-
Chương 181-185
Chương 181: Bí ẩn về cái chết của Hồ Vân Thiên
Bố của Hồ Tu Nhất chính là chủ gia tộc đương nhiệm của nhà họ Hồ, bác sĩ chuyên về y học Trung Quốc nổi tiếng gần xa của Tiền Đường - Hồ Sư Ước.
Lý Dục Thần băng qua hành lang tiệm thuốc bắc, đi vào bên trong, nơi đó có treo tấm bảng "Không phận sự miễn vào".
Một nhân viên làm việc cản anh lại: "Này, anh làm cái gì đấy?"
Lý Dục Thần lịch sự trả lời: "Tôi cần gặp giám đốc Hồ".
"Giám đốc Hồ? Giám đốc Hồ nào?", có lẽ nhân viên làm việc tưởng rằng anh là mấy nhân viên chào hàng của nhà máy sản xuất dược phẩm, mặt mày không kiên nhẫn thấy rõ: "Ở đây có nhiều giám đốc Hồ lắm, anh có hẹn trước không?"
Lý Dục Thần trả lời: "Tôi tìm phó tổng giám đốc Hồ, Hồ Tu Nhất, phiền anh hãy thông báo với ông ấy một tiếng, nói tôi là người được ông Khôn giới thiệu".
"Ông Khôn ông Ngưu gì chứ... Đứng đây chờ một lát".
Nhân viên làm việc phàn nàn một câu rồi bước vào trong.
Nhưng đến khi đi ra, ông ta lại tỏ ra xởi lởi đon đả.
"Anh là anh Lý đúng không? Mời vào trong, phó tổng giám đốc Hồ của chúng tôi đang chờ anh đấy ạ!"
Lý Dục Thần theo ông ta băng qua sảnh ngoài, vào trong, đi tới một căn phòng cổ kính.
Hồ Tu Nhất khoảng chừng bốn mươi tuổi, có vẻ ngoài cực kỳ thanh tú nhưng lại gầy tong teo, khoác trên mình bộ sườn xám nam màu xanh thẫm.
Ông ta mỉm cười đón Lý Dục Thần vào phòng, sau đó đích thân rót một tách trà cho anh.
Lý Dục Thần cũng không lề mề, thẳng thắn nói ra mục đích đến đây của mình.
Sắc mặt của Hồ Tu Nhất trở nên hơi tối tăm, ông ta nói: "Theo lý mà nói, cậu là người mà ông Khôn đã giới thiệu đến đây thì cho dù cậu muốn gì, tôi cũng phải nể mặt ông Khôn, nhưng hoàng tinh này thì..."
Thấy Hồ Tu Nhất lưỡng lự, Lý Dục Thần bèn nói: "Tôi cần vật này để cứu người, ông cứ ra giá đi, hoặc có điều kiện gì thì cứ việc nói".
Hồ Tu Nhất lắc đầu, giải thích: "Không phải vấn đề về giá. Trước đây nhà họ Hồ chúng tôi cũng khá giả, từ nhân sâm ngàn năm, thủ ô ngàn năm cho đến hoàng tinh ngàn năm đều là bảo vật gia truyền của chúng tôi. Nếu như những thứ này vẫn còn thì chúng tôi cho hoàng tinh mấy trăm năm này cũng không có gì là không thể. Nhưng mà..."
Ông ta dừng lại một chốc rồi nói tiếp: "Cách đây hơn hai mươi năm về trước, lão gia chủ chúng tôi đã mang hoàng tinh ngàn năm mà chúng tôi đã cất giữ suốt bao nhiêu năm qua đến thủ đô để chữa bệnh cho một vị khách quý. Sau lần đó, nhà tôi đã đưa ra một quy định rằng nếu như có việc gì cần động vào bảo vật gia truyền thì phải thông qua hội nghị gia tộc mới được. Bây giờ, hoàng tinh ngàn năm không còn, một lẽ dĩ nhiên hoàng tinh năm trăm năm ấy cũng trở thành bảo vật gia truyền. Kể cả bố tôi cũng không thể tự ý quyết định đưa nó cho cậu chứ đừng nói là tôi".
Lý Dục Thần tin chắc rằng mở hội nghị gia tộc gì đó chỉ là cái cớ, chẳng qua là người ta không muốn cho mà thôi.
Còn bảo lão gia chủ bọn họ mang hoàng tinh ngàn năm đến thủ đô để chữa bệnh cho người khác nữa chứ, càng nghe càng thấy điêu.
Hoàng tinh ngàn năm to chừng nào?
Bình thường hoàng tinh trăm năm thôi thì nhỏ nhất cũng phải mấy chục cân rồi, ngàn năm thì có khi lên đến mấy trăm cân cũng nên.
Đi thủ đô chữa bệnh cho người khác thì cùng lắm mang từ nửa ký đến một ký là đủ rồi.
Lý Dục Thần cũng không cần nhiều, chỉ cần một miếng nhỏ thôi.
Vốn dĩ anh cũng không cho rằng chuyến đi này sẽ suôn sẻ, dù gì đó cũng là bảo vật gia truyền của người ta, hoàng tinh năm trăm năm quả thật là thứ vô cùng hiếm có trên thế giới.
Có điều anh lại nảy sinh hứng thú với một chuyện khác.
"Lão gia chủ của các ông có phải tên là Hồ Văn Thiên không?"
"Đúng vậy", Hồ Tu Nhất lấy làm kỳ lạ, chẳng biết Lý Dục Thần nhắc đến chuyện này để làm gì: "Ông ấy là bác cả của tôi, cậu biết ông ấy à?"
"Cũng xem như là biết", Lý Dục Thần trả lời.
Hồ Tu Nhất quan sát Lý Dục Thần kỹ càng từ trên xuống dưới, sau đó hừ lạnh một tiếng, nói: "Cậu mà không phải được ông Khôn giới thiệu đến đây thì tôi còn tưởng cậu là lừa đảo mà kêu người đuổi đi đấy. Bác cả tôi đã mất cách đây hai mươi năm rồi, nhìn tuổi tác của cậu cũng chưa quá hai mươi đâu nhỉ? Làm sao cậu biết bác cả tôi được?"
Lý Dục Thần không trả lời.
Anh nhận ra có một điều hơi kỳ lạ.
Hồ Tu Nhất nói Hồ Vân Thiên đã qua đời vào hai mươi năm trước chứ không phải là mất tích, thoạt trông ông ta vô cùng chắc chắn với việc Hồ Vân Thiên đã chết.
Chứ không thì với địa vị của Hồ Vân Thiên tại nhà họ Hồ, nếu chỉ là mất tích thôi thì cho dù đã hai mươi năm trôi qua, Hồ Tu Nhất là người bề dưới cũng không nên thốt chữ "mất" đó ra rồi.
Theo lời của Bạch Kinh Kinh, quả thật Hồ Vân Thiên đã chết cách đây hai mươi năm.
Nhưng lúc ấy Hồ Vân Thiên ở ẩn tại thành phố Hòa rất lâu, thi thể lại chìm dưới đáy giếng suốt bao nhiêu năm trời như vậy mà từ đầu đến cuối không hề bị ai phát hiện, có vẻ người của nhà họ Hồ không biết ông ta chết ở Ngô Đồng Cư.
Như vậy, vì sao Hồ Tu Nhất lại dám khẳng định Hồ Vân Thiên đã qua đời?
Điều mà Lý Dục Thần nghĩ đến đầu tiên là sự tranh chấp trong nội bộ gia tộc.
Nhưng rồi anh lại thấy điều đó bất khả thi.
Giả sư Hồ Vân Thiên bị người trong nhà họ Hồ hại chết thì không thể nào bỏ mặc thi thể của ông ta chìm dưới đáy giếng mà không thèm ngó ngàng gì được, lại càng không để Ngô Đồng Cư rơi vào tay người ngoài.
Nhưng nếu như không phải chết do lục đục nội bộ, người nhà họ Hồ lại biết Hồ Vân Thiên thì tại sao nhiều năm qua lại không ráo riết điều tra?
Bạch Kinh Kinh nói mình chưa từng gặp người nhà Hồ Vân Thiên bao giờ, thậm chí Bạch Kinh Kinh cũng hoàn toàn không biết nhà họ Hồ của Tiền Đường. Thoạt trông khi còn sống, Hồ Vân Thiên chưa từng qua lại với người của nhà họ Hồ, cũng không nhắc đến nhà họ Hồ với Bạch Kinh Kinh.
Tất cả mọi chuyện đều quá khác thường.
Đương nhiên, cũng có thể là do Lý Dục Thần suy nghĩ nhiều mà thôi.
Chương 182: Gặp lại Tôn Lam Thanh
Hồ Tu Nhất cười khẩy: "Cậu thanh niên này, đừng có mượn quan hệ lung tung thế chứ, giữa người với người thì phải trung thực, giữ chữ tín mới được".
Lý Dục Thần không phản bác lại lời nói của ông ta.
Bởi vì anh chẳng hề quan tâm hình tượng của mình ra sao trong mắt đối phương.
"Phó tổng giám đốc Hồ, tôi biết hoàng tinh là bảo vật gia truyền của các ông nên lúc nãy tôi cũng nói rồi đấy, chúng ta có thể trao đổi cho dù bất cứ điều kiện gì".
Hồ Tu Nhất bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn, anh ta phất tay: "Không trao đổi gì hết! Tôi nói rồi, cho dù cậu giàu có cách mấy thì chúng tôi cũng không bán thứ này đâu".
