Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87: Bắt đầu kỳ nghỉ đông
Edit: Thư Quân.
Anh nhặt được một con chó ướt trong cơn mưa rào.
Từ Chi nhớ tới tờ giấy lúc đầu mình để lại cho cậu.
Hy vọng trong những tháng ngày không có tôi ở tương lai, thế giới của cậu vẫn lấp lánh rực rỡ, hoa tươi cùng tiếng vỗ tay miên man. Chỉ cần Khánh Nghi mưa vẫn còn rơi, chó nhỏ còn vẫy đuôi, thì vĩnh viễn có người thích cậu.
Cậu lại dịch thành…
“Rain cats and dogs, she said she would always love me.”
Mưa có, chó cũng có.
Từ Chi: [Hiểu thế nào?]
Mãi lâu, đối phương mới trả lời.
Cr: [Anh nhặt được một con chó ướt trong cơn mưa rào, nó nói nó thích anh?]
Từ Chi: [Đó chẳng phải là A dog in the rain sao?]
Cr: [Có biết nhìn không vậy? Bạn trai coi em là chó có vui không?]
Cr: [Đó là một cụm từ tiếng lóng [1], lúc nhìn thấy tờ giấy em viết còn cảm thấy khá thích hợp, không nghĩ nhiều.]
[1] Trong tiếng Anh, “rain cats and dogs” có nghĩa là trời mưa tầm tã, mưa to.
Lúc đó, Từ Chi đang đeo tai nghe, nghe thấy trong loa đang phát bài hát “Muối” Trần Lộ Chu từng hát, thế là đổi tên ghi chú của cậu thành… “Salt”.
Từ Chi: [Trần Lộ Chu.]
Salt: [?]
Từ Chi: [Bên cạnh có ai không?]
Salt: [Không có, nhưng chuẩn bị đi tới phòng ngủ của Lý Khoa, làm sao?]
Từ Chi: [… Em vừa mới tắm xong, phát hiện ngực hơi đỏ.]
Salt: [?? Bị phát ban? Hay để ngày mai đưa em đến bệnh viện khám xem thế nào?]
Lúc đó Trần Lộ Chu đang ôm máy tính bước ra khỏi phòng ngủ, sau khi gửi tin nhắn này liền dựa vào cửa sổ ở hành lang, dùng điện thoại xác định vị trí các bệnh viện ở gần đây.
Từ Chi: [Anh sờ.]
Salt: [???]
Salt: [Anh còn không dùng sức.]
Từ Chi: [… Nhưng mà đỏ.]
Một lúc sau, cậu mới trả lời.
Salt: […. Hay là, chúng ta tới khoa vú kiểm tra?]
Từ Chi: [Trần Lộ Chu!!!]
Cậu cười bước vào phòng ngủ của Lý Khoa, tuần này có hai người anh em trong phòng ngủ về nhà, một người còn lại chuẩn bị chơi game suốt đêm, tối ba người di dời trận địa. Lúc Trần Lộ Chu bước vào, Lý Khoa không có ở đây, Vương Dược đã ở đó, đứng sau ghế của bạn cùng phòng Lý Khoa, chăm chú nhìn cậu ta chơi game.
Trần Lộ Chu đặt máy tính lên bàn, một tay chống ghế ngồi xuống, trong miệng ngậm một chiếc bánh quy sữa hình que thủ công dài. Ban nãy trên đường trở về sau buổi xem phim, Từ Chi nhìn thấy cậu khóc ghế quá nên đã đi tới cửa hàng tiện lợi mua đống đồ ăn vặt cho cậu. Đúng là như dỗ một đứa trẻ.
Lý Khoa tắm xong quay lại, phòng ngủ đã tắt đèn, chỉ còn vài chiếc máy vi tính phát ra ánh sáng tù đọng, ánh mắt sắc bén của cậu ta nhìn thấy ngay bánh quy trên bàn, nhưng mà Trần Lộ Chu cũng không có ý định cất giấu, vốn là mang tới để bọn họ lót dạ. Lý Khoa rút ra một que: “Sao lại mua cái này? Cái này là cho trẻ con ăn mà?”
Trần Lộ Chu tựa vào ghế co chân lên, lười biếng lắc lư, nhìn màn hình khởi động của máy tính, ánh mắt khá mất tập trung, không biết là đang suy nghĩ cái gì, chậm rãi cắn từng miếng một, lỡ đễnh nói, “Từ Chi mua.”
“Cô ấy đối xử với cậu tốt thật đấy.” Lý Khoa ăn đồ của người ta nên nói chuyện ngọt xớt, nhưng cũng là một câu cảm thán chân thành.
Trần Lộ Chu ậm ừ, cầm điện thoại trên bàn trả lời một tin nhắn cho Từ Chi.
Cr: [Đang ở phòng ngủ của Lý Khoa, không nói nữa, ngủ sớm đi. Lần sau anh sẽ nhẹ tay hơn.]
Bên kia nhanh chóng trả lời: [Ừm, ngủ ngon.]
Trần Lộ Chu cúi đầu, đang nhập vào điện thoại di động.
“Ngủ ngon,” Tốc độ gõ chữ của tay dần dần chậm lại, vắt óc suy nghĩ, nhướng mày, nhưng hai chữ bảo bối không thể nào gõ ra được. Vất vả lắm với che mặt gõ ra, nhưng căng cả da đầu lên cũng không gửi đi được, lại xóa, lặp đi lặp lại mấy lần như thế, cuối cùng cậu cũng không quen, mạnh mẽ xoa lấy gáy, ngửa đầu, thở dài một hơi.
Cr: [Ngủ ngon.]
Lý Khoa không vội vã mở máy, bỗng dưng tùy ý tám chuyện với cậu: “Cậu còn nhớ Trương Dư không? Chính là cô bạn chuyển khỏi lớp chúng ta năm lớp 10 ấy.”
Trần Lộ Chu đặt điện thoại di động xuống, nhìn cậu ta.
Lý Khoa tự nói tự trả lời: “Hôm nay cô ấy hẹn tôi ăn cơm, nói là muốn tụ tập, hỏi cậu có thời gian rảnh không, tôi nói cậu đi xem phim với bạn gái rồi.”
“Ừ, cô ấy cũng từng hỏi tôi. Lần đó tôi bận.” Trần Lộ Chu khóa điện thoại để sang một bên, nhập mật khẩu mở máy tính.
“Chẳng phải trước kia quan hệ của hai cậu tốt lắm sao? Thật ra lúc đó bọn tôi còn lén thảo luận cậu sẽ thích cô gái như thế nào, tôi có thể cảm nhận được, chắc hẳn cô ấy thích cậu.”
Trần Lộ Chu nhẹ nhàng thở dài.
Lý Khoa: “Cậu có ý gì? Tiếc nuối?”
Trần Lộ Chu tựa lưng vào ghế, cắn que bánh quy sữa, cuối cùng cười đến mức bả vai run nhè nhẹ, nói: “Bệnh thần kinh, năm lớp 10 tôi ngồi cùng bàn với cô ấy, đương nhiên sẽ tiếp xúc nhiều hơn so với những người khác. Trái lại tôi không cảm thấy là cô ấy thích tôi, cậu có từng nghĩ rằng cô ấy thích cậu không?”
“Cậu đừng nói bậy, rõ ràng khi đó hai cậu tiếp xúc nhiều hơn.”
“Sao tôi cảm thấy cậu hình như đang ghen thế nhỉ, cậu thật sự không nghĩ là cô ấy thích tôi đấy chứ? Khoa Khoa, đầu óc của cậu có lẽ thật sự chỉ biết đến chuyện phấn đấu mà thôi, sao cậu không dùng não mà suy nghĩ thử xem, tại sao trong suốt kỳ thi cuối kỳ trên bàn cậu luôn có bữa sáng?”
“Trương Dư nói là cậu mua mà?”
“Tôi mua cái rắm ấy, ngay cả tôi còn không kịp ăn. Là cô ấy mua.” Trần Lộ Chu đặt một chiếc ghế xuống.
Lý Khoa sửng sốt hai giây, mau chóng tỉnh ngộ, “Mẹ kiếp, vậy sao cậu không nói sớm cho tôi biết?”
Trần Lộ Chu: “Khi đó cậu cứng đầu như lừa, chỉ biết học tập, rủ cậu đi chơi bóng cậu cũng thấy phiền muốn chết. Cô ấy sợ nói cho cậu biết thì không thể làm bạn được với cậu. Sau này khi cô ấy chuyển lớp, chẳng phải cậu rất thân với người nào đó sao, tôi biết nói thế nào?”
“…”
Lý Khoa im miệng cứng lưỡi nhìn cậu, chuyện này còn kích thích hơn cả việc chơi Ma sói dùng lá bài giết nhà tiên tri, “Chết tiệt, cậu đừng lừa tôi.”
“Muốn tin hay không thì tùy. Hơn nữa, cậu là một học bá, ngoại hình trông cũng được, sao lại không tự tin vào bản thân mình? Thích cậu thì có gì lạ?” Trần Lộ Chu lười nói chuyện với cậu ta, nói với bóng lưng của Vương Dược, “Người anh em à, bắt đầu công việc thôi, phải kết thúc càng sớm càng tốt, hôm nay tôi khóc quá mệt rồi, không chống đỡ được lâu.”
Vương Dược: “…”
Lý Khoa: “…”
Còn có mặt mũi để nói sao? Nói cậu yếu đuối, mẹ nó cậu còn thở hổn hển.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lý Khoa không ngờ cũng là bình thường. Hồi cấp ba Trần Lộ Chu quá nổi tiếng, một người đẹp trai như thế là bạn của mình, ai mà biết được bạn cùng bàn của cậu sẽ thích mình chứ.
Vương Dược ngồi xuống, gửi gói tài liệu mà giáo viên hướng dẫn vừa mới gửi hôm qua vào trong nhóm, “Tôi đã đăng thông tin liên lạc của thầy Bạch vào trong nhóm, có vấn đề gì các cậu có thể trực tiếp tới tìm thầy ấy. Hình như một thời gian nữa là được đăng ký cuộc thi do Mỹ tổ chức rồi, tiền đăng ký phải trả bằng thẻ visa nước ngoài, các cậu có không? Nếu không thì thầy Bạch bảo chúng ta báo cáo qua nhóm Toán mô hình.”
“Tôi có, để tôi đăng ký, cuộc thi trong trường cũng sắp bắt đầu rồi phải không?” Trần Lộ Chu hỏi.
Vương Dược nói: “Đúng vậy, vào nửa tháng sau, chắc khi đó chúng ta sẽ rất bận rộn. Dưới trướng của thầy Bạch không có nhiều đội, chỉ có ba bốn nhóm, có khá nhiều thời gian bồi dưỡng chúng ta.”
Nghe đến đây, rốt cuộc Lý Khoa cũng thoát ra khỏi chuyện của Trương Dư, hơi nghiêm túc nhìn Vương Dược nói: “Chỉ có ba bốn nhóm thôi sao? Có phải là năng lực của thầy ấy không tốt không? Hơn nữa, Bạch Tưởng cũng hơn năm mươi tuổi rồi mà vẫn còn là giảng viên?”
Ánh mắt của Vương Dược hơi né tránh, theo bản năng liếc nhìn Trần Lộ Chu, thấy người này không có biểu cảm gì mới ngập ngừng nói nhỏ: “Tôi đã nói với cậu rồi mà, thầy ấy không có nhiều đội. Cậu đã nói là không sao.”
Lý Khoa nóng nảy: “Đại ca ơi, không nhiều thì cũng không đến nỗi chỉ có ba bốn đội chứ, chứng tỏ là thầy ấy không có năng lực hướng dẫn học sinh, cậu đang ở đây chơi chữ với chúng tôi sao? Thầy Bạch có quan hệ gì với cậu? Sao cậu phải để chúng tôi tới đội của ông ấy?”
Vương Dược cũng vội vàng giải thích: “Đa số đều là giáo viên chọn học sinh, chúng ta làm gì có tư cách chọn giáo viên. Chúng ta mới học năm nhất, các giáo sư nổi tiếng căn bản không biết đến năng lực của chúng ta, dù có ở trong đội của họ thì họ cũng sẽ không nghiêm túc hướng dẫn cho cậu. Hơn nữa, nói trắng ra là, phần lớn các giáo sư chỉ treo tên ở đấy thôi, không có thời gian chỉ đạo, hoặc là nhờ đàn anh đàn chị dưới trướng có kinh nghiệm tới hướng dẫn.”
Những năm gần đây đã xảy ra tình huống như vậy ở các trường đại học, trường học tập trung nghiên cứu khoa học và coi nhẹ giáo dục. Các giáo sư đều bận rộn làm luận văn, làm đồ án, để mặc cho sinh viên trong lớp nói chuyện huyên thuyên với nhau, một tiết học cứ trôi qua như thế. Dĩ nhiên là đại học A sẽ tương đối tốt hơn, nhưng vẫn có một số mặt xấu này. Thậm chí còn có một số giáo sư nổi tiếng chỉ chú tâm vào việc điều hành doanh nghiệp ở bên ngoài, ở trong trường thì dùng một PPT giảng đi giảng lại suốt ba năm.
Xuất phát điểm của Vương Dược rất đơn giản, dù là giáo viên không có năng lực đến đâu thì cũng hơn đám học sinh non nớt mới ra khỏi lũy tre làng, Vương Dược có niềm tin vào bản thân, cũng có lòng tin vào Lý Khoa và Trần Lộ Chu, chỉ cần tìm một người thầy nghiêm túc và có trách nhiệm là được.
“Bị cậu lường gạt rồi.” Lý Khoa giận dữ, bất bình nói.
“Ban đầu tôi cũng bị cậu lừa vào nhóm. Cậu nói dẫn tôi đi khởi nghiệp, nhưng cuối cùng lại viết lập trình cho cậu?” Vương Dược vặn lại.
“Chẳng phải là tôi đang xin quỹ khởi nghiệp đó sao? Trong tay tôi không có thành tích thì sao họ có thể phê duyệt cho tôi?”
Hai người anh một câu tôi một miệng, lại bắt đầu cuộc chiến ngôn từ. Trần Lộ Chu cảm thấy đau đầu xoa huyệt thái dương, trầm mặc một lát, cầm lấy điện thoại lên nhìn thời gian, rốt cuộc cũng nhìn thấy Vương Dược bình tĩnh, thẳng thắn nói một câu: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa, Vương Dược, cậu còn có lý do nào khác không? Nói hết ra đi, đừng để sau này chúng tôi phát hiện ra, trong lòng mọi người đều thấy không thoải mái.”
Sở dĩ Lý Khoa luôn nghe theo Trần Lộ Chu là vì cậu luôn thẳng thắn, có sao nói vậy, không giấu giếm, nói xấu ngay trước mặt, dù bị thiệt thòi cậu cũng chấp nhận, không trách móc bất cứ ai.
Vương Dược liếc nhìn Lý Khoa, người này nhìn chằm chằm cậu ta giống như ếch, do dự một lát mới nói: “Không có nguyên nhân gì đặc biệt, lý do thứ nhất tôi vừa mới nói, chắc chắn là đủ khả năng hướng dẫn chúng ta, còn một nguyên nhân khác nữa là….”
Vương Dược ngắc ngứ rõ lâu.
“Mẹ nó cậu nói đi.” Lý Khoa lo lắng không yên.
“Thầy ấy…. Là bố của bạn gái tôi.”
Lý Khoa: “…”
Trần Lộ Chu: “…”
Vương Dược lo lắng nói: “Thật ra ông ấy là một giáo viên yêu nghề dạy học, nhưng hai năm qua, ông ấy đã chịu thiệt thòi bởi các vấn đề trong hệ thống giáo dục, cho nên cũng nản lòng, định sang năm sẽ xin về hưu trước thời hạn. Trong khoa của tôi cũng có hai nhóm khác tới tìm ông ấy, hy vọng ông ấy có thể ở lại dạy thêm mấy năm nữa. Tôi không nói là những giáo viên khác không tốt, ông ấy tận tâm với nghề suốt ba mươi năm, bây giờ lại chạnh lòng mất hết ý chí về ngành mình yêu thích. Nhưng cho dù về hưu tôi cũng hy vọng ông ấy sẽ vui vẻ, dù trường đại học có thích ông ấy hay không, chúng tôi vẫn quý ông ấy….”
Lý Khoa và Trần Lộ Chu nhìn nhau. Lý Khoa lẩm bẩm một câu, “Nói sớm không được sao, thôi biết rồi, bắt đầu công việc đi.”
“Nhưng mà thầy Bạch không biết tôi là bạn trai của con gái ông ấy, các cậu cũng đừng nói, tôi sợ ông ấy nghĩ nhiều.” Vương Dược đỏ mặt tới mang tai nói thêm.
Trần Lộ Chu ngả người, gác một chân lên thành bàn, đặt máy tính trên đùi, mở gói thông tin trong nhóm, lướt ngón tay trên vùng màn hình cảm ứng, thản nhiên trả lời: “Hiểu rồi, sau này nếu uống rượu đám cưới của hai cậu thì tôi và Lý Khoa có được miễn phong bì không?”
“Vậy chắc cậu và bạn gái của cậu vẫn nhanh hơn, nhìn hai người như có thể kết hôn vào ngày mai luôn được vậy.” Vương Dược nói thật cảm xúc.
Trần Lộ Chu ôm máy tính cười, “Bọn tôi sến súa như vậy sao?”
“Giờ cậu mới biết?” Lý Khoa trợn mắt.
Cậu vươn tay rút một que bánh quy sữa, không nhịn được cười, giọng điệu qua loa lấy lệ: “Thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, nhịn đi, nhịn đi.”
Cơn nhịn này phải nhịn qua mùa thu của học kỳ một năm thứ nhất, lúc đó cả hai bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi, cuộc thi Toán của Từ Chi đã qua vòng loại, đang ráo riết chuẩn bị cho trận tái đấu vào tháng ba năm sau. Trần Lộ Chu bận phiên dịch và sửa luận văn cho cuộc thi mô hình Toán học, hai người dành phần lớn thời gian trong thư viện, thỉnh thoảng lại nhìn nhau, cười hoặc là nắm tay rồi tiếp tục vùi đầu đọc sách.
