Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Chương 21
“Năm đó một tháng trước khi ông chủ chết, đã từng nói với tôi, đời con cháu của nhà họ Cao, ông chủ không yên tâm nhất chính là cậu Phong.”
“Ông chủ noi cậu Phong vẻ ngoài nhìn thì bất cần đời, kém cỏi nhưng thực chất có khí chất của một con hổ dũng mãnh trong tương lai. Nhưng một khi ông chủ rời khỏi trần thế thì tình cảnh của cậu nhất định sẽ không dễ dàng gì.”
“Ông chủ nhắc nhở tôi nhất định phải chăm sóc tốt cho cậu.”
“Cho nên cậu Phong, nếu quả thật cần phải lựa thông tôi chỉ nghe theo mình lệnh của cậu Phong!”
Lâm Vạn Quân nói một hơi làm Cao Phong nghe mà đỏ mắt.
Đối với Lâm Vạn Quân, Cao Phong căn bản không có nửa điểm nghi ngờ, bởi vì anh biết nhân phẩm của ông, cũng biết tác phong làm việc của ông nội.
Thì ra ông nội đã sớm nhìn ra được tình cảnh của mình sau khi ông mất nên đã sớm giao phó mình cho Lâm Vạn Quân.
“Cậu Phong, năm đó cậu bị đuổi ra khỏi nhà họ Cao, tôi không theo cậu rời đi, xin cậu đừng trách tội.”
“Bởi vì những chuyện này ông chủ cũng sớm đoán được, cho nên đã sắp xếp xong tất cả.” Lâm Vạn Quân dừng một chút, sau đó dứt khoát đem mọi chuyện nói thẳng ra.
“Sắp xếp cái gì?” Cao Phong nhìn Lâm Vạn Quân, trong lòng vô cùng cảm động. Người mà anh cảm thấy có lỗi nhất trong nhà họ Cao chính là ông cụ Cao!
“Nếu như ngày sau cậu Phong có rời khỏi nhà họ Cao thì không được can thiệp vào. Phải vì cậu Phong mà kiên trì ở lại nhà họ Cao, giữ lại lực lượng đợi cậu Phong trở về!”
Lâm Vạn Quân nói xong lời nhắn nhủ của ông cụ Cao thì vẻ mặt vô cùng thành kính, coi như đó là thánh chỉ.
“Ông nội, ông đều biết…” Hốc mắt Cao Phong đỏ ửng. Từ lúc ông cụ Cao qua đời, qua ba năm, đây là lần đầu tiên Cao Phong xúc động như vậy.
“Ông chủ đều biết! Ông chủ nói, cho dù cháu của ông không có một đồng nào cũng có thể tự lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cho nên mới bảo tôi không can thiệp mà ở lại nhà họ Cao giữ cho cậu Phong một chỗ, đợi ngày cậu trở về.”
Anh đã hiểu ra tất cả rồi.
Năm đó, Cao Phong bị đuổi ra khỏi nhà họ Cao, chỉ có Lâm Vạn Quân vụng trộm tới gặp mình, còn để lại cho Cao Phong một số điện thoại di động, nói nếu cần trợ giúp thì cứ mở miệng.
Nhưng với tính cách cương liệt của Cao Phong thì sao muốn nhận sự giúp đỡ từ nhà họ Cao. Cho nên đã trực tiếp vứt dãy số đó vào thùng rác.
Bây giờ mới hiểu được thì ra tất thảy đều là do ông nội sắp xếp.
Ông cụ cũng đã sớm nghĩ tới, sau khi mình qua đời, Cao Phong sẽ như thế nào.
Ông cụ bảo Lâm Vạn Quân ở lại nhà họ Cao, giống như để lại lực lượng cuối cùng thuộc về một mình Cao Phong.
Nếu Cao Phong ở bên ngoài có thành tựu gì, đến lúc trở về nhà họ Cao sẽ có một phần lực lượng giúp đỡ anh.
Nhưng ông cụ Cao lại không ngời tới, Cao Phong sẽ trở thành một kẻ vô dụng bị người người chế giễu ở Hà Nội tận ba năm.