"Vậy nếu như tôi đổi bằng thứ khác thì sao?", Lý Dục Thần nói.
"Đổi? Cậu thì lấy được thứ gì để đổi?"
"Nói cách khác, đổi thì được, đúng không?"
Hồ Tu Nhất hơi sửng sốt, mặt có phần đỏ bừng lên.
Đáng lẽ ra hồi nãy ông ta không nên buột miệng thốt ra mà chẳng nghĩ ngợi gì như vậy. Câu này có khác nào đốp lại lý do gì mà phải mở hội nghị gia tộc mới được mà ông ta đã nói trước đó đâu?
"Cậu cứ nói cậu có thể đổi bằng thứ gì đi, nhân sâm ngàn năm? Hay là xác rùa đen mười ngàn năm?"
"Y thuật".
"Y thuật? Cậu đến Đồng Khánh Đường chúng tôi mà đòi đổi bảo vật gia truyền của chúng tôi bằng y thuật ấy hả?"
Hồ Tu Nhất phá lên cười sặc sụa.
"Cậu có biết bao nhiêu danh y cấp quốc gia hiện đang làm việc tại Đồng Khánh Đường không? Không nói đến bọn họ, coi như chỉ đề cập đến bố tôi - chuyên gia y học Trung Hoa của Tiền Đường, Hồ Sư Ước đi, mặc dù ông ấy đã lớn tuổi nhưng vẫn còn đi khám bệnh được đấy. Dõi mắt khắp Nam Giang, ông ấy tự xưng tài chữa bệnh của mình thứ hai thì ai dám hô mình thứ nhất hả?"
Hồ Tu Nhất đứng lên, làm động tác tiễn khách.
"Cậu thanh niên này, nể tình ông Khôn, tôi sẽ không đuổi cậu, cậu tự ra ngoài đi".
Lý Dục Thần đứng lên, cũng không nói gì thêm mà đi ra khỏi văn phòng của Hồ Tu Nhất.
Sau khi rời khỏi tiệm thuốc bắc, anh đi vào Quốc Y Quán kế bên.
Quốc Y Quán vừa đông như mắc cửi mà vừa ồn ào, bên đăng ký lấy số vẫn còn đang xếp hàng chưa xong.
Lý Dục Thần nhìn bảng số hôm nay, không nhìn thấy tên của Hồ Sư Ước.
Anh hỏi bảo vệ ngoài cửa: "Xin hỏi hôm nay bác sĩ Hồ, Hồ Sư Ước có đi làm không?"
Bảo vệ nhìn Lý Dục Thần, trả lời: "Một tuần bác sĩ Hồ chỉ khám bệnh nửa ngày, tổng cộng mười số, cậu muốn lấy được số của ông ấy thì phải đặt trước ít nhất một tháng. Cậu nhóc, bác sĩ khác khám cũng được lắm, tôi xem chừng thân thể cậu cũng không phải sa sút gì, bệnh bình thường không cần tìm bác sĩ Hồ đâu".
Lý Dục Thần bất đắc dĩ mỉm cười, nói lời cảm ơn với bảo vệ.
Anh đang định rời đi thì một người trung niên nhỏ con thò mặt tới, thì thầm: "Cậu muốn lấy số bác sĩ Hồ à?"
Lý Dục Thần hiểu ngay, rõ ràng người này là bọn đầu cơ bán số đây mà.
"Có số hôm nay không?", anh hỏi.
Tên đầu cơ nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn một tên ngốc: "Số hôm nay ấy hả? Cậu nghĩ cái quái gì thế, người ta phải xếp hàng một tháng trời mà cũng không lấy được số của bác sĩ Hồ, thế mà cậu còn đòi ngay hôm nay à? Chỗ tôi có số của tuần sau, giá một ngàn rưỡi, cậu có lấy không?"
"Một ngàn rưỡi?"
Lý Dục Thần không thể tin được số của Hồ Sư Ước lại đắt đỏ đến như vậy.
Tên bảo vệ kế bên chắc chắn nghe thấy cuộc trò chuyện của họ nhưng lại không quan tâm, còn cố tình đi xa hơn mấy bước.
Nhìn có vẻ bọn họ cũng nhận được không ít lợi ích trong chuyện này đây.
"Có một ngàn rưỡi mà còn chê đắt à? Thế thì cậu đừng mơ tưởng được gặp bác sĩ Hồ nữa. Chỗ tôi còn số của mấy danh y ngay hôm đó, tất cả đều ba trăm, cậu có muốn lấy không?", tên cò mời chào.
Lý Dục Thần lắc đầu từ chối: "Tôi chỉ muốn gặp bác sĩ Hồ thôi chứ không phải ngại đắt, nếu ông có số hôm nay thì đến năm ngàn tôi cũng trả chứ đừng nói là một ngàn rưỡi".
"Hừ, lừa ma à! Một ngàn rưỡi cũng không chịu mà còn đòi số của bác sĩ Hồ".
Tên đầu cơ bất mãn lầm bầm mấy câu rồi bỏ đi.
Bảo vệ cũng cười một cách khinh miệt, anh ta lại gần, nói với giọng điệu vừa ra vẻ tốt bụng vừa châm chọc: "Nhóc con, nghe lời khuyên của tôi lấy số bác sĩ khác đi, rồi cũng vẫn đi khám được thôi. Ba trăm một số không đắt chút nào".
Lý Dục Thần chỉ cười cười chứ không nói gì.
Sở dĩ anh không đi là bởi vì anh vừa nhìn thấy một người đi vào.
Mà lúc này người nọ cũng thấy Lý Dục Thần.
Bảo vệ cũng thấy người đó.
Anh ta ưỡn ngực thẳng lưng, kính cẩn gọi: "Giáo sư Tôn, ông tới rồi!"
Người nọ chỉ thờ ơ gật đầu, mắt vẫn nhìn về phía Lý Dục Thần.
Ông ấy thần người ra một hồi mới giật mình, hào hứng hỏi: "Thầy, sao thầy lại đến đây?"
Người vừa đến chính là giáo sư của đại học Nam Giang, từng được nhà họ Lâm mời đến bệnh viện thành phố Hòa để chữa bệnh cho ông cụ Lâm - Tôn Lam Thanh.
Bảo vệ còn tưởng mình nghe nhầm, tại sao một vị giáo sư già hơn năm mươi tuổi lại gọi một người thanh niên hai mươi tuổi đầu là "thầy" được?
Nhưng chốc lát sau anh ta đã hiểu ra, nhất định người thanh niên này là tài xế rồi!
Lý Dục Thần cười nói: "Tôi tới Tiền Đường có vài việc cần làm ấy mà. Từ lâu trước đây tôi đã nghe nói y thuật của ông Hồ, Hồ Sư Ước cao minh nên muốn đến đây gặp mặt, không ngờ số của ông ấy lại khó lấy như vậy".
Tôn Lam Thanh cười sảng khoái, bảo: "Ông Hồ là chuyên gia y học Trung Hoa tài ba mà, nếu số của ông ấy dễ lấy như vậy thì bậc cửa bị người ta đạp vỡ vì đông quá rồi còn đâu. Nhưng thầy thì khác, thầy là thầy của tôi mà, mấy ngày trước tôi còn nhắc về thầy với ông Hồ nữa cơ, ông ấy muốn gặp thầy một lần đấy! Đi thôi, tôi dẫn thầy lên trên".
Bảo vệ há hốc mồm, cứng họng đứng đực mặt ngay tại chỗ.
Lần này anh ta đã rõ rồi, xưng hô mà Tôn Lam Thanh vừa gọi chắc chắn là "thầy" trong "thầy trò" chứ không phải "thầy" nghĩa bác tài!
Chương 183: Giới thiệu
Lý Dục Thần được Tôn Lam Thanh dẫn vào bên trong.
Sau khi băng qua một vài khoảng sân, họ mới đi tới một căn nhà mới.
Hiển nhiên bảo vệ đứng canh gác tại cửa ra vào rất quen thuộc với Tôn Lam Thanh, anh ta hỏi thăm sức khỏe ông ấy rồi chủ động mở khóa cửa cho ông ấy.
Căn nhà này khác hẳn những căn nhà khác, lối kiến trúc cổ kính chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, chỉ khi đi vào bên trong mới ngỡ ra phong cách nơi này hoàn toàn hiện đại hóa, hơn nữa còn vô cùng đắt đỏ, đồ đạc trang trí nội thất thì ngay ngắn chỉnh tề, không thua gì khu vực dành cho cán bộ cao cấp trong bệnh viện hạng A.
Tôn Lam Thanh vừa đi vừa giới thiệu cho Lý Dục Thần biết:
"Nơi này là khoa điều trị nội trú, ngoại trừ khám bệnh tại nhà ra thì về cơ bản mỗi ngày ông Hồ đều đến đây làm việc".
"Đồng Khánh Đường có cả khoa điều trị nội trú cơ à?", Lý Dục Thần cứ đinh ninh rằng Đồng Khánh Đường là một phòng khám bệnh Trung Y lớn mà thôi.
Tôn Lam Thanh giải thích: "Có một số bệnh không phải kê mấy toa thuốc về uống là chữa hết được, chữa bệnh bằng Trung Y cũng cần nằm viện để theo dõi nữa. Đương nhiên, nơi này là phòng khám chứ không phải bệnh viện, gọi là khoa điều trị nội trú thì chưa hợp lý cho lắm. Người bình thường không đến đây nằm viện đâu, toàn là một số nhân vật nổi tiếng hay cán bộ cao tuổi có qua lại với ông Hồ cả, hoặc là người đi đường xa ở vùng khác đến đây, bệnh thì tương đối khó giải quyết".
Lý Dục Thần gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
Anh theo Tôn Lam Thanh vào trong, đi thang máy lên tầng hai.
Ở tầng hai cũng có cửa khóa điện tử và bảo vệ, tính bảo mật cao hơn hẳn tầng một.
Tôn Lam Thanh dẫn Lý Dục Thần vào một phòng bệnh.
Đây là một gian xép, phía ngoài cùng là căn phòng trực nhỏ dành cho điều dưỡng, vào trong sẽ có một gian phòng khách. Bên trong phòng khách còn có hai căn phòng, một là phòng bệnh, phòng còn lại dành cho người nhà đi cùng ở lại nghỉ ngơi.
Tôn Lam Thanh hỏi điều dưỡng trực ban ngoài cửa: "Ông Hồ có ở đây không?"
Điều dưỡng trả lời: "Có ạ, ông ấy đang châm cứu cho bệnh nhân".
Tôn Lam Thanh gật đầu, sau đó vào phòng khách.
Lý Dục Thần đi vào theo.
Tôn Lam Thanh chỉ đứng ở cửa phòng bệnh nhìn lướt vào trong rồi thôi, chứ không đi vào.
Ông ấy cười áy náy với Lý Dục Thần, nói nhỏ với anh: "Ông Hồ đang khám bệnh, chúng ta ngồi ở đây một lúc đi".
Lý Dục Thần tỏ ý mình không vội, thế rồi anh ngồi xuống ghế sô pha nơi phòng khách ngay.
Điều dưỡng vào rót trà cho hai người.
Lúc nghe Tôn Lam Thanh gọi Lý Dục Thần là "thầy", điều dưỡng bất giác nhìn chằm chằm anh một lúc.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, người trong phòng bệnh đi ra.
Đó là một ông lão mặc áo blouse trắng, tóc đã bạc phơ nhưng khí sắc vẫn còn hồng hào, chỉ nhìn bề ngoài thôi thì không rõ tuổi tác, chắc hẳn đây là Hồ Sư Ước.
Bên cạnh ông ta còn có vài bác sĩ mặc áo blouse trắng đi theo, có lẽ là học trò của ông ta.
Ngoài ra còn có một người trung niên hơn bốn mươi tuổi đi cùng với Hồ Sư Ước.
Hồ Sư Ước đang nói gì đó với ông ta, phỏng chừng là người nhà bệnh nhân.
Tôn Lam Thanh đứng lên, gọi: "Ông Hồ!"
Hồ Sư Ước gật đầu với ông ấy: "Ồ, Lam Thanh đến rồi đấy à? Chúng tôi vừa mới nhắc đến cậu đây! Nghe nói máy điện xung kích thích thần kinh mà bên trường cậu vừa nghiên cứu hiệu quả khá tốt, tôi đang nghĩ không biết có nên cho bà Cao thử xem không. Kinh mạch của bà Cao bị tắc nghẽn, tôi thì lớn tuổi rồi, lúc châm cứu không đủ lượng chân khí để đưa vào kinh mạch nên phải mượn ngoại lực mới được".
Tôn Lam Thanh đồng ý: "Ông Hồ nói đúng, đó là niềm vinh hạnh của chúng tôi, nhưng mà..."
"Hửm? Sao vậy?", Hồ Sư Ước khó hiểu nhìn Tôn Lam Thanh: "Nhà trường không cho cậu mượn à? Hay là chưa quen kỹ thuật?"
Người nhà bệnh nhân đứng kế bên lên tiếng: "Giáo sư Tôn, nếu phía nhà trường không đồng ý thì tôi có thể giải quyết, về kỹ thuật thì nhờ ông kiểm định ạ".
Tôn Lam Thanh cười bảo: "Ông Hồ, ông Cao, không phải vì chuyện đó đâu, tôi đang nghĩ lần này có thể không cần dùng nữa ấy mà".
"Tại sao?", Hồ Sư Ước và ông Cao đồng thanh hỏi.
Tôn Lam Thanh kéo Lý Dục Thần qua, giới thiệu: "Tôi xin giới thiệu với hai người, vị này chính là người mà tôi đã bái làm thầy ở thành phố Hòa mà lúc trước tôi đã đề cập với ông, cậu Lý Dục Thần".
Tiếp đó, ông ấy giới thiệu với Lý Dục Thần: "Vị này chính là chuyên gia y học Trung Hoa tiếng tăm lừng lẫy - ông Hồ, Hồ Sư Ước. Vị này là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Thông Ích, ông Cao".
Hồ Sư Ước và Cao Tử Hạng không hẹn mà cùng ngây ra như phỗng.
Nếu không do chính miệng Tôn Lam Thanh nói ra thì có chết hai người họ cũng không tin cậu nhóc đầu hai mươi trước mắt lại có thể khiến ngôi sao sáng trong làng y học của trường đại học Nam Giang tâm phục khẩu phục, bằng lòng bái làm thầy.
"Ha ha ha!", Hồ Sư Ước là người đầu tiên bật cười: "Trường Giang sóng sau xô sóng trước, giới trẻ bây giờ đúng là giỏi thật đấy!"
Giọng ông ta hùng hồn, tiếng cười đầy sảng khoái khiến cho người nghe rất thoải mái.
Lý Dục Thần cũng mỉm cười, nói: "Ông Hồ quá khen".
Nhưng còn sắc mặt của Cao Tử Hạng thì không được tốt cho lắm, đã vậy còn chứa đựng vài phần lo âu. Vào giây phút nghe Tôn Lam Thanh giới thiệu Lý Dục Thần, một tia hy vọng chợt lóe qua trong mắt ông ta, nhưng ngay sau đó lại chìm vào nỗi lo lắng tột cùng.
Cả Tôn Lam Thanh lẫn Lý Dục Thần đều thấy được rằng, Cao Tử Hạng không tin Lý Dục Thần còn trẻ thế này mà có y thuật cao siêu cỡ nào, chẳng qua Tôn Lam Thanh đang có mặt ở đây nên ông ta không tiện nói ra mà thôi.
Chương 184: Cô ta bị hạ trùng độc!
Tôn Lam Thanh cũng không nói thêm gì nữa, dù sao Cao Tử Hạng cũng là người nhà bệnh nhân, hơn nữa anh ta còn là cậu cả nhà họ Cao, gia chủ tương lai nhà họ, địa vị được tôn sùng ở Tiền Đường, tìm ai khám bệnh cũng phải do anh ta tự quyết định.
Hồ Sư Ước liếc nhìn Lý Dục Thần, lại nhìn Cao Tử Hạng rồi nói: “Nếu người đã tới rồi, không ngại thì mời anh Lý qua khám chút, tình hình không thể tồi tệ hơn nữa rồi”.
Nghe thấy câu ‘Tình hình không thể tồi tệ hơn’, sắc mặt Cao Tử Hạng buồn bã gật đầu: “Được, vậy phiền anh Lý rồi”.
Lý Dục Thần cũng không từ chối, vốn dĩ đến để gặp Hồ Sư Ước, vừa đến người ta liền ra mặt mời anh chữa bệnh, chữa khỏi rồi thì chuyện của Hoàng Tinh cũng dễ nói.
Ngoài ra anh cũng có ấn tượng không tệ với Tôn Lam Thanh, nếu đã nhận ‘đồ đệ’ rẻ tiền này, đương nhiên phải giúp ông ta giữ lấy mặt mũi, chứng minh việc ông ta bái sư không phải hồ đồ nhất thời.
Vào phòng bệnh, Lý Dục Thần nhìn thấy một người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh.
Khí sắc người phụ nữ rất kém, hốc mắt lõm sâu, hai mắt vô thần, không nhìn thấy chút sức sống.
Hồ Sư Ước không nói gì, hiển nhiên là đang cố ý kiểm tra xem Lý Dục Thần có thể dựa vào bắt mạch khám bệnh được hay không.
Nếu như ngay cả bệnh gì cũng không nói ra được, vậy đương nhiên không cần kê toa thuốc.
Tôn Lam Thanh há miệng muốn nói gì đó, chỉ thấy Hồ Sư Ước không nói một lời, nên cũng giữ im lặng.
Ông ta rất muốn giúp Lý Dục Thần, nhưng ông ta cũng biết lúc này mình mà nói chuyện, rất có thể sẽ gây thêm rắc rối.
Bầu không khí trong phòng bệnh rất kỳ quái, một nhóm bảy tám người đều đang nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần đứng trước giường, không ngồi xuống, cũng không đi bắt mạch cho người phụ nữ, chỉ liếc mắt rồi nói.
“Kinh mạch cản trở không thông, tín hiệu thần kinh không thể nào truyền đi, dẫn đến đại não không khống chế được cơ thịt”.
Tôn Lam Thanh mặt lộ vẻ vui mừng.
Hồ Sư Ước cũng liên tục gật đầu, nhưng ông ta không nói xen vào.
Lúc này, vẫn không thể xác định được y thuật của Lý Dục Thần.
Người hiểu một chút về y học thông thường khi nhìn thấy người bệnh như vậy cũng có thể đoán ra được vài phần.
Lẽ nào giả thì sao?
Nhưng khi Lục Dục Thần nói ra lời tiếp theo, sắc mặt Hồ Sư Ước liền thay đổi.
