• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Rung Cảm Từ Em (2 Viewers)

  • Chương 83

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
123824.png
Bành Kiến Quốc hỏi: “Quan hệ của ba người họ thế nào?”


“Bình thường không qua lại nhiều, nhưng Lưu Nhậm Đạt và Đinh Cường đều nói ngày xưa khá thân với Lý Quyền Đức, nếu không đã chẳng cho ông ta vay tiền.”


Vạn Mậu vừa nói xong, có người chợt cười khẩy.


“Hung thủ chính là hai tên đó.” Vợ của Lý Quyền Đức đột nhiên xông vào, kích động hét lớn, “Là bọn chúng đã giết chết con trai tôi!”


Lúc sáng Vạn Mậu đã lấy lời khai của bà Hầu đây, khi đó hỏi gì bà ta cũng không biết, chỉ biết lau nước mắt.


Chu Thường Vệ đi đến trước mặt bà Hầu: “Ai là hung thủ? Giết người như thế nào?”


Bà Hầu khóc đến khàn cả tiếng, lửa giận bừng bừng trong mắt, chỉ hận không thể đi liều mạng: “Hung thủ là Lưu Nhậm Đạt và Đinh Cường, tôi có bằng chứng.”


Bà Hầu tên là Hầu Thục Cầm, không có tình cảm gì với Lý Quyền Đức, nhưng con trai là tính mạng của bà ta.


Bằng chứng mà bà ta nói là một đoạn ghi âm trong di động, trong đoạn ghi âm có Lý Quyền Đức, còn có Lưu Nhậm Đạt và Đinh Cường.


“Có một triệu thôi mà, hai người đâu có thiếu tiền, có cần so đo thế này không?”


Kẻ mặt dày vô lại này là Lý Quyền Đức, thái độ của ông ta rất rõ ràng: Lành làm gáo, vỡ làm muôi.


“Ông tưởng một triệu là con số nhỏ chắc? Lần này một triệu, lần sau lại bao nhiêu nữa?” Đây là giọng của Lưu Nhậm Đạt, giận đùng đùng.


“Chứ giờ con trai tôi đã thua sạch tiền rồi, tôi làm được gì đây?” Lý Quyền Đức lợn chết không sợ nước sôi, “Không ấy thế này, năm nay các ông không cần chuyển tiền cho tôi nữa, trừ vào đó đi.”


“Mẹ kiếp, ông mặt dày vừa thôi!”


Người mắng chửi là Đinh Cường, còn kèm theo tiếng đồ sành rơi xuống đất.


Lý Quyền Đức không biết dừng đúng lúc, giọng điều rất hống hách: “Da mặt tôi mà mỏng thì hai ông còn đứng được ở đây mà nói chuyện với tôi sao? Năm đó nếu không phải tôi…”


Lưu Nhậm Đạt hét lớn: “Lý Quyền Đức!” Ông ta nén giận, cảnh cáo Lý Quyền Đức, “Đã nói biết bao nhiêu lần rồi, không được nhắc lại chuyện đó.”


Lý Quyền Đức được đằng chân lên đằng đầu, rất vô lại: “Không nhắc cũng được, các ông cùng đừng nhắc một triệu kia nữa.”


Đoạn ghi âm đến đây là kết thúc.


Chu Thường Vệ hỏi Hầu Thục Cầm: “Ai cho bà đoạn ghi âm này?”


“Không biết, trưa nay đột nhiên nhận được.”


Trong đoạn ghi âm có tiếng máy mạt chược, tức là lúc đó ba người đang ở quán mạt chược, vậy người thu đoạn ghi âm này chắc cũng là người của quán mạt chược.


“Trước khi xảy ra vụ án, chồng bà và Lưu Nhậm Đạt, Đinh Cường từng có xung đột hay không?”


Hầu Thục Cầm đã khóc sưng cả mặt, khuôn mặt được bảo dưỡng khá tốt sau một đêm bỗng già đi chục tuổi vì nỗi đau mất con, bà ta cố nhớ kỹ lại: “Tuần trước họ đến hai lần, không biết nói gì với nhau rồi cãi nhau.”