Mấy ngày gần sát kỳ nghỉ đông, sinh viên lần lượt đi gần hết, sân trường vắng vẻ, lá cây rụng hết, cành cây trụi lủi. Từ Chi nhìn cũng cảm thấy thật thê lương, lúc đó hai người vừa đi ra khỏi thư viện, gió bắc lạnh lẽo luồn vào cổ áo của cô, Từ Chi không nhịn được run cầm cập. Trần Lộ Chu trực tiếp kéo áo khoác lông ra ôm cô vào trong ngực, dẫn cô đi, “Đã đặt vé chưa?”
Toàn bộ đầu Từ Chi bị cậu che kín, không có gió lọt vào, trong khoang mũi đều là mùi hương lành lạnh quen thuộc trên người cậu, không nhịn được cọ cọ, “Đặt rồi, ngày kia đi. Bố em cứ giục mãi. Vốn dĩ khoa em còn phải đi vẽ tĩnh vật, nhưng năm nay nói là có bão tuyết, đành phải hủy, nếu không em còn được ở lại thêm mấy ngày. Các anh sẽ ăn Tết ở trường học sao?”
“Năm nay Chu Ngưỡng Khởi cũng không về, cậu ta thuê nhà bên ngoài, mấy ngày nữa anh và Lý Khoa sẽ qua đó.”
“Tại sao cậu ta cũng không về?” Từ Chi càng nghe càng thấy thèm, chắc Chu Ngưỡng Khởi cũng vì Trần Lộ Chu nên mới không về nhà. Cậu ta chính là chúa nịnh bợ.
Trần Lộ Chu cúi đầu nhìn cô cười nói: “Có phải anh chưa nói cho em biết gia đình cậu ta làm nghề gì không? Bó mẹ cậu ta làm nghề thủ công, hơn nửa công việc kinh doanh đều ở nước Mỹ, mấy ngày Tết cũng ở bên Mỹ, trước kia cậu ta đều đón năm mới ở nhà anh, năm nay về cũng chỉ có cậu ta và dì cậu ta ở nhà thôi.”
Từ Chi thở dài, “Trần Lộ Chu, không phải em nói linh tinh đâu. Thật sự bây giờ em rất nhớ anh, không biết vì sao mà trong lòng em luôn có cảm giác chẳng lành, có thể Bắc Kinh sẽ có bão tuyết, anh nhớ chú ý an toàn đấy.”
Trần Lộ Chu cúi xuống, búng đầu cô: “Nguyền rủa anh sao?”
Từ Chi bất an nói: “Nếu thật sự có bão tuyết thì anh đừng về, trên đường nguy hiểm, đợi lát nữa em đi mua mấy thùng mì ăn liền cho anh, nếu tuyết rơi nhiều anh cũng đừng đi ra ngoài.”
Hai người đi tới dưới tòa nhà ký túc xá, Trần Lộ Chu vẫn lấy áo lông bao bọc cho cô, gần như không nhìn thấy mặt của Từ Chi, đầu cô nhét trong ngực cậu. Cậu cúi đầu nhìn: “Lo lắng cho anh tới vậy sao?”
“Ngày nào anh cũng phải báo tin bình an cho em.”
“Được, còn gì nữa không?”
Cây khô bên cạnh mọc nhánh, tuyết còn chưa tan hết, bên đông bên tây từng cụm trắng xóa, trông giống như một bà cụ xinh đẹp nắm chặt ánh sáng cuối đời.
Từ Chi ôm lấy vòng eo gầy gò của cậu, nghiêm túc nghĩ, vùi vào trong ngực cậu không nhịn được bật cười, sau đó không dừng lại được, càng cười càng thấy vui. Sau khi cười đủ rồi mới ngẩng đầu: “Ăn, uống hay đi vệ sinh cũng phải gửi tin nhắn. Em sợ lúc anh đi vệ sinh lại đột nhiên bị nổ chết, em từng nhìn thấy rồi, ở bên nước ngoài có người chết như thế.”
Trần Lộ Chu vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng mà thật sự rất yêu cậu. Cậu cảm giác được.
Ngày hôm sau, khi lên máy bay, Từ Chi đi một bước lại quay đầu ba lần, lưu luyến không rời. Trần Lộ Chu lại không dám nói gì, chỉ có thể dỗ cô lên máy bay, chờ đi khi bóng người thật sự đi vào. Lúc đó cậu cũng ngồi trên ghế kiểm tra an ninh ở cổng buồn bã. Đúng là một tháng không gặp, nghĩ sao cũng thấy đau khổ, nhưng cậu sợ bản thân nói càng nhiều thì Từ Chi sẽ nhất thời nổi hứng ở lại thật, nên cũng không nói gì.
Tuy nhiên, khi Từ Chi đến sân bay Khánh Nghi, quấn chặt áo khoác rồi đi theo đám đông để lấy hành lý, nghe thấy ngôn ngữ địa phương quen thuộc của Khánh Nghi, đặc biệt là ở bên ngoài sân bay, khi nhìn thấy những giọt nước mắt già nua của lão Từ, hai gò má đang run rẩy và bàn tay vẫy như đang dùng sức mạnh vô địch thế giới của ông chào đón cô, Từ Chi đột nhiên nghĩ, ôi, về nhà vẫn tốt hơn.
Vì vậy, cô lên xe, gửi Wechat cho Trần Lộ Chu.
Từ Chi: [Trần Kiều Kiều, em phát hiện ở Bắc Kinh em rất yêu anh.]
Salt: [Nhớ anh rồi sao? Chờ một lát, đang sửa thứ này cho thầy Bạch.]
Từ Chi: [Cũng ổn, về Khánh Nghi thì không còn nhớ anh nữa. Anh ở Bắc Kinh cố gắng thi đấu, cố lên. Ha ha ha! Em đi nghỉ đông đây!!!!!!!!]
Salt: [?]
Salt: [?]
Salt: [????? Từ Chi????]
Anh nhặt được một con chó ướt trong cơn mưa rào.
Từ Chi nhớ tới tờ giấy lúc đầu mình để lại cho cậu.
Hy vọng trong những tháng ngày không có tôi ở tương lai, thế giới của cậu vẫn lấp lánh rực rỡ, hoa tươi cùng tiếng vỗ tay miên man. Chỉ cần Khánh Nghi mưa vẫn còn rơi, chó nhỏ còn vẫy đuôi, thì vĩnh viễn có người thích cậu.
Cậu lại dịch thành…
“Rain cats and dogs, she said she would always love me.”
Mưa có, chó cũng có.
Từ Chi: [Hiểu thế nào?]
Mãi lâu, đối phương mới trả lời.
Cr: [Anh nhặt được một con chó ướt trong cơn mưa rào, nó nói nó thích anh?]
Từ Chi: [Đó chẳng phải là A dog in the rain sao?]
Cr: [Có biết nhìn không vậy? Bạn trai coi em là chó có vui không?]
Cr: [Đó là một cụm từ tiếng lóng [1], lúc nhìn thấy tờ giấy em viết còn cảm thấy khá thích hợp, không nghĩ nhiều.]
[1] Trong tiếng Anh, “rain cats and dogs” có nghĩa là trời mưa tầm tã, mưa to.
Lúc đó, Từ Chi đang đeo tai nghe, nghe thấy trong loa đang phát bài hát “Muối” Trần Lộ Chu từng hát, thế là đổi tên ghi chú của cậu thành… “Salt”.
Từ Chi: [Trần Lộ Chu.]
Salt: [?]
Từ Chi: [Bên cạnh có ai không?]
Salt: [Không có, nhưng chuẩn bị đi tới phòng ngủ của Lý Khoa, làm sao?]
Từ Chi: [… Em vừa mới tắm xong, phát hiện ngực hơi đỏ.]
Salt: [?? Bị phát ban? Hay để ngày mai đưa em đến bệnh viện khám xem thế nào?]
Lúc đó Trần Lộ Chu đang ôm máy tính bước ra khỏi phòng ngủ, sau khi gửi tin nhắn này liền dựa vào cửa sổ ở hành lang, dùng điện thoại xác định vị trí các bệnh viện ở gần đây.
Từ Chi: [Anh sờ.]
Salt: [???]
Salt: [Anh còn không dùng sức.]
Từ Chi: [… Nhưng mà đỏ.]
Một lúc sau, cậu mới trả lời.
Salt: […. Hay là, chúng ta tới khoa vú kiểm tra?]
Từ Chi: [Trần Lộ Chu!!!]
Cậu cười bước vào phòng ngủ của Lý Khoa, tuần này có hai người anh em trong phòng ngủ về nhà, một người còn lại chuẩn bị chơi game suốt đêm, tối ba người di dời trận địa. Lúc Trần Lộ Chu bước vào, Lý Khoa không có ở đây, Vương Dược đã ở đó, đứng sau ghế của bạn cùng phòng Lý Khoa, chăm chú nhìn cậu ta chơi game.
Trần Lộ Chu đặt máy tính lên bàn, một tay chống ghế ngồi xuống, trong miệng ngậm một chiếc bánh quy sữa hình que thủ công dài. Ban nãy trên đường trở về sau buổi xem phim, Từ Chi nhìn thấy cậu khóc ghế quá nên đã đi tới cửa hàng tiện lợi mua đống đồ ăn vặt cho cậu. Đúng là như dỗ một đứa trẻ.
Lý Khoa tắm xong quay lại, phòng ngủ đã tắt đèn, chỉ còn vài chiếc máy vi tính phát ra ánh sáng tù đọng, ánh mắt sắc bén của cậu ta nhìn thấy ngay bánh quy trên bàn, nhưng mà Trần Lộ Chu cũng không có ý định cất giấu, vốn là mang tới để bọn họ lót dạ. Lý Khoa rút ra một que: “Sao lại mua cái này? Cái này là cho trẻ con ăn mà?”
Trần Lộ Chu tựa vào ghế co chân lên, lười biếng lắc lư, nhìn màn hình khởi động của máy tính, ánh mắt khá mất tập trung, không biết là đang suy nghĩ cái gì, chậm rãi cắn từng miếng một, lỡ đễnh nói, “Từ Chi mua.”
“Cô ấy đối xử với cậu tốt thật đấy.” Lý Khoa ăn đồ của người ta nên nói chuyện ngọt xớt, nhưng cũng là một câu cảm thán chân thành.
Trần Lộ Chu ậm ừ, cầm điện thoại trên bàn trả lời một tin nhắn cho Từ Chi.
Cr: [Đang ở phòng ngủ của Lý Khoa, không nói nữa, ngủ sớm đi. Lần sau anh sẽ nhẹ tay hơn.]
Bên kia nhanh chóng trả lời: [Ừm, ngủ ngon.]
Trần Lộ Chu cúi đầu, đang nhập vào điện thoại di động.
“Ngủ ngon,” Tốc độ gõ chữ của tay dần dần chậm lại, vắt óc suy nghĩ, nhướng mày, nhưng hai chữ bảo bối không thể nào gõ ra được. Vất vả lắm với che mặt gõ ra, nhưng căng cả da đầu lên cũng không gửi đi được, lại xóa, lặp đi lặp lại mấy lần như thế, cuối cùng cậu cũng không quen, mạnh mẽ xoa lấy gáy, ngửa đầu, thở dài một hơi.
Cr: [Ngủ ngon.]
Lý Khoa không vội vã mở máy, bỗng dưng tùy ý tám chuyện với cậu: “Cậu còn nhớ Trương Dư không? Chính là cô bạn chuyển khỏi lớp chúng ta năm lớp 10 ấy.”
Trần Lộ Chu đặt điện thoại di động xuống, nhìn cậu ta.
Lý Khoa tự nói tự trả lời: “Hôm nay cô ấy hẹn tôi ăn cơm, nói là muốn tụ tập, hỏi cậu có thời gian rảnh không, tôi nói cậu đi xem phim với bạn gái rồi.”