“Bệnh nhân ăn uống khó khăn, đã mấy ngày không ăn gì rồi đúng chứ? Cũng không uống nổi thuốc, chỉ có thể truyền chất dinh dưỡng để duy trì, chữa bệnh cũng chỉ có châm cứu và xoa bóp. Nhưng trong đường ruột của cô ta có nhóm vi khuẩn sinh sôi bất thường, đang ăn mòn hệ thống thần kinh của cô ta. Y thuật của ông Hồ cao siêu, châm cứu có thể tuần hoàn đả thông kinh lạc của người bệnh, nhưng do trùng mạch của người bệnh hoàn toàn bị bế tắc, mỗi lần hành khí đến đây thì không thể nào tiếp tục”.
Lý Dục Thần dừng lại một chút, xoay người nhìn Hồ Sư Ước, cười nói: “Ông Hồ, tôi nói đúng chứ?”
Hồ Sư Ước mặt đầy kinh ngạc, hoảng hồn nói: “Bội phục, lão hủ thật là bội phục sát đất! Nhìn nghe hỏi sờ, chữ nhìn phía trước, danh y cổ như Biển Thước, Hoa Đà đều có thể nhìn là biết, vừa nhìn liền biết bệnh tình của người bệnh, tôi tưởng rằng chỉ là truyền thuyết, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy. Chẳng trách ngay cả giáo sư Tôn cũng muốn bái cậu làm thầy!”
Tôn Lam Thanh nghe Hồ Sư Ước nói vậy, trên mặt có cảm giác vẻ vang.
Cao Tử Hạng vội vàng hỏi: “Cậu Lý, vậy cậu xem có thể cứu được vợ tôi không?”
Lý Dục Thần nhìn Cao Tử Hạng, hỏi: “Ông biết vợ ông bị bệnh gì không?”
Cao Tử Hạng nói: “Trước khi đến Khánh Đường, chúng tôi đều qua tất cả các bệnh viện lớn, nói đây là chứng nhiễm lạnh, cũng gọi là nguyên bệnh thần kinh vận động, là bệnh hiểm nghèo, chỉ có thể kéo dài, không thể chữa khỏi. Thật sự không còn cách nào mới phiền đến ông Hồ”.
“Xấu hổ quá, lần này tôi cũng bất lực với bệnh này”, Hồ Sư Ước thở dài.
Lý Dục Thần lại hỏi: “Nguyên nhân phát bệnh là gì? Có ai nói không?”
“Bác sĩ nói là do độc cá nóc gây nên”, Cao Tử Hạng vô cùng buồn bã nói: “Hôm đó chúng tôi đi ăn cá nóc, vợ tôi vốn dĩ không thích ăn, đều do tôi cứ bắt cô ấy thử”.
“Độc cá nóc?”, Lý Dục Thần không khỏi cười lạnh một tiếng.
Tôn Lam Thanh giải thích giúp: “Độc cá nóc có thể ngăn chặn thần kinh truyền đạo, đúng là có thể gây nên chứng nhiễm ạnh”.
“Vậy xin hỏi ông Cao, hôm đó ông có ăn cá nóc không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Có ăn”.
“Vậy tại sao ông không bị trúng độc?”
“Tôi, tôi cũng không biết tại sao”.
“Bởi vì vợ ông vốn không bị trúng độc, bà ấy không phải bị mắc chứng nhiễm lạnh gì!”
“Cái gì? Vậy, vậy cô ấy bị bệnh gì thế?”
Cao Tử Hạng, cả Hồ Sư Ước và Tôn Lam Thanh đều kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần.
“Bà ấy bị hạ trùng độc!”, Lý Dục Thần nói.
Chương 185: Bắt sâu độc
“Hạ trùng độc?”, Cao Tử Hạng khiếp sợ.
Mà Hồ Sư Ước và Tôn Lam Thanh mặt cũng không tưởng tượng nổi.
Lý Dục Thần biết bọn họ không tin, ngồi ngay xuống mép giường, chìa tay nói: “Mang kim tới”.
Cao Tử Hạng có chút nghi ngờ, dù sao cũng là vợ mình.
Ông ta nhìn về phía Hồ Sư Ước.
Hồ Sư Ước khẽ gật đầu, sau đó ra hiệu cho trợ thủ bên cạnh.
Trợ thủ liền cầm hộp dụng cụ châm cứu tới.
Lý Dục Thần rút ra bốn cây kim bạc từ trong hộp ra, nói với Cao Tử Hạng: “Đỡ vợ ông vậy”.
Cao Tử Hạng liền đi đến bên kia giường, đưa tay đỡ bệnh nhân từ phía sau lưng.
Bởi vì bệnh nhân giống như mắc chứng nhiễm lạnh, toàn thân không có sức lực, không thể nào ngồi được, vì vậy y tá ở bên cạnh cũng đi lên hỗ trợ mới đỡ người bà Cao dậy.
Lý Dục Thần vội vàng cắm ba cây kim bạc vào huyệt Phong Trì và huyệt Phong Phủ sau gáy bà Cao.
Sau khi kim bạc vào huyệt, anh nhẹ nhàng vân vê vài cái, càng vê càng sâu, về sau toàn bộ kim bạc đều chìm vào trong gáy.
Cao Tử Hạng nhìn mà mồ hôi chảy chảy ròng, ông ta chưa từng nhìn thấy phương pháp châm cứu nào như vậy.
“Cậu, cậu Lý, kim này có phải đâm sâu quá không?”, ông ta nghi ngờ hỏi.
Lý Dục Thần không nói gì, chỉ dùng ba ngón tay ép đuôi kim, tiếp tục vê nhẹ.
“Ông Hồ, ông nhìn…”, Cao Tử Hạng lo lắng Lý Dục Thần làm bậy, nhưng lại không dám cử động, kim này đang đâm vào đầu vợ mình, nhìn thôi cũng sợ.
Hồ Sư Ước nhíu chặt mày, trong mắt lộ chút kinh ngạc và nghi ngờ.
“Cậu Lý…”
Ông ta đang muốn nói, chợt thấy Lý Dục Thần nhấc tay, vỗ một phát vào sau lưng bà Cao.
Cơ thể bà Cao đột nhiên nghiêng về phía trước, há miệng, ba cây kim bạc sau gáy đột nhiên bắn ngược ra, hóa thành ba chấm ánh sáng bạc, bắn về phía Lý Dục Thần.
Cùng lúc đó, trong miệng bà Cao bay ra một hư ảnh nhanh như chớp bay ra ngoài cửa.
Lý Dục Thần nghiêng đầu tránh ba cây kim bạc.
Đầu ngón tay bên trái bắn ra chiếc kim bạc thứ tư giấu trong tay.
Đoàng một tiếng, hư ảnh kia liền bị kim bạc đóng lên cửa.
Tất cả đều diễn ra trong chớp mắt.
Những người khác còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, lúc này bà Cao liền hự một tiếng, ngay sau đó liền ho khan.
Theo tiếng ho khan, cơ thể bà ta run rẩy.
Những người bên cạnh trợn tròn mắt, bệnh nhân bị chứng nhiễm lạnh, cơ thịt không có sức, dù ho khan cũng không thể dẫn đến phản ứng cơ thể như vậy.
Nghĩa là chức năng thần kinh truyền đạo của bà ta đang hồi phục.
Cao Tử Hạng vừa mừng vừa sợ, vội vàng đi đến vỗ lưng vợ mình: “Quế Hà! Quế Hà!”
Lý Dục Thần nói: “Đầu tiên đừng động vào, để bà ấy nằm xuống nghỉ ngơi cho khỏe, lâu vậy rồi nên thần kinh và bắp thịt cũng cần thời gian khôi phục”.
Cao Tử Hạng đâu còn dám không tin lời Lý Dục Thần nữa, vội vàng đặt vợ Khương Quế Hà của mình xuống, sau đó im lặng đứng sang một bên, chờ chỉ thị tiếp theo của Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần đứng lên, chậm rãi đi tới cửa.
Trên khung cửa, kim bạc đang cắm một con rắn mà không giống rắn màu xám xanh, thứ giống như sâu mà không phải sâu, vẫn còn đang giãy giụa.
Mọi người nhìn thấy, tim đập rộn lên, nghĩ đến thứ này vẫn luôn ở trong cơ thể người bệnh liền cảm thấy buồn nôn.
“Đây rốt cuộc là thứ gì?”, Cao Tử Hạng hỏi.
“Đây chính là trùng độc, ký sinh trong cơ thể vợ ông, bài tiết và trứng nó đẻ ra có thể bám vào dây thần kinh, ngăn chặn thần kinh truyền đạo. Cho nên vợ ông nhìn giống như bị mắc chứng nhiễm lạnh, vừa hay hai người còn ăn cá nóc, vì vậy mới nghĩ rằng do bị trúng độc cá nóc gây nên”.
“Nhưng chúng tôi làm nhiều kiểm tra ở bệnh viện như vậy, tại sao không phát hiện ra con sâu này?”
“Bởi vì đây là vật sống”.
“Một con sâu còn biết trốn kiểm tra?”
“Sâu dĩ nhiên không thể, nhưng người khống chế nó thì có thể”.
Cao Tử Hạng giật mình.
Nếu như lời Lý Dục Thần nói là thật, vậy có nghĩa là người hạ sâu độc vẫn luôn ở bên cạnh mình.
“Nếu như tôi đoán không lầm, khi hai người ăn cá nóc, trùng độc này được hạ độc vào thịt cá”, Lý Dục Thần nói: “Đây là thủ đoạn hết sức tinh vi, mục đích chính là để tất cả mọi người cho rằng bà Cao chết vì ăn cá nóc”.
Bố của Hồ Tu Nhất chính là chủ gia tộc đương nhiệm của nhà họ Hồ, bác sĩ chuyên về y học Trung Quốc nổi tiếng gần xa của Tiền Đường - Hồ Sư Ước.
Lý Dục Thần băng qua hành lang tiệm thuốc bắc, đi vào bên trong, nơi đó có treo tấm bảng "Không phận sự miễn vào".
Một nhân viên làm việc cản anh lại: "Này, anh làm cái gì đấy?"
Lý Dục Thần lịch sự trả lời: "Tôi cần gặp giám đốc Hồ".
"Giám đốc Hồ? Giám đốc Hồ nào?", có lẽ nhân viên làm việc tưởng rằng anh là mấy nhân viên chào hàng của nhà máy sản xuất dược phẩm, mặt mày không kiên nhẫn thấy rõ: "Ở đây có nhiều giám đốc Hồ lắm, anh có hẹn trước không?"
Lý Dục Thần trả lời: "Tôi tìm phó tổng giám đốc Hồ, Hồ Tu Nhất, phiền anh hãy thông báo với ông ấy một tiếng, nói tôi là người được ông Khôn giới thiệu".
"Ông Khôn ông Ngưu gì chứ... Đứng đây chờ một lát".
Nhân viên làm việc phàn nàn một câu rồi bước vào trong.
Nhưng đến khi đi ra, ông ta lại tỏ ra xởi lởi đon đả.
"Anh là anh Lý đúng không? Mời vào trong, phó tổng giám đốc Hồ của chúng tôi đang chờ anh đấy ạ!"
Lý Dục Thần theo ông ta băng qua sảnh ngoài, vào trong, đi tới một căn phòng cổ kính.
Hồ Tu Nhất khoảng chừng bốn mươi tuổi, có vẻ ngoài cực kỳ thanh tú nhưng lại gầy tong teo, khoác trên mình bộ sườn xám nam màu xanh thẫm.
Ông ta mỉm cười đón Lý Dục Thần vào phòng, sau đó đích thân rót một tách trà cho anh.
Lý Dục Thần cũng không lề mề, thẳng thắn nói ra mục đích đến đây của mình.
Sắc mặt của Hồ Tu Nhất trở nên hơi tối tăm, ông ta nói: "Theo lý mà nói, cậu là người mà ông Khôn đã giới thiệu đến đây thì cho dù cậu muốn gì, tôi cũng phải nể mặt ông Khôn, nhưng hoàng tinh này thì..."
Thấy Hồ Tu Nhất lưỡng lự, Lý Dục Thần bèn nói: "Tôi cần vật này để cứu người, ông cứ ra giá đi, hoặc có điều kiện gì thì cứ việc nói".
Hồ Tu Nhất lắc đầu, giải thích: "Không phải vấn đề về giá. Trước đây nhà họ Hồ chúng tôi cũng khá giả, từ nhân sâm ngàn năm, thủ ô ngàn năm cho đến hoàng tinh ngàn năm đều là bảo vật gia truyền của chúng tôi. Nếu như những thứ này vẫn còn thì chúng tôi cho hoàng tinh mấy trăm năm này cũng không có gì là không thể. Nhưng mà..."
Ông ta dừng lại một chốc rồi nói tiếp: "Cách đây hơn hai mươi năm về trước, lão gia chủ chúng tôi đã mang hoàng tinh ngàn năm mà chúng tôi đã cất giữ suốt bao nhiêu năm qua đến thủ đô để chữa bệnh cho một vị khách quý. Sau lần đó, nhà tôi đã đưa ra một quy định rằng nếu như có việc gì cần động vào bảo vật gia truyền thì phải thông qua hội nghị gia tộc mới được. Bây giờ, hoàng tinh ngàn năm không còn, một lẽ dĩ nhiên hoàng tinh năm trăm năm ấy cũng trở thành bảo vật gia truyền. Kể cả bố tôi cũng không thể tự ý quyết định đưa nó cho cậu chứ đừng nói là tôi".
Lý Dục Thần tin chắc rằng mở hội nghị gia tộc gì đó chỉ là cái cớ, chẳng qua là người ta không muốn cho mà thôi.
Còn bảo lão gia chủ bọn họ mang hoàng tinh ngàn năm đến thủ đô để chữa bệnh cho người khác nữa chứ, càng nghe càng thấy điêu.
Hoàng tinh ngàn năm to chừng nào?
Bình thường hoàng tinh trăm năm thôi thì nhỏ nhất cũng phải mấy chục cân rồi, ngàn năm thì có khi lên đến mấy trăm cân cũng nên.
Đi thủ đô chữa bệnh cho người khác thì cùng lắm mang từ nửa ký đến một ký là đủ rồi.
Lý Dục Thần cũng không cần nhiều, chỉ cần một miếng nhỏ thôi.
Vốn dĩ anh cũng không cho rằng chuyến đi này sẽ suôn sẻ, dù gì đó cũng là bảo vật gia truyền của người ta, hoàng tinh năm trăm năm quả thật là thứ vô cùng hiếm có trên thế giới.
Có điều anh lại nảy sinh hứng thú với một chuyện khác.
"Lão gia chủ của các ông có phải tên là Hồ Văn Thiên không?"
"Đúng vậy", Hồ Tu Nhất lấy làm kỳ lạ, chẳng biết Lý Dục Thần nhắc đến chuyện này để làm gì: "Ông ấy là bác cả của tôi, cậu biết ông ấy à?"
"Cũng xem như là biết", Lý Dục Thần trả lời.
Hồ Tu Nhất quan sát Lý Dục Thần kỹ càng từ trên xuống dưới, sau đó hừ lạnh một tiếng, nói: "Cậu mà không phải được ông Khôn giới thiệu đến đây thì tôi còn tưởng cậu là lừa đảo mà kêu người đuổi đi đấy. Bác cả tôi đã mất cách đây hai mươi năm rồi, nhìn tuổi tác của cậu cũng chưa quá hai mươi đâu nhỉ? Làm sao cậu biết bác cả tôi được?"
Lý Dục Thần không trả lời.
Anh nhận ra có một điều hơi kỳ lạ.
Hồ Tu Nhất nói Hồ Vân Thiên đã qua đời vào hai mươi năm trước chứ không phải là mất tích, thoạt trông ông ta vô cùng chắc chắn với việc Hồ Vân Thiên đã chết.
Chứ không thì với địa vị của Hồ Vân Thiên tại nhà họ Hồ, nếu chỉ là mất tích thôi thì cho dù đã hai mươi năm trôi qua, Hồ Tu Nhất là người bề dưới cũng không nên thốt chữ "mất" đó ra rồi.
Theo lời của Bạch Kinh Kinh, quả thật Hồ Vân Thiên đã chết cách đây hai mươi năm.
Nhưng lúc ấy Hồ Vân Thiên ở ẩn tại thành phố Hòa rất lâu, thi thể lại chìm dưới đáy giếng suốt bao nhiêu năm trời như vậy mà từ đầu đến cuối không hề bị ai phát hiện, có vẻ người của nhà họ Hồ không biết ông ta chết ở Ngô Đồng Cư.
Như vậy, vì sao Hồ Tu Nhất lại dám khẳng định Hồ Vân Thiên đã qua đời?
Điều mà Lý Dục Thần nghĩ đến đầu tiên là sự tranh chấp trong nội bộ gia tộc.
Nhưng rồi anh lại thấy điều đó bất khả thi.
Giả sư Hồ Vân Thiên bị người trong nhà họ Hồ hại chết thì không thể nào bỏ mặc thi thể của ông ta chìm dưới đáy giếng mà không thèm ngó ngàng gì được, lại càng không để Ngô Đồng Cư rơi vào tay người ngoài.
Nhưng nếu như không phải chết do lục đục nội bộ, người nhà họ Hồ lại biết Hồ Vân Thiên thì tại sao nhiều năm qua lại không ráo riết điều tra?
Bạch Kinh Kinh nói mình chưa từng gặp người nhà Hồ Vân Thiên bao giờ, thậm chí Bạch Kinh Kinh cũng hoàn toàn không biết nhà họ Hồ của Tiền Đường. Thoạt trông khi còn sống, Hồ Vân Thiên chưa từng qua lại với người của nhà họ Hồ, cũng không nhắc đến nhà họ Hồ với Bạch Kinh Kinh.
Tất cả mọi chuyện đều quá khác thường.
Đương nhiên, cũng có thể là do Lý Dục Thần suy nghĩ nhiều mà thôi.
Chương 182: Gặp lại Tôn Lam Thanh
Hồ Tu Nhất cười khẩy: "Cậu thanh niên này, đừng có mượn quan hệ lung tung thế chứ, giữa người với người thì phải trung thực, giữ chữ tín mới được".
Lý Dục Thần không phản bác lại lời nói của ông ta.
Bởi vì anh chẳng hề quan tâm hình tượng của mình ra sao trong mắt đối phương.
"Phó tổng giám đốc Hồ, tôi biết hoàng tinh là bảo vật gia truyền của các ông nên lúc nãy tôi cũng nói rồi đấy, chúng ta có thể trao đổi cho dù bất cứ điều kiện gì".
Hồ Tu Nhất bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn, anh ta phất tay: "Không trao đổi gì hết! Tôi nói rồi, cho dù cậu giàu có cách mấy thì chúng tôi cũng không bán thứ này đâu".
"Vậy nếu như tôi đổi bằng thứ khác thì sao?", Lý Dục Thần nói.
"Đổi? Cậu thì lấy được thứ gì để đổi?"
"Nói cách khác, đổi thì được, đúng không?"
Hồ Tu Nhất hơi sửng sốt, mặt có phần đỏ bừng lên.
Đáng lẽ ra hồi nãy ông ta không nên buột miệng thốt ra mà chẳng nghĩ ngợi gì như vậy. Câu này có khác nào đốp lại lý do gì mà phải mở hội nghị gia tộc mới được mà ông ta đã nói trước đó đâu?
"Cậu cứ nói cậu có thể đổi bằng thứ gì đi, nhân sâm ngàn năm? Hay là xác rùa đen mười ngàn năm?"
"Y thuật".
"Y thuật? Cậu đến Đồng Khánh Đường chúng tôi mà đòi đổi bảo vật gia truyền của chúng tôi bằng y thuật ấy hả?"
Hồ Tu Nhất phá lên cười sặc sụa.
"Cậu có biết bao nhiêu danh y cấp quốc gia hiện đang làm việc tại Đồng Khánh Đường không? Không nói đến bọn họ, coi như chỉ đề cập đến bố tôi - chuyên gia y học Trung Hoa của Tiền Đường, Hồ Sư Ước đi, mặc dù ông ấy đã lớn tuổi nhưng vẫn còn đi khám bệnh được đấy. Dõi mắt khắp Nam Giang, ông ấy tự xưng tài chữa bệnh của mình thứ hai thì ai dám hô mình thứ nhất hả?"
Hồ Tu Nhất đứng lên, làm động tác tiễn khách.
"Cậu thanh niên này, nể tình ông Khôn, tôi sẽ không đuổi cậu, cậu tự ra ngoài đi".
Lý Dục Thần đứng lên, cũng không nói gì thêm mà đi ra khỏi văn phòng của Hồ Tu Nhất.
Sau khi rời khỏi tiệm thuốc bắc, anh đi vào Quốc Y Quán kế bên.
Quốc Y Quán vừa đông như mắc cửi mà vừa ồn ào, bên đăng ký lấy số vẫn còn đang xếp hàng chưa xong.
Lý Dục Thần nhìn bảng số hôm nay, không nhìn thấy tên của Hồ Sư Ước.
Anh hỏi bảo vệ ngoài cửa: "Xin hỏi hôm nay bác sĩ Hồ, Hồ Sư Ước có đi làm không?"
Bảo vệ nhìn Lý Dục Thần, trả lời: "Một tuần bác sĩ Hồ chỉ khám bệnh nửa ngày, tổng cộng mười số, cậu muốn lấy được số của ông ấy thì phải đặt trước ít nhất một tháng. Cậu nhóc, bác sĩ khác khám cũng được lắm, tôi xem chừng thân thể cậu cũng không phải sa sút gì, bệnh bình thường không cần tìm bác sĩ Hồ đâu".
Lý Dục Thần bất đắc dĩ mỉm cười, nói lời cảm ơn với bảo vệ.
Anh đang định rời đi thì một người trung niên nhỏ con thò mặt tới, thì thầm: "Cậu muốn lấy số bác sĩ Hồ à?"
Lý Dục Thần hiểu ngay, rõ ràng người này là bọn đầu cơ bán số đây mà.
"Có số hôm nay không?", anh hỏi.
Tên đầu cơ nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn một tên ngốc: "Số hôm nay ấy hả? Cậu nghĩ cái quái gì thế, người ta phải xếp hàng một tháng trời mà cũng không lấy được số của bác sĩ Hồ, thế mà cậu còn đòi ngay hôm nay à? Chỗ tôi có số của tuần sau, giá một ngàn rưỡi, cậu có lấy không?"
"Một ngàn rưỡi?"
Lý Dục Thần không thể tin được số của Hồ Sư Ước lại đắt đỏ đến như vậy.
Tên bảo vệ kế bên chắc chắn nghe thấy cuộc trò chuyện của họ nhưng lại không quan tâm, còn cố tình đi xa hơn mấy bước.
Nhìn có vẻ bọn họ cũng nhận được không ít lợi ích trong chuyện này đây.
"Có một ngàn rưỡi mà còn chê đắt à? Thế thì cậu đừng mơ tưởng được gặp bác sĩ Hồ nữa. Chỗ tôi còn số của mấy danh y ngay hôm đó, tất cả đều ba trăm, cậu có muốn lấy không?", tên cò mời chào.
Lý Dục Thần lắc đầu từ chối: "Tôi chỉ muốn gặp bác sĩ Hồ thôi chứ không phải ngại đắt, nếu ông có số hôm nay thì đến năm ngàn tôi cũng trả chứ đừng nói là một ngàn rưỡi".
"Hừ, lừa ma à! Một ngàn rưỡi cũng không chịu mà còn đòi số của bác sĩ Hồ".
Tên đầu cơ bất mãn lầm bầm mấy câu rồi bỏ đi.
Bảo vệ cũng cười một cách khinh miệt, anh ta lại gần, nói với giọng điệu vừa ra vẻ tốt bụng vừa châm chọc: "Nhóc con, nghe lời khuyên của tôi lấy số bác sĩ khác đi, rồi cũng vẫn đi khám được thôi. Ba trăm một số không đắt chút nào".
Lý Dục Thần chỉ cười cười chứ không nói gì.
Sở dĩ anh không đi là bởi vì anh vừa nhìn thấy một người đi vào.
Mà lúc này người nọ cũng thấy Lý Dục Thần.
Bảo vệ cũng thấy người đó.
Anh ta ưỡn ngực thẳng lưng, kính cẩn gọi: "Giáo sư Tôn, ông tới rồi!"
Người nọ chỉ thờ ơ gật đầu, mắt vẫn nhìn về phía Lý Dục Thần.
Ông ấy thần người ra một hồi mới giật mình, hào hứng hỏi: "Thầy, sao thầy lại đến đây?"
Người vừa đến chính là giáo sư của đại học Nam Giang, từng được nhà họ Lâm mời đến bệnh viện thành phố Hòa để chữa bệnh cho ông cụ Lâm - Tôn Lam Thanh.
Bảo vệ còn tưởng mình nghe nhầm, tại sao một vị giáo sư già hơn năm mươi tuổi lại gọi một người thanh niên hai mươi tuổi đầu là "thầy" được?
Nhưng chốc lát sau anh ta đã hiểu ra, nhất định người thanh niên này là tài xế rồi!
Lý Dục Thần cười nói: "Tôi tới Tiền Đường có vài việc cần làm ấy mà. Từ lâu trước đây tôi đã nghe nói y thuật của ông Hồ, Hồ Sư Ước cao minh nên muốn đến đây gặp mặt, không ngờ số của ông ấy lại khó lấy như vậy".
Tôn Lam Thanh cười sảng khoái, bảo: "Ông Hồ là chuyên gia y học Trung Hoa tài ba mà, nếu số của ông ấy dễ lấy như vậy thì bậc cửa bị người ta đạp vỡ vì đông quá rồi còn đâu. Nhưng thầy thì khác, thầy là thầy của tôi mà, mấy ngày trước tôi còn nhắc về thầy với ông Hồ nữa cơ, ông ấy muốn gặp thầy một lần đấy! Đi thôi, tôi dẫn thầy lên trên".
Bảo vệ há hốc mồm, cứng họng đứng đực mặt ngay tại chỗ.
Lần này anh ta đã rõ rồi, xưng hô mà Tôn Lam Thanh vừa gọi chắc chắn là "thầy" trong "thầy trò" chứ không phải "thầy" nghĩa bác tài!
Chương 183: Giới thiệu
Lý Dục Thần được Tôn Lam Thanh dẫn vào bên trong.
Sau khi băng qua một vài khoảng sân, họ mới đi tới một căn nhà mới.
Hiển nhiên bảo vệ đứng canh gác tại cửa ra vào rất quen thuộc với Tôn Lam Thanh, anh ta hỏi thăm sức khỏe ông ấy rồi chủ động mở khóa cửa cho ông ấy.
Căn nhà này khác hẳn những căn nhà khác, lối kiến trúc cổ kính chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, chỉ khi đi vào bên trong mới ngỡ ra phong cách nơi này hoàn toàn hiện đại hóa, hơn nữa còn vô cùng đắt đỏ, đồ đạc trang trí nội thất thì ngay ngắn chỉnh tề, không thua gì khu vực dành cho cán bộ cao cấp trong bệnh viện hạng A.
Tôn Lam Thanh vừa đi vừa giới thiệu cho Lý Dục Thần biết:
"Nơi này là khoa điều trị nội trú, ngoại trừ khám bệnh tại nhà ra thì về cơ bản mỗi ngày ông Hồ đều đến đây làm việc".
"Đồng Khánh Đường có cả khoa điều trị nội trú cơ à?", Lý Dục Thần cứ đinh ninh rằng Đồng Khánh Đường là một phòng khám bệnh Trung Y lớn mà thôi.
Tôn Lam Thanh giải thích: "Có một số bệnh không phải kê mấy toa thuốc về uống là chữa hết được, chữa bệnh bằng Trung Y cũng cần nằm viện để theo dõi nữa. Đương nhiên, nơi này là phòng khám chứ không phải bệnh viện, gọi là khoa điều trị nội trú thì chưa hợp lý cho lắm. Người bình thường không đến đây nằm viện đâu, toàn là một số nhân vật nổi tiếng hay cán bộ cao tuổi có qua lại với ông Hồ cả, hoặc là người đi đường xa ở vùng khác đến đây, bệnh thì tương đối khó giải quyết".
Lý Dục Thần gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
Anh theo Tôn Lam Thanh vào trong, đi thang máy lên tầng hai.
Ở tầng hai cũng có cửa khóa điện tử và bảo vệ, tính bảo mật cao hơn hẳn tầng một.
Tôn Lam Thanh dẫn Lý Dục Thần vào một phòng bệnh.
Đây là một gian xép, phía ngoài cùng là căn phòng trực nhỏ dành cho điều dưỡng, vào trong sẽ có một gian phòng khách. Bên trong phòng khách còn có hai căn phòng, một là phòng bệnh, phòng còn lại dành cho người nhà đi cùng ở lại nghỉ ngơi.
Tôn Lam Thanh hỏi điều dưỡng trực ban ngoài cửa: "Ông Hồ có ở đây không?"
Điều dưỡng trả lời: "Có ạ, ông ấy đang châm cứu cho bệnh nhân".
Tôn Lam Thanh gật đầu, sau đó vào phòng khách.
Lý Dục Thần đi vào theo.
Tôn Lam Thanh chỉ đứng ở cửa phòng bệnh nhìn lướt vào trong rồi thôi, chứ không đi vào.
Ông ấy cười áy náy với Lý Dục Thần, nói nhỏ với anh: "Ông Hồ đang khám bệnh, chúng ta ngồi ở đây một lúc đi".
Lý Dục Thần tỏ ý mình không vội, thế rồi anh ngồi xuống ghế sô pha nơi phòng khách ngay.
Điều dưỡng vào rót trà cho hai người.
Lúc nghe Tôn Lam Thanh gọi Lý Dục Thần là "thầy", điều dưỡng bất giác nhìn chằm chằm anh một lúc.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, người trong phòng bệnh đi ra.
Đó là một ông lão mặc áo blouse trắng, tóc đã bạc phơ nhưng khí sắc vẫn còn hồng hào, chỉ nhìn bề ngoài thôi thì không rõ tuổi tác, chắc hẳn đây là Hồ Sư Ước.
Bên cạnh ông ta còn có vài bác sĩ mặc áo blouse trắng đi theo, có lẽ là học trò của ông ta.
Ngoài ra còn có một người trung niên hơn bốn mươi tuổi đi cùng với Hồ Sư Ước.
Hồ Sư Ước đang nói gì đó với ông ta, phỏng chừng là người nhà bệnh nhân.
Tôn Lam Thanh đứng lên, gọi: "Ông Hồ!"
Hồ Sư Ước gật đầu với ông ấy: "Ồ, Lam Thanh đến rồi đấy à? Chúng tôi vừa mới nhắc đến cậu đây! Nghe nói máy điện xung kích thích thần kinh mà bên trường cậu vừa nghiên cứu hiệu quả khá tốt, tôi đang nghĩ không biết có nên cho bà Cao thử xem không. Kinh mạch của bà Cao bị tắc nghẽn, tôi thì lớn tuổi rồi, lúc châm cứu không đủ lượng chân khí để đưa vào kinh mạch nên phải mượn ngoại lực mới được".
Tôn Lam Thanh đồng ý: "Ông Hồ nói đúng, đó là niềm vinh hạnh của chúng tôi, nhưng mà..."
"Hửm? Sao vậy?", Hồ Sư Ước khó hiểu nhìn Tôn Lam Thanh: "Nhà trường không cho cậu mượn à? Hay là chưa quen kỹ thuật?"
Người nhà bệnh nhân đứng kế bên lên tiếng: "Giáo sư Tôn, nếu phía nhà trường không đồng ý thì tôi có thể giải quyết, về kỹ thuật thì nhờ ông kiểm định ạ".
Tôn Lam Thanh cười bảo: "Ông Hồ, ông Cao, không phải vì chuyện đó đâu, tôi đang nghĩ lần này có thể không cần dùng nữa ấy mà".
"Tại sao?", Hồ Sư Ước và ông Cao đồng thanh hỏi.
Tôn Lam Thanh kéo Lý Dục Thần qua, giới thiệu: "Tôi xin giới thiệu với hai người, vị này chính là người mà tôi đã bái làm thầy ở thành phố Hòa mà lúc trước tôi đã đề cập với ông, cậu Lý Dục Thần".
Tiếp đó, ông ấy giới thiệu với Lý Dục Thần: "Vị này chính là chuyên gia y học Trung Hoa tiếng tăm lừng lẫy - ông Hồ, Hồ Sư Ước. Vị này là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Thông Ích, ông Cao".
Hồ Sư Ước và Cao Tử Hạng không hẹn mà cùng ngây ra như phỗng.
Nếu không do chính miệng Tôn Lam Thanh nói ra thì có chết hai người họ cũng không tin cậu nhóc đầu hai mươi trước mắt lại có thể khiến ngôi sao sáng trong làng y học của trường đại học Nam Giang tâm phục khẩu phục, bằng lòng bái làm thầy.
"Ha ha ha!", Hồ Sư Ước là người đầu tiên bật cười: "Trường Giang sóng sau xô sóng trước, giới trẻ bây giờ đúng là giỏi thật đấy!"
Giọng ông ta hùng hồn, tiếng cười đầy sảng khoái khiến cho người nghe rất thoải mái.
Lý Dục Thần cũng mỉm cười, nói: "Ông Hồ quá khen".
Nhưng còn sắc mặt của Cao Tử Hạng thì không được tốt cho lắm, đã vậy còn chứa đựng vài phần lo âu. Vào giây phút nghe Tôn Lam Thanh giới thiệu Lý Dục Thần, một tia hy vọng chợt lóe qua trong mắt ông ta, nhưng ngay sau đó lại chìm vào nỗi lo lắng tột cùng.
Cả Tôn Lam Thanh lẫn Lý Dục Thần đều thấy được rằng, Cao Tử Hạng không tin Lý Dục Thần còn trẻ thế này mà có y thuật cao siêu cỡ nào, chẳng qua Tôn Lam Thanh đang có mặt ở đây nên ông ta không tiện nói ra mà thôi.
Chương 184: Cô ta bị hạ trùng độc!
Tôn Lam Thanh cũng không nói thêm gì nữa, dù sao Cao Tử Hạng cũng là người nhà bệnh nhân, hơn nữa anh ta còn là cậu cả nhà họ Cao, gia chủ tương lai nhà họ, địa vị được tôn sùng ở Tiền Đường, tìm ai khám bệnh cũng phải do anh ta tự quyết định.
Hồ Sư Ước liếc nhìn Lý Dục Thần, lại nhìn Cao Tử Hạng rồi nói: “Nếu người đã tới rồi, không ngại thì mời anh Lý qua khám chút, tình hình không thể tồi tệ hơn nữa rồi”.
Nghe thấy câu ‘Tình hình không thể tồi tệ hơn’, sắc mặt Cao Tử Hạng buồn bã gật đầu: “Được, vậy phiền anh Lý rồi”.
Lý Dục Thần cũng không từ chối, vốn dĩ đến để gặp Hồ Sư Ước, vừa đến người ta liền ra mặt mời anh chữa bệnh, chữa khỏi rồi thì chuyện của Hoàng Tinh cũng dễ nói.
Ngoài ra anh cũng có ấn tượng không tệ với Tôn Lam Thanh, nếu đã nhận ‘đồ đệ’ rẻ tiền này, đương nhiên phải giúp ông ta giữ lấy mặt mũi, chứng minh việc ông ta bái sư không phải hồ đồ nhất thời.
Vào phòng bệnh, Lý Dục Thần nhìn thấy một người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh.
Khí sắc người phụ nữ rất kém, hốc mắt lõm sâu, hai mắt vô thần, không nhìn thấy chút sức sống.
Hồ Sư Ước không nói gì, hiển nhiên là đang cố ý kiểm tra xem Lý Dục Thần có thể dựa vào bắt mạch khám bệnh được hay không.
Nếu như ngay cả bệnh gì cũng không nói ra được, vậy đương nhiên không cần kê toa thuốc.
Tôn Lam Thanh há miệng muốn nói gì đó, chỉ thấy Hồ Sư Ước không nói một lời, nên cũng giữ im lặng.
Ông ta rất muốn giúp Lý Dục Thần, nhưng ông ta cũng biết lúc này mình mà nói chuyện, rất có thể sẽ gây thêm rắc rối.
Bầu không khí trong phòng bệnh rất kỳ quái, một nhóm bảy tám người đều đang nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần đứng trước giường, không ngồi xuống, cũng không đi bắt mạch cho người phụ nữ, chỉ liếc mắt rồi nói.
“Kinh mạch cản trở không thông, tín hiệu thần kinh không thể nào truyền đi, dẫn đến đại não không khống chế được cơ thịt”.
Tôn Lam Thanh mặt lộ vẻ vui mừng.
Hồ Sư Ước cũng liên tục gật đầu, nhưng ông ta không nói xen vào.
Lúc này, vẫn không thể xác định được y thuật của Lý Dục Thần.
Người hiểu một chút về y học thông thường khi nhìn thấy người bệnh như vậy cũng có thể đoán ra được vài phần.
Lẽ nào giả thì sao?
Nhưng khi Lục Dục Thần nói ra lời tiếp theo, sắc mặt Hồ Sư Ước liền thay đổi.
