-
Chương 1021-1024
Chương 1021: Một trăm lẻ tám lá bài
Lý Dục Thần không ngờ nhà họ Hà lại
xảy ra chuyện lớn như vậy. Xem ra Giang Long Huy đã cấu kết với tập đoàn tài
chính nước ngoài của Ngân Sa để chiếm đoạt tài sản của nhà họ Hà và kiểm soát
toàn bộ Hào Giang.
Giang Long Huy có mối quan hệ mật
thiết với Thái Dương Thánh Giáo, vậy tập đoàn Ngân Sa này cũng có liên quan đến
Thái Dương Thánh Giáo hay không?
Lý Dục Thần vốn đang tìm kiếm Giang
Long Huy, vốn dĩ anh đang lo lắng rằng Vua Đánh Bạc và Thái Hòa Trung không biết
tung tích của Giang Long Huy, vì vậy chuyến đi của anh sẽ vô ích. Bây giờ không
cần phải lo lắng nữa, bởi vì Thái Hòa Trung và Giang Long Huy đều cùng một phe.
Thái Hòa Trung dường như không để Lý
Dục Thần vào mắt, anh ta chỉ liếc nhìn Mã Sơn đang đứng trước mặt vài lần và cười
khẩy: “Nghe nói cậu rất giỏi chiến đấu, Mạc Trình Hoành, Trần Thiên Hữu, Chúc Đại
Sinh đều bại dưới tay cậu? Tuổi còn trẻ mà đã có thể đánh như vậy, nếu được bồi
dưỡng tốt, tương lai sẽ là một Tông Sư, thậm chí đạt được võ hồn đại thành cũng
không phải không có khả năng. Thật đáng tiếc, cậu đã gặp tôi! Biết cái gì gọi
là Tông Sư Thiên Môn không?"
Thái Hòa Trung tùy ý lật tay lên,
trong tay có một lá bài, búng nhẹ đầu ngón tay, lá bài bay ra, xuyên qua bàn
đánh bài, cuối cùng cắm phập vào tường.
Trong mắt người bình thường, cảnh
tượng này giống như thần kỳ, người đàn ông này chơi bài giỏi quá!
Nhưng Mã Sơn biết thủ đoạn này
không hề đơn giản chút nào. Âm thanh xé gió của lá bài tạo ra một tiếng nổ siêu
thanh, và ngay cả không gian cũng có cảm giác như bị xé toạc. Và cuối cùng,
toàn bộ lá bài biến mất vào trong bức tường, bức tường không phải làm bằng giấy
mà là một bức tường đá cẩm thạch.
Đối với chiếc bàn gỗ nguyên khối
dài hai mét, dọc theo đường giữa xuất hiện một vết nứt mỏng. Chiếc bàn vẫn còn
đó, nhưng Mã Sơn biết rằng chỉ cần một cú chạm nhẹ, chiếc bàn sẽ gãy làm đôi và
vỡ thành từng mảnh.
Thủ đoạn tưởng chừng đơn giản này,
e là các Tông Sư bình thường cũng không làm được. Ít nhất thì Mã Sơn cũng không
làm được, cho dù thay lá bài bằng dao nhọn, hiệu quả cuối cùng mà anh ta tạo ra
cũng sẽ không dễ dàng và thoải mái như Thái Hòa Trung.
"Cậu có thể bắt được lá bài
này không?" Thái Hòa Trung tự tin cười nói: "Không bắt được thì đầu
hàng đi. Đi theo tôi, tôi cam đoan cậu sẽ không bị thua thiệt, hà cớ gì phải đi
theo tên nhóc ẻo lả này lặn lộn chứ?"
Mã Sơn bỗng nhiên bật cười.
"Đầu hàng? Hahahaha, trong từ
điển của ông nội không có hai chữ đầu hàng! Họ Thái kia, tôi thấy anh đúng là
thái đó, chỗ chúng tôi có một người gọi là Thái Đầu, trước đây cũng điên cuồng
như anh, nhưng sau khi bị đánh vài lần thì đã trở nên thành thật rồi, hiện tại
theo tôi lăn lộn, cũng lăn lộn không tệ đâu. Như vậy đi, ông nội này cho anh một
cơ hội, anh cũng theo tôi đi lăn lộn, không phải anh thích đánh cược sao, Thái
Đầu có một trang trại chó ở Hòa Thành, giao cho anh quản lý đó. Anh quản lý thì
nhất định sẽ tốt hơn Thái Đầu, không có rào cản ngôn ngữ phải không?
Hahaha!"
Trong lời nói của anh ta có rất nhiều
lời, Thái Hòa Trung lúc đầu không hiểu, nhưng về sau mới biết anh ta đang mắng mình,
lập tức giận tím mặt.
"Nhóc con, nếu muốn chết thì
tao sẽ thành toàn cho mày, đừng nói là tao không cho mày cơ hội!" Thái Hòa
Trung lật tay lại, giữa hai ngón tay kẹp một lá bài: "Tao vừa mới dùng lực
hai lá bài, hơn nữa trên người tao mang theo hai bộ bài, tổng cộng có một trăm
lẻ tám lá bài. Đoán xem, nếu tao dùng toàn lực tấn công, mày sẽ bị chia thành
bao nhiêu mảnh?
Mã Sơn biết lần này Thái Hòa Trung
thực sự muốn ra tay nên đã sẵn sàng trận địa chờ đón quân địch.
Đột nhiên ta anh cảm thấy bên cạnh
có hơi ấm, một bóng người yểu điệu đi tới, đứng cạnh anh ta.
Thái Hòa Trung có vẻ hơi sợ Tra Na
Lệ, nói: "Cô Tra, cô là đệ tử của Mã thần nữ, có tương lai tươi sáng. Nhà
họ Tra ở Nam Dương cũng coi như có nền móng, vậy tại sao lại ở cùng một chỗ với
những người như vậy?"
"Không cần anh quản!" Tra
Na Lệ nói.
"Cô Tra, tôi không phải sợ cô,
cũng không sợ nhà họ Tra. Tôi chỉ vì nể mặt sư môn của cô, nên mới cho cô chút
mặt mũi mà thôi. Hàng thuật của Mã thần nữ xuất thần nhập hóa, nhưng còn cô,
thiên phú cao tới đâu, mới học được vài năm? Ngoài chơi với mấy con sâu ra, e
là cô còn chưa năm được tinh túy của hàng thuật ấy chứ? Tôi khuyên cô một câu,
đừng để bị lợi dụng mà còn không biết. Một cô gái xuất chúng như cô muốn tìm bạn
trai, chọn đại một công tử giàu có là được, hà tất gì phải treo cổ trên cái cây
xiêu vẹo này?”
"Phi!" Mã Sơn hung hăng
nhổ một ngụm nước bọt: "Mày mới là cây vẹo! Cha mày là cây vẹo, ông nội
mày là cây vẹo, cả nhà mày là cây vẹo! Mẹ kiếp, tổ tiên của mày có phải treo cổ
trên cây vẹo không? Nếu không thì cha mày bắn vào cây vẹo rồi nhét vào bụng mẹ
mày, trong đầu mày toàn là nhựa cây thôi phải không?”
Lời mắng chửi này khiến Thái Hòa
Trung choáng váng ngơ ngác.
Anh ta đã từng gặp rất nhiều cao thủ
võ đạo trên thế giới, nhưng chưa từng thấy ai giỏi chửi mắng như vậy? Tên này có
khác gì một tên lêu lổng đầu đường xó chợ, làm gì có chút phong độ của một cao
thủ võ lâm chứ?
Tra Na Lệ ở bên cạnh không khỏi bật
cười, càng cười càng không nhịn được, sau đó ghé vào người Mã Sơn mà cười đến mức
không thể thăng lưng lên được.
“Muốn chết à!” Thái Hòa Trung nổi
giận, anh ta vung tay lên, tám lá bài từ không trung bay ra.
Trong cơn thịnh nộ, lần này anh ta
không hề kiềm chế sức lực.
Anh ta tin rằng Mã Sơn và Tra Na Lệ
nhất định sẽ bị xé thành từng mảnh!
Tim mọi người như thắt lại.
Mọi người ở Bác Hào đều biết Thái
Hòa Trung mạnh đến mức nào, họ đều tin rằng Mã Sơn và Tra Na Lệ nhất định sẽ chết
và cảm thấy tiếc cho họ.
Khi Thái Hòa Trung toàn lực tấn
công, với tám quân bài, ngay cả một Tông Sư cũng khó có thể toàn thân trở ra.
Với sức mạnh xé nát không gian và
hơi thở chết chóc, lá bài đã bắn vào Mã Sơn và Tra Na Lệ.
Mã Sơn phát hiện mình thực sự bất lực.
Nếu là mấy lá bài vừa rồi thì anh
ta còn có thể liều mạng đấu một chút, nhưng tám lá bài này, anh ta không có
cách nào cả.
Nhưng trên mặt anh ta không có một
tia lo lắng hay sợ hãi, bởi vì anh ta biết Lý Dục Thần ở ngay phía sau anh ta.
Chương 1022: Người duy nhất có thể cứu anh là Giang Long Huy
Tuy nhiên, Mã Sơn cũng không quên ôm chặt Tra Na Lệ, dùng cơ thể của mình để bảo vệ cô ta.
