• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (2 Viewers)

  • Chương 126-131

Lý Dục Thần không hiểu rõ lắm sự khác nhau giữa máy quẹt thẻ tự động và chuyển khoản di động. Nhưng anh có thể nhìn ra Sáu Sẹo chắc chắn sẽ không phun ra năm triệu tệ mà gã ta đã ăn đâu.

Chị Mai cười khúc khích nói: “Máy POS đúng không, chỗ tôi có, anh đừng quên là tôi cũng mở cửa hàng kinh doanh“.

Nói rồi bà ta lấy điện thoại ra, gọi cho ông chủ Vương.

“Ông Vương à, tôi đang ở sòng bài, ông mau đem máy quẹt thẻ ở chỗ chúng ta tới đây cho anh Sáu, nhớ là mang mấy cái lận nhé, máy của chúng ta hạn mức thấp, tôi sợ không đủ cho anh Sáu quẹt thẻ”.

Không lâu sau, ông chủ Vương đã đến, trong tay xách theo một chiếc túi lớn.

Ông ta lấy ra mười chiếc máy quẹt thẻ từ trong túi, bày từng cái một.

“Tất cả đều ở đây, không biết có đủ dùng không”, ông chủ Vương cười hì hì, trông người lẫn vật đều rất vô hại.

Ai nấy trông thấy đều ngẩn tò te.

Lý Dục Thần cuối cùng cũng hiểu ra, e là chị Mai đã sớm để ý đến túi tiền của Sáu Sẹo.

“Anh Sáu, máy quẹt thẻ đều đã đem đến đây, anh mau quẹt thẻ đi”, chị Mai cười tươi.

Sáu Sẹo nheo một con mắt lại.

Dù ngờ nghệch tới đâu, gã ta cũng đã nhìn ra được người đàn bà trước mặt này đã có chuẩn bị trước khi tới.

Chị Mai nói: “Máy của nhà chúng tôi hạn mức thấp, phiền anh quẹt thêm vài lần. Trước tiên anh cứ quẹt trước một triệu, chúng ta mỗi người đã có ba triệu tiền mặt, vậy cho công bằng”.

Sáu Sẹo cười khẩy: “Không cần phiền phức như vậy, năm triệu đó, tôi có thể đưa hết cho chị một lần. Nhưng chị chỉ có bốn triệu tiền mặt, tôi quẹt năm triệu, chị đưa tôi bốn triệu tiền mặt này rồi coi như chị thiếu tôi một triệu.”

Chị Mai không biết gã ta đang toan tính điều gì, bèn hỏi: “Anh muốn chơi như thế nào?”

“Rất đơn giản, chị cược bản thân đi, khi nãy tôi đã nói, chị cũng đáng giá một triệu”.

“Hóa ra tôi cũng đáng tiền đấy chứ!”. Chị Mai vui vẻ cười nói, nháy mắt một cái: “Được, tôi cược chính mình. Chỉ cần anh thắng, tôi sẽ là của anh”.

Sáu Sẹo nói: “Nhưng mà như vầy, tôi có sáu triệu tiền mặt, bên chị đặt cược năm triệu trong thẻ và chính chị, tính ra tôi còn thiệt một chút, vì vậy chị phải cược thêm đi”.

Chị Mai tò mò hỏi: “ Thêm cái gì?”

Sáu Sẹo chỉ vào Lý Dục Thần: “Đặt cược thêm hai con mắt của thằng này”.

Chị Mai cau mày nói: “Vậy không được, cá cược giữa tôi và anh, không liên quan đến cậu ta. Tôi không có quyền quyết định việc này”.

“Không liên quan đến hắn? Các người đến cùng nhau, chị còn nói không có quan hệ gì nhau?”. Sáu Sẹo cong môi: “Cậu Lý, cậu Lý, có dám cược không? Lần trước cược với cậu, tôi đã thua một con mắt, hôm nay bảo cậu cược hai con mắt, tôi không quá đáng chứ?”

Chị Mai lúc này mới biết nguyên nhân Sáu Sẹo bị chột một bên là do Lý Dục Thần.

Bà ta bất giác nhìn phía về Lý Dục Thần, trong mắt không khỏi hiện lên tia kinh ngạc.

Lý Dục Thần bình đạm nói: “Không quá đáng”.

Sáu Sẹo cười lớn: “Không hổ danh là cậu Lý, rất hào sảng!”

Ánh mắt chị Mai nhìn Lý Dục Thần có chút phức tạp.

Khi một người đàn ông tin tưởng một người phụ nữ quá nhiều, thậm chí còn dám cược cả đôi mắt cho cô ta, bất cứ một người phụ nữ nào cũng sẽ bị làm cho cảm động.

“Quẹt thẻ!”

Chị Mai rất tự tin vào kĩ năng đánh bài của mình.

Tên oắt con này vốn không phải là đối thủ của bà ta.

Nhưng hình như Sáu Sẹo cũng rất tự tin.

Gã ta sảng khoái quẹt năm triệu tệ, máy quẹt thẻ do ông chủ Vương mang tới cũng bị cà mấy lần.

“Bắt đầu thôi!”, chị Mai nói.

“Khoan đã”. Sáu Sẹo ngăn cản.

“Anh Sáu, lại làm sao vậy?”

“Ván này chúng ta đổi người, chị không thể chơi mạt chược, để thằng này chơi”. Sáu Sẹo có ý xấu chỉ vào Lý Dục Thần.

Chị Mai chau mày, thấp giọng nói: “Không được, ván bài này của tôi, sao có thể để người khác chơi thay được?”

Sáu Sẹo cười mỉa: “Đây không phải là ván bài của một mình chị, một đôi mắt của cậu Lý cũng đã đem ra cược rồi, ngay cả bài cũng không để người ta chơi, chị xem có hợp tình hợp lí không?”

Chị Mai không ngờ Sáu Sẹo lại chơi chiêu như vậy, nhưng bà ta lại không có lí do để từ chối.

Kể từ lúc Lý Dục Thần đem đôi mắt ra cược thì đã rơi vào cái bẫy của Sáu Sẹo, trở thành người trong cuộc chơi.

Nếu chị Mai kiên quyết muốn tự mình chơi thì khác nào thừa nhận bản thân mình gian lận.

“Anh Hải, anh nói xem em nói có đúng không, để cho cậu Lý đây chơi, có trái với quy tắc không?”, Sáu Sẹo hỏi.

Anh Hải nói: “Hợp quy tắc”.

Sáu Sẹo cười đắc ý: “Nếu anh Hải cũng đã nói hợp quy tắc, chị Mai, chị sẽ không gian lận đấy chứ?”

Điều này khiến chị Mai quả thực rơi vào tình thế khó xử.

Trình độ của Lý Dục Thần ra sao thì bà ta cũng đã từng thấy qua.

Trước đấy vài ngày, ngay cả mạt chược, anh cũng không biết chơi, làm sao mà thắng đây?

Ngay đến nụ cười của ông chủ Vương cũng trở nên cứng đờ.

Sáu Sẹo lạnh nhạt nhìn bọn họ.

Chị Mai ủ rũ, không biết làm thế nào để phá vỡ tình hình.

Lý Dục Thần đột nhiên nói: “Chị Mai, để tôi thử xem sao”.

Chị Mai trợn mắt nhìn anh, đây không phải là lúc khoe mẽ.

Sự việc đi đến bước này đã lệch rất nhiều so với kế hoạch ban đầu của họ.

Lý Dục Thần vốn là tính sẽ chơi từ từ với năm trăm ngàn trong tay.

Trước thua sau thắng, lợi dụng tâm lý của con bạc dụ Sáu Sẹo từ từ mắc câu.

Nhưng anh không ngờ chị Mai lại trực tiếp mang tới năm triệu, việc này không nằm trong kế hoạch ban đầu.

Sau một cuộc điện thoại, ông chủ Vương lại nhanh chóng đã mang đến một đống máy quẹt thẻ, có vẻ họ đã chuẩn bị từ trước.

Lý Dục Thần biết, chị Mai muốn tiền của Sáu Sẹo từ lâu rồi.

Nhưng chị Mai không ngờ Sáu Sẹo sẽ chỉ định Lý Dục Thần cầm bài.

Trên sòng bạc, bà ta cực kỳ tinh ranh, ngón nghề của Đầu Húi Cua hoàn toàn không nhanh bằng.
Chương 127: Cửu liên bảo đăng

Bà ta cố ý tỏ ra yếu thế là để mê hoặc Đầu Húi Cua, để Sáu Sẹo dám đánh cược với bà ta.

Bà ta nắm chắc chín mươi chín phần trăm có thể thắng được Đầu Húi Cua.

Nhưng nếu để Lý Dục Thần thay bà ta, thì sẽ thua trăm phần trăm.

Nhưng tên nhóc này lại chủ động đứng ra.

“Thể hiện anh hùng gì hả? Cậu có thể bốc ra bài hồ không?”, chị Mai hơi tức giận nói.

Lý Dục Thần nói: “Bốc được quân bài gì, chẳng phải là dựa vào may mắn à, nói không chừng hôm nay tôi may mắn, có thể bốc được quân bài tốt đấy”.

Chị Mai tức đến muốn nhảy lên mắng người.

Cũng không phải là bốc một quân bài so lớn nhỏ, mà là bốc mười bốn quân bài hồ, lấy đâu ra may mắn?

Sáu Sẹo cười ha ha nói: “Chị Mai, chị xem, cậu Lý đã nói là được rồi, nói không chừng cậu ta cũng may mắn thì sao. Nếu chị vẫn không đồng ý thì tôi chỉ có thể nghĩ rằng chị giở trò gian lận”.

Chị Mai nhìn anh, hậm hực dậm chân xuống đất, nói với vài phần trách móc: “Nếu cậu thua, ngay cả tiền mua quan tài chị cũng không có đâu, sau này cậu phải nuôi chị đấy!”

Lý Dục Thần tối sầm mặt, chẳng ra đâu vào đâu.

Chị Mai đứng lên, nhường chỗ cho Lý Dục Thần.

Ván bài chính thức bắt đầu.

Đầu Húi Cua bắt đầu đổ quân bài lên bàn.

Lý Dục Thần lại ngồi im không động đậy.

Khiến cho Đầu Húi Cua không nắm bắt được.

“Người anh em, bắt đầu thôi”, anh ta cố ý nhắc một câu.

“Biết rồi, anh bốc đi”, Lý Dục Thần nói.

Đầu Húi Cua bị đáp trả một câu, vô cùng cạn lời.

Lần đầu tiên anh ta gặp phải đối thủ như vậy, không biết là ngu hay là ngốc.

Anh ta mau chóng bốc quân bài đầu tiên.

Lý Dục Thần cũng bốc một quân trên bàn.

Đầu Húi Cua lại chọn một quân trong đống quân bài, bốp một cái đặt trước mặt mình.

Lý Dục Thần cũng cầm quân bài thứ hai.

Anh không xáo bài, cũng không chọn bài, tùy ý cầm một quân gần mình nhất trong đống bài.

Chị Mai bên cạnh nhìn mà cau mày.

Tuy đống bài trên bàn rất lộn xộn, nhưng là cao thủ chiêu trò, chị Mai sớm đã nhớ rất rõ vị trí của mỗi quân bài.

Bà ta nhìn rất rõ, Đầu Húi Cua cầm toàn bộ quân vạn, có lẽ muốn làm một hàng quân vạn.

Còn Lý Dục Thần toàn bốc quân bài lẻ, không thể nào có thể hồ được.

Tên nhóc này, đúng là muốn dựa vào may mắn ư?

Nhưng số may của anh cũng chẳng ra làm sao, toàn là quân bài lẻ, ngay cả bộ đôi cũng không có.

Chị Mai thầm thở dài một hơi, biết cục diện hôm không thể nào tốt được.

Bà ta nháy mắt với ông chủ Vương, cánh tay khẽ run lên, trong lòng bàn tay ngầm giấu một con dao.

Ông chủ Vương lại cười hi hi xoa tay, cứ như xem ván bài rất căng thẳng vậy.

Không ai chú ý đến, tay của ông ấy từ từ biến thành màu đỏ rực, giống như hai que hàn nung đỏ.

Bốc xong toàn bộ mười bốn quân bài.

Đầu Húi Cua nói: “Chúng ta, ai lật bài trước?”

Lý Dục Thần nói: “Hay là anh lật bài trước đi”.

Đầu Húi Cua mỉm cười, đầu ngón tay bên tay phải lướt qua trên mười bốn tấm bài xếp ghép với nhau trước mặt, sau đó một tay ấn lên bàn, bốp, đồng loạt lật mười bốn quân bài.

Kiểu cách vô cùng đẹp mắt, giống như trên phim truyền hình vậy.

Nhưng, khoảnh khắc quân bài được lật ra, anh ta liền trố mắt.

Bởi vì, mười bốn quân bài của anh ta, đều là quân lẻ, vốn không thể hồ được.

Chị Mai cũng phải trố mắt theo Đầu Húi Cua.

Trong những người ở đây, chỉ có chị Mai nhìn thấy rõ ràng Đầu Húi Cua toàn bốc một dãy cửu liên bảo đăng.

“Vãi!”

Sáu Sẹo chửi một câu, lòng trùng xuống.

Hắn ta còn ôm một hy vọng lỡ như, nói không chừng bài của phía đối diện còn nát hơn.

Đến lượt Lý Dục Thần lật bài.

Anh không có thủ pháp đẹp như vậy, chỉ lật từng quân từng quân bài.

Nhất vạn, nhất vạn, nhất vạn…

Khi anh lật ra ba quân nhất vạn, mọi người bắt đầu thở gấp.

Trái tim Sáu Sẹo tiếp tục trùng xuống.

Còn chị Mai đã thu lại con dao của bà ta, kinh ngạc há đôi môi đỏ, khóe miệng khóe mắt đều nhếch cười.

Nhị vạn, tam vạn, tứ vạn, ngũ vạn, lục vạn, thất vạn, bát vạn, cửu vạn, cửu vạn, cửu vạn…

Lý Dục Thần nhẹ nhàng lật quân bài cuối cùng.

Ngũ vạn!

Cửu liên bảo đăng!
Chương 128: Pháp thuật

“Bộp” một tiếng, Lý Dục Thần đặt quân bài cuối cùng lên bàn, cả căn phòng chìm trong sự im lặng chết chóc.

Những quân bài cùng màu trên bàn đã nói rõ kết quả cuộc chơi cho mọi người.

Ván này, Lý Dục Thần thắng!

Chị Mai nhìn Lý Dục Thần, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên và vui sướng như vừa phát hiện ra lục địa mới, đồng thời cũng có chút khó hiểu xen lẫn một tia tức giận.

Còn trong con mắt còn lại của Sáu Sẹo là đầy rẫy ảo não và không cam tâm.

Đầu Húi Cua bỗng chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Mày ăn gian!”

Lý Dục Thần thong thả đứng ở đó, nhìn hắn hỏi lại: “Cái gì là gian lận?”

“Mày, mày tráo bài!”, Đầu Húi Cua nói: “Rõ ràng là bài của mày toàn quân lẻ, bài của tao mới ăn theo dây, bộ Cửu Liên Bảo Đăng này là của tao! Mày đã tráo bài của tao!”

Sáu Sẹo rốt cuộc cũng mở lời: “Hóa ra mày vẫn luôn giả vờ! Tao nên nghĩ tới, một thằng dám đến chỗ trường chọi chó, sao có thể không biết chơi bài? Thằng khốn, dám ở sòng bạc của bọn tao gian lận, bay đâu, chặt tay nó cho tao!”

Chị Mai chế giễu: “Anh Sáu, thua rồi không phục sao? Bắt gian thì phải bắt tận tay, đâu phải các anh nói cậu ấy tráo bài nghĩa là cậu ấy tráo bài? Có phải chỉ cần thua tiền là có thể đổ cho đối phương gian lận?”

Bà ta biết lời của Đầu Húi Cua nói là sự thật, Lý Dục Thần rõ ràng đã tráo bài, nhưng cậu ta tráo bằng cách nào thì bà ta cũng không thể biết. Chị Mai tin rằng, nếu mình đã không thể phát hiện, thì Sáu Sẹo và Đầu Húi Cua càng không thể.

Sáu Sẹo cười nhạt: “Bọn mày đừng quên, ở chỗ tao có gắn camera. Có dám xem lại không?”

Chị Mai chau mày nhìn Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần hờ hững: “Xem chứ”.

Sáu Sẹo nháy mắt ra hiệu, người của gã ta đã đi lấy máy tính, cắm điện, mở video lên, bắt đầu phát lại quá trình chơi ván bài ban nãy.

Video chiếu đến đoạn cá cược giữa Lý Dục Thần và Đầu Húi Cua thì bắt đầu tua chậm lại.

Mọi người đều nhìn hết sức chăm chú, không dám rời mắt dù chỉ một chút, chỉ sợ sẽ bỏ qua một chi tiết bất kì nào đó.

Trong lòng chị Mai rất phức tạp, vừa lo lắng vừa mong đợi.

Bà ta không hy vọng Lý Dục Thần sẽ bị tóm được, nhưng cũng rất muốn xem thử Lý Dục Thần tráo bài như thế nào.

Video chiếu hết một lượt, kết quả khiến ai nấy đều thất vọng, Lý Dục Thần chơi bài rất bình thường, chỉ nhặt những quân bài ở trước mặt, không có bất kì sự tiếp xúc nào với Đầu Húi Cua.

Sáu Sẹo không cam lòng, lớn tiếng nói: “Chờ đã, tua chậm hơn chút nữa, hắn ta nhất định có gian lận!”

Video lại phát một lần nữa, đến đoạn chính, gần như là dừng lại ở từng khung hình một.

“Chậm hơn nữa!”, Sáu Sẹo hét lên.

“Anh Sáu, chậm nhất có thể rồi”. Đàn em của gã ta nói.

Sáu Sẹo tức giận cầm máy tính giơ lên, dùng sức ném vào tường.

Đầu Húi Cua không cam lòng nhìn Lý Dục Thần hỏi: “Sao mày lại có thể làm được điều này?”

“Ăn may thôi”. Lý Dục Thần điềm tĩnh nói.

Không ai tin lời anh, nhưng cũng không ai có thể chất vấn được anh.

Tua chậm đến như vậy, dù có là ảo thuật gia nổi tiếng nhất thế giới thì cũng không thể tráo hết mười bốn quân bài trên bàn mà không để lại sơ hở.

Lẽ nào thật sự có sự may mắn tới mức này?

“Ông Vương, còn đứng ngây ra đó làm gì, lấy tiền đi!”, chị Mai thúc giục.

Ông chủ Vương cười haha, vội đi gom hết số tiền trên mặt bàn.

Ngoài vài trăm ngàn tiền lẻ lúc đầu, số còn lại đều nhét hết vào vali, vậy nên không khó để gom.

Anh Hải đang đeo cặp kính râm nói: “Sáu, kết quả đã vậy rồi, chúng ta cũng kết sổ nào, cậu muốn trả tiền, hay là muốn tôi thu lại sòng bạc này của cậu?”

“Anh Hải…”, Sáu Sẹo có vẻ sợ người đàn ông đeo kính râm: “Anh về trước đi, sáng sớm ngày mai, em sẽ gửi trả anh cả gốc lẫn lãi”.

Anh Hải cười khẩy: “Sáu Sẹo, cậu sẽ không chạy trốn đấy chứ?”

Sáu Sẹo nói: “Anh Hải, anh nói vậy là có ý gì, em có thể chạy đi đâu được chứ? Mấy kẻ này dám ở sòng bài của em giở trò gian lận, đợi em giải quyết xong, sẽ mang tiền trả cho anh”.

Anh Hải nói: “Tưởng tôi mù sao, sòng bạc là của cậu, video giám sát cậu cũng đã xem rồi, không cần biết cậu ta làm cách nào mà lại thắng, cậu không bắt được thì không thể nói bọn họ gian lận, đây là quy tắc của sòng bài. Đừng có phá luật để trở thành kẻ địch của người trong ngành”.

Con mắt Sáu Sẹo chớp chớp: “Nếu cả anh Hải cũng đã nói như vậy, em cũng coi như bọn họ không gian lận. Có điều, hôm nay em phải tính món nợ khác với hắn ta, anh Hải đây sẽ không cản trở chứ?”

“Chuyện của các người không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ cần lấy lại tiền của tôi”, anh Hải nói.

“Được, anh Hải, đợi em tính sổ với thằng này xong thì sẽ trả anh tiền”.

Sáu Sẹo đột ngột đưa tay ra giữ cọc tiền cuối cùng mà ông chủ Vương sắp lấy.

“Cứ thế mà mang tiền đi sao? Đâu có dễ như vậy!”

Ông chủ Vương miệng vẫn cười toe toét, chỉ là không ai để ý, lòng bàn tay của ông ta đã chuyển sang màu đỏ.

Sắc mặt chị Mai trở nên lạnh lùng, nói: “Sáu Sẹo, muốn chơi xấu đấy à? Tưởng bà đây sợ mày chắc?”
Chương 129: Tiên thuật

Sáu Sẹo chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Là do nó chọc mù con mắt này của tao, hôm nay chỉ cần nó để lại một con mắt, thêm một bàn tay xem như tiền lãi thì lần này tao nhận thua, bọn mày cứ lấy tiền đi”.

“Nếu bọn tao không chịu thì sao?”, chị Mai nói.

Sáu Sẹo cười mỉa, nói với đàn em bên cạnh: “Đuổi những người khác ra khỏi đây! Gọi người!”

Đàn em đáp lời, sau đó ra khỏi phòng VIP, mời hết khách của mấy chục bàn mạt chược rời đi.

Cùng lúc đó, mười mấy thanh niên khác từ bên ngoài lao vào, trong đó có hai người mà Lý Dục Thần đã từng gặp, chính là người đến quán cơm Thân Dân để thu tiền bảo kê.

Sáu Sẹo nhìn chị Mai, cười nham hiểm: “Con đ*, tưởng mình đáng tiền lắm à, hôm nay ông đây sẽ chơi nát mày luôn”.

Sau đó ra lệnh với đàn em: “Trói chúng lại cho tao, tao muốn tự mình móc mắt thằng khốn kia, sau đó cùng anh em hưởng thụ chút mùi vị của ả đàn bà chết tiệt này”.

Người ở đây đều từng gặp chị Mai, cũng khá quen mặt, tất cả đã thèm khát bà ta từ lâu rồi.

Nghe Sáu Sẹo nói thế, ai cũng cười một cách thô tục.

Sáu Sẹo nhìn ông chủ Vương vẫn đang cầm va li tiền trên tay: “Mày là chồng của con kỹ nữ này, lát nữa tao để mày tận mắt chứng kiến cảnh các anh em của tao làm vợ mày thoải mái như thế nào, ha ha ha…”

Ông chủ Vương vẫn cười ha ha như thể chuyện Sáu Sẹo nói chẳng liên quan gì đến mình.

Lúc mọi người nghĩ ông ấy là một tên ngốc thì ông ấy bỗng giơ tay lên đánh một cú vào Sáu Sẹo.

Cái tát này có vẻ không nặng nhưng Sáu Sẹo lại gào lên thảm thiết.

Chỉ thấy trên nửa mặt gã ta xuất hiện một dấu tay đỏ ửng, da bị bong ra một lớp, vẫn còn toát ra một làn khói xanh, mùi khét khó chịu bốc trong không khí.

“A…”

Sáu Sẹo gào thét, muốn sờ vào mặt nhưng tay vừa chạm đến, chỗ đó lại đau.

“Đánh chết tụi nó cho tao!”

Lúc này đàn em của gã ta mới phản ứng lại.

Vừa muốn ra tay thì cánh cửa bên ngoài bị ai đó đạp bung ra, trong đại sảnh vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết.

Mọi người nhìn ra ngoài, chỉ thấy sư phụ Vinh đang tràn đầy lửa giận trong mắt, tay cầm cái muôi lao vào.

Mấy tên đàn em của Sáu Sẹo đều ngã la liệt dưới đất, đầu bị đánh sưng húp, đau đớn kêu trời.

Tiểu Dương chạy theo phía sau, tay cầm dao làm bếp.

Sư phụ Vinh cầm cái muôi đánh ngã một tên, Tiểu Dương cầm dao làm bếp bước lên xoẹt xoẹt vài cái, đầu người đó thành đầu trọc.

Hai người đi vào phòng VIP, mấy tên đứng trước cửa phòng VIP lại xui xẻo trở thành sư cọ.

“Tao xem còn ai dám động đậy nữa, phải hỏi cái muôi trong tay tao trước này”, sư phụ Vinh đứng đó giơ muôi lên chỉ một vòng.

“Còn dao của tao nữa!”, Tiểu Dương giơ con dao trong tay lên, đi đến cạnh sư phụ Vinh, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, đao pháp của tôi ổn chứ?”

Sư phụ Vinh nói: “Tạm được”.

Thật ra không cần họ ra tay, chỉ một cái tát vừa rồi của ông chủ Vương đã khiến đám côn đồ này khiếp sợ rồi.

Đám người này đều ngồi xổm xuống đất ôm đầu, không ai dám động đậy.

Sáu Sẹo vẫn đang kêu gào thảm thiết.

Chị Mai cầm một quân mạt chược trên bàn lên, cũng không thấy bà ta tạo thế gì, mạt chược đã biến thành tia sáng bay ra ngoài, văng trúng vào nửa mặt bên còn lại của Sáu Sẹo.

Quân cờ mạt chược tông bể hàng tiền đạo của Sáu Sẹo, bay vào trong miệng gã ta.

Tiếng gào thét đau đớn của gã ta im bặt.

Sau đó là một loạt tiếng ho, nôn ra máu, bãi nôn có một quân cờ mạt chược và mấy cái răng.

Sáu Sẹo quỳ rạp xuống đất, mơ hồ nói: “Xin tha mạng! Mong mọi người tha mạng”.

Ông chủ Vương cười hi hi nói: “Tha cho mày? Cho tao một lý do để tha cho mày đi”.

Anh Hải ở bên cạnh nói: “Các vị, đừng làm chết người, tôi còn cần gã trả tiền cho tôi đấy”.

Ông chủ Vương nhìn chị Mai.

Chị Mai lại nhìn Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần nói: “Tôi sao cũng được, chỉ là một con rệp thôi”.

Chị Mai sửng sốt, sau đó phì cười nói: “Vậy được, nếu anh Hải đã nói thế thì tha cho gã một mạng. Lấy tiền rồi chúng ta đi”.

Sư phụ Vinh và Tiểu Dương cũng đi đến cầm tiền giúp.

Sáu triệu được đựng trong bốn cái đồ đựng, số tiền lẻ còn lại thì trong balo do Lý Dục Thần đến.

Trên đường về, chị Mai hỏi Lý Dục Thần.

“Tiểu Lý, rốt cuộc vừa rồi sao cậu làm được vậy?”

“Gì cơ?”

“Quân bài đó đấy! Chị biết cậu đổi bài của Đầu Húi Cua, chị Mai đây lăn lộn nhiều năm rồi chưa từng thấy thiên thuật nào cao siêu như vậy”.

“Đây không phải thiên thuật”.

“Vậy thì là gì?”

“Tiên thuật!”, Lý Dục Thần nói.
Chương 130: Phải đi

Chị Mai giả vờ tức giận bĩu môi: “Không nói thì thôi”.

Lý Dục Thần nhún vai: “Chị không tin thì tôi cũng hết cách”.

Chị Mai thở dài: “Thôi vậy, chị biết quy tắc của Thiên Môn, xem như chị nhiều chuyện”.

Họ không quay lại quán cơm Thân Dân mà đến cửa tiệm làm đẹp đối diện.

Lúc này Lý Dục Thần mới biết cửa tiệm này cũng do chị Mai mở.

Thảo nào ngày nào bà ta cũng đi làm tóc, làm đẹp.

Chị Mai cho nhân viên trong cửa tiệm nghỉ phép, đóng cửa.

Chị Mai lấy ba triệu ra đưa cho Lý Dục Thần, nói: “Chúng ta chia đều, mỗi nhà một nửa, cậu không chê ít chứ?”

Lý Dục Thần lấy năm trăm ngàn ra: “Đã nói là tôi lấy hai triệu rưỡi tệ thôi, còn lại đều thuộc về chị”.

Chị Mai khẽ cười, cũng không khách sáo nữa.

“Chị Mai, chị đã nghĩ đến việc gài Sáu Sẹo từ lâu rồi à?”, Lý Dục Thần hỏi.

Chị Mai cười nói: “Nếu không cậu nghĩ chị đến chỗ gã ta chơi mạt chược làm gì?”

Ông chủ Vương nói: “Đàn em của Sáu Sẹo thu không ít tiền bảo kê của chúng tôi, hôm nay xem như lấy cả vốn lẫn lời”.

Lý Dục Thần mỉm cười.

Người ta thu tiền bảo kê đến tận sáu ngàn?

Chị lại lấy của người ta sáu triệu.

Chị gọi đây là tiền lãi à?

Sư phụ Vinh nói: “Loại người như Sáu Sẹo giữ lại cũng chỉ là tai họa, chúng ta coi như trừ hại cho dân, cướp của giàu chia cho người nghèo”.

Tiểu Dương nói: “Hôm nay nên dùng một dao giải quyết gã ta luôn”.

Ông chủ Vương cười nói: “Gã ta vay nặng lãi bốn triệu của anh Hải, anh Hải là người khá tàn ác, nếu gã không trả được thì chết chắc”.

Chị Mai nhíu mày: “Mọi người đừng xem thường Sáu Sẹo, đằng sau gã ta là cậu chủ nhà họ Tra ở Hải Thành – Tra Minh Huy, anh Hải chưa chắc dám động vào gã ta”.

“Nhà họ Tra lợi hại thế sao?”, Tiểu Dương khinh thường nói, còn giơ con dao trong tay lên: “Cho hắn mấy dao, xem hắn còn dám kiêu ngạo không”.

“Cậu gì hiểu cái quái gì”, sư phụ Vinh nói: “Nếu mấy đại tộc này sợ con dao quèn của cậu thì công ty của họ đã phá sản từ lâu rồi”.

Chị Mai nhìn Lý Dục Thần nói: “Chuyện hôm nay sẽ không kết thúc như vậy, Sáu Sẹo chắc chắn sẽ quay lại báo thù. Chúng tôi thì không sao, cùng lắm là rời đi, cậu định thế nào?”

Tiểu Dương nói: “Tiểu Lý, đi cùng chúng tôi đi! Chẳng phải hôm nay hợp tác vui vẻ lắm sao. Sau này Tiểu Lý đi theo tôi, tôi dạy anh”.

Sư phụ Vinh gõ cái muôi lên đầu Tiểu Dương: “Chỉ chút công phu mèo cào của cậu mà cũng dám nhận đệ tử à? Tiểu Lý muốn học thì cũng phải đi theo tôi”.

Ông chủ Vương nói: “Đi theo ông học cái gì? Xào đồ ăn à? Tiểu Lý người ta có tài như vậy, sao có thể theo ông học làm đầu bếp chứ? Tiểu Lý, cậu đừng nghe họ nói, cậu nhận tôi làm sư phụ đi, tôi dạy cậu Chu Sa chưởng”.

Mọi người bỗng ồn ào tranh nhau nhận đệ tử.

Lý Dục Thần ngây người, không biết là được thương mà sợ hay là không còn gì để nói.

Chị Mai nhìn lướt qua họ, cười nhạo: “Còn nhận người ta làm đệ tử, có biết xấu hổ không vậy? Mọi người có ai làm lại chiêu thức đánh tráo lúc nãy của cậu Lý không mà đòi?”

Ông chủ Vương là người tận mắt nhìn thấy, tặc lưỡi nói: “Ôi trời, tôi lại quên mất, Tiểu Lý à, hóa ra cậu cũng là cao thủ Thiên Môn”.

Sư phụ Vinh và Tiểu Dương không nhìn thấy ván bài cuối cùng, không hiểu họ đang nói gì.

Ông chủ Vương kể lại màn kinh hồn bạt vía lúc nãy một cách sinh động khiến sư phụ Vinh và Tiểu Dương há hốc miệng.

“Dù tua chậm video cũng không thể nhìn ra sao?”, Tiểu Dương không dám tin.

Chị Mai nói: “Được rồi, đừng nói gì nữa, dù sao chúng ta cũng là Bồ Tát bùn qua sông, khó bảo vệ được bản thân nữa là, cậu Lý có phúc đức của cậu Lý, chúng ta cứ vui vẻ gặp nhau rồi vui vẻ tạm biệt thôi”.

“Chị Mai, mọi người phải đi thật sao?’, Lý Dục Thần hỏi.

“Cậu Lý, nếu cậu cũng là người đồng đạo, tôi không giấu gì cậu”.

Chị Mai nhận ra Lý Dục Thần là một cao thủ thiên thuật rất cao siêu.

“Tay mấy người bọn tôi không sạch sẽ gì cho cam, vốn định trốn đến thành phố Hòa, mở một cửa hàng nhỏ, an ổn sống nửa đời còn lại, nhưng không ngờ lại bị người ta tìm thấy”.

“Vương Tông Sinh?”, Lý Dục Thần hỏi.

Chị Mai gật đầu.

Lý Dục Thần ngẫm nghĩ rồi nói: “Thật ra mọi người không cần phải đi”.

“Không đi?”, chị Mai thở dài: “Tôi cũng muốn thế lắm nhưng không có chỗ nào để dựa. Đừng thấy chúng tôi có chút công phu mà lầm, trong mắt đám gia tộc giàu có và đại phái tông môn, bọn tôi chẳng là gì cả. Bọn tôi chỉ có thể sống phiêu bạt trong giang hồ, chỉ có giang hồ mới là chỗ dựa của bọn tôi”.
Chương 131: Thiết Thủ Như Lai, Nhất Đao Xuân

“Tôi có thể bảo vệ mọi người”, Lý Dục Thần nói.

“Cậu?”

Chị Mai sửng sốt, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Ông chủ Vương bật cười nói: “Tiểu Lý, cậu có biết Vương Tông Sinh là ai không? Ông ta là người đứng đầu Thái Cực Nam Phái, nhiều năm trước võ công đã đạt đến Hóa Kình. Tôi nói thế chắc cậu không thể hình dung, cậu xem…”

Nói rồi ông ấy giơ bàn tay ra, lòng bàn tay dần biến thành màu đỏ thắm, sau đó lật bàn tay lại ấn xuống.

Trên nền gạch cứng xuất hiện thêm một ấn tay sâu hai centimet.

“Mấy năm đầu tôi luyện Thiết Sa Chưởng, sau đổi thành luyện Chu Sa Chưởng, người trên giang hồ đặt cho tôi biệt danh là Thiết Thủ Như Lai. Chị Mai cậu xuất thân từ Thiên Môn, sau đó đi vào võ đạo, vì nhanh nhẹn linh hoạt, chủ yếu luyện ám khí, trên giang hồ cũng có biệt hiệu là Thiên Thủ Quan Âm”.

Chị Mai bất mãn nói: “Ông nói mấy chuyện này làm gì?”

“Chẳng phải đang cho Tiểu Lý biết một chút đó sao?”