“Ừ, cô ấy cũng từng hỏi tôi. Lần đó tôi bận.” Trần Lộ Chu khóa điện thoại để sang một bên, nhập mật khẩu mở máy tính.
“Chẳng phải trước kia quan hệ của hai cậu tốt lắm sao? Thật ra lúc đó bọn tôi còn lén thảo luận cậu sẽ thích cô gái như thế nào, tôi có thể cảm nhận được, chắc hẳn cô ấy thích cậu.”
Trần Lộ Chu nhẹ nhàng thở dài.
Lý Khoa: “Cậu có ý gì? Tiếc nuối?”
Trần Lộ Chu tựa lưng vào ghế, cắn que bánh quy sữa, cuối cùng cười đến mức bả vai run nhè nhẹ, nói: “Bệnh thần kinh, năm lớp 10 tôi ngồi cùng bàn với cô ấy, đương nhiên sẽ tiếp xúc nhiều hơn so với những người khác. Trái lại tôi không cảm thấy là cô ấy thích tôi, cậu có từng nghĩ rằng cô ấy thích cậu không?”
“Cậu đừng nói bậy, rõ ràng khi đó hai cậu tiếp xúc nhiều hơn.”
“Sao tôi cảm thấy cậu hình như đang ghen thế nhỉ, cậu thật sự không nghĩ là cô ấy thích tôi đấy chứ? Khoa Khoa, đầu óc của cậu có lẽ thật sự chỉ biết đến chuyện phấn đấu mà thôi, sao cậu không dùng não mà suy nghĩ thử xem, tại sao trong suốt kỳ thi cuối kỳ trên bàn cậu luôn có bữa sáng?”
“Trương Dư nói là cậu mua mà?”
“Tôi mua cái rắm ấy, ngay cả tôi còn không kịp ăn. Là cô ấy mua.” Trần Lộ Chu đặt một chiếc ghế xuống.
Lý Khoa sửng sốt hai giây, mau chóng tỉnh ngộ, “Mẹ kiếp, vậy sao cậu không nói sớm cho tôi biết?”
Trần Lộ Chu: “Khi đó cậu cứng đầu như lừa, chỉ biết học tập, rủ cậu đi chơi bóng cậu cũng thấy phiền muốn chết. Cô ấy sợ nói cho cậu biết thì không thể làm bạn được với cậu. Sau này khi cô ấy chuyển lớp, chẳng phải cậu rất thân với người nào đó sao, tôi biết nói thế nào?”
“…”
Lý Khoa im miệng cứng lưỡi nhìn cậu, chuyện này còn kích thích hơn cả việc chơi Ma sói dùng lá bài giết nhà tiên tri, “Chết tiệt, cậu đừng lừa tôi.”
“Muốn tin hay không thì tùy. Hơn nữa, cậu là một học bá, ngoại hình trông cũng được, sao lại không tự tin vào bản thân mình? Thích cậu thì có gì lạ?” Trần Lộ Chu lười nói chuyện với cậu ta, nói với bóng lưng của Vương Dược, “Người anh em à, bắt đầu công việc thôi, phải kết thúc càng sớm càng tốt, hôm nay tôi khóc quá mệt rồi, không chống đỡ được lâu.”
Vương Dược: “…”
Lý Khoa: “…”
Còn có mặt mũi để nói sao? Nói cậu yếu đuối, mẹ nó cậu còn thở hổn hển.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lý Khoa không ngờ cũng là bình thường. Hồi cấp ba Trần Lộ Chu quá nổi tiếng, một người đẹp trai như thế là bạn của mình, ai mà biết được bạn cùng bàn của cậu sẽ thích mình chứ.
Vương Dược ngồi xuống, gửi gói tài liệu mà giáo viên hướng dẫn vừa mới gửi hôm qua vào trong nhóm, “Tôi đã đăng thông tin liên lạc của thầy Bạch vào trong nhóm, có vấn đề gì các cậu có thể trực tiếp tới tìm thầy ấy. Hình như một thời gian nữa là được đăng ký cuộc thi do Mỹ tổ chức rồi, tiền đăng ký phải trả bằng thẻ visa nước ngoài, các cậu có không? Nếu không thì thầy Bạch bảo chúng ta báo cáo qua nhóm Toán mô hình.”
“Tôi có, để tôi đăng ký, cuộc thi trong trường cũng sắp bắt đầu rồi phải không?” Trần Lộ Chu hỏi.
Vương Dược nói: “Đúng vậy, vào nửa tháng sau, chắc khi đó chúng ta sẽ rất bận rộn. Dưới trướng của thầy Bạch không có nhiều đội, chỉ có ba bốn nhóm, có khá nhiều thời gian bồi dưỡng chúng ta.”
Nghe đến đây, rốt cuộc Lý Khoa cũng thoát ra khỏi chuyện của Trương Dư, hơi nghiêm túc nhìn Vương Dược nói: “Chỉ có ba bốn nhóm thôi sao? Có phải là năng lực của thầy ấy không tốt không? Hơn nữa, Bạch Tưởng cũng hơn năm mươi tuổi rồi mà vẫn còn là giảng viên?”
Ánh mắt của Vương Dược hơi né tránh, theo bản năng liếc nhìn Trần Lộ Chu, thấy người này không có biểu cảm gì mới ngập ngừng nói nhỏ: “Tôi đã nói với cậu rồi mà, thầy ấy không có nhiều đội. Cậu đã nói là không sao.”
Lý Khoa nóng nảy: “Đại ca ơi, không nhiều thì cũng không đến nỗi chỉ có ba bốn đội chứ, chứng tỏ là thầy ấy không có năng lực hướng dẫn học sinh, cậu đang ở đây chơi chữ với chúng tôi sao? Thầy Bạch có quan hệ gì với cậu? Sao cậu phải để chúng tôi tới đội của ông ấy?”
Vương Dược cũng vội vàng giải thích: “Đa số đều là giáo viên chọn học sinh, chúng ta làm gì có tư cách chọn giáo viên. Chúng ta mới học năm nhất, các giáo sư nổi tiếng căn bản không biết đến năng lực của chúng ta, dù có ở trong đội của họ thì họ cũng sẽ không nghiêm túc hướng dẫn cho cậu. Hơn nữa, nói trắng ra là, phần lớn các giáo sư chỉ treo tên ở đấy thôi, không có thời gian chỉ đạo, hoặc là nhờ đàn anh đàn chị dưới trướng có kinh nghiệm tới hướng dẫn.”
Những năm gần đây đã xảy ra tình huống như vậy ở các trường đại học, trường học tập trung nghiên cứu khoa học và coi nhẹ giáo dục. Các giáo sư đều bận rộn làm luận văn, làm đồ án, để mặc cho sinh viên trong lớp nói chuyện huyên thuyên với nhau, một tiết học cứ trôi qua như thế. Dĩ nhiên là đại học A sẽ tương đối tốt hơn, nhưng vẫn có một số mặt xấu này. Thậm chí còn có một số giáo sư nổi tiếng chỉ chú tâm vào việc điều hành doanh nghiệp ở bên ngoài, ở trong trường thì dùng một PPT giảng đi giảng lại suốt ba năm.
Xuất phát điểm của Vương Dược rất đơn giản, dù là giáo viên không có năng lực đến đâu thì cũng hơn đám học sinh non nớt mới ra khỏi lũy tre làng, Vương Dược có niềm tin vào bản thân, cũng có lòng tin vào Lý Khoa và Trần Lộ Chu, chỉ cần tìm một người thầy nghiêm túc và có trách nhiệm là được.
“Bị cậu lường gạt rồi.” Lý Khoa giận dữ, bất bình nói.
“Ban đầu tôi cũng bị cậu lừa vào nhóm. Cậu nói dẫn tôi đi khởi nghiệp, nhưng cuối cùng lại viết lập trình cho cậu?” Vương Dược vặn lại.
“Chẳng phải là tôi đang xin quỹ khởi nghiệp đó sao? Trong tay tôi không có thành tích thì sao họ có thể phê duyệt cho tôi?”
Hai người anh một câu tôi một miệng, lại bắt đầu cuộc chiến ngôn từ. Trần Lộ Chu cảm thấy đau đầu xoa huyệt thái dương, trầm mặc một lát, cầm lấy điện thoại lên nhìn thời gian, rốt cuộc cũng nhìn thấy Vương Dược bình tĩnh, thẳng thắn nói một câu: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa, Vương Dược, cậu còn có lý do nào khác không? Nói hết ra đi, đừng để sau này chúng tôi phát hiện ra, trong lòng mọi người đều thấy không thoải mái.”
Sở dĩ Lý Khoa luôn nghe theo Trần Lộ Chu là vì cậu luôn thẳng thắn, có sao nói vậy, không giấu giếm, nói xấu ngay trước mặt, dù bị thiệt thòi cậu cũng chấp nhận, không trách móc bất cứ ai.
Vương Dược liếc nhìn Lý Khoa, người này nhìn chằm chằm cậu ta giống như ếch, do dự một lát mới nói: “Không có nguyên nhân gì đặc biệt, lý do thứ nhất tôi vừa mới nói, chắc chắn là đủ khả năng hướng dẫn chúng ta, còn một nguyên nhân khác nữa là….”
Vương Dược ngắc ngứ rõ lâu.
“Mẹ nó cậu nói đi.” Lý Khoa lo lắng không yên.
“Thầy ấy…. Là bố của bạn gái tôi.”
Lý Khoa: “…”
Trần Lộ Chu: “…”
Vương Dược lo lắng nói: “Thật ra ông ấy là một giáo viên yêu nghề dạy học, nhưng hai năm qua, ông ấy đã chịu thiệt thòi bởi các vấn đề trong hệ thống giáo dục, cho nên cũng nản lòng, định sang năm sẽ xin về hưu trước thời hạn. Trong khoa của tôi cũng có hai nhóm khác tới tìm ông ấy, hy vọng ông ấy có thể ở lại dạy thêm mấy năm nữa. Tôi không nói là những giáo viên khác không tốt, ông ấy tận tâm với nghề suốt ba mươi năm, bây giờ lại chạnh lòng mất hết ý chí về ngành mình yêu thích. Nhưng cho dù về hưu tôi cũng hy vọng ông ấy sẽ vui vẻ, dù trường đại học có thích ông ấy hay không, chúng tôi vẫn quý ông ấy….”
Lý Khoa và Trần Lộ Chu nhìn nhau. Lý Khoa lẩm bẩm một câu, “Nói sớm không được sao, thôi biết rồi, bắt đầu công việc đi.”
“Nhưng mà thầy Bạch không biết tôi là bạn trai của con gái ông ấy, các cậu cũng đừng nói, tôi sợ ông ấy nghĩ nhiều.” Vương Dược đỏ mặt tới mang tai nói thêm.
Trần Lộ Chu ngả người, gác một chân lên thành bàn, đặt máy tính trên đùi, mở gói thông tin trong nhóm, lướt ngón tay trên vùng màn hình cảm ứng, thản nhiên trả lời: “Hiểu rồi, sau này nếu uống rượu đám cưới của hai cậu thì tôi và Lý Khoa có được miễn phong bì không?”
“Vậy chắc cậu và bạn gái của cậu vẫn nhanh hơn, nhìn hai người như có thể kết hôn vào ngày mai luôn được vậy.” Vương Dược nói thật cảm xúc.
Trần Lộ Chu ôm máy tính cười, “Bọn tôi sến súa như vậy sao?”
“Giờ cậu mới biết?” Lý Khoa trợn mắt.
Cậu vươn tay rút một que bánh quy sữa, không nhịn được cười, giọng điệu qua loa lấy lệ: “Thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, nhịn đi, nhịn đi.”
Cơn nhịn này phải nhịn qua mùa thu của học kỳ một năm thứ nhất, lúc đó cả hai bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi, cuộc thi Toán của Từ Chi đã qua vòng loại, đang ráo riết chuẩn bị cho trận tái đấu vào tháng ba năm sau. Trần Lộ Chu bận phiên dịch và sửa luận văn cho cuộc thi mô hình Toán học, hai người dành phần lớn thời gian trong thư viện, thỉnh thoảng lại nhìn nhau, cười hoặc là nắm tay rồi tiếp tục vùi đầu đọc sách.
Mấy ngày gần sát kỳ nghỉ đông, sinh viên lần lượt đi gần hết, sân trường vắng vẻ, lá cây rụng hết, cành cây trụi lủi. Từ Chi nhìn cũng cảm thấy thật thê lương, lúc đó hai người vừa đi ra khỏi thư viện, gió bắc lạnh lẽo luồn vào cổ áo của cô, Từ Chi không nhịn được run cầm cập. Trần Lộ Chu trực tiếp kéo áo khoác lông ra ôm cô vào trong ngực, dẫn cô đi, “Đã đặt vé chưa?”
Toàn bộ đầu Từ Chi bị cậu che kín, không có gió lọt vào, trong khoang mũi đều là mùi hương lành lạnh quen thuộc trên người cậu, không nhịn được cọ cọ, “Đặt rồi, ngày kia đi. Bố em cứ giục mãi. Vốn dĩ khoa em còn phải đi vẽ tĩnh vật, nhưng năm nay nói là có bão tuyết, đành phải hủy, nếu không em còn được ở lại thêm mấy ngày. Các anh sẽ ăn Tết ở trường học sao?”
“Năm nay Chu Ngưỡng Khởi cũng không về, cậu ta thuê nhà bên ngoài, mấy ngày nữa anh và Lý Khoa sẽ qua đó.”
“Tại sao cậu ta cũng không về?” Từ Chi càng nghe càng thấy thèm, chắc Chu Ngưỡng Khởi cũng vì Trần Lộ Chu nên mới không về nhà. Cậu ta chính là chúa nịnh bợ.
Trần Lộ Chu cúi đầu nhìn cô cười nói: “Có phải anh chưa nói cho em biết gia đình cậu ta làm nghề gì không? Bó mẹ cậu ta làm nghề thủ công, hơn nửa công việc kinh doanh đều ở nước Mỹ, mấy ngày Tết cũng ở bên Mỹ, trước kia cậu ta đều đón năm mới ở nhà anh, năm nay về cũng chỉ có cậu ta và dì cậu ta ở nhà thôi.”
Từ Chi thở dài, “Trần Lộ Chu, không phải em nói linh tinh đâu. Thật sự bây giờ em rất nhớ anh, không biết vì sao mà trong lòng em luôn có cảm giác chẳng lành, có thể Bắc Kinh sẽ có bão tuyết, anh nhớ chú ý an toàn đấy.”
Trần Lộ Chu cúi xuống, búng đầu cô: “Nguyền rủa anh sao?”
Từ Chi bất an nói: “Nếu thật sự có bão tuyết thì anh đừng về, trên đường nguy hiểm, đợi lát nữa em đi mua mấy thùng mì ăn liền cho anh, nếu tuyết rơi nhiều anh cũng đừng đi ra ngoài.”
Hai người đi tới dưới tòa nhà ký túc xá, Trần Lộ Chu vẫn lấy áo lông bao bọc cho cô, gần như không nhìn thấy mặt của Từ Chi, đầu cô nhét trong ngực cậu. Cậu cúi đầu nhìn: “Lo lắng cho anh tới vậy sao?”
“Ngày nào anh cũng phải báo tin bình an cho em.”
“Được, còn gì nữa không?”
Cây khô bên cạnh mọc nhánh, tuyết còn chưa tan hết, bên đông bên tây từng cụm trắng xóa, trông giống như một bà cụ xinh đẹp nắm chặt ánh sáng cuối đời.
Từ Chi ôm lấy vòng eo gầy gò của cậu, nghiêm túc nghĩ, vùi vào trong ngực cậu không nhịn được bật cười, sau đó không dừng lại được, càng cười càng thấy vui. Sau khi cười đủ rồi mới ngẩng đầu: “Ăn, uống hay đi vệ sinh cũng phải gửi tin nhắn. Em sợ lúc anh đi vệ sinh lại đột nhiên bị nổ chết, em từng nhìn thấy rồi, ở bên nước ngoài có người chết như thế.”
Trần Lộ Chu vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng mà thật sự rất yêu cậu. Cậu cảm giác được.
Ngày hôm sau, khi lên máy bay, Từ Chi đi một bước lại quay đầu ba lần, lưu luyến không rời. Trần Lộ Chu lại không dám nói gì, chỉ có thể dỗ cô lên máy bay, chờ đi khi bóng người thật sự đi vào. Lúc đó cậu cũng ngồi trên ghế kiểm tra an ninh ở cổng buồn bã. Đúng là một tháng không gặp, nghĩ sao cũng thấy đau khổ, nhưng cậu sợ bản thân nói càng nhiều thì Từ Chi sẽ nhất thời nổi hứng ở lại thật, nên cũng không nói gì.
Tuy nhiên, khi Từ Chi đến sân bay Khánh Nghi, quấn chặt áo khoác rồi đi theo đám đông để lấy hành lý, nghe thấy ngôn ngữ địa phương quen thuộc của Khánh Nghi, đặc biệt là ở bên ngoài sân bay, khi nhìn thấy những giọt nước mắt già nua của lão Từ, hai gò má đang run rẩy và bàn tay vẫy như đang dùng sức mạnh vô địch thế giới của ông chào đón cô, Từ Chi đột nhiên nghĩ, ôi, về nhà vẫn tốt hơn.
Vì vậy, cô lên xe, gửi Wechat cho Trần Lộ Chu.
Từ Chi: [Trần Kiều Kiều, em phát hiện ở Bắc Kinh em rất yêu anh.]
Salt: [Nhớ anh rồi sao? Chờ một lát, đang sửa thứ này cho thầy Bạch.]
Từ Chi: [Cũng ổn, về Khánh Nghi thì không còn nhớ anh nữa. Anh ở Bắc Kinh cố gắng thi đấu, cố lên. Ha ha ha! Em đi nghỉ đông đây!!!!!!!!]
Salt: [?]
Salt: [?]
Salt: [????? Từ Chi????]