Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107: Ngoại truyện 5.3
03.
Chu Ngưỡng Khởi: “… Có câu trả lời không?”
Mặc dù miệng rất thiếu đòn, nhưng luôn mềm lòng với cô, cũng thẳng thắn vô tư.
Lúc đó là ngày 21 tháng 10, dịch bệnh vẫn còn, thậm chí là bùng phát thất thường nhưng nền kinh tế đang phục hồi, người dân có thói quen đeo khẩu trang khi đi ra ngoài, thế giới dường như đã thay đổi, nhưng dường như cũng không có gì thay đổi, họ vẫn tràn đầy nhiệt huyết cho cuộc sống.
Vào năm nhất, anh giành được giải F cuộc thi Toán mô hình.
Cuối cùng thì dự án của Lý Khoa cũng có chút khởi sắc, sau khi kiếm được tiền lập tức chia hoa hồng cho Từ Chi, nhiều hơn so với số tiền cô cho vay lúc đầu, và tất nhiên đây là công việc, hai người họ vẫn thỉnh thoảng cá cược vô bổ với nhau, ví dụ như…“Không phải là cháu không biết sơn, cháu không làm cái này.”
“Cậu đoán Chu Ngưỡng Khởi ghét rau thơm, nếu như cậu ta có tiền, liệu có bắt Trần Lộ Chu đi trồng rau thơm không?”“Lý Cận Dữ!!!!!!!!!” Từ Chi: “… Chó má.”
“Một cân mì gạo Trung Quốc có thể thắt được mấy nút?”….
“Từ Chi, là tôi dạy cậu học tập, không có tôi, liệu cậu có thi được số điểm này không?”
“Siêu nhân có thể giải phóng ánh sáng sau khi tắm xong không?”
Trương Dư: “Anh xem Từ Chi có để ý đến anh không?”
…. Ví dụ như thế.
Đúng vậy, lại đến mùa ăn cua rồi.
Lý Khoa như thể đã quyết tâm đòi lại hai trăm năm mươi tệ kia.
Từ Chi: “Được, cá cược, tôi cược chắc chắn Trần Lộ Chu không về được.”
“Thầy cô có thành kiến với học sinh kém, Từ Chi, cậu rất may mắn được làm bạn cùng bàn với tôi đấy, nếu không bây giờ cậu chuẩn bị giống như Thái Oánh Oánh bị xách đi dạy dỗ rồi.”
Chỉ là con số đang tăng lên từng ngày, đã cách xa con số 250 tệ.Cho dù bạn nguyện ý bỏ đi lòng tự trọng, anh ấy cũng giúp bạn nhặt lên, cười hỏi bạn, “Làm gì vậy?”Ok, việc kinh doanh khá tốt. Vị khách đầu tiên là một bà cụ tám mươi tuổi.
Chu Ngưỡng Khởi học thiết kế sân khấu, sau khi tốt nghiệp rất có tham vọng, không biết xấu hổ gửi sơ yếu lý lịch cho mấy vị đạo diễn lớn trong nước đều như đá chìm đáy biển, rồi sau khi bị một đạo diễn tự xưng là có nhiều tác phẩm nổi tiếng lừa đi làm chân khuân vác, cậu ta đã thành thật dùng số tiền bố cho mở một phòng làm việc mỹ thuật ở Bắc Kinh, ở khu vực quý báu, ngay bên lề đường, số lượng người qua lại vô cùng đông đúc. Chu Ngưỡng Khởi rất cạn lời với bố mình, làm gì có ai mở phòng làm việc mỹ thuật bên lề đường bao giờ, người ta toàn mở trong văn phòng thôi hiểu không?“Tôi thi không tốt là bởi vì ai! Nửa đêm cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì! Không làm được bài sao không hỏi vào ban ngày hả?!”
Ông chủ Chu hời hợt đáp, “Tao sợ mày không có việc để làm.”
“Giỏi thật, điện thoại hết pin, xe lăn cũng hết điệu mà còn tới làm nail, bà bớt xem livestream đi được không?”
Vào năm hai, anh tham gia cuộc thi Toán học, cuộc thi Olympic, hình như trước mắt, anh là sinh viên duy nhất giành được năm giải toàn phần.Lý Khoa lập tức trả lời: “Có, nhưng tôi cá Trần Lộ Chu sẽ không về được.”
Ok, việc kinh doanh khá tốt. Vị khách đầu tiên là một bà cụ tám mươi tuổi.Tất nhiên, là một người sành ăn, khả năng đồng cảm của cậu ta cũng rất mạnh.
Chu Ngưỡng Khởi kiên nhẫn nói: “Ôi bà ơi, đây là xưởng vẽ mỹ thuật, không phải tiệm sơn móng tay đâu. Dạ, không sơn móng tay.”
Chu Ngưỡng Khởi: “Về ăn cua không?”
“Không phải là cháu không biết sơn, cháu không làm cái này.”
….
Hóa ra thật sự thích một người cũng không mất thể diện.
“Vậy cậu biết vẽ chứ gì, vẽ cho tôi cũng được.” Bà cụ rất thản nhiên, điều khiển xe lăn điện chậm rãi đi tới trước mặt Chu Ngưỡng Khởi, “Tôi còn có một người bạn nữa, cậu vẽ cho hai chúng tôi đi. Tôi thấy trước cửa cậu treo bức ảnh làm móng tay mà.”
