-
Chương 283-288
Chương 283: Sự thực
“Tôi không tin cái gì mà tội nhân thiên cổ. Lăng mộ Tần Thủy Hoàng bị đào lên, cũng không thấy ai thành tội nhân thiên cổ. Địa cung của nhà họ Tiêu chúng tôi, chỉ giấu chút vàng bạc châu báu, có lẽ còn có quốc bảo Hoa Hạ thất truyền, nếu đào lên, còn có công lao lớn ấy chứ, lấy đâu ra tội nhân?”
“Ông ba Tiêu nói tiếp.
“Nhưng đại ca không chịu nhường. Ông ta vô cùng cố chấp, đúng là không nói lý. Tôi chẳng còn cách nào, chỉ đành tính kế lâu dài. Sau này, Thanh Huyền đạo trưởng lại đến tìm tôi mấy lần, giúp tôi nghĩ rất nhiều cách. Thủ đoạn của ông ta rất cao minh, nhưng đều không lừa được anh cả tôi”.
“Sau tiết Thanh Minh hai năm trước, Thanh Huyền lại đến tìm tôi, nói đã tìm được cách phá giải trận pháp. Chúng tôi cùng đến mộ. Nhưng không ngờ, anh cả sớm đã đề phòng tôi, sắp xếp người theo dõi tôi, ở gần mộ cũng có người của ông ta. Ông ta đưa người đến, nói là tôi tự ý động vào mộ tổ, muốn xử tôi theo quy tắc gia tộc. Chúng tôi xảy ra xung đột. Thanh Huyền đạo trưởng ra tay, giết người của ông ta đưa đến”.
“Như vậy, tôi cũng không có đường lui. Chúng tôi ép ông ta, bắt ông ta mở cơ quan. Anh cả giả bộ đồng ý, dập đầu mấy cái trước mộ tổ, lại không biết chạm vào thứ gì, cả ngọn núi rung chuyển. Tôi còn tưởng là động đất, Thanh Huyền đạo trưởng lại nhìn thấy yêu khí ngút trời, bảo tôi mau bỏ chạy”.
“Chúng tôi chạy rất xa, rất lâu mới dám quay đầu nhìn, lúc đó anh cả đã hôn mê bất tỉnh. Thanh Huyền nói ông ta mất hồn rồi, chắc chắn là bị yêu khí đập tiêu tan. Tôi đưa anh cả vào bệnh viện. Chuyện sau đó, các người biết cả rồi”.
Ông ba Tiêu nói xong, Lý Dục Thần cũng phải thở dài, lại là bi kịch tranh đấu gia tộc.
Tiêu Thập Nương bất giác đau lòng, hỏi: “Nói như vậy, bố của tôi, ông ấy…”
Lý Dục Thần nói: “Yên tâm đi, hồn phách của bố chị vẫn còn, nếu bị yêu khí đập tan, thì sớm đã chết rồi”.
Ông ba Tiêu nhìn Lý Dục Thần một cái, nói: “Thanh Huyền cũng nói như vậy”.
Lý Dục Thần nói: “Ông và đám người đạo sĩ Lăng Tiêu cùng lừa người đến cho âm long ăn thịt, chuyện là thế nào?”
“Chuyện này không liên quan đến tôi!”, ông ba Tiêu giải thích nói: “Sau lần đó, rất lâu sau Thanh Huyền không đến tìm tôi, tôi cũng không dám có ý định động vào địa cung. Đến trước đó không lâu, Thanh Huyền đến tìm tôi, nói sư phụ ông ta xuất quan, nói gì mà không sợ yêu ma quỷ quái gì hết, bảo tôi phối hợp cùng họ tìm được âm long, chỉ cần diệt trừ âm long, là có thể đào địa cung”.
“Vậy tại sao chú câu kết với Hoàng Định Bang ở Huy Châu?”, Tiêu Thập Nương hỏi.
Ông ba Tiêu nói: “Mặc dù họ đã diệt trừ long yêu, muốn đào địa cung, cũng là một công trình lớn, không được người gia tộc đồng ý, tôi cũng không thể động vào, cho nên đã nghĩ ra kế mà không ai nghĩ tới, bảo Hoàng Định Bang lấy danh nghĩa khai thác khoáng sản mua mảnh đất đó. Hoàng Định Bang không biết chuyện địa cung, chỉ cho rằng đám người Thanh Huyền muốn bắt âm long. Chúng tôi hứa với Hoàng Định Bang, sau khi việc thành, mảnh đất mà ông ta mua, tôi sẽ mua lại với giá gấp đôi, ngoài ra Thanh Huyền đạo trưởng sẽ cho ông ta mấy viên đan dược kéo dài tuổi thọ”.
“Cậu Lý, Thập Nương, ông Liêu, những gì tôi nói đều là thật, tôi không hại anh cả, đó là sự cố! Tôi cũng không nghĩ đến chuyện địa cung nữa, sau này đào ra kho báu, tôi cũng không cần một đồng. Mọi người tha cho tôi đi!”, ông ba Tiêu cầu xin.
Sự việc đã được làm rõ, Lý Dục Thần cũng không có gì muốn hỏi, còn lại là chuyện của nhà họ Tiêu.
Tiêu Thập Nương thở dài, nói: “Chú ba, chú cũng là người có học, sao lại hồ đồ như vậy, nếu có tiền tài, tổ tiên đã dặn không được động vào, chắc chắc có nguyên nhân của nó. Nhà họ Tiêu lụi bại, có mấy lần gần như đến con đường cùng, tại sao gia chủ các đời không đào địa cung lên? Nếu là chuyện có lợi cho gia tộc, đâu đến lượt chú làm!”
Ông ba Tiêu cúi đầu: “Chú cũng là bị lòng tham che mắt”.
“Chú ba, biết sai mà sửa, không gì tốt bằng. Nhưng lỗi lầm của chú thực sự quá lớn, không nói chuyện của bố tôi, kinh động linh hồn của tổ tông dưới suối vàng, cũng không nói, chỉ nói các người lừa du khách đến, cho yêu long ăn thịt, chuyện này, là chuyện con người làm được ư?”
“Thập Nương, cháu đừng nói nữa, chú biết sai rồi, bây giờ rất hối hận! Các cháu tha cho chú đi, tuyệt đối đừng nói chuyện này trong cuộc họp gia tộc”.
Chương 284: Nữ kiệt
“Được, tôi không nói”, Tiêu Thập Nương: “Bố tôi lòng dạ lương thiện, đặc biệt là đối với anh em trong gia tộc, nếu ông ấy tỉnh lại, có lẽ cũng sẽ không làm gì chú. Ông ấy lại yêu thể diện, chuyện xấu này, sẽ không nói ra, cho nên…”
Ông ba Tiêu nghe vậy, khẽ thở nhẹ nhõm, đang định lên tiếng nói, đột nhiên vẻ mặt méo mó, trừng to con mắt, kinh sợ nhìn Tiêu Thập Nương.
Không biết trong tay Tiêu Thập Nương có thêm một con dao găm từ lúc nào, đâm vào bụng của ông ba Tiêu.
“… Cho nên, chỉ có thể là tôi giết chú rồi”.
“Cháu… cháu…”
Cơ thể của ông ba Tiêu chậm rãi đổ về phía sau, ngón tay chỉ vào Tiêu Thập Nương, vẻ mặt đầy đau đớn hận thù và không cam tâm.
Lý Dục Thần cũng không ngờ Tiêu Thập Nương sẽ đột ngột ra tay giết ông ba Tiêu.
Anh vốn còn nghĩ, loại bại hoại xấu xa này, nếu nhà họ Tiêu nể tình không nhẫn tâm ra tay, thì anh sẽ ra tay thay.
Không khỏi có cách nhìn khác với Tiêu Thập Nương.
Một người phụ nữ yếu đuối, không biết võ công, hồi nhỏ bị bọn buôn người bán đi, có thể thoát khỏi từ trong hoàn cảnh nguy hiểm, bây giờ lại dám đích thân cầm đao giết kẻ thù.
Chẳng trách có thể điều hành được một gia đình lớn, ổn định gia tộc không lụi bại sau khi bố bị hại.
Danh tiếng Thập Nương thành phố Tuyên, danh bất hư truyền.
Tiêu Thập Nương nhìn sang Lý Dục Thần, cúi đầu nói: “Cậu Lý, để cậu chê cười rồi”.
Lý Dục Thần vỗ tay khen ngợi: “Chị là chị của tôi, có gì mà cười với không cười, loại người này đáng chết, giết rất hay!”
Tiêu Thập Nương cười nhàn nhạt, thở dài nói: “Là phụ nữ, có ai muốn làm chuyện giết người chứ, ai mà không muốn dựa dẫm vào chồng của mình, anh anh em em? Tiếc là, từ ngày tôi bị bọn buôn cười bắt đi hồi nhỏ, số mạng của tôi đã được định sẵn rồi”.
Lý Dục Thần có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng Tiêu Thập Nương, anh cũng không biết phải an ủi thế nào, bèn nói: “Chị, chúng ta đi vào địa cung, tìm hồn phách của lệnh tôn đi”.
Tiêu Thập Nương vui mừng nói: “Từ chỗ này có thể vào địa cung ư?”
Lý Dục Thần nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, âm long này chính là con vật được tổ tiên nhà họ Tiêu nuôi dưỡng, dùng để canh gác địa cung. Nó đã xuất hiện ở đây, vậy thì có lẽ có thể thông đến địa cung”.
Tiêu Thập Nương lại buồn nói: “Nhưng có âm long cản đường…”
Lý Dục Thần cười nói: “Yên tâm, tôi đã giết âm long rồi”.
Tiêu Thập Nương vui mừng, ánh mắt nhìn Lý Dục Thần càng rạng rỡ lấp lánh.
Liêu Thiên Hưng ở một bên kinh ngạc không thôi.
Trong lòng vẫn còn sốc vì vừa nãy âm long xuất hiện, cho dù Lý Dục Thần có mạnh đi nữa, thì cũng là con người, ông ta cho rằng Lý Dục Thần có thể chạy ra được đã rất lợi hại rồi, không ngờ trong lúc cười nói, âm long đã bị giết rồi.
Ba người cùng trở lại đầm Âm Long.
Lý Dục Thần lấy yêu đan âm long ra, dùng pháp lực kích hoạt, khiến nó tỏa ra hào quang, chiếu sáng cho Tiêu Thập Nương.
Xuyên qua rất nhiều hang đá vôi và khe hẹp, men theo khí tức âm long để lại, cuối cùng quả nhiên tìm được địa cung.
Cả tòa địa cung vô cùng lớn, phân thành các phòng đá rộng rãi.
Lý Dục Thần không quan sát nhiều, dù sao cũng liên quan tới bí mật của nhà người khác.
Anh mau chóng tìm được thông đạo nối lên bên trên, quả nhiên ở đó có một tòa trận pháp, tương ứng với trận pháp ở mặt đất.
Ở giữa trên dưới có thông đạo nối liền, chỉ là đã bị sập.
Giữa trận pháp dưới lòng đất, có một cái bục hình vuông.
Cái bục này có lẽ là then chốt của cơ quan.
Một miếng ngọc cổ treo lơ lửng trên cái bục.
Trong ngọc cổ phong ấn linh hồn của một người.
Hiển nhiên không phải là ngọc bình thường, mà là pháp khí đã được luyện hóa.
Bên trong có không gian, cho nên mới có thể phong ấn hồn phách của Tiêu Dạ Bạch.
Chỗ thần thức chạm đến, bên trong không gian vô cùng sâu thẳm, tỏa ra khí tức già nua.
Lý Dục Thần đoán, cả địa cung này, tất cả vàng bạc châu báu cộng lại, cũng không giá trị bằng miếng ngọc này.
Đương nhiên, anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ lấy miếng ngọc ra khỏi pháp trận, giao cho Tiêu Thập Nương.
Tiêu Thập Nương chỉ cảm thấy miệng ngọc này ấm nóng trơn nhẵn, khác với bình thường.
Trong lòng bà ta khẽ động, kích động nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần biết bà ta muốn hỏi gì, liền gật đầu, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta quay về”.
Đi theo đường cũ trở về, trên đường, Lý Dục Thần viết ký hiệu đặc biệt lên trên vách đá, để tiện cho sau này Tiêu Thập Nương có thể tìm được đến đây.
Ra khỏi đầm Âm Long, về đến khu nhà của nhà họ Tiêu.
Lý Dục Thần bảo Tiêu Thập Nương đeo miếng ngọc cổ lên trước ngực Tiêu Dạ Bạch, bảy ngày sau, hồn về với chủ.
Sau đó lại kê một bát canh an hồn, nói với Tiêu Thập Nương cách sử dụng.
Chương 285: Luyện công
“Bảy ngày sau, khi hồn về với cơ thể, chị cho ông cụ uống thuốc đúng giờ, mười ngày sau có thể ăn uống bình thường, khoảng một tháng có lẽ sẽ hồi phục. Nếu trong thời gian đó có vấn đề gì, chị gọi điện cho tôi”.
Tiêu Thập Nương vô cùng cảm kích nói: “Cậu Lý, thật không biết phải cảm ơn cậu thế nào! Ở thành phố Cô, cậu đã cứu tôi một lần, ở đầm Âm Long lại cứu tôi một lần, bây giờ lại cứu bố của tôi, thêm hồi nhỏ, ông cụ Lý cứu tôi lần đó, tôi nợ nhà họ Lý cậu bốn cái mạng rồi. Cậu Lý, từ nay về sau, Thập Nương là người của cậu, chỉ cần một câu nói của cậu, bất luận chuyện gì, cho dù muốn tôi giao cái mạng này, tôi cũng nhất định làm được”.
Lý Dục Thần cười nói: “Chúng ta có duyên làm chị em, có gì mà phải cảm ơn đi cảm ơn lại. Chỉ dựa vào duyên phận này, tôi cứu chị thêm bao nhiêu lần cũng là việc nên làm mà”.
Tiêu Thập Nương cười xinh đẹp.
Lý Dục Thần bỗng nhắc nhở nói: “Ồ đúng rồi, đợi bố của chị tỉnh lại, tôi kiến nghị trả miếng ngọc này về địa cung, sau đó phong tỏa lối vào đầm Âm Long lại”.
Thập Nương ngạc nhiên nói: “Tại sao?”
Lý Dục Thần nói: “Miếng ngọc này không phải vật tầm thường, hai người không điều khiển được, cũng không giữ được, sẽ chỉ mang đến tai họa cho mình”.
Tiêu Thập Nương gật đầu nói: “Được, tôi nghe theo cậu”.
Bèn cho người đi hỏi thăm người sở hữu ngọn núi đó, bất luận giá cao thế nào, cũng phải mua lại chỗ đó.
Lý Dục Thần liền cáo từ.
Tiêu Thập Nương nói: “Cậu Lý, tuy thành phố Tuyên nhỏ bé, nhưng cũng là nơi đông người tập trung, hay là ở lại vài này, cũng tiện cho tôi thể hiện tình hữu nghị của chủ nhà, tiếp đãi cậu tử tế”.
Lý Dục Thần lại nhớ thành phố Hoà, nói: “Thôi không cần đâu, sau này có cơ hội lại đến, tôi còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, chị cũng biết đấy, cái mạng này của tôi còn treo thưởng một trăm triệu trên giang hồ đấy”.
Tiêu Thập Nương hơi thất vọng, cũng chẳng còn cách nào, liền sắp xếp xe đưa anh về thành phố Hoà.
Về đến Ngô Đồng Cư, thì thấy Lâm Vân đang phi bay trên vườn hoa mai, thân pháp nhanh nhẹn, phong độ lâu dài, hiển nhiên võ công đã có tiến bộ lớn.
Mã Sơn và Hứa Quốc Lập đang luyện tay bên cạnh vườn hoa mai.
Hai người họ đều từng luyện võ, nhưng không có nền tảng nội gia, kém hơn Lâm Vân không ít, tất cả đều phải luyện từ đầu.
Nhưng Lý Dục Thần cho mỗi một người uống đan dược dựa theo mục tiêu của mình, cũng truyền thụ một vài công pháp theo đặc điểm của mỗi người.
Sau khi chân của Hứa Quốc Lập được chữa khỏi, lòng tin tăng mạnh, lại dũng mãnh như rồng như hổ như thời trẻ. Ông ta từng đi lính, quyền pháp khá mạnh, cùng con đường với Mã Sơn, vì vậy hai người luyện cùng nhau nhiều hơn.
Ở bên cạnh còn có hai người khiến Lý Dục Thần khá bất ngờ.
Một người trong đó là ông chủ Vương, cũng chính là Vương thiết thủ Phật Cười.
Người cùng luyện với ông ta chính là Lê Chấn Đông của Thiết Y bị Lý Dục Thần đánh bại.
Lê Chấn Đông và ông chủ Vương đều luyện ngoại gia đến thành thục, ám kình đỉnh phong, sắp đột phá.
Nhưng một bước từ ngoại gia đến nội gia, cũng cực kỳ khó khăn, cho nên rất nhiều cao thủ ngoại gia, cả đời đều dừng ở giai đoạn này.
Ông chủ Vương được Lý Dục Thần chỉ dạy, sớm đã chọc thủng lớp giấy dán cửa sổ đó, từ ám kình đột phá đến hóa kình.
Cho nên lúc này, ông ta và Lê Chấn Đông luyện cùng nhau, chiếm ưu thế hơn hẳn.
Ông chủ Vương cười hi hi, một tay đỏ rực như sắt, một tay khác còn cầm một tẩu thuốc, thỉnh thoảng hút một hơi.
Lê Chấn Đông thi triển toàn lực, mà vẫn khá vất vả.
Lý Dục Thần nhớ ông chủ Vương ở quán cơm rất ít hút thuốc, chỉ có lúc chị Mai đi gội đầu mới thỉnh thoảng hút một điếu.
Không ngờ lúc này luyện công còn ngậm tẩu thuốc, không biết là nghiện hút thuốc, hay là ra vẻ lợi hại trước mặt Lê Chấn Đông.
Người trong sân viện nhìn thấy Lý Dục Thần quay về, đều dừng lại, đi đến chào hỏi.
“Anh rể!”, Lâm Vân nhảy lộn nhào xuống, người nhẹ như chim yến, tốc độ nhanh đến mức mang theo hư ảnh.
Lý Dục Thần vỗ tay khen một câu: “Tốt lắm, đã nắm chắc tinh túy của vũ bộ, bây giờ cơ thể mượn bước chân luyện nội công rồi”.
“Thế nào gọi là mượn bước chân luyện nội công”, Lâm Vân hỏi.
“Chúng tôi luyện nội công, thông thường đều là ngồi thiền hoặc đứng tấn, nhưng võ công đến một trình độ nhất định, đi lại ngủ nghỉ, đều có thể luyện nội công. Mấy người ông chủ Vương đều biết xuống tấn, chính là vừa đi vừa xuống tấn, kết hợp đi với xuống tấn. Bây giờ cậu muốn tiến thêm một bước, kết hợp vũ bộ và nội khí, trong lúc luyện bộ pháp, cũng là xuống tấn, ngồi thiền, gọi là mượn bước chân luyện nội công”.
Chương 286: Mạnh như rồng như hổ
“Em hiểu rồi”, Lâm Vân vui mừng, lại nhào lộn trở về cọc gỗ.
Những người khác cũng được gợi mở từ trong lời nói của Lý Dục Thần, mỗi người có lĩnh ngộ riêng.
Lê Chấn Đông ôm quyền nói: “Cậu Lý, tại hạ không mời mà đến, xin cậu Lý đừng trách”.
Lý Dục Thần cười nói: “Tôi cũng đã mời ông rồi mà, sao lại tính là không mời chứ”.
Lê Chấn Đông cũng cười lớn ha ha, lại nói: “Tôi sớm đã nghe nói chu sa chưởng của Thiết Thủ Như Lai thiên hạ vô song, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền. Cậu Lý, sân viện nhỏ này của cậu, đúng là ngọa hổ tàng long!”
Ông chủ Vương nói: “Chưởng môn Lê, ông cũng không kém, nếu đến sớm mấy ngày, tôi và ông cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, chỉ là gần đây tôi được cậu Lý chỉ điểm, vừa từ ám nhập hóa, cho nên ông mới không phải là đối thủ của tôi”.
Lê Chấn Đông nghe xong liền kinh ngạc. Mấy ngày? Mấy ngày đã có thể từ ám nhập hóa? Cậu Lý này là thần tiên gì vậy!
Lê Chấn Đông nhìn ông chủ Vương ngưỡng mộ không thôi.
Ông chủ Vương nói: “Chưởng môn Lê, không sao, có thời gian thì thường xuyên đến, chúng ta cùng so tài cọ sát”.
Lê Chấn Đông nhìn Lý Dục Thần một cái, thấy anh không có vẻ giận, hình như không phản đối, trong lòng vui mừng.
Lý Dục Thần thấy hai người trò chuyện rất hợp, cũng rất mừng.
Nhưng nghĩ đến một chuyện, liền hỏi ông chủ Vương: “Chị Mai và sư phụ Vinh đâu?”
Ông chủ Vương nói: “Quán cơm Giang Hồ mở ra không thể không có ai trông, hôm nay là vì chưởng môn Lê đến, tôi mới đến xem Thiết Bố Sam”.
Lý Dục Thần gật đầu, sau đó nhỏ tiếng nói: “Ông chủ Vương, chị Mai của ông và sư phụ Vinh ở trong quán, ông yên tâm thật sao?”
Ông chủ Vương ngẩn người, đột nhiên vỗ đùi: “He, đầu bếp đáng tin thì heo lái cũng trèo lên cây! Không được, tôi phải quay về”.
Nói xong vội vàng bỏ đi.
Lê Chấn Đông khó hiểu.
Lý Dục Thần cười lớn ha ha nói: “Chưởng môn Lê, không sao, ông chủ Vương đến quán cơm Giang Hồ rồi, nếu ông có hứng thú, có thể đến đó ngồi chơi, ở đó không thiếu cao thủ”.
Lê Chấn Đông vừa nghe, vội vàng đuổi theo.
Lý Dục Thần bảo Mã Sơn và Hứa Quốc Lập tiếp tục luyện công, còn mình thì vào nhà.
Đi vào nhà, thì nghe thấy bên trong có tiếng nói của phụ nữ truyền ra.
Nghe kỹ lại, thì ra là Nghiêm Tuệ Mẫn và dì Tình đang nói chuyện trong bếp.
“Bà Lâm, bà để đó, để tôi làm, bà là bà chủ, làm sao có thể làm những việc của người giúp việc chứ”.
“Có gì mà không thể làm, ở đây là nhà của Dục Thần, cũng chính là nhà của tôi, con rể bằng nửa con trai mà!”
“Hi hi, đúng thế, bà thật có phúc, sinh được cô con gái vừa xinh đẹp vừa thông minh, lại tìm được con rể tốt!”
“Cô cũng rất có phúc, nhìn Quốc Lập nhà cô xem, ngày ngày luyện công, càng ngày càng trẻ”.
“Haiz, chúng tôi đều là mạng cỏ rác, đâu có phúc gì. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cũng không biết cậu Lý cho Quốc Lập nhà tôi uống thuốc gì, dạo này ngày nào cũng mạnh mẽ như rồng như hổ”.
“Thật không? Mạnh đến mức nào?”
Tiếng nói trong bếp nhỏ lại, hai người phụ nữ trung niên thì thà thì thụt nhỏ tiếng nói chuyện.
Một lúc sau, vang lên tràng cười lớn.
“Ấy, cô chắc chắn là thuốc của Dục Thần cho không? Cô về hỏi xem là thuốc gì”.
“Không cần hỏi, hỏi cũng không biết, tôi thấy vẫn còn nhiều thuốc, tôi lấy cho bà hai viên”.
…
Lý Dục Thần bất giác lắc đầu, đi lên tầng.
Lâm Mộng Đình và Đinh Hương đều ở trên tầng.
Họ yên tĩnh hơn bên ngoài rất nhiều.
Hai người mỗi người chiếm một phòng, tự luyện tập, không ai làm phiền ai.
Lý Dục Thần đi lên xem, thấy họ đều đang ngồi thiền, nhập định, không hề phát hiện ra anh đi đến, cũng không đến làm phiền.
Ngược lại là Bạch Kinh Kinh, sớm đã biết Lý Dục Thần đến, ra cầu thang nghênh đón, đi theo sau sát bước chân của Lý Dục Thần.
HIện giờ Lâm Mộng Đình và Đinh Hương luyện công, Bạch Kinh Kinh trở thành hộ pháp của hai người họ.
Lý Dục Thần ngồi xuống, sờ gai trên người nó, phát hiện yêu khí của nó lại ngưng luyện rất nhiều.
Bỗng nhiên nghĩ đến lần này có được đan âm long từ thành phố Tuyên, có ích rất lớn cho việc tu hành của Bạch Kinh Kinh, bèn lấy đan âm long ra đặt trước mặt Bạch Kinh Kinh.
Bạch Kinh Kinh bị dọa sợ giật mình bởi yêu khí bên trên, cơ thể vụt đi, trốn vào trong góc, co thành quả cầu gai.
Lý Dục Thần cười lớn ha ha, nói: “Mày là yêu, sợ yêu khí gì hả! Đây là yêu đan, là chí bảo với mày đấy, mày không cần thì tao mang đi đấy”.
Bạch Kinh Kinh mới cẩn thận lại gần, dùng mũi ngửi mùi của đan âm long, từ từ hưởng thụ.
Nhưng yêu khí âm long quá nặng, Bạch Kinh Kinh vẫn hơi sợ.
Lý Dục Thần cười nói: “Sao thế, không thích hả?”
Chương 287: Cuộc chiến khai màn
Bạch Kinh Kinh liều mạng lắc đầu, lắc lắc một thân đầy gai gắt gao ôm chặt lấy.
Đan âm long còn to hơn trứng ngỗng, Bạch Kinh Kinh không lớn hơn nó bao nhiêu, nó ôm lấy giống như sóc ôm trứng vịt, trông vô cùng khôi hài.
“Cậu chủ, cái này thật sự cho tôi sao?”, Bạch Kinh Kinh vẫn không dám tin tưởng hỏi.
Lý Dục Thần đáp: “Cũng không phải cho mày hết, chỉ là để mày dùng trước thôi. Đây là yêu đan của mãng yêu, pháp lực của mãng yêu đó cao cường hơn mày rất nhiều, yêu đan của nó mày không thể một hơi tiêu hóa được, bây giờ chỉ có thể mỗi ngày ôm lấy nó, hấp thụ yêu linh bên trong, đợi tao thu thập thêm một số nguyên liệu, có thời gian sẽ luyện chế vài viên đan dược thiên yêu hóa hình cho mày”.
Bạch Kinh Kinh không biết đan thiên yêu hóa hình là gì, nhưng nó nghe hiểu hai chữ ‘hóa hình’, đối với một yêu quái như nó, độ kiếp và hóa hình là mục tiêu cao nhất phấn đấu cả đời.
“Cảm ơn cậu chủ!”, Bạch Kinh Kinh ôm lấy đan dược, hào hứng nói.
……
Mỗi người đều có công việc riêng cần làm, tất cả được thực hiện từng bước một.
Lý Dục Thần cũng không vui lòng an nhàn mà bắt đầu luyện chế đan dược trong phòng.
Bên trong Ngô Đồng Cư vui vẻ hòa thuận, nhưng chốn thương trường của Nam Giang lại đang trải qua những xáo trộn chưa từng có.
Lâm Thu Phượng phát động đòn đánh phủ đầu vào nhà họ Viên.
Đây là ý tưởng của Lang Dụ Văn.
Bởi thế lực và tài lực của nhà họ Viên đều lớn mạnh hơn nhà họ Lâm rất nhiều, nếu hai nhà nổ ra tranh chấp tuyệt nhiên sẽ không có cơ hội chiến thắng nên họ cần phải hành động trước để kiềm chế đối phương, tập trung sức mạnh vượt trội, tấn công vào điểm yếu của kẻ thù và cố gắng giành được lợi thế nhất định ngay từ khi khai cuộc, như vậy sau này khi nhà họ Viên phản công mới không rơi vào thế bị động.
Lợi thế của nhà họ Lâm nằm ở ngành may mặc, Lâm Thu Phượng đã lăn lộn trong lĩnh vực này nhiều năm nên sở hữu thực lực rất vững, nên sự lựa chọn trong trận mở màn của nhà họ Lâm chính là may mặc và sản nghiệp cung cấp trên dưới.
Đòn đánh này quả nhiên rất đẹp mắt, nhà họ Viên gần như không có cơ hội đánh trả mà chắp tay dâng lên hầu hết thị phần trên thị trường.
Thắng lợi mở màn cộng thêm sự hỗ trợ của nhà họ Trần tại Thân Châu và tập đoàn Kinh Lý bất ngờ xuất hiện giữa đường, đặc biệt là Thẩm Minh Xuân, người vừa tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm mấy ngày trước đột nhiên quay trở lại, còn tuyên bố sẽ sát cánh cùng nhà họ Lâm đến cùng khiến rất nhiều người vốn đã vạch ra ranh giới rõ ràng với nhà họ Lâm lại bắt đầu sinh ra dao động.
Đã có tin đồn râm ran nói rằng nhà họ Lâm tuy rằng không quá xuất sắc nhưng lại có một người con rể vô cùng lợi hại.
Nhưng họ đều khó có thể tin một người ở rể có thể lợi hại đến mức nào? Trừ phi là cậu chủ của gia tộc giàu có nhất thế giới?
“Cậu chủ của gia tộc giàu có nhất thế giới gì cơ chứ? Chỉ là một tên nhặt rác mà thôi!”
Cậu chủ của tập đoàn Vĩnh Thanh, Trương Nhất Bình nghe được tin tức này thì giận run người.
“Thằng nhóc đó từng đi nhặt rác ở ngoại ô thành phố Hoà, sau này lên núi bái sư học được chút võ công, trở về vờ vịt mà thôi”.
Trương Nhất Bình phất tay, cho lan truyền quá khứ nông nô của Lý Dục Thần ra ngoài.
Kể từ khi tiếp đãi Trần Văn Học ở khách sạn Hải Châu, bị Lý Dục Thần cướp đi sự nổi trội, lại đắc tội với cả hai nhà Trần, Lâm, Trương Nhất Bình gần như ngày ngày sống dưới sự mắng mỏ của bố mình, thằng phá của, súc sinh, hai từ nay đã trở thành nhãn hiệu của anh ta.
Lần này tập đoàn Vĩnh Thanh đứng về phía nhà họ Viên.
Trương Nhất Bình cuối cùng cũng có thể tự hào vỗ ngực nói trước mặt bố mình Trương Căn Mậu: Nhìn xem, con trai bố không phải là kẻ lười biếng vô tích sự, con trai bố không làm gì sai trái cả!
Con mắt của doanh nhân rất tinh tường, bọn họ đương nhiên sẽ không đánh giá sự hơn thua của hai gia tộc dựa trên kết quả của một cuộc chiến kinh doanh cục bộ.
Trên thực tế, thực lực của nhà họ Viên vượt xa nhà họ Lâm.
Sự thất bại trong ngành may mặc hoàn toàn không gây tổn hại gì đến căn cơ của họ, mà cuộc phản công của nhà họ Viên diễn ra dữ dội và nhanh chóng hơn mọi người tưởng tượng.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, các ngành bất động sản, y dược và quang điện của nhà họ Lâm đều nối đuôi nhau rơi vào tình trạng báo động, một số lượng lớn dự án đều thất bại hoặc gặp sự cố, nguồn vốn không nhỏ cũng bị ứ đọng, rất nhiều nhân tài rời đi, mà đúng lúc này, ngân hàng lại đột ngột dừng lại khoản cho vay của nhà họ Lâm.
Một khi chuỗi cung vốn bị đứt đoạn, nhà họ Lâm rất nhanh sẽ sụp đổ.
May mắn thay họ tự ý thức được, sau khi thắng trận đầu tiên cũng không thừa thắng xông lên mà lập tức áp dụng chiến thuật thu mình phòng thủ.
Nhà họ Lâm của lúc này như ngọn đèn trước gió.
Và đây cũng là thời điểm năng lực của Lang Dụ Văn được bộc lộ ra ngoài.
Chương 288: Nhà họ Lâm không thể bảo vệ!
Không chỉ là phương án được chỉ định ban đầu, mà còn bao gồm cả việc thực hiện và điều chỉnh, sự quyết đoán và khả năng ứng biến đó khiến một người nắm giữ cả gia tộc lớn như Lâm Thu Thanh phải khâm phục.
Có Lang Dụ Văn bày mưu tính kế, có nhà họ Trần cùng với tập đoàn Kinh Lý hợp tác, cộng thêm nhà họ Phùng và nhà họ Thẩm ngấm ngầm ủng hộ, thì cuối cùng nhà họ Lâm cũng đã vượt qua được khoảng thời gian nguy hiểm nhất.
Thế nhưng, sự phản công của nhà họ Viên chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Cơn bão lớn hơn vẫn còn chờ phía sau.
Không ai xem trọng nhà họ Lâm.
Dù suy nghĩ theo hướng lạc quan nhất, thì nhà họ Lâm cũng chỉ có thể cố gắng được chừng ba tháng.
“Nhìn đi, nhà họ Lâm sắp tiêu tùng rồi!”
“Thằng ở rể kia đâu? Sao nghe bảo ghê gớm lắm cơ mà?”
“Làm gì có thằng con rể nào ghê gớm, tôi nghe nói chỉ là thằng khố rách áo ôm, mặt mũi điển trai, thằng ẻo lả bám váy đàn bà ấy mà”.
“Đúng đó, đến nhà họ Lâm ở rể thì cũng chỉ nhắm vào tiền của nhà họ Lâm thôi, bây giờ cái nhà đó sập rồi, có thằng ngu mới ở rể, chắc là trốn mất dạng rồi!”
……
Lý Dục Thần vẫn ở trong Ngô Đồng Cư, cả Lâm Thu Thanh cũng bắt đầu oán thầm.
Làm gia chủ, Lâm Thu Thanh phải gánh vác hết tất cả áp lực, lo đến mất ăn mất ngủ.
Vợ ông ta xót chồng, không biết lấy đâu ra hai viên thuốc, đút cho ông ta ăn.
Lâm Thu Thanh cũng không biết tại sao, mấy ngày nay ông ta vẫn luôn lo lắng, lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ dồi dào tinh lực.
……
Nhà họ Viên, Tiền Đường.
Viên Thọ Sơn nằm trên ghế mây, que phẩy cây quạt hương bồ.
Con cả Viên Nãi Minh đứng hầu bên cạnh ông ta.
“Theo con đoán, nhà họ Lâm có thể gắng gượng được bao lâu nữa?”
“Thưa bố, nhà họ Lâm có thể gắng gượng nhiều nhất là ba tháng”.
“Ba tháng? Quá lâu!”, Viên Thọ Sơn có chút khó chịu nói.
“Ba tháng là suy tính khá cứng ngắc, nếu thuận lợi thì nhà họ Lâm sẽ sụp đổ trong vòng hai tháng”, Viên Nãi Minh nói: “Lẽ ra không cần đến hai tháng, nhưng dường như lần này nhà họ Lâm có người cao tay chỉ dẫn, tất cả chiến thuật đều chuẩn chỉnh, có thể phát huy được những thứ chúng có đến mức tốt nhất”.
“Lâm Thu Thanh không có bản lãnh đó, là Lý Dục Thần phải không?”, Viên Thọ Sơn hỏi.
“Không phải nó”, Viên Nãi Minh lắc đầu: “Thằng ranh Lý Dục Thần đó không đến nhà họ Lâm, vẫn chui rúc trong căn biệt thự nó mới mua, luyện võ cho một đám người. Con gái Lâm Thu Thanh cũng ở đó, có một người nữa tên Đinh Hương, cũng là dạng khố rách áo ôm, là thanh mai trúc mã với Lý Dục Thần”.
Viên Thọ Sơn khinh thường hừ một tiếng: “Gia tộc đang đứng trước ngưỡng cửa tồn vong, lại đắm chìm vào những thứ vớ vẩn, xem ra bố đã đánh giá nó quá cao rồi”.
Viên Nãi Minh còn nói: “Vài ngày nữa đại học Nam Giang sẽ khai giảng, Lâm Mộng Đình con gái Lâm Thu Thanh và Đinh Hương đều là sinh viên của Nam Giang”.
“Đại học Nam Giang…”, Viên Thọ Sơn phe phẩy quạt hương bồ, một tay đặt trên tay vịn gõ từng nhịp: “Nghe nói con gái Lâm Thu Thanh rất đẹp, cho nhà họ Lâm thêm chút sương gió đi, lần này cho Thế Kiệt đi làm”.
Đảo mắt đã đến ngày khai giảng.
Lâm Mộng Đình, Đinh Hương và Lâm Vân đều quay về trường học để điểm danh.
Đối với Lâm Vân, Lý Dục Thần tuyệt đối không hề lo lắng.
Với khả năng của Lâm Vân bây giờ, đối phó với Ám Kình đỉnh phong chắc chắc không thành vấn đề, ít nhất có thể tự bảo vệ bản thân.
Trường mà Lâm Vân theo học có an ninh không tệ, có cả vệ sĩ nhà họ Lâm cử theo nên khá là an toàn.
Nhưng Lâm Mộng Đình và Đinh Hương thì khác.
Đại học Nam Giang ở Tiền Đường, nằm trong phạm vi thế lực của nhà họ Viên, tất nhiên nhà họ Lâm không thể với tay tới.
Tuy là mấy ngày nay hai người họ cũng chăm chỉ khổ luyện, một người là thể ngũ âm trời sinh, một người được Lý Dục Thần giúp đả thông kỳ kinh bát mạch, nhưng thời gian quá ngắn, bây giờ còn chưa đụng đến cả đạo thuật.
Lý Dục Thần nhớ lần trước Lâm Mộng Đình bị Lâm Thiếu Bình bắt cóc, Đinh Hương bị thuật sĩ Nam Dương bắt cóc, bùa hộ mệnh trong người họ đều không phát huy tác dụng.
Bởi vì tác dụng lớn nhất của Huyền Thạch là dùng linh khí tẩm bổ cơ thể, sau khi được Lý Dục Thần luyện hóa mới tăng thêm công dụng trừ tà tránh sát.
Ví dụ như lần trước trên bầu trời nhà họ Lâm phủ đầy mây đen, với thứ pháp thuật xâm nhập từ từ vào trong cơ thể đó thì bùa hộ mệnh mới có thể trừ đi được.
“Tôi không tin cái gì mà tội nhân thiên cổ. Lăng mộ Tần Thủy Hoàng bị đào lên, cũng không thấy ai thành tội nhân thiên cổ. Địa cung của nhà họ Tiêu chúng tôi, chỉ giấu chút vàng bạc châu báu, có lẽ còn có quốc bảo Hoa Hạ thất truyền, nếu đào lên, còn có công lao lớn ấy chứ, lấy đâu ra tội nhân?”
“Ông ba Tiêu nói tiếp.
“Nhưng đại ca không chịu nhường. Ông ta vô cùng cố chấp, đúng là không nói lý. Tôi chẳng còn cách nào, chỉ đành tính kế lâu dài. Sau này, Thanh Huyền đạo trưởng lại đến tìm tôi mấy lần, giúp tôi nghĩ rất nhiều cách. Thủ đoạn của ông ta rất cao minh, nhưng đều không lừa được anh cả tôi”.
“Sau tiết Thanh Minh hai năm trước, Thanh Huyền lại đến tìm tôi, nói đã tìm được cách phá giải trận pháp. Chúng tôi cùng đến mộ. Nhưng không ngờ, anh cả sớm đã đề phòng tôi, sắp xếp người theo dõi tôi, ở gần mộ cũng có người của ông ta. Ông ta đưa người đến, nói là tôi tự ý động vào mộ tổ, muốn xử tôi theo quy tắc gia tộc. Chúng tôi xảy ra xung đột. Thanh Huyền đạo trưởng ra tay, giết người của ông ta đưa đến”.
“Như vậy, tôi cũng không có đường lui. Chúng tôi ép ông ta, bắt ông ta mở cơ quan. Anh cả giả bộ đồng ý, dập đầu mấy cái trước mộ tổ, lại không biết chạm vào thứ gì, cả ngọn núi rung chuyển. Tôi còn tưởng là động đất, Thanh Huyền đạo trưởng lại nhìn thấy yêu khí ngút trời, bảo tôi mau bỏ chạy”.
“Chúng tôi chạy rất xa, rất lâu mới dám quay đầu nhìn, lúc đó anh cả đã hôn mê bất tỉnh. Thanh Huyền nói ông ta mất hồn rồi, chắc chắn là bị yêu khí đập tiêu tan. Tôi đưa anh cả vào bệnh viện. Chuyện sau đó, các người biết cả rồi”.
Ông ba Tiêu nói xong, Lý Dục Thần cũng phải thở dài, lại là bi kịch tranh đấu gia tộc.
Tiêu Thập Nương bất giác đau lòng, hỏi: “Nói như vậy, bố của tôi, ông ấy…”
Lý Dục Thần nói: “Yên tâm đi, hồn phách của bố chị vẫn còn, nếu bị yêu khí đập tan, thì sớm đã chết rồi”.
Ông ba Tiêu nhìn Lý Dục Thần một cái, nói: “Thanh Huyền cũng nói như vậy”.
Lý Dục Thần nói: “Ông và đám người đạo sĩ Lăng Tiêu cùng lừa người đến cho âm long ăn thịt, chuyện là thế nào?”
“Chuyện này không liên quan đến tôi!”, ông ba Tiêu giải thích nói: “Sau lần đó, rất lâu sau Thanh Huyền không đến tìm tôi, tôi cũng không dám có ý định động vào địa cung. Đến trước đó không lâu, Thanh Huyền đến tìm tôi, nói sư phụ ông ta xuất quan, nói gì mà không sợ yêu ma quỷ quái gì hết, bảo tôi phối hợp cùng họ tìm được âm long, chỉ cần diệt trừ âm long, là có thể đào địa cung”.
“Vậy tại sao chú câu kết với Hoàng Định Bang ở Huy Châu?”, Tiêu Thập Nương hỏi.
Ông ba Tiêu nói: “Mặc dù họ đã diệt trừ long yêu, muốn đào địa cung, cũng là một công trình lớn, không được người gia tộc đồng ý, tôi cũng không thể động vào, cho nên đã nghĩ ra kế mà không ai nghĩ tới, bảo Hoàng Định Bang lấy danh nghĩa khai thác khoáng sản mua mảnh đất đó. Hoàng Định Bang không biết chuyện địa cung, chỉ cho rằng đám người Thanh Huyền muốn bắt âm long. Chúng tôi hứa với Hoàng Định Bang, sau khi việc thành, mảnh đất mà ông ta mua, tôi sẽ mua lại với giá gấp đôi, ngoài ra Thanh Huyền đạo trưởng sẽ cho ông ta mấy viên đan dược kéo dài tuổi thọ”.
“Cậu Lý, Thập Nương, ông Liêu, những gì tôi nói đều là thật, tôi không hại anh cả, đó là sự cố! Tôi cũng không nghĩ đến chuyện địa cung nữa, sau này đào ra kho báu, tôi cũng không cần một đồng. Mọi người tha cho tôi đi!”, ông ba Tiêu cầu xin.
Sự việc đã được làm rõ, Lý Dục Thần cũng không có gì muốn hỏi, còn lại là chuyện của nhà họ Tiêu.
Tiêu Thập Nương thở dài, nói: “Chú ba, chú cũng là người có học, sao lại hồ đồ như vậy, nếu có tiền tài, tổ tiên đã dặn không được động vào, chắc chắc có nguyên nhân của nó. Nhà họ Tiêu lụi bại, có mấy lần gần như đến con đường cùng, tại sao gia chủ các đời không đào địa cung lên? Nếu là chuyện có lợi cho gia tộc, đâu đến lượt chú làm!”
Ông ba Tiêu cúi đầu: “Chú cũng là bị lòng tham che mắt”.
“Chú ba, biết sai mà sửa, không gì tốt bằng. Nhưng lỗi lầm của chú thực sự quá lớn, không nói chuyện của bố tôi, kinh động linh hồn của tổ tông dưới suối vàng, cũng không nói, chỉ nói các người lừa du khách đến, cho yêu long ăn thịt, chuyện này, là chuyện con người làm được ư?”
“Thập Nương, cháu đừng nói nữa, chú biết sai rồi, bây giờ rất hối hận! Các cháu tha cho chú đi, tuyệt đối đừng nói chuyện này trong cuộc họp gia tộc”.
Chương 284: Nữ kiệt
“Được, tôi không nói”, Tiêu Thập Nương: “Bố tôi lòng dạ lương thiện, đặc biệt là đối với anh em trong gia tộc, nếu ông ấy tỉnh lại, có lẽ cũng sẽ không làm gì chú. Ông ấy lại yêu thể diện, chuyện xấu này, sẽ không nói ra, cho nên…”
Ông ba Tiêu nghe vậy, khẽ thở nhẹ nhõm, đang định lên tiếng nói, đột nhiên vẻ mặt méo mó, trừng to con mắt, kinh sợ nhìn Tiêu Thập Nương.
Không biết trong tay Tiêu Thập Nương có thêm một con dao găm từ lúc nào, đâm vào bụng của ông ba Tiêu.
“… Cho nên, chỉ có thể là tôi giết chú rồi”.
“Cháu… cháu…”
Cơ thể của ông ba Tiêu chậm rãi đổ về phía sau, ngón tay chỉ vào Tiêu Thập Nương, vẻ mặt đầy đau đớn hận thù và không cam tâm.
Lý Dục Thần cũng không ngờ Tiêu Thập Nương sẽ đột ngột ra tay giết ông ba Tiêu.
Anh vốn còn nghĩ, loại bại hoại xấu xa này, nếu nhà họ Tiêu nể tình không nhẫn tâm ra tay, thì anh sẽ ra tay thay.
Không khỏi có cách nhìn khác với Tiêu Thập Nương.
Một người phụ nữ yếu đuối, không biết võ công, hồi nhỏ bị bọn buôn người bán đi, có thể thoát khỏi từ trong hoàn cảnh nguy hiểm, bây giờ lại dám đích thân cầm đao giết kẻ thù.
Chẳng trách có thể điều hành được một gia đình lớn, ổn định gia tộc không lụi bại sau khi bố bị hại.
Danh tiếng Thập Nương thành phố Tuyên, danh bất hư truyền.
Tiêu Thập Nương nhìn sang Lý Dục Thần, cúi đầu nói: “Cậu Lý, để cậu chê cười rồi”.
Lý Dục Thần vỗ tay khen ngợi: “Chị là chị của tôi, có gì mà cười với không cười, loại người này đáng chết, giết rất hay!”
Tiêu Thập Nương cười nhàn nhạt, thở dài nói: “Là phụ nữ, có ai muốn làm chuyện giết người chứ, ai mà không muốn dựa dẫm vào chồng của mình, anh anh em em? Tiếc là, từ ngày tôi bị bọn buôn cười bắt đi hồi nhỏ, số mạng của tôi đã được định sẵn rồi”.
Lý Dục Thần có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng Tiêu Thập Nương, anh cũng không biết phải an ủi thế nào, bèn nói: “Chị, chúng ta đi vào địa cung, tìm hồn phách của lệnh tôn đi”.
Tiêu Thập Nương vui mừng nói: “Từ chỗ này có thể vào địa cung ư?”
Lý Dục Thần nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, âm long này chính là con vật được tổ tiên nhà họ Tiêu nuôi dưỡng, dùng để canh gác địa cung. Nó đã xuất hiện ở đây, vậy thì có lẽ có thể thông đến địa cung”.
Tiêu Thập Nương lại buồn nói: “Nhưng có âm long cản đường…”
Lý Dục Thần cười nói: “Yên tâm, tôi đã giết âm long rồi”.
Tiêu Thập Nương vui mừng, ánh mắt nhìn Lý Dục Thần càng rạng rỡ lấp lánh.
Liêu Thiên Hưng ở một bên kinh ngạc không thôi.
Trong lòng vẫn còn sốc vì vừa nãy âm long xuất hiện, cho dù Lý Dục Thần có mạnh đi nữa, thì cũng là con người, ông ta cho rằng Lý Dục Thần có thể chạy ra được đã rất lợi hại rồi, không ngờ trong lúc cười nói, âm long đã bị giết rồi.
Ba người cùng trở lại đầm Âm Long.
Lý Dục Thần lấy yêu đan âm long ra, dùng pháp lực kích hoạt, khiến nó tỏa ra hào quang, chiếu sáng cho Tiêu Thập Nương.
Xuyên qua rất nhiều hang đá vôi và khe hẹp, men theo khí tức âm long để lại, cuối cùng quả nhiên tìm được địa cung.
Cả tòa địa cung vô cùng lớn, phân thành các phòng đá rộng rãi.
Lý Dục Thần không quan sát nhiều, dù sao cũng liên quan tới bí mật của nhà người khác.
Anh mau chóng tìm được thông đạo nối lên bên trên, quả nhiên ở đó có một tòa trận pháp, tương ứng với trận pháp ở mặt đất.
Ở giữa trên dưới có thông đạo nối liền, chỉ là đã bị sập.
Giữa trận pháp dưới lòng đất, có một cái bục hình vuông.
Cái bục này có lẽ là then chốt của cơ quan.
Một miếng ngọc cổ treo lơ lửng trên cái bục.
Trong ngọc cổ phong ấn linh hồn của một người.
Hiển nhiên không phải là ngọc bình thường, mà là pháp khí đã được luyện hóa.
Bên trong có không gian, cho nên mới có thể phong ấn hồn phách của Tiêu Dạ Bạch.
Chỗ thần thức chạm đến, bên trong không gian vô cùng sâu thẳm, tỏa ra khí tức già nua.
Lý Dục Thần đoán, cả địa cung này, tất cả vàng bạc châu báu cộng lại, cũng không giá trị bằng miếng ngọc này.
Đương nhiên, anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ lấy miếng ngọc ra khỏi pháp trận, giao cho Tiêu Thập Nương.
Tiêu Thập Nương chỉ cảm thấy miệng ngọc này ấm nóng trơn nhẵn, khác với bình thường.
Trong lòng bà ta khẽ động, kích động nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần biết bà ta muốn hỏi gì, liền gật đầu, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta quay về”.
Đi theo đường cũ trở về, trên đường, Lý Dục Thần viết ký hiệu đặc biệt lên trên vách đá, để tiện cho sau này Tiêu Thập Nương có thể tìm được đến đây.
Ra khỏi đầm Âm Long, về đến khu nhà của nhà họ Tiêu.
Lý Dục Thần bảo Tiêu Thập Nương đeo miếng ngọc cổ lên trước ngực Tiêu Dạ Bạch, bảy ngày sau, hồn về với chủ.
Sau đó lại kê một bát canh an hồn, nói với Tiêu Thập Nương cách sử dụng.
Chương 285: Luyện công
“Bảy ngày sau, khi hồn về với cơ thể, chị cho ông cụ uống thuốc đúng giờ, mười ngày sau có thể ăn uống bình thường, khoảng một tháng có lẽ sẽ hồi phục. Nếu trong thời gian đó có vấn đề gì, chị gọi điện cho tôi”.
Tiêu Thập Nương vô cùng cảm kích nói: “Cậu Lý, thật không biết phải cảm ơn cậu thế nào! Ở thành phố Cô, cậu đã cứu tôi một lần, ở đầm Âm Long lại cứu tôi một lần, bây giờ lại cứu bố của tôi, thêm hồi nhỏ, ông cụ Lý cứu tôi lần đó, tôi nợ nhà họ Lý cậu bốn cái mạng rồi. Cậu Lý, từ nay về sau, Thập Nương là người của cậu, chỉ cần một câu nói của cậu, bất luận chuyện gì, cho dù muốn tôi giao cái mạng này, tôi cũng nhất định làm được”.
Lý Dục Thần cười nói: “Chúng ta có duyên làm chị em, có gì mà phải cảm ơn đi cảm ơn lại. Chỉ dựa vào duyên phận này, tôi cứu chị thêm bao nhiêu lần cũng là việc nên làm mà”.
Tiêu Thập Nương cười xinh đẹp.
Lý Dục Thần bỗng nhắc nhở nói: “Ồ đúng rồi, đợi bố của chị tỉnh lại, tôi kiến nghị trả miếng ngọc này về địa cung, sau đó phong tỏa lối vào đầm Âm Long lại”.
Thập Nương ngạc nhiên nói: “Tại sao?”
Lý Dục Thần nói: “Miếng ngọc này không phải vật tầm thường, hai người không điều khiển được, cũng không giữ được, sẽ chỉ mang đến tai họa cho mình”.
Tiêu Thập Nương gật đầu nói: “Được, tôi nghe theo cậu”.
Bèn cho người đi hỏi thăm người sở hữu ngọn núi đó, bất luận giá cao thế nào, cũng phải mua lại chỗ đó.
Lý Dục Thần liền cáo từ.
Tiêu Thập Nương nói: “Cậu Lý, tuy thành phố Tuyên nhỏ bé, nhưng cũng là nơi đông người tập trung, hay là ở lại vài này, cũng tiện cho tôi thể hiện tình hữu nghị của chủ nhà, tiếp đãi cậu tử tế”.
Lý Dục Thần lại nhớ thành phố Hoà, nói: “Thôi không cần đâu, sau này có cơ hội lại đến, tôi còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, chị cũng biết đấy, cái mạng này của tôi còn treo thưởng một trăm triệu trên giang hồ đấy”.
Tiêu Thập Nương hơi thất vọng, cũng chẳng còn cách nào, liền sắp xếp xe đưa anh về thành phố Hoà.
Về đến Ngô Đồng Cư, thì thấy Lâm Vân đang phi bay trên vườn hoa mai, thân pháp nhanh nhẹn, phong độ lâu dài, hiển nhiên võ công đã có tiến bộ lớn.
Mã Sơn và Hứa Quốc Lập đang luyện tay bên cạnh vườn hoa mai.
Hai người họ đều từng luyện võ, nhưng không có nền tảng nội gia, kém hơn Lâm Vân không ít, tất cả đều phải luyện từ đầu.
Nhưng Lý Dục Thần cho mỗi một người uống đan dược dựa theo mục tiêu của mình, cũng truyền thụ một vài công pháp theo đặc điểm của mỗi người.
Sau khi chân của Hứa Quốc Lập được chữa khỏi, lòng tin tăng mạnh, lại dũng mãnh như rồng như hổ như thời trẻ. Ông ta từng đi lính, quyền pháp khá mạnh, cùng con đường với Mã Sơn, vì vậy hai người luyện cùng nhau nhiều hơn.
Ở bên cạnh còn có hai người khiến Lý Dục Thần khá bất ngờ.
Một người trong đó là ông chủ Vương, cũng chính là Vương thiết thủ Phật Cười.
Người cùng luyện với ông ta chính là Lê Chấn Đông của Thiết Y bị Lý Dục Thần đánh bại.
Lê Chấn Đông và ông chủ Vương đều luyện ngoại gia đến thành thục, ám kình đỉnh phong, sắp đột phá.
Nhưng một bước từ ngoại gia đến nội gia, cũng cực kỳ khó khăn, cho nên rất nhiều cao thủ ngoại gia, cả đời đều dừng ở giai đoạn này.
Ông chủ Vương được Lý Dục Thần chỉ dạy, sớm đã chọc thủng lớp giấy dán cửa sổ đó, từ ám kình đột phá đến hóa kình.
Cho nên lúc này, ông ta và Lê Chấn Đông luyện cùng nhau, chiếm ưu thế hơn hẳn.
Ông chủ Vương cười hi hi, một tay đỏ rực như sắt, một tay khác còn cầm một tẩu thuốc, thỉnh thoảng hút một hơi.
Lê Chấn Đông thi triển toàn lực, mà vẫn khá vất vả.
Lý Dục Thần nhớ ông chủ Vương ở quán cơm rất ít hút thuốc, chỉ có lúc chị Mai đi gội đầu mới thỉnh thoảng hút một điếu.
Không ngờ lúc này luyện công còn ngậm tẩu thuốc, không biết là nghiện hút thuốc, hay là ra vẻ lợi hại trước mặt Lê Chấn Đông.
Người trong sân viện nhìn thấy Lý Dục Thần quay về, đều dừng lại, đi đến chào hỏi.
“Anh rể!”, Lâm Vân nhảy lộn nhào xuống, người nhẹ như chim yến, tốc độ nhanh đến mức mang theo hư ảnh.
Lý Dục Thần vỗ tay khen một câu: “Tốt lắm, đã nắm chắc tinh túy của vũ bộ, bây giờ cơ thể mượn bước chân luyện nội công rồi”.
“Thế nào gọi là mượn bước chân luyện nội công”, Lâm Vân hỏi.
“Chúng tôi luyện nội công, thông thường đều là ngồi thiền hoặc đứng tấn, nhưng võ công đến một trình độ nhất định, đi lại ngủ nghỉ, đều có thể luyện nội công. Mấy người ông chủ Vương đều biết xuống tấn, chính là vừa đi vừa xuống tấn, kết hợp đi với xuống tấn. Bây giờ cậu muốn tiến thêm một bước, kết hợp vũ bộ và nội khí, trong lúc luyện bộ pháp, cũng là xuống tấn, ngồi thiền, gọi là mượn bước chân luyện nội công”.
Chương 286: Mạnh như rồng như hổ
“Em hiểu rồi”, Lâm Vân vui mừng, lại nhào lộn trở về cọc gỗ.
Những người khác cũng được gợi mở từ trong lời nói của Lý Dục Thần, mỗi người có lĩnh ngộ riêng.
Lê Chấn Đông ôm quyền nói: “Cậu Lý, tại hạ không mời mà đến, xin cậu Lý đừng trách”.
Lý Dục Thần cười nói: “Tôi cũng đã mời ông rồi mà, sao lại tính là không mời chứ”.
Lê Chấn Đông cũng cười lớn ha ha, lại nói: “Tôi sớm đã nghe nói chu sa chưởng của Thiết Thủ Như Lai thiên hạ vô song, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền. Cậu Lý, sân viện nhỏ này của cậu, đúng là ngọa hổ tàng long!”
Ông chủ Vương nói: “Chưởng môn Lê, ông cũng không kém, nếu đến sớm mấy ngày, tôi và ông cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, chỉ là gần đây tôi được cậu Lý chỉ điểm, vừa từ ám nhập hóa, cho nên ông mới không phải là đối thủ của tôi”.
Lê Chấn Đông nghe xong liền kinh ngạc. Mấy ngày? Mấy ngày đã có thể từ ám nhập hóa? Cậu Lý này là thần tiên gì vậy!
Lê Chấn Đông nhìn ông chủ Vương ngưỡng mộ không thôi.
Ông chủ Vương nói: “Chưởng môn Lê, không sao, có thời gian thì thường xuyên đến, chúng ta cùng so tài cọ sát”.
Lê Chấn Đông nhìn Lý Dục Thần một cái, thấy anh không có vẻ giận, hình như không phản đối, trong lòng vui mừng.
Lý Dục Thần thấy hai người trò chuyện rất hợp, cũng rất mừng.
Nhưng nghĩ đến một chuyện, liền hỏi ông chủ Vương: “Chị Mai và sư phụ Vinh đâu?”
Ông chủ Vương nói: “Quán cơm Giang Hồ mở ra không thể không có ai trông, hôm nay là vì chưởng môn Lê đến, tôi mới đến xem Thiết Bố Sam”.
Lý Dục Thần gật đầu, sau đó nhỏ tiếng nói: “Ông chủ Vương, chị Mai của ông và sư phụ Vinh ở trong quán, ông yên tâm thật sao?”
Ông chủ Vương ngẩn người, đột nhiên vỗ đùi: “He, đầu bếp đáng tin thì heo lái cũng trèo lên cây! Không được, tôi phải quay về”.
Nói xong vội vàng bỏ đi.
Lê Chấn Đông khó hiểu.
Lý Dục Thần cười lớn ha ha nói: “Chưởng môn Lê, không sao, ông chủ Vương đến quán cơm Giang Hồ rồi, nếu ông có hứng thú, có thể đến đó ngồi chơi, ở đó không thiếu cao thủ”.
Lê Chấn Đông vừa nghe, vội vàng đuổi theo.
Lý Dục Thần bảo Mã Sơn và Hứa Quốc Lập tiếp tục luyện công, còn mình thì vào nhà.
Đi vào nhà, thì nghe thấy bên trong có tiếng nói của phụ nữ truyền ra.
Nghe kỹ lại, thì ra là Nghiêm Tuệ Mẫn và dì Tình đang nói chuyện trong bếp.
“Bà Lâm, bà để đó, để tôi làm, bà là bà chủ, làm sao có thể làm những việc của người giúp việc chứ”.
“Có gì mà không thể làm, ở đây là nhà của Dục Thần, cũng chính là nhà của tôi, con rể bằng nửa con trai mà!”
“Hi hi, đúng thế, bà thật có phúc, sinh được cô con gái vừa xinh đẹp vừa thông minh, lại tìm được con rể tốt!”
“Cô cũng rất có phúc, nhìn Quốc Lập nhà cô xem, ngày ngày luyện công, càng ngày càng trẻ”.
“Haiz, chúng tôi đều là mạng cỏ rác, đâu có phúc gì. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cũng không biết cậu Lý cho Quốc Lập nhà tôi uống thuốc gì, dạo này ngày nào cũng mạnh mẽ như rồng như hổ”.
“Thật không? Mạnh đến mức nào?”
Tiếng nói trong bếp nhỏ lại, hai người phụ nữ trung niên thì thà thì thụt nhỏ tiếng nói chuyện.
Một lúc sau, vang lên tràng cười lớn.
“Ấy, cô chắc chắn là thuốc của Dục Thần cho không? Cô về hỏi xem là thuốc gì”.
“Không cần hỏi, hỏi cũng không biết, tôi thấy vẫn còn nhiều thuốc, tôi lấy cho bà hai viên”.
…
Lý Dục Thần bất giác lắc đầu, đi lên tầng.
Lâm Mộng Đình và Đinh Hương đều ở trên tầng.
Họ yên tĩnh hơn bên ngoài rất nhiều.
Hai người mỗi người chiếm một phòng, tự luyện tập, không ai làm phiền ai.
Lý Dục Thần đi lên xem, thấy họ đều đang ngồi thiền, nhập định, không hề phát hiện ra anh đi đến, cũng không đến làm phiền.
Ngược lại là Bạch Kinh Kinh, sớm đã biết Lý Dục Thần đến, ra cầu thang nghênh đón, đi theo sau sát bước chân của Lý Dục Thần.
HIện giờ Lâm Mộng Đình và Đinh Hương luyện công, Bạch Kinh Kinh trở thành hộ pháp của hai người họ.
Lý Dục Thần ngồi xuống, sờ gai trên người nó, phát hiện yêu khí của nó lại ngưng luyện rất nhiều.
Bỗng nhiên nghĩ đến lần này có được đan âm long từ thành phố Tuyên, có ích rất lớn cho việc tu hành của Bạch Kinh Kinh, bèn lấy đan âm long ra đặt trước mặt Bạch Kinh Kinh.
Bạch Kinh Kinh bị dọa sợ giật mình bởi yêu khí bên trên, cơ thể vụt đi, trốn vào trong góc, co thành quả cầu gai.
Lý Dục Thần cười lớn ha ha, nói: “Mày là yêu, sợ yêu khí gì hả! Đây là yêu đan, là chí bảo với mày đấy, mày không cần thì tao mang đi đấy”.
Bạch Kinh Kinh mới cẩn thận lại gần, dùng mũi ngửi mùi của đan âm long, từ từ hưởng thụ.
Nhưng yêu khí âm long quá nặng, Bạch Kinh Kinh vẫn hơi sợ.
Lý Dục Thần cười nói: “Sao thế, không thích hả?”
Chương 287: Cuộc chiến khai màn
Bạch Kinh Kinh liều mạng lắc đầu, lắc lắc một thân đầy gai gắt gao ôm chặt lấy.
Đan âm long còn to hơn trứng ngỗng, Bạch Kinh Kinh không lớn hơn nó bao nhiêu, nó ôm lấy giống như sóc ôm trứng vịt, trông vô cùng khôi hài.
“Cậu chủ, cái này thật sự cho tôi sao?”, Bạch Kinh Kinh vẫn không dám tin tưởng hỏi.
Lý Dục Thần đáp: “Cũng không phải cho mày hết, chỉ là để mày dùng trước thôi. Đây là yêu đan của mãng yêu, pháp lực của mãng yêu đó cao cường hơn mày rất nhiều, yêu đan của nó mày không thể một hơi tiêu hóa được, bây giờ chỉ có thể mỗi ngày ôm lấy nó, hấp thụ yêu linh bên trong, đợi tao thu thập thêm một số nguyên liệu, có thời gian sẽ luyện chế vài viên đan dược thiên yêu hóa hình cho mày”.
Bạch Kinh Kinh không biết đan thiên yêu hóa hình là gì, nhưng nó nghe hiểu hai chữ ‘hóa hình’, đối với một yêu quái như nó, độ kiếp và hóa hình là mục tiêu cao nhất phấn đấu cả đời.
“Cảm ơn cậu chủ!”, Bạch Kinh Kinh ôm lấy đan dược, hào hứng nói.
……
Mỗi người đều có công việc riêng cần làm, tất cả được thực hiện từng bước một.
Lý Dục Thần cũng không vui lòng an nhàn mà bắt đầu luyện chế đan dược trong phòng.
Bên trong Ngô Đồng Cư vui vẻ hòa thuận, nhưng chốn thương trường của Nam Giang lại đang trải qua những xáo trộn chưa từng có.
Lâm Thu Phượng phát động đòn đánh phủ đầu vào nhà họ Viên.
Đây là ý tưởng của Lang Dụ Văn.
Bởi thế lực và tài lực của nhà họ Viên đều lớn mạnh hơn nhà họ Lâm rất nhiều, nếu hai nhà nổ ra tranh chấp tuyệt nhiên sẽ không có cơ hội chiến thắng nên họ cần phải hành động trước để kiềm chế đối phương, tập trung sức mạnh vượt trội, tấn công vào điểm yếu của kẻ thù và cố gắng giành được lợi thế nhất định ngay từ khi khai cuộc, như vậy sau này khi nhà họ Viên phản công mới không rơi vào thế bị động.
Lợi thế của nhà họ Lâm nằm ở ngành may mặc, Lâm Thu Phượng đã lăn lộn trong lĩnh vực này nhiều năm nên sở hữu thực lực rất vững, nên sự lựa chọn trong trận mở màn của nhà họ Lâm chính là may mặc và sản nghiệp cung cấp trên dưới.
Đòn đánh này quả nhiên rất đẹp mắt, nhà họ Viên gần như không có cơ hội đánh trả mà chắp tay dâng lên hầu hết thị phần trên thị trường.
Thắng lợi mở màn cộng thêm sự hỗ trợ của nhà họ Trần tại Thân Châu và tập đoàn Kinh Lý bất ngờ xuất hiện giữa đường, đặc biệt là Thẩm Minh Xuân, người vừa tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm mấy ngày trước đột nhiên quay trở lại, còn tuyên bố sẽ sát cánh cùng nhà họ Lâm đến cùng khiến rất nhiều người vốn đã vạch ra ranh giới rõ ràng với nhà họ Lâm lại bắt đầu sinh ra dao động.
Đã có tin đồn râm ran nói rằng nhà họ Lâm tuy rằng không quá xuất sắc nhưng lại có một người con rể vô cùng lợi hại.
Nhưng họ đều khó có thể tin một người ở rể có thể lợi hại đến mức nào? Trừ phi là cậu chủ của gia tộc giàu có nhất thế giới?
“Cậu chủ của gia tộc giàu có nhất thế giới gì cơ chứ? Chỉ là một tên nhặt rác mà thôi!”
Cậu chủ của tập đoàn Vĩnh Thanh, Trương Nhất Bình nghe được tin tức này thì giận run người.
“Thằng nhóc đó từng đi nhặt rác ở ngoại ô thành phố Hoà, sau này lên núi bái sư học được chút võ công, trở về vờ vịt mà thôi”.
Trương Nhất Bình phất tay, cho lan truyền quá khứ nông nô của Lý Dục Thần ra ngoài.
Kể từ khi tiếp đãi Trần Văn Học ở khách sạn Hải Châu, bị Lý Dục Thần cướp đi sự nổi trội, lại đắc tội với cả hai nhà Trần, Lâm, Trương Nhất Bình gần như ngày ngày sống dưới sự mắng mỏ của bố mình, thằng phá của, súc sinh, hai từ nay đã trở thành nhãn hiệu của anh ta.
Lần này tập đoàn Vĩnh Thanh đứng về phía nhà họ Viên.
Trương Nhất Bình cuối cùng cũng có thể tự hào vỗ ngực nói trước mặt bố mình Trương Căn Mậu: Nhìn xem, con trai bố không phải là kẻ lười biếng vô tích sự, con trai bố không làm gì sai trái cả!
Con mắt của doanh nhân rất tinh tường, bọn họ đương nhiên sẽ không đánh giá sự hơn thua của hai gia tộc dựa trên kết quả của một cuộc chiến kinh doanh cục bộ.
Trên thực tế, thực lực của nhà họ Viên vượt xa nhà họ Lâm.
Sự thất bại trong ngành may mặc hoàn toàn không gây tổn hại gì đến căn cơ của họ, mà cuộc phản công của nhà họ Viên diễn ra dữ dội và nhanh chóng hơn mọi người tưởng tượng.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, các ngành bất động sản, y dược và quang điện của nhà họ Lâm đều nối đuôi nhau rơi vào tình trạng báo động, một số lượng lớn dự án đều thất bại hoặc gặp sự cố, nguồn vốn không nhỏ cũng bị ứ đọng, rất nhiều nhân tài rời đi, mà đúng lúc này, ngân hàng lại đột ngột dừng lại khoản cho vay của nhà họ Lâm.
Một khi chuỗi cung vốn bị đứt đoạn, nhà họ Lâm rất nhanh sẽ sụp đổ.
May mắn thay họ tự ý thức được, sau khi thắng trận đầu tiên cũng không thừa thắng xông lên mà lập tức áp dụng chiến thuật thu mình phòng thủ.
Nhà họ Lâm của lúc này như ngọn đèn trước gió.
Và đây cũng là thời điểm năng lực của Lang Dụ Văn được bộc lộ ra ngoài.
Chương 288: Nhà họ Lâm không thể bảo vệ!
Không chỉ là phương án được chỉ định ban đầu, mà còn bao gồm cả việc thực hiện và điều chỉnh, sự quyết đoán và khả năng ứng biến đó khiến một người nắm giữ cả gia tộc lớn như Lâm Thu Thanh phải khâm phục.
Có Lang Dụ Văn bày mưu tính kế, có nhà họ Trần cùng với tập đoàn Kinh Lý hợp tác, cộng thêm nhà họ Phùng và nhà họ Thẩm ngấm ngầm ủng hộ, thì cuối cùng nhà họ Lâm cũng đã vượt qua được khoảng thời gian nguy hiểm nhất.
Thế nhưng, sự phản công của nhà họ Viên chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Cơn bão lớn hơn vẫn còn chờ phía sau.
Không ai xem trọng nhà họ Lâm.
Dù suy nghĩ theo hướng lạc quan nhất, thì nhà họ Lâm cũng chỉ có thể cố gắng được chừng ba tháng.
“Nhìn đi, nhà họ Lâm sắp tiêu tùng rồi!”
“Thằng ở rể kia đâu? Sao nghe bảo ghê gớm lắm cơ mà?”
“Làm gì có thằng con rể nào ghê gớm, tôi nghe nói chỉ là thằng khố rách áo ôm, mặt mũi điển trai, thằng ẻo lả bám váy đàn bà ấy mà”.
“Đúng đó, đến nhà họ Lâm ở rể thì cũng chỉ nhắm vào tiền của nhà họ Lâm thôi, bây giờ cái nhà đó sập rồi, có thằng ngu mới ở rể, chắc là trốn mất dạng rồi!”
……
Lý Dục Thần vẫn ở trong Ngô Đồng Cư, cả Lâm Thu Thanh cũng bắt đầu oán thầm.
Làm gia chủ, Lâm Thu Thanh phải gánh vác hết tất cả áp lực, lo đến mất ăn mất ngủ.
Vợ ông ta xót chồng, không biết lấy đâu ra hai viên thuốc, đút cho ông ta ăn.
Lâm Thu Thanh cũng không biết tại sao, mấy ngày nay ông ta vẫn luôn lo lắng, lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ dồi dào tinh lực.
……
Nhà họ Viên, Tiền Đường.
Viên Thọ Sơn nằm trên ghế mây, que phẩy cây quạt hương bồ.
Con cả Viên Nãi Minh đứng hầu bên cạnh ông ta.
“Theo con đoán, nhà họ Lâm có thể gắng gượng được bao lâu nữa?”
“Thưa bố, nhà họ Lâm có thể gắng gượng nhiều nhất là ba tháng”.
“Ba tháng? Quá lâu!”, Viên Thọ Sơn có chút khó chịu nói.
“Ba tháng là suy tính khá cứng ngắc, nếu thuận lợi thì nhà họ Lâm sẽ sụp đổ trong vòng hai tháng”, Viên Nãi Minh nói: “Lẽ ra không cần đến hai tháng, nhưng dường như lần này nhà họ Lâm có người cao tay chỉ dẫn, tất cả chiến thuật đều chuẩn chỉnh, có thể phát huy được những thứ chúng có đến mức tốt nhất”.
“Lâm Thu Thanh không có bản lãnh đó, là Lý Dục Thần phải không?”, Viên Thọ Sơn hỏi.
“Không phải nó”, Viên Nãi Minh lắc đầu: “Thằng ranh Lý Dục Thần đó không đến nhà họ Lâm, vẫn chui rúc trong căn biệt thự nó mới mua, luyện võ cho một đám người. Con gái Lâm Thu Thanh cũng ở đó, có một người nữa tên Đinh Hương, cũng là dạng khố rách áo ôm, là thanh mai trúc mã với Lý Dục Thần”.
Viên Thọ Sơn khinh thường hừ một tiếng: “Gia tộc đang đứng trước ngưỡng cửa tồn vong, lại đắm chìm vào những thứ vớ vẩn, xem ra bố đã đánh giá nó quá cao rồi”.
Viên Nãi Minh còn nói: “Vài ngày nữa đại học Nam Giang sẽ khai giảng, Lâm Mộng Đình con gái Lâm Thu Thanh và Đinh Hương đều là sinh viên của Nam Giang”.
“Đại học Nam Giang…”, Viên Thọ Sơn phe phẩy quạt hương bồ, một tay đặt trên tay vịn gõ từng nhịp: “Nghe nói con gái Lâm Thu Thanh rất đẹp, cho nhà họ Lâm thêm chút sương gió đi, lần này cho Thế Kiệt đi làm”.
Đảo mắt đã đến ngày khai giảng.
Lâm Mộng Đình, Đinh Hương và Lâm Vân đều quay về trường học để điểm danh.
Đối với Lâm Vân, Lý Dục Thần tuyệt đối không hề lo lắng.
Với khả năng của Lâm Vân bây giờ, đối phó với Ám Kình đỉnh phong chắc chắc không thành vấn đề, ít nhất có thể tự bảo vệ bản thân.
Trường mà Lâm Vân theo học có an ninh không tệ, có cả vệ sĩ nhà họ Lâm cử theo nên khá là an toàn.
Nhưng Lâm Mộng Đình và Đinh Hương thì khác.
Đại học Nam Giang ở Tiền Đường, nằm trong phạm vi thế lực của nhà họ Viên, tất nhiên nhà họ Lâm không thể với tay tới.
Tuy là mấy ngày nay hai người họ cũng chăm chỉ khổ luyện, một người là thể ngũ âm trời sinh, một người được Lý Dục Thần giúp đả thông kỳ kinh bát mạch, nhưng thời gian quá ngắn, bây giờ còn chưa đụng đến cả đạo thuật.
Lý Dục Thần nhớ lần trước Lâm Mộng Đình bị Lâm Thiếu Bình bắt cóc, Đinh Hương bị thuật sĩ Nam Dương bắt cóc, bùa hộ mệnh trong người họ đều không phát huy tác dụng.
Bởi vì tác dụng lớn nhất của Huyền Thạch là dùng linh khí tẩm bổ cơ thể, sau khi được Lý Dục Thần luyện hóa mới tăng thêm công dụng trừ tà tránh sát.
Ví dụ như lần trước trên bầu trời nhà họ Lâm phủ đầy mây đen, với thứ pháp thuật xâm nhập từ từ vào trong cơ thể đó thì bùa hộ mệnh mới có thể trừ đi được.
Bình luận facebook