Điều này dĩ nhiên là nhân cơ hội, nhưng cũng là phản ứng bản năng của anh ta. Ngay cả khi không có Lý Dục Thần, anh ta cũng sẽ làm như vậy.
Trong lòng Tra Na Lệ cảm thấy vô cùng xúc động.
Ban đầu cô ta đã sẵn sàng chống cự, với tư cách là đệ tử của Mã thần nữ, cô ta vẫn còn một số biện pháp để tự bảo vệ.
Nhưng cô ta không thể bảo vệ chính mình mà đồng thởi phải bảo vệ Mã Sơn.
Hành động của Mã Sơn khiến cô ta cảm động. Bỗng dưng cô ta cảm thấy rằng nếu họ chết cùng nhau thì cũng rất tốt.
Hai người ôm nhau thật chặt chờ đợi cái chết ập đến.
Nhưng cái chết đã không đến.
Tra Na Lệ ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ khi nào Lý Dục Thần đã đứng trước mặt họ, cầm tất cả tám lá bài trong tay.
Trong khi ở phía đối diện, Thái Hòa Trung trưng ra vẻ mặt kinh ngạc.
Tra Na Lệ mới nhớ ra, tại đại hội Võ Lâm Tiền Đường, Lý Dục Thần đã đâm một kiếm vào Itazura Kazuyoshi với sức mạnh đáng kinh ngạc. Cô ta thầm mắng bản thân mơ hồ, làm sao có thể quên điều đó chứ?
Cô ta nhìn thấy nụ cười kỳ quặc của Mã Sơn, sắc mặt đỏ bừng, giãy giụa khỏi vòng tay của anh ta rồi mắng: "Có phải anh sớm biết Dục Thần sẽ ra tay không?"
Mã Sơn nói: "Cậu ấy là anh em của anh, tất nhiên sẽ ra tay rồi!"
Tra Na Lệ đạp mạnh anh ta một cái, Mã Sơn đau đớn nhe răng trợn mắt, cúi xuống xoa chân.
Không ai quan tâm đến việc họ liếc mắt đưa tình, tất cả mọi người đều tập trung vào Lý Dục Thần và Thái Hòa Trung.
Càng là cao thủ, càng thấy không thể tin được.
Đặc biệt là hai vị Tông Sư.
Họ rõ ràng biết về sức mạnh của Thái Hòa Trung, nhưng tay không bắt được tám lá bài có nghĩa là gì.
Họ nhìn Lý Dục Thần như đang nhìn một con quỷ.
Hà Gia Xương cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Nhưng người khiếp sợ nhất chính là Thái Hòa Trung.
"Hóa ra những lời đồn từ nội địa không phải là giả. Anh thật sự là một cao thủ! Nhưng đừng nghĩ rằng bắt được tám lá bài của tôi là có thể thắng tôi!"
Lý Dục Thần nhếch môi mỉm cười: "Tôi biết, trên người anh có một trăm linh bát lá bài! Nhưng lá bài của anh không thể cứu anh, người duy nhất có thể cứu anh là Giang Long Huy. Nếu nói ra tung tích của Giang Long Huy, tôi có thể tha cho anh một mạng."
"Hahaha, nhóc con, đừng quá kiêu ngạo! Vậy để tôi xem, làm sao anh bắt được một trăm linh bát lá bài của tôi!"
Nói xong, anh ta mở hai bàn tay, cơ thể run rẩy, nhiều lá bài bay ra từ trên người.
Những lá bài này lượn lờ trong không trung, tốc độ không nhanh, giống như lá thu trong gió.
Nhưng dần dần mọi người nhận ra điều không bình thường.
Có người dụi dụi mắt, ngạc nhiên hỏi: "Tôi bị hoa mắt à? Tại sao những lá bài này chỉ là một cái bóng, nhìn như hình chiếu vậy?"
Mã Sơn cũng có chút khó hiểu: "Đây là cái quái gì vậy?"
Tra Na Lệ nói: "Đây là võ hồn! Thiên Môn võ hồn, khác với phương pháp luyện tập của các môn phái khác. Võ hồn của bọn họ đều biến thành thẻ bài!"
"Mẹ kiếp! Sinh ra đã cổ vẹo, luyện một cái võ hồn cũng có thể luyện đến vẹo như thế!" Mã Sơn mắng.
Trong không trung dường như ngày càng có nhiều lá bài, ngày càng dày đặc hơn, mọi người dường như đang ở trong âm ty địa phủ có những âm hồn đang bay, xung quanh họ tràn ngập bầu không khí u ám.
"Hahaha, Lý Dục Thần, tôi nghe nói anh đã chém một kiếm vào ngài Itazura Kazuyoshi của Nhật Bản ở đại hội võ lâm. Nào, hãy cho tôi xem kiếm của anh, để tôi xem anh mạnh đến mức nào! Là Thiên Môn Huyễn Hồn Trảm lợi hại, hay là kiếm thuật của anh lợi hại!”
Dứt lời, những lá bài bay lượn lờ tập trung ở giữa, xếp chồng lên nhau, như thể có một đôi bàn tay vô hình đang xáo bài, cuối cùng biến thành một lá bài lớn, mặt lá bài là hình K bích.
Quốc vương trên K bích trông sống động như thật.
Toàn bộ quân bài đứng sau Thái Hòa Trung, giống như một bức tường.
Sau đó, quốc vương trên K bích di chuyển.
Hắn ta bước ra khỏi lá bài, với khí thế của một vị vua, giơ kiếm trong tay lên và chém về phía Lý Dục Thần.
"Chết cho tao!"
Lúc này, mọi người đều cảm nhận được sự hiện diện của tử thần. Hà Gia Xương cuối cùng cũng hiểu tại sao Thái Hòa Trung lại dám công khai nổi loạn.
Sức mạnh của anh ta đã áp đảo tông sư.
Trên thực tế, Thái Hòa Trung đã muốn thay thế ông ta từ lâu rồi.
Sở dĩ không ra tay là vì anh ta biết rõ, đánh vua không chỉ có thể đạt được bằng cách dựa vào hàng nghìn kỹ năng hay sức mạnh.
Nếu không thì những võ giả hoặc vu sư mạnh mẽ đó đã đến chiếm lấy vị trí này từ lâu rồi.
Với vũ lực, nhiều nhất anh có thể lấy đi của cải tạm thời, nhưng không thể lấy đi danh vọng và địa vị chứ đừng nói đến lâu dài, trừ khi anh thực sự chiến đấu chống lại tất cả các đối thủ bất khả chiến bại trên thế giới.
Thái Hòa Trung đang đợi ông ta chết, thực ra ông ta đã già lắm rồi, cách cái chết không xa.
Nhưng Thái Hòa Trung vẫn không thể chờ đợi, và khi Edson của Ngân Sa hứa đủ hiều, anh ta đã ra tay.
Hà Gia Xương cũng không hối hận chút nào, sớm muộn gì cũng phải trả lại.
Trong suốt cuộc đời của mình, ông ta đã có tất cả những gì đáng lẽ phải có, tận hưởng mọi thứ nên tận hưởng và không có gì phải hối tiếc.
Ngay cả đối với con cháu của mình, ông ta cũng coi thường họ. Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời, con cháu tự có phúc của con cháu.
Nhưng hôm nay, điều khiến ông ta cảm thấy khá tiếc nuối là liên lụy đến những thanh niên như Lý Dục Thần và Mã Sơn.
Mặc dù Lý Dục Thần giành được tài sản của gia đình, nhưng Hạ Gia Xương không hề tức giận, ông ta chưa bao giờ tức giận với những chuyện ở bàn đánh bạc, cả đời ông ta điều hành một sòng bạc, nếu ngay cả chút chuyện ở bàn đánh bạc này cũng không thể chấp nhận được thì ông ta sẽ không phải là vua đánh cược.
Với lão Quỷ làm hậu thuẫn, và Nam Á Hồng Môn của Giang Long Huy, với năng lực và mưu kế của Thái Hòa Trung, nhà họ Hà cho dù không có Lý Dục Thần cũng không thể tồn tại thêm vài ngày nữa.
Thay vì giao Hào Giang cho lão Quỷ, thà giao cho nhà họ Lý còn hơn.
Nhưng đáng tiếc, nhà họ Lý cũng không lấy được.
Một khi võ hồn xuất hiện, ai có thể cạnh tranh với được chứ?
Võ hồn Thiên Môn của Thái Hòa Trung không giống người thường, lại có thể luyện ra K bích.
Mọi người nhìn quốc vương bước ra khỏi lá bài, giống như ma huyễn vậy. Quốc vương giơ kiếm lên, mang theo khí tức tử vong, bổ về phía đầu của Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần vung tay lên.
Bùm!
Bàn tay giơ kiếm của quốc vương đông cứng trong không khí.
Sau đó liên tục phát nổ và biến mất không còn một dấu vết.
Chương 1023: Hào Giang không thể không có nhà họ Hà
Lá bài khổng lồ dường như đã bị xé toạc ra, xẻ làm đôi từ giữa.
Thái Hòa Trung hét thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu, loạng choạng vài bước rồi khuỵu xuống.
Võ hồn phía sau anh ta đã không còn sót lại chút gì.
Võ hồn đại thành, võ đạo tuyệt tiên, trên thế giới này rất khó tìm được đối thủ.
Một thân tinh khí của Thái Hòa Trung đều tập trung ngưng tụ võ hồn, bây giờ võ hồn của anh ta bị phế, điều đó có nghĩa là tất cả những gì anh ta học được cả đời đều bị phế, và anh ta không khác gì một người bình thường.
Vừa rồi, tất cả mọi người đều bị chấn động bởi khí tức võ hồn mạnh mẽ rời khỏi cơ thể, cảm giác áp bức và nghẹt thở.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, võ hồn tan rã, Thái Hòa Trung thổ huyết quỳ xuống.
Thậm chí không ai có thời gian để thay đổi vẻ mặt ngạc nhiên.
Lại nhìn Lý Dục Thần, anh vẫn đứng ở chỗ đó, giống như không hề động đậy.
Thái Hòa Trung quỳ trên mặt đất chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt đột nhiên già đi mấy chục tuổi, nhìn còn già hơn cả Hạ Gia Xương.
Anh ta nhìn Lý Dục Thần, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi và nghi hoặc.
"Anh... anh làm điều đó như thế nào? Rốt cuộc anh là ai?"
"Anh cho rằng anh còn có tư cách hỏi à?" Lý Dục Thần nói: "Nói cho tôi biết, Giang Long Huy ở đâu?"
Thái Hòa Trung trừng mắt nhìn anh, trong mắt tràn đầy hận ý, cười lạnh nói: "Hừ, anh giết tôi đi. Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu, trừ phi...!"
Lời còn chưa dứt, Lý Mục Thần đã giơ vỗ một chưởng vào thiên linh của anh ta.
Cho đến khi chết, Thái Hòa Trung cũng không thể tin được đối phương thực sự ra tay.
Đôi mắt anh ta mở to, như muốn nói, tôi còn chưa nói xong, anh không muốn biết tung tích của Giang Long Huy sao?
Sau đó, thân thể của anh ta tán loạn như hạt cát trong gió mạnh, biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại đôi mắt không kịp nhắm trong không trung, như thể anh ta vẫn đang nhìn chằm chằm vào thế giới một cách đầy lưu luyến.
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Thiên Vương kiêu ngạo của Châu Á, Thái Hòa Trung vừa rồi còn xuất ra võ hồn với sức mạnh cuồng bạo trấn áp toàn trường cứ như vậy mà biến mất.
Người bình thường thì còn tạm được, nhưng người khiếp sợ nhất chính là Hà Gia Xương và hai vị Tông Sư. Tất cả họ đều biết ý nghĩa của võ đạo tuyệt phong là gì. Nhưng người thanh niên trước mặt lại thực sự đã phá vỡ võ hồn của Thái Hòa Trung chỉ bằng một chiêu thức đơn giản.
Khi nhìn lại Lý Dục Thần, họ cảm thấy như đang nhìn một vị thần.
Tra Na Lệ cũng giống như thế.
Cảnh tượng lần này tuy không hoành tráng như đại hội võ lâm nhưng lại càng khiến cô ta chấn động hơn.
Tại đại hội võ lâm, Itazura Kazuyoshi một mình chiến đấu chống lại sáu Tông Sư, nhưng cuối cùng lại bị Lý Dục Thần giết chết bằng một nhát kiếm. Sự hùng vĩ của khung cảnh đó thực sự hiếm có.
Nhưng tốt xấu gì thì Lý Dục Thần cũng đã rút kiếm ra.
Lần này anh thậm chí không hề động đậy, chỉ bằng một cái búng tay, võ hồn đã bị tiêu diệt, một thế hệ Tông Sư Thiên Môn đã chết không còn chút cặn bã nào.
Tên này rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu sức mạnh vậy?
Hay là anh đã tiến bộ nhiều như vậy chỉ trong sáu tháng ngắn ngủi?
Chỉ có Mã Sơn nhàn nhã đứng ở nơi đó, giống như đã quen rồi, trên mặt không có chút gợn sóng.
Hà Gia Xương chắp tay nói: “Nghe nói Lý công tử là một nhân tài đáng kinh ngạc ở nội địa, có dáng vẻ của một vị thần tiên. Tôi tưởng chỉ là tin đồn, không ngờ đúng là thật. Hôm nay nhìn thấy còn đáng kinh ngạc hơn lời đồn. Quả thực khiến tôi mở rộng tầm mắt. Sòng bạc của Hào Giang được giao cho Lý công tử, có thể coi là vận may của Hào Giang!
Lý Dục Thần cười nói: “Hà Lão, sòng bạc Hào Giang phải do nhà họ Hà điều hành. Tôi cũng không muốn quản.”
Hà Gia Xương sửng sốt: “Trên bàn đánh bạc không nói đùa, thua chính là thua. Hà cớ gì Lý công tử lại trêu chọc tôi?”
Lý Dục Thần cười nói: "Hà Lão, tôi làm sao có thể trêu chọc ông chứ? Ông là vua đánh cược có uy danh hiển hách, hôm nay nhìn thấy phong độ của ông thật sự khiến tôi bội phục. Chúng tôi đến đây vì Giang Long Huy và không có ý định nhắm vào nhà họ Hà. Vừa rồi chỉ là không biết về mối quan hệ giữa ông và Giang Long Huy, tôi tưởng các người cùng một bọn, đó là lý do tại sao lại có sự hiểu lầm như vậy, bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết, vụ cá cược đương nhiên vô hiệu. "
Sắc mặt Hà Gia Xương nghiêm túc: “Làm sao có thể như vậy được? Ván bài đã diễn ra rồi, thắng thua đã được phân định. Trong sòng bạc, luật lệ là trên hết. Nếu ván bài hôm nay bị hủy, thì hàng nghìn ván bài xảy ra hàng ngày trong sòng bạc đều có thể bị hủy bỏ. Nếu bị hủy bỏ thì làm sao sòng bạc còn hoạt động được? Tôi đã làm việc chăm chỉ cả đời để xây dựng thành phố cờ bạc này và biến Hào Giang trở thành thánh địa trong lòng những người đánh bạc trên toàn thế giới. Tôi không thể dẫn đầu phá vỡ các quy tắc được!"
"Hà Lão..."
Lý Dục Thần còn muốn nói thêm, lại bị Hà Gia Xương cắt ngang.
"Cậu không cần nói gì cả, ngày mai để Lý Ngôn Thành phái đội tài vụ tới, hoặc là cậu có thể đích thân tiếp quản, chúng ta sẽ phối hợp toàn lực."
Lý Dục Thần không ngờ ông lão lại cứng đầu như vậy, nhưng trong lòng lại có chút khâm phục ông ta, liền nói: “Hà Lão, thế này đi, tôi có một đề nghị, sòng bạc ở Hào Giang là do chính một tay ông xây dựng, cũng do nhà họ Hà điều hành. Nhà họ Lý của chúng tôi không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nếu bất chấp tiếp nhận thì không chắc có thể kinh doanh nổi.”
Hà Gia Xương gật đầu: “Đúng vậy, nhưng cậu yên tâm, tôi có thể giúp cậu thực hiện quá trình chuyển đổi.”
Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Hào Giang không thể không có nhà họ Hà. Tôi nghĩ sòng bạc vẫn sẽ do nhà họ Hà của ông điều hành. Nhà họ Lý của chúng tôi có thể lấy cổ phần và nhận cổ tức. Tất nhiên, chúng tôi cũng sẽ đầu tư một số nguồn lực. Về phần cổ phần, hai nhà chúng ta mỗi người một nửa, nhưng nhà họ Lý chỉ nhận cổ tức, không tham gia quyết sách kinh doanh, ông thấy như vậy có ổn không?”
Hà Gia Xương cau mày nói: “Thứ cậu đặt cược là toàn bộ tài sản của gia đình tôi chứ không phải một nửa.”
Lý Dục Thần cười hỏi: "Hà lão, Hào Giang hiện tại có bao nhiêu sòng bạc, nhà họ Hà chiếm bao nhiêu?"
Hà Gia Xương không biết tại sao Lý Dục Thần lại hỏi điều này, trả lời: "Mười năm trước, sòng bạc của nhà họ Hà chúng tôi chiếm hơn 90% ở Hào Giang. Nhưng bây giờ tình hình đã khác. Kể từ khi tư bản của lão quỷ vào, rất nhiều cổ phần của chúng tôi đã bị nắm giữ. Hiện
tại, nhà họ Hà của chúng tôi chiếm một nửa trong sáu sòng bạc lớn ở Hào Giang. Ba nhà khác, đối thủ chính Ngân Sa của lão quỷ."
“Vậy chúng ta bắt Ngân Sa xuống, tôi lấy một nửa, có phải bây giờ đã tương đương với toàn bộ gia sản của ông hay không?”
"Chiếm lấy Ngân Sa?"
Hà Gia Xương sửng sốt, khúc cua này tuy hơi lớn, nhưng hình như cũng không có vấn đề gì: "Làm thế nào để chiếm được?"
"Đương nhiên là đánh rồi!" Lý Dục Thần nói.
Chương 1024: Ở đâu ra nhiều quy tắc như vậy chứ
"Đánh qua đó à?"
Suốt mười năm qua, Hà Gia Xương luôn nghĩ làm thế nào để giật lại thị phần từ tay Ngân Sa, làm thế nào để đuổi những tên nước ngoài ra khỏi Hào Giang.
Nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ đến cách "đánh qua đó" một cách đơn giản thô bạo như vậy.
Ông chủ của Ngân Sa là Edson, có thực lực hùng mạnh, ngoài kinh doanh sòng bạc, còn kinh doanh khoáng sản và năng lượng, buôn lậu vũ khí đạn dược, buôn người, là một tên làm ăn phi pháp thuần túy. Hắn ta có một lực lượng vũ trang tư nhân hùng hậu.
Với cơ sở của nhà họ Hà tại Hào Giang, nếu cứng rắn đối đầu đánh bừa, muốn đánh sập Ngân Sa cũng không phải là không thể, dù sao sào huyệt của Edson đóng tại Mỹ.
Nhưng làm tổn thương kẻ địch một nghìn, mình cũng tổn thất tám trăm, nhà họ Hà cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề.
Quan trọng nhất là, như vậy thì danh tiếng của thành phố đánh bạc Hào Giang sẽ bị hủy hoại. Trong sòng bạc cứ hở một tí là xảy ra chiến tranh, máu me tràn lan, sau này ai còn dám đến?
Hà Gia Xương không muốn phá hủy tâm huyết cả cuộc đời của mình.
Chính vì nhìn thấy điểm này, Edson mới có thể không kiêng nể gì.
"Nói thì dễ hơn làm mà!" Hà Gia Xương nói.
Lý Dục Thần cười nói: "Lão Hà không cần lo lắng, giao việc này cho tôi đi. Ông chỉ cần chuẩn bị nhân lực, đi tiếp quản Ngân Sa là được rồi."
Hà Gia Xương ngơ ngác nhìn Lý Dục Thần, ánh mắt rất khó hiểu.
"Lý công tử, tại sao cậu lại làm như vậy?"
"Chỉ là thuận tay mà thôi, tôi đi tìm Giang Long Huy."
Lý Dục Thần nói xong liền đi về phía cửa lớn.
Hà Gia Xương không nghe thấy lời nào hào hùng chính nghĩa, dường như có chút thất vọng.
Mã Sơn và Tra Na Lệ cũng đi ra ngoài.
Bỗng nhiên, từ ngoài cửa truyền đến tiếng nói:
"Đây là Hoa Hạ, không đến đám người nước ngoài kia nói chuyện!"
Tiếng nói cùng với tiếng bước chân xa dần, biến mất ở cuối hành lang.
Trên khuôn mặt già nua của Hà Gia Xương vì xúc động mà hiện lên một chút đỏ hồng, nói: "Tốt lắm! Tốt lắm!..."
Ông ta nói liền mấy tiếng "tốt", cổ họng liền nghẹn ngào, không nói được nữa.
"Ông nội!" Hà Quảng Chí đi tới, muốn đỡ ông ta.
Hà Gia Xương khinh thường nhìn anh ta một cái, không để ý tới anh ta.
Quản gia nhặt cây gậy từ dưới đất, đưa cho Hà Gia Xương.
Hà Gia Xương nhận lấy cây gậy, hai tay run rẩy nắm lấy, dùng sức chống xuống đất một cái, vang lên một tiếng phịch, nói: "Thông báo cho Thanh Liên, Thành Tuấn, triệu tập nhân lực, chuẩn bị tiếp quản Ngân Sa!"
Quản gia lập tức đi truyền lệnh.
Đêm đó, toàn bộ nhà họ Hà đều căng thẳng.
Hà Thanh Liên và Hà Thành Tuấn không hiểu cha phát cuồng vì lý do gì, tại sao đột nhiên nói tiếp quản Ngân Sa. Nhưng Hà Gia Xương vẫn luôn nói một không hai, tuyệt đối không đùa giỡn.
Họ triệu tập tất cả lực lượng của nhà họ Hà, với tư thế chuẩn bị tuyên chiến, sẵn sàng đón nhận một đêm gió tanh mưa máu.
Nhưng đêm đó Hào Giang rất yên tĩnh.
Giống như vầng trăng sáng trên trời, phản chiếu trên mặt biển của bến cảng, hôm nay không có gợn sóng nào.
Trong sòng bạc Ngân Sa lộng lẫy vàng son, các con bạc vẫn đang hăng say.
Họ không hề biết rằng, trên đường đi lên phòng làm việc của ông chủ Edson đã có xác chết nằm đầy.
Edson rất thích ngồi trong phòng làm việc của Ngân Sa mỗi đêm, ôm ấp cô gái phương đông, nhìn cảnh các con bạc đặt cược trên màn hình giám sát.
Mỗi một tấm thẻ bạc đặt lên bàn cờ bạc, đều có nghĩa là sòng bạc có thêm một khoản thu nhập.
Edson quá yêu thích nghề kinh doanh sòng bạc này rồi, đầu tư ít lợi nhuận nhiều. Mà nó còn hợp pháp, so với vũ khí và ma túy, nó an toàn hơn.
Hắn ta không thể không bội phục lão già Hà Gia Xương này, biến nơi nhỏ bé Hào Giang thành thiên đường cờ bạc, vượt qua cả Las Vegas và Atlantic City.
Tuy nhiên, rất nhanh thôi, Hào Giang sẽ không còn thuộc về nhà họ Hà nữa.
Thành phố này, sẽ thuộc về hắn ta, thuộc về tập đoàn Edson, thuộc về chủ nhân vĩ đại!
Nghĩ đến điều này, Edson hơi bồn chồn, bèn bắt máy gọi cho Giang Long Huy.
"Giang, khi nào chúng ta hành động?" Hắn ta dùng tiếng Trung thành thạo để hỏi.
"Gấp gì chứ?"
"Tôi không vội, tôi chỉ rất phấn khích, tôi hy vọng ngày đó sớm đến thôi!"
Ngay lúc này, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ầm ra.
Edson rất tức giận, mắng nhiếc: "Muốn chết hả? Không biết gõ cửa à?"
Bịch, một xác chết bay vào, rơi lên cái bàn làm việc rộng lớn của hắn ta.
Edson hơi giật mình.
Hắn ta nhận ra đây là vệ sĩ giỏi võ nhất của mình, cũng là đội trưởng lực lượng vũ trang cá nhân.
Cô gái phát ra một tiếng hét kinh hoàng, muốn thoát khỏi vòng tay của Edson.
Nhưng Edson dùng một tay giữ chặt tóc cô ta: "Không được đi!"
Cô gái trông còn rất nhỏ, vừa mới dậy thì.
Ban đầu Edson không thích cô gái nhỏ, hắn ta thích kiểu lớn hơn. Nhưng gần đây thông qua Giang Long Huy, hắn ta quen biết một vị tướng ở Tam giác Vàng.
Vị tướng quân kia rất thích kiểu trẻ con như vậy, ở Tam giác Vàng ông ta có một tòa cung điện với đám hậu cung tuyệt sắc, một nửa còn chưa thành niên.
Để lấy lòng vị tướng quân đó, Edson đã tìm kiếm khắp nơi trên thế giới, gửi không ít cô gái đến Tam giác Vàng. Tất nhiên, hắn ta cũng chọn vài em để tự thưởng thức.
Từ đầu dây bên kia, giọng nói của Giang Long Huy hỏi: "Alô, Edson, chuyện gì vậy? Alô alô..."
Edson không trả lời.
Hắn ta nhìn thấy ba người đi vào cửa lớn, nhưng thậm chí chưa kịp chớp mắt, họ đã đến trước mặt hắn ta rồi.
"Giang Long Huy, mau tới cứu tôi!" Edson kêu lên.
Lý Dục Thần nhận lấy điện thoại trên tay hắn ta, nói vào ống nghe: "Giang Long Huy, tới đây nói chuyện đi."
"Anh là ai?"
"Lý Dục Thần."
"Tại sao tôi phải nói chuyện với anh?"
"Anh không tới cũng được. Tôi sẽ giết Edson, ngày mai trời vừa sáng, cả Hào Giang đều sẽ biết Ngân Sa đổi chủ rồi."
"Anh nghĩ anh có thể tiếp quản Ngân Sa à?" Tiếng cười khinh khỉnh vọng ra từ đầu dây bên kia.
"Tôi không thể, nhưng nhà họ Hà có thể. Nhà họ Hà tiếp quản Ngân Sa, tôi nghĩ không ai ở Hào Giang sẽ phản đối."
"Anh được Hà Gia Xương phái tới à?"
Lý Dục Thần không trả lời mà đột nhiên cúp máy.
Edson hốt hoảng nói: "Tại sao anh cúp máy? Hắn chưa đồng ý, tại sao anh cúp máy hả?"
"Hắn sẽ tới, nếu không tới, tất cả kế hoạch của các người đều đổ sông đổ bể, đúng không?"
Lý Dục Thần nhìn cô gái đang hoảng sợ, vùng vẫy trong lòng Edson, sắc mặt tối sầm lại.
"Nhưng dù hắn có tới hay không, anh cũng phải chết."
"Không!" Edson la lên: "Điều này không hợp quy tắc!"
"Ở đâu ra nhiều quy tắc như vậy chứ!"
Mã Sơn bước tới, một tay giữ chặt tóc Edson, lôi hắn ta ra từ sau bàn làm việc.
Thì ra phần thân trên của tên khốn này mặc vest chỉnh tề, nhưng phần thân dưới lại không có mảnh vải che thân.