“Xem ra, cháu chỉ làm cho ông nội thất vọng” Giọng nói của Cao Phong trầm khàn, ẩn chứa đau thương vô tận.
Cả đời ông cụ cơ trí, có lẽ đã sớm thấy được kết cục của anh.
Còn anh thì lại chẳng thèm để ý chút nào, cho đến chết, ông cụ vẫn không yên lòng với anh.
Thâm tình như thế, Cao Phong nào dám quên?
Chỉ là, Cao Phong lại không thể giống như ông cụ hi vọng, có thành tựu giỏi giang trở về nhà họ Cao.
Lần đầu tiên anh cảm thấy, mình không thể tiếp tục trở thành kẻ ăn xong rồi ngồi chờ chết được nữa.
Chỉ có hành động mới an ủi được cho ông nội trên trời có linh.
“Cậu Phong, cậu tuyệt đối đừng tự trách mình. Tôi tin ông cụ sẽ không nhìn nhầm người, cũng tuyệt đối tin tưởng vào năng lực của cậu Phong!” Lâm Vạn Quân vô cùng chân thành mà nói.
“Xem ra, cuối cùng thì cháu vẫn phải trở về nhà họ Cao.” Cao Phong than nhẹ một tiếng. Vốn anh đã nghĩ cả đời này sẽ không trở về nhà họ Cao nữa.
Nhưng bây giờ nghe xong lời Lâm Vạn Quân nói thì cho dù là vì ông nội cũng nhất định phải trở về.
Nhưng Cao Phong cũng biết, những năm gần đây nhà họ Cao không ngừng phát triển, thể lực rắc rối khó gỡ, giống như cây cột chống trời một vùng.
Bằng thực lực của mình bây giờ, muốn rung chuyển nhà họ Cao thì khó khăn cỡ nào?
“Cậu Phong, cần tôi làm gì thì cậu cứ nói.” Lâm Vạn Quân thể hiện lòng trung thành mà nói.
Cao Phong vứt bỏ tạp niệm trong đầu, có một số việc còn quá xa xôi, bây giờ có gấp cũng không có tác dụng gì.
Cơm phải ăn từng miếng, đường cũng phải đi từng bước. Cứ lấy Hà Nội làm cứ điểm đầu tiên của mình đi.
“Có ba chuyện, một là khởi động dự án khu đô thị mới ở phía Bắc, đây là thứ mà nhà họ Cao muốn nhìn thấy. Vậy thì hãy để cho bọn họ nhìn thật kĩ.”
“Hai, chú Lâm, chú phải khống chế toàn bộ thành phố Hà Nội, tiến vào giới kinh doanh, thâm nhập vào các thế lực khác nhau, và có được tiếng nói trong thành phố Hà Nội.”
“Chuyện thứ ba, chú tìm thời gian tới nhà họ Kim, lấy về 99 tỷ tiền sính lễ.”
Cao Phong lúc này giống như là vua mà ra lệnh, ánh mắt nhìn mục tiêu sắc bén, hoàn toàn biến thành người khác.
Anh muốn sáng tạo một đế quốc thương mại, một đế quốc chỉ thuộc riêng về anh, để nhà họ Cao cũng phải run rẩy vì nó.
“Tôi hiểu rồi, hai chuyện đầu tôi đã bắt đầu làm, nhưng chuyện thứ ba… tôi có chút không hiểu.” Lâm Vạn Quân hơi nghi ngờ một chút.
Người nhà họ Kim có lẽ không rõ nhưng ông thì rất rõ ràng. Tiền sính lễ đó nói là trả nợ, nhưng thật ra là thay Cao Phong đưa tiền sinh lễ ban đầu để cưới Kim Tuyết Mai!
Cao Phong có tình cảm sâu đậm với Kim Tuyết Mai, ông có thể nhìn ra một hai. Bây giờ lại muốn lấy về, chẳng lẽ cậu Phong thay lòng rồi?
“Cháu nợ thì cháu sẽ tự trả.” Cao Phong không giải thích nhiều, chỉ nhẹ nhàng nói.
“Vâng, cậu Phong!” Lâm Vạn Quân không hỏi thêm gì nữa, ông chỉ cần làm theo thôi.
Ngoại thành Hà Nội.
Trong một kho hàng bỏ hoang, một thanh niên tầm hai mươi tuổi, thân thể đổ mồ hôi như mưa đang tiếp tục chống đẩy.
Cơ bắp nổi lên trên nền da màu đồng, gân guốc giống như rồng bay uốn lượn, mồ hôi bóng nhẫy bên trên tạo cảm giác rất lực lưỡng.
Trong cái nhà kho cũ nát này, chính giữa bị dọn trống không, toàn bộ đồ vật đều bị chất đống vào một nơi hẻo lánh.
Ở giữa trưng bày một vài máy tập thể hình tự chế, ba ống thép ghép lại thành xà đơn, bánh xe thì làm thành tạ tay.
Cửa kho hàng bị đẩy ra, một thanh niên cao ráo cất bước vào.
“Đại Minh.” Người tới hô to một tiếng, tiện tay ném một chai nước khoáng qua.
Chàng trai đang tập thể hình nghe vậy thì quay người lại, dùng một tay tiếp được chai nước.
“Anh Phong” Khúc Đại Minh nhìn thoáng qua Cao Phong: “Mấy ngày rồi không thấy anh tới.”
“Mấy ngày này bận chút việc.” Cao Phong mỉm cười, bước tới hai bước, một tay cầm tạ tay, nhẹ nhàng làm mười cái.
Bắp tay trên cánh tay nở ra, tràn ngập vẻ mạnh mẽ.
Tạ tay này chế tạo thủ công, bánh xe bên trong toàn là sắp thép, trọng lượng cũng hơn một trăm cân.
Nhưng trong tay Cao Phong lại giống như không phí chút sức nào, làm cho Khúc Đại Minh nhìn mà líu lưỡi. Sức của anh Phong đúng là hơn mình hẳn một bậc.
“Anh Phong, tố chất cơ thể của anh hiện tạo nếu làm vệ sĩ thì tiền lương cũng phải hơn trăm triệu.” Khúc Đại Minh có chút khó hiểu.
“Năm đó một tháng trước khi ông chủ chết, đã từng nói với tôi, đời con cháu của nhà họ Cao, ông chủ không yên tâm nhất chính là cậu Phong.”
“Ông chủ noi cậu Phong vẻ ngoài nhìn thì bất cần đời, kém cỏi nhưng thực chất có khí chất của một con hổ dũng mãnh trong tương lai. Nhưng một khi ông chủ rời khỏi trần thế thì tình cảnh của cậu nhất định sẽ không dễ dàng gì.”
“Ông chủ nhắc nhở tôi nhất định phải chăm sóc tốt cho cậu.”
“Cho nên cậu Phong, nếu quả thật cần phải lựa thông tôi chỉ nghe theo mình lệnh của cậu Phong!”
Lâm Vạn Quân nói một hơi làm Cao Phong nghe mà đỏ mắt.
Đối với Lâm Vạn Quân, Cao Phong căn bản không có nửa điểm nghi ngờ, bởi vì anh biết nhân phẩm của ông, cũng biết tác phong làm việc của ông nội.
Thì ra ông nội đã sớm nhìn ra được tình cảnh của mình sau khi ông mất nên đã sớm giao phó mình cho Lâm Vạn Quân.
“Cậu Phong, năm đó cậu bị đuổi ra khỏi nhà họ Cao, tôi không theo cậu rời đi, xin cậu đừng trách tội.”
“Bởi vì những chuyện này ông chủ cũng sớm đoán được, cho nên đã sắp xếp xong tất cả.” Lâm Vạn Quân dừng một chút, sau đó dứt khoát đem mọi chuyện nói thẳng ra.
“Sắp xếp cái gì?” Cao Phong nhìn Lâm Vạn Quân, trong lòng vô cùng cảm động. Người mà anh cảm thấy có lỗi nhất trong nhà họ Cao chính là ông cụ Cao!
“Nếu như ngày sau cậu Phong có rời khỏi nhà họ Cao thì không được can thiệp vào. Phải vì cậu Phong mà kiên trì ở lại nhà họ Cao, giữ lại lực lượng đợi cậu Phong trở về!”
Lâm Vạn Quân nói xong lời nhắn nhủ của ông cụ Cao thì vẻ mặt vô cùng thành kính, coi như đó là thánh chỉ.
“Ông nội, ông đều biết…” Hốc mắt Cao Phong đỏ ửng. Từ lúc ông cụ Cao qua đời, qua ba năm, đây là lần đầu tiên Cao Phong xúc động như vậy.
“Ông chủ đều biết! Ông chủ nói, cho dù cháu của ông không có một đồng nào cũng có thể tự lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cho nên mới bảo tôi không can thiệp mà ở lại nhà họ Cao giữ cho cậu Phong một chỗ, đợi ngày cậu trở về.”
Anh đã hiểu ra tất cả rồi.
Năm đó, Cao Phong bị đuổi ra khỏi nhà họ Cao, chỉ có Lâm Vạn Quân vụng trộm tới gặp mình, còn để lại cho Cao Phong một số điện thoại di động, nói nếu cần trợ giúp thì cứ mở miệng.
Nhưng với tính cách cương liệt của Cao Phong thì sao muốn nhận sự giúp đỡ từ nhà họ Cao. Cho nên đã trực tiếp vứt dãy số đó vào thùng rác.
Bây giờ mới hiểu được thì ra tất thảy đều là do ông nội sắp xếp.
Ông cụ cũng đã sớm nghĩ tới, sau khi mình qua đời, Cao Phong sẽ như thế nào.
Ông cụ bảo Lâm Vạn Quân ở lại nhà họ Cao, giống như để lại lực lượng cuối cùng thuộc về một mình Cao Phong.
Nếu Cao Phong ở bên ngoài có thành tựu gì, đến lúc trở về nhà họ Cao sẽ có một phần lực lượng giúp đỡ anh.
Nhưng ông cụ Cao lại không ngời tới, Cao Phong sẽ trở thành một kẻ vô dụng bị người người chế giễu ở Hà Nội tận ba năm.
“Xem ra, cháu chỉ làm cho ông nội thất vọng” Giọng nói của Cao Phong trầm khàn, ẩn chứa đau thương vô tận.
Cả đời ông cụ cơ trí, có lẽ đã sớm thấy được kết cục của anh.
Còn anh thì lại chẳng thèm để ý chút nào, cho đến chết, ông cụ vẫn không yên lòng với anh.
Thâm tình như thế, Cao Phong nào dám quên?
Chỉ là, Cao Phong lại không thể giống như ông cụ hi vọng, có thành tựu giỏi giang trở về nhà họ Cao.
Lần đầu tiên anh cảm thấy, mình không thể tiếp tục trở thành kẻ ăn xong rồi ngồi chờ chết được nữa.
Chỉ có hành động mới an ủi được cho ông nội trên trời có linh.
“Cậu Phong, cậu tuyệt đối đừng tự trách mình. Tôi tin ông cụ sẽ không nhìn nhầm người, cũng tuyệt đối tin tưởng vào năng lực của cậu Phong!” Lâm Vạn Quân vô cùng chân thành mà nói.
“Xem ra, cuối cùng thì cháu vẫn phải trở về nhà họ Cao.” Cao Phong than nhẹ một tiếng. Vốn anh đã nghĩ cả đời này sẽ không trở về nhà họ Cao nữa.
Nhưng bây giờ nghe xong lời Lâm Vạn Quân nói thì cho dù là vì ông nội cũng nhất định phải trở về.
Nhưng Cao Phong cũng biết, những năm gần đây nhà họ Cao không ngừng phát triển, thể lực rắc rối khó gỡ, giống như cây cột chống trời một vùng.
Bằng thực lực của mình bây giờ, muốn rung chuyển nhà họ Cao thì khó khăn cỡ nào?
“Cậu Phong, cần tôi làm gì thì cậu cứ nói.” Lâm Vạn Quân thể hiện lòng trung thành mà nói.
Cao Phong vứt bỏ tạp niệm trong đầu, có một số việc còn quá xa xôi, bây giờ có gấp cũng không có tác dụng gì.
Cơm phải ăn từng miếng, đường cũng phải đi từng bước. Cứ lấy Hà Nội làm cứ điểm đầu tiên của mình đi.
“Có ba chuyện, một là khởi động dự án khu đô thị mới ở phía Bắc, đây là thứ mà nhà họ Cao muốn nhìn thấy. Vậy thì hãy để cho bọn họ nhìn thật kĩ.”
“Hai, chú Lâm, chú phải khống chế toàn bộ thành phố Hà Nội, tiến vào giới kinh doanh, thâm nhập vào các thế lực khác nhau, và có được tiếng nói trong thành phố Hà Nội.”
“Chuyện thứ ba, chú tìm thời gian tới nhà họ Kim, lấy về 99 tỷ tiền sính lễ.”
Cao Phong lúc này giống như là vua mà ra lệnh, ánh mắt nhìn mục tiêu sắc bén, hoàn toàn biến thành người khác.
Anh muốn sáng tạo một đế quốc thương mại, một đế quốc chỉ thuộc riêng về anh, để nhà họ Cao cũng phải run rẩy vì nó.
“Tôi hiểu rồi, hai chuyện đầu tôi đã bắt đầu làm, nhưng chuyện thứ ba… tôi có chút không hiểu.” Lâm Vạn Quân hơi nghi ngờ một chút.
Người nhà họ Kim có lẽ không rõ nhưng ông thì rất rõ ràng. Tiền sính lễ đó nói là trả nợ, nhưng thật ra là thay Cao Phong đưa tiền sinh lễ ban đầu để cưới Kim Tuyết Mai!
Cao Phong có tình cảm sâu đậm với Kim Tuyết Mai, ông có thể nhìn ra một hai. Bây giờ lại muốn lấy về, chẳng lẽ cậu Phong thay lòng rồi?
“Cháu nợ thì cháu sẽ tự trả.” Cao Phong không giải thích nhiều, chỉ nhẹ nhàng nói.
“Vâng, cậu Phong!” Lâm Vạn Quân không hỏi thêm gì nữa, ông chỉ cần làm theo thôi.
Ngoại thành Hà Nội.
Trong một kho hàng bỏ hoang, một thanh niên tầm hai mươi tuổi, thân thể đổ mồ hôi như mưa đang tiếp tục chống đẩy.
Cơ bắp nổi lên trên nền da màu đồng, gân guốc giống như rồng bay uốn lượn, mồ hôi bóng nhẫy bên trên tạo cảm giác rất lực lưỡng.
Trong cái nhà kho cũ nát này, chính giữa bị dọn trống không, toàn bộ đồ vật đều bị chất đống vào một nơi hẻo lánh.
Ở giữa trưng bày một vài máy tập thể hình tự chế, ba ống thép ghép lại thành xà đơn, bánh xe thì làm thành tạ tay.
Cửa kho hàng bị đẩy ra, một thanh niên cao ráo cất bước vào.
“Đại Minh.” Người tới hô to một tiếng, tiện tay ném một chai nước khoáng qua.
Chàng trai đang tập thể hình nghe vậy thì quay người lại, dùng một tay tiếp được chai nước.
“Anh Phong” Khúc Đại Minh nhìn thoáng qua Cao Phong: “Mấy ngày rồi không thấy anh tới.”
“Mấy ngày này bận chút việc.” Cao Phong mỉm cười, bước tới hai bước, một tay cầm tạ tay, nhẹ nhàng làm mười cái.
Bắp tay trên cánh tay nở ra, tràn ngập vẻ mạnh mẽ.
Tạ tay này chế tạo thủ công, bánh xe bên trong toàn là sắp thép, trọng lượng cũng hơn một trăm cân.
Nhưng trong tay Cao Phong lại giống như không phí chút sức nào, làm cho Khúc Đại Minh nhìn mà líu lưỡi. Sức của anh Phong đúng là hơn mình hẳn một bậc.
“Anh Phong, tố chất cơ thể của anh hiện tạo nếu làm vệ sĩ thì tiền lương cũng phải hơn trăm triệu.” Khúc Đại Minh có chút khó hiểu.
Bình luận facebook