-
Chương 1088: Nhân chứng
Bên dưới yên tĩnh trong vài giây.
Tiếp đó, một tràng ồn ào nổ ra như thể nồi cháo bị nổ tung vậy.
Mọi người đều nghĩ rằng Châu Khiếu Uyên sẽ đề cử mình hoặc con cháu nhà họ Tiêu, không ngờ lại là Lý Dục Thần.
"Ông Châu, ông phát thiệp mời anh hùng, không phải là mời võ lâm thiên hạ thảo phạt Lý Dục Thần sao? Sao lại biến thành cho cậu ta làm minh chủ võ lâm rồi?"
"Đúng vậy, ông Châu, không phải ông bị thương bởi Lý Dục Thần sao?"
"Ông Tiêu, ông cũng muốn đề cử Lý Dục Thần ư? Tôi nghe nói cậu chủ Tiêu bị Lý Dục Thần đánh tàn phế, có thật không vậy?"
"Lý Dục Thần giết người vô tội, không hề có võ đức, đừng nói là minh chủ võ lâm, tôi thấy cậu ta vốn không xứng với danh hiệu Tông Sư luôn."
"Không sai, nhà họ Phan ở thành phố Long, nhà họ Liễu ở thành phố Dũng đều bị cậu ta diệt môn, hành vi như vậy chẳng khác gì yêu ma, chúng ta nên thay trời hành đạo, giết chết tên ác mà này, sao còn có thể chọn cậu ta làm minh chủ?"
"Còn có chuyện cậu ta vào trụ sở hiệp hội võ đạo Hoa Đông, giết chết ba Tông Sư là Nghê Hoài Kỳ, Hoàng Phủ Hiền, Dương Nguyên Tấn nữa."
"Hôm qua cậu ta còn ở trấn Châu Môn, giết chết ông cháu tổ tôn Hoàng Phủ Ngạn ngay trên phố!"
...
Mọi người người một câu, tôi một lời, hỗn loạn chỉ ra tội lỗi của Lý Dục Thần.
Châu Khiếu Uyên cũng không ngăn cản, mặc cho mọi người nói.
Dù sao thì nói đi nói lại cũng chỉ có mấy chuyện đó, một lúc lâu sau, có lẽ là nói mệt rồi nên mọi người bắt đầu yên tĩnh lại.
Châu Khiếu Uyên rất rõ những người này thực sự phản đối không phải vì Lý Dục Thần vô đức, mà là vì Lý Dục Thần còn trẻ.
Mọi người không thể chấp nhận một người trẻ tuổi hơn mình ngồi ở vị trí cao mà mình không thể với tới.
Vì vậy, thường thì bầu cử chỉ là hình thức, trên thực tế đều dựa vào thâm niên và thứ bậc.
Khi một ông già đã vất vả cả đời ngồi ở vị trí cao, ngay cả khi ông ta chỉ ngồi không hưởng lương, những người bên dưới cũng có thể chấp nhận. Bởi vì những người hưởng lợi từ quyền lực hiểu rằng, miễn là quy tắc này vẫn tiếp tục, ngay cả khi năng lực của ông ta tầm thường, ông ta cũng có thể dựa vào thâm niên để leo lên. Còn những người bình thường cũng có thể chấp nhận bởi vì hầu hết mọi người vốn dĩ đều tầm thường. Dù sao thì bọn họ cũng không thể leo lên được nên họ sẵn sàng chấp nhận một người tầm thường, chứ tuyệt đối không muốn một người bên cạnh mình đột nhiên một ngày nào đó vượt qua mình.
Thấy mọi người đã yên tĩnh lại, Châu Khiếu Uyên bình tĩnh nói: "Ý kiến của mọi người tôi đều đã nghe thấy. Vậy thì bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người biết tại sao tôi và ông Tiêu lại đề cử Lý Dục Thần làm minh chủ võ lâm..."
Châu Khiếu Uyên bắt đầu từ mối quan hệ của ông ta với nhà họ Lý, kể về việc nhà họ Lý ở thủ đô bị diệt môn, Lý Dục Thần được dị nhân chỉ điểm, lớn lên báo thù cho nhà họ Lý.