“Bệnh nhân ăn uống khó khăn, đã mấy ngày không ăn gì rồi đúng chứ? Cũng không uống nổi thuốc, chỉ có thể truyền chất dinh dưỡng để duy trì, chữa bệnh cũng chỉ có châm cứu và xoa bóp. Nhưng trong đường ruột của cô ta có nhóm vi khuẩn sinh sôi bất thường, đang ăn mòn hệ thống thần kinh của cô ta. Y thuật của ông Hồ cao siêu, châm cứu có thể tuần hoàn đả thông kinh lạc của người bệnh, nhưng do trùng mạch của người bệnh hoàn toàn bị bế tắc, mỗi lần hành khí đến đây thì không thể nào tiếp tục”.
Lý Dục Thần dừng lại một chút, xoay người nhìn Hồ Sư Ước, cười nói: “Ông Hồ, tôi nói đúng chứ?”
Hồ Sư Ước mặt đầy kinh ngạc, hoảng hồn nói: “Bội phục, lão hủ thật là bội phục sát đất! Nhìn nghe hỏi sờ, chữ nhìn phía trước, danh y cổ như Biển Thước, Hoa Đà đều có thể nhìn là biết, vừa nhìn liền biết bệnh tình của người bệnh, tôi tưởng rằng chỉ là truyền thuyết, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy. Chẳng trách ngay cả giáo sư Tôn cũng muốn bái cậu làm thầy!”
Tôn Lam Thanh nghe Hồ Sư Ước nói vậy, trên mặt có cảm giác vẻ vang.
Cao Tử Hạng vội vàng hỏi: “Cậu Lý, vậy cậu xem có thể cứu được vợ tôi không?”
Lý Dục Thần nhìn Cao Tử Hạng, hỏi: “Ông biết vợ ông bị bệnh gì không?”
Cao Tử Hạng nói: “Trước khi đến Khánh Đường, chúng tôi đều qua tất cả các bệnh viện lớn, nói đây là chứng nhiễm lạnh, cũng gọi là nguyên bệnh thần kinh vận động, là bệnh hiểm nghèo, chỉ có thể kéo dài, không thể chữa khỏi. Thật sự không còn cách nào mới phiền đến ông Hồ”.
“Xấu hổ quá, lần này tôi cũng bất lực với bệnh này”, Hồ Sư Ước thở dài.
Lý Dục Thần lại hỏi: “Nguyên nhân phát bệnh là gì? Có ai nói không?”
“Bác sĩ nói là do độc cá nóc gây nên”, Cao Tử Hạng vô cùng buồn bã nói: “Hôm đó chúng tôi đi ăn cá nóc, vợ tôi vốn dĩ không thích ăn, đều do tôi cứ bắt cô ấy thử”.
“Độc cá nóc?”, Lý Dục Thần không khỏi cười lạnh một tiếng.
Tôn Lam Thanh giải thích giúp: “Độc cá nóc có thể ngăn chặn thần kinh truyền đạo, đúng là có thể gây nên chứng nhiễm ạnh”.
“Vậy xin hỏi ông Cao, hôm đó ông có ăn cá nóc không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Có ăn”.
“Vậy tại sao ông không bị trúng độc?”
“Tôi, tôi cũng không biết tại sao”.
“Bởi vì vợ ông vốn không bị trúng độc, bà ấy không phải bị mắc chứng nhiễm lạnh gì!”
“Cái gì? Vậy, vậy cô ấy bị bệnh gì thế?”
Cao Tử Hạng, cả Hồ Sư Ước và Tôn Lam Thanh đều kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần.
“Bà ấy bị hạ trùng độc!”, Lý Dục Thần nói.
Chương 185: Bắt sâu độc
“Hạ trùng độc?”, Cao Tử Hạng khiếp sợ.
Mà Hồ Sư Ước và Tôn Lam Thanh mặt cũng không tưởng tượng nổi.
Lý Dục Thần biết bọn họ không tin, ngồi ngay xuống mép giường, chìa tay nói: “Mang kim tới”.
Cao Tử Hạng có chút nghi ngờ, dù sao cũng là vợ mình.
Ông ta nhìn về phía Hồ Sư Ước.
Hồ Sư Ước khẽ gật đầu, sau đó ra hiệu cho trợ thủ bên cạnh.
Trợ thủ liền cầm hộp dụng cụ châm cứu tới.
Lý Dục Thần rút ra bốn cây kim bạc từ trong hộp ra, nói với Cao Tử Hạng: “Đỡ vợ ông vậy”.
Cao Tử Hạng liền đi đến bên kia giường, đưa tay đỡ bệnh nhân từ phía sau lưng.
Bởi vì bệnh nhân giống như mắc chứng nhiễm lạnh, toàn thân không có sức lực, không thể nào ngồi được, vì vậy y tá ở bên cạnh cũng đi lên hỗ trợ mới đỡ người bà Cao dậy.
Lý Dục Thần vội vàng cắm ba cây kim bạc vào huyệt Phong Trì và huyệt Phong Phủ sau gáy bà Cao.
Sau khi kim bạc vào huyệt, anh nhẹ nhàng vân vê vài cái, càng vê càng sâu, về sau toàn bộ kim bạc đều chìm vào trong gáy.
Cao Tử Hạng nhìn mà mồ hôi chảy chảy ròng, ông ta chưa từng nhìn thấy phương pháp châm cứu nào như vậy.
“Cậu, cậu Lý, kim này có phải đâm sâu quá không?”, ông ta nghi ngờ hỏi.
Lý Dục Thần không nói gì, chỉ dùng ba ngón tay ép đuôi kim, tiếp tục vê nhẹ.
“Ông Hồ, ông nhìn…”, Cao Tử Hạng lo lắng Lý Dục Thần làm bậy, nhưng lại không dám cử động, kim này đang đâm vào đầu vợ mình, nhìn thôi cũng sợ.
Hồ Sư Ước nhíu chặt mày, trong mắt lộ chút kinh ngạc và nghi ngờ.
“Cậu Lý…”
Ông ta đang muốn nói, chợt thấy Lý Dục Thần nhấc tay, vỗ một phát vào sau lưng bà Cao.
Cơ thể bà Cao đột nhiên nghiêng về phía trước, há miệng, ba cây kim bạc sau gáy đột nhiên bắn ngược ra, hóa thành ba chấm ánh sáng bạc, bắn về phía Lý Dục Thần.
Cùng lúc đó, trong miệng bà Cao bay ra một hư ảnh nhanh như chớp bay ra ngoài cửa.
Lý Dục Thần nghiêng đầu tránh ba cây kim bạc.
Đầu ngón tay bên trái bắn ra chiếc kim bạc thứ tư giấu trong tay.
Đoàng một tiếng, hư ảnh kia liền bị kim bạc đóng lên cửa.
Tất cả đều diễn ra trong chớp mắt.
Những người khác còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, lúc này bà Cao liền hự một tiếng, ngay sau đó liền ho khan.
Theo tiếng ho khan, cơ thể bà ta run rẩy.
Những người bên cạnh trợn tròn mắt, bệnh nhân bị chứng nhiễm lạnh, cơ thịt không có sức, dù ho khan cũng không thể dẫn đến phản ứng cơ thể như vậy.
Nghĩa là chức năng thần kinh truyền đạo của bà ta đang hồi phục.
Cao Tử Hạng vừa mừng vừa sợ, vội vàng đi đến vỗ lưng vợ mình: “Quế Hà! Quế Hà!”
Lý Dục Thần nói: “Đầu tiên đừng động vào, để bà ấy nằm xuống nghỉ ngơi cho khỏe, lâu vậy rồi nên thần kinh và bắp thịt cũng cần thời gian khôi phục”.
Cao Tử Hạng đâu còn dám không tin lời Lý Dục Thần nữa, vội vàng đặt vợ Khương Quế Hà của mình xuống, sau đó im lặng đứng sang một bên, chờ chỉ thị tiếp theo của Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần đứng lên, chậm rãi đi tới cửa.
Trên khung cửa, kim bạc đang cắm một con rắn mà không giống rắn màu xám xanh, thứ giống như sâu mà không phải sâu, vẫn còn đang giãy giụa.
Mọi người nhìn thấy, tim đập rộn lên, nghĩ đến thứ này vẫn luôn ở trong cơ thể người bệnh liền cảm thấy buồn nôn.
“Đây rốt cuộc là thứ gì?”, Cao Tử Hạng hỏi.
“Đây chính là trùng độc, ký sinh trong cơ thể vợ ông, bài tiết và trứng nó đẻ ra có thể bám vào dây thần kinh, ngăn chặn thần kinh truyền đạo. Cho nên vợ ông nhìn giống như bị mắc chứng nhiễm lạnh, vừa hay hai người còn ăn cá nóc, vì vậy mới nghĩ rằng do bị trúng độc cá nóc gây nên”.
“Nhưng chúng tôi làm nhiều kiểm tra ở bệnh viện như vậy, tại sao không phát hiện ra con sâu này?”
“Bởi vì đây là vật sống”.
“Một con sâu còn biết trốn kiểm tra?”
“Sâu dĩ nhiên không thể, nhưng người khống chế nó thì có thể”.
Cao Tử Hạng giật mình.
Nếu như lời Lý Dục Thần nói là thật, vậy có nghĩa là người hạ sâu độc vẫn luôn ở bên cạnh mình.
“Nếu như tôi đoán không lầm, khi hai người ăn cá nóc, trùng độc này được hạ độc vào thịt cá”, Lý Dục Thần nói: “Đây là thủ đoạn hết sức tinh vi, mục đích chính là để tất cả mọi người cho rằng bà Cao chết vì ăn cá nóc”.
Bình luận facebook