Từ Chi: “… Chó má.”
“Đó là nghệ thuật cơ thể người!”
Mặc dù Chu Ngưỡng Khởi và Lý Khoa luôn nói anh là người yêu đương liệt não 100%, nhưng học bổng, bảo vệ tốt nghiệp chương trình học sau đại học và các giải thưởng thi đua của người ta vẫn không giảm xuống.
“Sao cũng được.” Quay đầu nghe thấy tiếng bà cụ gọi người phía sau, “Mỹ Lan! Thằng bé này biết làm nail này.”
Hóa ra thật sự thích một người cũng có thể có tôn nghiêm.
Chu Ngưỡng Khởi: “…”
Like page để cập nhật chương mới nhanh nhất: Rất mơ hồ, nhiều lần, Trần Lộ Chu nghe thấy hết. Anh thật sự muốn cầm gối lên đè cô, ở bên cạnh nhau lâu như thế, anh chưa bao giờ nghe thấy cô gọi tên mình trong giấc mơ.Anh vẫn đặt cánh tay lên che mắt, vẻ mặt ảm đạm thở dài, không muốn quan tâm đến cô.facebook.com/fepauwzer
Chắc là cậu ta nghĩ nhiều rồi. Đây hẳn là sự đồng cảm với tư cách là người nghệ sĩ.
Theo sau là một người đàn ông cao ráo đẹp trai, ngay cả Chu Ngưỡng Khởi cũng sửng sốt, anh ta mặc đồ đen, áo sơ mi đen và quần tây, trông giống hình người dạng chó, giọng nói rất cuốn hút, mới nhìn thì không thấy có gì bất ngờ, nhưng càng nhìn lâu càng thấy người này đẹp trai, đẹp gần như Trần Lộ Chu, nhất là đôi mắt trong sạch kia, còn rất lịch sự, “Ngại quá, quấy rầy rồi.”Cuối cùng thì dự án của Lý Khoa cũng có chút khởi sắc, sau khi kiếm được tiền lập tức chia hoa hồng cho Từ Chi, nhiều hơn so với số tiền cô cho vay lúc đầu, và tất nhiên đây là công việc, hai người họ vẫn thỉnh thoảng cá cược vô bổ với nhau, ví dụ như…
Nói xong, đẩy bà cụ nhà anh ta ra ngoài.
Bà cụ không tình nguyện, “Lý Cận Dữ! Bà muốn làm nail.”
Chỉ là con số đang tăng lên từng ngày, đã cách xa con số 250 tệ.
“Người ta không làm nail.”Trương Dư: “Có, hai bọn họ đã xem phết hai bộ phim hoạt hình này, sau khi loại bỏ hết chi tiết, loại trừ mọi khả năng, Từ Chi đã thắng.”
“Vậy làm gì?”
Chu Ngưỡng Khởi kiên nhẫn nói: “Ôi bà ơi, đây là xưởng vẽ mỹ thuật, không phải tiệm sơn móng tay đâu. Dạ, không sơn móng tay.”
“Vẽ tranh, Diệp Mông vừa gọi điện thoại cho bà, sao bà không nghe máy?”
“Một cân mì gạo Trung Quốc có thể thắt được mấy nút?”
“Không có, điện thoại hết pin rồi.”Ông chủ Chu hời hợt đáp, “Tao sợ mày không có việc để làm.”
“Giỏi thật, điện thoại hết pin, xe lăn cũng hết điệu mà còn tới làm nail, bà bớt xem livestream đi được không?”
facebook.com/fepauwzer“Vẽ tranh, Diệp Mông vừa gọi điện thoại cho bà, sao bà không nghe máy?”
“Cháu dám nói như vậy với bà? Ngày nào Mỹ Lan cũng cầm điện thoại, sau cháu không nói nó?”
“Được rồi, đợi lát nữa hai người về rồi cùng nhau chê bai người kia, cháu không thèm quản, cháu đưa bà lên xe trước rồi đi mua cua cho Diệp Mông, ăn no mới có sức mắng người phải không?”Từ Chi cũng vì chút “ánh sáng” này mà luôn im lặng chịu đựng mọi ngôn ngữ bạo lực và tấn công.
“Lý Cận Dữ!!!!!!!!!”
Mặc dù mắng nhưng ánh mắt bà cụ vẫn tràn ngập ý cười.
Lý Khoa như thể đã quyết tâm đòi lại hai trăm năm mươi tệ kia.Chu Ngưỡng Khởi không biết bọn họ là ai, nhưng lại mơ hồ cảm thấy bọn họ có câu chuyện, bởi vì trên cổ tay người đàn ông có vết sẹo, làn da anh ta quá trắng, cổ tay lại gầy, vết sẹo nhô ra rất dễ thấy.
Chu Ngưỡng Khởi không biết bọn họ là ai, nhưng lại mơ hồ cảm thấy bọn họ có câu chuyện, bởi vì trên cổ tay người đàn ông có vết sẹo, làn da anh ta quá trắng, cổ tay lại gầy, vết sẹo nhô ra rất dễ thấy.
03.
Tự sát sao?
Lúc đó là ngày 21 tháng 10, dịch bệnh vẫn còn, thậm chí là bùng phát thất thường nhưng nền kinh tế đang phục hồi, người dân có thói quen đeo khẩu trang khi đi ra ngoài, thế giới dường như đã thay đổi, nhưng dường như cũng không có gì thay đổi, họ vẫn tràn đầy nhiệt huyết cho cuộc sống.
Chắc là cậu ta nghĩ nhiều rồi. Đây hẳn là sự đồng cảm với tư cách là người nghệ sĩ.
“Từ Chi, tôi hy sinh biết bao nhiêu thời gian dạy cậu học, bây giờ thái độ của cậu là như thế này?”
Tất nhiên, là một người sành ăn, khả năng đồng cảm của cậu ta cũng rất mạnh.
Đúng vậy, lại đến mùa ăn cua rồi.Trần Lộ Chu là một người cho đến năm tư tốt nghiệp, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tên của anh.
Chu Ngưỡng Khởi thèm thuồng liếm khóe miệng, khá nhớ tới cua ở Khánh Nghi.Mãi cho đến khi cô gặp Trần Lộ Chu, chính chàng trai đến từ ngõ Di Phong đã cho cô biết thế nào là cảm giác, thế nào là thích.
Lúc này cậu ta hét lên trong nhóm.
Chu Ngưỡng Khởi: “Về ăn cua không?”“Đó là nghệ thuật cơ thể người!”
Lý Khoa lập tức trả lời: “Có, nhưng tôi cá Trần Lộ Chu sẽ không về được.”
Trương Dư: “Anh xem Từ Chi có để ý đến anh không?”
“Vậy cậu biết vẽ chứ gì, vẽ cho tôi cũng được.” Bà cụ rất thản nhiên, điều khiển xe lăn điện chậm rãi đi tới trước mặt Chu Ngưỡng Khởi, “Tôi còn có một người bạn nữa, cậu vẽ cho hai chúng tôi đi. Tôi thấy trước cửa cậu treo bức ảnh làm móng tay mà.”
Từ Chi: “Cá cược bao nhiêu?”
Có lúc, thậm chí Từ Chi còn không biết người này tự ti quá mức hay vẫn là cực kỳ tự phụ, không chịu để cho người khác chiếm được hời. Hai năm rực rỡ nhất trong cuộc đời cậu ta chính là hai năm chuyển tới Duệ Quân, là học bá của Nhất Trung, thi bừa cũng được hạng nhất, bằng thi đua xếp đầy tủ kính.
Lý Khoa: “Tất cả những gì cậu đã thắng được từ tôi.”
Chu Ngưỡng Khởi: “Lần trước là khi nào?”
Trương Dư: “Sau khi siêu nhân tắm xong nhảy vào nước có thể phát ra sóng ánh sáng động học và ông nội của Maruko có thể uống bao nhiêu cân rượu trắng.”Chu Ngưỡng Khởi học thiết kế sân khấu, sau khi tốt nghiệp rất có tham vọng, không biết xấu hổ gửi sơ yếu lý lịch cho mấy vị đạo diễn lớn trong nước đều như đá chìm đáy biển, rồi sau khi bị một đạo diễn tự xưng là có nhiều tác phẩm nổi tiếng lừa đi làm chân khuân vác, cậu ta đã thành thật dùng số tiền bố cho mở một phòng làm việc mỹ thuật ở Bắc Kinh, ở khu vực quý báu, ngay bên lề đường, số lượng người qua lại vô cùng đông đúc. Chu Ngưỡng Khởi rất cạn lời với bố mình, làm gì có ai mở phòng làm việc mỹ thuật bên lề đường bao giờ, người ta toàn mở trong văn phòng thôi hiểu không?
Chu Ngưỡng Khởi: “… Có câu trả lời không?”
“Là tôi! Là tôi giúp cậu!”Chu Ngưỡng Khởi thèm thuồng liếm khóe miệng, khá nhớ tới cua ở Khánh Nghi.
Trương Dư: “Có, hai bọn họ đã xem phết hai bộ phim hoạt hình này, sau khi loại bỏ hết chi tiết, loại trừ mọi khả năng, Từ Chi đã thắng.”
Chu Ngưỡng Khởi: “…”
Từ Chi: “Được, cá cược, tôi cược chắc chắn Trần Lộ Chu không về được.”
Lý Khoa: “…”
Tháng đó đúng là không về được, Trần Lộ Chu bận rộn đến mức không có thời gian trả lời Wechat, dự án nghiên cứu khoa học trong phòng thí nghiệm cũng không thể hoàn thành, thỉnh thoảng còn đi công tác điều tra nghiên cứu với giáo sư Lưu, không thể tránh khỏi những cuộc xã giao. Giáo sư Lưu đặt rất nhiều kỳ vọng vào anh, không quan tâm Trần Lộ Chu có học lên tiến sĩ hay không, bởi vì bây giờ anh còn chưa học hết nghiên cứu sinh đã có không ít các công ty nổi tiếng muốn có được anh, mở ra các đãi ngộ vô cùng ưu ái, đúng là bàn tay vàng.