"Tôi phát thiệp mời anh hùng, thảo phạt Lý Dục Thần chỉ là cái cớ, mục đích thực sự là muốn tìm ra mấy tên ác ma đó. Những người này không chết thì thiên hạ sẽ không được yên ổn. Đáng tiếc, tôi vẫn đánh giá cao bọn chúng, tưởng rằng bọn chúng sẽ xuất hiện, không ngờ chỉ là mấy con rùa rụt đầu!"
Mọi người nghe xong mới vỡ lẽ.
"Thì ra là thế, tôi còn tưởng sao mà Lý Dục Thần có thể làm ông Châu bị thương được, hóa ra là diễn kịch à!"
"Nhưng chỉ vì chuyện của nhà họ Lý mà coi chúng tôi như những kẻ ngốc, lừa chúng tôi đến trấn Châu Môn, có phải là quá đáng không?"
"Cũng không tính là quá đáng, tiêu diệt những tên tàn dư của Ma giáo là chuyện tốt cho cả võ lâm mà."
"Thế thì phải nói rõ chứ, với sức ảnh hưởng của ông Châu, nói rõ ràng ra thì ai mà không đến?"
"Người của Ma giáo không phải là kẻ ngốc, nói rõ ràng thì ai còn đến nữa?"
...
Tiêu Sinh cũng đứng dậy nói: "Nhà họ Tiêu của tôi và nhà họ Lý ở thủ đô cũng là thế giao, tôi và ông nội của Lý Dục Thần, tức là Lý Thiên Sách có tình giao sâu sắc. Khi tôi nghe nói Châu Khiếu Uyên ở Kim Lăng phát thiệp mời anh hùng tề tựu, muốn đối phó với Lý Dục Thần, tôi sợ quá nên vội vàng đến Kim Lăng, suýt nữa còn đánh nhau với ông Châu!"
Hai ông già nhìn nhau, cười ha ha.
Châu Khiếu Uyên nói: "Được rồi, nói đến đây là được rồi, đến lúc để nhân vật chính ra sân rồi."
Nói xong, ông ta quay người nhìn về phía sau bục chủ tịch.
Lý Dục Thần từ từ bước tới, đi lên bục chủ tịch.
Anh đứng giữa, toàn bộ sân thể dục lập tức lặng phắt như tờ.
Hầu hết mọi người đều đã nghe qua tên Lý Dục Thần, cũng biết anh rất trẻ nhưng không ngờ lại trẻ như vậy.
Mọi người thường nghĩ rằng anh ngoài ba mươi tuổi, dù sao cũng là Tông Sư, dù có tài giỏi đến đâu thì cũng có giới hạn.
Nhưng khuôn mặt trẻ trung này, kết hợp với câu chuyện về nhà họ Lý mà Châu Khiếu Uyên vừa kể, cuối cùng mọi người cũng tin rằng, anh chàng này thực sự mới ngoài hai mươi thôi.
Mà khi họ nhận ra, anh chàng miệng còn hôi sữa này có thể trở thành minh chủ của liên minh võ đạo Hoa Hạ, ít nhiều trong lòng họ có chút không bằng lòng, không cam tâm và khinh thường.
"Ông Châu, ông muốn diệt Ma giáo, trừ gian diệt ác, công đức vô lượng. Nhưng chuyện này không liên quan đến việc thành lập liên minh võ đạo. Ông và Lý Dục Thần có quan hệ riêng nhưng không thể để cậu ta làm minh chủ được! Cậu ta mới bao nhiêu tuổi thôi? Muốn làm minh chủ võ lâm thì ít nhất cũng phải khiến mọi người đều phục chứ!"
"Đúng vậy, võ công thế nào thì chưa nói, nhân phẩm đã không đạt yêu cầu. Giết người như ngóe, diệt cả nhà người ta, một người như vậy thì làm sao có thể làm minh chủ?"
Châu Khiếu Uyên đứng trên bục, lắng nghe những lời bàn tán bên dưới, gật đầu nói: "Các vị nói không sai, muốn làm minh chủ đúng thật phải khiến mọi người phục. Tôi và ông Tiêu chỉ đề cử thôi, các vị có thể phản đối. Về võ công, các vị có thể lên thử, chỉ cần có người thắng được cậu ta, các vị đề cử người khác thì chúng tôi tuyệt đối không nói hai lời."
