Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Bữa ăn chung
Lâm Đông sau khi đi chơi cả đêm trở về nhà, vẻ mặt hắn vô cùng ấm ức tìm đến Lâm Thiết Sơn.
Lâm Thiết Sơn sau khi nghe kể sự tình thì tức giận hỏi: “Cháu nói cái gì? Cháu mà lại bị Dương Hiên cái đồ bỏ đi đó đánh sao?” Cháu trai đích tôn đấu không lại cái thằng cháu cháu rể vô dụng, điều này khiến Lâm Thiết Sơn cảm thấy ô nhục.
“Ông, ông nội, chúng ta khi nào mới báo thù đây?” Lâm Đông không hiểu, bản thân mình bị đánh nhưng sao ông nội ngược lại lại còn mắng mình chứ?
“Hừ, thiếu nợ thì phải trả tiền lý lẽ bất di bất dịch này, chúng ta tạm thời không có lý do gì để ra tay với đám Lâm Toàn kia, có điều công ty của Lâm Toàn sắp phải đóng cửa rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ xử lý chúng một cách triệt để.” Lâm Thiết Sơn liếc nhìn Lâm Đông, những nhân tài mới xuất hiện của các gia tộc khác nếu không phải là sinh viên xuất sắc thì cũng là những thiên tài kinh doanh, còn đứa cháu trai trước mắt suốt ngày chỉ biết gây rối rồi lại khiến ông ta phải đi theo dọn dẹp.
Dương Hiên ngủ một mạch đến ba giờ chiều, tinh thần đã khá hơn nhiều.
Lưu Hồng đã ra ngoài đi dạo phố, khiến Dương Hiên cảm thấy rất tự do tự tại.
Anh xuống bếp nấu một bát mỳ lớn, sau khi ăn xong thì dùng điện thoại bàn trong nhà gọi cho Chu Tử Di hỏi về khoản phần trăm ba trăm nghìn tệ khi nào thì mới chuyển khoản đến.
Nhưng điều khiến Dương Hiên không ngờ được là, Chu Tử Di nói ba trăm nghìn này sẽ được chuyển cho Dương Hiên dưới dạng tiền lương, cho nên bắt buộc phải đợi đến mùng 10 tháng sau mới được nhận.
Cô ấy đưa ra lý do là như vậy công ty sẽ tiện ghi chép sổ sách.
Dương Hiên trước mắt không biết làm thế nào, anh cũng không muốn nói với Lâm Toàn.
Chu Tử Di đã nói đây là quy định của công ty, vậy thì chắc chắc là quy định do Lâm Toàn đưa ra rồi.
Chỉ trích lỗi lầm của vợ là việc Dương Hiên không làm được.
Mà bây giờ lại đang cần dùng tiền gấp, Dương Hiên đành nghĩ cách khác.
Anh đến bệnh viện bán máu, mỗi bệnh viện chỉ cho bán 400cc nên anh phải đi đến mấy bệnh viện liền.
“Cuối cùng cũng có tiền rồi……” Dương Hiên vuốt ve số tiền bán máu của mình, không khỏi cười một cách bất đắc dĩ.
Chu Dương mua một ít dược liệu cùng một cái thùng tắm thật to, sau đó lại thuê một căn hộ có một phòng ngủ một phòng khách ở bên ngoài.
Anh cần dùng cái bồn tắm dược liệu này, để đạt được tác dụng tăng cường sức mạnh cơ bắp và xương cốt, có điều quá trình này không thể làm ở nhà được, cho nên anh cố ý thuê một chỗ của riêng mình.
Sau khi làm xong chuyện này, về đến nhà cũng đã bảy giờ tối.
“Dương Hiên, anh làm gì mà lại về muộn như vậy? Có phải hôm nay anh nên cầm ba trăm nghìn tiền hoa hồng mời mọi người đi ăn không?” Lâm Toàn ngữ khí ung dung trêu đùa Dương Hiên.
“Hừ, Tiểu Toàn nói thế nào thì trên danh nghĩa cũng là vợ của mày, tao chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như mày, lại muốn kiếm tiền của người thân như vậy.” Lưu Hồng không công nhận hành động giúp đỡ công ty của Dương Hiên, ngược lại trong lòng lại cực kỳ không thoải mái vì phải đưa cho đối phương ba trăm nghìn tệ.