Trần Lộ Chu là một người cho đến năm tư tốt nghiệp, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tên của anh.Lý Khoa: “Tất cả những gì cậu đã thắng được từ tôi.”
“Được rồi, đợi lát nữa hai người về rồi cùng nhau chê bai người kia, cháu không thèm quản, cháu đưa bà lên xe trước rồi đi mua cua cho Diệp Mông, ăn no mới có sức mắng người phải không?”Chu Ngưỡng Khởi: “…”
Vậy nên mới nói, Từ Chi không nghĩ như vậy, bất kể là xét về ngoại hình hay tính cách thì anh luôn là điểm sáng của cô.
Mặc dù Chu Ngưỡng Khởi và Lý Khoa luôn nói anh là người yêu đương liệt não 100%, nhưng học bổng, bảo vệ tốt nghiệp chương trình học sau đại học và các giải thưởng thi đua của người ta vẫn không giảm xuống.
Trương Dư: “Sau khi siêu nhân tắm xong nhảy vào nước có thể phát ra sóng ánh sáng động học và ông nội của Maruko có thể uống bao nhiêu cân rượu trắng.”
Vào năm nhất, anh giành được giải F cuộc thi Toán mô hình.
Vào năm hai, anh tham gia cuộc thi Toán học, cuộc thi Olympic, hình như trước mắt, anh là sinh viên duy nhất giành được năm giải toàn phần.
….
Ngay cả ở trường đại học A, anh vẫn được chú ý dưới ánh đèn sân khấu.
Mặc dù miệng rất thiếu đòn, nhưng luôn mềm lòng với cô, cũng thẳng thắn vô tư.
Hồi học lớp 12, Đàm Tư dạy cô học, Từ Chi rất biết ơn, cũng từng một lần tự nhiên đón nhận tính khí oán giận đột ngột của cậu ta.
“Từ Chi, là tôi dạy cậu học tập, không có tôi, liệu cậu có thi được số điểm này không?”
“Là tôi! Là tôi giúp cậu!”
“Tôi thi không tốt là bởi vì ai! Nửa đêm cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì! Không làm được bài sao không hỏi vào ban ngày hả?!”
“Từ Chi, tôi hy sinh biết bao nhiêu thời gian dạy cậu học, bây giờ thái độ của cậu là như thế này?”
“Thầy cô có thành kiến với học sinh kém, Từ Chi, cậu rất may mắn được làm bạn cùng bàn với tôi đấy, nếu không bây giờ cậu chuẩn bị giống như Thái Oánh Oánh bị xách đi dạy dỗ rồi.”
Thậm chí Đàm Tư còn cho rằng Từ Chi không có lòng tự trọng, không biết xấu hổ dính lấy ánh sáng của cậu ta.
Có lúc, thậm chí Từ Chi còn không biết người này tự ti quá mức hay vẫn là cực kỳ tự phụ, không chịu để cho người khác chiếm được hời. Hai năm rực rỡ nhất trong cuộc đời cậu ta chính là hai năm chuyển tới Duệ Quân, là học bá của Nhất Trung, thi bừa cũng được hạng nhất, bằng thi đua xếp đầy tủ kính.
Chu Ngưỡng Khởi: “…”
Nhưng Đàm Tư rất ghét bị người ta thơm lây, đừng ai nghĩ muốn hưởng ké ánh sáng của cậu ta, nếu ai làm vậy, cậu ta sẽ nhớ cả đời.
Thậm chí Đàm Tư còn cho rằng Từ Chi không có lòng tự trọng, không biết xấu hổ dính lấy ánh sáng của cậu ta.
Từ Chi cũng vì chút “ánh sáng” này mà luôn im lặng chịu đựng mọi ngôn ngữ bạo lực và tấn công.
Lúc đó cô thật sự chưa hiểu, không biết gì hết, thậm chí là mơ mơ màng màng, lầm tưởng sự biết ơn của mình với cậu ta chính là ấn tượng tốt, cho đến khi bị cậu ta vắt kiệt sức.
Mãi cho đến khi cô gặp Trần Lộ Chu, chính chàng trai đến từ ngõ Di Phong đã cho cô biết thế nào là cảm giác, thế nào là thích.
Hóa ra thật sự thích một người cũng không mất thể diện.
Hóa ra thật sự thích một người cũng có thể có tôn nghiêm.
Cho dù bạn nguyện ý bỏ đi lòng tự trọng, anh ấy cũng giúp bạn nhặt lên, cười hỏi bạn, “Làm gì vậy?”
…. Ví dụ như thế.Theo sau là một người đàn ông cao ráo đẹp trai, ngay cả Chu Ngưỡng Khởi cũng sửng sốt, anh ta mặc đồ đen, áo sơ mi đen và quần tây, trông giống hình người dạng chó, giọng nói rất cuốn hút, mới nhìn thì không thấy có gì bất ngờ, nhưng càng nhìn lâu càng thấy người này đẹp trai, đẹp gần như Trần Lộ Chu, nhất là đôi mắt trong sạch kia, còn rất lịch sự, “Ngại quá, quấy rầy rồi.”
Đó là Trần Lộ Chu, là chàng thiếu niên luôn thắng thế ở ngõ Di Phong.