Lý Dục Thần lại cười thầm, Thiết Thủ Như Lai, Thiên Thủ Quan Âm, hai người này đúng là một đôi.

Sư phụ Vinh cười nhạo nói: “Thiết Thủ Như Lai gì chứ, tự ông gọi mình chứ gì? Tiểu Lý, cậu đừng nghe ông ta nói, biệt hiệu của ông ta là Phật Cười, cậu nhìn mặt ông ta đi, cái tên này vừa nhìn đã nhớ ngay”.

Tiểu Dương bên cạnh nói: “Sư phụ, ông không thể hiện tuyệt chiêu của mình chút à?”

Sư phụ Vinh nói: “Được, để cho Tiểu Lý xem”.

Nói rồi ông ta cầm một quả táo trong khay đựng hoa quả trên bàn trà lên, sau đó lấy con dao trong tay Tiểu Dương.

Ném quả táo lên, ánh dao lóe sáng.

Quả táo rơi vào trong tay, vẫn là quả táo đó.

Nhưng bóp nhẹ một cái, quả táo đã bị cắt thành bảy miếng, sáu mặt đều tước một mảnh, ở giữa còn lại một miếng hình vuông.

Tức là động tác vừa rồi, ông ta đã chém ra sáu nhát.

Dùng dao thái thức ăn cắt trái cây, một lần sáu cú chém, đao pháp này cực kỳ nhanh, cực kỳ chuẩn.

Sư phụ Vinh làm xong, trả lại con dao cho Tiểu Dương nói: “Năm đó sư phụ tôi là đao khách Vinh Môn, ẩn mình nấu cơm trong bếp. Sau đó tôi thừa kế công việc của ông ấy, học được vài đao pháp của sư phụ. Khi ở thủ đô, nhờ đao pháp này nên cắt ra tiệc Bách Hoa nên tôi có một biệt danh, gọi là Nhất Đao Xuân”.

Ông ta nhìn chị Mai một cái, lại nói: “Thật ra biệt hiệu của chị Mai cậu cũng không phải là Thiên Thủ Quan Âm, mà là Nhất Chi Mai”.

Lần này Lý Dục Thần bật cười thật.

Được rồi đó, hai người này!

Thiết Thủ Như Lai, Thiên Thủ Quan Âm…

Nhất Đao Xuân, Nhất Chi Mai…

Lý Dục Thần nghi ngờ mấy biệt danh này là do họ tự đặt cho mình để sánh đôi với chị Mai.

“Vương Tông Sinh đó lợi hại hơn mọi người à?”, Lý Dục Thần hỏi.

Ông chủ Vương và sư phụ Vinh nhìn nhau.

Vẫn là ông chủ Vương nói.

“Nếu chỉ là Vương Tông Sinh, chúng tôi cũng chưa chắc đã sợ. Chẳng phải là nội gia khinh bỉ gì ngoại gia đâu nhưng mấy người bọn tôi hợp sức lại, chắc gì không thể đánh bại ông ta, nhưng người mà A Mai đắc tội không phải là Vương Tông Sinh, mà là Liễu Kim Sinh”.

“Liễu Kim Sinh là ai?”

“Cậu chưa từng nghe nói đến Tông Sư võ đạo à?”

Lý Dục Thần lắc đầu.

Ông chủ Vương nói: “Cảnh giới cao nhất trong luyện võ là Tông Sư”.

“Trên Tông Sư thì sao?”

“Trên Tông Sư?”, ông chủ Vương sửng sốt: “Vậy chắc là Thần Tiên nhỉ?”

Sư phụ Vinh nói: “Còn trên Tông Sư thì sao à, cậu nghĩ có rất nhiều Tông Sư sao, cả tỉnh Nam Giang này cũng chỉ có hai Tông Sư, một là Hà Trường Xuân đã sống ẩn dật ở Tiền Đường, người còn lại là Liễu Kim Sinh – Tông Sư Dũng Thành”.

Chị Mai nói: “Liễu Kim Sinh không chỉ là Tông Sư, nhà họ Liễu còn là gia tộc lớn nhất trong các thế lực ở Dũng Thành”.

“Chị Mai, chị gây thù gì với Liễu Kim Sinh thế?”, Lý Dục Thần hỏi.

Chị Mai sầm mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt như xuyên qua bức tường nhìn đến một nơi cực kỳ xa xôi.

Lý Dục Thần biết bà ta có điều khó nói: “Thế này nhé, chị Mai và mọi người tạm thời đừng đi đâu cả, đợi tôi ba ngày, ba ngày sau mọi người hãy đưa ra quyết định”.

Khi Mã Sơn trở lại, Lý Dục Thần đã về đến nhà rồi.

“Mấy thứ em cần đúng là khó mua thật, anh phải chạy khắp cả thành phố Hòa đấy”.

Mã Sơn than phiền, ném một túi lớn xuống đất.

Đá Phốt phát, quặng sắt, mica, mã não, than chì…

Bột vàng, đồng thau, chu sa… và hai đồng bạc có niên đại hai mươi năm.

Cuối cùng là một xấp giấy vàng, hai cây bút lông và một bình rượu Hùng Hoàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom