-
Chương 269-273
Chương 269: Hồn đã mất
Nhưng bố vẫn luôn thoi thóp một hơi thở, vẫn chưa ra đi.
Họ đã đi khắp các bệnh viện tốt nhất cả nước, tìm bác sĩ tốt nhất khắp cả nước, nhưng không tìm ra được nguyên nhân mắc bệnh.
Chỉ là hơi thở này càng lúc càng yếu.
Tiêu Thập Nương luôn cảm thấy bố có điều muốn nói, cho nên mới nín hơi thở này không chịu nuốt xuống.
Lý Dục Thần vừa nhìn là nhận ra, hồn phách của Tiêu Dạ Bạch đã không còn.
Theo lý, hồn phách không còn, chắc chắn là đã chết.
Nhưng Tiêu Dạ Bạch lại vẫn sống, còn có một hơi thở.
Cho thấy hồn của ông ta còn đang ở trên thế gian, chỉ là không thể về với thể xác của ông ta.
Lý Dục Thần lập tức liên tưởng đến lần trước ông cụ Lâm bị Ngô Hiền mà nhà họ Triệu mời đến thi triển sách Đinh Đầu Tiễn, triệu chứng rất giống.
Nhưng không ai lại dùng hai năm đi thi triển một thuật pháp như này. Bởi vì thi triển pháp thuật cũng cần vốn, ngoại trừ pháp lực của bản thân, cũng có khả năng hao tổn nguyên thần. Cho nên thông thường yêu cầu càng nhanh càng tốt, ví dụ sách Đinh Đầu Tiễn trong cổ vu thuật cần bảy bảy bốn mươi chín ngày, còn phiên bản cải tiến của Ngô Hiền dùng chỉ cần bảy ngày.
Nhưng nếu không phải có người thi triển pháp thuật, thì hồn của Tiêu Dạ Bạch đã đi đâu?
“Trước khi ông cụ phát bệnh, lần cuối cùng đã đi đâu?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Nơi cuối cùng….”, Tiêu Thập Nương suy nghĩ nói: “Có lẽ là đi dạo trong thị trấn. Bình thường ông ấy sống trong thành phố, nhưng lần đó vừa hay là tiết Thanh Minh, chúng tôi về tảo mộ. Mỗi lần ông ấy quay về, đều ở lại mấy ngày, đi dạo khắp chỗ, nói chuyện với người già trong thị trấn”.
“Đợi đã, vừa nãy bà nói tảo mộ tiết Thanh Minh, cũng có nghĩa là, trước khi xảy ra chuyện, ông ấy đã đến mộ tổ của nhà các người?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Đúng thế”, Tiêu Thập Nương ngạc nhiên: “Chẳng lẽ là vì lên mộ? Nhưng hôm đó chúng tôi cũng đi, hơn nữa lúc ông ấy phát bệnh, đã qua tiết Thanh Minh mấy ngày”.
Lý Dục Thần nói: “Được rồi, dẫn tôi đến mộ tổ của nhà các người xem đi. Hồn của bố bà mất rồi, có thể tìm lại hay không thì phải xem may mắn rồi”.
Tiêu Thập Nương nghe xong kinh hãi, vội vàng sắp xếp xe, đưa Lý Dục Thần đến ngọn núi có mộ tổ của nhà họ Tiêu.
Đến trước núi vừa nhìn, Lý Dục Thần cảm thán, quả nhiên là phong thủy tốt, chẳng trách nhà họ Tiêu chọn nơi này làm mộ tổ, xa như vậy cũng không muốn di dời.
Phần mộ của nhà họ Tiêu ở sườn núi, chiếm một mảnh đất lớn.
Mấy chục bia bộ xếp theo phương vị nhất định, vừa nhìn là biết đã được đại sư phong thủy chỉ điểm, lợi dụng mộ tổ ngưng tụ địa khí xung quanh.
Vậy là nơi này tương đương với một trận pháp nho nhỏ, trở thành phong thủy nhãn của cả ngọn núi.
Âm trạch như vậy, quả nhiên là tốt, theo cách nói của người ngày nay thì con cháu đầy nhà, thiên thu vạn đại.
Nhưng vấn đề cũng xuất phát từ trên trận pháp do bia mộ hình thành.
Phong thủy vốn thuộc tự nhiên, địa khí cũng là phân bố tự nhiên, dòng chảy dựa theo địa hình địa thế, hình thành một nơi thiên nhiên ẩn gió tụ khí, vậy mới là phong thủy tốt.
Nhưng một khi dùng trận pháp ngưng tụ địa khí, có nghĩa là con người đã phá hỏng tự nhiên, chỗ của anh phong thủy tốt rồi, địa khí xung quanh lại bị phá hỏng.
Việc này không phù hợp đạo tự nhiên, cho nên cao nhân thực sự thường coi thường nó.
Vị trí mộ phần nhà họ Tiêu lại vừa hay là chỗ khúc ngoặt của dãy núi, gần như đã phá hỏng cả hướng đi của địa khí cả dãy núi.
Thời gian dài, khí vận của nhà họ Tiêu sợ rằng sẽ suy giảm.
Lý Dục Thần nhìn thấy điểm này, nhớ đến Hoàng Định Bang ở thành phố Cô ép Tiêu Thập Nương dời mộ, đúng là tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường, không thể suy đoán tự có ý trời, giúp nhà họ Tiêu vượt qua tai họa.
Tiếc là lại gặp được mình.
“Cậu Lý, mộ tổ của chúng tôi có vấn đề sao?”, Tiêu Thập Nương hỏi.
“Có vấn đề”, Lý Dục Thần nói.
“Hả?”, Tiêu Thập Nương kinh ngạc: “Vậy phải làm thế nào? Bệnh của bố tôi có liên quan đến mộ tổ không? Cần lập tức dời mộ không?”
Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Không đơn giản như vậy”.
Tiêu Thập Nương lo lắng nói: “Vậy bố của tôi còn cứu được không?”
Lý Dục Thần nói: “Đã cách thời gian quá lâu, tôi cũng không dám bảo đảm. Nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn, bố của bà đã xảy ra chuyện ở đây, hồn của ông ta bị rớt mất”.
“Rớt hồn?”, Tiêu Thập Nương vô cùng không hiểu: “Làm sao hồn lại rớt được?”
Lý Dục Thần quan sát cảnh khu mộ, muốn tìm kiếm manh mối.
Chương 270: Trận pháp
Đương nhiên hồn của con người không thể nào vô duyên vô cớ rời khỏi cơ thể, trong tình huống bình thường, hồn phách rời khỏi cơ thể không thể chịu được sức mạnh của không gian này, sẽ nhanh chóng tiêu tan, chỉ có tình huống đặc biệt mới ngưng tụ bất tán.
Ví dụ như sách Đinh Đầu Tiễn, người thi triển thuật pháp bắt hồn của con người bằng pháp thuật, cất giữ trên người làm bằng rơm cỏ. Nhưng cũng không giữ được bao lâu, và cần người thi triển thuật pháp bày tế đàn, dùng pháp lực duy trì.
Hoặc là như Hồ Vân Thiên xác chìm xuống đáy giếng, dùng bùa phong ấn miệng giếng. Nhưng cũng không phải là phong ấn hồn thực sự của ông ta, mà là một chút sát khí từ từ ngưng kết ra oán linh.
Tiêu Dạ Bạch đã ngã bệnh hai năm, tình hình chắc chắn càng phức tạp hơn.
Lý Dục Thần nghĩ đến một khả năng.
“Hoàng Định Bang nói muốn mua mộ tổ của nhà bà, dùng để khai thác, bà có biết ông ta định đào từ đâu không?”
Tiêu Thập Nương lắc đầu nói: “Tôi không rõ, ông ta nói là muốn khai thác cả khoáng mạch, nhưng không nói đào từ đâu”.
Lý Dục Thần lại hỏi: “Vậy bà có biết ở gần đây có đầm sâu suối sâu gì không, hoặc là nơi nào như động không đáy trong lời đồn dân gian”.
Tiêu Thập Nương vẫn lắc đầu: “Ngoài đến thăm mộ ra thì tôi rất ít đến đây. Việc này chỉ có thể đi hỏi thăm thôn dân gần đây. Cậu Lý, cậu muốn làm gì?”
Lý Dục Thần nói: “Bà còn nhớ những lời Hoàng Định Bang và Thanh Huyền nói trước khi chết không, Thanh Huyền nói dưới lòng đất có âm long, nguyên nhân họ muốn mua mộ tổ của nhà bà không phải để khai thác khoáng sản, mà là muốn tìm âm long đó. Nếu họ nói thật, thì dưới lòng đất có âm long, vậy thì hồn của ông cụ, rất có thể bị thứ đó hút đi. Mộ tổ của nhà bà chém đứt khí địa mạch ở nơi này, đã hình thành thế phong thủy độc đáo. Phong thủy tốt như vậy, không chỉ có con người thích”.
Tiêu Thập Nương phái người đi hỏi thăm xem gần đây có đâm sâu suối sâu gì không.
Ở khu mộ chỉ còn lại bà ta và Lý Dục Thần, còn có ông lão họ Liêu đó.
Ông lão họ Liêu tên là Liêu Thiên Hưng, lúc này cũng đã thân quen với Lý Dục Thần.
Ông là ta truyền nhân của y mạch Hoàng Sơn, có giao tình sâu sắc với nhà họ Tiêu, đặc biệt là với ông cụ Tiêu Dạ Bạch, cũng coi là bạn tâm giao.
Y mạch Hoàng Sơn, còn có chung nguồn gốc với nhà họ Hồ ở Tiền Đường.
Tổ tiên Hồ Lệnh Sơn của nhà họ Hồ, tổ tịch ở Huy Châu cổ, y thuật của ông ta cũng là được truyền thừa từ y mạch Hoàng Sơn.
Tính ra, hai nhà là phân nhánh đồng môn.
Lý Dục Thần có giao tình rất tốt với nhà họ Hồ, lại thêm Hồ Lệnh Sơn ở Côn Luân cũng coi là sư huynh của anh, vì vậy đương nhiên anh cũng có thiện cảm với đệ tử của y mạch Hoàng Sơn.
Liêu Thiên Hưng nhận chuẩn Lý Dục Thần là truyền nhân y thánh, nên vô cùng tôn kính Lý Dục Thần.
Hai người nói chuyện vô cùng hợp.
Nói đến một vài chủ đề về y thuật, Lý Dục Thần vô tình chỉ dạy một số điều.
Theo như Liêu Thiên Hưng nói, tình trạng của Tiêu Dạ Bạch, ban đầu ông ta cũng nghi ngờ là mất hồn. Cho nên dùng một số cách gọi hồn dân gian, nhưng không có hiệu quả.
Lý Dục Thần biết, cách dân gian mà ông ta nói chắc chắn không phải đơn giản như rắc vài hạt gạo như dân gian làm, y mạch Hoàn Sơn có truyền thừa đặc biệt, nếu không, ban đầu Hồ Lệnh Sơn cũng không học được thuật Chúc Do.
Ngoài y thuật ra, hiển nhiên Liêu Thiên Hưng còn tu luyện qua võ đạo và thuật pháp, chỉ là lấy y nhập đạo, khác với con đường của Lý Dục Thần đi.
Tiêu Dạ Bạch mất hồn đã lâu như vậy, đã dùng cách bình thường gọi hồn về. Nhưng ngay ban đầu, Liêu Thiên Hưng đã dùng thuật gọi hồn, có lẽ là có hiệu quả, ít nhất sẽ có cảm ứng.
“Một chút cảm ứng cũng không có sao?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Không có”, Liêu Thiên Hưng lắc đầu.
“Không phải chứ”, Lý Dục Thần trầm ngâm nói: “Trừ phi hồn của ông ta bị trận pháp cấm nhốt”.
Lý Dục Thần và Liêu Thiên Hưng cùng nhìn sang bia mộ trong khu mộ.
“Trận pháp?”
Lý Dục Thần đi vào khu mộ, đi quanh giữa các bia mộ một vòng.
Anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gõ lên đá gạch dưới đất, đột nhiên hỏi: “Thập Nương, tổ tiên nhà họ Tiêu có lai lịch thế nào? Có phải từng làm quan không?”
Tiêu Thập Nương không hiểu nói: “Chỉ là thị tộc bình thường, cũng không có gì đặc biệt, theo ghi chép trong tộc phổ, tổ tiên từng làm mấy chức quan, nhưng cũng không phải quan lớn. Chỉ là cày ruộng và đọc sách, củi cháy lửa truyền, mới miễn cưỡng duy trì gia nghiệp. Cậu nhìn bia mộ này cũng không khắc công trạng gì, nếu tổ tiên làm quan lớn, thì chẳng phải sẽ ghi hết lại ư”.
Lý Dục Thần nghĩ cũng phải, kỳ lạ nói: “Nhưng sao phía dưới có địa cung lớn như vậy? Âm trạch phần mộ của người bình thường, cùng lắm cũng chỉ đào mấy cái hố, đặt quan tài xuống là được”.
Chương 271: Duyên phận
“Địa cung?”, Tiêu Thập Nương thấy kỳ lạ: “Phía dưới có địa cung? Sao tôi không biết?”
Liêu Thiên Hưng cũng nói: “Đúng thế, khi lão thái gia nhà họ Tiêu hạ táng, tôi cũng đến, chỉ là hố mộ bình thường, không nhìn thấy địa cung!”
Lý Dục Thần vừa nghe, thấy kỳ lạ hơn, anh trầm tư một lát, rồi lại đi giữa các bia mộ.
Đi được hai vòng, nói: “Tôi dám chắc chắn, phân bố những bia mộ này tạo thành trận pháp, không chỉ có tác dụng tàng phong tụ thủy, che chở phù hộ con cháu, nó còn ẩn giấu cơ quan mở địa cung, chỉ là hình như cơ quan này đã bị phá hỏng”.
Tiêu Thập Nương và Liêu Thiên Hưng quay sang nhìn nhau một cái, vừa khó hiểu vừa chấn kinh.
“Sao lại như vậy?”
“Sợ rằng chỉ có đợi ông cụ tỉnh lại mới biết được”, Lý Dục Thần nói.
“A, cậu Lý, cậu nói, bố của tôi được cứu rồi ư?”, Tiêu Thập Nương vừa hưng phấn vừa kỳ vọng nhìn Lý Dục Thần.
“Bây giờ vẫn không dễ nói trước”, Lý Dục Thần nói: “Hồn của ông cụ rất có thể bị nhốt dưới lòng đất này. Nơi chôn cất tổ tông lâu năm cũng đúng là không tệ. Chỉ là, chuyện này xảy ra thế nào, rất đáng được làm rõ. Tôi hỏi bà, lúc bố của bà phát bệnh, có ai ở bên cạnh ông ta? Người đầu tiên phát hiện ra là ai?”
“Là chú ba của tôi”, không biết Tiêu Thập Nương nghĩ đến điều gì mà khẽ cau mày: “Hôm đó chú tôi gọi điện đến, nói bố tôi đột nhiên ngất xỉu, có thể là trúng gió. Lúc tôi gặp được bố, ông ấy đã ở trong bệnh viện, ngoại trừ lúc đó khí sắc khuôn mặt vẫn không kém lắm, thì những việc khác giống như hôm nay cậu nhìn thấy. Cậu Lý, cậu nói, chú của tôi, ông ấy…”
Lý Dục Thần nói: “Tôi chỉ nói vậy thôi”.
“Cậu Lý, cậu đã nói hồn của bố tôi ở ngay dưới lòng đất, vậy có cách nào cứu ông ấy ra không?”
“Có”.
Tiêu Thập Nương nghe nói có cách, liền hưng phấn, trong mắt tràn đầy kỳ vọng nhìn sang Lý Dục Thần.
“Ở đây có lẽ có thông đạo thông xuống lòng đất, nhưng cơ quan bị phá hỏng, thông đạo đã đóng. Bây giờ cách duy nhất, chính là đào cả khu mộ lên”.
“Việc này…”
Tiêu Thập Nương vừa nghe, ánh mắt tối lại.
Thế chẳng phải là đi lại con đường đã đàm phán với Hoàng Định Bang sao.
Tuy nhiên, bà ta thông minh đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
“Chẳng lẽ, Hoàng Định Bang muốn lấy mảnh đất này, chính là muốn đào địa cung nhà tôi?”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Rất có thể”.
“Nhưng, Hoàng Định Bang làm sao biết ở đây có địa cung? Hơn nữa đào địa cung thì có thể có được cái gì? Trong địa cung có cái gì, ngay cả tôi cũng không biết”.
“Bà không biết, tự khắc có người khác biết. Bố của bà chắc chắn biết, ngoài ông ta ra, bà nghĩ xem, trong gia tộc của bà còn có ai biết không?”
“Chú ba…”, Tiêu Thập Nương hiểu ra rồi lại chấn kinh: “Chẳng lẽ là ông ấy…”
Lý Dục Thần không nói gì nữa.
Đây là chuyện của nhà họ Tiêu, anh không quản được.
Nhiệm vụ của anh là giúp Tiêu Dạ Bạch chữa bệnh.
Nhưng tình hình hiện tại có vẻ hơi phức tạp, đã vượt qua phạm vi chữa bệnh.
Anh không muốn bị kéo vào trong chuyện quá mức phức tạp này, duyên nghiệp vướng mắc, không phải chuyện tốt với người tu hành.
Gió trên núi hơi lạnh, thổi đến, Tiêu Thập Nương bất giác ôm cánh tay.
Từ giữa đôi lông mày của bà ta, Lý Dục Thần lại cảm thấy chút gì đó quen thuộc.
“Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không? Tôi cứ cảm thấy bà hơi quen mắt, nhưng không nghĩ ra”, anh hỏi.
Tiêu Thập Nương cười xinh đẹp, nói: “Đương nhiên quen rồi, hồi nhỏ cậu gọi tôi là chị, tôi gọi cậu là Tiểu Thần Thần đấy”.
Lý Dục Thần ngẩn người ở đó, khó hiểu “A?” một tiếng.
Tiêu Thập Nương nhìn dáng vẻ của anh, cũng phải mỉm cười, nói: “Ông nội của cậu tên là Lý Hữu Toàn phải không?”
Lý Dục Thần kinh ngạc: “Bà biết ông nội tôi?”
Tiêu Thập Nương nói: “Đâu chỉ là quen biết, còn rất thân cơ. Khoảng gần hai mươi năm trước, lúc đó, nhà họ Tiêu chúng tôi đang trong lúc sa sút, bố mẹ tôi ở ngoại tỉnh khởi nghiệp, tôi ở quê nhà thành phố Tuyên, theo cách nói bây giờ, gọi là đứa trẻ bị bỏ lại ở nhà”.
“Đương nhiên lúc đó tôi cũng không còn nhỏ, mười mấy tuổi, lúc được nghỉ, nhớ bố mẹ, liền muốn đi thăm họ, kết quả trên đường bị kẻ buôn người lừa gạt, bị bán đến Nam Giang. Tôi liều mạng bỏ trốn, lại bị người ta đuổi theo, là ông nội cậu đã cứu tôi. Tôi còn sống ở nhà các cậu một thời gian đấy. Lúc đó, cậu còn chưa đến ba tuổi. Mọi người đều gọi cậu là Tiểu Thần Thần, cậu gọi tôi là chị, cậu quên hết rồi phải không?”
Khi Tiêu Thập Nương nói đến những việc này, khuôn mặt còn hiện lên vẻ hạnh phúc.
Chương 272: Đầm âm long
Lý Dục Thần hiểu ra, chẳng trách cảm thấy quen mắt, thì ra còn có duyên phận như vậy.
Nhớ thì chắc chắn không nhớ rồi. Chuyện hồi chưa đến ba tuổi, ai nhớ được.
Kể cả Mã Sơn và Đinh Hương cùng lớn lên từ nhỏ, ký ức đó cũng chủ yếu là tập trung từ sau năm tuổi, hơn nữa phần lớn là mảnh ký ức nhỏ nhặt.
“Sau này tôi đi tìm nhà các cậu, nhưng lúc đó các cậu đã không còn ở đấy nữa. Người ta nói hai ông cháu các cậu đã chết, không ngờ lại gặp được cậu ở thành phố Cô. Nghe được tên của cậu, nhìn đôi mắt của cậu, tôi chắc chắn là cậu”, Tiêu Thập Nương nhìn Lý Dục Thần nói.
Trong phút chốc, Lý Dục Thần cũng cảm thấy thân thiết hơn.
Tất cả ấn tượng của anh với thế gian, đều bắt đầu từ đại viện rác rưởi đó, cho đến bảy tuổi, ông nội qua đời.
Vì vậy, chỉ cần là người quen biết trong những năm đó, anh đều cảm thấy vô cùng thân thiết. Cho nên anh mới coi Mã Sơn như anh trai, coi Đinh Hương như em gái.
Không ngờ ở đây lại có thêm một bà chị.
Tuy ký ức mơ hồ đến mức ngoài chút cảm giác quen thuộc, không tìm được ấn tượng gì, nhưng phần thân thiết vẫn dâng lên trong lòng, khiến anh ấm áp.
Nếu đã có duyên phận như vậy, thì anh không thể không quản chuyện của nhà họ Tiêu.
“Chị”, Lý Dục Thần rất tự nhiên đổi cách gọi như hồi nhỏ.
Tiêu Thập Nương ngược lại có chút mất tự nhiên, mặt đỏ lên, nói: “Vẫn cứ gọi Thập Nương đi, bây giờ cậu là cậu Lý ba tỉnh cùng tôn kính, Lý tiên nhân, gọi tôi là chị, làm sao tôi nhận được”.
Lý Dục Thần cười nói: “Cái gì mà ba tỉnh tôn kính, chỉ cần tôi nhận người chị là chị, cho dù tôi là minh chủ Hoa Hạ, thì chị cũng là chị của tôi”.
Tiêu Thập Nương vừa hạnh phúc và cảm động, nói: “Cậu nhận tôi là chị, tôi lại không thể gọi cậu là em trai, tôi vẫn gọi cậu là cậu Lý thì hơn”.
Lý Dục Thần cũng yêu cầu, nói: “Chị, hồn của lệnh tôn có lẽ ở ngay dưới lòng đất, nhưng lối vào địa cung đã bị người khác phá hỏng, bây giờ không xuống được”.
“Hay là đào mộ lên đi”, Tiêu Thập Nương nói.
“Thập Nương, cô phải suy nghĩ kỹ”, Liêu Thiên Hưng nói: “Động vào mộ, chưa được người trong tộc đồng ý, cô sẽ thành tội nhân gia tộc đấy”.
“Không lo được nhiều như vậy. Cứu mạng của bố tôi quan trọng hơn, người cứu sống rồi mới có thể làm rõ sự thực”, Tiêu Thập Nương cắn răng nói: “Có tội lỗi gì tôi gánh chịu, cho dù phải thi hành gia pháp, tôi cũng nhận. Nhưng nếu phát hiện bố tôi bị người ta hại…”
Trong mắt bà ta lộ ra vẻ sắc xảo ghê ghớm.
Lý Dục Thần cũng phải khâm phục dũng khí và sự quyết đoán của người phụ nữ này.
Trước đây anh không biết, gần đây trải qua những chuyện của nhà họ Lâm và mấy gia tộc khác, anh cũng coi như nhìn rõ tính phức tạp trong những gia tộc lớn.
Một người phụ nữ, bố nằm trên giường sống dở chết sở hơn hai năm, bà ta vừa phải kiên trì tìm người chữa bệnh cho bố, vừa phải điều hành gia nghiệp, duy trì sự cân bằng trong các loại tranh đấu của gia tộc, bảo đảm gia tộc không giải tán, thật không dễ dàng.
“Cứ đợi thêm đã”, Lý Dục Thần nói: “Công trình đào địa cung không phải là nhỏ, hơn nữa không cẩn thận chạm vào cơ quan nào đó, hủy trận pháp phía dưới, hồn của lệnh tôn sẽ tiêu tan”.
“Vậy phải làm thế nào?”, Tiêu Thập Nương lo lắng nói.
“Yên tâm đi, cứ đợi đã, sẽ có cách khác”, Lý Dục Thần nói.
Lúc này, những người được phái đi liên tục về báo cáo, phát hiện địa huyệt khe núi gần đây.
Nhưng đại đa số, Lý Dục Thần vừa nghe là biết không cần đi xem, chỉ là sơn động bình thường.
Duy có một người, nói ở gần thôn nhà họ Quách ở mặt sau núi có một thung lũng, trong thung lũng có một thác nước nhỏ, dưới thác nước có một cái đầm âm long.
Người trong thôn nhà họ Quách nói, trong đầm nước có con rồng ẩn hiện, trước đây người thế hệ trước còn có tập tục đến đầm âm long tế bái.
Lý Dục Thần vừa nghe là biết có vấn đề.
Theo phương vị mà người đến nói, anh đi lên chỗ cao nhìn hướng đi của địa mạch thế núi, bèn nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem sao”.
Chương 273: Lừa gạt
Đầu tiên đến thôn nhà họ Quách, tìm được một ông lão trong thôn tên là Quách Vân Long.
Cái tên này cũng rất hợp cảnh.
“Các người làm chương trình phát sóng trực tiếp thám hiểm dã ngoại phải không?”
Ông lão rất tự nhiên, bô bô nói một đống từ hot trên mạng, có rất nhiều từ mà Lý Dục Thần chưa từng nghe nói đến.
“Cậu nhóc à, quay chụp bên trong thung lũng là được rồi, tuyệt đối đừng đến đầm Âm Long, lần trước có mấy thanh niên, nói cũng làm chương trình phát sóng trực tiếp, đến thám hiểm nơi này, đi xuống đầm Âm Long mà không lên được nữa”.
“Không ai xuống tìm sao?”
“Tìm rồi, đội Phòng cháy chữa cháy cũng đến, thả dây kéo mấy trăm mét, tìm kiếm mấy ngày liền, vẫn không tìm được người”, ông lão lắc đầu: “Tôi thấy ấy à, người bị âm long ăn thịt rồi. Nhưng người thời ny không tin nữa”.
“Ông dẫn chúng tôi đi xem đi”, Lý Dục Thần nói.
“Tôi nói cậu nhóc này, sao cậu cứng đầu thế chứ!”, ông lại trừng mắt nhìn anh.
Tiêu Thập Nương cười, lấy ra hai trăm đồng từ trong túi, nói với ông lão: “Lão Quách, chúng ta đi xem đi”.
Quách Vân Long giãn đôi lông mày cười: “Ầy, xem thì được, an toàn là số một, cô gái này thật hiểu chuyện!”
Nói xong liền đi đầu dẫn đường, đưa họ vào núi, đến một thung lũng.
Quách Vân Long chỉ thung lũng nói: “Ở ngay phía dưới, đi về phía trước một đoạn, nhìn thấy một cái thác nước nhỏ, phía dưới thác chính là đầm Âm Long. Nhiệt độ bên trong rất thấp, vô cùng lạnh, các người mặc mỏng manh như vậy, cẩn thận bị cảm lạnh đấy”.
Tiến vào thung lũng, quả nhiên, nhiệt độ bỗng giảm thấp, so với bên ngoài đúng là hai thế giới.
Bên trong không có đường, đều là sỏi đá, gập ghềnh khó đi.
Nơi này cũng không có cảnh sắc đẹp, không có giá trị khai thác, chẳng trách không ai đến.
Theo cách nói của ông lão Quách Vân Long, trước đây cũng chỉ có người hái thuốc mới đến nơi này. Bây giờ thỉnh thoảng có mấy nhân vật nổi tiếng mạng đến đây làm chương trình trực tiếp, nhưng sau lần trước xảy ra chuyện thì không ai đến nữa.
“Cái đầm đó có rồng thật!”, Quách Vân Long nói: “Trưởng bối trong thôn chúng tôi có người nhìn thấy, thật đấy”.
“Trưởng bối của ông? Thế thì phải là chuyện từ năm nào tháng nào rồi!”, Tiêu Thập Nương nói.
“Vậy tôi cũng nói không chuẩn, phải đến bảy mươi tám mươi năm rồi đấy”, Quách Vân Long nói.
“Thế sau này còn có người nhìn thấy không?”
Sau này không nghe nói đến, nhưng từng có người mất tích, đều truyền là bị rồng ăn thịt. Cho nên hàng năm chúng tôi đều đến thung lũng tế bái, người của mấy thôn cùng gom góp lại, một con heo, một con dê, làm mấy con gà, ném vào đầm Âm Long. Cũng mấy năm gần đây, người già đi hết, thanh niên không tin việc này nên mới không tế bái nữa”.
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện.
Đi được một đoạn, thì nghe thấy tiếng nước thịch thịch.
Xa xa nhìn thấy một dải màu trắng nho nhỏ treo trên vách đá.
Thác nước chảy xuống, là một khe nứt, giống như từng cái miệng khổng lồ há to.
Quách Vân Long chỉ vào thác nước nói: “Chính là chỗ đó, các người lại gần xem thì được, tuyệt đối đừng đi xuống. Chỗ này quá lạnh, tôi tuổi đã cao, không chịu nổi, không đi cùng các người nữa”.
Tiêu Thập Nương lại lấy ra hai trăm đưa cho ông ta, tỏ ý cảm ơn.
Quách Vân Long cầm tiền, cười tươi như hoa.
Bỗng nghe miệng khe nứt truyền là giọng nói: “He, ông lão Quách, ông đấy, lại đưa một đám người đến! Lần này đủ cho âm long ăn no rồi”.
Chỉ thấy bên cạnh thác nước có hai người đi ra.
Một người trong đó cũng búi tóc cài châm, ăn mặc như đạo sĩ.
Một người còn lại dáng vẻ bình thường, trông khoảng hơn bốn mươi tuổi.
Tiêu Thập Nương và Liêu Thiên Hưng nhìn thấy người đến, cùng kinh hãi nói: “Là ông!”
Người đến nhìn Tiêu Thập Nương và Liêu Thiên Hưng, cũng rất kinh ngạc.
“Sao hai người lại đến đây?”
Tiêu Thập Nương hỏi: “Chú ba, đừng nói bọn cháu, chú đang làm gì ở đây?”
“Chú…”, người trung niên hơn bốn mươi tuổi đó hơi lúng túng: “Chú đến đây làm chút việc riêng, không liên quan đến hai người”.
“Chuyện riêng?”, Tiêu Thập Nương cười lạnh lùng nói: “Chú ba, cháu không phải là trẻ lên ba”.
Liêu Thiên Hưng chất vấn: “Ông ba Tiêu, tôi đã nghe thấy hết lời vừa nãy của các ông rồi, lừa người ta đến cho âm long ăn thịt phải không, chuyện độc ác như vậy mà ông cũng làm ra được?”
Nhưng bố vẫn luôn thoi thóp một hơi thở, vẫn chưa ra đi.
Họ đã đi khắp các bệnh viện tốt nhất cả nước, tìm bác sĩ tốt nhất khắp cả nước, nhưng không tìm ra được nguyên nhân mắc bệnh.
Chỉ là hơi thở này càng lúc càng yếu.
Tiêu Thập Nương luôn cảm thấy bố có điều muốn nói, cho nên mới nín hơi thở này không chịu nuốt xuống.
Lý Dục Thần vừa nhìn là nhận ra, hồn phách của Tiêu Dạ Bạch đã không còn.
Theo lý, hồn phách không còn, chắc chắn là đã chết.
Nhưng Tiêu Dạ Bạch lại vẫn sống, còn có một hơi thở.
Cho thấy hồn của ông ta còn đang ở trên thế gian, chỉ là không thể về với thể xác của ông ta.
Lý Dục Thần lập tức liên tưởng đến lần trước ông cụ Lâm bị Ngô Hiền mà nhà họ Triệu mời đến thi triển sách Đinh Đầu Tiễn, triệu chứng rất giống.
Nhưng không ai lại dùng hai năm đi thi triển một thuật pháp như này. Bởi vì thi triển pháp thuật cũng cần vốn, ngoại trừ pháp lực của bản thân, cũng có khả năng hao tổn nguyên thần. Cho nên thông thường yêu cầu càng nhanh càng tốt, ví dụ sách Đinh Đầu Tiễn trong cổ vu thuật cần bảy bảy bốn mươi chín ngày, còn phiên bản cải tiến của Ngô Hiền dùng chỉ cần bảy ngày.
Nhưng nếu không phải có người thi triển pháp thuật, thì hồn của Tiêu Dạ Bạch đã đi đâu?
“Trước khi ông cụ phát bệnh, lần cuối cùng đã đi đâu?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Nơi cuối cùng….”, Tiêu Thập Nương suy nghĩ nói: “Có lẽ là đi dạo trong thị trấn. Bình thường ông ấy sống trong thành phố, nhưng lần đó vừa hay là tiết Thanh Minh, chúng tôi về tảo mộ. Mỗi lần ông ấy quay về, đều ở lại mấy ngày, đi dạo khắp chỗ, nói chuyện với người già trong thị trấn”.
“Đợi đã, vừa nãy bà nói tảo mộ tiết Thanh Minh, cũng có nghĩa là, trước khi xảy ra chuyện, ông ấy đã đến mộ tổ của nhà các người?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Đúng thế”, Tiêu Thập Nương ngạc nhiên: “Chẳng lẽ là vì lên mộ? Nhưng hôm đó chúng tôi cũng đi, hơn nữa lúc ông ấy phát bệnh, đã qua tiết Thanh Minh mấy ngày”.
Lý Dục Thần nói: “Được rồi, dẫn tôi đến mộ tổ của nhà các người xem đi. Hồn của bố bà mất rồi, có thể tìm lại hay không thì phải xem may mắn rồi”.
Tiêu Thập Nương nghe xong kinh hãi, vội vàng sắp xếp xe, đưa Lý Dục Thần đến ngọn núi có mộ tổ của nhà họ Tiêu.
Đến trước núi vừa nhìn, Lý Dục Thần cảm thán, quả nhiên là phong thủy tốt, chẳng trách nhà họ Tiêu chọn nơi này làm mộ tổ, xa như vậy cũng không muốn di dời.
Phần mộ của nhà họ Tiêu ở sườn núi, chiếm một mảnh đất lớn.
Mấy chục bia bộ xếp theo phương vị nhất định, vừa nhìn là biết đã được đại sư phong thủy chỉ điểm, lợi dụng mộ tổ ngưng tụ địa khí xung quanh.
Vậy là nơi này tương đương với một trận pháp nho nhỏ, trở thành phong thủy nhãn của cả ngọn núi.
Âm trạch như vậy, quả nhiên là tốt, theo cách nói của người ngày nay thì con cháu đầy nhà, thiên thu vạn đại.
Nhưng vấn đề cũng xuất phát từ trên trận pháp do bia mộ hình thành.
Phong thủy vốn thuộc tự nhiên, địa khí cũng là phân bố tự nhiên, dòng chảy dựa theo địa hình địa thế, hình thành một nơi thiên nhiên ẩn gió tụ khí, vậy mới là phong thủy tốt.
Nhưng một khi dùng trận pháp ngưng tụ địa khí, có nghĩa là con người đã phá hỏng tự nhiên, chỗ của anh phong thủy tốt rồi, địa khí xung quanh lại bị phá hỏng.
Việc này không phù hợp đạo tự nhiên, cho nên cao nhân thực sự thường coi thường nó.
Vị trí mộ phần nhà họ Tiêu lại vừa hay là chỗ khúc ngoặt của dãy núi, gần như đã phá hỏng cả hướng đi của địa khí cả dãy núi.
Thời gian dài, khí vận của nhà họ Tiêu sợ rằng sẽ suy giảm.
Lý Dục Thần nhìn thấy điểm này, nhớ đến Hoàng Định Bang ở thành phố Cô ép Tiêu Thập Nương dời mộ, đúng là tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường, không thể suy đoán tự có ý trời, giúp nhà họ Tiêu vượt qua tai họa.
Tiếc là lại gặp được mình.
“Cậu Lý, mộ tổ của chúng tôi có vấn đề sao?”, Tiêu Thập Nương hỏi.
“Có vấn đề”, Lý Dục Thần nói.
“Hả?”, Tiêu Thập Nương kinh ngạc: “Vậy phải làm thế nào? Bệnh của bố tôi có liên quan đến mộ tổ không? Cần lập tức dời mộ không?”
Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Không đơn giản như vậy”.
Tiêu Thập Nương lo lắng nói: “Vậy bố của tôi còn cứu được không?”
Lý Dục Thần nói: “Đã cách thời gian quá lâu, tôi cũng không dám bảo đảm. Nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn, bố của bà đã xảy ra chuyện ở đây, hồn của ông ta bị rớt mất”.
“Rớt hồn?”, Tiêu Thập Nương vô cùng không hiểu: “Làm sao hồn lại rớt được?”
Lý Dục Thần quan sát cảnh khu mộ, muốn tìm kiếm manh mối.
Chương 270: Trận pháp
Đương nhiên hồn của con người không thể nào vô duyên vô cớ rời khỏi cơ thể, trong tình huống bình thường, hồn phách rời khỏi cơ thể không thể chịu được sức mạnh của không gian này, sẽ nhanh chóng tiêu tan, chỉ có tình huống đặc biệt mới ngưng tụ bất tán.
Ví dụ như sách Đinh Đầu Tiễn, người thi triển thuật pháp bắt hồn của con người bằng pháp thuật, cất giữ trên người làm bằng rơm cỏ. Nhưng cũng không giữ được bao lâu, và cần người thi triển thuật pháp bày tế đàn, dùng pháp lực duy trì.
Hoặc là như Hồ Vân Thiên xác chìm xuống đáy giếng, dùng bùa phong ấn miệng giếng. Nhưng cũng không phải là phong ấn hồn thực sự của ông ta, mà là một chút sát khí từ từ ngưng kết ra oán linh.
Tiêu Dạ Bạch đã ngã bệnh hai năm, tình hình chắc chắn càng phức tạp hơn.
Lý Dục Thần nghĩ đến một khả năng.
“Hoàng Định Bang nói muốn mua mộ tổ của nhà bà, dùng để khai thác, bà có biết ông ta định đào từ đâu không?”
Tiêu Thập Nương lắc đầu nói: “Tôi không rõ, ông ta nói là muốn khai thác cả khoáng mạch, nhưng không nói đào từ đâu”.
Lý Dục Thần lại hỏi: “Vậy bà có biết ở gần đây có đầm sâu suối sâu gì không, hoặc là nơi nào như động không đáy trong lời đồn dân gian”.
Tiêu Thập Nương vẫn lắc đầu: “Ngoài đến thăm mộ ra thì tôi rất ít đến đây. Việc này chỉ có thể đi hỏi thăm thôn dân gần đây. Cậu Lý, cậu muốn làm gì?”
Lý Dục Thần nói: “Bà còn nhớ những lời Hoàng Định Bang và Thanh Huyền nói trước khi chết không, Thanh Huyền nói dưới lòng đất có âm long, nguyên nhân họ muốn mua mộ tổ của nhà bà không phải để khai thác khoáng sản, mà là muốn tìm âm long đó. Nếu họ nói thật, thì dưới lòng đất có âm long, vậy thì hồn của ông cụ, rất có thể bị thứ đó hút đi. Mộ tổ của nhà bà chém đứt khí địa mạch ở nơi này, đã hình thành thế phong thủy độc đáo. Phong thủy tốt như vậy, không chỉ có con người thích”.
Tiêu Thập Nương phái người đi hỏi thăm xem gần đây có đâm sâu suối sâu gì không.
Ở khu mộ chỉ còn lại bà ta và Lý Dục Thần, còn có ông lão họ Liêu đó.
Ông lão họ Liêu tên là Liêu Thiên Hưng, lúc này cũng đã thân quen với Lý Dục Thần.
Ông là ta truyền nhân của y mạch Hoàng Sơn, có giao tình sâu sắc với nhà họ Tiêu, đặc biệt là với ông cụ Tiêu Dạ Bạch, cũng coi là bạn tâm giao.
Y mạch Hoàng Sơn, còn có chung nguồn gốc với nhà họ Hồ ở Tiền Đường.
Tổ tiên Hồ Lệnh Sơn của nhà họ Hồ, tổ tịch ở Huy Châu cổ, y thuật của ông ta cũng là được truyền thừa từ y mạch Hoàng Sơn.
Tính ra, hai nhà là phân nhánh đồng môn.
Lý Dục Thần có giao tình rất tốt với nhà họ Hồ, lại thêm Hồ Lệnh Sơn ở Côn Luân cũng coi là sư huynh của anh, vì vậy đương nhiên anh cũng có thiện cảm với đệ tử của y mạch Hoàng Sơn.
Liêu Thiên Hưng nhận chuẩn Lý Dục Thần là truyền nhân y thánh, nên vô cùng tôn kính Lý Dục Thần.
Hai người nói chuyện vô cùng hợp.
Nói đến một vài chủ đề về y thuật, Lý Dục Thần vô tình chỉ dạy một số điều.
Theo như Liêu Thiên Hưng nói, tình trạng của Tiêu Dạ Bạch, ban đầu ông ta cũng nghi ngờ là mất hồn. Cho nên dùng một số cách gọi hồn dân gian, nhưng không có hiệu quả.
Lý Dục Thần biết, cách dân gian mà ông ta nói chắc chắn không phải đơn giản như rắc vài hạt gạo như dân gian làm, y mạch Hoàn Sơn có truyền thừa đặc biệt, nếu không, ban đầu Hồ Lệnh Sơn cũng không học được thuật Chúc Do.
Ngoài y thuật ra, hiển nhiên Liêu Thiên Hưng còn tu luyện qua võ đạo và thuật pháp, chỉ là lấy y nhập đạo, khác với con đường của Lý Dục Thần đi.
Tiêu Dạ Bạch mất hồn đã lâu như vậy, đã dùng cách bình thường gọi hồn về. Nhưng ngay ban đầu, Liêu Thiên Hưng đã dùng thuật gọi hồn, có lẽ là có hiệu quả, ít nhất sẽ có cảm ứng.
“Một chút cảm ứng cũng không có sao?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Không có”, Liêu Thiên Hưng lắc đầu.
“Không phải chứ”, Lý Dục Thần trầm ngâm nói: “Trừ phi hồn của ông ta bị trận pháp cấm nhốt”.
Lý Dục Thần và Liêu Thiên Hưng cùng nhìn sang bia mộ trong khu mộ.
“Trận pháp?”
Lý Dục Thần đi vào khu mộ, đi quanh giữa các bia mộ một vòng.
Anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gõ lên đá gạch dưới đất, đột nhiên hỏi: “Thập Nương, tổ tiên nhà họ Tiêu có lai lịch thế nào? Có phải từng làm quan không?”
Tiêu Thập Nương không hiểu nói: “Chỉ là thị tộc bình thường, cũng không có gì đặc biệt, theo ghi chép trong tộc phổ, tổ tiên từng làm mấy chức quan, nhưng cũng không phải quan lớn. Chỉ là cày ruộng và đọc sách, củi cháy lửa truyền, mới miễn cưỡng duy trì gia nghiệp. Cậu nhìn bia mộ này cũng không khắc công trạng gì, nếu tổ tiên làm quan lớn, thì chẳng phải sẽ ghi hết lại ư”.
Lý Dục Thần nghĩ cũng phải, kỳ lạ nói: “Nhưng sao phía dưới có địa cung lớn như vậy? Âm trạch phần mộ của người bình thường, cùng lắm cũng chỉ đào mấy cái hố, đặt quan tài xuống là được”.
Chương 271: Duyên phận
“Địa cung?”, Tiêu Thập Nương thấy kỳ lạ: “Phía dưới có địa cung? Sao tôi không biết?”
Liêu Thiên Hưng cũng nói: “Đúng thế, khi lão thái gia nhà họ Tiêu hạ táng, tôi cũng đến, chỉ là hố mộ bình thường, không nhìn thấy địa cung!”
Lý Dục Thần vừa nghe, thấy kỳ lạ hơn, anh trầm tư một lát, rồi lại đi giữa các bia mộ.
Đi được hai vòng, nói: “Tôi dám chắc chắn, phân bố những bia mộ này tạo thành trận pháp, không chỉ có tác dụng tàng phong tụ thủy, che chở phù hộ con cháu, nó còn ẩn giấu cơ quan mở địa cung, chỉ là hình như cơ quan này đã bị phá hỏng”.
Tiêu Thập Nương và Liêu Thiên Hưng quay sang nhìn nhau một cái, vừa khó hiểu vừa chấn kinh.
“Sao lại như vậy?”
“Sợ rằng chỉ có đợi ông cụ tỉnh lại mới biết được”, Lý Dục Thần nói.
“A, cậu Lý, cậu nói, bố của tôi được cứu rồi ư?”, Tiêu Thập Nương vừa hưng phấn vừa kỳ vọng nhìn Lý Dục Thần.
“Bây giờ vẫn không dễ nói trước”, Lý Dục Thần nói: “Hồn của ông cụ rất có thể bị nhốt dưới lòng đất này. Nơi chôn cất tổ tông lâu năm cũng đúng là không tệ. Chỉ là, chuyện này xảy ra thế nào, rất đáng được làm rõ. Tôi hỏi bà, lúc bố của bà phát bệnh, có ai ở bên cạnh ông ta? Người đầu tiên phát hiện ra là ai?”
“Là chú ba của tôi”, không biết Tiêu Thập Nương nghĩ đến điều gì mà khẽ cau mày: “Hôm đó chú tôi gọi điện đến, nói bố tôi đột nhiên ngất xỉu, có thể là trúng gió. Lúc tôi gặp được bố, ông ấy đã ở trong bệnh viện, ngoại trừ lúc đó khí sắc khuôn mặt vẫn không kém lắm, thì những việc khác giống như hôm nay cậu nhìn thấy. Cậu Lý, cậu nói, chú của tôi, ông ấy…”
Lý Dục Thần nói: “Tôi chỉ nói vậy thôi”.
“Cậu Lý, cậu đã nói hồn của bố tôi ở ngay dưới lòng đất, vậy có cách nào cứu ông ấy ra không?”
“Có”.
Tiêu Thập Nương nghe nói có cách, liền hưng phấn, trong mắt tràn đầy kỳ vọng nhìn sang Lý Dục Thần.
“Ở đây có lẽ có thông đạo thông xuống lòng đất, nhưng cơ quan bị phá hỏng, thông đạo đã đóng. Bây giờ cách duy nhất, chính là đào cả khu mộ lên”.
“Việc này…”
Tiêu Thập Nương vừa nghe, ánh mắt tối lại.
Thế chẳng phải là đi lại con đường đã đàm phán với Hoàng Định Bang sao.
Tuy nhiên, bà ta thông minh đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
“Chẳng lẽ, Hoàng Định Bang muốn lấy mảnh đất này, chính là muốn đào địa cung nhà tôi?”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Rất có thể”.
“Nhưng, Hoàng Định Bang làm sao biết ở đây có địa cung? Hơn nữa đào địa cung thì có thể có được cái gì? Trong địa cung có cái gì, ngay cả tôi cũng không biết”.
“Bà không biết, tự khắc có người khác biết. Bố của bà chắc chắn biết, ngoài ông ta ra, bà nghĩ xem, trong gia tộc của bà còn có ai biết không?”
“Chú ba…”, Tiêu Thập Nương hiểu ra rồi lại chấn kinh: “Chẳng lẽ là ông ấy…”
Lý Dục Thần không nói gì nữa.
Đây là chuyện của nhà họ Tiêu, anh không quản được.
Nhiệm vụ của anh là giúp Tiêu Dạ Bạch chữa bệnh.
Nhưng tình hình hiện tại có vẻ hơi phức tạp, đã vượt qua phạm vi chữa bệnh.
Anh không muốn bị kéo vào trong chuyện quá mức phức tạp này, duyên nghiệp vướng mắc, không phải chuyện tốt với người tu hành.
Gió trên núi hơi lạnh, thổi đến, Tiêu Thập Nương bất giác ôm cánh tay.
Từ giữa đôi lông mày của bà ta, Lý Dục Thần lại cảm thấy chút gì đó quen thuộc.
“Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không? Tôi cứ cảm thấy bà hơi quen mắt, nhưng không nghĩ ra”, anh hỏi.
Tiêu Thập Nương cười xinh đẹp, nói: “Đương nhiên quen rồi, hồi nhỏ cậu gọi tôi là chị, tôi gọi cậu là Tiểu Thần Thần đấy”.
Lý Dục Thần ngẩn người ở đó, khó hiểu “A?” một tiếng.
Tiêu Thập Nương nhìn dáng vẻ của anh, cũng phải mỉm cười, nói: “Ông nội của cậu tên là Lý Hữu Toàn phải không?”
Lý Dục Thần kinh ngạc: “Bà biết ông nội tôi?”
Tiêu Thập Nương nói: “Đâu chỉ là quen biết, còn rất thân cơ. Khoảng gần hai mươi năm trước, lúc đó, nhà họ Tiêu chúng tôi đang trong lúc sa sút, bố mẹ tôi ở ngoại tỉnh khởi nghiệp, tôi ở quê nhà thành phố Tuyên, theo cách nói bây giờ, gọi là đứa trẻ bị bỏ lại ở nhà”.
“Đương nhiên lúc đó tôi cũng không còn nhỏ, mười mấy tuổi, lúc được nghỉ, nhớ bố mẹ, liền muốn đi thăm họ, kết quả trên đường bị kẻ buôn người lừa gạt, bị bán đến Nam Giang. Tôi liều mạng bỏ trốn, lại bị người ta đuổi theo, là ông nội cậu đã cứu tôi. Tôi còn sống ở nhà các cậu một thời gian đấy. Lúc đó, cậu còn chưa đến ba tuổi. Mọi người đều gọi cậu là Tiểu Thần Thần, cậu gọi tôi là chị, cậu quên hết rồi phải không?”
Khi Tiêu Thập Nương nói đến những việc này, khuôn mặt còn hiện lên vẻ hạnh phúc.
Chương 272: Đầm âm long
Lý Dục Thần hiểu ra, chẳng trách cảm thấy quen mắt, thì ra còn có duyên phận như vậy.
Nhớ thì chắc chắn không nhớ rồi. Chuyện hồi chưa đến ba tuổi, ai nhớ được.
Kể cả Mã Sơn và Đinh Hương cùng lớn lên từ nhỏ, ký ức đó cũng chủ yếu là tập trung từ sau năm tuổi, hơn nữa phần lớn là mảnh ký ức nhỏ nhặt.
“Sau này tôi đi tìm nhà các cậu, nhưng lúc đó các cậu đã không còn ở đấy nữa. Người ta nói hai ông cháu các cậu đã chết, không ngờ lại gặp được cậu ở thành phố Cô. Nghe được tên của cậu, nhìn đôi mắt của cậu, tôi chắc chắn là cậu”, Tiêu Thập Nương nhìn Lý Dục Thần nói.
Trong phút chốc, Lý Dục Thần cũng cảm thấy thân thiết hơn.
Tất cả ấn tượng của anh với thế gian, đều bắt đầu từ đại viện rác rưởi đó, cho đến bảy tuổi, ông nội qua đời.
Vì vậy, chỉ cần là người quen biết trong những năm đó, anh đều cảm thấy vô cùng thân thiết. Cho nên anh mới coi Mã Sơn như anh trai, coi Đinh Hương như em gái.
Không ngờ ở đây lại có thêm một bà chị.
Tuy ký ức mơ hồ đến mức ngoài chút cảm giác quen thuộc, không tìm được ấn tượng gì, nhưng phần thân thiết vẫn dâng lên trong lòng, khiến anh ấm áp.
Nếu đã có duyên phận như vậy, thì anh không thể không quản chuyện của nhà họ Tiêu.
“Chị”, Lý Dục Thần rất tự nhiên đổi cách gọi như hồi nhỏ.
Tiêu Thập Nương ngược lại có chút mất tự nhiên, mặt đỏ lên, nói: “Vẫn cứ gọi Thập Nương đi, bây giờ cậu là cậu Lý ba tỉnh cùng tôn kính, Lý tiên nhân, gọi tôi là chị, làm sao tôi nhận được”.
Lý Dục Thần cười nói: “Cái gì mà ba tỉnh tôn kính, chỉ cần tôi nhận người chị là chị, cho dù tôi là minh chủ Hoa Hạ, thì chị cũng là chị của tôi”.
Tiêu Thập Nương vừa hạnh phúc và cảm động, nói: “Cậu nhận tôi là chị, tôi lại không thể gọi cậu là em trai, tôi vẫn gọi cậu là cậu Lý thì hơn”.
Lý Dục Thần cũng yêu cầu, nói: “Chị, hồn của lệnh tôn có lẽ ở ngay dưới lòng đất, nhưng lối vào địa cung đã bị người khác phá hỏng, bây giờ không xuống được”.
“Hay là đào mộ lên đi”, Tiêu Thập Nương nói.
“Thập Nương, cô phải suy nghĩ kỹ”, Liêu Thiên Hưng nói: “Động vào mộ, chưa được người trong tộc đồng ý, cô sẽ thành tội nhân gia tộc đấy”.
“Không lo được nhiều như vậy. Cứu mạng của bố tôi quan trọng hơn, người cứu sống rồi mới có thể làm rõ sự thực”, Tiêu Thập Nương cắn răng nói: “Có tội lỗi gì tôi gánh chịu, cho dù phải thi hành gia pháp, tôi cũng nhận. Nhưng nếu phát hiện bố tôi bị người ta hại…”
Trong mắt bà ta lộ ra vẻ sắc xảo ghê ghớm.
Lý Dục Thần cũng phải khâm phục dũng khí và sự quyết đoán của người phụ nữ này.
Trước đây anh không biết, gần đây trải qua những chuyện của nhà họ Lâm và mấy gia tộc khác, anh cũng coi như nhìn rõ tính phức tạp trong những gia tộc lớn.
Một người phụ nữ, bố nằm trên giường sống dở chết sở hơn hai năm, bà ta vừa phải kiên trì tìm người chữa bệnh cho bố, vừa phải điều hành gia nghiệp, duy trì sự cân bằng trong các loại tranh đấu của gia tộc, bảo đảm gia tộc không giải tán, thật không dễ dàng.
“Cứ đợi thêm đã”, Lý Dục Thần nói: “Công trình đào địa cung không phải là nhỏ, hơn nữa không cẩn thận chạm vào cơ quan nào đó, hủy trận pháp phía dưới, hồn của lệnh tôn sẽ tiêu tan”.
“Vậy phải làm thế nào?”, Tiêu Thập Nương lo lắng nói.
“Yên tâm đi, cứ đợi đã, sẽ có cách khác”, Lý Dục Thần nói.
Lúc này, những người được phái đi liên tục về báo cáo, phát hiện địa huyệt khe núi gần đây.
Nhưng đại đa số, Lý Dục Thần vừa nghe là biết không cần đi xem, chỉ là sơn động bình thường.
Duy có một người, nói ở gần thôn nhà họ Quách ở mặt sau núi có một thung lũng, trong thung lũng có một thác nước nhỏ, dưới thác nước có một cái đầm âm long.
Người trong thôn nhà họ Quách nói, trong đầm nước có con rồng ẩn hiện, trước đây người thế hệ trước còn có tập tục đến đầm âm long tế bái.
Lý Dục Thần vừa nghe là biết có vấn đề.
Theo phương vị mà người đến nói, anh đi lên chỗ cao nhìn hướng đi của địa mạch thế núi, bèn nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem sao”.
Chương 273: Lừa gạt
Đầu tiên đến thôn nhà họ Quách, tìm được một ông lão trong thôn tên là Quách Vân Long.
Cái tên này cũng rất hợp cảnh.
“Các người làm chương trình phát sóng trực tiếp thám hiểm dã ngoại phải không?”
Ông lão rất tự nhiên, bô bô nói một đống từ hot trên mạng, có rất nhiều từ mà Lý Dục Thần chưa từng nghe nói đến.
“Cậu nhóc à, quay chụp bên trong thung lũng là được rồi, tuyệt đối đừng đến đầm Âm Long, lần trước có mấy thanh niên, nói cũng làm chương trình phát sóng trực tiếp, đến thám hiểm nơi này, đi xuống đầm Âm Long mà không lên được nữa”.
“Không ai xuống tìm sao?”
“Tìm rồi, đội Phòng cháy chữa cháy cũng đến, thả dây kéo mấy trăm mét, tìm kiếm mấy ngày liền, vẫn không tìm được người”, ông lão lắc đầu: “Tôi thấy ấy à, người bị âm long ăn thịt rồi. Nhưng người thời ny không tin nữa”.
“Ông dẫn chúng tôi đi xem đi”, Lý Dục Thần nói.
“Tôi nói cậu nhóc này, sao cậu cứng đầu thế chứ!”, ông lại trừng mắt nhìn anh.
Tiêu Thập Nương cười, lấy ra hai trăm đồng từ trong túi, nói với ông lão: “Lão Quách, chúng ta đi xem đi”.
Quách Vân Long giãn đôi lông mày cười: “Ầy, xem thì được, an toàn là số một, cô gái này thật hiểu chuyện!”
Nói xong liền đi đầu dẫn đường, đưa họ vào núi, đến một thung lũng.
Quách Vân Long chỉ thung lũng nói: “Ở ngay phía dưới, đi về phía trước một đoạn, nhìn thấy một cái thác nước nhỏ, phía dưới thác chính là đầm Âm Long. Nhiệt độ bên trong rất thấp, vô cùng lạnh, các người mặc mỏng manh như vậy, cẩn thận bị cảm lạnh đấy”.
Tiến vào thung lũng, quả nhiên, nhiệt độ bỗng giảm thấp, so với bên ngoài đúng là hai thế giới.
Bên trong không có đường, đều là sỏi đá, gập ghềnh khó đi.
Nơi này cũng không có cảnh sắc đẹp, không có giá trị khai thác, chẳng trách không ai đến.
Theo cách nói của ông lão Quách Vân Long, trước đây cũng chỉ có người hái thuốc mới đến nơi này. Bây giờ thỉnh thoảng có mấy nhân vật nổi tiếng mạng đến đây làm chương trình trực tiếp, nhưng sau lần trước xảy ra chuyện thì không ai đến nữa.
“Cái đầm đó có rồng thật!”, Quách Vân Long nói: “Trưởng bối trong thôn chúng tôi có người nhìn thấy, thật đấy”.
“Trưởng bối của ông? Thế thì phải là chuyện từ năm nào tháng nào rồi!”, Tiêu Thập Nương nói.
“Vậy tôi cũng nói không chuẩn, phải đến bảy mươi tám mươi năm rồi đấy”, Quách Vân Long nói.
“Thế sau này còn có người nhìn thấy không?”
Sau này không nghe nói đến, nhưng từng có người mất tích, đều truyền là bị rồng ăn thịt. Cho nên hàng năm chúng tôi đều đến thung lũng tế bái, người của mấy thôn cùng gom góp lại, một con heo, một con dê, làm mấy con gà, ném vào đầm Âm Long. Cũng mấy năm gần đây, người già đi hết, thanh niên không tin việc này nên mới không tế bái nữa”.
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện.
Đi được một đoạn, thì nghe thấy tiếng nước thịch thịch.
Xa xa nhìn thấy một dải màu trắng nho nhỏ treo trên vách đá.
Thác nước chảy xuống, là một khe nứt, giống như từng cái miệng khổng lồ há to.
Quách Vân Long chỉ vào thác nước nói: “Chính là chỗ đó, các người lại gần xem thì được, tuyệt đối đừng đi xuống. Chỗ này quá lạnh, tôi tuổi đã cao, không chịu nổi, không đi cùng các người nữa”.
Tiêu Thập Nương lại lấy ra hai trăm đưa cho ông ta, tỏ ý cảm ơn.
Quách Vân Long cầm tiền, cười tươi như hoa.
Bỗng nghe miệng khe nứt truyền là giọng nói: “He, ông lão Quách, ông đấy, lại đưa một đám người đến! Lần này đủ cho âm long ăn no rồi”.
Chỉ thấy bên cạnh thác nước có hai người đi ra.
Một người trong đó cũng búi tóc cài châm, ăn mặc như đạo sĩ.
Một người còn lại dáng vẻ bình thường, trông khoảng hơn bốn mươi tuổi.
Tiêu Thập Nương và Liêu Thiên Hưng nhìn thấy người đến, cùng kinh hãi nói: “Là ông!”
Người đến nhìn Tiêu Thập Nương và Liêu Thiên Hưng, cũng rất kinh ngạc.
“Sao hai người lại đến đây?”
Tiêu Thập Nương hỏi: “Chú ba, đừng nói bọn cháu, chú đang làm gì ở đây?”
“Chú…”, người trung niên hơn bốn mươi tuổi đó hơi lúng túng: “Chú đến đây làm chút việc riêng, không liên quan đến hai người”.
“Chuyện riêng?”, Tiêu Thập Nương cười lạnh lùng nói: “Chú ba, cháu không phải là trẻ lên ba”.
Liêu Thiên Hưng chất vấn: “Ông ba Tiêu, tôi đã nghe thấy hết lời vừa nãy của các ông rồi, lừa người ta đến cho âm long ăn thịt phải không, chuyện độc ác như vậy mà ông cũng làm ra được?”
Bình luận facebook