-
Chương 246-250
Chương 246: Thái Vĩ Dân nhờ tôi hỏi thăm anh đó
Đối diện hồ Chấn Trạch chính là thành phố Cô Tô nổi tiếng.
Vị khách quan trọng nhất của lần này chính là một trong Ngũ hổ ở Giang Đông, được xưng tụng là hổ dữ Từ Thông.
“Ông lớn Từ!”, việc đầu tiên Phùng Thiên Minh làm khi tới vườn treo chính là chào hỏi Từ Thông.
“Ông hai Phùng, ông đến muộn rồi!”, Từ Thông cười ha hả bắt tay với Phùng Thiên Minh.
Từ Thông sở hữu vóc người cao to, trên người cũng tự toát ra một loại uy nghi khó tả.
Đi theo sau lưng ông ta là một ông lão tóc bạc trắng mang theo vài phần khí phái.
Chào hỏi nhau xong Từ Thông và Phùng Thiên Minh liền đi gặp gỡ những người khác, Lý Dục Thần tất nhiên cũng theo sát phía sau ông ta.
Ngoại trừ Từ Thông, Phùng Thiên Minh cũng rất để ý tới một người khác chính là Liên Khởi Dung của thành phố Ngô.
Ông ta lặng lẽ nói với Lý Dục Thần, Liên Khởi Dung là nhân vật sừng sỏ trong giới tài chính và giải trí, hơn nữa sau lưng còn có sự hỗ trợ từ của các đại gia ngành công nghệ viễn thông của Tiền Đường và Lĩnh Nam, thực lực tư bản vô cùng lớn mạnh.
Mối quan hệ giữa Lưu Hồng Vũ- kẻ đã gây rối tại quán bar Lam Kiều lần trước và Liên Khởi Dung rất tốt, người đi theo hắn ta là Hoàng Hải chính là được ông ta sai khiến tới.
Một trong những mục đích chính của chuyến thăm hôm nay của Phùng Thiên Minh là thảo luận với Liên Khởi Dung về việc nắm giữ cổ phần trong lĩnh vực phim trường.
Dáng người Liên Khởi Dung thấp bé, nhưng theo sau lại là một người đàn ông trung niên vạm vỡ dũng mãnh, hẳn là vệ sĩ của ông ta.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua Lý Dục Thần cũng biết người này là hoành luyện, võ công đã đạt tới Ám Kình đỉnh phong, cách Hoá Kình chỉ còn một bước, so với Hoàng Hải thiết y cao cường hơn không ít, có lẽ ngang bằng với ông chủ Vương.
Chu Sa Chưởng của ông chủ Vương tuy rằng là ngoại gia nhưng lại đặc biệt chú trọng đến nội lực, luyện đến trình độ cao thâm sẽ lợi hại hơn hoành luyện Thiết Bố Sam thuần túy rất nhiều, từ ngoài chuyển trong cũng càng dễ dàng hơn, thậm chí là hóa kình.
Ngoài ra, Phùng Thiên Minh còn giới thiệu Tiêu Thập Nương của thành phố Tuyên và Hoàng Định Bang của Huy Châu.
Đây đều là những người đứng đầu một phương thế lực.
Ngoài ra còn có vài nhà khác nhưng thực lực lại thua kém hơn rất nhiều nên Phùng Thiên Minh cũng không giới thiệu họ cho Lý Dục Thần nghe.
Tuy nhiên anh lại có một khám phá bất ngờ.
Anh chợt nhìn thấy Chu Lợi Quân của Vụ Châu trong đám đông.
Thái Vĩ Dân vừa bị cắt bỏ một cánh tay, Lý Dục Thần đang muốn tìm gã ta, chẳng ngờ lại đụng độ tại đây.
Chu Lợi Quân cũng không ngờ sẽ chạm mặt Lý Dục Thần ở nơi này.
Tại khoảnh khắc nhìn thấy anh gã ta liền sững người tại chỗ, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi theo bản năng.
Ngoài sự hãi hùng còn có sự hận thù ngập trời.
Hôm nay gã mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, một ống tay áo được nhét vào túi quần để che đậy cánh tay bị đứt lìa kia.
Vết thương đứt tay vừa kín miệng, còn chưa kịp lắp tay giả.
Không những bị mất một cánh tay mà còn đánh mất con đường thương mại phía Nam của Vụ Châu trong một vụ cá cược với Trần Văn Học, gã ta sao có thể bấm bụng nuốt trôi cơn tức này.
Nếu không phải Lý Dục Thần xuất hiện, ngày đó hắn đã có thể giành tới tay cửa ngõ Thân Châu của nhà họ Trần và đường hàng hải của Hải Thượng rồi.
Với thực lực của gã ta liền có thể sánh vai với những nhà hào môn chân chính kia.
Nhưng vì Lý Dục Thần mà hắn mất cả chì lẫn chài, ngay cả hang ổ tại Vụ Châu cũng xém chút bị mấy đối thủ hẫng tay trên.
Mối thù này gã phải trả.
Vừa hay nghe nói nhà họ Lâm của thành phố Hòa xảy ra chuyện, mà nhà họ Viên lại treo thưởng một trăm triệu muốn cái mạng của Lý Dục Thần.
Một cơ hội báo thù tốt như vậy sao gã ta có thể bỏ qua đây?
Khi trở lại thành phố Hòa, gã trước tiên phái người bẻ gãy tay của Thái Vĩ Dân, để trút nỗi hận trong lòng.
Mục tiêu tiếp theo chính là Lý Dục Thần.
Gã đã liên lạc với một nhóm giang hồ.
Vốn dĩ định đợi buổi tụ họp thành phố Cô kết thúc rồi mới trở lại ra tay, chẳng ngờ lại gặp phải Lý Dục Thần ở đây.
Điều này hoàn toàn làm rối kế hoạch của gã.
Phải cứng chọi cứng với Lý Dục Thần, cho dù lần này đã mời tới cao thủ nhưng gã ta vẫn có chút thiếu tự tin.
Rốt cuộc thì ấn tượng trước đó Lý Dục Thần để lại cho hắn quá sâu sắc.
Chu Lợi Quân có chút muốn né tránh anh, nhưng Lý Dục Thần đã chủ động đi tới.
“Ông chủ Chu, đã lâu không gặp”, Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn gã chòng học.
Ánh mắt Chu Lợi Quân xẹt qua tia sáng lập lòe, không biết phải tiếp lời như thế nào.
Phùng Thiên Minh cũng nhận ra gã, tò mò hỏi: “Đây không phải là ông chủ Chu của Vụ Châu sao, mọi người quen biết nhau à?”
Chu Lợi Quân đáp mang theo vài phần ngượng ngùng: “Ừm, từng gặp qua một lần”.
“Quả thực chỉ gặp qua một lần, nhưng ấn tượng lại rất sâu sắc. À đúng rồi, ông chủ Chu, Thái Vĩ Dân nhờ tôi hỏi thăm anh đó”, Lý Dục Thần nói.
Chương 247: Gã sắp xuống báo danh với Diêm Vương rồi
Sắc mặt Chu Lợi Quân thoắt cái thay đổi: “Cậu nói gì tôi nghe không hiểu”.
Lý Dục Thần đáp lạnh băng: “Nghe không hiểu cũng không sao, anh cứ nghe là được. Tay của Thái Vĩ Dân đã được nối lại rồi, tôi cũng thay mặt anh ấy cảm ơn anh. Cảm ơn sự ban ân này của anh. Thứ anh tặng anh ấy tôi sẽ thay anh ấy trả lại đầy đủ, gấp mười lần không đủ thì một trăm lần”.
Phùng Thiên Minh cũng nghe ra được mùi thuốc súng trong đó, liền kéo Lý Dục Thần rời đi.
Ông ta sợ anh trong cơn nóng giận sẽ làm ra hành động lỗ mãng, dù sao nơi này cũng là địa bàn của nhà họ Thẩm nên không dễ giải thích.
Khi cả hai đi đến vùng đất trống Phùng Thiên Minh mới mở lời hỏi: "Có chuyện gì vậy? Cậu có thù oán gì với Chu Lợi Quân à?"
"Vốn dĩ không có nhưng bắt đầu từ hôm qua là có rồi", Lý Dục Thần ngoảnh đầu liếc phía Chu Lợi Quân một cái: "Gã sắp xuống báo danh với Diêm Vương rồi".
Từ trong ánh mắt của anh, ông ta có thể nhìn ra được thứ gì đó còn sắc lạnh và bén nhọn hơn cả dao kiếm.
Kết hợp với giọng nói không có nửa điểm độ ấm khiến lòng bàn chân ông ta phải ớn lạnh.
Chu Lợi Quân đứng cách đó không xa cũng bị cái nhìn này nhìn tới lạnh dọc sống lưng.
Đúng lúc này, Hoàng Định Bang bước tới: "Này, người anh em, sao thế, chú có thù hằn gì với ông hai Phùng à?"
Chu Lợi Quân và Hoàng Định Bang là anh em kết nghĩa.
Vụ Châu nằm ở trung bộ Giang Nam, vốn không có giao tình gì với những người có máu mặt bên này.
Nhưng kể từ khi Chu Lợi Quân đứt tay, công việc kinh doanh ở Vụ Châu cũng sa sút nghiêm trọng, vì vậy mới tìm kiếm hướng phát triển mới.
Hôm nay cũng là thông qua sự giới thiệu của Hoàng Định Bang gã ta mới có tư cách tham gia buổi gặp mặt này.
Chu Lợi Quân đáp: "Em và Phùng Thiên Minh thì có thể có thù oán gì, mà là tên nhóc ở bên cạnh ông ta kìa".
Hoàng Định Bang nghe vậy nhìn sang, khó hiểu hỏi: "Không phải chỉ là một tên vệ sĩ thôi sao?"
Chu Lợi Quân lắc đầu không cho là đúng: "Đây thế nhưng không phải vệ sĩ thông thường, anh nghe nói nhà họ Viên ở Tiền Đường treo thưởng giang hồ chưa?”
"Có nghe nói qua, chú đừng nói với tôi, tên nhóc đó là…"
"Không sai, hắn chính là Lý Dục Thần, là con rể của nhà họ Lâm, là kẻ bị nhà họ Viên treo thưởng một trăm triệu để đổi lấy mạng".
"Thực sự là hắn?”, Hoàng Định Bang càng thêm rối rắm: "Sao thằng nhóc này lại làm vệ sĩ của Phùng Thiên Minh rồi?"
"Em, cũng không biết, có lẽ Phùng Thiên Minh đã vung ra một số tiền lớn để mời hắn tới. Nhưng tên nhóc này thực sự có chút bản lĩnh, cánh tay này của em chính là vì hắn nên mới bị kẻ khác chặt đứt đó".
"Cái gì?", Hoàng Định Bang cả giận: “Bây giờ tôi đi tìm người chặt lại hắn”.
Chu Lợi Quân lắc đầu cười khổ nói: "Đừng, nếu dễ đối phó như vậy em sớm đã chém chết hắn rồi. Kẻ này không chỉ võ công cao cường mà còn biết pháp thuật”.
Sau đó gã liền tóm lược lại chuyện của trường đấu chó.
Hoàng Định Bang nghe xong thì cau mày: “Những gì chú nói cũng quá khoa trương rồi đó”.
“Không có nửa điểm cường điệu đâu, anh nói thử xem vì sao nhà họ Viên lại phải treo thưởng thay vì trực tiếp giết chết hắn đây?”
Hoàng Định Bang gật đầu: “Không sao, không phải chỉ biết chút pháp thuật thôi sao, lần này tôi có mời tới đây một vị đại sư đến từ núi Long Hổ, có ông ấy, bọn yêu ma quỷ quái kia không là cái thá gì cả”.
“Đại sư núi Long Hổ?”, hai mắt Chu Lợi Quân sáng lên: “Thật sao?”
Hoàng Định Bang vẫy tay, một người đàn ông ăn mặc giống như đạo sĩ đứng cách đó không xa lập tức rảo bước đi tới.
Người này mảnh khảnh, cằm để vài cọng râu dài, mái đầu búi gọn, trong tay còn cầm một cây phất trần, mang theo vài phần cốt cách thần tiên.
“Thanh Huyền đạo trưởng”, Hoàng Định Bang chào một tiếng, giới thiếu cho Chu Lợi Quân: “Vị này chính là Thanh Huyền đạo trưởng thần thông quảng đại của núi Long Hổ. Tôi đã uống nước do ông ấy chế ra, thân thể cũng cường tráng hơn rất nhiều, một đêm cùng bao nhiêu phụ nữ thỏa mãn cũng không biết mệt, để hôm nào tôi mời chú một bát”.
Nói xong còn phá lên cười đầy phóng đãng.
Chu Lợi Quân có vài phần hâm mộ cũng cười hùa theo.
Hoàng Định Bang lại giới thiệu với Thanh Huyền: “Đây là người anh em của tôi Chu Lợi Quân, chú ấy gặp chút rắc rối, muốn nhờ đạo trưởng giải quyết giúp”.
“Vô lượng thiên tôn!”, Thanh Huyền hất cây phất trần: “Gặp mặt chính là có duyên, ông chủ Chu có khó khăn gì, không ngại nói ra nghe xem lão đạo có thể phân ưu với cậu không”.
Chu Lợi Quân lại thuật lại quá trình chiến đấu giữa Lý Dục Thần và thầy pháp Tạng một lần nữa.
Thanh Huyền nghe xong thì cười to: “Tay phóng ánh sáng chẳng qua là một kỹ xảo mà thôi, cũng chỉ có thể đem ra dọa những người ngoài nghề như mọi người”.
Chu Lợi Quân mừng rỡ nói: “Vậy tức là Thanh Huyền đạo trưởng lợi hại hơn hắn sao?”
Thanh Huyền cười lạnh một tiếng: “Gột rửa yêu ma còn phải xem ngũ lôi chính pháp của thiên sư đạo núi Long Hổ ta”.
Dứt lời giữa các ngón tay xuất hiện thêm một tấm phù, chỉ về phía trước.
Chương 248: Hội nghị
Chỉ thấy lá bùa xèo một tiếng bùng cháy, khi sắp cháy hết, tay Thanh Huyền rung lên, vứt ra một điểm hỏa tinh biến mất trong không trung.
Đúng lúc này, không trung lóe lên, trên bầu trời phía xa lóe lên tia chớp điện, đánh thẳng mặt hồ.
Hướng của chớp điện chính là hướng mà Thanh Huyền đạo trưởng chỉ.
Nhìn thấy cảnh này, nỗi chấn hãi trong lòng Chu Lợi Quân không gì sánh được.
Đây mới gọi là đạo pháp!
Lý Dục Thần, mày cứ đợi bị sét đánh đi.
Không biết có phải bùa của đạo sĩ quá linh nghiệm không, bầu trời tối sầm lại, trên mặt hồ mờ mờ phía xa, mây đen ngưng tụ, bên trong ẩn giấu những đường sét cuồn cuộn.
Gió nổi lên, thuyền nhỏ trên hồ dập dềnh trên sóng gió.
Gió trong vườn hoa cực kỳ lớn, thổi vù vù, giống như mãnh hổ gầm thét.
Từng hạt mưa li ti bắt đầu rơi xuống, mưa dày và nặng, giống như lụa mỏng đan dệt, che đi hình ảnh của thành phố phía xa.
Dưới sự hướng dẫn của người nhà họ Thẩm, mọi người trốn trong căn phòng được xây dựng từ kính.
Trong phòng cũng rộng rãi, nhưng hiển nhiên không được rộng rãi thoáng đãng như hoa viên.
Lý Dục Thần đứng bên cửa sổ, nhìn đám mây phía xa.
Hồ Chấn Trạch quả nhiên danh bất hư truyền.
Khi anh ở Côn Luân đã nghe các sư trưởng nói đến lôi thần Chấn Trạch.
Truyền rằng thời thượng cổ, lôi thần tu luyện tại đây, toàn bộ sấm sét cửu thiên đều giáng xuống nơi này, cuối cùng vẫn không ngăn được lôi thần bay lên.
Lúc đó, Thân Châu và thành phố Vĩnh vẫn còn là biển, từ Tiền Đường đến Cô Tô vẫn là cái đầm lớn.
Lôi khí tích trữ trên đầm, thường dùng cảm ứng thiên tượng, phát ra sấm chớp, cho nên nơi này có tên là Lôi Trạch.
Kinh Dịch nói, lôi là chấn, cái tên chấn Trạch, từ đó mà ra.
Lý Dục Thần cảm nhận khí kinh lôi thiên địa, tưởng tượng, mình ngồi trên lôi trạch, tiếp nhận sự gột rửa của chớp điện, chờ đợi bay lên.
Đương nhiên, bây giờ vẫn còn cách ngày đó rất xa.
Trời giáng mưa lớn, cũng đẩy tiến trình cuộc họp lên nhanh hơn.
Dưới sự tổ chức của Thẩm Bỉnh Nguyên, mấy đại lão tiến hành tiếp xúc riêng trước. Đương nhiên không có kết quả. Nếu có thể bàn bạc riêng ổn thỏa, thì không cần đến cuộc họp này.
Sau đó, là cuộc gặp mặt do Thẩm Bỉnh Nguyên đứng đầu.
Mọi người ngồi xuống phòng họp, bắt đầu đàm phán chính thức.
Phòng họp của khách sạn Nguyệt Lượng rất lớn, rất giống với hội nghị bàn tròn của liên hợp quốc.
Mọi người ngồi thành vòng tròn, những người có quan hệ tốt ngồi cạnh nhau, đối tượng muốn đàm phán tự khắc ngồi đối diện nhau.
Lý Dục Thần ngồi bên cạnh Phùng Thiên Minh, lướt mắt nhìn một vòng, nhìn Chu Lợi Quân và Hoàng Định Bang của Huy Châu ngồi với nhau, còn đang thì thầm nói chuyện gì đó.
Một người trông giống như đạo sĩ ngồi bên cạnh Hoàng Định Bang, khuôn mặt rất bình thản điềm tĩnh, chỉ là khí tức hơi hung hăng, dưới dương cương, ẩn giấu vẻ tối tăm.
Đối diện với Hoàng Định Bang là Tiêu Thập Nương của thành phố Tuyên.
Tiêu Thập Nương gần bốn mươi tuổi, người đẹp hết thời, vẫn còn thướt tha.
Bà ta giống như chị Mai, trông rất xinh đẹp, trên người còn có phong thái chị đại. Nhưng chị Mai quyến rũ hơn, khí giang hồ trên người cũng nặng hơn. Còn Tiêu Thập Nương lại có vẻ khoan thai phú quý của hào môn.
Nhìn vị trí ngồi, và ánh mắt giữa hai người, Tiêu Thập Nương và Hoàng Định Bang nhất định là có mâu thuẫn không thể hòa giải.
Bên cạnh Tiêu Thập Nương có một ông lão trông như quản gia, khí tức trầm ổn, là một cao thủ.
Ngoài ra bên cạnh Từ Thông ở Cô Tô cũng có một ông lão, khí chất nho nhã, rất giống trí thức, nhưng Lý Dục Thần lại nhìn ra, người này cũng là cao thủ, khí chất mạnh mẽ cuồn cuộn đã được kiểm soát đủ độ.
Tiên vu phật đạo, Dịch Y Nho Mặc, trăm nhà đều có thể tu hành. Chỉ là xã hội hiện đại, người tu hành của Nho gia đã vô cùng hiếm thấy, còn Mặc gia càng gần như không có, chỉ còn lại thích khách. Nhẫn giả Đông Doanh, thực ra chính là biến thể của thích khách Mặc gia.
Ngoài ra, những người được đưa đến cơ bản đều là võ giả kiểu như vệ sĩ, trong đó người đàn ông lực lượng bên cạnh Liên Khởi Dung nổi bật nhất. Nếu đơn thuần chỉ luận võ công, ngoại trừ nhà họ Thẩm không chắc chắn có cao thủ ẩn giấu hay không, ở đây có lẽ người này là cao thủ nhất.
Chương 249: Không ai nhường ai
Cuộc họp bắt đầu, các nhà đề xuất yêu cầu theo thứ tự.
Thực ra vấn đề cũng không phức tạp, chỉ là tranh địa bàn, cũng là vấn đề lợi ích.
Lùi một bước trời rộng bao la, mọi người đều nhường một chút, rất nhiều mâu thuẫn sẽ không còn, có thể biến thành đôi bên cùng có lợi.
Lý Dục Thần coi như đã được chứng kiến năng lực của Thẩm Bỉnh Nguyên, cũng hiểu tại sao nhà họ Thẩm muốn làm chuyện này.
Dưới sự chủ trì và điều đình của Thẩm Bỉnh Nguyên, mâu thuẫn giữa các nhà đều được giải quyết một cách thuận lợi. Trong quá trình này, về cơ bản nhà họ Thẩm đều sẽ chen một chân vào, như vậy, vừa bảo đảm công bằng, lại có thể có được lợi ích.
Chỉ có hai vấn đề được giữ lại cuối cùng, một điều trong đó chính là mâu thuẫn giữa Phùng Thiên Minh và Liên Khởi Dung.
“Ông hai Phùng, ông cũng không làm ngành giải trí, việc gì phải giữ chút cổ phần phim trường đó không buông, chỉ cần ông chịu nhường cho tôi, tôi có thể nâng giá lên gấp đôi”, Liên Khởi Dung nói.
Phùng Thiên Minh cười lớn ha ha nói: “Tổng giám đốc Liên, tôi biết ông có tiền, mấy đại lão internet phía sau ông càng có tiền hơn. Nhưng giá của các người cho có cao đi nữa, có thể có mấy đồng? Phía sau phim trường, từ mấy cơ sở điện ảnh và truyền hình ở những nơi khác, đến rạp chiếu phim ở các thành phố lớn, đến ngành giải trí ở nước ngoài, tất cả các mặt, có được bao nhiêu lợi ích liên quan? Nếu không, tại sao các người nhắm vào cổ phần của tôi không buông? Các người muốn kiểm soát giới giải trí, tôi không có dã tâm lớn như các người, nhưng tôi cũng không phải kẻ ngốc”.
“Vậy hay là ông ra cái giá đi”, Liên Khởi Dung hếch khóe miệng, cười hi hi nhìn ông ta, ra vẻ thắng chắc.
“Không bán!”, Phùng Thiên Minh nói chắc như đinh đóng cột: “Hoặc là mọi người cùng kiếm tiền, hoặc là tất cả đều đừng kiếm nữa”.
Thực ra không phải Phùng Thiên Minh không muốn bán, lợi nhuận phim trường không cao, Liên Khởi Dung đã ra giá vô cùng mê hoặc rồi.
Nhưng phim trường ban đầu là do ông cụ nhà họ Phùng quyết định đầu tư phát triển, cũng là sản nghiệp mà Phùng Thiên Minh kế thừa từ tay ông cụ
Phùng Thiên Minh chủ yếu dựa vào cửa ngách, địa vị giang hồ khá cao, nhưng trên thương trường, ông ta cũng chỉ có dự án phim trường là giành được về tay.
Cũng coi là bộ mặt của ông ta.
Nếu bán đi, thì có thể có được rất nhiều tiền. Nhưng tiền có ý nghĩa lớn bao nhiêu với ông ta chứ?
Ngoài ra, ông ta cũng rất ghét đám người kinh doanh tiền bạc kinh doanh internet làm loạn, làm ô nhiễm giới giải trí. Việc gì cũng nhìn vào tiền, sản xuất ngôi sao, dây chuyển sản xuất phim kịch, những thứ làm ra mùi vị giống y như đồ ăn nhanh.
Thẩm Bỉnh Nguyên đã cân đối rất nhiều lần, đề ra không ít phương án, nhưng hai bên không ai chịu nhường một bước.
Khiến Thẩm Bỉnh Nguyên cũng rất bực bội.
“Ông hai, tổng giám đốc Liên, nếu đã vậy, thì làm theo quy tắc, hai nhà thi đấu, cược bài hoặc đấu võ, chọn một trong hai, nếu đều không đồng ý, thì bốc thăm quyết định kết quả. Tóm lại, vấn đề hôm nay, nhất định phải có kết luận”.
“Tôi chọn đấu võ”, Liên Khởi Dung chỉ sợ Phùng Thiên Minh đề xuất đánh bài, liền lên tiếng trước: “Nghe nói ông hai đã mời không ít cao thủ võ lâm đến thành phố Hòa mở quán, chắc sẽ không chọn đánh bài chứ, vậy cũng có chút sỉ nhục danh tiếng của ông hai ông rồi”.
Phùng Thiên Minh lặng lẽ nhìn Lý Dục Thần, thấy Lý Dục Thần gật đầu, trong lòng cũng tự tin, liền cười nói: “Tổng giám đốc Liên, chúng ta đấu văn đi, đấu võ, tôi sợ người ta nói tôi ức hiếp ông. Lần trước Hoàng Hải Thiết Y đó, cũng là ông phái đến phải không?”
Vẻ mặt Liên Khởi Dung khẽ biến sắc. Người đàn ông lực lưỡng bên cạnh ông ta đứng bật dậy, chắp tay nói: “Ông hai Phùng, tại hạ là Lê Chấn Đông của Thiết Y, Hoàng Hải là đồ đệ của tôi, học nghệ không tinh thông, mất mặt trước mặt ông hai rồi. Không biết là vị cao nhân nào ra tay, cho tôi cũng được so tài với cao thủ của Giang Nam!”
“Ông hai Phùng, vị này là chưởng môn của phái Thiết Y, chỉ là không biết hôm nay ông có đưa cao thủ đến không”, Liên Khởi Dung nhìn Lý Dục Thần bên cạnh Phùng Thiên Minh, vẻ mặt khinh thường: “Có cần bây giờ về gọi người không? Nếu ông Thẩm đồng ý, tôi cũng không có ý kiến”.
Phùng Thiên Minh cười lạnh lùng một tiếng, Liên Khởi Dung đang cố ý tỏ ra rộng lượng, biết rõ Thẩm Bỉnh Nguyên sẽ không đồng ý.
Cũng may hôm nay đưa theo Lý Dục Thần, nếu không, đúng là phải ngậm đắng nuốt cay.
Chương 250: Cá cược
Quả nhiên, Thẩm Bỉnh Nguyên trầm giọng nói: “Đã vào cánh cửa này, trước khi việc chưa được giải quyết, không ai được liên hệ với bên ngoài, quy tắc bao nhiêu năm, không thể phá vỡ trong hôm nay. Nếu ông hai không đồng ý đấu võ, có thể lựa chọn đấu văn, hoặc là bốc thăm”.
Liên Khởi Dung tiếp tục chế nhạo: “Ông hai, tay chân không có mắt, công phu Hoành Luyện của phái Thiết Y không phải trò đùa, nhẹ thì gãy xương đứt gân, nặng thì mất mạng. Đừng để cậu nhóc của ông đưa đến mất mạng vô ích. Hay là ông hai đích thân lên cũng được, tôi bảo chưởng môn Lê ra tay nhẹ một chút là được, ha ha ha…”
Lúc này, Thẩm Minh Xuân nhân cơ hội xen vào một câu:
“Tổng giám đốc Liên, bà đừng coi thường anh chàng bên cạnh ông hai Phùng, cậu ta tên là Lý Dục Thần, đánh rất giỏi, con rể tương lai chưa ở rể của nhà họ Lâm ở thành phố Hoà, nhà họ Viên ở Tiền Đường còn treo thưởng một trăm triệu đấy. Ông và chưởng môn Lê phải cẩn thận, cẩn thận lật thuyền trong mương”.
Thẩm Minh Xuân nói như vậy, những người có mặt đều nhìn sang Lý Dục Thần.
Chuyện nhà họ Viên treo thưởng tuy đã truyền khắp nơi từ lâu, nhưng dù sao cũng là thị phi giang hồ, không phải người nào cũng biết.
Huống hồ một trăm triệu cũng chẳng là gì trong mắt những đại lão này.
Ví dụ như mãnh hổ Giang Đông Từ Thông, chưa từng nghe nói chuyện này.
Ông ta lặng lẽ hỏi nho sĩ bên cạnh: “Ông Lạc thấy người này thế nào?”
Nho sĩ đó khẽ lắc đầu: “Không nhìn ra”.
Từ Thông mỉm cười, không hỏi nhiều, di chuyển ánh mắt, cũng không chịu nhìn thêm một cái.
Theo ông ta thấy, ông Lạc không nhìn ra, thì người đó rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Còn nhà họ Viên treo thưởng một trăm triệu, có lẽ là vì để nhân sĩ giang hồ đến thành phố Hoà gây rối loạn nhà họ Lâm, hoặc thuần túy là ghét nhà họ Lâm.
Ở bên khác, Tiêu Thập Nương ở thành Tuyên cũng nhỏ tiếng hỏi ông lão bên cạnh.
Ông lão cũng lắc đầu.
Khác với Từ Thông là, Tiêu Thập Nương vẫn nhìn Lý Dục Thần thêm một cái, trong mắt đầy nghi hoặc.
Liên Khởi Dung nghe thấy lời của Thẩm Minh Xuân, ngược lại còn yên tâm.
Điều ông ta lo lắng là thái cực Nam Phái, chưởng môn Vương Tông Sinh vô cùng lợi hại, đã là tông sư Bán Bộ, không chừng dưới môn hạ ông ta, sẽ có một hai đệ tử thiên tài.
Cho dù Lê Chấn Đông thắng được, đặc tội với phái Thái Cực, cũng là chuyện rắc rối.
Lý Dục Thần không phải là người của thái cực Nam Phái, thì không sao.
Một cậu con rể ở rể, không đúng, là con rể vẫn chưa ở rể, có thể có bản lĩnh gì?
Lê Chấn Đông là chưởng môn một phái, thực sự muốn có thể đánh bại Lê Chấn Đông, thì cũng đủ mở tông lập phái rồi, ai sẽ đi làm con rể ở rể?
Liên Khởi Dung cười âm hiểm : “Anh bạn, hay là về thành phố Hoà, ngoan ngoãn làm con rể ở rể của cậu đi, hưởng thụ vinh hoa phú quý, hà tất phải chết ở đây chứ!”
Thấy Lý Dục Thần không nói gì, mọi người đều cho rằng anh sợ.
Liên Khởi Dung càng cười lạnh lùng không thôi.
“Ông hai, ông trực tiếp nhận thua cho xong, tôi cũng không ức hiếp ông, trả cho ông tiền chuyển nhượng cổ phần gấp đôi giá thị trường”.
Phùng Thiên Minh mỉm cười, nói: “Vậy chẳng phải thành ông ức hiếp ông sao? Trên địa bàn của nhà họ Thẩm, làm sao tôi tiện phá vỡ tuy tắc chứ!”
“Nói như vậy, ông hai muốn đánh cược với tôi?”
“Đương nhiên”.
“Được!”, khuôn mặt Liên Khởi Dung lộ ra vẻ hung dữ: “Chưởng môn Lê, dựa vào ông đấy!”
Lê Chấn Đông ấn nhẹ bàn tay lên bàn, cơ thể bay từ phía sau chiếc bàn bay đến, thân hình ông ta cường tráng như trâu, lúc đáp xuống đất, nhẹ tênh như con bướm.
Chỉ chiêu này đã cực kỳ đặc sắc rồi.
Đừng thấy động tác đơn giản, nó cũng có độ khó, đã thể hiện hết mức độ dày công tôi luyện công phu ngoại gia.
Lê Chấn Đông bước một bước tới chính giữa, ôm quyền với Lý Dục Thần: “Lê Chấn Đông của Thiết Y!”
Lý Dục Thần chậm rãi đứng lên, cũng không vội ra tay.
Anh đột ngột hỏi: “Nếu đã đấu cược, có phải nên có đặt cược không?”
Mọi người ngạc nhiên, không biết tại sao anh hỏi vậy.
Thẩm Bỉnh Nguyên không nói gì, Thẩm Minh Xuân cười nhạo nói: “Lý Dục Thần, ở đấy đến lượt cậu nói sao? Hôm nay cậu đại diện cho ông hai Phùng ra mặt đấu võ, nói thẳng ra chỉ là tên tay sai”.
Lý Dục Thần nhướn mày: “Làm sao, không được hỏi ư?”
Thẩm Minh Xuân còn muốn nói, lại bị Thẩm Bỉnh Nguyên ngăn lại.
Thẩm Bỉnh Nguyên nói: “Đương nhiên có đặt cược, trong lòng ông hai Phùng và tổng giám đốc Liên đều hiểu, cho nên không cần nói rõ ràng, nếu cậu có thắc mắc, đương nhiên có thể hỏi”.
Lý Dục Thần nói: “Vừa nãy tôi nghe hình như nếu tôi thua, cổ phần phim trường của ông hai sẽ chuyển nhượng cho tổng giám đốc Liên, là vậy phải không?”
“Đúng thế”.
“Vậy nếu tôi thắng thì sao?”
“Cậu thắng hả?”, Liên Khởi Dung cảm thấy không thể xảy ra chuyện này, hừ lạnh lùng một tiếng, khinh thường nói: “Nếu cậu thắng, tôi sẽ rút lui thu mua, từ nay không còn có ý muốn tranh cổ phần trong tay ông hai nữa”.
Lý Dục Thần cười lạnh lùng nói: “Thế coi là đặt cược gì chứ? Cứ như hai người đánh bài, một người thua thì phải trả tiền, một người còn lại thua thì chỉ cần vỗ mông bỏ đi vậy. Ông Thẩm, cá cược như vậy không công bằng phải không?”
Đối diện hồ Chấn Trạch chính là thành phố Cô Tô nổi tiếng.
Vị khách quan trọng nhất của lần này chính là một trong Ngũ hổ ở Giang Đông, được xưng tụng là hổ dữ Từ Thông.
“Ông lớn Từ!”, việc đầu tiên Phùng Thiên Minh làm khi tới vườn treo chính là chào hỏi Từ Thông.
“Ông hai Phùng, ông đến muộn rồi!”, Từ Thông cười ha hả bắt tay với Phùng Thiên Minh.
Từ Thông sở hữu vóc người cao to, trên người cũng tự toát ra một loại uy nghi khó tả.
Đi theo sau lưng ông ta là một ông lão tóc bạc trắng mang theo vài phần khí phái.
Chào hỏi nhau xong Từ Thông và Phùng Thiên Minh liền đi gặp gỡ những người khác, Lý Dục Thần tất nhiên cũng theo sát phía sau ông ta.
Ngoại trừ Từ Thông, Phùng Thiên Minh cũng rất để ý tới một người khác chính là Liên Khởi Dung của thành phố Ngô.
Ông ta lặng lẽ nói với Lý Dục Thần, Liên Khởi Dung là nhân vật sừng sỏ trong giới tài chính và giải trí, hơn nữa sau lưng còn có sự hỗ trợ từ của các đại gia ngành công nghệ viễn thông của Tiền Đường và Lĩnh Nam, thực lực tư bản vô cùng lớn mạnh.
Mối quan hệ giữa Lưu Hồng Vũ- kẻ đã gây rối tại quán bar Lam Kiều lần trước và Liên Khởi Dung rất tốt, người đi theo hắn ta là Hoàng Hải chính là được ông ta sai khiến tới.
Một trong những mục đích chính của chuyến thăm hôm nay của Phùng Thiên Minh là thảo luận với Liên Khởi Dung về việc nắm giữ cổ phần trong lĩnh vực phim trường.
Dáng người Liên Khởi Dung thấp bé, nhưng theo sau lại là một người đàn ông trung niên vạm vỡ dũng mãnh, hẳn là vệ sĩ của ông ta.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua Lý Dục Thần cũng biết người này là hoành luyện, võ công đã đạt tới Ám Kình đỉnh phong, cách Hoá Kình chỉ còn một bước, so với Hoàng Hải thiết y cao cường hơn không ít, có lẽ ngang bằng với ông chủ Vương.
Chu Sa Chưởng của ông chủ Vương tuy rằng là ngoại gia nhưng lại đặc biệt chú trọng đến nội lực, luyện đến trình độ cao thâm sẽ lợi hại hơn hoành luyện Thiết Bố Sam thuần túy rất nhiều, từ ngoài chuyển trong cũng càng dễ dàng hơn, thậm chí là hóa kình.
Ngoài ra, Phùng Thiên Minh còn giới thiệu Tiêu Thập Nương của thành phố Tuyên và Hoàng Định Bang của Huy Châu.
Đây đều là những người đứng đầu một phương thế lực.
Ngoài ra còn có vài nhà khác nhưng thực lực lại thua kém hơn rất nhiều nên Phùng Thiên Minh cũng không giới thiệu họ cho Lý Dục Thần nghe.
Tuy nhiên anh lại có một khám phá bất ngờ.
Anh chợt nhìn thấy Chu Lợi Quân của Vụ Châu trong đám đông.
Thái Vĩ Dân vừa bị cắt bỏ một cánh tay, Lý Dục Thần đang muốn tìm gã ta, chẳng ngờ lại đụng độ tại đây.
Chu Lợi Quân cũng không ngờ sẽ chạm mặt Lý Dục Thần ở nơi này.
Tại khoảnh khắc nhìn thấy anh gã ta liền sững người tại chỗ, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi theo bản năng.
Ngoài sự hãi hùng còn có sự hận thù ngập trời.
Hôm nay gã mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, một ống tay áo được nhét vào túi quần để che đậy cánh tay bị đứt lìa kia.
Vết thương đứt tay vừa kín miệng, còn chưa kịp lắp tay giả.
Không những bị mất một cánh tay mà còn đánh mất con đường thương mại phía Nam của Vụ Châu trong một vụ cá cược với Trần Văn Học, gã ta sao có thể bấm bụng nuốt trôi cơn tức này.
Nếu không phải Lý Dục Thần xuất hiện, ngày đó hắn đã có thể giành tới tay cửa ngõ Thân Châu của nhà họ Trần và đường hàng hải của Hải Thượng rồi.
Với thực lực của gã ta liền có thể sánh vai với những nhà hào môn chân chính kia.
Nhưng vì Lý Dục Thần mà hắn mất cả chì lẫn chài, ngay cả hang ổ tại Vụ Châu cũng xém chút bị mấy đối thủ hẫng tay trên.
Mối thù này gã phải trả.
Vừa hay nghe nói nhà họ Lâm của thành phố Hòa xảy ra chuyện, mà nhà họ Viên lại treo thưởng một trăm triệu muốn cái mạng của Lý Dục Thần.
Một cơ hội báo thù tốt như vậy sao gã ta có thể bỏ qua đây?
Khi trở lại thành phố Hòa, gã trước tiên phái người bẻ gãy tay của Thái Vĩ Dân, để trút nỗi hận trong lòng.
Mục tiêu tiếp theo chính là Lý Dục Thần.
Gã đã liên lạc với một nhóm giang hồ.
Vốn dĩ định đợi buổi tụ họp thành phố Cô kết thúc rồi mới trở lại ra tay, chẳng ngờ lại gặp phải Lý Dục Thần ở đây.
Điều này hoàn toàn làm rối kế hoạch của gã.
Phải cứng chọi cứng với Lý Dục Thần, cho dù lần này đã mời tới cao thủ nhưng gã ta vẫn có chút thiếu tự tin.
Rốt cuộc thì ấn tượng trước đó Lý Dục Thần để lại cho hắn quá sâu sắc.
Chu Lợi Quân có chút muốn né tránh anh, nhưng Lý Dục Thần đã chủ động đi tới.
“Ông chủ Chu, đã lâu không gặp”, Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn gã chòng học.
Ánh mắt Chu Lợi Quân xẹt qua tia sáng lập lòe, không biết phải tiếp lời như thế nào.
Phùng Thiên Minh cũng nhận ra gã, tò mò hỏi: “Đây không phải là ông chủ Chu của Vụ Châu sao, mọi người quen biết nhau à?”
Chu Lợi Quân đáp mang theo vài phần ngượng ngùng: “Ừm, từng gặp qua một lần”.
“Quả thực chỉ gặp qua một lần, nhưng ấn tượng lại rất sâu sắc. À đúng rồi, ông chủ Chu, Thái Vĩ Dân nhờ tôi hỏi thăm anh đó”, Lý Dục Thần nói.
Chương 247: Gã sắp xuống báo danh với Diêm Vương rồi
Sắc mặt Chu Lợi Quân thoắt cái thay đổi: “Cậu nói gì tôi nghe không hiểu”.
Lý Dục Thần đáp lạnh băng: “Nghe không hiểu cũng không sao, anh cứ nghe là được. Tay của Thái Vĩ Dân đã được nối lại rồi, tôi cũng thay mặt anh ấy cảm ơn anh. Cảm ơn sự ban ân này của anh. Thứ anh tặng anh ấy tôi sẽ thay anh ấy trả lại đầy đủ, gấp mười lần không đủ thì một trăm lần”.
Phùng Thiên Minh cũng nghe ra được mùi thuốc súng trong đó, liền kéo Lý Dục Thần rời đi.
Ông ta sợ anh trong cơn nóng giận sẽ làm ra hành động lỗ mãng, dù sao nơi này cũng là địa bàn của nhà họ Thẩm nên không dễ giải thích.
Khi cả hai đi đến vùng đất trống Phùng Thiên Minh mới mở lời hỏi: "Có chuyện gì vậy? Cậu có thù oán gì với Chu Lợi Quân à?"
"Vốn dĩ không có nhưng bắt đầu từ hôm qua là có rồi", Lý Dục Thần ngoảnh đầu liếc phía Chu Lợi Quân một cái: "Gã sắp xuống báo danh với Diêm Vương rồi".
Từ trong ánh mắt của anh, ông ta có thể nhìn ra được thứ gì đó còn sắc lạnh và bén nhọn hơn cả dao kiếm.
Kết hợp với giọng nói không có nửa điểm độ ấm khiến lòng bàn chân ông ta phải ớn lạnh.
Chu Lợi Quân đứng cách đó không xa cũng bị cái nhìn này nhìn tới lạnh dọc sống lưng.
Đúng lúc này, Hoàng Định Bang bước tới: "Này, người anh em, sao thế, chú có thù hằn gì với ông hai Phùng à?"
Chu Lợi Quân và Hoàng Định Bang là anh em kết nghĩa.
Vụ Châu nằm ở trung bộ Giang Nam, vốn không có giao tình gì với những người có máu mặt bên này.
Nhưng kể từ khi Chu Lợi Quân đứt tay, công việc kinh doanh ở Vụ Châu cũng sa sút nghiêm trọng, vì vậy mới tìm kiếm hướng phát triển mới.
Hôm nay cũng là thông qua sự giới thiệu của Hoàng Định Bang gã ta mới có tư cách tham gia buổi gặp mặt này.
Chu Lợi Quân đáp: "Em và Phùng Thiên Minh thì có thể có thù oán gì, mà là tên nhóc ở bên cạnh ông ta kìa".
Hoàng Định Bang nghe vậy nhìn sang, khó hiểu hỏi: "Không phải chỉ là một tên vệ sĩ thôi sao?"
Chu Lợi Quân lắc đầu không cho là đúng: "Đây thế nhưng không phải vệ sĩ thông thường, anh nghe nói nhà họ Viên ở Tiền Đường treo thưởng giang hồ chưa?”
"Có nghe nói qua, chú đừng nói với tôi, tên nhóc đó là…"
"Không sai, hắn chính là Lý Dục Thần, là con rể của nhà họ Lâm, là kẻ bị nhà họ Viên treo thưởng một trăm triệu để đổi lấy mạng".
"Thực sự là hắn?”, Hoàng Định Bang càng thêm rối rắm: "Sao thằng nhóc này lại làm vệ sĩ của Phùng Thiên Minh rồi?"
"Em, cũng không biết, có lẽ Phùng Thiên Minh đã vung ra một số tiền lớn để mời hắn tới. Nhưng tên nhóc này thực sự có chút bản lĩnh, cánh tay này của em chính là vì hắn nên mới bị kẻ khác chặt đứt đó".
"Cái gì?", Hoàng Định Bang cả giận: “Bây giờ tôi đi tìm người chặt lại hắn”.
Chu Lợi Quân lắc đầu cười khổ nói: "Đừng, nếu dễ đối phó như vậy em sớm đã chém chết hắn rồi. Kẻ này không chỉ võ công cao cường mà còn biết pháp thuật”.
Sau đó gã liền tóm lược lại chuyện của trường đấu chó.
Hoàng Định Bang nghe xong thì cau mày: “Những gì chú nói cũng quá khoa trương rồi đó”.
“Không có nửa điểm cường điệu đâu, anh nói thử xem vì sao nhà họ Viên lại phải treo thưởng thay vì trực tiếp giết chết hắn đây?”
Hoàng Định Bang gật đầu: “Không sao, không phải chỉ biết chút pháp thuật thôi sao, lần này tôi có mời tới đây một vị đại sư đến từ núi Long Hổ, có ông ấy, bọn yêu ma quỷ quái kia không là cái thá gì cả”.
“Đại sư núi Long Hổ?”, hai mắt Chu Lợi Quân sáng lên: “Thật sao?”
Hoàng Định Bang vẫy tay, một người đàn ông ăn mặc giống như đạo sĩ đứng cách đó không xa lập tức rảo bước đi tới.
Người này mảnh khảnh, cằm để vài cọng râu dài, mái đầu búi gọn, trong tay còn cầm một cây phất trần, mang theo vài phần cốt cách thần tiên.
“Thanh Huyền đạo trưởng”, Hoàng Định Bang chào một tiếng, giới thiếu cho Chu Lợi Quân: “Vị này chính là Thanh Huyền đạo trưởng thần thông quảng đại của núi Long Hổ. Tôi đã uống nước do ông ấy chế ra, thân thể cũng cường tráng hơn rất nhiều, một đêm cùng bao nhiêu phụ nữ thỏa mãn cũng không biết mệt, để hôm nào tôi mời chú một bát”.
Nói xong còn phá lên cười đầy phóng đãng.
Chu Lợi Quân có vài phần hâm mộ cũng cười hùa theo.
Hoàng Định Bang lại giới thiệu với Thanh Huyền: “Đây là người anh em của tôi Chu Lợi Quân, chú ấy gặp chút rắc rối, muốn nhờ đạo trưởng giải quyết giúp”.
“Vô lượng thiên tôn!”, Thanh Huyền hất cây phất trần: “Gặp mặt chính là có duyên, ông chủ Chu có khó khăn gì, không ngại nói ra nghe xem lão đạo có thể phân ưu với cậu không”.
Chu Lợi Quân lại thuật lại quá trình chiến đấu giữa Lý Dục Thần và thầy pháp Tạng một lần nữa.
Thanh Huyền nghe xong thì cười to: “Tay phóng ánh sáng chẳng qua là một kỹ xảo mà thôi, cũng chỉ có thể đem ra dọa những người ngoài nghề như mọi người”.
Chu Lợi Quân mừng rỡ nói: “Vậy tức là Thanh Huyền đạo trưởng lợi hại hơn hắn sao?”
Thanh Huyền cười lạnh một tiếng: “Gột rửa yêu ma còn phải xem ngũ lôi chính pháp của thiên sư đạo núi Long Hổ ta”.
Dứt lời giữa các ngón tay xuất hiện thêm một tấm phù, chỉ về phía trước.
Chương 248: Hội nghị
Chỉ thấy lá bùa xèo một tiếng bùng cháy, khi sắp cháy hết, tay Thanh Huyền rung lên, vứt ra một điểm hỏa tinh biến mất trong không trung.
Đúng lúc này, không trung lóe lên, trên bầu trời phía xa lóe lên tia chớp điện, đánh thẳng mặt hồ.
Hướng của chớp điện chính là hướng mà Thanh Huyền đạo trưởng chỉ.
Nhìn thấy cảnh này, nỗi chấn hãi trong lòng Chu Lợi Quân không gì sánh được.
Đây mới gọi là đạo pháp!
Lý Dục Thần, mày cứ đợi bị sét đánh đi.
Không biết có phải bùa của đạo sĩ quá linh nghiệm không, bầu trời tối sầm lại, trên mặt hồ mờ mờ phía xa, mây đen ngưng tụ, bên trong ẩn giấu những đường sét cuồn cuộn.
Gió nổi lên, thuyền nhỏ trên hồ dập dềnh trên sóng gió.
Gió trong vườn hoa cực kỳ lớn, thổi vù vù, giống như mãnh hổ gầm thét.
Từng hạt mưa li ti bắt đầu rơi xuống, mưa dày và nặng, giống như lụa mỏng đan dệt, che đi hình ảnh của thành phố phía xa.
Dưới sự hướng dẫn của người nhà họ Thẩm, mọi người trốn trong căn phòng được xây dựng từ kính.
Trong phòng cũng rộng rãi, nhưng hiển nhiên không được rộng rãi thoáng đãng như hoa viên.
Lý Dục Thần đứng bên cửa sổ, nhìn đám mây phía xa.
Hồ Chấn Trạch quả nhiên danh bất hư truyền.
Khi anh ở Côn Luân đã nghe các sư trưởng nói đến lôi thần Chấn Trạch.
Truyền rằng thời thượng cổ, lôi thần tu luyện tại đây, toàn bộ sấm sét cửu thiên đều giáng xuống nơi này, cuối cùng vẫn không ngăn được lôi thần bay lên.
Lúc đó, Thân Châu và thành phố Vĩnh vẫn còn là biển, từ Tiền Đường đến Cô Tô vẫn là cái đầm lớn.
Lôi khí tích trữ trên đầm, thường dùng cảm ứng thiên tượng, phát ra sấm chớp, cho nên nơi này có tên là Lôi Trạch.
Kinh Dịch nói, lôi là chấn, cái tên chấn Trạch, từ đó mà ra.
Lý Dục Thần cảm nhận khí kinh lôi thiên địa, tưởng tượng, mình ngồi trên lôi trạch, tiếp nhận sự gột rửa của chớp điện, chờ đợi bay lên.
Đương nhiên, bây giờ vẫn còn cách ngày đó rất xa.
Trời giáng mưa lớn, cũng đẩy tiến trình cuộc họp lên nhanh hơn.
Dưới sự tổ chức của Thẩm Bỉnh Nguyên, mấy đại lão tiến hành tiếp xúc riêng trước. Đương nhiên không có kết quả. Nếu có thể bàn bạc riêng ổn thỏa, thì không cần đến cuộc họp này.
Sau đó, là cuộc gặp mặt do Thẩm Bỉnh Nguyên đứng đầu.
Mọi người ngồi xuống phòng họp, bắt đầu đàm phán chính thức.
Phòng họp của khách sạn Nguyệt Lượng rất lớn, rất giống với hội nghị bàn tròn của liên hợp quốc.
Mọi người ngồi thành vòng tròn, những người có quan hệ tốt ngồi cạnh nhau, đối tượng muốn đàm phán tự khắc ngồi đối diện nhau.
Lý Dục Thần ngồi bên cạnh Phùng Thiên Minh, lướt mắt nhìn một vòng, nhìn Chu Lợi Quân và Hoàng Định Bang của Huy Châu ngồi với nhau, còn đang thì thầm nói chuyện gì đó.
Một người trông giống như đạo sĩ ngồi bên cạnh Hoàng Định Bang, khuôn mặt rất bình thản điềm tĩnh, chỉ là khí tức hơi hung hăng, dưới dương cương, ẩn giấu vẻ tối tăm.
Đối diện với Hoàng Định Bang là Tiêu Thập Nương của thành phố Tuyên.
Tiêu Thập Nương gần bốn mươi tuổi, người đẹp hết thời, vẫn còn thướt tha.
Bà ta giống như chị Mai, trông rất xinh đẹp, trên người còn có phong thái chị đại. Nhưng chị Mai quyến rũ hơn, khí giang hồ trên người cũng nặng hơn. Còn Tiêu Thập Nương lại có vẻ khoan thai phú quý của hào môn.
Nhìn vị trí ngồi, và ánh mắt giữa hai người, Tiêu Thập Nương và Hoàng Định Bang nhất định là có mâu thuẫn không thể hòa giải.
Bên cạnh Tiêu Thập Nương có một ông lão trông như quản gia, khí tức trầm ổn, là một cao thủ.
Ngoài ra bên cạnh Từ Thông ở Cô Tô cũng có một ông lão, khí chất nho nhã, rất giống trí thức, nhưng Lý Dục Thần lại nhìn ra, người này cũng là cao thủ, khí chất mạnh mẽ cuồn cuộn đã được kiểm soát đủ độ.
Tiên vu phật đạo, Dịch Y Nho Mặc, trăm nhà đều có thể tu hành. Chỉ là xã hội hiện đại, người tu hành của Nho gia đã vô cùng hiếm thấy, còn Mặc gia càng gần như không có, chỉ còn lại thích khách. Nhẫn giả Đông Doanh, thực ra chính là biến thể của thích khách Mặc gia.
Ngoài ra, những người được đưa đến cơ bản đều là võ giả kiểu như vệ sĩ, trong đó người đàn ông lực lượng bên cạnh Liên Khởi Dung nổi bật nhất. Nếu đơn thuần chỉ luận võ công, ngoại trừ nhà họ Thẩm không chắc chắn có cao thủ ẩn giấu hay không, ở đây có lẽ người này là cao thủ nhất.
Chương 249: Không ai nhường ai
Cuộc họp bắt đầu, các nhà đề xuất yêu cầu theo thứ tự.
Thực ra vấn đề cũng không phức tạp, chỉ là tranh địa bàn, cũng là vấn đề lợi ích.
Lùi một bước trời rộng bao la, mọi người đều nhường một chút, rất nhiều mâu thuẫn sẽ không còn, có thể biến thành đôi bên cùng có lợi.
Lý Dục Thần coi như đã được chứng kiến năng lực của Thẩm Bỉnh Nguyên, cũng hiểu tại sao nhà họ Thẩm muốn làm chuyện này.
Dưới sự chủ trì và điều đình của Thẩm Bỉnh Nguyên, mâu thuẫn giữa các nhà đều được giải quyết một cách thuận lợi. Trong quá trình này, về cơ bản nhà họ Thẩm đều sẽ chen một chân vào, như vậy, vừa bảo đảm công bằng, lại có thể có được lợi ích.
Chỉ có hai vấn đề được giữ lại cuối cùng, một điều trong đó chính là mâu thuẫn giữa Phùng Thiên Minh và Liên Khởi Dung.
“Ông hai Phùng, ông cũng không làm ngành giải trí, việc gì phải giữ chút cổ phần phim trường đó không buông, chỉ cần ông chịu nhường cho tôi, tôi có thể nâng giá lên gấp đôi”, Liên Khởi Dung nói.
Phùng Thiên Minh cười lớn ha ha nói: “Tổng giám đốc Liên, tôi biết ông có tiền, mấy đại lão internet phía sau ông càng có tiền hơn. Nhưng giá của các người cho có cao đi nữa, có thể có mấy đồng? Phía sau phim trường, từ mấy cơ sở điện ảnh và truyền hình ở những nơi khác, đến rạp chiếu phim ở các thành phố lớn, đến ngành giải trí ở nước ngoài, tất cả các mặt, có được bao nhiêu lợi ích liên quan? Nếu không, tại sao các người nhắm vào cổ phần của tôi không buông? Các người muốn kiểm soát giới giải trí, tôi không có dã tâm lớn như các người, nhưng tôi cũng không phải kẻ ngốc”.
“Vậy hay là ông ra cái giá đi”, Liên Khởi Dung hếch khóe miệng, cười hi hi nhìn ông ta, ra vẻ thắng chắc.
“Không bán!”, Phùng Thiên Minh nói chắc như đinh đóng cột: “Hoặc là mọi người cùng kiếm tiền, hoặc là tất cả đều đừng kiếm nữa”.
Thực ra không phải Phùng Thiên Minh không muốn bán, lợi nhuận phim trường không cao, Liên Khởi Dung đã ra giá vô cùng mê hoặc rồi.
Nhưng phim trường ban đầu là do ông cụ nhà họ Phùng quyết định đầu tư phát triển, cũng là sản nghiệp mà Phùng Thiên Minh kế thừa từ tay ông cụ
Phùng Thiên Minh chủ yếu dựa vào cửa ngách, địa vị giang hồ khá cao, nhưng trên thương trường, ông ta cũng chỉ có dự án phim trường là giành được về tay.
Cũng coi là bộ mặt của ông ta.
Nếu bán đi, thì có thể có được rất nhiều tiền. Nhưng tiền có ý nghĩa lớn bao nhiêu với ông ta chứ?
Ngoài ra, ông ta cũng rất ghét đám người kinh doanh tiền bạc kinh doanh internet làm loạn, làm ô nhiễm giới giải trí. Việc gì cũng nhìn vào tiền, sản xuất ngôi sao, dây chuyển sản xuất phim kịch, những thứ làm ra mùi vị giống y như đồ ăn nhanh.
Thẩm Bỉnh Nguyên đã cân đối rất nhiều lần, đề ra không ít phương án, nhưng hai bên không ai chịu nhường một bước.
Khiến Thẩm Bỉnh Nguyên cũng rất bực bội.
“Ông hai, tổng giám đốc Liên, nếu đã vậy, thì làm theo quy tắc, hai nhà thi đấu, cược bài hoặc đấu võ, chọn một trong hai, nếu đều không đồng ý, thì bốc thăm quyết định kết quả. Tóm lại, vấn đề hôm nay, nhất định phải có kết luận”.
“Tôi chọn đấu võ”, Liên Khởi Dung chỉ sợ Phùng Thiên Minh đề xuất đánh bài, liền lên tiếng trước: “Nghe nói ông hai đã mời không ít cao thủ võ lâm đến thành phố Hòa mở quán, chắc sẽ không chọn đánh bài chứ, vậy cũng có chút sỉ nhục danh tiếng của ông hai ông rồi”.
Phùng Thiên Minh lặng lẽ nhìn Lý Dục Thần, thấy Lý Dục Thần gật đầu, trong lòng cũng tự tin, liền cười nói: “Tổng giám đốc Liên, chúng ta đấu văn đi, đấu võ, tôi sợ người ta nói tôi ức hiếp ông. Lần trước Hoàng Hải Thiết Y đó, cũng là ông phái đến phải không?”
Vẻ mặt Liên Khởi Dung khẽ biến sắc. Người đàn ông lực lưỡng bên cạnh ông ta đứng bật dậy, chắp tay nói: “Ông hai Phùng, tại hạ là Lê Chấn Đông của Thiết Y, Hoàng Hải là đồ đệ của tôi, học nghệ không tinh thông, mất mặt trước mặt ông hai rồi. Không biết là vị cao nhân nào ra tay, cho tôi cũng được so tài với cao thủ của Giang Nam!”
“Ông hai Phùng, vị này là chưởng môn của phái Thiết Y, chỉ là không biết hôm nay ông có đưa cao thủ đến không”, Liên Khởi Dung nhìn Lý Dục Thần bên cạnh Phùng Thiên Minh, vẻ mặt khinh thường: “Có cần bây giờ về gọi người không? Nếu ông Thẩm đồng ý, tôi cũng không có ý kiến”.
Phùng Thiên Minh cười lạnh lùng một tiếng, Liên Khởi Dung đang cố ý tỏ ra rộng lượng, biết rõ Thẩm Bỉnh Nguyên sẽ không đồng ý.
Cũng may hôm nay đưa theo Lý Dục Thần, nếu không, đúng là phải ngậm đắng nuốt cay.
Chương 250: Cá cược
Quả nhiên, Thẩm Bỉnh Nguyên trầm giọng nói: “Đã vào cánh cửa này, trước khi việc chưa được giải quyết, không ai được liên hệ với bên ngoài, quy tắc bao nhiêu năm, không thể phá vỡ trong hôm nay. Nếu ông hai không đồng ý đấu võ, có thể lựa chọn đấu văn, hoặc là bốc thăm”.
Liên Khởi Dung tiếp tục chế nhạo: “Ông hai, tay chân không có mắt, công phu Hoành Luyện của phái Thiết Y không phải trò đùa, nhẹ thì gãy xương đứt gân, nặng thì mất mạng. Đừng để cậu nhóc của ông đưa đến mất mạng vô ích. Hay là ông hai đích thân lên cũng được, tôi bảo chưởng môn Lê ra tay nhẹ một chút là được, ha ha ha…”
Lúc này, Thẩm Minh Xuân nhân cơ hội xen vào một câu:
“Tổng giám đốc Liên, bà đừng coi thường anh chàng bên cạnh ông hai Phùng, cậu ta tên là Lý Dục Thần, đánh rất giỏi, con rể tương lai chưa ở rể của nhà họ Lâm ở thành phố Hoà, nhà họ Viên ở Tiền Đường còn treo thưởng một trăm triệu đấy. Ông và chưởng môn Lê phải cẩn thận, cẩn thận lật thuyền trong mương”.
Thẩm Minh Xuân nói như vậy, những người có mặt đều nhìn sang Lý Dục Thần.
Chuyện nhà họ Viên treo thưởng tuy đã truyền khắp nơi từ lâu, nhưng dù sao cũng là thị phi giang hồ, không phải người nào cũng biết.
Huống hồ một trăm triệu cũng chẳng là gì trong mắt những đại lão này.
Ví dụ như mãnh hổ Giang Đông Từ Thông, chưa từng nghe nói chuyện này.
Ông ta lặng lẽ hỏi nho sĩ bên cạnh: “Ông Lạc thấy người này thế nào?”
Nho sĩ đó khẽ lắc đầu: “Không nhìn ra”.
Từ Thông mỉm cười, không hỏi nhiều, di chuyển ánh mắt, cũng không chịu nhìn thêm một cái.
Theo ông ta thấy, ông Lạc không nhìn ra, thì người đó rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Còn nhà họ Viên treo thưởng một trăm triệu, có lẽ là vì để nhân sĩ giang hồ đến thành phố Hoà gây rối loạn nhà họ Lâm, hoặc thuần túy là ghét nhà họ Lâm.
Ở bên khác, Tiêu Thập Nương ở thành Tuyên cũng nhỏ tiếng hỏi ông lão bên cạnh.
Ông lão cũng lắc đầu.
Khác với Từ Thông là, Tiêu Thập Nương vẫn nhìn Lý Dục Thần thêm một cái, trong mắt đầy nghi hoặc.
Liên Khởi Dung nghe thấy lời của Thẩm Minh Xuân, ngược lại còn yên tâm.
Điều ông ta lo lắng là thái cực Nam Phái, chưởng môn Vương Tông Sinh vô cùng lợi hại, đã là tông sư Bán Bộ, không chừng dưới môn hạ ông ta, sẽ có một hai đệ tử thiên tài.
Cho dù Lê Chấn Đông thắng được, đặc tội với phái Thái Cực, cũng là chuyện rắc rối.
Lý Dục Thần không phải là người của thái cực Nam Phái, thì không sao.
Một cậu con rể ở rể, không đúng, là con rể vẫn chưa ở rể, có thể có bản lĩnh gì?
Lê Chấn Đông là chưởng môn một phái, thực sự muốn có thể đánh bại Lê Chấn Đông, thì cũng đủ mở tông lập phái rồi, ai sẽ đi làm con rể ở rể?
Liên Khởi Dung cười âm hiểm : “Anh bạn, hay là về thành phố Hoà, ngoan ngoãn làm con rể ở rể của cậu đi, hưởng thụ vinh hoa phú quý, hà tất phải chết ở đây chứ!”
Thấy Lý Dục Thần không nói gì, mọi người đều cho rằng anh sợ.
Liên Khởi Dung càng cười lạnh lùng không thôi.
“Ông hai, ông trực tiếp nhận thua cho xong, tôi cũng không ức hiếp ông, trả cho ông tiền chuyển nhượng cổ phần gấp đôi giá thị trường”.
Phùng Thiên Minh mỉm cười, nói: “Vậy chẳng phải thành ông ức hiếp ông sao? Trên địa bàn của nhà họ Thẩm, làm sao tôi tiện phá vỡ tuy tắc chứ!”
“Nói như vậy, ông hai muốn đánh cược với tôi?”
“Đương nhiên”.
“Được!”, khuôn mặt Liên Khởi Dung lộ ra vẻ hung dữ: “Chưởng môn Lê, dựa vào ông đấy!”
Lê Chấn Đông ấn nhẹ bàn tay lên bàn, cơ thể bay từ phía sau chiếc bàn bay đến, thân hình ông ta cường tráng như trâu, lúc đáp xuống đất, nhẹ tênh như con bướm.
Chỉ chiêu này đã cực kỳ đặc sắc rồi.
Đừng thấy động tác đơn giản, nó cũng có độ khó, đã thể hiện hết mức độ dày công tôi luyện công phu ngoại gia.
Lê Chấn Đông bước một bước tới chính giữa, ôm quyền với Lý Dục Thần: “Lê Chấn Đông của Thiết Y!”
Lý Dục Thần chậm rãi đứng lên, cũng không vội ra tay.
Anh đột ngột hỏi: “Nếu đã đấu cược, có phải nên có đặt cược không?”
Mọi người ngạc nhiên, không biết tại sao anh hỏi vậy.
Thẩm Bỉnh Nguyên không nói gì, Thẩm Minh Xuân cười nhạo nói: “Lý Dục Thần, ở đấy đến lượt cậu nói sao? Hôm nay cậu đại diện cho ông hai Phùng ra mặt đấu võ, nói thẳng ra chỉ là tên tay sai”.
Lý Dục Thần nhướn mày: “Làm sao, không được hỏi ư?”
Thẩm Minh Xuân còn muốn nói, lại bị Thẩm Bỉnh Nguyên ngăn lại.
Thẩm Bỉnh Nguyên nói: “Đương nhiên có đặt cược, trong lòng ông hai Phùng và tổng giám đốc Liên đều hiểu, cho nên không cần nói rõ ràng, nếu cậu có thắc mắc, đương nhiên có thể hỏi”.
Lý Dục Thần nói: “Vừa nãy tôi nghe hình như nếu tôi thua, cổ phần phim trường của ông hai sẽ chuyển nhượng cho tổng giám đốc Liên, là vậy phải không?”
“Đúng thế”.
“Vậy nếu tôi thắng thì sao?”
“Cậu thắng hả?”, Liên Khởi Dung cảm thấy không thể xảy ra chuyện này, hừ lạnh lùng một tiếng, khinh thường nói: “Nếu cậu thắng, tôi sẽ rút lui thu mua, từ nay không còn có ý muốn tranh cổ phần trong tay ông hai nữa”.
Lý Dục Thần cười lạnh lùng nói: “Thế coi là đặt cược gì chứ? Cứ như hai người đánh bài, một người thua thì phải trả tiền, một người còn lại thua thì chỉ cần vỗ mông bỏ đi vậy. Ông Thẩm, cá cược như vậy không công bằng phải không?”
Bình luận facebook