-
Chương 1055-1056
Chương 1055: Cấm địa
“Vưu Hinh...”
Lý Dục Thần lặng lẽ đọc tên của cô ta.
Trời đã hoàn toàn tối, ánh trăng chiếu vào cơ thể cô ta phủ thêm lên người cô ta một luồng ánh sáng thánh thiện.
Anh đưa tay lên, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt và đường chân tóc của cô ta.
“Mộng Đình!”
Lý Dục Thần cũng không biết vì sao mà anh lại nhớ đến Lâm Mộng Đình.
Ngũ quan của cô gái đang đứng trước mặt anh hoàn toàn khác với Lâm Mộng Đình nhưng lại khiến anh cảm thấy hai người bọn họ rất giống nhau.
“Mộng Đình là ai?” Vưu Hinh tò mò hỏi.
“Cô ấy là vợ của tôi.”
“À, thế thì chắc chắn cô ấy rất xinh đẹp.”
“Đúng vậy, cô ấy cũng đẹp giống cô vậy.”
Ngay vào lúc này, một giọng nói tức giận vang lên: “Vưu Hinh! đang nói chuyện với ai đấy?”
Sau đó đèn được bật sáng lên, một người đàn ông lao ra khỏi nhà, trong tay còn cầm theo một cây gậy gỗ.
“Được lắm, mày lại dám hẹn hò với cái thằng ất ơ nào đấy! Để tao xem xem là tên yếu đuối từ đâu đến dám đánh chủ ý lên Vưu Hinh của nhà tao.”
Vưu Hinh giật mình, vội vã kéo Lý Dục Thần bỏ chạy.
“Chạy nhanh lên, đó là bố tôi! Ông ấy sẽ đánh chết anh mất!”
Lý Dục Thần chạy theo sau Vưu Hinh.
Nhưng phía sau còn có giọng nói giận dữ của bố Vưu Hinh: “Các người chạy đi đâu! Các người đứng lại! Ta muốn đánh chết các ngươi!”
“Vưu Hinh, con khốn này, tao biết ngay sẽ chẳng có chuyện tốt đẹp nếu mày tỉnh lại mà. Đạo Lăng đại nhân vừa mới tuần tra nơi này, để đề phòng ảnh hưởng của phía bên kia sẽ gây ra những chuyện làm bài hoại thuần phong mỹ tục đấy. Mày dám lén lút qua lại với đàn ông, tao sẽ cho mày biết tay!”
Người dân trong thôn bị ông ta làm phiền, đèn lần lượt được bật lên, thậm chí ngay cả chó cũng sủa theo.
Các thôn dân bước ra khỏi nhà và nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“A, thì ra là Vưu Hinh lén lút qua lại với đàn ông à!”
“Vưu Hinh hôn mê nhiều năm như vậy, vừa mới tỉnh dậy đã được bao lâu đâu mà, sao cô ta có thể lén lút qua lại với đàn ông được cơ chứ?”
“Thằng đấy ở đâu đến thế? Có phải hắn đến từ bên kia núi không? Bắt hắn lại, đừng để hắn chạy mất!”
"Đúng, đừng để hắn chạy mất! Vưu Hinh là một cô gái đơn thuần, nhất định đã bị hắn lừa! Bên kia núi có rất nhiều kẻ lừa dối!!"
"Bắt hắn lại! Đánh chết hắn!"
...
Càng ngày càng có nhiều người cầm theo cả gậy gỗ và rìu ra để chặn đường ra khỏi thôn.
Chó trong thôn cũng sủa inh ỏi.
Lý Dục Thần mặc cho Vưu Hinh kéo anh đi, chạy trái chạy phải trong thôn nhỏ.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã bị chặn ở một góc nhỏ.
Mọi người dồn đến, bố của Vưu Hinh đứng ở phía trước.
Trông ông ta rất thô lỗ, râu ria mọc đầy mặt, đôi mắt đầy tơ máu, vừa mở miệng đã ngửi thấy đầy mùi rượu.
“Vưu Hinh, con khốn này, mày hủy hoại thanh danh của tao, mau theo tao về nhà!”
"Không!" Vưu Hinh trở lên bướng bỉnh, cô ta nắm chặt tay của Lý Dục Thần: "Con sẽ không về với bố đâu!”
“Khốn kiếp! Con khốn kia! Mày thà đi với cái thằng ất ơ này chứ không cần về nhà nữa sao?”
“Anh ấy không phải thằng ất ơ nào hết! Anh ấy đến từ bên kia núi, bởi vì quần áo của anh ấy ướt nên con mới đưa quần áo của anh trai cho anh ấy thay.”
Lời của Vưu Hinh đã xác nhận suy đoán của các thôn dân.
“Quả nhiên là người đến từ bên kia núi! Người từ bên kia núi sang đây để lừa gạt nữ thần của chúng ta!”
“Vưu Hinh, cháu vẫn luôn hôn mê nên không biết người ở bên ngoài xấu xa đến mức nào đâu, cháu mau về với bố đi!”
...
Mọi người mỗi người một câu cố gắng khuyên nhủ cô ta nhưng Vưu Hinh vẫn đứng im bất động và vô cùng kiên định bảo vệ Lý Dục Thần ở phía sau lưng.
“Vưu Hinh, nếu mày còn tiếp tục bảo vệ hắn, thì ngay cả mày tao cũng đánh luôn!”
Bố của Vưu Hinh giơ cây gậy gỗ lao đến.
Vụt lại
Vưu Hinh đối mặt với cây gậy gỗ mà không hề né tránh, ánh mắt kiên định lạ thường.
“Bố đánh con đi, đánh chết con như bố đánh chết mẹ ấy!” Cô ta nói.
Lời của Vưu Hinh đã chọc giận bố cô ta, ông ta rất tức giận, lực trên tay cũng tăng lên không ít.
