Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1832
CHƯƠNG 1832: Ô MỘC RỜI KHỎI.
Lúc này, Lâm Thanh Diện đột nhiên nghe thấy người bên cạnh kêu lên một tiếng.
“Mọi người nhìn đi kìa, ở phía hồng thủy đột nhiên lại có một đứa nhỏ.”
Lời này vừa mới nói ra, tất cả mọi người đều không nhịn được mà hướng mắt sang nơi đó.
Quả nhiên là hồng thủy đang đầy một cái bè gỗ, trên cái bè gỗ đó lại có một đứa nhỏ, đứa nhỏ đó trồng có vẻ chỉ mới có máy tháng, căn bản không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ là nằm ở trên đó không ngừng khóc.
Nhưng mà âm thanh của hồng thủy quá lớn, cho nên nó đã che mắt tiếng khóc của đứa nhỏ, tất cả mọi người chỉ có thể nhìn thấy gương mặt đang nhăn nhó khóc của đứa nhỏ.
Trái tim của Du Ly trở nên gấp rút.
“Đứa nhỏ này vẫn luôn ở giữa hồng thủy, chắc chắn là đám cá màu đỏ đó sẽ ăn mắt đứa nhỏ, chẳng lẽ là mọi người không phát hiện ra những chiếc răng sắc bén của những con cá nhỏ ấy, chỉ cần bọn nó bao vây xung quanh chiếc bè của đứa nhỏ mà cắn phá, vậy thì nó chắc chắn có thể nuốt đứa nhỏ vào trong.
Những người ở đây nghe vậy thì sắc mặt cũng không khỏi trở nên ngưng trọng.
Nhưng mà Ô Mộc lại hừ lạnh một tiếng, nhìn đứa nhỏ trên cái bè rồi vặn chặt lông mày, sau đó trực tiếp mở miệng nói.
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ đây, chẳng lẽ vào thời điểm này vì cứu đứa nhỏ đó mà mạo hiểm tính mạng của mình hả?”
Lời này vừa mới nói ra, những người khác cũng không khỏi đồng loạt trầm mặc.
Du Ly lại có chút bắt mãn nhìn về phía Ô Mộc, trong mắt mang theo vài phần lo lắng.
“Vậy thì chúng ta cũng không thể thầy chết không cứu, dù sao thì đứa nhỏ cũng vô tội, chỉ cần hòa thượng đứng trên đỉnh núi gõ mõ, hai người trong số chúng ta nhảy xuống dưới là có thể ôm đứa nhỏ này lên rồi, không phải hả?”
Ô Mộc và Du Ly lại trực tiếp cãi nhau ỏm tỏi, dường như trong mắt cũng mang theo vài phần lạnh lẽo.
“Cô nói cái gì vậy, đứa nhỏ này vốn dĩ không quen thuộc với tôi, hơn nữa bây giờ chúng ta đang trên đường đi, nếu như cứu đứa nhỏ này rồi không thể nghỉ ngờ gì chính là tăng thêm áp lực cho chúng ta, chẳng lẽ là cô muốn dẫn theo đứa nhỏ này mãi hả?”
Lời phản bác của Ô Mộc làm sắc mặt của Du Ly đỏ bừng.
Nhưng mà Du Ly hiển nhiên còn muốn nói gì đó, chỉ có điều là Ô Mộc nhịn không đổi nữa, trực tiếp hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện: “Anh cũng cảm thấy người phụ nữ này nói đúng à, bây giờ chúng ta phải cứu đứa nhỏ này lên?”
Trong lúc nhất thời Lâm Thanh Diện lâm vào trạng thái khó xử, anh mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, lời hai người này nói đều có lý, anh căn bản cũng không có biện pháp đưa ra quyết định chính xác.
Đúng là Ô Mộc không thể chờ đợi được nữa, anh ta hừ lạnh một tiếng rồi dùng ánh mắt trào phúng nhìn về phía Lâm Thanh Diện.
“Nếu như các người đã không thể quyết định, vậy thì chúng ta đã không cùng chí hướng, anh cứ tiếp tục đứng về phe của Du Ly đi, tôi rời đi trước, dù sao thì tôi tuyệt đối không đồng ý cứu đứa nhỏ này.”
Nói xong, Ô Mộc liền quay người đi khỏi, ngay cả một chút do dự cũng không có.
Bước đi của Ô Mộc rất nhanh, lúc Lâm Thanh Diện muốn gọi Ô Mộc trở về thì chỉ nhìn thấy cái bóng của Ô Mộc.
Du Ly liều mạng nhảy xuống dưới muốn cứu đó nhỏ lên, nhưng mà không ngờ tới là trong nháy mắt hồng thủy đột nhiên lại dâng cao, trực tiếp đánh cái bè gỗ xuống hạ lưu.
Căn bản không thể cứu đứa nhỏ này được, nếu cứ trôi theo dòng chảy thì kết quả duy nhát chính là một con đường chết.
Trên đỉnh núi, hòa thượng đứng đó gõ mõ để những con cá đỏ không đến gần bọn họ, nhưng nếu như bọn họ đi về phía hạ lưu, đi đến phạm vi cách xa tiếng gõ, vậy thì hòa thượng cũng đành bắt lực.
Du Ly cũng chỉ có thể trở về đỉnh núi một lần nữa, nhưng mà từ đôi mắt đỏ ngầu hiển nhiên vẫn bộc lộ cảm xúc mắt bình tĩnh của cô ta.
Lâm Thanh Diện không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước ở chính giữa hồng thủy, anh bỗng nhiên nghĩ ra một biện pháp.
Anh cột một khúc gỗ cùng với vật nặng ở trên người, sau đó quay đầu nhìn về phía hòa thượng.
“Bây giờ trên người tôi có khúc gỗ và vật nặng, sự tấn công của hồng thủy sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với tôi, cho nên người trên đỉnh núi cần không ngừng đánh mỏ, để tôi có thể bình an có được Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước là được rồi.”
Ánh mắt của hòa thượng sáng lên, đồng ý với cách nghĩ của Lâm Thanh Diện, sau đó nhìn Lâm Thanh Diện nhảy xuống dưới.
Đúng như đã nói, thanh gỗ này trôi dạt trên hồng thủy và các vật nặng buộc ở trên người của Lâm Thanh Diện thật sự có thể chặn được tác động của hồng thủy trên diện rộng.
Lâm Thanh Diện thuận lợi bơi đến bên cạnh Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước, bởi vì hòa thượng trên đỉnh núi đang không ngừng gõ mõ cho nên những con cá màu đỏ không thể đến gần Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện hít một hơi thật sâu, sau đó trực tiếp bơi xuống dưới đáy của Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước.
Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước được sinh trưởng từ dưới đáy, hơn nữa ở phía dưới còn có hoa Hắc Hủ bán sinh học.
Động tác của Lâm Thanh Diện rất cẩn thận.
Hoa Hắc Hủ này đã có thể làm cho động vật xảy ra hiện tượng dị biến, vậy thì nói rõ nó cũng có hại đối với thân thể người.
Nếu như bị mùi thối rửa của hoa Hắc Hủ gây thương tích, vậy thì tắt nhiên sẽ nhận phải vết thương cực kỳ nghiêm trọng.
Lâm Thanh Diện cẩn thận từng li từng tí hái Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước, vắt đó vào bên hông mình, sau đó ánh mắt lại nhìn hoa Hắc Hủ ở phía ngọn nguồn.
Xung quanh hoa Hắc Hủ tản ra những làn khói đen, làn khói đen này mang đến cảm giác thần bí cho người khác, hơn nữa cũng trông có vẻ vô cùng nguy hiểm.
Lâm Thanh Diện không cần tới gần thì đã có thể cảm nhận được bên trong làn sương mù màu đen này có mùi hôi thối cực kỳ nồng.
Nhưng mà chưa diệt trừ được hoa Hắc Hủ thì hồng thủy vẫn sẽ từ thượng lưu chảy xuống hạ lưu, có lẽ một ngày nào đó nó sẽ nhắn chìm mọi nơi.
Lâm Thanh Diện không kịp suy nghĩ nhiều như thế, anh thò tay vào hoa Hắc Hủ.
Đây là biện pháp duy nhát.
Nhưng mà không ngờ tới tay vừa chạm vào hoa Hắc Hủ, một mùi hôi thối lạnh lẽo bỗng nhiên đánh về phía Lâm Thanh Diện.
Mùi hôi rất nồng nặc, trên người của Lâm Thanh Diện có một khúc gỗ, căn bản cũng không có biện pháp phản ứng kịp thời, nhất thời không quan sát thấy mà trực tiếp bị hoa Hắc Hủ đánh trúng ngực.
Lâm Thanh Diện đột nhiên mở to hai mắt nhìn, lồng ngực truyền đến một cơn đau kịch liệt, nhưng mà cùng lúc đó chính là cảm giác sinh mạng xói mòn.
Lâm Thanh Diện cố gắng kiềm chế cơn đau để kéo hoa Hắc Hủ vào trong tay, sau đó anh liều mạng dùng hết tất cả sức lực của mình để mang Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước và hoa Hắc Hủ đền đỉnh núi.
Tất cả mọi người có thể cảm nhận được mùi hôi thối phát ra từ hoa Hắc Hủ cực kỳ nghiêm trọng.
Lâm Thanh Diện trực tiếp nằm trên mặt đất, Du Ly vội vàng chạy về phía Lâm Thanh Diện, một chân quỳ trên đất, nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện yếu ớt cười một tiếng, sau đó lại đặt Tam Diệp Liên nỗi trên mặt nước ở trước mắt của Du Ly.
Lúc này, Lâm Thanh Diện đột nhiên nghe thấy người bên cạnh kêu lên một tiếng.
“Mọi người nhìn đi kìa, ở phía hồng thủy đột nhiên lại có một đứa nhỏ.”
Lời này vừa mới nói ra, tất cả mọi người đều không nhịn được mà hướng mắt sang nơi đó.
Quả nhiên là hồng thủy đang đầy một cái bè gỗ, trên cái bè gỗ đó lại có một đứa nhỏ, đứa nhỏ đó trồng có vẻ chỉ mới có máy tháng, căn bản không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ là nằm ở trên đó không ngừng khóc.
Nhưng mà âm thanh của hồng thủy quá lớn, cho nên nó đã che mắt tiếng khóc của đứa nhỏ, tất cả mọi người chỉ có thể nhìn thấy gương mặt đang nhăn nhó khóc của đứa nhỏ.
Trái tim của Du Ly trở nên gấp rút.
“Đứa nhỏ này vẫn luôn ở giữa hồng thủy, chắc chắn là đám cá màu đỏ đó sẽ ăn mắt đứa nhỏ, chẳng lẽ là mọi người không phát hiện ra những chiếc răng sắc bén của những con cá nhỏ ấy, chỉ cần bọn nó bao vây xung quanh chiếc bè của đứa nhỏ mà cắn phá, vậy thì nó chắc chắn có thể nuốt đứa nhỏ vào trong.
Những người ở đây nghe vậy thì sắc mặt cũng không khỏi trở nên ngưng trọng.
Nhưng mà Ô Mộc lại hừ lạnh một tiếng, nhìn đứa nhỏ trên cái bè rồi vặn chặt lông mày, sau đó trực tiếp mở miệng nói.
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ đây, chẳng lẽ vào thời điểm này vì cứu đứa nhỏ đó mà mạo hiểm tính mạng của mình hả?”
Lời này vừa mới nói ra, những người khác cũng không khỏi đồng loạt trầm mặc.
Du Ly lại có chút bắt mãn nhìn về phía Ô Mộc, trong mắt mang theo vài phần lo lắng.
“Vậy thì chúng ta cũng không thể thầy chết không cứu, dù sao thì đứa nhỏ cũng vô tội, chỉ cần hòa thượng đứng trên đỉnh núi gõ mõ, hai người trong số chúng ta nhảy xuống dưới là có thể ôm đứa nhỏ này lên rồi, không phải hả?”
Ô Mộc và Du Ly lại trực tiếp cãi nhau ỏm tỏi, dường như trong mắt cũng mang theo vài phần lạnh lẽo.
“Cô nói cái gì vậy, đứa nhỏ này vốn dĩ không quen thuộc với tôi, hơn nữa bây giờ chúng ta đang trên đường đi, nếu như cứu đứa nhỏ này rồi không thể nghỉ ngờ gì chính là tăng thêm áp lực cho chúng ta, chẳng lẽ là cô muốn dẫn theo đứa nhỏ này mãi hả?”
Lời phản bác của Ô Mộc làm sắc mặt của Du Ly đỏ bừng.
Nhưng mà Du Ly hiển nhiên còn muốn nói gì đó, chỉ có điều là Ô Mộc nhịn không đổi nữa, trực tiếp hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện: “Anh cũng cảm thấy người phụ nữ này nói đúng à, bây giờ chúng ta phải cứu đứa nhỏ này lên?”
Trong lúc nhất thời Lâm Thanh Diện lâm vào trạng thái khó xử, anh mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, lời hai người này nói đều có lý, anh căn bản cũng không có biện pháp đưa ra quyết định chính xác.
Đúng là Ô Mộc không thể chờ đợi được nữa, anh ta hừ lạnh một tiếng rồi dùng ánh mắt trào phúng nhìn về phía Lâm Thanh Diện.
“Nếu như các người đã không thể quyết định, vậy thì chúng ta đã không cùng chí hướng, anh cứ tiếp tục đứng về phe của Du Ly đi, tôi rời đi trước, dù sao thì tôi tuyệt đối không đồng ý cứu đứa nhỏ này.”
Nói xong, Ô Mộc liền quay người đi khỏi, ngay cả một chút do dự cũng không có.
Bước đi của Ô Mộc rất nhanh, lúc Lâm Thanh Diện muốn gọi Ô Mộc trở về thì chỉ nhìn thấy cái bóng của Ô Mộc.
Du Ly liều mạng nhảy xuống dưới muốn cứu đó nhỏ lên, nhưng mà không ngờ tới là trong nháy mắt hồng thủy đột nhiên lại dâng cao, trực tiếp đánh cái bè gỗ xuống hạ lưu.
Căn bản không thể cứu đứa nhỏ này được, nếu cứ trôi theo dòng chảy thì kết quả duy nhát chính là một con đường chết.
Trên đỉnh núi, hòa thượng đứng đó gõ mõ để những con cá đỏ không đến gần bọn họ, nhưng nếu như bọn họ đi về phía hạ lưu, đi đến phạm vi cách xa tiếng gõ, vậy thì hòa thượng cũng đành bắt lực.
Du Ly cũng chỉ có thể trở về đỉnh núi một lần nữa, nhưng mà từ đôi mắt đỏ ngầu hiển nhiên vẫn bộc lộ cảm xúc mắt bình tĩnh của cô ta.
Lâm Thanh Diện không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước ở chính giữa hồng thủy, anh bỗng nhiên nghĩ ra một biện pháp.
Anh cột một khúc gỗ cùng với vật nặng ở trên người, sau đó quay đầu nhìn về phía hòa thượng.
“Bây giờ trên người tôi có khúc gỗ và vật nặng, sự tấn công của hồng thủy sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với tôi, cho nên người trên đỉnh núi cần không ngừng đánh mỏ, để tôi có thể bình an có được Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước là được rồi.”
Ánh mắt của hòa thượng sáng lên, đồng ý với cách nghĩ của Lâm Thanh Diện, sau đó nhìn Lâm Thanh Diện nhảy xuống dưới.
Đúng như đã nói, thanh gỗ này trôi dạt trên hồng thủy và các vật nặng buộc ở trên người của Lâm Thanh Diện thật sự có thể chặn được tác động của hồng thủy trên diện rộng.
Lâm Thanh Diện thuận lợi bơi đến bên cạnh Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước, bởi vì hòa thượng trên đỉnh núi đang không ngừng gõ mõ cho nên những con cá màu đỏ không thể đến gần Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện hít một hơi thật sâu, sau đó trực tiếp bơi xuống dưới đáy của Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước.
Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước được sinh trưởng từ dưới đáy, hơn nữa ở phía dưới còn có hoa Hắc Hủ bán sinh học.
Động tác của Lâm Thanh Diện rất cẩn thận.
Hoa Hắc Hủ này đã có thể làm cho động vật xảy ra hiện tượng dị biến, vậy thì nói rõ nó cũng có hại đối với thân thể người.
Nếu như bị mùi thối rửa của hoa Hắc Hủ gây thương tích, vậy thì tắt nhiên sẽ nhận phải vết thương cực kỳ nghiêm trọng.
Lâm Thanh Diện cẩn thận từng li từng tí hái Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước, vắt đó vào bên hông mình, sau đó ánh mắt lại nhìn hoa Hắc Hủ ở phía ngọn nguồn.
Xung quanh hoa Hắc Hủ tản ra những làn khói đen, làn khói đen này mang đến cảm giác thần bí cho người khác, hơn nữa cũng trông có vẻ vô cùng nguy hiểm.
Lâm Thanh Diện không cần tới gần thì đã có thể cảm nhận được bên trong làn sương mù màu đen này có mùi hôi thối cực kỳ nồng.
Nhưng mà chưa diệt trừ được hoa Hắc Hủ thì hồng thủy vẫn sẽ từ thượng lưu chảy xuống hạ lưu, có lẽ một ngày nào đó nó sẽ nhắn chìm mọi nơi.
Lâm Thanh Diện không kịp suy nghĩ nhiều như thế, anh thò tay vào hoa Hắc Hủ.
Đây là biện pháp duy nhát.
Nhưng mà không ngờ tới tay vừa chạm vào hoa Hắc Hủ, một mùi hôi thối lạnh lẽo bỗng nhiên đánh về phía Lâm Thanh Diện.
Mùi hôi rất nồng nặc, trên người của Lâm Thanh Diện có một khúc gỗ, căn bản cũng không có biện pháp phản ứng kịp thời, nhất thời không quan sát thấy mà trực tiếp bị hoa Hắc Hủ đánh trúng ngực.
Lâm Thanh Diện đột nhiên mở to hai mắt nhìn, lồng ngực truyền đến một cơn đau kịch liệt, nhưng mà cùng lúc đó chính là cảm giác sinh mạng xói mòn.
Lâm Thanh Diện cố gắng kiềm chế cơn đau để kéo hoa Hắc Hủ vào trong tay, sau đó anh liều mạng dùng hết tất cả sức lực của mình để mang Tam Diệp Liên nổi trên mặt nước và hoa Hắc Hủ đền đỉnh núi.
Tất cả mọi người có thể cảm nhận được mùi hôi thối phát ra từ hoa Hắc Hủ cực kỳ nghiêm trọng.
Lâm Thanh Diện trực tiếp nằm trên mặt đất, Du Ly vội vàng chạy về phía Lâm Thanh Diện, một chân quỳ trên đất, nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện yếu ớt cười một tiếng, sau đó lại đặt Tam Diệp Liên nỗi trên mặt nước ở trước mắt của Du Ly.
Bình luận facebook