Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Vạn Mậu đồng nghiệp với ông trả lời: “Xác nhận rồi, hai nạn nhân là cha con với nhau, ở thôn Đào Lâm Lý gần đây, người cha tên Lý Quyền Đức, con là Lý Bảo Định.”
Chu Thường Vệ đeo găng tay vào, vén tấm vải trắng đậy thi thể lên, nhìn hiện trạng tử vong, hỏi pháp y bên cạnh: “Nguyên nhân cái chết là gì?”
Nữ pháp y đeo mắt kính cho hay: “Phán đoán sơ bộ là chết đuối, nhưng phần gáy hai thi thể đều có vết bầm, không loại bỏ khả năng bị mưu sát.”
Chu Thường Vệ kéo tấm vải lại, nhìn xung quanh vài lượt, “Gia đình nạn nhân đâu?”
Vạn Mậu: “Vợ Lý Quyền Đức đã về nhà mẹ đẻ, không kịp chạy đến.”
Thảo nào chẳng thấy ai khóc lóc.
Chu Thường Vệ tỉ mỉ xem xét kỹ hiện trường, mới phân nhiệm vụ cho thuộc hạ mình, “Kiến Quốc, cậu xem xét xung quanh, tìm xem nguồn nước có gì khả nghi không?”
“Vâng.”
“A Mậu, cậu dẫn theo vài người đến thôn xóm lân cận, hỏi thăm xem cha con họ Lý gần đây có gây thù chuốc oán với người nào không?”
“Vâng.”
Thôn Đào Lâm Lý xảy ra án mạng, chưa đến nửa ngày, tin tức đã lan truyền đến khắp thôn xóm xung quanh, quả thật miệng của đàn bà và chân của đàn ông còn nhanh hơn cả quả cầu tuyết lăn lông lốc.
Thôn Trúc Loan Nhung và Đào Lâm Lý chỉ cách nhau năm sáu thôn, lúc này người của thôn Trúc Loan Nhung đều xôn xao cả lên.
“Chỉ một buổi tối đã chết hai cha con.” Bà Vương Nguyệt Lan xách chai nước tương trong tay, không vội về nhà mà đứng trong ngõ bàn tán với hàng xóm, “Không biết là ai làm, tàn nhẫn thế.”
Thím Hồng Trung tiếp lời, “Không phải là ngã chết đuối sao?”
Bà Vương Nguyệt Lan mở sòng mạt chược trong nhà, nắm bắt tin tức nhanh nhạy hơn người khác, “Cảnh sát đã phong tỏa nhà Lý Quyền Đức, tôi nghe nói nơi đó mới là hiện trường xảy ra vụ án, hung thủ cố ý vứt thi thể xuống ao, để người khác hiểu lầm cha con nhà họ Lý bị sẩy chân ngã ao chết đuối.”
Thím Hồng Trung nghe mà kinh hoàng, không có lòng dạ nào nhặt rau, “Rốt cuộc là ai? Dám giết cả hai người một lần, nghe thôi đã thấy sợ.”
Giọng bà Vương Nguyệt Lan vang vọng từ đầu thôn đến cuối xóm, “Tên Lý Quyền Đức kia chẳng ra sao, con trai ông ta cũng giống hệt, gây thù chuốc oán với không ít người, sao biết ai làm được.”
Bà Lý Ngân Nga cầm giỏ rau đi chợ về, nghe ngóng được chốc lát, “Dám đến nhà hành hung, tám chín mươi phần trăm là người quen.”
Thím Hồng Trung than thở, “Sau này làm sao đây, ngày nào chưa bắt được hung thủ, tôi cũng không dám cho con tôi ra khỏi nhà.”
Bà Lý Ngân Nga cầm giỏ rau về nhà, thấy Từ Đàn Hề đang thêu thùa trong sân, vội vàng dặn dò, “Tiểu Từ, gần đây trong trấn xảy ra án mạng, bên ngoài không bình yên, dạo này cháu đừng đi sớm về trễ, cũng đừng đến nơi vắng người.”
Từ Đàn Hề gật đầu, “Vâng ạ.”
Cô buông khung thêu xuống, đứng lên đi ra ngoài.
Bà Lý Ngân Nga hỏi với theo, “Cháu đi đâu vậy? Sắp sửa đến giờ ăn rồi.”
Từ Đàn Hề nhấc vạt váy, bước qua bậc thềm, “Cháu sẽ về ngay thôi.”
…
Trình Cập đến cửa hàng Nhung Lê, thấy anh đang thảnh thơi vắt chân ngồi chơi game.
“Cậu còn có tâm tư chơi game à.” Trình Cập rảo bước đi đến, hạ thấp giọng, “Không phải cậu làm chứ?”
Nhung Lê không buồn ngẩng đầu, “Anh cho là vậy à?”
Trình Cập kéo thùng hàng đến ngồi xuống, “Cậu có động cơ.”
Nhung Lê dửng dưng như việc không hề liên quan đến mình, do đang nói chuyện nên cũng bắn súng chậm lại, “Vậy anh cho rằng là tôi làm?”
Trình Cập không hề do dự, “Không phải.” Không vì lý do gì khác, gã cảm thấy Nhung Lê sẽ không giết người, “Tuy rằng cậu rất có khả nghi, cũng có đầy đủ động cơ giết người.”
Nhung Lê chẳng nói chẳng rằng, không hề tiếp lời.
Lúc này có người đi vào, “Xin phép quấy rầy, cho hỏi ở đây ai là Nhung Lê?”
Một hàng ba người mặc thường phục.
Đúng lúc Nhung Lê bị kẻ địch bắn giết, kết thúc trò chơi, tắt điện thoại, “Là tôi.”
“Chúng tôi là đại đội hình sự của huyện.” Chu Thường Vệ đi thẳng vào vấn đề, đưa thẻ ngành ra, “Phiền cậu đi theo chúng tôi một chuyến, có một vụ án cần cậu hỗ trợ điều tra.”
Nhung Lê đứng lên, lúc đi ngang qua Trình Cập còn dặn dò: “Đừng nói với Từ Đàn Hề.”
Nhưng anh vừa bước ra ngoài đã chạm mặt ngay với cô.
Cô chạy một mạch đến đây, hơi thở gấp gáp, mặt ửng đỏ, “Chào các anh.” Cô bước đến lịch sự hỏi han “Tôi có thể nói với anh ấy vài câu không?”
Chu Thường Vệ quan sát cô, “Cô là…”
Từ Đàn Hề thoáng nhìn Nhung Lê, trả lời: “Người nhà.”
Nhung Lê không phủ nhận, Chu Thường Vệ rất thấu tình đạt lý, bảo đồng nghiệp lên xe trước, “Đừng nói lâu quá.”
Từ Đàn Hề gật đầu, “Cảm ơn.”
Chu Thường Vệ đi sang bên cạnh, tránh mặt.
Từ Đàn Hề đứng đối mặt với Nhung Lê, cô bình tĩnh đề cập đến vụ án, “Trên đường đến đây, em nghe nói tối qua Lý Bảo Định đã chết.”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Chu Thường Vệ đeo găng tay vào, vén tấm vải trắng đậy thi thể lên, nhìn hiện trạng tử vong, hỏi pháp y bên cạnh: “Nguyên nhân cái chết là gì?”
Nữ pháp y đeo mắt kính cho hay: “Phán đoán sơ bộ là chết đuối, nhưng phần gáy hai thi thể đều có vết bầm, không loại bỏ khả năng bị mưu sát.”
Chu Thường Vệ kéo tấm vải lại, nhìn xung quanh vài lượt, “Gia đình nạn nhân đâu?”
Vạn Mậu: “Vợ Lý Quyền Đức đã về nhà mẹ đẻ, không kịp chạy đến.”
Thảo nào chẳng thấy ai khóc lóc.
Chu Thường Vệ tỉ mỉ xem xét kỹ hiện trường, mới phân nhiệm vụ cho thuộc hạ mình, “Kiến Quốc, cậu xem xét xung quanh, tìm xem nguồn nước có gì khả nghi không?”
“Vâng.”
“A Mậu, cậu dẫn theo vài người đến thôn xóm lân cận, hỏi thăm xem cha con họ Lý gần đây có gây thù chuốc oán với người nào không?”
“Vâng.”
Thôn Đào Lâm Lý xảy ra án mạng, chưa đến nửa ngày, tin tức đã lan truyền đến khắp thôn xóm xung quanh, quả thật miệng của đàn bà và chân của đàn ông còn nhanh hơn cả quả cầu tuyết lăn lông lốc.
Thôn Trúc Loan Nhung và Đào Lâm Lý chỉ cách nhau năm sáu thôn, lúc này người của thôn Trúc Loan Nhung đều xôn xao cả lên.
“Chỉ một buổi tối đã chết hai cha con.” Bà Vương Nguyệt Lan xách chai nước tương trong tay, không vội về nhà mà đứng trong ngõ bàn tán với hàng xóm, “Không biết là ai làm, tàn nhẫn thế.”
Thím Hồng Trung tiếp lời, “Không phải là ngã chết đuối sao?”
Bà Vương Nguyệt Lan mở sòng mạt chược trong nhà, nắm bắt tin tức nhanh nhạy hơn người khác, “Cảnh sát đã phong tỏa nhà Lý Quyền Đức, tôi nghe nói nơi đó mới là hiện trường xảy ra vụ án, hung thủ cố ý vứt thi thể xuống ao, để người khác hiểu lầm cha con nhà họ Lý bị sẩy chân ngã ao chết đuối.”
Thím Hồng Trung nghe mà kinh hoàng, không có lòng dạ nào nhặt rau, “Rốt cuộc là ai? Dám giết cả hai người một lần, nghe thôi đã thấy sợ.”
Giọng bà Vương Nguyệt Lan vang vọng từ đầu thôn đến cuối xóm, “Tên Lý Quyền Đức kia chẳng ra sao, con trai ông ta cũng giống hệt, gây thù chuốc oán với không ít người, sao biết ai làm được.”
Bà Lý Ngân Nga cầm giỏ rau đi chợ về, nghe ngóng được chốc lát, “Dám đến nhà hành hung, tám chín mươi phần trăm là người quen.”
Thím Hồng Trung than thở, “Sau này làm sao đây, ngày nào chưa bắt được hung thủ, tôi cũng không dám cho con tôi ra khỏi nhà.”
Bà Lý Ngân Nga cầm giỏ rau về nhà, thấy Từ Đàn Hề đang thêu thùa trong sân, vội vàng dặn dò, “Tiểu Từ, gần đây trong trấn xảy ra án mạng, bên ngoài không bình yên, dạo này cháu đừng đi sớm về trễ, cũng đừng đến nơi vắng người.”
Từ Đàn Hề gật đầu, “Vâng ạ.”
Cô buông khung thêu xuống, đứng lên đi ra ngoài.
Bà Lý Ngân Nga hỏi với theo, “Cháu đi đâu vậy? Sắp sửa đến giờ ăn rồi.”
Từ Đàn Hề nhấc vạt váy, bước qua bậc thềm, “Cháu sẽ về ngay thôi.”
…
Trình Cập đến cửa hàng Nhung Lê, thấy anh đang thảnh thơi vắt chân ngồi chơi game.
“Cậu còn có tâm tư chơi game à.” Trình Cập rảo bước đi đến, hạ thấp giọng, “Không phải cậu làm chứ?”
Nhung Lê không buồn ngẩng đầu, “Anh cho là vậy à?”
Trình Cập kéo thùng hàng đến ngồi xuống, “Cậu có động cơ.”
Nhung Lê dửng dưng như việc không hề liên quan đến mình, do đang nói chuyện nên cũng bắn súng chậm lại, “Vậy anh cho rằng là tôi làm?”
Trình Cập không hề do dự, “Không phải.” Không vì lý do gì khác, gã cảm thấy Nhung Lê sẽ không giết người, “Tuy rằng cậu rất có khả nghi, cũng có đầy đủ động cơ giết người.”
Nhung Lê chẳng nói chẳng rằng, không hề tiếp lời.
Lúc này có người đi vào, “Xin phép quấy rầy, cho hỏi ở đây ai là Nhung Lê?”
Một hàng ba người mặc thường phục.
Đúng lúc Nhung Lê bị kẻ địch bắn giết, kết thúc trò chơi, tắt điện thoại, “Là tôi.”
“Chúng tôi là đại đội hình sự của huyện.” Chu Thường Vệ đi thẳng vào vấn đề, đưa thẻ ngành ra, “Phiền cậu đi theo chúng tôi một chuyến, có một vụ án cần cậu hỗ trợ điều tra.”
Nhung Lê đứng lên, lúc đi ngang qua Trình Cập còn dặn dò: “Đừng nói với Từ Đàn Hề.”
Nhưng anh vừa bước ra ngoài đã chạm mặt ngay với cô.
Cô chạy một mạch đến đây, hơi thở gấp gáp, mặt ửng đỏ, “Chào các anh.” Cô bước đến lịch sự hỏi han “Tôi có thể nói với anh ấy vài câu không?”
Chu Thường Vệ quan sát cô, “Cô là…”
Từ Đàn Hề thoáng nhìn Nhung Lê, trả lời: “Người nhà.”
Nhung Lê không phủ nhận, Chu Thường Vệ rất thấu tình đạt lý, bảo đồng nghiệp lên xe trước, “Đừng nói lâu quá.”
Từ Đàn Hề gật đầu, “Cảm ơn.”
Chu Thường Vệ đi sang bên cạnh, tránh mặt.
Từ Đàn Hề đứng đối mặt với Nhung Lê, cô bình tĩnh đề cập đến vụ án, “Trên đường đến đây, em nghe nói tối qua Lý Bảo Định đã chết.”