• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New [Review] Nhật Kí Tuổi Học Trò (6 Viewers)

  • Xin lỗi...

...
Buổi sáng hôm sau nó thức dậy sau vài tràng gọi như chửi té tát của mẹ nó… Lết cái thân dậy nhìn đồng hồ cũng gần 7h. Vươn vai một hồi rồi dọn sạch đống chăn màn gối lại, gấp gọn gàng mọi thứ đã trở thành thói quen của nó. Còn nhớ ngày trước nó dậy muộn nên nhờ bà chị gấp hộ nó đống chăn màn để nó đi học vội, mà chỉ sau đó được đâu vài phút thì tự tay nó lên dở tung đống đó ra rồi gấp lại. Với cái lý do củ chuối của nó nói là: “ Nhìn gấp chả chuẩn gì cả, bỏ ra gấp lại cho đúng. Lần sau chả thèm nhờ nữa” :amazed: Chẳng biết nó học từ đâu ra cái tính đấy nữa.. có thể là từ ông anh đẹp trai nhì hệ mặt trời của nó. Ổng với nó giống nhau nhiều thứ lắm, nhắc mới nhớ cái lần dọn rửa đồ ở nhà. Hôm đó, vừa làm đậu xong nên ổng được phân công dọn đồ phụ mẹ. Vì bận gì đó nên mẹ rửa hộ vài cái, lúc sau ổng đi ra mà thấy mấy cái đồ mẹ vừa rửa có mấy vết còn hơi bẩn, ông anh nó bỏ hết xuống rửa lại bằng sạch :gach: xong còn nói mẹ nó nữa :boss: Nó cũng nể phục anh nó vài phần :what:

Vác cái bộ xương di động của nó ra sân tính làm vài vòng thể dục mà trời mưa. Mưa đúng kiểu mùa đông ấy, nó thấy lạnh và trống trải. Ngày hôm nay ngủ nó mơ nhưng không thấy gì cả, chỉ toàn là một màu đen, Giống như mây trời lúc này. Nó lấy 1 hơi thổi tung hết những hạt mưa bay ngang qua trước mặt nó rồi lặng lẹ đi vào trong vscn -_-. Cả buổi sáng nó quay quanh mình đều là phụ việc bố mẹ nó. Nhà nó làm hàng đổ buôn cho người ta nên khá là bận, điện thoại từ những người khách gọi đến cách nhau và tạo thành từng nhịp từng nhịp.

Bận là thế nhưng nó không quên nhắn tin cho em.. để xem rằng em đã lên đến nơi một cách an toàn hay không. Nó cố tỏ ra như không có chuyện gì nhưng dường như trái ngược lại đó thì vẫn giữ trong em một cách nào đó, em vẫn giận nó, nó biết mà.

Biết được em đã đến phòng, có mệt. Chắc mệt nhiều lắm đấy.. vì thường thì mọi lần em sẽ nói với nó là buồn ngủ thôi chứ không mệt như lần này. Nó cũng chỉ biết nhắc em ăn uống thôi.. vì trong nó bây giờ vẫn rồi lắm. Sau đó thì nó chỉ biết im lặng. Vì không biết nó nên nói gì lúc này, liệu em có gắt lên với nó, hay em sẽ rep tin nhắn của nó một cách kiểu cho có…

Bẫng đi một thời gian cũng hết buổi trưa, nó vẫn đang nghĩ. Nó bắt đầu thấy sợ :sad: Nó không phải sợ em giận nó, cũng không phải sợ em như nó nghĩ.. Nó sợ chính bản thân nó, nó thấy mình thật đáng sợ. Bởi vì chính nó trước đây, đã từng có một thời gian nó im lặng đến đáng sợ như vậy. Chính nó đã làm tổn thương một người con gái, cũng chính vì sự im lặng đáng sợ đó. Nó sợ rằng nếu nó cứ như thế này thì liệu rằng nó có còn giữ nổi được em không. Hay lại… chỉ đến đó.

Xin lỗi Thư, người con gái nó đã làm tổn thương. Có lẽ giờ cô ấy cũng đã khác rồi, không còn nhớ đến nó là ai nữa, nhưng có vẻ nó đã gián tiếp tạo ra một màn chắn hay ít nhất là một chiếc vỏ bọc cho Thư. Bắt đầu từ đâu nhỉ.. Thư, một người con gái đã từng quen nó hơn 1 năm trời, đã có những phút giây đi cùng nhau, xem phim cùng nhau, đi ăn ở những quán ven đường vỉa hè cùng nhau, hay thậm chí là đi lạc để rồi 2 đứa cùng nhau kêu trời và rồi đi tìm lối ra.. cho dù khoảng cách của 2 người lúc đó khá là xa… Mỗi lần nó với Thư gặp nhau là nó phải đi mất 2 tiếng đồng hồ để qua đó, có những lần gọi điện đến hơn 2h sáng, có nhưng lần Thư ghen, có những lần đi chơi về muộn không còn xe bus để về. Đã có những câu nói “Thư thích Lực”… Nhưng để rồi.. Nó đã ra đi trong im lặng, cho dù tình cảm Thư dành cho nó là rất nhiều. Nó không nghĩ nó sẽ có thể yêu Thư, để nó yêu một ai đó hẳn rất khó. Chính vì thế nó đã chọn cách im lặng đến đáng sợ. Những tin nhắn, những cuộc gọi đến, nhưng nó đều không nghe, xem nhưng không rep, nó vẫn dõi theo story của Thư trên Instagram.. nhưng nó im lặng. Thư chắc hẳn sẽ khóc, tổn thương nhiều chứ. Nó biết nhưng nó đã chọn rồi. Nó là một người không thích nói xin lỗi và cảm ơn những người thân quen của nó… Nó chọn rời đi như vậy.

“[…]

They say nothing lasts forever
We're only here today
Love is now or never
Bring me far away…”

Vài câu hát vặng vặng trong nó..Một khi đã yêu thì nó sẽ yêu hết mình, hoặc là sẽ không bao giờ cả. Một lần này, nếu Thư đọc được, Lực xin lỗi Thư, Thư sẽ có một người con trai khác tốt hơn để yêu thương Thư. Bây giờ Thư cũng tốt hơn rồi chứ đúng không? :smile: Lực biết, hãy như thế nhé.
Chúng ta có duyên gặp nhau, nhưng không có phận để đến được với nhau… Tạm biệt,.. đến và đi một cách lạ lùng.



Bất giác nó nhớ đến em của nó, nó còn nhớ như khắc in lần em hát bài Lạ lùng buổi tối ở lần nấu Cháo…

“Chiều lặng im nghe gió đung đưa cây
như là bao nỗi nhớ cuốn Anh trôi về đâu
Này gió đừng hát
và mang nỗi nhớ chạy đi
Quên âu lo quên hết suy tư một đời
Mưa trong Anh sẽ vơi
nhưng đôi môi đang vấn vương
Chỉ tình cờ nhìn Em
rồi mang theo những cơn đau thét gào “


Nốt dòng này thôi, nó sẽ không im lặng thêm bất cứ giây phút nào nữa. Bởi vì nó cần em. Nó không muốn vì mấy cái chuyện linh tinh vớ vẩn mà làm xa cách em và nó. Nó còn yêu em nhiều lắm. Không thể im lặng như thế này nữa….
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom