh dứt lời, tay run lên, mảnh bùa còn lại hoá thành ngôi sao băng bay về phía bù nhìn.

Người bù nhìn lập tức bị thiêu cháy.

Ngọn lửa màu tím tinh khiết, không chút tạp chất.

Lửa bén rơm lan ra với tốc độ cực nhanh. Nơi ngọn lửa đi qua, rơm rạ đều biến mất trong đốm lửa tím, ngay cả tro tàn cũng không còn.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Vân xuất hiện.

Hiện tại, Lâm Vân đang nhắm chặt hai mắt, đứng một tư thế kỳ quái, tay ôm ngực như đang đứng cọc vậy.

Trên lưng cậu ta còn người rơm kia, nó vẫn không bị tổn hại gì.

Rơm bị lửa tím thiêu rụi nhưng ngọn lửa chẳng hề tổn thương Lâm Vân hay người rơm.

Một lát sau, Lâm Vân mở bừng mắt, thở ra một hơi dài.

“Anh rể, em, em thành công rồi thì phải!”

Lý Dục Thần gật đầu, túm một cái trong hư không, những đốm lửa tím còn đang cháy bị anh chộp vào tay rồi lại bị hất ra.

Bốn đốm lửa bắn về phía Ngô Hiền.

Ngô Hiền hoảng sợ, muốn tránh né nhưng không còn kịp rồi.

Bốn đốm lửa lần lượt rớt trên tứ chí của ông ta rồi lập tức bùng lên thành lửa lớn.

Ngô Hiền ra sức dập lửa nhưng dù ông ta làm thế nào thì lửa trên tay và chân đều không thể dập tắt.

Càng kỳ quái hơn là lửa này chỉ thiêu ông ta, đụng tới thứ khác thì vật ấy chẳng hề hấn gì.

Ngô Hiền bị bọc trong lửa gào lên.

“A...”

“Rốt cuộc mày là ai?”

“Rốt cuộc là ai...”

Giọng của ông ta nhỏ dần, cơ thể từ từ ngừng lại.

Lửa tím tắt ngúm, chỉ còn một người đã bị cháy đen.

Một cơn gió thổi qua, tất cả tan thành mây khói.

Trên đời đã không còn đại sư Ngô nữa.

Lý Dục Thần nói với Lâm Vân: “Đi thôi!”

“À vâng!”, Lâm Vân gật đầu, trên lưng đeo người rơm, cầm theo bao tải, đi bên cạnh Lý Dục Thần, ra bên ngoài.

“Còn lâu mới được ra khỏi đây!”

Triệu Tứ Hải đột nhiên rút ra khẩu súng lục, nhắm vào hai người.

“Các người đừng ai mong sống sót rời được đây!”

Lâm Vân thấy súng thì có chút sợ hãi và lúng túng theo bản năng.

Lý Dục Thần hờ hững nói.

“Ngon thì ông nổ súng thử xem!”

Chân anh không hề ngừng, ung dung đi qua họng súng của Triệu Tứ Hải.

Lâm Vân thấy thế vội vàng đi theo.

Tay Triệu Tứ Hải run rẩy, nhắm vào bóng lưng hai người...

Biết rõ sau lưng có kẻ dùng súng chĩa vào mình mà Lý Dục Thần vẫn nhàn nhã như đi dạo vậy.

Chỉ phần ung dung này thôi cũng khiến Lâm Vân mặc cảm.

Ở từ đường nhà họ Lâm, ấn tượng của cậu ta đối với Lý Dục Thần chỉ được coi là không tệ.

Nhưng đến lúc này, cậu ta đã bội phục sát đất.

“Anh rể, anh lợi hại ghê! Nhà họ Lâm chúng ta đấu với nhà họ Triệu mấy chục năm rồi mà chẳng giành được lợi thế, một mình anh lại có thể diệt nhà họ Triệu. Nếu em cũng có năng lực như thế thì tốt quá. Anh rể, chừng nào anh dạy võ cho em?”

Lý Dục Thần cười đáp: “Anh không diệt nhà họ Triệu, đừng có nói lung tung!”

Lâm Vân nói: “Là do anh không làm thôi! Em tin, nếu anh muốn, bắt đầu từ ngày mai, nhà họ Triệu không còn hiện diện ở thành phố Hoà nữa!”

Lý Dục Thần dừng chân: “Tiểu Vân, cậu phải nhớ kỹ, cuộc đời cũng là một lần tu hành, luyện võ cũng được, thuật pháp cũng chẳng sao, tới bây giờ không phải là để diệt trừ ai cả mà là vì tu thân, giúp mình viên mãn. Chỉ có viên mãn bản thân thì mới có thể bước vào tiên thiên, người – trời hợp nhất. Sau này cậu luyện võ thì phải tránh những loại tranh đấu tàn nhẫn, bằng không sẽ thất bại. Mà bại trong tay người khác cũng là thua trong lòng mình”.

Lâm Vân nghe thế thì cái hiểu cái không, chỉ hoang mang hỏi: “Nếu có người bắt nạt em thì sao, cũng không đánh trả à?”
Chương 111: Đánh cho đối phương không dám phạm

“Đương nhiên là không thể. Người không phạm ta, ta không chạm người, nếu người phạm ta...”, Lý Dục Thần cười: “Vậy cứ đánh cho hắn không dám phạm nữa!”

...

Nhìn theo bóng lưng Lý Dục Thần và Lâm Vân biến mất trong màn đêm, Triệu Tứ Hải chán nản buông thõng súng trong tay.

“Bố!”, Triệu Thần Dương hết lên: “Vì sao bố không bắn? Thả bọn nó về thì nhà họ Triệu còn mặt mũi nào nữa!”

“Nếu bắn không trúng thì sao?”

“Bắn không trúng? Sao có thể! Chẳng lẽ hắn né được viên đạn!”

Triệu Tứ Hải thở dài: “Cậu ta có né được đạn hay không thì bố chẳng biết nhưng chúng ta đánh cược không nổi!”

Triệu Thần Dương im lặng cúi đầu.

Hắn ta biết bố mình nói không sai, họ không đánh cược nổi, họ Lý này có thể giết cả nhà họ bất cứ khi nào muốn.

“Không ngờ nhà họ Lâm lại có thể mời tới một nhân vật như thế!”, Triệu Tứ Hải cảm thán: “Trời không đãi nhà họ Triệu chúng ta rồi!”

“Bố, chẳng lẽ chúng ta cứ thôi vậy sao?”

Triệu Thần Dương không cam tâm, hôm nay, thể diện của nhà họ Triệu đã mất sạch, nếu không phản kích thì vĩnh viễn sẽ bị nhà họ Lâm đè ép, không ngẩng đầu lên được.

Triệu Tứ Hải im lặng một lát mới nói: “Truyền lệnh xuống, chuyện hôm nay không được lộ ra ngoài, ai dám nói ra một chữ, xử theo gia pháp. Sau này, chúng ta nhượng bộ nhà họ Lâm. Chỉ cần cậu Lý kia còn ở nhà họ Lâm thì chúng ta vĩnh viễn không tranh giành với họ”.

“Vâng!”, Triệu Thần Dương chán nản đáp.

Triệu Tứ Hải chợt hỏi: “Đại sư Ngô này còn đồng môn nào không?”

“Nghe nói là có tận mấy sư huynh đệ, đều lăn lộn trong giang hồ, có chút tiếng tăm trong giới phong thuỷ. Hình như ở Tiền Đường có một người”, hai mắt Triệu Thần Dương sáng lên: “Bố, ý bố là mời họ tới giúp chúng ta...”

Triệu Tứ Hải lắc đầu: “Không phải giúp chúng ta mà là báo thù cho Ngô Hiền. Nếu có đồng môn thì thế lực chắc cũng không nhỏ. Con nghĩ cách để họ biết việc Ngô Hiền chết. Nhớ cho kỹ là việc này không thể liên quan tới nhà họ Triệu, hoàn toàn không dính líu gì. Đến lúc đó họ có báo thù, tìm nhà họ Lâm hay tên họ Lý thì chúng ta đều không xen vào...”

“Tọa sơn quan hổ đấu!”, Triệu Thần Dương bội phục giơ ngón cái với bố mình: “Vẫn là bố cao minh!”

...

“Cái gì? Tiểu Vân dùng dao kiềm chế Triệu Thần Dương?”

Lâm Thu Thanh nghe thuộc hạ báo cáo thì giật mình trợn mắt.

Nghiêm Tuệ Mẫn càng thêm kinh hãi tới tái mặt: “Ôi giời ơi, vậy làm sao đây? Người nhà họ Triệu sẽ không tha cho thằng bé mất! Thu Thanh, mau vào cứu người!”

“Người của chúng ta đã tới chưa?”, Lâm Thu Thanh hỏi.

“Đều đến rồi, ông có thể ra lệnh bất cứ lúc nào!”, thuộc hạ đáp.

Lâm Thu Thanh vẫn còn có chút chần chờ, một khi mình dẫn người xông vào trang viên thì thật sự phải khai chiến với nhà họ Triệu.

Quan trọng là ở sân nhà của họ Triệu, ông ta không nắm chắc phần thắng.

Như là Triệu Tứ Hải dẫn người xông vào sơn trang Bắc Khê của nhà họ Lâm vậy, ông ta tin chắc người họ Triệu không thể chiếm được ưu thế.

“Thu Thanh, ông còn chờ gì nữa, Tiểu Vân có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào!”, Nghiêm Tuệ Mẫn thúc giục.

Lâm Thu Thanh cũng có quyết định, hạ lệnh: “Xuất phát!”

...

Thấy xe phía trước khởi động rồi, Lâm Lai Nghi ngồi ở xe sau hưng phấn.

“Sắp bắt đầu, sắp bắt đầu rồi! Lâm Thu Thanh dẫn theo người mình triệu tập xuất phát, xem ra thật sự sắp khai chiến với nhà họ Triệu rồi. Quốc Thành, anh nói xem ai sẽ thắng?”

“Nếu là buôn bán thì hai nhà Triệu – Lâm có thực lực tương đương, có lẽ nhà họ Lâm mạnh hơn chút nhưng nếu là đánh nhau, nhà họ Lâm chưa chắc là đối thủ của nhà họ Triệu. Huống chi lần này đánh trên sân khách, nhà họ Triệu chiếm hết ưu thế rồi”.

“Lâm Thu Thanh sốt ruột như vậy thì nhất định là thằng con cưng trai cưng gặp nguy hiểm rồi!”

Viên Quốc Thành gật đầu: “Người của anh cũng đã đi rồi. Lát nữa hai nhà Triệu – Lâm đánh nhau, hai bên tổn thất, người thắng cuối cùng chỉ có thể là chúng ta, ha ha ha...”

“Cái này gọi là “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau”. Trong mắt Lâm Lai Nghi toát ra tia ác độc: “Quốc Thành, thằng ranh Lý Dục Thần kia phải để em xử nhé!”

“Yên tâm, anh sẽ giữ mạng của nó lại cho em chơi theo ý mình!”. Viên Quốc Thành hào phóng nói.

...

Đoàn xe nhà họ Lâm lướt như bay trong màn đêm, nhanh chóng tới cửa trang viên nhà họ Triệu.

Bên trong im ắng, bóng đêm mịt mờ như bức tranh thần bí.

“Gia chủ, xông vào không ạ?”, thuộc hạ hỏi.

Lâm Thu Thanh cau mày: “Quái thật, ngay cả người trông cửa cũng không có sao?”

Nghiêm Tuệ Mẫn la lên: “Thu Thanh, đừng nghĩ nữa, mau vào cứu người!”

Lâm Thu Thanh gật đầu, ra lệnh: “Được, mọi người tiến vào. Nhớ kỹ, cứu người là quan trọng nhất, không cần thiết thì đừng liều mạng với nhà họ Triệu. Chỉ cần cứu Tiểu Vân ra là lập tức rút lui!”

“Còn cả Dục Thần nữa!”, Lâm Mộng Đình nhắc.

Nghiêm Tuệ Mẫn mắng: “Con còn nhớ thương cậu ta làm chi! Đều tại nó, bằng không cớ gì Tiểu Vân phải xông vào nhà họ Triệu, còn dùng dao áp chế cậu Triệu nữa, chắc chắn là do Lý Dục Thần sai khiến!”

Lâm Mộng Đình cắn môi, tuy cô tin Lý Dục Thần nhưng sự thật lại làm cô không thể phản bác, nói gì thì tính mạng em trai cô đang bị đe doạ mà.

“Gia chủ!”, thuộc hạ bỗng nói: “Hình như có người đi ra!”

“Chuẩn bị nghênh chiến, nghe theo lệnh của tôi!”, Lâm Thu Thanh hạ lệnh.

Cấp dưới đều trong tư thế sẵn sàng.

Tại cổng lớn trang viên xuất hiện hai bóng người.

Vì cách khá xa, trời lại tối nên không nhìn rõ là ai.

Hai người lững thững bước đi giống như đang tản bộ, thỉnh thoảng còn trò chuyện đôi ba câu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 156-160
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom