-
Chương 366-368
Chương 366: Chính là cậu
Lý Dục Thần nói: “Ngay cả trận pháp của tôi tùy ý bày bố mà ông cũng không phá được, làm sao quyết tử với tôi một trận được?”
Tượng thần nói: “Tôi không cẩn thận phạm vào đạo của cậu, cậu có bản lĩnh thật thì thả tôi đi, chúng ta một đấu một!”
Lý Dục Thần lắc đầu, tên này, miệng nói lời giang hồ, cũng không biết học ở đâu.
“Có phải cậu không dám không?”, tượng thần lại nói: “Vừa nãy ở khu nhà họ Lý, tôi cũng không cẩn thận mới bị cậu đánh bại, nếu có chuẩn bị, tôi chưa chắc đã thua”.
Lý Dục Thần không nói gì, chỉ nhìn nó biểu diễn.
“Xem đi xem đi, tôi biết ngay cậu không dám mà, ngay cả rắm của tôi cũng không ngăn được, làm sao đánh lại được tôi, ha ha ha!”
Tượng thần lại líu lo nói một loạt lời khích bác, thấy Lý Dục Thần vẫn không mắc bẫy, cuối cùng nản lòng nói:
“Này, tốt xấu gì chỗ tôi có tòa miếu, ít nhiều cũng tính là thần linh, nể mặt được không?”
“Cậu không nể mặt tôi, sau này rất khó sống trên đời đấy”.
“Tôi nói con người cậu, làm sao giống như khúc gỗ vậy? Cậu nói gì đi chứ!”
“Được, được, tôi phục rồi, tôi phục rồi! Được rồi chứ, cậu nói đi, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
“Thượng tiên! Thương tiên, cậu tha cho tôi đi, tôi chỉ là một con chồn, tôi thực sự chưa từng làm việc xấu, cùng lắm chỉ nhìn trộm phụ nữ tắm, đến nhà thím Sáu trộm ít thịt lợn. Nhưng tôi từng làm cho họ không ít chuyện tốt đấy!”
“Được rồi được rồi, tôi thẳng thắn, tôi thừa nhận, năm đó lão Sáu mang về hai con gà từ quê, tôi thèm quá, đã mấy lần ăn trộm, nhưng đó là hai bên cùng có tình cảm, tôi không ép chúng. Cuối cùng lão Sáu tự hầm chúng lên, tôi còn khóc mấy hồi!”
…
Con chồn trốn phía dưới tượng thần lảm nhảm.
Thấy Lý Dục Thần vẫn phớt lờ, cuối cùng im miệng.
Im lặng mấy phút sau, con chồn thở dài một hơi, nói: “Được thôi, tôi nhận thua, rạch một đường đi”.
Lý Dục Thần biết tâm khí của con yêu này đã hao mòn gần hết, giơ tay thu pháp trận, nhân tiện kéo con chồn từ dưới đất ra.
“Ông thực sự cảm thấy có thể một đấu một với tôi sao?”, anh nhìn da sau ót con chồn hỏi.
Con chồn chắp tay: “Tôi đã nói nhận thua rồi, một đấu một chắc chắn không dám, cậu nói xem có ý gì”.
Lý Dục Thần cười ha ha, xách con chồn về khu nhà cũ nhà họ Lý.
Đến trong sân, vứt con chồn xuống đất, nói: “Vừa nãy trước khi ông bỏ chạy, hình như đã thề nói nếu có nửa câu giả dối, thì sẽ bị trời đánh sét đánh phải không?”
“Đúng đúng, đã nói như vậy”, con chồn bò dưới đất: “Chẳng phải không có sét đánh sao, cho thấy tôi không nói dối, ông trời làm chứng”.
“Hừ, mồm mép giảo hoạt!”
Lý Dục Thần giơ tay, sấm nổi lên, một tia chớp điện lóe trên hư không, chém phía trước con chồn.
“Vãi!”
Con chồn mắng một câu, kinh sợ nhảy lên, lại chít chít một tiếng ngã xuống đất.
Lần này ông ta cũng không dám thả rắm nữa.
Người trước mặt thực sự biết thuật pháp, không giống như ông ta, cái đuôi làm chổi, đánh rắm coi làm thả pháo, cũng chỉ lừa ăn lừa uống lừa gà trong dân gian, nếu đấu pháp thuật thật, một tia sét đã chết lăn quay rồi.
“Thượng tiên có gì cứ hỏi, tôi biết sẽ nói hết”.
“Tôi không phải thượng tiên gì, tôi đã nói với ông rồi, tôi họ Lý, tôi tên Lý Dục Thần”.
Lý Dục Thần tự báo gia môn, là muốn xem phản ứng của con chồn này. Nếu nó và bóng ma đó là đồng bọn, thì chắc biết tên của mình.
Quả nhiên con chồn vô cùng chấn kinh.
“Cậu tên là gì?”, nó gần như sắp nhảy lên: “Lý Dục Thần?”
“Lý Dục Thần… Lý Dục Thần…”
Con chồn bắt đầu xoay vòng vòng dưới đất, giống như người gặp phải chuyện phiền não đi đi lại lại, còn không ngừng xoa hai móng vuốt trước.
“Tôi từng nghe đến cái tên này, Lý Dục Thần… Lý Dục Thần…, đúng, chính là Lý Dục Thần, tôi biết, tôi từng nghe…”
Con chồn lẩm bẩm tự nói một mình.
Đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Dục Thần, hai con mắt tròn nhìn chằm chằm, không chớp đến một cái.
Lý Dục Thần cau mày, nói: “Không cần nhìn nữa, tôi chính là Lý Dục Thần, đồng bọn của ông đâu?”
“Đồng bọn? Đồng bọn nào?”
Con chồn không hiểu hỏi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, dường như muốn nhìn thấy mỗi một chi tiết, mỗi một lỗ chân lông trên mặt Lý Dục Thần.
“Hơi giống! Rất giống! Ừm… đúng thế, chính là cậu!”
Con chồn bỗng nhảy lên, nhảy đến chỗ cao bên cạnh Lý Dục Thần, chỉ vào mặt Lý Dục Thần nói.
Chương 367: Bà Cung
Lý Dục Thần bị nó dọa sợ giật mình: “Ông làm gì?”
“Cậu chủ! Cậu là cậu chủ!”, con chồn hưng phấn gọi.
“Cái gì?”, Lý Dục Thần kinh ngạc trong lòng, chẳng lẽ thứ này biết bố mẹ của mình?
“Cậu là con trai của bà Cung, trước đây tôi từng thấy thẻ tên của cậu, lúc bà Cung sắp sinh, ông cụ Lý đặt tên cho cậu. Ha ha ha, tôi tưởng người của nhà họ Lý đều chết hết rồi, không ngờ cậu còn sống! Con trai của bà Cung còn sống!”
“Ông đang nói cái gì? Bà Cung nào?”, Lý Dục Thần nghi hoặc hỏi.
“Cậu chủ! Chắc không phải cậu không biết gì chứ? Cậu là con trai của bà Cung! Tôi, tôi…”, con chồn chỉ vào mình: “Tôi là A Hoàng đây, là tiểu Hoàng được bà Cung điểm hóa!”
Trong lòng Lý Dục Thần có vài phần kích động, trong đầu dần biên dệt ra mạch câu chuyện đơn giản, mẹ của mình họ Cung, con chồn này thành tinh sau khi được mẹ điểm hóa.
Nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh, vì lời của con chồn chưa chắc đáng tin, vừa nãy tiếp xúc, con chồn này, vô cùng giảo hoạt!
Hơn nữa ma khí ẩn chứa trên người nó giải thích thế nào?
Cho nên, Lý Dục Thần chỉ lạnh lùng nhìn con chồn, nói: “Đừng có ngạc nhiên thế nữa, ông biết cái gì, thì nói từ đầu đi, tôi nghe, nhớ kỹ, nếu ông có nửa câu giả dối, thì sẽ bị sét đánh”.
“Được được được, tôi kể từ đầu”.
Con chồn đổi từ căng thẳng trước đó, một lúc đã trở nên vui mừng.
“Tôi vốn là con chồn bình thường, chỉ sinh sống ở con ngõ gần đây, bắt chuột, thỉnh thoảng đến nhà người ta ăn trộm thịt lợn. Trước nay tôi chưa từng dám đến khu nhà này, cho đến một ngày, khu nhà này bày tiệc lớn, mời rất nhiều đầu bếp làm rất nhiều món ăn ngon, hương thơm bay đi mười dặm”.
Con chồn dường như nhớ đến mùi thơm, mũi hít hít, dáng vẻ say mê.
“Tôi thực sự không nhịn được, lẻn vào từ cửa sau, ăn trộm con gà vừa ra nồi, đang trốn trong góc ăn, thì bị người ta phát hiện. Tôi bị người ta bắt được, nhốt trong bếp, nghe họ nói, muốn hầm tôi lên, còn nói bộ da của tôi rất tốt, muốn lột da tặng cho khách quý hôm nay”.
Lý Dục Thần thầm nghĩ, lúc đó đã có thể nghe hiểu tiếng người, xem ra đã mở linh tri. Dùng cách nói của dân gian, đã thành tinh, nếu trực tiếp hầm lên, đúng là lãng phí.
Con chồn nói tiếp.
“Lúc đó tôi đã chuẩn bị chết rồi, dù sao đã no cái bụng, nói ra thì tay nghề của đầu bếp đó rất tuyệt, có thể ăn được con gà ngon như vậy, làm con chồn chết no, cả đời này cũng đáng.
Sau này một người phụ nữ đến nhà bếp, đưa tôi đi. Bà ấy đưa tôi đến nhà trong, gặp bà Cung. Ồ, lúc đó còn chưa phải là bà Cung. Họ gọi bà ấy là cô Cung.
Tôi là một con chồn, bình thường trong mắt tôi, gà còn đẹp hơn người.
Nhưng tôi vừa gặp cô Cung, liền vô cùng kinh ngac.
Ôi mẹ ơi, trên đời này còn có người đẹp như vậy ư!
Lúc đó trong đầu tôi chỉ là yêu rồi, yêu rồi, tôi tình nguyện bị hầm trong nồi, biến thành bữa ăn trong bụng cô gái này”.
“Cô Cung nhìn thấy tôi, nói một con chồn có thể mở linh tri không dễ, nên đã điểm hóa tôi. Từ đó về sau, tôi thường xuyên đến khu nhà của nhà họ Lý, nghe cô Cung, sau này thành bà Cung, giảng pháp môn của yêu tu cho tôi”.
Nghe đến đây, Lý Dục Thần không khỏi nghi hoặc, người trần bình thường, cho dù nhập môn tu hành, làm sao hiểu được pháp môn của yêu tu?
“Ông nói bà Cung đó, rốt cuộc là người thế nào? Nơi này rõ ràng là nhà họ Lý, làm sao lại từ cô Cung thành bà Cung?”
“Ôi trời cậu chủ, trách tôi không nói rõ, bà Cung chính là mẹ cậu, bà ấy tên là Cung Lăng Yên, hình như là… là từ Điền Nam hay là đâu đó, tóm lại là từ phương Nam đến, bà Cung từng nói với tôi, ở chỗ họ bốn mùa đều như mùa xuân, là một nơi rất đẹp. Cũng chỉ có nơi đẹp như vậy mới sinh ra người đẹp như bà Cung!”
Con chồn nói đông một câu tây một câu, Lý Dục Thần không thể không nhắc: “Nói trọng điểm!”
“Ấy, được được, nói trọng điểm. Trọng điểm là gì nhỉ? Chính là bố cậu, đúng, bố cậu là trọng điểm”.
Con chồn dùng móng vuốt vỗ mạnh đùi, dường như cuối cùng đã nghĩ ra chuyện quan trọng.
Lý Dục Thần khóc cười không xong, cũng chỉ đành nghe như vậy.
Chương 368: Gặp nạn
Con chồn nói tiếp: “Bố của cậu tên là Lý Vân Hoa, đệ nhất thiếu gia thủ đô năm đó, phong lưu phóng khoáng, nổi tiếng thiên hạ. Nói thế này với cậu nhé, năm đó bố cậu rất nổi, mỗi ngày ở đầu ngõ có đầy các cô gái vây quanh, chỉ để đợi bố cậu ra khỏi cửa thì nhìn một cái. Bà Cung nói, trong lịch sử có người tên Vệ Giới, vì quá đẹp trai, bị người ta nhìn đến chết. Bố cậu chính là kiểu như vậy”.
“Này, nói trọng điểm!”, Lý Dục Thần lại nhắc nhở nói.
“Tôi đang nói trọng điểm mà!”, con chồn nghiêm túc nói.
Lý Dục Thần bất lực lắc đầu: “Được được được, ông tiếp tục đi”.
“Trong điểm chính là, tiểu thư thế gia nhiều như vậy, bố cậu đều không thích, đến phương Nam một chuyến, đã lừa… à… đưa bà Cung về đây”.
Con chồn đổi ánh mắt, nhìn trộm Lý Dục Thần một cái.
“Cũng chỉ có người đẹp như bà Cung mới xứng với cậu Lý hào hoa phong nhã. Để lấy lòng người đẹp, bố cậu đã gọi hết đầu bếp của ba mươi sáu nhà hàng lớn đến, cùng làm một bàn đồ ăn Nam Bắc, mời mỹ nhân thưởng thức đánh giá. Cũng chỉ hôm đó, tôi bị đầu bếp bắt được, lại được bà Cung cứu”.
Lý Dục Thần thầm gật đầu.
Việc này khớp với chuyện sư phụ Vinh nói, thì ra vị khách thần bí của nhà họ Lý mở tiệc chiêu đãi năm đó chính là mẹ của mình.
Người nghĩ ra chủ ý này lại là bố của mình.
Ra tay như vậy, không hổ là đệ nhất thiếu gia thủ đô.
“Sau đó thì sao?”, anh hỏi.
“Sau đó?”, con chồn ngẩn người: “Không có sau đó nữa”.
“Hơ, con chồn nhà ông, nói chuyện không nói trọng điểm, lan man một hồi, có phải cố ý tránh không? Tôi hỏi ông, nhà họ Lý diệt môn, có phải do ông làm không?”, Lý Dục Thần nghiêm giọng hỏi.
“Không thẹn với lòng!”, con chồn lớn tiếng biện giải: “Tôi được bà Cung điểm hóa, làm sao lại lấy ơn báo oán, hại nhà họ Lý? Hơn nữa, bà Cung đẹp như vậy, ai nỡ hại bà ấy! Hơn nữa, chút bản lĩnh của tôi, cũng chẳng đủ nhìn trước mặt bà Cung!”
“Không phải ông thì là ai?”
“Tôi không biết”, con chồn lắc đầu liên tục.
“Chẳng phải ông luôn ở đây sao, sao lại không biết?”
“Sau khi tôi được bà Cung điểm hóa, liền chuyên tâm tu hành, tuy khu nhà này rất lớn, nhưng cũng nhiều người, một con chồn như tôi cũng không thể sống ở đây, sau này bà Cung đưa ra chủ ý cho tôi, bảo tôi thỉnh thoảng lộ chút thần kỳ, lại cho người tuyên truyền ra ngoài, người dân chất phác, thực sự coi tôi là thần tiên. Bà Cung lại cho người làm dọn một tiểu viện gần đây, làm cho tôi thần miếu, nên tôi đã có chỗ dung thân”.
“Bà Cung nói, chỉ cần tôi làm nhiều việc thiện, không gây họa ở nhân gian, cho dù có cao nhân qua đường, cũng sẽ không làm gì tôi. Như vậy tôi có thể hưởng hương hỏa tế cúng, và bình yên tu hành. Từ đó tôi sống trong miếu Hoàng Đại Tiên”.
Đã có hương hỏa cúng bái, tôi rất ít đến khu nhà họ Lý, trừ phi bà Cung gọi tôi. Sau này bà Cung có thời gian dài không đến gọi tôi, trong lòng tôi nhớ nhung, chủ động đi gặp bà ấy, mới biết bà ấy mắc bệnh, Lúc đó bà ấy đã mang thai, mời một bác sĩ tên Hồ Vân Thiên đến chữa bệnh cho bà ấy”.
“Hồ Vân Thiên?”
“Đúng thế, tên là Hồ Vân Thiên, là bác sĩ mời đến từ phương Nam, rất nổi tiếng. Nghe nói vốn là mời người của nhà họ Bạch đến chữa bệnh, nhưng người nhà họ Bạch không chịu đến, cho nên đến phương Nam mời người họ Hồ này”.
Lý Dục Thần hơi kinh ngạc, dường như đã có manh mối, đang liên kết lại.
Tất cả duyên phận tiền kiếp như mớ hỗn loạn quấn lấy nhau.
Thì ra Hồ Vân Thiên từng chữa bệnh cho mẹ của mình, vậy cái chết của Hồ Vân Thiên, liệu có phải cũng là bị nhà họ Lý liên lụy không?
Nghĩ đến bùa chú phong tỏa oán hồn Hồ Vân Thiên ở giếng Ngô Đồng Cư, xem ra là phải đến Long Hổ Sơn một chuyến, vừa hay trả lại kiếm Thiên Sư có được từ chỗ Lăng Tiêu Tử.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, đương nhiên là cậu chủ cậu ra đời, nhà họ Lý mở tiệc, tôi cũng đến ăn một bữa no. Sau đó không lâu, việc tu hành của tôi cũng đến ngưỡng cửa, về miếu Hoàng Đại Tiên của tôi bế quan. Đợi khi tôi xuất quan, nhà họ Lý đã không còn, có nhà họ Na chuyển đến. Tôi hỏi thăm tin tức, trong thời gian dài cũng không làm rõ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết nhà họ Lý gặp nạn, người chết hết trong một đêm”.
Lý Dục Thần nói: “Ngay cả trận pháp của tôi tùy ý bày bố mà ông cũng không phá được, làm sao quyết tử với tôi một trận được?”
Tượng thần nói: “Tôi không cẩn thận phạm vào đạo của cậu, cậu có bản lĩnh thật thì thả tôi đi, chúng ta một đấu một!”
Lý Dục Thần lắc đầu, tên này, miệng nói lời giang hồ, cũng không biết học ở đâu.
“Có phải cậu không dám không?”, tượng thần lại nói: “Vừa nãy ở khu nhà họ Lý, tôi cũng không cẩn thận mới bị cậu đánh bại, nếu có chuẩn bị, tôi chưa chắc đã thua”.
Lý Dục Thần không nói gì, chỉ nhìn nó biểu diễn.
“Xem đi xem đi, tôi biết ngay cậu không dám mà, ngay cả rắm của tôi cũng không ngăn được, làm sao đánh lại được tôi, ha ha ha!”
Tượng thần lại líu lo nói một loạt lời khích bác, thấy Lý Dục Thần vẫn không mắc bẫy, cuối cùng nản lòng nói:
“Này, tốt xấu gì chỗ tôi có tòa miếu, ít nhiều cũng tính là thần linh, nể mặt được không?”
“Cậu không nể mặt tôi, sau này rất khó sống trên đời đấy”.
“Tôi nói con người cậu, làm sao giống như khúc gỗ vậy? Cậu nói gì đi chứ!”
“Được, được, tôi phục rồi, tôi phục rồi! Được rồi chứ, cậu nói đi, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
“Thượng tiên! Thương tiên, cậu tha cho tôi đi, tôi chỉ là một con chồn, tôi thực sự chưa từng làm việc xấu, cùng lắm chỉ nhìn trộm phụ nữ tắm, đến nhà thím Sáu trộm ít thịt lợn. Nhưng tôi từng làm cho họ không ít chuyện tốt đấy!”
“Được rồi được rồi, tôi thẳng thắn, tôi thừa nhận, năm đó lão Sáu mang về hai con gà từ quê, tôi thèm quá, đã mấy lần ăn trộm, nhưng đó là hai bên cùng có tình cảm, tôi không ép chúng. Cuối cùng lão Sáu tự hầm chúng lên, tôi còn khóc mấy hồi!”
…
Con chồn trốn phía dưới tượng thần lảm nhảm.
Thấy Lý Dục Thần vẫn phớt lờ, cuối cùng im miệng.
Im lặng mấy phút sau, con chồn thở dài một hơi, nói: “Được thôi, tôi nhận thua, rạch một đường đi”.
Lý Dục Thần biết tâm khí của con yêu này đã hao mòn gần hết, giơ tay thu pháp trận, nhân tiện kéo con chồn từ dưới đất ra.
“Ông thực sự cảm thấy có thể một đấu một với tôi sao?”, anh nhìn da sau ót con chồn hỏi.
Con chồn chắp tay: “Tôi đã nói nhận thua rồi, một đấu một chắc chắn không dám, cậu nói xem có ý gì”.
Lý Dục Thần cười ha ha, xách con chồn về khu nhà cũ nhà họ Lý.
Đến trong sân, vứt con chồn xuống đất, nói: “Vừa nãy trước khi ông bỏ chạy, hình như đã thề nói nếu có nửa câu giả dối, thì sẽ bị trời đánh sét đánh phải không?”
“Đúng đúng, đã nói như vậy”, con chồn bò dưới đất: “Chẳng phải không có sét đánh sao, cho thấy tôi không nói dối, ông trời làm chứng”.
“Hừ, mồm mép giảo hoạt!”
Lý Dục Thần giơ tay, sấm nổi lên, một tia chớp điện lóe trên hư không, chém phía trước con chồn.
“Vãi!”
Con chồn mắng một câu, kinh sợ nhảy lên, lại chít chít một tiếng ngã xuống đất.
Lần này ông ta cũng không dám thả rắm nữa.
Người trước mặt thực sự biết thuật pháp, không giống như ông ta, cái đuôi làm chổi, đánh rắm coi làm thả pháo, cũng chỉ lừa ăn lừa uống lừa gà trong dân gian, nếu đấu pháp thuật thật, một tia sét đã chết lăn quay rồi.
“Thượng tiên có gì cứ hỏi, tôi biết sẽ nói hết”.
“Tôi không phải thượng tiên gì, tôi đã nói với ông rồi, tôi họ Lý, tôi tên Lý Dục Thần”.
Lý Dục Thần tự báo gia môn, là muốn xem phản ứng của con chồn này. Nếu nó và bóng ma đó là đồng bọn, thì chắc biết tên của mình.
Quả nhiên con chồn vô cùng chấn kinh.
“Cậu tên là gì?”, nó gần như sắp nhảy lên: “Lý Dục Thần?”
“Lý Dục Thần… Lý Dục Thần…”
Con chồn bắt đầu xoay vòng vòng dưới đất, giống như người gặp phải chuyện phiền não đi đi lại lại, còn không ngừng xoa hai móng vuốt trước.
“Tôi từng nghe đến cái tên này, Lý Dục Thần… Lý Dục Thần…, đúng, chính là Lý Dục Thần, tôi biết, tôi từng nghe…”
Con chồn lẩm bẩm tự nói một mình.
Đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Dục Thần, hai con mắt tròn nhìn chằm chằm, không chớp đến một cái.
Lý Dục Thần cau mày, nói: “Không cần nhìn nữa, tôi chính là Lý Dục Thần, đồng bọn của ông đâu?”
“Đồng bọn? Đồng bọn nào?”
Con chồn không hiểu hỏi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, dường như muốn nhìn thấy mỗi một chi tiết, mỗi một lỗ chân lông trên mặt Lý Dục Thần.
“Hơi giống! Rất giống! Ừm… đúng thế, chính là cậu!”
Con chồn bỗng nhảy lên, nhảy đến chỗ cao bên cạnh Lý Dục Thần, chỉ vào mặt Lý Dục Thần nói.
Chương 367: Bà Cung
Lý Dục Thần bị nó dọa sợ giật mình: “Ông làm gì?”
“Cậu chủ! Cậu là cậu chủ!”, con chồn hưng phấn gọi.
“Cái gì?”, Lý Dục Thần kinh ngạc trong lòng, chẳng lẽ thứ này biết bố mẹ của mình?
“Cậu là con trai của bà Cung, trước đây tôi từng thấy thẻ tên của cậu, lúc bà Cung sắp sinh, ông cụ Lý đặt tên cho cậu. Ha ha ha, tôi tưởng người của nhà họ Lý đều chết hết rồi, không ngờ cậu còn sống! Con trai của bà Cung còn sống!”
“Ông đang nói cái gì? Bà Cung nào?”, Lý Dục Thần nghi hoặc hỏi.
“Cậu chủ! Chắc không phải cậu không biết gì chứ? Cậu là con trai của bà Cung! Tôi, tôi…”, con chồn chỉ vào mình: “Tôi là A Hoàng đây, là tiểu Hoàng được bà Cung điểm hóa!”
Trong lòng Lý Dục Thần có vài phần kích động, trong đầu dần biên dệt ra mạch câu chuyện đơn giản, mẹ của mình họ Cung, con chồn này thành tinh sau khi được mẹ điểm hóa.
Nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh, vì lời của con chồn chưa chắc đáng tin, vừa nãy tiếp xúc, con chồn này, vô cùng giảo hoạt!
Hơn nữa ma khí ẩn chứa trên người nó giải thích thế nào?
Cho nên, Lý Dục Thần chỉ lạnh lùng nhìn con chồn, nói: “Đừng có ngạc nhiên thế nữa, ông biết cái gì, thì nói từ đầu đi, tôi nghe, nhớ kỹ, nếu ông có nửa câu giả dối, thì sẽ bị sét đánh”.
“Được được được, tôi kể từ đầu”.
Con chồn đổi từ căng thẳng trước đó, một lúc đã trở nên vui mừng.
“Tôi vốn là con chồn bình thường, chỉ sinh sống ở con ngõ gần đây, bắt chuột, thỉnh thoảng đến nhà người ta ăn trộm thịt lợn. Trước nay tôi chưa từng dám đến khu nhà này, cho đến một ngày, khu nhà này bày tiệc lớn, mời rất nhiều đầu bếp làm rất nhiều món ăn ngon, hương thơm bay đi mười dặm”.
Con chồn dường như nhớ đến mùi thơm, mũi hít hít, dáng vẻ say mê.
“Tôi thực sự không nhịn được, lẻn vào từ cửa sau, ăn trộm con gà vừa ra nồi, đang trốn trong góc ăn, thì bị người ta phát hiện. Tôi bị người ta bắt được, nhốt trong bếp, nghe họ nói, muốn hầm tôi lên, còn nói bộ da của tôi rất tốt, muốn lột da tặng cho khách quý hôm nay”.
Lý Dục Thần thầm nghĩ, lúc đó đã có thể nghe hiểu tiếng người, xem ra đã mở linh tri. Dùng cách nói của dân gian, đã thành tinh, nếu trực tiếp hầm lên, đúng là lãng phí.
Con chồn nói tiếp.
“Lúc đó tôi đã chuẩn bị chết rồi, dù sao đã no cái bụng, nói ra thì tay nghề của đầu bếp đó rất tuyệt, có thể ăn được con gà ngon như vậy, làm con chồn chết no, cả đời này cũng đáng.
Sau này một người phụ nữ đến nhà bếp, đưa tôi đi. Bà ấy đưa tôi đến nhà trong, gặp bà Cung. Ồ, lúc đó còn chưa phải là bà Cung. Họ gọi bà ấy là cô Cung.
Tôi là một con chồn, bình thường trong mắt tôi, gà còn đẹp hơn người.
Nhưng tôi vừa gặp cô Cung, liền vô cùng kinh ngac.
Ôi mẹ ơi, trên đời này còn có người đẹp như vậy ư!
Lúc đó trong đầu tôi chỉ là yêu rồi, yêu rồi, tôi tình nguyện bị hầm trong nồi, biến thành bữa ăn trong bụng cô gái này”.
“Cô Cung nhìn thấy tôi, nói một con chồn có thể mở linh tri không dễ, nên đã điểm hóa tôi. Từ đó về sau, tôi thường xuyên đến khu nhà của nhà họ Lý, nghe cô Cung, sau này thành bà Cung, giảng pháp môn của yêu tu cho tôi”.
Nghe đến đây, Lý Dục Thần không khỏi nghi hoặc, người trần bình thường, cho dù nhập môn tu hành, làm sao hiểu được pháp môn của yêu tu?
“Ông nói bà Cung đó, rốt cuộc là người thế nào? Nơi này rõ ràng là nhà họ Lý, làm sao lại từ cô Cung thành bà Cung?”
“Ôi trời cậu chủ, trách tôi không nói rõ, bà Cung chính là mẹ cậu, bà ấy tên là Cung Lăng Yên, hình như là… là từ Điền Nam hay là đâu đó, tóm lại là từ phương Nam đến, bà Cung từng nói với tôi, ở chỗ họ bốn mùa đều như mùa xuân, là một nơi rất đẹp. Cũng chỉ có nơi đẹp như vậy mới sinh ra người đẹp như bà Cung!”
Con chồn nói đông một câu tây một câu, Lý Dục Thần không thể không nhắc: “Nói trọng điểm!”
“Ấy, được được, nói trọng điểm. Trọng điểm là gì nhỉ? Chính là bố cậu, đúng, bố cậu là trọng điểm”.
Con chồn dùng móng vuốt vỗ mạnh đùi, dường như cuối cùng đã nghĩ ra chuyện quan trọng.
Lý Dục Thần khóc cười không xong, cũng chỉ đành nghe như vậy.
Chương 368: Gặp nạn
Con chồn nói tiếp: “Bố của cậu tên là Lý Vân Hoa, đệ nhất thiếu gia thủ đô năm đó, phong lưu phóng khoáng, nổi tiếng thiên hạ. Nói thế này với cậu nhé, năm đó bố cậu rất nổi, mỗi ngày ở đầu ngõ có đầy các cô gái vây quanh, chỉ để đợi bố cậu ra khỏi cửa thì nhìn một cái. Bà Cung nói, trong lịch sử có người tên Vệ Giới, vì quá đẹp trai, bị người ta nhìn đến chết. Bố cậu chính là kiểu như vậy”.
“Này, nói trọng điểm!”, Lý Dục Thần lại nhắc nhở nói.
“Tôi đang nói trọng điểm mà!”, con chồn nghiêm túc nói.
Lý Dục Thần bất lực lắc đầu: “Được được được, ông tiếp tục đi”.
“Trong điểm chính là, tiểu thư thế gia nhiều như vậy, bố cậu đều không thích, đến phương Nam một chuyến, đã lừa… à… đưa bà Cung về đây”.
Con chồn đổi ánh mắt, nhìn trộm Lý Dục Thần một cái.
“Cũng chỉ có người đẹp như bà Cung mới xứng với cậu Lý hào hoa phong nhã. Để lấy lòng người đẹp, bố cậu đã gọi hết đầu bếp của ba mươi sáu nhà hàng lớn đến, cùng làm một bàn đồ ăn Nam Bắc, mời mỹ nhân thưởng thức đánh giá. Cũng chỉ hôm đó, tôi bị đầu bếp bắt được, lại được bà Cung cứu”.
Lý Dục Thần thầm gật đầu.
Việc này khớp với chuyện sư phụ Vinh nói, thì ra vị khách thần bí của nhà họ Lý mở tiệc chiêu đãi năm đó chính là mẹ của mình.
Người nghĩ ra chủ ý này lại là bố của mình.
Ra tay như vậy, không hổ là đệ nhất thiếu gia thủ đô.
“Sau đó thì sao?”, anh hỏi.
“Sau đó?”, con chồn ngẩn người: “Không có sau đó nữa”.
“Hơ, con chồn nhà ông, nói chuyện không nói trọng điểm, lan man một hồi, có phải cố ý tránh không? Tôi hỏi ông, nhà họ Lý diệt môn, có phải do ông làm không?”, Lý Dục Thần nghiêm giọng hỏi.
“Không thẹn với lòng!”, con chồn lớn tiếng biện giải: “Tôi được bà Cung điểm hóa, làm sao lại lấy ơn báo oán, hại nhà họ Lý? Hơn nữa, bà Cung đẹp như vậy, ai nỡ hại bà ấy! Hơn nữa, chút bản lĩnh của tôi, cũng chẳng đủ nhìn trước mặt bà Cung!”
“Không phải ông thì là ai?”
“Tôi không biết”, con chồn lắc đầu liên tục.
“Chẳng phải ông luôn ở đây sao, sao lại không biết?”
“Sau khi tôi được bà Cung điểm hóa, liền chuyên tâm tu hành, tuy khu nhà này rất lớn, nhưng cũng nhiều người, một con chồn như tôi cũng không thể sống ở đây, sau này bà Cung đưa ra chủ ý cho tôi, bảo tôi thỉnh thoảng lộ chút thần kỳ, lại cho người tuyên truyền ra ngoài, người dân chất phác, thực sự coi tôi là thần tiên. Bà Cung lại cho người làm dọn một tiểu viện gần đây, làm cho tôi thần miếu, nên tôi đã có chỗ dung thân”.
“Bà Cung nói, chỉ cần tôi làm nhiều việc thiện, không gây họa ở nhân gian, cho dù có cao nhân qua đường, cũng sẽ không làm gì tôi. Như vậy tôi có thể hưởng hương hỏa tế cúng, và bình yên tu hành. Từ đó tôi sống trong miếu Hoàng Đại Tiên”.
Đã có hương hỏa cúng bái, tôi rất ít đến khu nhà họ Lý, trừ phi bà Cung gọi tôi. Sau này bà Cung có thời gian dài không đến gọi tôi, trong lòng tôi nhớ nhung, chủ động đi gặp bà ấy, mới biết bà ấy mắc bệnh, Lúc đó bà ấy đã mang thai, mời một bác sĩ tên Hồ Vân Thiên đến chữa bệnh cho bà ấy”.
“Hồ Vân Thiên?”
“Đúng thế, tên là Hồ Vân Thiên, là bác sĩ mời đến từ phương Nam, rất nổi tiếng. Nghe nói vốn là mời người của nhà họ Bạch đến chữa bệnh, nhưng người nhà họ Bạch không chịu đến, cho nên đến phương Nam mời người họ Hồ này”.
Lý Dục Thần hơi kinh ngạc, dường như đã có manh mối, đang liên kết lại.
Tất cả duyên phận tiền kiếp như mớ hỗn loạn quấn lấy nhau.
Thì ra Hồ Vân Thiên từng chữa bệnh cho mẹ của mình, vậy cái chết của Hồ Vân Thiên, liệu có phải cũng là bị nhà họ Lý liên lụy không?
Nghĩ đến bùa chú phong tỏa oán hồn Hồ Vân Thiên ở giếng Ngô Đồng Cư, xem ra là phải đến Long Hổ Sơn một chuyến, vừa hay trả lại kiếm Thiên Sư có được từ chỗ Lăng Tiêu Tử.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, đương nhiên là cậu chủ cậu ra đời, nhà họ Lý mở tiệc, tôi cũng đến ăn một bữa no. Sau đó không lâu, việc tu hành của tôi cũng đến ngưỡng cửa, về miếu Hoàng Đại Tiên của tôi bế quan. Đợi khi tôi xuất quan, nhà họ Lý đã không còn, có nhà họ Na chuyển đến. Tôi hỏi thăm tin tức, trong thời gian dài cũng không làm rõ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết nhà họ Lý gặp nạn, người chết hết trong một đêm”.
Bình luận facebook