"Còn về nhân phẩm, tôi phải làm rõ một số chuyện, có một số chuyện không thể nghe gió là mưa, cái gọi là nghe thì không bằng mắt thấy. Hoàng Phủ Hiền và Nghê Hoài Kỳ cướp bảo vật của người khác trước, chết không oan. Nghê Hoài Kỳ còn đứng về phía nhà họ Phan ở thành phố Long, muốn giết chết Lý Dục Thần. Nhà họ Phan còn phái thuật sĩ đến thành phố Hoà để lấy mạng người, lại còn giam giữ trái phép bạn bè và anh em của Lý Dục Thần, đối xử tàn tệ với họ, còn dùng cả hình phạt điểm thiên đăng khiến người người phẫn nộ. Cho nên có thể nói kết cục của nhà họ Phan là gieo gió gặt bão!"
Những người luyện võ khi nghe đến ba chữ "điểm thiên đăng"* cũng không khỏi rùng mình. Đây cũng là một hình phạt tàn khốc thời xưa, không ngờ bây giờ vẫn có người dùng. Lời nói từ miệng Châu Khiếu Uyên nói ra, mọi người cũng không nghi ngờ là giả.
*Điểm thiên đăng: Những người phụ nữ bị hành hình sẽ bị lột sạch quần áo và quấn bằng một chiếc bao vải gai. Tiếp đó, họ sẽ bị ném vào trong một vạc dầu để dầu thấm vào chiếc bao. Sau đó, đợt tới đêm khuya, họ sẽ bị trói ngược lên một chiếc cây cao được dựng sẵn ở pháp trường. Những tên đao phủ sẽ đốt phạm nhân bằng cách châm lửa vào chân để lửa cháy dần xuống đầu.
Có người nói ngay: "Được, cho dù nhà họ Phan tự chuốc lấy thì nhà họ Liễu ở thành phố Dũng thì sao? Nhà họ Liễu là gia tộc võ đạo, mọi người đều là người trong võ lâm, chúng ta rất rõ về tình hình của nhà họ Liễu. Trước đây tại đại hội võ lâm ở Tiền Đường, Lý Dục Thần đã dùng kiếm chém chết ninja Đông Doanh, có thể coi là đã giành lại thể diện cho những người trong võ lâm chúng ta, mọi người cũng đều công nhận cậu ta là Tông Sư số một Nam Giang, chỉ vì một người phụ nữ dan díu với Liễu Kim Sinh mà đến thành phố Dũng diệt cả nhà họ Liễu, một người như vậy thì làm sao có thể xứng đáng làm minh chủ?"
Châu Khiếu Uyên cau mày, hỏi: "Anh tận mắt nhìn thấy nhà họ Liễu bị diệt môn sao?"
"Hừ, cả giới võ lâm Nam Giang đều biết chuyện này mà. Ngày nhà họ Liễu bị diệt môn, Lý Dục Thần đang ở thành phố Dũng, còn có người phụ nữ đó, bây giờ là bà chủ của quán Giang Hồ ở thành phố Hoà!" Người đó nói.
Châu Khiếu Uyên quay sang Lý Dục Thần hỏi: "Dục Thần, Liễu Kim Sinh là do cậu giết à?"
Lý Dục Thần gật đầu nói: "Đúng vậy, Liễu Kim Sinh là do tôi giết."
Dưới khán đài xôn xao.
Châu Khiếu Uyên cũng hơi kinh ngạc, hỏi: "Tại sao?"
Lý Dục Thần nói: "Đây hoàn toàn là ân oán cá nhân, Liễu Kim Sinh muốn giết tôi, tôi giết lại, chỉ có vậy thôi."
"Quy tắc võ lâm, họa không đến người nhà, cho dù Liễu Kim Sinh muốn giết cậu, tại sao cậu lại diệt cả nhà họ Liễu?" Những người bên dưới la lên.
"Tôi chỉ giết Liễu Kim Sinh, những người khác trong nhà họ Liễu không phải do tôi giết." Lý Dục Thần nói.
"Xì, ai tin chứ!"
Những người bên dưới có chút kích động, dường như muốn đòi công lý cho Liễu Kim Sinh đã chết.
"A Di Đà Phật! Tôi có thể chứng minh."
Một tiếng niệm Phật vang lên, trong đám đông có hai hoà thượng một già một trẻ đi ra.
