Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29: Nụ hôn của một tình yêu say đắm
Cánh mũi Lâm Trạch Diễn thở hầm hập làm lỗ chân lông Cố U dựng đứng.
Nỗi nhớ chôn sâu mặc sức sinh sôi như bụihồng dại, sau khi chăm bẵm đã hé nở đóa hoa rực rỡ nhất, lan tràn đến mỏm núi, xung quanh ngập tràn hương hoa.
Ánh trăng bị ngăn trở, chỉ có thể hắt lên hai người quyến luyến một vệt sáng mong manh.
Cố U vươn tay ôm người đàn ông cao lớn, nước mắt chuỗi ngọc lã chã đứt đoạn không ngừng thấm đẫm quần áo anh.
Phút giây này, Cố U tự nhủ phải giữ anh thật chặt, dòng lệ thổn thức khôn nguôi.
Lâm Trạch Diễn đẩy Cố U về phía cửa sổ, dồn cô vào tường, bàn tay vẫn theo bản năng kê sau lưng Cố U đề phòng va chạm.
Bàn tay siết chặt hông siết chặt run rẩy, Cố U nghe giọng Lâm Trạch Diễn ấm ách, mang theo tình yêu rấm rức: “U U, U U, U U của anh”.
“Lâm Trạch Diễn…..” – Cố U nhắm mắt, không quan tâm lệ hoen bờ mi. Cô tựa đầu vào người anh, hơi thở quen thuộc bao vây chóp mũi.
Người nắm quyền chủ động không còn là Cố U.
Cố U luôn cho rằng mình chính là người điều khiển mọi thứ, nhưng khi tâm ý lộ diện dưới ánh sáng, cô chợt phát hiện trong tình yêu không phân biệt chủ động hay bị động. Tình yêu chính là dựa dẫm lẫn nhau.
Cố U dùng sức nắm chặt áo anh, ấm áp bên eo chớp mắt rời đi, di chuyển theo đường cong cơ thể đến khuôn mặt nhỏ nhắn, bàn tay nâng niu như bảo vật trân quý.
Lâm Trạch Diễn chuẩn xác nắm bắt được ánh nhìn Cố U giữa đêm tối, con chó sói đói khát tìm được món mồi ngon nên không muốn bỏ lỡ bất kì cử động dù chỉ nhỏ nhặt.
Lâm Trạch Diễn cách xa một chút, cơ thể kề sát không rời, ngón cái thon dài vuốt ve cánh môi Cố U, nơi anh vừa chạm thật mềm mại và nhẵn mịn.
Thậm chí nó còn tuyệt mỹ hơn những gì anh tưởng tượng.
Hệt như cánh hoa mỏng manh tắm ánh trăng, anh vô cùng muốn thử xem đóa hoa căng tròn kia nhuốm giọt nước trong vắt trông như thế nào.
“U U, anh có thể hôn em không?” – Ánh mặt Lâm Trạch Diễn mờ đục, anh hoàn toàn ẩn thân trong bóng tối, giọng nói trầm hơn ngày thường mang theo dụ hoặc mê người của màn đêm.
Nước mắt ngưng đọng, Cố U ngẩng đầu, phiền muộn đã trôi đi, đáy lòng êm ái vô vàn.
Không tồn tại bất kì tạp niệm nào, một ý nghĩ cuối cùng dẫn dắt Cố U, cô hướng về người trước.
Thành khẩn hơn bao giờ hết, bí mật tình yêu nơi đáy hồ đã nổi lên mặt nước.
Cố U nghiêng nghiêng đầu giống mèo con dụi vào lòng bàn tay Lâm Trạch Diễn, cô giơ tay phủ lên bàn tay anh.
Trước đây nhiệt độ cơ thể Lâm Trạch Diễn thấp hơn Cố U, bây giờ cả hai gần như hòa chung một nhịp.
Cố U không đợi Lâm Trạch Diễn nói thêm, cô đưa tay ôm đầu anh để đến gần thêm chút nữa. Cố U dùng sức kéo Lâm Trạch Diễn, hai đôi môi ngẩng lên tìm thấy nhau chuẩn xác đan khít trong tăm tối.
Thời khắc như chững lại.
Xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn hai trái tim nôn nao đập rộn. Cố U vẫn chưa nhắm mắt, đầu múi cảm nhận được hơi thở nóng rẫy.
Không cần Cố U thực hiện bước tiếp theo, Lâm Trạch Diễn lập tức ôm lấy Cố U, áp cô vào tường, bắt đầu cọ xát tán loạn môi thơm.
Mối tình đơn phương kìm nén nhiều năm rơi vào ngọn lửa, bùng cháy ngùn ngụt cùng bao đam mê ấp ủ.
Hơi thở triền miên quấn quýt, dưỡng khí có vẻ không thể tiến vào nên Cố U dần u mê, mềm nhũn trong lòng Lâm Trạch Diễn, chỉ còn cảm xúc môi cài môi.
Cố U ngẩn ngơ, hình như Lâm Trạch Diễn đã gọi tên cô, tuy có chút mơ hồ nhưng vô cùng quý trọng.
Day dưa chậm rãi nặng nề, dư vị lưu lại từ vết cắn nhè nhẹ đến cái chạm khẽ cuối cùng.
Thời gian không biết đã rong ruổi bao lâu, những bông hoa cuối cùng đã chờ được sớm mai, lay động trong sương nắng.
Giống hệt anh nghĩ, xinh đẹp khiến người ta muốn giấu kín.
Quang cảnh đẹp đẽ chỉ một mình anh được chiêm ngưỡng.
Xúc cảm dẫn lối tới con đường trầm mê, ngon lành đến độ Lâm Trạch Diễn muốn nuốt chửng.
Nhưng không thể.
Một nụ hôn lướt sau cùng, Lâm Trạch Diễn thở dốc bên tai Cố U, cô chưa kịp phản ứng thì anh đã ôm chầm lấy.
Cố U có thể cảm nhận hơi thở chênh vênh, cô ghé lên bờ vai dài rộng, vành tai đỏ lựng.
“Lâm Trạch Diễn, buông em ra” – Lời nói bật khỏi cổ họng, Cố U bị chính giọng nói khàn khàn của mình dọa sợ.
Lâm Trạch Diễn giả như không nghe gì, trái tim bồn chồn đã tĩnh tâm trở lại. Lâm Trạch Diễn no căng hạnh phúc và mãn nguyện, đôi chân không thể đè nén muốn nhảy chân sáo.
Lâm Trạch Diễn dựa vào dáng vóc gầy guộc, nũng nịu lắc đầu: “Khônggggg~”.
“Em hơi đau” – Cố U mím môi dưới, thử đẩy Lâm Trạch Diễn mới nhận ra cánh tay mình rụng rời, cô không quen.
Nói không vui là nói dối.
Cố U chưa bao giờ hạnh phúc đến vậy.
Hạnh phúc không khác gì vắt óc thật lâu cũng tìm được đáp áp chính xác của câu cuối cùng trong đề thi toán đại học, không mất điểm ở bất kì bước nào.
Người Cố U thích là Lâm Trạch Diễn.
Cố U mím nhẹ môi ngẩng đầu, không thể ngừng nghĩ về cảnh tượng hừng hực khi nãy, mặt nhuộm đỏ.
Lâm Trạch Diễn nghe Cố U đau mới chịu đứng thẳng dậy, bàn tay vẫn quấn chặt quanh eo. Anh thỏa mãn không rời mắt khỏi Cố U, anh khom người cọ má vào mặt cô: “U U, em nói xem bây giờ hai chúng ta là gì?”.
“…….Anh cho là gì?”- Cố U choáng ngợp khép một mắt.
“Bạn gái, Cố U là bạn gái Lâm Trạch Diễn, là vợ tương lai của anh” – Lâm Trạch Diễn nghiêng đầu hôn chụt lên môi cô.
Ngữ khí hưng phấn không thể diễn tả, quả thực Lâm Trạch Diễn có thể nhảy nhót suốt ba ngày ba đêm để biểu đạt mình sung sướng đến đâu.
“Ừ” – Cố U nhìn dáng vẻ anh như vậy, chút ngượng ngùng bị niềm vui vùi lấp. Cô gật đầu thuận theo ý anh, bàn tay vò quả đầu rối rắm suy nghĩ mấy ngày qua.
Lâm Trạch Diễn mặc cô tùy ý vò tóc.
Anh nắm tay Cố U, tay kia thò vào túi tìm kiếm thứ gì đó, chưa kịp lấy thì cửa phòng bật mở.
Ánh sáng khiến hai người nheo mắt, Lâm Trạch Diễn lập tức bật chế động phòng thủ, người đứng chờ mẹ anh. Tuy bà mỉm cười hiền lành nhưng sự tò mò đã hiện rõ đến tận hơi thở.
Cố U vẫn không buông tay Lâm Trạch Diễn, bị mẹ anh bắt gặp thật sự rất xấu hổ, nhưng điều này không quan trọng bằng người đàn ông bên cạnh.
Đi một vòng xa như vậy, Cố U không muốn buông tay Lâm Trạch Diễn nữa.
“Chào cô” – Cố U cố gắng trấn tĩnh, gật đầu với mẹ Lâm, vành tai đỏ rỉ máu.
Nhìn thân hình nhỏ nhắn, mái tóc rối bù và vành tai đáng giá này, Lâm Trạch Diễn vô cùng hài lòng.
Anh nhìn về phía mẹ, len lén giơ ngón cái.
Mẹ Lâm cụp mắt tỏ ý đã hiểu, húng hắng hai tiếng, đi sang nắm tay Cố U: “U U, con nói chuyện với Lâm Trạch Diễn thế nào rồi?”.
“…….Dạ cũng tàm tạm” – Cố U hiếm khi ngập ngừng, vừa quay đầu nhìn Lâm Trạch Diễn đã bị mẹ anh kéo ra ngoài.
Căn phòng được thắp sáng, mọi thứ hiển hiện dưới mắt cô, Cố U đứng bên ngoài nhìn Lâm Trạch Diễn bên trong, giấy rơi la tả dưới mặt đất như tầng tầng lớp lớp kí ức thuở thiếu thời.
Ở một nơi Cố U không biết, có lẽ Lâm Trạch Diễn từng giống bây giờ, ngẩn ngơ nhìn những lá thư tình không thể gửi đi.
Nhưng hôm nay Lâm Trạch Diễn đã có thể bước thẳng về phía cô.
Đôi chân dài bước theo với đôi mắt kiên định chưa từng có, Lâm Trạch Diễn nắm lấy bàn tay còn lại của Cố U: “Mẹ, ăn cơm trước đã”.
“Đúng đúng đúng, ôi xem cái trí nhớ kém cỏi của mẹ này, ăn cơm trước đã. Hôm nay hiếm khi Lâm Trạch Diễn về nhà, chúng ta từ từ nói chuyện, ha” – Mẹ Lâm tinh ý buông tay Cố U, bà đi trước, đôi khi đánh mắt về phía cả hai.
“Em không sao chứ?” – Lâm Trạch Diễn cúi đầu thì thầm.
“Ừ, em không sao” – Cố U thành thật trả lời, kéo Lâm Trạch Diễn đến gần rồi nắm thật chặt.
Đó là biểu hiện khi Cố U hồi hộp, Lâm Trạch Diễn vỗ vỗ tay cô. Nếu không phải mẹ đang ở đây, nói không chừng anh sẽ nhốt chặt cô vào lòng.
Không muốn tách rời, một giây cũng không.
Đi xuống tầng với tâm trạng hoàn toàn khác ban đầu, Cố U nhìn bàn ăn phong phú có cả món cô thích lẫn món tủ của Lâm Trạch Diễn.
Chỉ vài phút ngắn ngủi đã có thể nấu được món Lâm Trạch Diễn thích sao?.
Thức ăn ngon mắt và bát đũa dọn sẵn từ lâu như này, đột nhiên Cố U có chút nghi hoặc.
Tay lại được nắm giữ, không cần đoán cũng biết là Lâm Trạch Diễn. Cố U ném những phỏng đoán kia ra khỏi đầu, quay sang mỉm cười với Lâm Trạch Diễn không chút nghĩ ngợi.
Nụ cười bất ngờ khiến Lâm Trạch Diễn rung động không kịp đề phòng, anh kéo ghế cho Cố U, anh đã có thể ngồi cạnh cô thật gần.
Mẹ Lâm ngồi đối diện nhìn hai người trẻ mỉm cười hạnh phúc, ngay cả ba Lâm nghiêm nghị cũng hơi cong khóe môi.
Không khí trên bàn cơm vô cùng chan hòa, vốn Cố U nghĩ với thân phận mới nhất định sẽ có chút ngại ngần, nhưng chuyện cô lo lắng chưa từng xảy ra. Ba mẹ Lâm Trạch Diễn vẫn quan tâm Cố U như cũ, còn thuận miệng hỏi thăm Lâm Trạch Diễn vài thứ nên cô không lúng túng chút nào.
Ăn cơm xong, Cố U buông đũa, trịnh trọng giới thiệu với ba mẹ anh, cuối cùng là nhìn Lâm Trạch Diễn vui tít mắt: “Cô, chú, xin lỗi, cháu và Lâm Trạch Diễn đang hẹn hò ạ”.
Ba người nhất thời im lặng, Lâm Trạch Diễn há hốc, hôm nay anh được nhận vô số mừng vui bất ngờ, nhiều đến mức anh sắp nổ tung.
Nỗi nhớ chôn sâu mặc sức sinh sôi như bụihồng dại, sau khi chăm bẵm đã hé nở đóa hoa rực rỡ nhất, lan tràn đến mỏm núi, xung quanh ngập tràn hương hoa.
Ánh trăng bị ngăn trở, chỉ có thể hắt lên hai người quyến luyến một vệt sáng mong manh.
Cố U vươn tay ôm người đàn ông cao lớn, nước mắt chuỗi ngọc lã chã đứt đoạn không ngừng thấm đẫm quần áo anh.
Phút giây này, Cố U tự nhủ phải giữ anh thật chặt, dòng lệ thổn thức khôn nguôi.
Lâm Trạch Diễn đẩy Cố U về phía cửa sổ, dồn cô vào tường, bàn tay vẫn theo bản năng kê sau lưng Cố U đề phòng va chạm.
Bàn tay siết chặt hông siết chặt run rẩy, Cố U nghe giọng Lâm Trạch Diễn ấm ách, mang theo tình yêu rấm rức: “U U, U U, U U của anh”.
“Lâm Trạch Diễn…..” – Cố U nhắm mắt, không quan tâm lệ hoen bờ mi. Cô tựa đầu vào người anh, hơi thở quen thuộc bao vây chóp mũi.
Người nắm quyền chủ động không còn là Cố U.
Cố U luôn cho rằng mình chính là người điều khiển mọi thứ, nhưng khi tâm ý lộ diện dưới ánh sáng, cô chợt phát hiện trong tình yêu không phân biệt chủ động hay bị động. Tình yêu chính là dựa dẫm lẫn nhau.
Cố U dùng sức nắm chặt áo anh, ấm áp bên eo chớp mắt rời đi, di chuyển theo đường cong cơ thể đến khuôn mặt nhỏ nhắn, bàn tay nâng niu như bảo vật trân quý.
Lâm Trạch Diễn chuẩn xác nắm bắt được ánh nhìn Cố U giữa đêm tối, con chó sói đói khát tìm được món mồi ngon nên không muốn bỏ lỡ bất kì cử động dù chỉ nhỏ nhặt.
Lâm Trạch Diễn cách xa một chút, cơ thể kề sát không rời, ngón cái thon dài vuốt ve cánh môi Cố U, nơi anh vừa chạm thật mềm mại và nhẵn mịn.
Thậm chí nó còn tuyệt mỹ hơn những gì anh tưởng tượng.
Hệt như cánh hoa mỏng manh tắm ánh trăng, anh vô cùng muốn thử xem đóa hoa căng tròn kia nhuốm giọt nước trong vắt trông như thế nào.
“U U, anh có thể hôn em không?” – Ánh mặt Lâm Trạch Diễn mờ đục, anh hoàn toàn ẩn thân trong bóng tối, giọng nói trầm hơn ngày thường mang theo dụ hoặc mê người của màn đêm.
Nước mắt ngưng đọng, Cố U ngẩng đầu, phiền muộn đã trôi đi, đáy lòng êm ái vô vàn.
Không tồn tại bất kì tạp niệm nào, một ý nghĩ cuối cùng dẫn dắt Cố U, cô hướng về người trước.
Thành khẩn hơn bao giờ hết, bí mật tình yêu nơi đáy hồ đã nổi lên mặt nước.
Cố U nghiêng nghiêng đầu giống mèo con dụi vào lòng bàn tay Lâm Trạch Diễn, cô giơ tay phủ lên bàn tay anh.
Trước đây nhiệt độ cơ thể Lâm Trạch Diễn thấp hơn Cố U, bây giờ cả hai gần như hòa chung một nhịp.
Cố U không đợi Lâm Trạch Diễn nói thêm, cô đưa tay ôm đầu anh để đến gần thêm chút nữa. Cố U dùng sức kéo Lâm Trạch Diễn, hai đôi môi ngẩng lên tìm thấy nhau chuẩn xác đan khít trong tăm tối.
Thời khắc như chững lại.
Xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn hai trái tim nôn nao đập rộn. Cố U vẫn chưa nhắm mắt, đầu múi cảm nhận được hơi thở nóng rẫy.
Không cần Cố U thực hiện bước tiếp theo, Lâm Trạch Diễn lập tức ôm lấy Cố U, áp cô vào tường, bắt đầu cọ xát tán loạn môi thơm.
Mối tình đơn phương kìm nén nhiều năm rơi vào ngọn lửa, bùng cháy ngùn ngụt cùng bao đam mê ấp ủ.
Hơi thở triền miên quấn quýt, dưỡng khí có vẻ không thể tiến vào nên Cố U dần u mê, mềm nhũn trong lòng Lâm Trạch Diễn, chỉ còn cảm xúc môi cài môi.
Cố U ngẩn ngơ, hình như Lâm Trạch Diễn đã gọi tên cô, tuy có chút mơ hồ nhưng vô cùng quý trọng.
Day dưa chậm rãi nặng nề, dư vị lưu lại từ vết cắn nhè nhẹ đến cái chạm khẽ cuối cùng.
Thời gian không biết đã rong ruổi bao lâu, những bông hoa cuối cùng đã chờ được sớm mai, lay động trong sương nắng.
Giống hệt anh nghĩ, xinh đẹp khiến người ta muốn giấu kín.
Quang cảnh đẹp đẽ chỉ một mình anh được chiêm ngưỡng.
Xúc cảm dẫn lối tới con đường trầm mê, ngon lành đến độ Lâm Trạch Diễn muốn nuốt chửng.
Nhưng không thể.
Một nụ hôn lướt sau cùng, Lâm Trạch Diễn thở dốc bên tai Cố U, cô chưa kịp phản ứng thì anh đã ôm chầm lấy.
Cố U có thể cảm nhận hơi thở chênh vênh, cô ghé lên bờ vai dài rộng, vành tai đỏ lựng.
“Lâm Trạch Diễn, buông em ra” – Lời nói bật khỏi cổ họng, Cố U bị chính giọng nói khàn khàn của mình dọa sợ.
Lâm Trạch Diễn giả như không nghe gì, trái tim bồn chồn đã tĩnh tâm trở lại. Lâm Trạch Diễn no căng hạnh phúc và mãn nguyện, đôi chân không thể đè nén muốn nhảy chân sáo.
Lâm Trạch Diễn dựa vào dáng vóc gầy guộc, nũng nịu lắc đầu: “Khônggggg~”.
“Em hơi đau” – Cố U mím môi dưới, thử đẩy Lâm Trạch Diễn mới nhận ra cánh tay mình rụng rời, cô không quen.
Nói không vui là nói dối.
Cố U chưa bao giờ hạnh phúc đến vậy.
Hạnh phúc không khác gì vắt óc thật lâu cũng tìm được đáp áp chính xác của câu cuối cùng trong đề thi toán đại học, không mất điểm ở bất kì bước nào.
Người Cố U thích là Lâm Trạch Diễn.
Cố U mím nhẹ môi ngẩng đầu, không thể ngừng nghĩ về cảnh tượng hừng hực khi nãy, mặt nhuộm đỏ.
Lâm Trạch Diễn nghe Cố U đau mới chịu đứng thẳng dậy, bàn tay vẫn quấn chặt quanh eo. Anh thỏa mãn không rời mắt khỏi Cố U, anh khom người cọ má vào mặt cô: “U U, em nói xem bây giờ hai chúng ta là gì?”.
“…….Anh cho là gì?”- Cố U choáng ngợp khép một mắt.
“Bạn gái, Cố U là bạn gái Lâm Trạch Diễn, là vợ tương lai của anh” – Lâm Trạch Diễn nghiêng đầu hôn chụt lên môi cô.
Ngữ khí hưng phấn không thể diễn tả, quả thực Lâm Trạch Diễn có thể nhảy nhót suốt ba ngày ba đêm để biểu đạt mình sung sướng đến đâu.
“Ừ” – Cố U nhìn dáng vẻ anh như vậy, chút ngượng ngùng bị niềm vui vùi lấp. Cô gật đầu thuận theo ý anh, bàn tay vò quả đầu rối rắm suy nghĩ mấy ngày qua.
Lâm Trạch Diễn mặc cô tùy ý vò tóc.
Anh nắm tay Cố U, tay kia thò vào túi tìm kiếm thứ gì đó, chưa kịp lấy thì cửa phòng bật mở.
Ánh sáng khiến hai người nheo mắt, Lâm Trạch Diễn lập tức bật chế động phòng thủ, người đứng chờ mẹ anh. Tuy bà mỉm cười hiền lành nhưng sự tò mò đã hiện rõ đến tận hơi thở.
Cố U vẫn không buông tay Lâm Trạch Diễn, bị mẹ anh bắt gặp thật sự rất xấu hổ, nhưng điều này không quan trọng bằng người đàn ông bên cạnh.
Đi một vòng xa như vậy, Cố U không muốn buông tay Lâm Trạch Diễn nữa.
“Chào cô” – Cố U cố gắng trấn tĩnh, gật đầu với mẹ Lâm, vành tai đỏ rỉ máu.
Nhìn thân hình nhỏ nhắn, mái tóc rối bù và vành tai đáng giá này, Lâm Trạch Diễn vô cùng hài lòng.
Anh nhìn về phía mẹ, len lén giơ ngón cái.
Mẹ Lâm cụp mắt tỏ ý đã hiểu, húng hắng hai tiếng, đi sang nắm tay Cố U: “U U, con nói chuyện với Lâm Trạch Diễn thế nào rồi?”.
“…….Dạ cũng tàm tạm” – Cố U hiếm khi ngập ngừng, vừa quay đầu nhìn Lâm Trạch Diễn đã bị mẹ anh kéo ra ngoài.
Căn phòng được thắp sáng, mọi thứ hiển hiện dưới mắt cô, Cố U đứng bên ngoài nhìn Lâm Trạch Diễn bên trong, giấy rơi la tả dưới mặt đất như tầng tầng lớp lớp kí ức thuở thiếu thời.
Ở một nơi Cố U không biết, có lẽ Lâm Trạch Diễn từng giống bây giờ, ngẩn ngơ nhìn những lá thư tình không thể gửi đi.
Nhưng hôm nay Lâm Trạch Diễn đã có thể bước thẳng về phía cô.
Đôi chân dài bước theo với đôi mắt kiên định chưa từng có, Lâm Trạch Diễn nắm lấy bàn tay còn lại của Cố U: “Mẹ, ăn cơm trước đã”.
“Đúng đúng đúng, ôi xem cái trí nhớ kém cỏi của mẹ này, ăn cơm trước đã. Hôm nay hiếm khi Lâm Trạch Diễn về nhà, chúng ta từ từ nói chuyện, ha” – Mẹ Lâm tinh ý buông tay Cố U, bà đi trước, đôi khi đánh mắt về phía cả hai.
“Em không sao chứ?” – Lâm Trạch Diễn cúi đầu thì thầm.
“Ừ, em không sao” – Cố U thành thật trả lời, kéo Lâm Trạch Diễn đến gần rồi nắm thật chặt.
Đó là biểu hiện khi Cố U hồi hộp, Lâm Trạch Diễn vỗ vỗ tay cô. Nếu không phải mẹ đang ở đây, nói không chừng anh sẽ nhốt chặt cô vào lòng.
Không muốn tách rời, một giây cũng không.
Đi xuống tầng với tâm trạng hoàn toàn khác ban đầu, Cố U nhìn bàn ăn phong phú có cả món cô thích lẫn món tủ của Lâm Trạch Diễn.
Chỉ vài phút ngắn ngủi đã có thể nấu được món Lâm Trạch Diễn thích sao?.
Thức ăn ngon mắt và bát đũa dọn sẵn từ lâu như này, đột nhiên Cố U có chút nghi hoặc.
Tay lại được nắm giữ, không cần đoán cũng biết là Lâm Trạch Diễn. Cố U ném những phỏng đoán kia ra khỏi đầu, quay sang mỉm cười với Lâm Trạch Diễn không chút nghĩ ngợi.
Nụ cười bất ngờ khiến Lâm Trạch Diễn rung động không kịp đề phòng, anh kéo ghế cho Cố U, anh đã có thể ngồi cạnh cô thật gần.
Mẹ Lâm ngồi đối diện nhìn hai người trẻ mỉm cười hạnh phúc, ngay cả ba Lâm nghiêm nghị cũng hơi cong khóe môi.
Không khí trên bàn cơm vô cùng chan hòa, vốn Cố U nghĩ với thân phận mới nhất định sẽ có chút ngại ngần, nhưng chuyện cô lo lắng chưa từng xảy ra. Ba mẹ Lâm Trạch Diễn vẫn quan tâm Cố U như cũ, còn thuận miệng hỏi thăm Lâm Trạch Diễn vài thứ nên cô không lúng túng chút nào.
Ăn cơm xong, Cố U buông đũa, trịnh trọng giới thiệu với ba mẹ anh, cuối cùng là nhìn Lâm Trạch Diễn vui tít mắt: “Cô, chú, xin lỗi, cháu và Lâm Trạch Diễn đang hẹn hò ạ”.
Ba người nhất thời im lặng, Lâm Trạch Diễn há hốc, hôm nay anh được nhận vô số mừng vui bất ngờ, nhiều đến mức anh sắp nổ tung.
Bình luận facebook