Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Trận cuối cùng
“Mẹ mày, loại ăn hại đáng chết, mày là cái thá gì, chẳng qua chỉ là một thằng ở rể của Lâm gia chúng tao, mày dám chế giễu bố mày thế à, để bố mày cho mày biết tay.”
Lâm Đông gào thét muốn xông lên võ đài, nhưng lại bị Lâm Thiết Sơn kéo lại vì ông ta lo Lâm Đông sẽ xảy ra chuyện.
Lâm Đông đang định hét tên thằng ngu nào vừa kéo hắn lại, lúc quay người qua nhìn thấy Lâm Thiết Sơn, mặt mày bực tức liền trở nên vui vẻ.
Ông nội xưa nay luôn yêu thương hắn, nhất định sẽ giúp hắn xả giận.
“Ông nội……Dương Hiên không chỉ đánh thương rất cả những người tham gia thi đấu, mà còn nói năng lỗ mãng chế giễu Lâm gia.”
Lâm Đông vừa khóc lóc vừa nói, mà quên mất rằng ai mới là kẻ đầu sỏ ra tay tàn nhẫn trước.
“Tiếu Thiên là người của ông, vậy mà hắn không hề nương tay, không chỉ là đang tát vào mặt cháu, mà còn là tát vào mặt ông và mặt cả Lâm gia đó!”
Sắc mặt Lâm Thiết Sơn ngày càng u ám hơn, đến cả người đứng xem bên cạnh như Lâm Toàn cũng đều cảm thấy không khí xung quanh như đang lạnh dần.
Thấy sắc mặt của Lâm Thiết Sơn ngày càng xấu đi, trong lòng Lâm Đông thoáng qua một nụ cười nham hiểm đắc ý, hắn khua môi múa mép rồi nói thêm dầu vào lửa: “Đáng ghét nhất là, hắn lại coi thường công ty Đông Lâm như vậy, ai cũng biết người đại diện cho công ty Đông Lâm chính là Lâm gia, hắn coi thường Đông Lâm chính là coi thường Lâm gia chúng ta, một thằng ở rể ăn hại, hắn làm sao lại dám hết lần này đến lần khác bôi nhọ miệt thị Lâm gia chúng ta chứ!!”
Thực ra không cần Lâm Đông cố tình khiêu khích, Lâm Thiết Sơn cũng muốn xử Dương Hiên, hết lần này đến lần khác làm mất mặt Lâm gia, khiến Lâm gia phải xấu hổ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì còn ra thể thống gì nữa, uy danh bên ngoài của Lâm gia liệu có còn nữa không?
“Ở trận chung kết, tao sẽ khiến nó phải chết một cách xấu hổ.”
Ánh mắt sắc lạnh của Lâm Thiết Sơn liếc nhìn Dương Hiên, thấy những người đến xem ngày một nhiều, nên ông ta kéo tay Lâm Đông rồi rời đi.
Lâm Toàn nơm nớp lo sợ nhìn hai ông cháu Lâm Thiết Sơn.
Cô biết công ty bảo an của ông nội mấy năm nay làm ăn ngày càng phất lên, cũng thu hút được rất nhiều nhân tài cao thủ, Lâm Thiết Sơn đã cho Lâm Đông mượn cao thủ số một của cuộc thi lần trước, vậy thì Lâm Thiết Sơn nhất định vẫn còn con át chủ bài lợi hại hơn.
Hơn nữa Lâm Thiết Sơn sau khi biết được tài năng võ thuật của Dương Hiên, còn dám ăn nói mạnh bạo như vậy, vậy thì…….
Thực lực của con át chủ bài trong tay Lâm Thiết Sơn cũng nhất định đã đạt tới đỉnh cao!
Những gì Lâm Toàn nghĩ đến, Dương Hiên sao có thể không nghĩ ra, nhưng người đến có lợi hại đến đâu, anh đều có thể đánh bại!
Dương Hiên nhìn lòng bàn tay ngày nhiều sức mạnh, tràn đầy tự tin.
“Không cần lo lắng, người đàn ông của em có thể đánh bại người của Lâm Đông một lần, thì ắt cũng có thể đánh bại tất cả người của ông nội hắn.”
Ánh mắt Lâm Toàn sáng rực nhìn Dương Hiên trở thành một người đàn ông đầy khí chất, hoàn toàn không thể ngờ được người đàn ông trước mặt mình đây ba năm trước lại là một kẻ hèn nhát suốt ngày sợ sệt, nhìn đã thấy chán.
“Dương Hiên, từ lúc nào mà anh trở nên lợi hại như vậy?”
Dương Hiên cười một cách thần bí, “Vợ, em có biết vì sao anh lại trở nên lợi hại như vậy không, anh có thể dùng cách khác để nói cho em biết.”
Rõ ràng gương mặt thanh tú của Dương Hiên biểu lộ vô cùng nghiêm túc, nhưng Lâm Toàn lại hiểu theo ý khác, mặt đỏ lên rồi ngại ngùng nói: “Người ta đang hỏi anh nghiêm túc đấy!”
Dương Hiên cười hi hi rồi nói: “Anh cũng luôn nghiêm túc mà!”
Nghĩ lại vì sao mình lại trở nên lợi hại như vậy, ánh mắt anh nhìn xa xăm.
Ba năm trước, Dương Hiên nhận tội thay Lâm Đông nên bị ngồi tù, những người trong tù có ai không gây chuyện mà phải vào tù chứ, ai ai cũng đều hung dữ, thấy mình là một đưa gầy gò yếu ớt mới hơn hai mươi tuổi nên đều cảm thấy dễ bắt nạt, ai cũng muốn ức hiếp anh.
Lúc đó anh là một thư sinh trói gà không chặt, sau khi cưới lại càng không vận động chân tay, làm sao có thể là đối thủ của đám người quanh năm suốt tháng trong tù chứ.
Bị đánh vài cái đã ngã dúi dụi xuống đất, mặc cho bọn chúng hành hạ.
Cái cảm giác đau khi bị một cú đấm một cú đá lên người, cả đời này anh đều không quên được……
Kể cả áp bức và lăng nhục!!!
Nhưng anh luôn cam chịu, không hề xin tha.
Lúc này, anh gặp được một quý nhân đáng kính trọng nhất và cũng là may mắn nhất trong đời anh ấy, đó là ông Long.
……
“Dương Hiên?”
Lâm Toàn giơ tay khua trước mặt Dương Hiên đang say sưa nhớ lại.
Dương Hiên nhìn Lâm Toàn với vẻ mặt nghiêm túc, “Chẳng phải em hỏi anh vì sao lại lợi hại như vậy à?”
Lâm Toàn nghểnh tai chuẩn bị chú ý nghe bí mật của Dương Hiên.
Hiếm lắm mới thấy dáng vẻ như thiếu nữ ấy của Lâm Toàn, Dương Hiên cười ha ha nói, “Vì anh là người kế thừa của rồng!”
“Anh trêu em!” Lâm Toàn hờn dỗi nói.
“Trận đấu tiếp theo, Uy Lập và Xương Hà!”
Lúc này, trọng tài đang tuyên bố trận đấu tiếp theo.
Dương Hiên nhìn về phía người vợ xinh đẹp rồi giơ tay, “Vợ ơi, anh lên đây!”
Đối thủ trên võ đài sau khi thấy được sự lợi hại của Dương Hiên, thì không còn ý chí chiến đấu, giơ tay nhận thua luôn.
Trận đấu sau đó, chỉ cần thấy đối thủ là Dương Hiên liền đều bỏ cuộc ngay.
Cứ thế chẳng mấy chốc liền đến trận chung kết, nhẹ tênh đến mức Lâm Toàn còn không dám tin.
“Trận chung kết cuối cùng, Uy Lập và Lâm Thị!”
Lâm Thị, cũng chính là công ty bảo an của Lâm Thiết Sơn.
Lâm Toàn cau mày nhìn về phía Lâm Thiết Sơn.
Hai người, bốn con mắt nhìn nhau.
————————-
Lâm Đông gào thét muốn xông lên võ đài, nhưng lại bị Lâm Thiết Sơn kéo lại vì ông ta lo Lâm Đông sẽ xảy ra chuyện.
Lâm Đông đang định hét tên thằng ngu nào vừa kéo hắn lại, lúc quay người qua nhìn thấy Lâm Thiết Sơn, mặt mày bực tức liền trở nên vui vẻ.
Ông nội xưa nay luôn yêu thương hắn, nhất định sẽ giúp hắn xả giận.
“Ông nội……Dương Hiên không chỉ đánh thương rất cả những người tham gia thi đấu, mà còn nói năng lỗ mãng chế giễu Lâm gia.”
Lâm Đông vừa khóc lóc vừa nói, mà quên mất rằng ai mới là kẻ đầu sỏ ra tay tàn nhẫn trước.
“Tiếu Thiên là người của ông, vậy mà hắn không hề nương tay, không chỉ là đang tát vào mặt cháu, mà còn là tát vào mặt ông và mặt cả Lâm gia đó!”
Sắc mặt Lâm Thiết Sơn ngày càng u ám hơn, đến cả người đứng xem bên cạnh như Lâm Toàn cũng đều cảm thấy không khí xung quanh như đang lạnh dần.
Thấy sắc mặt của Lâm Thiết Sơn ngày càng xấu đi, trong lòng Lâm Đông thoáng qua một nụ cười nham hiểm đắc ý, hắn khua môi múa mép rồi nói thêm dầu vào lửa: “Đáng ghét nhất là, hắn lại coi thường công ty Đông Lâm như vậy, ai cũng biết người đại diện cho công ty Đông Lâm chính là Lâm gia, hắn coi thường Đông Lâm chính là coi thường Lâm gia chúng ta, một thằng ở rể ăn hại, hắn làm sao lại dám hết lần này đến lần khác bôi nhọ miệt thị Lâm gia chúng ta chứ!!”
Thực ra không cần Lâm Đông cố tình khiêu khích, Lâm Thiết Sơn cũng muốn xử Dương Hiên, hết lần này đến lần khác làm mất mặt Lâm gia, khiến Lâm gia phải xấu hổ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì còn ra thể thống gì nữa, uy danh bên ngoài của Lâm gia liệu có còn nữa không?
“Ở trận chung kết, tao sẽ khiến nó phải chết một cách xấu hổ.”
Ánh mắt sắc lạnh của Lâm Thiết Sơn liếc nhìn Dương Hiên, thấy những người đến xem ngày một nhiều, nên ông ta kéo tay Lâm Đông rồi rời đi.
Lâm Toàn nơm nớp lo sợ nhìn hai ông cháu Lâm Thiết Sơn.
Cô biết công ty bảo an của ông nội mấy năm nay làm ăn ngày càng phất lên, cũng thu hút được rất nhiều nhân tài cao thủ, Lâm Thiết Sơn đã cho Lâm Đông mượn cao thủ số một của cuộc thi lần trước, vậy thì Lâm Thiết Sơn nhất định vẫn còn con át chủ bài lợi hại hơn.
Hơn nữa Lâm Thiết Sơn sau khi biết được tài năng võ thuật của Dương Hiên, còn dám ăn nói mạnh bạo như vậy, vậy thì…….
Thực lực của con át chủ bài trong tay Lâm Thiết Sơn cũng nhất định đã đạt tới đỉnh cao!
Những gì Lâm Toàn nghĩ đến, Dương Hiên sao có thể không nghĩ ra, nhưng người đến có lợi hại đến đâu, anh đều có thể đánh bại!
Dương Hiên nhìn lòng bàn tay ngày nhiều sức mạnh, tràn đầy tự tin.
“Không cần lo lắng, người đàn ông của em có thể đánh bại người của Lâm Đông một lần, thì ắt cũng có thể đánh bại tất cả người của ông nội hắn.”
Ánh mắt Lâm Toàn sáng rực nhìn Dương Hiên trở thành một người đàn ông đầy khí chất, hoàn toàn không thể ngờ được người đàn ông trước mặt mình đây ba năm trước lại là một kẻ hèn nhát suốt ngày sợ sệt, nhìn đã thấy chán.
“Dương Hiên, từ lúc nào mà anh trở nên lợi hại như vậy?”
Dương Hiên cười một cách thần bí, “Vợ, em có biết vì sao anh lại trở nên lợi hại như vậy không, anh có thể dùng cách khác để nói cho em biết.”
Rõ ràng gương mặt thanh tú của Dương Hiên biểu lộ vô cùng nghiêm túc, nhưng Lâm Toàn lại hiểu theo ý khác, mặt đỏ lên rồi ngại ngùng nói: “Người ta đang hỏi anh nghiêm túc đấy!”
Dương Hiên cười hi hi rồi nói: “Anh cũng luôn nghiêm túc mà!”
Nghĩ lại vì sao mình lại trở nên lợi hại như vậy, ánh mắt anh nhìn xa xăm.
Ba năm trước, Dương Hiên nhận tội thay Lâm Đông nên bị ngồi tù, những người trong tù có ai không gây chuyện mà phải vào tù chứ, ai ai cũng đều hung dữ, thấy mình là một đưa gầy gò yếu ớt mới hơn hai mươi tuổi nên đều cảm thấy dễ bắt nạt, ai cũng muốn ức hiếp anh.
Lúc đó anh là một thư sinh trói gà không chặt, sau khi cưới lại càng không vận động chân tay, làm sao có thể là đối thủ của đám người quanh năm suốt tháng trong tù chứ.
Bị đánh vài cái đã ngã dúi dụi xuống đất, mặc cho bọn chúng hành hạ.
Cái cảm giác đau khi bị một cú đấm một cú đá lên người, cả đời này anh đều không quên được……
Kể cả áp bức và lăng nhục!!!
Nhưng anh luôn cam chịu, không hề xin tha.
Lúc này, anh gặp được một quý nhân đáng kính trọng nhất và cũng là may mắn nhất trong đời anh ấy, đó là ông Long.
……
“Dương Hiên?”
Lâm Toàn giơ tay khua trước mặt Dương Hiên đang say sưa nhớ lại.
Dương Hiên nhìn Lâm Toàn với vẻ mặt nghiêm túc, “Chẳng phải em hỏi anh vì sao lại lợi hại như vậy à?”
Lâm Toàn nghểnh tai chuẩn bị chú ý nghe bí mật của Dương Hiên.
Hiếm lắm mới thấy dáng vẻ như thiếu nữ ấy của Lâm Toàn, Dương Hiên cười ha ha nói, “Vì anh là người kế thừa của rồng!”
“Anh trêu em!” Lâm Toàn hờn dỗi nói.
“Trận đấu tiếp theo, Uy Lập và Xương Hà!”
Lúc này, trọng tài đang tuyên bố trận đấu tiếp theo.
Dương Hiên nhìn về phía người vợ xinh đẹp rồi giơ tay, “Vợ ơi, anh lên đây!”
Đối thủ trên võ đài sau khi thấy được sự lợi hại của Dương Hiên, thì không còn ý chí chiến đấu, giơ tay nhận thua luôn.
Trận đấu sau đó, chỉ cần thấy đối thủ là Dương Hiên liền đều bỏ cuộc ngay.
Cứ thế chẳng mấy chốc liền đến trận chung kết, nhẹ tênh đến mức Lâm Toàn còn không dám tin.
“Trận chung kết cuối cùng, Uy Lập và Lâm Thị!”
Lâm Thị, cũng chính là công ty bảo an của Lâm Thiết Sơn.
Lâm Toàn cau mày nhìn về phía Lâm Thiết Sơn.
Hai người, bốn con mắt nhìn nhau.
————————-
Bình luận facebook