Tiếp đó, một tràng ồn ào nổ ra như thể nồi cháo bị nổ tung vậy.
Mọi người đều nghĩ rằng Châu Khiếu Uyên sẽ đề cử mình hoặc con cháu nhà họ Tiêu, không ngờ lại là Lý Dục Thần.
"Ông Châu, ông phát thiệp mời anh hùng, không phải là mời võ lâm thiên hạ thảo phạt Lý Dục Thần sao? Sao lại biến thành cho cậu ta làm minh chủ võ lâm rồi?"
"Đúng vậy, ông Châu, không phải ông bị thương bởi Lý Dục Thần sao?"
"Ông Tiêu, ông cũng muốn đề cử Lý Dục Thần ư? Tôi nghe nói cậu chủ Tiêu bị Lý Dục Thần đánh tàn phế, có thật không vậy?"
"Lý Dục Thần giết người vô tội, không hề có võ đức, đừng nói là minh chủ võ lâm, tôi thấy cậu ta vốn không xứng với danh hiệu Tông Sư luôn."
"Không sai, nhà họ Phan ở thành phố Long, nhà họ Liễu ở thành phố Dũng đều bị cậu ta diệt môn, hành vi như vậy chẳng khác gì yêu ma, chúng ta nên thay trời hành đạo, giết chết tên ác mà này, sao còn có thể chọn cậu ta làm minh chủ?"
"Còn có chuyện cậu ta vào trụ sở hiệp hội võ đạo Hoa Đông, giết chết ba Tông Sư là Nghê Hoài Kỳ, Hoàng Phủ Hiền, Dương Nguyên Tấn nữa."
"Hôm qua cậu ta còn ở trấn Châu Môn, giết chết ông cháu tổ tôn Hoàng Phủ Ngạn ngay trên phố!"
...
Mọi người người một câu, tôi một lời, hỗn loạn chỉ ra tội lỗi của Lý Dục Thần.
Châu Khiếu Uyên cũng không ngăn cản, mặc cho mọi người nói.
Dù sao thì nói đi nói lại cũng chỉ có mấy chuyện đó, một lúc lâu sau, có lẽ là nói mệt rồi nên mọi người bắt đầu yên tĩnh lại.
Châu Khiếu Uyên rất rõ những người này thực sự phản đối không phải vì Lý Dục Thần vô đức, mà là vì Lý Dục Thần còn trẻ.
Mọi người không thể chấp nhận một người trẻ tuổi hơn mình ngồi ở vị trí cao mà mình không thể với tới.
Vì vậy, thường thì bầu cử chỉ là hình thức, trên thực tế đều dựa vào thâm niên và thứ bậc.
Khi một ông già đã vất vả cả đời ngồi ở vị trí cao, ngay cả khi ông ta chỉ ngồi không hưởng lương, những người bên dưới cũng có thể chấp nhận. Bởi vì những người hưởng lợi từ quyền lực hiểu rằng, miễn là quy tắc này vẫn tiếp tục, ngay cả khi năng lực của ông ta tầm thường, ông ta cũng có thể dựa vào thâm niên để leo lên. Còn những người bình thường cũng có thể chấp nhận bởi vì hầu hết mọi người vốn dĩ đều tầm thường. Dù sao thì bọn họ cũng không thể leo lên được nên họ sẵn sàng chấp nhận một người tầm thường, chứ tuyệt đối không muốn một người bên cạnh mình đột nhiên một ngày nào đó vượt qua mình.
Thấy mọi người đã yên tĩnh lại, Châu Khiếu Uyên bình tĩnh nói: "Ý kiến của mọi người tôi đều đã nghe thấy. Vậy thì bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người biết tại sao tôi và ông Tiêu lại đề cử Lý Dục Thần làm minh chủ võ lâm..."
Châu Khiếu Uyên bắt đầu từ mối quan hệ của ông ta với nhà họ Lý, kể về việc nhà họ Lý ở thủ đô bị diệt môn, Lý Dục Thần được dị nhân chỉ điểm, lớn lên báo thù cho nhà họ Lý.