Chu Ngưỡng Khởi: “… Có câu trả lời không?”
Mặc dù miệng rất thiếu đòn, nhưng luôn mềm lòng với cô, cũng thẳng thắn vô tư.
Lúc đó là ngày 21 tháng 10, dịch bệnh vẫn còn, thậm chí là bùng phát thất thường nhưng nền kinh tế đang phục hồi, người dân có thói quen đeo khẩu trang khi đi ra ngoài, thế giới dường như đã thay đổi, nhưng dường như cũng không có gì thay đổi, họ vẫn tràn đầy nhiệt huyết cho cuộc sống.
Vào năm nhất, anh giành được giải F cuộc thi Toán mô hình.
Cuối cùng thì dự án của Lý Khoa cũng có chút khởi sắc, sau khi kiếm được tiền lập tức chia hoa hồng cho Từ Chi, nhiều hơn so với số tiền cô cho vay lúc đầu, và tất nhiên đây là công việc, hai người họ vẫn thỉnh thoảng cá cược vô bổ với nhau, ví dụ như…“Không phải là cháu không biết sơn, cháu không làm cái này.”
“Cậu đoán Chu Ngưỡng Khởi ghét rau thơm, nếu như cậu ta có tiền, liệu có bắt Trần Lộ Chu đi trồng rau thơm không?”“Lý Cận Dữ!!!!!!!!!” Từ Chi: “… Chó má.”
“Một cân mì gạo Trung Quốc có thể thắt được mấy nút?”….
“Từ Chi, là tôi dạy cậu học tập, không có tôi, liệu cậu có thi được số điểm này không?”
“Siêu nhân có thể giải phóng ánh sáng sau khi tắm xong không?”
Trương Dư: “Anh xem Từ Chi có để ý đến anh không?”
…. Ví dụ như thế.
Đúng vậy, lại đến mùa ăn cua rồi.
Lý Khoa như thể đã quyết tâm đòi lại hai trăm năm mươi tệ kia.
Từ Chi: “Được, cá cược, tôi cược chắc chắn Trần Lộ Chu không về được.”
“Thầy cô có thành kiến với học sinh kém, Từ Chi, cậu rất may mắn được làm bạn cùng bàn với tôi đấy, nếu không bây giờ cậu chuẩn bị giống như Thái Oánh Oánh bị xách đi dạy dỗ rồi.”
Chỉ là con số đang tăng lên từng ngày, đã cách xa con số 250 tệ.Cho dù bạn nguyện ý bỏ đi lòng tự trọng, anh ấy cũng giúp bạn nhặt lên, cười hỏi bạn, “Làm gì vậy?”Ok, việc kinh doanh khá tốt. Vị khách đầu tiên là một bà cụ tám mươi tuổi.
Chu Ngưỡng Khởi học thiết kế sân khấu, sau khi tốt nghiệp rất có tham vọng, không biết xấu hổ gửi sơ yếu lý lịch cho mấy vị đạo diễn lớn trong nước đều như đá chìm đáy biển, rồi sau khi bị một đạo diễn tự xưng là có nhiều tác phẩm nổi tiếng lừa đi làm chân khuân vác, cậu ta đã thành thật dùng số tiền bố cho mở một phòng làm việc mỹ thuật ở Bắc Kinh, ở khu vực quý báu, ngay bên lề đường, số lượng người qua lại vô cùng đông đúc. Chu Ngưỡng Khởi rất cạn lời với bố mình, làm gì có ai mở phòng làm việc mỹ thuật bên lề đường bao giờ, người ta toàn mở trong văn phòng thôi hiểu không?“Tôi thi không tốt là bởi vì ai! Nửa đêm cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì! Không làm được bài sao không hỏi vào ban ngày hả?!”
Ông chủ Chu hời hợt đáp, “Tao sợ mày không có việc để làm.”
“Giỏi thật, điện thoại hết pin, xe lăn cũng hết điệu mà còn tới làm nail, bà bớt xem livestream đi được không?”
Vào năm hai, anh tham gia cuộc thi Toán học, cuộc thi Olympic, hình như trước mắt, anh là sinh viên duy nhất giành được năm giải toàn phần.Lý Khoa lập tức trả lời: “Có, nhưng tôi cá Trần Lộ Chu sẽ không về được.”
Ok, việc kinh doanh khá tốt. Vị khách đầu tiên là một bà cụ tám mươi tuổi.Tất nhiên, là một người sành ăn, khả năng đồng cảm của cậu ta cũng rất mạnh.
Chu Ngưỡng Khởi kiên nhẫn nói: “Ôi bà ơi, đây là xưởng vẽ mỹ thuật, không phải tiệm sơn móng tay đâu. Dạ, không sơn móng tay.”
Chu Ngưỡng Khởi: “Về ăn cua không?”
“Không phải là cháu không biết sơn, cháu không làm cái này.”
….
Hóa ra thật sự thích một người cũng không mất thể diện.
“Vậy cậu biết vẽ chứ gì, vẽ cho tôi cũng được.” Bà cụ rất thản nhiên, điều khiển xe lăn điện chậm rãi đi tới trước mặt Chu Ngưỡng Khởi, “Tôi còn có một người bạn nữa, cậu vẽ cho hai chúng tôi đi. Tôi thấy trước cửa cậu treo bức ảnh làm móng tay mà.”
Từ Chi: “… Chó má.”
“Đó là nghệ thuật cơ thể người!”
Mặc dù Chu Ngưỡng Khởi và Lý Khoa luôn nói anh là người yêu đương liệt não 100%, nhưng học bổng, bảo vệ tốt nghiệp chương trình học sau đại học và các giải thưởng thi đua của người ta vẫn không giảm xuống.
“Sao cũng được.” Quay đầu nghe thấy tiếng bà cụ gọi người phía sau, “Mỹ Lan! Thằng bé này biết làm nail này.”
Hóa ra thật sự thích một người cũng có thể có tôn nghiêm.
Chu Ngưỡng Khởi: “…”
Like page để cập nhật chương mới nhanh nhất: Rất mơ hồ, nhiều lần, Trần Lộ Chu nghe thấy hết. Anh thật sự muốn cầm gối lên đè cô, ở bên cạnh nhau lâu như thế, anh chưa bao giờ nghe thấy cô gọi tên mình trong giấc mơ.Anh vẫn đặt cánh tay lên che mắt, vẻ mặt ảm đạm thở dài, không muốn quan tâm đến cô.facebook.com/fepauwzer
Chắc là cậu ta nghĩ nhiều rồi. Đây hẳn là sự đồng cảm với tư cách là người nghệ sĩ.
Theo sau là một người đàn ông cao ráo đẹp trai, ngay cả Chu Ngưỡng Khởi cũng sửng sốt, anh ta mặc đồ đen, áo sơ mi đen và quần tây, trông giống hình người dạng chó, giọng nói rất cuốn hút, mới nhìn thì không thấy có gì bất ngờ, nhưng càng nhìn lâu càng thấy người này đẹp trai, đẹp gần như Trần Lộ Chu, nhất là đôi mắt trong sạch kia, còn rất lịch sự, “Ngại quá, quấy rầy rồi.”Cuối cùng thì dự án của Lý Khoa cũng có chút khởi sắc, sau khi kiếm được tiền lập tức chia hoa hồng cho Từ Chi, nhiều hơn so với số tiền cô cho vay lúc đầu, và tất nhiên đây là công việc, hai người họ vẫn thỉnh thoảng cá cược vô bổ với nhau, ví dụ như…
Nói xong, đẩy bà cụ nhà anh ta ra ngoài.
Bà cụ không tình nguyện, “Lý Cận Dữ! Bà muốn làm nail.”
Chỉ là con số đang tăng lên từng ngày, đã cách xa con số 250 tệ.
“Người ta không làm nail.”Trương Dư: “Có, hai bọn họ đã xem phết hai bộ phim hoạt hình này, sau khi loại bỏ hết chi tiết, loại trừ mọi khả năng, Từ Chi đã thắng.”
“Vậy làm gì?”
Chu Ngưỡng Khởi kiên nhẫn nói: “Ôi bà ơi, đây là xưởng vẽ mỹ thuật, không phải tiệm sơn móng tay đâu. Dạ, không sơn móng tay.”
“Vẽ tranh, Diệp Mông vừa gọi điện thoại cho bà, sao bà không nghe máy?”
“Một cân mì gạo Trung Quốc có thể thắt được mấy nút?”
“Không có, điện thoại hết pin rồi.”Ông chủ Chu hời hợt đáp, “Tao sợ mày không có việc để làm.”
“Giỏi thật, điện thoại hết pin, xe lăn cũng hết điệu mà còn tới làm nail, bà bớt xem livestream đi được không?”
facebook.com/fepauwzer“Vẽ tranh, Diệp Mông vừa gọi điện thoại cho bà, sao bà không nghe máy?”
“Cháu dám nói như vậy với bà? Ngày nào Mỹ Lan cũng cầm điện thoại, sau cháu không nói nó?”
“Được rồi, đợi lát nữa hai người về rồi cùng nhau chê bai người kia, cháu không thèm quản, cháu đưa bà lên xe trước rồi đi mua cua cho Diệp Mông, ăn no mới có sức mắng người phải không?”Từ Chi cũng vì chút “ánh sáng” này mà luôn im lặng chịu đựng mọi ngôn ngữ bạo lực và tấn công.
“Lý Cận Dữ!!!!!!!!!”
Mặc dù mắng nhưng ánh mắt bà cụ vẫn tràn ngập ý cười.
Lý Khoa như thể đã quyết tâm đòi lại hai trăm năm mươi tệ kia.Chu Ngưỡng Khởi không biết bọn họ là ai, nhưng lại mơ hồ cảm thấy bọn họ có câu chuyện, bởi vì trên cổ tay người đàn ông có vết sẹo, làn da anh ta quá trắng, cổ tay lại gầy, vết sẹo nhô ra rất dễ thấy.
Chu Ngưỡng Khởi không biết bọn họ là ai, nhưng lại mơ hồ cảm thấy bọn họ có câu chuyện, bởi vì trên cổ tay người đàn ông có vết sẹo, làn da anh ta quá trắng, cổ tay lại gầy, vết sẹo nhô ra rất dễ thấy.
03.
Tự sát sao?
Lúc đó là ngày 21 tháng 10, dịch bệnh vẫn còn, thậm chí là bùng phát thất thường nhưng nền kinh tế đang phục hồi, người dân có thói quen đeo khẩu trang khi đi ra ngoài, thế giới dường như đã thay đổi, nhưng dường như cũng không có gì thay đổi, họ vẫn tràn đầy nhiệt huyết cho cuộc sống.
Chắc là cậu ta nghĩ nhiều rồi. Đây hẳn là sự đồng cảm với tư cách là người nghệ sĩ.
“Từ Chi, tôi hy sinh biết bao nhiêu thời gian dạy cậu học, bây giờ thái độ của cậu là như thế này?”
Tất nhiên, là một người sành ăn, khả năng đồng cảm của cậu ta cũng rất mạnh.
Đúng vậy, lại đến mùa ăn cua rồi.Trần Lộ Chu là một người cho đến năm tư tốt nghiệp, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tên của anh.
Chu Ngưỡng Khởi thèm thuồng liếm khóe miệng, khá nhớ tới cua ở Khánh Nghi.Mãi cho đến khi cô gặp Trần Lộ Chu, chính chàng trai đến từ ngõ Di Phong đã cho cô biết thế nào là cảm giác, thế nào là thích.
Lúc này cậu ta hét lên trong nhóm.
Chu Ngưỡng Khởi: “Về ăn cua không?”“Đó là nghệ thuật cơ thể người!”
Lý Khoa lập tức trả lời: “Có, nhưng tôi cá Trần Lộ Chu sẽ không về được.”
Trương Dư: “Anh xem Từ Chi có để ý đến anh không?”
“Vậy cậu biết vẽ chứ gì, vẽ cho tôi cũng được.” Bà cụ rất thản nhiên, điều khiển xe lăn điện chậm rãi đi tới trước mặt Chu Ngưỡng Khởi, “Tôi còn có một người bạn nữa, cậu vẽ cho hai chúng tôi đi. Tôi thấy trước cửa cậu treo bức ảnh làm móng tay mà.”
Từ Chi: “Cá cược bao nhiêu?”
Có lúc, thậm chí Từ Chi còn không biết người này tự ti quá mức hay vẫn là cực kỳ tự phụ, không chịu để cho người khác chiếm được hời. Hai năm rực rỡ nhất trong cuộc đời cậu ta chính là hai năm chuyển tới Duệ Quân, là học bá của Nhất Trung, thi bừa cũng được hạng nhất, bằng thi đua xếp đầy tủ kính.
Lý Khoa: “Tất cả những gì cậu đã thắng được từ tôi.”
Chu Ngưỡng Khởi: “Lần trước là khi nào?”
Trương Dư: “Sau khi siêu nhân tắm xong nhảy vào nước có thể phát ra sóng ánh sáng động học và ông nội của Maruko có thể uống bao nhiêu cân rượu trắng.”Chu Ngưỡng Khởi học thiết kế sân khấu, sau khi tốt nghiệp rất có tham vọng, không biết xấu hổ gửi sơ yếu lý lịch cho mấy vị đạo diễn lớn trong nước đều như đá chìm đáy biển, rồi sau khi bị một đạo diễn tự xưng là có nhiều tác phẩm nổi tiếng lừa đi làm chân khuân vác, cậu ta đã thành thật dùng số tiền bố cho mở một phòng làm việc mỹ thuật ở Bắc Kinh, ở khu vực quý báu, ngay bên lề đường, số lượng người qua lại vô cùng đông đúc. Chu Ngưỡng Khởi rất cạn lời với bố mình, làm gì có ai mở phòng làm việc mỹ thuật bên lề đường bao giờ, người ta toàn mở trong văn phòng thôi hiểu không?
Chu Ngưỡng Khởi: “… Có câu trả lời không?”
“Là tôi! Là tôi giúp cậu!”Chu Ngưỡng Khởi thèm thuồng liếm khóe miệng, khá nhớ tới cua ở Khánh Nghi.
Trương Dư: “Có, hai bọn họ đã xem phết hai bộ phim hoạt hình này, sau khi loại bỏ hết chi tiết, loại trừ mọi khả năng, Từ Chi đã thắng.”
Chu Ngưỡng Khởi: “…”
Từ Chi: “Được, cá cược, tôi cược chắc chắn Trần Lộ Chu không về được.”
Lý Khoa: “…”
Tháng đó đúng là không về được, Trần Lộ Chu bận rộn đến mức không có thời gian trả lời Wechat, dự án nghiên cứu khoa học trong phòng thí nghiệm cũng không thể hoàn thành, thỉnh thoảng còn đi công tác điều tra nghiên cứu với giáo sư Lưu, không thể tránh khỏi những cuộc xã giao. Giáo sư Lưu đặt rất nhiều kỳ vọng vào anh, không quan tâm Trần Lộ Chu có học lên tiến sĩ hay không, bởi vì bây giờ anh còn chưa học hết nghiên cứu sinh đã có không ít các công ty nổi tiếng muốn có được anh, mở ra các đãi ngộ vô cùng ưu ái, đúng là bàn tay vàng.
Trần Lộ Chu là một người cho đến năm tư tốt nghiệp, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tên của anh.Lý Khoa: “Tất cả những gì cậu đã thắng được từ tôi.”
“Được rồi, đợi lát nữa hai người về rồi cùng nhau chê bai người kia, cháu không thèm quản, cháu đưa bà lên xe trước rồi đi mua cua cho Diệp Mông, ăn no mới có sức mắng người phải không?”Chu Ngưỡng Khởi: “…”
Vậy nên mới nói, Từ Chi không nghĩ như vậy, bất kể là xét về ngoại hình hay tính cách thì anh luôn là điểm sáng của cô.
Mặc dù Chu Ngưỡng Khởi và Lý Khoa luôn nói anh là người yêu đương liệt não 100%, nhưng học bổng, bảo vệ tốt nghiệp chương trình học sau đại học và các giải thưởng thi đua của người ta vẫn không giảm xuống.
Trương Dư: “Sau khi siêu nhân tắm xong nhảy vào nước có thể phát ra sóng ánh sáng động học và ông nội của Maruko có thể uống bao nhiêu cân rượu trắng.”
Vào năm nhất, anh giành được giải F cuộc thi Toán mô hình.
Vào năm hai, anh tham gia cuộc thi Toán học, cuộc thi Olympic, hình như trước mắt, anh là sinh viên duy nhất giành được năm giải toàn phần.
….
Ngay cả ở trường đại học A, anh vẫn được chú ý dưới ánh đèn sân khấu.
Mặc dù miệng rất thiếu đòn, nhưng luôn mềm lòng với cô, cũng thẳng thắn vô tư.
Hồi học lớp 12, Đàm Tư dạy cô học, Từ Chi rất biết ơn, cũng từng một lần tự nhiên đón nhận tính khí oán giận đột ngột của cậu ta.
“Từ Chi, là tôi dạy cậu học tập, không có tôi, liệu cậu có thi được số điểm này không?”
“Là tôi! Là tôi giúp cậu!”
“Tôi thi không tốt là bởi vì ai! Nửa đêm cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì! Không làm được bài sao không hỏi vào ban ngày hả?!”
“Từ Chi, tôi hy sinh biết bao nhiêu thời gian dạy cậu học, bây giờ thái độ của cậu là như thế này?”
“Thầy cô có thành kiến với học sinh kém, Từ Chi, cậu rất may mắn được làm bạn cùng bàn với tôi đấy, nếu không bây giờ cậu chuẩn bị giống như Thái Oánh Oánh bị xách đi dạy dỗ rồi.”
Thậm chí Đàm Tư còn cho rằng Từ Chi không có lòng tự trọng, không biết xấu hổ dính lấy ánh sáng của cậu ta.
Có lúc, thậm chí Từ Chi còn không biết người này tự ti quá mức hay vẫn là cực kỳ tự phụ, không chịu để cho người khác chiếm được hời. Hai năm rực rỡ nhất trong cuộc đời cậu ta chính là hai năm chuyển tới Duệ Quân, là học bá của Nhất Trung, thi bừa cũng được hạng nhất, bằng thi đua xếp đầy tủ kính.
Chu Ngưỡng Khởi: “…”
Nhưng Đàm Tư rất ghét bị người ta thơm lây, đừng ai nghĩ muốn hưởng ké ánh sáng của cậu ta, nếu ai làm vậy, cậu ta sẽ nhớ cả đời.
Thậm chí Đàm Tư còn cho rằng Từ Chi không có lòng tự trọng, không biết xấu hổ dính lấy ánh sáng của cậu ta.
Từ Chi cũng vì chút “ánh sáng” này mà luôn im lặng chịu đựng mọi ngôn ngữ bạo lực và tấn công.
Lúc đó cô thật sự chưa hiểu, không biết gì hết, thậm chí là mơ mơ màng màng, lầm tưởng sự biết ơn của mình với cậu ta chính là ấn tượng tốt, cho đến khi bị cậu ta vắt kiệt sức.
Mãi cho đến khi cô gặp Trần Lộ Chu, chính chàng trai đến từ ngõ Di Phong đã cho cô biết thế nào là cảm giác, thế nào là thích.
Hóa ra thật sự thích một người cũng không mất thể diện.
Hóa ra thật sự thích một người cũng có thể có tôn nghiêm.
Cho dù bạn nguyện ý bỏ đi lòng tự trọng, anh ấy cũng giúp bạn nhặt lên, cười hỏi bạn, “Làm gì vậy?”
…. Ví dụ như thế.Theo sau là một người đàn ông cao ráo đẹp trai, ngay cả Chu Ngưỡng Khởi cũng sửng sốt, anh ta mặc đồ đen, áo sơ mi đen và quần tây, trông giống hình người dạng chó, giọng nói rất cuốn hút, mới nhìn thì không thấy có gì bất ngờ, nhưng càng nhìn lâu càng thấy người này đẹp trai, đẹp gần như Trần Lộ Chu, nhất là đôi mắt trong sạch kia, còn rất lịch sự, “Ngại quá, quấy rầy rồi.”
Đó là Trần Lộ Chu, là chàng thiếu niên luôn thắng thế ở ngõ Di Phong.
Bình luận facebook