Lý Dục Thần không ngờ nhà họ Hà lại
xảy ra chuyện lớn như vậy. Xem ra Giang Long Huy đã cấu kết với tập đoàn tài
chính nước ngoài của Ngân Sa để chiếm đoạt tài sản của nhà họ Hà và kiểm soát
toàn bộ Hào Giang.
Giang Long Huy có mối quan hệ mật
thiết với Thái Dương Thánh Giáo, vậy tập đoàn Ngân Sa này cũng có liên quan đến
Thái Dương Thánh Giáo hay không?
Lý Dục Thần vốn đang tìm kiếm Giang
Long Huy, vốn dĩ anh đang lo lắng rằng Vua Đánh Bạc và Thái Hòa Trung không biết
tung tích của Giang Long Huy, vì vậy chuyến đi của anh sẽ vô ích. Bây giờ không
cần phải lo lắng nữa, bởi vì Thái Hòa Trung và Giang Long Huy đều cùng một phe.
Thái Hòa Trung dường như không để Lý
Dục Thần vào mắt, anh ta chỉ liếc nhìn Mã Sơn đang đứng trước mặt vài lần và cười
khẩy: “Nghe nói cậu rất giỏi chiến đấu, Mạc Trình Hoành, Trần Thiên Hữu, Chúc Đại
Sinh đều bại dưới tay cậu? Tuổi còn trẻ mà đã có thể đánh như vậy, nếu được bồi
dưỡng tốt, tương lai sẽ là một Tông Sư, thậm chí đạt được võ hồn đại thành cũng
không phải không có khả năng. Thật đáng tiếc, cậu đã gặp tôi! Biết cái gì gọi
là Tông Sư Thiên Môn không?"
Thái Hòa Trung tùy ý lật tay lên,
trong tay có một lá bài, búng nhẹ đầu ngón tay, lá bài bay ra, xuyên qua bàn
đánh bài, cuối cùng cắm phập vào tường.
Trong mắt người bình thường, cảnh
tượng này giống như thần kỳ, người đàn ông này chơi bài giỏi quá!
Nhưng Mã Sơn biết thủ đoạn này
không hề đơn giản chút nào. Âm thanh xé gió của lá bài tạo ra một tiếng nổ siêu
thanh, và ngay cả không gian cũng có cảm giác như bị xé toạc. Và cuối cùng,
toàn bộ lá bài biến mất vào trong bức tường, bức tường không phải làm bằng giấy
mà là một bức tường đá cẩm thạch.
Đối với chiếc bàn gỗ nguyên khối
dài hai mét, dọc theo đường giữa xuất hiện một vết nứt mỏng. Chiếc bàn vẫn còn
đó, nhưng Mã Sơn biết rằng chỉ cần một cú chạm nhẹ, chiếc bàn sẽ gãy làm đôi và
vỡ thành từng mảnh.
Thủ đoạn tưởng chừng đơn giản này,
e là các Tông Sư bình thường cũng không làm được. Ít nhất thì Mã Sơn cũng không
làm được, cho dù thay lá bài bằng dao nhọn, hiệu quả cuối cùng mà anh ta tạo ra
cũng sẽ không dễ dàng và thoải mái như Thái Hòa Trung.
"Cậu có thể bắt được lá bài
này không?" Thái Hòa Trung tự tin cười nói: "Không bắt được thì đầu
hàng đi. Đi theo tôi, tôi cam đoan cậu sẽ không bị thua thiệt, hà cớ gì phải đi
theo tên nhóc ẻo lả này lặn lộn chứ?"
Mã Sơn bỗng nhiên bật cười.
"Đầu hàng? Hahahaha, trong từ
điển của ông nội không có hai chữ đầu hàng! Họ Thái kia, tôi thấy anh đúng là
thái đó, chỗ chúng tôi có một người gọi là Thái Đầu, trước đây cũng điên cuồng
như anh, nhưng sau khi bị đánh vài lần thì đã trở nên thành thật rồi, hiện tại
theo tôi lăn lộn, cũng lăn lộn không tệ đâu. Như vậy đi, ông nội này cho anh một
cơ hội, anh cũng theo tôi đi lăn lộn, không phải anh thích đánh cược sao, Thái
Đầu có một trang trại chó ở Hòa Thành, giao cho anh quản lý đó. Anh quản lý thì
nhất định sẽ tốt hơn Thái Đầu, không có rào cản ngôn ngữ phải không?
Hahaha!"
Trong lời nói của anh ta có rất nhiều
lời, Thái Hòa Trung lúc đầu không hiểu, nhưng về sau mới biết anh ta đang mắng mình,
lập tức giận tím mặt.
"Nhóc con, nếu muốn chết thì
tao sẽ thành toàn cho mày, đừng nói là tao không cho mày cơ hội!" Thái Hòa
Trung lật tay lại, giữa hai ngón tay kẹp một lá bài: "Tao vừa mới dùng lực
hai lá bài, hơn nữa trên người tao mang theo hai bộ bài, tổng cộng có một trăm
lẻ tám lá bài. Đoán xem, nếu tao dùng toàn lực tấn công, mày sẽ bị chia thành
bao nhiêu mảnh?
Mã Sơn biết lần này Thái Hòa Trung
thực sự muốn ra tay nên đã sẵn sàng trận địa chờ đón quân địch.
Đột nhiên ta anh cảm thấy bên cạnh
có hơi ấm, một bóng người yểu điệu đi tới, đứng cạnh anh ta.
Thái Hòa Trung có vẻ hơi sợ Tra Na
Lệ, nói: "Cô Tra, cô là đệ tử của Mã thần nữ, có tương lai tươi sáng. Nhà
họ Tra ở Nam Dương cũng coi như có nền móng, vậy tại sao lại ở cùng một chỗ với
những người như vậy?"
"Không cần anh quản!" Tra
Na Lệ nói.
"Cô Tra, tôi không phải sợ cô,
cũng không sợ nhà họ Tra. Tôi chỉ vì nể mặt sư môn của cô, nên mới cho cô chút
mặt mũi mà thôi. Hàng thuật của Mã thần nữ xuất thần nhập hóa, nhưng còn cô,
thiên phú cao tới đâu, mới học được vài năm? Ngoài chơi với mấy con sâu ra, e
là cô còn chưa năm được tinh túy của hàng thuật ấy chứ? Tôi khuyên cô một câu,
đừng để bị lợi dụng mà còn không biết. Một cô gái xuất chúng như cô muốn tìm bạn
trai, chọn đại một công tử giàu có là được, hà tất gì phải treo cổ trên cái cây
xiêu vẹo này?”
"Phi!" Mã Sơn hung hăng
nhổ một ngụm nước bọt: "Mày mới là cây vẹo! Cha mày là cây vẹo, ông nội
mày là cây vẹo, cả nhà mày là cây vẹo! Mẹ kiếp, tổ tiên của mày có phải treo cổ
trên cây vẹo không? Nếu không thì cha mày bắn vào cây vẹo rồi nhét vào bụng mẹ
mày, trong đầu mày toàn là nhựa cây thôi phải không?”
Lời mắng chửi này khiến Thái Hòa
Trung choáng váng ngơ ngác.
Anh ta đã từng gặp rất nhiều cao thủ
võ đạo trên thế giới, nhưng chưa từng thấy ai giỏi chửi mắng như vậy? Tên này có
khác gì một tên lêu lổng đầu đường xó chợ, làm gì có chút phong độ của một cao
thủ võ lâm chứ?
Tra Na Lệ ở bên cạnh không khỏi bật
cười, càng cười càng không nhịn được, sau đó ghé vào người Mã Sơn mà cười đến mức
không thể thăng lưng lên được.
“Muốn chết à!” Thái Hòa Trung nổi
giận, anh ta vung tay lên, tám lá bài từ không trung bay ra.
Trong cơn thịnh nộ, lần này anh ta
không hề kiềm chế sức lực.
Anh ta tin rằng Mã Sơn và Tra Na Lệ
nhất định sẽ bị xé thành từng mảnh!
Tim mọi người như thắt lại.
Mọi người ở Bác Hào đều biết Thái
Hòa Trung mạnh đến mức nào, họ đều tin rằng Mã Sơn và Tra Na Lệ nhất định sẽ chết
và cảm thấy tiếc cho họ.
Khi Thái Hòa Trung toàn lực tấn
công, với tám quân bài, ngay cả một Tông Sư cũng khó có thể toàn thân trở ra.
Với sức mạnh xé nát không gian và
hơi thở chết chóc, lá bài đã bắn vào Mã Sơn và Tra Na Lệ.
Mã Sơn phát hiện mình thực sự bất lực.
Nếu là mấy lá bài vừa rồi thì anh
ta còn có thể liều mạng đấu một chút, nhưng tám lá bài này, anh ta không có
cách nào cả.
Nhưng trên mặt anh ta không có một
tia lo lắng hay sợ hãi, bởi vì anh ta biết Lý Dục Thần ở ngay phía sau anh ta.
Chương 1022: Người duy nhất có thể cứu anh là Giang Long Huy
Tuy nhiên, Mã Sơn cũng không quên ôm chặt Tra Na Lệ, dùng cơ thể của mình để bảo vệ cô ta.
Điều này dĩ nhiên là nhân cơ hội, nhưng cũng là phản ứng bản năng của anh ta. Ngay cả khi không có Lý Dục Thần, anh ta cũng sẽ làm như vậy.
Trong lòng Tra Na Lệ cảm thấy vô cùng xúc động.
Ban đầu cô ta đã sẵn sàng chống cự, với tư cách là đệ tử của Mã thần nữ, cô ta vẫn còn một số biện pháp để tự bảo vệ.
Nhưng cô ta không thể bảo vệ chính mình mà đồng thởi phải bảo vệ Mã Sơn.
Hành động của Mã Sơn khiến cô ta cảm động. Bỗng dưng cô ta cảm thấy rằng nếu họ chết cùng nhau thì cũng rất tốt.
Hai người ôm nhau thật chặt chờ đợi cái chết ập đến.
Nhưng cái chết đã không đến.
Tra Na Lệ ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ khi nào Lý Dục Thần đã đứng trước mặt họ, cầm tất cả tám lá bài trong tay.
Trong khi ở phía đối diện, Thái Hòa Trung trưng ra vẻ mặt kinh ngạc.
Tra Na Lệ mới nhớ ra, tại đại hội Võ Lâm Tiền Đường, Lý Dục Thần đã đâm một kiếm vào Itazura Kazuyoshi với sức mạnh đáng kinh ngạc. Cô ta thầm mắng bản thân mơ hồ, làm sao có thể quên điều đó chứ?
Cô ta nhìn thấy nụ cười kỳ quặc của Mã Sơn, sắc mặt đỏ bừng, giãy giụa khỏi vòng tay của anh ta rồi mắng: "Có phải anh sớm biết Dục Thần sẽ ra tay không?"
Mã Sơn nói: "Cậu ấy là anh em của anh, tất nhiên sẽ ra tay rồi!"
Tra Na Lệ đạp mạnh anh ta một cái, Mã Sơn đau đớn nhe răng trợn mắt, cúi xuống xoa chân.
Không ai quan tâm đến việc họ liếc mắt đưa tình, tất cả mọi người đều tập trung vào Lý Dục Thần và Thái Hòa Trung.
Càng là cao thủ, càng thấy không thể tin được.
Đặc biệt là hai vị Tông Sư.
Họ rõ ràng biết về sức mạnh của Thái Hòa Trung, nhưng tay không bắt được tám lá bài có nghĩa là gì.
Họ nhìn Lý Dục Thần như đang nhìn một con quỷ.
Hà Gia Xương cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Nhưng người khiếp sợ nhất chính là Thái Hòa Trung.
"Hóa ra những lời đồn từ nội địa không phải là giả. Anh thật sự là một cao thủ! Nhưng đừng nghĩ rằng bắt được tám lá bài của tôi là có thể thắng tôi!"
Lý Dục Thần nhếch môi mỉm cười: "Tôi biết, trên người anh có một trăm linh bát lá bài! Nhưng lá bài của anh không thể cứu anh, người duy nhất có thể cứu anh là Giang Long Huy. Nếu nói ra tung tích của Giang Long Huy, tôi có thể tha cho anh một mạng."
"Hahaha, nhóc con, đừng quá kiêu ngạo! Vậy để tôi xem, làm sao anh bắt được một trăm linh bát lá bài của tôi!"
Nói xong, anh ta mở hai bàn tay, cơ thể run rẩy, nhiều lá bài bay ra từ trên người.
Những lá bài này lượn lờ trong không trung, tốc độ không nhanh, giống như lá thu trong gió.
Nhưng dần dần mọi người nhận ra điều không bình thường.
Có người dụi dụi mắt, ngạc nhiên hỏi: "Tôi bị hoa mắt à? Tại sao những lá bài này chỉ là một cái bóng, nhìn như hình chiếu vậy?"
Mã Sơn cũng có chút khó hiểu: "Đây là cái quái gì vậy?"
Tra Na Lệ nói: "Đây là võ hồn! Thiên Môn võ hồn, khác với phương pháp luyện tập của các môn phái khác. Võ hồn của bọn họ đều biến thành thẻ bài!"
"Mẹ kiếp! Sinh ra đã cổ vẹo, luyện một cái võ hồn cũng có thể luyện đến vẹo như thế!" Mã Sơn mắng.
Trong không trung dường như ngày càng có nhiều lá bài, ngày càng dày đặc hơn, mọi người dường như đang ở trong âm ty địa phủ có những âm hồn đang bay, xung quanh họ tràn ngập bầu không khí u ám.
"Hahaha, Lý Dục Thần, tôi nghe nói anh đã chém một kiếm vào ngài Itazura Kazuyoshi của Nhật Bản ở đại hội võ lâm. Nào, hãy cho tôi xem kiếm của anh, để tôi xem anh mạnh đến mức nào! Là Thiên Môn Huyễn Hồn Trảm lợi hại, hay là kiếm thuật của anh lợi hại!”
Dứt lời, những lá bài bay lượn lờ tập trung ở giữa, xếp chồng lên nhau, như thể có một đôi bàn tay vô hình đang xáo bài, cuối cùng biến thành một lá bài lớn, mặt lá bài là hình K bích.
Quốc vương trên K bích trông sống động như thật.
Toàn bộ quân bài đứng sau Thái Hòa Trung, giống như một bức tường.
Sau đó, quốc vương trên K bích di chuyển.
Hắn ta bước ra khỏi lá bài, với khí thế của một vị vua, giơ kiếm trong tay lên và chém về phía Lý Dục Thần.
"Chết cho tao!"
Lúc này, mọi người đều cảm nhận được sự hiện diện của tử thần. Hà Gia Xương cuối cùng cũng hiểu tại sao Thái Hòa Trung lại dám công khai nổi loạn.
Sức mạnh của anh ta đã áp đảo tông sư.
Trên thực tế, Thái Hòa Trung đã muốn thay thế ông ta từ lâu rồi.
Sở dĩ không ra tay là vì anh ta biết rõ, đánh vua không chỉ có thể đạt được bằng cách dựa vào hàng nghìn kỹ năng hay sức mạnh.
Nếu không thì những võ giả hoặc vu sư mạnh mẽ đó đã đến chiếm lấy vị trí này từ lâu rồi.
Với vũ lực, nhiều nhất anh có thể lấy đi của cải tạm thời, nhưng không thể lấy đi danh vọng và địa vị chứ đừng nói đến lâu dài, trừ khi anh thực sự chiến đấu chống lại tất cả các đối thủ bất khả chiến bại trên thế giới.
Thái Hòa Trung đang đợi ông ta chết, thực ra ông ta đã già lắm rồi, cách cái chết không xa.
Nhưng Thái Hòa Trung vẫn không thể chờ đợi, và khi Edson của Ngân Sa hứa đủ hiều, anh ta đã ra tay.
Hà Gia Xương cũng không hối hận chút nào, sớm muộn gì cũng phải trả lại.
Trong suốt cuộc đời của mình, ông ta đã có tất cả những gì đáng lẽ phải có, tận hưởng mọi thứ nên tận hưởng và không có gì phải hối tiếc.
Ngay cả đối với con cháu của mình, ông ta cũng coi thường họ. Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời, con cháu tự có phúc của con cháu.
Nhưng hôm nay, điều khiến ông ta cảm thấy khá tiếc nuối là liên lụy đến những thanh niên như Lý Dục Thần và Mã Sơn.
Mặc dù Lý Dục Thần giành được tài sản của gia đình, nhưng Hạ Gia Xương không hề tức giận, ông ta chưa bao giờ tức giận với những chuyện ở bàn đánh bạc, cả đời ông ta điều hành một sòng bạc, nếu ngay cả chút chuyện ở bàn đánh bạc này cũng không thể chấp nhận được thì ông ta sẽ không phải là vua đánh cược.
Với lão Quỷ làm hậu thuẫn, và Nam Á Hồng Môn của Giang Long Huy, với năng lực và mưu kế của Thái Hòa Trung, nhà họ Hà cho dù không có Lý Dục Thần cũng không thể tồn tại thêm vài ngày nữa.
Thay vì giao Hào Giang cho lão Quỷ, thà giao cho nhà họ Lý còn hơn.
Nhưng đáng tiếc, nhà họ Lý cũng không lấy được.
Một khi võ hồn xuất hiện, ai có thể cạnh tranh với được chứ?
Võ hồn Thiên Môn của Thái Hòa Trung không giống người thường, lại có thể luyện ra K bích.
Mọi người nhìn quốc vương bước ra khỏi lá bài, giống như ma huyễn vậy. Quốc vương giơ kiếm lên, mang theo khí tức tử vong, bổ về phía đầu của Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần vung tay lên.
Bùm!
Bàn tay giơ kiếm của quốc vương đông cứng trong không khí.
Sau đó liên tục phát nổ và biến mất không còn một dấu vết.
Chương 1023: Hào Giang không thể không có nhà họ Hà
Lá bài khổng lồ dường như đã bị xé toạc ra, xẻ làm đôi từ giữa.
Thái Hòa Trung hét thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu, loạng choạng vài bước rồi khuỵu xuống.
Võ hồn phía sau anh ta đã không còn sót lại chút gì.
Võ hồn đại thành, võ đạo tuyệt tiên, trên thế giới này rất khó tìm được đối thủ.
Một thân tinh khí của Thái Hòa Trung đều tập trung ngưng tụ võ hồn, bây giờ võ hồn của anh ta bị phế, điều đó có nghĩa là tất cả những gì anh ta học được cả đời đều bị phế, và anh ta không khác gì một người bình thường.
Vừa rồi, tất cả mọi người đều bị chấn động bởi khí tức võ hồn mạnh mẽ rời khỏi cơ thể, cảm giác áp bức và nghẹt thở.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, võ hồn tan rã, Thái Hòa Trung thổ huyết quỳ xuống.
Thậm chí không ai có thời gian để thay đổi vẻ mặt ngạc nhiên.
Lại nhìn Lý Dục Thần, anh vẫn đứng ở chỗ đó, giống như không hề động đậy.
Thái Hòa Trung quỳ trên mặt đất chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt đột nhiên già đi mấy chục tuổi, nhìn còn già hơn cả Hạ Gia Xương.
Anh ta nhìn Lý Dục Thần, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi và nghi hoặc.
"Anh... anh làm điều đó như thế nào? Rốt cuộc anh là ai?"
"Anh cho rằng anh còn có tư cách hỏi à?" Lý Dục Thần nói: "Nói cho tôi biết, Giang Long Huy ở đâu?"
Thái Hòa Trung trừng mắt nhìn anh, trong mắt tràn đầy hận ý, cười lạnh nói: "Hừ, anh giết tôi đi. Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu, trừ phi...!"
Lời còn chưa dứt, Lý Mục Thần đã giơ vỗ một chưởng vào thiên linh của anh ta.
Cho đến khi chết, Thái Hòa Trung cũng không thể tin được đối phương thực sự ra tay.
Đôi mắt anh ta mở to, như muốn nói, tôi còn chưa nói xong, anh không muốn biết tung tích của Giang Long Huy sao?
Sau đó, thân thể của anh ta tán loạn như hạt cát trong gió mạnh, biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại đôi mắt không kịp nhắm trong không trung, như thể anh ta vẫn đang nhìn chằm chằm vào thế giới một cách đầy lưu luyến.
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Thiên Vương kiêu ngạo của Châu Á, Thái Hòa Trung vừa rồi còn xuất ra võ hồn với sức mạnh cuồng bạo trấn áp toàn trường cứ như vậy mà biến mất.
Người bình thường thì còn tạm được, nhưng người khiếp sợ nhất chính là Hà Gia Xương và hai vị Tông Sư. Tất cả họ đều biết ý nghĩa của võ đạo tuyệt phong là gì. Nhưng người thanh niên trước mặt lại thực sự đã phá vỡ võ hồn của Thái Hòa Trung chỉ bằng một chiêu thức đơn giản.
Khi nhìn lại Lý Dục Thần, họ cảm thấy như đang nhìn một vị thần.
Tra Na Lệ cũng giống như thế.
Cảnh tượng lần này tuy không hoành tráng như đại hội võ lâm nhưng lại càng khiến cô ta chấn động hơn.
Tại đại hội võ lâm, Itazura Kazuyoshi một mình chiến đấu chống lại sáu Tông Sư, nhưng cuối cùng lại bị Lý Dục Thần giết chết bằng một nhát kiếm. Sự hùng vĩ của khung cảnh đó thực sự hiếm có.
Nhưng tốt xấu gì thì Lý Dục Thần cũng đã rút kiếm ra.
Lần này anh thậm chí không hề động đậy, chỉ bằng một cái búng tay, võ hồn đã bị tiêu diệt, một thế hệ Tông Sư Thiên Môn đã chết không còn chút cặn bã nào.
Tên này rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu sức mạnh vậy?
Hay là anh đã tiến bộ nhiều như vậy chỉ trong sáu tháng ngắn ngủi?
Chỉ có Mã Sơn nhàn nhã đứng ở nơi đó, giống như đã quen rồi, trên mặt không có chút gợn sóng.
Hà Gia Xương chắp tay nói: “Nghe nói Lý công tử là một nhân tài đáng kinh ngạc ở nội địa, có dáng vẻ của một vị thần tiên. Tôi tưởng chỉ là tin đồn, không ngờ đúng là thật. Hôm nay nhìn thấy còn đáng kinh ngạc hơn lời đồn. Quả thực khiến tôi mở rộng tầm mắt. Sòng bạc của Hào Giang được giao cho Lý công tử, có thể coi là vận may của Hào Giang!
Lý Dục Thần cười nói: “Hà Lão, sòng bạc Hào Giang phải do nhà họ Hà điều hành. Tôi cũng không muốn quản.”
Hà Gia Xương sửng sốt: “Trên bàn đánh bạc không nói đùa, thua chính là thua. Hà cớ gì Lý công tử lại trêu chọc tôi?”
Lý Dục Thần cười nói: "Hà Lão, tôi làm sao có thể trêu chọc ông chứ? Ông là vua đánh cược có uy danh hiển hách, hôm nay nhìn thấy phong độ của ông thật sự khiến tôi bội phục. Chúng tôi đến đây vì Giang Long Huy và không có ý định nhắm vào nhà họ Hà. Vừa rồi chỉ là không biết về mối quan hệ giữa ông và Giang Long Huy, tôi tưởng các người cùng một bọn, đó là lý do tại sao lại có sự hiểu lầm như vậy, bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết, vụ cá cược đương nhiên vô hiệu. "
Sắc mặt Hà Gia Xương nghiêm túc: “Làm sao có thể như vậy được? Ván bài đã diễn ra rồi, thắng thua đã được phân định. Trong sòng bạc, luật lệ là trên hết. Nếu ván bài hôm nay bị hủy, thì hàng nghìn ván bài xảy ra hàng ngày trong sòng bạc đều có thể bị hủy bỏ. Nếu bị hủy bỏ thì làm sao sòng bạc còn hoạt động được? Tôi đã làm việc chăm chỉ cả đời để xây dựng thành phố cờ bạc này và biến Hào Giang trở thành thánh địa trong lòng những người đánh bạc trên toàn thế giới. Tôi không thể dẫn đầu phá vỡ các quy tắc được!"
"Hà Lão..."
Lý Dục Thần còn muốn nói thêm, lại bị Hà Gia Xương cắt ngang.
"Cậu không cần nói gì cả, ngày mai để Lý Ngôn Thành phái đội tài vụ tới, hoặc là cậu có thể đích thân tiếp quản, chúng ta sẽ phối hợp toàn lực."
Lý Dục Thần không ngờ ông lão lại cứng đầu như vậy, nhưng trong lòng lại có chút khâm phục ông ta, liền nói: “Hà Lão, thế này đi, tôi có một đề nghị, sòng bạc ở Hào Giang là do chính một tay ông xây dựng, cũng do nhà họ Hà điều hành. Nhà họ Lý của chúng tôi không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nếu bất chấp tiếp nhận thì không chắc có thể kinh doanh nổi.”
Hà Gia Xương gật đầu: “Đúng vậy, nhưng cậu yên tâm, tôi có thể giúp cậu thực hiện quá trình chuyển đổi.”
Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Hào Giang không thể không có nhà họ Hà. Tôi nghĩ sòng bạc vẫn sẽ do nhà họ Hà của ông điều hành. Nhà họ Lý của chúng tôi có thể lấy cổ phần và nhận cổ tức. Tất nhiên, chúng tôi cũng sẽ đầu tư một số nguồn lực. Về phần cổ phần, hai nhà chúng ta mỗi người một nửa, nhưng nhà họ Lý chỉ nhận cổ tức, không tham gia quyết sách kinh doanh, ông thấy như vậy có ổn không?”
Hà Gia Xương cau mày nói: “Thứ cậu đặt cược là toàn bộ tài sản của gia đình tôi chứ không phải một nửa.”
Lý Dục Thần cười hỏi: "Hà lão, Hào Giang hiện tại có bao nhiêu sòng bạc, nhà họ Hà chiếm bao nhiêu?"
Hà Gia Xương không biết tại sao Lý Dục Thần lại hỏi điều này, trả lời: "Mười năm trước, sòng bạc của nhà họ Hà chúng tôi chiếm hơn 90% ở Hào Giang. Nhưng bây giờ tình hình đã khác. Kể từ khi tư bản của lão quỷ vào, rất nhiều cổ phần của chúng tôi đã bị nắm giữ. Hiện
tại, nhà họ Hà của chúng tôi chiếm một nửa trong sáu sòng bạc lớn ở Hào Giang. Ba nhà khác, đối thủ chính Ngân Sa của lão quỷ."
“Vậy chúng ta bắt Ngân Sa xuống, tôi lấy một nửa, có phải bây giờ đã tương đương với toàn bộ gia sản của ông hay không?”
"Chiếm lấy Ngân Sa?"
Hà Gia Xương sửng sốt, khúc cua này tuy hơi lớn, nhưng hình như cũng không có vấn đề gì: "Làm thế nào để chiếm được?"
"Đương nhiên là đánh rồi!" Lý Dục Thần nói.
Chương 1024: Ở đâu ra nhiều quy tắc như vậy chứ
"Đánh qua đó à?"
Suốt mười năm qua, Hà Gia Xương luôn nghĩ làm thế nào để giật lại thị phần từ tay Ngân Sa, làm thế nào để đuổi những tên nước ngoài ra khỏi Hào Giang.
Nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ đến cách "đánh qua đó" một cách đơn giản thô bạo như vậy.
Ông chủ của Ngân Sa là Edson, có thực lực hùng mạnh, ngoài kinh doanh sòng bạc, còn kinh doanh khoáng sản và năng lượng, buôn lậu vũ khí đạn dược, buôn người, là một tên làm ăn phi pháp thuần túy. Hắn ta có một lực lượng vũ trang tư nhân hùng hậu.
Với cơ sở của nhà họ Hà tại Hào Giang, nếu cứng rắn đối đầu đánh bừa, muốn đánh sập Ngân Sa cũng không phải là không thể, dù sao sào huyệt của Edson đóng tại Mỹ.
Nhưng làm tổn thương kẻ địch một nghìn, mình cũng tổn thất tám trăm, nhà họ Hà cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề.
Quan trọng nhất là, như vậy thì danh tiếng của thành phố đánh bạc Hào Giang sẽ bị hủy hoại. Trong sòng bạc cứ hở một tí là xảy ra chiến tranh, máu me tràn lan, sau này ai còn dám đến?
Hà Gia Xương không muốn phá hủy tâm huyết cả cuộc đời của mình.
Chính vì nhìn thấy điểm này, Edson mới có thể không kiêng nể gì.
"Nói thì dễ hơn làm mà!" Hà Gia Xương nói.
Lý Dục Thần cười nói: "Lão Hà không cần lo lắng, giao việc này cho tôi đi. Ông chỉ cần chuẩn bị nhân lực, đi tiếp quản Ngân Sa là được rồi."
Hà Gia Xương ngơ ngác nhìn Lý Dục Thần, ánh mắt rất khó hiểu.
"Lý công tử, tại sao cậu lại làm như vậy?"
"Chỉ là thuận tay mà thôi, tôi đi tìm Giang Long Huy."
Lý Dục Thần nói xong liền đi về phía cửa lớn.
Hà Gia Xương không nghe thấy lời nào hào hùng chính nghĩa, dường như có chút thất vọng.
Mã Sơn và Tra Na Lệ cũng đi ra ngoài.
Bỗng nhiên, từ ngoài cửa truyền đến tiếng nói:
"Đây là Hoa Hạ, không đến đám người nước ngoài kia nói chuyện!"
Tiếng nói cùng với tiếng bước chân xa dần, biến mất ở cuối hành lang.
Trên khuôn mặt già nua của Hà Gia Xương vì xúc động mà hiện lên một chút đỏ hồng, nói: "Tốt lắm! Tốt lắm!..."
Ông ta nói liền mấy tiếng "tốt", cổ họng liền nghẹn ngào, không nói được nữa.
"Ông nội!" Hà Quảng Chí đi tới, muốn đỡ ông ta.
Hà Gia Xương khinh thường nhìn anh ta một cái, không để ý tới anh ta.
Quản gia nhặt cây gậy từ dưới đất, đưa cho Hà Gia Xương.
Hà Gia Xương nhận lấy cây gậy, hai tay run rẩy nắm lấy, dùng sức chống xuống đất một cái, vang lên một tiếng phịch, nói: "Thông báo cho Thanh Liên, Thành Tuấn, triệu tập nhân lực, chuẩn bị tiếp quản Ngân Sa!"
Quản gia lập tức đi truyền lệnh.
Đêm đó, toàn bộ nhà họ Hà đều căng thẳng.
Hà Thanh Liên và Hà Thành Tuấn không hiểu cha phát cuồng vì lý do gì, tại sao đột nhiên nói tiếp quản Ngân Sa. Nhưng Hà Gia Xương vẫn luôn nói một không hai, tuyệt đối không đùa giỡn.
Họ triệu tập tất cả lực lượng của nhà họ Hà, với tư thế chuẩn bị tuyên chiến, sẵn sàng đón nhận một đêm gió tanh mưa máu.
Nhưng đêm đó Hào Giang rất yên tĩnh.
Giống như vầng trăng sáng trên trời, phản chiếu trên mặt biển của bến cảng, hôm nay không có gợn sóng nào.
Trong sòng bạc Ngân Sa lộng lẫy vàng son, các con bạc vẫn đang hăng say.
Họ không hề biết rằng, trên đường đi lên phòng làm việc của ông chủ Edson đã có xác chết nằm đầy.
Edson rất thích ngồi trong phòng làm việc của Ngân Sa mỗi đêm, ôm ấp cô gái phương đông, nhìn cảnh các con bạc đặt cược trên màn hình giám sát.
Mỗi một tấm thẻ bạc đặt lên bàn cờ bạc, đều có nghĩa là sòng bạc có thêm một khoản thu nhập.
Edson quá yêu thích nghề kinh doanh sòng bạc này rồi, đầu tư ít lợi nhuận nhiều. Mà nó còn hợp pháp, so với vũ khí và ma túy, nó an toàn hơn.
Hắn ta không thể không bội phục lão già Hà Gia Xương này, biến nơi nhỏ bé Hào Giang thành thiên đường cờ bạc, vượt qua cả Las Vegas và Atlantic City.
Tuy nhiên, rất nhanh thôi, Hào Giang sẽ không còn thuộc về nhà họ Hà nữa.
Thành phố này, sẽ thuộc về hắn ta, thuộc về tập đoàn Edson, thuộc về chủ nhân vĩ đại!
Nghĩ đến điều này, Edson hơi bồn chồn, bèn bắt máy gọi cho Giang Long Huy.
"Giang, khi nào chúng ta hành động?" Hắn ta dùng tiếng Trung thành thạo để hỏi.
"Gấp gì chứ?"
"Tôi không vội, tôi chỉ rất phấn khích, tôi hy vọng ngày đó sớm đến thôi!"
Ngay lúc này, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ầm ra.
Edson rất tức giận, mắng nhiếc: "Muốn chết hả? Không biết gõ cửa à?"
Bịch, một xác chết bay vào, rơi lên cái bàn làm việc rộng lớn của hắn ta.
Edson hơi giật mình.
Hắn ta nhận ra đây là vệ sĩ giỏi võ nhất của mình, cũng là đội trưởng lực lượng vũ trang cá nhân.
Cô gái phát ra một tiếng hét kinh hoàng, muốn thoát khỏi vòng tay của Edson.
Nhưng Edson dùng một tay giữ chặt tóc cô ta: "Không được đi!"
Cô gái trông còn rất nhỏ, vừa mới dậy thì.
Ban đầu Edson không thích cô gái nhỏ, hắn ta thích kiểu lớn hơn. Nhưng gần đây thông qua Giang Long Huy, hắn ta quen biết một vị tướng ở Tam giác Vàng.
Vị tướng quân kia rất thích kiểu trẻ con như vậy, ở Tam giác Vàng ông ta có một tòa cung điện với đám hậu cung tuyệt sắc, một nửa còn chưa thành niên.
Để lấy lòng vị tướng quân đó, Edson đã tìm kiếm khắp nơi trên thế giới, gửi không ít cô gái đến Tam giác Vàng. Tất nhiên, hắn ta cũng chọn vài em để tự thưởng thức.
Từ đầu dây bên kia, giọng nói của Giang Long Huy hỏi: "Alô, Edson, chuyện gì vậy? Alô alô..."
Edson không trả lời.
Hắn ta nhìn thấy ba người đi vào cửa lớn, nhưng thậm chí chưa kịp chớp mắt, họ đã đến trước mặt hắn ta rồi.
"Giang Long Huy, mau tới cứu tôi!" Edson kêu lên.
Lý Dục Thần nhận lấy điện thoại trên tay hắn ta, nói vào ống nghe: "Giang Long Huy, tới đây nói chuyện đi."
"Anh là ai?"
"Lý Dục Thần."
"Tại sao tôi phải nói chuyện với anh?"
"Anh không tới cũng được. Tôi sẽ giết Edson, ngày mai trời vừa sáng, cả Hào Giang đều sẽ biết Ngân Sa đổi chủ rồi."
"Anh nghĩ anh có thể tiếp quản Ngân Sa à?" Tiếng cười khinh khỉnh vọng ra từ đầu dây bên kia.
"Tôi không thể, nhưng nhà họ Hà có thể. Nhà họ Hà tiếp quản Ngân Sa, tôi nghĩ không ai ở Hào Giang sẽ phản đối."
"Anh được Hà Gia Xương phái tới à?"
Lý Dục Thần không trả lời mà đột nhiên cúp máy.
Edson hốt hoảng nói: "Tại sao anh cúp máy? Hắn chưa đồng ý, tại sao anh cúp máy hả?"
"Hắn sẽ tới, nếu không tới, tất cả kế hoạch của các người đều đổ sông đổ bể, đúng không?"
Lý Dục Thần nhìn cô gái đang hoảng sợ, vùng vẫy trong lòng Edson, sắc mặt tối sầm lại.
"Nhưng dù hắn có tới hay không, anh cũng phải chết."
"Không!" Edson la lên: "Điều này không hợp quy tắc!"
"Ở đâu ra nhiều quy tắc như vậy chứ!"
Mã Sơn bước tới, một tay giữ chặt tóc Edson, lôi hắn ta ra từ sau bàn làm việc.
Thì ra phần thân trên của tên khốn này mặc vest chỉnh tề, nhưng phần thân dưới lại không có mảnh vải che thân.
Bình luận facebook