Dương Hiên càng ngày càng chán ghét bà mẹ vợ này, hôm qua còn muốn anh lập tức li hôn, bây giờ thì lại luôn miệng nói không được kiếm tiền chỗ người thân.
“Mẹ, Dương Hiên đáng được nhận ba trăm nghìn đó mà, hôm qua anh ấy còn đồng ý đến công ty giúp con.”
Lâm Toàn nói đỡ cho Dương Hiên, Lưu Hồng nghe vậy cũng chỉ bĩu môi khinh bỉ.
“Ha ha, một tên rác rưởi chỉ có bằng trung học, tiền không có, năng lực cũng không, làm sao có thể giúp được con, nó có thể đòi lại số tiền Lâm Đông mượn chỉ là do may mắn thôi, có thể là do Lâm Đông thấy lúc trước Dương Hiên giúp nó chịu tội, cho nên mới trả lại tiền.”
“Được rồi, mẹ, không cãi nhau nữa, chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm mấy khi được Dương Hiên mời.” Lâm Toàn vẻ mặt ngượng ngùng, thực ra cô ấy cũng chỉ có ý tốt, muốn xoa dịu mối quan hệ giữa mẹ mình và Dương Hiên, kết quả là khiến thành kiến của bà với Dương Hiên càng lớn hơn.
Ba người cùng đi một xe, Dương Toàn gợi ý đến “nhà hàng Thượng Khách”
Nhà hàng Thượng Khách là một nhà hàng cao cấp, giá cả vô cùng đắt đỏ.
Dương Hiên vốn dĩ muốn từ chối, dù sao anh cũng chưa lấy được số tiền ba trăm nghìn tệ kia, hiện giờ trong túi cũng chỉ còn năm nghìn tệ tiền đi bán máu, anh còn phải dùng đến mùng 10 tháng sau.
Sau đó nghĩ lại thì cũng chỉ có ba người, chắc cũng không gọi nhiều món đâu.
Nhưng Dương Hiên không ngờ, sau khi đến nhà hàng, Lưu Hồng xem thực đơn xong liền gọi đến mười mấy món.
Trong đó môt phần lợn sữa nướng giá một nghìn tám trăm tám mươi tám tệ, thậm chí còn gọi một phần súp vàng giá chín chín tệ, đây là món hoàn toàn không nhất thiết cần gọi.
“Chúng ta chỉ có ba người thôi, gọi nhiều món như vậy có phải hơi lãng phí không.” Dương Hiên xót ruột, nghĩ năm nghìn tệ cuối cùng của mình e là sẽ phải đốt sạch ở đây mất.
Lưu Hồng ném một cái nhìn chán ghét cho Dương Hiên nói: “Hừ, cầm ba trăm nghìn tiền hoa hồng rồi còn tiếc rẻ dè dặt như vậy, mày đã ăn không ở Lâm gia chúng tao mấy năm nay rồi, bây giờ bảo mày mời một bữa cũng không được sao?”
“Dương Hiên, mẹ thích ăn gì thì cứ để mẹ gọi, em gọi cả Tiểu Nhã đến, chỗ này nhất định sẽ ăn hết.” Lâm Toàn cũng có chút bực bội, cô ấy cảm thấy Dương Hiên keo kiệt quá, thậm chí còn suy đoán Dương Hiên liệu có bỏ trốn sau khi cầm được ba trăm nghìn tệ không.
Lời của Lâm Toàn khiến cho Dương Hiên gượng cười cay đắng, bây giờ anh vẫn chưa được lấy ba trăm nghìn tiền hoa hồng đó, Lâm Toàn thân là sếp ở công ty mà lại không biết khi nào trả tiền hoa hồng sao?
Dương Hiên định hỏi luôn Lâm Toàn, nhưng lại nghĩ rằng làm như vậy sẽ làm mất thể diện của cô ấy, cuối cùng là vẫn quyết định im lặng không nói.
Trong lúc đang ăn thì Lâm Nhã đã đến.
Cô ta và Dương Hiên đều nhìn thấy nhau, nhưng không có chào hỏi gì.
————————-
Lâm Thiết Sơn sau khi nghe kể sự tình thì tức giận hỏi: “Cháu nói cái gì? Cháu mà lại bị Dương Hiên cái đồ bỏ đi đó đánh sao?” Cháu trai đích tôn đấu không lại cái thằng cháu cháu rể vô dụng, điều này khiến Lâm Thiết Sơn cảm thấy ô nhục.
“Ông, ông nội, chúng ta khi nào mới báo thù đây?” Lâm Đông không hiểu, bản thân mình bị đánh nhưng sao ông nội ngược lại lại còn mắng mình chứ?
“Hừ, thiếu nợ thì phải trả tiền lý lẽ bất di bất dịch này, chúng ta tạm thời không có lý do gì để ra tay với đám Lâm Toàn kia, có điều công ty của Lâm Toàn sắp phải đóng cửa rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ xử lý chúng một cách triệt để.” Lâm Thiết Sơn liếc nhìn Lâm Đông, những nhân tài mới xuất hiện của các gia tộc khác nếu không phải là sinh viên xuất sắc thì cũng là những thiên tài kinh doanh, còn đứa cháu trai trước mắt suốt ngày chỉ biết gây rối rồi lại khiến ông ta phải đi theo dọn dẹp.
Dương Hiên ngủ một mạch đến ba giờ chiều, tinh thần đã khá hơn nhiều.
Lưu Hồng đã ra ngoài đi dạo phố, khiến Dương Hiên cảm thấy rất tự do tự tại.
Anh xuống bếp nấu một bát mỳ lớn, sau khi ăn xong thì dùng điện thoại bàn trong nhà gọi cho Chu Tử Di hỏi về khoản phần trăm ba trăm nghìn tệ khi nào thì mới chuyển khoản đến.
Nhưng điều khiến Dương Hiên không ngờ được là, Chu Tử Di nói ba trăm nghìn này sẽ được chuyển cho Dương Hiên dưới dạng tiền lương, cho nên bắt buộc phải đợi đến mùng 10 tháng sau mới được nhận.
Cô ấy đưa ra lý do là như vậy công ty sẽ tiện ghi chép sổ sách.
Dương Hiên trước mắt không biết làm thế nào, anh cũng không muốn nói với Lâm Toàn.
Chu Tử Di đã nói đây là quy định của công ty, vậy thì chắc chắc là quy định do Lâm Toàn đưa ra rồi.
Chỉ trích lỗi lầm của vợ là việc Dương Hiên không làm được.
Mà bây giờ lại đang cần dùng tiền gấp, Dương Hiên đành nghĩ cách khác.
Anh đến bệnh viện bán máu, mỗi bệnh viện chỉ cho bán 400cc nên anh phải đi đến mấy bệnh viện liền.
“Cuối cùng cũng có tiền rồi……” Dương Hiên vuốt ve số tiền bán máu của mình, không khỏi cười một cách bất đắc dĩ.
Chu Dương mua một ít dược liệu cùng một cái thùng tắm thật to, sau đó lại thuê một căn hộ có một phòng ngủ một phòng khách ở bên ngoài.
Anh cần dùng cái bồn tắm dược liệu này, để đạt được tác dụng tăng cường sức mạnh cơ bắp và xương cốt, có điều quá trình này không thể làm ở nhà được, cho nên anh cố ý thuê một chỗ của riêng mình.
Sau khi làm xong chuyện này, về đến nhà cũng đã bảy giờ tối.
“Dương Hiên, anh làm gì mà lại về muộn như vậy? Có phải hôm nay anh nên cầm ba trăm nghìn tiền hoa hồng mời mọi người đi ăn không?” Lâm Toàn ngữ khí ung dung trêu đùa Dương Hiên.
“Hừ, Tiểu Toàn nói thế nào thì trên danh nghĩa cũng là vợ của mày, tao chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như mày, lại muốn kiếm tiền của người thân như vậy.” Lưu Hồng không công nhận hành động giúp đỡ công ty của Dương Hiên, ngược lại trong lòng lại cực kỳ không thoải mái vì phải đưa cho đối phương ba trăm nghìn tệ.
Dương Hiên càng ngày càng chán ghét bà mẹ vợ này, hôm qua còn muốn anh lập tức li hôn, bây giờ thì lại luôn miệng nói không được kiếm tiền chỗ người thân.
“Mẹ, Dương Hiên đáng được nhận ba trăm nghìn đó mà, hôm qua anh ấy còn đồng ý đến công ty giúp con.”
Lâm Toàn nói đỡ cho Dương Hiên, Lưu Hồng nghe vậy cũng chỉ bĩu môi khinh bỉ.
“Ha ha, một tên rác rưởi chỉ có bằng trung học, tiền không có, năng lực cũng không, làm sao có thể giúp được con, nó có thể đòi lại số tiền Lâm Đông mượn chỉ là do may mắn thôi, có thể là do Lâm Đông thấy lúc trước Dương Hiên giúp nó chịu tội, cho nên mới trả lại tiền.”
“Được rồi, mẹ, không cãi nhau nữa, chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm mấy khi được Dương Hiên mời.” Lâm Toàn vẻ mặt ngượng ngùng, thực ra cô ấy cũng chỉ có ý tốt, muốn xoa dịu mối quan hệ giữa mẹ mình và Dương Hiên, kết quả là khiến thành kiến của bà với Dương Hiên càng lớn hơn.
Ba người cùng đi một xe, Dương Toàn gợi ý đến “nhà hàng Thượng Khách”
Nhà hàng Thượng Khách là một nhà hàng cao cấp, giá cả vô cùng đắt đỏ.
Dương Hiên vốn dĩ muốn từ chối, dù sao anh cũng chưa lấy được số tiền ba trăm nghìn tệ kia, hiện giờ trong túi cũng chỉ còn năm nghìn tệ tiền đi bán máu, anh còn phải dùng đến mùng 10 tháng sau.
Sau đó nghĩ lại thì cũng chỉ có ba người, chắc cũng không gọi nhiều món đâu.
Nhưng Dương Hiên không ngờ, sau khi đến nhà hàng, Lưu Hồng xem thực đơn xong liền gọi đến mười mấy món.
Trong đó môt phần lợn sữa nướng giá một nghìn tám trăm tám mươi tám tệ, thậm chí còn gọi một phần súp vàng giá chín chín tệ, đây là món hoàn toàn không nhất thiết cần gọi.
“Chúng ta chỉ có ba người thôi, gọi nhiều món như vậy có phải hơi lãng phí không.” Dương Hiên xót ruột, nghĩ năm nghìn tệ cuối cùng của mình e là sẽ phải đốt sạch ở đây mất.
Lưu Hồng ném một cái nhìn chán ghét cho Dương Hiên nói: “Hừ, cầm ba trăm nghìn tiền hoa hồng rồi còn tiếc rẻ dè dặt như vậy, mày đã ăn không ở Lâm gia chúng tao mấy năm nay rồi, bây giờ bảo mày mời một bữa cũng không được sao?”
“Dương Hiên, mẹ thích ăn gì thì cứ để mẹ gọi, em gọi cả Tiểu Nhã đến, chỗ này nhất định sẽ ăn hết.” Lâm Toàn cũng có chút bực bội, cô ấy cảm thấy Dương Hiên keo kiệt quá, thậm chí còn suy đoán Dương Hiên liệu có bỏ trốn sau khi cầm được ba trăm nghìn tệ không.
Lời của Lâm Toàn khiến cho Dương Hiên gượng cười cay đắng, bây giờ anh vẫn chưa được lấy ba trăm nghìn tiền hoa hồng đó, Lâm Toàn thân là sếp ở công ty mà lại không biết khi nào trả tiền hoa hồng sao?
Dương Hiên định hỏi luôn Lâm Toàn, nhưng lại nghĩ rằng làm như vậy sẽ làm mất thể diện của cô ấy, cuối cùng là vẫn quyết định im lặng không nói.
Trong lúc đang ăn thì Lâm Nhã đã đến.
Cô ta và Dương Hiên đều nhìn thấy nhau, nhưng không có chào hỏi gì.
————————-
Bình luận facebook