"Tôi phát thiệp mời anh hùng, thảo phạt Lý Dục Thần chỉ là cái cớ, mục đích thực sự là muốn tìm ra mấy tên ác ma đó. Những người này không chết thì thiên hạ sẽ không được yên ổn. Đáng tiếc, tôi vẫn đánh giá cao bọn chúng, tưởng rằng bọn chúng sẽ xuất hiện, không ngờ chỉ là mấy con rùa rụt đầu!"
Mọi người nghe xong mới vỡ lẽ.
"Thì ra là thế, tôi còn tưởng sao mà Lý Dục Thần có thể làm ông Châu bị thương được, hóa ra là diễn kịch à!"
"Nhưng chỉ vì chuyện của nhà họ Lý mà coi chúng tôi như những kẻ ngốc, lừa chúng tôi đến trấn Châu Môn, có phải là quá đáng không?"
"Cũng không tính là quá đáng, tiêu diệt những tên tàn dư của Ma giáo là chuyện tốt cho cả võ lâm mà."
"Thế thì phải nói rõ chứ, với sức ảnh hưởng của ông Châu, nói rõ ràng ra thì ai mà không đến?"
"Người của Ma giáo không phải là kẻ ngốc, nói rõ ràng thì ai còn đến nữa?"
...
Tiêu Sinh cũng đứng dậy nói: "Nhà họ Tiêu của tôi và nhà họ Lý ở thủ đô cũng là thế giao, tôi và ông nội của Lý Dục Thần, tức là Lý Thiên Sách có tình giao sâu sắc. Khi tôi nghe nói Châu Khiếu Uyên ở Kim Lăng phát thiệp mời anh hùng tề tựu, muốn đối phó với Lý Dục Thần, tôi sợ quá nên vội vàng đến Kim Lăng, suýt nữa còn đánh nhau với ông Châu!"
Hai ông già nhìn nhau, cười ha ha.
Châu Khiếu Uyên nói: "Được rồi, nói đến đây là được rồi, đến lúc để nhân vật chính ra sân rồi."
Nói xong, ông ta quay người nhìn về phía sau bục chủ tịch.
Lý Dục Thần từ từ bước tới, đi lên bục chủ tịch.
Anh đứng giữa, toàn bộ sân thể dục lập tức lặng phắt như tờ.
Hầu hết mọi người đều đã nghe qua tên Lý Dục Thần, cũng biết anh rất trẻ nhưng không ngờ lại trẻ như vậy.
Mọi người thường nghĩ rằng anh ngoài ba mươi tuổi, dù sao cũng là Tông Sư, dù có tài giỏi đến đâu thì cũng có giới hạn.
Nhưng khuôn mặt trẻ trung này, kết hợp với câu chuyện về nhà họ Lý mà Châu Khiếu Uyên vừa kể, cuối cùng mọi người cũng tin rằng, anh chàng này thực sự mới ngoài hai mươi thôi.
Mà khi họ nhận ra, anh chàng miệng còn hôi sữa này có thể trở thành minh chủ của liên minh võ đạo Hoa Hạ, ít nhiều trong lòng họ có chút không bằng lòng, không cam tâm và khinh thường.
"Ông Châu, ông muốn diệt Ma giáo, trừ gian diệt ác, công đức vô lượng. Nhưng chuyện này không liên quan đến việc thành lập liên minh võ đạo. Ông và Lý Dục Thần có quan hệ riêng nhưng không thể để cậu ta làm minh chủ được! Cậu ta mới bao nhiêu tuổi thôi? Muốn làm minh chủ võ lâm thì ít nhất cũng phải khiến mọi người đều phục chứ!"
"Đúng vậy, võ công thế nào thì chưa nói, nhân phẩm đã không đạt yêu cầu. Giết người như ngóe, diệt cả nhà người ta, một người như vậy thì làm sao có thể làm minh chủ?"
Châu Khiếu Uyên đứng trên bục, lắng nghe những lời bàn tán bên dưới, gật đầu nói: "Các vị nói không sai, muốn làm minh chủ đúng thật phải khiến mọi người phục. Tôi và ông Tiêu chỉ đề cử thôi, các vị có thể phản đối. Về võ công, các vị có thể lên thử, chỉ cần có người thắng được cậu ta, các vị đề cử người khác thì chúng tôi tuyệt đối không nói hai lời."
"Còn về nhân phẩm, tôi phải làm rõ một số chuyện, có một số chuyện không thể nghe gió là mưa, cái gọi là nghe thì không bằng mắt thấy. Hoàng Phủ Hiền và Nghê Hoài Kỳ cướp bảo vật của người khác trước, chết không oan. Nghê Hoài Kỳ còn đứng về phía nhà họ Phan ở thành phố Long, muốn giết chết Lý Dục Thần. Nhà họ Phan còn phái thuật sĩ đến thành phố Hoà để lấy mạng người, lại còn giam giữ trái phép bạn bè và anh em của Lý Dục Thần, đối xử tàn tệ với họ, còn dùng cả hình phạt điểm thiên đăng khiến người người phẫn nộ. Cho nên có thể nói kết cục của nhà họ Phan là gieo gió gặt bão!"
Những người luyện võ khi nghe đến ba chữ "điểm thiên đăng"* cũng không khỏi rùng mình. Đây cũng là một hình phạt tàn khốc thời xưa, không ngờ bây giờ vẫn có người dùng. Lời nói từ miệng Châu Khiếu Uyên nói ra, mọi người cũng không nghi ngờ là giả.
*Điểm thiên đăng: Những người phụ nữ bị hành hình sẽ bị lột sạch quần áo và quấn bằng một chiếc bao vải gai. Tiếp đó, họ sẽ bị ném vào trong một vạc dầu để dầu thấm vào chiếc bao. Sau đó, đợt tới đêm khuya, họ sẽ bị trói ngược lên một chiếc cây cao được dựng sẵn ở pháp trường. Những tên đao phủ sẽ đốt phạm nhân bằng cách châm lửa vào chân để lửa cháy dần xuống đầu.
Có người nói ngay: "Được, cho dù nhà họ Phan tự chuốc lấy thì nhà họ Liễu ở thành phố Dũng thì sao? Nhà họ Liễu là gia tộc võ đạo, mọi người đều là người trong võ lâm, chúng ta rất rõ về tình hình của nhà họ Liễu. Trước đây tại đại hội võ lâm ở Tiền Đường, Lý Dục Thần đã dùng kiếm chém chết ninja Đông Doanh, có thể coi là đã giành lại thể diện cho những người trong võ lâm chúng ta, mọi người cũng đều công nhận cậu ta là Tông Sư số một Nam Giang, chỉ vì một người phụ nữ dan díu với Liễu Kim Sinh mà đến thành phố Dũng diệt cả nhà họ Liễu, một người như vậy thì làm sao có thể xứng đáng làm minh chủ?"
Châu Khiếu Uyên cau mày, hỏi: "Anh tận mắt nhìn thấy nhà họ Liễu bị diệt môn sao?"
"Hừ, cả giới võ lâm Nam Giang đều biết chuyện này mà. Ngày nhà họ Liễu bị diệt môn, Lý Dục Thần đang ở thành phố Dũng, còn có người phụ nữ đó, bây giờ là bà chủ của quán Giang Hồ ở thành phố Hoà!" Người đó nói.
Châu Khiếu Uyên quay sang Lý Dục Thần hỏi: "Dục Thần, Liễu Kim Sinh là do cậu giết à?"
Lý Dục Thần gật đầu nói: "Đúng vậy, Liễu Kim Sinh là do tôi giết."
Dưới khán đài xôn xao.
Châu Khiếu Uyên cũng hơi kinh ngạc, hỏi: "Tại sao?"
Lý Dục Thần nói: "Đây hoàn toàn là ân oán cá nhân, Liễu Kim Sinh muốn giết tôi, tôi giết lại, chỉ có vậy thôi."
"Quy tắc võ lâm, họa không đến người nhà, cho dù Liễu Kim Sinh muốn giết cậu, tại sao cậu lại diệt cả nhà họ Liễu?" Những người bên dưới la lên.
"Tôi chỉ giết Liễu Kim Sinh, những người khác trong nhà họ Liễu không phải do tôi giết." Lý Dục Thần nói.
"Xì, ai tin chứ!"
Những người bên dưới có chút kích động, dường như muốn đòi công lý cho Liễu Kim Sinh đã chết.
"A Di Đà Phật! Tôi có thể chứng minh."
Một tiếng niệm Phật vang lên, trong đám đông có hai hoà thượng một già một trẻ đi ra.
Bình luận facebook