Lý Dục Thần kéo Vưu Hinh về phía sau anh.
Nhưng khi anh nhìn thấy bố của Vưu Hinh đã lao đến trước mặt mình và vung cây gậy gỗ lên không trung thì anh chợt giật mình.
Bởi vì anh phát hiện anh không thể xuất ra chút pháp lực nào.
Anh giơ tay lên làm động tác đỡ cây gậy theo bản năng.
Một tiếng ‘rắc’ vang lên, cây gậy gỗ vỡ thành hai khúc.
Trên cánh tay của anh truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt.
Sao có thể như vậy?
Lý Dục Thần kinh ngạc nhìn cánh tay sưng tấy của mình.
Trải qua hai lần lịch kiếp, cơ thể của anh vốn dã trở lên cứng chắc như kim cương, ngay cả đạn cũng có thể dễ dàng chặn lại, thế mà giờ đây anh lại bị thương bởi một cây gậy gỗ!
Anh nhìn khắp xung quanh, dường như có một sức mạnh bí ẩn nào đó đã bao trùm nơi đây, khiến anh mất hết pháp lực và trở nên giống như một người bình thường.
Bố của Vưu Hinh sửng sốt một lúc vì cây gậy gỗ bị gãy, sau đó ông ta lại tức giận tìm kiếm xung quanh rồi nhặt một chiếc rìu ở trong góc tường lên và bước đến với vẻ mặt hung dữ.
"Đánh chết hắn đi!"
"Giết chết hắn!"
Sau lưng ông ta chính là những tiếng gầm giận dữ của dân làng và những tiếng chó sủa điên cuồng.
“Gâu gâu gâu...”
Lý Dục Thần chịu đựng cơn đau, anh cố gắng bình tĩnh nhất có thể và sắp xếp lại suy nghĩ của chính mình.
Không bình thường, chuyện này tuyệt đối không bình thường.
Cho dù có một trận pháp thần kỳ nào đó đảo ngược trục tâm linh của trời đất và khiến bản thân anh mất đi pháp lực thì cơ thể sau khi lịch kiếp cũng sẽ không biến mất.
Nếu đã tôi luyện thành thép thì sẽ không đột nhiên biến trở lại thành quặng sắt.
Chiếc rìu đang lao về phía anh.
Anh không thể ngăn cản nó nhưng nếu anh né tránh thì nhất định nó sẽ chém về phía Vưu Hinh đang ở phía sau.
Vì để cứu anh mà cô gái này đã tình nguyện bị bôi nhọ thanh danh. Một cô gái giống như vậy thì sao anh có thể nhẫn tâm nhìn cô ta bị thương được?
“Mau tránh đi, bố tôi thật sự sẽ giết chết anh đấy!”
Vưu Hinh hét lên, cố gắng kéo Lý Dục Thần ra phía sau để cô ta tự mình chịu nhát rìu này.
Đương nhiên Lý Dục Thần không chịu.
Vì thế hai người bọn họ liền ôm lấy nhau.
Lý Dục Thần ôm cô ta thật chặt rồi xoay người chĩa lưng về hướng của chiếc rìu đang bổ xuống.
Anh cảm nhận được sự mềm mại ở trong vòng tay, gần như khuôn mặt của anh đang kề sát mặt của cô ta, anh cũng nhìn thấy nỗi buồn và những giọt nước mắt trong veo trong đôi mắt ấy.
"Tại sao..." cô ta nhẹ nhàng hỏi.
Nhưng cô ta còn chưa kịp nói hết câu thì môi đã bị hôn.
Giống như ngọn lửa thắp sáng trong đêm tối, ngọn lửa bùng cháy cùng hơi ấm đã bao bọc lấy cô ta và anh.
Lý Dục Thần cảm nhận được tiếng rít ở phía sau lưng, đó là tiếng rìu vụt qua trong không khí.
“Bố! Bố dừng tay lại!”
Giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
"Chị!" Trong mắt Vưu Hinh lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Lý Dục Thần quay người lại, anh nhìn thấy một người phụ nữ đang ôm chặt bố của Vưu Hinh.
“Bố, bố điên rồi sao? Đấy là Vưu Hinh! Là con gái của bố mà!”
“Ayna, buông bố ra! Đấy không phải là con gái của bố! Đấy là một con khốn xấu xa! Nó đã hủy hoại gia phong của gia đình chúng ta! Bố muốn đánh chết đôi cẩu nam nữ này!”
“Vưu Hinh, chạy mau! Mau chạy đi!” Chị gái Ayna hét lên.
Lúc này Vưu Hinh mới như tỉnh lại từ trong mộng rồi kéo Lý Dục Thần chạy ngang qua người bố cô ta.
Nhưng con đường ra khỏi thôn đã bị thôn dân chặn lại nên hai người bọn họ không còn đường nào để đi.
Bọn họ trèo lên bức tường khá thấp ở bên cạnh, phía sau nó chính là một sơn cốc sâu thẳm.
Mấy con chó đuổi sát theo bọn họ, mặc dù chúng không tiến lên cắn nhưng vẫn một mực đuổi theo và sủa điên cuồng.
Ánh đèn pin và tiếng bước chân lộn xộn của thôn dân càng ngày càng gần hơn.
Vưu Hinh do dự một lát, sau đó kéo Lý Dục Thần nhảy xuống sơn cốc sâu thẳm.
Sau lưng truyền đến những giọng nói kinh hãi của thôn dân:
“Vưu Hinh! Các cháu không thể đi vào đó đâu, nơi đó là cấm địa!"
“Vưu Hinh...!”
trong sơn cốc sâu thẳm, tiếng hò hét của thôn dân ngày một xa dần và sau lưng cũng không còn ai đuổi theo bọn họ nữa.
Lý Dục Thần phát hiện linh khí của nơi này vô cùng dồi dào nhưng anh vẫn không thể nào khôi phục được pháp lực của bản thân, cơ thể yếu ớt giống như một đứa trẻ sơ sinh.
Điều này khiến anh cảm thấy rất ngột ngạt, như thể mặt anh bị che lại bằng mặt nạ dưỡng khí, cũng giống như phổi bị mất khả năng hô hấp.
"Đây là nơi nào?" Anh hỏi.
“Tôi cũng không biết.” Vưu Hinh nói: “Chưa từng có người đi vào trong này, người xưa đều nói nơi này chính là cấm địa.”
Chương 1056: Lời nguyền
Bọn họ đi trong đêm tối.
Đi qua một đoạn đường núi gồ ghề, phía trước bỗng nhiên rộng mở thông thoáng, từng mảng hoa rực rỡ nở rộ trước mắt như thể ánh sao trên trời rơi xuống điểm xuyết trên mặt đất hoặc cũng có thể là cánh hoa trên mặt đất bay lên để trang trí cho bầu trời.
"Oa! Ở đây đẹp quá!"
Vưu Hinh xoay người lại, váy bay trong làn hoa như một chú bướm xinh đẹp nhẹ nhàng.
Lý Dục Thần nhìn cô, không khỏi có chút ngây ngốc.
"Mộng Đình..." Anh khẽ gọi một tiếng.
"Hửm? Anh gọi tôi sao?" Vưu Hinh quay đầu lại cười với anh.
Lý Dục Thần hơi sửng sốt mới biết mình lại gọi nhầm.
"Vưu Hinh, sao họ nói cô vẫn còn ngủ say?"
"Vì hồi nhỏ tôi mắc một căn bệnh lạ, phải ngủ thường xuyên, ngủ một giấc rất rất lâu, cũng không biết khi nào sẽ tỉnh dậy. Có khi vài tháng tỉnh một lần, có khi vài năm tỉnh một lần."
"Thì ra là vậy!"
Lý Dục Thần không biết nên an ủi cô như thế nào, mắc phải căn bệnh như vậy cũng không biết là may mắn hay bất hạnh.
"Mẹ cô đâu?"
Vưu Hinh lắc đầu rồi ngồi xuống giữa những bông hoa, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao.
Khuôn mặt cô thoáng chút buồn.
"Hồi nhỏ, mỗi lần tôi tỉnh lại đều thấy bố uống rượu chửi bới, ông ấy mắng tôi là đồ bỏ đi chỉ biết ngủ, mẹ bảo vệ tôi thì bố lại đánh bà ấy, mẹ lại ôm tôi khóc. Tôi hỏi mẹ, bố là người xấu sao? Bà ấy nói không phải, bố không phải người xấu, bố chỉ cố chấp giống như đá trên núi thôi."
"Sau đó có một lần tỉnh lại, tôi không thấy mẹ nữa. Họ nói mẹ đi rồi và sẽ không bao giờ quay lại nữa. Có người thì nói mẹ chết rồi, tôi biết mẹ không chết, bà ấy lên thiên đường rồi. Mẹ đang nhìn tôi đấy, anh xem, đó là mắt của bà ấy kìa!"
Vưu Hinh chỉ vào bầu trời đầy sao nói.
"Người vừa nãy là chị gái cô sao?"
"Đúng vậy, chị tôi tên Ayna, chị ấy làm việc trên núi, phụ trách trông coi cáp treo. Chị tôi rất nghiêm khắc nhưng chị ấy rất tốt với tôi."
"Ayna, A Y Na..." Lý Dục Thần lẩm bẩm: "Tên của hai người lạ thật."
"Thật sao?" Vưu Hinh ngạc nhiên nhìn anh: "Hình như đúng là có chút vậy thật, con nhà người ta đều tên là Tố Hi, Mẫn Ân, Hiếu Châu, Nghiên Tú gì đó, chỉ có tên tôi và chị gái là đặc biệt, của chị tôi lại còn có ba chữ. À đúng rồi, tên anh trai tôi cũng rất đặc biệt, anh ấy tên Ba Kỳ Lan."
"Anh trai cô đâu?"
"Tôi cũng không biết. Anh trai rất ít khi ở nhà, cũng rất ít nói. Anh ấy là một người kỳ lạ giống như tên của anh ấy vậy."
Lý Dục Thần cảm thán, đây đúng là một gia đình kỳ lạ.
Nhưng nghĩ đến nơi kỳ lạ này, ngay cả pháp lực cũng không thể sử dụng, sức mạnh thể xác của lôi kiếp cũng sẽ biến mất thì chuyện gì xảy ra cũng là bình thường thôi.
"Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?"
"Chúng ta..." Vưu Hinh ngồi trong biển hoa, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, hai tay cô ta đan vào nhau rồi đặt trước ngực: "Kết hôn đi!"
Cô ta nói một cách tự nhiên như thể đang nói về việc ăn cơm uống nước vậy nhưng lại rất chân thành.
Lý Dục Thần sửng sốt, những lời bất ngờ của cô gái nhỏ này khiến anh kinh ngạc, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
"Lúc anh hôn tôi, tôi đã quyết định sẽ lấy anh rồi!"
Cô ta quay đầu nhìn Lý Dục Thần, trên mặt nở nụ cười, trong mắt tràn đầy sự mong đợi.
"Anh xem, nơi này đẹp biết bao! Những bông hoa này, những vì sao này... Mẹ tôi đang ở trên trời chúc phúc cho chúng ta đấy!"
"Tôi…” Lý Dục Thần có hơi hổ thẹn, anh nhớ lại sự đường đột và hấp tấp vừa rồi, đáng lẽ anh không nên xâm phạm một cô gái ngây thơ như vậy: "Tôi... Tôi có vợ rồi, cô ấy tên là Mộng Đình."
Ánh mắt Vưu Hinh tối sầm lại, một tia thất vọng thoáng qua trên khuôn mặt cô ta nhưng rất nhanh cô ta lại cười.
"Hầy, đúng là viển vông thật!" Cô ta thở dài rồi đứng dậy: "Tôi biết mà, cảnh đẹp đến mấy cũng không thể giữ lại được, cuộc đời cũng giống như nước trong sông vậy, cứ trôi mãi. Vì vậy tôi thích Thiên Trì, nó mãi mãi nằm yên bình trong vòng tay của những ngọn núi, núi còn thì nó sẽ còn mãi."
"Ngọn núi của tôi ở đâu nhỉ?" Vưu Hinh đứng giữa những bông hoa rực rỡ dường như có một sự lưu luyến vô hạn: "Chúng ta đi thôi!"
Cô ta lặng lẽ đi trước.
Lý Dục Thần lặng lẽ đi theo.
Hoa nở dọc đường, sao đêm theo chân.
Chỉ là hai người vẫn luôn một trước một sau, giữ khoảng cách một bước. Bước chân này khiến mọi điều tốt đẹp và niềm vui tan thành mây khói biến thành nỗi buồn và tiếc nuối.
"Vưu Hinh, đứng lại!"
Phía trước đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, cao lớn, khỏe mạnh, đứng đó như một ngọn núi.
"Anh trai!" Vưu Hinh ngạc nhiên nhìn người đàn ông: "Sao anh lại ở đây?"
"Câu này phải là anh hỏi em mới đúng, sao em lại đến đây? Đây là cấm địa mà!" Ba Kỳ Lan nghiêm nghị nói.
"Em..." Vưu Hinh không muốn nói ra sự thật nhưng cô ta lại không giỏi nói dối.
"Anh hiểu rồi." Ba Kỳ Lan nhìn Lý Dục Thần sau lưng Vưu Hinh: "Em bị tên đàn ông dị tộc này lừa rồi!"
"Không! Anh ấy không lừa em, là em dẫn anh ấy đến đây."
"Vưu Hinh, em phải biết đây là cấm địa, những người vào đây đều phải chết!"
"Tại sao?"
"Đây là lời nguyền cổ xưa, là ý muốn của thần linh."
"Vậy tại sao anh lại ở đây?"
"Vì anh là người bảo vệ của thần linh." Trên người Ba Kỳ Lan có một luồng uy thế đặc biệt như thể đã có được sức mạnh của thần linh vậy.
"Anh trai!" Vưu Hinh ngạc nhiên nhìn anh trai: "Anh muốn giết bọn em sao?"
Trong mắt Ba Kỳ Lan lộ ra một tia thương xót.
"Vưu Hinh, em là em gái của anh, anh không muốn em chết. Về nhà đi, ngủ đi! Nhưng người đàn ông đi cùng em này, anh ta phải chết!"
"Không! Em không cho phép anh giết anh ấy!" Vưu Hinh nói.
"Em muốn vì một người xa lạ mà làm trái với anh sao?"
"Em... Em không muốn làm trái với anh nhưng anh ấy không phải là người xa lạ, anh ấy... Anh ấy là... Anh ấy là người trong lòng em!" Trên mặt Vưu Hinh thoáng ửng hồng: "Em đã trao hết mọi thứ của mình cho anh ấy rồi! Em là Thiên Trì, anh ấy chính là ngọn núi của em, là đỉnh Bạch Đầu của em!"
"Em nói gì cơ?" Ba Kỳ Lan kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần: "Vưu Hinh, em làm anh thất vọng quá rồi!"
"Anh trai, em theo đuổi tình yêu đích thực của mình, anh nên vui mừng cho em chứ, giống như mẹ vậy!" Vưu Hinh nói.
"Mẹ..." Ba Kỳ Lan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong mắt bỗng hiện lên vẻ bi thương: "Vưu Hinh, em có biết mẹ đã chết như thế nào không? Mẹ chết là vì lời nguyền của em đấy!"
Vưu Hinh kinh ngạc nhìn anh trai: "Em có lời nguyền gì?"
"Khi em được sinh ra, có một lời nguyền giáng xuống em, nói rằng một ngày nào đó em sẽ bị ác quỷ mang đi, làm thần linh nổi giận, gia tộc chúng ta sẽ vì thế mà bị trừng phạt, tất cả mọi người sẽ bị đày xuống địa ngục."
"Bố mắng em không phải vì em bị bệnh mà là vì sự không may mắn của em, em có thể mang đến tai họa cho gia đình. Mẹ vì thế mà đau lòng, đã nhiều lần cãi nhau với bố, không tiếc chịu trận đòn độc ác của bố vì em đấy."
"Bố từng là một người vĩ đại, là dũng sĩ trong mắt thôn dân, là niềm tự hào của mẹ và chúng ta. Từ khi em được sinh ra thì bố bắt đầu uống rượu, chửi bới, phát điên vì rượu. Đêm mẹ mất, bọn họ vẫn đang cãi nhau vì em."
"Vưu Hinh, bây giờ em xông vào cấm địa, quấy rầy thần linh đang ngủ say, tất cả những điều này đều ứng nghiệm lời nguyền trên người em. Anh không muốn điều đó là sự thật. Vưu Hinh, anh không muốn!"
Trong mắt Ba Kỳ Lan đã có nước mắt nhưng ánh mắt lại trở nên kiên định.
Sát khí trên người anh ta tăng lên.
"Nếu em muốn ngăn cản, anh sẽ giết cả em! Vưu Hinh, đừng trách anh, anh là người bảo vệ cấm địa! Toàn bộ gia tộc chúng ta đều là như vậy!"
“Vưu Hinh...”
Lý Dục Thần lặng lẽ đọc tên của cô ta.
Trời đã hoàn toàn tối, ánh trăng chiếu vào cơ thể cô ta phủ thêm lên người cô ta một luồng ánh sáng thánh thiện.
Anh đưa tay lên, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt và đường chân tóc của cô ta.
“Mộng Đình!”
Lý Dục Thần cũng không biết vì sao mà anh lại nhớ đến Lâm Mộng Đình.
Ngũ quan của cô gái đang đứng trước mặt anh hoàn toàn khác với Lâm Mộng Đình nhưng lại khiến anh cảm thấy hai người bọn họ rất giống nhau.
“Mộng Đình là ai?” Vưu Hinh tò mò hỏi.
“Cô ấy là vợ của tôi.”
“À, thế thì chắc chắn cô ấy rất xinh đẹp.”
“Đúng vậy, cô ấy cũng đẹp giống cô vậy.”
Ngay vào lúc này, một giọng nói tức giận vang lên: “Vưu Hinh! đang nói chuyện với ai đấy?”
Sau đó đèn được bật sáng lên, một người đàn ông lao ra khỏi nhà, trong tay còn cầm theo một cây gậy gỗ.
“Được lắm, mày lại dám hẹn hò với cái thằng ất ơ nào đấy! Để tao xem xem là tên yếu đuối từ đâu đến dám đánh chủ ý lên Vưu Hinh của nhà tao.”
Vưu Hinh giật mình, vội vã kéo Lý Dục Thần bỏ chạy.
“Chạy nhanh lên, đó là bố tôi! Ông ấy sẽ đánh chết anh mất!”
Lý Dục Thần chạy theo sau Vưu Hinh.
Nhưng phía sau còn có giọng nói giận dữ của bố Vưu Hinh: “Các người chạy đi đâu! Các người đứng lại! Ta muốn đánh chết các ngươi!”
“Vưu Hinh, con khốn này, tao biết ngay sẽ chẳng có chuyện tốt đẹp nếu mày tỉnh lại mà. Đạo Lăng đại nhân vừa mới tuần tra nơi này, để đề phòng ảnh hưởng của phía bên kia sẽ gây ra những chuyện làm bài hoại thuần phong mỹ tục đấy. Mày dám lén lút qua lại với đàn ông, tao sẽ cho mày biết tay!”
Người dân trong thôn bị ông ta làm phiền, đèn lần lượt được bật lên, thậm chí ngay cả chó cũng sủa theo.
Các thôn dân bước ra khỏi nhà và nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“A, thì ra là Vưu Hinh lén lút qua lại với đàn ông à!”
“Vưu Hinh hôn mê nhiều năm như vậy, vừa mới tỉnh dậy đã được bao lâu đâu mà, sao cô ta có thể lén lút qua lại với đàn ông được cơ chứ?”
“Thằng đấy ở đâu đến thế? Có phải hắn đến từ bên kia núi không? Bắt hắn lại, đừng để hắn chạy mất!”
"Đúng, đừng để hắn chạy mất! Vưu Hinh là một cô gái đơn thuần, nhất định đã bị hắn lừa! Bên kia núi có rất nhiều kẻ lừa dối!!"
"Bắt hắn lại! Đánh chết hắn!"
...
Càng ngày càng có nhiều người cầm theo cả gậy gỗ và rìu ra để chặn đường ra khỏi thôn.
Chó trong thôn cũng sủa inh ỏi.
Lý Dục Thần mặc cho Vưu Hinh kéo anh đi, chạy trái chạy phải trong thôn nhỏ.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã bị chặn ở một góc nhỏ.
Mọi người dồn đến, bố của Vưu Hinh đứng ở phía trước.
Trông ông ta rất thô lỗ, râu ria mọc đầy mặt, đôi mắt đầy tơ máu, vừa mở miệng đã ngửi thấy đầy mùi rượu.
“Vưu Hinh, con khốn này, mày hủy hoại thanh danh của tao, mau theo tao về nhà!”
"Không!" Vưu Hinh trở lên bướng bỉnh, cô ta nắm chặt tay của Lý Dục Thần: "Con sẽ không về với bố đâu!”
“Khốn kiếp! Con khốn kia! Mày thà đi với cái thằng ất ơ này chứ không cần về nhà nữa sao?”
“Anh ấy không phải thằng ất ơ nào hết! Anh ấy đến từ bên kia núi, bởi vì quần áo của anh ấy ướt nên con mới đưa quần áo của anh trai cho anh ấy thay.”
Lời của Vưu Hinh đã xác nhận suy đoán của các thôn dân.
“Quả nhiên là người đến từ bên kia núi! Người từ bên kia núi sang đây để lừa gạt nữ thần của chúng ta!”
“Vưu Hinh, cháu vẫn luôn hôn mê nên không biết người ở bên ngoài xấu xa đến mức nào đâu, cháu mau về với bố đi!”
...
Mọi người mỗi người một câu cố gắng khuyên nhủ cô ta nhưng Vưu Hinh vẫn đứng im bất động và vô cùng kiên định bảo vệ Lý Dục Thần ở phía sau lưng.
“Vưu Hinh, nếu mày còn tiếp tục bảo vệ hắn, thì ngay cả mày tao cũng đánh luôn!”
Bố của Vưu Hinh giơ cây gậy gỗ lao đến.
Vụt lại
Vưu Hinh đối mặt với cây gậy gỗ mà không hề né tránh, ánh mắt kiên định lạ thường.
“Bố đánh con đi, đánh chết con như bố đánh chết mẹ ấy!” Cô ta nói.
Lời của Vưu Hinh đã chọc giận bố cô ta, ông ta rất tức giận, lực trên tay cũng tăng lên không ít.
Lý Dục Thần kéo Vưu Hinh về phía sau anh.
Nhưng khi anh nhìn thấy bố của Vưu Hinh đã lao đến trước mặt mình và vung cây gậy gỗ lên không trung thì anh chợt giật mình.
Bởi vì anh phát hiện anh không thể xuất ra chút pháp lực nào.
Anh giơ tay lên làm động tác đỡ cây gậy theo bản năng.
Một tiếng ‘rắc’ vang lên, cây gậy gỗ vỡ thành hai khúc.
Trên cánh tay của anh truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt.
Sao có thể như vậy?
Lý Dục Thần kinh ngạc nhìn cánh tay sưng tấy của mình.
Trải qua hai lần lịch kiếp, cơ thể của anh vốn dã trở lên cứng chắc như kim cương, ngay cả đạn cũng có thể dễ dàng chặn lại, thế mà giờ đây anh lại bị thương bởi một cây gậy gỗ!
Anh nhìn khắp xung quanh, dường như có một sức mạnh bí ẩn nào đó đã bao trùm nơi đây, khiến anh mất hết pháp lực và trở nên giống như một người bình thường.
Bố của Vưu Hinh sửng sốt một lúc vì cây gậy gỗ bị gãy, sau đó ông ta lại tức giận tìm kiếm xung quanh rồi nhặt một chiếc rìu ở trong góc tường lên và bước đến với vẻ mặt hung dữ.
"Đánh chết hắn đi!"
"Giết chết hắn!"
Sau lưng ông ta chính là những tiếng gầm giận dữ của dân làng và những tiếng chó sủa điên cuồng.
“Gâu gâu gâu...”
Lý Dục Thần chịu đựng cơn đau, anh cố gắng bình tĩnh nhất có thể và sắp xếp lại suy nghĩ của chính mình.
Không bình thường, chuyện này tuyệt đối không bình thường.
Cho dù có một trận pháp thần kỳ nào đó đảo ngược trục tâm linh của trời đất và khiến bản thân anh mất đi pháp lực thì cơ thể sau khi lịch kiếp cũng sẽ không biến mất.
Nếu đã tôi luyện thành thép thì sẽ không đột nhiên biến trở lại thành quặng sắt.
Chiếc rìu đang lao về phía anh.
Anh không thể ngăn cản nó nhưng nếu anh né tránh thì nhất định nó sẽ chém về phía Vưu Hinh đang ở phía sau.
Vì để cứu anh mà cô gái này đã tình nguyện bị bôi nhọ thanh danh. Một cô gái giống như vậy thì sao anh có thể nhẫn tâm nhìn cô ta bị thương được?
“Mau tránh đi, bố tôi thật sự sẽ giết chết anh đấy!”
Vưu Hinh hét lên, cố gắng kéo Lý Dục Thần ra phía sau để cô ta tự mình chịu nhát rìu này.
Đương nhiên Lý Dục Thần không chịu.
Vì thế hai người bọn họ liền ôm lấy nhau.
Lý Dục Thần ôm cô ta thật chặt rồi xoay người chĩa lưng về hướng của chiếc rìu đang bổ xuống.
Anh cảm nhận được sự mềm mại ở trong vòng tay, gần như khuôn mặt của anh đang kề sát mặt của cô ta, anh cũng nhìn thấy nỗi buồn và những giọt nước mắt trong veo trong đôi mắt ấy.
"Tại sao..." cô ta nhẹ nhàng hỏi.
Nhưng cô ta còn chưa kịp nói hết câu thì môi đã bị hôn.
Giống như ngọn lửa thắp sáng trong đêm tối, ngọn lửa bùng cháy cùng hơi ấm đã bao bọc lấy cô ta và anh.
Lý Dục Thần cảm nhận được tiếng rít ở phía sau lưng, đó là tiếng rìu vụt qua trong không khí.
“Bố! Bố dừng tay lại!”
Giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
"Chị!" Trong mắt Vưu Hinh lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Lý Dục Thần quay người lại, anh nhìn thấy một người phụ nữ đang ôm chặt bố của Vưu Hinh.
“Bố, bố điên rồi sao? Đấy là Vưu Hinh! Là con gái của bố mà!”
“Ayna, buông bố ra! Đấy không phải là con gái của bố! Đấy là một con khốn xấu xa! Nó đã hủy hoại gia phong của gia đình chúng ta! Bố muốn đánh chết đôi cẩu nam nữ này!”
“Vưu Hinh, chạy mau! Mau chạy đi!” Chị gái Ayna hét lên.
Lúc này Vưu Hinh mới như tỉnh lại từ trong mộng rồi kéo Lý Dục Thần chạy ngang qua người bố cô ta.
Nhưng con đường ra khỏi thôn đã bị thôn dân chặn lại nên hai người bọn họ không còn đường nào để đi.
Bọn họ trèo lên bức tường khá thấp ở bên cạnh, phía sau nó chính là một sơn cốc sâu thẳm.
Mấy con chó đuổi sát theo bọn họ, mặc dù chúng không tiến lên cắn nhưng vẫn một mực đuổi theo và sủa điên cuồng.
Ánh đèn pin và tiếng bước chân lộn xộn của thôn dân càng ngày càng gần hơn.
Vưu Hinh do dự một lát, sau đó kéo Lý Dục Thần nhảy xuống sơn cốc sâu thẳm.
Sau lưng truyền đến những giọng nói kinh hãi của thôn dân:
“Vưu Hinh! Các cháu không thể đi vào đó đâu, nơi đó là cấm địa!"
“Vưu Hinh...!”
trong sơn cốc sâu thẳm, tiếng hò hét của thôn dân ngày một xa dần và sau lưng cũng không còn ai đuổi theo bọn họ nữa.
Lý Dục Thần phát hiện linh khí của nơi này vô cùng dồi dào nhưng anh vẫn không thể nào khôi phục được pháp lực của bản thân, cơ thể yếu ớt giống như một đứa trẻ sơ sinh.
Điều này khiến anh cảm thấy rất ngột ngạt, như thể mặt anh bị che lại bằng mặt nạ dưỡng khí, cũng giống như phổi bị mất khả năng hô hấp.
"Đây là nơi nào?" Anh hỏi.
“Tôi cũng không biết.” Vưu Hinh nói: “Chưa từng có người đi vào trong này, người xưa đều nói nơi này chính là cấm địa.”
Chương 1056: Lời nguyền
Bọn họ đi trong đêm tối.
Đi qua một đoạn đường núi gồ ghề, phía trước bỗng nhiên rộng mở thông thoáng, từng mảng hoa rực rỡ nở rộ trước mắt như thể ánh sao trên trời rơi xuống điểm xuyết trên mặt đất hoặc cũng có thể là cánh hoa trên mặt đất bay lên để trang trí cho bầu trời.
"Oa! Ở đây đẹp quá!"
Vưu Hinh xoay người lại, váy bay trong làn hoa như một chú bướm xinh đẹp nhẹ nhàng.
Lý Dục Thần nhìn cô, không khỏi có chút ngây ngốc.
"Mộng Đình..." Anh khẽ gọi một tiếng.
"Hửm? Anh gọi tôi sao?" Vưu Hinh quay đầu lại cười với anh.
Lý Dục Thần hơi sửng sốt mới biết mình lại gọi nhầm.
"Vưu Hinh, sao họ nói cô vẫn còn ngủ say?"
"Vì hồi nhỏ tôi mắc một căn bệnh lạ, phải ngủ thường xuyên, ngủ một giấc rất rất lâu, cũng không biết khi nào sẽ tỉnh dậy. Có khi vài tháng tỉnh một lần, có khi vài năm tỉnh một lần."
"Thì ra là vậy!"
Lý Dục Thần không biết nên an ủi cô như thế nào, mắc phải căn bệnh như vậy cũng không biết là may mắn hay bất hạnh.
"Mẹ cô đâu?"
Vưu Hinh lắc đầu rồi ngồi xuống giữa những bông hoa, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao.
Khuôn mặt cô thoáng chút buồn.
"Hồi nhỏ, mỗi lần tôi tỉnh lại đều thấy bố uống rượu chửi bới, ông ấy mắng tôi là đồ bỏ đi chỉ biết ngủ, mẹ bảo vệ tôi thì bố lại đánh bà ấy, mẹ lại ôm tôi khóc. Tôi hỏi mẹ, bố là người xấu sao? Bà ấy nói không phải, bố không phải người xấu, bố chỉ cố chấp giống như đá trên núi thôi."
"Sau đó có một lần tỉnh lại, tôi không thấy mẹ nữa. Họ nói mẹ đi rồi và sẽ không bao giờ quay lại nữa. Có người thì nói mẹ chết rồi, tôi biết mẹ không chết, bà ấy lên thiên đường rồi. Mẹ đang nhìn tôi đấy, anh xem, đó là mắt của bà ấy kìa!"
Vưu Hinh chỉ vào bầu trời đầy sao nói.
"Người vừa nãy là chị gái cô sao?"
"Đúng vậy, chị tôi tên Ayna, chị ấy làm việc trên núi, phụ trách trông coi cáp treo. Chị tôi rất nghiêm khắc nhưng chị ấy rất tốt với tôi."
"Ayna, A Y Na..." Lý Dục Thần lẩm bẩm: "Tên của hai người lạ thật."
"Thật sao?" Vưu Hinh ngạc nhiên nhìn anh: "Hình như đúng là có chút vậy thật, con nhà người ta đều tên là Tố Hi, Mẫn Ân, Hiếu Châu, Nghiên Tú gì đó, chỉ có tên tôi và chị gái là đặc biệt, của chị tôi lại còn có ba chữ. À đúng rồi, tên anh trai tôi cũng rất đặc biệt, anh ấy tên Ba Kỳ Lan."
"Anh trai cô đâu?"
"Tôi cũng không biết. Anh trai rất ít khi ở nhà, cũng rất ít nói. Anh ấy là một người kỳ lạ giống như tên của anh ấy vậy."
Lý Dục Thần cảm thán, đây đúng là một gia đình kỳ lạ.
Nhưng nghĩ đến nơi kỳ lạ này, ngay cả pháp lực cũng không thể sử dụng, sức mạnh thể xác của lôi kiếp cũng sẽ biến mất thì chuyện gì xảy ra cũng là bình thường thôi.
"Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?"
"Chúng ta..." Vưu Hinh ngồi trong biển hoa, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, hai tay cô ta đan vào nhau rồi đặt trước ngực: "Kết hôn đi!"
Cô ta nói một cách tự nhiên như thể đang nói về việc ăn cơm uống nước vậy nhưng lại rất chân thành.
Lý Dục Thần sửng sốt, những lời bất ngờ của cô gái nhỏ này khiến anh kinh ngạc, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
"Lúc anh hôn tôi, tôi đã quyết định sẽ lấy anh rồi!"
Cô ta quay đầu nhìn Lý Dục Thần, trên mặt nở nụ cười, trong mắt tràn đầy sự mong đợi.
"Anh xem, nơi này đẹp biết bao! Những bông hoa này, những vì sao này... Mẹ tôi đang ở trên trời chúc phúc cho chúng ta đấy!"
"Tôi…” Lý Dục Thần có hơi hổ thẹn, anh nhớ lại sự đường đột và hấp tấp vừa rồi, đáng lẽ anh không nên xâm phạm một cô gái ngây thơ như vậy: "Tôi... Tôi có vợ rồi, cô ấy tên là Mộng Đình."
Ánh mắt Vưu Hinh tối sầm lại, một tia thất vọng thoáng qua trên khuôn mặt cô ta nhưng rất nhanh cô ta lại cười.
"Hầy, đúng là viển vông thật!" Cô ta thở dài rồi đứng dậy: "Tôi biết mà, cảnh đẹp đến mấy cũng không thể giữ lại được, cuộc đời cũng giống như nước trong sông vậy, cứ trôi mãi. Vì vậy tôi thích Thiên Trì, nó mãi mãi nằm yên bình trong vòng tay của những ngọn núi, núi còn thì nó sẽ còn mãi."
"Ngọn núi của tôi ở đâu nhỉ?" Vưu Hinh đứng giữa những bông hoa rực rỡ dường như có một sự lưu luyến vô hạn: "Chúng ta đi thôi!"
Cô ta lặng lẽ đi trước.
Lý Dục Thần lặng lẽ đi theo.
Hoa nở dọc đường, sao đêm theo chân.
Chỉ là hai người vẫn luôn một trước một sau, giữ khoảng cách một bước. Bước chân này khiến mọi điều tốt đẹp và niềm vui tan thành mây khói biến thành nỗi buồn và tiếc nuối.
"Vưu Hinh, đứng lại!"
Phía trước đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, cao lớn, khỏe mạnh, đứng đó như một ngọn núi.
"Anh trai!" Vưu Hinh ngạc nhiên nhìn người đàn ông: "Sao anh lại ở đây?"
"Câu này phải là anh hỏi em mới đúng, sao em lại đến đây? Đây là cấm địa mà!" Ba Kỳ Lan nghiêm nghị nói.
"Em..." Vưu Hinh không muốn nói ra sự thật nhưng cô ta lại không giỏi nói dối.
"Anh hiểu rồi." Ba Kỳ Lan nhìn Lý Dục Thần sau lưng Vưu Hinh: "Em bị tên đàn ông dị tộc này lừa rồi!"
"Không! Anh ấy không lừa em, là em dẫn anh ấy đến đây."
"Vưu Hinh, em phải biết đây là cấm địa, những người vào đây đều phải chết!"
"Tại sao?"
"Đây là lời nguyền cổ xưa, là ý muốn của thần linh."
"Vậy tại sao anh lại ở đây?"
"Vì anh là người bảo vệ của thần linh." Trên người Ba Kỳ Lan có một luồng uy thế đặc biệt như thể đã có được sức mạnh của thần linh vậy.
"Anh trai!" Vưu Hinh ngạc nhiên nhìn anh trai: "Anh muốn giết bọn em sao?"
Trong mắt Ba Kỳ Lan lộ ra một tia thương xót.
"Vưu Hinh, em là em gái của anh, anh không muốn em chết. Về nhà đi, ngủ đi! Nhưng người đàn ông đi cùng em này, anh ta phải chết!"
"Không! Em không cho phép anh giết anh ấy!" Vưu Hinh nói.
"Em muốn vì một người xa lạ mà làm trái với anh sao?"
"Em... Em không muốn làm trái với anh nhưng anh ấy không phải là người xa lạ, anh ấy... Anh ấy là... Anh ấy là người trong lòng em!" Trên mặt Vưu Hinh thoáng ửng hồng: "Em đã trao hết mọi thứ của mình cho anh ấy rồi! Em là Thiên Trì, anh ấy chính là ngọn núi của em, là đỉnh Bạch Đầu của em!"
"Em nói gì cơ?" Ba Kỳ Lan kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần: "Vưu Hinh, em làm anh thất vọng quá rồi!"
"Anh trai, em theo đuổi tình yêu đích thực của mình, anh nên vui mừng cho em chứ, giống như mẹ vậy!" Vưu Hinh nói.
"Mẹ..." Ba Kỳ Lan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong mắt bỗng hiện lên vẻ bi thương: "Vưu Hinh, em có biết mẹ đã chết như thế nào không? Mẹ chết là vì lời nguyền của em đấy!"
Vưu Hinh kinh ngạc nhìn anh trai: "Em có lời nguyền gì?"
"Khi em được sinh ra, có một lời nguyền giáng xuống em, nói rằng một ngày nào đó em sẽ bị ác quỷ mang đi, làm thần linh nổi giận, gia tộc chúng ta sẽ vì thế mà bị trừng phạt, tất cả mọi người sẽ bị đày xuống địa ngục."
"Bố mắng em không phải vì em bị bệnh mà là vì sự không may mắn của em, em có thể mang đến tai họa cho gia đình. Mẹ vì thế mà đau lòng, đã nhiều lần cãi nhau với bố, không tiếc chịu trận đòn độc ác của bố vì em đấy."
"Bố từng là một người vĩ đại, là dũng sĩ trong mắt thôn dân, là niềm tự hào của mẹ và chúng ta. Từ khi em được sinh ra thì bố bắt đầu uống rượu, chửi bới, phát điên vì rượu. Đêm mẹ mất, bọn họ vẫn đang cãi nhau vì em."
"Vưu Hinh, bây giờ em xông vào cấm địa, quấy rầy thần linh đang ngủ say, tất cả những điều này đều ứng nghiệm lời nguyền trên người em. Anh không muốn điều đó là sự thật. Vưu Hinh, anh không muốn!"
Trong mắt Ba Kỳ Lan đã có nước mắt nhưng ánh mắt lại trở nên kiên định.
Sát khí trên người anh ta tăng lên.
"Nếu em muốn ngăn cản, anh sẽ giết cả em! Vưu Hinh, đừng trách anh, anh là người bảo vệ cấm địa! Toàn bộ gia tộc chúng ta đều là như vậy!"
Bình luận facebook