Chu Thường Vệ hỏi tiếp: “Chồng của bàn vẫn luôn vay tiền từ chỗ Lưu Nhậm Đạt và Đinh Cường, bà biết chuyện này không?”


Hầu Thục Cầm lắc đầu: “Lão chết giẫm đó không nói với tôi tiền đó là đi vay, ông ta nói mình có góp vốn vào quán mạt chược, số tiền đó đều là tiền hoa hồng.”


Chuyện này bà ta đã nói khi cho lời khai lúc sáng.


“Trong đoạn ghi âm, chồng bà nhắc đến chuyện năm đó, bà biết có chuyện này hay không?”


“Tôi chỉ biết trước đây ba người họ làm chung một nhà máy.” Hầu Thục Cầm không ngừng thút thít, “Chắc lão chết giẫm nhà tôi biết được bí mật gì đó, nên họ mới phải diệt khẩu.”


Bà ta suy sụp: “Diệt khẩu thì diệt khẩu đi, sao lại giết con trai tôi! Mắc mớ gì giết con trai tôi!”


Tại sao?


Vì tiền chứ gì nữa, Chu Thường Vệ nghĩ bụng.


Ba giờ chiều, Lưu Nhậm Đạt và Đinh Cường được mời đến lần nữa.


Hai người tách ra thẩm vấn, Bành Kiến Quốc và đội trưởng thẩm vấn Đinh Cường ở phòng bên cạnh, Chu Thường Vệ dẫn theo Vạn Mậu thẩm vấn Lưu Nhậm Đạt.


“Không phải quan hệ khá tốt à, sao lại nảy sinh xung đột rồi? Có phải Lý Quyền Đức đã đem gì đó ra để uy hiếp ông không?”


Lá gan của Lưu Nhậm Đạt đã được tôi luyện qua những năm lăn lộn trong sòng bạc, ông ta nói chuyện rất ung dung từ tốn, rõ ràng mạch lạc: “Sếp à, nói gì cũng phải có bằng chứng, xung đột đâu ra, con trai của Lý Quyền Đức nợ tôi một triệu, tôi không được nổi nóng chắc?”


Chu Thường Vệ bật đoạn ghi âm, sau đó quan sát kỹ nét mặt của nghi phạm.


Lưu Nhậm Đạt nuốt khan ba lần, sờ tai bốn lần.


Chu Thường Vệ có hiểu biết chút ít về biểu cảm nhỏ, nghi phạm đang chột dạ, sau khi đoạn ghi âm kết thúc, ông ta nhìn nghi phạm: “Còn muốn giảo biện nữa không?”


Lưu Nhậm Đạt lại nuốt khan lần nữa, giọng nói còn lớn hơn khi nãy: “Tôi giảo biện cái gì?”


Ánh mắt Chu Thường Vệ sắc lẹm: “Lý Quyền Đức nắm được điểm yếu của ông và Đinh Cường trong tay, những năm qua ông ta luôn lợi dụng điểm yếu này để tống tiền hai người, lần này càng quá đáng hơn, nợ một triệu không chịu trả, nên ông và Đinh Cường không làm thì thôi, làm thì làm cho trót, giết chết cả hai cha con ông ta, tôi nói có đúng không?”


Lưu Nhậm Đạt giận dữ đập bàn: “Tôi không giết người!” Hai mắt ông ta đỏ au, ly giấy dùng một lần trong tay đã bị bóp méo, nhận ra mình phản ứng hơi quá, ông ta hít thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, “Sếp à, ông giỏi bịa chuyện thế này, sao không đi hát tuồng đi.”


Tay ông ta đang run rẩy, nước trong ly đã bị vấy ra ngoài.


“Không giết người sao tay ông lại run?”


Ông ta bỏ chiếc ly xuống: “Không có bằng chứng đã vu oan cho người khác, ai biết được cảnh sát các ông có đánh người ép cung không?”


Tên cáo già này.


Trực giác mách bảo Chu Thường Vệ, tên cáo già này chắc chắn có vấn đề: “Vậy ông giải thích xem, chuyện năm xưa là chuyện gì?”


Lưu Nhậm Đạt đã dần bình tĩnh lại, ứng phó rất trôi chảy: “Cũng không có gì to tát, không ngờ ông Lý lại nhớ suốt bao nhiêu năm thế này. Năm đó ba người chúng tôi trộm thuốc trong xưởng ra ngoài bán, sau khi bị phát hiện, ba người chúng tôi nghĩ, một người gánh tội hay ba người gánh tội cũng như nhau, thế là chúng tôi bàn với nhau để một mình Lý Quyền Đức đứng ra gánh tội, nhưng ông ta bị đuổi việc chưa được mấy ngày thì tôi và Đinh Cường cũng bị đuổi, chút chuyện cỏn con thế mà Lý Quyền Đức cứ bám riết mãi không tha, lần nào vay tiền cũng lấy chuyện này ra làm cớ.”


Nói cả một tràng dài, không hề ngắt nghỉ, ông ta nói rất lưu loát, như đã tập luyện vô số lần.


Bên Đinh Cường kết thúc trước, Bành Kiến Quốc ở trong phòng giám sát nghe thấy đoạn lời khai này của Lưu Nhậm Đạt: “Lời khai giống y hệt nhau, cả cách dùng từ cũng như nhau.” Anh ta dám khẳng định, “Tám chín phần là khớp lời khai trước rồi.”


Chu Thường Vệ vẫn chưa nghe lời khai của Đinh Cường, không phát biểu ý kiến: “Thời gian tạm giam Đàm Văn Bân còn bao lâu?”


Bành Kiến Quốc xem đồng hồ: “Còn mười sáu phút nữa là tròn hai mươi bốn tiếng.”


Không có chứng cứ, chỉ có thể tạm giam hai mươi bốn tiếng.


Từ đầu Chu Thường Vệ đã thấy người quản lí sổ sách kiêm đòi nợ này rất khả nghi: “Một triệu mà Lý Bảo Định thua bạc kia từng qua tay anh ta, anh ta chỉ là kẻ làm thuê mà dám cho vay khoản tiền lớn như vậy, rất khả nghi, cậu để ý anh ta một chút.”


“Không thành vấn đề.”


Chu Thường Vệ ra phòng làm việc bên ngoài, hỏi đồng nghiệp Tiểu Quy: “Đoạn ghi âm Hầu Thục Cầm nhận được, có truy được nguồn chưa?”


Tiểu Quy lắc đầu: “Đối phương là cao thủ máy tính, bên phòng kỹ thuật nói,“ Cậu ta nhún vai, “Bó tay.”


Chu Thường Vệ nghĩ, thị trấn nhỏ này cũng ngọa hổ tàng long à.


Chập tối, mặt trời ngả về phía Tây, mây hồng phủ kín trời.


“Anh Nhung.”


Nhung Lê khẽ ừ một tiếng, ở trong sân hút thuốc.


Đầu dây bên kia điện thoại là Đàm Văn Bân: “Phương Đại Thành không chịu ra làm chứng.”


Trước đó chẳng phải có nói tay trái của Đàm Văn Bân chỉ có ba ngón tay sao, hai ngón tay bị cụt kia lúc nhỏ bị bọn buôn người chặt mất.


Năm đó, Đàm Văn Bân tám tuổi, Nhung Lê mười tuổi, kẻ bắt họ là cùng một bọn, về sau Nhung Lê châm lửa thiêu cháy hang ổ của bọn buôn người, họ mới trốn thoát được.


Nhung Lê ngồi dưới gốc cây, nhả một làn khỏi mỏng, làn khói kia bao phủ khuôn mặt anh, làm ánh mắt vốn lạnh nhạt của anh càng thêm chán chường, trông có cảm giác như muốn xa lánh thế giới.


“Vậy thì cậu hãy tìm cách bắt ông ta phải ra.”


Đàm Văn Bân đã từng thử rồi: “Bao nhiêu tiền cũng vô dụng, ông ta sợ bị trả thù.”


Nhung Lê gảy tàn thuốc: “Cậu hỏi ông ta, có sợ chết không.”


Đàm Văn Bân còn điều lo lắng: “Nếu như…”


“Không có nếu như.” Hút thuốc nên giọng anh hơi khàn, rất trầm, “Lý Quyền Đức đã chết, lần này nên đến lượt Lưu Nhậm Đạt và Đinh Cường rồi.”


Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng động.


Nhung Lê nhìn sang: “Ai ở đó vậy?”


Cửa bị đẩy mở, là Từ Đàn Hề.


Cô xách chiếc túi vải trong tay, ánh hoàng hôn cam đỏ loang lổ trên áo len màu trắng của cô, trông như cả người đều được bao bọc trong quầng sáng.


“Anh quên lấy mật ong về.” Cô đi vào.


Nhung Lê nhìn cô đăm đăm, ánh mắt mang vẻ hung hăng thấy rõ: “Nhung Quan Quan sâu răng rồi, không ăn được nhiều đồ ngọt.”


Cô phủi chiếc lá rơi trên người mình đi, đứng ở đó, bình tĩnh mà dịu dàng: “Mật ong là để cho anh, mua ở sạp hàng của một bà lão, em nếm thử rồi, rất ngon.”


Nhung Lê dưới gốc cây, cách cô vài mét: “Những lời tôi vừa nói cô nghe thấy cả rồi?”


Cô gật đầu.


“Vậy sao cô còn dám vào đây?” Giọng điệu thờ ơ, như đang trêu đùa, “Không sợ tôi giết người diệt khẩu à?”


Cô đến gần anh, khi bình yên, sẽ thấy được tâm hôn dậy sóng: “Anh không giết người đâu đúng không?”


Nhung Lê không trả lời, ánh mắt dán chặt vào cô: “Từ Đàn Hê, đừng tin tưởng tôi quá.”


Con mắt sau khi đã yêu luôn có sẵn bộ lọc.


Tuy anh không cố ý, nhưng suy cho cùng cũng đã mê hoặc cô, đợi sau này cô tỉnh táo lại sẽ thấy nực cười biết bao.


Từ Đàn Hề lắc đầu, không tán đồng: “Không phải em tin tưởng anh, mà em tin tưởng chính mình.”


Cô chỉ nghe được những chi tiết vụn vặt, không biết đầu đuôi ngọn ngành, nên không xen vào, không góp ý, không nhận xét đúng sai.


Cô không hỏi thêm về chuyện vụ án nữa, đưa túi vải trong tay mình cho anh: “Em còn lấy ít lá trà, đều là trà hoa, anh có thể pha bằng nước mật ong để uống.”


Nhung Lê không nhận.


Cô bèn đặt xuống đất, nhìn anh, trong ánh mắt, trong cái cau mày đều đầy ắp âu lo: “Anh, hút thuốc ít thôi.”


Sao lại để cô nghe thấy chứ, đợi khi đầu óc cô tỉnh táo lại, liệu cô có hoài nghi? Liệu có phủ nhận bản thân? Liệu có để bụng? Liệu có thấy anh… đen tối cùng cực xấu xa cùng cực hay không?


Nhung Lê không khỏi nóng nảy: “Bớt lo chuyện của tôi đi.”


“Vậy em về đây.”


Cô xoay người đi ra khỏi sân.


Nhung Lê vô thức nhấc chân tiến lên một bước, chợt khựng lại, sau đó lùi về sau. Tiến lên một bước là bản năng, lùi lại một bước là lí trí.


Từ Đàn Hề ra đến cổng, dừng bước, do dự chốc lát rồi quay lại.


“Vẫn nên lo thì hơn.” Tuy anh đã bảo cô bớt lo chuyện của anh, cô vẫn nhẹ giọng khuyên nhủ, “Anh đừng để người không xứng đáng làm bẩn tay mình.”


Cô không biết nguyên nhân hậu quả, nhưng đoán rằng anh có phần góp gió thổi lửa vào vụ án kia.


Không nói gì nhiều, cô chỉ nói một câu như vậy rồi nhấc váy đi mất.


Nhung Lê đứng bất động tại chỗ hồi lâu, nhìn túi vải dưới đất, đi qua, ngồi xổm xuống, dụi điếu thuốc xuống đất, gọi một cuộc điện thoại.


“Giữ chừng mực chút, đừng gây thêm án mạng nữa.” Nhung Lê cũng không biết mình đang làm gì, “Tốt nhất là giải quyết bằng tiền.”


Đàm Văn Bân trong điện thoại đáp: “Dạ, anh Nhung.”


 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom